1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký - Viết cho Cún ... * _ *

Chủ đề trong '1982 - Hội cún Hà Nội' bởi nikocavn, 08/09/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. nikocavn

    nikocavn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2003
    Bài viết:
    1.093
    Đã được thích:
    0
    20h13 11/4/07
    Em đi học về nhà, thấy trên bàn máy tính là một hộp bánh Orion mà em thích ăn, một lon nước hoa quả, cuốn truyện " Tất cả những dòng sông đều chảy ".. Em biết là anh đến, nhưng anh đến mà không để lại chữ nào, cũng không đợi em về nói chuyện, anh định chia tay khi không gặp nhau mà nói gì sao? Anh có thể làm như thế sao?
    Nước mắt em tuôn chảy, em cố kìm nén để tiếng nấc không bật ra. Như thế là hết thật rồi, tình yêu chúng mình có thế thôi, và chia tay thì nhẹ nhàng quá đỗi, thậm chí không cần gặp nhau để nói lời sau cuối nữa... Em không nghĩ anh là người như vậy? Anh trốn tránh em ư? Có phải anh sợ đối mặt với em không?
    Gần tuần nay không gặp nhau, không nhắn tin sau khi anh nhắn cho em lời đó, em đã suy nghĩ rất nhiều. Ban đầu, em đau khổ tột cùng, nghĩ mình có thể chết đi được nếu cuộc sống này thiếu vắng anh, nhìn vào đâu cũng thấy hình bóng anh, mỗi lúc em ăn cơm, mỗi lúc em ngồi vào bàn máy, rồi nhìn Con Gái... em lại khóc, em khóc mà không thể kìm được lòng mình. Khi sự đau khổ đến tột cùng thì không gì có thể ngăn cản được những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra, em đã đau đớn như thế, tưởng chừng như cuộc sống của mình không còn ý nghĩa....
    Nhưng rồi em đã suy nghĩ rất nhiều, nước mắt không làm vết thương lòng trong em nguôi ngoai. Em đã nghĩ, và đã hiểu, nếu như chúng ta thực sự yêu nhau thì rào cản phía gia đình dù khó nhưng không phải là không thể vượt qua được. Nhưng tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn để anh có thể vượt qua những thử thách của cuộc sống này mà rào cản từ phía gia đình chỉ là bước đầu cho một chặng đường chông gai phía trước. Cho dù em hiểu rằng, đối với một người con trai đích thực thì gia đình và sự nghiệp luôn đặt trước tình yêu, nhưng nếu thực sự đem lòng yêu một người con gái, muốn cùng người con gái ấy bên mình suốt cuộc đời thì người con trai kia, dù phải đối đầu với bao khó khăn thử thách, vẫn có thể dung hoà ba mối quan hệ tình yêu, gia đình và sự nghiệp. Nhưng anh không làm được điều đó, tình yêu của anh chưa đủ lớn để vượt qua những thử thách kia. Em không muốn tin nhưng đành phải chấp nhận. Em đã yêu anh hết mình, để rồi nhận lấy một tình yêu không trọn vẹn nơi anh. Thế mà em không hề trách anh đâu, bởi dù anh không thể vượt qua được những điều đó, thì với em, em lại có một tình yêu hết mình. Tìm được một người để mình thật sự yêu thương hết tâm hồn không phải là dễ, vậy mà em đã tìm được anh, nghĩa là em vẫn may mắn vì đã tìm được một người mình thực sự yêu thương, và may mắn hơn là người ấy cũng yêu thương mình, cho dù tình yêu đó không đủ lớn mạnh để vượt qua tất cả. Có lẽ sau này em sẽ không yêu ai được nhiều như thế nữa, không yêu ai được tròn vẹn như đã yêu anh nữa. Nếu sau này em có sánh bước bên ai thì cũng sẽ cố gắng không để cho người ta biết rằng tâm hồn em đã thuộc về anh mất rồi. Dù chúng mình không được bên nhau đến cuối đời thì tình yêu của em vẫn theo anh mãi, cho đến khi em không tồn tại nữa, tình yêu đó giống như không khí và nước vậy, dù anh không cần nó nhưng nó vẫn luôn tồn tại xung quanh anh đó thôi. Em biết điều gì cũng có bắt đầu và kết thúc, ngay cả tình yêu cũng vậy, nhưng lẽ ra kết thúc của một tình yêu là hôn nhân hạnh phúc thì chúng mình lại chia tay. Đó là định mệnh hay do chúng mình tạo ra vậy anh? Nhưng em sẽ không đau buồn nữa đâu vì nó không đáng để em phải dằn vặt đau khổ mãi khi mà em không có lỗi gì cả. Lỗi là ở anh không vượt qua được chính mình, lỗi là ở tình yêu anh dành cho em không đủ lớn, và vì thế chúng mình xa nhau...
    Vĩnh biệt mối tình đẹp nhất và đau khổ nhất của em....
  2. Thu_6

    Thu_6 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/12/2003
    Bài viết:
    8.454
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua em hẹn với Nov đi đến nhà chị N thăm bé Kem. Nov đón em lúc hơn 6h và bọn em đã có một buổi tối vui vẻ. Em thấy thoải mái khi bên cạnh Nov và nỗi đau trong em đã nguôi ngoai ít nhiều. Chị N hỏi dạo này em có gì mới không? Nov cũng hỏi em điều đó? Em không muốn nhắc đến những gì mình vừa phải trải qua, em nói không có gì cả, giống như em mới chỉ bắt đầu một cái mới. Nhưng em thấy thật buồn vì mọi thứ đã vỡ tan như bóng bóng xà phòng. Nhanh như thế, em không thể không đau đớn...
    .. Đang nô đùa với bé Kem thì anh nhắn tin. Anh hỏi em đang làm gì? Có biết anh nhớ em lắm không? Có biết những lúc như thế này anh nghĩ anh không thể sống thiếu em không? Em đọc tin nhắn mà lòng buồn rười rượi. Em không chờ đợi những tin nhắn như vậy, vì nó chỉ làm vết thương chưa kịp nguôi ngoai kia lại đau nhói lên mà thôi. Anh đã nhắn những gì nữa, em không nhớ hết, anh bảo anh sang nhà em được không? Anh bảo dù mình không đến được với nhau nhưng em là cả cuộc đời anh... Anh nói những lời như thế làm gì, anh muốn em phải đau khổ lắm sao? Anh hãy để em yên, để em vượt qua nỗi đau này, để em có thể quên anh mà sống, được không?
    Em không về nhà ngay, em nhắn tin bảo anh về đi, đừng sang đó nữa, vì em không muốn gặp anh lúc này, điều đó chỉ làm em thêm đau khổ. Nhưng anh đã đợi em ở đó, đến khi Nov đưa em về là gần 23h rồi, anh vẫn nhắn tin là sao em chưa về nhà, để anh đợi lâu quá... E không dám về, vì sợ gặp anh, sợ gặp anh em lại không thể nào yên lòng mà quên anh được... Anh ác lắm, anh cứ làm tâm hồn em đau đớn thế sao?
    .. Cả đêm em không ngủ được. Những tin nhắn cứ hiện trong đầu em và em lại khóc. Thật đau đớn khi chúng ta cùng yêu nhau đến vậy mà lại phải chia tay. Tại em, tại anh hay vì định mệnh? Em không trách giận gì cái T, cũng như ba mẹ anh, mà em trách anh đã không thể vượt qua điều đó để mình đến với nhau, trách cả em vì đã có những sai lầm ngay từ ban đầu là không nghe lời anh như thế... Nhưng mọi chuyện đã rồi, chẳng thể ngồi đó mà tiếc nuối được. Em phải sống khác, sống một cuộc sống không có anh. Nhưng anh ơi, em không biết thiếu anh em sẽ sống ra sao. Với một người đã chết, ít ra em còn hiểu rằng, họ sẽ không bao giờ quay trở lại. Nhưng anh thì vẫn sống, em sẽ phải luôn tự hỏi người em yêu thương nhất đời sẽ như thế nào? Sẽ sống ra sao? Hình ảnh em trong cuộc sống của anh tồn tại như thế nào? Em không thể gạt bỏ những ý nghĩ về anh, quan tâm đến cuộc sống của anh, muốn là một phần trong cuộc sống ấy cho dù nó nhỏ nhoi và mờ nhạt... Em quá yếu đuối phải không anh?
    Vậy hãy cố gắng đừng động vào trái tim đa cảm của em, nếu không thể làm tim em ấm, anh nhé !
  3. zibau153

    zibau153 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2005
    Bài viết:
    368
    Đã được thích:
    0
    Người xin giữ những ký ức làm giấc mơ.....
  4. zibau153

    zibau153 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2005
    Bài viết:
    368
    Đã được thích:
    0
  5. nikocavn

    nikocavn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2003
    Bài viết:
    1.093
    Đã được thích:
    0
    Khi nhận ra sự thật. Em không còn cảm thấy đau đớn nữa. Không một giọt nước máy nào có thể chảy ra. Kỳ lạ thật, có phải khi người ta quá thất vọng, quá đớn đau thì không còn một thứ cảm giác gì nữa không? Em dường như tê liệt mọi giác quan, mọi cảm xúc của mình... Em trở nên vô cảm!
    Dù là vô cảm, nhưng em vẫn không thể cho mình cái quyết định là dứt khoát không gặp anh nữa. Không hiểu sao em không thể làm được điều đó cho dù em đã nhìn ra chân tướng mọi việc của chúng mình. Đúng là em yếu đuối, hay em không biết coi trọng chính mình đây?
    1h sáng, em vùng dậy, với lấy chiếc áo khoác, em bước ra ngoài đường. Đứa bạn thân sửng sốt giật mình vội khoá cửa chạy theo. Đi một vòng, không một lời nói, không một giọt nước mắt tuôn chảy, thậm chí em không còn cảm nhận được chút lạnh lẽo của bầu trời đêm về sáng. 2h về đến phòng, tâm trạng chẳng nguôi ngoai chút nào, mà thực ra em không giải thích được tâm trạng mình lúc đó. Em có thể cười, có thể nói, nhưng không thể khóc, và không thể nhắm mắt ngủ ngon. Mọi chuyện đến với em như một cơn ác mộng vậy. Em cũng chẳng muốn lên án hay trừng phạt ai nữa, đôi lúc em nghĩ mình bị quả báo... Buồn cười thật, bởi vì trước kia em cũng đã từng ở tình trạng như anh bây giờ mà.. Có phải vì đã từng như vậy, mà em chẳng thể trách anh?
    Nhưng dù có như thế, thì em cũng phải có một quyết định sáng suốt mà thông thường bất kỳ một người nào trong hoàn cảnh em cũng làm như vậy chứ> Thế mà em lại không làm được điều đó, em lại để mọi chuyện mặc nhiên, và anh thì vẫn vô tư như không có chút hối hận nào vậy... Thật ác độc ! Em thầm nghĩ...
    Và rồi bỏ qua mọi đau đớn, hận thù, em vẫn đón nhận điều ấy như một lẽ dĩ nhiên không có điều gì xảy ra. Em không thể cảm nhận được cái bản ngã của mình lúc này như thế nào nữa. Nhưng em hiểu, dù em không thể can đảm quyết định dứt khoát với anh thì em cũng biết em nên đặt ra giới hạn nào cho mối quan hệ của chúng ta kể từ bây giờ...
    Thời gian tới, em sẽ cố gắng sống khác. Tìm lại trạng thái cân bằng cho mình, và F5 cho cuộc sống!
  6. zibau153

    zibau153 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2005
    Bài viết:
    368
    Đã được thích:
    0
    lại vừa bị ngã....ko biết còn đủ nghị lực để đứng dậy ko nữa.....thèm 1 bàn tay wa....thôi thì cứ buồn đi.....
  7. nikocavn

    nikocavn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2003
    Bài viết:
    1.093
    Đã được thích:
    0
    Khi anh bỏ em đi, hạnh phúc chỉ là lời nói dối !
  8. tuansinbad_pvmtc

    tuansinbad_pvmtc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    360
    Đã được thích:
    0
    Đến hôm nay thì anh có thể khẳng định một điều: chúng ta sinh ra không phải là để dành cho nhau. Anh và em giống như hai ngôi sao nọ, gần nhau nhưng thực ra là cách xa hàng tỉ năm ánh sáng. Với anh hạnh phúc còn là sự bình yên trong tâm hồn nhưng những lúc ở bên em, anh lại không có được điều đó. Con người nói chung và em cũng thế thôi luôn đặt mình ở trung tâm và nghĩ rằng cả thế giới vận động theo mình. Sao không thử một lần đứng bằng đôi chân người khác, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để hiểu cuộc sống này hơn
    Em nhớ nhé: chúng ta sống chứ không phải là chúng ta tồn tại, mà sống thì phải cảm nhận cả hạnh phúc lẫn đau khổ thôi. Có thể thể em không thích chiêm nghiệm về cuộc sống, nhưng đối với anh những lúc đó mới đúng là đang sống. Thật hạnh phúc và kỳ diệu biết bao khi ta nhắm mắt lại và thấy mình chỉ là một chấm nhỏ trên Trái đất bao la này. Và cả Trái đất này lại cũng chỉ là một chấm nhỏ trong vũ trụ mênh mông mà thôi, thế thì can chi ta phải buồn và lo lắng khi ta chỉ có duy nhất một lần được góp mặt với đời
    [​IMG]
  9. nikocavn

    nikocavn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2003
    Bài viết:
    1.093
    Đã được thích:
    0

    Nó đang cố gắng, cố gắng xới tung thế giới của anh, thế giới của nó ... để tìm sự đồng cảm. Nhưng nó đành bất lực, chút kiêu hãnh cuối cùng còn xót lại trong nó cũng đã bị tổn thương.
    Có lẽ nó chưa đủ sâu sắc để hiểu anh. Có lẽ, thế giới, con người và trái tim anh quá mênh mông, sâu thẳm... càng bước sâu vào nó càng thấy chống chếnh, bất an.
    Nó đã đọc đâu đấy về câu chuyện cây, lá và gió.Và nó sợ rồi một ngày "lá rời cây vì cây không giữ lá hay vì gió cuốn lá đi"...
  10. nikocavn

    nikocavn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2003
    Bài viết:
    1.093
    Đã được thích:
    0

    CÂY, LÁ va? GIÓ​
    Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó? đầu tiên hãy yêu người đó trước đã...
    CÂY
    Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
    Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó?
    Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói ?o cứ tự nhiên? trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ ?và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng
    Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình
    Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
    Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
    Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
    Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói ?o lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại??
    LÁ
    Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu? chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có ?" Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
    Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
    Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình? Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
    Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn?cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
    Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
    GIÓ
    Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
    Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi
    ?oTrái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu?
    ?oKhông phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời hkỏi cây?
    Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
    Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy ?o em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy?, cô ấy nói ?o Đầu của em đau lắm? ?ohả?? ?ođầu em đau lắm? cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng?.và từ hôm đó?chúng tôi là một cặp .
    Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...
    Post lại câu chuyện buồn.... Và lại buồn theo

Chia sẻ trang này