1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHÌU CỒ SAN 30/4 - Đã đi, đã đến và hoành tráng trở về - "Dân đi trek chỉ nói bậy được chứ chả có sứ

Chủ đề trong 'Hồi ức về các chuyến đi' bởi h0bby, 24/03/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. lotusdao

    lotusdao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/01/2005
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Ú ủ ôi, Ú ủ ôi,
    Thế này mà bảo là chả có sức làm bậy đâu , làm bậy thế kia còn gì nữa.
    Chiẹp, tình hình này là phải xem xét lại bạn Mít đặc mới được, nguy cấp quá
  2. kotus

    kotus Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.841
    Đã được thích:
    3.199
    Trời đất post ảnh thế này mà vợ nó thấy thì lần sau hết đi
  3. misswinter

    misswinter Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/08/2002
    Bài viết:
    105
    Đã được thích:
    0
    Cho đáng đời, cho đáng đời,anh ở nhà luôn đi ,lêu lêu

    Lộ hết cả chuyện rồi.Kiểu này thì chồng gần chồng xa gì cũng khó ,chắc hết lấy chồng quá
  4. loaneu2

    loaneu2 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/10/2007
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    0
    Mít Tụt vô duyên tợn!!! Nhìn lại xem có ảnh nóng nào của Mít không mà gào tợn thế! Chưa tra đã khảo rồi
    Đã thế Mít Win post lên cho đỡ vui, không lại bảo có tiếng không có miếng
    Có người còn không ú ớ được câu nào. Dù sao Tụt cũng được cái dũng cảm. Cả nhà vỗ tay rào khen bé nào.
    Hình ảnh người chồng, người cha thế này có đỡ được không?
    [​IMG]
    Còn nhiều bài viết về từng thành viên một. Rất chân thực sống động theo cảm quan của em. Chuẩn bị tinh thần đi nhé kẻo té cái rầm
  5. kotus

    kotus Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.841
    Đã được thích:
    3.199
    Cả đoàn có 2 thiếu nữ mà lại bắt anh phải ngồi rửa bát, rửa nồi.
    Buồn!
  6. kotus

    kotus Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.841
    Đã được thích:
    3.199
    Em ơi cái ảnh tang trước của em với tất cả mọi người, trừ vợ anh, nó là bình thường, nhưng nếu vợ anh nó mà thấy thì cả trời khổ đau sẽ đổ lên đầu anh đấy .
    May mà vợ anh ít vào mạng chứ không là toi
  7. h0bby

    h0bby Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    1.257
    Đã được thích:
    0
    Ấy, bạn lotus ơi, ''thấy vậy mà nó hổng phải vậy'', bác Mít đặc cũng chỉ là công cụ 2 bạn nữ mượn để tự xâu hàng thôi Bạn đừng vội quy kết tội nghiệp bác Mít, bác ấy đau răng toàn ăn chay chứ có ăn đc thịt đâu
    Lại nói tiếp chuyện Nhìu Cồ San Theo lời dân địa phương thì đỉnh của con đường đá (chứ ko phải đỉnh Nhìu Cồ San nhé) là ranh giới giữa Lào Cai và Lai Châu, nhưng vẫn cùng 1 rừng, cùng 1 dãy núi. Ấy thế mà đối chọi nhau hoàn toàn: sườn bên phía Lai Châu nắng vàng rực rỡ chiếu xiên khoai trên cành lá vẫn còn ướt rượt sau cơn mưa, cây cối bên kia cũng ngắn & thấp hơn, ko che đc những dãy núi lúp xúp nối nhau phía trước. Bỏ lại rừng già thâm trầm u uất lại sau lưng, cả đoàn vui phơi phới vì từ giờ toàn xuống dốc, từ giờ toàn nắng, từ giờ thẳng tiến đến điểm cắm trại, từ giờ blah blah bla, đại loại là phấn khích vô cùng, mệt nhọc bay biến, tốc độ di chuyến cứ gọi là tăng lên vòn vọt, phải đến mấy cây số 1 giờ í
    Thế nhưng tinh thần quật khởi này cũng chỉ duy trì đc tầm hơn tiếng đồng hồ rồi bắt đầu xìu Lên dốc nhiều thì bị căng cơ, còn xuống dốc liên tục dễ bị chùng đầu gối. Kết quả là cả hội thu hoạch đc cả rổ ếch người trước người sau dện mông xuống mấy hòn đá liên tịch, nghe thật vui tai (em cũng lập 1 hattrick cho riêng mình ). Theo kinh nghiệm thì khi bị vồ ếch, ko đc chống tay xuống trước mà cứ để mông lãnh đủ, ko thì dễ bị sái tay, gãy cổ tay lắm, nhất là đang đi xuống dốc. Hậu quả là em có 1 vết tím ở mông mà gần 1 tuần sau mới tan
    Theo lời bác Dương kydamoc của nhà Long Nhong, đi đến gần tối sẽ gặp 1 cái nương nhỏ bên đường, nơi đoàn có thể hạ trại. Thế nên ngoài ngắm cây ngắm cảnh ngắm trời ngắm núi, cả bọn còn dáo dác tìm địa điểm đẹp để thỏa mãn cái thú của mình, nhưng nơi thì nhỏ quá, nơi thì dốc quá, nơi um tùm quá, cũgn có nơi tạm ổn thì lại ko gần suối, lại có cả dấu bếp mới toanh ở đường, chứng tỏ quanh đây cũng có người. Nhưng thấy vẫn còn quá sớm để cắm trại, nên đoàn quyết định cứ tiếp tục tiến lên. Lúc đó đã có 1 số người hơi bấn loạn vì mệt và khát, liên tục đòi hạ trại ngủ đêm trong rừng. Đây cũng là tâm trạng thường thấy khi ở trong rừng quá lâu & phải đi bộ dài, nhưng ko còn cách nào khác vẫn phải bước tới trước vì nước cũng đã sắp cạn, ko thể tìm đc con suối nào quanh đấy. Thế là cố gắng động viên nhau men theo con đường đá để đến đc bản Sàng Mà Pho của người Mông để ngủ đêm là tốt nhất, vì ai cũng mệt mỏi sau 1 ngày trèo đèo lội suối rồi, nếu cắm trại sẽ bất tiện cho việc ăn ngủ sinh hoạt. Sau những đoạn đường đá cực kỳ khúc khuỷu khó đi, dương xỉ phủ đầy, cả lũ đã thoát ra đc 1 đoạn đường đá bằng phẳng hơn, mà như 1 đồng chí miêu tả là ''bước ra ngoài ánh sáng''. Lúc đó là chừng 4h chiều. Đi đc 1 quãng thấy có phân dê và mấy vạt vườn 2 bên đường, có vẻ như có bàn tay của con người, cả bọn mừng húm, ai cũng nghĩ sắp đến bản đến nơi rồi, và những bước chân như đc tiếp thêm sức mạnh, lại rảo bước cùng 1 niềm tin sắt đá.
    Lại 1 lần nữa rơi vào tâm trạng mệt mỏi bấn loạn, vì đi mãi đi mãi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng hay dấu hiệu nào tiếp theo của người dân. Thời gian dừng lại nghỉ ngày càng nhiều, đã có lúc có bác dẫn cả bọn rẽ vào vườn của người ta vì ko định hướng đc đường đi, chỉ dừng lại khi kịch đường. Quay lại 1 đoạn thì thấy có lối rẽ dốc xuống toàn bằng đá, thế nên nhận ra ngay, may mà chưa bị ma rừng dẫn lối Mặt trời đang ngả về tây, làm chói mắt những kẻ đang đi trên sườn núi, tìm kiếm vô vọng 1 nóc nhà. Đến đây con đường đá hầu như bị che khuất bởi cây bụi, lại thêm rất nhiều ngã rẽ đường mòn lên nương rẫy của người ta nên rất dễ đi nhầm. Có những đoạn người đi sau phải gọi mãi người đi trước mới quay lại chỉ cho đường đúng. Thế mới có chuyện lúc ngồi nghỉ, 2 anh chị quy ước với nhau ''lúc nào em hú, thì anh phải hí ngay biết chưa, chúgn mình phải hú hí liên tục thế mới ko lạc đường đc''
    Lại qua 1 vạt cây nữa, ko rõ có phải nương hay vườn của người Mông ko, nhưng toàn là ngải cứu to vật vã. Thèm rau xanh, bèn rủ nhau vơ 1 bó tướng định bụng tối về rán 1 chảo trứng ngải cứu ăn cho đã đời. À nhân nói đến trứng ngải cứu, lệch ra ngoài lề chút. Đoàn có 2 bạn nữ nên chuẩn bị rất chu đáo, nào là từ đồ hộp, bánh mì, ruốc, mì tôm, trứng, ... đến cả mắm, muối, dầu ăn, tăm, nước rửa bát, sữa rửa mặt, sữa rửa tay Tối hôm đầu tiên mình phát choáng, tỉa đểu thủ quỹ 1 câu: ''Thế có mang chai sữa tắm nào ko?'' Thủ quỹ hồn nhiên: ''Ko, chỉ có sữa tắm gói thôi'' Tắt điện luôn. Thế nên khi buổi tối rán trứng ngải cứu ở nhà bác trưởng bản Sàng Mà Pho, bác ấy rất ngạc nhiên (vì người Mông ít ăn trứng), cả bọn bảo: Món này là đặc sản ở HN đấy anh ơi, ăn thử đi! Bác ấy ề à: Thế cơ à, ở đây cái rau này chỉ cho lợn ăn thôi
    Đang dở chuyện hái cải cúc, hái xong bèn giao cho 2 bác to khỏe của đoàn vác, cả hội lại lầm lũi nối đuôi nhau trên con đường đá ko biết đến bao giờ mới kết thúc - sang tít bên này vẫn là đường đá nhé, cứ đi theo nó thôi. Chả biết bao nhiêu lâu sau, khi bàn chân như bước theo bản năng, đặt vào đúng vết chân của người đi trước, thì nghe thấy porter hò reo ''Đến bản rồi''. Nhìn thấy 1 cái mái tôn đỏ bầm ở đằng xa, mừng lắm rồi nhưng ko sao thể hiện đc, nhưng biết là điểm đến ở trước mặt. Cả đội chân to đã hoàn thành vưọt lịch trình đề ra - theo lịch trình thì gần trưa hôm sau mới đến đc bản Mặc dù nhìn thấy nóc nhà ở trước mặt, nhưng cũng phải lòng vòng gần nửa tiếng mới đến đc tới nơi. Cả lũ nhếch nhác, tóc tai xơ xác, mặt mũi xuệch xoạc, bà con Mông thấy lạ kéo nhau ra xem như xem xiếc thú Cả bọn ngồi tận hưởng cái cảm giác chiến thắng râm ran 1 lúc lâu thật lâu, rồi cả những giây phút phù du khi ngắm mặt trời lặn qua đỉnh núi, rồi chụp lại những gương mặt thân thương của đồng đội mình sau khi đã kề vai sát cánh trong suốt quãng đường khó khăn nhưng nhiều cảm xúc vừa qua
  8. h0bby

    h0bby Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    1.257
    Đã được thích:
    0
    Thật may sau khi nghỉ ngơi, em mới có thời gian lôi cái máy ảnh nhúng nước ra xem lại. Mặc dù tháo pin ra ngay lúc đó, nhưng nghe mấy bác khác dọa hỏng cái này, hỏng cái kia, em tức khí quyết lục máy ảnh ra phá tiếp, đằng nào nó chả hỏng. Ko biết có phải do em nhét nhầm vào túi quần áo bẩn, yếm khí nó nhiều hay ko, mà lôi ra máy ảnh khô cong, lắp pin vào bật lên cái xoạch, mừng tí rớt nước mắt ra, vẫn còn kịp đưa máy lên ngắm cảnh hoàng hôn bản Sàng Mà Pho
    [​IMG]
    Ba lô mỏi mệt
    [​IMG]
    Trẻ em ở bản Sàng Mà Pho
    [​IMG]
    Khi cảm giác sung sướng vợi bớt, lúc đó mới bắt tay vào công việc ăn ở. Đầu tiên là phải đến nhà trưởng bản & công an viên trình báo, cả 2 đều đi làm chưa về. Rồi hỏi mấy em biết tiếng Kinh xem có nhà nào đủ chỗ cho 8 người ko, người Mông ai cũng hiếu khách, vào xem chỗ ngủ mấy nhà thì ai cũng giữ lại, nhưng hiềm 1 nỗi nền nhà nhà họ lồi lõm quá, đoàn mình mà nằm vào chắc đau lưng cả tuần ko hết. Cuối cùng đành phải chờ trưởng thôn đi làm về để xin tạm trú, dù sao núp bóng lãnh đạo thôn nó vẫn hơn Tối nhá nhem mới thấy trưởng bản, tên là Lý A Dê, vác lúa hay cây gì đó về, hỏi từ xa ''Các anh đi đâu mà đông vui thế?''. Anh Dê này rất nhanh mồm miệng và nhiệt tình, đồng ý cho ngủ nhờ ngay lập tức. Vào trong nhà đứa nào cũng hoảng hồn vì nhà đông người quá, nhưng thực ra họ chỉ thấy người lạ nên đến xem thôi, chứ nhà anh Dê chỉ có khaỏng 4, 5 người, đa số là phụ nữ, nên ăn cơm xong họ rút phải buồng riêng hết, tha hồ cho cả bọn bàn tán đủ thứ trên trời dưới biển. Hôm đấy có 1 bữa tiệc nho nhỏ, tổ chức cho sinh nhật của anh Huy kotus, thế nên cả bọn đều xắn tay vào chuẩn bị, và kết quả cũng đáng đc tuyên dương
    Có cả nến mới đúng là sinh nhật
    [​IMG]
    Và ko thể thiếu rượu (ngồi trên cùng là anh Dê, trưởng bản)
    [​IMG]
    Tiệc tàn khi đã hơn 11h đêm, ai nầy lo thu dọn bát đũa để lấy chỗ ngủ. Trời ấm hơn hôm trước, nhưng đêm đó là 1 đêm khó ngủ, có thể do tác động của 1 ngày cật lực, có thể do rượu Sàng Mà Pho êm ngọt, có thế do cả 1 vài lý do hiếu động trong lúc ngủ mà chỉ nội bộ biết với nhau (tất nhiên ko phải LÀM BẬY đâu ), ko ai rõ. Quả thật đó là 1 ngày đáng nhớ từ đầu đến cuối. Ngày thứ 2 - ngày quan trọng trong cuộc hành trình đã kết thúc như thế đó
  9. bupbuon

    bupbuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/02/2009
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Thèm thèm ---> càng cay bạn "hot boy".
    Tiếp đi bạn
  10. dlnguyen

    dlnguyen Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    28/11/2007
    Bài viết:
    737
    Đã được thích:
    2

    Trưởng nam trưởng nữ gặp mặt để nhận quà nào.
    Nói trước quà này phải dùng chung cho cả 2 người đấy nhé.
    Nhìn ảnh và nhìn cảnh con đường này, thì sẽ biết chắc chắn là hôm đẹp giời nào đó sẽ đi đường này roài. Dĩ nhiên, chắc ko phải = xe máy.
    Lúc đó phải nhờ tới trƯởng nAm Hot bboy.. đấy nhé.
    Hôm nào đoàn lại Off gặp cái nhẩy. Xin ít ảnh.
    Vẫn ngóng tiếp ảnh ọt và nhật kí của mọi người.

Chia sẻ trang này