1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký...viết cho những người đàn ông tôi yêu....

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi MaleHeartwinner, 24/12/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Hnman2001

    Hnman2001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2003
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    MHW dao nay dau roi nhi, co gi vui thi viet tiep cho cac ban nghe voi. Hay lai dang chim dam trong moi truong T-T-T roi
    Chuc 1 cuoi tuan vui ve


  2. vutheanh

    vutheanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2003
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    Ôi phụ nữ,
    Những người chiếm nửa bầu trời trăng sao và tinh tú. Họ khiến đàn ông chết gục trên chiến trường tình trường và đôi khi trên giường.
    Mà lý do thì là vì sao? vì họ quá dễ thương quá xinh xắn quá nhõng nhẽo và hay dao động.
    Ở một lứa tuổi nào đó, người phụ nữ như chiếc quả cầu của một cái máy động cơ vĩnh cửu, may mắn thay là cái máy không khả thi do khách quan của trời đất, những nó cũng khiến đàn ông chúng ta nát như tương bần đóng chai nhựa Lavie. Hic
    Nếu là người đàn ông khôn ngoan hãy chọn lúc quả cầu trong cái động cơ vĩnh cửu của họ sắp đứng yên một cách ổn đinh dù vẫn di chuyển cùng trái đất 107 nghìn Km trong vũ trụ. Nghĩ tôi nói là hãy chọn lúc họ đã chín chắn và tránh xa những con lắc dài hơi, hic hic
    Ôi thượng đế sao đã sinh Adam còn tạo ra Eva để làm gì?
    Thế Anh.
    PS. Các Eva ngày nay rất thích ăn cơm sườn chắc là để tưởng nhớ tới sự kiện này???
  3. vutheanh

    vutheanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2003
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    Ôi phụ nữ,
    Những người chiếm nửa bầu trời trăng sao và tinh tú. Họ khiến đàn ông chết gục trên chiến trường tình trường và đôi khi trên giường.
    Mà lý do thì là vì sao? vì họ quá dễ thương quá xinh xắn quá nhõng nhẽo và hay dao động.
    Ở một lứa tuổi nào đó, người phụ nữ như chiếc quả cầu của một cái máy động cơ vĩnh cửu, may mắn thay là cái máy không khả thi do khách quan của trời đất, những nó cũng khiến đàn ông chúng ta nát như tương bần đóng chai nhựa Lavie. Hic
    Nếu là người đàn ông khôn ngoan hãy chọn lúc quả cầu trong cái động cơ vĩnh cửu của họ sắp đứng yên một cách ổn đinh dù vẫn di chuyển cùng trái đất 107 nghìn Km trong vũ trụ. Nghĩ tôi nói là hãy chọn lúc họ đã chín chắn và tránh xa những con lắc dài hơi, hic hic
    Ôi thượng đế sao đã sinh Adam còn tạo ra Eva để làm gì?
    Thế Anh.
    PS. Các Eva ngày nay rất thích ăn cơm sườn chắc là để tưởng nhớ tới sự kiện này???
  4. flamboyantvn

    flamboyantvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2002
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    Tôi không biết tình cảm tôi dang dành cho anh là gì nữa, không phải là TY, vì mọi thứ không thể nhanh đến thế. Anh vẫn nói tôi chưa hiểu hết về anh, còn anh anh hiểu tôi. Không biết anh hiểu tôi đến đâu nhưng những gì anh đang làm cho tôi khiến tôi có cảm giác gì đó khác lạ. Có lẽ sẽ không thể quên lần đầu tiên tôi đi xem phim cùng anh ở một nơi xa như thế, giữa trời mưa SG... và gì nữa anh nhỉ? Ngón tay anh... ô hay, mình đang là ai thế này...lạ thật

    Soudless
  5. flamboyantvn

    flamboyantvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2002
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    Tôi không biết tình cảm tôi dang dành cho anh là gì nữa, không phải là TY, vì mọi thứ không thể nhanh đến thế. Anh vẫn nói tôi chưa hiểu hết về anh, còn anh anh hiểu tôi. Không biết anh hiểu tôi đến đâu nhưng những gì anh đang làm cho tôi khiến tôi có cảm giác gì đó khác lạ. Có lẽ sẽ không thể quên lần đầu tiên tôi đi xem phim cùng anh ở một nơi xa như thế, giữa trời mưa SG... và gì nữa anh nhỉ? Ngón tay anh... ô hay, mình đang là ai thế này...lạ thật

    Soudless
  6. simff@fpt.vn

    simff@fpt.vn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/08/2001
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    Tôi đọc truyện của u và tôi thấy truyện của u cũng giống tôi nhiều lắm tại sao tôi (1 người đàn ông) cũng yêu người bạn gái của mình như thế làm tất cả cho người mình yêu mà người ta lại không tôn trọng tình cảm của mình và nhiều lúc lại coi thường tôi, bạn bè, gia đình tôi như vậy và tôi rất đau lòng MHV à và nói như thế tôi đánh giá rằng u là 1 người mạnh mẽ lắm nhưng rất thật thà với tình cảm lúc nào đó tôi cũng port chuyện tình của tôi lên cho mọi người tư vấn và đánh giá hộ tôi vì tôi sợ những chuyện tôi làm có thể sai. chúc u luôn khoẻ vì tôi biết khi nói ra và tâm sự được thì tâm trạng của mình nhẹ nhàng nhiêu lắm chào u
  7. simff@fpt.vn

    simff@fpt.vn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/08/2001
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    Tôi đọc truyện của u và tôi thấy truyện của u cũng giống tôi nhiều lắm tại sao tôi (1 người đàn ông) cũng yêu người bạn gái của mình như thế làm tất cả cho người mình yêu mà người ta lại không tôn trọng tình cảm của mình và nhiều lúc lại coi thường tôi, bạn bè, gia đình tôi như vậy và tôi rất đau lòng MHV à và nói như thế tôi đánh giá rằng u là 1 người mạnh mẽ lắm nhưng rất thật thà với tình cảm lúc nào đó tôi cũng port chuyện tình của tôi lên cho mọi người tư vấn và đánh giá hộ tôi vì tôi sợ những chuyện tôi làm có thể sai. chúc u luôn khoẻ vì tôi biết khi nói ra và tâm sự được thì tâm trạng của mình nhẹ nhàng nhiêu lắm chào u
  8. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    May 12th, 2003
    Mình đang định làm gì thế này!? Chẳng nhẽ mình lại liều lĩnh lao vào một cuộc tình mới khi tan vỡ với cái tình yêu rơi rớt trong quá khứ của mình với một tâm trạng trống rỗng để rồi làm khổ mình và cả người ta nữa ư?! Mình đã chẳng cảm thấy rung động gì khi nhìn trân trân vào cái khuôn mặt đó, khuôn mặt mà người chủ nhân của nó tự hào rằng đủ tự tin để chinh phục các cô gái....... Không trả lời mấy tin nhắn của Thắng về bộ phim mới ra ?oĐiệp viên 00 thấy?, thà mình cứ coi như mình không nhận được nhắn tin, thế lại hay hơn...Tôi ngồi miết trên mạng, chui vào hộp thư đọc đi đọc lại những bức thư của thời trước đây và cả bức thư vết tích chưa kịp xoá để rồi cho tôi cái dung mạo thật của người đàn ông đó!.....Càng đọc cảm giác trống rỗng càng xâm chiếm......
    Tìm lý do rất hợp lý ngày hôm qua, tôi trốn khỏi công ty để làm cái công việc hơi..trái khoáy, đi bê tráp cho H cô bạn thân. Tôi chẳng ngại làm việc gì cho nó, nhưng tại sao bê tráp mà nó lại mời toàn các ?obà chị già? như chúng tôi chứ?? Duyên thì đã không có rồi, lại còn bán đi nữa, tôi thường đùa nó...Cả hội chúng tôi lục đục kéo nhau đi lấy áo dài. Cũng không ngờ có một cái áo dài vừa vặn với tôi như vậy! Lúc đầu chỉ sợ người nhỏ nhắn như tôi thì không biết có áo may sẵn nào không!?
    Thời gian còn rộng dài, cả lũ chúng tôi vốn là bạn bè chơi thân thiết với nhau mặc dù học khác trường, kéo nhau đi ăn trưa và khiến cả một góc nhà ăn đó rộ lên bởi những tràng cười không dứt. Đúng là chúng tôi mà ngồi với nhau thì....Thế rồi câu chuyện được vô tình dẫn dắt đến những vấn đề tế nhị về giới tính và sinh lý. Một điều khiến tôi bất ngờ là những cô nàng, những người phụ nữ đã 25,26 tuổi rồi mà những kiến thức cơ bản lại thiếu thốn đến như vậy! Cả lũ chụm đầu trò chuyện có vẻ rất háo hức và tò mò! Tôi vui vẻ đưa những gì mình biết từ sách vở truyền đạt lại cho mọi người. Tử vi đã nói là tôi thích hợp cho vai trò của một người tư vấn mà! Vậy không biết tôi có nên quyết định thôi cái công việc tư vấn của mình ở cty hiện thời không nhỉ?!?
    ......... Đúng như dự đoán, đoàn bê tráp nhà trai toàn những cậu em, bạn của em trai chú rể. Hai bên nhìn nhau mà cười tếu táo, nhưng nói chuyện rất rôm rả. Tôi suýt nữa thì không kịp để ra đỡ tráp chỉ vì trang điểm cho cô dâu tương lai và cả thân mẫu của nàng.....T.Hà thì cứ nhất định bắt cả bọn ở lại ăn cơm, nhưng làm sao mà nhét được cái gì vào bụng sau một hồi ăn uống no say của chúng tôi cơ chứ! Loay hoay mãi mới ra về được, vì hình như mấy cô nàng kia đang còn háo hức muốn tôi truyền đạt thêm những điều tôi biết về cái băn khoăn mà nếu không ai nói ra thì chẳng một ai dám đề cập đến!.....Chúng tôi kéo nhau ra hồ Trúc Bạch ngồi trò chuyện, tán gẫu để rồi đứa nào về nhà đứa đó, thấm mệt vì buổi tiếp khách chạy lăng xăng.
    ......Lại lên mạng! Chẳng biết tôi tìm kiếm cái niềm vui gì ở đó! Một sự thật mà tôi cứ phải đối mặt với nó nhưng lại kích thích tôi phải đối mặt, cứ như khi ngưòi ta biết mình đau nhưng vẫn cố khoét sâu vào để cảm nhận cái ?othật? của nó.......T.A gọi điện! Mặc kệ anh ta, cứ để anh ta nghĩ là mình đang bận ở nhà cô bạn thân....20.30, tôi đứng lên, mệt mỏi rời khỏi cái máy tính, phóng xe về nhà....không biết cảm giác lúc đó của mình là gì...Tôi chỉ muốn khóc thôi, mà đúng là tôi đã rơm rớm thật, chắc lúc đó chỉ cần gọi tên ra được cái vết đau đó là tôi sẽ bật khóc ngay. Khóc được thì sẽ nhẹ nhàng đi nhiều!
    Bầu trời nhiều sao. Tôi đã nhìn thấy ngôi sao của tôi, nó hắt ra một thứ ánh sáng thật lạ lùng, mà những sao xung quanh nó đang tò mò, nhưng nó lạ bởi nó không giống ánh sáng của những ngôi sao kia chứ không phải vì nó phi thường. Nhưng mặc dù quanh nó có nhiều sao khác, nhưng chẳng có một sao nào dành cho nó cả, nó là một ngôi sao đơn độc, một ngôi sao không tình yêu, cứ lặng lẽ toả ra cái thứ ánh sáng làm vui cho người khác như vậy, còn bản thân nó thì đang tắt dần, hết dần nguồn sáng của mình.......... Nhắn tin trả lời T.A....Tôi biết chỉ trong vòng 20p thôi là anh ta sẽ có mặt ở ngõ nhà tôi....chẳng biết tôi muốn gì...tôi chỉ muốn nói chuyện với ai đó, muốn đi lang thang một chút cho thư thái....
    T.A đến muộn hơn tôi nghĩ 30p. Uh, tôi phải tập làm quen với việc là đừng quá ảo tưởng vào điều gì đó mà mình tin tưởng vì cuộc sống là cuộc sống, chứ không phải là lý thuyết để ta làm phép suy luận. Buồn cười là TA lại nghĩ cái vẻ mặt ủ dột và không nói của tôi là do anh ta đến muộn, lại xin lỗi! Tôi biết mình tàn nhẫn nhưng tôi cũng nói thẳng cho anh ta biết là tôi có chuyện buồn, tôi gọi anh ta đến để trò chuyện một chút chứ nếu không có chuyện gì thì chắc tôi đã không nt lại đâu!....TA buồn, nhưng tôi biết anh ta không để bụng đâu.
    Chúng tôi ngồi một quán nước, tôi gọi ****tail, còn anh ta gọi bia....TA chỉ lặng lẽ quan sát tất cả các diễn biến của tôi, rồi anh ta hỏi về nỗi buồn của tôi, anh ta biết đó là cái buồn của t/y, nhưng không như trước kia, khi đọc giằng co và đọc được nhắn tin của S tôi lưu trong máy, anh ta đã đứng lên bỏ về, để rồi sau đó lại đứng chờ tôi ở ngõ...anh ta sẵn sàng lắng nghe tôi, nhưng...tôi lại không thể nói được, không thể nói ra được cái sự thật mà con tạo trớ trêu đã mang đến cho tôi.....
    Rồi anh ta nói cho tôi biết ?oAnh không hiểu vì lý do gì mà anh yêu em. Em nhìn cô áo vàng kia đi... Đấy, anh có thể có được cô ta rất dễ dàng.....nhưng anh không thể có em, anh muốn có em!? Tôi cười thầm, đành rằng cô gái đó có thể xinh đẹp hơn tôi, nhưng nếu anh ta nói vậy sao tôi thấy anh ta suy nghĩ trẻ con thế!? ?o Không dễ dàng đâu anh ạ! Đàn ông chết là ở chỗ đấy đấy! Phụ nữ luôn là một vật thể phức tạp nhất....? ?o Em biết sai lầm lớn nhất của anh khi đến với em là gì không? Đó là anh đã quá tự tin khi mới đầu gặp em vì anh nghĩ anh sẽ có được em dễ dàng...nhưng bây giờ em làm anh mất tự tin rồi. Bây giờ em lại là người điều khiển anh, là người tự tin....?
    Không phải đâu TA ơi, bởi lẽ là tôi không có tình yêu với anh, hay cũng có thể là chưa có, nên anh nghĩ là tôi tự tin thôi, chứ còn trong t/y tôi yếu đuối lắm, anh có biết không? Anh ta im lặng nghe tôi nói và rồi nhìn thẳng vào mặt tôi ?oEm đa nghi quá!? Tôi thở phào! Vậy là tôi đã khôn ra rồi đấy! Tôi đã làm được điều anh mong muốn rồi đấy H ạ, điều mà anh đã cố công để dạy cho tôi đấy! Phải biết nghi ngờ, nghi ngờ tất cả chỉ trừ bản thân mình thôi. Nó sẽ mang lại cho ta sức mạnh! Có lẽ TA sẽ không biết được là tôi vui mừng khi nghe anh ta nói về tôi như vậy đâu!...........
    Vậy là lại một thứ bảy vô duyên rồi. Nhưng những gì TA đã nói hết cho tôi nghe, tất cả suy nghĩ của anh ta không phải là không khiến tôi suy nghĩ. Ít ra anh ta cũng đủ tự tin để khẳng định với tôi một điều khi tôi nói là ?oAnh không điều khiển được em đâu! Em thích người đàn ông mà em có thể điều khiển được! Và em cũng không phải là người tốt như anh nghĩ đâu! Anh nói anh không phải yêu hình thức của em vì nó chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng anh biết là điều đó không làm em mất đi sự tự tin của mình đâu!...? ?oNhưng anh biết là lấy em, anh sẽ làm em thay đổi!?
    Anh ta nói ra điều đó thật dễ dàng! Mình còn chưa nghĩ đến chuyện yêu anh ta cơ mà! Nhưng giá như anh ta có được một chút gì đó của H và của S, mà không, tại sao tôi lại đi so sánh chứ!? Tại sao tôi lại để cho quá khứ đeo đẳng tôi trong suy nghĩ như vậy chứ!? S đã thật mạnh mẽ khi nhất quyết không gặp lại tôi, không nhắn tin hay gọi điện cho tôi, chứ không như H, kẻ chủ tâm lấy đi sự bình yên, hạnh phúc của tôi. Tôi đã lầm khi nghĩ rằng việc tình cờ chúng tôi gặp lại nhau ở sân bay, việc S quan tâm đến sự an toàn của tôi như vậy khiến chúng tôi có thể gần lại nhau hơn, nhưng lại một lần nữa tôi đã nhầm về S. Rốt cuộc tôi đã không hiểu hay đúng hơn là đã áp đặt cái suy nghĩ về tính cách của S lên con người anh, nhưng tôi đã sai lầm!....
    ....Một ngày CN bình yên.....Lại theo thói quen tôi mất nửa giờ đồng hồ để nghĩ ra một câu thơ chúc bằng TA và gửi cho một loạt những người bạn cho một ngày cuối tuần.....T.A gọi điện lại, muốn gặp tôi! Chẳng nhẽ anh ta không biết chán sao!? .... Không, tôi muốn đi một mình! Chiều nay 4h, hội thanh niên ở công ty chúng tôi lại hẹn nhau đi hát hò và kéo nhau đi ăn uống cho những ngày rộng tháng dài trước mắt! Phải đi chứ, vì biết đâu mình sẽ không còn có được những dịp trò chuyện với mọi người như vậy nữa nếu như cái dự tính kia thành công!? Tôi đã nhận được thư offer của chị Manager kia, và chị đang chờ tôi thư lại để confirm! Tôi sẽ viết cho chị ấy vào tuần sau, tôi đã quyết rồi! ...........

    ...." My God, I thought you were someone to rely on....Now I guess I was just a shoulder to cry on..."
  9. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    May 12th, 2003
    Mình đang định làm gì thế này!? Chẳng nhẽ mình lại liều lĩnh lao vào một cuộc tình mới khi tan vỡ với cái tình yêu rơi rớt trong quá khứ của mình với một tâm trạng trống rỗng để rồi làm khổ mình và cả người ta nữa ư?! Mình đã chẳng cảm thấy rung động gì khi nhìn trân trân vào cái khuôn mặt đó, khuôn mặt mà người chủ nhân của nó tự hào rằng đủ tự tin để chinh phục các cô gái....... Không trả lời mấy tin nhắn của Thắng về bộ phim mới ra ?oĐiệp viên 00 thấy?, thà mình cứ coi như mình không nhận được nhắn tin, thế lại hay hơn...Tôi ngồi miết trên mạng, chui vào hộp thư đọc đi đọc lại những bức thư của thời trước đây và cả bức thư vết tích chưa kịp xoá để rồi cho tôi cái dung mạo thật của người đàn ông đó!.....Càng đọc cảm giác trống rỗng càng xâm chiếm......
    Tìm lý do rất hợp lý ngày hôm qua, tôi trốn khỏi công ty để làm cái công việc hơi..trái khoáy, đi bê tráp cho H cô bạn thân. Tôi chẳng ngại làm việc gì cho nó, nhưng tại sao bê tráp mà nó lại mời toàn các ?obà chị già? như chúng tôi chứ?? Duyên thì đã không có rồi, lại còn bán đi nữa, tôi thường đùa nó...Cả hội chúng tôi lục đục kéo nhau đi lấy áo dài. Cũng không ngờ có một cái áo dài vừa vặn với tôi như vậy! Lúc đầu chỉ sợ người nhỏ nhắn như tôi thì không biết có áo may sẵn nào không!?
    Thời gian còn rộng dài, cả lũ chúng tôi vốn là bạn bè chơi thân thiết với nhau mặc dù học khác trường, kéo nhau đi ăn trưa và khiến cả một góc nhà ăn đó rộ lên bởi những tràng cười không dứt. Đúng là chúng tôi mà ngồi với nhau thì....Thế rồi câu chuyện được vô tình dẫn dắt đến những vấn đề tế nhị về giới tính và sinh lý. Một điều khiến tôi bất ngờ là những cô nàng, những người phụ nữ đã 25,26 tuổi rồi mà những kiến thức cơ bản lại thiếu thốn đến như vậy! Cả lũ chụm đầu trò chuyện có vẻ rất háo hức và tò mò! Tôi vui vẻ đưa những gì mình biết từ sách vở truyền đạt lại cho mọi người. Tử vi đã nói là tôi thích hợp cho vai trò của một người tư vấn mà! Vậy không biết tôi có nên quyết định thôi cái công việc tư vấn của mình ở cty hiện thời không nhỉ?!?
    ......... Đúng như dự đoán, đoàn bê tráp nhà trai toàn những cậu em, bạn của em trai chú rể. Hai bên nhìn nhau mà cười tếu táo, nhưng nói chuyện rất rôm rả. Tôi suýt nữa thì không kịp để ra đỡ tráp chỉ vì trang điểm cho cô dâu tương lai và cả thân mẫu của nàng.....T.Hà thì cứ nhất định bắt cả bọn ở lại ăn cơm, nhưng làm sao mà nhét được cái gì vào bụng sau một hồi ăn uống no say của chúng tôi cơ chứ! Loay hoay mãi mới ra về được, vì hình như mấy cô nàng kia đang còn háo hức muốn tôi truyền đạt thêm những điều tôi biết về cái băn khoăn mà nếu không ai nói ra thì chẳng một ai dám đề cập đến!.....Chúng tôi kéo nhau ra hồ Trúc Bạch ngồi trò chuyện, tán gẫu để rồi đứa nào về nhà đứa đó, thấm mệt vì buổi tiếp khách chạy lăng xăng.
    ......Lại lên mạng! Chẳng biết tôi tìm kiếm cái niềm vui gì ở đó! Một sự thật mà tôi cứ phải đối mặt với nó nhưng lại kích thích tôi phải đối mặt, cứ như khi ngưòi ta biết mình đau nhưng vẫn cố khoét sâu vào để cảm nhận cái ?othật? của nó.......T.A gọi điện! Mặc kệ anh ta, cứ để anh ta nghĩ là mình đang bận ở nhà cô bạn thân....20.30, tôi đứng lên, mệt mỏi rời khỏi cái máy tính, phóng xe về nhà....không biết cảm giác lúc đó của mình là gì...Tôi chỉ muốn khóc thôi, mà đúng là tôi đã rơm rớm thật, chắc lúc đó chỉ cần gọi tên ra được cái vết đau đó là tôi sẽ bật khóc ngay. Khóc được thì sẽ nhẹ nhàng đi nhiều!
    Bầu trời nhiều sao. Tôi đã nhìn thấy ngôi sao của tôi, nó hắt ra một thứ ánh sáng thật lạ lùng, mà những sao xung quanh nó đang tò mò, nhưng nó lạ bởi nó không giống ánh sáng của những ngôi sao kia chứ không phải vì nó phi thường. Nhưng mặc dù quanh nó có nhiều sao khác, nhưng chẳng có một sao nào dành cho nó cả, nó là một ngôi sao đơn độc, một ngôi sao không tình yêu, cứ lặng lẽ toả ra cái thứ ánh sáng làm vui cho người khác như vậy, còn bản thân nó thì đang tắt dần, hết dần nguồn sáng của mình.......... Nhắn tin trả lời T.A....Tôi biết chỉ trong vòng 20p thôi là anh ta sẽ có mặt ở ngõ nhà tôi....chẳng biết tôi muốn gì...tôi chỉ muốn nói chuyện với ai đó, muốn đi lang thang một chút cho thư thái....
    T.A đến muộn hơn tôi nghĩ 30p. Uh, tôi phải tập làm quen với việc là đừng quá ảo tưởng vào điều gì đó mà mình tin tưởng vì cuộc sống là cuộc sống, chứ không phải là lý thuyết để ta làm phép suy luận. Buồn cười là TA lại nghĩ cái vẻ mặt ủ dột và không nói của tôi là do anh ta đến muộn, lại xin lỗi! Tôi biết mình tàn nhẫn nhưng tôi cũng nói thẳng cho anh ta biết là tôi có chuyện buồn, tôi gọi anh ta đến để trò chuyện một chút chứ nếu không có chuyện gì thì chắc tôi đã không nt lại đâu!....TA buồn, nhưng tôi biết anh ta không để bụng đâu.
    Chúng tôi ngồi một quán nước, tôi gọi ****tail, còn anh ta gọi bia....TA chỉ lặng lẽ quan sát tất cả các diễn biến của tôi, rồi anh ta hỏi về nỗi buồn của tôi, anh ta biết đó là cái buồn của t/y, nhưng không như trước kia, khi đọc giằng co và đọc được nhắn tin của S tôi lưu trong máy, anh ta đã đứng lên bỏ về, để rồi sau đó lại đứng chờ tôi ở ngõ...anh ta sẵn sàng lắng nghe tôi, nhưng...tôi lại không thể nói được, không thể nói ra được cái sự thật mà con tạo trớ trêu đã mang đến cho tôi.....
    Rồi anh ta nói cho tôi biết ?oAnh không hiểu vì lý do gì mà anh yêu em. Em nhìn cô áo vàng kia đi... Đấy, anh có thể có được cô ta rất dễ dàng.....nhưng anh không thể có em, anh muốn có em!? Tôi cười thầm, đành rằng cô gái đó có thể xinh đẹp hơn tôi, nhưng nếu anh ta nói vậy sao tôi thấy anh ta suy nghĩ trẻ con thế!? ?o Không dễ dàng đâu anh ạ! Đàn ông chết là ở chỗ đấy đấy! Phụ nữ luôn là một vật thể phức tạp nhất....? ?o Em biết sai lầm lớn nhất của anh khi đến với em là gì không? Đó là anh đã quá tự tin khi mới đầu gặp em vì anh nghĩ anh sẽ có được em dễ dàng...nhưng bây giờ em làm anh mất tự tin rồi. Bây giờ em lại là người điều khiển anh, là người tự tin....?
    Không phải đâu TA ơi, bởi lẽ là tôi không có tình yêu với anh, hay cũng có thể là chưa có, nên anh nghĩ là tôi tự tin thôi, chứ còn trong t/y tôi yếu đuối lắm, anh có biết không? Anh ta im lặng nghe tôi nói và rồi nhìn thẳng vào mặt tôi ?oEm đa nghi quá!? Tôi thở phào! Vậy là tôi đã khôn ra rồi đấy! Tôi đã làm được điều anh mong muốn rồi đấy H ạ, điều mà anh đã cố công để dạy cho tôi đấy! Phải biết nghi ngờ, nghi ngờ tất cả chỉ trừ bản thân mình thôi. Nó sẽ mang lại cho ta sức mạnh! Có lẽ TA sẽ không biết được là tôi vui mừng khi nghe anh ta nói về tôi như vậy đâu!...........
    Vậy là lại một thứ bảy vô duyên rồi. Nhưng những gì TA đã nói hết cho tôi nghe, tất cả suy nghĩ của anh ta không phải là không khiến tôi suy nghĩ. Ít ra anh ta cũng đủ tự tin để khẳng định với tôi một điều khi tôi nói là ?oAnh không điều khiển được em đâu! Em thích người đàn ông mà em có thể điều khiển được! Và em cũng không phải là người tốt như anh nghĩ đâu! Anh nói anh không phải yêu hình thức của em vì nó chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng anh biết là điều đó không làm em mất đi sự tự tin của mình đâu!...? ?oNhưng anh biết là lấy em, anh sẽ làm em thay đổi!?
    Anh ta nói ra điều đó thật dễ dàng! Mình còn chưa nghĩ đến chuyện yêu anh ta cơ mà! Nhưng giá như anh ta có được một chút gì đó của H và của S, mà không, tại sao tôi lại đi so sánh chứ!? Tại sao tôi lại để cho quá khứ đeo đẳng tôi trong suy nghĩ như vậy chứ!? S đã thật mạnh mẽ khi nhất quyết không gặp lại tôi, không nhắn tin hay gọi điện cho tôi, chứ không như H, kẻ chủ tâm lấy đi sự bình yên, hạnh phúc của tôi. Tôi đã lầm khi nghĩ rằng việc tình cờ chúng tôi gặp lại nhau ở sân bay, việc S quan tâm đến sự an toàn của tôi như vậy khiến chúng tôi có thể gần lại nhau hơn, nhưng lại một lần nữa tôi đã nhầm về S. Rốt cuộc tôi đã không hiểu hay đúng hơn là đã áp đặt cái suy nghĩ về tính cách của S lên con người anh, nhưng tôi đã sai lầm!....
    ....Một ngày CN bình yên.....Lại theo thói quen tôi mất nửa giờ đồng hồ để nghĩ ra một câu thơ chúc bằng TA và gửi cho một loạt những người bạn cho một ngày cuối tuần.....T.A gọi điện lại, muốn gặp tôi! Chẳng nhẽ anh ta không biết chán sao!? .... Không, tôi muốn đi một mình! Chiều nay 4h, hội thanh niên ở công ty chúng tôi lại hẹn nhau đi hát hò và kéo nhau đi ăn uống cho những ngày rộng tháng dài trước mắt! Phải đi chứ, vì biết đâu mình sẽ không còn có được những dịp trò chuyện với mọi người như vậy nữa nếu như cái dự tính kia thành công!? Tôi đã nhận được thư offer của chị Manager kia, và chị đang chờ tôi thư lại để confirm! Tôi sẽ viết cho chị ấy vào tuần sau, tôi đã quyết rồi! ...........

    ...." My God, I thought you were someone to rely on....Now I guess I was just a shoulder to cry on..."
  10. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    May 14th, 2003
    Mặc dù đã gửi thư confirm về cái job offer tới chị Manager kia, vậy mà có thật nhiều lúc tôi giao động, không biết sự đánh đổi đó có phải là sự lựa chọn tốt không. Cái tôi nhìn thấy rõ trước mắt từ cái công việc kia đó là mức lương hấp dẫn, gấp đôi lương hiện thời của tôi, nhưng tôi biết đó sẽ là một công việc khá vất vả, còn với cái công việc này, dường như tôi tận dụng được khả năng sẵn có của mình đó là tiếng Anh và giao tiếp....nhưng....thật khó chịu khi ở giữa dòng của sự lựa chọn! Nhưng tôi vẫn còn từ giờ đến cuối tháng để quyết định cơ mà!
    .... Xong cuộc họp với bên Oasis và khách hàng để thanh toán cho hợp đồng thuê, tôi trở về với vẻ mặt đầy hứng khởi vì kết quả thành công hơn tôi tưởng. Ông GĐ toà nhà tuy tính có hơi đồng bóng, cái đồng bóng của những con người quá thành công về tiền tài, nhưng cũng chính vì thế mà tôi đã thu lợi lại cho công ty nhanh chóng như vậy!...Tât nhiên nói như vậy cũng hơi đạo đức quá, vì tôi cũng chỉ nghĩ đến cái lợi nhanh chóng của tôi thôi.
    .... Trời nắng thật đấy! Cứ cái đà này thì chỉ một tháng nữa là mình thành người Châu Phi ngay, bởi tôi cũng được cái "thói quen tốt" là không bao giờ đeo gang hay đội mũ dù trời nắng như thế nào. Mình thật dại dột khi cứ quan niệm "hữu xạ tự nhiên hương", và "cái nết đánh chết cái đẹp" mà quên mất rằng đối với đàn ông thì hình thức vẫn là trọng! Trong đầu lại văng vẳng câu nói của TA "Nếu là về hình thức thì anh đã không yêu em nhiều đến như vậy........" Đàn ông hình như rất giống nhau.......
    ...... T.A năng gọi điện cho tôi hơn, và tôi cũng không còn cảm thấy bực bội anh ta như những lần trước đây nữa.....Tôi đã thấy được những thay đổi ở anh ta vì tôi. Trước tiên đó là sự thay đổi về trang phục. Thay vì những chiếc quần bò rộng và những chiếc áo chim cò, những chiếc áo phông rộng, trông càng làm anh ta to lớn một cách không gọn gàng, bây giờ TA thường xuyên mặc những chiếc quần Âu và áo sơ mi. "Từ hôm em nói em thích con trai mặc quần Âu và áo sơ mi, anh đã bảo ngay thằng bạn may cho anh mấy cái. Mấy người ở công ty bảo anh là trông dáng gọn hẳn!" Mỉm cười, hình như anh ta rất hài lòng. "Em nói cái gì mà chẳng đúng!" Mình bắt đầu giả bộ vênh mặt lên nhưng thực sự điều đó cũng chỉ gây cho tôi cảm hứng trong chốc lát....
    Lạ một điều là cứ sau một cú điện thoại của ai đó gọi đến cho anh ta mà giọng con gái là anh ta lại nhìn tôi có vẻ như thăm dò, khiến tôi phải bực mà gắt lên "Nhìn gì mà nhìn!? Anh đừng trông chờ phản ứng đó từ em! Anh quen biết rộng cũng chẳng liên quan gì đến em cơ mà!" Anh ta lại cười, bình thường thì hiền là vậy, mà cũng là do bây giờ anh ta đã quen với cái tính ngang ngược và sự bắt nạt của tôi.
    " Này, anh cũng có vẻ đào hoa nhỉ?" Cuối cùng trên đường đi tôi hỏi đùa với vẻ thích thú hơn là cái mà người ta gọi là ghen tuông. "Thế bây giờ em mới nhận ra à?" Ái chà, tôi phá lên cười. Thì ra cũng tự tin đấy chứ! Nhưng tôi không để cho anh ta lấy lại sự tự tin trước tôi đâu! Tôi sẽ bắt anh ta phục tùng tôi như là H đã làm với tôi. Tôi đang trả thù à? Không, tôi không tàn nhẫn và đủ can đảm đến như vậy, nhưng cái cốt yếu là mối quan hệ của tôi và TA ngay từ bắt đầu đã mất thế cân bằng. Tôi biết anh ta tình yêu anh ta dành cho tôi rất chân thật, còn tôi thì đã từng có lúc có suy nghĩ là coi nó như một vật thay thế để lấp chỗ trống!?
    Đã mấy lần TA hỏi tôi "Thế bây giờ em muốn gì?" "Em muốn hạnh phúc!" "Thế anh phải như thế nào nữa thì em mới yêu anh?" Tôi chỉ muốn nói với anh ta rằng không có một tiêu chuẩn nào trong tình yêu cả, nhất là với tôi, và anh ta cũng đã là niềm mong muốn của một số người đấy chứ! Tôi chẳng có quyền gì mà đòi hỏi anh ta phải thay đổi gì vì tôi cả..
    Việc một lớp TA nghỉ mang lại cho tôi sự thư giãn thật tuyệt vời. Tôi có thể đi chợ, thực hiện công việc của một người phụ nữ, đã có thể thư thái ngồi đọc tạp chí, những cuốn truyện yêu thích, nhưng tôi không còn làm thơ hay vẽ vời được nữa, bởi vì cảm hứng của tôi đã bay biến đâu hết! Tối thứ 3....rảnh rỗi...một cái buồn man mác dường như cũng được xoa dịu đi bởi thời tiết thật mát và lộng gió vào buổi tối. Tôi đồng ý để TA qua nhà chở tôi đi lang thang một chút....
    Một thoáng kỉ niệm ùa về khi đi chầm chậm qua hồ Gươm, tôi đề nghị TA gửi xe và đi lòng vòng quanh hồ, cảm nhận cái không khí của đêm và những cơn gió hồ mát rượi.....TA có vẻ vui lắm, mà khi anh ta vui thì tôi không thể ngăn một sự so sánh với hình ảnh khuôn mặt trẻ thơ trên cái kiểu cười đó! Nhưng rồi....cái nụ cười đó không được lâu, cái đầu óc suy diễn của anh ta mang lại một không khí trầm mặc cho cuộc nói chuyện. Chúng tôi đi ngang qua một người đàn ông Châu âu ngược chiều, ông ta trông khá cao. TA trầm trồ "Ông ta cao thế! Chắc hơn 1m9" "Em đâu thấy cao lắm đâu? Chỉ hơn anh khoảng nửa gang tay thôi. Chắc khoảng 1m85."
    Và rồi trong mạch hứng khởi đó, tôi nói rất vô tư "Thật là buồn cười! Em nói anh không được tức nhé! Không có ý gì đâu đấy! Em thì nhỏ bé như thế này, vậy mà...bạn cũ của em cao 1m8, nặng phải đến 80kg!" Tôi cười vô tư, nhưng nụ cười tắt ngay khi vẻ mặt TA xịu ngay xuống, anh ta đi chậm lại, và rồi bằng mọi nỗ lực, cả chọc đùa và xin lỗi tôi cũng không làm cho anh ta nói chuyện lại và mỉm cười nữa! Tôi đã làm điều gì sai ư?...... Ngồi xuống một chiếc ghế.....tôi cũng không nói gì nữa. Gì chứ thi gan thì tôi không thua ai đâu! Và đúng là cuối cùng anh ta đã lên tiếng "Em có vẻ tự hào về bạn trai cũ nhỉ?" Giọng không giấu được sự mỉa mai.
    Tôi đã hiểu! Đúng là tôi không thể trách anh được! Tôi đã vô tâm, đã không hiểu tâm trạng của anh, TA ạ! Và tôi cũng quên mất thực tế là anh ta hay ghen như thế nào! Nghĩ được như vậy nhưng do tính ương ngạnh tôi vẫn lạnh tanh "Tự hào ư? Đúng là lăng kính chủ quan của anh đã bóp méo sự việc rồi! Em nói như vậy chỉ để nói với anh về một sự lệch lạc thôi! Ai mà chẳng có quá khứ. Còn...anh ta là người cuối cùng trên thế gian này mà em muốn đối mặt!" Câu nói không có tác dụng. "Anh biết anh ta đẹp trai hơn anh, giỏi giang hơn anh, cái gì cũng hơn anh....." "Anh có muốn nghe câu chuyện không?" Tôi bắt đầu kể, nhưng...lại cũng chính là anh ta, cắt ngang câu chuyện "thôi, em đừng kể nữa, anh không chịu được!"
    Lại im lặng......TA nhấn mạnh lại những nt của S tôi lưu trong máy. Con bé gan lì trong tôi trỗi dậy! Anh muốn ra mệnh lệnh cho tôi ư? Anh đã là gì của tôi mà anh bắt tôi rũ bỏ quá khứ chứ!? Tại sao anh lại yêu cầu tôi làm điều đó, TA?. Tôi biết anh nói đúng, tôi không nên hoài niệm về quá khứ như vậy, nhưng tôi không phải là tuýp người sẵn sàng làm theo những mệnh lệnh của người khác, nếu không nói là chống lại........"Em cần biết điều này, với đàn ông vì tình yêu họ có thể làm nhiều điều nhưng sĩ diện của đàn ông thì lớn lắm, nó nó thể khiến họ bất chấp tất cả! Anh cần một câu trả lời rõ ràng. Thực ra anh đã kiên nhẫn và sẽ chờ đợi đến khi em tự nguyện nói rằng em yêu anh, nhưng hôm nay thì anh muốn rõ ràng. Anh sẽ chịu đựng được.....Tôi đã không biết mình cảm thấy như thế nào trong lúc đó. TA đứng lên trước..."Nào, anh sẽ đưa em về!...".............
    ........Vậy là mình cũng thoát khỏi cái công việc marketing nặng nề và không mấy hiệu quả này. Sau khi xem xét sếp thấy rằng nên để tôi lại tiếp tục làm việc với khách hàng về các hợp đồng sẽ tốt hơn, và manager phục trách văn phòng Westlake sẽ thay tôi làm tiếp cái công việc đó! Tôi như tháo được gánh nặng nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi..tự ái. Công việc thành công hôm nay bên Oasis lại càng làm tôi do dự không biết có nên đánh đổi một công việc thoải mái và có những lợi thế như vậy cho một lĩnh vực hoàn toàn mới và đầy thử thách đó không!? Có lẽ tôi cần phải tìm hiểu kĩ càng hơn một chút về công ty mới cũng như đội ngũ nhân viên ở đó, cả tính chất và trách nhiệm công việc nữa, như vậy tôi sẽ có quyết định đúng đắn hơn.
    .........Lại lang thang lên mạng, bất chợt trong đầu xuất hiện câu hỏi của TA "Thế bây giờ em mong muốn gì?" Đến cả điều giản đơn như vậy cũng không trả lời được nữa là....

    ...." My God, I thought you were someone to rely on....Now I guess I was just a shoulder to cry on..."

Chia sẻ trang này