1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bạn cho tôi một niềm tin

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi tintin82au, 20/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Bạn tôi về VN dịp cuối năm 2003, H nói, H sẽ gởi quà cho tôi. Không phải 1 mà sẽ là 2 món.
    Khi bạn tôi qua, đem cho tôi một gói quà nho nhỏ, nháy mắt bảo "Anh chàng đó si T dữ...! 4, 5 năm rồi mà" - tôi cười trừ, trong bụng thì nghĩ "nếu đúng thế thì còn gì để nói nữa". Mỗi một ngày trôi qua, tình yêu tôi dành cho H được cộng thêm một chút sâu sắc theo thời gian, và ngờ vực cũng thế tăng theo. Tôi luôn sợ mình ảo tưởng trong tình cảm của H - nhưng tôi làm sao khác được, khi H cứ gởi quà và thiệp cho tôi, dù có gặp tôi hay kô, dù tôi với H có giận nhau bao nhiêu lần, dù tôi có mắng mỏ H, và dù tôi nói thẳng tôi ghét H.
    Quà thứ nhất là đĩa CD hòa tấu piano. Yesterday. Trong đó có bài Yesterday, Promise me, và Color of the night. Hay quá! Sao H biết tôi thích hòa tấu? Sao H biết tôi thích nhất hòa tấu piano? Bao nhiêu năm ở gần H, chúng tôi chia sẻ biết bao đam mê - và chưa bao giờ đến lượt hòa tấu piano. Đơn giản bởi vì chúng tôi chẳng bao giờ có đủ thời gian cho rất nhiều thứ khác.
    Và trong CD H ghi những lời rất tha thiết, tha thiết đến nỗi tôi ngạc nhiên, nghẹn ngào, và bất ngờ - những lời tha thiết gần như chưa bao giờ kể từ lá thư tình đầu tiên dúi vào tay tôi khi ra sân bay mà lúc lên máy bay tôi mới đọc.
    H viết trên bìa CD:
    "
    Có lẽ sẽ còn rất lâu chúng ta mới thực sự ngồi lại để nói về những chuyện đã qua, về khỏang thời gian chúng ta đã rất thật thà, rất ngu ngơ, đã từng gần nhau, từng yêu thương, mê đắm, đã từng xa nhau, từng có những phút lệch lạc, nông nỗi, rồi đã từng mất đi và đã từng tiếc nuối!...
    ...
    Tuy nhiên, sẽ có những lúc chúng ta bỗng thoáng qua đâu đó, sẽ làm cho ta ngờ nghệch đi 1 chút, có thể là 1 cái lắc đầu hay chỉ là 1 cái nhếch môi nhỏen miệng cười...
    Thế cũng đã là quá đủ để cho ta yên tâm vì biết rằng ta đã chưa 1 lần mất chúng!
    Ta lại cảm thấy mình thật hạnh phúc!
    Xin 1 nụ hôn gởi cho nhau, cho những ngày hôm qua thân thương, yêu dấu!
    "T.T."
    "

    Đã từ rất lâu, tự điển đối thọai của chúng tôi làm gì có chữ "hôn". Nó là một cái gì đó thật cấm kỵ, như là yêu thương, chia tay, tình đầu, thiệp valentine... Và, lại ký hiệu "T.T." đó... H đang cố tình nhắc lại tình xưa. Và tôi nghĩ, H chắc cũng biết thế nào khi đọc tôi sẽ nhắm mắt và nhớ đến vòng tay của H!!!!
    Quà thứ 2 của H là một vòng đeo tay bằng những hạt gỗ nho nhỏ kết lại rất đẹp và sang trọng nhưng lại đơn giản thanh tao. Tôi nhìn là thích ngay - không phải vì H chọn, mà vì tôi thích kiểu đối lập vừa sang trọng lại vừa đơn giản.
    Tôi không hề tháo cái vòng đó ra cho đến tháng 7/2004.
    Cho đến ngày H bỏ tôi bơ vơ giữa đêm mưa nhạt nhoà chờ đợi trong quán bar, đến tận hôm sau khi tôi phone cho H nói thôi đừng gặp đừng mail đừng quà đừng thiệp gì trong 2 năm nữa!
    Buồn vời vợi!
    Rủ X đi chơi. Lúc đó tôi coi X như người bạn thân, luôn luôn là vậy. Dĩ nhiên tôi cũng ngờ ngợ về tình cảm của X, nhưng trước giờ trái tim tôi vẫn dành cho H, điều đó có ý nghĩa gì đâu và tôi luôn lảng tránh. (Nhưng tôi không lảng tránh X - tại sao tôi phải lảng tránh một người bạn tốt? Chỉ cần tôi giữ đúng khoảng cách với X là đủ).
    Nhưng tôi buồn quá, không chịu nổi. Nhất là sau đêm mưa nhạt nhoà H bỏ rơi tôi còn X diện bộ đồ đẹp nhất vội vã phóng xe đến gặp tôi ướt lem nhem và rạng ngời. Không biết X có biết tôi chỉ gọi X sau khi trái tim bị H giáng cho một búa không, X ơi!
    Vả lại X cũng rủ tôi đi chơi vài lần tôi cứ hẹn lần lữa vì luôn ưu tiên cho H. Lần này nói X tôi rảnh nguyên chìêu mai, đãi X đi ăn như lời hứa. X thích đi đâu?
    Đầm Sen.
    X là vậy, đơn giản, ngây ngô, chân chất.
    Hỏi X muốn rủ thêm ai không?
    Không, X đâu có thân ai, T có thích rủ ai đi không?
    Không - T cũng không nghĩ ra ai.
    Thật ra vì bạn tôi, P K và NT không hề thích đi chung với X, vì X không hợp với tụi nó. Tụi nó giống tôi và H, thích cái gì đó sâu sắc và đặc sắc, những thứ đơn điệu và bình thường như Đầm Sen và tính tình chân chất của X tụi nó tôn trọng nhưng lại không có hứng thú. Tôi biết bạn mình không thật sự vui, mà tính tôi hay nghĩ về cảm giác của người ta, nên thôi.
    Hai đứa đi dạo trong buổi chiều Đầm Sen.
    Tự dưng chạnh lòng...
    Ngày xưa một đám tôi, H, P, K, NT cũng rủ nhau vào Đầm Sen chơi roller coaster lúc tôi về VN chơi lần đầu. Lần đó trên roller coaster H nắm tay tôi thật chặt, khi tàu dừng thì đón tôi xuống ôm vào lòng hỏi sợ không. Lần đó đi tàu vượt thác H ngồi sau tựa đầu vào cằm tôi, nghe P và K chọc "2 đứa bay lại đóng phim hả?" cũng không thèm trả lời gì vì hai ngày nữa tôi lại ra đi. Lần đó đi chung với đám bạn tôi chủ động không thân mật với H, H lại đưa tay nắm chặt tay tôi và suốt buổi đi chơi không hề buông ra, thong thả, và giữa trời cũng chạng vạng hoàng hôn.
    Những hình ảnh mà lúc gởi CD và vòng xong tôi gọi cho H, H còn vẽ lại. H khoe 1/6 cơ quan tổ chức cho con cháu nhân viên đi chơi Đầm Sen H đi theo, H đi tàu vượt thác vui lắm. Rồi như tình cờ H hỏi "T còn nhớ tàu vượt thác kô?" - Sao H kô hỏi thẳng luôn là nhớ lúc H choàng tay ôm tôi không? Tôi đã bối rối ngượng ngùng "Uh làm sao quên" Và hai đứa cười qua điện thoại, ngượng ngùng....
    Những hình ảnh loang loáng làm tôi thấy lòng mình lạnh giá vô cùng....
    Ngồi ăn đối diện X trên quán Thủy Tạ - ngay bên bờ sông.
    X nói: đi với T X vui vô cùng.
    Thở dài, hỏi X: X thấy cái vòng T đang đeo đẹp không?
    X suy nghĩ rồi nói: uhm cũng được.
    Cười nhẹ: Vậy là X thích hay không thích?
    X lại gãi đầu... Trả lời chân chất thì thôi : Uhm, nói thiệt tui không thích lắm vì nó có vẻ cầu kỳ sao đó, mặc dù nhìn lại thì nó lại đơn giản... Tui cũng hông hiểu nữa.
    Nhìn vào mắt X. Đôi mắt cũng rất đẹp. Và chân tình thì thôi.
    Tự cười vào lòng mình.
    Tôi nhìn ra mặt hồ sen ngoài kia. Xanh biếc. Bập bềnh. Nhấp nhô. Long lanh nắng chiều.
    Tháo cái vòng.
    Và ném thẳng xuống lòng nước.
    Mối tình cũ, tôi đinh ninh, ngay giờ phút này đã vừa theo chiếc vòng chìm lỉm không một gợn tăn, không một dấu vết!
    X ngỡ ngàng. Với tay theo chụp. Dĩ nhiên không kịp.
    X tái mặt, lắp bắp: Sao T làm vậy? X xin lỗi... Ý X là cái vòng đó không xấu, chỉ tại X không thích lắm mà thôi...
    Lắc đầu cười gượng: Đâu có, hỏi X vậy thôi. Chứ T cũng không thích cái vòng đó. Không biết X có thấy nụ cười của tôi thật đau xót hay không.
    Nhưng X nói: Không thích thì thôi, có gì đâu mà T phải ném nó luôn vậy... Nếu tại X thì X xin lỗi nha. T làm X hối hận quá!
    Lắc đầu nhìn X, cười. Không nói gì. X thì vẫn bối rối, vò đầu bứt tai, nhìn đăm đăm xuống hồ, bứt rứt...
    X tần ngần nói: hay là để tui xúông mò lại cho T...? - rồi lại tự lẩm bẩm: Mà làm sao mò nổi...
    Bật cười: Thôi, bỏ đi. Có đáng gì đâu X. Tại T không thích mà.
    X vẫn vò đầu bứt tai: Nhưng X không hiểu!...
    X ơi, X không hiểu là đúng rồi, không chỉ là không thích, mà đối với T đã quá sức chịu đựng rồi. T không muốn điều ám ảnh đó theo T dai dẳng thêm bất cứ giờ phút nào nữa. T đã xóa hết mail, không giữ liên lạc, giữ lại chi một cái vòng??? T thật lòng mong nó chìm sâu xuống đáy sông, có lặn xuống mò cũng chẳng còn cơ may nào kiếm ra.... T thật lòng mong thế! T chỉ muốn hỏi lại ý X thêm lần nữa. Và chính X cũng bảo không có gì đáng mà. Nhưng nói gì bây giờ, nỗi lòng tôi lúc đó chỉ muốn nằm im lắng, và tôi chỉ cười.
    Nhìn ra mặt nước: vẫn bập bềnh nhấp nhô long lanh nắng - không còn dấu vết gì của cái vòng có thời gian ngày đêm theo tay tôi nắng mưa. Quà của H. H bảo đi cả một dọc cửa hàng mới ưng ý cái này vì thấy hợp với dáng T.
    Thấy tự thật yếu đuối, thật mong manh, thật chông chênh. Hỏi X một câu nghi hoặc:
    - X, nếu bây giờ chính T rớt xuống hồ thì X có cứu không?
    X nhìn tôi lạ lùng: ánh mắt quả quyết nhất mà tôi đã gặp.
    - T nói gì vậy? Dĩ nhiên là có rồi!
    Thấy hạnh phúc. Thật sự hạnh phúc. Hồi lớp 10, có lần giỡn với H: "Nếu T và H đi đường gặp cướp tụi nó muốn bắt T thì sao?" H cười hề hề "Thì H bỏ chạy, để sau đó quay lại hốt xác T nữa". Đã chẳng biết cười hay giận!
    Và đó là một trong những lý do, để trên đoạn đường đi Đà Lạt sau đó, khi lòng tôi mềm yếu vụn vỡ nhất, tôi đã để X nắm tay khi ho sù sụ suốt trên chuyến xe.
    Và đồng ý làm bạn gái của X.
    Dù đã sợ sẽ không bền lâu. Chỉ vì tôi.
    Dù tôi đã biết lòng mình thật quyết tâm cho hình bóng H và mối tình xưa chìm xuống hồ nước sâu không tăm hơi.
    Được tintin82au sửa chữa / chuyển vào 18:56 ngày 17/02/2007
  2. KenCongChua

    KenCongChua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2006
    Bài viết:
    1.988
    Đã được thích:
    1
    James Blunt - Goodbye My Lover
  3. sweetieme

    sweetieme Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/10/2006
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Đến đây em bắt đầu thấy khâm phục vì sự kiên nhẫn với anh H. Hồi trước thấy tiếc nếu anh chị không đến được với nhau, còn giờ chỉ mong chị tìm được một người xứng đáng hơn. Anh H này là đàn ông mà chẳng dứt khoát, quyết đoán gì hết. Hay ít ra cũng phải nghĩ cho chị chứ... Chán quá.
    Được sweetieme sửa chữa / chuyển vào 21:43 ngày 21/02/2007
  4. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Vâng, T cũng mất hết kiên nhẫn...
    ^^
    Các bạn ăn tết vui không?
  5. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Chữ của H!...
    Hồi học lớp 8 nhìn đã không ưa rồi, đàn ông con trai gì mà chữ bay ****!!!
    ...promise me, you''ll wait for me...
  6. BlueWish

    BlueWish Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2004
    Bài viết:
    4.097
    Đã được thích:
    0
    Ngồi đến 3h sáng để đọc topic của chị. Cho em spam 1 bài để đánh dấu topic nhé
    Người có tình sẽ thành quyến thuộc
  7. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Dài dễ sợ...
    Quyết tâm kết thúc cái topic này trong vòng 1 tháng nữa. :)
    Thôi kể vắn tắt lại.
    ===========
    Tất cả những hành động và thái độ của H từ lúc tôi xuống máy bay, đúng hơn là từ lúc tôi phone chúc H sinh nhật từ Úc, thực sự làm tôi suy nghĩ lại. Đúng hơn thì tôi cũng không còn để tâm thật sự sâu sắc vào vấn đề quan hệ giữa tôi và H nữa, dù lần này chính tôi muốn thế - có vẻ tâm thức tôi thật sự mỏi mệt và chán chường với những suy nghĩ đó. Nếu như 7 năm qua bao nhiêu đêm tôi trăn trở tìm một hướng đi cho mối quan hệ này, và chỉ gặp sự lẩn tránh của H - thì ngược lại với thái độ hợp tác của H thời điểm này, dù tôi tối tối có cố gắng nghĩ đến nhưng giấc ngủ đến rất nhanh. Ban ngày dĩ nhiên tôi không có thời gian nghĩ đến, hơn nữa diễn biến công việc từ Úc cũng đã đủ làm tôi đau đầu. Rồi lại còn X, còn AP.
    Tuy nhiên, theo những gợi mở của H, thì có vẻ trong tôi cũng xuất phát một quyết định mơ hồ gì đó mà chính tôi cũng không mường tượng rõ lắm.
    Một đám bạn chúng tôi: tôi, H, P, K, Q rủ nhau đi chơi xa, nhân dịp "tuần trăng mật" của P&K luôn. (Trời, "tuần trăng mật" của tụi nó mà đi một đám mới ghê). Mới đầu tính đi Thái Lan, nhưng H và Q không xin nghỉ dài hạn trùng ngày được, nên cả đám quyết định đi Nha Trang.
    Tôi về tổng cộng 4 tuần. Nửa tuần đầu ở khách sạn. Một tuần sau toàn gặp H. Quyết định đi Nha Trang sẽ vào tuần thứ 3. Và sau đó, tôi sẽ về Úc. Đi Nha Trang vào tối thứ 6.
    Khoảng tối thứ 3, tôi tới nhà H chơi. Hầu như tối nào tôi và H cũng đi chơi, H thường hẹn tôi cùng gởi xe ở Diamond Plaza và hai đứa thả bộ vòng vòng... Nhưng tối thứ 3 H bận, nên tôi ghé nhà H. Lần đầu thăm lại nhà H sau 3, 4 năm gì đó, sau khi biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra...
    Chị Ba H vẫn tiếp tôi niềm nở... H tiếp tôi trong bếp. Bởi vì đã không còn phòng khách nữa, gian trước làm tiệm bánh, gian giữa làm nhà để xe và thờ cúng (mẹ H sau nhiều cú shock đã gần như tìm an ủi trong tín ngưỡng và bà lập bàn thờ niệm phật hàng ngày). Vào bếp chị Ba H đang làm 4 ly bơ dầm. Thấy tôi chị bảo "Em ăn bơ không?" - Tôi dạ, thôi chị làm vừa đủ cho nhà ăn thôi, em không sao. (Tôi thân và biết gia đình H người Nam, không có sự khách sáo miền Bắc, cách nói chuyện chân thành và thật thà họ cảm thấy gần gũi hơn - mà sau bao nhiêu đảo điên chính tôi cũng phát ngấy lên những xã giao khách sáo). H nói chen vào "Đâu có, làm để đó trong nhà ai ăn thì ăn thôi, T ăn đi".
    Tôi và H ngồi ngay bếp ăn bơ. H nói "Nói thiệt nha, H nhìn T đôi khi cũng ngại".
    - Ngại gì?
    - T sang trọng quá!!!
    Sém phá ra cười. Tôi à? Ừ, đúng, tôi sang trọng. Nhưng không có nghĩa là tôi sinh ra đã thế, và bắt buộc sống phải thế. Tôi chỉ nỗ lực để làm cuộc sống tốt hơn thôi. H chưa thấy tôi phụ việc nhà hàng đứng mỏi chân suốt 3 đêm week end không biết chơi bời là gì. H chưa thấy tôi lang thang gõ cửa từng nhà mời mua sản phẩm. H chưa thấy tôi tiếc vài chục xu đi xe bus mà mỗi sáng đi bộ 30 phút đến trường....
    Nhưng qua rồi.
    Tôi cười:
    - Vậy à? Nói thật nhiều khi T cũng ngại H?
    H trố mắt:
    - Ngại gì?
    Tôi nói thật, lần đầu tiên:
    - T lại thấy H là người cầu kỳ quá... Nhìn H là tự dưng cảm giác H là người ăn sung mặc sướng thích ngon thích đẹp, tóm lại là ... không biết lao động.
    Bây giờ chính H cười ha ha ha. Rồi chua chát:
    - T nói sao? T thấy sai rồi... Không nhớ H đã kể gì với T sao. Bao năm qua, những việc cơ hàn nhất, tận cùng nhất H cũng lăn vào làm, mà còn nhiều nữa chưa kể đó. Đâu giấu gì T đâu sao còn nhận xét H vậy? H đơn giản và không ngại khổ cực, chỉ có điều lúc nào đi chơi thì cũng enjoy chút thôi.
    Ừ. Đúng. H kể, và T vẫn nhớ! Và xưa T cũng kể, và H cũng nhớ. Vậy mà chúng ta cứ luôn e dè về nhau. Tội quá. 10 năm quen nhau, lạ được 1 năm, thân được 1 năm, yêu được 1 năm, xa nhau 7 năm.... Sao mà không e dè được... Những gì nghe và kể thì luôn thật khó tưởng tượng ra nếu không thấy tận mắt.
    Cười:
    - Ừ, biết rồi. Và T cũng thế, đi chơi thì enjoy chút thôi, nhưng T không sợ sự đạm bạc.
    - Ừ, tụi mình giống nhau...
    Bảo H: chở T đi một vòng.
    H chở đi loanh quanh quận 5, chạy ra Sài Gòn, chạy ngang trường cũ... Nói gì cũng không nhớ, vì tôi không tập trung.
    Có điều gì đó chạy ngang đầu.
    Nhớ bao nhiêu lần, H bóng gió xa xôi: H muốn du học mà nhà không đủ khả năng, T có giúp được không?
    Ngay bữa đầu xuống máy bay, về khách sạn, H nằm giường bên, quay nghiêng qua cười cười nửa đùa nửa thật: "Đang muốn qua Úc nè, T giúp được không?", khi tôi hỏi H công việc và cuộc sống thế nào. Và tôi đã mỉm cười nhắm mắt, vì không biết nói gì.
    ...
    Vòng tay ôm H. Ôm nhẹ.
    Và H lại hát nho nhỏ. Vâng, ngày xưa yêu nhau, khi chở nhau dạo chơi, tôi ôm H, bao giờ H cũng hát.
    Còn khoảng 10p là về đến nhà H...
    Tôi tự nói với mình: thôi không nghĩ thêm nữa.
    Nói thật nhỏ với H, lần đầu tiên, lần đầu tiên từ khi yêu nhau, từ khi xa nhau:
    - Qua Úc với T đi.
    H cười to và hỏi lại điều gì đó. Và tôi không hiểu H hỏi gì. Cũng thấy lạ sao H lại có thể cười giỡn với câu hỏi này.
    Nói thêm một hai câu, hoá ra H nghe lầm câu nói của tôi thành một chuyện hoàn toàn khác.
    - Ủa vậy T hồi nãy nói gì?
    - ... (nghĩ bụng kô biết anh chàng này có giả vờ không)...
    - Thiệt đó, H kô nghe rõ.
    Đáng ghét.
    - T nói, H qua Úc với T đi.
    H im. Rồi trả lời ngay, giọng yếu xìu:
    - Muốn lắm.
    - Muốn thì làm đi.
    - Bằng cách nào? T thấy rồi đó, nhà H không đủ khả năng.
    Im lặng. Và tôi lại tự nói với lòng: thôi không đắn đo nữa.
    - Đám cưới.
    H hơi đảo tay lái. Không nói gì.
    Tôi mỉm cuời... Cũng không chờ đợi.
    Vâng, chính tôi cũng không chờ đợi vào điều mình vừa nói....
    Cuối cùng, H nghiêm chỉnh:
    - Cho H hai ba bữa, rồi H trả lời T nha.
    Tôi đùa, thật sự tôi cảm thấy một chút buồn cười, buồn cười cho bản thân mình:
    - Ha ha... Có giá ghê nhỉ! Có biết trước giờ T không bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều này với bất kỳ người con trai nào không?
    H bối rối, phân bua đến tội nghiệp:
    - H biết... Nhưng đây là việc lớn. Không phải H cố ý... Vấn đề là H nghĩ đây là việc rất nghiêm trọng, không đem ra quyết định bừa bãi được. Mà H nghĩ nếu mà H trả lời ngay bất cứ kiểu nào chắc T cũng không hài lòng....
    Tôi thừa nhận:
    - Ừ đúng rồi. T chỉ chọc thôi. Suy nghĩ đi...
    Trong bụng, tôi nghĩ, chuyện lớn vậy nếu là tôi chắc tôi suy nghĩ cả tháng.... H chỉ xin có 2, 3 ngày.
    Về nhà....
    Buổi tối AP gọi điện, tối nào AP cũng gọi điện và hai đứa nói cả tiếng. Chỉ là vì AP cũng không ở tâm trạng vui, và tôi không thể nào quay lưng như thế. Mà AP cũng chỉ hỏi về tôi.
    Kể cho AP nghe những gì vừa xảy ra...
    Cúp máy, tắt đèn, nhắm mắt ngủ.
    Tự dưng thấy lại vừa buồn cười, vừa chua chát: Tôi ư? Đi bảo người ta làm đám cưới với mình!!!
    Tôi thề, đây là điều duy nhất trên đời này từ khi sinh ra tôi chưa bao giờ nghĩ đến, đừng nói đến việc phát hiện ra mình vừa mới thực hiện nó.
    Không phải là giấc mơ!
    2, 3 ngày nữa, chúng tôi sẽ biết kết quả là thế nào.
    Nhưng tận thâm tâm, tôi cảm thấy dù là thế nào, thì cũng tốt.
    Như tôi đã nói với H từ rất lâu: Không bao giờ H có thể làm tôi đau buồn hơn một buổi tối mùa đông, tháng 7 năm 2000, ở Úc!
  8. revenant

    revenant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2005
    Bài viết:
    483
    Đã được thích:
    0
    Shocked toàn tập
  9. HASHALYS

    HASHALYS Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/09/2003
    Bài viết:
    2.964
    Đã được thích:
    0
    Cho đến giờ phút này đọc đến đoạn gần đây nhất trong "truyện dài kỳ" của bạn, tôi thấy chuyện tình cảm của bạn và H đã có nhiều biến chuyển rất khả quan cơ mà, thế sao còn khiến bạn phải rơi nhiều nước mắt như thế. Nếu trong trường hợp của 2 bạn thì 90% đàn ông đã ko để lỡ mất cơ hội tuyệt vời như thế để làm cuộc chạy nước rút giải quyết mọi chuyện một cách rốt ráo triệt để rồi, chứ ko ai để dây dưa như H thế đâu. Tôi công nhận H của bạn là 1 người đàn ông chính hiệu con nai vàng nhưng cái cách hành xử của H nhiều khi lại ko giống như đa số đàn ông sẽ làm. Tôi đọc mà tôi cũng thấy bực cho bạn. Vậy nên, bạn có bao giờ tự hỏi hiện tại H đang chơi trò cút bắt với bạn, đang làm bạn đau khổ, chao đảo, quay cuồng trong mớ bòng bong do H tạo ra, nếu sau này lấy nhau, cũng với cách hành xử ko rõ ràng mạch lạc ấy sẽ làm bạn khó chịu, mệt mỏi như thế nào. Với túyp người mạnh mẽ như bạn mà pảhi chịu đựng 1 người như H thì quả tôi khâm phục sự chịu đựng kiên nhẫn của bạn. Nhưng tôi hi vọng sự thử thách này sẽ được đền bù xứng đáng.
  10. sweetieme

    sweetieme Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/10/2006
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Quả này anh H mà từ chối, bỏ đi cho xong, quên ngay đi chị nhé.

Chia sẻ trang này