NHỚ AI ... NHỚ AI Thu về ai lại nhớ ai Nhớ ai ai nhớ, nhớ hoài không nguôi Giờ đây người ấy xa vời Một người còn lại bồi hồi nhớ nhung Nơi xa ai nhớ ai không Một người nhớ đến nao lòng chiều nay Lấy gì đong được nhớ đây Tràn trề nỗi nhớ những ngày mộng mơ... Gặp nhau chỉ nói vu vơ Mà khi xa cách thẫn thờ nhớ mong... Nơi xa... ai nhớ ai không ... HN, 8/2001 aphilong@
Nho*' la` giu*~ trong lo`ng mo^.t i't Cho vo*i di no^~i nho.c do*`i thu*o*`ng Nho*' gio^'ng nhu* ca'i gi` ko tu*o*?ng Tro.n do*`i ma` va^~n co~n vu*o*ng
Anh Long ạ, em thích cái cách anh dùng từ "ai".Giống như em và đứa bạn xưng với nhau là mình và người ta, người ngoài nghe không hiểu nổi ai là ta, ai là mình . Giọng thơ của anh trong bài này như...một cậu trai dỗi hờn với nỗi nhớ của tình yêu "ấu thơ trong tôi là..." ý . Dễ thương! Em thích câu "Lấy gì đong được nhớ đây". Ừ, biết lấy gì mà đong mà đo nỗi nhớ nhỉ? Nhất là khi mình nhớ, mà chẳng biết người ta có mảy may nhớ mình chút nào không. Nhưng mà hai câu cuối có lẽ hơi lạc lõng. Hay là em chưa hiểu được ẩn ý của anh khi đặt chúng nằm riêng ra? NMH
Theo Uyên thì hai câu cuối lại hàm chứa cả một nỗi lòng thay vì cả một đoạn thơ trên lại khá ư dài dòng ... Có lẽ Uyên không biết thưởng thức thơ ??? Quay về dĩ vãng xa xôi lắm Cát bụi mờ bay gió viễn phương ...
Bài thơ chia làm 3 đoạn : Dẫn , tả và kết.... Độ dài của 3 đoạn ngắn dần và kết thúc bằng một câu hỏi. Bài thơ ẩn chứa thời gian và sự xa cách.... Cuộc tình đã hết, chỉ còn một người, với mỗi niềm tiếc nuối...... Tình chỉ đẹp, dài và bền chặt khi nó tồn tại, và có lẽ đã chết rất nhanh với người dứt khoát ra đi. ATC