1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bác lãnh đạo cái ( từ trang 5 mới có cái để đọc nhưng đọc được từ trang 1 mới gọi là giỏi ).

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi Don_Quixote_new, 26/12/2001.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0


    GURUDEVA TAGORE
    (Rabindranath Tagore : 1861-1941)​
    "Khi nghĩ về ông, người ta nghĩ đến toàn bộ năng lực sáng tạo của nước Ấn, bấy lâu đứt đoạn vì ngoại xâm, nay tìm thấy đường đi và hiện lên qua con người kì lạ này"
    (I.Ehrenburg)
    [​IMG]
    Tagore đã tổng hợp và hồi sinh mọi tinh hoa của văn hóa Ấn Độ truyền thống trong thiên tài toàn năng của mình. Là một nhà văn, một nhạc sĩ, một họa sĩ, một nhà phê bình, ông đã để lại một gia tài khổng lồ các tác phẩm văn học nghệ thuật phong phú, đa dạng và ở lĩnh vực nào cũng xuất sắc, phi thường : 52 tập thơ, 42 vở kịch, 14 tiểu thuyết, gần 100 truyện ngắn, 63 tập tiểu luận, 12 tập bài hát với gần 2000 ca khúc và chừng 3000 bức họa...Hơn nữa, ông còn là một nhà giáo dục, một chính trị gia với những lí tưởng mơ mộng nhưng cao thượng, một nhà hoạt động quốc tế thực sự. Dường như chỉ mình ông đủ cho một nền văn hóa khiến nhiều học giả đã gọi thời hiện đại Ấn Độ là "Thời đại Tagore". M.Gandhi, người mà cả dân tộc tôn kính từng cúi chào Tagore và xưng tụng ông là Gurudeva-bậc Thánh Sư-người dẫn dắt tinh thần, người hướng đạo tâm linh dân tộc.
    [​IMG]
    Tagore sinh tại Calcutta-Bengal, đúng lúc phong trào dân tộc đang phát triển với ba trào lưu : cải cách tôn giáo-cải cách văn hóa-cải cách chính trị. Chính cha của Tagore là một trong những người lãnh đạo phong trào này ở Bengal.
    Đến tuổi đi học, cũng như mọi đứa bé khác, Tagore được gửi đến trường. Nhưng lối giáo dục thuộc địa khắc nghiệt và đầy tinh thần nô lệ khiến cậu chán ngán và ghê sợ. Tagore nhiều lần bỏ trường để cuối cùng cha ông phải cho ông bỏ hẳn. Ông học tại nhà dưới sự hướng dẫn của các gia sư là các trí thức có uy tín cao.
    Devendranath Tagore, cha ông, cũng là một người thầy lí tưởng, luôn tôn trọng tự do, độc lập của con cái. Ông đã dạy Tagore Anh văn, Pháp văn, dạy các bài học lịch sử, địa lí trong những chuyến du lịch giữa núi rừng, sông suối của đất nước.
    Nhưng chủ yếu là Tagore tự học. Tự trau giồi ngoại ngữ để học trong sách vở. Bằng cách ấy, Tagore đã tiếp cận với các tác phẩm văn học Ấn Độ cổ kim, các kiệt tác của những nhà văn nổi tiếng phương Tây : Tâm hồn Tagore như vậy đã được chung đúc từ cả cái trầm tư, sâu thẳm của Ấn Độ, cả cái sôi nổi, phóng khoáng, cách mạng của phương Tây.
    Trường học mà Tagore cho là vĩ đại nhất là trường học Thiên Nhiên. Ông quay lưng lại với những trường học ***g chim của giáo dục chính thống, còn trường học rộng mở này của vũ trụ bao la tươi đẹp, kì thú lại khiến ông hân hoan, sung sướng biết bao. Trong sáng tác của mình, Tagore tôn thờ và ca ngợi tình yêu thiên nhiên, tình yêu cuộc sống.
    Năm 1901, Tagore bắt đầu thực hiện lí tưởng giáo dục của mình. Ông mở trường học Santiniketan (Xứ sở Bình Yên). Và nơi đây, Tagore đã vun xới cho học sinh những phẩm chất trí tuệ, tâm hồn cao quý trên mảnh đất của những mối quan hệ tốt lành, thân ái giữa con người với nhau, như anh em bầu bạn và giữa con người với thiên nhiên - ngôi nhà yêu dấu của họ. Bắt đầu một cách lặng lẽ, Santiniketan trở thành "một trong những tâm điểm của nền văn hóa Ấn Độ"(J.Nehru). Chính Indira Gandhi, nữ thủ tướng sau này của Ấn Độ cũng đã trưởng thành dưới bóng mát ngôi trường này, "bên chân thầy" Tagore.
    Năm 1912, nhà thơ tới Anh quốc, mang theo tập Gitanjali (Thơ Dâng), gồm gần trăm bài thơ mà ông sáng tác bằng tiếng Bengal và tự dịch ra tiếng Anh. Hẳn chính ông cũng không ngờ, tác phẩm, gần như ngay lập tức rung động sâu sắc nhiều thi sĩ danh tiếng của phương Tây và năm 1913 đã đem về cho Ấn Độ giải Nobel văn chương đầu tiên cho một người châu Á. Trong báo cáo trình lên Hội đồng giải thưởng Nobel, viện sĩ viện Hàn lâm Thụy Điển Per Hallstrom viết : "Chắc chắn rằng từ 1832, khi Goethe qua đời, chưa có một nhà thơ nào ở Châu Âu có thể sánh nổi với Tagore trong tinh thần nhân đạo cao cả, trong tầm vĩ đại hồn nhiên và trong sự trầm lặng cổ điển". Vinh dự lớn lao này đưa Tagore và Ấn Độ tới một vị thế rõ ràng hơn trong bối cảnh chung của văn học thế giới thế kỉ 20. Từ đây, tầm nhìn của ông cũng lớn rộng hơn : từ ngôi nhà Tổ quốc vươn ra thế giới.
    Sau chiến tranh thế giới thứ nhất, Tagore bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới : Anh, Pháp, Mĩ, Thụy Điển, Đức, Áo, Tiệp Khắc, Trung Quốc, Nhật Bản, Pêru, Liên Xô (cũ), Ba Tư...Ông muốn làm con ong qua muôn xứ sở xa lạ, hút mật ngọt, bồi bổ cho dân tộc. Và đến nơi nào, ông cũng phổ biến thông điệp của hòa bình, phản đối chiến tranh, kêu gọi đoàn kết các dân tộc để xây dựng văn minh và hạnh phúc cho toàn nhân loại.
    Trong "Hơi thở cuối dâng Trời Đất", Tagore vẫn tha thiết nguyện cầu cho Tình Yêu sẽ cứu vớt toàn thế giới. Ông là vị Thánh được yêu mến vì đã yêu mến say đắm cuộc đời này, từ một lá cỏ bình thường, nhỏ bé đến mặt trời, trăng, sao trên vũ trụ vời xa, từ đồng bào nhọc nhằn, cực khổ đến tất cả nhân dân còn rên xiết, lầm than...
    Khi Tagore cập bến, thuyền Tình của Người đã làm linh hiển cõi đất chúng ta, ngập tràn trái tim nhân thế chúng ta với ánh sáng của Niềm Vui và Cái Đẹp.
    (Trích VHPĐ)
  2. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

    On the seashore of endless worlds ​
    Rabindranath Tagore​
    [​IMG]
    On the seashore of endless worlds children meet.
    The infinite sky is motionless overhead and the restless water is boisterous.
    On the seashore of endless worlds the children meet with shouts and dances.
    They build their houses with sand, and they play with empty shells.
    With withered leaves they weave their boats and smilingly float them on the vast deep. Children have their play on the seashore of worlds.
    They know not how to swim, they know not how to cast nets.
    Pearl-fishers dive for pearls, merchants sail in their ships, while children gather pebbles and scatter them again.
    They seek not for hidden treasures, they know not how to cast nets.
    The sea surges up with laughter, and pale gleams the smile of the sea-beach.
    Death-dealing waves sing meaningless ballads to the children, even like a mother while rocking her baby's cradle.
    The sea plays with children, and pale gleams the smile of the sea-beach.
    On the seashore of endless worlds children meet.
    Tempest roams in the pathless sky, ships are wrecked in the trackless water, death is abroad and children play.
    On the seashore of endless worlds is the great meeting of children.
    Trên bãi bờ những thế giới vô biên
    Huy Cận dịch​
    [​IMG]
    Trên bãi bờ những thế giới vô biên
    Con trẻ họp
    Trời xanh yên đứng chỗ
    Bên đàn trẻ, sóng liên hồi rầm vỗ
    Trên bãi bờ những thế giới vô biên
    Con trẻ họp đàn hò reo nhảy múa...
    Trẻ con nghịch vỏ sò, làm nhà bằng cát
    Kết thuyền chơi với lá vàng héo nhạt,
    Và cười vui thả thuyền xuống bể sâu.
    Trẻ nô đùa trên bờ bãi năm châu...
    Trẻ không biết bơi, không hề quăng lưới
    Kẻ câu ngọc trai tha hồ lặn lội
    Đoàn thương nhân hối hả giong buồm.
    Đàn trẻ lại đùa góp nhặt sỏi con
    Rồi tung khắp.
    Trẻ không tìm vàng ngọc
    Trẻ không biết quăng lưới, mò trai xuống nước.
    Ngọn triều lên với một tiếng cười reo
    Ánh nhạt mờ trên bãi mỉm cười theo
    Và lũ sóng mang đầy mình chết chóc
    Hát cho đàn trẻ nghe mờ mờ điệu nhạc
    Như mẹ ru con.
    Với trẻ sóng đùa reo
    Và ánh mờ trên bãi mỉm cười theo.
    Trên bãi bờ những thế giới vô biên
    Con trẻ họp đàn.
    Giông tố chạy cuồng điên
    Trên trời thẳm không đường
    Tàu chìm sâu đáy bể
    Thần chết rình.
    Đàn con trẻ vẫn nô đùa
    Trên bãi bờ những thế giới vô biên
    Họp đại hội những đàn đông con trẻ.

  3. Gorillaz

    Gorillaz Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/09/2001
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    tự dưng chả muốn nhắc nhưng lại cứ nghĩ đến, nhắc lại. Nguời ta mê Tagore lắm. Nguời ta đã từng kể...Anyway,...
    Bây giờ vắng thật, còn có chị Oshin thôi à?
    I'm not like them
    But I can pretend
    The sun is gone
    But I have a light
    The day is done
    But I'm having fun
  4. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0

    Chúc mừng sinh nhật em Quang !!!


    Tháng này cũng là sinh nhật của bác Paladin , em không biết chính xác ngày nào, chúc "chung" luôn hén, những lời tốt đẹp nhất gửi đến hai người bạn quý mến của em ! Cho hai người bữa nay lên cung trăng ngồi nè
    Không biết mọi người có còn ghé qua đây không nhỉ. Mọi người bỏ nơi này mà đi hết rồi sao. Hic, bi giờ chỉ còn mình em , định cho em làm "người cuối cùng của bộ lạc Mohican" à . Em yêu nơi này, bao nhiêu là kỷ niệm. Hì, bi giờ chỉ còn mình em ngồi đây và nhớ về ngày xưa. Tự nhiên thấy mình giống "con quỷ nỗi buồn" trong truyện. Người ta đã đi hết rồi, chủ nhà đã đi, còn mình, chỉ là một kẻ lang thang đến trú chân sao lại lưu luyến bịn rịn hoài, "dai" nhỉ . Thôi thì cứ cố "dai" đến trang 100 rồi rửa tay gác kiếm cũng không muộn. Hí, hum nay còn bày đặt cung kiếm nữa nha, làm như là hiệp sĩ hông bằng.
    Tặng cả nhà bài hát này, chúc mọi người vui vẻ , mong bé Gor, em Don sẽ không buồn nhiều nữa...
    When You Believe
    Mariah Carey
    Many nights we pray
    With no proof anyone could hear
    And our hearts a hopeful song
    We barely understood.
    Now we are not afraid
    Although we know there's much to fear
    We were moving mountains long
    Before we know we could.
    There can be miracles
    When you believe

    Though hope is frail
    It's hard to kill
    Who knows what miracles
    You can achieve
    When you believe
    Somehow you will
    You will when you believe
    In this time of fear
    When prayer so often proves in vain
    Hope seems like the summer birds
    Too swiftly flown away
    And now I am standing here
    My heart's so full I can't explain
    Seeking faith and speaking words
    I never thought I'd say
    There can be miracles
    When you believe
    (When you believe)
    Though hope is frail
    It's hard to kill
    Who knows what miracles
    You can achieve (You can achieve)
    When you believe
    Somehow you will
    You will when you believe
    They don't always happen when you ask
    And it's easy to give in to your fear
    But when you're blinded by your pain
    Can't see your way clear through the rain
    A small but still resilient voice
    Says love is very near

    There can be miracles (miracles)
    When you believe (When you believe)
    Though hope is frail
    It's hard to kill
    Who knows what miracles
    You can achieve (You can achieve)
    When you believe
    Somehow you will
    You will when you believe
    You will when you believe
    You will when you believe
    Just believe
    You will when you believe

    Oshin
  5. Quang

    Quang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2001
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Em cảm ơn chị, Oshin, cảm ơn tất cả mọi người
    Em chờ và em tin.
    Dù trái tim không vậy-
    Chúng ta ở đôi bờ
    Một dòng sông nào đấy...
  6. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0


    Tin vào cổ tích
    (Trần Thị Hồng Hạnh)​
    "Như thể bây giờ và cả ngày sau, sau nữa, em chẳng bao giờ hết yêu anh". Cô đã nói với anh như thế. Và, cô đã lặng lẽ rời xa anh - như thể lời nói ấy là lời nói dối vậy. Có gì mà cô phải rời xa anh trong khi cô vẫn rất yêu anh ?
    *****​
    Cô thích đọc Marxim Gorky. Tính cô vốn mơ mộng và lãng mạn. Đồng thời lại cực đoan nữa. Cô luôn khao khát và tìm kiếm sự tuyệt đối trong mọi quan hệ. Cô đã đọc truyện Bà lão Idecghin cho anh nghe. Qua điện thoại, giọng cô trong trẻo và gần gũi. Có khi thì dịu dàng như suối róc rách chảy ven đồi. Có lúc lại ầm ào cuồng nộ và dữ dội như bão tố. (Sau này, khi đã già, anh cũng chưa bao giờ được nghe lại giọng đọc lạ lùng ấy. Mà cũng chẳng có ai đọc truyện cho anh nghe qua điện thoại như thế). Khi cô đọc, anh hình dung được trước mắt mình là đại ngàn tối sẫm, là thảo nguyên bao la và hoang sơ làm nền cho những câu chuyện-như-cổ-tích được viết bởi những con người có bao nhiêu là khát vọng lạ lùng so với con người của thời đại ngày nay.Câu chuyện ấy kể về một chàng trai và một cô gái. Chàng là người hùng mạnh và dũng cảm. Còn nàng là người thông minh, xinh đẹp của bộ lạc. Chàng đã cầu hôn nàng. Và nàng trả lời :
    -Không ! Tôi không muốn lấy anh ! Tôi muốn được tự do.
    Chàng trai đã dùng gươm giết cô gái rồi sau đó, cũng bằng mũi gươm ấy, anh đã kết liễu đời mình. Họ cùng hóa thành cơn bão rất mạnh. Không biết có phải truyện như thế hay không nữa. Anh không thể nhớ chi tiết. Anh chỉ còn nhớ là mình đã phản đối cô : "Không đâu ! Họ không hề yêu nhau. Họ chỉ yêu bản thân mình." Giọng cô qua điện thoại vẫn rất dịu dàng nhưng cương quyết : "Không đâu anh ạ ! Họ yêu nhau nhưng họ yêu tự do hơn".
    Câu chuyện đó còn là đề tài tranh cãi rất lâu sau này giữa cô và anh. Cô tin vào những câu chuyện cổ tích hoặc là những câu chuyện có màu sắc cổ tích. Cô nói rằng, chính nhờ những câu chuyện cổ tích mà con người mới đứng vững được trước những nỗi đau trong đời. Anh thì cười cô lãng mạn và mơ mộng quá. Cuộc sống thực tại không cần đến cổ tích, cổ tích chỉ dành cho trẻ con mà thôi. Anh đã khẳng định với cô rằng, cuộc đời không phải là cổ tích. Mỗi lần tranh cãi như thế, anh hình dung ra gương mặt của cô : vầng trán thông minh, bướng bỉnh, đôi mắt tinh nghịch, đôi môi mím lại cương quyết : "Em đúng ! Em tin vào cổ tích ".
  7. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Cô yếu đuối và tội nghiệp như một con chim sẻ lông xù lẩn tránh mùa đông lạnh giá vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi rét buốt. Ấn tượng ban đầu của anh về cô là thế. Nó rất khác với giọng nói cương quyết mà anh hay nghe qua điện thoại trong những cuộc tranh luận bất tận giữa anh và cô. Cô gái nhỏ này đã làm anh bâng khuâng ngay từ món quà đầu tiên : một quyển lịch bỏ túi được kẻ và viết tay hoàn toàn. Bìa quyển lịch vẽ một bông hoa loa kèn trắng, thật trong trắng và tinh khiết. Anh cầm trên tay món quà nhỏ mà lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng. Giữa thời buổi ngập tràn email và thiệp điện tử này mà vẫn có người tỉ mỉ làm một món quà thế này ư ? Anh đã nâng niu món quà nhỏ trên tay và ước ao gặp mặt cô. Rồi anh đã gặp. Cô bé nhỏ và mỏng manh, tinh khiết như những bông hoa loa kèn trắng muốt cứ đến tháng tư là tràn ngập Hà Nội.
    Cô viết thư cho anh :
    "Tháng tư !
    Em không thể trở về Hà Nội được. Anh mua hộ em một bó hoa loa kèn, cắm vào chiếc bình gốm Bát Tràng màu nâu sẫm rồi chụp ảnh nó gửi vào cho em. Chúng em đang bù đầu với luận văn tốt nghiệp. Bọn bạn em đang nháo nhào cả lên vì chuyện nhiệm sở sau khi ra trường. Còn em ? Chắc là anh hỏi thế ! Em thì đã có chỗ rồi. Một chỗ rất đặc biệt. Em sẽ nói cho anh nghe sau nhé ? Em gửi anh cả một trời Nam thương nhớ đất Thăng Long như trong câu thơ của Huỳnh Văn Nghệ đấy..."

    Cô còn viết nhiều nữa nhưng anh chẳng nhớ thêm gì. Chỉ nhớ mỗi đoạn đầu và đoạn tái bút : "Có thể em sẽ ra Hà Nội một cách bất ngờ trong tháng loa kèn". Anh khấp khởi xen lẫn lo lắng trong lòng. Tháng tư, Hà Nội ngập tràn trong màu hoa loa kèn trắng. Anh nhớ cô quá, anh nhớ cành hoa loa kèn bé bỏng của anh. Cô vừa học, vừa đi làm thêm. Ba buổi tối dạy kèm. Ba buổi tối bán sách cho một nhà sách. Còn ngày chủ nhật cũng bận nốt. Anh thường hỏi cô về ngày chủ nhật nhưng lần nào cô cũng lảng tránh. Cô chỉ đáp một cách lập lờ và mỉm một nụ cười bí hiểm như nụ cười của nàng Mona Lisa.
    Không hiểu sao, quãng thời gian này anh rất hay nghĩ ngợi. Anh có nên nói với cô tất cả mọi thứ không ? Nếu anh không nói, anh sẽ là người lừa dối cô. Nếu anh nói thật, cô có vượt qua được không, cô yếu đuối và mỏng manh thế, nhỏ bé thế, cần anh làm chốn nương tựa đến thế ? Anh nhìn những bông hoa loa kèn trong góc phòng. Nhìn thật kỹ, anh chợt lạ lùng nhận ra một điều, những cánh hoa có vẻ rất dịu dàng và yếu đuối nhưng kỳ thực vẫn có một cái gì đó rất cứng cỏi. Anh định bụng sẽ nói cho cô nghe nhận xét này. Cầm trên tay lá thư cô chưa ráo mực thì anh hân hoan nhận lời vào miền Nam công tác một tuần.
  8. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    -Anh chở em đi chơi nhé ! Em muốn đi đâu ?
    -Không ! Em không muốn đi chơi ! Em sẽ dẫn anh đi một nơi...
    Cô lại cười bí hiểm. Chạy lòng vòng qua không biết bao nhiêu là ngõ (tiếng miền Nam gọi là hẻm), cô bảo anh dừng lại trước một ngôi nhà có vẻ gì đó...nhà không phải nhà mà bệnh viện cũng không. Cô nhìn anh động viên :
    -Anh cứ vào ! Đừng ngại !
    Bước chân anh ngập ngừng. Hóa ra đây là một trung tâm cai nghiện. Anh chợt thấy hơi rờn rợn. Nhỡ mà... Cô vẫn hồn nhiên, không chú ý đến tâm trạng của anh. Ông bác sĩ siết tay anh thật chặt khi tiễn anh ra về :
    -Nhờ cô bạn nhỏ này rất nhiều đấy. Học viên ở trung tâm này có khi chẳng nghe tôi mà chỉ nghe cô ấy thôi.
    Trong lòng anh lại dâng ngập một cảm giác khó tả. Anh biết, cô đến đây làm một tình nguyện viên. Có lẽ, cô đúng. Anh lờ mờ cảm nhận rằng cô đang chứng minh niềm tin vào cổ tích của mình trước anh và trước cuộc đời.
    Lại chạy lòng vòng những con đường ngoằn ngoèo khác. Cô lại đưa anh vào một căn nhà khác. Anh thì thầm : "Lại một trung tâm cai nghiện nữa à ?". Nhưng không, vào trong, anh mới biết mình nhầm. Mấy chục đứa trẻ con ùa ra ôm chầm lấy cô. Chúng gọi cô bằng đủ mọi tên gọi. Có đứa chào cô bằng tay. Anh biết rồi, chúng bị câm. Hóa ra đây là câu lạc bộ trẻ em đường phố. Cô nhìn anh, hân hoan giới thiệu với anh từng đứa một rồi xoa đầu bảo chúng chạy đi chơi.
    Suốt buổi tối, trên đường về, anh đã im lặng nghe cô kể về những mảnh đời từ hai ngôi nhà ấy. Nghe cô kể, anh chợt rưng rưng như nhận ra một điều gì đó thật mới mẻ ở cô. Cô đã sống bằng một niềm tin vào cổ tích và đã hành động như trong cổ tích. Trời ơi ! Anh thương cô biết bao nhiêu. Làm sao anh có thể nói cho cô nghe tất cả, khi mà cô đang tin anh bằng tất cả niềm tin trọn vẹn-như tin vào cổ tích ?
    Ngày mai, chỉ ngày mai thôi, anh sẽ trở lại Hà Nội. Hà Nội của anh, nơi ấy không có cô...
  9. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Tháng tư.
    Hà Nội ngập đầy hoa loa kèn trắng, loài hoa mà cô yêu thích. Thoảng một mùi hương dịu dàng từ những cánh hoa mỏng mảnh trắng trong. Cái nóng bức của buổi đầu hạ vợi bớt đi nhiều khi anh nhìn thấy màu trắng tinh khôi ấy.
    Chiều nay, anh lại đi đón con. Con bé đu lên cổ anh, ríu rít những câu bi bô. Anh nhìn làn tóc tơ của con. Anh nhớ cô. Tự nhiên anh thương cô vô hạn, thương cho con mình và thương cả cho anh nữa. Dường như anh cảm thấy mình có lỗi với cô rất nhiều. Hay là...anh sẽ nói cho cô nghe tất cả ? ... Đang nghĩ ngợi, chợt anh giật thót khi cảm giác gáy mình đang nóng lên vì bị ai đó nhìn rất lâu. Anh quay người ra phía sau. Không có ai cả. Lạ nhỉ ? Ai lại làm cho anh có cảm giác mắt cô đang nhìn anh nhỉ ? Chỉ có cô mới có cách nhìn kiểu đốt cháy người khác như thế-dù là nhìn từ phía sau. Không thể ! Giờ này cô dang ở miền Nam mà... Một chiếc xe vụt qua mặt anh. Cô gái ngồi sau mặc chiếc áo trắng, cổ cao, có nhún bèo, như chiếc áo cô vẫn hay mặc. Anh lại giật thót mình. Dáng người ấy sao giống cô thế ? Cả chiếc áo trắng ấy nữa ?...
    Thế là cô đã xa anh thật rồi. Xa anh đúng vào mùa hoa loa kèn nở. Cô không có một lời giải thích. Máy tính báo cho anh biết là anh có mail. Một địa chỉ lạ khiến anh ngần ngại nhưng rồi cuối cùng cũng mở thư. Dòng email ngắn ngủi. Của cô ? Đúng là của cô rồi ! Cô viết gì thế này ?
    "Xin cầu chúc ngày thường yên ả mãi
    Cầu chúc bát lành năm tháng vẫn lành nguyên"

    (thơ Phạm Tiến Duật)
    Những bông hoa loa kèn mênh mang buồn trong một góc phòng. Vì sao cô chia tay anh mà không có một lời giải thích như thế ? Anh không thể giải thích được lý do. Nhưng chừng như sâu thẳm trong tâm hồn, anh cũng lờ mờ đoán được điều gì đó. Hình như cô đã dám đối diện với cái điều mà anh không dám đối diện và luôn cố tình lẩn tránh. Anh nhớ câu chuyện Bà lão Idecghin mà cô đã đọc cho anh nghe qua điện thoại hôm nào. Chàng trai và cô gái người yêu của chàng, họ đã hóa thành cơn giông bão nào giữa thảo nguyên mênh mông và hoang vu vô tận ? Còn anh ? Còn cô ?
    Trong những giấc mơ xa xôi, anh gặp cô, anh nghe giọng cô thân thuộc mà xa xăm vọng đến : "Đừng nghĩ về em nữa". Anh nghĩ về cái địa chỉ email lạ : một hộp thư thuê bao tại Hà Nội...Anh bàng hoàng cả người khi phát hiện ra điều đó. Trong bóng đêm của căn phòng, anh vẫn trông thấy màu trắng của những bông hoa loa kèn anh để trên kệ sách. Nhắm mắt lại, anh vẫn hình dung được rõ ràng những cánh hoa loa kèn mảnh mai mà cứng cỏi. Cô có còn sống với những giấc mơ cổ tích của mình không ?
  10. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Tôi là một nhà giáo​
    Tôi là một người thầy giáo - Kẻ chăm sóc vườn người.
    Tôi đã từng đóng nhiều vai trong xã hội, ở nhiều nơi.
    Tôi là Socrate gợi ý để cho thanh niên ở Athènes khám phá ra những ý tưởng mới bằng phương pháp khai tâm.
    Tôi là Anne Sullivan vỗ nhẹ vào bàn tay của Helen Keller và nhờ hệ thống morse mặc khải dần dần những bí mật của vũ trụ.
    Tôi là Ésope và Hans Christian Andersen chắt lọc chân lý từ vô số chuyện ngụ ngôn và chuyện thần tiên.
    Tôi là Marva Collins đấu tranh cho quyền của mỗi đưa trẻ đều được đi học.
    Tôi là Mary McCloud Bethune xây dựng một đại học lớn cho dân tộc tôi.
    Và tôi là Bel Kaufman cố gắng leo lên những bậc thang của một Cầu thang cấm.
    Danh sách gồm tất cả những người đã theo cái nghiệp trồng người sẽ là khúc thánh ca ngợi ca vinh quang của nhân loại...Jésus, Đức Phật Thích Ca, Khổng Tử, Booker, T.Washington, Ralph Waldo, Emerson...
    Tôi cũng là tất cả những người mà tên tuổi và diện mạo họ từ lâu đã rơi vào quên lãng nhưng những bài học cùng các phẩm tính của họ lúc nào cũng còn sống mãi trong hành trang của các môn sinh.
    Tôi khóc vì vui trong những lễ cưới của những học sinh cũ của tôi, tôi cười vì quá vui vào những dịp chúng sinh em bé và tôi suy ngẫm trong những lúc mệt nhọc bối rối, trước những ngôi mộ của những người còn quá trẻ.
    Trong suốt một ngày, tuần tự tôi nhập vai, nào là diễn viên, bạn bè, y tá, huấn luyện viên, nhà chính trị, nhà tâm lý học, cha mẹ đỡ đầu, người bảo vệ niềm tin...
    Mặc cho nào là danh thiếp, hiến chương, công thức, sách vở, trên thực tế, tôi không dạy cái gì hết, bởi học sinh của tôi chỉ cần học nơi chính bản thân chúng và tôi biết rằng người ta cần cả một thế giới để biết mình là ai.
    Tôi là cả một nghịch lý. Chính trong khi tôi chú tâm nghe nhất thì lời nói của tôi lại có sức thuyết phục nhất. Tài năng thiên phú lớn nhất của tôi là sinh ra để mà nhận với đầy lòng biết ơn những gì mà học sinh đã tặng cho tôi.
    Thành công về vật chất không phải là một trong những mục đích của tôi, nhưng tôi là kẻ để hết thì giờ ra để tìm kiếm kho tàng, lúc nào cũng đi tìm những điều mới lạ để cung cấp cho học sinh, lúc nào tôi cũng tìm kiếm các tài năng còn ẩn khuất và khích lệ để chúng khai thác tài năng của chính mình.
    Một nhà giáo biết rằng hễ đặt tình thương và sự quan tâm chăm sóc vào việc dạy dỗ thì những gì ông xây dựng sẽ trường tồn.
    Tôi là một chiến sĩ, hằng ngày phải chiến đấu với lòng mình, với tính tiêu cực, nỗi sợ hãi, hình thức chủ nghĩa, thành kiến ngu dốt và sự vô cảm. Nhưng tôi còn có những bạn bè tốt là : Thông Minh, Sáng Tạo, Hiếu Kỳ, Cá Tính, Đức Tin, Tình Yêu và Hài Hước. Bạn bè tạo thành nguồn lực và cho tôi sự trợ giúp đắc lực vô giá. Và tôi phải cám ơn ai đã cho tôi cuộc đời tuyệt vời ấy mà tôi có may mắn để sống, nếu không là các bạn, quần chúng, cha mẹ ? Các bạn đã cho tôi một vinh dự lớn lao là ủy thác cho tôi chăm sóc những đóng góp cho tương lai, đó là con cái của các bạn.
    Và như thế, dĩ vãng của tôi đầy ắp kỷ niệm. Hiện tại là một thử thách, một cuộc mạo hiểm và một niềm vui, bởi vì tôi may mắn được sống những chuỗi ngày của mình cùng với những người chủ của tương lai.
    Tôi là một nhà giáo...và tôi xin cảm ơn Thượng đế vì điều đó mỗi ngày.
    John W. Schlatter

Chia sẻ trang này