1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những âm thanh có trong tất cả chúng ta.

Chủ đề trong 'Âm nhạc' bởi dumb, 17/09/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dumb

    dumb Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    08/06/2003
    Bài viết:
    729
    Đã được thích:
    2
    Những âm thanh có trong tất cả chúng ta.

    Những âm thanh có trong tất cả chúng ta.

    Những nhạc sĩ không có danh tiếng như một hình mẫu. Là những kẻ sát gái, nghiện rượu, ma tuý, và trốn thuế. Tôi không chỉ đề cập đến nhạc Rock, các nhạc sĩ cổ điển cũng tồi tệ như vậy. Các nhạc sĩ nhạc Jazz cũng không là ngoại lệ - quên nó đi.
    Nhưng khi xem một nhạc sĩ trình diễn, khi mà chúng ta thâm nhập vào thế giới riêng của âm nhạc, ta thường xuyên bắt gặp một đứa trẻ trong trắng và tò mò, đầy thắc mắc và bất ngờ trước những điều chỉ có thể thể hiện như một bí ẩn, gồm cả sự hân hoan và nỗi buồn. Và thậm chí cả những huyền thoại đã được thánh hoá. Cái gì có thể giữ chúng ta trong những khuông và nốt nhạc từ giờ này sang giờ khác, từ ngày này sang ngày khác, năm này qua năm khác. Đó là sự hứa hẹn mơ hồ của hào quang, tiền bạc hay danh vọng - hoặc cái gì sâu sắc hơn thế.
    Tôi không bao giờ có bất cứ tham vọng trở thành cái gì khác ngoài việc trở thành một nhạc sĩ. Những hồi ức xa xưa nhất của tôi là âm nhạc: Tôi nhớ đang ngồi dưới chân mẹ khi bà chơi piano, thẳng đứng với những âm thanh mê hoặc. Và khi bà chơi, thường là bản tăng gô, bà như đang ở trong một thế giới khác, chân bà nhún nhảy theo những âm thanh khi náo nhiệt lúc nhẹ nhàng, tay bà lên xuống với những giai điệu kỳ lạ, mắt bà dán vào bản nhạc. Điều đó chỉ xảy ra khi tôi không nằm ở trung tâm trong cái thế giới của mẹ tôi, do đó, tôi biết được rằng đang có những thứ thực sự quan trọng được trình diễn.
    Tôi bắt đầu đóng đinh bên cây đàn piano với một ảo tưởng rằng nếu tôi kiên trì, những âm thanh của tôi tạo nên sẽ thành âm nhạc. (Đến bây giờ tôi vẫn làm việc với ảo tưởng này). Mẹ tôi , với đôi tai của một nhạc sĩ, tất nhiên là khó chịu rồi, nhưng lại dùng bàn tay của người thợ hàn với tôi. Cho đến tận khi tôi được ông bác tặng một chiếc đàn guitar Tây ban nha cũ kỹ với 5 dây hoen gỉ thì những ngón tay to lớn của tôi đã tìm được nơi trú ngụ, và tôi tìm được người bạn thân nhất của mình.
    Trên đài phát thanh vào thời gian này, bạn có thể nghe Rolling Stone bên cạnh Mozart, Beethoven, Glenn Miller, thậm chí cả nhạc Blues. Đó đã là học vấn âm nhạc của tôi, được cha mẹ tôi tuyển chọn và lưu lại: Rodgers và Hammerstein, Lerner và Loewe, Elvis Presley, Little Richard và Jerry Lee Lewis.
    Nhưng chỉ đến khi tôi nghe the Beatles, tôi mới nhận ra tôi không thể sống mà thiếu âm nhạc. The Beatles cũng xuất thân từ tầng lớp lao động như tôi. Sự cô đơn của tôi giờ đã có cây guitar làm bạn đồng hành trong những cuộc giải thoát.
    Tôi đã viết hàng trăm bản nhạc, phát hành chúng, và chúng đã có mặt trong các bản xếp hạng. Nhưng nếu ai hỏi tôi tôi đã viết nhạc như thế nào, tôi vẫn phải trả lời rằng tôi thực sự không biết. Một giai điệu luôn luôn là một quà tặng từ một nơi nào đó; bạn chỉ có thể cầu nguyện để có thể được ban phúc lại. Có ai thực sự biết âm nhạc là gì? Đó là chất liệu của sự thêu dệt hoặc thương mại? Nó lại có thể, rất ít khi, là một ngành toán học, một quy luật của sự hoà hợp và nguyên tắc đối âm.
    Nghịch lý chăng khi tôi đang dần tin vào tầm quan trọng của sự im lặng trong âm nhạc. Sự im lặng đột ngột sau bốn nốt nhạc đầu tiên trong Bản giao hưởng thứ 5 của Beethoven, khoảng cách giữa các nốt của những bản solo của Miles Davis. Tôi đang tự hỏi là, đối với một nhạc sĩ, điều quan trọng nhất chúng ta làm được là đưa ra một cơ cấu sự im lặng.
    Trong thế giới hiện đại, sự im lặng hoàn toàn hiếm khi xảy ra. Nó là gần như chắc chắn khi chúng ta cố tình tránh nó. Nó bắt chúng ta chú ý tới những ý tưởng và cảm xúc khi chúng ta bỏ ra thời gian. Sự im lặng dần quấy động chúng ta vì nó là độ dài đợt sóng trong tâm hồn. Có thể sự im lặng bản thân nó là điều huyền diệu nhất tại phần sâu lắng nhất của âm nhạc.
    Những người già chúng tôi sử dụng giai điệu để chọn cho thế giới tinh tinh thần những mục tiêu của nó, cố gắng gán ý nghĩa cho cái vũ trụ này. Nếu tôi được hỏi tôi có phải là nhà tu hành, tôi sẽ trả lời : "Vâng, tôi là kẻ sùng đạo".
    Đối với một nhạc sĩ - dù là một nhạc sĩ thành đạt, chơi trước hàng chục ngàn người mỗi đêm, hoặc không được thành công lắm, chỉ đang chơi cho các quán bar hoặc CLB nhỏ, hoặc giả chẳng có chút thành công nào, chơi một mình tại nhà cho con mèo - thì tất cả đều đang làm điều gì đó có thể hàn gắn tâm hồn, làm những điều có thể phục hồi lại khi tâm hồn chúng ta bị tàn phá.


    Thế cũng đủ cho hôm nay.

Chia sẻ trang này