1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bác lãnh đạo cái ( từ trang 5 mới có cái để đọc nhưng đọc được từ trang 1 mới gọi là giỏi ).

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi Don_Quixote_new, 26/12/2001.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. VNHL

    VNHL Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/07/2001
    Bài viết:
    1.764
    Đã được thích:
    0
    Có tiền thật à? Thế mà tớ chẳng biết gì cả.
    Phí qua, hôm họp TFG thì lại bận việc, không đi được, thế là mất toi cái phong bì.

    nghe rơi bao lá vàng
    ngập giòng nước sông Seine
    mưa rơi trên phím đàn
    chừng nào cho tôi quên
  2. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    Đầu mùa
    (T.H.N)
    Có một lần hôm ấy
    Anh đã nói yêu em
    Biết đâu anh không nhớ
    Riêng em làm sao quên
    Lời nói như mũi tên
    Bay đi ai đuổi kịp
    Anh nói mình em biết
    Vào đời em thiết tha
    Lời nói như cơn gió
    Bay qua bao cánh đồng
    Nhà đời em mở ngõ
    Biết bao là bão giông
    Ở giữa có và không
    Biết đâu là hư thực
    Là còn hay là mất
    Anh của em ngày xưa
    MÙA VÀNG HOA CẢI
    (Lê Xuân Hoa)​
    Có một mùa hoa cải
    Nắng vàng trong mê mải

    Em là con gái nhà quê, nhút nhát, và tự ti. Miền quê của em nằm bên kia sông Đuống với những cánh đồng hoa cải vàng mướt mát chảy dài chân đê. Ở mảnh đất nghèo khó ấy, tuổi thơ của em đã đi qua trong trẻo, hồn nhiên. Lên Hà Nội theo học ngành Sư Phạm, em chỉ mong ngày tốt nghiệp trở về quê làm cô giáo. Em sẽ dạy bọn trẻ tri thức của nhân loại. Khi lớn lên chúng sẽ hiện đại hóa nông thôn. Cuộc sống sẽ thay đổi, sung túc hơn và đầy đủ hơn. Học sinh sẽ không còn ngồi học trong cái đình làng lụp xụp ẩm thấp rêu mọc xanh mờ.Ngày nhập học, mẹ đưa em ra bến xe. Nhìn dáng mẹ nhỏ bé giữa bến xe huyện mờ mịt khói xăng, lòng em quặn thắt. Thương lắm cái mảnh đất nhọc nhằn đã nuôi em khôn lớn.
    Anh là người cùng quê với em, học Kinh Tế, thông minh và tự tin. Anh hợp với những vùng đất năng động chứ không lạc hậu, thô sơ như quê mình, nhưng em vững tin vào tình yêu. Chỉ với niềm tin người ta mới có đủ sức mạnh để vượt qua trở ngại. Ngày xưa mẹ đã theo cha về đây. Và vì một lời hẹn ước, mẹ đã mỏi mòn chờ đợi cha đi qua cuộc chiến trong tuổi xuân của mình. Em thích kể với anh về những bông cải vàng mảnh mai như nắng. Hồi nhỏ mỗi sáng, em vẫn thường chân trần lúp xúp chạy giữa cánh đồng, sung sướng xòe tay hứng những giọt sương còn đọng lại trên búp. Anh ngạc nhiên lắng nghe em say sưa diễn thuyết, nhè nhẹ kéo tóc em mỉm cười "Sao em nhớ kỹ thế ?"...
    Tối thứ bảy, em loay hoay bật tắt, bật tắt công tắc đèn. Quyển sách đặt ngay ngắn trước mặt. Chuông đồng hồ ngân nga gõ mười tiếng. Em thần người. Trống vắng và cô độc ùa đến. Em rũ người ra vì mệt mỏi. Cảm giác như sự kiên nhẫn trong em đã cạn kiệt. Có tiếng kẹt cửa. Hạ về, "Vẫn chưa đến hả Thùy ?". Em im lặng. Gió ùa theo Hạ thổi vào phòng lạnh buốt. Hạ đặt tay lên vai em "Đừng nhập nhằng mãi Thùy ạ. Mọi thứ đều cần có giới hạn của nó". Em mím môi, tưởng như mình sắp ngã quỵ mất. Vậy ra anh muốn tránh mặt em. Việc gì anh phải làm thế ? Anh đã nói yêu cũng có thể nói chia tay lắm chứ. Cứ im lặng thế này lại làm em nuôi ảo vọng, cứ nấn ná chờ đợi lại làm em tự chất vấn bản thân, mình có lỗi gì ? Hay mình đã làm gì sai ? Người nhà quê như em thật thà lắm. Nói yêu là yêu, nói ghét là ghét chứ không tế nhị, kiểu cách như người thành phố...Em gục mặt xuống bàn. Khóc òa. Hạ choàng tay ôm ngang người em.Gió vẫn lùa lạnh buốt khắp căn phòng trống. Có lẽ Hạ quên không cài cửa.
    Tuần trước, Hạ đưa em đến tìm anh. Hai đứa đứng ngoài cửa. Anh không giải thích, không bóng gió xa xôi "Thôi coi như mình chưa quen nhau Thùy nhé". Em sững sờ. Khi gặp anh em mới 18, giờ đã 22. Bốn năm, tình yêu đã lôi tuột của em những tháng năm sinh viên, sao lại có thể chưa quen ? Em ngẩn ngơ như người lỡ tay đánh rơi mất vật quý hoảng hốt chạy tìm. Hạ nắm chặt tay em, giọng nó lành lạnh "Tôi không ngờ". Em bồng bềnh trong cơn mộng du. Vô thức. Em mấp máy môi "Ngày trước", nghe như một thanh âm lạ lẫm, xa xôi.
    Hạ bảo "Mình có nghị lực và tuổi trẻ, rồi sẽ qua cả thôi. Mày cứ ra bến tàu mà xem, ối người khốn khổ mà người ta vẫn phải sống cả đấy". Em khác Hạ. Hạ lúc nào cũng chính xác, tỉnh táo và biết phân tích mọi vấn đề. Em không là Hạ nên luôn nhầm lẫn giữa đúng và sai, giữa thật và giả. Em không thích nghi được với lối sống thành thị. Em thấy mình lạc lõng và yếu đuối. Thanh bình và yên ả đã ăn sâu vào máu thịt của em.
    Hạ chống nạnh, lè vè lượn khắp phòng sôi sùng hệt như trong chuyện này nó là người bị bỏ rơi chứ không phải là em "Mày phải tìm hiểu cho ra lẽ. Để thế mà chịu được à ? Phải có lý do chính đáng chứ".Em quay mặt vào tường kéo chăn trùm kín mít.
    Sáng lên thư viện, em không dám rẽ vào con đường quen thuộc dẫn qua nhà anh ở trọ-ngôi nhà có giàn hoa tigôn màu hồng mà em vẫn đùa là hoa tim vỡ. Em đi bằng những ngả đường quanh co khác, chỉ để tránh cho anh khỏi cảm thấy phiền hà. Con gái bọn em ngờ nghệch lắm nhưng cũng không cần đến lòng trắc ẩn của thiên hạ. Em không tự huyễn hoặc bản thân. Khi không còn tình yêu, người ta có trăm ngàn cách để biện minh cho hành động của mình. Giữa em và anh chẳng ai nợ nần gì ai. Anh đã bao giờ hứa hẹn gì đâu. Chỉ có em cả tin. Tin vào những điều không có thật.
    Hạ ngồi phịch xuống giường, ủ ê "Bốn năm. Trắng tay. Bây giờ nghĩ đến cảnh bắt đầu lại từ đầu mà mệt mỏi thế. Lại có một thằng mon men đến làm quen. Năm đầu ngồi chơi đến mười giờ.Năm sau rủ nhau đi xem phim, thuận buồm xuôi gió năm sau nữa mới tính đến chuyện tìm hiểu. Kinh quá, thế thì chết già mất". "Ừ, kinh quá" và em lơ mơ nghĩ đến anh. Tưởng tượng ra cảnh hai đứa dắt nhau về quê, phát hoảng, không biết lúc em dạy học thì anh làm gì ? Không lẽ để anh ngồi làm nhà kinh tế VAC ?
    ...​
    Em đẩy cửa. Sững sờ. Đóa hoa cải vàng rực, dịu dàng được đặt trên bậu cửa hắt lên màu kiêu hãnh của sự sống. Một mảnh giấy gấp tư cài phía dưới rơi ra. Nét chữ của anh.
    "Thùy thương!
    Gửi cho em chút nắng vàng hiếm hoi đầu đông. Đêm qua, anh đã phóng xe về quê chỉ để tìm cho em những bông cải cuối mùa còn sót lại. Chút nữa trên đường ra sân bay anh sẽ mang chúng đến nhà em.
    Anh được cơ quan cử đi học và anh hiểu đây là cơ hội mà anh cần nắm lấy. Anh biết em yêu hoa cải đến nhường nào nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác. Mẹ đã chờ đợi cha dù cha không bao giờ trở về. Anh không muốn em giống mẹ lại đem cả cuộc đời ra chờ đợi mà mọi điều đều có thể đổi thay. Hơn nữa chắc gì ở quê anh đã có việc để làm...
    Tha lỗi cho anh. Cầu chúc cho em được hạnh phúc.
    Anh".

    Em lặng lẽ đứng trên bancông tầng bốn. Bầu trời u ám, loang lổ một màu xám xịt. Nắng vàng gom cả lại trong vòng tay em, rực rỡ. Chợt nhớ em đã quên không nhắc anh hoa cải không cắm được trong lọ. Nó chỉ sống được với đất ven đê quê mình. Có lẽ em sẽ mang chúng về quê. Chỉ ở nơi ấy hoa cải mới có thể dắt em đi hết mùa đông lạnh lẽo này. Vâng, em sẽ về quê. Nơi ấy đang chờ em. Nơi ấy mẹ vẫn thường hát :
    "Có một mùa hoa cải
    Chia tay bởi chiến tranh
    Em đã chờ đợi anh
    Sao anh mãi không về".

    Anh có biết không, người ta chỉ thực sự hạnh phúc khi người ta có quê hương và có tình yêu.
  3. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Tiny sắp về rồi ha, dzui dzui dzui hè . Trùi ui, sao mà Tiny đa tài thế, vừa là thiên nga ballet, vừa là hoạ mi hót trong mưa nè ! Mí lị còn văn thơ lai láng nữa cơ. Đúng là con gái Hà Nội tuyệt quá nhỉ, em Quang này, Tiny này...
    Hị hị hị, chả bù cho tarzan-girl em, hoang dã quê mùa gì đâu, lông ba lông bông, ngày ngày ga guộng bắt con cá gô, bỏ dzô gổ Em cũng sắp được gặp các bác, các bạn, các em rồi ha. Chị Hoa Hồng Xanh cũng về lần này đi chị, còn gặp bác VNHL chứ ạ Hi hi hi Ủa , thế Don có về lần này không, sao biến đâu mất tiêu rồi dzậy ? Ah, nếu không có gì thay đổi thì chủ nhật này Gor đi chơi với lớp chị hén. Chà, lần này em hy vọng cũng được gặp các bác, các em trong box Văn Học, Lịch Sử, 7X... nữa.
    Em có đọc bài của Tiny viết bên box Văn Học. Em muốn nói là có lẽ em hiểu và thông cảm với những suy nghĩ của chị. Tiny ơi, mình hát "I have a dream" chị nhé !
    I have a dream, a song to sing
    To help me cope with anything
    If you see the wonder of a fairy tale
    You can take the future even if you fail
    I believe in angels
    Something good in everything I see

    Trích "Những con mắt trôi"
    (Đoan Khánh)
    ...Tôi im lặng nhìn hoa đăng trôi hững hờ trên "con sông dùng dằng con sông không chảy". Ở Huế, người ta thích thả hoa đăng trên sông vào những ngày lễ, những đêm rằm lớn. Du khách đến Huế, thuê thuyền rồng ngược lên chùa Linh Mụ, không những thích nghe ca Huế mà còn rất thích tự mình thả xuống dòng nước những hoa đăng nhiều màu.
    -Thú thả hoa đăng có từ khi mô rứa chị họ ? Thằng em họ người Sài Gòn hỏi bằng giọng Huế một cách khó khăn.
    Tôi nhớ một tích ngắn có lần đọc được nên kể cho em họ nghe. Tích kể rằng : Một buổi chiều xuân đẹp trời, "mệ" bỗng có ý định tự mình sửa soạn một bữa cơm đúng chất Huế, đơn giản : cơm trắng, cá bống thệ kho khô cho hợp khẩu vị. Xuống bếp, "mệ" lấy cái om xúc một "loon" gạo gie An Cựu đổ vào, cầm cây đèn sáp và hộp diêm để nhen lửa, xong lững thững ôm om ra bến định vo gạo.
    Bất ngờ, người yêu không hẹn mà đến thăm, thấy "mệ" lom khom cúi xuống bên bờ sông, chẳng hiểu chuyện gì, nhanh miệng hỏi :
    -"Mệ làm chi rứa mệ ?"
    Rất nhanh, "mệ" rút cây đèn sáp trong bọc, quẹt diêm, đốt đèn, cắm vào lòng om, rồi đẩy ra bờ sông, ngắm nghía cái om lắc lư trên làn sóng :
    -À, à, "mệ" thả đèn "mệ" chơi !

    Em họ gật gù rồi hỏi tiếp :
    -Thả hoa đăng ngoài việc làm cho dòng sông đẹp hơn, còn có "tác dụng phụ" nào nữa không ?
    -Nghe người ta nói thả một hoa đăng trên sông, người ta gởi theo một ước mơ. Tôi giải thích.
    -Bao nhiêu phần trăm ước mơ thành sự thật ?
    Tôi không biết phải trả lời câu hỏi của em họ tôi như thế nào cho đúng. Có lẽ người ta không chờ đợi ước mơ của mình thành sự thật mà chỉ để thấy cuộc sống của mình hạnh phúc hơn vì có những ước mơ.
    Oshin
  4. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0

    Gor là ai trong này há ?
  5. Gorillaz

    Gorillaz Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/09/2001
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0

    hi` hi`... Gor đâu có chụp hình trong đó đâu á bác Milou :P
    Hôm nay em gủi cho mọi nguoi bài này nhá...
    GOT TO BELIEVE IN MAGIC
    David Pomeranz
    Take me to your heart,
    Show me where to start,
    Let me play the part of your first love;
    All the stars are right,
    Ev'ry wish is ours tonight, my love.
    Pity those who wait,
    Trust in love to faith,
    Findin' out too late that they've lost it;
    Never leting go,
    They will never know the ways of love.
    Got to believe in magic,
    Tell me how two people find each other
    In a world that's full of strangers;
    You've got to believe in magic,
    Somethin' stronger than the moon above
    'Cause it's magic when two people fall in love.
    I may never know
    Why I need you so,
    All I need to know is this feeling;
    Handle it with care,
    We were born to share this dream, my love.
    Got to believe in magic,
    Tell me how two people find each other
    In a world that's full of strangers;
    You've got to believe in magic,
    Somethin' stronger than the moon above
    'Cause it's magic when two people fall in love.
    Got to believe in magic,
    Tell me how two people find each other
    In a world that's full of strangers;
    You've got to believe in magic
    Somethin' stronger than the moon above
    'Cause it's magic when two people fall in love.
    Got to believe in magic,
    Tell me how two people find each other
    In a world that's full of strangers;
    You've got to believe in magic
    Somethin' stronger than the moon above
    'Cause it's magic when two people fall in love.
    Gor gửi cái này ở chỗ kia rùi.. nay lại gửi ở đây.....
    Chị Oshin gữi cái đấy hay lắm
    Nguời ta sống fải có uớc mơ... ko có uớc mơ.... thì cuộc sống vô vị lắm..... có mục đích sống.. có cái để vuơn đến.. có hoài bão....Uớc mơ.....
    Em cám ơn các anh, các chị, các bác.... đã tạo ra cái gia đình này.... ko thật to lớn nhưng nó ấm cúng...... những lúc xa nhá.... những lúc thếiu vắng.. hay những lúc muốn chia sẻ niềm vui.... sao đấy.. có chuyện gì vui... hay buồn... muốn share thì em lại vào đây.... có lẽ nó ko hẳn là 1 gia đình mẫu mực nhưng nó có 1 cái gì đó vô hình.. khiến cho cuốn hút vào.... khi mà những cái tết xa nhà.... những cái sinh nhật ko ai biét đến.. đến những sự cảm thông chia sẻ...đến những niềm vui.... nhỉ Cám ơn.... tất cả! nhé....
    Ui.. thích nhá... mọi nguời sắp gặp mặt nhau rùi... chị Oshin cũng sắp ra HN rùi đấy.. thế là cái hội nghị gia đình ... như trong Quán trọ Zimbab.. sắp có thể là thật rùi! Chúc vui hen!
    N
    I'm not like them, but I can pretend.
    The sun is gone, but I have a light.
    The day is done, but I'm having fun.
    I think I'm dumb or maybe just happy...think I'm just happy.
  6. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

    Got to believe in magic,
    Tell me how two people find each other
    In a world that's full of strangers;
    You've got to believe in magic
    . ​

  7. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

    Somethin' stronger than the moon above
    'Cause it's magic when two people fall in love​

    Dance me to the end of love​
  8. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

  9. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    In the reality of our real worlds...... we sometimes need a place of refuge to keep us going. It means different things to us at different times..... release, vent, seek advice, seek comfort, share ideas, laugh.... in general share with other human beings.
    The following is among my favorites quotes:

    "I love you, my brothers, whoever you are -- whether you worship in your church, kneel in your temple, or pray in your mosque. You and I are all children of one faith, for the diverse paths of religion are fingers of the loving hand of one Supreme Being, a hand extended to all, offering completeness of spirit to all, eager to receive all."
    by Kahlil Gibran
    Được daisy sửa chữa / chuyển vào 13:35 ngày 15/07/2002
  10. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua, em ngồi xem lại cái album của nhà mình. Nhớ mọi người quá, lâu lâu giở lại xem mấy tấm hình cũ.
    Ngôi nhà nhỏ của chúng ta nằm trên một thảo nguyên đầy hoa.
    Dreamer's cottage ​
    Xa xa, dưới thung lũng ngoài kia, đàn cừu nhởn nhơ gặm cỏ...
    Hồi đó ai cũng còn bé tí, hi hi hi, con nít buồn cười ghê !!!
    Mọi người có nhận ra không ? Bác Despi và bác Milou, hai bậc tiền bối đáng kính ngày xưa nè.
    Đây là cây đàn piano của bác Despi (hôm đó là sinh nhật của Despi. )
    Bác Milou lúc 5 tuổi và chú chó Tintin yêu quý của bác ấy
    Gorillaz bé nhất nhà nên được bác Milou cưng nhất Gor cũng giống bác Milou, thích chơi với mấy chú chó.
    Còn đây là hai ông bạn già ngày xưa (bác Paladin hay bảo thế đấy nhé, chứ không phải em chế ra đâu ), anh Paladin và anh VNHL.
    Chị Tinyhuong, từ ngày còn bé đã là một thiên nga xinh xắn. Chị múa rất đẹp và siêng năng tập luyện nữa cơ. Sau này chị đi du học ở xa nên thỉnh thoảng mới ghé về chơi.
    Chị Tinyhuong và em Quang viết văn, làm thơ rất hay lại còn hiền dịu trong sáng, đảm đang khéo léo nữa. Em hồi nhỏ thì nghịch phá như con trai, thường theo các anh đi chăn cừu rồi oánh nhau với trẻ chăn bò ngoài đồng cỏ đến mẻ đầu sứt trán . Lang thang phá phách chán thì em lại về nhà, chơi đồ hàng với chị và em, hay là đi hái hoa trong rừng.
    Lần đó cả nhà đi biển chơi, tấm này bác Paladin chụp cho ba chị em.
    Hị hị hị, còn tấm này, nhìn ai cũng biết ngay là chú Don Quixote, chú ấy thích đeo mắt kính đen và nằm bồng bềnh trên mặt nước như vậy đó. Don hay câu cá ngoài hồ và ngắm đàn vịt bơi lội tung tăng. Don khoái chọc thiên hạ, khi nào người ta sắp cáu lên thì chú ấy cười cười bỏ đi tỉnh queo rồi nói câu thần chú "Take it easy !".
    Username thì thích học toán, gặp bài toán nào chú cũng giải ngon lành "No problem !"
    Tầm hình này do em chụp : chị Tiny, em Quang và các chị bạn Grass, Hoa Hồng Xanh, Hoa Cỏ May. (Bé Gor lúc ấy mới một tuổi, đang chơi với Tutu ở ngoài sân).
    Girls just want to have fun ​
    Còn đây là "đại gia đình" và bạn bè vào lễ giáng sinh cách đây gần 20 năm. Tấm ảnh này do bác Despi chụp. Còn Bác Milou lúc ấy làm ...anh nuôi, lo phục trang cho các em. Bé Gor khi đó chưa ra đời. Tội nghiệp bác Milou, vì phải trả lời mệt nghỉ và dỗ hết "bé" này đến "bé" khác. Mà em nhớ hình như lúc ấy anh Gallivant (bạn học cùng lớp, sinh cùng ngày với anh Paladin nhưng tính thì khác hẳn) khóc to nhất thì phải
    Oshin
    Được oshin sửa chữa / chuyển vào 17:23 ngày 15/07/2002

Chia sẻ trang này