1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bài hát nói hộ lòng mình ...

Chủ đề trong 'Nghệ Tĩnh' bởi haydegiocuondi, 29/08/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. no391983

    no391983 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    187
    Đã được thích:
    0
    thế còn đề bài bài hát này hiểu thế nào???
     NG. MINH
  2. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Hôm nay HT nhận được Pm của một người bạn..Bạn ấy muốn gửi tặng cho người cha thân yêu của bạn bài hát , một bài mà bạn ấy đã từng nghe nhưng nhớ đúng mỗi một câu : "Những con đường mang tên khát vọng, dẫn đến tương lai .Đưa con về những ô cửa xanh."
    May quá, bài này HT đã được nghe và nó có trong máy, cũng là một trong những bài hát khá hay, có tên là :"Những ô cửa xanh "của tác giả Trần Lê Quỳnh do chàng ca sĩ Phi Hùng hát..
    Xin tặng cho bạn và cha bạn trong ngày sinh nhật này..Và cũng có lời chúc mừng sinh nhật đến cha của bạn...( nếu bạn muốn nghe bài này có thể vào trong trang web của Phi Hùng và load xuống

    NHỮNG Ô CỬA XANH (tác giả: Trần Lê Quỳnh)
    Bầy chim trắng vẫn thường qua, theo những vụn bánh cha thả trên sân
    Từng chậu hoa như bạn thân , yên lắng cùng cha đêm mùa xuân
    Từng trang sách cha lật qua, đưa con chạm đến bao vương quốc xa
    Những quyển truyện theo con suốt đờI, kể những giấc mơ
    Bắt đầu từ những ô cửa xanh.
    Cuộc sống đôi khi buồn tênh, năm tháng vụt qua không là cổ tích
    Tình yêu đôi khi lìa xa, tích tắc thờI gian quá mỏng manh
    Nhưng làm sao có thể quên giây phút được cha công kênh trên vai
    Những con đường mang tên khát vọng, dẫn đến tương lai
    Đưa con về những ô cửa xanh.
    Cùng ngồI bên cha trong chiều mưa, cuốn phim ngày cũ nhắc lại năm xưa
    Thấy bên con bao đổi thay, và cha cũng vậy , tóc bạc nhiều
    Nói về mẹ và những ngườI thân, thấy nồng nàn tình cha rất gần.
    Cùng về bên cha như ngày xưa, ngỡ như chỉ có hai ngườI trong mưa
    Thấy bên con là tình yêu, và quên tất cả bao vất vả
    Bỗng thấy mình như năm mườI bốn, đứng ngập ngừng dướI hiên nhà cha.
    Nghe âm vang giọng nói : ?o Hãy là dòng sông đi xa hơn nữa,
    Những giấc mơ tình yêu vỡ oà đôi khi rất nhanh
    Hãy yêu cuộc sống như cha hằng yêu
    Những giờ gần con và những ô cửa xanh?.



    You are not aloneI am here with youThough you're far awayYou're always in my heart
  3. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Hôm nay HT nhận được Pm của một người bạn..Bạn ấy muốn gửi tặng cho người cha thân yêu của bạn bài hát , một bài mà bạn ấy đã từng nghe nhưng nhớ đúng mỗi một câu : "Những con đường mang tên khát vọng, dẫn đến tương lai .Đưa con về những ô cửa xanh."
    May quá, bài này HT đã được nghe và nó có trong máy, cũng là một trong những bài hát khá hay, có tên là :"Những ô cửa xanh "của tác giả Trần Lê Quỳnh do chàng ca sĩ Phi Hùng hát..
    Xin tặng cho bạn và cha bạn trong ngày sinh nhật này..Và cũng có lời chúc mừng sinh nhật đến cha của bạn...( nếu bạn muốn nghe bài này có thể vào trong trang web của Phi Hùng và load xuống

    NHỮNG Ô CỬA XANH (tác giả: Trần Lê Quỳnh)
    Bầy chim trắng vẫn thường qua, theo những vụn bánh cha thả trên sân
    Từng chậu hoa như bạn thân , yên lắng cùng cha đêm mùa xuân
    Từng trang sách cha lật qua, đưa con chạm đến bao vương quốc xa
    Những quyển truyện theo con suốt đờI, kể những giấc mơ
    Bắt đầu từ những ô cửa xanh.
    Cuộc sống đôi khi buồn tênh, năm tháng vụt qua không là cổ tích
    Tình yêu đôi khi lìa xa, tích tắc thờI gian quá mỏng manh
    Nhưng làm sao có thể quên giây phút được cha công kênh trên vai
    Những con đường mang tên khát vọng, dẫn đến tương lai
    Đưa con về những ô cửa xanh.
    Cùng ngồI bên cha trong chiều mưa, cuốn phim ngày cũ nhắc lại năm xưa
    Thấy bên con bao đổi thay, và cha cũng vậy , tóc bạc nhiều
    Nói về mẹ và những ngườI thân, thấy nồng nàn tình cha rất gần.
    Cùng về bên cha như ngày xưa, ngỡ như chỉ có hai ngườI trong mưa
    Thấy bên con là tình yêu, và quên tất cả bao vất vả
    Bỗng thấy mình như năm mườI bốn, đứng ngập ngừng dướI hiên nhà cha.
    Nghe âm vang giọng nói : ?o Hãy là dòng sông đi xa hơn nữa,
    Những giấc mơ tình yêu vỡ oà đôi khi rất nhanh
    Hãy yêu cuộc sống như cha hằng yêu
    Những giờ gần con và những ô cửa xanh?.



    You are not aloneI am here with youThough you're far awayYou're always in my heart
  4. zulu

    zulu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/05/2002
    Bài viết:
    1.066
    Đã được thích:
    0
    Có ai biết bài ni không hè ...
    Cho một người tình xa
    (Phú Quang)
    Người đến đời tôi một chiều rồi người đi
    Tình đến đời tôi một mùa rồi tình xa
    Ðể rồi một chiều tôi nghe hoang vắng
    Ðể rồi một mùa quanh tôi quạnh hiu
    Người đi qua làm gì người ơi
    Chiều đi qua làm gì chiều ơi
    Mùa đi qua làm gì mùa ơi
    Cho tôi nghe lạnh giá từng chiều, từng mùa
    Xin một chiều như cơn mơ
    Xin một mùa như nắng ấm
    Xin cho một lần bước chân thật gần trở về một chiều
    Một mùa yêu thương




    Tôi đang tán em đấy, kiêu lên một chút nào
  5. zulu

    zulu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/05/2002
    Bài viết:
    1.066
    Đã được thích:
    0
    Có ai biết bài ni không hè ...
    Cho một người tình xa
    (Phú Quang)
    Người đến đời tôi một chiều rồi người đi
    Tình đến đời tôi một mùa rồi tình xa
    Ðể rồi một chiều tôi nghe hoang vắng
    Ðể rồi một mùa quanh tôi quạnh hiu
    Người đi qua làm gì người ơi
    Chiều đi qua làm gì chiều ơi
    Mùa đi qua làm gì mùa ơi
    Cho tôi nghe lạnh giá từng chiều, từng mùa
    Xin một chiều như cơn mơ
    Xin một mùa như nắng ấm
    Xin cho một lần bước chân thật gần trở về một chiều
    Một mùa yêu thương




    Tôi đang tán em đấy, kiêu lên một chút nào
  6. haydegiocuondi

    haydegiocuondi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2003
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Cậu cũng thích Phú Quang sao???Tôi cũng là một người yêu Phú Quang...Tôi có thói quen nghe nhạc của ông trước khi đi ngủ...Và khi chìm vào trong giấc ngủ vẫn còn âm hưởng của những bài hát của ông...Đây là một bài báo mà tôi đọc được , gửi lên cho cậu cùng mọi người đọc
    ----------------------------------------------------------
    Phú Quang : Khát vọng ngày trở về
    Phú Quang có lẽ là một nhạc sĩ viết nhiều ca khúc về Hà Nội nhất. Sơ sơ cũng có thể đếm được 10 ca khúc dành cho Hà Nội. Nhưng không bài nào giống bài nào. Mỗi giai điệu là một góc nhỏ của phố phường Hà Nội, của tâm trạng người đi xa, của tâm trạng người trở về. Một Hà Nội của nhớ nhung da diết, của những cây bàng mồ côi trơ gan cùng giá rét, của hoa sữa nồng hương thơm như níu chân người trở lại, của những ngày mưa phùn quán nhỏ, cái lạnh xuyên da đẩy những bàn tay nắm lấy những bàn tay, và những đôi tình nhân ngồi gần nhau thêm nữa... Nhạc sĩ Trần Tiến có lần đã nói về bạn của mình thế này: Cái thằng thông minh, lém lỉnh, tinh nghịch rất Hà Nội. Và rất mơ mộng. ấy là nói về Phú Quang. Còn anh chàng mơ mộng vừa được nhắc tới lại ví von tình yêu của mình với Hà Nội có vẻ đậm mùi doanh nghiệp: Tôi là một con nợ đối với Hà Nội. Tôi không nợ mảnh đất nào lớn bằng Hà Nội. Mà nợ nhiều thì phải trả nhiều. Trả bao nhiêu cũng không thấy đủ. Giống như một đứa con không bao giờ trả được món nợ sinh thành dưỡng dục của cha mẹ vậy.
    Phú Quang thừa nhận không có ca sĩ nào chuyên hát nhạc của ông. Nhưng nhiều ca sĩ đã hát thành công những bài hát của ông như Hồng Nhung, Thanh Lam, Ngọc Anh, Quang Lý... những người đã thổi được vào âm nhạc của Phú Quang những phong vị, những sắc màu mới. Ông không thuộc típ những người sáng tác có xu hướng làm rắc rối, bí hiểm, siêu tưởng những gì mình muốn nói. Nhạc của Phú Quang đậm nét trữ tình, vừa gần gũi dễ hiểu vừa bàng bạc khói sương, vừa mênh mông hư ảo. Nó khiến cho người ta dễ hình dung về bóng dáng ngàn xưa của một thiếu nữ Hà thành thướt tha tà áo dài trong chiều thu nhạt nắng. Những người thích cảm giác mạnh của rock sẽ cảm thấy ca khúc của ông có gì hơi đơn điệu. Hình như những bài hát của ông không hợp với tâm trạng vui. Nó chỉ có thể chia sẻ với bạn lúc buồn, lúc cô đơn... Phú Quang bảo mỗi người một tạng. Ông cũng chỉ viết được lúc mình rơi vào nỗi quạnh vắng đến tận cùng. Còn lúc vui ư, lúc say ư, không làm được gì hết. Vậy là người nghệ sĩ, anh hãy nói lời cám ơn cuộc sống nếu sự mất mát cô đơn anh được hưởng hơn người. Vì nhờ thế anh có thể tri âm với đồng loại của mình.
    Có nhạc sĩ đã nói thẳng với Phú Quang rằng, tôi không phục ông, vì ông suốt đời chỉ đi phổ thơ người khác. Ông không biết viết ca từ cho bài hát của mình. Giống như là ốc mượn hồn vậy. Phú Quang chỉ cười. Rồi nếu giữa đám bạn bè vui vầy, nhắc lại câu nói đó ông hóm hỉnh: Người Việt Nam mình có thói quen rất nông dân, khi mời khách đến nhà ăn cơm chỉ thích rau phải trồng trong vườn nhà mình dẫu rau ấy đầy sâu, gà phải nuôi trong chuồng nhà mình dẫu gà ấy chưa biết gáy, cá phải ở trong ao nhà mình dẫu cá ấy chỉ là cá rô don. Bữa cơm ấy có thể rất cảm động bởi tinh thần cây nhà lá vườn nhưng tôi nghĩ nó thiếu đi sự sang trọng. Quan điểm của tôi, nếu đã mời khách dùng cơm thì không thể úi xùi được. Phải sang trọng chứ! Tôi không so sánh với âm nhạc đâu vì nó khập khiễng quá nhưng nếu người ta hiểu được thơ và ca từ khác nhau như thế nào thì người ta sẽ cẩn trọng khi nói về một ca khúc phổ thơ. Bởi vì để một bài thơ ngân lên thành giai điệu và được người nghe thích thú không phải là chuyện đơn giản. Người nhạc sĩ phải nắm bắt được cái hồn của bài thơ, phải biết xử lý cho phù hợp với nét nhạc. Câu chữ cụ thể đôi khi phải thay đổi cho hợp với tiết tấu của nhạc nhưng tinh thần của bài thơ phải giữ được. Nếu không có một sự đồng diệu khăng khít giữa nhạc sĩ và nhà thơ tôi không tin là sẽ có một bài hát hay ra đời. Vì sao lại cứ đặt vấn đề phổ thơ hay không phổ thơ để đánh giá một ca khúc?

    Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu.Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô hạn...
    Được haydegiocuondi sửa chữa / chuyển vào 00:31 ngày 11/12/2003
  7. haydegiocuondi

    haydegiocuondi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2003
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Cậu cũng thích Phú Quang sao???Tôi cũng là một người yêu Phú Quang...Tôi có thói quen nghe nhạc của ông trước khi đi ngủ...Và khi chìm vào trong giấc ngủ vẫn còn âm hưởng của những bài hát của ông...Đây là một bài báo mà tôi đọc được , gửi lên cho cậu cùng mọi người đọc
    ----------------------------------------------------------
    Phú Quang : Khát vọng ngày trở về
    Phú Quang có lẽ là một nhạc sĩ viết nhiều ca khúc về Hà Nội nhất. Sơ sơ cũng có thể đếm được 10 ca khúc dành cho Hà Nội. Nhưng không bài nào giống bài nào. Mỗi giai điệu là một góc nhỏ của phố phường Hà Nội, của tâm trạng người đi xa, của tâm trạng người trở về. Một Hà Nội của nhớ nhung da diết, của những cây bàng mồ côi trơ gan cùng giá rét, của hoa sữa nồng hương thơm như níu chân người trở lại, của những ngày mưa phùn quán nhỏ, cái lạnh xuyên da đẩy những bàn tay nắm lấy những bàn tay, và những đôi tình nhân ngồi gần nhau thêm nữa... Nhạc sĩ Trần Tiến có lần đã nói về bạn của mình thế này: Cái thằng thông minh, lém lỉnh, tinh nghịch rất Hà Nội. Và rất mơ mộng. ấy là nói về Phú Quang. Còn anh chàng mơ mộng vừa được nhắc tới lại ví von tình yêu của mình với Hà Nội có vẻ đậm mùi doanh nghiệp: Tôi là một con nợ đối với Hà Nội. Tôi không nợ mảnh đất nào lớn bằng Hà Nội. Mà nợ nhiều thì phải trả nhiều. Trả bao nhiêu cũng không thấy đủ. Giống như một đứa con không bao giờ trả được món nợ sinh thành dưỡng dục của cha mẹ vậy.
    Phú Quang thừa nhận không có ca sĩ nào chuyên hát nhạc của ông. Nhưng nhiều ca sĩ đã hát thành công những bài hát của ông như Hồng Nhung, Thanh Lam, Ngọc Anh, Quang Lý... những người đã thổi được vào âm nhạc của Phú Quang những phong vị, những sắc màu mới. Ông không thuộc típ những người sáng tác có xu hướng làm rắc rối, bí hiểm, siêu tưởng những gì mình muốn nói. Nhạc của Phú Quang đậm nét trữ tình, vừa gần gũi dễ hiểu vừa bàng bạc khói sương, vừa mênh mông hư ảo. Nó khiến cho người ta dễ hình dung về bóng dáng ngàn xưa của một thiếu nữ Hà thành thướt tha tà áo dài trong chiều thu nhạt nắng. Những người thích cảm giác mạnh của rock sẽ cảm thấy ca khúc của ông có gì hơi đơn điệu. Hình như những bài hát của ông không hợp với tâm trạng vui. Nó chỉ có thể chia sẻ với bạn lúc buồn, lúc cô đơn... Phú Quang bảo mỗi người một tạng. Ông cũng chỉ viết được lúc mình rơi vào nỗi quạnh vắng đến tận cùng. Còn lúc vui ư, lúc say ư, không làm được gì hết. Vậy là người nghệ sĩ, anh hãy nói lời cám ơn cuộc sống nếu sự mất mát cô đơn anh được hưởng hơn người. Vì nhờ thế anh có thể tri âm với đồng loại của mình.
    Có nhạc sĩ đã nói thẳng với Phú Quang rằng, tôi không phục ông, vì ông suốt đời chỉ đi phổ thơ người khác. Ông không biết viết ca từ cho bài hát của mình. Giống như là ốc mượn hồn vậy. Phú Quang chỉ cười. Rồi nếu giữa đám bạn bè vui vầy, nhắc lại câu nói đó ông hóm hỉnh: Người Việt Nam mình có thói quen rất nông dân, khi mời khách đến nhà ăn cơm chỉ thích rau phải trồng trong vườn nhà mình dẫu rau ấy đầy sâu, gà phải nuôi trong chuồng nhà mình dẫu gà ấy chưa biết gáy, cá phải ở trong ao nhà mình dẫu cá ấy chỉ là cá rô don. Bữa cơm ấy có thể rất cảm động bởi tinh thần cây nhà lá vườn nhưng tôi nghĩ nó thiếu đi sự sang trọng. Quan điểm của tôi, nếu đã mời khách dùng cơm thì không thể úi xùi được. Phải sang trọng chứ! Tôi không so sánh với âm nhạc đâu vì nó khập khiễng quá nhưng nếu người ta hiểu được thơ và ca từ khác nhau như thế nào thì người ta sẽ cẩn trọng khi nói về một ca khúc phổ thơ. Bởi vì để một bài thơ ngân lên thành giai điệu và được người nghe thích thú không phải là chuyện đơn giản. Người nhạc sĩ phải nắm bắt được cái hồn của bài thơ, phải biết xử lý cho phù hợp với nét nhạc. Câu chữ cụ thể đôi khi phải thay đổi cho hợp với tiết tấu của nhạc nhưng tinh thần của bài thơ phải giữ được. Nếu không có một sự đồng diệu khăng khít giữa nhạc sĩ và nhà thơ tôi không tin là sẽ có một bài hát hay ra đời. Vì sao lại cứ đặt vấn đề phổ thơ hay không phổ thơ để đánh giá một ca khúc?

    Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu.Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô hạn...
    Được haydegiocuondi sửa chữa / chuyển vào 00:31 ngày 11/12/2003
  8. haydegiocuondi

    haydegiocuondi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2003
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Đây là một bài viết cảm nhận của Phú Quang về mùa đông HN, đọc nó thì những người yêu nhạc Phú Quang có thể hiểu tại sao ông có thể viết những tác phẩm về mùa đông hay như thế.....
    Dường như ai đi ngang cửa
    Gió mùa đông bắc xe lạnh
    Chút lá khô vàng đã rụng
    Giờ đây cũng bỏ ta đi

    ------------------------------------------------------
    Phú Quang với nỗi nhớ mùa đông Hà Nội
    Năm nào cũng vậy, cuối thu đầu đông tôi lại trở về Hà Nội, để nói lời yêu thương và tỏ bày nỗi nhớ bằng đêm nhạc của chính mình. Trong tôi, Hà Nội là một nỗi nhớ thiết tha, như một dòng sông không ngừng trôi chảy, lúc êm đềm thiết tha lúc lại cồn cào con sóng.
    Không hiểu sao càng có tuổi tôi càng nhớ nhung những ngày thơ ấu của mình. Hà Nội ngày tôi còn bé đẹp và yên bình biết bao. Tôi vẫn thường cùng bạn bè chơi thổi búp lá đa, bắt dế bỏ vào ống bơ và xem chọi dế. Tôi đã lớn lên bằng những kỷ niệm của thành phố một thời bom đạn. Thời trai trẻ của tôi thuộc về Hà Nội. Mối tính đầu của tôi cũng thuộc về Hà Nội. Ấy là người bạn gái trong trẻo thầm lặng dành bánh mì luộc cho tôi mỗi sáng. Rồi chúng tôi đi qua đời nhau... Rồi phút ngập ngừng đầu tiên ấy trở thành kỷ niệm. Và Hà Nội là nơi cất giữ những quá khứ dịu dàng của cuộc đời...
    Trong những bài hát của tôi thường có rất nhiều bóng dáng giai nhân. Bạn hỏi tôi họ là những ai ư? Họ là những chị, những em, những người con gái tôi đã quen hoặc chưa quen, tôi đã nhớ hoặc chưa là nỗi nhớ. Họ ở trong tôi như bóng dáng của Hà Nội, cổ xưa mà hiện đại, yêu kiều mà trang nhã. Tôi đã yêu họ như yêu một vùng đất nguồn cội, như yêu một phần đời của mình, tuổi trẻ của mình. Với những người phụ nữ, tôi thích dành tặng họ hai câu thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo: ?oChia cho em một đời say. Một cây si với một cây bồ đề?. Tình yêu của tôi dành cho họ luôn đi kèm với lòng kính trọng. Cũng như bất kỳ ai, tôi từng nếm mùi của khổ đau tuyệt vọng, của sung sướng ngọt ngào. Tình yêu là thế, là cho và nhận, không có chiến thắng và chiến bại. Đừng tưởng tôi không có lỗi lầm. Chúng ta làm sao tránh được những sai lầm của đời sống, của tình yêu. Tôi vẫn nghĩ mình còn được yêu là bởi những lỗi lầm của mình có thể tha thứ được. Tình yêu, thực ra, cũng là một thứ âm nhạc, chỉ tồn tại bởi sự hồn nhiên và trung thực.
    Rồi vẫn là chuyện âm nhạc, ngoài tình yêu ra, chính là số phận của tôi. Tôi đã đến với âm nhạc như duyên nợ. Vì chỉ có công việc của người sáng tác mới giúp tôi xả bớt những xúc cảm trong lòng. Tôi đã nương náu vào âm nhạc như một bến bờ vĩnh cửu có thể cứu rỗi tâm hồn tôi, sau những lo toan, những thương tổn rất con người. Âm nhạc là nguồn vui, là cách tôi tự an ủi mình. Tôi đã chọn Sài Gòn để sống, để lập nghiệp. Thành phố ồn ào và hiện đại ấy đã chấp nhận tôi như một công dân, đã cho tôi một cuộc sống đủ đầy: công việc, bạn bè, con cái. Song, không hiểu sao mỗi lần nghĩ về Hà Nội, nhắc về Hà Nội là trái tim tôi lại bồi hồi thổn thức. Mỗi khi lòng tôi xác xơ, mệt mỏi, những khi hẫng hụt vì thời gian, vì con người tôi lại tìm về Hà Nội, như đứa con mừng rỡ trở về nhà.
    Có làm được gì nhiều cho Hà Nội, một nhạc sĩ lang thang như tôi, nhưng tôi vẫn thấy mình cần cho Hà Nội. Từ sân bay tôi vào thành phố, nhờ bạn bè đưa đi ăn bún đậu mắm tôm, đi bộ qua những con phố dài nhìn lá đổ, hay ngắm nhìn đôi chú bé con đùa vui trong con ngõ nhỏ. Tôi yêu mùa thu Hà Nội, nhất là tiết cuối thu. Nắng trải nhẹ nhàng như thảm, trời hanh khô se lạnh và lòng người như khói như sương. Hà Nội cứ như thế mà ám ảnh tôi, mà còn trong tôi như câu hát buồn: ?oTa còn em cây bàng mồ côi mùa đông. Ta còn em góc phố mồ côi mùa đông, mảnh trăng mồ côi mùa đông?.
    Mỗi năm, trong tiết trời đẹp, buồn và linh thiêng như thế, tôi mang âm nhạc của tôi về như một món quà tặng người Hà Nội. Sau mỗi đêm diễn trở về tôi thấy lòng mình dâng lên một nỗi gì dịu ngọt, như thể cô đơn mà lại vô cùng ấm áp. Một nỗi buồn vô cớ xâm lấn tâm hồn tôi. Con người ta rồi ai cũng thế, cứ thất vọng và kiếm tìm...
    Ngoài âm nhạc, tôi là kẻ cô đơn. Cô đơn là một người tình của tôi, đi cùng tôi tháng năm và giúp tôi nhìn ra ý nghĩa của cuộc đời. Tôi hay có những đồ lặt vặt như bật lửa, bút... những vật dụng nho nhỏ có thể làm đầy không gian của mình. Lúc quá buồn tôi thường tìm cách trò chuyện với những đồ vật của mình. Tôi tin mọi đồ vật đều có linh hồn. Chúng có thể nói chuyện với tôi và san sẻ cùng tôi như người tri kỷ.
    Trở về Hà Nội, nhìn nắng và gió, nghe mùa đông rét mướt lùa qua áo, nói dăm ba điều với vài người bạn không quen, rồi tôi lại đi. Nhiều năm rồi cứ thế, như một thói quen... Tôi đã không còn trẻ, bởi vậy, rồi khi tôi không còn bôn ba được nữa, tôi sẽ trở về Hà Nội sống yên bình trong một góc nhỏ bình dị nào đó, để được nghe nhịp đập của thành phố và mường tượng lại tuổi thơ mình. Những mùa đông lạnh giá đổ bóng xuống mặt hồ là nỗi nhớ sâu nặng trong tôi. Mà nỗi nhớ thì ?omuôn đời vẫn thế?...
    Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu.Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô hạn...
  9. haydegiocuondi

    haydegiocuondi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2003
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Đây là một bài viết cảm nhận của Phú Quang về mùa đông HN, đọc nó thì những người yêu nhạc Phú Quang có thể hiểu tại sao ông có thể viết những tác phẩm về mùa đông hay như thế.....
    Dường như ai đi ngang cửa
    Gió mùa đông bắc xe lạnh
    Chút lá khô vàng đã rụng
    Giờ đây cũng bỏ ta đi

    ------------------------------------------------------
    Phú Quang với nỗi nhớ mùa đông Hà Nội
    Năm nào cũng vậy, cuối thu đầu đông tôi lại trở về Hà Nội, để nói lời yêu thương và tỏ bày nỗi nhớ bằng đêm nhạc của chính mình. Trong tôi, Hà Nội là một nỗi nhớ thiết tha, như một dòng sông không ngừng trôi chảy, lúc êm đềm thiết tha lúc lại cồn cào con sóng.
    Không hiểu sao càng có tuổi tôi càng nhớ nhung những ngày thơ ấu của mình. Hà Nội ngày tôi còn bé đẹp và yên bình biết bao. Tôi vẫn thường cùng bạn bè chơi thổi búp lá đa, bắt dế bỏ vào ống bơ và xem chọi dế. Tôi đã lớn lên bằng những kỷ niệm của thành phố một thời bom đạn. Thời trai trẻ của tôi thuộc về Hà Nội. Mối tính đầu của tôi cũng thuộc về Hà Nội. Ấy là người bạn gái trong trẻo thầm lặng dành bánh mì luộc cho tôi mỗi sáng. Rồi chúng tôi đi qua đời nhau... Rồi phút ngập ngừng đầu tiên ấy trở thành kỷ niệm. Và Hà Nội là nơi cất giữ những quá khứ dịu dàng của cuộc đời...
    Trong những bài hát của tôi thường có rất nhiều bóng dáng giai nhân. Bạn hỏi tôi họ là những ai ư? Họ là những chị, những em, những người con gái tôi đã quen hoặc chưa quen, tôi đã nhớ hoặc chưa là nỗi nhớ. Họ ở trong tôi như bóng dáng của Hà Nội, cổ xưa mà hiện đại, yêu kiều mà trang nhã. Tôi đã yêu họ như yêu một vùng đất nguồn cội, như yêu một phần đời của mình, tuổi trẻ của mình. Với những người phụ nữ, tôi thích dành tặng họ hai câu thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo: ?oChia cho em một đời say. Một cây si với một cây bồ đề?. Tình yêu của tôi dành cho họ luôn đi kèm với lòng kính trọng. Cũng như bất kỳ ai, tôi từng nếm mùi của khổ đau tuyệt vọng, của sung sướng ngọt ngào. Tình yêu là thế, là cho và nhận, không có chiến thắng và chiến bại. Đừng tưởng tôi không có lỗi lầm. Chúng ta làm sao tránh được những sai lầm của đời sống, của tình yêu. Tôi vẫn nghĩ mình còn được yêu là bởi những lỗi lầm của mình có thể tha thứ được. Tình yêu, thực ra, cũng là một thứ âm nhạc, chỉ tồn tại bởi sự hồn nhiên và trung thực.
    Rồi vẫn là chuyện âm nhạc, ngoài tình yêu ra, chính là số phận của tôi. Tôi đã đến với âm nhạc như duyên nợ. Vì chỉ có công việc của người sáng tác mới giúp tôi xả bớt những xúc cảm trong lòng. Tôi đã nương náu vào âm nhạc như một bến bờ vĩnh cửu có thể cứu rỗi tâm hồn tôi, sau những lo toan, những thương tổn rất con người. Âm nhạc là nguồn vui, là cách tôi tự an ủi mình. Tôi đã chọn Sài Gòn để sống, để lập nghiệp. Thành phố ồn ào và hiện đại ấy đã chấp nhận tôi như một công dân, đã cho tôi một cuộc sống đủ đầy: công việc, bạn bè, con cái. Song, không hiểu sao mỗi lần nghĩ về Hà Nội, nhắc về Hà Nội là trái tim tôi lại bồi hồi thổn thức. Mỗi khi lòng tôi xác xơ, mệt mỏi, những khi hẫng hụt vì thời gian, vì con người tôi lại tìm về Hà Nội, như đứa con mừng rỡ trở về nhà.
    Có làm được gì nhiều cho Hà Nội, một nhạc sĩ lang thang như tôi, nhưng tôi vẫn thấy mình cần cho Hà Nội. Từ sân bay tôi vào thành phố, nhờ bạn bè đưa đi ăn bún đậu mắm tôm, đi bộ qua những con phố dài nhìn lá đổ, hay ngắm nhìn đôi chú bé con đùa vui trong con ngõ nhỏ. Tôi yêu mùa thu Hà Nội, nhất là tiết cuối thu. Nắng trải nhẹ nhàng như thảm, trời hanh khô se lạnh và lòng người như khói như sương. Hà Nội cứ như thế mà ám ảnh tôi, mà còn trong tôi như câu hát buồn: ?oTa còn em cây bàng mồ côi mùa đông. Ta còn em góc phố mồ côi mùa đông, mảnh trăng mồ côi mùa đông?.
    Mỗi năm, trong tiết trời đẹp, buồn và linh thiêng như thế, tôi mang âm nhạc của tôi về như một món quà tặng người Hà Nội. Sau mỗi đêm diễn trở về tôi thấy lòng mình dâng lên một nỗi gì dịu ngọt, như thể cô đơn mà lại vô cùng ấm áp. Một nỗi buồn vô cớ xâm lấn tâm hồn tôi. Con người ta rồi ai cũng thế, cứ thất vọng và kiếm tìm...
    Ngoài âm nhạc, tôi là kẻ cô đơn. Cô đơn là một người tình của tôi, đi cùng tôi tháng năm và giúp tôi nhìn ra ý nghĩa của cuộc đời. Tôi hay có những đồ lặt vặt như bật lửa, bút... những vật dụng nho nhỏ có thể làm đầy không gian của mình. Lúc quá buồn tôi thường tìm cách trò chuyện với những đồ vật của mình. Tôi tin mọi đồ vật đều có linh hồn. Chúng có thể nói chuyện với tôi và san sẻ cùng tôi như người tri kỷ.
    Trở về Hà Nội, nhìn nắng và gió, nghe mùa đông rét mướt lùa qua áo, nói dăm ba điều với vài người bạn không quen, rồi tôi lại đi. Nhiều năm rồi cứ thế, như một thói quen... Tôi đã không còn trẻ, bởi vậy, rồi khi tôi không còn bôn ba được nữa, tôi sẽ trở về Hà Nội sống yên bình trong một góc nhỏ bình dị nào đó, để được nghe nhịp đập của thành phố và mường tượng lại tuổi thơ mình. Những mùa đông lạnh giá đổ bóng xuống mặt hồ là nỗi nhớ sâu nặng trong tôi. Mà nỗi nhớ thì ?omuôn đời vẫn thế?...
    Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu.Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô hạn...
  10. haydegiocuondi

    haydegiocuondi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2003
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Đây là đường link để load một số bài hát của Phú Quang:
    Nỗi buồn
    Thơ: Hoàng Phủ Ngọc Tường
    Ca sĩ: Mỹ Linh
    File: MP3 ?" 1 MB ?" 24 Kbps
    http://www.sounding.org.uk/upload/library/Noibuon_MyLinh.mp3
    ---------------------
    Một dại khờ, một tôi
    Thơ: Nguyễn Trọng Tạo
    Ca sĩ: Mỹ Linh
    File: MP3 ?" 3.4 MB ?" 138 Kbps
    http://www.sounding.org.uk/upload/library/Mot_dai_kho,_mot_toi.mp3
    ---------------------
    Khúc mùa thu
    Thơ: Hồng Thanh Quang
    Ca sĩ: Lê Dung
    File: MP3 ?" 1.1 MB ?" 24 Kbps
    http://www.sounding.org.uk/upload/library/Khúc_mùa_thu.mp3
    -------------
    Mây xưa
    Ca sĩ: Mỹ Linh
    File: MP3 ?" 5.4 MB ?" 128 Kbps
    http://www.sounding.org.uk/upload/library/Mayxua-1.mp3
    ---------------
    Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu.Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô hạn...

Chia sẻ trang này