1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bác lãnh đạo cái ( từ trang 5 mới có cái để đọc nhưng đọc được từ trang 1 mới gọi là giỏi ).

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi Don_Quixote_new, 26/12/2001.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13
    Cháu Gor à, đã chúc cháu bên làng rồi.
    Bao giờ cháu đến, đứng bên bờ biển hú một cái, bác lao tàu ngầm sang đón cháu.
    (hic, mà sao cháu cứ gọi bác với xưng cháu hoài vậy, thôi thế cũng được).
    Mười tám mùa xanh
    Đổi lấy một nàng
    Đường cong lối vẽ
    Lá vàng mực rơi
    Mười tám năm trôi
    Có ai để gọi một lời "Bác ơi" .... he he
    --------------------------------------------------------------
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng
  2. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0

    Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
    Người khôn người đến chốn lao xao...


    Giữa đám đông huyên náo
    Tình yêu đi ngang tôi
    Tay trong tay hạnh phúc
    Mắt môi cười hồn nhiên
    Xin em đừng muộn phiền
    Xin tôi đừng mềm yếu
    Cứ vui như trẻ nhỏ
    Ngước nhìn trời bao la
    Hãy tặng một nhành hoa
    Cho người đang yêu bạn
    Mỗi người vẽ nửa tim
    Ráp vào thành hạnh phúc
    Hãy đồng màu trang phục
    Cho thế giới thêm tươi
    Bên em thơm mùi tóc
    Tặng giùm tôi nụ cười
    Giữa đám đông bao người
    Tôi mơ tình yêu tôi !
    Trung Nghĩa
    No matter what
    (Boyzone)
    Chica cha ha ha
    Chica cha ha ha
    Chica cha ha ha
    Chica cha ha ha
    Chica cha ha ha
    Chica cha ha ha
    No matter what they tell us
    No matter what they do
    No matter what they teach us
    What we believe is true
    No matter what they call us
    However they attack
    No matter where they take us
    We'll find our own way back
    I can't deny what I believe
    I can't be what I'm not
    I know our love forever
    I know, no matter what
    If only tears were laughter (ooh)
    If only night was day (ooh)
    If only prayers were answered (hear my prayers)
    Then we would hear God say (say)
    No matter what they tell you (ooh)
    No matter what they do (ooh)
    No matter what they teach you
    What you believe is true
    And I will keep you safe and strong
    And shelter from the storm
    No matter where it's barren
    A dream is being born
    (Ooh)
    No matter who they follow
    No matter where they lead
    No matter how they judge us
    I'll be everyone you need
    No matter if the sun don't shine (sun don't shine)
    Or if the skies aren't blue (skies aren't blue)
    No matter what the end is
    My life began with you
    I can't deny what I believe (what I believe, yeah)
    I can't be what I'm not
    (I know, I know) I know this love's forever
    That's all that matters now
    No matter what
    No matter what (no, no matter, no)
    No, no matter
    That's all that matters to me

    Có những buổi chiều một mình lang thang qua những đường phố Sài Gòn huyên náo mà lòng thinh lặng. Đường về khe khẽ hát hết bản nhạc này đến đoạn tình ca khác. Những bài hát nghe qua một lần bạn đã cảm nhận được một thông điệp nào đó về tình yêu, về cuộc sống.
    Tôi đã nghe No matter what, bài hát của nhóm Boyzone thật nhiều lần. Và hôm nay lại tự sự trên lối về với ca khúc này...
    Bài hát mở đầu chậm rãi, giọng của Stephen thật trau chuốt như muốn người nghe thấm thía từng chữ : "Dù người ta có nói với chúng ta điều gì chăng nữa, có làm gì đối với ta chăng nữa. Tất cả những gì chúng ta tin tưởng - đó là sự thật". Này, chàng trai tuổi đôi mươi, đừng nghĩ bạn đã có niềm tin, dù ít nhất là tin vào chính bản thân bạn đâu đấy nhé. Chẳng phải mỗi lần đứng trước khó khăn là bạn lộ vẻ suy sụp, mỗi lần thất vọng là bạn muốn từ bỏ hướng đi của chính mình ? Tuổi trẻ nông nổi, tuổi trẻ như cây sậy ngả nghiêng theo chiều gió. Đến bao giờ thì vững vàng trên đôi chân của chính mình ? Đến bao giờ có thể vươn vai ngẩng người như câu hát đang vút cao lên rằng : "Ta không thể phủ nhận những gì ta tin tưởng. Ta sẽ mãi là ta." Tôi nhớ hồi đi học, trong giờ Giáo dục công dân, thầy đã nói "Giữ được cái tôi khó không kém hình thành cái tôi". Sau này câu nói lại hiện ra mỗi lần đắn đo giữa điều đúng và điều sai, chông chênh giữa ước mơ và thực tế.
    "Ta vẫn biết rằng tình yêu là vĩnh cửu. Đó mới là điều đáng quan tâm". Ừ, làm sao có thể sống thiếu tình thương yêu - dù có lúc tim mình đá sỏi, dù nhiều khi tâm hồn tự ám thị nỗi cô đơn, trên lối về buồn tênh một mình. "Dù thế nào chăng nữa, ta vẫn tìm được lối về của riêng ta". Nếu chưa đủ dũng cảm để đương đầu với những điều phức tạp, sao không đơn giản suy nghĩ của chính mình ? Nếu thuở nhỏ đã biết ước mơ khi nhìn những chùm bong bóng bay đủ màu, thì tuổi vào đời cũng đang chờ với muôn màu muôn vẻ của cuộc sống đang mở ra, đỏ - xanh - đen - trắng...Nếu âu lo, sao không nhìn dưới chân mình : đã và đang có một lối đi ngay dưới. Nếu hy vọng, sao không khoác ba lô lên vai với niềm tin rằng sẽ và phải có một lối về an lành.
    Từ trong phiền muộn, sự lạc quan sẽ ươm mầm, hãy "biết cười từ những giọt nước mắt". Đó đâu chỉ là câu hát phải không ? Xin cám ơn các chàng trai đã hát lên như lời động viên lôi cuốn như thế, hát với những tình cảm ấm áp đến thế. "That's all that matter now".
    Trung Nghĩa
    3-1999.
    Được oshin sửa chữa / chuyển vào 16:23 ngày 19/06/2003
  3. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13

    --------------------------------------------------------------
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng
  4. Quang

    Quang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2001
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0

    Câu chuyện cuối tuần ...
    Kính gởi Giáo sư khoa Thẩm mỹ Trường Đại học X...,
    Thưa ông, tôi là một tên sát nhân. Nhưng tôi không bao giờ thú tội trước cảnh sát vì bọn họ chỉ là những cục đất ngờ nghệch, không thể nào hiểu được sự nhạy cảm cũng như động cơ thúc đẩy tôi lần lượt giết chết hai người vợ yêu quý mà không một giây phút ăn năn. Tôi giết vợ không vì phản bội, vì chán ghét nàng, vì muốn chiếm đoạt tiền bạc hoặc vì những lý do thông thường khác - Tôi giết vợ để bảo vệ tính sáng tạo, óc thẩm mỹ và làm đẹp thêm đời sống mà thôi. (Tôi tin rằng, chỉ có những người trông xa hiểu rộng như ông mới thông cảm được tôi).
    Trước khi nói đến cái chết của Yvette, người vợ đầu tiên của tôi, tôi xin kể sơ qua về mình. Tôi sinh trưởng trong một gia đình quý tộc. Bố tôi suốt đời bận bịu công việc kinh doanh. Mẹ tôi là một nghệ sỹ, lúc nào cũng muốn thấm nhuần trong lòng tôi tình yêu thơ ca và âm nhạc của bà. Dường như hầu hết quãng đời niên thiếu của tôi trôi qua trong các viện bảo tàng nghệ thuật, những cuộc họp mặt các văn nghệ sỹ. Mẹ tôi đi du lịch khắp nơi và thường dẫn tôi theo.
    Tôi được học về ngôn ngữ, nghệ thuật và âm nhạc. Song tôi cảm thấy, mình sành về nghệ thuật thưởng thức hơn là nghệ thuật sáng tạo. Tôi vào được đại học nhưng vì điều kiện tổ chức ở đây quá tồi tệ, nhất là những bữa ăn nhạt nhẽo, cách pha chế gia vị vụng về đến nỗi tôi không chịu được, phải bỏ trường vào năm thứ hai.
    Mẹ tôi và tôi lại tiếp tục những chuyến du lịch. Tôi thất bại về mặt học tập nhưng lại thành công trên lãnh vực khác. Tôi đã trở thành chuyên gia về ăn uống, ý kiến về nghệ thuật nấu ăn của tôi không chê vào đâu được. Bất cứ nơi nào chúng tôi đến, Paris, Rome hay Vienne, tôi đều có thể khám phá ra những nhà hàng nhỏ nằm khuất trong hẻm, ở đó có những món ăn thật độc đáo, tuyệt vời. Mẹ tôi và bạn bè của bà rất hài lòng về tôi.
    Bố tôi mất. Sau đó mẹ tôi cũng qua đời để lại cho tôi một khoảng trống cô đơn và một gia sản hầu như đã cạn. Qua một loạt tình huống phức tạp khó thể kể ra, tôi kinh hoàng nhận thấy mình lạc lõng giữa New York bởi công việc đè nặng trên vai với đồng lương rẻ mạt. Quả thành phố náo nhiệt này không dành cho một người đa cảm như tôi!
    Tôi hoàn toàn cô đơn. Đêm đêm, tôi lang thang qua những con đường nhỏ tìm kiếm những nơi phục vụ những món ăn đúng nghĩa. Nhưng vô ích. Tôi luôn luôn tức giận trước những món ăn dở dang, vô vị: nước xốt mặn chát, rau đậu nát nhừ, bánh ngọt trương phình, còn bánh mì thì cứng như da giày... Cuộc sống thật tệ hại. Tôi cảm thấy không thể chịu đựng được cho đến một hôm, tôi bắt gặp một quán ăn nhỏ tối tăm ảm đạm mang tên Chez Yvette trong một con hẻm ngoằn ngoèo. Tò mò, tôi bước vào quán và gọi một món ăn đơn giản: Cá bơn xốt cà. Khi cô hầu bàn mang đến khay thức ăn, nắp vịn mở ra, tôi nghe trong lòng mình dâng đầy hưng phấn. Tôi đã thấy được những gì mà bấy lâu nay tôi cố công sục tìm. Đó là một đầu bếp am hiểu hoàn toàn nghệ thuật nấu ăn. Không có món cá bơn nào ngon hơn được nữa với nước xốt tuyệt vời, gia vị thấm thía.
    Sau khi nhấp cạn ly rượu nho, tôi đề nghị được gặp người đầu bếp để tỏ lòng ngưỡng mộ. Yvette hiện ra trước mắt tôi với dáng dấp to lớn, thô kệch trong chiếc áo đầm xám bạc thếch, gương mặt ngăm đen lấm tấm mồ hôi bên bếp lò đỏ rực. Dù trông nàng già hơn tôi nhiều, tôi vẫn thấy nàng thật đẹp và dè dặt đặt lên má nàng những nụ hôn cảm kích. Yvette rất vui mừng khi gặp được một khách hàng tri kỷ. Chúng tôi cùng hàn huyên đàm luận, cùng ngây ngất khám phá những điều kỳ diệu của nhau. Từ đó, tôi trở thành khách hàng thường xuyên của quán Chez Yvette. Nàng đã chăm chút cho tôi từng miếng ăn tuyệt hảo, bánh mì ngọt, tôm hùm, giò gà trống thiến... Nàng luôn ở bên tôi, và sau bữa ăn thường uống cùng tôi một cốc rượu hoặc một tách cà phê kèm với món bánh ngọt ngon nhất.
    Yvette là một kho báu, đời tôi không thể thiếu nàng. Nhưng biết làm sao hơn khi món tiền dự trữ của tôi cạn dần, tôi không đủ tiền trả cho những món ăn ngon miệng ấy nữa. Có lẽ Yvette đã cảm nhận được sự bối rối của tôi, nên một hôm, nàng đề nghị tôi ở lại qua đêm. Sự tỏ tình của Yvette thẳng thắn và quả quyết, so với các cô gái mình hạc xương mai thì nàng sâu sắc hơn nhiều. Một tuần sau, chúng tôi cưới nhau. Thoạt đầu, cuộc hôn nhân rất hạnh phúc. Chúng tôi mở rộng quán thành nhà hàng và làm ăn càng lúc càng phát đạt nhờ những món ăn độc đáo do sự sáng tạo của hai vợ chồng chung sức chung lòng. Sự phồn thịnh của nhà hàng đã đưa tôi lên vị trí tầm vóc của một người đàn ông. Tôi yêu nhà hàng và tôi yêu nàng, bởi nàng là một phần đem lại sự hoàn hảo cho nhà hàng. Hạnh phúc biết bao!
    Rồi thảm kịch bắt đầu. Một hôm Yvette ngất xỉu trong nhà bếp. Bác sĩ cho biết, trọng lượng quá tải của nàng dẫn đến tình trạng nghẽn mạch, kèm theo bệnh tiểu đường mới phát làm cho bệnh nàng càng phức tạp thêm. Yvette đã phản đối trước một thực đơn ăn kiêng rất khắc nghiệt. Nhưng vị bác sĩ lạnh lùng phán:
    - Bà không còn cách lựa chọn nào khác. Hoặc là ăn kiêng, hoặc là chết.
    Yvette đã tuân thủ lời bác sĩ một cách tuyệt đối. Nàng sụt ký rất nhanh. Trong vòng vài tháng, nàng không còn là bà vợ mập mạp vui vẻ của tôi nữa, mà trở nên thon thả, ưa nhìn. Vì bị tước mất niềm đam mê ăn uống, Yvette trở nên say sưa chăm chút vẻ bề ngoài của mình (điều mà trước đây nàng không màng đến), do đó tính tình của nàng cũng thay đổi theo. Từ hào phóng, nàng trở nên keo bẩn. Nàng hà tiện mua những vật liệu rẻ tiền để chế biến món ăn, đồng thời bán cho khách những khẩu phần ít hơn thường lệ, dần dần nàng từ chối phục vụ những món ăn cầu kỳ tinh tế khiến cho nhà hàng càng ngày càng vắng khách. Mặc cho khách hàng riêng của chúng tôi ra đi, Yvette chẳng hề bận tâm. Nàng đã có những vị khách đặc biệt cho riêng mình. Đó là những con người tầm thường, thực đơn lúc nào cũng chỉ bánh xăng uýt và rau xanh. Thêm vào đó, chế độ ăn kiêng đã làm cho Yvette mau mệt mỏi nên không đáp ứng được những sinh hoạt vợ chồng, quan hệ giữa chúng tôi tuột dốc nhanh chóng. Từ yêu thương, tôi trở nên căm ghét nàng, nhất là việc nàng không còn khả năng sửa soạn một bữa ăn hợp khẩu vị trong gia đình. Không đếm xỉa đến sự bực dọc của tôi, Yvette còn lên án tôi quá coi trọng miếng ăn và có những nhận xét xúc phạm về vòng eo càng ngày càng phình ra của tôi.
    Để giải khuây, tôi thường rời nhà đi lang thang. Một hôm, tôi khám phá ra quán Golden **** trong một tầng hầm tối có món xúp tôm cà chua tuyệt hảo nhất thành phố. Chủ quán là Germaine. Nàng già và đẫy đà hơn cả Yvette trước kia, gương mặt khá đẹp, má mịn hồng, ánh mắt xanh xám, mái tóc mềm mại. Chúng tôi bị thu hút lẫn nhau bởi một sở thích chung trong nghệ thuật nấu ăn. Chúng tôi góp ý cách làm một món ăn, bổ sung hoàn chỉnh cho nhau. Một lần nữa, hạnh phúc đã đến với tôi.
    Tuy nhiên, tôi là người đã có vợ. Yvette không bằng lòng việc tôi ăn tối ở ngoài. Nàng kiểm soát tiền bạc của tôi rất chặt chẽ. Những món ăn vô vị của nhà hàng Chez Yvette càng làm tôi chán vợ thêm. Tôi không thể ly dị được vì Yvette là tín đồ Thiên chúa giáo, nên đành chờ cơ hội thuận tiện để đến với Germaine mà thôi. Về sau, Yvette đã phá đám chúng tôi, nàng cạn tàu ráo máng với tôi bằng cách biến tôi thành một tên kiết xác, không đồng xu dính túi, buộc lòng tôi phải trở thành người làm công cho nàng, hằng ngày phải ăn những món cà bầm dập, thịt đông hôi mỡ, bánh mì hạ cấp... mà khi nuốt vào chỉ muốn ói ra.
    Nàng đã đẩy tôi đến bước đường cùng nên buộc lòng tôi phải nghĩ đến cách loại trừ nàng. Ông nghĩ xem, có gì là quá đáng đâu. Ông thấy đó, tôi không phải là loại người thích bạo lực. Tôi rất sợ dùng súng, dao hay bất cứ hung khí nào. Thuốc độc là phương cách duy nhất tôi nghĩ đến để giải thoát tôi ra khỏi vòng vây kìm kẹp của Yvette. Tôi cân nhắc các khả năng của Asen (thạch tín), Cyanur... hai chất này cực độc nhưng rất dễ nhận biết. Vả lại, làm thế nào để bảo đảm hành động của mình không để lại dấu vết hoặc không gây nghi ngờ cho cảnh sát cơ chứ. Suốt một tháng trời, tôi nghiền ngẫm vấn đề đến gầy rạc người đi.
    Trong phòng ngủ của chúng tôi, trên bàn trang điểm của Yvette chất đầy những lọ thuốc viên và thuốc con nhộng trợ giúp thêm vào thực đơn ăn kiêng và giảm cân của nàng. Một buổi sáng, có người bạn đi du lịch phía nam về, tặng Yvette một lọ thuốc viên nhãn hiệu Yarubex. Đây là loại thuốc giảm cân rất công hiệu được sản xuất ở Mexico, rất khó tìm ở Mỹ. Yvette rất mừng. Nhưng cùng ngày hôm đó, tờ thời báo New York in đậm bản tin của Bộ Y tế Hoa Kỳ: "Không nên dùng thuốc Yarubex. Những viên thuốc nhỏ đó có thể gây chết người khi uống với liều lượng cao. Đặc biệt gây nguy hiểm cho những người bị bệnh tiểu đường. Đã có 20 trường hợp tử vong vì loại thuốc giảm cân này." Yvette hoảng hồn quăng lọ thuốc vào thùng rác và tôi đã lén nhặt lên. Tôi quan sát rất kỹ. Những viên Yarubex nhỏ, có màu trắng giống hệt những viên Saccharine đựng trong hộp thuốc khảm vàng của Yvette để nơi bàn trang điểm. Không suy nghĩ, tôi trộn những viên Yarubex lẫn vào những viên Saccharine và chờ đợi, lòng không chút hy vọng cũng như mặc cảm tội lỗi nào.
    Tôi không thể tin là mình đã thành công dễ dàng như vậy. Vài ngày sau, Yvette chết. Tôi về nhà vào buổi chiều và thấy nàng nằm sóng soãi trên giường ngủ, người còn nguyên quần áo. Sau khi kiểm tra, biết chắc tim nàng đã ngừng đập, tôi lục ví nàng tìm hộp thuốc khảm vàng, trút tất cả xuống cống và thay vào những viên Saccharine. Xong, tôi lấy lọ Yarubex để cạnh nàng, rồi gọi cảnh sát.
    Tên trung úy cảnh sát Stevens phụ trách cuộc điều tra là một người cục mịch, thô lỗ, cứ nhìn chầm chập vào tôi, mắt thoáng vẻ nghi ngờ. Tuy nhiên, vì không tìm ra dấu vết cũng như bằng chứng, việc điều tra được xếp lại. Tên Yvette được liệt kê vào danh sách nạn nhân của những kẻ vô lương tâm trong ngành kinh doanh dược phẩm.
    Tôi bán nhà hàng Chez Yvette và đến với Germaine. Quán Golden **** của nàng càng ngày càng nổi tiếng bởi các món ăn ngon đặc biệt, hợp khẩu vị với những người sành ăn. Sau một thời gian vừa đủ, chúng tôi cưới nhau. Tôi trở thành người tự mãn vì hạnh phúc quá tràn đầy. Tôi không hề nghĩ rằng, một cuộc sống quá êm đềm không thể lâu bền được. Cho nên, vào một ngày đẹp trời, Germaine đã sụt sùi bảo tôi:
    - Anh yêu, bác sĩ bảo em phải ăn kiêng thôi!
    Thưa ông, ông là người giàu trí tưởng tượng. Tôi không muốn làm ông nhàm chán bằng cách nhắc lại những chuyện đã kể. Điều này giống như một cuốn phim hay vở kịch truyền hình phát lại lần thứ hai, chán ngắt. Chỉ nói rằng, phản ứng của Yvette và Germaine rất giống nhau. Và dĩ nhiên sau đó, tôi gặp Suzane.
    Khi sa vào bẫy của tên trung úy chết tiệt Stevens, tôi mới nhận ra mình ngu ngốc lạ lùng khi dùng lại phương cách cũ - những viên thuốc Yarubex - để giải thoát cho mình. Tại sao tôi không nghĩ ra cách khác chứ. Vả lại, làm sao tôi tiên đoán được rằng, Stevens lại chuyển công tác về chỗ tôi đang sống?
    Tuy nhiên, tôi vẫn tự hào về hành động của mình. Trên đời này, biết bao nhiêu kẻ sát nhân chỉ vì vài trăm đô la hoặc vì một mối hiềm khích vớ vẫn. Còn tôi, tôi chịu sự trừng phạt chỉ vì muốn bảo đảm những món ăn được nấu đúng nghệ thuật để phục vụ cho quý thực khách thân yêu. Người bị kết án có đặc quyền chọn thực đơn cho bữa ăn cuối cùng. Tôi nghĩ đến món sườn thỏ rừng sốt cam, bồ câu nhồi yến kiểu Trung Quốc, hay là gà hấp rượu anh đào. Nhưng thôi, những món này rất khó làm, phải tự tay tôi pha gia vị thì sự thơm ngon mới đạt tới đỉnh cao. Hẳn ông đồng ý với tôi? Xin chào ông - vĩnh biệt.

    ( St.)

    Em chờ và em tin,
    Dù trái tim không vậy-
    Chúng ta ở đôi bờ
    Một dòng sông nào đấy...
  5. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0

    21/6 hôm qua là ngày lễ hội âm nhạc thế giới, nhất là ở châu Âu và Pháp. Thế mọi người có ai "xuống đường" xem không ? Chỗ các bác người ta có tổ chức gì không ? Chắc là vui lắm nhỉ ! Ở Hà Nội, em đọc báo thấy cũng có Festival "Sông Hồng" diễn ra ngoài trời. Ah, trên tivi có chiếu cảnh tháp Eiffel mới lắp lại hệ thống đèn nháy thật hoành tráng. Chị Rain, Grass và Biển Đẹp ở Paris có đi xem không ?
    Em biết đến ngày này lần đầu tiên cách đây 3 năm khi còn đang học tiếng Pháp ở IDECAF (Viện trao đổi văn hóa với Pháp đặt tại trung tâm TP.HCM). Hằng năm, vào 21/6, IDECAF đều tổ chức chương trình âm nhạc miễn phí. Em nhớ chương trình năm đó là chung kết hội thi Karaoke tiếng Pháp. Bữa đó trùng với buổi học nhưng lớp năn nỉ ỉ ôi quá nên cô xiêu lòng cho nghỉ để đi xem. Công nhận các anh chị hôm đó, tuy không phải là ca sĩ, đa số là học sinh mấy lớp advanced ở IDECAF mà hát hay ghê ! Hồi đó em chỉ mới bước đầu học tiếng Pháp nên nghe các anh chị ấy hát mà mơ mãi một ngày nào đó mình cũng có thể hát được một bài hát Pháp như thế. Ah, lần đó giải thưởng cũng lớn lắm nhe, có anh được một dàn máy, còn chị giải nhất được cả một chuyến du lịch sang châu Âu ...Rồi bẵng một thời gian, em không còn học ở đó nữa, nên ngày 21/6 cũng chẳng nhớ mà đi xem. Đúng 3 năm sau, tình cờ, em đọc được mẩu tin ngắn trên tờ Tuổi Trẻ...
    [​IMG]
    Cùng thế giới hòa mình vào ngày hội âm nhạc
    Với tiêu chí "âm nhạc khắp nơi và biểu diễn hòa nhạc ở bất cứ nơi nào", Bộ Văn hóa Pháp đã đề xướng tổ chức Ngày Hội Âm Nhạc (Fête de la Musique) lần đầu tiên vào ngày 21/6/1982 tại Pháp. Khác với liên hoan nhạc thông thường, tất cả mọi người (chuyên nghiệp hay nghiệp dư) đều có thể tham gia biểu diễn trong ngày này, với bất cứ thể loại nhạc nào mà mình yêu thích. Những nghệ sĩ tham gia đều không nhận thù lao và người xem luôn được thưởng thức một "bữa tiệc âm nhạc" miễn phí. Chính vì vậy, nơi diễn ra ngày hội này thường là những sân khấu ngoài trời, trên đường phố, trong công viên hay viện bảo tàng...
    Ý nghĩa tốt đẹp cùng những thành công gặt hái được từ lần tổ chức đầu tiên đã nhanh chóng đưa ngày hội này thành một trong những hoạt động văn hóa lớn hằng năm tại Pháp.
    Đến năm 1985, ngày hội âm nhạc được "xuất khẩu" sang các nước láng giềng của Pháp với chủ đề "Năm âm nhạc châu Âu" (The European Year of Music). Và 15 năm sau, ngày hội này đã được tổ chức rộng rãi tại hơn 100 nước khắp năm châu, đúng với câu : "Âm nhạc không biên giới".
    Như mọi năm, vào đúng ngày 21-6 (ngày hạ chí), thế giới lại tưng bừng diễn ra Ngày Hội Âm Nhạc. Tại TP.HCM sẽ bắt đầu từ 19h ngày 21-6 tại IDECAF. Vào cửa tự do. Để biết thêm thông tin về ngày hội thú vị này tại các nước trên thế giới, bạn có thể truy cập website (có cả tiếng Pháp và tiếng Anh) http://fetedelamusique.culture.fr.
    (theo Tuổi Trẻ - 20/6/2003)

    Độc đáo, sáng tạo, ngộ nghĩnh, dưới đây là những poster (affiche) biểu tượng cho lễ hội âm nhạc theo từng năm. Mời các bác cùng lướt xem những sắc màu đa dạng của chúng để có thể cảm nhận phần nào tinh thần lịch sử lễ hội trong suốt hơn 20 năm qua.

    Năm 1982 - 1983
    [​IMG] [​IMG]
    Năm 1984
    [​IMG] [​IMG]
    Năm 1985
    [​IMG]
    Năm 1986
    [​IMG] [​IMG] [​IMG]
    Năm 1987 - 1988 - 1989
    [​IMG] [​IMG] [​IMG]
    Năm 1990 - 1991 - 1992
    [​IMG] [​IMG] [​IMG]
    Năm 1993 - 1994 - 1995
    [​IMG] [​IMG] [​IMG]
    Năm 1996 - 1997 - 1998
    [​IMG][​IMG] [​IMG]
    Năm 1999 - 2000
    [​IMG] [​IMG]
    Năm 2001 - kỷ niệm lễ hội âm nhạc lần thứ 20
    20 mẫu poster được trưng bày trong dịp này
    [​IMG]
    Năm 2002
    [​IMG]
    Và đây, poster cho Fête de la Musique 21 Juin 2003 !
    [​IMG]
    Em đi xem lễ hội âm nhạc 21/6/2003 - IDECAF
    Năm nay em đi một mình. Bé Chôm Chôm mới thi xong đi chơi với đám bạn nó rồi. Buổi chiều trời mưa lớn âm u nên đêm xuống mát lạnh. Em đến nơi thì người ta đã ngồi chật cả khán phòng. May quá, hàng ghế dưới cùng bên trái còn chỗ trống. Hơn 7h mà chương trình vẫn chưa bắt đầu. Chính giữa phông màn đen của sân khấu là biểu tưởng của năm 2003 chú chim nhỏ xíu đang hót và một nốt nhạc to gần bằng chú như chui ra từ cái mỏ đang há rộng. Phía trên bức tranh, dòng khuôn nhạc dợn sóng chữ :" Lễ hội âm nhạc - Fête de la musique".
    Rồi giây phút mong đợi cũng đã đến. Bước ra sân khấu là hai MC quen thuộc : chị Minh Hương duyên dáng và chú Lê Hưng dzui tính của HTV, chú ấy nói tiếng Pháp nhanh với âm điệu lên xuống liên tục, nghe thật vui tai. Và, thế là em bắt đầu được đắm mình trong một chuyến phiêu lưu âm nhạc tuyệt vời !
    Chương trình mở màn bằng những tiết mục bán cổ điển của các nhạc công nhạc viện TP. Tứ tấu đàn dây với tác phẩm "The news" của Mozart làm cho lòng ta phơi phới. (Trong bốn nghệ sĩ trên (3 violin và 1cello) có nghệ sĩ vĩ cầm Tăng Thành Nam học ở Pháp về, chồng của nhà văn - họa sĩ Nguyễn Thị Châu Giang. Hai anh chị nhìn khá trẻ). Rồi ta lạc vào khung cảnh hào nhoáng lộng lẫy của cung đình châu Âu xưa với "Hoàng hậu Sheba giá lâm" của Handel...
    Nghệ sĩ piano Lê Hồ Hải với một "Dạ khúc" của Chopin - nhạc phẩm trong phim "The Pianist" vừa đạt giải Oscar 2003. Tiếng piano trong trẻo như từng giọt nhạc rơi giữa không gian sâu lắng. Những trích đoạn trong phim hiện ra ấn tượng, chiến tranh, sự cô đơn, nỗi đau, người nghệ sĩ lang thang giữa những xác người, hình ảnh một ông già - người nghệ sĩ năm xưa - đã lẫn, những ngón tay ông vẫn đàn, nhịp nhàng trong hư vô...Bản nhạc chầm chậm dứt, hết rồi mà mọi người vẫn nín lặng để rồi vài giây sau tiếng vỗ tay vỡ òa khắp khán phòng, lúc đó người ta như mới sực tỉnh để trở về thực tại. Và "khúc luân vũ Ba Lan" lại vang lên tưng bừng - một bản Polonaise nổi tiếng mà hai người nghệ sĩ - một piano, một vĩ cầm - như để tất cả tâm hồn mình vào, cho cảm hứng thăng hoa theo từng nốt nhạc. Họ đàn say sưa...
    Một tình khúc lãng mạn nhẹ nhàng của E.Elgar "Salut d'amour" - "Lời chào tình yêu" đã kết thúc chương trình bán cổ điển tuyệt vời của những nghệ sĩ nhạc viện TP.
    Chuyến du hành âm nhạc lại tiếp tục đưa em đến Tây Nguyên hùng vĩ. Lần đầu tiên được thấy tận mắt cây đàn T'rưng, nhạc cụ duy nhất đệm cho bài hát "Tây Nguyên bất khuất" . Cô gái đàn T'rưng trong chiếc váy thổ cẩm gõ vào những ống gỗ, tiếng đàn rung rung, róc rách như tiếng suối . Rồi "Nồng nàn Tây Nguyên", giọng hát của người con Tây Nguyên chính cống, K'long Hagim và những chàng trai nhóm Hoa Đất khỏe khoắn, vang vọng, ta như nghe thấy âm vang núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ, khoáng đạt, như cảm được cái tình yêu của con người với thiên nhiên, với nhau, thật mộc mạc chân thành và nồng nàn như chính người Tây Nguyên vậy.
    Một doanh nhân Pháp đang làm việc tại thành phố cũng được mời biểu diễn đúng với tinh thần của lễ hội là âm nhạc dành cho mọi người và ở khắp nơi. Ông kể một chút với khán giả về ngày 21/6 ở Pháp. Hì hì, ông nói chuyện khá nhộn, thoải mái. Bài hát ông gửi tặng mọi người trong buổi lễ hội là một nhạc phẩm của Johnny Hallyday "Chúng ta cần tình yêu". Là "ca sĩ" nghiệp dư nhưng ông hát khá hay, cùng với tiếng hát đệm trong trẻo của hai em bé học sinh trường tiểu học song ngữ Kết Đoàn. Các em mặc áo đầm trắng có đôi cánh sau lưng, trông xinh xắn đáng yêu như hai thiên thần bé nhỏ. Trùi ui, dễ thương quá ! Bài hát chấm dứt trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt vì bất ngờ.
    Cuộc phiêu lưu trong thế giới âm nhạc lại tiếp tục. Và, điểm đến lần này là xứ sở "Bò Tót" cùng với ban nhạc Flamenco Boys . Hai tay guitar, một organ, một trống với bộ trống 4 chiếc ngộ nghĩnh. Trong phút chốc, khán phòng như sôi lên trong vũ điệu "Flamenco" nóng bỏng, rộn rã, dồn dập. Đến bài "Ngọn lửa Digan" thì tim người ta chỉ muốn nhảy ra khỏi ***g ngực thôi ! Nói gì nhỉ. Tuyệt vời !!!
    Tam ca Áo Trắng với liên khúc Mưa, hết bài Mưa này đến bài Mưa khác . Và các chị hát thật cảm động "Một ngày bình yên". Lần đầu tiên mình nghe, và thích ngay
    ĐK:
    Hãy đưa tay đón lấy mặt trời
    Đón lấy nụ cười đón lấy cuộc đời
    Một ngày buồn đi xa rất xa
    Hãy dang tay ôm lấy mặt người
    Ôm lấy nụ cười ôm lấy cuộc đời
    Thấy giấc mơ bình yên về bên mình

    Thấp thoáng có tiếng chân ai
    Rất khẽ trong vườn
    Có tiếng nói cười trẻ thơ
    Một ngày nắng qua hiên nhà
    Tiếng ru của mẹ
    Dạy cho tôi tiếng yêu thương không thôi
    Đánh thức những giấc chiêm bao
    Nước mắt tuôn trào
    Bỗng thấy nửa đời khát khao
    Học lại tiếng yêu thương người
    Tiếng yêu thương đời
    Gọi tên nhau thấy trăm năm tiếc nuối...
    Chương trình hôm đó có biểu diễn trích đoạn của hai vở nhạc kịch : "Ba người lính ngự lâm" và "Thằng Gù nhà thờ Đức Bà Paris". Trích đoạn của "Ba người lính ngự lâm", khoái nhất là đoạn đấu kiếm , nhìn kịch kịch, mắc cười .Ah, nhớ câu gì nhỉ "một người vì mọi người - mọi người vì một người" Còn trích đoạn của "Nhà thờ Đức Bà Paris" thì thật sự ấn tượng, không phải vì diễn xuất mà vì âm nhạc, lạ lạ, hay quá hay ! Có lẽ phần nữa vì chưa bao giờ mình được xem nhạc kịch giống như thế này. Âm nhạc rất ấn tượng ! Trích đoạn do các em học sinh người Pháp của trường Collete biểu diễn. Chà, Tây có khác, học sinh cấp II nhưng nhìn lớn hơn mình nữa . Nàng Esmeralda thật đẹp, tuy hơi mập chút xíu, chàng Gù thì chẳng xấu xí đáng sợ gì cả.
    Gần cuối chương trình, cả khán phòng lại được hâm nóng "hừng hực" bởi "Delilah", "Je ne t'aime plus"...qua giọng ca mạnh mẽ của Paolo Tuấn - một ca sĩ hải ngoại đã xa quê hương 25 năm nay. Khán phòng nổ tung tiếng vỗ tay và huýt sáo khi ông kết thúc bài hát quen thuộc trong đoạn phim quảng cáo bia Heinieken : Tell me when will you be mine ? Tell me, quando, quando, quando...
    Các bạn sinh viên khoa Địa lý trường ĐHKHXHNV góp vui với chương trình bằng một ca khúc Pháp khá dễ thương "Bài ca tình bạn". Em còn nhớ được nghe bài hát này lần đầu tiên do box tiếng Pháp biểu diễn trong buổi tổng dợt văn nghệ của Đại hội TTVN ở tầng trên của tòa nhà gì trên đường Mạc Đĩnh Chi thì phải, tại Hà Nội năm ngoái. Uh, box tiếng Pháp có cô bé Enricamoon xinh cực !
    Cuối cùng là Jazz ! Em nhớ hình như Gor và bác Phó thích Jazz phải không nhỉ. Nhóm nhạc Jazz "Mekong River" là một nhóm nhạc "hữu nghị" Việt-Pháp nên cũng khá đặc biệt. Bác trưởng nhóm người Pháp thổi Saxophone, 3 thành viên còn lại là người Việt. Hình như họ cũng đã lớn tuổi nên phong cách biểu diễn của họ vừa có vẻ ngẫu hứng của Jazz, lại vừa chín chắn, sang trọng. Thế là lần đầu tiên được nghe "Besame Mucho", "Summer time", "Softly, in the morning sunrise" theo kiểu Jazz. Cô ca sĩ hát réo rắt, rồi du dương, mơ mơ, ảo ảo, liêu trai, liêu trai. Nói sao nhỉ. Lạ ! Và hay !
    Cám ơn các nghệ sĩ đã bày nên một bữa tiệc âm nhạc đặc sắc cho mọi người !
    Những khúc nhạc hôm qua làm em nhớ mọi người vì giống dân Zim lắm, phải chi mà có mọi người ở đó nhỉ. Hôm qua vừa có cổ điển, lại núi rừng Tây Nguyên rồi Digan, Mưa, nhạc Pháp, Jazz, kịch từ truyện của Hugo, Duymas... Hình như mỗi bài đều có cái gì đó làm em nhớ đến mọi người. Về nhà em chỉ muốn viết lại để kể ngay cho mọi người nghe.
    Oshin
    Được oshin sửa chữa / chuyển vào 03:03 ngày 23/06/2003
  6. falling-rain

    falling-rain Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    Oshin viết thật là hay, thật là cảm xúc, làm chị ở cách xa em mười mấy nghìn km mà vẫn cảm nhận được không khí buổi Lễ hội âm nhạc đầy màu sắc ấy!
    Ừ nhỉ, giá như có mọi người thì chắc sẽ vui lắm lắm.
    Hôm qua chị ko đi đâu, ngồi nhà coi TV, hi hi. Bây giờ không còn trẻ trung nữa, ngại ra đường lắm rồi. Ngại lúc về phải chen lấn xô đẩy, phải cuốc bộ thật là xa (vì những bến metro gần những điểm mọi người hay tụ tập đều đóng cửa để tránh tình trạng ùn tắc hỗn loạn). Ngày xưa thì có thể lang thang suốt đêm cho tới sáng, ghé chỗ này nghe mấy người da đen chơi jazz, ghé chỗ kia xem mấy anh quần bò lơ xơ bạc phếch say sưa với rock, ghé chỗ nọ xem hội Tây ban nha nhảy flamenco, thật là thích!
    Tối qua ở Champs de Mars (thảm cỏ trước tháp Eiffel) họ tổ chức biểu diễn ca nhạc gồm những ca sĩ tên tuổi, hát những bài hát đang thịnh hành. Người đi xem đông nghìn nghịt, ước chừng khoảng 500.000 người. Tất cả hát theo nồng nhiệt. Cảnh tháp Eiffel tắt đèn tối om, rồi rực lên một màu vàng, bùng lên như ngọn lửa, sau đó là màu đen thẳm nhấp nháy những vì sao sa xanh biếc, rồi lại trở lại màu vàng huyền diệu, lấp lánh những chấm sao nhỏ li ti được truyền đi toàn thế giới. Những năm đầu tiên, ngày lễ âm nhạc chỉ kéo dài chừng 30 phút. Càng về sau, nó càng được kéo dài hơn, thậm chí từ đêm 20, qua đêm 21 tới rạng sáng ngày 22.
    Tối qua khắp Paris rộn rã tiếng nhạc, người người rạng rỡ, môi cười tươi rói. Không ngờ ở nhà mình cũng có ngày lễ này. Nghe Oshin tả mà thèm được tận mắt chứng kiến quá. Không biết họ có quay thành video không nhỉ?
    [​IMG]
    Hi hi, cái chỗ sáng sáng lập loè dưới chân tháp là chỗ họ biểu diễn ca nhạc đấy!
    ------------------------------------
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh

    Được falling-rain sửa chữa / chuyển vào 04:27 ngày 23/06/2003
  7. Quang

    Quang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2001
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Nghe chị Oshin kể thèm thế...
    Cách đây phải chừng 5-6 năm, một lần gà gô thế nào đang đi trên đường Đê La Thành, qua Nhạc viện,thấy không khí náo nức, có vẻ như trong truờng đang có một nhạc hội free, thế là em chui tọt vào quên cả đi SN thằng bạn cấp 2, cứ thế một mình say mê cùng những người lạ xung quanh enjoy âm nhạc. Từ đó em mới biết đến ngày 21/6 là ngày gì, nhưng cũng mới duy nhất một lần đi xem Đại nhạc hội như thế
    Hôm trước 21/6 cũng chợt nhớ ra, ngấu hứng ngồi nghe guitar Jazz cả buổi, hưng phần đến nỗi vừa cầm quyển truyện vừa lắc lư lắc lư ..hihi...rồi thế là lười quá cũng chẳng muón đi sinh nhật thằng bạn cũ. Ngồi nhà nghe nhạc, hết jazz lại quay ngoắt sang Elvis..I'm so lonesome I could dry...
    Em chờ và em tin,
    Dù trái tim không vậy-
    Chúng ta ở đôi bờ
    Một dòng sông nào đấy...
  8. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    Ôi má ơi lâu quá em mới vào lại trong này ..Trang này nó đã kéo tận đến từng này có à ..Hì chào các bác chúc các bác hè vui vẻ không đen da ..Cho em trở lại ... Mà này ngày trước em biết hình như cái box này còn có một trang web nữa nhỉ ..Không biết còn không và đường dẫn nó thế nào vậy ? Nếu còn chỉ em cái ..
    Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng .
    Con nuôi Cha Mẹ sao tính tháng , tính ngày .
  9. mrtrengam

    mrtrengam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    Nhờ tí.
    Mới vào ttvnol. khoái cái quán trọ Zim lắm. làm sao để trở thành 1 thành viên của Zim. nhờ các bác khai mở cho em cái
    Yêu nhiều thì ốm, ôm nhiều thì yếu
    Được mrtrengam sửa chữa / chuyển vào 05:42 ngày 26/06/2003
  10. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Vầng, bác có thể đọc bản tin Zim ạ :
    http://www.ttvnol.com/forum/topic.asp?TOPIC_ID=38303&CAT_ID=51&FORUM_ID=424
    Tiếng gọi
    (Hoài Hương)
    Ít nhất cũng phải có chút hi vọng nào đó thì người gọi mới cất tiếng gọi. Song được người đáp trả, đấy là niềm vui của người gọi. Trong tiếng gọi bao hàm sự có mặt của hai người. Nếu chỉ có một người lẻ loi thì không có tiếng gọi, vì tiếng gọi không có đối tượng để gửi tới.
    Tiếng gọi là một lời mời, là một cử chỉ biểu lộ lòng mến yêu, không mến thương ai thì chẳng bao giờ gọi người đó.
    Thà rằng tôi lẻ loi, cô độc còn hơn là tôi quen biết, còn hơn là tôi có những mối dây liên hệ tình cảm để rồi những quen biết, những mối liên hệ ấy từ chối tôi. Khi sống một mình thì tôi chỉ đơn độc, còn khi tôi quen biết mà bị chối từ thì tôi sẽ cô dơn. Bị thờ ơ bao nhiêu thì nỗi cô đơn càng hiu hắt bấy nhiêu. Và nỗi cô đơn này có thể hoang vu hơn sa mạc.
    Khi tôi gửi một cánh thư đi là tôi gửi lòng tôi ở đó. Gửi nỗi lòng mình đi thì bao giờ cũng có nhớ nhung và hồi hộp, lo âu. Tôi không viết thư cho gió và gió không biết tiếng người. Tôi chẳng gửi thư cho mây vì mây không bao giờ đáp trả. Tôi chỉ gửi cho người vì chỉ có người mới có thể đáp trả lại nỗi lòng tôi. Nhưng người có tự do nên tôi có thể bị chối từ. Và tiếng gọi của tôi có thể vang lên khô khan rồi hiu hắt trở về với cõi lòng tôi.
    Hẳn nhiên, khi cất tiếng gọi, tôi thầm nuôi hy vọng được đáp trả. Và sẽ ngậm ngùi khi bị khước từ. Bởi trong tiếng gọi là thầm cho đi tình yêu. Bởi trong tiếng gọi là thầm nói lên nỗi nhớ thương.

    Tôi nhớ một nhà văn nào đấy đã nói : "Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình mong chờ chẳng bao giờ đến. Cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt, không phải cách biệt của không gian mà cách biệt của cõi lòng".
    Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nõi cô đơn càng cay nghiệt, mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn. Tôi cô đơn khi tôi bị vây bọc bởi những con sông thờ ơ, những mây mù ảm đạm. Tôi có thể cô đơn vì tôi không đến với những người khác.
    Ai trong chúng ta cũng đều có thể rơi vào cô đơn, ở bất cứ tuổi nào, ở bất cứ địa vị xã hội nào. Liều thuốc thoát khỏi cô đơn có phải là ra khỏi chính mình, để đến với người khác, để trở thành niềm vui cho người khác, để làm người khác bớt cô đơn ? Thế là, xã hội sẽ được ấm tình người hơn.
    Người ơi, có nghe thấy tiếng gọi nơi hoang dã của tôi đó không ?​
    [​IMG]
    Khoai lang

Chia sẻ trang này