1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những Album đáng chú ý đầu năm 2006

Chủ đề trong 'Nhạc Rock' bởi xjapan, 14/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. FloraAtDawn

    FloraAtDawn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    5.512
    Đã được thích:
    1
    Thấy em xjapan ( anh còn nợ em cái đĩa thì phải .... hehe ) khen đĩa mới của Andromeda làm anh khoái quá. Mới mấy tháng đầu năm mà Metal có quá trời đĩa vậy à, phải dành thời gian mới được, hehe.
    Warman chắc nên tách ra riêng, hay cu này muốn chuyển Metalcore sang con đường khác, phía của Keyboards kekeke.
  2. xjapan

    xjapan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    1
    Album mới của Andromeda catchy lắm anh Flora. Nhưng mà chơi không có được cái phiêu và phức tạp của Extension Of The Wish (nhất là Chameleon Carnival).
    Em thì vốn không đặt nặng vấn đề này lắm, nên cho đến lúc này em nghe album mới tính ra còn nhiều hơn cả Extension Of The Wish.
    Còn cái CD đó thì chắc là còn lâu nữa em mới có thể sờ tới được vì vẫn chưa biết bao giờ về VN.
  3. FloraAtDawn

    FloraAtDawn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    5.512
    Đã được thích:
    1
    Andromeda 2006 - Chimera
    8.5/10​
    Nghiên cứu nội dung một đĩa Rock ( Metal ) luôn là công việc khó khăn, đôi khi vượt khỏi khả năng của người hâm mộ. Biết là vậy nhưng vẫn phải hẹn lòng một ngày nào đó, bởi tên của Album này là Chimera - quái vật đuôi rắn ( tuổi chị tui ) mình dê ( tuổi tui ) đầu sư tử ( chắc vợ tui sau này quá ) - và trùng tên với Mayhem 2004; đĩa Black Metal theo phong cách mới lạ đã gây sự tranh cãi gay gắt trên mấy site nước ngoài. Có cái gì liên quan ( về mặt nội dung ) giữa Progressive Metal và Black Metal nhỉ ???
    Theo " bệnh nghề nghiệp ", tui " địa " phần keyboards trước hết. Và nói một cách cực kỳ phiến diện thì Martin Hedin vẫn phong độ như ngày nào. Andromeda là một trong số không nhiều nhóm Progressive Metal mà khi nhạc vang lên là " biết liền ", những đặc điểm nổi bật nhất có lẽ chính là tiếng keyboards và cấu trúc ca khúc - một số câu nhạc phức tạp mang cái " mác " Andromeda.
    Periscope. Đứng mũi tàu giương kính viễn vọng ngắm nhìn khắp bể nước chợt thấy câu keyboards quen, yêu lắm. Với tui, chỉ cần Periscope là đủ vỗ tay cười thích thú để đón chào người cũ. In the end ( oạch, có cu nào thấy tên bài này y chang một hit của Linkin'' Park không, lolz ) bắt đầu ngả về tự sự, giọng ca của David Fremberg chất đầy tâm trạng ( một yếu tố cần thiết, tất nhiên ). Nói thêm chút là Chimera hiền hòa hơn hai đĩa trước, không biết đây là kết quả của một cuộc " cách mạng " hay nhằm phù hợp với nội dung. The hidden Riddle đúng là " câu đố ngàn đời " bởi ai lỡ vào thế giới Progressive Rock/Metal cũng phải ít nhất một lần cảm thấy mình lạc đường. Track3 có những câu guitar dạo đầu " rặt " Flamenco, và cùng với track2 khắc họa phong cách chơi Metal nhưng " ướt át " tâm tình, những đại biểu là Pain of Salvation, Evergrey, RiverSide ....
    Hm .... có một kẻ nào đó ( đáng chết ) từng phán Andromeda chơi quá thiên về phô diễn kỹ thuật, hy vọng sau khi nhét bản Castaway ( II=I ) vô đầu hắn sẽ biết mình sai lầm nghiêm trọng. Thứ nhạc phô trương như Jazz Rock còn có cảm xúc nữa là, quan trọng ở chỗ người nghe có chú ý hay không mà thôi.
    Mà thôi, Going Under chạy lả lướt, cách chạy keyboards + guitar như vậy cho dù cũ nhưng vẫn đắt giá. Nếu so với Extension of the Wish ( Khát vọng ngàn đời, hí hí ) thì Chimera " nhẹ " hơn thấy rõ. Ngoài ra nó có những nét rất mới, mới so với chính họ. Ví như đoạn ngắn Bass + Drums gợi nhớ không khí kì ảo của Samael, kiểu chơi này chưa hề xuất hiện trong hai Album trước. The Guidelines thì có cả sự tàn khốc gọn gàng của Alternative Metal ( cách " chặt " guitar ). Nói thêm chút về guitar, Johan Reinholdz và Oddleif Stensland ( Communic ) là hai tay đàn sử dùng tiếng " normal " ( đương thời ) trong Metal làm tui mê nhứt. Hai khứa này còn có một chỗ giống nhau là tuy có " tuôn " ào ạt thì vẫn tuân theo khuôn khổ, đôi khi hơi gò ép, chút đỉnh thôi. Quậy lên chút nữa thì sao nhỉ ?
    Inner Circle, danh từ này chắc không hề lạ tai, phải không những con nghiện Metal. Và với cách hòa âm khá huyền bí như vậy thì ca khúc này và cả Chimera hứa hẹn một nội dung không mấy " sáng sủa ". Chợt nhớ The Inner Circle của Evergrey, câu chuyện vô cùng bi đát về một người cha bị Giáo hội làm cho mù quáng, bị ám ảnh ******** và luôn chống chọi với chính mình bằng những sai lầm nghiêm trọng, cuối cùng dâng hiến cả con gái mình cho bọn người xấu xa ấy. Nghe Inner Circle của Andromeda, ta sẽ thấy biểu đồ âm nhạc đi theo đường thẳng từ dưới lên. Càng lúc càng " hỗn loạn ", đây chính là bài hay nhất đĩa !
    Iskenderun, và Chimera bị không gian huyền ảo phương Đông xâm chiếm. Điều này trước kia đã có nhiều nhóm Progressive Metal nói riêng làm, và bây giờ Andromeda mạnh dạn thử nghiệm, thật đáng hoan nghênh. Tiếc là track8 chưa có nhiều hương vị phương Đông cho lắm. Hay là phải chờ đến Album thứ 4, may ra ...
    ( Iskenderun là thành phố cảng của Thổ Nhĩ Kỳ, đây là địa danh khá nổi tiếng của cả miền Địa Trung Hải, hấp dẫn nhỉ ).
    Blink of an eye, cách chơi chữ độc đáo. Nghĩa đen của nó là Cái chớp mắt nhưng còn có thể hiểu là Định mệnh vì " an eye " khác nào The mind''s eye ? Andromeda kết thúc đĩa nhạc bởi đoạn Piano cổ kính, hồi tưởng, xưng tội, hay là đôi tay kẻ du hành buông thõng trên phím đàn vô tình tạo nên chuỗi âm thanh hở hững ....
    Khổ quá, cả trong Album detail cũng ghi ending track : 12:29. Nhưng lúc hết nhạc thì còn vài phút, chờ miết không thấy có gì cả. Đây quả thực là điều khiến tui phát bực. Vì tưởng đâu Andromeda dùng chiêu " ém hàng " của mấy nhóm Black Metal. Tức là khi hết Album còn vài phút trống, sau đó có đoạn nhạc ... Ít ra thì David Fremberg cũng phải thều thào " hết rồi, nghỉ đi bây " chớ, hả ?
    Nhìn chung, Chimera là đĩa Progressive Metal khá, có thể cho điểm 8.5 hay 8.9 / 10. Ưu điểm: kết hợp một vài phong cách " ngoài lề " vào âm nhạc ( chắc nội dung cũng hay ), nhưng đồng thời cũng bộc lộ nhược điểm: sử dụng quá ít các gia vị mới, thấy rõ nhất là trong bài Iskenderun. Ai thích sự mạnh bạo điên cuồng của Extreme Metal thì không nên nghe Chimera, nó thích hợp cho những tâm hồn thích trồng cây chuối hơn.
  4. xjapan

    xjapan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    1
    Hic, bài review Chimera rất hay, rất kĩ càng. Chắc chỉ thiếu mỗi tí phân tích lyrics ông anh nhể (có cái này hát theo cũng sướng). Sao mãi mà ko thấy chỗ nào nó post lyrics đĩa này.
    Về cái Miasma của bọn Black Dahlia Murder năm ngoái em cũng nghe 2 3 lần rồi. 1 ban Mẽo, làm cho Metal Blade nên nghĩ ngay đến metalcore. Mà mới nghe cũng tưởng thế thật. Sau vài bài mới nhận ra bọn này quá tàn bạo so với các ban Metalcore khác, em nghĩ xếp vào Melodic Death như metal-archives là hợp lí . Có mấy điểm em nhớ ở bọn này là vocal kết hợp 1 thằng shriek 1 thằng growl nghe rất sướng, riff thì thấy cũng tạm nhưng mà có mấy đoạn solo rất hay không nhớ rõ bài nào. Trống đánh nhiều đoạn blast beat rất tuyệt, rất khớp. Nhưng nghe bọn này có cảm giác gặp người quen cũ, rất giống mấy ban gothenburg, mà giống nhiều nhất có lẽ là At The Gates. Cho nên cuối cùng vẫn vứt xó ko nghe thêm nữa, hè hè
    Metalcore thì mình ko nghe nhiều nhưng mà năm nay thấy có cái Hail Horror của Himsa kết quá trời. Lúc đầu định check thử chủ yếu vì ban này ở Seattle, nói chung ko hi vọng gì nhiều. Nghe lần đầu thấy sướng quá, 2 thằng guitar nó chơi sao mà ngon như Arch Enemy. Có vài bài hay lắm:
    http://www.yourfilehost.com/media.php?cat=audio&file=Himsa___Hail_horror___04___Pestilence.mp3
    http://www.yourfilehost.com/media.php?cat=audio&file=Himsa___Hail_horror___07___Seminal.mp3
    Được xjapan sửa chữa / chuyển vào 16:22 ngày 21/03/2006
  5. FloraAtDawn

    FloraAtDawn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    5.512
    Đã được thích:
    1
    Red Circuit - Trance State 2006​
    [​IMG]
    Cái bọn này lạ mà quá quen, bởi vì đây là một cái lẩu tạo nên từ mấy miếng thịt chơi cho các nhóm bự bự như SymphonyX, Avalon, Adagio, Elegy và Vanden Plas. Vậy có thể suy ra phong cách của Red Circuit là Progressive Metal dễ nghe . ( nói chơi thôi )
    5 tên tuổi kia cũng là các nhóm rất sáng tạo, vậy Red Circuit ra sao?
    Nhìn chung, Trance State thích hợp với những ai khoái 5 nhóm trên và " dạng " Extreme Metal có pha trộn nhiều chất liệu khác, hung dữ nhưng không thiếu hiền hòa. Hẹ, đó cũng là món tớ khoái .
    Có thể bạn đã nghe Chitral Somapala hát trong Eurasia ( Avalon ) tuyệt thế nào, bây giờ cùng với bạn bè mới, anh ta lại tung hoành như diều gặp gió.
    Giờ nhìn vào âm nhạc. Đầu tiên là hoà âm phối khí + ghi âm quá tốt. Stéphan Forté mà cộng với Markus Teske thì ta có 6 đầu 12 tay, hỏi sao không chất lượng cho được. Nói chung là có đánh như c ứt mà vô phòng thu xịn thì cũng lềnh bềnh nữa là toàn cao thủ. Nền guitar khá dày, cộng thêm keyboards liên tục chạy nốt và luôn thay đổi âm sắc. Trống và bass nghe " chắc ", hơn cả đáp ứng. Track1 tiếng bass khá sung, còn lại, bị tiếng đàn " ép " quá xá . Về lead guitar, Trance State mời thêm 3 tay đàn nữa, thành ra bạn sẽ được thưởng thức nhiều câu solo đã ngứa ( những đều thiên về Tân cổ giao duyên, hay " quét " ) . Ngoài ra, việc có Felix Manhart chơi Violin đã khiến Trance State thêm phần đa dạng. Tiếng vĩ cầm luôn nổi bật khi đứng vào Metal, dĩ nhiên là vậy.
    Lại nói về sức sáng tạo của Red Circuit, đó là điều cần phải công nhận, nó rõ ràng như mượn tiền phải trả. Có quá nhiều đường nét hấp dẫn cho một Trance State. Những đoạn nhạc mơ hồ theo kiểu " không trung " ( như Ayreon chẳng hạn ) nằm giữa Metal phấn khích. Sự phong phú của âm thanh có khi ngoài sức tưởng tượng, hãy nghe ca khúc You might have been Queen, hãy để đàn Sita lượn lờ với điệu múa Ả Rập, hay một vài giây tiếng kèn túi xuất hiện ở đầu bài Go straight. Đôi khi nhạc được phối theo kiểu " sặc sụa " điện tử, hehe " Trance " mà, lolz.
    Thử cho điểm Trance State, sẽ là 8đ và thêm 1đ cho sự đa dạng, sức hấp dẫn. Ngoài track1 nổi bật, mấy bản còn lại đều hay cả. Trance State sẽ là Album gối đầu dành cho ai yêu mến sự sáng tạo. Nhưng ngay cả khi bạn là kẻ bảo thủ cũng đừng hồ nghi, bởi vì Trance State không quá khó nhai nuốt mặc cho vẻ đẹp từ nó toát lên là khúc ca hay không tưởng.
  6. xjapan

    xjapan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    1
    Evergrey - Monday Morning Apocalypse: Evergrey trying Mainstream.
    Tôi không phải là diehard fan của ban này nhưng cũng đã có dịp thưởng ngoạn 3 album trước của ban nhạc. Sự thay đổi dần dần có thể nhận ra trong từng album, và cho đến album 2006 MMA thì Evergrey gần như lột xác nếu so với In Search Of Truth. Nếu như In Search Of Truth là một album Prog Metal đậm chất Epic, cấu trúc ca khúc phức tạp với cái atmosphere cực kì lan tỏa nhờ cây keyboard chơi quá xuất sắc thì trong album 2006 vai trò của cây keyboard khá mờ nhạt. Producer của album này là bộ đôi Sandquist và Glaumann, những người từng làm cho Bon Jovi, Def Leppard hay Rammstein. Album mới âm thanh accord khá nặng và giòn, có cảm giác lấn át hẳn các nhạc cụ khác. Các ca khúc được cấu trúc theo kiểu verse-chorus đơn giản mà không có sự đột biến đáng kể nào, độ dài cũng khá ngắn. Nói chung album khá dễ nghe vì các đoạn điệp khúc tuy đơn giản nhưng được chau chuốt và rất cuốn hút (hic nhưng vẫn phải nghe vài lần mới nắm bắt được). Với tất cả những điều này tôi có thể ngửi thấy lời ong tiếng ve từ những die-hard fan của ISOT (công nhận album này là hay nhất của Evergrey trong số 4 cái tôi đã nghe). Tuy thế, Monday Morning Apocalypse liệu có phải là 1 album xoàng? Cho đến thời điểm này tôi cho là không phải như vậy.
    [​IMG]
    Khởi đầu với ca khúc cùng tên album Monday Morning Apocalypse (đã được dựng thành clip - mọi người có thể load miễn phí ở Evergrey.net), ban nhạc ngay lập tức gây ngạc nhiên cho những ai từng nghe các album trước của họ. Accord trong bài này đặc biệt trầm, còn vocal của Tom Englund thì được mix khá lạ tai trong đoạn điệp khúc (điều mà ban nhạc chưa từng làm trong 3 album trước). Đây là 1 ca khúc rất hay, nhất là đoạn điệp khúc, dù mới nghe thì có thể có cảm giác hơi khó chịu, solo cũng rất ngon lành.
    Track 2 Unspeakable lại là một ca khúc xuất sắc khác, nghe gần với style của In Search Of Truth hơn chứ không như track 1. Tiếp tục là tiếng accord khá nặng giữ vai trò chủ đạo sau đoạn intro ngắn bằng keyboard.
    Track 3 Lost là 1 bản ballad khá nhàm, không gây ấn tượng như 2 bài đầu. Điệp khúc nghe khá chuối: Inside out, going outside in. Đã thế lại cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần đến ghét.
    Track 4 Obedience có vẻ như là sự kết hợp của 2 track đầu, dù không thành công bằng. Tiếp sau đoạn intro keyboard như track 2 là đoạn accord như track 1, riff rất đã. Tiếng keyboard lần đầu tiên đóng vai trò đáng kể, dù vẫn còn bị lép vế hơn hẳn guitar.
    Track 5 The Curtain Fall nghe có chất progressive hơn hẳn mấy track trước (gần với Prog Thrash hơn là Prog Power), bộ đôi guitar chơi rất tốc độ và linh hoạt. Nhưng một lần nữa cây keyboard bị các nhạc cụ khác dẫm bẹp.
    Track 6 In Remembrance là 1 trong những bài hay nhất album, cây keyboard khi được dịp thể hiện mình đã không làm cho ai phải thất vọng. Thêm 1 đoạn chorus với backing vocal đầy ám ảnh làm nền để Englund phô diễn giọng ca cực kì biểu cảm của anh, In Remembrance trở thành 1 trong những ca khúc mà tôi thích nhất của Evergrey.
    Track 7 At loss for words tiếp tục là 1 track hay khác khi ban nhạc pha trộn chất Epic của ISOT với tiếng guitar khá nặng từ album The Inner Circle. Đoạn solo trong bài này rất xuất sắc.
    Track 8 Till Dagmar là một bản instrumental đầy cảm xúc hoàn toàn bằng keyboard, như là để bù cho sự lép vế của tay keyboard suốt từ đầu album đến giờ.
    Track 9 Still in The Water lại là một điểm nhấn khác trong cả album, và một lần nữa backing vocal đóng vai trò quan trọng để làm nên một ca khúc vô cùng lôi cuốn. Khởi đầu với tiếng bass của Michael Hakansson pha trộn cùng những âm thanh điện tử đầy ý đồ, người nghe nhanh chóng được dẫn dắt vào một dải accord đầy màu sắc, theo sau là một đoạn điệp khúc rất catchy, chưa kể giọng nữ của Carina Englund phối hợp quá ăn ý với đức lang quân ở nửa sau ca khúc. Thật là thiếu sót nếu không nhắc đến màn solo đầy kĩ thuật bắt đầu từ 3:15" mà tôi chưa từng có dịp được nghe ở Evergrey (tiếc là đoạn solo này hơi ngắn).
    Track 10 The Dark I Walk You Through không gây cho tôi nhiều ấn tượng, ngoại trừ tiếng piano ngọt ngào ở phần outro
    Track 11 I Should là bản ballad thứ 2 trong album này, nhưng nếu như track 3 Lost gây thất vọng bao nhiêu thì I Should lại gây được ấn tượng bấy nhiêu. Tiếng keyboard réo rắt không cầu kì nhưng rất có hồn của Rikard thực sự đóng vai trò chủ đạo trong cả ca khúc.
    Track 12 Closure kết thúc album khá tốt với Rikard đệm piano cho Tom Englund hát. Đây có lẽ là ca khúc Tom hát hay nhất trong cả album, chan chứa nỗi buồn và sự thất vọng.
    Nhìn chung MMA vẫn là 1 album rất hay của Evergrey, tôi xếp nó ngang với The inner Circle.
    Có up vài ca khúc cho bác nào chưa có nghe cho đỡ nghiền:
    http://www.yourfilehost.com/media.php?cat=audio&file=06_In_Remembrance.mp3
    http://www.yourfilehost.com/media.php?cat=audio&file=11_I_Should.mp3
    http://www.yourfilehost.com/media.php?cat=audio&file=02_Unspeakable.mp3
    Track 1 trên Evergrey.net cũng có
  7. FloraAtDawn

    FloraAtDawn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    5.512
    Đã được thích:
    1
    để anh tìm nghe thử hehehe
    topic ế quá xá , toàn dân cao thủ download nhạc nghe ké mà im re vậy trời
  8. BLOODHUNTER

    BLOODHUNTER Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Hiện giờ tôi đã load được mấy cái
    In Flames - 2006 - Come Clarity
    Amorphis - 2006 - Eclipse
    Decapitated - 2006 - Organic Hallucinosis
    Sinister - 2006 - Afterburner(Promo)
    Kataklysm - 2006 - In The Arms Of Devastation
    Krisiun - 2006 - AssassiNation
    Dismember - 2006 - The God That Never Was[Promo]
    Summoning - 2006 - Oath Bound[Promo]
    Katatonia - 2006 - The Great Cold Distance
    Dragon Force - 2006 - Inhuman Rampage
    bác nào cần thì vào cái này http://forum.funkysouls.com/index.php?s=&act=SF&f=36
    Nhiều vô cùng. Kinh nghiệm của tôi là dò ở mấy trang cuối xem có band nào nổi nổi mà ra 2006 thì đều có link cả.
    Chờ các bác review để lại đi kiếm tiếp đây !!!!
  9. Orion-Dust

    Orion-Dust Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    1.029
    Đã được thích:
    0
    Điểm qua tình hình một chút gọi là có cập nhật:
    Katatonia - `The Great Cold Distance`: Ban nhạc này chưa bao giờ làm cho tôi thất vọng. Sau gần một tháng nghiền ngẫm, có thể khẳng định không chút do dự rằng đây là ứng cử viên nặng ký cho danh hiệu ''Album of the Year''. Vẫn là những âm thanh ảm đạm lạnh lẽo quen thuộc, nhưng Katatonia đã khoác lên nó một chiếc áo choàng mới mang đậm phong cách prog rock, thể hiện rõ trong cấu trúc và cách thay đổi nhịp độ của các ca khúc. Giọng ca của Jonas Renkse vẫn thế, tiến triển qua từng album, anh là một trong số ít những ca sỹ mà chỉ cần cất giọng là đã dìm người nghe vào cảm giác cô đơn, lạc lõng. Khó có thể chọn ra 2,3 ca khúc để gọi là `highlights` trong album này vì tất cả 12 ca khúc trong album này đều xứng đáng được trích ra làm single như `My Twin`. Ngay cả trong đĩa single `My Twin` cũng có hai ca khúc rất hay là `Displaced` và `Dissolving Bonds`. Highly highly recommend, if you dislike this album, go **** yourself, I don`t ****ing care! 10/10.
    Cannibal Corpse - `KILL` : Bất ngờ vì album studio thứ 10 của CC lại là một đĩa rất khá, hay tại lâu rồi mình không thực sự để ý đến ban này? Tàn bạo và khốc liệt từ đầu đến cuối nhưng có nhiều điểm nhấn nên không tạo cảm giác nhàm chán cho người nghe, vocalist Corpsegrinder vẫn rất phong độ. 8/10.
    Satyricon - `Now, Diabolical`: Cảm giác khi nghe xong album này rất giống lần đầu tiên nghe `Swansong` của Carcass. Một cái gì đó rất lạ lẫm, không hẳn là black metal của Satyricon thời kỳ `Nemesis Divina` nhưng cái tinh thần ấy thì vẫn còn, được thể hiện qua một thứ metal đen tối, hiểm ác giao thoa hài hoà với những chất liệu hard rock hiện đại đầy phấn khích. Trộm nghĩ quả này bọn fan true tréo của black metal tha hồ có lý do mà chửi Satyricon, but who cares anyway, I don`t give a ****! Satyricon là một ban nhạc thực sự có tài và họ đã trưởng thành, album này là minh chứng cho điều đó. 8,5/10.
    Lacuna Coil - `Karmacode`: Nhắc đến nhóm nhạc này thường dân tình chỉ chú ý đến nàng Cristina Scabbia (oh my God, she`s drop dead gorgeous!) mà không mấy ai nhắc đến khía cạnh họ là một tập thể rất hài hoà. Trong album mới rất được mong đợi này, Lacuna Coil đem đến cho người nghe những chất liệu metal hiện đại và đa dạng hơn so với những đĩa nhạc trước, bên cạnh đó màn trình diễn vocal của Cristina và Andreas tỏ ra xuất sắc hơn bao giờ hết, chắp cánh cho những giai điệu đẹp mang đậm chất phương Đông... tuy nhiên cảm giác nhàm chán, trùng lặp vẫn là điểm yếu cố hữu của LC và họ chưa khắc phục được trong album này. 8/10.
    Caliban - `The Undying Darkness`: metalcore sau đợt bùng phát nở rộ vào những năm 2003, 2004 đã tỏ ra không còn là một món ăn hấp dẫn, tuy nhiên album mở màn cho dòng nhạc này vào năm 2006 lại khá được. Caliban thực sự biết cách thêm gia vị cho thứ nhạc đã được khai thác quá nhiều bằng những âm thanh vững chãi và trau chuốt, những đoạn rượt đuổi và breakdown nghẹt thở. Một album thích hợp để nghe lấy tinh thần vào buổi sáng. Một điểm đáng chú ý nữa, nó được sản xuất bởi Anders Friden (ca sỹ của In Flames) và mix bởi Andy Sneap = excellent production. 8/10.
    Được orion-dust sửa chữa / chuyển vào 19:21 ngày 09/04/2006
  10. Orion-Dust

    Orion-Dust Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    1.029
    Đã được thích:
    0
    Hiện nay một số ban nhạc vẫn bị vướng giữa cái hàng rào ngăn cách metalcore với metal (-)core như Darkest Hour, The Black Dahlia Murder, All That Remains, Himsa và ngay cả Lamb of God... về bản chất thì những nhóm này không chịu nhiều ảnh hưởng từ hardcore (rõ rệt nhất là các đoạn breakdown có thể bắt gặp phổ biến trong các ca khúc của những ban metalcore chính thống như KsE, God Forbid, Caliban...), tuy nhiên thời điểm xuất hiện và thành công của họ gắn liền với sự bùng nổ của metalcore nên cũng bị xếp chung vào một rọ. Cũng giống như TooL hay System of a Down bị dán cho cái nhãn nu-metal quá oan uổng.
    The Black Dahlia Murder chỉ có một vocalist thôi, thằng cha này trông hiền như cục bột, lại đeo cặp kính cận to đùng, thế mà hát kinh vãi
    `Monday Morning Apocalypse` của Evergrey sao nghe chán quá vậy trời, cố gắng để thích mà không được!

Chia sẻ trang này