1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bác lãnh đạo cái ( từ trang 5 mới có cái để đọc nhưng đọc được từ trang 1 mới gọi là giỏi ).

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi Don_Quixote_new, 26/12/2001.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0


    [​IMG]
    I wonder

    I wonder why the grass is green
    And why the wind is never seen ?
    [​IMG]
    Who taught the birds to build a nest
    And told the trees to take a rest ?
    [​IMG]
    And why the moon is not quite round
    Where can the missing bit be found ?
    [​IMG]
    Who lights the stars when they blow out
    And make the lightning flash about ?
    [​IMG]
    Who paints the rainbow in the sky
    And hangs the fluffy clouds so high ?
    [​IMG]
    (Jeannie Kirby)​
    Được Daisy sửa chữa / chuyển vào 22:49 ngày 28/02/2004
  2. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0


    [​IMG]
    The most precious possession that ever comes to a man in this world is a woman''s heart.
    [​IMG]
    Love is always open arms. If you close your arms about love you will find that you are left holding only yourself.
    [​IMG]
    My heart to you is given:
    Oh, do give yours to me;
    We''ll lock them up together,
    And throw away the key.
    [​IMG]
    There is only one happiness in life: to love and be loved.
    [​IMG]
    Love is an act of endless forgiveness
    A tender look which becomes a habit.
    [​IMG]
    Love does not consist in gazing at each other
    but in looking together in the same direction.

    [​IMG]
    You come to love not by finding the perfect person,
    but by seeing an imperfect person perfectly.

    [​IMG]
    Love is always bestowed as a gift --
    freely, willingly, and without expectation....
    We don''t love to be loved; we love to love.
    [​IMG]
    Love grows by giving. The love we give away is the only love we keep. The only way to retain love is to give it away.
    [​IMG]
    The most powerful symptom of love is a tenderness which becomes at times almost insupportable.
    [​IMG]
    Inside the heart of each and every one of us there is a longing to be understood by someone who really cares. When a person is understood, he or she can put up with almost anything in the world.

    [​IMG]
    True love begins when nothing is looked for in return.


    [​IMG]
    In dreams and in love there are no impossibilities

    [​IMG]
    Just because someone doesn''t love you in the way you want them to,
    doesn''t mean that they don''t love you with all they''ve got.

    [​IMG]
    Smile at each other, smile at your wife,
    smile at your husband, smile at your children,
    smile at each other--it doesn''t matter who it is--
    and that will help you to grow up in greater love
    for each other.
    [​IMG]
    Love knows no reasons,
    love knows no lies.
    Love defies all reasons,
    love has no eyes.
    But love is not blind,
    love sees but doesn''t mind.
    [​IMG]
    Love is sometimes denied, sometimes lost,
    sometimes unrecognized, but in the end,
    always found with no regrets, forever valued
    and kept treasured.

    [​IMG]
    Sometimes we let affection,
    go unspoken,
    Sometimes we let our love
    go unexpressed,
    Sometimes we can''t find words to tell
    our feelings,
    Especially towards those
    we love the best..

  3. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Lâu lâu đọc lại bài này bác Milou post bên VNE của tác giả Minh Nguyệt hay hay, Khoai tìm thêm hình ảnh minh họa rồi post lên nhà cho bạn bè quán trọ đọc nhé !
    Trên thế giới có rất nhiều dòng sông nổi tiếng, trở thành hình ảnh tiêu biểu cho cả một hay nhiều quốc gia. Ví dụ, dòng sông Mekong chảy từ Trung Hoa xuống Lào, Campuchia và Việt Nam, dòng sông Hoàng Hà ở Trung Hoa, dòng sông Hằng ở Ấn Độ, dòng sông Seine ở Pháp, hay dòng sông Danube ở châu Âu, v.v... Đối với giới yêu thơ, dòng sông Seine là một hình ảnh cực kỳ thơ mộng, tuy nhiên, đối với giới yêu nhạc, dòng sông Danube lại là một hình ảnh vô cùng quyến rũ và quen thuộc. Bởi vì có ai yêu âm nhạc mà lại không biết bản nhạc valse nổi tiếng "Danube Xanh" của nhà soạn nhạc người Áo Johann Strauss, người từng được mệnh danh là "ông vua của loại nhạc valse".
    [​IMG]
    Sự đóng góp của nước Áo vào nền âm nhạc cổ điển
    Danube
    Danube là một con sông huyết mạch của cả châu Âu, hay nói chính xác hơn, là con sông lớn thứ nhì của châu Âu, chỉ sau sông Volga. Dài tổng cộng 2.800 cây số, sông Danube bắt nguồn từ nước Đức, chảy qua 8 quốc gia nữa là Áo, Slovakia, Hungary, Croatia, Nam Tư, Bulgarie, Rumanie và Ukraine, và cuối cùng đổ ra Hắc Hải. Từ lâu, sông Danube đã đem lại nhiều lợi ích về mặt kinh tế cho các nước vừa kể. Có nhiều quốc gia đã tận dụng sức nước của con sông này bằng cách xây đập nước cũng như xây các nhà máy thuỷ điện. Ngoài ra, sông Danube còn là đường giao thông thương mại chính, là nơi vận chuyển hàng hoá xuất và nhập khẩu cho nhiều nước. Có 3 thủ đô lớn của châu Âu nằm bên giòng Danube: đó là thủ đô Vienna của nước Áo, Budapest của Hungary và Belgrade của Nam Tư. Như vậy rõ ràng Danube là một dòng sông có tính chất quốc tế. Thế nhưng, dưới mắt của giới yêu chuộng nghệ thuật, đặc biệt là âm nhạc, Danube dường như chỉ là tài sản riêng của nước Áo. Điều đó cho thấy sức mạnh và ảnh hưởng lớn lao của nhà soạn nhạc Johann Strauss cũng như của nền âm nhạc cổ điển tuyệt vời của Áo nói chung. Điều đó cũng cho thấy là nói đến nước Áo, trước tiên chúng ta phải nhắc đến những nhà soạn nhạc tài hoa lừng lẫy mà đất nước này đã sản sinh ra và bù lại, bằng tài hoa xuất chúng của mình, họ đã làm vang danh nước Áo trên phạm vi toàn thế giới.
    Johann Strauss
    Johann Strauss sinh năm 1825 tại thủ đô Vienna, trong một gia đình nổi tiếng về âm nhạc. Thân sinh của ông, cũng tên là Johann Strauss, là một nhà soạn nhạc lừng danh của Vienna, tác giả của gần 300 bản nhạc, trong đó có một số trở thành những tác phẩm cổ điển.Trong dòng họ Strauss có đến gần một chục nhạc sĩ. Tuy nhiên, Johann Strauss (con) là người tài năng nhất. Đó là một thứ tài năng thiên phú, bộc lộ ngay từ lúc còn rất bé: sáng tác đầu tay của ông được soạn vào năm lên 6. Thế nhưng, cha của Strauss lại chỉ muốn ông sau này làm việc trong ngành ngân hàng, cho nên không những không khuyến khích mà còn cương quyết cấm con trai tiếp nối con đường sự nghiệp của mình. May cho Strauss, là mẹ ông đã đứng ra thu xếp cho ông được lén lút học vĩ cầm với một nhạc sĩ đang tham gia trong giàn nhạc của chồng. Năm 1840, lúc Strauss 15 tuổi, cha ông bỏ nhà ra đi theo người tình mới. Đối với Strauss, biến cố này có ý nghĩa như một sự giải thoát bởi vì từ đó, Strauss có toàn quyền tận hiến đời mình cho âm nhạc.

    [​IMG]
    Với một sự nghiệp sáng tác phong phú gồm hàng trăm nhạc khúc thuộc nhiều điệu khác nhau như valse, polka và quadrille, có thể nói, Johann Strauss đã làm mưa làm gió trong nền âm nhạc khiêu vũ tại thủ đô Vienna trong suốt thế kỷ 19. Tuy nhiên thành công lớn nhất của Strauss là ở loại nhạc valse và có lẽ bài "Giòng Danube xanh" là tác phẩm xuất sắc nhất của ông, đồng thời cũng là bài valse được ưa chuộng nhất trên thế giới. Trong cuốn "Classical Music, the Great Composers and Their Masterworks", John Stanley nhận xét về nhạc valse của Strauss như sau:
    "Tất cả những bài valse của Strauss đều theo một mô thức cấu trúc căn bản, gồm một dạo khúc khai vũ chậm rãi; tiếp theo đó thường là năm phân đoạn luân vũ và được kết thúc bằng một hậu khúc trong đó các nhạc đề chủ yếu được tái hiện dưới hình thức một chuỗi các vế liên hoàn, tạo nên một cảm giác dồn nhanh nhịp. Đó là một dạng thể mà bất cứ một nhà soạn nhạc vững vàng nào cũng có thể áp dụng một cách trôi chảy; nhưng những bài valse hay nhất của Strauss thì hài hòa hơn, được phối khí hoàn hảo hơn, kết cấu tiết tấu cân đối hơn, và giai điệu duyên dáng hơn bất cứ ai khác. Những bài valse đó đã thể hiện được tâm trạng của người dân Vienna ở thế kỷ 19 - đó là sự tinh tế và chủ nghĩa hưởng lạc".
    Mozart
    Ngoài Yohann Strauss, chúng ta còn phải kể đến một vài tên tuổi lừng lẫy khác như Mozart và Schubert. Wolfgang Amadeus Mozart sinh năm 1756 tại thành phố Salzburg. Từ năm 3 tuổi Mozart đã biết chơi đàn piano và đàn vĩ cầm. Chị của Mozart là Maria Anna cũng chơi đàn keyboard rất xuất sắc. Năm 1762, cha của Mozart dẫn hai chị em ông đi trình diễn tại cung điện Vienna. Hai chị em Mozart được triều đình Áo ban tặng nhiều phẩm vật, còn cha ông thì được ban thưởng tiền. Sự thành công này đã dẫn đến chuyến lưu diễn thứ hai, xa hơn và cũng dài ngày hơn đến tận thủ đô Paris của nước Pháp vào năm sau. Thời gian ấy chưa có xe lửa và đường xá cũng chưa tốt như hiện nay nên cuộc hành trình bằng xe ngựa của họ kéo dài khá lâu. Trên đường đến Paris, hai chị em Mozart thường xuyên biểu diễn cho các gia đình quý tộc và khi họ dừng lại ở các thị trấn lớn thì cha Mozart tổ chức những buổi hòa nhạc thu hút được rất nhiều người đến nghe. Tại cung điện Versailles ở Paris, sự thành công của họ cũng vô cùng rực rỡ. Chính tại Paris, những tác phẩm của Mozart, bao gồm 4 bản xô-nát được phát hành lần đầu tiên. Năm đó soạn nhạc thiên tài chỉ mới có 7 tuổi. Sau Paris là liên tiếp những chuỗi ngày tháng lưu diễn của Mozart ở nước ngoài, từ Anh quốc đến Hòa Lan, Ý, v.v... Có thể nói tên tuổi của Mozart vang dội khắp nơi ở châu Âu trước khi thành phố Salzburg công nhận tài năng của ông. Mozart lâm bệnh nặng vào mùa thu năm 1791 và qua đời vào tháng 12, lúc mới 35tuổi, để lại một sự nghiệp đồ sộ gồm 50 bản nhạc giao hưởng, 22 vở opera, vô số bản xô-nát dành cho đàn piano và vĩ cầm, v.v...
    [​IMG]
    Năm 1991, nhân kỷ niệm 200 năm ngày mất của Mozart, nhạc của ông được trình tấu ở khắp nơi trên thế giới. Ví dụ như tại thành phố New York, Hoa Kỳ, 11 đoàn nghệ thuật đã phối hợp giới thiệu sự nghiệp của Mozart đồng thời tổ chức nhiều buổi nói chuyện và triển lãm để vinh danh một thiên tài lỗi lạc. Riêng tại thành phố Salzburg là nơi ông sinh ra thì tuần lễ Mozart được tổ chức hàng năm vào tháng giêng.
    Schubert
    Sinh năm 1797 tại thủ đô Vienna, Schubert là con út trong một gia đình có năng khiếu đặc biệt về âm nhạc. 3 người anh của Schubert đã dạy ông chơi đàn piano và vĩ cầm từ lúc ông còn rất bé. Tuy nhiên, một thời gian sau, Schubert lại tỏ ra vượt trội hơn hẳn các anh. Năm 11 tuổi, nhờ có giọng hát hay, Schubert xin được một học bổng vào trường Konvikt, là trường chuyên đào tạo các giọng nam cho đội hợp ca của triều đình. Cuộc sống của Schubert tại trường khá vất vả vì những bữa ăn ở trường không đủ no, trong khi đó gia đình ông lại nghèo, không thể gửi đủ tiền cho ông mua thêm thức ăn. Schubert thường xuyên bị đói, ngoài ra ông cũng không có tiền mua giấy kẽ giòng sẵn để viết nhạc. May mắn là ông có một người bạn lớn tuổi hơn, ngưỡng mộ tài năng của ông nên thường cung cấp giấy cho ông sáng tác.
    [​IMG]
    Năm 1813, tức năm Schubert 16 tuổi, ông bị đuổi ra khỏi trường, lý do là vì ông đã đến tuổi bị vỡ tiếng. Vì không hội đủ chiều cao để tham gia quân đội hoàng gia, cho nên ông quyết định nối nghiệp cha, làm nghề thầy giáo. Ngoài thì giờ đi dạy, Schubert dành hầu như toàn bộ thời gian còn lại cho việc sáng tác. Chỉ trong vòng 5 năm, ông đã hoàn tất 5 bản giao hưởng, 6 vở opera và 300 bài hát. Chính vì sáng tác nhiều bài hát như vậy mà sau này nhiều người cứ tưởng Schubert chỉ là một nghệ sĩ sáng tác bài hát nhưng thật ra tác phẩm của ông rất đa dạng gồm cả nhiều bản giao hưởng cũng như nhiều bản tứ tấu và xô-nát.
    Vừa rồi là phần trình bày một khía cạnh đặc sắc của nước Áo: đó là sự đóng góp lớn lao của quốc gia này vào nền âm nhạc cổ điển Tây phương.
  4. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Nước Áo - Các thành phố lớn
    Áo là một quốc gia đẹp nổi tiếng ở châu Âu. Vẻ đẹp của nước Áo là vẻ đẹp được tạo thành một phần từ thiên nhiên và một phần từ văn hoá. Bước chân trên lãnh thổ nước Áo, người ta không những chỉ được nhìn ngắm những đồi núi hay sông hồ thơ mộng mà còn được chiêm ngưỡng vô số những di tích lịch sử lâu đời và vô cùng tráng lệ.Về phương diện thiên nhiên, nói đến Áo, chúng ta không thể không kể đến dãy núi Alps. Đó là dãy núi dài nhất và cao nhất của châu Âu, chạy qua nhiều nước là Pháp, Ý, Thuỵ Sĩ, Đức, Nam Tư và Áo. Tại Áo, dãy Alps chiếm khoảng 65% diện tích của nước này. Phong cảnh của dãy Alps ở nước Áo rất thơ mộng, bao gồm những đỉnh núi có tuyết phủ quanh năm, những thung lũng nhỏ hẹp, những hồ nước xanh biếc và những khối băng khổng lồ. Đây đó dọc theo dãy núi là những toà lâu đài nguy nga, những căn nhà gỗ cheo leo, những ngôi làng mạc cổ cũng như những trung tâm nghỉ mát nổi tiếng nhất thế giới. Đỉnh cao nhất của dãy Alps tại Áo là Gross Glockner - 3.800 thước.
    [​IMG]
    Ngoài dãy núi Alps, là nơi du khách có thể đến chiêm ngưỡng cảnh núi non hùng vĩ hay trượt tuyết quanh năm, có 3 thành phố lớn của nước Áo được yêu chuộng nhất là thủ đô Vienna, thành phố Salzburg và thành phố Innsbruck.
    Vienna
    Thủ đô Vienna chiếm đến 20% dân số của cả nước, với hơn 1 triệu rưỡi người. Nằm ở phía tây bắc của nước Áo, Vienna được xem là một trong những thành phố nổi tiếng nhất của châu Âu. Ngày xưa, Vienna từng là thủ đô của cả đế quốc Áo, một lãnh thổ rộng lớn kéo dài từ Thuỵ Sĩ đến tận nước Nga. Đế quốc Áo sụp đổ vào năm 1918, sau khi Áo và quốc gia đồng minh Đức bị đánh bại trong thế chiến thứ nhất. Hiện nay, Vienna chỉ là thủ đô của một nước Áo Cộng hòa và nhỏ bé có diện tích gần 84.000 cây số vuông, tức khoảng 1/8 của lãnh thổ trước kia. Tuy nhiên, Vienna vẫn còn lưu giữ rất nhiều dấu tích lịch sử của thời vàng son cũ, ví dụ như những toà lâu đài tráng lệ, những công trình kiến trúc độc đáo, và những thành tựu đặc sắc về nghệ thuật.
    [​IMG]
    Nhà hát Opera
    [​IMG]
    Cung điện Hofburg
    [​IMG]
    Cung điện Belvedere​
    Tại thủ đô Vienna, người ta có thể tìm thấy nhiều di tích cổ như Nhà hát opera, được xây vào năm 1869 ; cung điện Hofburg, một công trình kiến trúc vĩ đại và phức tạp kéo dài đến 7 thế kỷ mới hoàn tất, hiện nay là nơi tập trung cả thảy 6 viện bảo tàng; cung điện Belvedere, được xây vào đầu thế kỷ 17, nổi tiếng nhờ có Viện Bảo tàng Áo, nơi trưng bày cả một chiều dài thành tựu nghệ thuật của nước Áo từ thời Trung cổ cho đến thời kỳ đương đại. Ngoài Viện Bảo tàng Áo, Viện Bảo tàng Freud cũng được du khách đặc biệt chú ý. Tuy sinh trưởng tại Czechoslovakia nhưng Sigmund Freud chủ yếu sinh sống và làm việc tại Vienna. Viện Bảo tàng Freud chính là nhà ở đồng thời là phòng khám trước kia của Freud từ năm 1891 cho đến năm 1938. Sau khi tốt nghiệp Đại Học Vienna, Freud trở thành bác sĩ phân tâm học đầu tiên và lừng danh nhất thế giới. Viện Bảo tàng Freud hiện trưng bày một số vật dụng cá nhân của ông như mũ, áo khoác, cũng như một số đồ đạc trong nhà của ông ngày trước.
    Tuy nhiên, biểu tượng chính của thủ đô Vienna có lẽ là ngôi nhà thờ St. Stefan, được kiến trúc theo kiểu baroque, tức là một hình thức kiến trúc đặc biệt thịnh hành ở châu Âu vào thế kỷ thứ 17 và 18. Ngôi nhà thờ này đã nhiều lần bị hư hại trong thời gian các trận chiến diễn ra ngay tại thủ đô Vienna. Cách đây hàng trăm năm, đạn đại bác của quân đội Thổ Nhĩ Kỳ đã bắn trúng nhà thờ, và hiện nay dấu vết của nó vẫn còn nằm trên tường. Gần đây nhất, sau một trận oanh kích xảy ra vào thế chiến thứ hai, ngôi nhà thờ bị bốc cháy, làm cho nóc nhà thờ và nhiều bức tường bị tàn phá nặng nề. Sau khi thế chiến kết thúc, phải mất đến 10 năm nhà thờ mới được sửa chữa và tu bổ lại như ngày nay. Xung quanh nhà thờ là một quảng trường thường xuyên có nhiều nhạc sĩ, kịch sĩ và họa sĩ đến sinh hoạt và biểu diễn, mang lại cho cả khu vực một bầu không khí vừa vui tươi trẻ trung vừa đầy tính chất văn nghệ.
    [​IMG]
    Âm nhạc là niềm say mê sâu đậm của người dân Vienna. Trước đây, Vienna được xem là thủ đô âm nhạc của cả châu Âu. Nhà soạn nhạc người Đức Johannes Brahms từng gọi Vienna là "thánh địa của giới nhạc sĩ". Năm 36 tuổi, chính bản thân Brahms cũng quyết định rời bỏ quê hương để sang Vienna sinh sống cho đến cuối đời. Ngày nay, âm nhạc và khiêu vũ vẫn là một phần rất quan trọng trong đời sống văn hoá của người dân Vienna. Vienna có 4 dàn nhạc giao hưởng lớn thuộc loại lừng danh nhất thế giới. Hàng năm, đúng vào mùa lễ Fasching, có khoảng 300 buổi khiêu vũ được tổ chức tại thủ đô Vienna, trong số đó nổi tiếng nhất là buổi khiêu vũ tại Nhà hát opera quốc gia. Trong buổi khiêu vũ đặc biệt này, mọi người đều mặc trang phục của thời cung đình xa xưa.
    Salzburg
    Nằm ở miền trung của nước Áo, thành phố Salzburg là quê quán của nhà soạn nhạc Mozart, do đó người ta có thể tìm thấy dấu vết của ông ở nhiều nơi, đặc biệt là tại 2 viện bảo tàng Mozart. Viện bảo tàng thứ nhất là ngôi nhà mà Mozart đã sinh ra, lớn lên và sống cho đến năm 17 tuổi và viện bảo tàng thứ hai là chỗ cư ngụ của Mozart từ năm 1773 đến năm 1787. Cả hai nơi đều trưng bày những nhạc cụ mà Mozart từng sử dụng, những tờ giấy viết nhạc cũng như một số vật dụng cá nhân khác của ông. Salzburg cũng là nơi tổ chức tuần lễ Mozart hàng năm vào tháng giêng để vinh danh người con yêu quý của mình.
    [​IMG] [​IMG] [​IMG]

    Thành phố Salzburg thu hút được nhiều du khách, một phần nhờ Lễ hội Salzburg được tổ chức hàng năm vào mùa hè, từ cuối tháng 7 đến cuối tháng 8. Đây là một lễ hội âm nhạc có tầm vóc quốc tế, được thành lập từ năm 1920, chuyên trình diễn nhạc cổ điển, kịch opera, v.v..., trong đó có cả tác phẩm của Mozart. Bất cứ dàn nhạc hay ca sĩ nào được mời tham dự lễ hội đều có thể xem như tài năng của mình đã được thế giới công nhận.
    Innsbruck
    Thành phố Innsbruck, nằm ở phía tây nước Áo, trong một thung lũng ở trên dãy núi Alps, là nơi đã diễn ra hai lần Thế vận hội mùa đông, vào năm 1964 và 1976. Innsbruck nổi tiếng là một trung tâm trượt tuyết của nước Áo. Tuy nhiên đó cũng là một thành phố có tính chất lịch sử bởi vì vào cuối thế kỷ thứ 15, hoàng đế Maximilian đệ nhất đã đặt cung điện tại đây, sau đó Innsbruck trở thành nơi cư ngụ của hoàng gia Áo trong vòng hơn một thế kỷ rưỡi.
    [​IMG]
    Một trong những địa điểm thu hút nhiều du khách nhất là Hofkirche, tức ngôi mộ của hoàng đế Maximilian đệ nhất.
    [​IMG]
    Hofkirche​
    Đây là nơi trưng bày quan tài khổng lồ của nhà vua, được chạm nổi bằng những hình ảnh lúc ông còn sinh tiền. Chung quanh quan tài là 28 bức tượng bằng đồng của tổ tiên hoàng đế. Ngôi mộ này được xem như một trong những công trình điêu khắc độc đáo nhất của thời kỳ Phục hưng. Tuy nhiên đó thật ra chỉ là quan tài và mộ giả, có tính cách tượng trưng mà thôi. Lý do là vì hoàng đế được chôn cất tại một thị trấn cách thủ đô Vienna hơn 50 cây số về hướng nam chứ không phải tại đây.
    Minh Nguyệt
    Được Khoai lang sửa chữa / chuyển vào 19:58 ngày 03/03/2004
  5. nore

    nore Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/01/2002
    Bài viết:
    1.060
    Đã được thích:
    0
    Vâng, xin phép bác Khoailang và Oshin cho Nore được ngắt mạch một tẹo. Lâu lắm mới lại vào đây. Hôm qua giở giời, rỗi rãi, miệt mài ngồi đọc lại từ đầu topic này, thấy như vẫn còn nóng hôi hổi những cảm xúc, tâm sự của mọi người. Đang đọc đến trang 25 hay 26 gì đó thì ttvn bị lỗi, đúng là cái trang về 8/3 của những năm kia!
    Lại sắp đến 8/3 nữa. Mọi người có còn nhớ đến Quán trọ này ko nhỉ?
    P/S: To Khoailang: Thình thoảng ghé vào đây đọc bài, thấy anh vẫn online thì mừng lắm . (chả biết anh có còn nhớ Nore ko nhỉ?)
     
    Trời đánh còn tránh lúc ăn!
  6. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Cám ơn Nore còn nhớ đến anh ! Cô bé Nore box Ẩm thực hôm nào giới thiệu mấy món ăn Hàn Quốc đây mà, anh làm sao quên được nhỉ.
    Cũng sắp đến 8-3 rồi, Khoai thân chúc Nore, Pakita thân yêu, và các chị em gái, nếu có ai còn nhớ mà đến quán trọ này chơi, luôn vui vẻ, trẻ trung, xinh đẹp và yêu đời nhé !
    Khoai lang
    [​IMG]
    ... Mắt của trời xanh
    Lưu Quang Vũ (1948 - 1988)
    Tóc của đêm dài, mắt của trời xanh
    Mắt của phương xa, tay của đất nâu lành
    Người yêu như lửa và như lụa
    Bản nhạc ngày xưa, con tàu xứ lạ
    Nắng cuối màu đông, hoa chớm thu...
    Bánh xe lăn bờ biển cát bao la
    Con ve xanh mưa rào ướt đẫm
    đôi mắt to nóng bỏng
    nói chi lời tàn nhẫn để anh đau?
    Ru em bên hồ sâu
    Lòng đêm rừng thăm thẳm
    Mặt trời - chiếc mũ vàng chói sáng
    Nghiêng một ngày xuống ngủ ở vai em.
    Anh muốn làm cánh cửa để em quên
    ngọn gió nhỏ trên trán em kiêu hãnh
    làm cốc nước em cầm trưa nắng gắt
    làm con đường quen thuộc để em qua.
    Vì em, anh viết những bài thơ
    gương mặt ấy không gì thay được cả
    mặc ai bảo tình yêu giờ đã cũ
    như vầng trăng như ngọn thuỷ triều
    Anh vẫn dựng ngôi nhà theo quy luật của tình yêu
    Chẳng cần những lâu đài lạnh giá
    Chỉ tin nơi nào có em đến ở
    Chỉ sống bằng hơi thở của em thôi.
  7. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Tình già

    Tiếng khóc mất vợ của ông lão tám mươi lăm tuổi làm người nghe khó mà cầm lòng được. Từng tuổi này mà ông Đắc khóc như trẻ con, khóc như thể là khóc lần cuối cùng. Mà chắc là lần cuối cùng thật, bởi vì ông bà chẳng có đứa con nào mặc dù đã chung sống gần sáu mươi năm.
    Ông gọi bà bằng ''''em'''' từ khi mới sống với nhau, đến giờ vẫn vậy dù hai người đã vào cái tuổi gần đất xa trời, mọi người đều bật cười khi nghe cách xưng hô này. Còn bà cũng thế, một anh Bảy, hai anh Bảy. Nghe riết rồi cũng quen, mọi người trong xóm Giồng Giếng đều gọi ông bà bằng cái biệt danh hết sức ấn tượng: ''''Đệ nhất chung tình?. Ông chỉ cười và coi bộ cũng khoái cái biệt danh nghe ngồ ngộ. Đám con nít thì thường chọc ông bà bằng những câu hát rất trẻ con mỗi khi thấy ông bơi xuồng chở bà lên chợ. Mới sáng hôm kia, ông vừa đẩy chiếc xuồng ra khỏi ụ đã thấy chúng chạy dọc theo bờ kinh hát vang:
    Bà già nắm tay ông già
    Chiều chiều dắt ra bờ sông
    Hai hàm răng sún không còn
    ''''Hun" nhau té đùng xuống sông...

    Nghe những câu hát có phần hơi hỗn như vậy, thím Tám đang tắm cho bầy heo liền rút cây roi mây giắt ở mé vách chạy theo phang túi bụi vào đít bọn trẻ:
    - Chết tía tụi bây, hỗn nè, hỗn nè.
    Sau mỗi tiếng ''''nè'''' là tiếng chát của chiếc roi và tiếng "ây da'''' của bọn trẻ, chúng vừa chạy vừa xoa đít lia lịa nhưng chẳng đứa nào khóc, hình như cuộc sống cực khổ làm cho tụi con nít xóm này lì đòn từ nhỏ. Ông vừa bơi vừa dứ dứ cây dằm nhưng trên môi nở một nụ cười thiệt là hiền.
    Ông bà đến với nhau cũng hềt sức đặc biệt, mỗi người có một hoàn cảnh riêng nhưng đều mang những nỗi đau khó tả xiết. Hồi đó cha ông là một địa chủ giàu có ở Ba Xuyên với ruộng đất cò bay thẳng cánh. Là con một gia đình địa chủ nhưng ông không quan tâm gì đến việc ruộng đất, đến việc phát triển điền sản của gia đình. Điều duy nhất mà ông đam mê là võ thuật, ông tập võ từ bé và nổi tiếng cả hạt Ba Xuyên khi chỉ mới hai mươi tuổi. Cũng vì là con út trong gia đình nên ông bị cha mẹ bắt cưới vợ sớm, vợ ông cũng là con của một chức sắc nổi tiếng giàu có trong vùng. Do cuộc hôn nhân không tình yêu và cũng do lòng đam mê võ thuật của ông mà gia đình tan nát. Cha ông buồn nhưng biết tánh và thương con nên cố gắng nuôi dạy hai đứa cháu nội. Vợ ông quen thói sống xa hoa, đua đòi của gia đình giàu có nên tối ngày cắm đầu vào chiếu bạc, tiền của trong nhà lần lượt theo chân những quân bài xanh đỏ ra đi, rồi ngoại tình với tay hương quản Cảo cũng do thiếu nợ đỏ đen. Ba ông biết tin này đổ bịnh và mất sau đó ít tháng, má ông đau khổ quá cũng mất theo. Hay tin, ông về mang theo lòng căm hờn ngất trời, rình mấy đêm liền mới gặp vợ ông và hương quản Cảo từ sòng bạc về nhà. Chỉ với một cú đá, hương quản Cảo phải gục tại chỗ. Ông trói cả hai vào gốc cây sầu riêng cạnh mộ của cha mẹ ông, trong tay ông là cái phảng được mài sáng loáng dưới ánh trăng mười sáu. Mấy lần ông muốn chặt đứt đầu họ nhưng tiếng van nài của hương quản Cảo, những giọt nước mắt lỗi lầm của vợ ông và tiếng kêu khóc của hai đứa con nhỏ làm ông chùn tay. Ngẫm lại, ông thấy mình cũng có lỗi trong việc này, lỗi lớn nữa là khác. Nhưng dù sao ông cũng không thể tha thứ được, ông chém phập lưỡi phảng vào gốc cây sầu riêng:
    - Tao tha hai đứa mày, tất cả đất đai, tài sản tao không lấy thứ gì, chỉ có điều...
    Ôg chỉ vợ, nói tiếp:
    - Tao xin mày nuôi con tao đến lớn. Nếu chúng có chuyện gì tao sẽ lấy đầu cả hai đứa mày. Tao thề đó.
    Ổng làm giấy tờ giao một phần tài sản lại cho người chị gái ông giữ, chừng nào con ông lớn thì giao lại cho chúng. Một phần giao cho vợ ông, ông nói trong nỗi buồn và sự chán nản dâng cao:
    - Tình nghĩa vợ chồng coi như hết, cô đã có nơi nương tựa, chung sống với người dù sao tui cũng cầu chúc cho cô hạnh phúc.
    Những giọt nước mắt ân hận của người vợ không thể níu chân ông. Ông lạy mộ cha mẹ rồi đi trong một buổi chiều nhạt nắng, gió hiu hiu mang nỗi buồn qua sông, tâm hồn nặng trĩu. Ông đi như để quên tất cả, lang bạt kỳ hồ khắp Nam kỳ lục tỉnh, rồi sang Cao Miên, kết bạn với nhiều cao thủ trong giới võ thuật. Ông tham gia rất nhiều trận đấu trên võ đài, đã cùng với một số tay cự phách lúc lấy giờ như Đông Phương Sóc, Minh Thành, Minh Sang... tung hoành trên khắp các võ đài ở Việt Nam và Đông Dương.
    Ông quen bà cũng trong một dịp tình cờ. Đó là một ngày cuối năm, trời vào xuân, nắng dường như ấm hơn, hoa lá dường như xanh hơn và nỗi buồn trong ông lại ngùi ngùi trở lại, nhớ nhà và nhớ quê hơn... Khi chờ đò qua sông Long Toàn lên Trà Vang để tham gia một trận đấu võ đài, ông đã gặp bà, một cô gái nhà quê không có gì đặc biệt. Bà lúc đó mười tám tuổi, phổng phao, tóc bới cao vót đỉnh đầu, nước da ngăm ngăm đen nhưng nhìn duyên lắm. Bà đội nguyên cái sịa (*) trên đầu, giọng rao ngọt lịm:
    - Ai ăn bánh ú nước tro hôn?
    Khi bà rao, hai lúm đồng tiền sâu hút bên má đã hớp hồn ông, ông ghẹo lại như theo quán tính:
    - Không tiền bán thiếu hôn, cô Hai?
    Buôn bán dạn miệng, bà cũng bông đùa với khách đường xa:
    - Hông có tiền thì ''''dìa'''' nhà tui mần công trừ nợ.
    Ông lấy hai cái bánh ú và quyết tâm không trả tiền:
    - Qua theo cô Hai về thiệt đa!
    Bà có mong mỏi gì đâu, buôn bán đã nhiều năm bà rất quen với chuyện bị khách trêu ghẹo, ai cũng bóng gió lả lơi nhưng không một lần quay lại. Vậy mà ông quay lại thật, hình như ông linh cảm rằng cuộc đời mình phải gắn bó với cô gái quê mùa kia, ông cảm nhận được những rung cảm rất chân thành từ trái tim đã chai sạn với thời gian và nỗi đau, con tuấn mã độc hành mỏi mệt trên đường dài sương gió đã tìm được nơi dừng bước sau cùng. Ba hôm sau khi thi đấu, về lại bến đò cũ, ông dọ hỏi, cô bán bánh ú có nước da đen giòn. Ông già chèo đò có cái thẹo to tướng bên má phải nheo mắt cười rồi chỉ ông theo hướng về xóm Giồng Giếng. Lân la hết buổi chiều cũng tìm được nhà bà, đứng ngoài cửa ông kêu mà giọng run run:
    - Cô Hai bánh ú ơi!
    Ông kêu vậy thôi bởi nào biết bà tên gì đâu. Bà đang lọc nước tro làm bánh giật mình ngẩng lên:
    - Trời, anh ''''dìa'''' mần trả công thiệt hả!
    - Qua nói thiệt chớ chơi sao.
    Chỉ có vậy mà nên duyên, hai tâm hồn đau khổ hòa quyện, chia sẻ cùng nhau. Tình yêu đã níu bước chân giang hồ lãng tử của ông, một tình yêu rất đơn sơ nhưng đích thực của cuộc đời ông. Tối hôm ấy, khi nghe ông kể về bi kịch cuộc đời mình, bà chợt nhận ra rằäng mình không thể sống thiếu ông, cái tình của ông bình dị mà sâu sắc quá. Ông cũng vậy, ông biết chắc rằng mình rất cần bà từ khi nghe tiếng rao bán bánh ngọt ngào của bà trên bến đò hôm trước.
    Bà cũng chỉ một mình, ba má của bà mất năm nào bà cũng không nhớ rõ vì lúc đó bà chỉ là một đứa bé lên năm. Trong ký ức tuổi thơ của bà chỉ hiện về những cơn lũ cuồn cuộn dâng cao, cuốn phăng cả ngôi nhà nhỏ. Khi trời sáng thì ba má bà cũng không còn nữa, vĩnh viễn bà không còn thấy lại những hình ảnh thân yêu. Bà sống nhờ vào sự đùm bọc của bà con chòm xóm, mười ba tuổi bà họåc cách làm bánh ú và hằng ngày đem bán ở các bến dò, bến chợ. Ông nghe kể mà thương bà vô cùng, ông ngùi ngùi:
    - Nếu cô Hai chịu, tui sẽ ở lại đây suốt đời.
    Họ đã là của nhau bắt đầu ngay từ cái đêm gặp nhau ấy, bà cũng không hiểu tại sao bà lại tin tưởng ông đến như vậy. Sáng hôm sau, bà bắt cặp vịt xiêm sau nhà làm một mâm cơm cúng ông bà, cha mẹ và mời bà con chòm xóm đến để chứng kiến cho ông bà thành vợ thành chồng. Ông mặc áo dài khăn đóng hẳn hòi, bà cũng mặc bộ áo dài màu xanh, coi bộ ngượng ngùng lắm vì lần đầu tiên bà được mặc trong một buổi lễ trọng đại của một đời người. Vậy là ông ở lại, cùng bà chia sẻ buồn vui trong cuộc sống, bỏ lại sau lưng những vinh quang của đời võ sĩ, bỏ tính phiêu bạt giang hồ, bên ngôi nhà nhỏ của bà, ông trở thành con rể của quê hương mới này.
    Hằng ngày bà vẫn đi bán bánh ú, ông thì làm bất cứ việc gì người ta mướn. Nhờ sức khỏe tốt do tập võ từ nhỏ, ông làm việc gấp hai người bình thường. Một công ruộng cỏ ngập tới đầu, ông cầm phảng phát ào ào chỉ một buổi sáng là xong. Ông làm nhanh và rất đàng hoàng nên lúc nào cũng có việc cho ông làm. Ông vẫn giữ thói quen tập võ khi trời sắp sáng, những người đi chợ sớm rất quen thuộc với hình ảnh bà lui cui ở cái chái nhà sát mé sông nấu nước pha trà cho ông uống, còn ông mình đầy mồ hôi với những đòn thế của Thiếu Lâm Bắc Phái, ông đi những bài quyền rất nhanh nhẹn, dứt khoát. Đôi khi họ dừng xuồng lại, chống dầm xem ông luyện võ. Từ khi có ông về, bọn trộm cướp dường như biến đâu mất hết, hình như cái tên Võ Thành Đắc chúng đã nghe từ lâu lắm.
    Hết thời Pháp rồi đến thời Mỹ, ông luôn là người sát cánh cùng anh em du kích trong phong trào tập võ ở xóm. Những đêm trăng sáng, bãi đất trống ngoài ruộng là nơi các du kích tập võ, có người canh gác đàng hoàng, nếu lính có đi tuần thì những người tập võ nhanh chóng trở thành những người nông dân đập lúa ầm ầm. Những kinh nghiệm thi đấu trên khắp các võ đài ông đem truyền lại hết cho anh em, lúc nào càng gần gũi, chân tình. Đất nước giải phóng, ông vẫn hằng ngày vác phảng đi làm cỏ mướn, bà vẫn đội sịa bánh ú trên đầu đi bán khắp các bến đò nhưng cuộc sống trong ngôi nhà nhỏ cuối xóm luôn êm đềm hạnh phúc. Cả xóm này hình như chưa bao giờ nghe hai ông bà cãi nhau, lúc nào cũng ''''anh anh'''', "em em'''' ngọt xớt. Chỉ có một nỗi đau luôn canh cánh bên lòng bà là không sinh được cho ông một đứa, con nối dõi, những chiều hai ông bà bắc ghế đẩu ngoài sân nhìn con nít trong xóm nô đùa, bà thường mủi lòng:
    - Mình không có con, mai mốt em chết rồi ai lo cho anh.
    Ông nhìn bà như chia sẻ:
    - Dù sao tui cũng có hai đứa con rồi, chỉ tội em thôi!
    Bà nhìn ông trìu mến và cảm phục. Thời gian cứ trôi mãi, hai ông bà đã bước vào cái tuổi ''''thất thập cổ lai hi?, mái đầu đã trắng như sương khói nhưng cái tình thì vẫn như xưa, vẫn như cái hồi ông lần dò theo bà về nhà để trả tiền hai cái bánh ú bằng cả cuộc đời mình.
    Vậy mà bây giờ bà bỏ ông đi thiệt, mới hôm qua bà còn hờn ghen ông vì ông đi từ sáng tới chiều bỏ bà ở nhà một mình. Số là có mấy anh phóng viên báo trên tỉnh biết tiếng ông, họ về mời ông ra phòng văn hóa huyện để làm phóng sự về một thời oanh liệt của võ thuật Việt Nam. Ông hào hứng nhớ lại những cuộc so găng quyết tử hồi đó, chuyện ông thượng đài cùng một cao thủ người Miên, chuyện ông hạ gục một tên võ sĩ Pháp mà báo chí hồi đó đưa hình ông lên trang nhất. Rồi chuyện vui buồn đời võ sĩ, chuyện những lần ông bị đánh lại, chuyện những chiến hữu năm xưa... Mải mê kể những câu chuyện quá khứ, ông quên hẳn trời đã gần tắt nắng và bà đang chờ ông bên mâm cơm, ông biết chắc thế vì có khi nào bà ăn một mình đâu. Khi ông về bà hờn mát vẫn như cái ngày xưa ấy:
    - Ông đi với ?ocon nào" từ sáng tới giờ?
    Lần đầu bà kêu ông bằng ''''ông'''', chắc là giận ông rồi. Ông nheo mắt:
    - Bậy nà, mê kể chuyện hồi xưa chớ con nào đâu.
    Bà trách ông lần đầu cũng là lần sau cuối. Sáng nay, ông không dậy luyện võ như mọi hôm do hồi chiều có uống mấy ly rượu với mấy anh phóng viên ngoài phòng văn hóa hơi mệt. Bà vẫn dạy pha trà cho ông như thường lệ, bà đang lui cui rửa bộ ly tách trên cái sàn nước bắc de ra mé sông thì một chiếc vỏ lãi chạy bằng máy xe hơi ào ào lao qua, những đợt sóng ầm ầm chồm lên hai bên bờ đánh bật tấm ván bà đang ngồi, cuốn phăng bà xuống nước. Nghe tiếng la của mấy người đi chợ, ông vụt chạy ra thì chỉ còn thấy những con sông hung dữ đang vỗ từng hồi vào bờ, mặt nước chao đảo dữ dội. Ông nhảy ùm xuống sông, mò như điên như dại. Cả tiếng đồng hồ chẳng thay bà đâu, ông biết rằng mình đã mất bà vĩnh viễn. Ngực ông đau nhói, ngồi bệt xuống mé bờ, hai mắt ông đỏ hoe. Đến chiều mọi người đã tìm được xác bà, ông ôm chặt bà vào lòng nức nở, bao nhiêu giọt nước mắt cuối cùng ông dành hết cho vợ, trọn tình trọn nghĩa. Bà con chòm xóm đến giúp ông mai táng, không ai cầm được nước mắt khi thấy một ông lão tóc trắng như mây quấn vành tang trắng. Đám con nít thường chọc ông bây giờ ngồi đầy ngoài hàng ba, đứa khóc sụt sịt, đứa khóc hu hu, khóc như chuộc lại những lỗi lầm trẻ con mà chúng mắc phải. Ông an táng bà ngay trước sân nhà để được gần gũi mỗi lúc, mỗi hôm. Hai người con trai ông đến đón ông về xứ nhưng ông không cam lòng bỏ bà lại một mình. Chừng nào ông chết hẵng hay.
    Bây giờ, bà con trong xóm Giồng Giếng bắt đầu làm quen với một hình ảnh mới. Một ông già với mái tóc bạc phơ, mặc bộ áo dài khăn đóng năm xưa ngồi cạnh ngôi mộ của người bạn đời chung thủy mỗi khi đêm về...
    ---------------------------------------
    (*) Sịa: một loại nong nhỏ, đan thưa.
    Trần Minh Thuận (DNSGCT)

    [​IMG]
  8. Daisy

    Daisy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0


    Đây thực ra, ko hẳn là một truyện ngắn, mà nó là một bài làm. Một người tiến vào, giơ quả táo trước những học sinh dự thi, rồi cắn một miếng, đặt trên bàn, và đi ra. Đó, đề bài thực tế là hành động như vậy. Thí sinh tự do làm bài theo trí tưởng tượng của mình. Dương Thiên - một nữ sinh lớp 12 của Trung Quốc, làm bài này, đạt giải nhất , và được tuyển thẳng vào đại học.
    Codet.

    Quả táo sứt
    Cách đây ít lâu, tôi thường hay lui tới hiệu sách "Vườn Táo". Hiệu sách không lớn, nhiều nhất chỉ độ hai chục mét vuông, nhưng lúc nào cũng ngào ngạt mùi thơm của sách. Không hiểu sao, mỗi lần tới hiệu sách này, tôi thường mang theo trong mình một tâm trạng nào đó không thật nhẹ nhõm nhưng lại rất trong sạch. Chủ hiệu là một nữ sinh viên mới tốt nghiệp đại học, xem ra chị ấy không có vẻ hiếu khách lắm và cũng thiếu xởi lởi, đôi lúc tỏ ra rất thâm trầm. Bên cửa vào hiệu sách có kê một chiếc bàn viết nhỏ kiểu dáng cầu kì, trên bàn luôn có hoa tươi và một xấp giấy mỏng. Có lẽ đây là cách bài trí của các phụ nữ trẻ lịch sự. Trong những thứ bầy biện đầy vẻ lãng mạng mà thiếu tính thẩm mỹ ấy, bao giờ tôi cũng nhìn thấy một quả táo tươi roi rói, và một vết cắn rất nghịch cảnh trên quả táo đó. Cũng vì thế mà hiệu sách này lưu lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Mỗi lần ra vào nơi ấy, ánh mắt tôi bao giờ cũng dừng lại trên quả táo bị cắn mất một miếng kia. Nó tựa hồ như nói lên một đạo lý sâu xa hư ảo, là một câu đố tôi không thể nào giải nổi.
    Thắc mắc ngày một lớn dần thì tôi cũng ngày càng hay lui tới hiệu sách đó. Dần dà tôi phát hiện thấy hiệu sách này đặc biệt thích kinh doanh những tác phẩm của Sôpenhao, Căng và Vương Quốc Duy. Đây là những loại sách rất khó tìm thấy ngoài thị trường, nhưng ở đây thì có đủ hết. Thật không hiểu bà chủ trẻ kia kinh doanh hiệu sách này với một tâm tư như thế nào.
    Cho dù người không bao giờ chịu để bụng điều gì, nhưng tôi vẫn chưa lần nào dám mạo muội hỏi chị chủ hiệu về chuyện quả táo bị cắn dở một miếng kia. Tôi chỉ ra vào hiệu sách ấy thường xuyên hơn, mang theo những cuốn sách đã được chọn ở đây và liếc vội những qủa táo bị cắn mất một miếng ấy.
    Không hiểu sao, cứ như thế tôi tiến đến gần Sopenhao, Căng và cả Vương Quốc Duy nữa. Tôi loáng thoáng lĩnh hội được sự bất cập và bi ai trong thuyết sinh tồn của Sôpenhao, hiểu được lý thuyết hữu hạn của Căng về quy tắc nắm biết và nhận biết thế giới, đồng thời càng cảm nhận được số phận " di lão" của bậc đại nho Vương Quốc Duy dưới ảnh hưởng của hai hệ thống triết học Sôpenhao và Căng...Vâng, tôi đang từ từ "đọc" hiểu cái hiệu sách ấy, thế nhưng, tôi vẫn chưa "đọc" hiểu quả táo kia.

    Cuối cùng, tôi không kìm nén nổi thắc mắc trong lòng mình! Ba tháng sau khi trở thành khách quen của hiệu sách, tôi hỏi chị chủ hiệu trẻ tuổi về quả táo ấy.
    "Chị ơi, tại sao trên bàn chị bao giờ cũng thấy bầy một quả táo chỉ mới bị cắn một miếng thế ? Không phải là vì bận việc nên chị không kịp ăn nốt quả táo đáy chứ?"Tôi có ý pha trò hỏi.
    "Sao lại thế nhỉ !",chị nhẹ nhàng nói, "Chị thích cứ ngước mắt nhìn lên là nhìn thấy nó."
    "Thấy quả táo bị cắn mất một miếng?" Tôi không hiểu, hỏi lại.
    "Đúng thế! Nhiều lúc chị cảm thấy nó hàm chứa nhiều ngụ ý"
    " Ngụ ý? Quả táo bị cắn mất một miếng thì có thể ngụ ý gì kia chứ?" Tôi tròn xoe mắt, đường đột hỏi.
    " Thế em không cảm thất nó giống hệt mỗi một con ngưòi chúng ta hay sao? Ngay từ khi lọt lòng mẹ, chúng ta ai nấy đều bị Thượng đế không thương tiếc cắn mất một miếng. Không một sinh mệnh nào hoàn mỹ cả, bạn có khuyết điểm của bạn, tôi có nhược điểm của tôi. Cho dù có cố gắng đi nữa, ai cũng vẫn có lúc bất cập. Đúng là như Căng nhận thức, sự hiểu biết của ta đối với thế giới là hữu hạn. Ngay cả những sinh mệnh mạnh mẽ hơn cũng đều giống như quả táo đã bị cắn, bao giờ cũng có lúc không đủ sức để làm một việc trót lọt tới cùng..." Nói đến đây chị chủ hiệu nín lặng , ánh mắt đầy vẻ bất cập và hẫng hụt.
    Chẳng biết số phận đã để lại những vết thương ra sao trên con người này, nhưng tôi có thể khẳng định chị đã có thói quen dùng mới lý luận hữu hạn của Căng và tâm trạng bất cập đau buồn của Sopenhao để an ủi cõi lòng mình. Về vấn đề ấy, tôi không biết nói điều gì và lại càng không thể hiểu được. Rốt cuộc, là kẻ ít tuổi hơn chị chủ hiệu kia, tôi tin tưởng một cách bất di bất dịch rằng quả táo Thượng đế ban cho tôi là một quả táo nguyên lành.
    Tôi vẫn cứ nghiêm chỉnh làm một học sinh giỏi, vẫn cứ hồn nhiên phát huy tuổi thanh xuân và lòng tự tin của mình và vẫn cứ chẳng thể nào hiểu được quả táo không lành lặn kia của chị chủ hiệu sách; thế nhưng, tôi vẫn cứ ra vào cái cửa hiệu lắm sách ấy như trước. Cuối cùng thì tất cả mọi bất hạnh và tai ương định sẵn vẫn cứ từ trên trời rơi xuống, chẳng khác những giọt mưa...
    Mang theo nỗi ám ảnh khó hiểu ấy, năm 1998, tôi bị một trận ốm nặng phải vào nằm bệnh viện. Tôi đành phải xa rời vòng hào quang từng thuộc về mình, xa rời những điểm số mình từng nguyền rủa nhưng lại ngầm tự hào về chúng. Tôi đành phải nằm trên chăn đệm trắng toát màu chết chóc, chấm dứt mọi giấc mơ huy hoàng.
    Trong ốm đau, tôi trở nên nhạy cảm, và bởi thế, tự nhiên tôi nghĩ tới quả táo bị cắn kia, tôi cố lê cái thân hình ốm yếu của mình mò đến hiệu sách nọ xem xem. Nhác thấy bộ mặt trắng nhợt không chịu nổi xúc động của tôi, chị chủ hiệu vội giấu ngay quả táo sứt vào ngăn kéo. Tôi làm như không thấy gì, bảo: "Em đến đây chẳng có việc gì đâu. Chỉ muốn nói với chị rằng, người thì ai cùng như nhau cả" . Nói đoạn, tôi đưa mắt nhìn chằm chằm vào cái ngăn kéo kia, rồi quay người ra về.
    Mãi sau, hết mưa thì nắng. Tôi nhanh chóng khỏi ốm, rồi lao vào học với tâm trạng lo sợ. Mới đầu, thành tích học tập không khá lắm, ưu thế cũ của tôi đã bị mất hết cả. Nhưng, có lẽ là nhờ sự khích lệ của cha mẹ và thấy cô giáo, cũng có thể là nhờ sức mạnh của lòng hiếu thắng trong tối, cuối cùng, tôi thoát ra khỏi nỗi ám ảnh nọ, trở lại con ngưòi trước đây của mình. Câu chuyện về cái ngụ ý quả táo bị cắn kia đã sớm biến mất tận đẩu tận đâu rồi.
    Vâng, tôi không tin vào sự sắp đặt của số phận , không tin rằng thực sự có một tiền đồ định sẵn. Như Betthoven từng nói," Ta phải nắm lấy cổ họng của số phận ".
    Một lần nữa, tôi lại đến hiệu sách ấy. Mắt tôi sục sạo, tìm kiếm trên chiếc bàn. Không phải là tìm quả táo kia, mà là tìm chỗ kuyết trên quả táo đó.
    "Ôi! Quả táo không còn chỗ khuyết nữa rồi!" Tôi mừng rỡ ngạc nhiên reo lên. Vị khách duy nhất trong hiệu sách khi ấy quay đầu nhìn tôi, còn chị chủ hiệu thì lắc đầu một cách bất cập rồi xoay quả táo lại: một miếng khuyết lớn hiện lên trong tầm mắt của tôi.
    "Chẳng qua là em chưa nhìn thấy thôi!" Chị buồn bã trách móc.
    " Thế này chẳng phải là được rồi sao? Nếu trên thế giới đã không có gì hoàn mỹ thì cần gì còn phải theo đuổi sự hoàn mĩ nữa? Chỉ cần ta có thể phát huy ưu điểm, tránh né khuyết điểm, trưng cho người khác nhìn thấy nhiều hơnnhững mặt tốt đẹp của ta, dùng mặt tốt đẹp để động viên và giúp đỡ người khác, như thế là chưa đủ chăng?" Tôi xúc động nói. Chị chủ hiệu mỉm cười, lạnh nhạt bảo: "Vô ích thôi!"
    " Không!..." tôi còn chưa nói xong, chị đã ngắt lời
    " Vẫn cứ phải cảm ơn em và chúc em hạnh phúc! Chị sẽ vứt quách cái hiệu sách nhỏ này, bỏ đi nơi khác"
    Lòng tôi thấy nao nao. Bỏ đi ư, mang theo một tâm tư đầy những Căng và Sopenhao mà đi ư? Mang theo quả táo bị cắn mất một miếng kia mà đi sao? Chẳng biết nói gì hơn , tôi lẳng lặng ra khỏi hiệu sách.
    Sự việc trên đọng lại trong tôi rất lâu. Nhìn thấy hiệu sách nhỏ kia đóng cửa treo biển cho thuê nhà, rồi trở thành một cửa hàng ngũ kim, tôi như thấy có cái gì đó đè nặng trong lòng mình. Hàng ngày mỗi khi ăn táo, bao giờ tôi cũng thích cắn một miếng trước, sau đó ngắm nghía quả táo hồi lâu rồi mới ăn tiếp, đến nỗi cả nhà đều cười giễu sự ngộ nghĩnh đáng yêu và lẩn thẩn của tôi.
    Một buổi tối nọ, trong khi chăm chăm nhìn quả táo, bỗng nhiên tôi thấy trong mình trào lên một sức mạnh vô cùng xúc động , vô cùng hưng phấn. Đúng thế, mỗi sinh mệnh là một quả táo bị Thượng đế cắn mất một miếng, nhưng ngày nào Thượng đế cũng đều ban cho mỗi sinh mệnh ấy một quả táo, để bạn luôn luôn biết khiếm khuyết; đồng thời lại luôn đem đến cho bạn niềm mong muốn theo đuổi sự hoàn mỹ. Và như thế, cuộc đời của bạn sẽ trải qua hết lần tu sửa và hoàn thiện này đến tu sửa và hoàn thiện khác. Bạn có thể tuỳ ý xoay thân hình của mình để trưng ra cho người khác nhìn thấy cái tự thân đẹp nhất của bạn. Điều đáng tiếc là, nhiều người chưa hiểu được cái biểu tượng ám thị ấy của Thượng đế, mà cứ lội dòng sông cuộc đời mình trong sự dằn vặt ân hận. Ví như chị chủ hiệu sách kia ví như tôi ngày nào...
    Bỗng nhiên , hiểu ra câu thơ nọ: thật ra không lành lặn cũng là một sự lành lặn. Rồi ngẩng đầu lên nhìn trời: ô kìa, một vầng trăng khuyết. Giống hệt quả táo bị cắn mất một miếng....
    Dương Thiên
  9. Pakita

    Pakita Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/12/2001
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Sao bây giờ tớ mới biết Daisy chính là... Daisy nhỉ?
    i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!
    Crazy, but that's how it goes
    Millions of people living as foes
    Maybe it's not too late
    To learn how to love and forget how to hate...
  10. Oshin

    Oshin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0

    Hi, Pakita!

    [​IMG]
    Chào Cuộc Đời
    Nhạc sĩ: Trần Tiến
    Chào nhé
    Bạn bè đã đến đông như ngày hội
    Ðường đời muôn lối cắt chia buồn vui
    Ớ ơ ơ ơ ờ
    Cuộc đời có biết bao bất ngờ
    Mỗi con người là mỗi bài thơ
    Chào nhé
    Chào chàng trai khoác vai năm hai nghìn
    Dạo cùng cô Tấm áo tơ quần jean
    Ố ô ô ô ồ
    Ðời nghệ sĩ lãng du giang hồ
    Mỗi con đường là mỗi bài thơ.
    Chúng ta chào cuộc đời
    Cuộc đời say đắm cuộc đời buồn vui khát khao
    Chúng ta chào mọi người
    Với nỗi đam mê đam mê đam mê nghệ sĩ.
    Chúng ta chào cuộc đời
    Cuộc đời hạnh phúc cuộc đời sẻ chia đắng cay
    Chúng ta chào mọi người
    Với nỗi đam mê đam mê đam mê cuộc đời
    Cuộc đời yêu dấu, của tôi!


    [​IMG]

    Une fleur au chapeau
    A la bouche une chanson
    Un coeur joyeux et sincère

    Et c''est tout ce qu''il faut
    A nos filles et garçons
    Pour aller au bout de la terre.
    Một cành hoa cài trên mũ
    Một lời ca nở trên môi
    Một trái tim trung thực yêu đời
    Thế là đủ những gì cần thiết
    Cho những người tuổi trẻ chúng ta
    Để đi tận cùng trời cuối đất

    (Trích bài hát "Une fleur au chapeau" - William Lemit)​

    [​IMG]

    Oshin
    Được Oshin sửa chữa / chuyển vào 02:51 ngày 25/03/2004

Chia sẻ trang này