1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhờ các bạn nữ thử trả lời hộ ...

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi thankiemvdk, 14/07/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. taurusgirl

    taurusgirl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2005
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn ấy cùng quan điểm . Dù gì cũng đều là phụ nữ cả nên dễ cảm thông cho nhau. Nhưng mà cũng ko ít người lại cứ tưởng chúng ta hách dịch đòi " hiện đại hoá " gia đình . Nên fải nói vậy ko lại cho là mình ngồi mát ăn bát vàng bắt chồng làm thay .
    Như mình mỗi khi đi làm về nhiều lúc thấy oải hết cả người chỉ muốn lăn ra giường cho đỡ mỏi ( công việc của mình fải đứng nhiều ) . Cũng may chồng hiểu và tâm lý nên mình cũng đỡ vất vả rất nhiều . Vợ chỗng đầu gối tay ấp nên chia sẻ với nhau dù là việc nhà thì có sao , như vậy mới đúng cái nghĩa bạn đời . Chứ chồng thì khoẻ như vâm , vợ thì đã mệt lại fải cắm mặt vào làm hết việc nhà cho chồng ngồi xem ti vi hay đi rượu bia .... Như vậy chẳng khác một bên là ông chủ một bên là osin hiện đại .
    Sự suy nghĩ của bạn embebuon cũng tốt thôi . Nhưng nó chỉ phù hợp khi ông chồng của bạn ấy đáng được tôn trọng và là người rất có tài có thể chu cấp đầy đủ cho gia đình để vợ chỉ việc lo việc nhà với cơm nước .Và dĩ nhiên người chồng như vậy fải biết ghi nhận công sức và tấm lòng của vợ chứ ko thể coi đó là điều ..." tất nhiên fải vậy " thì là OK . Chứ còn nếu mà là dạng chẳng làm nên trò trống gì mà việc nhà cũng đùn nốt cho vợ mà vẫn lên giọng nọ kia thì ... nghỉ cho khoẻ đi . Khỏi fải lo hầu hạ cho các lão thêm dửng mỡ .
    Còn nếu cả hai cùng đi làm thì đừng có đòi hỏi vợ fải chu toàn việc nhà thật perfect .Đã ko giúp vợ thì đừng có xét nét bắt bẻ nếu ko vừa ý . Con người ta ai cũng vậy , chỉ có thể làm tốt từng công việc một chứ ko thể làm tốt tất cả cùng một lúc . Và sức người có hạn chứ đâu có fải sức trâu đâu . ( nói thế này là quá lắm rồi , bác giai nào ko hiểu thì hết thuốc chữa ) .
  2. langtubachkhoa

    langtubachkhoa Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2004
    Bài viết:
    1.212
    Đã được thích:
    784
    Giúp đỡ việc nhà cho vợ thì không thành vấn đề, nhưng nếu vợ bắt phải kiêng khem xem bóng đá trên TV, nhất là vào các giải lớn như WC, Euro hay bắt dầu từ vòng tứ kết champions League thì...thà chết còn hơn Hê hê, trong những khoảng thời gian đó, tivi là của ta, và các cô đành phải cô đơn ôm gối thay nguời đàn ông của mình trên chiếc giường rộng vậy.
  3. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    em gái đang định tạm thời khoá nick của mình lại 1 thời gian thì vào đọc lại bài trong topic này lại muốn viết.
    hình như mấy chị hiểu lầm ý của em gái rồi.
    trước hết, em xin được đính chính lại ý của bài viết của em để chị taurusgirl, và 2 chị gì ở dưới hiểu cho em gái nhé.
    thứ nhất: em cũng xin nhận thực là em chỉ đọc đến khoảng trang 4 của topic này nhưng cái ý mà em muốn nói trong bài viết của mình o liên quan đến chuyện đọc có hết, có kỹ tất cả o vì đọc đến trang 4 là em gái có thể hiểu ở đây có thể chia ra làm 2 ý nghĩ:
    1, muốn chồng chia xẻ những việc gia đình cùng mình và đồng cảm với chị gái ở đầu topic đưa ra.
    2, chê bai thái độ của những người vợ giờ o biết lo lắng cho gia đình
    với em gái em gái đứng ở giữa. ở bài của mình em gái thể hiện có thể hơi thiên về "cổ điển" vâng em xin nhận câu này vì thực tế em nghĩ như vậy. thiên chức của người phụ nữ với em là chăm lo cho gia đình và làm cho mái nhà trở thành tổ ấm. em gái từ nhỏ và sẽ trưởng thành với tâm niệm ấy. nếu mai này giả tưởng em gái có đi lấy chồng rồi, thực sự em gái muốn dành hết những công việc gia đình cho mình. tất nhiên giờ em gái cũng đang học Đại học và sẽ đi du học trong năm tới nhưng vẫn muốn nghĩ đến những điều đó. vì nó nằm trong cái đầu và cả con tim mình rồi. người đàn ông, vốn đã phải lo bao nhiêu chuyện giúp cho gia đình ấy về mặt kinh tế cũng như những mặt àm người đàn bà o thể làm được, em gái mong sẽ giúp họ thực sự trong những vấn đề lặt vặt về gia đình. o biết nghĩ thế rồi em gái có làm được o nhưng em gái vẫn mong và muốn được làm thế.
    tất nhiên ngược lại, người đàn ông của em gái cũng phải thực xứng đáng với những suy nghĩ ấy. sẽ o thể là tuyệt đối như bố của chị gì đó mà chị chứng kiến từ nhỏ đến lớn bố chị chẳng hề đụng tay vào làm gì mà bố em cũng như vậy nhưng chồng em gái o được như vậy. muốn được người chồng như ý muốn chỉ có 1 cách làm cho anh ấy biết được tình yêu của mình dành cho anh ta. đó là điều em vẫn nghĩ em gái sẽ làm được tất cả với tình yêu của mình. người chồng của mình có vô tâm, có lười nhác hay không là do người vợ khéo léo đến thế nào. còn nếu nói về bản chất người đàn ông như vậy em sẽ cam chịu trong 1 khuôn khổ nào ấy. với em gnười đàn ông rất lớn lao trong 1 gia đình và nếu em gái cho họ cái đặc quyền được ngồi gác chân lên bàn xem đá bóng còn em gái lăn lộn với mớ công việc nàh cũng là điều rất bình thường nhưng e rằng người đàn ống ẽ o vô tâm như vậy đâu.
    có thể em gái còn trẻ tuổi, chưa có gia đình để nghĩ mọi chuyện thực tế hơn 1 chút nhưng thực sự với những công việc nhà em gái làm với cả lòng yêu thương của mình, o thấy gì là mệt nhọc cả. thật hạnh phúc khi được thấy nhà cửa sạch sẽ, những bữa ăn mà những thành viên trong gia đình yêu thích.
    vâng, có lẽ em gái cổ điển thật nhỉ?
    xin chia xẻ cùng các chị thế thôi chứ em gái o nghĩ sẽ mang lại sự bực mình nào cho ai đâu, xin các chị hiểu đừng tách em gái nhé.
  4. francy

    francy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Em chả bao h cấm honey của em coi đá bóng .Nhưng mà thời gian nghỉ giữa các hiệp phải bù vào cho em là được rồi .Giờ xem bóng đá chỉ là ban đêm, cho nên em sẽ tận dụng thời gian ban ngày để nhờ vả chồng .Chồng có nhiệt tình thì em cũng vui vẻ cho chồng coi bóng đá ,no big deal hén . Ko có chồng thì em lên mạng tán giai, qua Album coi hình các bé xinh tươi, chat chit, coi tivi, shopping ...Xời, các ông làm như ko có các ông thì phụ nữ đành phải ôm gối khóc thầm vậy .Gớm, báu bở quá !
    @Emgáibuon : Trước đây tớ cũng có suy nghĩ như ấy vậy, vì mọi thứ xung quanh mình đã theo 1 quỹ đạo giống thế nên mình cũng bị ảnh hưởng theo .Tuy nhiên ,sau này F thật sự rất dị ứng với kiểu đàn ông ngồi vắt chân lên ghế, mặc xác vợ với nồi niêu xoong chảo, con khóc ... Nghe tiếng con khóc chỉ bảo vợ "Em ơi ra coi con " chứ ko hề biết dời gót ngọc dù thằng bé chỉ cách chỗ lão ngồi xem phim có mấy bước .Vợ bảo anh ơi lấy hộ em cái tã trong tủ (trong khi cô ấy đi vứt tã dơ và lau cho con) thì chỉ ậm ờ, và cô vợ đành thở dài mà tự lấy .
    Mình có biết câu "Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt" cũng giống như vậy thôi .Nếu chồng ko thấy thân thuộc với việc giúp đỡ vợ, dù chỉ là những việc rất nhỏ như ấy thấy đấy thì nếu có việc thật sự cần sự giúp đỡ của anh anh cũng ko cảm thấy có trách nhiệm được . Người quen của mình cũng là dạng phụ nữ đảm việc nhà, hầu chồng con tốt .Tuy nhiên khi bệnh thì chỉ có mình -1 người dưng- đến đó chăm sóc ,giác hơi, nấu cháo chứ chồng lẫn con thì chẳng ai ngó ngàng đến .Bạn có tưởng tượng được khi dì ấy nằm liệt giường vì mệt mỏi đau nhức thì thau chén bát trong chậu chồng cũng ko hề biết đụng đến ko ? Cả 1 đời vì chồng vì con, và cũng là người phụ nữ rất khéo léo, dịu dàng , có công việc hẳn hoi đấy bạn à ,tuy nhiên cái dì ấy nhận được là gì ?
    Mình thì ko thích phải thở dài rầu rĩ như dì ấy chỉ vì đã quá thâu tóm cái quyền hành "đảm việc nhà" vào mình, ko chừa phần để chồng thể hiện . Mình càng ko muốn khi mình bệnh thì cái nhà như rắn cụt đầu, dơ dáy bẩn thỉu .Chồng chỉ có ý thức khi mình khiến họ làm quen được với những cái đó, chứ cho họ rảnh rỗi quá thì khi cần họ có chút ý thức cũng kiếm ko ra . Nếu mình có lấy chồng thì chỉ mong chồng mình có thể tự chăm sóc anh ấy và cũng có khả năng chăm nom mình khi mình ốm đau. Bản lĩnh đàn ông ko chỉ là địa vị, tiền tài kiếm được, mà còn là khả năng che chở, yêu thương chính người thân mình nữa
    Bạn chưa lấy chồng nên suy nghĩ như thế cũng ko có gì lạ .Nhưng tớ tin là khi bạn trở thành người trong cuộc như các chị Taurus, Rosequeen ....thì bạn sẽ nhận ra là mình chỉ có thể vui vẻ đảm đương công việc 1 khi chồng mình cũng có ý thức đỡ đần, chia sẻ chứ khi để người đàn ông của mình ỷ lại thì chỉ 1 thời gian sau khi cưới bạn sẽ thấy mệt mỏi, chán nản ngay thôi
  5. langtubachkhoa

    langtubachkhoa Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2004
    Bài viết:
    1.212
    Đã được thích:
    784
    Thời gian nghỉ cũng chả bù cho em được đâu, nếu như ông ấy cũng mê xem bóng đá như anh
    Xem ban đêm xong, ban ngày sẽ mệt phờ, chồng có thể sẽ vẫn làm việc nhà giúp em, nhưng chắc chắn sẽ ít đi nhiều
    Lên mạng hay làm gì cũng được, nhưng tán giai thì chét đó, em yêu ạ
    Nếu không ôm gối khóc thầm thì còn gì tốt hơn, vậy là anh lại càng yên tâm thoải mái xem bóng đá, đỡ phải áy náy cắn rứt, hì hì
  6. RoseQueen

    RoseQueen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2006
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Emgaibuon ơi, RQ mượn ý 1 câu nói mà RQ đã từng được nghe 1 anh trai nói với RQ (về trường hợp khác) là : RQ không hề ngạc nhiên khi bây giờ emgai nghĩ như vậy mà RQ lại càng không ngạc nhiên khi sau này lấy chồng sinh con rồi thì emgai lại không còn nghĩ như vậy nữa.
    Điều RQ lo lắng cho emgai là sau này emgai sẽ càng buồn hơn dù có thay đổi suy nghĩ hay không nếu gặp phải một người chồng vô tư vì dường như điều này đã ăn sâu vào quan niệm của em gái rồi.
    RQ thấy câu nói rằng "Phụ nữ không thể bình đẳng với nam giới được chừng nào phụ nữ còn chưa muốn" là rất đúng. Không thể trách các bạn trai có quan điểm cho rằng những công việc nhà như nấu nướng, dọn dẹp, chăm sóc con cái, ... là công việc của phụ nữ được nếu chính bản thân phụ nữ chúng ta cũng nghĩ như vậy. Vả lại, rõ ràng ngoài việc nhà cửa bẩn thỉu, rối ren thì điều này rất có hại cho gia đình chung của 2 người và con cái nếu chẳng may người phụ nữ bị bệnh. Lúc đó người chồng khó mà quán xuyến được gia đình và ai đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra?
  7. taurusgirl

    taurusgirl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2005
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    @ emgaibuon : định trao đổi thêm một chút nhưng vội quá đành hẹn dịp khác . Em gái cứ tiếp tục mơ mộng về một đức lang quân lý tưởng ( ko có ý xấu đâu nhé ) và những sự hy sinh vô bờ bến đi , ko có ai ngăn cản bạn đâu . Cuộc sống thực tế sau này sẽ chỉ cho bạn rất nhiễu điều bổ ích mà bây giờ bạn nằm mơ cũng ko nghĩ ra .

    Có một bài tâm sự của một người phụ nữ có đức tính cam chịu rất vô lý . Taurus gửi lên đây cho các bạn cùng đọc và đánh giá xem . Riêng taurus thì chỉ thấy nó stupid mà thôi chứ chẳng fải yêu hay hy sinh gì sất .Bị hành hạ đến thế mà vẫn còn yêu được gã kia thì ko thể hiểu nổi . VÀ ko tưởng tưởng được ở Vn vẫn còn những gia đình như vậy .

    Tôi về nhà chồng mà như sống trong ''địa ngục''
    Tôi không biết nên làm thế nào là sáng suốt nhất cho tình trạng của mình. Tôi quyết định viết chuyện của mình lên đây, để các bạn giúp tôi, cho tôi một lời khuyên đúng đắn nhất. Tôi bắt đầu câu chuyện của mình hơi dài dòng, mong các bạn thông cảm.
    Cách đây hơn 2 năm, khi tôi 25 tuổi, tôi nhận lời yêu anh. Chúng tôi có khoảng 1 tháng đầu yêu nhau anh ấy tỏ ra rất tôn trọng tôi, nhưng sau đó, anh ấy bắt đầu căn vặn tôi những mối quan hệ trước kia của tôi. Tôi chưa hề yêu ai trước đó, mặc dù tôi cũng có một vài người bạn trai quý mến, nhưng tôi không yêu ai suốt 4 năm học đại học, rồi ra trường, đi làm và yêu anh.
    Nhưng anh ấy luôn không tin, anh ấy căn vặn tôi, ngày đó tôi có đi chơi, có để cho ai chở tôi không... Tôi nói với anh rất nhiều lần rằng tôi có đi chơi, nhưng là đi cả nhóm bạn và cũng để các bạn chở tôi, chỉ đơn thuần đó là bạn bè bình thường, đến chơi với nhau và chở nhau là chuyện bình thường. Nhưng anh ấy phân tích đủ kiểu, rồi kết luận là tôi lẳng lơ, rồi đánh tôi. Khi đó, tôi đã quyết định chia tay anh, nhưng rồi anh lại đến xin lỗi và nói rằng vì yêu tôi mà anh như thế. Tôi lại tha thứ.
    Từ sau lần đó, anh luôn kiếm cớ mắng mỏ, đánh tôi. Và trong mỗi lần cãi nhau, anh lại sử dụng những lời lẽ rất thậm tệ xúc phạm tôi. Trong suốt 2 năm yêu nhau, hầu như tuần nào chúng tôi cũng cãi vã, giận dỗi, đánh nhau. Từ ngày yêu anh, tôi không còn người bạn nào nữa vì anh luôn chê bai những người bạn của tôi và không cho tôi đến thăm họ. Tôi đã rất nhiều lần quyết tâm chia tay anh ấy, nhưng anh ấy không cho, thường xuyên nhắn tin mắng chửi, dọa nạt sẽ làm hại tôi và gia đình tôi, nếu tôi đòi chia tay. Rồi sau đó lại tìm cách xin lỗi tôi, nói tôi hãy hiểu cho anh ấy, vì tính anh ấy nóng, không kiềm chế được? Rồi tôi lại tha thứ.
    Trong suốt thời gian yêu nhau, anh rất ít đến nhà tôi và thường xuyên nói xấu người nhà tôi, thậm chí bắt tôi cũng phải hùa nói theo. Nếu tôi không nói mà phân tích để anh thấy rằng không nên như thế, thì anh ấy nổi nóng và đánh tôi.
    Cũng xin nói thêm với các bạn, tôi là một cô gái khá yếu đuối và sống thiên về tình cảm. Tôi rất trân trọng tình cảm và sống nhường nhịn mọi người. Tôi lớn lên trong một gia đình công chức bình thường, bố mẹ và các chị em tôi đều rất yêu thương nhau. Gia đình tôi là một gia đình mẫu mực. Bố mẹ tôi cho 4 chị em tôi học đến ĐH và chúng tôi đều tìm được việc làm phù hợp tại cơ quan nhà nước.
    Cả nhà tôi không ai nói anh hay có thái độ gì với anh, mà vẫn rất lịch sự. Gia đình tôi sống rất tôn trọng mọi người và luôn được hàng xóm, cơ quan đoàn thể yêu mến. Bố mẹ tôi không hề hay biết tôi thường xuyên bị anh ấy mắng chửi và đánh. Anh ấy bắt tôi giấu tất cả mọi người việc anh ấy đánh tôi, chửi tôi. Và tôi giấu tất cả mọi người trong nhà và chỉ âm thầm khóc một mình.
    Rồi sau những trận đánh nhau, cãi nhau, chúng tôi vẫn quyết định lấy nhau. Thậm chí trước ngày cưới 3 ngày anh vẫn đánh tôi. Nhưng tôi lại vẫn bỏ qua với hy vọng cưới nhau rồi, có con, anh sẽ thay đổi. Sau khi về nhà anh sống, tôi rơi vào một địa ngục mới. Mẹ anh là một người đàn bà rất ghê gớm. Bà sẵn sàng đánh tất cả mọi người, kể cả chồng bà, mẹ đẻ bà đã hơn 90 tuổi, nếu làm trái ý bà. Tôi thấy sợ. Về rồi, tôi mới biết bà bắt bố chồng tôi từ mặt toàn bộ gia đình, anh em ruột thịt và cả mẹ đẻ ông ấy. Bản thân bà cũng thế. Bà luôn miệng nói xấu và cãi nhau với chính em gái ruột của mình.
    Gia đình chồng tôi hoàn toàn đơn độc, không họ hàng thân thích, không anh em bạn bè, mặc dù tất cả đều sống chung trong một thành phố. Rồi tôi mang thai, nhưng nhà chồng không ai quan tâm đến, 3 tháng ốm nghén, tôi cũng không dám nghỉ ngơi hay kêu mệt. Đi làm, đi học về, tôi đều cố gắng hoàn thành tốt công việc nhà, không để bà phải nhắc nhở tôi chưa làm cái này, cái kia. Mẹ chồng tôi giành phần đi chợ. Hàng ngày bà chỉ mua mấy lạng thịt về kho và một mớ rau muống về luộc. Tôi rất muốn thỉnh thoảng mua một vài thứ thức ăn khác về đổi bữa, nhưng không dám.
    Tôi nói với chồng và mẹ chồng rằng, con mang thai, thỉnh thoảng con xin phép mua chút thức ăn về bồi dưỡng thêm. Vậy mà, mẹ chồng tôi mắng tôi không ra gì, nói tôi đạo đức xuống cấp, nhà chồng cho gì, ăn nấy, không được phép mua cái gì về cả. Tôi mang thai mà nặng có 40 cân. Tôi rất lo con mình sinh ra sẽ còi cọc, ốm yếu. Nhưng nếu cãi lại ý mẹ chồng, bà ấy sẽ chẳng buông tha cho tôi. Chồng tôi thì hoàn toàn dửng dưng, không quan tâm, không làm gì cả.
    Mẹ chồng tôi hàng ngày viết một tờ giấy, giao cho tôi ngoài giờ làm việc, đi làm về phải hoàn thành những việc gì trong ngày. Nấu cơm, lau nhà, giặt quần áo. Rồi về bà kiểm tra (hàng ngày bố mẹ chồng tôi đến nhà chị gái chồng tôi để nấu cơm, trông con cho chị ấy, chỉ đến bữa cơm mới về nhà ăn và tối về nhà ngủ). Bà còn nói, trừ trường hợp tôi ốm liệt giường, còn lại tất tật mọi việc tôi phải làm, không có ai giúp, dù là việc nặng hay việc nhẹ, dù tôi đang mang thai. Nếu tôi không làm xong việc, bà sẽ mách với hai chị gái chồng tôi, sẽ nói với mọi người là tôi không chịu làm việc.
    Bà thường xuyên dọa nạt tôi như vậy. Tôi mang thai, bị sút hông, một bên hông bị đau, tôi đi như người bị liệt một chân, vậy mà bà bắt tôi xách cả xô quần áo lên sân thượng tầng 3 phơi. Bà bảo nếu nặng quá thì tôi cầm từng cái một lên! Mặc dù bà rất khắc nghiệt với tôi, nhưng tôi chưa hề cãi lại hay có thái độ gì bất kính đối với bố mẹ chồng, mà chỉ một mực nín nhịn.
    Còn chồng tôi, từ ngày cưới tôi về, anh ấy cũng không đánh tôi nữa, nhưng lại thường xuyên bắt bẻ tôi, từ chuyện tôi trót sắp một đôi đũa lệch, tôi đi vệ sinh, lỡ tay giật nước hơi mạnh, chê bai gia đình tôi, anh chị em, người thân của tôi đủ kiểu và cũng không đến thăm ai cả. Bố tôi, bác tôi phải vào nằm viện, anh cũng không hề tới thăm. Sau mỗi lần bắt bẻ tôi những việc con con trong cuộc sống hàng ngày, anh ấy lại lạnh lẽo, không thèm nhìn mặt tôi, không thèm nói với tôi nửa lời hàng nửa tháng, để mặc tôi đang mang thai tự lo lấy mọi việc.
    Những lúc đó, đối với anh ấy dường như tôi không hề tồn tại trên đời. Anh ấy hầu như không đến thăm bố mẹ tôi, vì cho rằng anh ấy chả việc gì phải đến và anh ấy không thích đến, rằng anh ấy không thích cách sống của gia đình tôi. Bố mẹ tôi sống rất giản dị, thương yêu con cái, nên vợ chồng hai chị gái tôi hay đưa con về nấu nướng, ăn cơm ở đó với ông bà cho ông bà vui. Nhà tôi có 4 chị em gái và vợ chồng các chị tôi cũng sống rất coi trọng tình cảm, biết điều, biết nghĩ trước sau, không bao giờ có thái độ gì tỏ ra coi thường chồng tôi. Nhưng chồng tôi luôn tự mình đối lập với mọi người và không muốn hòa nhập với mọi người.
    Biết tính anh ấy thế, tôi cũng không tranh cãi hay ép anh ấy phải về, mà chỉ thu xếp thời gian về thăm bố mẹ tôi. Về nhà anh ấy tính đến hôm nay là được 4 tháng, thì phải có đến 3 tháng tôi chìm trong sự dằn vặt về những việc con con ấy của anh ấy và sự xét nét của mẹ chồng. Tôi thấy mệt mỏi quá đỗi. Lương của 2 vợ chồng cộng lại được 1,5 triệu/tháng (chúng tôi đều là công chức nhà nước), nộp cho mẹ chồng 1 triệu, còn lại 500.000 đồng để vợ chồng tôi chi tiêu xăng xe, điện thoại.
    Mẹ chồng không mua đồ gì về để tôi ăn bồi dưỡng cho cái thai, mà với số tiền ít ỏi còn lại, tôi cũng không thể cứ ra ngoài ăn mãi được. Mẹ đẻ tôi thương con, cũng thỉnh thoảng làm đồ ăn cho tôi tranh thủ về nhà ăn vội. Nhưng như vậy cũng không phải là giải pháp. Khi tôi nói chuyện với chồng rằng, không thể để tình trạng thế này được, tôi không phải là muốn ăn ngon, ăn sang, mà là tôi ăn cho con, anh ấy cần có trách nhiệm và giải pháp.
    Nói qua nói lại mấy câu, anh ấy lao vào đánh tôi và đuổi tôi về nhà bố mẹ đẻ. Tôi uất quá, trong lúc không bình tĩnh và sáng suốt, tôi đã thu dọn quần áo, về nhà bố mẹ đẻ và thề rằng không bao giờ quay trở lại ngôi nhà đó nữa. Tôi sẽ nuôi con một mình. Tôi bỏ về được hơn 2 tuần rồi, gia đình và anh ấy hoàn toàn không có bất cứ động thái gì, anh ấy chỉ nhắn tin chửi mắng tôi và bảo tôi viết đơn ly hôn đi. Còn tôi, khi đã nguôi cơn giận, tôi vẫn cảm nhận rất rõ tôi còn yêu anh ấy, tôi rất nhớ anh ấy và muốn cùng anh ấy đón đứa con chào đời. Tôi không muốn con tôi không có cha.
    Nhưng tôi không thể vứt bỏ tự trọng để xách valy quay về nhà chồng, vì dường như họ cũng không cần tôi và con tôi. Và tôi biết rõ một điều, nếu bây giờ tôi quay về, tôi sẽ phải chịu sự trừng phạt ghê gớm của mẹ chồng, gia đình chồng và cả anh ấy nữa đến hết đời (anh ấy cương quyết không ra ở riêng).
    Lý trí tôi hiểu rằng, tôi không nên quay về nữa, nhưng tình cảm thì tôi lại không thắng nổi, tôi vẫn còn yêu anh ấy. Anh ấy là mối tình đầu và là người đàn ông duy nhất của tôi. Tất cả mọi người đều khuyên tôi cứng rắn lên, phải biết thương chính mình và đứa bé trong bụng, không thể cứ hy sinh một cách vô lý như thế, không thể cứ để người khác chà đạp và làm tổn thương mãi như thế.
    Suốt 2 năm yêu nhau và 4 tháng làm vợ, tôi chưa một ngày được thanh thản và hạnh phúc thật sự. Những lúc vui vẻ, anh ấy cũng rất tốt với tôi, nhưng trong tôi luôn phập phồng một nỗi lo mơ hồ, rằng không biết sẽ được bao lâu. Tôi vẫn rất trân trọng những giờ phút anh ấy tử tế với tôi và có lẽ chỉ nhờ vào những điều đó mà tôi không rời xa được anh ấy.
    Tôi biết mình yêu mù quáng, tôi biết mình yếu đuối, tôi biết tôi làm khổ bố mẹ tôi, nhưng tôi vẫn không thể chiến thắng nổi tình cảm của mình. Những lúc thế này, tôi lại quên hết những đau khổ, tổn thương mà anh ấy đem đến cho tôi, chỉ nhớ những lúc vui vẻ bên nhau và chỉ muốn tiếp tục chăm sóc anh ấy.
    Khi quyết định ra đi thế này, tôi cũng đã nghĩ, trước đây mình quá yếu đuối, bây giờ nên có thể hiện sự phản kháng mạnh mẽ một chút, biết đâu sau khi tôi đi, anh ấy sẽ nghĩ lại. Bây giờ tất cả mọi người đã biết, nếu anh ấy thức tỉnh, dám nhận lỗi trước mọi người, tôi sẵn sàng tha thứ cho anh. Nhưng dường như tôi đã lầm?
    Tôi nên làm thế nào bây giờ? Tôi có nên quay về không? Hãy cho tôi lời khuyên nhé.
    Trần Bích Ngọc
  8. langtubachkhoa

    langtubachkhoa Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2004
    Bài viết:
    1.212
    Đã được thích:
    784
    Thực ra nam và nữ khác nhau rất nhiều, cả về thể chất, tâm sinh lý, cách nghĩ và nhìn nhân, bởi thế nên loài nguòi sẽ chẳng bao giờ có bình đẳng thực sự cả.
    Nếu muốn có bình đẳng tuyệt đối thì..hì hì, cũng không khó lắm, nhưng phải đợi chắc là hơi lâu, đợi đến khi nào viẹc chuyển đổi giới tính trở nên rất dễ dàng, nhanh chóng, nghĩa là nam và nữ, thay vì là 2 giới tính khác nhau, sẽ trở thành 2 "trạng thái" khác nhau trong cuộc đời của 1 con người, nghĩa là người dó có thể thay đổi trạng thái của mình dễ dàng, khi nào muốn làm nam giới thì sẽ chuyển sang trạng thái "nam", muốn làm nữ thì sẽ chuyển sang trạng thái "nữ". hê hê, khi đó thì sẽ chả có ai thấy bất bình đẳng nữa, hi hi. Hoặc cũng có thể, các nhà khoa học tiến hành "hoà đồng giới tính", nghĩa là loài người chỉ còn 1 giới, toàn nam hoặc toàn nữ hoặc là 1 giới tính thứ 3 nào đó, khi ấy chắc chả ai còn băn khoăn đến bình đẳng hay không nữa, hi hi
    Ai làm việc nhà và làm đến đâu, tuỳ tình hình thôi, mỗi người 1 hoàn cảnh và 1 quan điểm sống riêng, mấy chị gái trên này không nên giáo huấn em ấy làm gì, hoàn cảnh các bạn thế nhưng chắc gì hoàn cảnh em ấy đã thế, nhỡ em ấy vớ đưọc 1 ông triệu phú có người làm, khi ấy có khi cả 2 vợ chòng lại chả phải động đậy tay chân ấy chú, nói chung khi lấy nhau thì tìm hiêu cho kỹ vào, hợp thì hãy lấy.
    Bạn RQ, taurusgirl, MHA có thấy may là mình không phải sống hoặc sắp không phải sống ở VN k??? Mà chồng các bạn có mê xem...đá bóng không nhỉ???
    Chết thật, chả hiểu sao hồi này mình lại hay viết bài, lại còn viết ở box HPGD mới choáng chứ, chắc là vì cảm thấy hứng thú đọc bài bên Box LichSuVanHoa và Ky Thuat Quan Su bị giảm, hic hic.
    Được langtubachkhoa sửa chữa / chuyển vào 03:03 ngày 24/07/2006
  9. MaiHaAn

    MaiHaAn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2005
    Bài viết:
    188
    Đã được thích:
    0
    Ko, tớ chỉ thấy may mắn là lấy được người chồng đã sống ở nước ngoài lâu nên hấp thu được nền giáo dục của phương tây thôi chứ tớ ko hề thấy may mắn "là mình không phải sống hoặc sắp không phải sống ở VN." Hoàn toàn ngược lại, tớ rất thích sống ở VN, gần gũi gia đình và nơi mình đã sinh ra và lớn lên.
    Chồng tớ hơi thích xem đá bóng thôi, ko đam mê, mà đam mê thứ khác. Tuy nhiên anh ấy chẳng bao giờ để đam mê làm ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình cả, lúc nào cũng hoàn thành mọi việc tốt đẹp. Ngược lại tớ cũng chả bao giờ bắt, hay giục giã anh ấy bứt ra khỏi sự đam mê cả, cứ mặc kệ anh ấy, và anh ấy thì cũng tự biết dừng đúng lúc. May thế !!!
    @emgaibuon: emgai ơi, chị sợ sau này cuộc sống của em sẽ gặp nhiều buồn phiền mất thôi, vì em nhìn cuộc sống thiếu thực tế quá. Chị cũng đã thiếu thực tế như em nhưng là khi chị 13 hay 14 tuổi gì đó thôi, còn đã lên đến 17, 18 thì thực tế hơn một chút rồi. Tuy nhiên, ở đời chẳng ai học được chữ ngờ, chị thấy là "may hơn khôn" em ạ. Như chị ấy, toàn gặp may mắn là chính, chứ khờ dại lắm (toàn bị chồng chê thế! )
    @taurus: tớ cũng đồng ý với bạn là có nhiều cái ăn sâu vào đầu óc người đàn ông ở VN rồi, ko thể sửa được, có nói thế chứ nói nữa cũng bằng thừa. Tớ chỉ thấy thương người đàn bà ở VN thôi, vì sinh ra và lớn lên, lấy chồng trong môi trường như vậy nên thường là chấp nhận như vậy, nhiều lúc còn nghĩ đó là nhiệm vụ của mình, mệt mỏi mình cũng phải chịu.
  10. langtubachkhoa

    langtubachkhoa Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2004
    Bài viết:
    1.212
    Đã được thích:
    784
    Hừm, đã có hàng đống bà vợ châu Au (và cả VN nữa) đòi phản đối WC và Euro kìa, vì các bà than phiền anh ấy bỏ cả ngủ, bê trễ việc ân ái chỉ vì 22 thằng cha tranh nhau 1 quả bóng trên tivi, hic hic. Các bà bây giờ là lắm đòi hỏi, đòi chồng phải giúp đỡ việc nhà, phải biết chăm lo vuốt ve thường xuyên trong khi người ta, ngoài việc kiếm tiền còn biết bao nhiêu việc lớn phải lo: WC năm nay ai vô địch? Champions League nên cá cho CLB nào, toà án sẽ xét xủa các CLB của mình ra sao? FIFA sẽ phạt anh ấy thế nào? lối đá của đội mình yêu thích chả thuyết phục, vợ của Roney - ực ực - giá mình cắm sừng được thằng cha đó, rồi còn phải đi uống rưọu, ăn nhậu, nhà hàng (cả vì mục đích công việc, gây dựng quan hệ lẫn để chơi bời),...còn hơi sức đâu mà làm việc gì khác nữa chứ???
    Được langtubachkhoa sửa chữa / chuyển vào 05:52 ngày 24/07/2006

Chia sẻ trang này