1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bác lãnh đạo cái ( từ trang 5 mới có cái để đọc nhưng đọc được từ trang 1 mới gọi là giỏi ).

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi Don_Quixote_new, 26/12/2001.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

    Milou ơi, Milou à, thế chừng nào đến lượt bác cho bọn chúng em được uống "gụ" mừng đây ?
  2. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    <:3~~ <:3~~ <:3~~ <:3~~
  3. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

    Hic, hic, sao lại xế hở bác Milou ơi ?

    Trăng cổ tích
    (Hải Phòng)
    Đã mấy thu qua rồi
    Ta chẳng buồn đếm nữa
    Trăng rằm còn một nửa
    Trong ký ức phai phôi
    Đèn ***g thành cổ tích
    Trăng mười lăm xa vời
    Ta đi về cuối tháng
    Mảnh trăng liềm chơi vơi
    Chiều nay em gợi lại
    Nửa mảnh trăng đi tìm
    Giữa cuộc đời bươn chải
    Cổ tích về trong tim
  4. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Tiếng chuông Thiên Mụ
    (Hoàng Bình Thi)​
    Đêm nào cũng thế, cứ vào giờ Tí, sư trụ trì chùa Thiên Mụ lại cho thỉnh chuông.
    Mùa xuân, tiếng chuông Thiên Mụ nghe trong vắt như hơi gió heo may đi qua kẽ lá, làm bồi hồi đất trời, đâu đó những mầm sống cựa mình để đất nở hoa, cho hoàng mai rực vàng suốt một dãy phố chợ.
    Kể từ tiết lập hạ, tiếng chuông nghe thảnh thơi hơn, có nắng gió và sự trầm tĩnh của lòng người thỉnh chuông. Tiếng chuông như bóng mát che chở mỗi đời người. Nhưng từ trong sâu thẳm vẫn sừng sững một nỗi cô đơn nhân từ của trời cao, và tiếng chuông lúc này nghe như đại ngã bao dung.
    Vào giác thu, trời Huế tím cho đến tận nửa đem, đường phố nhiều lá rụng, tiếng chuông Thiên Mụ vì thế cũng đã vàng xao xác. Cây cối rũ lá thanh thoát và tiếng chuông đi qua cây nghe mơ hồ như một hơi thở nhẹ, say say nắng. Đó cũng là thời khắc bịn rịn chia lìa của tình nhân, họ ngậm ngùi trở về để mặc vai áo sương thu ướt đẫm.
    Tiết lập đông, có tiếng chim sếu kêu khan ngoài sông lạnh, Huế rét mướt vô kể. Tiếng chuông Thiên Mụ nghe như buồn hơn bao giờ hết, để người xa quê lòng nao nao nhớ một bếp lửa hồng.
    Chỉ một tiếng chuông nhưng chao ôi đã đong bao buồn vui khắc khoải của một đời người ! Rằng nương theo tiếng chuông này, ta sẽ gặp ngày hội ngộ của bốn mùa...
    Sở dĩ tiếng chuông chùa Thiên Mụ hay và vang xa, không phải chỉ vì nhờ cấu trúc tinh xảo và chất đồng tinh luyện mà còn vì chuông được thỉnh bằng dùi gỗ mít nài xứ núi, tuổi trên một trăm, thớ gỗ đã chuyển cả từ vàng nghệ sang đỏ sẫm với vân hình cánh nhạn. Gỗ mít nài xứ núi khắc với đồng như thủy với hỏa. Sự tương khắc để mà sinh sôi cho tiếng chuông kỳ diệu, nghe một đời mà không thấu trọn.
    Còn với người Huế xa quê, tiếng chuông Thiên Mụ là nỗi nhớ dai dẳng như mưa dầm buốt rứt, suốt một đời ám ảnh bước chân phiêu bạt mưu sinh.
  5. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0

    Bây giờ các bạn không còn bị ướt mưa nữa, vì người này sẽ là nơi trú ẩn của người kia.
    Bây giờ các bạn sẽ không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, vì người này sẽ là hơi ấm cho người kia.
    Bây giờ các bạn sẽ không còn cô lẻ nữa, vì người này sẽ là bạn đồng hành của người kia.

    Lời chúc lành của thổ dân châu Mỹ (Apache)
    LỜI CẦU HÔN Ở PARIS
    (Jennifer Read Hawthorne)​
    [​IMG]
    Vào một ngày mùa xuân, lúc tôi đang ở trong vườn chăm sóc mấy nhánh hoa hồng thì Dan đến, quỳ gối xuống trước mặt tôi và xin được cưới tôi. Tôi yêu cầu anh hãy ngỏ ý với tôi một lần nữa trong ba tháng tới. Dẫu sao thì chúng tôi cũng đã trải qua biết bao thăng trầm với nhau, nhưng tôi vẫn không lấy gì làm chắc chắn lắm là chúng tôi đã sẵn sàng cho một quan hệ gắn bó như hôn nhân.
    Ba tháng đến rồi trôi qua, Dan đã không hỏi cưới tôi thêm một lần nữa. Chúng tôi vẫn gặp gỡ nhau như trước kia, vẫn rất thận trọng, tập làm quen dần để chuẩn bị cho một quan hệ mới, gắn bó, vô cùng tinh tế là hôn nhân.
    Mùa xuân năm đó chúng tôi cùng lên kế hoạch đi nghỉ ở Paris. Không hiểu tại sao trái tim và linh hồn tôi luôn khao khát được đến thăm Paris, và hơn thế nữa, tôi ước ao được viếng thăm thành phố đó với Dan. Bây giờ ước nguyện đang được thực hiện.
    Paris thật tuyệt vời ! Nhờ được học tiếng Pháp từ trước, tôi nhanh chóng trở thành thông dịch viên cho Dan. Tiếng Pháp của tôi thật ra cũng không khá gì, nhưng Dan không nói được tiếng Pháp, nên đối với anh, tiếng Pháp của tôi thật hoàn hảo. Anh không hề mệt mỏi lắng nghe tôi cố gắng xin lỗi những người phục vụ nhà hàng vì tôi đã hiểu lầm một cách thảm hại , hoặc vì tôi ráng hết sức mình đặt món ăn mà chỉ khi nào họ bưng ra thì tôi mới dám chắc là tôi đã gọi đúng.
    Không khí lãng mạn có mặt ở khắp nơi chúng tôi đến. Và Dan không ngừng hỏi tôi tiếng Pháp nói như thế nào những từ như "Hôn", "Xin hãy nhận lời cầu hôn của anh", hay "Anh yêu em". Chúng tôi đi thuyền trên sông Sein, đi dạo dọc những đại lộ rợp bóng cây hàng giờ đồng hồ, uống cà phê ở những quán dọc bên đường, và lại yêu nhau say đắm.
    Một tối kia, sau khi chúng tôi vừa mới ngồi yên chỗ trong một nhà hàng nhỏ, xinh xắn, cổ xưa, Dan nghiêng người về phía tôi và hỏi :"Em nói câu này tiếng Pháp như thế nào : "Em bằng lòng lấy anh nhé?" " Tôi trả lời rằng tôi cũng không chắc lắm, có lẽ là "Veux-tu me marier ?"
    Anh liền lặp lại : "Veux-tu me marier ?"
    Tôi đáp : " Giỏi lắm, cưng ! Phát âm của anh đang khá lên đấy !"
    Anh nhấn mạnh : "Không, không phải thế.Veux-tu me marier ?" Vừa nói anh vừa đẩy một chiếc hộp nhỏ bằng nhung về phía tôi.
    Tôi mở chiếc hộp ra và thấy hai chiếc nhẫn : một là chiếc nhẫn đính hôn và một là nhẫn cưới. Lúc đó tôi mới chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nước mắt chực trào lăn trên má tôi. Đúng lúc đó, tất cả những nhân viên phục vụ nhà hàng đều đổ xô đến bao quanh bàn chúng tôi và chúc mừng. Họ chụp hình chúng tôi khi tôi đang nhìn Dan và nói : "Oui, chéri !"
    Được Oshin sửa chữa / chuyển vào 06:15 ngày 16/10/2002
  6. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0

    People are unreasonable, illogical and self-centered.
    Love them anyway.
    If you do good, people will accuse you of selfish, ulterior motives. Do good anyway.
    If you are successful, you will win false friends and true enemies. Succeed anyway.
    The good you do today will be forgotten tomorrow.
    Do good anyway.
    Honesty and frankness make you vulnerable.
    Be honest and frank anyway.
    The biggest person with the biggest ideas can be shot down by the smallest person with the smallest mind.
    Think big anyway.
    What you spend years building may be destroyed overnight. Build anyway.
    People really need help but may attack if you help them.
    Help people anyway.
    Give the world the best you have and you might get kicked in the teeth.
    Give the world the best you've got anyway.

    At the end of life we will not be judged by how many diplomas we have received, how much money we have made, how many great things we have done.
    We will be judged by 'I was hungry and you gave me to eat, I was naked and you clothed me, I was homeless and you took me in.'
    Hungry not only for bread -- but hungry for love. Naked not only for clothing -- but naked for human dignity and respect. Homeless not only for want of a room of bricks -- but homeless because of rejection.
    Mother Teresa
    Catholic Missionary, Nobel Peace Prize Recipient
    Được Oshin sửa chữa / chuyển vào 06:23 ngày 16/10/2002
  7. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

    LẴNG QUẢ THÔNG​
    (K.Pauxtốpxki)​
    [​IMG]
    Mùa thu, nhà soạn nhạc Êdua Grigơ thường về ở trong những khu rừng gần thành phố Bécghen.
    Mọi khu rừng đều đẹp với bầu không khí phảng phất mùi nấm, với tiếng lá rì rào. Nhưng những khu rừng trên núi và gần biển mới thực sự là đẹp. Đứng ở đó, ta nghe rõ cả tiếng sóng vỗ bờ. Sương mù và biển cả thường xuyên tràn vào và vì khí ẩm quá nhiều nên rêu mọc rậm rịt. Rêu từ những cành cây xõa dài trên mặt đất như những mái tóc xanh.
    Một hôm, Grigơ bắt gặp trong rừng một em bé có đôi bím tóc nhỏ xíu, con ông gác rừng. Em bé đang nhặt những quả thông bỏ vào trong lẵng.
    Trời đang thu. Nếu như ta có thể lấy hết đồng và vàng trên trái đất đem đánh thành muôn vàn lá cây rất mực tinh xảo thì những chiếc lá đó cũng chỉ có thể làm thành một phần rất nhỏ bộ quần áo mà mùa thu đang trải trên những ngọn núi kia. Vả lại, những chiếc lá nhân tạo sẽ rất thô kệch nếu so với lá thật, nhất là những lá hoàn diệp liễu. Mọi người đều biết rằng chỉ cần một tiếng chim hót thôi cũng đủ làm chúng run rẩy.
    -Cháu tên là gì nào ? - Grigơ hỏi
    -Cháu là Daniel Pedersen - Em bé trả lời.
    -Rõ tiếc, bác chả có quà gì cho cháu cả.-Grigơ nói-Bác chả có búp bê, chả có ruybăng, đến cả những con thỏ nhung cũng không có nốt.
    -Cháu có con búp bê cũ của mẹ cháu. Trước kia nó cũng biết nhắm mắt cơ bác ạ. Như thế này này...
    Em bé từ từ nhắm mắt lại. Khi nó mở mắt, Grigơ nhận thấy con ngươi của nó có màu xanh lá cây nhạt và vòm lá rừng mùa thu lấp lánh trong mắt nó như những đốm lửa nhỏ.
    -Nhưng bây giờ thì nó ngủ mở mắt-Em bé buồn rầu nói tiếp- Người già hay khó ngủ lắm, ông cháu cũng vậy.
    -Này, Daniel này, bác nghĩ ra rồi-Grigơ nói-Bác sẽ cho cháu một món quà thú vị. Nhưng không phải ngay bây giờ, mà độ mười năm nữa.
    Daniel đập hai tay vào nhau :
    -Ôi thế thì lâu quá !
    -Cháu hiểu không, bác còn phải làm ra nó đã chứ !
    -Nhưng nó là cái gì kia, bác ?
    -Sau này cháu sẽ biết.
    -Cháu sẽ không đánh vỡ đâu mà-Daniel năn nỉ và nắm lấy tay áo ông kéo lại-Mà cháu cũng sẽ chẳng làm hỏng đâu. Đấy rồi bác xem ! Ông cháu có một chiếc thuyền thủy tinh bé tí tẹo. Cháu vẫn lau bụi cho nó đấy nhưng cháu có làm sứt nó tí nào bao giờ đâu.
    ...
    Được Daisy sửa chữa / chuyển vào 18:23 ngày 17/10/2002
  8. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Chiếc dương cầm có thể ca về tất cả : về tâm hồn con người đang phấn khởi vươn tới cái cao cả và về tình yêu. Những phím đàn đen và trắng lướt nhanh dưới những ngón tay của Grigơ. Grigơ viết bản nhạc tặng Daniel Pedersen trong hơn một tháng.
    Grigơ sáng tác về cái đẹp vô cùng của lòng trinh trắng và của hạnh phúc. Ông viết và trông thấy cô gái có đôi mắt xanh đang nghẹn ngào vì sung sướng, chạy đến với ông. Grigơ nói với cô gái :
    "Cháu như mặt trời. Cháu như làn sóng êm dịu, như buổi sáng tươi mát. Một bông hoa trắng ngần đã bừng nở trong tim cháu và làm tràn ngập thân cháu hương ngát mùa xuân. Ta rất hiểu cuộc đời. Cháu ạ, dù người ta có nói với cháu những gì đi nữa thì cháu hãy cứ tin rằng cuộc đời thật là kỳ diệu và đẹp đẽ. Ta già rồi, nhưng ta đã hiến tất cả cuộc đời ta, sự nghiệp và tài năng của ta cho tuổi trẻ. Ta đã hiến tất cả mà không đòi trả lại. Vì thế có thể ta còn hạnh phúc hơn cả cháu nữa kia, Daniel !
    Cháu là đêm trắng với ánh sáng huyền ảo của nó. Cháu là hạnh phúc, là ánh lấp lánh bình minh. Tiếng nói của cháu làm trái tim mọi người rung động.
    Cầu Chúa ban phước lành cho mọi vật chung quanh cháu, cho tất cả những gì chạm tới cháu và những gì cháu chạm tới, những gì làm cháu sung sướng và bắt cháu phải trầm ngâm suy nghĩ".

    Grigơ suy nghĩ và những gì ông suy nghĩ, ông gửi chúng vào phím đàn. Ông ngờ rằng có người nghe trộm ông. Ông còn đoán được ai đang ngghe trộm ông nữa. Đó là những con sơn tước trên cành, những chàng thủy thủ ngoài cảng quá chén đang lang thang, chị thợ giặt bên hàng xóm, chú dế mèn, những bông tuyết từ bầu trời trĩu nặng rơi xuống và nàng Lọ Lem trong bộ quần áo vá chằng vá đụp.
    Mỗi người nghe ông theo cách của họ.
    Những con sơn tước loay hoay, bối rối. Những chàng thủy thủ lang thang ngồi xuống bậc thềm nhà ông, vừa nghe vừa khóc nức nở. Chị thợ giặt đứng thẳng lên, lấy lòng bàn tay lau cặp mắt đỏ hoe. Chú dế mèn chui ra khỏi kẽ nứt của chiếc lò sưởi lát gạch sứ vuông và nhòm Grigơ qua một khe hở. Một bông tuyết rơi ngập ngừng giữa tầng không, nó nghe thấy tiếng nhạc lanh lảnh đang chảy từ trong nhà ra như những dòng suối. Còn cô Lọ Lem thì mỉm cười nhìn xuống sàn. Một đôi giày xinh xắn bằng pha lê nằm bên chân cô...
    Grigơ đánh giá những thính giả ấy cao hơn nhiều so với những quý ngài ăn vận sang trọng và lịch sự vẫn thường tới dự những buổi hòa nhạc của ông.
  9. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

    Năm mười tám tuổi, Daniel học hết trung học...
    ...Lần đầu tiên Daniel được nghe một bản giao hưởng. Bản nhạc gợi lên trong lòng cô một nỗi xốn xang kỳ lạ. Những âm thanh chuyển tiếp và những hồi sấm của dàn nhạc gợi lên trong trí Daniel không biết bao nhiêu là giấc mơ.
    Bỗng Daniel giật mình, ngước mắt lên. Nàng có cảm giác như người đàn ông gầy gò mặc áo đuôi tôm giới thiệu chương trình biểu diễn vừa gọi đến tên nàng. Có chuyện gì xảy ra vậy ? Bà Magơda nắm lấy tay nàng và nói rất khẽ "Nghe kìa !".
    -Các vị thính giả ở những hàng ghế cuối yêu cầu tôi nhắc lại. Vậy, thưa quý vị, dàn nhạc của chúng tôi sẽ trình bày một khúc nhạc nổi tiếng của nhạc sĩ Êdua Grigơ sáng tác tặng cô Daniel Pedersen, con gái ông gác rừng Hagrúp Pedersen, nhân dịp cô mười tám tuổi.
    Tiếng tù và mục đồng rúc lên trong buổi sớm tinh sương và dàn nhạc dây khẽ giật mình, đáp lại bằng hàng trăm tiếng hát. Điệu nhạc du dương lớn dần, cất mình lên cao, nó bay nhanh qua các ngọn cây, như một luồng gió, quất vào mặt người những giọt nước nhỏ xíu mát rượi. Daniel cảm thấy có một luồng không khí do âm nhạc dấy lên phả đến.
    Phải, đó đúng là cánh rừng của nàng, quê hương nàng. Đó là những ngọn núi của nàng, những bài hát của những chiếc tù và, những tiếng động của biển quê. Những con tàu bằng thủy tinh làm nước sủi bọt. Gió reo ca trong những dây buồm. Từ lúc nào không biết, tiếng hát đó đã chuyển thành tiếng những quả chuông nhỏ trong rừng đổ hồi, tiếng đàn chim đang nhào lộn trên không huýt gió, tiếng trẻ con gọi nhau trong rừng thành bài hát về người con gái mà lúc bình minh, chàng người yêu đã ném một vốc cát vào cửa sổ phòng nàng. Bài hát đó Dannie đã nghe trên những ngọn núi quê hương...
    Vậy ra đó chính là bác ấy. Chính cái ông già đã giúp cô bé Daniel mang lẵng quả thông về đến tận nhà. Đó là Êdua Grigơ, người nhạc sĩ làm ra phép lạ ! Thì ra đó chính là món quà mà ông đã hứa cho nàng mười năm sau.
    Daniel khóc, không giấu giếm những giọt lệ biết ơn. Bản nhạc đã không còn ca hát. Nó đang kêu gọi. Nó kêu gọi con người hãy đi theo nó đến một xứ sở, nơi không đau khổ nào có thể làm nguội lạnh tình yêu, nơi mặt trời sáng chói như vầng hào quang trên đầu các nàng tiên trong cổ tích.
    Trong dòng âm thanh cuồn cuộn chảy trôi ấy bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc : "Cháu là hạnh phúc. Cháu là ánh lấp lánh của bình minh."
    Daniel đi trên những đường phố vắng tanh. "Bác ấy mất rồi ư ?-Daniel nghĩ- Vì sao ?" Giá mà nàng được gặp lại ông ! Nếu ông lại hiện ra ở đây ? Hẳn nàng sẽ chạy ào ngay lại ôm chầm lấy ông, và nói trong đẫm nước mắt chỉ một câu : "Cảm ơn bác"-"Cháu cảm ơn ta vì lẽ gì chứ ?", hẳn ông sẽ hỏi như thế. "Cháu cũng chả biết nữa...-hẳn nàng sẽ trả lời- Vì bác đã không quên cháu. Vì lòng hào hiệp của bác. Vì bác đã cho cháu thấy cái tuyệt mỹ, mà con người thì phải sống bằng cái tuyệt mỹ ấy".
    Daniel đi ra bờ biển. Biển vẫn còn ngủ say, không một tiếng sóng vỗ. Daniel nắm chặt hai bàn tay lại và run lên vì một cảm giác -cảm giác về cái đẹp của cuộc đời.
    -Cuộc sống ơi, hãy nghe đây ! - Daniel nói khẽ - Ta mến yêu người !
    Và nàng cười, mở to mắt nhìn những ngọn hải đăng trên những con tàu biển đang chậm rãi ngả nghiêng nơi nước xám và trong vắt.
    [​IMG]
  10. paladin

    paladin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/07/2001
    Bài viết:
    432
    Đã được thích:
    1
    Thật là có lỗi khi lâu rồi không quay lại đây, không gặp những người bạn trong ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên này. Cũng khoảng thời gian này năm trước, có lẽ muộn hơn một chút, tớ thực sự tham gia vào TTVNOL. Còn cái topic này có từ bao giờ nhỉ? À, từ hồi cậu Sốt và username kêu gào "các bác lãnh đạo" cho lập box Toán học đây. Đến bây giờ hình như vẫn chưa có box Toán học, trong khi đã có Vật Lý, Thiên văn, ... còn topic này thì cứ lang thang dài dằng dặc
    Tớ bây giờ thực sự bận, nhưng có lẽ tớ thích, đúng hơn là đam mê cái bận này của mình. Được làm gì mình thích, dù xương xẩu, dù khó khăn và thử thách nhưng đó cũng là một điều may mắn, các bác nhỉ. Có thể nói là tớ đang hạnh phúc, hạnh phúc không phải vì mọi việc đều như ý muốn của tớ, hạnh phúc không phải vì tất cả đều may mắn, thành công. Có lẽ vì tớ biết mình cần gì, biết được mình yêu hay thích điều gì để mà hướng tới nó và thực sự đang đi tới nó. Có lẽ vì dù thế nào, ngay cả khi đời quá khắt khe với mình, cuối cùng tớ vẫn thấy mình may mắn, vẫn thấy hạnh phúc vì đã được sinh ra, đã được sống như thế ...
    Còn mọi người thì sao, có lẽ cũng như tớ, cũng đi trên con đường của mình, cũng bị vấp ngã, rồi lại đứng lên, vẫn đi tiếp dù biết mình có thể lại vấp ngã thêm nhiều lần nữa. Đúng không bạn? Thỉnh thoảng qua đây để lại vài dòng cho mọi người biết là được rồi nhỉ? Chắc bạn cũng như tớ, cũng bận rộn, quay cuồng cả ngày để rồi đêm leo lên giường chưa kịp cười hết một cái, chưa kịp nhớ hết một người đã vội đem cả nụ cười, cả nỗi nhớ vào giấc ngủ thần tiên, phải không bạn?
    Ôi tình yêu muôn thủa
    Có bao giờ đứng yên ...

Chia sẻ trang này