1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bạn cho tôi một niềm tin

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi tintin82au, 20/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Như vậy, suốt cả tuần, chúng tôi vẫn không nói gì thêm về vấn đề H bày tỏ "muốn tương lai đi chung con đường với T". Đó là một câu nói nghiêm túc, nhưng chúng tôi không bàn thêm. H thì dĩ nhiên không nói thêm là phải rồi. Buổi tối lúc H nói như thế, có lẽ bởi vì H bị dồn vào chân tường nhiều hơn là vì muốn nói - có lẽ vì H nhìn thấy sự dửng dưng và lạnh nhạt đến tận cùng trong mắt tôi, và cảm thấy điều
    gì đó nếu không giữ lại sẽ mất đi vĩnh viễn? Mà thật sự tôi cũng chẳng rõ nếu lúc đó H không nói thế, chắc bây giờ tôi đã thật sự đi con đường khác. Mọi cố gắng của tôi trong mối quan hệ 2 đứa đã được thể hiện trong 7 năm cũ, thật sự lần này tôi về chẳng còn bất cứ vọng tưởng nào về mối quan hệ này. Tôi về vì muốn gặp AP, muốn chia tay X cho dứt khóat, muốn nghỉ ngơi, muốn mình bình yên lại sau vài năm quay cuồng với công việc. H chỉ là lý do rất phụ.
    Và tôi thay đổi tất cả khái niệm về mối quan hệ với AP chỉ vì tình cờ ngay ngày đầu tiên gặp nhau H bất ngờ kể về những gì H trải qua. Vì cả ánh mắt H chăm chú nhìn vào trong sân bay chờ bóng tôi.
    Và tôi đủ nhạy cảm lẫn thông minh để sợ rằng những năm tháng qua H không thể hứa hẹn gì với tôi. Vì H là một người con trai rất trách nhiệm và cũng rất nhạy cảm. Nhưng tôi có thể đã làm gì khác ở những năm tháng đó? Tôi và H mỗi đứa ở xa nhau cả đại dương, H không biết chat, email thì nói được gì ngòai những câu chữ hỏi thăm xa xôi? Điện thọai thì bố mẹ tôi có phải đại gia đâu... Hoàn cảnh!
    Chứ không, thì ngay chiều tối đáp máy bay đó, tôi đã gặp AP (AP bảo bất cứ khi nào tôi thu xếp xong sau khi đáp máy bay cứ gọi là AP sẽ đến), và chẳng biết điều gì sẽ xảy ra!
    Dù kiểu nào, thì những năm tháng và những sự kiện đã xảy ra cũng không thể quay ngược. Trái tim tôi thực sự chai lì sau những thất vọng. Cộng thêm nỗi lo lắng về business ở Úc. Tự dưng tôi cũng chẳng cảm thấy nhiệt tình với chuyện tình cảm với H như bao lần trước.
    Nhưng quan sát H điều khiển mọi người trong event lớn của ngân hàng A, tôi biết, như tôi đã luôn biết, H là một người giỏi - nếu H làm việc chung với tôi, thì chỉ riêng về vấn đề business, đó sẽ là một cộng tác hoàn hảo. Tìm ra ai hiểu tôi hơn H? Phối hợp với tôi hợp hơn H? Thấu hiểu công việc của tôi hơn H? Quá khứ và tin tưởng gắn liền với nhau hơn H? Chiều chuộng tôi hơn H?
    Có lẽ nói ra thì có vẻ hơi thực dụng (và chính H là người ngỏ ý làm chung với tôi, và khi đã nói về công việc thì phải để tình cảm sang một bên) - nhưng thực sự tôi biết nếu H làm việc chung với tôi thì không còn lựa chọn nào hoàn hảo hơn.
    H chỉ rảnh buổi tối. Thậm chí trước khi gặp tôi vẫn chăm chỉ đi học Anh văn và tập thể hình. Cho nên tôi vẫn có thời gian gặp AP. Vẫn trao đổi như hai người bạn tốt, và thấy rằng ý định của AP về phía tôi vẫn còn chưa thay đổi.
    Thêm nữa tôi vẫn còn nhiều băn khoăn về X. Nhưng chẳng thấy X xuất hiện... Chẳng ai nói năng gì về X. Tôi cũng áy náy, nhưng chẳng biết sao. Lại nữa, thêm X... và lòng tôi vì thế bớt chỗ cho H. Tôi từng chia tay vài mối tình, nhưng không ai tôi day dứt hơn X. Tôi không thể quên những giây phút tôi bệnh ho sù sụ ở Đà Lạt và X nấu nước cho tôi tắm, tôi dậy X cầm khăn lau mặt cho tôi, X quỳ xuống và mang giày cho tôi, X đòi cõng tôi xuống sau khi leo Langbiang rã chân, X bứt rứt "Sao anh thấy hình như anh yêu em như thằng khùng, còn em thì tỉnh táo quá"... Tất cả những hành động đó X tự nguyện và nhất định làm, dù tôi có phản đối... Còn tôi từ nhỏ đã tự bảo mình sau này không làm tan vỡ trái tim ai, thế nhưng bây giờ tôi có thể hành động tàn nhẫn và giả dối như thế ?
    Tôi chán bản thân mình. Vì cách sống của mình bao nhiêu năm dật dờ vì H. Vì H mà tôi chẳng còn là tôi nữa... Dù với lý do gì...
    Tóm lại vui với H là vậy, nhưng tôi lần này đầu óc bị chi phối bởi nhiều vấn đề khác. Rồi còn gia đình nữa. Cho nên đi với H thì nhiều, nhưng về nhà là đặt lưng ngủ luôn, không thì cũng trăn trở nghĩ về business ở bên kia, những suy nghĩ về H không còn sâu sắc nữa. (Hoặc là tôi cũng chẳng muốn ám ảnh mình với những giả thiết về H như bao năm qua mà chẳng tới đâu).
    Cho dù tôi thực sự ngạc nhiên về thay đổi của H. Chưa lần nào tôi về chơi mà hầu như tối nào tôi cũng gặp H như lần này. Chưa lần nào tôi về chơi mà H ân cần như vậy. (Những lần xưa H cũng ân cần mỗi khi ở bên tôi, nhưng vì chúng tôi gặp nhau ít quá, và chen vô giữa là những mâu thuẫn hiểu lầm).
    Nhưng có một điều không thể lầm là hầu như tất cả người quen H đều biết ít nhiều về tôi, dù tôi chẳng bao giờ gặp họ. Và H chẳng hề ngại ngần dắt tôi đi bất cứ dịp nào hội họp bạn bè người quen.
    Rõ ràng là anh chàng này nhiều năm qua chẳng có bạn gái.
    Gay thì cũng chẳng phải. Tại nếu là gay thì cũng phải có ..."bạn trai" chứ!
    Nhưng yêu tôi thì tôi cũng không chắc. Yêu thì tại sao không nói phứt một lời để cả hai cùng tính? Tôi có bắt H suốt ngày phải nói lời hứa hẹn xa vời đâu - tất cả tôi cần chỉ là nếu H yêu tôi thì cho tôi biết để cả hai cùng phác thảo những dự định tương lai giúp đỡ nhau.
    Còn mà không yêu tôi thì cũng nói, để đừng làm tôi dằn vặt nữa. Cả hai vẫn có thể làm bạn mà, nhưng không được hiểu lầm về tình cảm của nhau.
    H không khẳng định cái gì cả trong bao năm.
    Còn lần này, H cũng chẳng khẳng định tình cảm, chỉ là khẳng định về mong muốn tương lai. Mà tôi thì chẳng có hứng thú tìm hiểu thêm. Tôi nản lòng.
    Chỉ trừ lúc hôn má H và hôn "vĩnh biệt tình đầu" là vì cảm xúc bất chợt hoặc dự định sai - còn thì tôi rất giữ khoảng cách với H. Không chủ động nắm tay H, không để H massage, không bẻ cổ áo cho H, trước bạn bè H cũng chỉ đối xử với H như người bạn, không chủ động rủ H đi chơi, không mong chờ gì ở H...
    Nhưng, không hiểu sao tôi vẫn bị suy nghĩ này ám ảnh: nếu H làm việc với tôi, và ở gần tôi, thì không còn gì tốt hơn!
    Nhưng, làm sao?
  2. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Buổi chiều khi đi bộ với H đến mua vé xem kịch, hai đứa nói chuyện linh tinh, nói về cuộc sống, nói về nghệ thuật, nói về bạn bè. Tự dưng H nói:
    - B cũng từng có chút ý định với H.
    Tôi quay lại nhìn H. Lúc đó tôi bước đằng trước và H nghịch ngợm dẫm lên bóng tôi đằng sau. Hay nhỉ, không đánh mà khai. Tôi cười :
    - Wow... Hay là ngược lại đó anh?
    H cười hì hì, lắc đầu quầy quậy:
    - Không hề. H không ưa con nhỏ đó. B là một con nhỏ đầy rắc rối.
    Tôi nheo mắt chọc tiếp:
    - Xì, người ta xinh đẹp dễ thương dịu dàng. Lại hát hay học giỏi. Chứ không phải H cua không được sao?
    - Không. Hồi xưa đi học B chỉ thân với mình H. Bi giờ đi làm chung chỗ, khác trụ sở, nhưng B cứ phone kiếm H hoài. Nói nghe, bực mình vô cùng, mình bao nhiêu công việc trong ngày, mà cô nàng cứ lâu lâu phone chỉ vì "B buồn quá, có chuyện không vui, nên kiếm H nói chuyện".
    Tôi chột dạ "May phước mình chẳng bao giờ gọi phone kiếm H lúc H làm việc chỉ vì "buồn quá kiếm H nói chuyện cho vui" - tính tôi không đến nỗi uỷ mị vậy, mà công việc tôi cũng chất chồng, giờ rảnh đâu mà kiếm H, hơn nữa H có phải "người yêu" tôi đâu nên tôi không cho phép mình kiếm H mỗi khi buồn phiền.
    - Nếu mà H không tiếp chuyện, thì cô nàng giận dỗi. Rồi đi đâu chung cô nàng cũng bắt H phải qua chở. Những lần tập bài hát trình diễn, thì còn sợ nữa, nàng bày ra đủ trò, kinh hãi nhất là suốt ngày kêu H qua tập chung. Mà H đã nói chỉ là hát phong trào, tập một hai lần là đủ, nhưng B cứ bắt qua nhà đàn hát...
    (Thế hồi xưa H không nhớ súôt ngày đòi qua nhà tôi để tôi đàn cho H hát à? Nhưng tôi luôn chuồn, bởi vì tôi chỉ khoác loác biết đàn võ vẽ do tự học, giỏi lắm là bấm được vài bài Trịnh, vài bài Right here waiting mà cũng mướt mồ hôi, giỏi giang gì để đệm đàn cho người khác.)
    Tóm lại là tôi lại bất ngờ vì tự dưng H "khai báo" chuỵên của B. Đây là bất ngờ thứ 2 sau khi H tự dưng kể về gia đình mình cho tôi nghe.
    ....
    Buổi tối thứ 6 Sài Gòn mưa rả rích.
    Tôi kẹt công chuyện một chút nên đem tie đến cho H hơi trễ. H kêu tôi đến lúc 4, 5h (nhưng chia tay H đã là 3h chiều), tôi gần 6h mới tới nơi, cũng một phần vì không quen canh giờ kẹt xe SG, nên tôi mất hơn 45 phút đi từ nhà mình cuối đường Hai Bà Trưng chỉ để đến trung tâm thành phố.
    Lúc đó quan khách tới gần hết. Trong đại sảnh Sheraton H tất bật chạy dọc ngang. Tôi phone H ra, H cũng chẳng trách móc gì, vẫn vui vẻ (kô biết là nhịn hay là không chấp hay chỉ vì vì bận quá không để ý). Đưa tie cho H, H vội vã đeo vào. Xộc xệch, không biết vì không có kiếng trước mặt hay vì cố tình. Đeo như H thì chẳng thà đừng đeo còn nhìn lịch sự hơn... Tôi phải bỏ xách tay xuống bước lại rất gần và sửa lại cho H (chính tôi bất đắc dĩ phải sửa cho H, cũng là người làm business, tôi thật sự không thoải mái thực hiện những cử chỉ khá thân mật như vậy trong không gian trang trọng). H buông ngay hai tay để mặc tôi sửa giống như chỉ chờ đợi vậy thôi, ngay giữa đại sảnh rất đông người, giữa giàn nhạc hoà tấu cổ điển đang tấu những điệu khúc xa xưa.
    H dắt tôi vào một bàn lạ hoắc, vội vã rót nước cho rồi nói: Lúc này H bận quá rồi, T ngồi tạm bàn này nha. Ctrình này H vẫn phải điều khiển đến lúc mọi người nhập tiệc nửa chừng mới hết, T chịu khó ngồi một mình nhé!
    Xa lạ, tôi hỏi "B có đi không?" - tôi nghĩ ít ra nếu tôi ngồi chung với B cũng vui hơn. H nhếch cười "Không, B là ai mà được đi. Trong ngân hàng bữa nay chỉ có thành viên HĐQT, và team của H được dự thôi. Mà team H thì bây giờ phải làm việc chưa có bàn, T ngồi tạm đây vậy nhé. Đừng đi đâu hết nha. (chời, dặn tôi giống như dặn con nít!!!)"
    Nói xong bíên mất tiêu ngay lập tức.
    Cũng lúc đó, Thu Minh bắt đầu chương trình bằng bài hát Power of the dream.
    Chương trình rất trang trọng mở màn bằng phát biểu của Thống đốc NH NN VN, rồi Tổng GĐ ngân hàng và một số VIP khác. Nhìn quanh thấy H chạy dọc ngang, mồ hôi ướt đẫm, nói liên tục trong telecom đeo tai. H biến đâu trong biển người, rồi bất ngờ hỏi từ sau lưng tôi "Có chán không? Cứ ngồi ăn đi nha, H còn làm việc, đừng đi đâu nha". (Lại "đừng đi đâu nha", sợ tôi bị bắt cóc à?).
    Sau một mớ phát biểu và trình bày về sản phẩm, giải thưởng, mọi người nhập tiệc. Và Thu Minh hát Saving all my love for you - như H đã nháy mắt buổi sáng "Bài Power of the dream là H thiết kế cho ngân hàng, còn bài Saving all my love for you là ...tặng T (!)".
    Cho dù H đùa, thì cũng là một đùa giỡn quá ngọt ngào!
    Loáng thoáng thấy team của H từ đằng sau ra, và Sheraton dọn cho họ một bàn mới ở góc trên. Đã gặp team H buổi sáng, tất cả đang mặc đồng phục làm việc, tôi biết chẳng ai dắt bạn bè người nhà theo - có mình H dắt tôi theo!
    H chạy lại, hơi bối rối: H xong rồi, nhưng mọi người ngồi bàn mới trên kia....
    H bỏ lửng câu nói, tôi hiểu. Và tôi cười bảo vậy H ngồi ăn với team đi, T ngồi đây đang ăn nửa chừng rồi. (Tôi nói rất thật lòng và không hề buồn phiền - nếu tôi là H, chắc chắn tôi không dắt bạn bè người yêu theo khi làm việc hoặc chiêu đãi - rất khó xử). H vẫn hơi bứt rứt, nhưng tôi đẩy H đi và bình thản ăn uống - nói chung tôi chẳng phải loại người dễ cảm thấy mất tự tin giữa không gian xa lạ. Nói chung có tí nhan sắc và tự tin cũng được việc, không có H thì tôi vẫn được anh chàng ngồi kế bên gắp đồ ăn cho.
    H quay về bàn ăn kia, xa tôi khoảng vài chục thước. Thấy H bắt đầu ăn tôi cũng yên tâm.
    AP gọi. Quá ồn ào, tôi ra toilet và gọi lại cho AP. Vừa cúp máy bước ra thì phone lại reo, lần này là H. "Alo, có gì vậy H?" - "Ủa T đi đâu rồi?" - "Kô, T ra toilet thôi, đang vô nè"... Nói đến đó thì ra ngoài thấy H đang vừa cầm máy nói chuyện vừa dáo dác nhìn ngó dọc ngang trước cửa phòng đại tiệc.
    Thấy tôi, H nói "Thôi T qua bàn H đi".
    Thế là tôi phải dọn đồ qua bàn H, bỏ lại anh chàng ngồi kế bên ngẩn ngơ không hiểu.
    Team H có đến hơn nửa là con gái, và hầu như đều lớn hơn H. Mới thấy tôi đến bàn, họ cười rúc rích và câu đầu tiên chào hỏi là "Ủa đây có phải là cô bé mà thằng H nó chat từ 7h sang đến 5h chiều mỗi ngày đó không!" Sao mà tội quá. Nhìn qua H, anh chàng tủm tỉm cười, không trả lời? Rồi từ lúc đó chỉ ngồi gắp đồ ăn cho T. Không phải là lấy lòng, kô phải màu mè, không phải ra vẻ. Vì từ xưa cũng thế thôi, lúc nào cũng thế, chẳng để ý gì đến ai khác, ngồi bàn tiệc chỉ chăm sóc mình T? Sếp L nói "Em ơi em đừng quen thằng này, nó bị con gái khắp ngân hàng để ý, yêu nó mệt lắm". Chị khác lại nói "Mà tại thằng H nó đẹp ..gái nhất phòng, àh không nhất ngân hàng nên con gái theo đuổi dữ lắm". Lại nói tiếp "Mà nó dê lắm em ơi, lại hay đi công tác tỉnh, coi chừng nó có con rơi"? H vẫn chẳng nói gì, chỉ cười hề hề, tôi cũng mỉm cười, không giải thích không nói gì?
    Nhìn nhau cười. H thì từ cấp 2 đã đẹp "gái" nhất trường. Còn biết dê chết liền. Quen nhiều con trai, không ai đứng đắn hơn H? Đứng đắn kể cả với T, his first only love!
  3. revenant

    revenant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2005
    Bài viết:
    483
    Đã được thích:
    0
    "heng" chợt nhớ ra là con gái SG
    Hnay la cn, đang ngồi chờ ảnh :D
    Được revenant sửa chữa / chuyển vào 18:50 ngày 11/02/2007
  4. kzak

    kzak Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/07/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Đọc xong câu chuyện của bác, em nghĩ bác nên là nhà văn. Nhưng dù sao, chúc bác tìm được hạnh phúc trong cuộc sống, tìm được niềm tin trong vạn lời dối trá, và chúc bác đủ...
    [​IMG]
    Kzak....
    Lần đầu tiên xuất hiện tại Việt Nam. Với chúng tôi, nghệ thuật không giới hạn. Hãy vào xem:
    http://www.kzak.net
    Được kzak sửa chữa / chuyển vào 19:13 ngày 11/02/2007
  5. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    hic, kô phải mình thất hẹn, nhưng cả ngày hôm qua lẫn hôm nay kô log vào được dd này. thật xui quá.
    Vậy hẹn lại thứ 3 nhé. trong ngày thứ 3 sẽ post lại những hình đã post.
    Chúc mọi người ngủ ngon. ^^/
  6. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    "đủ..." gì bạn?
    Cám ơn bạn có lời khen (mình lạc quan cứ coi như đấy là lời khen hihi).
    Hồi nhỏ có nhiều người cũng nói vậy.
    Nhưng mình quan niệm khác, làm nhà văn không hẳn chỉ cần viết câu chữ hay ho bóng bẩy là đủ, còn phải lao động rất nhiều về mặt trí tuệ và tâm hồn. Mình cũng lãng mạn thật, nhưng một nửa còn lại rất thực dụng - và điều này mình nghĩ không thích hợp để làm nghệ thuật chân chính.
    Nên ...thôi.
    ^^/
  7. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Tối thứ 6 - ngày 9/2, H đi nước ngòai 4 ngày.
    Tôi viết cái email Valentine, không có ý muốn đối thọai với H ngay sau khi H đọc - nên trước khi H lên máy bay 3hr mới gởi. Chỉ nhắn tin nếu đọc kịp thì đọc, không thì đến khách sạn kiếm internet đọc.
    Nhưng H lôi tôi lên mạng ngay. Vừa đọc vừa nói chuỵên với tôi, vali còn chưa sọan, ăn uống tắm rửa cũng chưa.
    H đọc và im... và đọc và lại im...
    Không hiểu H nghĩ gì. Thật đáng tiếc không thấy được thái độ H. (H không biết xài webcam, biết voice chat đã là hay lắm).
    Chưa bao giờ tôi nói trọn câu "em yêu anh" với H. Chỉ vì đêm trước đó giữa hai đứa có một cuộc trao đổi khá nghiêm túc và đầy cảm xúc, vừa tin tưởng vừa lo lắng - nên tôi muốn viết cái gì đó tạo niềm tin và niềm vui cho H.
    Cả hai đều ngại ngùng... Dĩ nhiên tôi ngại. Nhưng không biết H thì sao, nhưng H hơi mất tự nhiên, hay có những khỏang im lặng.
    H mở lời:
    - Thật ra, H không thích T viết như vậy, nghĩa là bây giờ H muốn nghe những gì cụ thể...
    Tôi bối rối :
    - Không thích thì xóa đi.
    H phản ứng ngay:
    - Bộ giỡn chơi sao mà không thích thì xóa?
    Im lặng...
    Tôi nhắc:
    - T cũng không có ý gì quá nghiêm trọng. Thôi đi dọn đồ đi.
    Tắt voice chat.
    H viết:
    - Rảnh quá. Suốt ngày viết lung tung.
    Tôi hơi hụt hẫng (dĩ nhiên)
    - Mai mốt không thèm viết nữa.
    H nghĩ, và trả lời:
    - Ừ, mai mốt đừng viết vậy nữa!
    Rồi lại nói tiếp, khi thấy tôi im lặng:
    - Viết về kế họach business đi.
    Tôi im lặng. Rồi nói:
    - Ok.
    Im tiếp... Thấy không vui, không buồn, hơi ngại ngần. Tôi chúc H chuyến đi vui vẻ và good bye.
    H cũng chào rồi, bỗng nhiên gọi lại:
    - Mà nói nghe...
    Tôi chờ đợi. H type gì đó, rồi lại xóa đi.
    Xong hiện ra vỏn vẹn chữ "g''nite".
    Hỏi H "? Định nói gì?".
    H lại type, lại xóa, rồi nói:
    - Không, chỉ muốn nói good nite.
    Và tôi bye. Log out khi H vẫn còn sáng nick. Tôi dĩ nhiên là không vui, dù thật sự cũng chẳng quá buồn...
    H!
    H ơi là H...
    Thật sự hai bữa nay tôi cứ bị suy nghĩ sau ám ảnh trong đầu:
    Nếu tôi yêu người khác, thật lòng,
    thì hai đứa tôi, H và T, sẽ ra sao đây?
    H sẽ ra sao đây???
  8. takemetoyourhear

    takemetoyourhear Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2005
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0

    Yêu xừ người khác đi T ơi. Mình đọc mà phát bực cả mình, chẳng hiểu cái anh chàng H kia nghĩ cái gì nữa. Lập là lập lờ con cá vàng, ...
    . Bạn yêu người khác thực sự thì bạn và H chỉ còn là quá khứ, là nhưngx người bình thường. Mà H thì mình nghĩ cũng chẳng sao cả vì mình thấy bạn đã rất thẳng thắn với cậu ấy rồi còn gì. Mình cảm thấy bức xúc thay cho T.
    Được takemetoyourhear sửa chữa / chuyển vào 21:32 ngày 11/02/2007
  9. mc1

    mc1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2005
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Em chỉ yêu bản thân mình thôi
  10. revenant

    revenant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2005
    Bài viết:
    483
    Đã được thích:
    0
    Làm 1 thằng con trai mà để gái nghi là gay nhiều lần thì... Có vẻ ko chỉ ngoại hình con gái mà tính tình cũng ...
    Trừ khi là có lý do nào chính đáng cho cái sự thiếu quyết đoán này, còn ko thì ko thể chấp nhận đc. Mà nói chung, nếu 2 người thân nhau đến vậy thì lý do gì cũng có thể chia sẻ đc chứ nhỉ.
    Vì một người như thế thì ko đáng.
    Được revenant sửa chữa / chuyển vào 04:23 ngày 12/02/2007

Chia sẻ trang này