1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những Album đáng chú ý đầu năm 2006

Chủ đề trong 'Nhạc Rock' bởi xjapan, 14/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. xjapan

    xjapan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    1
    Những Album đáng chú ý đầu năm 2006

    Những album đáng chú ý đầu năm 2006:
    Tháng 1 và tháng 2 -2006 chứng kiến sự trở lại của nhiều cựu binh, trong đó gây tò mò nhất có lẽ là Metal Black của Venom. Nhiều album hay, nhưng chưa thấy cái nào sánh được với những đĩa đỉnh cao của năm ngoái, kiểu như This Godless Endeavour của Nevermore hay Ghost Reveries của Opeth. Dù sao năm mới cũng chưa qua hết 1/6 chặng đường.

    I - DEATH METAL:

    NORTHER - TILL DEATH UNITES US:
    [​IMG]
    Norther được biết đến như là 1 ban nhạc đàn em của Children Of Bodom, với lối chơi neo-classical tương tự như CoB. Thời gian gần đây, sự kiện Bodom dần chuyển sang chơi metalcore và làm rất nhiều fan thất vọng khiến cho album mới của Norther gây được nhiều sự tò mò trong giới melodeath fan, không hiểu hướng đi tiếp theo của Norther sẽ như thế nào. Với Till Death Unites Us, câu trả lời đã rõ ràng: vẫn là thứ Melodeath nhãn hiệu Finland, rất giàu giai điệu. Album này cho thấy phong độ của Norther không hề suy giảm, cho dù nó không tạo nên 1 bước đột phá nào nếu so với các album trước của Norther. Tốc độ của nó có phần chậm hơn Death Unlimited hay Dreams Of Endless War nhưng ngược lại, melody thì dày hơn. Các track slow-paced và mid-paced như Norther, Everything, Evil Ladies hay Wasted Years chứng kiến 1 Norther cực kì ngọt ngào. Nhất là ca khúc cùng tên ban nhạc, với phần điệp khúc tuyệt hay, còn lyric nghe nói là được tạo nên bởi tên các bài hát trước đó của Norther (album này tôi chưa kiếm được lyric). Tong các track tốc độ cao như Throwing My Life Away, **** You hay Scream, ta vẫn nhận thấy những cú lead nhãn hiệu Norther, thứ âm thanh đã làm nên tên tuổi cho ban nhạc. 1 album khá của Melodeath trong thời buổi metalcore đang dần lôi kéo những cựu binh của dòng nhạc này.
    Điểm:8/10

    DISMEMBER - THE GOD THAT NEVER WAS:
    [​IMG]
    Bố già của Swedish Death Metal trở lại đúng vào dịp kỉ niệm 15 năm ngày ra đời của tuyệt phẩm Like An Ever Flowing Stream, 1 trong những album quan trọng nhất trong lịch sử Death Metal. Album này tuy chưa chính thức phát hành nhưng đã leak ra p2p, và tôi cũng đã may mắn down được (thực ra dễ ẹt, bây giờ gần như mạng p2p nào cũng đã có đĩa này rồi). Dismember không làm cho ai phải thất vọng với The God That Never Was. Album mới của họ vẫn tràn đầy năng lượng như thuở ban đầu. Cộng thêm với khoản production đã tiến bộ vượt bậc so với 15 năm trước, Dismember lại 1 lần nữa làm thỏa mãn lỗ tai của các Metalhead. Nếu như track 1 The God that Never Was là 1 sự khởi đầu không thể tốt hơn, thì Where No Ghost Is Holy cũng là 1 kết thúc đẹp không kém. Xen giữa 2 track này là 1 loạt các ca khúc với độ dài từ 4'' trở xuống nhưng cực kì máu lửa, guitar như rồng bay phượng múa. Track 2 Shadows Of The Mutilated là 1 ca khúc Death Metal điển hình kiểu Dismember, Track 3 Time Heals Nothing tuyệt hay làm tôi nhớ đến The New Build của Dark Tranquillity năm ngoái, trong khi track 7 Phantoms (of the oath) lại gợi nhớ Phantom Of The Opera của Iron Maiden. Việc album chỉ dài khoảng 35'' cũng ko có gì là ngắn cả, vì trong 35'' tuyệt vời đó ban nhạc đã làm được quá nhiều việc.
    Điểm:9/10.

    KATAKLYSM - IN THE ARMS OF DEVASTATION:
    [​IMG]
    Lại 1 con khủng long của Death Metal ra album mới, lần này là bộ tứ của Canada Kataklysm với album mới nhất In The Arms Of Devastation (sẽ được phát hành vào cuối tháng 2 này). Cũng như 2 ban nhạc ở trên, Kataklysm không có ý định đổi mới âm thanh của mình, họ chọn cách tiếp tục con đường hoạn lộ đang thênh thang sau các đĩa Epic, Shadows & Dust và Serenity In Fire. Khác biệt có chăng là tốc độ có phần giảm bớt so với các album trước đó, nhưng điều này cũng không quá ảnh hưởng tới chất lượng của album. 9 track nhạc rất đều tay, nổi bật hơn cả có lẽ là To Reign Again và Open Scars (dạo này ngày nào tôi cũng phải bật 2 bài này mới đỡ thèm). Mặc dù tôi chưa bao giờ thực sự thích Kataklysm, nhưng mà nhạc của họ hay và cuốn hút thì cũng là điều không thể phủ nhận. Mỗi lần nghe 1 album của Kataklysm là lại khoái họ hơn 1 tí, cứ như vậy có lẽ tôi cũng sắp thành fan của Kataklysm rồi.
    Điểm:8/10
  2. xjapan

    xjapan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    1
    II - THRASH METAL:
    SADUS - OUT FOR BLOOD:
    [​IMG]
    Fan của Death chắc ai cũng biết đến tay bass quái vật Steve DiGiorgio. Sadus là ban nhạc Death/ Thrash metal ruột của Steve, cũng là 1 trong những ban nhạc tiên phong của thể loại này. Album mới được Steve quảng cáo là album hay nhất của Sadus, có sự tham gia của Chuck Billy (vocal Testament) với tư cách khách mời, đồng thời cũng có 1 cái cover rất bắt mắt - sản phẩm của họa sĩ nổi tiếng Travis Smith. Cá nhân tôi nhận thấy nó chưa thể bằng được với thời kì đỉnh cao của Sadus đầu thập kỉ 90 với các album như A Vision Of Misery hay Swallowed In Black. Tuy vậy Out For Blood vẫn là 1 đĩa nhạc tuyệt vời, đặc biệt là về phần kĩ thuật, cho dù ban nhạc chỉ có 3 thành viên Darren Travis (vocals and guitars), Steve DiGiorgio (bass) và Jon Allen (drums). Out For Blood khởi đầu cực kì ấn tượng với "In The Names Of...", 1 ca khúc mà cả 3 thành viên đều phô diễn được tài năng cá nhân mà không hề làm ảnh hưởng đến tổng thể. Tiếng trống nhịp nhàng lúc nhanh lúc chậm của Jon, bass phiêu bập bùng của Steve, cú riff sướng tê người cộng với cái giọng lè nhè của Darren tạo nên 1 ca khúc tuyệt hay. No more tiếp tục với những âm thanh có phần kì quái và hơi phô,đem đến cảm giác khó chịu lúc đầu, nhưng sau vài lần nghe thì lại thấy thích, và chính những âm thanh đó làm nền cho 1 đoạn chorus rất cuốn hút. Smackdown quay lại với chất nhạc đặc trưng của Sadus, các thành viên đều chơi tốt nhưng không có gì nổi bật. Title track Out For Blood một lần nữa chứng kiến sự thăng hoa của ban nhạc, khi mà tốc độ chơi được đẩy lên cao, tạo điều kiện cho Darren Travis được dịp phô diễn giọng ca tuyệt vời của anh. Track 5 Lost It All là ca khúc của Steve, tiếng bass nghe rất rõ và nổi trội. Sick lại là 1 điểm sáng khác của album, lead guitar rất đã, còn điệp khúc thì cực kì catchy, lại thêm cái lyric rất bệnh -> đúng kiểu 1 ca khúc để mà hát theo mỗi lần nghe. Down thì gây ra cảm tưởng như là phần 2 của Sick, với tốc độ được hãm xuống non nửa, vẫn catchy nhưng đã không còn máu lửa. Freedom dài 7'' nhưng gây ra cảm giác lê thê vì nhạc không đủ đô và hấp dẫn để kéo lại như In The Name Of ... Ngay sau Freedom là Freak, ca khúc ngắn nhất album nhưng tempo thì như đập vào mặt, vẫn rất hay, rất Sadus. Cursed thậm chí còn dài hơn Freedom, tới 8'', nhưng không hề gây ra cảm giác nhàm. Nó gây tò mò cho người nghe ngay từ đoạn intro chậm rãi kéo dài tới ... 3'', tiếp đó tốc độ thay đổi đột ngột cuốn người nghe vào những guồng quay không ngừng nghỉ của 1 cỗ máy Thrash Metal chính hiệu. Trống giữ nhịp quá tốt để lead cứ thế mà tằng tằng, còn bass của Steve được thỏa sức mà solo từ giữa phút thứ 6. Track cuối Crazy là ca khúc có sự hiện diện của vị khách mời Chuck Billy. Sự hòa quện giữa 2 giọng ca xuất sắc của Death/Thrash cũng là điểm nổi bật của ca khúc này.
    Mấy lần đầu nghe xong đĩa này là đầu mỏi nhừ vì headbanging. Out For Blood thực sự là 1 đĩa Thrash hay đầu năm mới, tiếc là tôi chưa có lyric để ngâm cứu. Riêng cái bài Sick nghe đoạn chorus bệnh bà cố: Bullet goes in, **** comes out.
    Điểm:9/10
    DEMIRICOUS - ONE(HELLBOUND):
    [​IMG]
    Demiricous là 1 nhóm death/thrash metal mới nổi đến từ Indianapolis, với cái mác "the next big thing" của hãng Metal Blade. One là album đầu tay của Demiricous, và phần nào chứng tỏ vì sao ban nhạc lại có cái mác như vậy. Nếu album này ra đời cách đây 20 năm thì sẽ được điểm 10 ngay lập tức, và có lẽ cũng sẽ được liệt vào hàng khủng của Thrash, nhưng vấn đề nằm ở chỗ đĩa nhạc này ra đời khi mà thế giới Metal đã có Slayer để đặt lên bệ thờ. Nghe One giống như là nghe 1 album của Slayer vào thời kì đỉnh cao vậy, trừ phần vocal. Nhạc của Demiricous có thể định nghĩa 1 cách đơn giản: Slayer + Gothenburg vocal. Nói chung các con nghiện của thrash và đặc biệt là Slayer nên nghe album này, hoặc là bác nào chưa có dịp nghe Slayer mấy cũng có thể sẽ thấy thích đĩa này vì ko sợ phải nhai lại. Tiếng guitar bão lửa là điểm nổi bật nhất cả album, điển hình là trong các bài Repentagram và Withdrawal Divine, đều là những ca khúc rất hay cho những ai từng yêu thích Angel Of Death, Raining Blood, War Ensemble hay Seasons In The Abyss.
    Điểm: 7.5/10
    DELIRIOUS - MADE FOR THE VIOLENT AGE:
    [​IMG]
    Nếu như nhạc của Demiricous làm người ta nhớ ngay đến Slayer thì nhạc của Delirious lại gợi nhớ đến Exodus và Testament - những con khủng long của Bay Area Thrash. Delirious là nhóm thrash metal đến từ nước Đức, vốn được coi là quê hương thứ 2 của thrash sau Mĩ. Vẫn là cái công thức Old school sound + more aggressive vocal, nhưng Delirious không sáo mòn như Demiricous, có lẽ 1 phần vì Delirious ko fải là 1 new band mà đã có 15 năm kinh nghiệm chinh chiến. Made For The Violent chứa hàng tá những cú riff đẹp mắt, gần như mỗi ca khúc đều là 1 kho riff. Đó là chưa kể những đoạn acoustic cực kì êm tai ở nửa sau album, góp phần tạo nên bản ballad ngọt ngào My Friends và bản instrumental huyền bí The Sky Turns Red. Những ca khúc đáng chú ý khác phải kể đến Triple Six, Idiot Nation, Down On Myself và Ragers Elite.
    Điểm:8/10
    nguyenthingat01 thích bài này.
  3. Hisashi

    Hisashi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/06/2004
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    1
    Thế bác xjapan có chờ cái debut album của Violet UK không thế ?
  4. xjapan

    xjapan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    1
    PROGRESSIVE METAL:
    GREEN CARNATION - THE ACOUSTIC VERSES:
    [​IMG]
    Album acoustic cực hay của ban nhạc Na Uy Green Carnation. So với Damnation của Opeth, tôi nhận thấy The Acoustic Verses xứng đáng xếp trên 1 bậc. Cả 7 ca khúc trong album này đều là những ca khúc tuyệt vời và tôi sẽ cảm thấy rất khó khăn nếu phải chọn ca khúc nào xuất sắc hơn. Green Carnation là ban nhạc metal đầu tiên có thể thuyết phục tôi bằng 1 album acoustic, làm tôi nhớ lại 1 thời nghiền nghe các ban grunge chơi unplugged. Cả album toát lên 1 bầu không khí ảm đạm, với những âm hưởng của nhạc Folk Bắc Âu, nổi bật hơn cả là giọng ca của Kjetil và, dĩ nhiên, tiếng guitar của Tchort (riêng track 2 Alone - một track ngắn nhưng rất đỉnh - thì là của riêng tay bass Stein Roger - tự hát và chơi tất cả các nhạc cụ).
    Đây là vài lời của các thành viên Green Carnation về từng ca khúc trong album mới của họ: http://www.metalstorm.ee/songbysong/songbysong.php?id=136
    Điểm:9.5/10
    ANDROMEDA - CHIMERA:
    [​IMG]
    Ban Progressive Metal xuất sắc đến từ Thụy Điển, với album đầu tay tuyệt vời Extension Of The Wish. Album thứ 2 của Andromeda II=I thì thiên về kĩ thuật hơn, tuy không thành công bằng đĩa đầu nhưng cũng là 1 album rất hay. Tôi rất chờ đợi album thứ 3 này dù mới được nghe 2 đĩa trước cách đây không lâu (chính xác là từ hồi tham gia HotGame trên Cafe-rock - giai điệu của Cresendo Of Thoughts ngay lập tức làm tôi kinh ngạc - cám ơn các bác trên Cafe-rock). Và tôi đã ko phải thất vọng với Chimera, cho dù album này âm thanh không được dày như Extension Of The Wish. Album mới hấp dẫn tôi ngay từ track mở đầu Periscope, 1 ca khúc dạng hit track với phần điệp khúc cực kì cuốn hút. In The End nối tiếp và lại là 1 ca khúc rất hay khác. Sự khởi đầu hoàn hảo có phần giống với Extension Of The Wish. Tiếp theo 2 track tuyệt vời là bản ballad The Hidden Rule, không phức tạp về kĩ thuật nhưng rất giàu giai điệu. Going Under nối tiếp với đoạn intro gợi nhớ tới bản instrumental hoành tráng Chameleon Carnival, còn cả ca khúc là 1 cuộc trình diễn tài năng chơi nhạc của các thành viên - tôi chỉ có thể thốt lên: "Sao nó đánh hay thế được nhể!?". Sung sướng còn chưa dứt thì The Cage Of Me tiếp tục đập vào mặt, lại là 1 đoạn chorus rất cuốn hút và tâm trạng, làm tôi liên tưởng đến 1 cuộc giằng xé nội tâm khó nhọc. No Guidelines thì nghe như 1 ca khúc của mainstream rock, solo rất đã. Inner Circle có lẽ là ca khúc hay nhất trong album, các nhạc cụ chơi đậm chất prog, làm tôi có cảm giác mình lạc vào 1 nơi nào đó xa xăm trong vũ trụ. Iskenderun - lạ từ cái tên đến chất nhạc - thì lại đem đến một chút cảm giác của âm nhạc phương Đông, đặc biệt là Ấn Độ, đồng thời cũng là 1 trong những ca khúc nặng nhất trong album. Blink Of An Eye kết thúc album chưa được trọn vẹn cho lắm, và có lẽ nó cũng là hạt sạn duy nhất. Không phải là 1 ca khúc dở, nhưng nó không để lại cho tôi ấn tượng gì. Bonus track Chameleon Carnival đánh live mà đỉnh như trong phòng thu - 1 cách để xác nhận chất lượng các show của Andromeda
    Điểm: 9/10
    Đầu năm 2006 còn nhiều album khác mà tôi ko thích lắm nên ko dám viết review:
    Edguy - Rocket Ride :nhạc của Edguy vẫn gây buồn ngủ cho tôi như mọi khi (mà sao 2 cái Avantasia thì lại khá thế!)
    Dark Fortress - Seance: Melodic Black metal từ nước Đức, có nét hao hao Satyricon, ko gây ấn tượng gì đặc biệt dù nhạc cực kì âm u và giai điệu
    Dragon Force - Inhuman Rampage: thực ra mình nghe đĩa này cũng khá nhiều (vì khoái tốc độ), nhưng mà ko biết review gì vì bài nào cũng na ná như nhau. Công nhận khoản tốc độ thì Dragon Force là số 1
    In Flames - Come Clarity: Phần đầu hứng khởi với Take This Life và Reflect The Storm, nhưng phần sau thì chỉ xơi được mỗi Vacuum
    Venom - Metal Black: Venom định chơi nổi bằng cách ...ghi âm hệt như 25 năm về trước (production rất tệ), 1 album nghe khá raw và máu lửa, nhưng đã không còn ý nghĩa tiên phong như là Welcome To Hell hay Black Metal, và cũng còn xa mới bằng 2 đĩa này về chất lượng.
    Amorphis - Eclipse: Album tràn ngập giai điệu của Amorphis, có vài track rất cool như Two Moons, House Of Sleep (track này hoàn toàn có thể đạt hạng 1 các bảng xếp hạng rock vì giai điệu của nó rất đỉnh) hay The Smoke. Có lẽ album sẽ nhận được nhiều review tích cực, nhưng không hiểu sao cứ bật nó lên là mình thấy hơi oải.
    Devin Townsend Band - Synchestra: rất thích lúc mới nghe nhưng sau thì hơi dị ứng cái giọng của Devin
    @ Hisashi: Cái đó thì em đang tính tích cóp mua đĩa xịn luôn.
  5. Orion-Dust

    Orion-Dust Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    1.029
    Đã được thích:
    0
    Tôi chấm cái Synchestra của Devin Townsend Band 8/10 Một album khá hay nhưng xét về mức độ đột phá thì không thể so sánh với những ''Ocean Machine'' hoặc ''Accelerated Evolution'' được. Đồng ý là kiểu hát của Devin không phải ai cũng tiêu hoá được nhưng tôi lại rất thích, mê tít lão này từ hồi lão hát trong ''*** & Religion'' của Steve Vai - nói không ngoa chính lối trình diễn của Devin đã biến album này trở nên khác lạ hẳn so với những đĩa khác của Steve Vai.
    Inhuman Rampage của DragonForce thì xứng đáng được 9/10. Nhiều người có thể không thích kiểu power metal quá tốc độ như vậy, nhưng không nên vì thế mà chê bai hay đánh giá thấp họ. Riêng cá nhân tôi rất có cảm tình với DragonForce vì cái phương châm ''Bọn tao thích thì bọn tao cứ chơi, thằng nào không thích kệ mẹ chúng mày'' của ban nhạc. So với ''Valley of the Damned'' hay ''Sonic Firestorm'' thì album này trưởng thành rõ rệt về cả structure, songwriting lẫn production. Li và Totman vẫn chứng tỏ được phong độ như một bộ đôi guitar kỹ thuật và máu lửa nhất thế giới hiện nay, trông hai chú này diễn live mà phục sát đất, không lúc nào chịu đứng yên, chạy nhảy như vận động viên điền kinh trong khi tay vẫn múa như xiếc... đồng thời cũng có những thử nghiệm không giống ai như tái tạo những âm thanh trong old skool video game bằng guitar (bác nào quen chơi điện tử 4 nút ngày xưa chắc chắn sẽ thấy album này có nhiều chỗ sao nghe quen quen ).
  6. tranquiteofdarkness

    tranquiteofdarkness Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/11/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    Tớ thì hóng quả Acoustic Verses của Green Carnation, dạo này lại mê mải các album acoustic thế mới lạ chứ
  7. Hisashi

    Hisashi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/06/2004
    Bài viết:
    1.182
    Đã được thích:
    1
    Oh ! thật tuyệt là có người cùng chí hướng ! Đại ca Hải cho bài viết này tồn tại tới khi nào xjapan đọc được nhé ! Nếu có cùng đam mê xjapan thì bác xjapan add nick chơi : whitecondor88 trên Yahoo và whitecondor88@yahoo.com trên MSN
  8. xjapan

    xjapan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    1
    @Orion-Dust: hè hè, 2 album đó đúng là 2 cái mà em nghe nhiều hơn cả trong cái đống không thích lắm. Em không khoái Synchestra lắm, một phần vì vẫn còn đang mê Alien của SYL, trong playlist vần còn vài bài trong album này. Vừa down được Dominate của Adagio, mới nghe thấy xung quá.
    @ Hishashi: đã add nick bác, hôm nào chat cho vui, bài về X Japan của bác bên Hall Of Fame giúp em mở mang rất nhiều
    Hôm trước lúc đang dạo lung tung, vào trang web của bọn Bloodbath thấy các chú đang tuyển vocal trên net. Bác nào có hứng thì xin mời, riêng em đọc cái điều kiện đầu tiên là đã chết khiếp: Vocal fải = hoặc hơn 2 thằng vocal trước của Bloodbath (hic, phải hay hơn cả Mikael Akerfeldt và Peter Tagtgren).
  9. Orion-Dust

    Orion-Dust Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    1.029
    Đã được thích:
    0
    ''Alien'' của Strapping Young Lad thì đúng là khủng khiếp thật, nhưng nếu không ở trạng thái hưng phấn thì nghe sẽ rất mệt, vì nó giống như một dạng ''blitzkrieg of sound'' đồng loạt tấn công như vũ bão vào mọi giác quan của người nghe. Devin Townsend luôn là vậy, chơi hết mình kể cả trong những khoảng lặng.
    Come Clarity của In Flames ngay tuần đầu phát hành đã nhảy vào vị trí số 1 trên national chart của Thuỵ Điển và Phần Lan (vâng, national chart tức là lẫn lộn cả rock, pop, dance chứ không chỉ riêng rock hay metal), #58 trong Top 200 Billboard của Mỹ (#1 trong hầu hết các bảng xếp hạng metal, indie), được giới phê bình đánh giá cao ( Kerrang KKKK, Terrorizer 9/10, Metal Hammer 8/10). Xem ra đây là sự trở lại thành công ngoài mong đợi của ban nhạc, nhưng liệu nó có xứng đáng với sự ca tụng và đón nhận nồng nhiệt như vậy?
    [​IMG]
    Những cái được của album này: thu âm, mix và produce cực kỳ hoàn hảo, khi nghe album này tôi recommend mọi người (nếu có điều kiện) nên mua đĩa xịn hay ít ra là đĩa Tàu 35K, nghe mp3 nhất là bản advanced đầy rẫy trên mạng coi như mất đi 70-80% giá trị của album. Tiếng guitar dày và chắc gọn, tôn thêm uy lực cho những cú riff nhá lửa của Gelotte và Strombald. Tiếng bass của Iwers được căn nặng và đanh hơn, cùng với lối chơi linh hoạt của tay trống Svensson tạo nên một nền tảng vững chắc. Trong album này IF sử dụng những chất liệu nhạc điện tử hợp lý hơn chứ không lạm dụng quá đà như trong STYE (2004), trả lại vai trò chủ đạo cho guitar. Về kết cấu, CC mang nhiều chất liệu của modern thrash hơn là melodic death truyền thống, điều này theo tôi là hợp lý vì melodic death đang ngày càng trở nên bão hoà vì bị khai thác quá nhiều. Chất ''melodic'' chỉ còn được duy trì trong những câu lead guitar và một vài đoạn intro bằng guitar thùng, nhưng vẫn đủ để gây ấn tượng cho người nghe rằng đây là IF chứ không phải ai khác. Lần đầu tiên kể từ ''Lunar Strain'', ta mới lại bắt gặp một giọng ca nữ rất đẹp trong một album của IF, lần này đó là Lisa Miskovky, một trong những nữ singer/songwriter xuất sắc nhất của Thuỵ Điển (''Dead End''). Giọng ca của Anders Friden vẫn khá phong độ, điều khiến tôi ưa thích Anders chính là cách anh biết ''bùng nổ'' ở những thời điểm rất thích hợp. Album này cũng tập hợp một số sáng tác xuất sắc và mạnh mẽ nhất của IF trong vòng vài năm trở lại đây (''Take This Life'', ''Leeches'', ''Crawl Through Knives'', ''Reflect the Storm'', ''Vanishing Light'', ''Vacuum'')
    Những cái chưa được: một số chỗ trong album vẫn còn tạo cảm giác thiếu đồng điệu. Anders Friden đôi lúc tỏ ra hơi dễ dãi với clean vocal, trong lúc đây không thực sự là thế mạnh của anh nếu so sánh với Bjorn Strid (Soilwork) hay Mikael Stanne (Dark Tranquillity), không phải không có lý do khi những IF-haters thường coi đây là điểm yếu rõ rệt nhất để ''khai thác''. Trước khi phát hành album, Nuclear Blast quảng cáo là bản digipak sẽ có thêm một DVD trong đó ban nhạc chơi lại toàn bộ các ca khúc trong studio như kiểu Metallica đã làm với ''St. Anger''. Một offer quá hấp dẫn! Ngày đầu tiên album phát hành tôi rước ngay bản digipak về, chủ yếu là vì cái DVD chứ còn album thì đã nghe thử từ trước cả tháng , nhưng khi mở ra xem thì quá đỗi thất vọng vì thực chất những chất liệu quay trong studio chỉ là lip-sync, thay vì chơi thật như các bố Metallica (lừa được ai chứ đố lừa được tôi trong khoản này). Dù sao cũng được an ủi vì bản digipak chỉ đắt hơn bản thường có tí chút.
    Đánh giá chung: đồng ý với tạp chí ''ruột'' Terrorizer + fan lâu năm của IF = 9/10.
  10. xjapan

    xjapan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    1
    Come Clarity bản digipak giá cũng không đắt lắm, nhưng nói chung mua 1 CD xịn thì phải rất cân nhắc. Bác Orion bảo nghe bản advance giảm mất 80% giá trị làm em xấu hổ quá, em chỉ có bản này thôi. Nói chung nếu có điều kiện thì ko nói làm gì, còn không em chỉ dám mua những album rất thích thôi.
    KALMAH - THE BLACK WALTZ:
    Một đĩa Melodic Death rất hay của năm 2006. Bạn từng say mê Melodeath kiểu Phần Lan với những Children Of Bodom, Norther, Eternal Tears Of Sorrow, Ensiferum, Wintersun hay chính Kalmah? Vậy thì bạn sẽ không thể từ chối The Black Waltz, một album với những giai điệu thuộc loại xuất sắc nhất của Melodic Death Metal. Trong album này Kalmah có một sự thay đổi rõ ràng, đó là vocal của Pekka Kokko không còn đi theo kiểu shriek của Black nữa mà đã là kiểu growl của Death Metal. Nhưng không có vấn đề gì hết cả, vì giọng hát kiểu này cực kì ăn nhập với những giai điệu ngọt ngào và bi hùng mà The Black Waltz đem lại. Một album dễ nghe và đậm chất epic, nhưng không vì thế mà kém chất lượng. Không cần phải nói nhiều, tốt nhất là để mọi người thưởng thức vài track tiêu biểu với tiếng keyboard tuyệt vời làm tôi nhớ tới Warman của Bodom .
    http://www.yourfilehost.com/media.php?cat=audio&file=07_Kalmah_With_Terminal_Intensity.mp3
    http://www.yourfilehost.com/media.php?cat=audio&file=03_Kalmah_Time_Takes_Us_All.mp3
    http://www.yourfilehost.com/media.php?cat=audio&file=06_Kalmah_The_Black_Waltz.mp3
    Điểm: 9/10

Chia sẻ trang này