1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhóm cộng đồng tình nguyện HTU - Heart to you!!!

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Tháng Năm' bởi thuytrieudem, 17/01/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thuytrieudem

    thuytrieudem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2006
    Bài viết:
    249
    Đã được thích:
    0
    Đôi dòng cảm nhận sau chuyến đi....
    HTU vui hè cùng trẻ mồ côi tại Trung tâm bảo trợ số 4
    Vậy là cuộc hành trình đến với trung tâm bảo trợ trẻ em 4 đã khép lại với niềm vui và tiếng cười của tất cả những người tham gia...
    6h30 có mặt ở 152 Trấn Vũ (sớm hơn dự định 30?T) nên nó đã được hưởng không khí thật tuyệt vời vào buổi sáng bên hồ. Nó quẳng xe vào một góc rồi cùng thằng em đùa nghịch chạy lon ton ven hồ.
    Nó được những trận cười đã đời nhất là lúc ngồi trên xe ô tô. Cún Thộn và Cún Mồm Rộng bắt đầu bằng ngón nghề sở trường - những màn pha trò và bơm vá làm cho cả xe cười vỡ cả bụng (dù không còn ghế để ngồi nhưng no problem).
    Từ 10h ?" 12h, chương trình vui chơi với trẻ được diễn ra với các trò như: nhảy bao, kéo co, nhảy dây, bóng bàn...Tuy nhiên trẻ sơ sinh vẫn cám dỗ nó hơn cả nên nó đã chuồn chuồn xuống khu trẻ sơ sinh.
    Hì, trẻ con đúng là vẫn đáng yêu nhất. Chẹp, đứa nào nó cũng muốn bế nên nó nhảy hết phòng này đến phòng khác. Khóai nhất là lúc nó trò chuyện với trẻ dù chả hiểu gì nhưng chúng vẫn cười toe toét.
    Bất kể thời tiết buổi chiều oi bức và nắng nóng, Chương trình vẫn diễn ra với không khí thật sôi động với trò đá bóng. ha ha...Anh em đội HTU quyết tâm giật giải nhưng sau nhiều nỗ lực mà vẫn để đội các em dẫn trước với tỉ số 1-3.
    Kết thúc chuyến đi, trên đường về nó vẫn kịp chôm chỉa được mấy quả vải xanh chia cho anh em. Đau bụng nhất là vụ ?okhông nhịn nổi? của ku Khiêm, mọi người cứ nhìn thấy đèn đỏ là thi nhau đếm ngược 24, 23, 22...1, 0. Hi hi... tự nhiên lại thấy yêu cái đèn đỏ thế không biết.
    Mặc dù mệt nhưng nó vẫn cảm thấy những điều ý nghĩa, niềm vui và cả hạnh phúc. Quan trọng hơn là nó có được những bài học kinh nghiệm khó có thể tìm thấy được trong sách vở.
    [​IMG]
    Được thuytrieudem sửa chữa / chuyển vào 11:02 ngày 30/05/2007
  2. thuytrieudem

    thuytrieudem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2006
    Bài viết:
    249
    Đã được thích:
    0
    Đôi dòng cảm nhận sau chuyến đi....
    HTU vui hè cùng trẻ mồ côi tại Trung tâm bảo trợ số 4
    Vậy là cuộc hành trình đến với trung tâm bảo trợ trẻ em 4 đã khép lại với niềm vui và tiếng cười của tất cả những người tham gia...
    6h30 có mặt ở 152 Trấn Vũ (sớm hơn dự định 30?T) nên nó đã được hưởng không khí thật tuyệt vời vào buổi sáng bên hồ. Nó quẳng xe vào một góc rồi cùng thằng em đùa nghịch chạy lon ton ven hồ.
    Nó được những trận cười đã đời nhất là lúc ngồi trên xe ô tô. Cún Thộn và Cún Mồm Rộng bắt đầu bằng ngón nghề sở trường - những màn pha trò và bơm vá làm cho cả xe cười vỡ cả bụng (dù không còn ghế để ngồi nhưng no problem).
    Từ 10h ?" 12h, chương trình vui chơi với trẻ được diễn ra với các trò như: nhảy bao, kéo co, nhảy dây, bóng bàn...Tuy nhiên trẻ sơ sinh vẫn cám dỗ nó hơn cả nên nó đã chuồn chuồn xuống khu trẻ sơ sinh.
    Hì, trẻ con đúng là vẫn đáng yêu nhất. Chẹp, đứa nào nó cũng muốn bế nên nó nhảy hết phòng này đến phòng khác. Khóai nhất là lúc nó trò chuyện với trẻ dù chả hiểu gì nhưng chúng vẫn cười toe toét.
    Bất kể thời tiết buổi chiều oi bức và nắng nóng, Chương trình vẫn diễn ra với không khí thật sôi động với trò đá bóng. ha ha...Anh em đội HTU quyết tâm giật giải nhưng sau nhiều nỗ lực mà vẫn để đội các em dẫn trước với tỉ số 1-3.
    Kết thúc chuyến đi, trên đường về nó vẫn kịp chôm chỉa được mấy quả vải xanh chia cho anh em. Đau bụng nhất là vụ ?okhông nhịn nổi? của ku Khiêm, mọi người cứ nhìn thấy đèn đỏ là thi nhau đếm ngược 24, 23, 22...1, 0. Hi hi... tự nhiên lại thấy yêu cái đèn đỏ thế không biết.
    Mặc dù mệt nhưng nó vẫn cảm thấy những điều ý nghĩa, niềm vui và cả hạnh phúc. Quan trọng hơn là nó có được những bài học kinh nghiệm khó có thể tìm thấy được trong sách vở.
    [​IMG]
    Được thuytrieudem sửa chữa / chuyển vào 11:02 ngày 30/05/2007
  3. babylucky

    babylucky Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2005
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    tot rui moi nguoi di choi vui ve minh cung mung cho moi nguoi,minh buon nhat la ko nen tham dc bon tre so sinh hinh chung no rat hon nhien
  4. babylucky

    babylucky Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2005
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    tot rui moi nguoi di choi vui ve minh cung mung cho moi nguoi,minh buon nhat la ko nen tham dc bon tre so sinh hinh chung no rat hon nhien
  5. thuytrieudem

    thuytrieudem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2006
    Bài viết:
    249
    Đã được thích:
    0
    Cảm nhận của thành viên Judy...
    Đó la? một chuyến đi. Một chuyến đi đặc biệt.
    Tôi chưa bao giơ? nghif được ră?ng mi?nh lại có thê? nhận được nhiê?u đến thế.
    Chuyến đi ấy, tôi nhận được cách nghif. Tư? ca?m xúc đâ?u tiên khi tôi nhi?n thấy luf tre?: ngây thơ va? có cái gi? đó khiến tôi pha?i suy ngâfm. Hafy nhi?n tôi xem, trong khi tôi la? một cô gái được sống trong vo?ng tay yêu thương cu?a ba mẹ, được chăm sóc, được học ha?nh trong một ngôi trươ?ng thật tốt, thi? hafy nhi?n nhưfng đứa em ấy, chúng thiếu đi ti?nh thương ba mẹ, sống ơ? nơi đây va? gâ?n như chă?ng có gi?.
    Tôi co?n nhớ lắm lơ?i đứa em nho?: ?oChị nhớ mang a?nh vê? cho chúng em chị nhé...? Đôi mắt em thơ ngây, trong sáng... Tôi chă?ng dám nhi?n sâu va?o mắt em, vi? tôi sợ... Tôi sef khóc mất. Chúng ngây thơ quá, đáng yêu quá va? chúng vô tội đê? pha?i sống thiếu đi mái ấm gia đi?nh... Tôi ngoắc tay với em, cái ngoắc tay tôi sef nhớ mafi. Va? tôi hứa với em, lâ?n sau, khi trơ? lại nơi đây, tôi sef ti?m em, va? thực hiện lơ?i hứa ấy...
    Tôi co?n nhớ lắm, khi bé Minh giật giật gấu áo tôi... ?oChị ơi, chị cho em chơi với...? Tôi quay lại va? ngô?i xuống bên bé... Nó giống đứa em cu?a tôi... Nó muốn đuợc chơi... Va? liệu có mấy khi được chơi như thế... Nó đaf cươ?i... Một nụ cươ?i thật mafn nguyện va? hạnh phúc vi? được chơi va? được nhận phâ?n thươ?ng ?" phâ?n thươ?ng cho gia?i ba cu?a em ư ?" không đâu, em đaf nhận tư? tôi ?" một sự yêu thương...
    Tôi co?n nhớ lắm, bé Vân sau khi nhận được cái gật đâ?u cu?a tôi ?olâ?n sau sef la?m tặng em một cái vo?ng như thế?, cô bé chạy đi, chạy đi ma? hi?nh như em đaf nha?y, nha?y lên sung sướng... Sao niê?m vui cu?a em gia?n đơn thế...
    Tôi co?n nhớ lắm, nhưfng đôi mắt thơ ngây cu?a luf em nho?... Nhưfng bé em chi? mới đang ăfm ngư?a, rô?i biết lâfy biết bo?... Nhưfng cái miệng xinh nhoe?n cươ?i... Yêu quá. Bế bé trên tay rô?i thấy nụ cươ?i ấy... Tự nhiên, tôi thấy hạnh phúc ma? lo?ng chợt nhói lên... Tôi ca?m thấy đau...
    Tối co?n nhớ lắm, nhưng lơ?i tâm sự thật hô?n nhiên ma? cufng sao xót xa... ?o em muốn được vê? nha?? ?oMơ ước cu?a em la? ti?m thấy 2 đứa em? ?oem muốn được đi học vi? em rất thích? Cái lắc đâ?u cu?a em khi được ho?i ?oEm có muốn ơ? đây không?? Ho?i vi? sao, ơ? đây được chăm sóc, được cho đi học vi? sao em lại muốn vê? nha?... Em vâfn lại lắc đâ?u... Cái lắc đâ?u cu?a em khiến tôi thấy đau quá... Tôi pha?i la?m gi? bây giơ?... Tôi chi? la? một con ngươ?i, chi? la? một cô bé mới 17 tuô?i thôi... tôi chưa thê? la?m gi? được cho các em, ngoa?i việc tặng cho các em tất ca? nhưfng gi? tôi có thê? va? cho các em một nga?y chơi... Chă?ng nhef, chi? vậy thôi sao...?
    .
    Chuyến đi ấy, tôi nhận được cách la?m việc. Tôi hiê?u được thế na?o la? tô? chức một chương tri?nh va? thế na?o la? la?m việc theo nhóm. Tất ca? đê?u câ?n pha?i biết mi?nh pha?i la?m gi? va? câ?n pha?i có trách nhiệm với công việc cu?a mi?nh. Bạn có thê? lơ la? một chút, nhưng biết được, cái lơ la? cu?a bạn sef gây nên một sự thất bại cho tất ca?. Cufng giống như nhưfng quân ba?i domino...
    Tôi co?n nhận ra được ră?ng, trong bất ki? ti?nh huống na?o. Sự bi?nh tifnh la? tất yếu quan trọng. Chă?ng ai có thê? la?m việc va? ca?m thấy thoa?i mái khi nhi?n thấy một khuôn mặt đang tức giận va? mất bi?nh tifnh Cứ bi?nh tifnh, rô?i sef có cách gia?i quyết. Cuống lên va? mất bi?nh tifnh thi? sef chă?ng la?m được gi?. Tại sao không bi?nh tâm một chút, suy nghif một chút, xem xét lại tất ca? sự việc, đê? ti?m ra một cách gia?i quyết tốt nhất... Tôi hiê?u ca?m giác cu?a mọi ngươ?i khi nhi?n thấy chị như vậy, va? tôi cufng hiê?u ca?m giác cu?a chị trong hoa?n ca?nh đó. Chă?ng ai trách chị ca?, mọi ngươ?i chi? muốn chị bi?nh tifnh lại một chút. Mọi chuyện rô?i sef được gia?i quyết. Chi? vậy thôi... Mọi ngươ?i hiê?u chị... Nhưng... Có lef, nó sef la? một món qua? chuyến đi mang lại cho chị ?" một ý nghifa cu?a cuộc sống.
    Buô?i họp cuối chuyến đi. Tất ca? ngô?i lại bên nhau đê? tô?ng kết lại nhưfng gi? mi?nh đaf la?m được va? chưa la?m được. Thă?ng thắn va? nhưfng ba?i học đáng quý! Đó la? nhưfng gi? ma? tôi có thê? nói vê? buô?i họp ấy. Đưa ra ý kiến, nói lên quan điê?m, không có nghif la? pha?n bác lại tất ca?. Ma? chính khi ấy la? chúng ta được nhi?n nhận lại một lâ?n nưfa vấn đế. Giơ? chă?ng pha?i đê? xét xem đó la? đúng hay la? sai, cufng chă?ng pha?i la? cơ hội đê? nói lên cái tư? ?ođáng nhef? vi? tất ca? đaf qua rô?i. Điê?u chúng ta câ?n nhận được chính la? nhi?n nhận hiện tại va? biết mi?nh pha?i la?m gi? trong tương lai.
    .
    Chuyến đi ấy, tôi nhận được ti?nh thương. Không chi? la? ti?nh thương cu?a luf tre? nho? với đôi mắt ngây thơ va? nụ cươ?i trong sáng, ma? tôi co?n nhận được ti?nh thương cu?a ca? ?ogia đi?nh?... Quan tâm, chia se?, yêu thương va? cufng đâu có thiếu đi nhưfng nụ cươ?i... Nhưfng tiếng đếm, nhưfng tiếng ho? hét, nhưfng câu chuyện kê?, nhưfng câu đu?a vui... Tôi quên sao được nhưfng phút giây tất ca? rộn tiếng cươ?i, ma? đâu pha?i chi? la? tiếng cươ?i cho tôi ma? co?n cho tất ca?, cho nhưfng đứa em bé nho? va? ca? cho một ngươ?i lặng lef ?" bác lái xe...
    .
    Chuyến đi ấy, tôi nhận được một điê?u ngâfm nghif, cho chính cách sống cu?a tôi. ?oĐó la? do cách ho?i cu?a em thôi?. Ư?, đúng. Có nhưfng ngươ?i cuốn hút ngươ?i khác theo câu chuyện cu?a họ, vi? sao tôi không thê?? Có nhưfng ngươ?i nô?i bật trong lifnh vực họ gio?i, điê?u đó cufng chă?ng có gi? pha?i pha?n na?n, nhưng cufng có ngươ?i không gio?i nhưng họ vâfn nô?i bật, vâfn khiến ngươ?i khác pha?i chú ý, va? vâfn được ngươfng mộ... Một sự hấp dâfn, một phép thuật, hay một điê?u bí â?n... Tôi nhi?n con ngươ?i đó va? thâ?m ho?i. Tại sao anh la?m được, ma? tôi lại không thê?? Tôi cufng muốn mọi ngươ?i luôn cươ?i va? hiê?u được nhưfng gi? tôi nói. Nhưng sao khó thế? Cái ca?m giác như muốn bật khóc khi nhận thấy ai đó lơ đafng va? không hiê?u được câu chuyện cu?a mi?nh... Không giống như một ngươ?i ngoại quốc ho?i đươ?ng... Họ co?n đang cố hiê?u nhau. Nhưng, lúc na?y thi? khác, câu chuyện cu?a tôi không hấp dâfn được họ. Có thê? họ muốn nghe, nhưng tôi đaf không giưf được họ cho mi?nh... Một ca?m giác rất khó chịu, rất rất khó chịu...
    Tôi đaf tư?ng như thế, đaf tư?ng thắc mắc va? suy nghif như thế. Nhưng bây giơ? đaf khác, chuyến đi na?y đaf cho tôi hiê?u... Hiê?u thế na?o thi? có lef tôi muốn biết nói ra, vi? chă?ng biết định nghifa thế na?o... Chi? biết ră?ng, tôi ?" sef ?" la?m ?" khác. ?" một cách rất khác.
    .
    Ngô?i trên chiếc xích đu va? nhi?n lên vo?m lá long lanh ánh nă?ng trưa he?.. Tôi có được nhưfng phút bi?nh yên suy nghif...
    Chuyến đi na?y, tôi chưa la?m được gi? nhiê?u đê? có thê? thay đô?i cuộc sống các em. Vâfn la? một trái tim đang đau nhói khi thấy nhưfng điê?u hiê?n hiện trước mắt ma? ca?m thấy bất lực.
    Nhưng tôi biết, tôi đaf nhận được rất nhiê?u...
    Cám ơn tất ca?, cám ơn ca? gia đi?nh mi?nh đaf cho em nhiê?u đến thế...
    Một nga?y da?i - Một chuyến đi ma? tôi biết, tôi đaf nhận nhiê?u hơn cho...[​IMG]
  6. thuytrieudem

    thuytrieudem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2006
    Bài viết:
    249
    Đã được thích:
    0
    Cảm nhận của thành viên Judy...
    Đó la? một chuyến đi. Một chuyến đi đặc biệt.
    Tôi chưa bao giơ? nghif được ră?ng mi?nh lại có thê? nhận được nhiê?u đến thế.
    Chuyến đi ấy, tôi nhận được cách nghif. Tư? ca?m xúc đâ?u tiên khi tôi nhi?n thấy luf tre?: ngây thơ va? có cái gi? đó khiến tôi pha?i suy ngâfm. Hafy nhi?n tôi xem, trong khi tôi la? một cô gái được sống trong vo?ng tay yêu thương cu?a ba mẹ, được chăm sóc, được học ha?nh trong một ngôi trươ?ng thật tốt, thi? hafy nhi?n nhưfng đứa em ấy, chúng thiếu đi ti?nh thương ba mẹ, sống ơ? nơi đây va? gâ?n như chă?ng có gi?.
    Tôi co?n nhớ lắm lơ?i đứa em nho?: ?oChị nhớ mang a?nh vê? cho chúng em chị nhé...? Đôi mắt em thơ ngây, trong sáng... Tôi chă?ng dám nhi?n sâu va?o mắt em, vi? tôi sợ... Tôi sef khóc mất. Chúng ngây thơ quá, đáng yêu quá va? chúng vô tội đê? pha?i sống thiếu đi mái ấm gia đi?nh... Tôi ngoắc tay với em, cái ngoắc tay tôi sef nhớ mafi. Va? tôi hứa với em, lâ?n sau, khi trơ? lại nơi đây, tôi sef ti?m em, va? thực hiện lơ?i hứa ấy...
    Tôi co?n nhớ lắm, khi bé Minh giật giật gấu áo tôi... ?oChị ơi, chị cho em chơi với...? Tôi quay lại va? ngô?i xuống bên bé... Nó giống đứa em cu?a tôi... Nó muốn đuợc chơi... Va? liệu có mấy khi được chơi như thế... Nó đaf cươ?i... Một nụ cươ?i thật mafn nguyện va? hạnh phúc vi? được chơi va? được nhận phâ?n thươ?ng ?" phâ?n thươ?ng cho gia?i ba cu?a em ư ?" không đâu, em đaf nhận tư? tôi ?" một sự yêu thương...
    Tôi co?n nhớ lắm, bé Vân sau khi nhận được cái gật đâ?u cu?a tôi ?olâ?n sau sef la?m tặng em một cái vo?ng như thế?, cô bé chạy đi, chạy đi ma? hi?nh như em đaf nha?y, nha?y lên sung sướng... Sao niê?m vui cu?a em gia?n đơn thế...
    Tôi co?n nhớ lắm, nhưfng đôi mắt thơ ngây cu?a luf em nho?... Nhưfng bé em chi? mới đang ăfm ngư?a, rô?i biết lâfy biết bo?... Nhưfng cái miệng xinh nhoe?n cươ?i... Yêu quá. Bế bé trên tay rô?i thấy nụ cươ?i ấy... Tự nhiên, tôi thấy hạnh phúc ma? lo?ng chợt nhói lên... Tôi ca?m thấy đau...
    Tối co?n nhớ lắm, nhưng lơ?i tâm sự thật hô?n nhiên ma? cufng sao xót xa... ?o em muốn được vê? nha?? ?oMơ ước cu?a em la? ti?m thấy 2 đứa em? ?oem muốn được đi học vi? em rất thích? Cái lắc đâ?u cu?a em khi được ho?i ?oEm có muốn ơ? đây không?? Ho?i vi? sao, ơ? đây được chăm sóc, được cho đi học vi? sao em lại muốn vê? nha?... Em vâfn lại lắc đâ?u... Cái lắc đâ?u cu?a em khiến tôi thấy đau quá... Tôi pha?i la?m gi? bây giơ?... Tôi chi? la? một con ngươ?i, chi? la? một cô bé mới 17 tuô?i thôi... tôi chưa thê? la?m gi? được cho các em, ngoa?i việc tặng cho các em tất ca? nhưfng gi? tôi có thê? va? cho các em một nga?y chơi... Chă?ng nhef, chi? vậy thôi sao...?
    .
    Chuyến đi ấy, tôi nhận được cách la?m việc. Tôi hiê?u được thế na?o la? tô? chức một chương tri?nh va? thế na?o la? la?m việc theo nhóm. Tất ca? đê?u câ?n pha?i biết mi?nh pha?i la?m gi? va? câ?n pha?i có trách nhiệm với công việc cu?a mi?nh. Bạn có thê? lơ la? một chút, nhưng biết được, cái lơ la? cu?a bạn sef gây nên một sự thất bại cho tất ca?. Cufng giống như nhưfng quân ba?i domino...
    Tôi co?n nhận ra được ră?ng, trong bất ki? ti?nh huống na?o. Sự bi?nh tifnh la? tất yếu quan trọng. Chă?ng ai có thê? la?m việc va? ca?m thấy thoa?i mái khi nhi?n thấy một khuôn mặt đang tức giận va? mất bi?nh tifnh Cứ bi?nh tifnh, rô?i sef có cách gia?i quyết. Cuống lên va? mất bi?nh tifnh thi? sef chă?ng la?m được gi?. Tại sao không bi?nh tâm một chút, suy nghif một chút, xem xét lại tất ca? sự việc, đê? ti?m ra một cách gia?i quyết tốt nhất... Tôi hiê?u ca?m giác cu?a mọi ngươ?i khi nhi?n thấy chị như vậy, va? tôi cufng hiê?u ca?m giác cu?a chị trong hoa?n ca?nh đó. Chă?ng ai trách chị ca?, mọi ngươ?i chi? muốn chị bi?nh tifnh lại một chút. Mọi chuyện rô?i sef được gia?i quyết. Chi? vậy thôi... Mọi ngươ?i hiê?u chị... Nhưng... Có lef, nó sef la? một món qua? chuyến đi mang lại cho chị ?" một ý nghifa cu?a cuộc sống.
    Buô?i họp cuối chuyến đi. Tất ca? ngô?i lại bên nhau đê? tô?ng kết lại nhưfng gi? mi?nh đaf la?m được va? chưa la?m được. Thă?ng thắn va? nhưfng ba?i học đáng quý! Đó la? nhưfng gi? ma? tôi có thê? nói vê? buô?i họp ấy. Đưa ra ý kiến, nói lên quan điê?m, không có nghif la? pha?n bác lại tất ca?. Ma? chính khi ấy la? chúng ta được nhi?n nhận lại một lâ?n nưfa vấn đế. Giơ? chă?ng pha?i đê? xét xem đó la? đúng hay la? sai, cufng chă?ng pha?i la? cơ hội đê? nói lên cái tư? ?ođáng nhef? vi? tất ca? đaf qua rô?i. Điê?u chúng ta câ?n nhận được chính la? nhi?n nhận hiện tại va? biết mi?nh pha?i la?m gi? trong tương lai.
    .
    Chuyến đi ấy, tôi nhận được ti?nh thương. Không chi? la? ti?nh thương cu?a luf tre? nho? với đôi mắt ngây thơ va? nụ cươ?i trong sáng, ma? tôi co?n nhận được ti?nh thương cu?a ca? ?ogia đi?nh?... Quan tâm, chia se?, yêu thương va? cufng đâu có thiếu đi nhưfng nụ cươ?i... Nhưfng tiếng đếm, nhưfng tiếng ho? hét, nhưfng câu chuyện kê?, nhưfng câu đu?a vui... Tôi quên sao được nhưfng phút giây tất ca? rộn tiếng cươ?i, ma? đâu pha?i chi? la? tiếng cươ?i cho tôi ma? co?n cho tất ca?, cho nhưfng đứa em bé nho? va? ca? cho một ngươ?i lặng lef ?" bác lái xe...
    .
    Chuyến đi ấy, tôi nhận được một điê?u ngâfm nghif, cho chính cách sống cu?a tôi. ?oĐó la? do cách ho?i cu?a em thôi?. Ư?, đúng. Có nhưfng ngươ?i cuốn hút ngươ?i khác theo câu chuyện cu?a họ, vi? sao tôi không thê?? Có nhưfng ngươ?i nô?i bật trong lifnh vực họ gio?i, điê?u đó cufng chă?ng có gi? pha?i pha?n na?n, nhưng cufng có ngươ?i không gio?i nhưng họ vâfn nô?i bật, vâfn khiến ngươ?i khác pha?i chú ý, va? vâfn được ngươfng mộ... Một sự hấp dâfn, một phép thuật, hay một điê?u bí â?n... Tôi nhi?n con ngươ?i đó va? thâ?m ho?i. Tại sao anh la?m được, ma? tôi lại không thê?? Tôi cufng muốn mọi ngươ?i luôn cươ?i va? hiê?u được nhưfng gi? tôi nói. Nhưng sao khó thế? Cái ca?m giác như muốn bật khóc khi nhận thấy ai đó lơ đafng va? không hiê?u được câu chuyện cu?a mi?nh... Không giống như một ngươ?i ngoại quốc ho?i đươ?ng... Họ co?n đang cố hiê?u nhau. Nhưng, lúc na?y thi? khác, câu chuyện cu?a tôi không hấp dâfn được họ. Có thê? họ muốn nghe, nhưng tôi đaf không giưf được họ cho mi?nh... Một ca?m giác rất khó chịu, rất rất khó chịu...
    Tôi đaf tư?ng như thế, đaf tư?ng thắc mắc va? suy nghif như thế. Nhưng bây giơ? đaf khác, chuyến đi na?y đaf cho tôi hiê?u... Hiê?u thế na?o thi? có lef tôi muốn biết nói ra, vi? chă?ng biết định nghifa thế na?o... Chi? biết ră?ng, tôi ?" sef ?" la?m ?" khác. ?" một cách rất khác.
    .
    Ngô?i trên chiếc xích đu va? nhi?n lên vo?m lá long lanh ánh nă?ng trưa he?.. Tôi có được nhưfng phút bi?nh yên suy nghif...
    Chuyến đi na?y, tôi chưa la?m được gi? nhiê?u đê? có thê? thay đô?i cuộc sống các em. Vâfn la? một trái tim đang đau nhói khi thấy nhưfng điê?u hiê?n hiện trước mắt ma? ca?m thấy bất lực.
    Nhưng tôi biết, tôi đaf nhận được rất nhiê?u...
    Cám ơn tất ca?, cám ơn ca? gia đi?nh mi?nh đaf cho em nhiê?u đến thế...
    Một nga?y da?i - Một chuyến đi ma? tôi biết, tôi đaf nhận nhiê?u hơn cho...[​IMG]
  7. thuylinh285

    thuylinh285 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2007
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    judy này, buồn cười cái lúc cuối nhỉ? lúc chị em mình hò dô ta cắn cái túi thạch ra cho thằng cu ý, hi hi, lần sau chắc phải mua cái gì dễ cắn ra hơn cho các em thôi.ko có thì chết vì rơi răng ra mất thôi. May mà ko ai chộp được cảnh đó của chị em mình...ha ha ha
  8. thuylinh285

    thuylinh285 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2007
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    judy này, buồn cười cái lúc cuối nhỉ? lúc chị em mình hò dô ta cắn cái túi thạch ra cho thằng cu ý, hi hi, lần sau chắc phải mua cái gì dễ cắn ra hơn cho các em thôi.ko có thì chết vì rơi răng ra mất thôi. May mà ko ai chộp được cảnh đó của chị em mình...ha ha ha
  9. Judy_undyingflower

    Judy_undyingflower Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/01/2007
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    hihihi, buô?n cươ?i thật...
    Khô? thân chị Linh, vê? nha? có thấy cái răng nó lung lay ko ạ...
    hihihi...
    hơ hơ...
    ui, nghif lại vâfn thế buô?n cươ?i... ^^
  10. Judy_undyingflower

    Judy_undyingflower Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/01/2007
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    hihihi, buô?n cươ?i thật...
    Khô? thân chị Linh, vê? nha? có thấy cái răng nó lung lay ko ạ...
    hihihi...
    hơ hơ...
    ui, nghif lại vâfn thế buô?n cươ?i... ^^

Chia sẻ trang này