1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bạn cho tôi một niềm tin

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi tintin82au, 20/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Nhưng có một chi tiết quan trọng mà tôi chưa kể.
    Hành động sắp kể đó của tôi - tôi chưa biết - nhưng có thể sẽ khiến tôi vất vưởng đau khổ hối hận sau này, nhưng cũng có thể sẽ khiến tôi phải mang ơn nó.
    Nó bắt đầu từ sự kiện này
    Và tôi nhớ câu nói của H với X: Nếu T chọn mày mà mày làm T vui, thì tao cũng hạnh phúc.
    Cái chữ hạnh phúc đó, mà H rất tiết kiệm dùng, sao nó trái ngược với cách miêu tả của P về H trong bữa đính hôn của P: nhìn H thê thảm vô cùng, P kô hiểu rõ tại sao, nhưng nhìn nó không còn sức sống, chán đời lắm.
    Thậm chí, P vốn ủng hộ việc tôi chia tay với H và không liên lạc với H, nhưng lần này tần ngần lại nói: Hay là T gọi về hỏi thăm nó một tiếng. P không biết 2 người xảy ra chuyện gì nữa, nhưng lần này thấy nó đau khổ lắm, cách nói chuyện giống như đã mất hết phương hướng.
    Tôi nhớ lại, tôi không cảm nhận được rõ vì sao, nhưng tôi thấy lần này sự "vật vã" của H chỉ kém lần đầu chia tay với tôi rồi đổ bịnh chỉ một ít thôi - đó là chưa đến nỗi đổ bịnh.
    Nhưng nhìn H mà xem: H vốn là người cương quyết, hòai bão, trách nhiệm và phong độ đến thế, mà nhậu đén say bét nhè phải để X chở về, rồi mất hết phương hướng trong cuộc sống. P không thể nói quá, tại vì điều kiện cuộc sống của P và chồng nó KH thua H rất xa. H mới 24 tuổi, đã là chuyên viên cao cấp của Ngân hàng Y. đại gia trong nước, chuyên đi công tác chiêu đãi chung với các sếp trong hội đồng quản trị, H đẹp trai đa tài, H có xe đẹp và đầy tương lai, sức khỏe rất tốt. Thế mà một đứa bạn là P mới tốt nghiệp ra trường chưa kiếm ra việc làm phải nhận xét là mất phương hướng - thì không thể chỉ là vài lời nhận xét sai lầm được!
    Và hơn ai hết, hiểu H rất nặng tình (từ chuyện cô bé "tình đầu" lớp 7, 8 của H) - tôi trộm nghĩ: chả lẽ hắn ta sụp đổ vì cái email chia tay của mình?
    Thật à?
    Chẳng lẽ vì tôi? Thật à?
    Nghĩ nghĩ sao, lại thấy thương. Khổ không.
    Thương nhưng không phải là cảm giác thương từ tình yêu, mà thưong từ tình bạn. Ngòai tình yêu, tôi với H còn là bạn mà. Bạn 10 năm mà!
    Hơn ai nữa, người ta suy sụp lại vì mình. Tôi có phải người hờ hững lạnh lùng đến thế đâu, ngựơc lại, tôi lại là người dễ động lòng.
    Cho nên, điều đó ám ảnh tôi.
    Dù tôi quyết tâm lần này mặc kệ, đau một lần cho rồi, chứ không dài dòng nữa. Nhưng tôi cứ bị suy nghĩ thương và có lỗi ám ảnh.
    Sinh nhật H tháng 5. Đám hỏi P tháng 4. Tôi quen AP tháng 3.
    Đến sinh nhật H, thì tôi quen AP được 2 tháng. Tôi có thể thấy tôi không còn vương vấn nhiều vào tình cảm với H. Nhưng tôi vẫn lo cho H.
    Có thể tôi lần nữa lại sai lầm, nhưng tôi đã nghĩ: Mình hết t/cảm với người ta rồi, thì cố chấp làm gì. Người ta đang buồn, sinh nhật người ta thôi gọi điện chúc người ta một câu. Dù sao thì một sự quan tâm từ xa có thể sẽ giúp người ta vui hơn một chút. Chắc chắn là thế!
    Và tôi cầm phone, vẫn day dứt. Cho nên khi thực sự thấy mình vẫn nghĩ về AP lúc gọi phone, tôi mới bấm số của H.
    Tôi không mong H bắt phone. Vì tôi cố tình gọi lúc H thường ngủ trưa (mà các bạn thấy đấy, nếu H ngủ, H kô bao giờ bắt phone).
    Nếu H kô ngủ trưa, hẳn là H đi làm chưa về, bận công việc.
    Tóm lại là gọi vào thời điểm không thuận tiện để H trả lời. Tôi chỉ muốn gởi lời chúc đơn giản, chỉ mong gởi H một ít niềm vui, rồi xong phần tôi.
    Reng 2 tiếng. H bên kia trả lời ngay.
    Ôi....
  2. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    BÊN LỀ:
    Bài hát H record được và gởi cho tôi:
    Con đường màu xanh.
    Bài này H trình diễn với cô bạn đồng nghiệp trong một buổi tổng kết chiêu đãi của cty. Cho nên H mới có bản record mà gởi cho tôi.
    Lúc gởi H chỉ muốn làm lành với tôi, bởi vì từ xưa biết H hát hay tôi hay nhắc H đi record và gởi nhạc H hát cho tôi nghe, nhưng chưa bao giờ H làm được. Lần này vừa lúc tôi giận H có buổi chiêu đãi đó và thu được H gởi tôi luôn, với lời xin lỗi. Nhưng lúc đó lòng đã quyết tâm, tôi reply email lấy một câu trong bài hát làm title luôn (Tình yêu đã tan theo mây trời).
    ^^/
    Được tintin82au sửa chữa / chuyển vào 07:33 ngày 01/11/2006
    Được tintin82au sửa chữa / chuyển vào 07:44 ngày 01/11/2006
  3. ntt_1511

    ntt_1511 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Cũng đã lâu rồi ko vào ttvnol.hôm nay vào lại được đọc những dòng tâm sự buồn của T. TY là gì mà khó lãng quên như vậy nhỉ?TY là gì mà luôn làm cho con người ta luôn buồn và đau khổ?????
  4. tomochut

    tomochut Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2006
    Bài viết:
    187
    Đã được thích:
    0
    T oi, chi ke tiep diõ?Ư
  5. ntn87

    ntn87 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/10/2006
    Bài viết:
    56
    Đã được thích:
    0
    Đọc liền 1 lúc topic của chị mà thấy khâm phục chị vô cùng. Thấy chị là 1 người con gái mạnh mẽ mà yếu đuối. Thông cảm va thương thay cho chị - một người con gái giỏi giang mà lại gặp nhiều bất công trên con đường kiếm tìm hạnh phúc.
    Chẳng biết nói gì hơn là chúc chị sẽ sớm tìm được 1 lối đi đích thực cho riêng mình. Chúc chị mãi mãi hạnh phúc !!!
  6. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Bận quá, nhưng lâu lâu rảnh lại vào kể...
    -----
    Đầu dây bên kia trả lời ngay, như đã đang chờ đợi cú gọi từ bao giờ.
    Nhưng bắt đầu bằng một khoảng lặng từ cả hai. Tôi cũng ngại ngần, và bất ngờ vì không mong đợi - bên kia cũng như chờ đợi giận hờn.
    Cuối cùng, cũng là giọng H lên tiếng trước (dù sao H cũng ở tình huống người được gọi phải lên tiếng trước). Giọng H buồn, không vui, ngại ngần - nhưng không lại hề tạo ra cảm giác lạnh lùng xa cách:
    - Alo ?
    Tôi gượng cười, cố tạo ra vẻ tự nhiên:
    - Ừh H hả... Biết ai gọi không?
    Giọng nói vẫn giận hờn:
    - Biết. Bạn cũ. Tưởng là không bao giờ được nói chuyện với người ta nữa chứ!
    - À, hi... T gọi về chúc mừng SN H thôi. Tại ngày sinh của H, cũng muốn làm điều gì đó cho H vui. H bận kô, T chỉ nói happy bday thôi chứ không phiền gì đâu.
    - À, cám ơn nha. (giọng nói đã bớt vẻ giận hờn, nhưng vẫn khách sáo). H cũng không bận đâu! T khỏe kô?
    Nói chuyện với H, tôi thấy thương thương, vì giọng nói giận hờn chịu đựng đó - nhưng mặt khác tôi vẫn yên lòng vì thấy mình vẫn nghĩ về A. Tôi tự nhủ chỉ là gọi chúc sinh nhật cho H vui, còn mọi chuyện đã an bày rồi, tôi sẽ chỉ hướng về A. Còn H là một người bạn đặc biệt xưa cũ, mà tôi sẽ luôn muốn H vui sống, vậy thôi.
    Nhưng H kô vui. Trước giờ, H mà tôi biết là một cậu con trai duy nhất trong gia đình, lại con út với 2 chị gái, được chiều chuộng từ nhỏ. H lớn lên đẹp trai hát hay học giỏi, bao nhiêu bạn bè. H thích những cuộc vui và sinh nhật H luôn luôn là một ngày náo nhiệt (điều này trái ngược với tôi, tôi luôn thờ ơ với những buổi sinh nhật của chính mình). Còn H bữa nay bảo với tôi H chán quá, chẳng nhớ là SN mình nữa, tại đồng nghiệp chung phòng bắt dắt đi ăn nên H làm xong dắt đi ăn luôn, chứ không tổ chức gì.
    Tôi chạnh lòng, hỏi sao H nói nghe chán vậy. H ừ, thừa nhận bây giờ H chán nản lắm rồi. Hỏi H tại sao, H chỉ cười nhẹ chẳng trả lời... Hỏi H tối có tổ chức đãi tiệc ở đâu như mọi khi không, H bảo không. H nói có gì vui thú đâu mà đãi tiệc tùng.
    Áy náy, tôi hỏi:
    - Sao dạo này tự dưng mất niềm vui cuộc sống vậy? H buồn chuyện gì?
    H thở dài:
    - Ừ, buồn vì nhiều chuyện không như mong muốn. Và sợ rằng cuộc sống mình sẽ chẳng còn gì thú vị nữa, ngày nào cũng như mọi ngày.
    Tôi băn khoăn, không hiểu sao H nói vậy. Tại sao lại không như mong muốn, tại sao sợ ngày nào cũng sẽ như vậy? H chỉ 24 tuổi như tôi, tương lai chưa bắt đầu đã tốt đẹp, tại sao lại nhiều chuyện không mong muốn? Nhưng tôi cũng chẳng dám nghĩ tại vì lời chia tay của mình mà H như vậy. Tôi chỉ thấy buồn và ái ngại cho H.
    Thật ra trong cuộc đối thọai, hình bóng A cùng những lời âu yếm vẫn vương vấn. Tôi vài lần chủ động chấm dứt cuộc gọi, nhưng H lại chủ động kéo dài buổi đối thọai. Cuối cùng là chúng tôi nói chuyện cả nửa tiếng, H cứ nói mặc kệ luôn đám bạn và đám tiệc.
    ...
  7. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng tôi cũng ngưng được cuộc gọi, mà thấy H thì vui hơn hẳn. Riêng tôi tự thấy mình không vui chẳng buồn, tóm lại là hình như tôi đã vượt qua tất cả thật sự, tôi chỉ thấy nhẹ nhõm đã có thể mang lại một chút vui vẻ cho người bạn cũ nhân ngày sinh nhật.
    Nhưng mà sau đó, thì dĩ nhiên, tôi với H ...liên lạc bình thường !
    Nghĩa là lại như 7 năm trước, email và sms và chat. Liên tục. Chen lẫn với những đối thọai của tôi và A., là H. Mà lại có phần nhiều hơn. Vì bản chất công việc của A là chạy suốt ngày. Còn không hiểu sao H cũng làm về giao tiếp nhiều mà suốt ngày chat với tôi trong giờ làm việc. Đúng hơn là H cũng có chạy ra ngoài, nhưng mọi ngày đều theo thứ tự như sau:
    7.00 (bên H): Hi T có đó không. G''morning. Ăn sáng chưa. Bữa nay H tới sớm nhất, phòng chưa ai tới hết.
    7.30am: Thôi H đi ăn sáng với phòng nha. Gặp T sau.
    8h: H về rồi nè. T bữa nay busy kô?
    10.30: H đi ra ngòai chút. T nhớ ăn trưa nhé.
    11.30: H về nhà ăn đây. Chút chiều gặp.
    2pm: T còn đó không?
    3.30 (bên tôi là 6pm): Ừ bb T nhé, mai gặp.
    Tóm lại, là hầu như những ngày nào H kô phải đi công tác tỉnh, và tôi không chạy ra ngòai, thì H gặp tôi từ sáng đến tối. Chỉ là vài câu hỏi thăm chen giữa công việc của 2 đứa, nhưng H luôn hiện diện, đủ để tôi lâu lâu lại phải nghĩ về H, đủ để A. phải tức giận.
    Gặp nhau hòai, giờ làm việc, lại không nói chuyện tình cảm; tôi chỉ nói chuyện về cuộc sống và công việc với H. Tôi nói những dự án đầu tư tương lai của tôi - và tôi ngạc nhiên, khi không hiểu từ đâu ra, tôi bây giờ bỗng nhận ra H chính là người am hiểu nhất về mảng kinh doanh mà tôi đang đầu tư. Là một người phân định rõ ràng giữa công việc và tình cảm; tôi tự tin không nghĩ mình để thiện cảm với H chen vào trong đánh giá này, nhưng rõ ràng, H luôn cho tôi những góp ý và những chiến lược hiệu quả nhất so với những người khác.
    Cũng phải thôi, hợp lý theo logic. H thì chơi với tôi từ nhỏ, H hiểu tính khí và cách làm việc của tôi nhất. H cũng làm việc trong ngành tài chính ngân hàng, và cũng làm ở bộ phận quản lý. Cho nên H vừa có kiến thức chuyên môn, H vừa có những nhận định góp ý đúng với cách nhìn và phương hướng xử lý đúng ý tôi.
    Trong thời gian này, vì đã xác định mình sẽ hướng về A thành thật. Và A cũng là một người rất đặc biệt; tôi tin tưởng A hết mình. Thậm chí tôi đưa cả password các email của mình cho A.
    A đôi khi check mail, và thấy những email của H viết cho tôi, góp ý cho công việc của tôi (và chỉ thế thôi) - dĩ nhiên không hài lòng. Và chính A lại có những nhận định không được khách quan về H. Lúc nào A cũng phủ nhận những phân tích và góp ý của H. A không nói thẳng nhưng A ám chỉ sự không tin tưởng vào khả năng của H. (A. không biết rằng như vậy chính tôi lại phật ý, vì tuy tôi cũng chẳng nói cho A và H nghe, nhưng những phương hướng góp ý H đưa ra, hầu hết giống với suy nghĩ của tôi - mà A bảo H không đủ trình độ trong cách giải quyết đó, khác nào A bảo tôi không đủ trình độ?)... Tôi tự ái, và tuy tôi vẫn tin và mến A, nhưng trong công việc tôi lại chia xẻ với H nhiều hơn. A cũng góp ý vào công việc của tôi (vì ngoài H tôi dĩ nhiên cũng hỏi ý kiến A); nhưng những góp ý của A luôn đến sau H (vì H gặp tôi hàng ngày), và luôn trái ngược với H - mà trái ngược với H thì cũng lại trái ngược với tôi....
    Có lẽ không tự tin lắm vào mối quan hệ của tôi và H; A gấp rút tỏ tình với tôi...
    Thật ra, chính hành động này làm tôi áy náy và chựng lại...
    Tôi bảo A hãy chờ tôi về VN tháng 7 này, gặp nhau rồi hãy nói.
    A bảo thì A cứ nói trước.
    Tôi gượng cười, bảo còn tôi thì tôi sẽ chờ. 3 chữ đó với tôi thiêng liêng và trách nhiệm lắm, tôi không muốn mình vội vã, dù tôi rất, rất, rất mến A.
    Và khi tôi đang lên kế hoạch về VN chơi, để gặp A. Thì H nói với tôi một điều quan trọng.
    H nói H muốn hùn vốn hợp tác với tôi!
    Bằng cách nào cũng được, chỉ cần hợp tác với tôi.
    Trong business hiện tại, tương lai, chung hay riêng với partner hiện tại - tất cả H đều chấp nhận.
    Tôi hỏi H có suy nghĩ kỹ chưa, có nghiêm túc không?
    Bởi vì tôi cứ tưởng H trước giờ chỉ thích đi làm diễn viên ca sĩ (H đã từng đậu á khoa Cao đẳng nghệ thuật, điện ảnh sau khi được tuyển thẳng vào ĐH Ngân hàng). H chỉ "tạm dừng" ý định làm nghệ thuật vì gia đình không ủng hộ!
    H bảo, H muốn làm business như tôi từ lâu rồi, đây là ước mơ của H. H nói rất nghiêm túc.
    H cười, nói là tôi tưởng sai rồi. Gia đình hòan tòan ủng hộ H đi làm ca sĩ diễn viên, nhưng chính H từ bỏ - vì H nhận ra thế giới đó không dành cho H.
    Tôi cười hỏi: H tin T sao?
    H trả lời: H tin vào hai đứa mình!
    Câu trả lời của H thực sự làm tôi rúng động.
    Từ lâu lắm lắm rồi... Chúng tôi không gọi nhau là "hai đứa mình"...
    Và bây giờ, chính H nói, H muốn bước chung con đường với tôi.
    Con đường mà trước giờ tôi cực khổ bước một mình, chống chọi với bao cạm bẫy đảo điên, chỉ với ước mơ tìm kiếm ai đó bước chung.
    Thế mà H, một người thích hợp nhất theo khả năng công việc, nhưng tôi không bao giờ nghĩ đến vì không nghĩ là H thích hợp với cuộc sống doanh nhân - lại chính thức mở lời với tôi.
    Lời ngỏ của H lần này, cũng quan trọng với sự nghiệp của tôi - như lời tỏ tình của H ngày nào đánh dấu quan trọng trong trái tim tình cảm của tôi.
    Nhưng tôi vẫn nghi ngờ điều đó. Và hơn nữa, tôi không ủng hộ ý tưởng này. Không phải tôi nghi ngờ khả năng của H, nhưng tôi không muốn A, hay là bất cứ người nào là người yêu hay chồng của tôi sau này, phải bực bội vì người cộng sự của tôi lại là H!
    Nhưng H kiên trì bày tỏ sự nghiêm túc bằng những liên lạc thường xuyên hơn, những góp ý công việc thường xuyên hơn (mà những góp ý luôn luôn đáng giá với tôi), H viết lên những project cụ thể từ những trình bày rời rạc lan man của tôi.
    Cụ thể hơn, H nói sẵn sàng gởi tiền đầu tư cho tôi, mà không cần tôi phải về gặp H!
    Chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, H thực sự trở thành một người tôi cảm thấy khó thiếu trong công việc - nhất là khi tôi với partner hiện tại có quá nhiều xung đột căng thẳng đang dẫn đến có thể chia rẽ busines chung.
    Và tôi quyết định thực sự về VN một chuyến.
    Để bớt căng thẳng sau 2 năm làm việc với những project lớn, với những doanh nhân cáo già 40, 50 tuổi luôn chực chờ để nuốt trọng tôi vào họng họ.
    Để gặp gia đình bạn bè và sống trong yêu thương chút đỉnh.
    Để tìm kiếm một ít niềm tin vào cuộc sống.
    Để gặp A.
    Để gặp H.
  8. tinhyeuxanh

    tinhyeuxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2005
    Bài viết:
    216
    Đã được thích:
    0
    Một câu chuyện tình thật lãng mạn và nhiều sóng gió.
    Mong 2 bạn đến được với nhau. Dù những người khác là ai xen vào hạnh phúc của 2 người có lẽ cũng là quá ích kỷ.
    Đôi khi lại như vậy. Người làm người hưởng chả biết thế nào mà lần.
    Chúc bạn có quyết định đúng đắn .
  9. tomochut

    tomochut Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2006
    Bài viết:
    187
    Đã được thích:
    0
    T và H rõ là một đôi trời sinh
    Đang hay lại phải chờ nữa rồi, ko biết bao giờ mới được đọc tiếp đây
  10. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Hì hì, cám ơn Tomo (và các bạn khác nữa, everyone)... Chắc kô để bạn chờ lâu, bữa nay là cuối tuần mà...
    Thật ra T cũng nhiều khi ngán ngẩm lắc đầu cười một mình: chắc chuyện của mình và H thì rắc rối khùng điên như phim tình cảm Hàn Quốc cũng chỉ thế thôi!
    Bài thơ H gởi hồi 2 đứa năm 1 ĐH. Đã xóa hết thư từ mail miếc của H, nhưng không ngờ bài này lúc H gởi tôi đọc xúc động quá, forward ngay đến một online storage, cho nên còn giữ lại. Cũng vì những câu chữ, mà bài thơ này là một trong những nguyên nhân níu khéo tôi lại với H... Mãi không dứt được! Chán ơi là chán !
    ----- Original Message -----
    From: H
    To: T
    Sent: Tuesday, September 24, 2002 2:24 PM
    Subject: 4U!
    ĐỘC THOẠI
    Úp mặt vào đêm
    Cho giọt tình chìm xuống
    Nỗi buồn dâng lên cao
    Ngậm ngùi lời phiền não.
    Giật mình giữa đêm mưa
    Nghe bên giường trống trải
    Nhớ chút tình lưa thưa
    Kẻ đi người không lại.
    Thấy trong ta ngần ngại
    Tiếng khóc chẳng thành cơn
    Một mình nằm độc thọai
    Ru lên thời chung thân.
    Bóng tối mãi chập chờn
    Nhân ảnh vờn trước mặt
    Hồn nửa thực nửa hư
    Người nửa mê nửa tỉnh.
    Thóai thác thân đang run
    Cơn đau vừa thắt chặt
    Bóng ai khuất muôn trùng
    Chờ chi người quay mặt.
    Còn đâu đây ánh mắt
    Ai đó vội bỏ quên
    Cất vào tay son sắt
    Một mảnh tình chông chênh
    Biết bao giờ người đến
    Ở lại đây cùng ta
    Sẽ không còn là bến
    Đừng chút rồi mãi xa!
    Bao yêu thương khác lạ
    Về trong đêm chơi vơi
    Ta chờ tên tình mới
    Đặt vào đời xót xa.
    Lặng một tiếng khuya rơi
    Cửa số buồn quên mở
    Nhốt tất cả trong thơ
    Câu vần còn bỡ ngỡ
    Trời vẫn chưa sáng đâu
    Người cũng chưa thôi mộng
    Đời ô trọc bao lâu ?
    Để tình thôi vô vọng.
    24-9-2002
    LH
    ----------
    Năm đó H và tôi, mỗi đứa 20 tuổi!
    Tôi đọc mà xót xa, tôi khi bị nghe H phũ phàng đòi chia tay, cũng còn chưa đau đớn tuyệt vọng, như H viết giữa đêm khuya như thế!
    Úp mặt vào đêm, nỗi buồn dâng lên cao.... Nghe vừa cô đơn vừa tuyệt vọng vừa đau đớn.
    Giật mình giữa đêm mưa, nghe bên giường trống trải - Ừ, H nhắc tôi đấy. Cáo lắm, không hiền đâu. Nhớ lần đầu tiên chúng tôi biết hơi ấm của nhau là năm 16 tuổi đội mưa đến nhà bạn chơi. Một đám trải chiếu nằm ngủ trưa chung. H nằm kế bên, thì thào : H ôm T đc không? Tôi gật đầu, H choàng tay qua người ngượng ngùng run rẩy, im lặng! Để tôi nghẹn ngào hỏi : H như vậy sao T lên máy bay? Để H không trả lời gì, chỉ nhắm nghiền mắt nằm yên một tư thế thánh thiện yêu thương đó cả tiếng, đến khi tôi ngồi dậy vòng tay còn chưa muốn rời. Để sau đó cả tuần gọi phone ngượng ngùng thổ lộ: H muốn có thêm một trăm lần chiều mưa như vậy với T, vì mấy ngày nay nằm ngủ thấy trống trải quá! Trống trải!
    Ngần ngại tiếng khóc chẳng thành cơn... - Có phải H muốn bảo với tôi, H cũng đã nghẹo ngào tiếng khóc khi lỡ nói lời chia tay tôi?
    Ru lên thời chung thân... - Tôi chẳng hiểu chữ "chung thân", hỏi H. H nói tưởng T giỏi văn phải biết. "Chung thân" là sự gần gũi của hai thân thể chung như một - H lại muốn nhắc đến buổi chiều nằm ôm nhau? Chỉ ôm ngang bụng ơ hờ, không hôn, không nói gì hết...
    Thân run, cơn đau thắt chặt... Lời lẽ tha thiết day dứt quá, tôi đọc thực sự xót xa theo câu hỏi trách móc của H : Chờ chi người quay mặt?
    Vậy mà, vẫn còn nói được "Cất vào tay son sắt một mảnh tình chông chênh"... Thương ! Và giận!
    Sẽ không còn là bến, đừng chút rồi mãi xa... H lại trách tôi, H chỉ là bến đợi của tôi. Một người con trai làm bến chờ cho đứa con gái lãng đãng phương xa, cứ lâu lâu lại ghé về vài ngày ấm nồng, rồi thì hun hút xa xôi....
    Đời ô trọc bao lâu để tình thôi vô vọng?
    Tại sao vô vọng? Với tuổi 20???
    Tôi vẫn không thể hiểu nổi H. Tại sao có thể dùng những từ ngữ bế tắc đến như thế. Tôi cũng là người biết viết văn làm thơ, tôi hiểu, một khi cảm xúc không tới, không thể dùng những chữ tận cùng ruột gan như vậy! Hẳn H đã đau đớn và tuyệt vọng lắm....
    Mà ở phần nào đó, tôi cũng hiểu H nhiều.
    Thế nhưng, tại sao cứ hỏi H còn yêu tôi kô, H lại ngạo nghễnh nhếch cười nói có lẽ không?
    Nhưng vẫn để tôi thương!
    Được tintin82au sửa chữa / chuyển vào 18:14 ngày 08/12/2006

Chia sẻ trang này