1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký tuổi 30

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi funtasia, 11/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hauyen1972

    hauyen1972 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/02/2006
    Bài viết:
    271
    Đã được thích:
    0
    Mình cũng là 1 kẻ cả tin. Cũng phải trả giá nhiều. Cái đường link của chutdamme một thời là địa chỉ hay ghé thăm. Nếu nói là để undo thì không, nhưng để có thể nhìn mọi việc với tình thương và sự khoan dung, để tìm lại sự thanh thản trong lòng thì quả thật những bài pháp đó rất hữu ích. Mong rằng funtasia cũng tìm thấy được điều đó.
  2. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Có thêm một ngày nghỉ lễ hàng năm nữa thì cũng thích đấy, nhưng tại sao người ta lại đề nghị lấy ngày 10/3 âm lịch nhỉ? Giỗ tổ thì các cháu biết là linh thiêng rồi, nhưng có nên dành hẳn một ngày cho thiên hạ lại rầm rập lên chùa lễ bái không? Mà cái ngày đấy thì lại sát với kỳ nghỉ 30/4-1/5, đúng là no dồn đói góp. Sao không lấy ngày 27/7 nhỉ, Việt Nam có bao nhiêu là thương binh liệt sĩ để tôn vinh cơ mà, dành hẳn cho họ một ngày hoàn chỉnh có phải có ý nghĩa hơn không? Mà từ 30/4 đến 2/9, cắm cổ làm một mạch, chờ mỏi mắt chẳng có cái chỗ nào để đặt chân xuống nghỉ giải lao lấy hơi cả. Cả một mùa hè dài dằng dặc, nóng như thiêu như đốt, các cháu được nghỉ hè thì vất vưởng, chờ mỏi cả cổ mà bố mẹ vẫn phải đi làm, các công ty thì phảlén lút đóng cửa mới có thể tổ chức cho nhân viên đi nghỉ mát được.
    Chà, nói đến chuyện nghỉ, lại muốn đi nghỉ quá rồi...
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 15:16 ngày 16/08/2006
  3. X2

    X2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Ở đâu đề nghị nghỉ thêm ngày 10/3 âm lịch thế chị? Hura! Em thì nghỉ ngày nào cũng được hết! Nước mình cho nghỉ ít quá, phải tăng thêm mỗi năm cho nghỉ 7 ngày nữa mới bằng các nước xung quanh được. Làm hùng hục chả được nghỉ đi chơi gì cả, chán thế chứ!
  4. chominhhoi

    chominhhoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    413
    Đã được thích:
    0

    Được chominhhoi sửa chữa / chuyển vào 16:20 ngày 18/08/2006
  5. chominhhoi

    chominhhoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    413
    Đã được thích:
    0

    .......có những giấc mơ trôi qua đời tôi, mang trong mình hơi ấm của mùa xuân, như đàn chim đến mùa quay về xây tổ ấm, có những giấc mơ đi qua đời tôi lạnh lẽo trằn trọc và khổ đau??
    có những giấc mơ đi qua đời tôi, thoáng qua ngọt ngào đầy ắp dư vị yêu thương....., có những giấc mơ bão giông phiền muộn, có những giấc mơ chan hoà ánh nắng ban mai, như bông hoa daisy vươn mình trong nắng..có những giấc mơ và tôi đã mơ..em là ai ?? cô gái từ đâu đến..giấc mơ vụt qua trong đời...để lại mặt hồ sóng dội từ bên trong...
    vĩnh biệt những giấc mơ...tạm biệt chim én xưa cho ta thấy mùa xuân quay trở lại, mùa xuân lại đi rồi chim én cũng chia xa...có những giâc mơ mãi không bao giờ rời ta....một giây phút thoáng qua cũng đủ cho ta nhớ mãi ở trong đời....
    tạm biệt chim én..tạm biệt những giấc mơ
    [​IMG]
  6. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Sunday night
    Weekend has been good, although it has been madly busy. Friday night, I was told that I have been drafted into a multi-parties negotiation (on the verge of breaking down) on Saturday to cover for someone who was off on holiday a couple of days ago, which basically meant my weekend plan was bombed. But after a day of tension and hard work, things seemed to have been patched up, and on Sunday, we all talked again, tied up some loose ends, and things appeared to look promising again. A little bonus of this whole madness is that on Saturday I met a very interesting (and good-looking) guy on the negotiation team, and being on the same side of the table, we instantly hit it off. What a shame he had to go back to Ho Chi Minh City on the same day. And a bummer ?" I wouldn?Tt get to work with him anymore when my colleague comes back from holiday. Why did my boss put a guy on this job instead of me? Does not make any sense!
    Talking about work, this afternoon I have been wondering why I agreed do it (cancelling my weekend to step in); or rather, if I have done so automatically as though I had had no choice. I could have turned off my mobile, or simply not picked it up. What would have happened? They won?Tt know where to find me. You see, we are in the service business, where ?ocustomer is king?, and more than anyone else I?Tve met in this trade, my boss takes that sentiment to heart. He bends over backwards to please customers?T every whimsical need. He is not bad in what he does, and he is not desperate for money; quite the contrary. He likes the job and does it rather well, and he came from a wealthy family, where money grows on trees and he could have lived well without having to work at all. In the business, he is respected by staff, customers and competitors all the same. We keep having to turn down work because we are too busy, but whatever we take on, it is a tra***ion that we would give it our best. I have been grumpy some times because the promises he gave to customers were outrageous ?" and I had to deliver them. But he does a fair share of that himself ?" I have seen him pack up and go to Singapore for a meeting on just a day?Ts notice, cancelling his other schedules because of customers?T unexpected emergencies. He took them very seriously.
    Actually he reminds me of this one story (The Remains of the Days, by Ishiguro) ?" a story about a butler serving in a sort of English royal family who was so devoted to his work that he did not leave his duties even when his father was on the deathbed. It was an extreme example, and a depressing story at that, but they certainly have the same mentality, of varying degrees of extremity. They either do it, and do it well, or just quit and do something else. But while they are on the job, they would give it their best. My boss certainly has my respects for being capable of doing that constantly without fail. Or maybe I am just being sentimental today cos?T everything went well, he dropped by the negotiations place and said nice things about what a great job we have done (which is vain, I know). So I am being light-headed and actually I forgot that yesterday I was considering whether it is sane to do this any longer or whether I should just forget it and find an easier job. Should I? Would that job be as exciting? Would I be able to meet various fascinating, sharp and fun people in that new job?
    I didn?Tt sleep much for the last few days so I really must go to bed, so this is again a half-baked description of my work situation and I should come back to this topic again some other time. It is not meant to sound like self-advertisement or reassurances for me to face another work week without a break (although unfortunately it does sound a lot like it, now that I skim it again) ?" but really I was just thinking out loud why I got here to this sleep-deprivation weekend. Will come back to this topic some other time to explore it in more depth. Have a good week.
    PS: Don?Tt take me wrong though, we are not stupid. If it is a fake emergency or a low-key issue dressed up as an important one, we can detect it from two miles away, and we will not cancel our golf/shopping/tennis etc. dates for you. So if any of you happen to be my customers, do not take advantage of what I just said and make me sacrifice my next weekend. It won?Tt happen.
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 10:08 ngày 21/08/2006
  7. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Someone asked me a while ago how they could adopt a Vietnamese baby, and if I know anything about the process. Of course I did not, but then I bummed into a friend who adopted a baby a while ago, and I asked him. It turned out to be not so difficult. You can use an agent, although my friend did not use one. Instead, he wrote directly to a childrenâ?Ts hospital, and they kept him in the list of potential adoptive parents. Then he got to know the people, and they called him when there was a baby available for adoption. That went on for a while until he saw his adopted girl, and asked to adopt her.
    My friend seemed to think that the decision to adopt the kid is the best one he has made in his life. From the way he takes care of the kid, one canâ?Tt tell that he is not a natural father. And thinking back, he is very pleased with the decision: why make another little baby, while there is tons that are perfecting fine and are abandoned without somewhere to call home?
    I love kids, they seem to be the best human beings in the world. They tend to love you uncon***ionally even if you donâ?Tt wear high-heels or makeup. They donâ?Tt lie, they donâ?Tt make mistakes that hurt you, they tend to be positive, smiley, energetic, etc. etc. Sometimes I fancy the idea of adopting some babies, staying a ********* and never getting married. I donâ?Tt really mind not having any biological children of my own, although people tell me that itâ?Ts entirely different to have your own baby. The smug-married friends often tell me that I wouldnâ?Tt know how it is to be a natural mother; I wouldnâ?Tt know that I would be capable of loving anyone else that much until I have my own baby. Ok, I am not in a position to have any comments to counter that one. But the decision should not be made lightly. Would I have enough time for them? Would I be able to sacrifice certain things in my life to tend to them?
    That kinda shows how I am both a perfectionist and an indecisive person (read: the worst kind of partner youâ?Td ever wish to have). I like everything to be just right, the way I want it. If I adopt a baby, I want to be able to work, and still have time for the baby, and do all of it without the support of a male figure in the house. That must be hard, from the looks of it. Another example: my job is fun and stressful, sometimes it can be more fun, sometimes it can be more stressful, and I know that I cannot just sit here wishing that it would be quiet down if I just hold on a little longer. That just will not happen any time soon. More than once I had thought maybe I should quit my job, go do something else more meaningful or fun, or both. It should be fairly easy trying to get something else when I am fed up with wandering around. But I am still scared of leaving something stable and obviously good for the unknown. I still remember when I first told a couple of friends about the idea, they dismissed it offhand as nonsense and said that I did not value the things I have, that people would give up anything to be in my position now. This is unfortunately particularly true for both of them: they are married with one or two kids, non-working wives and for a family of three or four their income is pretty meagre.
    So I am a perfectionist who is a little out there and far from being realistic. Plus, I am an indecisive person. The thing is, now that I have identified my bad qualities, I wonder what I should do about it. Naturally it would be worse with time â?" the more stable and established I become, the more difficult it is to uproot and leave to start anew. Years ago, I wouldnâ?Tt be hesitant to leave home for the complete unknown. Now I just canâ?Tt do that. Maybe I am just a little lost now. Maybe what I need now is someone who I can trust, who would tell me what to do with my life (!). Kidding. Maybe not. But itâ?Td be useful to have someone to discuss these issues with, and drive your life in a certain direction with them, no matter where.
    Which brings us right back to square one; I just have not found that person yet. Sometimes people would query about a Mr. Nice Guy and said: why are you not interested? What more could you possibly want? I do not know. But like Potter Stewart had said a long time ago (in a completely different context) the answer would probably be â?oI know it when I see itâ?. I would know the person is right when I see him or get to know him a little. The thing is, how long should I be holding out for that person? Should I quit and accept the next guy that comes along? For now, maybe I should find my own way of making decisions. Maybe I should toss a coin when it is necessary.
  8. NewYorkLife

    NewYorkLife Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Uhm... you made me disappointed sis.
    Nước Việt Nam được hình thành từ bao giờ? Các thương binh, liệt sĩ trong gần 100 năm qua cũng chỉ là 1 giai đoạn nhỏ của lịch sử 4000 năm . Ai cũng có công. Nhưng nên nhớ người đầu tiên khai sinh ra đất nước này.
    10/3 đáng ra phải là quốc lễ từ lâu rồi .
    Chút góp ý nhỏ ;)
    I''m heading SFO
    Goodluck to you.
  9. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Trời đẹp tuyệt vời thế, thế là đã chớm thu rồi. Năm nay, mùa thu dường như đến sớm hơn mọi năm. Bao ngày ngâu mưa rền rĩ, đến hôm trời quang mây tạnh, tưởng lại nóng như lửa, hóa ra lại dịu mát hơn mấy tuần hồi tháng 7. Chiều qua đi làm về, đã thấy trời dịu quá, gió mát chứ không còn thấy như đứng cạnh lò pizza nữa. Tối rủ chị bạn đi cafe, rồi lại hứng chí xách xe đạp ra hì hụi đạp đến nhà chị ấy. Đậu xe ngay trước mặt rồi mà hắn ta vẫn không biết, vẫn trân trối nhìn ra đường. Đi đường buổi tối đã thấy hơi se lạnh, kiểu lạnh heo may. Lại nhớ đến những ngày đầu tháng 9 khi trời đã dịu, đạp xe đến trường gió man mát, nắng vàng ươm, thật là đẹp. Cứ đến đầu thu là lại nhớ ra sao mà yêu Hà Nội thế. Lại thấy ở thành phố này là tuyệt vời nhất, chẳng còn muốn đi lưu vong ở đâu nữa.
    Dạo này quả là đã thấy khó viết hơn rồi. Đôi khi có những niềm vui, nho nhỏ thôi, như niềm vui về cái cảm giác tuyệt vời khi mùa thu đến này chẳng hạn, viết về chúng sao mà khó thế. Chẳng có lời nào để lột tả chúng. Vậy là niềm vui đến rồi đi qua. Không được ghi lại, chúng cứ như chẳng hề tồn tại vậy, tệ thế. Nhật ký toàn những nỗi buồn, mổ xẻ phân tích dưới tất cả các góc cạnh có thể nghĩ ra.
    Cuộc sống thì vẫn ngổn ngang, đầy câu hỏi. Có lẽ chỉ có một điều duy nhất đã lắng xuống, và người ta đã đi vào dĩ vãng, chỉ thỉnh thoảng có mặt ở thì hiện tại như một cơn gió thoảng qua. Mặc dù người ta đi nghỉ về, ngay lập tức giãi bày rằng cô bạn đó không phải là người mà người ta muốn tiếp tục một mối quan hệ nghiêm túc, và mọi chuyện đã chấm dứt. Mình cũng chẳng nói gì, chỉ tự nghĩ: liên quan gì đến mình đâu? Ai hỏi mà tự nhiên volunteer thông tin vô dzuyên dzậy? Tim không còn nhảy lên loạn xạ vô cớ với những thông tin nhạy cảm như vậy nữa. Anh ta còn thuyết phục mình mau sang thăm vì lâu rồi không gặp, và vì mùa này bên đó rất đẹp. Cứ thấy có một cái gì đó tệ bạc làm sao. Mình chỉ trả lời ngắn gọn là đã dự định một kỳ nghỉ dài trước mắt, nhưng không phải là thăm anh ta. Gặp mà làm gì, có thể vui đấy, nhưng hứa hẹn đủ điều rắc rối. Không gì tệ bằng một kỳ nghỉ đau đầu. Đôi khi cũng có nghĩ đến chuyện đến thăm, một lúc nào đó, một năm nào đó, nhưng không phải bây giờ. Đến thăm như một người bạn thân ư? Còn vô khối những người bạn muốn thăm, mà còn lâu gặp hơn. Thôi cũng không còn là cái để trăn trở nữa.
    Vì có lẽ lý do quan trọng nhất làm cho mình thờ ơ với chuyện đi thăm, đó là có một cái gì đó đã chết rồi, chết hẳn rồi. Cảm thấy cả buồn, lẫn nuối tiếc, và dửng dưng. Tại sao lại mâu thuẫn thế, cũng chẳng biết được. Buồn ư, chẳng phải trước đây đã tuyệt vọng tìm mọi cách đào sâu chôn chặt cho nó vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời hay sao. Tiếc ư, vẫn còn phải tiếp tục sống chứ, đâu thể cứ ngồi đó tiếc thương những cái đã qua. Còn dửng dưng ư, bởi vì đối với người ta, mình không còn buồn, không còn vui, không còn thương nhớ, tâm hồn đã thực sự trống rỗng rồi. Và chỉ có thể viết về sự trống rỗng trong một chừng mực nào đó, trước khi cảm nhận được sự vô vị của những cảm giác trống rỗng lặp đi lặp lại. Có điều cứ cảm thấy bản thân sự dửng dưng đó cũng đáng buồn và đáng tiếc làm sao. Như một người bạn xưa kể, sau một đợt điều trị depression, thấy chẳng muốn sống cũng chẳng muốn chết, ngày ngủ 8 tiếng, không ham muốn, không vui buồn, không khổ đau. Bạn cảm thấy cay đắng khi Prozac đã thành công! Hồi đó nghe mà thấy sợ thế.
    Vậy mà bây giờ... trong những ngày buồn chán mình đã từng tự hỏi sẽ phải làm thế nào để lại có những cảm xúc như xưa, khi mình đã phung phí tất cả tình cảm không đúng chỗ. Như một kẻ sạt nghiệp, lạnh băng sau những ngơ ngác và hụt hẫng, vẫn chưa biết mình sẽ sống tiếp những ngày còn lại như thế nào. Nuôi dưỡng lại tình cảm, và tiếp tục phung phí để lại rủi ro sạt nghiệp, hay cứ sống như một kẻ trống rỗng đây? Không buồn không vui, cần kiệm trong tình cảm, để khỏi đau lòng khi tất cả trôi ra biển...
    Nhưng thực ra thật khó sống với một cái túi (tâm hồn) trống rỗng. Kể cả khi đã cháy túi vài lần, thói quen xài hoang vẫn là thói quen chết người khó bỏ. Tự nhận thấy mình hào hứng với cái dự án đang trông nom hộ đứa bạn này hơn vì có anh bạn đối tác đáng mến và hào hoa hôm nọ. Ưu tiên nó trước, gửi tài liệu, nhiệt tình theo dõi phúc đáp của các bên. Nhưng hôm trước gặp lại, mới thấy là tay chàng đeo nhẫn mất rồi ?" hôm trước không nhìn thấy. Điều đó làm mình buồn hơn mình nghĩ, mặc dù có nghĩ đến khả năng đó; anh ấy đúng mực quá, chẳng có tín hiệu gì khác ngoài một quan hệ công việc rất thân thiện và dễ chịu.
    Nhưng nghĩ trước như vậy mà hôm đó vẫn là một ngày hơi buồn hơn mọi ngày... Có lẽ những chuyện tình lắt léo trái ngang thường bắt đầu như thế này chăng - một ai đó gặp một ai đó không còn available nữa, và không may là lại có cảm tình với anh ta. Như ai đó đã từng nói trong một phim dài tập rất sến mà mình thích mê, đôi khi có một sợi tơ mỏng manh xuất phát từ trái tim mình tự tìm đến một trái tim khác, và mặc dù biết là không nên, vẫn không biết làm thế nào để cắt đứt nó hay thu nó về, và cứ bị lôi theo cái logic của nó, không thể làm gì khác được.
    Lý sự to tát tý thế thôi, nhưng trường hợp này thực ra cũng chẳng nghiêm trọng đến thế, sợi tơ đã không kịp thành hình: ngày mai anh bạn đồng nghiệp về, sẽ trao trả lại tất tần tật công việc, sẽ không còn mối liên quan nào nữa. Đi nghỉ về, chắc sẽ kịp re-format lại những thông tin này. Tay bạn đồng nghiệp hẳn phát choáng khi mọi việc tươm tất đến thế, nào có biết đâu lý do thực sự của sự nhiệt tình ấy... Vậy là dù sao, xét cho cùng, xếp cũng thật chí lý khi giao dự án này cho hắn. Nếu giao cho mình, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra Mặc dù, nghĩ đi nghĩ lại, bản chất ích kỷ trong tình cảm, chắc mình sẽ chẳng bao giờ đâm đầu vào một mối quan hệ mà phải chia sẻ với một ai khác. Ích kỷ đôi khi cũng có thể là một điều tốt, trong một số rất ít các trường hợp nào đó...
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 09:27 ngày 30/08/2006
  10. haiconca

    haiconca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/08/2006
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0

Chia sẻ trang này