1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhìn lên ban công vẫn sáng đèn...

Chủ đề trong 'Văn học' bởi crystal_vase, 18/06/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. crystal_vase

    crystal_vase Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Nhìn lên ban công vẫn sáng đèn...

    Nhìn lên ban công vẫn sáng đèn.

    Trưa nay, mẹ về muộn. Ăn cơm xong, mẹ lên giường nằm. Mẹ bảo :
    -Tao nghỉ mười phút thôi, rồi còn đi làm. Sao trời lại bắt tội tôi phải vất vả thế này cơ chứ !
    Chần chừ một lúc, Nhi đến bên mẹ và rụt rè chìa ra cái gói nhỏ:
    -Cái này mẹ mặc chắc vừa nhỉ...
    Mẹ hơi nghiêng người, ghé mắt nhìn ra phía sau. Trên tay Nhi là một cái áo bằng vải thun trắng, chất vải mẹ rất thích. Mẹ quờ tay ra giật lấy áo từ trên tay Nhi, lật qua lật lại xem xét một hồi :
    - Ôi giời ơi sao mày đoảng thế hả con ! Lại tốn tiền đi may vớ may vẩn ở đâu thế này hả ? Mày nhìn đây này, nhìn kĩ đây này - chẳng hiểu sao mẹ lại tỉnh ngủ ngay thế, và chìa cái áo ra sát mặt Nhi - đường may thì xiên xẹo, dúm dó, Có cái đường may cũng không xong. Phí cả tiền!
    Nhi lúng búng :
    - Nhưng mà loại vải này may dễ bị bai mà...
    Chẳng đợi Nhi nói hết, cái áo đã bị quăng xuống bên thành giường. Mẹ lại quay lưng về phía Nhi, im lặng. Sự im lặng làm Nhi ngộp thở.

    Từ nhỏ Nhi đã không hợp mẹ. Ông ngoại rèn cho mẹ tính tự lập từ nhỏ, vả lại mẹ sinh ra khi đất nước còn chiến tranh, nên sống kham khổ quen rồi. Thế đâm ra mẹ rất khe khắt với Nhi.

    Có lần mẹ bảo mẹ giống tính ông, quí thì rất quí nhưng mà chẳng bao giờ chịu thể hiện ra cả, cứ thấy nó...làm sao ấy. Thế nên mẹ chẳng bao giờ âu yếm Nhi, cũng chẳng mấy khi gọi Nhi là ?ocon? ?" xưng ?omẹ?. Mẹ dạy văn ở một trường cấp 2 nhỏ và không có tiếng tăm của thành phố, suốt ngày vừa dạy lại vừa phải dỗ những đứa học sinh cá biệt, bất trị, những đứa bố xe ôm, mẹ bán bún riêu ngoài chợ. Cứ về đến nhà là mẹ kêu ca. Nhi không chịu được.

    Chẳng hiểu ông trời xui khiến thế nào mà Nhi lại là một đứa con gái đam mê văn chương đến tột độ và vô cùng nhạy cảm. Nhạy cảm thế, nên hồi nhỏ mỗi khi bị mẹ mắng, bị mẹ véo tai hay cốc vào đầu, Nhi chỉ biết khóc. Mà mẹ mắng ngoa lắm, mỗi lời như panh-xe-lam cứa vào Nhi, làm thành mỗi mảnh vỡ. Nhưng vỡ mãi rồi cũng thành quen, Nhi thản nhiên gọi ?ovéo tai? là ?olên dây cót đồng hồ?, gọi ?ocốc đầu? là ?ogõ mõ?, và im lặng, lì lợm mỗi khi bị mắng. Rồi tự nhiên cái giọng ngoa ngoắt, độc địa ấy nó cũng thấm vào Nhi từ bao giờ, như là một phần của tâm hồn, đối lập bên cạnh phần nhạy cảm vốn có. Lớn lên một chút, Nhi hay thắc mắc tại sao mẹ là cô giáo dạy văn mà chẳng dịu dàng như cô dạy văn ở lớp, chẳng mấy khi nói những lời ngọt ngào quan tâm Nhi cả. Có lần Nhi cũng đã thử đến bên mẹ, nhẹ nhàng choàng tay qua vai mẹ, thủ thỉ gì đó như các bạn Nhi vẫn làm khi ở bên mẹ của mình, nhưng đều bị mẹ gạt đi : ?oRa chỗ khác cho tao làm việc !?. Vì thế Nhi hay so sánh. Mẹ chẳng bao giờ nhớ tên bạn bè của Nhi như mẹ của cái Lâm. Mẹ cũng không hay làm những món ăn ngon như mẹ của thằng Vĩnh. Mẹ cũng không hay chú ý chăm sóc đến quần áo của Nhi như mẹ cái Hiền, dù rằng nhà Nhi còn ?ogiàu? hơn nhà nó. Thế nên Nhi chẳng dám đòi quần áo mới, và việc mẹ mua một cái gì đấy cho Nhi trở thành một việc xa lạ và trọng đại đến mức mỗi năm chỉ xảy ra một lần duy nhất vào dịp nghỉ hè. Mỗi lần nghĩ đến những chuyện ấy là Nhi lại buồn. Có thể vì Nhi yêu mẹ, nên muốn mẹ mình đẹp và hoàn hảo hơn tất cả mọi bà mẹ trên đời này...

    Mà đúng là mẹ rất đẹp. Chắc có lẽ vì thế nên mẹ không yêu thương Nhi, bởi Nhi chẳng xinh chút nào cả. Nhi vẫn thường thấy xấu hổ mỗi khi bị mẹ gọi ra tiếp khách, bởi nhiều lần mẹ chê Nhi xấu ngay trước mặt các cô, các chú bạn mẹ, cứ như thể đấy là lỗi tại Nhi ấy. Mà càng lớn Nhi lại càng kém xinh đi, thế nên mỗi lần có khách lâu ngày đến nhà hỏi chuyện, nhìn Nhi mà lắc đầu : ?oLâu rồi không gặp cháu, bây giờ lại không xinh như hồi nhỏ nhỉ?? là mẹ lại lờ đi như chiều xấu hổ. Đâm ra Nhi cũng nghĩ rằng mình không đẹp như mẹ chính là lỗi ở Nhi.

    Nhi cũng là đứa tự lập vì mẹ rèn cho thế. Sống trong một gia đình thuộc vào hàng khá giả nhưng mẹ tập cho Nhi biết làm đủ mọi việc nội trợ. Hàng ngày Nhi làm việc nhà, còn mẹ thì bận bịu từ sáng đến tối mờ mịt. Bữa cơm tối là khoảng thời gian ngắn ngủi duy nhất trong một ngày mà ba thành viên trong gia đình Nhi có thể quây quần bên mâm cơm. Càng ngày Nhi càng trở thành một cô gái đảm đang hơn, nhạy cảm hơn và cũng yêu mẹ nhiều hơn. Những cuốn sách mà Nhi tìm được trên giá, sách của ông ngoại , hai dì và mẹ tích cóp lại, đã làm cho Nhi có một tâm hồn trong sáng, nhân hậu. Sách làm bạn với Nhi trong những lúc một mình, những cuốn sách cũng dạy cho Nhi biết yêu thương, nhận ra sự phải, trái. Tự lớn lên như thế, đọc nhiều như thế, Nhi cũng nhận ra sự vất vả của mẹ. Trong một vài giây phút hiếm hoi nào đấy trong cuộc sống thường ngày, Nhi cũng gạn lọc ra được tình yêu thương của mẹ dành cho Nhi. Dù hiếm hoi và kín đáo, nhưng với Nhi thế đã là quá nhiều.

    Nhi đã mười tám tuổi, một cô thiếu nữ không xinh xắn, không có thân hình đẹp, hơi đậm, hơi thấp một chút. Khuôn mặt tròn, bầu bầu vô duyên với một vệt rám đậm trên má, bác sĩ bảo đấy là hiện tượng ?orối loạn sắc tố dưới da? nên không chữa được. Mắt nhỏ và hơi xếch, cặp lông mày làm thành hai đường thẳng mờ mờ, làm cho khuôn mặt vốn không mấy ưa nhìn của Nhi có cái gì đấy tẻ nhạt, buồn buồn. Mẹ vẫn hay ca cẩm rằng ?oNhất dáng, nhì da? mà ?omày thì chả được cái gì cho ra hồn?.Còn mẹ cái Nhung thì lại khen Nhi có duyên ngầm, vì Nhi có nụ cười rất tươi, nụ cười khiến người ta có thể quên đi mệt nhọc. Nhi quí mẹ cái Nhung chính từ câu nói ấy, vì mẹ chưa bao giờ nhìn ra được điểm gì tốt ở Nhi cả. Chẳng biết là Nhi đã khóc bao nhiêu lần, đã tự ti biết bao nhiêu mỗi khi nghe mẹ ca cẩm về nhan sắc hạng trung bình yếu của mình... Tự ti đến nỗi chụp ảnh trở thành một nỗi ám ảnh của Nhi ! Nhưng mãi rồi cũng thành quen. Mãi rồi Nhi cũng tự công nhận là mẹ nói đúng.

    ... mày thì chả được cái gì cho ra hồn....

    Nhưng Nhi vẫn yêu mẹ. Tình yêu ấy như thể là bản năng, là máu chảy trong huyết quản. Chắc bởi vì không được mẹ yêu nên Nhi muốn đem tình yêu của mình bù trừ, khoả lấp đi. Ảnh hưởng của mẹ hay sao mà Nhi cũng rất sợ biểu lộ tình cảm của mình. Những dịp lễ là những khoảng thời gian đặc biệt duy nhất của một năm mà Nhi có thể làm gì đấy để cảm thấy mình yêu mẹ hơn. Vì thế những món quà bao giờ cũng được chuẩn bị kĩ từ trước vài tuần, mặc dù Nhi kết quả sẽ lặp lại y nguyên như người ta cho chạy lại một cuộn phim đã mốc lên. Thể nào mẹ cũng sẽ nói ?oKinh nhỉ, mày lại có quà cho mẹ của mày cơ đấy!? và tất nhiên những món qùa chỉ vài ngày sau sẽ nằm lăn lóc trong một xó xỉnh nào đấy của căn nhà rộng. Nhi quen rồi ! Nhưng mà năm nay mười tám tuổi, lớn rồi. Nhi tự thấy mình lớn rồi và Nhi muốn thay đổi, có thể đấy sẽ là một sự thay đổi lớn lao làm phá vỡ bức thuỷ tinh dày đặc đang ngăn giữa mối quan hệ của Nhi và mẹ.

    Nhi giấu mẹ đi học may. Mà thật ra chắc cũng không cần giấu, vì mẹ có bao giờ quan tâm xem Nhi làm gì, ở đâu đâu. Ngày xưa mẹ cũng làm thợ may, nhưng từ ngày nghỉ hẳn may để dạy học, mẹ không còn động đến máy khâu mấy nữa. Mẹ cũng ít quần áo, chắc vì cái tính tiết kiệm, kham khổ nó ăn vào máu rồi. Nhi muốn mẹ đẹp hơn nữa, có thể vì đấy là điều Nhi không thể làm được. Thế nên Nhi đi học may, để có thể làm một cái gì đấy cho mẹ, trước hết là cho mẹ đã, rồi đến bản thân Nhi, rồi bố, rồi cả bạn bè. Cũng có thể Nhi muốn mọi người thấy rằng Nhi không vô dụng, Nhi cũng biết quan tâm, yêu thương...Và đấy là cái áo đầu tiên Nhi may được, theo số đo Nhi căn lại từ những chiếc áo khác của mẹ. Nhưng học chưa lâu, mà lại nóng ruột muốn được khoe với mẹ ngay, nên áo không được đẹp như ý muốn...

    ...mày thì chẳng được cái gì cho ra hồn....
    Nhìn mẹ quay lưng về phía mình, im lặng, Nhi chỉ muốn khuỵu xuống. Lặng lẽ rời khỏi phòng mẹ, Nhi vớ lấy cái kéo trên bàn mình, phạt những nhát dài ngang thân vải rồi liệng cái mảnh giẻ rách tả tơi ấy vào góc tủ. Tiếng kéo lạch xạch, khô khốc. Trèo lên giường và giật tung rèm cửa, Nhi ngồi trong bóng tối. Nhi muốn tát mình một cái quá. Trời ơi, Nhi đã cố hết sức rồi nhưng Nhi không làm được, Nhi không làm hài lòng mẹ được. Không, mẹ không có lỗi, mẹ không biết gì cả, mẹ không biết rằng Nhi đã đi học may và cái áo ấy Nhi may cho mẹ. Ừ nếu không thì mẹ đã không làm thế.

    Nhi cảm thấy mệt mỏi lắm rồi...




    Được thuongnguyen sửa chữa / chuyển vào 12:12 ngày 21/06/2003
  2. crystal_vase

    crystal_vase Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Thế mà năm nay Nhi đã xấp xỉ bốn mươi. Từ bỏ văn chương, học xong đại học và xin vào làm ở một công ty liên doanh, Nhi đã xây dựng sự nghiệp bằng chính đôi bàn tay tự lập của mình. Rồi chị lấy chồng muộn, một người đàn ông có gì đấy giống với bố, hơi khô khan và chỉ biết lao vào kiếm tiền. Đến tận bây giờ chị vẫn không hiểu tại sao chị lại lấy người ấy, vì chị không muốn rồi con mình sẽ lại như mình ngày xưa, hay những cảm xúc của mình sẽ lại mòn đi như mẹ đã mòn đi. Nhưng Nhi không thể không đi theo vết xe đổ của quá khứ được, vì chị cũng cần có một gia đình, một chỗ tựa nương. Người phụ nữ không có gia đình sẽ là người phụ nữ thiếu.
    Con gái Nhi cũng không xinh xắn lắm. Mà càng lớn nó lại càng xấu đi. Nhưng tình yêu thương chị dành cho nó thì vô bờ bến. Chị cố gắng bù đắp cho con những gì còn thiếu trong tình cảm ngày xưa giữa hai mẹ con chị, chị cho nó tất thảy những gì mà tuổi thơ chị không có được. Vì thế bé Phương, con gái chị, chẳng thiếu thốn gì. Dường như nó đã quá quen với những cái vuốt ve, âu yếm, với những món đồ chơi dễ thương, với cả tủ quần áo đẹp, sự nuông chiều... Gần mười tuổi rồi, nó vẫn không phải động tay đến một cái gì, trong khi ngày xưa thì mẹ đã rèn cho chị biết nấu cơm, rửa bát. Chồng chị không tham gia nhiều vào việc dạy con, vả lại chị cũng không muốn nó phải tự lập sớm như chị.
    Chắc vì thế mà con bé cừ thờ ơ với mọi thứ, nhận mọi tình cảm trìu mến của chị như thế nó phải có, mà không nghĩ đến chuyện đáp trả lại. Còn chị, ban đầu, cứ yêu con bằng tình yêu mê dại như thế, bản năng như thế, dù rằng trái tim nhạy cảm luôn khao khát được nhận tình yêu thương. Chị vẫn cho đi nhiều hơn nhận được, như ngày xưa...
    Bây giờ Phương đã mười bốn tuổi rồi, trẻ con bây giờ lớn sớm hơn cái thời của chị. Nó phổng phao nhanh quá, chả khác gì chị cái hồi mười bảy, mười tám. Cứ nhìn con, chị lại nghĩ đến mình, đến tuổi nhỏ thiếu thốn tình yêu của chị, và chị lại yêu con nhiều hơn, chăm lo, chiều chuộng nó nhiều hơn.Còn nó thì vẫn cứ vô tâm, vẫn cứ làm chị buồn vì sự thờ ơ như vậy. Nó vụng, chị cũng thử tập cho nó thói quen tự lập, nhưng chẳng ăn thua, vì đụng đâu hỏng đấy. ?o...mày thì chả được cái gì cho ra hồn...? ?" con bé đoảng thế nhưng Nhi chưa bao giờ dám lặp lại câu nói ấy của mẹ, ngay cả trong những lúc giận nhất. Chị không muốn con bé tổn thương như chị đã bị tổn thương.
    Tối nay Nhi đi làm về muộn. Ít khi chị về muộn thế này. Chồng chị đi công tác xa, nhà vắng vẻ quá. Nhìn lên ban công trông ra con đường rợp bóng xà cừ, phòng con bé vẫn sáng đèn. Ngoài phố đã thưa người, những bóng cây đổ dài lên những bóng cây, những bóng người đi trên phố thành từng nhóm cứ dẫm đạp lên nhau. Hình như trời lấm tấm hạt mưa... Nhi thấy lòng mình se lại. Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, con gái chị nó chỉ thờ ơ hỏi : ?oMẹ đỡ chưa?? rồi chẳng chờ câu trả lời mà lao ngay đi. Chị đang ốm, nhưng vẫn phải đi làm, đi làm để trốn tránh cảm giác cô đơn một mình trong căn phòng trống trải. Ngày hôm nay khi đi dạo qua những quầy sách, như thể tìm lại một thói quen cũ kĩ lắm rồi, chị bắt gặp một cuốn sách. Ở một trang nào đấy đã viết về một câu chuyện sao mà giống hệt như câu chuyện của chị ! Và bây giờ thì chị biết mình phải làm gì rồi... Chị lặng lẽ lần theo những bậc thang tối để lên nhà . ?oCon bé vẫn thức, chắc mai lại kiểm tra gì đây mà...? - chị mỉm cười trong bóng tối, và nghe trong mình khe khẽ nhen lên cái cảm giác hạnh phúc có một ai đấy đang thức đợi mình, dù chị biết có thể không là như thế.
    Phương ngồi im bên bàn học, trông ra ban công nhỏ trước mặt. Bóng nó đổ dài trên tường. Nó đang suy nghĩ ... Hôm nay có một chuyện lạ lắm nhé. Lớp nó tiếp nhận một cô giáo dạy văn mới. Cô rất hiền, vóc người rất mảnh mai, và đặc biệt cô có một giọng nói dịu dàng rất quen, như thể nó đã nghe hàng tỉ lần rồi. Và buổi học đầu tiên cô lại không dạy bài mới như các cô giáo khác sợ ?ocháy giáo án? mà lại dành cả buổi học để nói về một chủ đề không có trong bài học , chủ đề ?oMẹ?. Cô kể rằng mẹ cô mới mất rồi, cô sẽ coi học sinh như con của cô, và cũng muốn chúng nó sẽ yêu mẹ mình như cô đã yêu mẹ của cô. Rồi tự nhiên nó bỗng nhận ra cái giọng dịu dàng ấy rất quen vì giọng cô rất giống giọng mẹ nó ở nhà. Những lời dạy của cô rất thấm thía, và làm nó bỗng thấy xấu hổ, vì từ trước đến nay nó không hiểu thế nào là một đứa con yêu mẹ.
    Thế rồi bỗng nhiên, trên đường đi học về, ngang qua nhà cái Thảo, nó thấy người ta xúm đông xúm đỏ, lại có cả xe cứu thương và các bác sĩ mặc áo blu trắng nữa. Nhìn thấy nó, cái Thảo khóc oà lên. Nó gặng hỏi mãi mới biết là mẹ cái Thảo lâm bệnh, phải đi cấp cứu, chưa biết sống chết thế nào. Nó bỗng sợ quá, nhớ lại gương mặt tái nhợt vì ốm của mẹ lúc sáng nay khi nó lao ra cửa, nó bỗng giật mình nhận ra mình quá vô tâm. Nó cũng nhận ra rằng từ trước đến nay nó chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ không có mẹ. ?oNhỡ ngày mai mẹ mình cũng thế này thì sao ?? Phương chạy như bay về nhà. Mẹ vẫn chưa về. Cơm mẹ đã nấu sẵn, để trên bàn, kèm với mẩu giấy nhỏ : ?oPhương yêu của mẹ, mẹ về muộn. Con hâm cơm lên ăn nhé, đừng chờ mẹ.? Phương cầm mẩu giấy mà thấy run run. Lần đầu tiên nó thấy yêu mẹ đến thế, cảm thấy hạnh phúc vì nó được mẹ yêu thương đến thế. Phương chong đèn ngồi chờ mẹ, nó muốn nhìn thấy mẹ về, để nói một cái gì đấy, một cái gì đấy mà từ trước đến giờ nó chưa hề nghĩ tới.
    Cửa mở. Nhi khe khẽ bước vào như thể sợ làm phá tan bầu yên tĩnh trong phòng. Chị muốn nói ngay với con, sợ rằng nếu không chị sẽ quên mất mình đang quyết tâm làm gì... Chị đến bên bàn, ôm lấy cái dáng ngồi ra vẻ trầm tư kia.
    - Phương à... hôm nay mẹ muốn nói chuyện này với con. Phương à...nghe mẹ này!
    Con bé quay lại, hình như mắt nó ươn ướt. Nó ôm chầm lấy mẹ, lần đầu tiên nó ôm chị chặt như thế, và nồng nàn như thế !
    - Mẹ ơi, mẹ đã đỡ chưa ? Mẹ ơi con cũng có chuyện này muốn nói với mẹ. Nhưng mà trước tiên con sẽ nói với mẹ câu này nhé ! Mẹ ơi,... con yêu mẹ!
    Ôi, xem kìa, chị đã nghe thấy gì ? ôi tim chị sắp vỡ ra vì sung sướng mất...
    Hình như chị cũng thấy mắt mình ươn ướt...
    Đêm đã khuya lắm rồi. Con bé đã ngủ trong vòng tay chị. Chị đặt nó vào giường rồi trở lại bàn. Ngoài phố những vòm xà cừ xào xạc. Chị muốn nhớ lại cái thời thơ ấu ngày xưa, tìm lại cảm giác thèm muốn tình yêu thương từ mẹ. Chị cũng nhận ra rằng chị không được bằng con gái mình, chị chưa bao giờ nói với bà câu nói ngọt ngào ấy ?" ?ocon yêu mẹ?. Hôm nay là một ngày trọng đại, một ngày không thể nào quên trong cuộc đời chị. Chị không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Không, chị không muốn một chút nào. Vớ lấy cái túi xách và chìa khoá xe, Nhi lao ra khỏi nhà.
    Tắt máy. Xe dừng ngay trước ngôi nhà cũ nhưng rất đẹp, có những cái ban công trông ra phố, ngôi nhà nơi chị đã sinh ra và lớn lên, nơi có người mẹ già của chị đang sống. Trời vẫn lấm tấm mưa. Nhi ngước nhìn lên. Ban công vẫn sáng đèn.

    Được crystal_vase sửa chữa / chuyển vào 11:38 ngày 20/06/2003
  3. Hoabaoxuan

    Hoabaoxuan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/10/2002
    Bài viết:
    1.232
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn Crystal_vase vì một truyện ngắn rất cảm động. Đọc nó, tôi luôn nghĩ đến mẹ của mình... giờ này mẹ đang ở xa...
    Và một câu thơ:
    Lòng nhớ mẹ tháng năm này bỏng rát
    Con đem vùi trong cát một trái tim!

    Giờ đã là nửa cuối tháng sáu rồi, Nhóc ạ!!...
    *********
    Có chiếc lá bay ngược chiều gió thổi
    Mềm như em và xao xác như em!...
  4. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay mới có thời gian đọc kỹ truyện này. Cám ơn Vase.

    Tequila Sunrise
  5. canard

    canard Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/10/2002
    Bài viết:
    254
    Đã được thích:
    0
    không biết nói gì ngoài câu cảm ơn crystal,
    rose&madness
  6. slogan

    slogan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/01/2003
    Bài viết:
    253
    Đã được thích:
    0
    Tôi thấy mình ở nhiều đoạn trong truyện , là con trai , tôi ko biểu lộ cảm xúc với mẹ theo kiểu tâm sự hay được mẹ ôm ấp nhiều , nhưng những gì bạn viết làm tôi xúc động nhiều lắm , Tôi rất cảm ơn Crystal_vase , Con cảm ơn Mẹ !
    ... Năm tháng vinh quang
    Khổ đau bất tận ...
  7. crystal_vase

    crystal_vase Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn này viết cho NC, viết cho mẹ, viết cho một phần nào đấy trong mình nữa...
    Nhi à, biết là Nhi yêu mẹ lắm mà. Nhi hãy yêu mẹ nhé, dù thế nào mỗi khi về nhà muộn, Nhi cũng biết rằng cái ban công ấy vẫn sáng đèn đợi Nhi mà...

    Ngồi hát ca rất tự do...
  8. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Đây quả là một truyện ngắn rất "chỉnh" của crystal_vase. Thật không ngờ, mới chỉ qua một năm mà vase đã tìm được cho mình một lối hành văn đằm, ấm, tự nhiên len lỏi vào lòng người như thế. Truyện ngắn tuy có đoạn viết về người phụ nữ bốn mươi, giọng văn tuy già dặn nhưng con mắt văn chương tươi non, trong lành. Tôi có căm giác như thấy ở hình ảnh người phụ nữ tứ tuần kia cái thứ ánh sáng lấp lánh của một thế giới màu hồng mộng mơ nơi những người trẻ tuổi.

    Kết cấu truyện khá chặt. Lời văn giản dị, mộc mạc và trong sáng. Và đặc biệt, tinh thần truyện rất thật, tình cảm trong truyện cũng rất thật và cả "giấc mơ" về tuổi-bốn-mươi của vase, dù ngây thơ thế, người ta vẫn tin rằng nó rất thật, nó chắc chắn sẽ thật. Có lẽ, chính điều đó, chính sự "thật thà" ấy đã tạo nên nét duyên ngầm cho truyện ngắn và gợi lên trong lòng mỗi chúng ta bao tình cảm tươi đẹp, thanh cao.

    I'm real! I'm unique!
    Blue Fairy, please make me real!
  9. crystal_vase

    crystal_vase Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Loa kèn tháng tư
    Tặng Mình !
    Anh bước xuống phố. Nắng mùa này là nắng tháng tư, những chiếc lá cũng chớm ngả sang màu phiêu lãng. Khí trời nhẹ và trong trẻo, vì nàng xuân vừa rời gót và mùa hạ cũng chỉ bén chân. Anh khe khẽ dẫm lên những đốm nắng đang nhảy nhót trên bậc thềm, như thể sợ làm chúng đau. Anh yêu cái mùa này lắm, không chỉ bởi khí trời, màu nắng hay những chiếc lá, mà bởi vì khoảng thời gian ấy luôn gợi anh nhớ về mẹ, về những kỉ niệm như thể chỉ vừa mới trở nên xa xôi.
    Hôm nay là cái giỗ thứ mười tám của mẹ. Anh xuống phố tìm mua những bông hoa loa kèn trắng, thứ hoa mà khi còn sống mẹ vẫn thích lắm. Hồi còn nhỏ, mẹ thường chở anh ngồi trên cái ghế sắt chông chênh sau xe đạp lòng vòng vãn chợ hoa. Cũng vào khoảng tháng tư này. Mỗi tuần hai lần, mẹ tìm mua những bông hoa loa kèn mập mạp nhất, trắng nhất và thơm nhất để cắm vào cái bình gốm tròn tròn màu đất trưng ở góc phòng. Mẹ đặt anh, khi ấy còn nhỏ xíu xịu, trên cái ghế có nước gỗ đen bóng, rồi say sưa cắm những bông hoa dài dài trắng nuột ấy vào bình. "Những cái hoa này có miệng xinh thật mẹ nhỉ ?" Hồi ấy anh thích chăm chú theo dõi mẹ. Mẹ là con gái Hà Thành. Mẹ có đôi bàn tay nhỏ nhắn, dài thon với những cái móng tay hồng hồng như tay của lũ trẻ con cứ đưa đi đưa lại như thể làm xiếc với mấy bông hoa. Những kỉ niệm về mẹ, chắc tại thời gian, chỉ còn là những nét cong cong, mờ mờ, ấn tượng nhoà nhoà về những mảng trắng. Trắng không chỉ bởi màu loa kèn, mà còn bởi cái màu bệnh viện. Anh còn nhớ một buổi chiều tháng tư cũng vương nắng thế này, bà ngoại đến đón muộn khi anh đang tha thẩn chơi trước sân nhà trẻ. Không phải mẹ mà là bà. Bà khẽ ôm anh vào lòng, nước mắt cứ chảy dài, rồi bà đưa anh đến bệnh viện. Ở bệnh viện chỉ toàn một màu trắng, những bác sĩ hối hả chạy qua chạy lại, màu áo trắng loang loáng, nhũng tấm ga trải giường, màu tường vôi sạch tinh. Bà đặt anh vào một góc hành lang rồi biến mất đằng sau cánh cửa màu vàng của căn phòng bệnh. Anh đoán là mẹ đang ở trong đấy đấy. Anh chỉ nhìn thấy mẹ thấp thoáng trong một giây, khuôn mặt thanh thoát hôm nay bỗng tái nhợt đi giữa màu trắng cứ loá lên, rồi vụt biến mất sau cánh cửa. Anh cứ đứng đấy, ngơ ngác cho đến khi có một bàn tay kéo anh ra cửa. Ngày hôm sau, và cả ngày hôm sau nữa, anh không còn nhìn thấy bóng dáng của mẹ trong căn nhà cổ, bên những chiếc bình gốm cắm hoa loa kèn trắng. Bà bảo mẹ đi ra chợ mua hoa rồi đấy, nín khóc đi rồi mẹ sẽ chóng về. Rồi từ đấy năm nào anh cũng rất mong đến tháng tư, đến mùa loa kèn trắng. Vì anh vẫn giữ mãi trong mình một niềm tin mong manh....
    Anh khe khẽ huýt sáo, một giai điệu dịu dàng của một bài hát tháng tư, chẳng nhớ anh đã học nó ở đâu, nhưng chắc là lâu lắm rồi thì phải. Phố không đông vì mặt trời chưa lên thật cao. Nắng toả dìu dịu xuống vai anh. Bà hàng hoa góc phố chắc không còn lạ gì anh nữa, không còn lạ gì một cậu sinh viên nhỏ nhẻ với đôi mắt rất sâu tháng tư năm nào cũng tìm chọn trong gánh hoa của bà những bông hoa loa kèn trắng nhất, mập mạp nhất, mà lại cứ đều đặn mỗi tuần hai lần. Bà ấy cũng là con gái làng hoa, ý nhị lắm, nên chẳng hỏi sâu bao giờ, chỉ lẳng lặng chọn và bó hoa cho anh. Ngày xưa, chàng trai đầu tiên theo đuổi bà, cái thời bà mới chỉ đôi tám ấy, đã tặng cho bà bông hoa đầu tiên, là một cành loa kèn trắng nuột gài hờ hững ngoài bờ giậu. Nhưng chỉ thế thôi, rồi bà cũng phải sang ngang, và vẫn cứ giữ mãi trong lòng màu trắng của đoá hoa đầu tiên trong đời thiếu nữ.
    Sáng nay anh ra phố mua hoa sớm hơn mọi lần. Chắc tại khí trời mát và trong trẻo, còn anh thì đang mong có một bình hoa thật đẹp để bày trên bàn thờ mẹ. Rảo bước qua những viên gạch đỏ đều đặn trên vỉa hè, từ xa anh đã nhìn thấy màu trắng sạch tinh tươm của gánh hoa góc phố, cứ ánh lên lung linh. Bà hàng hoa đã thân quen lắm rồi, nở với anh một nụ cười rất sáng.
    - Như mọi hôm bà nhé !
    - Ừ hôm nay cậu chọn đi. Hoa bà mới cắt đấy, đẹp mấy cả thơm lắm. Sáng ra đã có người mở hàng rồi đấy. Cái cô ấy cứ khen mãi.
    Anh lơ đãng ngẩng đầu lên, mỉm cười.
    - Ai thể hở bà ? Ai mà lại đi mua loa kèn còn sớm hơn cả cháu thế ?
    Anh nghe có tiếng dựng xe đằng sau. Rồi một cảm giác mát lạnh như thể có một làn gió vụt tràn qua anh. Chắc là có khách mua hoa. Bà cụ ngước nhìn người vừa mới đến, rồi bỗng "à" lên.
    - Đấy cô bé quay lại đây này. Sao thế con, quên gì à ?
    Có tiếng cười trong leo lẻo ở đằng sau anh.
    - Không , con có quên gì đâu bà. Nhà con mới chuyển đến ở ngay đây, cuối phố này. Con ra mua thêm loa kèn để cắm thêm bình nữa. Chả mấy khi có hoa đẹp thế này.
    Hình như... sao anh cứ có linh cảm rằng người có cái giọng nói thanh thanh ấy, phải là một cô áo trắng cơ. Mà phải là màu trắng tinh khôi của những bông loa kèn. Mà có khi là áo lụa... Tự dưng sao anh tò mò muốn biết thế nhỉ ? Tính anh vốn trầm, vốn đâu có hay để ý những thứ xung quanh đâu ? Anh từ từ quay qua, đúng lúc cô gái đã nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt anh bắt gặp bàn tay trắng hồng nhặt ngay lấy cành hoa mà anh sắp sửa chọn. Đúng là cô ấy mặc áo trắng, không hiểu sao linh cảm vu vơ của anh lại đúng. Bỗng dưng anh khe khẽ nở một nụ cười. Những bông loa kèn trong tay anh hình như cũng khe khẽ rung lên...

    Ngồi hát ca rất tự do...
  10. crystal_vase

    crystal_vase Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Cô bé tên là Thương, cái tên giản dị và rất dịu dàng. Ngôi nhà cô ở cuối phố, cùng với bà nội. Ngôi nhà thâm thấp có một ô cửa sổ nhỏ duy nhất, trông xa như con mắt thao láo đang theo dõi cuộc sống lặng lẽ diễn ra trong con phố nhỏ. Mái ngói phủ ăm ắp rêu nép dưới tàn bàng loà xoà. mà đấy cũng là cây bàng duy nhất trên phố này. Còn anh và cô bé thì đã quen nhau, chắc tại vì những bông hoa trắng ấy. Dường như những tiếng cười trong leo lẻo của cô làm xua tan đi cảm giác cô đơn cố hữu luôn thường trực trong anh. Thương hay đòi anh kể về thời thơ ấu, và nhất là về mẹ. Nhưng anh không nhớ nhiều về mẹ. Vì thế không thể kể được bao nhiêu cho cô. Còn cô thì không bao giờ nói gì về cha mẹ của mình, và anh cũng mơ hồ đoán ra rằng có điều gì đấy không thật vui lắm mà cô muốn giấu anh. Anh cũng không bao giờ hỏi.
    Bà nội Thương đã già lắm rồi, anh không bao giờ nói chuyện được vì bà gần như không nghe và không nhìn thấy. Nhưng mỗi khi anh đến bà đều biết, bời bà luôn là người đón anh bằng một nụ cười móm mém. Còn Thương thì ríu rít kể cho anh nghe những câu chuyện nho nhỏ của mình, nhưng có thể làm cho anh vui lắm. Anh thích ngồi ngắm Thương cắm những bông hoa trắng mập mạp và thoang thoảng thơm, bàn tay cô bé gợi cho anh nhớ về với mẹ. Mẹ cũng có bàn tay thon dài nhỏ nhắn và trắng hồng lên như thế. Đôi bàn tay ấy vẫn hay rong ruổi trên những giấc mơ của anh.
    Nhanh thật , thế mà đã hết mùa loa kèn. Anh cũng sắp ra trường rồi. Công việc khá bận bịu khiến anh không còn nhiều thời gian gặp cô bé tình cờ ở hàng hoa thường xuyên nữa. Những lần ghé thăm cứ thưa thớt dần. Cũng chẳng còn loài hoa nào khiến anh say mê hơn cả, anh quay sang vùi đầu vào công việc. Sự bận rộn làm anh bẵng quên đi cảm giác cô đơn....
    Giờ thì đã xong xuôi hết những bài thi căng thẳng, anh muốn tự thưởng cho mình mầy ngày thư thái. Ngả mình trên chiếc ghế gỗ, anh bỗng nhớ ra cũng đã lâu lắm mình không còn rảo qua những vỉa hè gạch đỏ để đến thăm căn nhà cuối phố. À phải rồi, đã lâu lắm anh không còn được nghe những tiếng trong trẻo, được nhấm nháp những câu chuyện vu vơ, be bé nhưng lại làm lòng anh ấm hẳn lên... Anh mở cửa và bước ra đường. Nắng mùa này, dù mới là sáng sớm cũng đã đỏ gắt, vì bây giờ đã là tháng bảy...
    Căn nhà đóng cửa im lìm. Anh hơi nhạc nhiên. Nhìn qua khe cửa sổ như đôi mắt hờ hững khép, anh chỉ thấy những ống nắng chảy qua những lỗ hổng dột trên mái. Triệu triệu hạt bụi li ti xoay mòng mòng giữa màu vàng óng ả của nắng. Căn nhà vẫn thế, cô đơn một cách lạ kì. Anh không nhìn thấy một ai. Lặng lẽ quay gót, anh đến góc phố nơi có bà hàng hoa thân thuộc. Bà cụ chắc lấy làm lạ lắm, vì bây giờ là tháng bảy chứ chẳng phải tháng tư.
    Trở về căn nhà cổ, anh cảm thấy hình như trong mình đang dậy lên cảm giác thiếu hụt một cái gì. Cái giọng nhẹ nhõm thật thà của bà cụ khi nãy cứ vang vang ..."Cái con bé Thương ấy, nó về quê từ mấy tuần trước. Bà nó mất rồi con ạ. Trước khi đi nó còn qua chào bà. Hình như nó có nhắc đến con. Nó còn nhờ bà tháng tư năm sau chọn cho con hoa loa kèn đẹp nhất. Chào ôi, con bé, sao mà cần phải nhắc cơ chứ... " Anh cố nở một nụ cười, khoả lấp đi cảm giác cô đơn đến tận cùng, cái cảm giác hình như lâu lắm rồi anh mới gặp lại. Anh ngước nhìn lên bàn thờ mẹ. Hình như anh vừa mất mát một cái gì....
    Truyện này viết tặng Khanh hồi tháng 7, vì mình cùng thích hoa loa kèn trắng phải không Khanh ? Viết tặng thôi, cũng chẳng có ý ám chỉ gì. Ừ nhưng mà đôi khi phải mất đi rồi, người ta mới biết hết được giá trị những gì mình đang có, Khanh nhỉ ?

    Ngồi hát ca rất tự do...

Chia sẻ trang này