1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhặt nhạnh niềm vui mỗi ngày

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi nholakhong, 25/08/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. dnsonv

    dnsonv Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/12/2005
    Bài viết:
    2.698
    Đã được thích:
    0
    Chỉ 1 tin nhắn vào nửa đêm thôi, đó cũng là hp với anh rùi đấy!
  2. nholakhong

    nholakhong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2008
    Bài viết:
    59
    Đã được thích:
    0
    Mấy ngày Tết thế mà đã qua. Thời gian cứ vùn vụt trôi. Tết vừa rồi yên đến không tả. Cứ tưởng là sẽ rất buồn, nhưng có vẻ bản thân rất hưởng thụ cái sự một mình.
    Nhớ lại sáng mùng một đi xem liền 2 phim. Để rồi vương vấn mãi với những gì mình đã thấy. Ghét Lưu Huỳnh vì một lần nữa khiến khán giả sụt sịt với Huyền Thoại Bất Tử. Phim rất đẹp, nội dung hay. Và quan trọng nhất là Dustin Trí Nguyễn. Người ta thường nói đóng vai hiền lành rất dễ đóng vai ác mới khó nhưng để đóng được vai khùng lại khó gấp trăm lần. Là một diễn viên được biết đến trong thể loại hành động, võ thuật, nhưng Dustin đã chứng minh mình diễn cả những vai tâm lý cũng giỏi không kém.
    Phim đi hơi chậm, nhưng nhiều phân cảnh (biết ơn Trinh Hoan, càng quay càng đẹp), từng ngôn ngữ nét mặt, từng tiếng nhạc réo rắt (yêu Đức Trí nhắm cơ), tạo thật nhiều cảm xúc.
    Cảnh cuối khi người con trai, ngu ngơ, đau đớn, lẫn hạnh phúc, thả từng nắm tro hài cốt mẹ Lan của anh vào bầu trời, thì thầm ''mẹ bay đi mẹ'' làm mình nổi cả da gà.
    Một bộ phim đáng xem nhất trong dịp Tết này.
  3. premiro

    premiro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/05/2008
    Bài viết:
    1.518
    Đã được thích:
    0
    Chẳng hiểu từ bao giờ ấy lại chiếm nhiều suy nghĩ của tớ thế, nhiều lắm ấy biết không!
    Và rồi cũng từ khi t không còn được cảm giác vô tư thoải mái khi nói chuyện với ấy như lúc đầu cũng là lúc t thấy mình buồn nhiều hơn là vui. Chắc ấy thấy t nhàm chán lắm đúng không? Chẹp. Biết làm thế nào để ấy hiểu là : Khi người ta thích một người rồi thì người ta trở lên ngốc nghếch thế nào.
    Lo lắng nhiều cho ấy, muốn nói chuyện thật nhiều nhưng rồi lại chẳng biết nói gì cả. T đã nói với ấy rằng có lẽ mình chưa hiểu nhau, ừ đúng là mình còn rất nhiều thứ để thấy giữa chúng là đầy những khó khăn nhưng ấy hãy đừng làm cho t buồn nhiều nhé, t cũng sẽ cố gắng để làm ấy vui., và dù đôi khi có những chuyện rắc rối hãy cùng nhau giải quyết được không?
    Có người nói tớ phải thật dũng cảm mới có thể như thế được.T chẳng biết t dũng cảm thế nào nhưng ấy à, trái tim có lý lẽ riêng của nó mà có khi lý trí chẳng bao giờ có thể với tới được.
    Và ... có lẽ chẳng bao giờ ấy đọc được những gì ở đây. Ấy ơi, khi nào t sẽ không còn cô đơn giữa tất cả những gì dành cho ấy
  4. nholakhong

    nholakhong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2008
    Bài viết:
    59
    Đã được thích:
    0
    Q à, Q có biết rằng Q đẹp nhất vào lúc nào không. Lúc Q cười đó, nhìn Q lúc đó thật đẹp, giống như một thiên thần, thật trong sáng. D nhớ lúc mình mới biết nhau, khi 2 đứa cùng đi chơi, Q luôn cười, lúc đó Q đẹp biết bao. Nhưng dạo sau này, mỗi khi bên D, Q không còn cười như trước nữa. Tại D, cũng có thể là do Q, nhưng chuyện đó bây giờ đâu còn quan trọng nữa phải không Q. D chợt nhận ra rằng, có lẽ D không phải là người có thể đem lại cho Q niềm vui trong cuộc sống này, D không thể nào chia sẻ cùng Q những suy nghĩ trong cuộc sống, mặc dù D rất rất rất muốn. D muốn nhiều lắm Q ơi, D muốn D có thể hiểu Q. D muốn Q tâm sự với D. Nhưng có lẽ không đc, không biết vì sao nữa. Có lẽ quan điểm và kinh nghiệm sống của D chưa đủ để Q có thể chia sẻ những lo âu trong cuộc sống của Q. Nhưng D biết rằng D yêu Q thật lòng. Không có ngày nào D không nghĩ tới Q hết. Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn Q nhiều. cảm ơn Q đã cho D một cơ hội tuyệt vời, có những trải nghiệm tuyệt vời, những cảm xúc thật mãnh liệt, hạnh phúc tột cùng nhưng đau khổ cũng vậy?
    Bất kỳ khi nào Q cần D, bất kỳ khi nào Q không còn tin vào ai nữa trên đời. Bất kỳ khi nào Q cảm thấy cô đơn. D luôn ở đây...
    Một ngày nào đó Q sẽ đi tìm D cho bằng được. Vì trong cả thế gian này, ngoài gia đình Q, chỉ mình D là người yêu thương Q nhiều đến thế. Chân thành và vô điều kiện. Q không thấy buồn, cũng không thấy cô đơn, vì tình nghĩa mà D dành cho Q, cái tình nghĩa ấy không thể nào đem lại nỗi buồn cho Q được.
    Bài thơ này, Q vừa làm vừa khóc, một đêm của tháng một. Q đã từng được cười, được vui, được thăng hoa, hạnh phúc. Nhưng là lần đầu tiên Q được biết thế nào là tình với nghĩa, là sự hy sinh và được chân thành yêu thương.
    heart pie
    if my heart is like a pie
    how many pieces
    are given for each
    quite true the answer indeed
    the untouchable blood-
    -parents, sis-bro and nephew
    then heaps of other silly stuff
    quite fully my heart is taken
    in the middle of the night
    where there''''s hope in uncertainty
    i must say this loud
    for you it is blood
    the liquid that travels unstop
    like an endless bumper
    keeping a life not just
    giving beats to the heart pie
    having it alive
    that''''s you
    Được nholakhong sửa chữa / chuyển vào 15:00 ngày 03/02/2009
  5. nholakhong

    nholakhong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2008
    Bài viết:
    59
    Đã được thích:
    0
    Nghe Cho em một lần cuối của Hồ Ngọc Hà, nghĩ về Đà Lạt. Đã biết yêu Đà Lạt như yêu Cần Thơ, Phan Thiết, Nha Trang,... Đến ĐL lần đầu tiên với người yêu đầu đời mười mấy năm trước, cả 2 ngây thơ khám phá thành phố, khám phá nhau. Bẵng đi thật lâu, trở lại ĐL với người đàn ông vừa là bạn, vừa là người yêu, vừa chẳng là gì cả. Đi chơi không được bao nhiêu vì còn bận gây nhau, dằn vặt. Nhưng mà đã có khá nhiều kỷ niệm hơn lần đầu tiên với thành phố nho nhỏ này.
    Đà Lạt chỉ trở nên thân thuộc khi lang thang co ro đợt tết tây vừa rồi. Cafe, đi bộ, đi xe, chạy, đứng im, ghế đá, nghe nhạc, ma trong khách sạn. Đủ cho một ký ức gần gũi và mới tinh.
    Cuộc sống là như thế. Luôn đi tới. Để gặt hái quả ngọt hạnh phúc, hãy có lòng biết ơn với quá khứ, với những gì đã có duyên may đến trong đời mình.
    Và tiếp tục đi tới.
  6. nholakhong

    nholakhong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2008
    Bài viết:
    59
    Đã được thích:
    0
    Hổm giờ thấy nhẹ nhàng và hạnh phúc. Có một bàn tay để nắm khi buồn vui. Có người để nghĩ về. Có người ngay sau lưng mình. Cảm giác dễ chịu vô cùng.
    Quyết tâm 37 tuổi lấy chồng. Chờ nhé.
  7. nholakhong

    nholakhong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2008
    Bài viết:
    59
    Đã được thích:
    0
    Feb 15: Một ngày kỳ lạ.
    Dù không muốn đi, nhưng va li đã soạn sửa, nghỉ phép cũng đã xin, tạm biệt cũng đã nói. Thế mà cái thẻ xanh không cánh mà bay, chỉ 1 giờ trước khi ra sân bay. Cả nhà xúm vào lục tung mọi thứ lên, cố tìm cho ra. 12h, chỉ còn 45 phút là máy bay cất cánh, quyết định không đi. Khó khăn nhất là phải gọi cho ba mẹ vì phụ huynh đã đếm từng ngày chờ con gái qua, giờ lại nghe tin này. Nhưng phụ huynh chỉ 5 phút sau gọi lại, an ủi con gái. Thật là tâm lý .
    Ngủ một giấc đến 5 giờ chiều, bỏ cả bữa trưa. Xách xe đi ngoài đường, bỗng dưng thấy mình lạc lõng giữa những con đường thân thuộc. Hôm nay mình lẽ ra phải ở một nơi khác. Lẽ ra đã phải bắt đầu nhớ SG, nỗi nhớ mình đã gói sẵn trong lòng. Bụng thì đói, lòng thì trống, con đường thì vô định. Cảm giác kỳ lạ.
    Kết luận cuối ngày: Một ngày không nên đọc Khát Vọng Tình Yêu của Bì Bì. Cũng không nên xem Revolutionary Road.

Chia sẻ trang này