1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký...viết cho những người đàn ông tôi yêu....

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi MaleHeartwinner, 24/12/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Không ngờ cái "ý tưởng nghệ thuật" phát kiến tại quán ngao sò hôm đó của chúng tôi lại khiến Ng.A tâm huyết đến như vậy. Cô nàng say sưa vạch ra kế hoạch cho cái "album" nhạc của ban nhạc "tam cô nương" (nó phải mất công xin xỏ mãi với được tham dự cùng 2 đứa chúng tôi, nhưng cũng chỉ được đóng góp 2 bài!). Cô nàng đưa ra gợi ý là cả lũ sẽ đi chụp ảnh ngoại cảnh này, rồi chụp studio này, rồi nàng sẽ ngồi thiết kế một bìa cover cho đĩa CD đó thật là đặc biệt (về cái này thì tôi bị thuyết phục vì cô nàng là một nhân vật tiếng tăm ở trường Mỹ thuật CN trước đây).... Không ngờ, ý tưởng trong lúc "nhất thời chán nản" của tôi bây giờ lại trở thành một "dự án tầm cỡ" như vậy! Rồi nó còn định gây sốc cho mọi người ở văn phòng bằng cách "trưng" ra và cho mọi người thưởng thức. Ba đứa nhất quyết giữ bí mật đến tận cùng. Chà, thế này thì mọi người ở nhà mình lại sắp bị tra tấn rồi!
    .....Cuộc họp để phê duyệt với bên Bộ GD&ĐT hôm nay lại nhanh gọn không ngờ! Hình như là do sáng nay dắt xe ra ngoài ngõ mình đã đụng ngay một...đứa bé nằm trong nôi đang được mẹ đẩy đi. Chắc chắn nó là con trai rồi nên mới suôn sẻ như vậy chứ! Mấy gương mặt già nua, khó đăm đăm mà tôi hình dung ra trước lúc đi cũng được thay thế bằng 2 gương mặt khác, không đến nỗi già lắm, và đặc biệt là khá "tân tiến trong tư tưởng" nên văn bản giấy tờ của chúng tôi được phê duyệt không mấy khó khăn, chỉ phiền một điều là chờ đợi hơn 1 tiếng đồng hồ so với giờ hẹn thì đồng chí mới đến văn phòng, kèm theo lời xin lỗi không mấy rõ ràng! Sao mà giống mình thế!
    ... Thằng bé con của anh chị tôi càng ngày càng xinh, xinh đến mức tôi nhìn ảnh các đứa bé của các chị đồng nghiệp mang lên văn phòng mà không thể khen với "lời nói dối thật thà" được. Đành phải nói đại loại như: "Mắt nó đen thế nhỉ!" (Mắt trẻ con đứa nào chẳng đen!), hay là "Trộm vía, má nó trông phing phính, yêu thế!" (Trời ạ, trẻ con đang bú sữa thì má đứa nào chẳng phíng!)....
    ....Tôi set cái ảnh của nó làm paperwall trên máy tính để ngắm hằng ngày. Ms. Linda, kế toán trưởng của tổ chức thi thoảng ra chỗ tôi chuyện trò 1,2 câu, liền được tôi khoe ngay:"Hey, what ya think abt my son?" Mắt trò xoe, nhưng chỉ nửa giây là Ms đã "tỉnh táo" lại, cười. "Don''t believe? Yeah, no husband, but got a son!" Uh, mà tại sao bây giờ mình yêu trẻ con thế nhỉ? Buồn cười nhất là trông cái điệu bộ tôi bế cháu, hát ru nó ngọt như đường! :-) Tôi thường đùa với mấy đứa bạn "Tao có fan hâm mộ giọng hát nhỏ tuổi nhất thế giới đấy!" Ha, chẳng hiểu sao mà nhóc cháu tôi chỉ chịu ngủ khi nghe tôi hát, từ đủ thể loại nhạc, nào là dân ca Nam, Trung, Bắc Bộ, rồi thì quan họ Bắc Ninh, rồi lẫn lộn cả nhạc vàng nữa...chỉ thiếu mỗi ... tiếng Anh thôi. Dù cho đang khóc ngặt ra, chỉ cần tôi bế và hát cho nó nghe là ổn hết! :-p Khổ thân cháu tôi! Sau này mà lại yêu cái giới "karaoke" thì chết thôi!
  2. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Một cuộc "tao ngộ" bất ngờ!
    Tôi chỉ có thể nói như vậy để diễn đạt những gì đã diễn ra với tôi ngày hôm qua. Sở dĩ nó là "tao ngộ" để trong "" là bởi nó chỉ diễn ra qua những dòng chuyện trò của tôi và người đó ngày hôm qua, còn cuộc tao ngộ thực sự của chúng tôi thì sẽ diễn ra không lâu nữa, chỉ còn hơn 3 tuần nữa thôi....
    Cảm xúc cứ diễn ra lộn xộn, cuộn lên như những đợt sóng nhỏ trong tâm trí tôi, nó khiến tôi cứ tủm tỉm cười một mình suốt từ tối hôm qua và cho cả ngày hôm nay...Tôi như đi trên mây với những cảm xúc hân hoan khó diễn đạt mà mình vừa khám phá ra... Thật đáng xấu hổ vì sau những đau khổ mà tình cảm mang lại, tôi vẫn còn có những cảm xúc ngột ngạt kiểu trẻ con như thế này...
    Niềm bức xúc đó theo tôi vào giấc ngủ, và nó cao trào khi tôi và cô bạn đồng nghiệp thân thiết đi ăn sáng hôm nay. Tôi đã không thể giữ được như mình tự nhủ, buột miệng "Chị không thể tưởng tượng được mọi điều lại có thể xảy ra như vậy! Nhất định phải cám ơn ông thầy bói gần 2 năm trước đây đã nói với chị!...." Rồi tôi cười tươi như hoa khiến nó cũng không nhịn được, phải phì ra cười "Kể đi! Kể em nghe xem nào! Liên quan đến love phải không?"..." Không, không hẳn vậy!" Tôi chối bay biến! Nhưng rồi chỉ một lúc không lâu sau đó, tôi thì thầm trước ánh mắt tò mò và trông đợi chia sẻ của cô bạn .....
    ..." Em thử tưởng tượng cảm xúc của mình khi một người mà em thần tượng và ngưỡng mộ từ lâu, nhưng em không dám vươn tới, vì em biết em không thuộc tiêu chuẩn của họ....rồi một ngày tình cờ, họ thú nhận với em là họ có tình cảm với em từ lâu rồi, nhưng vì sự nghiệp học hành nên họ không dám, vì tình cảm là thứ dễ chi phối con người khỏi mục tiêu phấn đấu nhất....." Cô bạn nhìn tôi, ánh nhìn vừa xen lẫn sự băn khoăn, một chút kinh ngạc và hơn hết là một niềm vui của sự đồng cảm..."Thôi, để lúc nào có thời gian chị sẽ kể hết cho em nghe!"...
    .....Người đã mang lại cho tôi cái cảm giác lạ lùng đó, lạ lùng vì đó không hẳn là tình yêu, không hẳn là sự say mê, cũng không phải là sự cuồng nhiệt của cảm xúc tôi thường gặp, mà đó chính là sự ngạc nhiên, sự thú vị và cả niềm tự hào nữa...đó là tổng hợp tất cả những cảm xúc trên....Vậy mà tính ra chúng tôi đã quen biết nhau đến 8 năm rồi. Trong đó 3 năm đầu là thời gian chúng tôi gặp nhau khá thường xuyên và thể hiện tình cảm cũng rõ ràng nhất, còn thời gian còn lại chỉ là sự liên lạc đứt mạch. Vậy mà thấm thoát đã hết 3 năm anh bảo vệ tiến sỹ bên Mỹ, chỉ hơn 3 tuần nữa là tôi sẽ gặp, một điều mà đến giờ tôi vẫn không thể tin nổi. Vậy mà tôi vẫn nghĩ là còn 2 năm nữa anh mới về.... Time flies!
    ...Cách đây gần 8 năm, tôi đã từng ấn tượng về một người thanh niên trẻ trung và phong cách ngồi nơi bàn cuối cùng trong cái lớp học bằng C ở trung tâm nơi tôi giảng dạy. Đó là một người con trai với gương mặt khá đẹp trai, nếu không nói là rất đẹp trai nếu nhìn thật lâu. Điểm nổi bật trên gương mặt đó là một đôi mắt sáng ngời, trong sáng đến kỳ lạ, cứ dường như người đó không phải đương đầu với những khó khăn và bon chen của cuộc sống! Một anh chàng công tử bột! Đó là kết luận đầu tiên của tôi!
    ...Cách đây gần 8 năm tôi, một cô sinh viên mới đang học năm thứ 2, vậy mà tập tễnh vào trung tâm dạy Anh ngữ, với sự tự tin được nguỵ tạo bởi cái mác "GV dạy tại chức" nhưng với một vẻ mặt non choẹt và...phục trang còn đẫm chất sinh viên. Cũng chính vì lẽ đó mà tôi thường xuyên bị học sinh (HS của tôi thường là những người mới đi làm, học cũng là SV) trêu chọc và làm khó bằng các câu hỏi "quay như chong chóng", nhưng vì lẽ đó mà tôi sớm cứng cỏi lên so với cái tuổi của mình. Lần đầu tiên, tôi không mấy để ý đến anh.....
    ....Kết thúc bằng C, bẵng đi một thời gian tôi không thấy anh theo học lớp tôi nữa (sau này tôi được biết anh sang Nhật để bảo vệ tiến sỹ), đó là bất ngờ đầu tiên tôi biết về người đàn ông này.... Rồi cũng đột ngột như lúc anh đi, anh lại đến ngồi ở cái lớp Nghe nói sau C của tôi. Sự trở lại của anh khiến tôi chú ý đặc biệt, có lẽ bởi cái "bí mật" mà bác quản lý TT "tiết lộ" cho tôi biết trong cuộc trò chuyện "Thằng D nó thích mày đấy! (bác thường gọi tôi như vậy cho thân thiện!). Bác thấy nó giỏi giang được đấy chứ!" " Bác lại đùa rồi! Người như vậy thiếu gì con gái theo!" Tôi bật cười trước vẻ nghiêm túc có phần hơi "lố" của bác "Nó nói với bác thế mà! Con em gái nó học ở đây suốt ngày kể chuyện là anh nó chẳng chịu yêu ai cả, mà cũng chẳng có ý định gì lấy vợ cả! Nó nhờ bác giới thiệu cho anh nó. Bác định gt con Ngọc..."
    Thế thì tốt quá rồi còn gì! Tôi nghĩ thầm trong đầu vì chị Ngọc là một cô gái sắc sảo và dễ thương, lại cũng giỏi giang nữa..."Nhưng nó nói không thích cô Ngọc, nó bảo thích mày cơ! Nó bảo bác giới thiệu mày cho nó!" Hả!!! Tôi nhảy dựng lên, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh, giấu biến cái vẻ mặt đang đỏ bừng của tôi đi... Bác dường như vẫn không buông tha cho tôi "Bác bảo, cô ...thì có gì đặc biệt đâu! Mà cô ấy còn đang ở nhà thuê với anh trai nữa!Thế là nó bảo bác là bác khuyên cô ấy về nhà cháu mà ở! Cháu có 2 nhà cơ, nếu cô ấy thích thì cứ ở và quản lý cho cháu một nhà!...Trời đất! Sự thật này dường như đụng chạm lớn lao đến lòng tự ái non nớt của một cô gái còn nhìn cuộc đời đầy màu hồng như tôi, một con người mà nổi giận đùng đùng nếu nói đến vấn đề lợi dụng hay vật chất khi trò chuyện với tôi....Vậy đấy! Rồi tôi cũng không để ý nhiều đến điều đó, coi như một lời bông đùa nhẹ nhàng....
    ..... Sự trở lại của anh lần này khiến tôi để ý hơn, đặc biệt là cái tính thích tranh luận sôi nổi có phần hơi "trẻ trung" quá so với tuổi của anh, khi đó đã là 26, 27 tuổi. Tiếng Anh của anh khá hơn ngày xưa rất nhiều, và những ý kiến đưa ra cũng sắc sảo hơn. Trong một cuộc tranh luận buổi speaking về vấn đề cơ hội làm việc trong mô hình DN nhà nước và nước ngoài, tôi...để ý thấy chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của anh "Are you married?", tôi hỏi trêu, nửa đùa nửa thật. Rồi anh giải thích cho tôi là đàn ông thích đeo nhẫn để "làm dáng" thôi, mà thường chúng là những chiếc nhẫn rất to và trang trí hoạ tiết. Ừ nhỉ! Mình vẫn còn ngây thơ quá!...
    ....SN đầu tiên của tôi ở cái tập thể lớp đoàn kết đó thật ấn tượng. Mọi người, nói đúng ra là lớp trưởng, tạo bất ngờ cho tôi bằng việc cả lớp đồng loạt nghỉ học khi tôi đến nơi và đòi đưa tôi đến một quán Karaoke khá thú vị ở Hàng Cá, hồi đó đã có dịch vụ thu đĩa và có một sân khấu nhỏ. .. Anh đến sau một chút, tặng cho tôi một gói quà mà chưa mở tôi đã biết...vì chị học sinh ngồi cạnh đã cười cười tiết lộ "Lúc mình vào tháp HN mua quà cho cô giáo, mình thấy D đang loay hoay chọn quà. Đàn ông mà tâm lý thế!"....Quà của anh là một hộp phấn Geo rất đẹp. "Hình như tôi thấy cô giáo ít dùng trang điểm? Trang điểm nhẹ làm cho mình chững chạc và tự tin hơn đấy!"...... Buổi SN hôm đó là buổi ấn tượng đậm nhất thời đi dạy của tôi.
    ....Tôi biết anh có chút tình cảm với tôi. Điều đó thể hiện trong sự hào hứng và bộc bạch của anh trong những câu chuyện khi chúng tôi cùng đi ăn tối. Anh rất bận nên chỉ thi thoảng rủ tôi đi ăn tối rồi ngồi uống nước. Ngày đó các câu chuyện của chúng tôi chỉ xoay quanh việc học. Anh là một người ham học nhất mà tôi đã từng gặp! Với 1 bằng thạc sỹ, một bằng tiến sỹ bảo vệ bên Nhật, thông thạo tiếng Anh, biết tiếng Nhật và một ít tiếng Trung, giảng dạy tại trường đại học có tiếng ở HN...vậy mà anh vẫn không ngừng học hết cái này đến cái khác. Mặc dù anh vẫn tâm sự với tôi về các dự định của anh, về tuổi thơ, về gia đình, về cả bí mật của mẹ và mối tình của cha anh ngày xưa, rồi về rất nhiều điều riêng tư của anh nữa...nhưng trong suy nghĩ của tôi thì anh vẫn chỉ là một người bạn.
    Tôi không dám nghĩ xa hơn, bởi trong câu chuyện của anh tôi nhìn thấy hình bóng của những người phụ nữ nổi tiếng, của cái giới mà tôi gọi là "thượng lưu", thật khác với cô sinh viên tỉnh lẻ đang đi dạy thêm như tôi.... Anh và tôi thuộc hai thế giới khác nhau. Anh thay đổi những chiếc xe máy đời mới nhất, dùng điện thoại tân tiến mà tôi được biết, lo cho em gái du học bên Anh một cách dễ dàng, có nhà cửa, có học vị, có hình thức, có trí tuệ.......anh có tất cả một thứ mà "thần tượng" của tôi có. Vì vậy tôi giới hạn cái tôi của mình trong vỏ một con sên, dù trong câu chuyện tôi luôn cởi mở và tận tình giúp đỡ anh! Rốt cuộc anh cũng chỉ cần tôi như một người để giúp đỡ anh nâng cấp tiếng Anh thôi mà! Ý nghĩ đó làm tôi yên tâm hơn với khoảng cách và vị trí tôi đặt ra....
    .....
    (to be continued)
  3. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Một cuộc "tao ngộ" bất ngờ!
    Tôi chỉ có thể nói như vậy để diễn đạt những gì đã diễn ra với tôi ngày hôm qua. Sở dĩ nó là "tao ngộ" để trong "" là bởi nó chỉ diễn ra qua những dòng chuyện trò của tôi và người đó ngày hôm qua, còn cuộc tao ngộ thực sự của chúng tôi thì sẽ diễn ra không lâu nữa, chỉ còn hơn 3 tuần nữa thôi....
    Cảm xúc cứ diễn ra lộn xộn, cuộn lên như những đợt sóng nhỏ trong tâm trí tôi, nó khiến tôi cứ tủm tỉm cười một mình suốt từ tối hôm qua và cho cả ngày hôm nay...Tôi như đi trên mây với những cảm xúc hân hoan khó diễn đạt mà mình vừa khám phá ra... Thật đáng xấu hổ vì sau những đau khổ mà tình cảm mang lại, tôi vẫn còn có những cảm xúc ngột ngạt kiểu trẻ con như thế này...
    Niềm bức xúc đó theo tôi vào giấc ngủ, và nó cao trào khi tôi và cô bạn đồng nghiệp thân thiết đi ăn sáng hôm nay. Tôi đã không thể giữ được như mình tự nhủ, buột miệng "Chị không thể tưởng tượng được mọi điều lại có thể xảy ra như vậy! Nhất định phải cám ơn ông thầy bói gần 2 năm trước đây đã nói với chị!...." Rồi tôi cười tươi như hoa khiến nó cũng không nhịn được, phải phì ra cười "Kể đi! Kể em nghe xem nào! Liên quan đến love phải không?"..." Không, không hẳn vậy!" Tôi chối bay biến! Nhưng rồi chỉ một lúc không lâu sau đó, tôi thì thầm trước ánh mắt tò mò và trông đợi chia sẻ của cô bạn .....
    ..." Em thử tưởng tượng cảm xúc của mình khi một người mà em thần tượng và ngưỡng mộ từ lâu, nhưng em không dám vươn tới, vì em biết em không thuộc tiêu chuẩn của họ....rồi một ngày tình cờ, họ thú nhận với em là họ có tình cảm với em từ lâu rồi, nhưng vì sự nghiệp học hành nên họ không dám, vì tình cảm là thứ dễ chi phối con người khỏi mục tiêu phấn đấu nhất....." Cô bạn nhìn tôi, ánh nhìn vừa xen lẫn sự băn khoăn, một chút kinh ngạc và hơn hết là một niềm vui của sự đồng cảm..."Thôi, để lúc nào có thời gian chị sẽ kể hết cho em nghe!"...
    .....Người đã mang lại cho tôi cái cảm giác lạ lùng đó, lạ lùng vì đó không hẳn là tình yêu, không hẳn là sự say mê, cũng không phải là sự cuồng nhiệt của cảm xúc tôi thường gặp, mà đó chính là sự ngạc nhiên, sự thú vị và cả niềm tự hào nữa...đó là tổng hợp tất cả những cảm xúc trên....Vậy mà tính ra chúng tôi đã quen biết nhau đến 8 năm rồi. Trong đó 3 năm đầu là thời gian chúng tôi gặp nhau khá thường xuyên và thể hiện tình cảm cũng rõ ràng nhất, còn thời gian còn lại chỉ là sự liên lạc đứt mạch. Vậy mà thấm thoát đã hết 3 năm anh bảo vệ tiến sỹ bên Mỹ, chỉ hơn 3 tuần nữa là tôi sẽ gặp, một điều mà đến giờ tôi vẫn không thể tin nổi. Vậy mà tôi vẫn nghĩ là còn 2 năm nữa anh mới về.... Time flies!
    ...Cách đây gần 8 năm, tôi đã từng ấn tượng về một người thanh niên trẻ trung và phong cách ngồi nơi bàn cuối cùng trong cái lớp học bằng C ở trung tâm nơi tôi giảng dạy. Đó là một người con trai với gương mặt khá đẹp trai, nếu không nói là rất đẹp trai nếu nhìn thật lâu. Điểm nổi bật trên gương mặt đó là một đôi mắt sáng ngời, trong sáng đến kỳ lạ, cứ dường như người đó không phải đương đầu với những khó khăn và bon chen của cuộc sống! Một anh chàng công tử bột! Đó là kết luận đầu tiên của tôi!
    ...Cách đây gần 8 năm tôi, một cô sinh viên mới đang học năm thứ 2, vậy mà tập tễnh vào trung tâm dạy Anh ngữ, với sự tự tin được nguỵ tạo bởi cái mác "GV dạy tại chức" nhưng với một vẻ mặt non choẹt và...phục trang còn đẫm chất sinh viên. Cũng chính vì lẽ đó mà tôi thường xuyên bị học sinh (HS của tôi thường là những người mới đi làm, học cũng là SV) trêu chọc và làm khó bằng các câu hỏi "quay như chong chóng", nhưng vì lẽ đó mà tôi sớm cứng cỏi lên so với cái tuổi của mình. Lần đầu tiên, tôi không mấy để ý đến anh.....
    ....Kết thúc bằng C, bẵng đi một thời gian tôi không thấy anh theo học lớp tôi nữa (sau này tôi được biết anh sang Nhật để bảo vệ tiến sỹ), đó là bất ngờ đầu tiên tôi biết về người đàn ông này.... Rồi cũng đột ngột như lúc anh đi, anh lại đến ngồi ở cái lớp Nghe nói sau C của tôi. Sự trở lại của anh khiến tôi chú ý đặc biệt, có lẽ bởi cái "bí mật" mà bác quản lý TT "tiết lộ" cho tôi biết trong cuộc trò chuyện "Thằng D nó thích mày đấy! (bác thường gọi tôi như vậy cho thân thiện!). Bác thấy nó giỏi giang được đấy chứ!" " Bác lại đùa rồi! Người như vậy thiếu gì con gái theo!" Tôi bật cười trước vẻ nghiêm túc có phần hơi "lố" của bác "Nó nói với bác thế mà! Con em gái nó học ở đây suốt ngày kể chuyện là anh nó chẳng chịu yêu ai cả, mà cũng chẳng có ý định gì lấy vợ cả! Nó nhờ bác giới thiệu cho anh nó. Bác định gt con Ngọc..."
    Thế thì tốt quá rồi còn gì! Tôi nghĩ thầm trong đầu vì chị Ngọc là một cô gái sắc sảo và dễ thương, lại cũng giỏi giang nữa..."Nhưng nó nói không thích cô Ngọc, nó bảo thích mày cơ! Nó bảo bác giới thiệu mày cho nó!" Hả!!! Tôi nhảy dựng lên, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh, giấu biến cái vẻ mặt đang đỏ bừng của tôi đi... Bác dường như vẫn không buông tha cho tôi "Bác bảo, cô ...thì có gì đặc biệt đâu! Mà cô ấy còn đang ở nhà thuê với anh trai nữa!Thế là nó bảo bác là bác khuyên cô ấy về nhà cháu mà ở! Cháu có 2 nhà cơ, nếu cô ấy thích thì cứ ở và quản lý cho cháu một nhà!...Trời đất! Sự thật này dường như đụng chạm lớn lao đến lòng tự ái non nớt của một cô gái còn nhìn cuộc đời đầy màu hồng như tôi, một con người mà nổi giận đùng đùng nếu nói đến vấn đề lợi dụng hay vật chất khi trò chuyện với tôi....Vậy đấy! Rồi tôi cũng không để ý nhiều đến điều đó, coi như một lời bông đùa nhẹ nhàng....
    ..... Sự trở lại của anh lần này khiến tôi để ý hơn, đặc biệt là cái tính thích tranh luận sôi nổi có phần hơi "trẻ trung" quá so với tuổi của anh, khi đó đã là 26, 27 tuổi. Tiếng Anh của anh khá hơn ngày xưa rất nhiều, và những ý kiến đưa ra cũng sắc sảo hơn. Trong một cuộc tranh luận buổi speaking về vấn đề cơ hội làm việc trong mô hình DN nhà nước và nước ngoài, tôi...để ý thấy chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của anh "Are you married?", tôi hỏi trêu, nửa đùa nửa thật. Rồi anh giải thích cho tôi là đàn ông thích đeo nhẫn để "làm dáng" thôi, mà thường chúng là những chiếc nhẫn rất to và trang trí hoạ tiết. Ừ nhỉ! Mình vẫn còn ngây thơ quá!...
    ....SN đầu tiên của tôi ở cái tập thể lớp đoàn kết đó thật ấn tượng. Mọi người, nói đúng ra là lớp trưởng, tạo bất ngờ cho tôi bằng việc cả lớp đồng loạt nghỉ học khi tôi đến nơi và đòi đưa tôi đến một quán Karaoke khá thú vị ở Hàng Cá, hồi đó đã có dịch vụ thu đĩa và có một sân khấu nhỏ. .. Anh đến sau một chút, tặng cho tôi một gói quà mà chưa mở tôi đã biết...vì chị học sinh ngồi cạnh đã cười cười tiết lộ "Lúc mình vào tháp HN mua quà cho cô giáo, mình thấy D đang loay hoay chọn quà. Đàn ông mà tâm lý thế!"....Quà của anh là một hộp phấn Geo rất đẹp. "Hình như tôi thấy cô giáo ít dùng trang điểm? Trang điểm nhẹ làm cho mình chững chạc và tự tin hơn đấy!"...... Buổi SN hôm đó là buổi ấn tượng đậm nhất thời đi dạy của tôi.
    ....Tôi biết anh có chút tình cảm với tôi. Điều đó thể hiện trong sự hào hứng và bộc bạch của anh trong những câu chuyện khi chúng tôi cùng đi ăn tối. Anh rất bận nên chỉ thi thoảng rủ tôi đi ăn tối rồi ngồi uống nước. Ngày đó các câu chuyện của chúng tôi chỉ xoay quanh việc học. Anh là một người ham học nhất mà tôi đã từng gặp! Với 1 bằng thạc sỹ, một bằng tiến sỹ bảo vệ bên Nhật, thông thạo tiếng Anh, biết tiếng Nhật và một ít tiếng Trung, giảng dạy tại trường đại học có tiếng ở HN...vậy mà anh vẫn không ngừng học hết cái này đến cái khác. Mặc dù anh vẫn tâm sự với tôi về các dự định của anh, về tuổi thơ, về gia đình, về cả bí mật của mẹ và mối tình của cha anh ngày xưa, rồi về rất nhiều điều riêng tư của anh nữa...nhưng trong suy nghĩ của tôi thì anh vẫn chỉ là một người bạn.
    Tôi không dám nghĩ xa hơn, bởi trong câu chuyện của anh tôi nhìn thấy hình bóng của những người phụ nữ nổi tiếng, của cái giới mà tôi gọi là "thượng lưu", thật khác với cô sinh viên tỉnh lẻ đang đi dạy thêm như tôi.... Anh và tôi thuộc hai thế giới khác nhau. Anh thay đổi những chiếc xe máy đời mới nhất, dùng điện thoại tân tiến mà tôi được biết, lo cho em gái du học bên Anh một cách dễ dàng, có nhà cửa, có học vị, có hình thức, có trí tuệ.......anh có tất cả một thứ mà "thần tượng" của tôi có. Vì vậy tôi giới hạn cái tôi của mình trong vỏ một con sên, dù trong câu chuyện tôi luôn cởi mở và tận tình giúp đỡ anh! Rốt cuộc anh cũng chỉ cần tôi như một người để giúp đỡ anh nâng cấp tiếng Anh thôi mà! Ý nghĩ đó làm tôi yên tâm hơn với khoảng cách và vị trí tôi đặt ra....
    .....
    (to be continued)
  4. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    .....Tôi không dám nghĩ xa hơn trong mối quan hệ của chúng tôi mặc dù anh vẫn hay gọi điện cho tôi vào buổi tối kể chuyện rông dài, và cả khi anh anh đi công tác trong miền Trung...bởi lẽ sau những nhiệt tình đó, anh có thể "biến mất" theo đúng nghĩa một thời gian không một lời giải thích....Và rồi ngay cả trong câu chuyện của anh và của những người khác biết anh, tôi biết hay cũng thường hay quan tâm, giúp đỡ các cô gái khác. Một người đàn ông quá tham lam và ích kỉ! Nhưng...mình thật phi lý bởi anh không xác định với mình thì cũng phải có cơ hội với những người khác chứ!? Tôi thấy nhẹ nhàng với kết luận rằng tôi không thể là người nào đó trong suy nghĩ của anh được....Thời gian lại trôi đi trong những câu chuyện của chúng tôi...
    ... Hình như anh mới sắm được chiếc ô tô hoặc là được công ty (liên doanh của Nhật và VN) trang bị cho anh để đi công tác xa (anh làm về xây dựng), nên anh rất hào hứng rủ bằng được tôi đi uống nước. "Em đang đi ăn với mấy anh chị giáo viên bên trường TM!(Họ học TA của tôi), chắc là về muộn lắm. Anh đừng chờ!" Tôi hoàn toàn không hay biết về niềm hào hứng của anh. Mãi đến khi anh gọi lại lúc 9rưỡi thì tôi mới thấy ái ngại và miễn cưỡng bảo mọi người về sớm.....Anh chờ tôi ở đầu ngõ và kêu tôi cất xe máy vào nhà. Chà, ngạc nhiên quá vì đi ăn tối, uống nước rất nhiều lần, nhưng đã bao giờ anh chở tôi đâu!? Toàn tự tôi đi đến.
    ... Rồi tôi ngạc nhiên và ngại ngùng chui vào chiếc xe ôtô bóng loáng của anh! Thú thực đó là một cực hình với một cô bé sinh viên còn khá vô tư và "bình dân" như tôi. Chúng tôi ngồi nói chuyện ở quán cafe trên đường Thái Hà, câu chuyện dường như nhạt hơn mọi lần, cũng tại sự "mặc cảm" của tôi. Nó chỉ được đánh tan đi khi anh đố tôi về tiếng Anh và sự hào hứng được kéo lại trong câu chuyện... Sau lần đó, tần suất gặp nhau của chúng tôi thưa đi.... Hình như anh liên tục phải đi công tác...
    ......Tôi không quan tâm lắm đến cuộc sống của anh nữa, vì tôi nghe đâu anh có tình cảm với một cô gái nào đó! Nguồn tin đến từ đâu tôi cũng chẳng rõ lắm, nhưng tôi nghĩ đó là điều đương nhiên. Anh dễ mến và tuyệt như thế cơ mà!Anh xứng đáng với những gì tốt hơn ở tôi rất nhiều. Tôi vô tư trở về với bạn bè, với những quan tâm của năm cuối đại học. Chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần sau đó khi anh nói với tôi dự định đi sang Mỹ bảo vệ tiến sỹ của anh. Trời đất! Chẳng lẽ anh không còn niềm đam mê nào khác ngoài việc học hay sao!? Anh đã có hàng đống bằng cấp còn chưa đủ sao?!? Anh đề cập đến việc tôi giúp anh vạch ra lịch học, những kỹ năng cần thiết để anh có được 600 điểm TOEFL. Nhưng....anh cũng muốn tôi giới thiệu cho anh một giáo viên tốt để anh theo học vì anh nói....tôi rất giỏi nhưng tôi lại quá bận để có thể dạy anh 7 ngày/tuần (quả đúng là như vậy! Đó là điều không thể!),và anh nhấn mạnh rằng nếu tôi dạy thì anh chưa hẳn đã học tốt được! Trời đất! Điều đó thôi đã đụng chạm đến tự ái của tôi rồi! Vậy mà lúc nào anh cũng khen tôi dạy hay nhất trong những giáo viên mà anh đã được học! Chắc là xã giao thôi mà....
    Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nhiệt tình vạch cho anh kế hoạch học, và nhận lời giúp anh practice tiếng Anh nói, sau khi tin cẩn "giao" anh cho T, một chị GV dạy khá cẩn thận ở TT của tôi.... Kể từ đó chúng tôi ít liên lạc, tôi chỉ biết anh đang bò ra học, bằng tất cả sự say mê của một bầu nhiệt huyết trẻ trung. Tôi biết những điều đó qua những câu chuyện kể của T, kể cả chuyện anh đến nhà một bạn gái trong lớp đó để giúp cô cài phần mềm máy tính! Đúng là đàn ông! Tôi không cho phép mình nghĩ đến "thần tượng" nữa!
    .... Rồi tôi cũng bị cuốn vào những tình cảm say mê của tình yêu. Đó là tình yêu đầu tiên của tôi, người mà tôi đã từng bị ám ảnh đến mê muội, tình yêu đầu tiên của tất cả những gom góp yêu thương của lần đầu biết yêu trong tôi... Đó chính là H. Và tôi bỏ quên bẵng anh với những dự tính, những tham vọng, những bằng cấp của anh...Anh đã hoàn toàn ra khỏi sự quan tâm trong cuộc sống hàng ngày của tôi.... Bẵng đi, 2năm đã trôi qua với biết bao biến cố trong đời sống tình cảm của tôi, và có lẽ cả của anh!?....
    ....Tôi bất ngờ nhận được điện thoại của anh. Anh nói anh đã hoàn tất xong mọi thủ tục. Anh cũng đã thi được hơn 600 điểm TOEFL và bây giờ thì chỉ còn 5 ngày nữa là anh bay sang Mỹ cho khoá học 3 năm trước khi bảo vệ tiến sỹ....Tôi ngạc nhiên và vui mừng cho anh, nhưng không hề có chút tiếc nuối, mặc dù trong những năm say sưa trong tình yêu, có đôi lúc tôi nghĩ đến anh và băn khoăn không biết anh đã đạt đến đỉnh cao nào.....Anh muốn mời tôi đi ăn tối. Những cuộc chia tay như vậy thường có cả nước mắt đối với những người "tình trong như đã, mặt ngoài còn e"...nhưng với tôi thì...nó chỉ đơn thuần là một cuộc chia tay của những người bạn. Tôi đang gặp trục trặc với người bạn trai, khi đó đã không còn là H nữa....khi đó là chuyện của tôi và S....Chúng tôi vẫn chưa chia tay nhưng đang rơi vào mớ bòng bong của những mâu thuẫn gia đình và tình yêu...
    ...Bữa ăn tối thật tuyệt! Anh đưa tôi đi ăn ở quán baba trong đường Thành Công, sau khi đi vòng vèo một lúc. Bài trí của không gian trong quán thật đúng với những gì mà tôi yêu thích... tất cả dường như có thể tái hiện nguyên vẹn trong ký ức của tôi lúc này... Anh vui vẻ kể cho tôi nghe về cuộc sống của anh, về sự định của anh...và anh hỏi chuyện tình cảm của tôi "Em có bạn trai rồi...nhưng bọn em đang có chuyện buồn lắm!" (Từ lâu anh đã đổi cách xưng hô với tôi, chỉ thi thoảng gọi tôi là cô giáo và xưng anh). Anh im lặng lắng nghe và khuyên giải tôi về những vướng mắc trong tình cảm. Rồi....anh nói một cách thành thật "Thực ra hồi đầu anh rất thích em!...nhưng rồi câu chuyện của chúng ta chỉ toàn về học hành, và anh cũng thấy em rất vô tư. Rồi vì mục đích của mỗi người..."
    Tôi cắt ngang lời anh nói. Tôi không thích cái cách nói tình cảm đó của anh, tôi không quen nghe, dù anh không phải là người học sinh đầu tiên của tôi nói điều đó, nhưng...với anh thì lại khác!...S gọi điện cho tôi liên tục, và tôi đã phải chạy ra ngoài để nghe...Câu chuyện chẳng vui vẻ gì....Anh để ý thấy điều đó nên an ủi tôi...
    Để đánh tan không khí đó, tôi hồ hởi hỏi về cuộc sống của anh..anh kể cho tôi nghe cả chuyện anh đi học khiêu vũ, anh đã biết những điệu nhảy như thế nào, rồi cả chuyện anh học hành ra sao, và anh khuyên tôi kiếm học bổng để du học "Như em thì kiếm học bổng đâu có khó?!" Tôi lắc đầu, đâu dám nói cho anh biết là sự cản trở cho việc xin học bổng của tôi chính là vì điểm tổng ở ĐH của tôi không cao. Không thể để cho hình ảnh đẹp đẽ của tôi trong mắt anh "suy sụp" được!...Tôi hứa với anh là sẽ tìm kiếm học bổng sang Anh hoặc Mỹ (thì cứ hứa! Có ai đánh thuế tôi đâu!?)Anh cũng hứa sẽ kiếm thông tin bên đó và gửi cho tôi tham khảo....Những lời hứa...bản thân chúng đâu có tội!? Chỉ có những người thốt ra nó mà không làm được mới có tội thôi!
    ..... Anh đã ra đi mà không gọi điện tạm biệt tôi, hoặc muốn tôi tiễn. "Em biết không, anh đã ra sân bay một mình, một mình đi, chẳng ai tiễn cả, nghĩ cũng thấy tủi!". Đó là những lời tâm sự của anh trong câu chuyện của chúng tôi ngày hôm qua. "Anh đã rất muốn gọi cho em, nhưng...anh không muốn nhớ nhung về một người con gái khi anh đi xa vì điều đó khiến anh rất phân tán tư tưởng cho việc học..." "Em đã đợi điện thoại của anh, sau cùng em nghĩ là anh đã có người phụ nữ quan trọng để đưa tiễn, chia tay anh, nên em cũng không liên lạc với anh nữa..." ...."Anh biết là anh không nên nhưng trước đây anh rất nhiệt tình với mọi người, đặc biệt là phụ nữ, nhưng đó là sự nhiệt tình và giúp đỡ mà anh dành cho mọi người, cũng là phần tính cách của anh. Nhưng với em thì khác."....Tại sao bây giờ anh lại nói ra điều như vậy!? Phải chăng vì anh đang bị cái ảo giác của cái thế giới ảo và sự cô đơn nơi đất Mỹ xa xôi làm anh bật ra những lời nói như vậy?!?
    ...."Em đã có bạn trai chưa?" ... "Thực ra khi ăn tối cùng em buổi cuối cùng đó, biết em có chuyện với bạn trai, anh đã động viên em, nhưng anh cũng thấy buồn". Đó không phải là những lời có cánh...nhưng tôi biết mình không được dễ dàng tin ở mọi chuyện như vậy!..." Khi em nói chuyện với em trai anh, nó có nói cho em thêm gì nữa không? ngoài chuyện cho em địa chỉ mail của anh?"...Tôi đã gọi vào số máy cũ của anh trong một giây phút nhớ đến người học sinh mà tôi ngưỡng mộ, chỉ để xem số máy đó còn hoạt động không khi anh đi Mỹ. Thì ra nó đã được tiếp quản bởi em trai anh. "Không, em có hỏi gì thêm đâu!?...Thế anh còn 2 năm nữa là bảo vệ xong phải không?" Ngập ngừng một lát ở đầu bên kia "Em sắp ngồi nói chuyện với anh face to face đấy!" Tôi suýt hét ầm lên nhưng kìm lại được. "Uh, 25 tháng 10 này là anh về rồi. Họ cho anh 4 tháng để làm luận án, nhưng anh đã làm hòm hòm rồi. Anh sẽ làm nốt ở nhà, và gửi bài sang. Còn nếu họ yêu cầu thì anh sẽ sang khoảng 1 tháng để bảo vệ"....Cảm xúc lúc đó thật lẫn lộn trong tôi, không biết đó là sự vui mừng, lo lắng, sự háo hức, chờ đợi hay cảm giác muốn chạy trốn khỏi những cảm xúc mà tôi vừa trải qua....
    (to be continued)
  5. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    .....Tôi không dám nghĩ xa hơn trong mối quan hệ của chúng tôi mặc dù anh vẫn hay gọi điện cho tôi vào buổi tối kể chuyện rông dài, và cả khi anh anh đi công tác trong miền Trung...bởi lẽ sau những nhiệt tình đó, anh có thể "biến mất" theo đúng nghĩa một thời gian không một lời giải thích....Và rồi ngay cả trong câu chuyện của anh và của những người khác biết anh, tôi biết hay cũng thường hay quan tâm, giúp đỡ các cô gái khác. Một người đàn ông quá tham lam và ích kỉ! Nhưng...mình thật phi lý bởi anh không xác định với mình thì cũng phải có cơ hội với những người khác chứ!? Tôi thấy nhẹ nhàng với kết luận rằng tôi không thể là người nào đó trong suy nghĩ của anh được....Thời gian lại trôi đi trong những câu chuyện của chúng tôi...
    ... Hình như anh mới sắm được chiếc ô tô hoặc là được công ty (liên doanh của Nhật và VN) trang bị cho anh để đi công tác xa (anh làm về xây dựng), nên anh rất hào hứng rủ bằng được tôi đi uống nước. "Em đang đi ăn với mấy anh chị giáo viên bên trường TM!(Họ học TA của tôi), chắc là về muộn lắm. Anh đừng chờ!" Tôi hoàn toàn không hay biết về niềm hào hứng của anh. Mãi đến khi anh gọi lại lúc 9rưỡi thì tôi mới thấy ái ngại và miễn cưỡng bảo mọi người về sớm.....Anh chờ tôi ở đầu ngõ và kêu tôi cất xe máy vào nhà. Chà, ngạc nhiên quá vì đi ăn tối, uống nước rất nhiều lần, nhưng đã bao giờ anh chở tôi đâu!? Toàn tự tôi đi đến.
    ... Rồi tôi ngạc nhiên và ngại ngùng chui vào chiếc xe ôtô bóng loáng của anh! Thú thực đó là một cực hình với một cô bé sinh viên còn khá vô tư và "bình dân" như tôi. Chúng tôi ngồi nói chuyện ở quán cafe trên đường Thái Hà, câu chuyện dường như nhạt hơn mọi lần, cũng tại sự "mặc cảm" của tôi. Nó chỉ được đánh tan đi khi anh đố tôi về tiếng Anh và sự hào hứng được kéo lại trong câu chuyện... Sau lần đó, tần suất gặp nhau của chúng tôi thưa đi.... Hình như anh liên tục phải đi công tác...
    ......Tôi không quan tâm lắm đến cuộc sống của anh nữa, vì tôi nghe đâu anh có tình cảm với một cô gái nào đó! Nguồn tin đến từ đâu tôi cũng chẳng rõ lắm, nhưng tôi nghĩ đó là điều đương nhiên. Anh dễ mến và tuyệt như thế cơ mà!Anh xứng đáng với những gì tốt hơn ở tôi rất nhiều. Tôi vô tư trở về với bạn bè, với những quan tâm của năm cuối đại học. Chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần sau đó khi anh nói với tôi dự định đi sang Mỹ bảo vệ tiến sỹ của anh. Trời đất! Chẳng lẽ anh không còn niềm đam mê nào khác ngoài việc học hay sao!? Anh đã có hàng đống bằng cấp còn chưa đủ sao?!? Anh đề cập đến việc tôi giúp anh vạch ra lịch học, những kỹ năng cần thiết để anh có được 600 điểm TOEFL. Nhưng....anh cũng muốn tôi giới thiệu cho anh một giáo viên tốt để anh theo học vì anh nói....tôi rất giỏi nhưng tôi lại quá bận để có thể dạy anh 7 ngày/tuần (quả đúng là như vậy! Đó là điều không thể!),và anh nhấn mạnh rằng nếu tôi dạy thì anh chưa hẳn đã học tốt được! Trời đất! Điều đó thôi đã đụng chạm đến tự ái của tôi rồi! Vậy mà lúc nào anh cũng khen tôi dạy hay nhất trong những giáo viên mà anh đã được học! Chắc là xã giao thôi mà....
    Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nhiệt tình vạch cho anh kế hoạch học, và nhận lời giúp anh practice tiếng Anh nói, sau khi tin cẩn "giao" anh cho T, một chị GV dạy khá cẩn thận ở TT của tôi.... Kể từ đó chúng tôi ít liên lạc, tôi chỉ biết anh đang bò ra học, bằng tất cả sự say mê của một bầu nhiệt huyết trẻ trung. Tôi biết những điều đó qua những câu chuyện kể của T, kể cả chuyện anh đến nhà một bạn gái trong lớp đó để giúp cô cài phần mềm máy tính! Đúng là đàn ông! Tôi không cho phép mình nghĩ đến "thần tượng" nữa!
    .... Rồi tôi cũng bị cuốn vào những tình cảm say mê của tình yêu. Đó là tình yêu đầu tiên của tôi, người mà tôi đã từng bị ám ảnh đến mê muội, tình yêu đầu tiên của tất cả những gom góp yêu thương của lần đầu biết yêu trong tôi... Đó chính là H. Và tôi bỏ quên bẵng anh với những dự tính, những tham vọng, những bằng cấp của anh...Anh đã hoàn toàn ra khỏi sự quan tâm trong cuộc sống hàng ngày của tôi.... Bẵng đi, 2năm đã trôi qua với biết bao biến cố trong đời sống tình cảm của tôi, và có lẽ cả của anh!?....
    ....Tôi bất ngờ nhận được điện thoại của anh. Anh nói anh đã hoàn tất xong mọi thủ tục. Anh cũng đã thi được hơn 600 điểm TOEFL và bây giờ thì chỉ còn 5 ngày nữa là anh bay sang Mỹ cho khoá học 3 năm trước khi bảo vệ tiến sỹ....Tôi ngạc nhiên và vui mừng cho anh, nhưng không hề có chút tiếc nuối, mặc dù trong những năm say sưa trong tình yêu, có đôi lúc tôi nghĩ đến anh và băn khoăn không biết anh đã đạt đến đỉnh cao nào.....Anh muốn mời tôi đi ăn tối. Những cuộc chia tay như vậy thường có cả nước mắt đối với những người "tình trong như đã, mặt ngoài còn e"...nhưng với tôi thì...nó chỉ đơn thuần là một cuộc chia tay của những người bạn. Tôi đang gặp trục trặc với người bạn trai, khi đó đã không còn là H nữa....khi đó là chuyện của tôi và S....Chúng tôi vẫn chưa chia tay nhưng đang rơi vào mớ bòng bong của những mâu thuẫn gia đình và tình yêu...
    ...Bữa ăn tối thật tuyệt! Anh đưa tôi đi ăn ở quán baba trong đường Thành Công, sau khi đi vòng vèo một lúc. Bài trí của không gian trong quán thật đúng với những gì mà tôi yêu thích... tất cả dường như có thể tái hiện nguyên vẹn trong ký ức của tôi lúc này... Anh vui vẻ kể cho tôi nghe về cuộc sống của anh, về sự định của anh...và anh hỏi chuyện tình cảm của tôi "Em có bạn trai rồi...nhưng bọn em đang có chuyện buồn lắm!" (Từ lâu anh đã đổi cách xưng hô với tôi, chỉ thi thoảng gọi tôi là cô giáo và xưng anh). Anh im lặng lắng nghe và khuyên giải tôi về những vướng mắc trong tình cảm. Rồi....anh nói một cách thành thật "Thực ra hồi đầu anh rất thích em!...nhưng rồi câu chuyện của chúng ta chỉ toàn về học hành, và anh cũng thấy em rất vô tư. Rồi vì mục đích của mỗi người..."
    Tôi cắt ngang lời anh nói. Tôi không thích cái cách nói tình cảm đó của anh, tôi không quen nghe, dù anh không phải là người học sinh đầu tiên của tôi nói điều đó, nhưng...với anh thì lại khác!...S gọi điện cho tôi liên tục, và tôi đã phải chạy ra ngoài để nghe...Câu chuyện chẳng vui vẻ gì....Anh để ý thấy điều đó nên an ủi tôi...
    Để đánh tan không khí đó, tôi hồ hởi hỏi về cuộc sống của anh..anh kể cho tôi nghe cả chuyện anh đi học khiêu vũ, anh đã biết những điệu nhảy như thế nào, rồi cả chuyện anh học hành ra sao, và anh khuyên tôi kiếm học bổng để du học "Như em thì kiếm học bổng đâu có khó?!" Tôi lắc đầu, đâu dám nói cho anh biết là sự cản trở cho việc xin học bổng của tôi chính là vì điểm tổng ở ĐH của tôi không cao. Không thể để cho hình ảnh đẹp đẽ của tôi trong mắt anh "suy sụp" được!...Tôi hứa với anh là sẽ tìm kiếm học bổng sang Anh hoặc Mỹ (thì cứ hứa! Có ai đánh thuế tôi đâu!?)Anh cũng hứa sẽ kiếm thông tin bên đó và gửi cho tôi tham khảo....Những lời hứa...bản thân chúng đâu có tội!? Chỉ có những người thốt ra nó mà không làm được mới có tội thôi!
    ..... Anh đã ra đi mà không gọi điện tạm biệt tôi, hoặc muốn tôi tiễn. "Em biết không, anh đã ra sân bay một mình, một mình đi, chẳng ai tiễn cả, nghĩ cũng thấy tủi!". Đó là những lời tâm sự của anh trong câu chuyện của chúng tôi ngày hôm qua. "Anh đã rất muốn gọi cho em, nhưng...anh không muốn nhớ nhung về một người con gái khi anh đi xa vì điều đó khiến anh rất phân tán tư tưởng cho việc học..." "Em đã đợi điện thoại của anh, sau cùng em nghĩ là anh đã có người phụ nữ quan trọng để đưa tiễn, chia tay anh, nên em cũng không liên lạc với anh nữa..." ...."Anh biết là anh không nên nhưng trước đây anh rất nhiệt tình với mọi người, đặc biệt là phụ nữ, nhưng đó là sự nhiệt tình và giúp đỡ mà anh dành cho mọi người, cũng là phần tính cách của anh. Nhưng với em thì khác."....Tại sao bây giờ anh lại nói ra điều như vậy!? Phải chăng vì anh đang bị cái ảo giác của cái thế giới ảo và sự cô đơn nơi đất Mỹ xa xôi làm anh bật ra những lời nói như vậy?!?
    ...."Em đã có bạn trai chưa?" ... "Thực ra khi ăn tối cùng em buổi cuối cùng đó, biết em có chuyện với bạn trai, anh đã động viên em, nhưng anh cũng thấy buồn". Đó không phải là những lời có cánh...nhưng tôi biết mình không được dễ dàng tin ở mọi chuyện như vậy!..." Khi em nói chuyện với em trai anh, nó có nói cho em thêm gì nữa không? ngoài chuyện cho em địa chỉ mail của anh?"...Tôi đã gọi vào số máy cũ của anh trong một giây phút nhớ đến người học sinh mà tôi ngưỡng mộ, chỉ để xem số máy đó còn hoạt động không khi anh đi Mỹ. Thì ra nó đã được tiếp quản bởi em trai anh. "Không, em có hỏi gì thêm đâu!?...Thế anh còn 2 năm nữa là bảo vệ xong phải không?" Ngập ngừng một lát ở đầu bên kia "Em sắp ngồi nói chuyện với anh face to face đấy!" Tôi suýt hét ầm lên nhưng kìm lại được. "Uh, 25 tháng 10 này là anh về rồi. Họ cho anh 4 tháng để làm luận án, nhưng anh đã làm hòm hòm rồi. Anh sẽ làm nốt ở nhà, và gửi bài sang. Còn nếu họ yêu cầu thì anh sẽ sang khoảng 1 tháng để bảo vệ"....Cảm xúc lúc đó thật lẫn lộn trong tôi, không biết đó là sự vui mừng, lo lắng, sự háo hức, chờ đợi hay cảm giác muốn chạy trốn khỏi những cảm xúc mà tôi vừa trải qua....
    (to be continued)
  6. chipngo

    chipngo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/05/2001
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    0
    Theo dõi mọi bài viết của chị ngay từ những ngày đầu chị tạo topic này...
    Một thời gian dài chị vắng bóng, em tưởng chị đã tìm được cho mình một chốn bình yên...
    Lần ấy giật mình khi thấy "Viết cho những người đàn ông tôi yêu" lại nằm chễm chệ phía trên box Tâm sự, như vậy nghĩa là chị chưa đi hẳn? Chị vẫn còn những trăn trở và băn khoăn?
    Rất khâm phục chị vì sau bao sóng gió chị vẫn tươi rói, vẫn tràn đầy cảm xúc yêu thương. Đúng, chị quả thật là một người phụ nữ đa tình.
    Còn em, trẻ tuổi hơn chị, vài lần sóng gió đã đủ khiến bản thân mệt mỏi và không còn thiết tha...
    Rất muốn chia sẻ với chị nhiều hơn...
    Mong chị sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình.
  7. chipngo

    chipngo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/05/2001
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    0
    Theo dõi mọi bài viết của chị ngay từ những ngày đầu chị tạo topic này...
    Một thời gian dài chị vắng bóng, em tưởng chị đã tìm được cho mình một chốn bình yên...
    Lần ấy giật mình khi thấy "Viết cho những người đàn ông tôi yêu" lại nằm chễm chệ phía trên box Tâm sự, như vậy nghĩa là chị chưa đi hẳn? Chị vẫn còn những trăn trở và băn khoăn?
    Rất khâm phục chị vì sau bao sóng gió chị vẫn tươi rói, vẫn tràn đầy cảm xúc yêu thương. Đúng, chị quả thật là một người phụ nữ đa tình.
    Còn em, trẻ tuổi hơn chị, vài lần sóng gió đã đủ khiến bản thân mệt mỏi và không còn thiết tha...
    Rất muốn chia sẻ với chị nhiều hơn...
    Mong chị sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình.
  8. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Chào em!
    Không phải là chị vẫn tràn đầy cảm xúc yêu thương, mặc dù điều đó là tốt, nhưng bản thân chị cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều, đã mong ước rằng giá như mình vô tư và biết yêu như trước đây thì cuộc sống không đè nặng lên chị một sự buồn bực như thế này!.....Những hồi ức mà chị viết ra trong này chỉ là những cảm giác và suy nghĩ diễn ra trong đầu mỗi người chúng ta. Em hãy thử ngồi im lặng, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra và viết chúng ra giấy! Chắc chắn nó sẽ tràn đầy cảm xúc hơn những gì chị viết rất nhiều!
    ...... Còn những nỗi buồn còn vương vấn lại trong chị là kết thúc của câu chuyện tình cảm trước đây, khi mà vì nó chị quyết định rời xa trang viết này, vì chị không muốn "lãng phí" cảm xúc của mình một cách vô định.... Chị không đa tình, mà có lẽ là chị đa đoan, và dường như kiếp trước chị nợ rất nhiều tình cảm nên bây giờ chị phải trả và phải gánh những nỗi buồn trên con đường kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình.....
  9. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Chào em!
    Không phải là chị vẫn tràn đầy cảm xúc yêu thương, mặc dù điều đó là tốt, nhưng bản thân chị cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều, đã mong ước rằng giá như mình vô tư và biết yêu như trước đây thì cuộc sống không đè nặng lên chị một sự buồn bực như thế này!.....Những hồi ức mà chị viết ra trong này chỉ là những cảm giác và suy nghĩ diễn ra trong đầu mỗi người chúng ta. Em hãy thử ngồi im lặng, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra và viết chúng ra giấy! Chắc chắn nó sẽ tràn đầy cảm xúc hơn những gì chị viết rất nhiều!
    ...... Còn những nỗi buồn còn vương vấn lại trong chị là kết thúc của câu chuyện tình cảm trước đây, khi mà vì nó chị quyết định rời xa trang viết này, vì chị không muốn "lãng phí" cảm xúc của mình một cách vô định.... Chị không đa tình, mà có lẽ là chị đa đoan, và dường như kiếp trước chị nợ rất nhiều tình cảm nên bây giờ chị phải trả và phải gánh những nỗi buồn trên con đường kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình.....
  10. MaleHeartwinner

    MaleHeartwinner Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    õ?Ư.õ?Buỏằ.i tỏằ'i 'ỏĐu tiên khi anh vỏằ HN anh sỏẵ gỏằi 'iỏằ?n mỏằi em 'i fn tỏằ'i nhâ!õ? TỏƠt nhiên là tôi chỏng có lẵ do gơ 'ỏằf tỏằô chỏằ'i anh cỏÊ, chỏằ? trỏằô lẵ do rỏƠt ặ là õ?ocon gĂiõ?õ?Ưtôi mỏằ>i cỏt tóc, mỏằTt mĂi tóc chỏng fn khỏằ>p gơ vỏằ>i phong cĂch cỏằĐa tôi :-) nhặng tôi 'Ê nhỏưn lỏằi! ĐÊ rỏƠt nhiỏằu lỏĐn nhỏưn lỏằi mỏằi fn tỏằ'i cỏằĐa anh, nhặng có lỏẵ chặa có lỏĐn nào tôi hỏằ"i hỏằTp và bfn khofn nhặ lỏĐn nàyõ?Ư..
    õ?ƯLiỏằ?u rỏng õ?othỏĐn tặỏằÊngõ? mà 'ỏằTt nhiên ông Trỏằi õ?onâm bỏằTpõ? vào tay tôi có nhanh chóng tan biỏn 'i nhặ bỏằt xà phòng trặỏằ>c mỏt tôi không!? Đỏằf trĂnh cho mơnh cỏÊm giĂc hỏằƠt hỏông muôn thuỏằY 'ó, tôi cỏằ' gỏng 'ỏằf tÂm trư mơnh thỏưt thanh thỏÊn và gỏĂt bỏằ nhỏằng hơnh ỏÊnh mặĂ mỏằTng mà tôi 'ang vỏẵ ra trong 'ỏĐuõ?Ư.õ?Nhiỏằu lỏĐn anh rỏƠt muỏằ'n cỏ** tay emõ?Ưõ? MỏằTt cỏÊm giĂc cuỏằTn lên trong tôi. Nhỏằng hơnh ỏÊnh vỏằ khoỏÊnh khỏc ngỏằ"i trò chuyỏằ?n vỏằ>i anh thỏưt hỏằ"n nhiên lỏĂi hiỏằ?n vỏằ rà mỏằ"n mỏằTt trong tÂm trư tôi.
    õ?Ư.SN anh, tôi khiỏn anh bỏƠt ngỏằ khi gỏằi 'iỏằ?n và nói có quà cho anh. Anh không có thói quen tỏằ. chỏằâc sinh nhỏưt. Anh rỏƠt vui nhặng lúc 'ó trong tôi chỏằ? 'ặĂn thuỏĐn là mỏằTt sỏằ õ?otrỏÊ ặĂnõ? vơ cĂi SN 'ỏĐu tiên trong õ?osỏằ nghiỏằ?põ? 'i dỏĂy cỏằĐa tôi là do anh chi trỏÊ hỏt sau mỏằTt hỏằ"i õ?ogiỏng coõ? vỏằ>i vỏằp trặỏằYng. Tôi thỏƠy xúc 'ỏằTng thỏằc sỏằ vơ nhỏằng gơ mỏằi ngặỏằi 'Ê làm cho tôi, nhặngõ?Ưkhông hặĂn không kâm, trong tôi lúc 'ó chỏằ? là mỏằTt ỏƠn tặỏằÊng vỏằ anh nhặ mỏằTt anh chàng công tỏằư nhiỏằu tiỏằn và 'ang muỏằ'n õ?olỏƠy 'iỏằfmõ? vỏằ>i cô giĂo và mỏằi ngặỏằi trong lỏằ>p. Có lỏẵ vơ lẵ do 'ó mà càng muỏằ'n õ?otrỏÊõ? lỏĂi cho anh công bỏng 'ỏằf không còn õ?onỏằÊ nỏĐnõ? vỏằ>i anh trong tÂm trư nỏằa. Vỏằ'n biỏt anh là ngặỏằi thưch nhỏằng vỏưt dỏằƠng xinh xỏn và cĂch 'iỏằ?u, tôi tỏãng anh mỏằTt bỏằT dâa fn trĂng bỏĂc và gỏn ngỏằc trai mà anh tôi mang tỏằô Nhỏưt vỏằ (thỏưt may vơ nỏu muỏằ'n tôi câng chỏng có 'ỏằĐ tiỏằn 'ỏằf mua vỏằ>i 'ỏằ"ng lặặĂng SV mỏằ>i ra trặỏằng!)õ?ƯChúng tôi cạng ngỏằ"i quĂn MĂi lĂ trên 'ặỏằng Lẵ Thặỏằng Kiỏằ?t.
    ..RỏƠt tỏằ nhiên anh xin phâp tôi mỏằY quà và không giỏƠu diỏm sỏằ thưch thú cỏằĐa mơnh. Nhơn anh ngỏm nghưa và tĂn thặỏằYng cĂc hoỏĂ tiỏt trên nhỏằng chiỏc dâa xinh xỏn, tôi nhặ trút 'ặỏằÊc gĂnh nỏãng và thỏ** hài lòng vỏằ sỏằ nỏm bỏt thỏằi hặặĂng hoa sỏằa nỏằ"ng nàn cỏằĐa mạa thu HN, kẵ ỏằâc vỏằ khuôn mỏãt anh vỏôn 'ỏưm nât trong tôiõ?ƯĐó là mạa thu cỏằĐa 4 nfm vỏằ trặỏằ>cõ?Ư
    õ?Ư..õ?Lúc nào em rỏÊnh, anh mỏằi em vỏằ nhà anh ỏằY Bỏc Ninh chặĂi nhâ!õ?õ?Ư.Anh bỏƠt ngỏằ 'ỏằ xuỏƠt trong cÂu chuyỏằ?n kỏằf vỏằ nhỏằng thú vui cỏằĐa anh khi vỏằ thfm quê. Nỏu lỏằi nói 'ó 'ặỏằÊc thỏằ't ra tỏằô miỏằ?ng mỏằTt chàng trai nào 'ó thơ chỏc hỏn tôi 'Ê õ?ohẵ hỏằưngõ? trong bỏằƠng õ?oAh, muỏằ'n mơnh vỏằ ra mỏt 'Ây mà!õ?õ?Ưnhặng vỏằ>i anh thơ tôi không hỏằ có ẵ nghâ 'ó, bỏằYi trong tôi vỏôn luôn tỏằ"n tỏĂi mỏằTt mỏãc cỏÊm rỏng ngặỏằi nhặ anh sỏẵ không thăm có ẵ 'ỏằi tôi cỏÊ..Mà câng không thỏằf vơ tôi và anh 'Ê bao giỏằ nói gơ xa hặĂn vỏằ>i nhau 'Âu!? mỏằTt cĂi nỏm tay thôi câng chặa tỏằôngõ?ƯTôi hiỏằfu anh luôn nỏằ"ng nhiỏằ?t nhặ vỏưy nhặ mỏằTt nât ặu trỏằTi trong tưnh cĂch cỏằĐa anhõ?Ư
    ..Tôi gỏưt 'ỏĐu 'ỏằf anh yên tÂmõ?ƯRỏằ"i theo mỏĂch, anh kỏằf cho tôi nghe vỏằ mỏạ anh, chỏằp hỏằ"nõ? phỏằƠ nỏằ ngay cĂi nhơn 'ỏĐu tiênõ?Ư. Điỏằu 'ó khiỏn tôi càng hoang mang.
    õ?Ưõ?Ưõ?Ư.Rỏằ"iõ?Ưõ?Ư..anh vỏôn sỏẵ nhặ vỏưy! Vỏôn hoàn hỏÊo trong cĂi hơnh ỏÊnh õ?othỏĐn tặỏằÊngõ? mà tôi dành cho anh tỏằô bỏƠy 'ỏn nayõ?Ưcho 'ỏn khi anh bỏằTc bỏĂch cho tôi biỏt vỏằ bư mỏưt sÂu xa nhỏƠt cỏằĐa mơnh trong cÂu chuyỏằ?n thỏưt dài ngày hôm kia, mỏằTt bư mỏưt mà tôi không thỏằf tin 'ặỏằÊc là anh sỏẵ nói ra vỏằ>i tôiõ?Ưnhặng nó khiỏn tôi tỏằ hào là anh 'Ê 'ỏãt niỏằm tin vào tôi nhiỏằu nhặ thỏ nàoõ?Ư. CỏÊm giĂc dỏƠy lên trong tôi lúc 'ó là mỏằTt sỏằ thông cỏÊm sÂu sỏc õ?Ưõ?TỏĂi sao anh lỏĂi nói vỏằ>i em bư mỏưt sÂu xa nhặ vỏưy?!?õ?õ?Ưõ?Ư.õ?Vơ chúng ta sỏp gỏãp nhau và anh không muỏằ'n làm em thỏƠt vỏằng. Anh cỏĐn mỏằTt ngặỏằi hiỏằfu anhõ?õ?Ư..Không biỏt tôi có phỏằƠ lòng tin cỏằĐa anh và làm 'ặỏằÊc 'iỏằu mà mơnh mong muỏằ'n 'ỏằf giúp anh hay không??.....

Chia sẻ trang này