1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bác lãnh đạo cái ( từ trang 5 mới có cái để đọc nhưng đọc được từ trang 1 mới gọi là giỏi ).

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi Don_Quixote_new, 26/12/2001.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. BienDep

    BienDep Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/05/2003
    Bài viết:
    173
    Đã được thích:
    0
    Oshin ơi , tặng nè
    lâu lắm lắm rồi mới vô đây lại, đọc bài đầu tiên là của Oshin đó, thấy Oshin thiệt là dễ thương.
  2. mets

    mets Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    484
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay , một ngày nắng đẹp , cảm thấy bản thân thật là vui , vui vì cuộc sống đẹp , vui vì mình vừa làm được một chuyện mà bản thân thấy nó là có ích , nó là điều tốt .
    Giúp được một người từ một cuộc sống chán nản cảm thấy yêu đời và hạnh phúc hơn ., tự nhiên trong lòng cứ lâng lâng và khó tả . Cuộc sống vốn chứa đựng những huyền bí và những điều đẹp . Những khó khăn và thử thách trong cuộc sống giúp cho bản thân mỗi con người có thể vững vàng , và trưởng thành hơn trong cách nghĩ , trong con người .
    Tiện nơi đây mets cũng xin chúc mọi người trong cái quán trọ nhỏ bé này , thêm yêu cuộc sống , sẽ mãi mãi sống hết mình trong mọi công việc . Luôn luôn sẵn sàng đón nhận những thử thách mà cuộc sống đã tạo ra vì , cuộc sống chỉ có đẹp khi có thử thách , khi ta vượt qua được thử thách đó. Ta có thể tự nhủ rằng : "à , ta lại trưởng thành hơn một tí "
    Những thử thách đó đều là những thử thách ngọt ngào .
    Cũng giống như cà fê đen không đường đắng mà ngọt
    Chúc mọi người vui vẻ và hạnh phúc
    Gởi những gì cho gió và mai sau sẽ lấy lại
  3. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0

    Lâu rồi mới về lại chốn cũ...
    Cám ơn bạn Biển Đẹp và các bạn nhé ! Mến chúc tất cả mọi người, các anh chị, bạn bè thân quen và cả những khách trọ mới đến một năm mới vui vẻ, hạnh phúc !
    A Snowy Winter Day
    Nothing is more beautiful than a snowy winter day.
    Somehow just watching the snow drift down seems to melt your cares away.
    The world is buried under a fluffy blanket of white,
    That sparkles and glistens as it reflects the light.
    Although the air is frosty and cold,
    Our hearts are warmed by the sight we behold.
    I could sit for hours just watching the view,
    But what I would really like to do,
    is share it with you!

    [​IMG]
  4. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0

    A smile
    A smile cost nothing, but gives so much.
    It enriches those who receive it, without making poorer those who give.
    It takes only a moment, but the memory of it sometimes lasts forever.
    None is so rich or mighty that he can get along without it,
    and none is so poor but that he can be made rich by it.
    A smile creates happiness in the home, fosters goodwill in business, and is the countersign of friendship.
    It brings rest to the weary, cheer to the discouraged, sunshine to the sad, and it is nature''''s best antidote for trouble.
    Yet it cannot be bought, begged, borrowed, or stolen, for it is something that is of no value to anyone until it is given away.
    Some people are too tired to give you a smile.
    Give them one of yours, as none needs a smile
    so much as he who has no more to give.
    [​IMG]
    Được oshin sửa chữa / chuyển vào 20:50 ngày 26/12/2003
  5. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0

    [​IMG]
    The Beauty of a Woman
    The beauty of a woman
    is not the clothes she wears,
    the figure she carries
    or the way she styles her hair.
    The beauty of a woman
    must be seen in her eyes,
    (the doorway to her heart).
    The beauty of a woman
    is reflected in her soul,
    the care she lovingly gives,
    the passion that she shows.
    The beauty of a woman,
    with passing years,
    only grows.
    Được Oshin sửa chữa / chuyển vào 20:36 ngày 26/12/2003
  6. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Hì, hôm qua được cô bạn cho xem cuốn báo HHT từ Việt Nam , có bài này thấy hay hay...
    Trò chuyện với em
    Là ánh nắng, là khí trời nuôi em lớn khôn...
    Hồi đó, trong một lần dự giờ, tôi nhìn thấy một cậu bé ngồi buồn thiu trong lớp học. Hóa ra em mới chuyển vào lớp này. Nhưng không phải lớp mới, bạn mới làm cho em khép mình lại. Mà chính là cái lớp chọn với đa số là con em của các cán bộ làm việc trong một viện nghiên cứu đã làm cho người bạn mới này mất tự tin. Bố mẹ em đều là công nhân nghèo, em nghĩ là người ta đã chọn nhầm và thực tế thì em khó mà có đủ sức để theo học lớp này, khi mà ba mẹ chẳng thể kèm cặp giúp em được chút gì.
    Không biết là tôi đã giải thích với em những gì. Hình như tôi đã kể về trường hợp cô bé bán khoai thi đỗ ba trường đại học, em ấy cũng chẳng có bố mẹ kèm cặp. Tôi cũng kể cho em chuyện những người mẹ quê chân chất, chưa đọc thông viết thạo mà vẫn nuôi con thành tiến sĩ. Rất nhiều những người mẹ như vậy, đất nước phải chịu ơn, ngài Thủ tướng phải cảm ơn, và Bộ Giáo dục cũng phải cám ơn họ. Đâu phải nói để an ủi em. Có một thực tế là nhiều gia đình trí thức, danh giá, giàu có nhưng nuôi con không thành tài, không bằng những người mẹ nghèo, thất học.
    Chuyện đó lạ mà không lạ. Em thử xem, em nhớ về cô giáo nào nhất trong kỷ niệm thời đi học của em ?
    Chúng ta đến trường để thu nạp kiến thức. Có vẻ như logic này khiến chúng ta sẽ nhớ nhiều đến những cô giáo giỏi, người có khả năng truyền thụ cho chúng ta nhiều kiến thức học hành hơn. Thế nhưng không hẳn vậy, chúng ta cũng rất nhớ những cô giáo hiền hậu, yêu thương học trò, đôi khi chính họ mới là người ảnh hưởng sâu sắc đến chúng ta, đánh thức năng lực học hành trong chúng ta. Có lúc nào bạn băn khoăn về điều này không : Vì lẽ gì mà những cô giáo hiền hậu, không phải giỏi nhất về chuyên môn lại có tác động nhiều đến việc học tập của ta, lại có thể khiến ta nhớ nhiều hơn khi đã xa ?
    Cho đến hôm nay, giữa thời đại kinh tế tri thức, sự thông minh và kiến thức có thể đem lại nhiều thứ, đặc biệt là giá trị kinh tế, tiền bạc. Thế nhưng rất nhiều chàng trai khi chọn người bạn đời cũng chú ý tiêu chí "thảo hiền" trước cả sự thông minh sắc sảo, và sự cân nhắc này có lẽ sẽ còn mãi về sau này nữa. Họ đã sai ? Họ quá cổ điển ?
    Sự lý giải của cổ nhân, kinh nghiệm của những người thông thái nói rằng, những cây non muốn lớn lên thì cần phải có dưỡng chất, cần phân bón, cần độ phì của đất. Những cô giáo sắc sảo, thông minh giỏi truyền đạt kiến thức sẽ mang đến những dưỡng chất ấy. Nhưng cây muốn lớn lên còn cần phải có ánh nắng, có khí trời. Sự nồng ấm tình cảm từ những cô giáo hồn hậu chính là ánh nắng, không khí đó. Từ đó mà sức sống thêm mạnh. Từ đó mà có những người mẹ thất học đạt danh hiệu dạy giỏi, những người mẹ nghèo đạt danh hiệu nhà giáo nhân dân. Từ đó mà có rất nhiều những cô giáo hiền từ nhân đức làm nền móng xây nên nhân tài. Từ đó mà vẫn mãi mãi có nhiều chàng trai lựa chọn người vợ thảo hiền. Và chính cậu bé ngồi buồn trong lớp học ấy về sau cũng đã thi đỗ cả ba trường đại học.
    Đoàn Công Lê Huy
  7. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Rêu Huế

    Đối diện với tôi bây giờ là Khiêm Cung và chiều Huế. Đến Huế lần nào tôi cũng thường dành thời gian viếng thăm các lăng tẩm, đền đài. Khiêm Lăng là nơi tôi hay ở lại lâu hơn cả. Để làm gì? Chẳng biết phải để làm gì. Có điều, sau cơn mưa chiều nay, Khiêm Lăng dường như mênh mông sâu thẳm hơn. Quanh tôi là cả một thế giới hoang đường, đến từng tiếng lá rơi cũng cơ hồ như không thực.
    Có vẻ như nhiệt độ bên trong Khiêm Cung lúc nào cũng thấp hơn so với phố xá ngoài kia. Hễ bước vào Khiêm Lăng là mọi mệt mỏi, mọi tất bật xuôi ngược lo âu bỗng dưng tiêu tán. Nước hồ của Khiêm Tạ, gạch đá của Khiêm Cung, và đồi thông rười rượi lời gió, và những cây sứ già lụ khụ rêu bám đầy gốc được chống đỡ bởi những chiếc gậy, cũng dốc lòng dăm nụ như tặng vật của tàn phai gởi cho chiều một chút sắc hương.
    Lòng vòng trên những lối đi trong lăng, tôi phát hiện ra một nơi hình như rất ít người lui tới. Đó là Chí Khiêm Đường với những gian nhà ngói thấp nhỏ xiêu đổ được nối liền những bệ thờ xây bằng đá, mỗi bàn thờ được gắn những bài vị bên cạnh những bát nhang lạnh ngắt. Nơi thờ phượng những bà phi, những cung tần mỹ nữ là đây ư?
    Sinh thời quý bà có được hạnh phúc không nơi cấm cung thăm thẳm mà giờ đây nhà hoang tàn, khói hương lạnh ngắt...? Tôi nhắm mắt cố hình dung từ những chiếc hài lóng lánh đường kim tuyến được trưng bày trong lăng, những gót son lụa là tha thướt từ đó bước ra bao dáng ngọc, chợt bay lên lõa xõa trong sương mờ, tiếng gió thổi thốc qua mái ngói rờn rợn như là tiếng não lòng đâu đó quanh đây!
    Chia đều bó hương, tôi thắp lên mười mấy bệ thờ, ngắm nhìn rêu phong và tường mái ẩm mục, bỗng tôi phát hiện ra một điều hết sức huyễn hoặc: dường như rêu Chí Khiêm Đường trên mái ngói xiêu lệch kia, ở những vách tường loang lổ kia, tất cả tốt tươi hơn bất cứ chỗ nào trong Khiêm Lăng. Và hình như cái màu xanh ấy cũng biết u buồn, biết gieo vào con người một cảm xúc xanh um nỗi mang mang hoài cổ!
    Chợt nhớ, một nhà báo bạn tôi may mắn được viếng xứ sở Phù Tang, anh mang về một câu chuyện lạ đời: Người giữ rêu. Ở một đất nước mà nền văn minh công nghiệp tưởng như đuổi kịp các vị thần trên những vì sao lại có cái công việc làm kỳ cục: giữ và sửa rêu xanh!
    Người ta chăm sóc cho lúa, cho hoa, kể cả cho cỏ nữa, chứ ai đời lại chăm sóc rêu, giữ cho rêu tươi tốt bao giờ? Một ý niệm tuyệt vời cho một việc làm hết sức lãng mạn. Người giữ rêu ăn lương nhà nước hẳn hoi cơ đấy. Hàng ngày anh ta chỉ có mỗi một việc là sửa rêu trên những con khe dòng suối. Ai mà giẫm bừa lên hoặc phá hư hỏng sẽ bị phạt tiền.
    Rêu là gì mà ghê gớm thế? Vâng, nó vừa là biểu tượng của sự lãng quên và cũng là thành quách bao bọc giữ gìn quá khứ. Giữ rêu là chống lại sự lãng quên và biết nuôi dưỡng chăm sóc quá khứ, lịch sử chăng ? Dân tộc nào mà chẳng bắt đầu ra đi từ những con khe, dòng suối lịch sử ấy. Ở một ý nghĩa nào đó của sinh học, giữ và sửa rêu xanh hoặc nuôi đom đóm trong vườn thiên nhiên là để tìm cách ứng xử, theo dõi môi trường...
    Nhưng vượt lên tất cả vẫn là giá trị văn hóa: dạy cho những thế hệ về sau biết giữ gìn quá khứ. Đây không hoàn toàn là việc làm mang màu sắc kiểu sức, mà là hiện thực thường trực trong từng bữa ăn, giấc ngủ của mỗi gia đình con cái xứ Phù Tang. Nó vừa mang đủ đặc trưng thi ca, tư tưởng đạo đức, văn hóa. Nó cùng với đỉnh cao Phú Sĩ dựng nên những biểu tượng tâm linh trong trái tim mọi công dân con cái đất nước Thái Dương Thần nữ...
    Còn ở đây, tại chốn này chốn kia, bao nhiêu đền đài, lăng tẩm, phố cổ... Người gác cửa mọi nơi đều không thiếu, nếu có thiếu chăng là thiếu "người giữ rêu". Mà xem ra công việc đó ở ta là lãng mạn quá chừng. Chân rời Khiêm Lăng rồi mà sao rêu xanh như cứ còn loáng thoáng theo mỗi bước chân!
    Nguyễn Nhã Tiên
  8. lanhchanh

    lanhchanh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    130
    Đã được thích:
    0
    Thử một cái
  9. lanhchanh

    lanhchanh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    130
    Đã được thích:
    0
    Không nhớ đây là chỗ nào

  10. lanhchanh

    lanhchanh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    130
    Đã được thích:
    0

    Được lanhchanh sửa chữa / chuyển vào 21:53 ngày 11/01/2004

Chia sẻ trang này