1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký...viết cho những người đàn ông tôi yêu....

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi MaleHeartwinner, 24/12/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    October 28th, 2002
    Anh cho tôi bi.t mât sạ thạc hoàn toàn không trông đđi. Hôm đÊ anh đã chu^n bz tâm lẵ rSt vãng vàng đ" chê đÊn nhãng phan áng tƠi t- nhSt cña tôi. Anh ôm ôm tôi trong lYng ru cho tôi ngñ trong vYng tay anh và khi ngho rằng tôi đã thi.p đi, anh th- th?m rSt nhi'u vào tai tôi nhãng lêi nÊi yêu thuong chân thành nhSt trong trái tim anh, và anh còng nÊi vưi tôi rằng anh cÊ mât bÝ mRƠi...anh cho tôi bi.t, anh...không phai sinh năm 77 nhu đã tàng nÊi vưi tôi ngày đ?u tiên, mà thạc chSt anh kÐm tôi 2 tuƯi. TSt nhiên sạ kÐm cạnh đÊ không th" hi-n ra trên vZ m?t và dáng vÊc cña anh bôi anh trông khá già r?n và to cao nên không ai nghi ngê rằng anh cÊ th" sinh năm 75 chá không phai 77 nãa .......
    Nguyên nhân chÝnh khi.n anh quy.t đznh phai sưm cho tôi bi.t đi'u này là mât câu nÊi cña ngày 20/10, khi tôi trô v' nhà và nh
    Tôi bi.t chóng tôi phai d?n k-m nÐn t-nh cam cña m-nh đ" nÊ mãi mãi lâu dài nhu th.. Tôi còng lo sđ rằng n.u anh cá cuƠng nhi-t và si mê nhu th. th- rƠi sÏ đ.n mât lóc tôi sÏ không cYn là ngÔn lảa t-nh yêu trong anh nãa. Anh sÏ chán ghÐt và thSt vÔng v' tôi, sÏ bĂ roi tôi...Tôi sÏ không bao giê gôc ngã v- mât nguêi đàn ông nh-ng tôi không dám khẳng đznh rằng n.u mSt anh tôi sÏ mSt hẳn th. cân bằng và cam thSy trăng rĐng v- mât l?n đăi vưi tôi đã là quá đñ.


    ...." My God, I thought you were someone to rely on....Now I guess I was just a shoulder to cry on..."

    ĐặỏằÊc MaleHeartwinner sỏằưa chỏằa / chuyỏằfn vào 13:46 ngày 28/12/2002
  2. kiralyfi

    kiralyfi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    1.147
    Đã được thích:
    0
    Tự do hay là chết
    Yêu là hết
    Your name is kiralyfi
  3. kiralyfi

    kiralyfi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    1.147
    Đã được thích:
    0
    Tự do hay là chết
    Yêu là hết
    Your name is kiralyfi
  4. Madridista

    Madridista Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2002
    Bài viết:
    64
    Đã được thích:
    0
    Có phải em đang ám chỉ anh không ạ?
  5. Madridista

    Madridista Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2002
    Bài viết:
    64
    Đã được thích:
    0
    Có phải em đang ám chỉ anh không ạ?
  6. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    October 29th, 2002
    Tôi không thể chịu cảm giác này lâu thêm nữa...Tôi sẽ phải đi gặp anh dù cho anh có đồng ý hay không. Anh đang ốm và tôi biết là anh ốm do lỗi tại tôi. Tôi muốn có mặt bên anh lúc này, ôm anh trong vòng tay nhỏ bé của tôi, hôn lên đôi môi nóng bỏng của anh, làm dịu đi cơn đau của anh...Anh tắt máy, có lẽ anh mệt quá và không muốn bị khách hàng quấy rầy. Tôi ngỏ ý đến thăm anh, nhưng anh không cho, bắt tôi phải làm việc tiếp và không được lo lắng cho anh...
    Nhưng tôi lo sợ. Trước đây H cũng đã từng ốm nhưng tôi chỉ xuất hiện cảm giác ái ngại và lo lắng cho anh ấy. Còn lúc này với S tôi không thể hiểu nổi cảm giác của mình nữa. Các giác quan của tôi như không còn hoạt động được nữa. Tôi không làm được việc gì khác, tôi bồn chồn lo lắng, một cảm giác bất an chạy khắp cơ thể tôi. Tôi vào , ra một cách bất thường. Phải làm sao đây, làm gì đây!?? Tôi hỏi 1080 ra địa chỉ nhà anh, nhưng...tôi không dám đến vì tôi sợ.....Tôi sợ sự xuất hiện của tôi không được trông đợi và làm phiền đến sự nghỉ ngơi của anh. Nhưng có lẽ là tôi sẽ đến cổng nhà anh, gửi lại túi quà cùng với lời nhắn và tôi sẽ quay về công ty. Có thể như vậy sẽ giúp tôi trấn an chút gì đó tinh thần của tôi lúc này chăng !??!?
    Chuyện xảy ra tối hôm qua vẫn còn rất đậm nét trong tâm trí tôi. Thật ngu xuẩn khi tôi xuất hiện ý nghĩ rằng tôi sẽ tránh mặt anh vì tôi cảm thấy xấu hổ trước anh với những gì xảy ra với tôi và gia đình tôi. Lòng tự ái quá cao chính là điểm yếu của tôi. Nhưng anh đã trấn an được tôi, đã làm dịu đi tình hình với những phân tích hết sức thấu đáo của anh, tôi đã hiểu ra. Anh cũng thay mặt tôi lên nói chuyện với bác tổ trưởng khu phố cho dù phần sai không phải phía chúng tôi.
    Tôi ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, nép trong cánh tay vững chắc và tin cậy của anh. Một con bé ngang ngạnh và xốc nổi, tôi không ngờ rằng mình lại chịu nghe lời một người nhanh đến như vậy. Không có anh lúc đó thì tôi khôgn biết là mình sẽ còn khóc đến bao giờ....Tất cả những gì yếu đuối trong con người tôi đều bộc lộ ra hết. Tôi biết mình không được phép khóc trước một người đàn ông, nhưng....anh là người đàn ông của tôi, người mà tôi mong muốn gần gũi suốt đời cơ mà!?? Tôi dần dần nguôi đi trong vòng tay và sự vuốt ve an ủi của anh....
    Tôi không kìm nén được sự lo lắng của mình nữa và đã có một quyết định mà ngay lúc này tôi cũng không biết đúng hay sai....Tôi đã tìm nhà anh và đến thăm anh dù không biết phản ứng của anh sẽ như thế nào...Anh cố gắng xuống nhà, mặc dù tôi nhất định chỉ gửi túi hoa quả cho chị giúp việc, nhưng anh bước xuống với gương mặt mệt mỏi và đúng là hơi suy sụp..Tôi nhìn anh mà xót xa quá. Ngồi với anh được chừng hơn 30p thì bố anh về nên tôi cũng xin phép về công ty....Anh dường như có vẻ hơi ngại ngùng khi tôi tìm đến nhà anh. Có vẻ như quyết định của tôi là không hay lắm!??! Nhân tiện tôi gọi điện cho chị V rủ chị đi ăn trưa và kể cho chị nghe câu chuyện của hai đứa vì chị là người tôi rất hay tâm sự và ủng hộ sau khi tôi đưa S ra mắt chị....

    ...." My God, I thought you were someone to rely on....Now I guess I was just a shoulder to cry on..."
  7. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    October 29th, 2002
    Tôi không thể chịu cảm giác này lâu thêm nữa...Tôi sẽ phải đi gặp anh dù cho anh có đồng ý hay không. Anh đang ốm và tôi biết là anh ốm do lỗi tại tôi. Tôi muốn có mặt bên anh lúc này, ôm anh trong vòng tay nhỏ bé của tôi, hôn lên đôi môi nóng bỏng của anh, làm dịu đi cơn đau của anh...Anh tắt máy, có lẽ anh mệt quá và không muốn bị khách hàng quấy rầy. Tôi ngỏ ý đến thăm anh, nhưng anh không cho, bắt tôi phải làm việc tiếp và không được lo lắng cho anh...
    Nhưng tôi lo sợ. Trước đây H cũng đã từng ốm nhưng tôi chỉ xuất hiện cảm giác ái ngại và lo lắng cho anh ấy. Còn lúc này với S tôi không thể hiểu nổi cảm giác của mình nữa. Các giác quan của tôi như không còn hoạt động được nữa. Tôi không làm được việc gì khác, tôi bồn chồn lo lắng, một cảm giác bất an chạy khắp cơ thể tôi. Tôi vào , ra một cách bất thường. Phải làm sao đây, làm gì đây!?? Tôi hỏi 1080 ra địa chỉ nhà anh, nhưng...tôi không dám đến vì tôi sợ.....Tôi sợ sự xuất hiện của tôi không được trông đợi và làm phiền đến sự nghỉ ngơi của anh. Nhưng có lẽ là tôi sẽ đến cổng nhà anh, gửi lại túi quà cùng với lời nhắn và tôi sẽ quay về công ty. Có thể như vậy sẽ giúp tôi trấn an chút gì đó tinh thần của tôi lúc này chăng !??!?
    Chuyện xảy ra tối hôm qua vẫn còn rất đậm nét trong tâm trí tôi. Thật ngu xuẩn khi tôi xuất hiện ý nghĩ rằng tôi sẽ tránh mặt anh vì tôi cảm thấy xấu hổ trước anh với những gì xảy ra với tôi và gia đình tôi. Lòng tự ái quá cao chính là điểm yếu của tôi. Nhưng anh đã trấn an được tôi, đã làm dịu đi tình hình với những phân tích hết sức thấu đáo của anh, tôi đã hiểu ra. Anh cũng thay mặt tôi lên nói chuyện với bác tổ trưởng khu phố cho dù phần sai không phải phía chúng tôi.
    Tôi ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, nép trong cánh tay vững chắc và tin cậy của anh. Một con bé ngang ngạnh và xốc nổi, tôi không ngờ rằng mình lại chịu nghe lời một người nhanh đến như vậy. Không có anh lúc đó thì tôi khôgn biết là mình sẽ còn khóc đến bao giờ....Tất cả những gì yếu đuối trong con người tôi đều bộc lộ ra hết. Tôi biết mình không được phép khóc trước một người đàn ông, nhưng....anh là người đàn ông của tôi, người mà tôi mong muốn gần gũi suốt đời cơ mà!?? Tôi dần dần nguôi đi trong vòng tay và sự vuốt ve an ủi của anh....
    Tôi không kìm nén được sự lo lắng của mình nữa và đã có một quyết định mà ngay lúc này tôi cũng không biết đúng hay sai....Tôi đã tìm nhà anh và đến thăm anh dù không biết phản ứng của anh sẽ như thế nào...Anh cố gắng xuống nhà, mặc dù tôi nhất định chỉ gửi túi hoa quả cho chị giúp việc, nhưng anh bước xuống với gương mặt mệt mỏi và đúng là hơi suy sụp..Tôi nhìn anh mà xót xa quá. Ngồi với anh được chừng hơn 30p thì bố anh về nên tôi cũng xin phép về công ty....Anh dường như có vẻ hơi ngại ngùng khi tôi tìm đến nhà anh. Có vẻ như quyết định của tôi là không hay lắm!??! Nhân tiện tôi gọi điện cho chị V rủ chị đi ăn trưa và kể cho chị nghe câu chuyện của hai đứa vì chị là người tôi rất hay tâm sự và ủng hộ sau khi tôi đưa S ra mắt chị....

    ...." My God, I thought you were someone to rely on....Now I guess I was just a shoulder to cry on..."
  8. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    October 29th, 2002
    Công việc bận rộn khiến tôi quên mất đám cưới đám cưới của T, cô bạn cùng lớp cấp 3, cho đến khi cô bạn thân gọi điện cho tôi. Thế là chúng tôi vội vàng, cuống cuồng phóng hội trường đám cưới. Lớp tôi đã tụ tập khá đông ở đó, mặc dù trời mưa. Lớp cấp 3 của tôi khá thân nhau, nhưng chỉ gặo được nhau trong những dịp cưới xin như thế này. Tôi cười nói như sống lại cái thuở ngày xưa thân thương......
    ...Nhìn cô dâu hạnh phúc bên chú rể, tự nhiên tôi lại hình dung ra mình trong trang phục trắng tinh đó. Buồn cười thật. Nhưng tôi lại không thể hình dung ra được người đàn ông mặc bộ vest đen đó sẽ như thế nào....Tôi nhớ S và tôi gọi điện cho anh khi thấy trong máy có tới 3 cuộc gọi nhỡ của anh. Anh đã qua nhà nhưng không gặp tôi. Máy tôi hết pin.....Cả lớp tôi kéo nhau ra quán karaoke trên phố Triệu Việt Vương để hò hét và tất nhiên tôi không thể vắng mặt vì dù sao tôi cũng là lớp trưởng mà cả bọn tin cậy mà..nhưng tôi thực sự muốn về và tôi muốn gặp anh.....
    Tôi gọi cho anh mấy lần và tôi biết anh đang mong gặp tôi như thế nào. Tôi kêu anh đợi và tôi sẽ về trước mọi người. 9.30 tôi có mặt ở nhà và thấy anh đang đứng chờ tôi ở đầu ngõ. Tôi thương anh quá!..Những nét mệt mỏi từ trận ốm vẫn còn để dấu trên gương mặt anh...Chúng tôi nói chuyện một lúc thì anh về qua xưởng để kiểm tra công việc của công nhân và về nhà...Tôi nhìn theo dáng anh...thương anh quá!!!...
    Về đến nhà, rửa mặt mũi và lên giường...anh nhắn tin cho tôi. Và rồi một chuyện đã xảy ra mà tôi nhớ mãi. Trong một tin nhắn khi tôi nói tôi sẽ ở bên anh mãi mãi, cho hết cuộc đời này, anh đã hỏi tôi...liệu tôi có tin vào kết thúc tốt đẹp của câu chuyện không!??
    Thực sự khi đó tôi thấy buồn quá, cảm giác hơi hụt hẫng vì anh không có niềm tin vào tình yêu của chúng tôi, điều mà sau này tôi mới hiểu nguyên do. Tôi nhắn lại cho anh....và anh đã xin lỗi rất nhiều vì làm cho tôi buồn, anh gọi điện cho tôi vì cảm thấy không chịu được nữa dù đã hơn 1h sáng...
    ...Một điều thực sự khiến tôi ngạc nhiên và xúc động: Anh đã khóc, anh khóc vì dằn vặt rằng đã làm tôi buồn và thất vọng...Nghe giọng một người đàn ông khóc thầm và nói một cách nghẹn ngào tôi mới hiểu anh yêu tôi đến mức nào.....Tôi xúc động và tôi biết mình sẽ không đủ can đảm rời xa anh hay làm cho anh buồn thôi. Anh nói như sợ tôi cướp lời rằng anh yêu tôi rất nhiều lần cho đến khi tôi cắt ngang lời anh......Đêm đó tôi ngủ rất ngon, còn anh thì trằn trọc và dậy khá sớm, nhắn tin cho tôi.....Tôi thấy thương cho anh quá, đó không còn là tình yêu thoáng qua như trước đây tôi có cảm thấy với một hai người đàn ông khác....Đó là tình yêu và tình thương thực sự. Tôi cảm thấy hạnh phúc với tình yêu say mê cả về tâm linh và cảm xúc mà anh dành cho tôi

    ...." My God, I thought you were someone to rely on....Now I guess I was just a shoulder to cry on..."
  9. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    October 29th, 2002
    Công việc bận rộn khiến tôi quên mất đám cưới đám cưới của T, cô bạn cùng lớp cấp 3, cho đến khi cô bạn thân gọi điện cho tôi. Thế là chúng tôi vội vàng, cuống cuồng phóng hội trường đám cưới. Lớp tôi đã tụ tập khá đông ở đó, mặc dù trời mưa. Lớp cấp 3 của tôi khá thân nhau, nhưng chỉ gặo được nhau trong những dịp cưới xin như thế này. Tôi cười nói như sống lại cái thuở ngày xưa thân thương......
    ...Nhìn cô dâu hạnh phúc bên chú rể, tự nhiên tôi lại hình dung ra mình trong trang phục trắng tinh đó. Buồn cười thật. Nhưng tôi lại không thể hình dung ra được người đàn ông mặc bộ vest đen đó sẽ như thế nào....Tôi nhớ S và tôi gọi điện cho anh khi thấy trong máy có tới 3 cuộc gọi nhỡ của anh. Anh đã qua nhà nhưng không gặp tôi. Máy tôi hết pin.....Cả lớp tôi kéo nhau ra quán karaoke trên phố Triệu Việt Vương để hò hét và tất nhiên tôi không thể vắng mặt vì dù sao tôi cũng là lớp trưởng mà cả bọn tin cậy mà..nhưng tôi thực sự muốn về và tôi muốn gặp anh.....
    Tôi gọi cho anh mấy lần và tôi biết anh đang mong gặp tôi như thế nào. Tôi kêu anh đợi và tôi sẽ về trước mọi người. 9.30 tôi có mặt ở nhà và thấy anh đang đứng chờ tôi ở đầu ngõ. Tôi thương anh quá!..Những nét mệt mỏi từ trận ốm vẫn còn để dấu trên gương mặt anh...Chúng tôi nói chuyện một lúc thì anh về qua xưởng để kiểm tra công việc của công nhân và về nhà...Tôi nhìn theo dáng anh...thương anh quá!!!...
    Về đến nhà, rửa mặt mũi và lên giường...anh nhắn tin cho tôi. Và rồi một chuyện đã xảy ra mà tôi nhớ mãi. Trong một tin nhắn khi tôi nói tôi sẽ ở bên anh mãi mãi, cho hết cuộc đời này, anh đã hỏi tôi...liệu tôi có tin vào kết thúc tốt đẹp của câu chuyện không!??
    Thực sự khi đó tôi thấy buồn quá, cảm giác hơi hụt hẫng vì anh không có niềm tin vào tình yêu của chúng tôi, điều mà sau này tôi mới hiểu nguyên do. Tôi nhắn lại cho anh....và anh đã xin lỗi rất nhiều vì làm cho tôi buồn, anh gọi điện cho tôi vì cảm thấy không chịu được nữa dù đã hơn 1h sáng...
    ...Một điều thực sự khiến tôi ngạc nhiên và xúc động: Anh đã khóc, anh khóc vì dằn vặt rằng đã làm tôi buồn và thất vọng...Nghe giọng một người đàn ông khóc thầm và nói một cách nghẹn ngào tôi mới hiểu anh yêu tôi đến mức nào.....Tôi xúc động và tôi biết mình sẽ không đủ can đảm rời xa anh hay làm cho anh buồn thôi. Anh nói như sợ tôi cướp lời rằng anh yêu tôi rất nhiều lần cho đến khi tôi cắt ngang lời anh......Đêm đó tôi ngủ rất ngon, còn anh thì trằn trọc và dậy khá sớm, nhắn tin cho tôi.....Tôi thấy thương cho anh quá, đó không còn là tình yêu thoáng qua như trước đây tôi có cảm thấy với một hai người đàn ông khác....Đó là tình yêu và tình thương thực sự. Tôi cảm thấy hạnh phúc với tình yêu say mê cả về tâm linh và cảm xúc mà anh dành cho tôi

    ...." My God, I thought you were someone to rely on....Now I guess I was just a shoulder to cry on..."
  10. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    October 31st, 2002
    Sinh nhNgµy h«m sau anh bz b¹n bÌ kÐo ®i ®Ó uèng chóc mõng SN anh. §uong nhiªn lµ t«i muèn anh ®i, t«i muèn anh kh«ng ®uîc bá m?c b¹n bÌ dï t«i biÕt r»ng t«i cã ®ñ søc m¹nh ®Ó b¾t anh ë nhµ víi t«i. T«i c?n phai suy ngho cho anh vµ ca cho t«i sau nµy n÷a, ®iÒu nµy rÊt quan träng. Ngµy h«m ®ã chóng t«i h?u nhu kh«ng gäi ®i-n cho nhau, trõ buæi chiÒu muén khi t«i kÕt thóc cuéc häp víi L/ L c«ng ty kh¸ ch hµng, vµ v- qu¸ c¨ng th¼ng nªn t«i ®· gäi cho anh ch~ ®Ó than phiÒn vµ nghe anh an ñi. H-nh nhu t«i ®· c?n anh nhiÒu hon møc t«i cho phÐp. Anh ?oxin phÐp? t«i v¾ng m?t buæi tèi.
    Anh kÕt thóc víi b¹n bÌ kh¸ muén, khoang hon 10pm vµ vÒ xuëng lµm nèt vi-c. Anh gäi cho t«i, giäng hoµn toµn t~nh t¸o. Anh nhí t«i vµ anh ®· chzu ®ùng ®iÒu ®ã suèt buæi tèi ngåi cïng b¹n bÌ. Anh nãi anh kh«ng d¸m nh¾n tin cho t«i v- sî r»ng khi ®ã anh sÏ bá b¹n bÌ mµ ®Õn chç t«i ngay. T«i hiÓu anh vµ t«i xóc ®éng v- t«i biÕt anh hoµn toµn kh«ng hoa mo khi nãi nhu vRåi duêng nhu kh«ng chzu ®uîc cam xóc ®ã anh phãng ®Õn chç t«i dï trêi th- ®ang mua. §iÒu t- h¹i lµ anh ®Õn ngâ nhµ t«i nhung kh«ng gäi ®i-n cho t«i. Anh ch~ ®znh ®øng ®ã mét lóc vµ ©m th?m trë vÒ, nÕu nhu kh«ng b»ng linh cam mµ t«i ®i ra ngâ ngãng anh. Anh kh«ng muèn g?p t«i ch~ v- nguêi anh cã mïi ruîu vµ nhu v


    ...." My God, I thought you were someone to rely on....Now I guess I was just a shoulder to cry on..."

    Được MaleHeartwinner sửa chữa / chuyển vào 21:12 ngày 29/12/2002

Chia sẻ trang này