1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bạn cho tôi một niềm tin

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi tintin82au, 20/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Trước tiên là cám ơn bạn...
    Nói thật thì trước khi bạn nêu ra nhận định này, thì chưa bao giờ mình nghĩ bản chất câu chuyện lại như vậy... Tại vì từ trước đến giờ, không biết bao nhiêu lần mình tự nói với mình là "đây không phải là tình yêu đâu - rồi sẽ qua nhanh thôi", với mục đích trấn an chính mình - nhưng thực tế là nó cứ bám lấy mình. Mình lại nghĩ mình yêu H. rất nhiều, nhiều hơn là tình cảm H. dành cho mình, hay đúng hơn mình tự thấy mình dở tệ, vì yêu một người chỉ coi mình là trò chơi. Mà đâu có ai muốn tự nhận mình là trò chơi của người khác, điều đó rất đau đớn!...
    Lý do để mình nghĩ vậy là vì H đã từ chối mình, không chỉ một lần! Và mình không bao giờ thực sự hiểu được H vì sao làm như vậy, ngoài lý do không yêu mình thật lòng...
    Mà bạn đọc tiếp phần cuối câu chuyện luôn nhé... :(
  2. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Tôi rất hạnh phúc, và ngỡ rằng lần này chắc chúng tôi sẽ không mất nhau nữa.
    Ngày hôm sau tôi không gặp H, bởi vì tôi còn có gia đình và một số bạn bè riêng, còn H. cũng vừa đi học vừa đi làm. Cả ngày tôi kô thấy H liên lạc với mình. Dĩ nhiên tôi nhớ H., nhưng hôm qua tôi đã chủ động đến gần H, tôi cũng hơi ngượng ngùng. Nhưng sự thật là trong bữa đó H gọi tôi 3 lần, nhưng tôi không bắt máy, mà cũng kô thấy missed calls - có lẽ tôi có lúc kô để điện thoại bên mình, ai missed calls mở ra coi, mà cả bữa đó tôi kô ở nhà mình. Sáng hôm sau nữa H giận dỗi nhắn tin lúc 6am hỏi sao phone tôi kô thèm trả lời, tôi check call record mới thấy missed calls từ hôm qua. Tôi gọi cho H. ngay để giải thích, H. kô nói gì nhưng cũng có vẻ kô hài lòng.
    Tôi không gặp H liên tục trong 3 ngày, kô hiểu vì sao, mà cũng kô liên lạc nhiều lắm, trái với ý nghĩ của tôi là sau buổi tối đầu tiên chúng tôi sẽ xích lại gần nhau hơn. Tối thứ 4 chúng tôi mới gặp nhau, nhưng đến gặp một đám bạn của H. Trong đám bạn này có cả cô bạn "người yêu 1 tháng" cũ của H, nhưng H và bạn ấy hầu như cũng không quan tâm gì đến nhau, H. vẫn ngồi kế tôi. Đêm ấy, lúc H. chở tôi về, thái độ H cũng kô có gì nồng nhiệt lắm, và tôi cũng chủ động dựa vào H. H cũng kô có phản ứng gì, làm lúc đó chính tôi tự hỏi mình có đường đột quá không...
    Rồi tôi phải đi Hà Nội 2 tuần. H làm việc ở một ngân hàng. Buổi sáng trước khi bay lên HN, tôi tranh thủ ghé qua chỗ làm của H, phần lớn vì nhớ H, phần nhỏ vì cần rút một ít tiền từ thẻ tín dụng. Tôi ghé mua một tấm thiệp nhỏ, chỉ ghi xuống câu
    " Can I open an account in your heart?"
    rồi bỏ vào bao thư.
    H hơi bất ngờ khi tôi đến. H hỏi đến thăm H hay làm gì? Tôi nói đến mở tài khoản. H hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nói vậy cần tôi mang theo giấy tờ, hỏi tôi có giấy tờ gì không. Tôi cười và đưa H tấm thiệp. H mở ra coi, cười rất vui, nhưng không trả lời gì, dù tôi có nhắc "tài khoản này có mở được không?". Trái lại, H. rủ tôi đi ăn trưa, nhưng tôi phải về thu xếp đồ đạc nên không đi ăn được. Kết quả buổi đó tôi cũng không rút đưọc tiền vì không mang passport, và H. cũng không trả lời câu hỏi trong thiệp của tôi.
    Tôi bay ra HN 2 tuần, thực sự hơi buồn H. H. kô nhắn tin, cũng kô gọi phone cho tôi! Nhưng tôi tự nhắc mình không nên đi vào vết xe đổ của những lần trước - tôi cứ 3, 4 ngày lại gọi về cho H, hoặc là nhắn tin cho H.
    Sau 2 tuần tôi về lại Sài Gòn, và mọi thứ bắt đầu đảo lộn.
    Dĩ nhiên tôi muốn gặp lại H ngay. Nói cho cùng tôi chỉ về chơi 8 tuần, 3 tuần đã trôi qua... Tôi gọi cho H để hẹn đi chơi, nhưng H luôn luôn bận. Tôi biết H phải vừa đi học vừa đi làm, nhưng lẽ nào buổi tối cũng kô rảnh? Kô kể những lần H. từ chối gặp tôi ngay từ đầu, còn lại là những lần làm tôi cực kỳ thất vọng và cay đắng.
    Lần 1, tôi hẹn H lúc 8h30 đi uống nước. Tôi phone lúc 6h30, thì H. nói tối đó H phải đi ăn chung với gia đình đón người thân nước ngoài mới về, nhưng H sẽ tranh thủ. 7h30 H phone cho tôi nói chắc 9h H mới gặp tôi được, vì món ăn chưa được nhà hàng dọn ra. 9h tôi đến chỗ hẹn kô thấy H đâu. 9h15 tôi gọi cho H, H nói vẫn chưa ăn xong, H. thấy phải 9h45 hoặc 10h tối mới gặp tôi được. Cục tức của tôi trào lên. Tôi kô biết mình có vô lý kô, nhưng tôi thấy nếu H thực sự muốn gặp tôi, thì cũng đâu cần phải chờ bữa ăn kết thúc? Tôi nói thôi để bữa khác, và ra về.
    Lần 2, H rủ tôi đi coi ca nhạc lúc 6h30, nhưng nói H đi làm xong lúc 5h hay 6h chưa rõ, nên kô đón tôi được, kêu tôi đến chờ trước. Tôi kô biết chỗ đó vì nó là sân khấu mới xây khi tôi ra đi, tôi chỉ biết con đường đó. Và tôi đến lúc 5h đợi H, tôi kô có xe, ba phải chở đi, tôi kô muốn ba thấy mình đứng chờ H một mình ngoài đường (ba sẽ ghét H thêm); nên tôi vào quán bar gần đó. Trong lúc chờ H, dĩ nhiên có người đến làm quen với tôi, một anh chàng sành điệu lịch lãm, anh ta có vẻ rất kết tôi. 6h kô thấy H phone, tôi gọi cho H, thì H. trả lời vô cùng không chấp nhận được. H nói H vừa ra khỏi chỗ làm, mệt quá, mà trời mưa lớn nữa, thôi để bữa khác đi... Tôi nghẹn ngào kô biết nói sao, nhưng lần này tôi cũng cố đặt mình vào vị trí của H: đi làm về mệt mỏi chẳng muốn đi đâu! Tôi cố gắng nói ok vậy không sao đâu, dù nỗi buồn vỡ tung ra. Tôi nhìn bên ngoài trời mưa rầm rầm, không có ai chở về, bị cho leo cây! Thật chưa bao giờ tôi bị đối xử như vậy. Tôi hẹn một người bạn khác đi coi phim. Nhưng trời mưa lại không có xe... Anh chàng làm quen với tôi trong quán bar rủ tôi đi đâu chơi, tôi từ chối nói có hẹn với bạn, phải đi ngay. Anh ta hỏi tôi đi bằng cách nào, tôi nói taxi, thế là anh ta ra ngoài đón taxi cho tôi. Thật bất ngờ, tôi vừa ngồi xuống taxi anh ta đã ngồi vào theo. Và trong taxi, tôi bị anh ta dở trò sàm sỡ! Dĩ nhiên tôi phản đối; nhưng điều quan trọng không phải là tôi phản đối, mà tôi cảm thấy mình bị tổn thương trầm trọng ! Vì H, chính vì H, mà tôi bị người ta làm dở khóc dở cười, giữa trời mưa gió rầm rầm!!!!
    Tôi cố giữ cho nước mắt kô rớt ra khi gặp bạn tôi, nhưng tôi nghe trái tim nấc lên với câu hỏi: vậy là H coi tôi là gì?????
    Nhưng tôi lại vẫn bỏ qua cho H! Tôi thấy mình không phải là trẻ con nữa. Tôi không hề trách H điều gì về buổi thất hẹn đó. Mà trái lại, lần thứ 3 vào ngày sau đó, tôi phone cho H lúc khoảng 7h tối, hỏi là ghé qua nhà H. chơi được không?
    H. hơi bất ngờ. Và câu trả lời của H cũng lúng túng, H. nói : "Ờ... đến chơi bây giờ hả? Để coi, đến thì cũng được... Nhưng mà chút nữa có bạn của H tới chơi bây giờ, con nhỏ X...." Tôi im, vì kô thấy thái độ niềm nở tôi mong chờ. H thấy tôi im thì nói tiếp "Nhưng T cứ tới đi, H. chờ". Tôi ừ, cúp máy. Tôi chạy tiếp đến nhà H, nhưng đầu óc như trong mơ.... Nửa đường, tôi ứa nước mắt, quay xe về! Tôi lại không biết lần đó tôi có quá vô lý kô, nhưng tôi tự nghĩ, nếu trong đầu H. có chút gì mong mỏi tôi, thay vì câu nói trên, H. đã nói cách khác, ví dụ "Ừ tới đi H chờ, có điều chút nữa có bạn H tới vì chút việc T kô phiền nha?", chứ kô phải "ừ đến thì cũng được... để coi..." H có thể gặp X ngày mai, tháng sau, năm sau - nhưng tôi 2 năm mới có vài ngày để gặp H!
    Vậy mà tối đó 9h chính H nhắn tin cho tôi giọng đầy trách móc "Sao hẹn mà kô tới????" Tôi phone cho H, đang định giải thích nỗi nghẹn ngào của mình, thì H. lại dồn dập trách móc tôi, chỉ trích tôi nặng nề, nói vì chờ tôi mà H. bỏ cả công chuyện phải đi, tôi kô tới sao kô gởi được tin nhắn. Tôi giận đến kô nói được gì (tôi không phải người thích cằn nhằn, tranh cãi hoặc đôi co). Mặc dù trong đầu tôi bùng lên suy nghĩ "bữa rồi H. thất hẹn với T ở buổi ca nhạc, để T bị người ta xúc phạm, thì sao???" và "H có mong T tới đâu mà kô tới phải để lại tin nhắn"? Nhưng tôi chỉ ứa nước mắt nghẹn ngào, cúp máy.
    Cúp máy xong, tôi ngồi như tượng đá, lại nghe trong lòng đổ vỡ. Thật ra, tôi đã phải nghĩ ngợi nhiều từ lúc tôi ở Hà Nội, kô thấy H phone hỏi thăm câu nào - nên tôi chỉ nghĩ thêm 15 phút, rồi tôi quyết định kô thể chờ được nữa.
    Tôi phone lại cho H. H vẫn còn làm mặt giận. Nhưng tôi kô bàn chuyện đó nữa. Tôi run run nói với H:
    - T chỉ muốn hỏi H, quan hệ giữa T và H là kiểu quan hệ gì? Hay nói cách khác, H. coi T là bạn bình thường hay là gì khác? H tự biết cách cư xử của H trong mấy năm qua làm T hiểu lầm rất nhiều, nên T chỉ muốn H. nói rõ một lần.
    H trả lời quanh co, không ăn nhập gì, đúng hơn là H thấy được sự giận dữ và thất vọng bất ngờ của tôi, nên H xuống nước, cười cười cố xoa dịu tôi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy kiên nhẫn và tự trọng của tôi không thể dằng dai thêm nữa, tôi nói:
    - H trả lời thẳng đi, đừng nói vòng vòng nữa.
    Thì H vẫn hỏi ngược lại tôi:
    - Vậy T nghĩ thế nào?
  3. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Tôi thở dài. Tôi lại muốn cười lớn vì mình khờ khạo quá bấy lâu nay. H luôn coi tôi là trò chơi, quay tôi như quay dế. Tôi hỏi H đối với tôi như thế nào, chứ đâu có cần H hỏi tôi nghĩ là H đối với tôi thế nào? Nếu tôi tự trả lời được, tôi đã không hỏi H đến lần này là lần thứ 3 - sau lần đầu H đòi chia tay, sau lần H cười cười "có lẽ không" ở buổi ca nhạc.
    Mà thôi, H đã hỏi tôi vậy, tôi tự trả lời luôn cho tôi. Rồi tôi chuyển qua câu hỏi khác. Tôi hỏi H:
    - H, ngày xưa, H có nói với T một câu: Là bất cứ điều gì T muốn mà H làm được, H sẽ cố gắng hết mình làm cho T phải kô?
    Ngày xưa, sau khi đòi chia tay tôi và tôi nói lời tuyệt giao kô muốn qua lại với H nữa; H có gởi tôi lá thư, ghi là H ân hận lắm vì làm tôi buồn, chẳng qua vì H thấy hai đứa chia tay tốt hơn - và để bù đắp cho tôi, nếu tôi cần H làm gì tôi cứ nói H sẽ cố gắng làm hết, và làm hết mình. Từ dạo đó đến lúc này là 5 năm, tôi chưa hề yêu cầu H làm điều gì, hoặc nhắc lại lá thư đó.
    Nên nghe vậy là H nhớ ra ngay. H e dè nhưng vẫn phải trả lời:
    - Ừ...đúng rồi.
    Tôi thu hết nghị lực, nhưng giọng vẫn nghẹn ngào, tôi nói:
    - Vậy nếu H chỉ coi T là bạn, thì T muốn H làm dùm T một chuyện...
    Tôi có thể cảm thấy H phân vân, nhưng H. lại trả lời một câu làm tôi không còn thấy chút hy vọng gì cho hai đứa nữa:
    - T nói đi, nếu H làm được H sẽ làm!
    Tôi tưởng mình đã bật cười lên lúc ấy. Bởi vì trong đầu tôi bật ra câu nói "Ừ, nói vậy là H. khẳng định chúng ta chỉ là bạn phải kô?" Nhưng tôi kô hỏi H. câu đó nữa, vì tôi đã hỏi rồi, và H. đâu thèm trả lời - chưa bao giờ trả lời. Tôi bật khóc, tôi kô biết H. có nghe tiếng khóc của tôi kô, nhưng tôi vẫn nói:
    - Được, nếu H chỉ coi T là bạn, T nhờ H một chuyện. Đó là nhờ H hứa với T, trong vòng 2 năm nữa, đừng liên lạc, đừng email, đừng thư từ, đừng quà thiệp gì hết!
    Tôi thấy H bên kia lặng đi. Rồi H cười gượng, bảo tôi đừng làm trò trẻ con đó, H buồn cười lắm. H loanh quanh nói là đã bao lần tôi đòi tuyệt giao rồi mà có lần nào được đâu, đừng giỡn chơi nữa. Nhưng tôi khăng khăng giải thích, nói là chính vì tôi suy nghĩ kỹ rồi, nên tôi mới nói 2 năm. Bởi vì ít ra phải cần chừng đó thời gian thực sự kô liên lạc với H tôi nghĩ tôi mới có lại thăng bằng, và tôi nhờ H giúp tôi. Bây giờ chính giọng H cũng nghẹn ngào, H run run nói với tôi:
    - Vậy thì H. kô thể làm được.
    Tôi cười trong nghẹn ngào:
    - Kô hứa được cũng phải hứa.
    H vẫn khăng khăng:
    - H đã nói H kô muốn như vậy, H kô muốn làm vậy. Bắt H hứa thì H đành hứa, nhưng H kô nghĩ mình giữ lời đâu!!!
    H còn nói lung tung vớ vẩn gì gì nữa. Nhưng đầu óc tôi nặng chịch, tim tôi thắt lại, và tôi lại thấy kiệt sức. Tôi nói với H thôi vậy đi, và tôi cúp máy. Tôi đi ngủ, lại thấy mình trở lại cô bé 18 tuổi ngày nào mới chia tay tình đầu, vùi mặt vào gối, ướt đẫm suốt đêm!
    Được tintin82au sửa chữa / chuyển vào 22:04 ngày 03/03/2006
  4. aishiteru_T

    aishiteru_T Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2005
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    ...Tìm thấy câu chuyện của mình trong này...
    Chị ơi tiếp đi...
  5. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Tôi tỉnh dậy sáng hôm sau, mắt có thể sưng húp nhưng lòng nhẹ nhõm. Thì trong 5 năm trời, tôi chỉ mong chờ một ngày như vậy thôi. Yêu thì nói rằng yêu, kô yêu nói một điều cho xong. Đau nhưng hết.
    Tôi bắt đầu lên kế hoạch đi chơi. Tôi rủ mấy đứa bạn cũ đi Đà Lạt 4 ngày ngay sau đó. Cái tụi này lần này vẫn kô biết tôi và H lại mới choảng nhau. Tụi nó lại hỏi H có đi kô, sao kô rủ H... Tôi đành nói thật. Trong lúc nói thật, tôi cũng chẳng màng gồng mình, tôi buồn thế nào tôi cứ nói hết. Con nhỏ bạn thân của tôi và H nghe (ngày xưa nó cũng có thời thích H., nhưng sau này thì hết, lúc nói chuyện với tôi nó đã có bồ rồi), nó khuyên tôi đừng buồn, đừng suy nghĩ nhiều. Nó nói tôi kô phải lo H. không biết tình cảm của tôi; H. biết hết, H. cảm nhận được hết. Chẳng qua ngay từ đầu H. đã tâm sự với nó H. kô thấy có tương lai với tôi... Tôi nghe xong, lại càng thấy mình đúng là con ngốc. Đúng là H chỉ coi tôi như trò chơi; thậm chí H. cũng kô muốn để tôi được bình yên, mà H. cứ cố tình giữ liên lạc với tôi, vì lý do gì thì bạn tôi cũng kô dám khẳng định.
    Tối đó, tôi ngồi nghĩ lại lời nói nhỏ bạn, rồi lòng tự ái và tổn thương nổi lên. Tôi online, log mail, xóa hết mail của H gởi tôi suốt 4 năm. Công nhận nhiều kinh khủng, 4 năm có khoảng 700 email - nghĩa là cứ 2 ngày H. lại gởi một lá. Mà chỉ có 1 năm đầu nhà H có internet, sau đó H. toàn phải xài interent dịch vụ, hoặc ở trường, hoặc ở cơ quan. Xoá hết 700 email bao nhiêu buồn vui, hờn giận, thân thương của 4 năm - tôi đau lòng vô cùng. Nhưng tôi chỉ muốn thực sự chấm dứt. Tôi viết thêm 1 email cuối cùng giải thích nỗi niềm của H, email lời lẽ có chỗ cũng khá nặng nề, nhưng tôi vẫn sent, và đi ngủ!
    Thật sự tôi không đau đớn nhiều như tôi tưởng - trái lại rất nhẹ nhõm. Nhưng sau 2 bữa, chính tôi lại hơi áy náy, bởi vì đám bạn tôi đồng ý đi Đà Lạt, nhưng tụi nó cũng muốn có H theo. Hơn nữa, bạn tôi biết tôi mới "đoạn tuyệt" với H, nó gọi phone cho H hỏi thăm, và lại kể với tôi rằng thấy H. suy sụp lắm, đang làm việc mà trả lời phone của nó đến cả tiếng, giống như kô có ai để trút nỗi lòng vậy... Vả lại, tôi tự thấy mình vượt qua được hết rồi, tôi tự thấy mình không cần phải cố chấp nữa, nên tôi quyết định có thể sẽ ghé H để mời H một tiếng, dù sao thực lòng tôi kô muốn thấy H buồn.
    Tôi ghé nhà H trước khi đi ĐL 3 bữa, vào lúc chạng vạng tối. Tôi chẳng mong gặp H, đúng hơn là tôi có công việc đi gần khu nhà H, nên tôi thấy tiện nên ghé qua một chút. Tôi chỉ muốn làm một hành động "cho có", là đến rủ H đi ĐL, mà tôi cũng biết chắc H kô thể đi. H còn công việc, đâu phải nghỉ là nghỉ. Mà đúng là tôi kô gặp H, H. đi làm về còn phụ gia đình lấy hàng về bán (nhà H mở cửa hàng bánh). Nhưng tôi gặp mẹ H, chị H... Họ thấy tôi tới nhận ra ngay, dù sau 3 năm kô gặp, và họ vẫn niềm nở với tôi (điều này lại làm tôi chạnh lòng). Mẹ H nhận ra tôi, bà lập tức nói để đi phone kêu thằng H về, thằng này hư đốn quá... Tôi ngăn bà, nói là con chỉ tiện ghé thôi, cũng kô có gì gấp, lỗi tại con kô có hẹn trước, con về ngay bây giờ... Bà vẫn một mực không chịu, và gọi cho H ngay. Tôi nghe qua điện thoại:
    - H hả? Mày ở đâu vậy? Về đây đi, HT nó tới kiếm nè! Ừ, HT. Nó đang chờ ở nhà mình, nhanh đi kô thôi nó đi về. Ừ vậy nha...
    Tôi đành ngồi lại chờ, trong lòng bâng khuâng chẳng biết thế nào.
    H về ngay, nhìn cũng hơi hốc hác... H dắt xe vào, liếc nhìn tôi ngay. H dựng xe đến ngồi cạnh tôi nói chuyện, thì mẹ và chị H tránh đi chỗ khác. H hỏi tôi ăn gì chưa, H dắt đi ăn. Tôi chỉ nói là tôi ghé chơi chút thôi, ngồi đây nói chuyện chút được rồi (tôi chẳng còn muốn đi riêng với H tới đâu nữa, và sự thật tôi chỉ muốn về ngay). H lại nhất quyết kô chịu, H. cứ đứng chờ tôi đứng dậy. H nói "ở đây mà nói chuyện gì?" Tôi thấy H. kiên quyết vậy cũng đành thở dài nghe theo.
    H hỏi tôi ăn gì chưa? Tôi bảo ăn rồi (tôi chưa ăn). H nói vậy thích ăn chè kô? Tôi nói thì ghé đi (tôi kô thích ăn chè, nhưng muốn xong cho rồi). H chở tới một quán cóc như hồi chúng tôi còn đi học (hồi còn cấp 3 tôi rất hay ghé nhà H chơi rồi đi ăn vòng vòng). H hỏi tôi muốn thử loại chè H đang ăn kô (tôi chỉ gọi ly trái vải), nói ngon lắm thử đi. Rồi H đẩy cả chén lẫy muỗng của H qua cho tôi. Tôi cũng chẳng muốn từ chối cho phiền phức, nhưng tôi kô dùng muống của H đưa như tự trước giờ vẫn thế (H hay uống chung với tôi ly nước, xài chung cái muỗng), mà tôi lấy muỗng từ ly nước của tôi để múc ăn một miếng cho có.
    H kô hỏi tôi đến gặp H làm gì, H chỉ nói loanh quanh chuyện nhạc, chuyện chè. Tôi nghe hai ba câu, rồi nói luôn tôi đến rủ H đi Đà Lạt. H nói gấp quá H kô đi kịp, dù H rât thích đi. Tôi trả lời tôi cũng biết H khó mà đi được, nhưng tôi vẫn phải rủ thôi. H im lặng, rồi chúc tôi đi vui vẻ. Im lặng một lúc, H trách tôi gởi cái email gì đáng sợ quá, H. đọc xong kô làm gì được cả buổi; H. muốn xóa cho rồi nhưng không nỡ. Tôi trả lời tôi gởi cái email đó sau khi nói chuyện với một người bạn và biết thêm về H. Chỉ vậy thôi, mà H. nổi giận đùng đùng, sa sầm mặt mày, gay gắt "Kô biết H làm gì con nhỏ đó mà nó ác với H vậy, kô biết nó nói gì với T để T viết tùm lum"... - tôi chưa bao giờ thấy H gay gắt chỉ trích sau lưng ai đó trước mặt tôi như vậy. Nhưng tôi cũng chẳng giải thích hoặc biện hộ gì với H. Lòng tôi chán H lắm rồi, chán vô cùng rồi, và cũng chán luôn những việc H làm tôi cảm động. Tôi chỉ nhún vai "Thật ra nó nói 1 phần thôi, quan trọng là nó nói đúng những gì T cũng suy đoán bấy lâu nay" - H thấy tôi nói vậy thì im lặng...
    Tôi nói thôi về. H chở tôi về, hai đứa nghe lòng nặng trĩu. Về đến nhà H, tôi thấy mẹ H. ngồi chờ ngoài cửa, gương mặt sáng ngời. H dừng xe (xe của tôi), trả tôi chìa khóa, lặng lẽ gật đầu chào rồi đi vào trong luôn. Tôi thấy mẹ H đang hồ hởi, thấy H vậy cũng ngạc nhiên kô hiểu điều gì... Nhưng lòng tôi chán nản quá rồi, tôi chào bác rồi cũng phóng xe đi luôn.
    Ba ngày sau, 4 đứa tôi đi Đà Lạt. Gồm có tôi, nhỏ bạn thân và người yêu của nó (cũng là bạn thân của tôi và H) - và X.
    X là bạn của tôi từ năm lớp 10.
    3 ngày ở ĐL, tôi nhận lời yêu của X.
  6. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Đây là toàn bộ nguyên văn cái emai cuối cùng đó tôi viết cho H.
    ---------------
    Date: Tue, 27 Jul 2004 15:38:08 -0700 (PDT)
    From: "NKHT"
    Subject: last words
    To: H@yahoo.com

    Viet them cho H nhung dong cuoi cung vay.

    T moi noi chuyen voi NT xong. Tinh co ma thoi, chu cung ko co y di.nh ke le hay hoi han gi ve chuyen giua T va H nua, vi von no da khong con quan trong doi voi T. Nhung cung vi NT *****i tai sao ko ru H di Da Lat va bat T phai moi them H ?

    Noi chuyen cung lau, qua phone ma khoang 2 tieng hon gi do? Cung may, nho vay ma T biet vai dieu ve H ma truoc gio khong biet.

    Vay la truoc gio T doi xu voi H the nao, H deu biet ro het, ke ca chuyen Trang phone cho H rat nhieu (ma chua bao gio H phone duoc cho T 1 lan!). Doi khi Tcu nghi la H khong nhan ra. Nhu vay tinh cua T cung giong nhu cat do xuong bien qua ha! That buon cuoi. NT hoi T nghe nhung cau chuyen do vay co buon khong? T thi nguoc lai voi suy nghi cua no, lan nay T thay rat nhe nhom, va con vui nua. Qua that co mot dieu T ko nhan ra, la H ko xung dang voi tinh cam cua T trong 5 nam troi. T chi buon rang minh ko nhan ra dieu do som hon. That ra, neu T biet H te bac nhu vay, thi cung ko mat thoi gian va tien bac cho H trong vai nam gan day. Va hon nua, T cung se ko mat nhieu ta^m lu''.c de tinh chuyen tro ve lam an ?" de co the cho chung ta them 1 co hoi thuc su o gan nhau.

    H co bao gio tu hoi tai sao T het long voi H vay khong? Vi o mot phan nao do, T cam thay minh co loi khi ra di ?" tinh yeu ay khong tron ven, yeu nhau ma ko o canh nhau cham soc hoi han gi duoc. T cam thay ngay xua H chan thanh qua ?" ma T la nguoi song co truoc co sau, nen T van muon co gang niu keo. Cang noi cang thay minh that do. Chac cung nhieu lan H tu dac va thich thu vi ?onam? duoc tcam cua T , dieu do phai ko? Neu T biet rang H ngay ca mot su chan tinh cung khong co, thi qua that, den voi T co nhieu nguoi tot hon H nhieu lam ?" ve nhieu mat, nhung T thuc su ko de y, vi T chi co the yeu 1 nguoi va chung tinh voi 1 nguoi.

    T noi T se goi cho H nhung bai tho, nhung la thu hoac doan van T viet ve H ma H chua kip doc ?" nhung dieu do qua that cung ko can thiet nua. T noi vay, vi T ban khoan rang H ko co co hoi biet co 1 nguoi chan thanh voi minh den vay ?" va nhu the cung dang tiec. H biet ko, doi voi T , chi can biet co 1 nguoi doi voi minh chan thanh, thi dieu do qui bau lam, ko de gi trong cuoc song nay. U, vi H cung da biet het nhu vay roi, nen chang can thiet nua.

    T noi, tam thoi tui minh ngung lien lac 2 nam? Dung nhu H noi, no that la tre con phai ko? T rut lai loi noi do duoc khong? Tot nhat la ko nen co thoi han nao het. T thuc su chang con muon gap hoac noi chuyen voi H nua. Khong phai cay cu hay phien muon gi, da khong con gi nua. Nhung chi vi cam thay khong xung dang, the thoi. H dung noi ko yeu co the lam ban, dieu do co the dung. Nhung se la nguy bien ?" vi doi voi T neu da co 1 thoi yeu nhau, thi hau nhu rat kho quay tro ve tinh ban. Tinh cua T ko thich map mo trong tinh cam, va T cung khong the song mot cach ko ro rang nhu H . U, van la tui minh co qua nhieu khac biet phai ko?

    Thoi duoc roi. Noi the cung nhieu qua? Ma 5 nam kia cung nhieu qua. Coi nhu bo qua het.

    H ko can lo lang cho T , chua bao gio T thay thanh than nhe nhang nhu luc nay. H cung ko can reply dau, T block d/c email cua H roi. Cau chuyen nay nen thuc su duoc khep lai.

    Chuc H nhieu niem vui va thanh dat trong su nghiep.

    T
  7. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Tôi kô biết mình có lập lại sai lầm ngày nào, với X kô.
    Nhưng có lẽ tôi nên viết thêm một chút về X...
    Tôi quen X đầu năm lớp 10, trong lớp học thêm với H. Tôi với H lúc đó như hình với bóng, đi vô lớp học thêm cũng ngồi kế nhau - tuy đầu lớp 10 tôi vẫn chỉ coi H là bạn kô hơn kô kém.
    Ngày đầu tiên khoá học, thấy X bước vô, tự dưng tôi để ý riêng mình X (có thể vì X đến trễ nhất, ướt sũng, nhìn rất lãng tử và vẻ thông minh lanh lợi toát ra - tôi đặc biệt bị cuốn hút bởi các bạn trai nhanh nhẹn thông minh). Mà X cũng để ý tôi, X xăm xăm đến ngồi ngay kế tôi, vô tư hỏi bài tôi, mặc dù kô quen biết gì trước đó. Tôi cười thầm trong bụng, thấy X đường đột, nhưng cũng ngộ nghĩnh dễ thương. May một điều là X chỉ hơi nhanh miệng hiếu động, chứ kô phải dạng con trai ba hoa thích tán gái.
    Suốt năm lớp 10, 11 ở lớp học thêm đó, bao giờ cũng H ngồi bên trái, tôi ngồi giữa, và X ngồi bên phải tôi. H ngay từ đầu có nói với tôi kô thích X và cũng chẳng ghét X; còn X thì chẳng có vấn đề gì với H, nhưng cũng kô hợp tính H. Vả lại 3 đứa tôi chơi với nhau cũng có thể gọi là thân; bởi vì kô có mâu thuẫn gì cả (khi đó tôi còn hướng về người bạn cũ vừa đi Mỹ). Có những lần đi hội chợ, đi trung tâm giải trí mới mở cửa; tôi vẫn đi chung với X và H. Có khi H chở tôi, có khi X chở tôi, thậm chí có khi X và H chở nhau tôi chạy xe 1 mình.
    X cũng thuộc dạng đẹp trai, thông minh, đào hoa - nhưng khác hẳn với H. H đẹp kiểu công tử, X đẹp kiểu lãng tử; H siêng học, X học theo hứng thú; H thiên về văn nghệ, X thiên về kỹ thuật công nghệ; H lạnh lùng ít nói với con gái, X huyên thuyên galant; H sâu sắc nội tâm, X thẳng thắn đơn giản; H cầu kỳ sành điệu, X dễ chịu bình dân...
    Xét ra thì tính tình tôi hợp với X đến 80% (chỉ hợp được với H chuyện ca hát văn chương); nhưng lại nói chuyện hợp với H - vả lại tôi quen H trước X 2 năm, thân hơn. Cho nên chung quy tôi vẫn ngả về H.
    Đến lúc tôi sắp đi nước ngoài, chính X cũng bày tỏ tình cảm với tôi. Nhưng vì tôi và X kô có nhiều tiếp xúc sâu sắc, nên tất cả chỉ dừng lại ở lá thư ngỏ xa xôi và ...cộc lốc của X type trên máy vi tính (!) dấm dúi cho tôi trong buổi tiệc chia tay. Dĩ nhiên là tôi lúc đó choáng ngợp vì bài hát H tự viết nắn nón gởi tôi, nên tôi nhét lá thư vi tính của X vô góc bảo tàng.
    Khi tôi qua Úc, X có hỏi tôi: "Nghe tụi nó nói T và H quen nhau phải kô?" Tôi biết X có chút tình cảm với mình, tôi không nỡ nói thẳng, chỉ nói "Thì X thấy sao nghĩa là vậy đó"... X kô nói gì thêm. Sau đó X có viết (viết tay đàng hoàng) 1 lá thư dài (1 việc khủng khiếp với X - vì cấp 3 môn yếu nhất của X là môn văn, bao giờ điểm văn cũng chỉ xấp xỉ 4, 5) gởi cho tôi. Đại khái X nói nhớ tôi, muốn viết cho tôi nhiều lắm mà ....chẳng biết viết gì, X nhắc tôi nhớ hồi âm cho X, kẻo X buồn lắm. Tôi cũng kô hồi âm lá thư đó cho X; tôi không muốn X hiểu lầm tôi...
    Nhưng X và tôi vẫn hay chat và email thường xuyên - kô thường xuyên như H và tôi, nhưng đứng thứ 2 về mức độ thường xuyên. Cũng ko dưới 3 lần sau này, X lại bóng gió xa xôi về chuyện tình cảm với tôi, nhưng tôi cố lái sai hướng của X.
    Lần nào tôi về VN, X cũng thu xếp rủ tôi đi chơi, X tuy lãng đãng nhưng đối với tôi cũng rất tôn trọng, dịu dàng và chiều chuộng. Nhưng tôi chưa bao giờ làm X hiểu lầm, mà tôi nghĩ X cũng biết chuyện tôi và H - mặc dù từ khi tôi ra đi, H và X kô chơi với nhau nữa, thậm chí chẳng nói chuyện!
    Lần cuối tôi về VN, khi tôi đi HN, H kô thèm gọi hỏi thăm câu nào; thì hầu như 1, 2 ngày X đều nhắn tin, đều gọi hỏi thăm tôi có khoẻ kô. Không thấy tôi gọi hay nhắn tin lại, X vẫn kô giận, còn gởi thêm tin nhắn nói nếu tôi kô có gì thì nhớ nhắn đại cái gì ngắn ngắn cho X, để X yên tâm...
    Lúc H bỏ tôi bơ vơ giữa trời mưa với cuộc hẹn huỷ bỏ, lúc tôi bị tổn thương đến phát khóc vì bị người ta xúc phạm - thì tôi chỉ gọi X một cú đột ngột trước giờ hẹn 30'''' - X vẫn đội mưa ướt sũng đến chờ tôi. Tội nghiệp X đi vội, bộ cánh đẹp diện lên (X rất ít khi diện đồ đẹp - tính X rất xuề xòa) bị mưa làm ướt bùn tèm lem...
    Lúc tôi đi Đà Lạt, phần vì mất tinh thần vì chia tay H, phần vì thời tiết thay đổi; tôi bịnh sốt ầm ầm và ho sụ sụ - X chăm lo tôi từng chút. X nấu nước cho tôi tắm (chúng tôi ở nhà người quen kô có nước nóng), X bắt tôi uống thuốc đúng giờ, X cõng tôi trên đường lên núi, thậm chí X còn mang giày vào chân cho tôi... - quan trọng là những điều X làm kô phải dạng cua gái tán tỉnh, mà tôi thấy chân tình hiện ra từ mắt X. (Tôi dù sao cũng trải qua vài cuộc tình, gặp đủ loại con trai...)...
    Khi chúng về lại Sài Gòn, tôi còn đang nhớ lại H đã bao lần hẹn mình mà kô thèm đến; thì nửa đêm X phone cho tôi, nói đứng trước cửa nhà tôi rồi, xuống đi X chỉ mang cho bông hoa hồng thôi chứ kô có gì, rồi X sẽ về ngay để tôi ngủ...
    X còn nói "Nhiều khi X nghĩ khùng lắm, ước gì T bị ...đụng xe nằm ỳ ra 1 tháng để X được chăm sóc tất cả mọi thứ cho T..."
    Hoặc khi hôn tôi, X hỏi nghe rất thương "Hôn X có nhớ H kô?" - và dĩ nhiên tôi phải nói dối, cũng kô hẳn là dối lắm, vì nhiều khi ở bên X tôi quên mất H - chỉ tại X nhắc H thì cả buổi tối đó H trở về trong đầu tôi.
    Nhưng tôi nói với X: thôi đừng quen tôi. Tôi sợ tình yêu xa mặt lắm rồi, tôi không tin vào cả tôi nữa. Thì X giận lên, mặt mũi đỏ gay gắt gỏng "kô biết hồi xưa thằng H nó làm gì T mà T lại nói như vậy, X ghét quá"...
    Quan trọng hơn nữa, tôi là tình đầu của X! X xưa bao giờ chính thức hẹn hò với ai trong suốt thời gian tôi ở nước ngoài, vì nhiều lý do.
    Ở bên cạnh X, tôi không bao giờ phải suy nghĩ vấn vương điều gì. Tôi hoàn toàn tự tin và hạnh phúc với những gì X dành cho tôi. Đi với X, lúc nào tôi cũng thoải mái và trở về chính tôi; mặc dù đó không phải là niềm đam mê như khi đi bên H... Và trong thời gian ở VN với X, dù tôi biết mình chưa thật sự yêu X - nhưng X làm tôi quên được H trong những phút giây ở gần X.
    Được tintin82au sửa chữa / chuyển vào 23:47 ngày 03/03/2006
  8. tintin82au

    tintin82au Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2004
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Hix,
    muốn kết mà vẫn chưa kết được. chắc phải mai, bữa nay mệt quá rồi.
    chúc mọi người ngủ ngon ^^/
  9. bin_xinh_dep

    bin_xinh_dep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay đọc chuyện của tintin sao thấy buồn quá..
    Từ khi sinh ra, đã ai dạy yêu, đã ai học yêu... đã ai biết yêu... để rồi mãi gieo những tổn thương vào lòng nhau trong say sưa đắm chìm không biết... Chắc vì nợ nần chưa dứt, phải trả bằng khốn khổ tình duyên...
    ~... Ngủ ngon ...~
  10. garfieldfatcat

    garfieldfatcat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2004
    Bài viết:
    161
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện xảy ra trong thời gian khá lâu mà hai bạn trẻ vẫn như tuổi mười mấy ngày nào, các bạn giữ cho tâm hồn mình trẻ trung lâu thật!!!

Chia sẻ trang này