1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bạn cho tôi một niềm tin

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi tintin82au, 20/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. livingeyes

    livingeyes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2005
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    Ở bài sau thì chị lại bảo là chị log out khi nick anh H vẫn sáng. Thế là thế nào hả chị?
    Chị có vẻ như đang huyễn hoặc mình quá. Cái kiểu tự hào thái quá rằng mình có nhiều ng "xin chết" nó cứ sến sến như mấy quyển tiểu thuyết ái tình ngày xưa thế nào ấy.
    Bút danh trên báo HHT của chị có phải là Bình Nguyên Trang ko? (vì chị bảo đã từng được giải về viết văn). Tóm lại là bây h chị cứ hỏi thẳng anh H đi, hỏi trực tiếp là bây h anh ấy có yêu và muốn lấy chị ko ? Nếu anh ấy bảo là ko thì chị chả có gì phải trách bản thân mình nữa.
    Em thấy thái độ của chị cũng lơ lửng chả kém gì anh ấy đâu. Lúc thì ông X, lúc thì ông AP chính chị còn chả hiểu đc mình lại còn đòi anh H hiểu. "Người như T thì cả đời này mới gặp 1 lần" mà như thế này sao? Thất vọng! Hay là bây h anh H thấy người như thế đã gặp được 2, 3 lần trong đời nên ko muốn bàn tiếp chuyện yêu đương nữa .
  2. revenant

    revenant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2005
    Bài viết:
    483
    Đã được thích:
    0
    Chị T nên làm thế này. Chị từng bảo là chị đã cố hỏi nhiều rồi, song ko thể hỏi đc, nhưng em nghĩ thực ra là cách hỏi của chị ko có sự dứt khoát.
    Bây giờ có thể hỏi kiểu này: nếu anh ý trả lời thì rõ ràng luôn nhé, yêu ra yêu mà ko yêu ra ko yêu; nếu anh ý ko trả lời hoặc lẩn tránh thì coi như câu trả lời là ko yêu chị, hay ko có ý định lâu dài. Nói cách khác, ko trả lời thì coi như là đánh mất cơ hội cuối cùng luôn (tuy nhiên cái sự mất này phải là credible, vì nếu một lời doạ dẫm mà chỉ là doạ thôi thì ai sợ, đúng ko?). Nếu muốn chị có thể set 1 deadline để ông ý có thời gian suy nghĩ, cân nhắc, và deadline này ko nên extend, dù van xin.
  3. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Không biết chat ở suốt những năm đầu tiên.
    Nói đúng hơn là vì T viết cho thoáng ý nên không ghi rõ. H biết chat nhưng kô biết voice chat, và H type cũng rất chậm. H cũng không có computer/net ở nhà.
    Chỉ từ hồi T về VN lần cuối quay lại đây H mới mua computer gắn net. Thì ngày nào cũng chat.
    Hì, T chỉ viết theo đúng những gì xảy ra một cách khách quan nhất. Không hề tự hào.
    Có người theo đuổi, nhưng điều đó có ý nghĩa gì đâu? Khi mà chính bản thân thì lại chạy theo một hình bóng khác và đau buồn hết 8 năm?
    Từ khi rời khỏi VN, T kô còn cộng tác với báo nào nữa - vì xác định rõ con đường của mình :). Chuyện đọat giải xảy ra cũng 8,9 năm xưa rồi.
    (Nhưng cũng có đọc Bình Nguyên Trang hì hì )
    Hic, cái câu "cả đời gặp 1 lần" là ông H phát biểu, có phải T đâu.
    Thật ra chuyện X, AP là cũng do thất vọng H mà ra - dù có sai, thì T cũng chỉ là 1 người - thậm chí là một người con gái rất cô độc và đơn độc. Cái này thì tự hào mình thuộc lọai rất nghiêm chỉnh đứng đắn, chứ nếu không thì đã chẳng chỉ có X và AP. :)
    Tuy nhiên, T không đòi H hiểu mình đâu bạn.
    Tại vì, theo T nghĩ, thì H đã hiểu T rất nhiều - hiểu đến mức gần như H làm gì cũng đóan ra được phản ứng của T tiếp theo, cho nên H luôn rất ung dung, và hành động rất đứng lúc. Và do đó T không bao giờ dứt được!!!
    Có khi, H còn hiểu T hơn là T tự hiểu mình..!
    Chỉ riêng T kô hiểu H mà thôi.
  4. revenant

    revenant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2005
    Bài viết:
    483
    Đã được thích:
    0
    Haha, 1 ví dụ của việc bị người khác hiểu rõ thì nguy hiểm thế nào
  5. tomochut

    tomochut Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2006
    Bài viết:
    187
    Đã được thích:
    0
    hihihi, tomo cũng chúc tintin Valentine ấm áp và năm mới nhiều niềm vui bất ngờ *wink* và đặc biệt hy vọng sẽ là một năm T hết phải băn khoăn gì về tình cảm của H nữa...
    Được tomochut sửa chữa / chuyển vào 10:13 ngày 12/02/2007
  6. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Giữ lời hứa nhé. Post lại hết những hình đã post.
    b Entry 4/1/07 - page 22: /b
    Hình đám hỏi P và K hồi tháng 4, X gởi cho tôi:

    <removed>
    Các bạn tôi...
    Ngoài cùng bên trái là Q, kế đó là T bạn thân X, rồi X, P, K, và H...
    Không có hình đám cưới để post. X không còn để mà gởi cho, H thì "mù công nghệ", P K thì luôn luôn bận rộn...
    Entry 13/1/07 - page 25
    <removed>
    X - T - H
    Entry 6/2/07 - page 27
    <removed>​
    Người con trai này làm tôi khốn khổ suốt 7 năm hơn! Sợ không?
    H đấy, một trong 2 cái hình duy nhất tôi chụp đc lúc về VN. Đây là chụp H trc khi đi dự đám cưới P&K. Mặc cái áo T ủi cho, và cũng thắt cái tie duy nhất T cho. Cái tie ủi kiểu nào thì nhìn cũng bèo nhèo tan nát, vì hơn 2 năm tuổi thọ rồi, mà theo H thì H dùng rất nhiều lần. Rồi thì sau khi tặng tôi với H giận nhau rất lâu, và cho dù hết giận tôi cũng chẳng thèm tặng gì nữa - cho nên H vẫn chỉ có 1 cái tie tôi tặng.... ^^/
    Đẹp trai thế mà kô đi làm diễn viên. Hát hay thế cũng kô đi làm ca sĩ. Ngọai hình & đa tài như H thì chắc diễn viên ca sĩ VN cũng chẳng có mấy ai!
    (Hồi xưa có buột miệng nói với H: T kô thích bạn trai mình làm nghệ thuật! - Thế là anh chàng nộp đơn vào Học viện ngân hàng học luôn, kể ra cũng chiều mình thật!) [:D]
    Người thế này mà 7 năm trời cũng kô có bạn gái, bảo tôi kô nghi là ...gay sao được. [:D]
    ^^/
    Được tintin82au sửa chữa / chuyển vào 11:59 ngày 13/02/2007
    Được tintin82au sửa chữa / chuyển vào 06:37 ngày 14/02/2007
  7. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Có một buổi chiều cuối tuần ở nhà thật thoải mái...
    Với riêng tôi, đây là entry hay nhất!
    Chính bản thân sự kiện này cũng đưa tôi đến một quyết định lớn...
    ====
    Tiệc tan.
    H rủ đi uống nước. Chở tới quán nào thật vắng trên đường Phùng Khắc Khoan lúc 10h tối. Anh chàng mệt đừ (lạ nhỉ, hồi xưa đi làm xong 5h về kêu mệt không thèm gặp tôi, bây giờ quần quật từ sáng tới tối vẫn còn sức đi uống nước?). Tôi kêu chanh rhum - thức uống từ rất xa xưa, hai đứa còn là học sinh cấp 2 mò mẫm đi bar. Mùi thơm như hương chewingum, và tôi thích ****tails từ dạo xa xưa đó. Ngược lại, H xem hết cái list một lần, rồi chỉ gọi ..nước suối. Bảo: H mệt, cổ họng đau quá, uống nước lọc thôi.
    Ngồi cạnh nhau, chỉ là thế. Không gian cô đọng lại. H nhắm mắt, dựa đầu vào ghế, chẳng nói gì, chắc mệt. Nhìn xuống, thấy hai bàn tay để rất gần nhau. H ngốc.
    Nắm tay H.
    Nắm tay rất nhẹ. Hai vai còn kô đụng nhau. tự dưng đọc câu thơ xưa viết cho T "nắm tay nhau cho lòng gần lại" ?" câu thơ trong vô số bài thơ khi tức giận T đã rước cho vô recycle bin permanently delete hết, chả còn nhớ gì. H đọc 2 lần, siết tay một cái. Rồi lại đọc những câu thơ T viết gởi H? Thuộc lòng. Kinh thật! Trong khi tôi còn không nhớ ra mình đã viết những gì - thật tình vì viết cho H nên khi giận H delete 700 mails, đã delete luôn cả sent mails, đã delete luôn cả memory của tôi... Chỉ giữ lại email cuối cùng tôi viết đã gởi lên đây, với mục đích nhắc nhở mình sau này mỗi khi lại vấn vương về H...
    Chợt nhớ P mấy ngày đầu cứ nhìn nhìn tôi hỏi "H nó nói gì với T chưa?"?Tròn mắt ngạc nhiên "Nói gì ?". Không H kô bao giờ nói gì với T? Uh đúng là không bao giờ nói gì thật. H chỉ làm cho T thôi. Nhớ có lần xưa ơi là xưa trách H "T về chơi mà H kô nói được câu nào tình cảm", anh chàng im rồi nhỏ nhẹ "Mấy thằng nói nhiều không được gì đâu T ơi"?
    Ngồi im, nghe cảm xúc ùa về. Thấy có nhiều điều qua đi, kể cả cảm giác đắm say xưa, nhưng bây giờ là sự sâu sắc và cảm động từ đáy lòng. 7 năm rồi? Bao nhiêu đổi thay, bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu cuộc tình, bao nhiêu người lướt qua đời. Bây giờ ngồi đây vẫn là T và H, hai đứa nhỏ học sinh lần đầu rủ nhau đi bar tối nào.
    Cân nhắc, và nói với H "Mệt không, dựa vào T nè?"
    Vì nhớ hồi xưa khi còn yêu nhau, lần đầu tiên về VN, gặp nhau cafe buổi tối sau khi H học thêm về, H hay dựa đầu vào vai tôi, nhắm mắt và thì thầm "Không hiểu mỗi lần gặp T, H đều thấy ...buồn ngủ". Và lúc đó đã trách H "Bộ T chán làm à?". H lắc đầu, mắt nhắm chặt hơn "Không, vì T là chỗ dựa tinh thần của H, nên gặp T là mọi buồn phiền lo lắng bay đi đâu hết, thấy lòng bình yên lắm, và chỉ muốn ngủ thôi"....
    Nhưng lần này, H suy nghĩ, rồi nói "H không sao", và vẫn dựa vào ghế.
    Không hụt hẫng, cũng chẳng phiền lòng....
    Đối với tôi bây giờ, H thế nào cũng được.
    Chẳng phải tôi đã phai nhạt nhiều rồi sao ! Tôi đối với H bây giờ, nghĩa nhiều hơn tình.
    (Nhưng giữa tình và nghĩa, cái nào quan trọng hơn?)
    ...
    H chở về, phải dừng ở xa xa, ba mẹ tôi vẫn chẳng thích thấy tôi dây dưa với H. Tội quá!
    Tôi rửa mặt thay đồ xong chuẩn bị leo lên giường ngủ, đã gần 12h đêm.
    Thấy SMS của H. Hỏi về lạnh không, đói không, ngủ chưa, chúc ngủ ngon. Như từ lúc tôi bước xuống sân bay tới giờ, đêm nào chở tôi về xong cũng nhắn tin đơn giản thế.
    Bấm SMS định trả lời chúc H ngủ ngon. Trước khi gởi lướt qua nhìn xem mấy giờ. Chợt thoáng thấy một điều khác. Rung động!!!!!
    Chợt mang mang nhớ ra một điều.
    Vội vàng coi lại lịch trên điện thọai.
    11:50PM - Fri 26/07/2006!
    =================
    26/07/99
    Một ngày kỷ niệm.
    H có idea: mình đổi hình cho nhau nhé. Chọn tấm nào hai đứa chụp chung và rửa làm hai, viết gì lên đó, và gởi cho nhau, như thế không ai bị mất hình.
    Sáng 27/7/99, trên tấm hình của mình, tôi ghi: "H đừng bao giờ quên ngày 26/07/99 nhé!".
    Đêm đó, tôi lên máy bay, lần đầu đặt chân đến đất nước xa lạ
    cho một cuộc hành trình sóng gió nhất trong đời.
    =================
    7 năm.
    Đến tháng 7, chẳng cần đến tháng bảy, mỗi lần nhớ đến ngày này, nước mắt lại rơi.
    Lời chia tay của H, khẳng định xong, tôi vất điện thoại khóc nhạt nhoà. Nửa đêm trong cơn nửa mê nửa tỉnh mơ hồ bước xuống bếp uống chút nước, hy vọng sau đó ru lại giấc ngủ cho tròn để ngày mai còn kiểm tra.
    Bật đèn chói chang, nhìn lên lịch, lại choáng váng: chỉ còn vài ngày là đến "lễ kỷ niệm 26/7".
    Nước mắt lại tuôn ra. H có biết không? H có nhìn lịch không?
    Tại sao chưa kịp kỷ niệm một năm, H đã chia tay?
    Tại sao chọn đúng thời điểm này???? Chỉ còn vài ngày.
    Suốt năm đầu tiên, chúng tôi bận rộn người phải hoà nhập cuộc sống mới, người phải lo thi cuối cấp, điện thoại mỗi tháng 30 phút bao nhiêu chuyện không nói hết, chẳng ai có dịp nhắc lại ngày kỷ niệm.
    Chưa bao giờ kỷ niệm được lên ngôi.
    Thì H đã giết chết nó luôn.
    Rồi để tôi suốt 7 năm, lúc nào nhớ đến kỷ niệm vui, là lại phải nhớ đến kỷ niệm buồn, và ngược lại.
    Một cái rất rất vui,
    một cái không còn gì tan nát hơn!
    Yêu và giận, cứ song hành với nhau, quấn quít vào nhau, không rời.
    Rất nhiều lần, lại xót xa tự hỏi H: H còn nhớ ngày này không? Có bao giờ một lần nhớ ngày này không?
    Để những lúc đó, nước mắt lại lã chã rơi, thấy mình đáng tội nghiệp quá đi!
    Và tôi, để sống tốt, đã tự nhủ với mình: chính tôi phải quên đi, phải quên đi, nhất định phải quên đi.
    (Nhưng làm sao tôi quên, khi mà tôi vẫn không nỡ thay đổi dãy số này vốn là password cho tài khoản quan trọng nhất của mình - tôi có nhiều tài khoản, và nhiều password, nhưng tài khoản quan trọng nhất vẫn là password này, chưa bao giờ thay đổi!!!)
    =============
    Đến khi quen X.
    Hình như tôi cuối cùng, cũng quên thật.
    Password chỉ còn là password, không còn làm đau nữa, chỉ còn là một dãy số vô nghĩa cho tôi access vào số liệu của đời mình.
    Quen X cũng thời gian tháng 7.
    Tháng 7 trôi qua yên lành, nói là với hạnh phúc cũng không quá. Chợt giật mình chua xót nhận ra: ồ, 26/7 vừa trôi qua vài ngày - thì ra tôi cuối cùng cũng quên được!
    Rồi lại cũng tự hỏi: H đã quên chưa? H quên từ bao giờ? Hay H chưa bao giờ nhớ?
    =============
    11:50PM - 26/07/06
    Nhớ cái nắm tay mới nãy. Nhớ câu thơ tôi viết đã quên mà H vẫn đọc lại ... Ồ câu gì nhỉ, ngay cả khi H đọc, nhận ra thơ của mình tôi không dám kêu H đọc lại - chẳng lẽ thú nhận với H tôi đã quên. Và ngay cả bây giờ, tôi vẫn không nhớ được những câu thơ chính mình đã viết, ôi!!! Dù đó là một bài thơ rất hay, và tôi có thể giữ lại để đăng báo hoặc khoe khoang. Nhưng để làm gì???? Tôi viết vì mối tình đau đớn với H. Và tôi đã thật lòng muốn chia tay mối tình đó. Cho tan vào gió bụi hết là phải rồi.
    Nên tôi băn khoăn một chút.
    Nhưng bây giờ tôi không như xưa. Không nhạy cảm. Không mong đợi. Không tổn thương. Không thánh thiện. Không nữa.
    Nên tôi xóa tin nhắn ngủ ngon vừa mới viết chưa kịp gởi, viết lại:
    "Do you remember today?"
    Vỏn vẹn thế.
    Rồi tôi đi ngủ.
    Đúng hơn là chờ 5 phút chẳng thấy reply, tôi đi ngủ luôn.
    Giấc ngủ bình thản, không chập chờn nửa mê nửa tỉnh vật vờ như ngày chia tay xưa. Không chờ đợi gì nữa.
    Bởi vì tôi đã thất vọng nhiều lần quá rồi.
    Mà một phần, lần này nhắn tin như vậy, tôi muốn chọc H và "thử" H - không còn mấy chút cho việc hy vọng điều gì đó.
    Mà cho dù H quên, thì đã sao?
    Chính tôi cũng quên rồi mà.
    Đêm nay nếu không tình cờ nhìn giờ, đã không thoáng thấy ngày, thì tôi cũng quên rồi.
    Và đúng là H không trả lời.
    Mà có sao đâu - bao nhiêu câu hỏi quan trọng khác của 7 năm, có bao giờ H trả lời gì đâu.
    Sá gì cái câu vớ vẩn này.
    Và trước khi chìm vào giấc ngủ bình yên, tôi đã mỉm cười, bảo với T "Vậy là được rồi. Chúng ta sẽ như thế này vĩnh viễn nhé. Tất cả chuyện này đối với T là đủ lắm rồi. Cứ thế này là tốt nhất. I''m happy."
    ...
    Trong giấc ngủ rất bình yên của mình, tôi bị đánh thức nghe tiếng báo tin nhắn đến lặp đi lặp lại.
    Và không hiểu sao, giữa chập chờn, tôi vẫn biết tin nhắn của H.
    Không kềm được tò mò hồi hộp, tôi quờ tay tìm điện thoại, mắt cay xè giữa giấc ngủ nửa chừng. Trời vẫn tối đen.
    Nhìn đồng hồ điện thoại, mới 5:30 sáng! Nghĩ bụng "Trời đất, anh chàng này làm gì dậy sớm vậy?" (dù H đã nói sáng nào cũng phải dậy sớm phụ mẹ dọn hàng).
    Tin nhắn của H cũng vỏn vẹn dòng chữ
    "I always remember yesterday".
    Nước mắt chợt lại trào ra. Ôi H!
    ALWAYS
    REMEMBER
    YERSTERDAY
    Vậy là ngày 26/7, chưa một lần H quên - H chỉ như tôi, không nhắc đến làm gì, một mình H nhớ, một mình H nhớ không cần biết tôi có nhớ hay không.
    Một mình tôi, một mình H, đều một mình nhớ ...7 năm rồi...

    26/07/99
    Trong bóng tối quán Phượng Vy trên đường Trần Cao Vân
    lần đầu tiên
    chúng tôi hôn nhau.

  8. anhlaai

    anhlaai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2004
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0
    Viết tiếp đi bạn, chuyện tình cảm của bạn và H có nhiều thăng trầm quá; nhưng mình thấy phần nhiều do H mà ra. Sao H chưa nói một lời nào cho bạn khẳng định tình cảm của 2 người hết nhỉ? Mong đến một ngày 2 bạn sẽ hạnh phúc bên nhau.
  9. chanbome483

    chanbome483 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2006
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Hi Tintin,
    Có vẻ như H đang đùa giỡn với em, còn em cũng đang đùa giỡn với chính mình. Câu chuyện của em giống như phim lắm, nhưng mà là phim bộ - tình tiết châm chạp và hơi sến (Sorry).
    Có một lờ khuyên cho em: đùng bao giờ để chuyên kinh doanh/tiền bạc và tình cảm lẫn lộn với nhau.
  10. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Hic, thấy chưa, bi giờ chính anh cũng thấy là có vẻ H đùa giỡn t/cảm với T.
    Thật sự là vô cùng khó hiểu về suy nghĩ/ dự định của H.
    Quả thật em cũng từng nghĩ không bao giờ mình để tình cảm/kinh doanh lẫn lộn vào nhau. Vì chuyện này em và bố mẹ đã có bất hoà lớn, dĩ nhiên vì bỗ mẹ không muốn H dính dáng đến cuộc đời của em - huống hồ gì đầu tư. ...Nhưng mà...
    Em nghĩ là mình vẫn đang rạch ròi công/tư - nhưng dù sao thật sự chỉ là chủ quan...
    THật sự là rất rắc rối... Còn một vài sự kiện nữa em kể hết sẽ hỏi ý kiến mọi người.
    Cám ơn anh trai nhé. ^^/
    Chúc anh năm mới vui vẻ hạnh phúc phát tài!!!

Chia sẻ trang này