1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bài học cuộc sống

Chủ đề trong 'ĐH Xây Dựng' bởi BuiCamVan, 01/01/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. BuiCamVan

    BuiCamVan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2003
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0

    MÂY TRẮNG​
    Thế là chẳng bao giờ Mây Trắng còn được làm điều cô bé khát khao. Mây Trắng thầm gọi tên mẹ Biển lần cuối, người Mẹ mà Mây Trắng đã bao lần ngắm nhìn, đã cảm nhận thấy cả hơi thở nồng mặn, ấm áp của mẹ mà vẫn chưa một lần được sà vào lòng mẹ, được thủ thỉ những lời yêu thương và dịu dàng dành riêng cho mẹ mà cô bé nghĩ ra.
    Mây Trắng chỉ được nhìn mẹ, được âu yếm nũng nịu với mẹ bằng đôi mắt và được vuốt ve những nếp nhăn không ngớt xô dạt trên gương mặt mênh mông của mẹ, cũng bằng đôi mắt mà thôi?.
    Chưa bao giờ Mây Trắng cảm thấy một niềm vui trọn vẹn, dẫu cô bay trong bầu trời chan hoà ánh nắng. Cô đã ngắm bao nhiêu miền đẩt lạ và bên cô, bao giờ cũng vang lên những điệu nhạc du dương của anh Gió phóng khoáng và dễ mến, cô đã haá với những vì sao, đã nhảy múa với chị Hằng và được nghe người cha Mặt Trời kể biết bao nhiêu là chuyện cổ tích? nhưng ngay cả khi ấy, một nỗi buồn cứ xâm chiếm trái tim cô?.
    Bầu trời hôm nay đầy nắng, những cây bàng thắp muôn vạn dải nến xanh non, mỡ màng. Hoa nở trong vườn, nở trên tay người, trên các tà áo tươi tắn của những em bé. Thế mà lạ chưa, có một em bé đang ngồi khóc kìa. Mái tóc lưa thưa mượt bóng của em phải chít một dải băng dài. Cái miệng xinh xắn của bé méo xẹch, những giọt nước mắt cứ chảy dài trên đôi má bầu bĩnh, hồng hồng?
    - Anh Gió ơi ?" Mây Trắng thì thầm? - Anh hỏi bé vì sao em khóc thế?
    - Mây Trắng à - lần đầu tiên Mây Trắng thấy anh Gió nghiêm trang thế - mẹ bé chết, bố bé mới đưa bé về thành phố với bà ngoại hôm qua đấy.
    Mây Trắng run người lên. Ôi! Không còn mẹ nữa! Điều đó thật khủng khiếp làm sao! Mà em bé bỏng thế kia, thân hình mảnh dẻ thế kia, mái tóc chưa kịp dày thế kia?
    - Cho em xuống với bé đi, anh Gió!
    - Em đã nghĩ kĩ chưa? Em sẽ không còn, mãi đấy!
    - Cho em xuống nhanh đi!
    Nhìn Mây Trắng, anh Gió không thể hỏi thêm một lời nào nữa. Mây Trắng nhắm mắt lại và rùng mình vì cảm thấy lạnh buốt.
    Những giọt mưa, những giọt mưa nho nhỏ, mát rượi đậu xuống đôi má nóng bỏng của bé.
    Những giọt mưa lấp lánh, li ti trên những cánh hoa hắt sáng lên như những hạt kim cương bé xíu?
    Suốt mấy tháng nay, lần đầu tiên em bé chợt mỉm cười.

    Chuyện cuối cùng !
    Thôi thì gửi gió cho mây ngàn bay vậy .
    Hi vọng sau này sẽ ai đó lục lại box NUCE, gặp topic này ở một góc xa xăm...ấm lòng trong giây lát...thế là đủ...thế là ý nghĩa...






    Nắng có thương người tóc phai màu...Xin nắng đừng về giữa trưa hè...
    Mưa có thương người mắt hoen lệ...Mưa nhớ bay xa, bay xa?
    Gió có thương người áo phai màu...Xin gió căng buồm gió đưa thuyền...
    Cây có đau vì lá xa rời...Cây nhớ vươn cao xanh tươi?.
  2. bee2a

    bee2a Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    1.024
    Đã được thích:
    0

    Cuộc sống không thể thiếu tình yêu
    Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu.
    Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu.
    Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù.
    Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì. Có người đã nói như vậy.
    Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu".
    "Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu. Thân phận thì hữu hạn. Tình yêu thì vô cùng. Chúng ta làm cách nào nuôi dưỡng tình yêu để tình yêu có thể cứu chuộc thân phận trên cây thập giá đời."
    Trịnh Công Sơn
    Cười là nước mắt khô không lệ
  3. bee2a

    bee2a Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    1.024
    Đã được thích:
    0
    Nỗi lòng của tên tuyệt vọng​
    Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: "Cái ta đáng ghét". Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
    Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.
    Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.
    Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
    Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.
    Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọn g và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.
    Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.
    Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
    Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.
    Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.
    Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...
    Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
    Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
    Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.
    Trịnh Công Sơn
    Cười là nước mắt khô không lệ
  4. Hienscarlett

    Hienscarlett Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    866
    Đã được thích:
    0
    Mình học được gì từ cuộc sống nhỉ? Cũng nhiều đó chứ.
    Bài học đầu tiên: phải biết tôn trọng và vị tha. Bài học này học không dễ dàng, muốn học mà cố gắng lắm không học được, chỉ đến khi người ta đối xử với mình như thế, mình mới hiểu thế nào là sự tôn trọng và lòng vị tha. Đến bây giờ, vẫn luôn nhắc mình fải như thế, cho dù đôi lúc, tha thứ thật khó khăn.
    Bài học thứ hai: con người hay thay đổi. Ai cũng vậy, càng lớn, càng thay đổi nhiều về suy nghĩ, về tính cách. Có những người, khi thay đổi sẽ trở nên tốt lên. Có những người, khi thay đổi sẽ trở nên xấu đi. Thế nên, không phải thất vọng khi thấy sự thay đổi đó, nếu nó xấu lên, thường thì là thế mà. Chỉ cần thở dài là được rồi. Nếu không thể, thì hãy tránh xa ra. Cuối cùng, chỉ thấy mình là ít thay đổi nhất, hầu như chẳng thay đổi gì, phải chăng suy nghĩ của mình từ xưa đến giờ phần nhiều là đúng???
    Bài học thứ ba: không nên quan tâm đến người khác quá nhiều. Khi quan tâm nhiều, lo lắng nhiều, thường đem lại sự phiền phức cho mình, đôi khi phải hi sinh mà người ta cũng không biết. Lại có những người bảo mình là ngốc ngếch. Trong lòng chẳng đã có quá nhiều chuyện rắc rối hay sao? Thế mà có ai biết đâu. Cũng đừng tìm hiểu về người khác làm gì. Đến khi hiểu được, lại buồn hay thất vọng. Cứ không biết có lẽ lại tốt hơn. Hiểu được suy nghĩ của người khác đâu phải là một việc tốt. Thảo nào ít bạn bè là phải. Nhưng mấy đứa đấy chúng nó tốt thật đấy, hơi hiếm có khó tìm.
    Keep smilling though it's so hard
    Try your best, life will be pink
    Now don't cry, don't be so sad
    Many chances are waiting for you
  5. bee2a

    bee2a Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    1.024
    Đã được thích:
    0
    Huyền thoại
    Mỗi năm tôi gặp anh vài lần. Mỗi lần thường 2-3 tiếng. Tôi ở Hà Nội, anh ở Sài Gòn. Chẳng bao giờ thư từ, điện đóm cho nhau, thế nhưng cứ mỗi lần gặp lại, y như chúng tôi chẳng hề xa nhau.
    Anh hỏi: Em vô đợt này bao lâu? Tôi nghĩ ngợi nhẩm tính: Khoảng tám ngày. Anh cũng ngây ra tính toán, và lẩm bẩm. Chốc, mình đi ăn cơm. Ăn món gì em thích. Rồi em về khách sạn. Mai, anh phải gặp bọn đầu tự Mốt, đi Vũng Tàu ký hợp đồng? Phải rồi, bốn ngày nữa mình gặp nhau. Anh chở em đi mua đồ, rồi tặng em một món gì em thích? Anh cười, ngó tôi: Còn ngón nào đeo nhẫn nữa không? Tôi xòe bàn tay ra trước anh. Sáu ngón tay có thể đeo nhẫn được thì đã kín, còn vài cái cất ở nhà. Mỗi năm vào Sài Gòn có một cái dây. Tôi cười: Bốn ngày nữa, mua cho em một con chó thật đẹp. Anh cười: Mua cho em cả ba con.
    Rồi, tôi việc tôi, anh việc anh. Tôi cắm đầu cắm cổ làm những việc cơ quan giao, vì họ thanh toán tiền tàu xe và lưu trú sáu nghìn đồng một ngày cho tôi. Ăn cơm chúa, múa cho đẹp mà. Anh chắc cũng giống tôi, ngược xuôi để hoàn thành những bản hợp đồng đã ký. Bốn ngày sắp quạ Cô bạn tôi hỏi: Sao bảo bồ ruột của mày ở đây? Tao toàn thấy mày độc thân? Tôi cười: Bồ ruột tao bận. Cô bạn bĩu môi: Thế cũng đòi là bồ. Có vài ngày không Vũng Tàu, không Đà Lạt mà toàn công chuyện? Yêu kiểu gì vậy, hả đồ kinh tế thị trường? Tôi im lặng, bị những lời khích bác của nó, lại lao vào những công việc để lấp đầy giấy đi đường và giấy giới thiệu thủ trưởng ký.
    Anh đến. Đúng hẹn. Mặt mũi anh có vẻ mệt hơn hôm đón tôi ngoài phi trường. ?oĐi, ăn gì hả em, anh đói mấy ngày?. ?oToàn nhậu sao anh?. ?oToàn nhậu, rồi xỉn, rồi ký, rồi nhậu. Anh không có hột cơm nào vào bụng suốt mấy ngày xa em?. Chúng tôi xông vào một quán hàng ăn ở ngoại ô Sài Gòn. Mới 9 giờ sáng mà toàn gọi lẩu mắm, cá kho tộ, tôm chiên và cơm. Anh cắm đầu cắm cổ ăn như thể bị đói đã vài năm. Tôi cũng ăn, tự nhiên và ngon lành như ở nhà. Vả lại, họ làm đồ ăn ngon quá, cộng với mấy ngày toàn hủ tiếu và các loại bánh.
    No say xong, anh bảo: Uống nước nhé em? Tôi lắc đầu: Không còn chỗ chứa nữa. Thế thì đi mua đồ. Tôi gật đầu. Anh phóng như bay đến khu siêu thị. Dừng ở tầng một, anh bảo: Bây giờ mua cho ba hay mẹ trước? Còn em, phải để sau cùng. Vì chỉ mua chó trước khi lên máy bay thôi. Mua tặng mẹ trước.
    Ngày mai tôi về. Ngày mai trước khi lên máy bay, anh sẽ tặng tôi một con phốc con, cụt đuôi, Bảy rưỡi tối, anh đến: Đi em. Em mặc bộ gì? Tôi may sáu bộ quần áo, váy vủng để diện với dân Sài Gòn, với anh. Nhưng chỉ có tối nay được mặc thôi. Bao lần trước cũng thế, xách đi, xách về đâu có mặc hết nhưng vẫn không chừa. Anh lật qua lật lại trong đám váy chọn bộ váy áo ngắn, màu đen: Màu đen đang mốt, em trắng, trông huyền bí. Và lần đầu tiên, sau bảy ngày tôi gặp lại anh, anh hôn nhẹ lên tóc tôi một cái, nhẹ nhàng lắm, chỉ đủ thấy anh ở bên tôi, rất gần.
    Hai đứa về khách sạn, ra đường. Đêm mùa thu ở Sài Gòn hơi lạnh. Hầu như người ta khoác áo ngoài nhè nhẹ. Đường phố sạch, không khí tinh khiết và sáng lung linh. Anh bảo: Anh đổ đầy xăng, đi bao giờ hết, mình về. Tôi cười và đặt nhẹ tay vào hông anh.
    Tôi ôm con phốc trong taỵ Anh bảo đặt tên nó là Sị Tiếng loa gọi mọi người vào phòng chờ chuẩn bị lên máy baỵ Anh ngồi bên cạnh, im lặng hút thuốc, chẳng ra buồn hay vui.
    Rồi đến lúc, còn mình tôi ở phòng đợi, mọi người đi hết rồi. Tôi bảo: Em về đây. Anh bảo: Ừ, đến giờ rồi. Và đẩy cho tôi chiếc valị Đến gần cửa ra vào, nơi mà tôi sẽ đi một mình tôi, anh đứng lại một mình anh, tôi dè dặt: Em nghe nói, anh sắp lấy vợ? Hỏi xong, mới biết mình là đàn bà và dại dột. Hỏi để làm gì cơ chứ? Anh nhìn thẳng vào tôi, khẽ gật như thể tôi không phải là bồ của anh, đã hơn chục năm quạ Như thể chúng tôi đã từng có những kỷ niệm vừa đẹp, vừa buồn và thơ mộng hết sức chứ không mang bản sắc của nền kinh tế thị trường như cô bạn tôi nói.
    Anh cũng nghe người ta ăn hỏi em rồi, chỉ đợi ngày lên xe hoa thôi? Tôi lại nhìn thẳng vào mắt anh và gật. Hoá ra, tôi không phải là đàn bà khi hỏi anh điều đó, tôi và anh yêu nhau và những người yêu nhau đều có thể hỏi nhau như vậy.
    Anh ngập ngừng: Nhà anh ấy có đông không? Có tám người. Em sẽ ở riêng chứ? Mẹ anh ấy có quý em không? Em có một phòng 6,5 mét vuông. Mẹ anh ấy quý em, bây giờ thôi còn mai kia, em không dám nói trước. Tiếng gọi người ra máy bay và tiếng động cơ máy bay rú lên. Còn sáu phút nữa, tôi vội vã quay đầu kéo chiếc vali và giữ chặt con phốc hơn. Nó bắt đầu sợ. Anh nắm lấy vai tôi, nói nhỏ: Anh yêu em. Mong em hạnh phúc. Sang năm lại vào nhé. Tôi gật. Và nước mắt bỗng tuôn rơi. Sang năm. Tôi không còn là tôi nữa, chính tôi cũng không biết tôi có thế này được không?
    Máy bay vút lên sau khi chạy lòng vòng trên đường băng. Sài Gòn còn lại sau ô cửa kính bé tí xíu. Có một cơn mưa đang đến. Không biết anh về có ướt mưa không? Anh lấy ai nhỉ, người ấy có xinh không? Tại sao, chúng tôi đã có những lúc đi với nhau cả mấy tiếng đồng hồ, và nói với nhau đủ mọi chuyện sau một năm xa cách và đủ để hiểu và nhớ về nhau đến sang năm. Tôi không hỏi anh và anh không hỏi tôi để giờ đây, tôi chẳng hiểu anh sẽ đâm đầu vào lấy ai làm vợ?
    Anh hẹn sang năm. Đời người đâu có dài gì mà mỗi lần hẹn xa quá. Liệu có ai, trên thế gian này, hẹn hò như chúng tôi?
    Tôi nhìn qua ô cửa, cố tìm dưới kia một cái gì tôi cũng chẳng rõ. Chỉ có mây và mây vỗ về bao lấy thân máy baỵ Tôi đang ở cõi hư vộ Chẳng có nghĩa gì khi đã ngồi ở đây, giữa trời xanh thăm thẳm. Mẹ anh ấy có quý em không. Anh lo cho tôi, khi về nhà chồng đối mặt với cái sự ''''mẹ chồng nàng dâu?, một cái lo của người yêu, hay người anh? Tôi bỗng trào nước mắt, và tưởng tượng rằng, dám lắm, sang năm, tôi bắt đầu nói dối, để vào với anh. Và anh, dám lắm, cũng nói dối, để chở tôi đi ăn, đi mua đồ và tối nào trước ngày tôi về, cũng đi khắp Sài Gòn bằng bốn lít xăng.
    Còn 35 phút nữa máy bay hạ cánh, 35 phút đủ để tôi tưởng tượng rằng, giờ này, sang năm, tôi lại gặp anh, giữa đất Sài Gòn. Và lại bắt đầu một tình yêu huyền thoại.
    ( Copy and paste trong ttvnlife)
    Cười là nước mắt khô không lệ
  6. pookapi

    pookapi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/06/2003
    Bài viết:
    482
    Đã được thích:
    0
    BONG BÓNG
    Nga?y bé, chị với mi?nh vâfn hi? hục tre?o lên trâ?n cu?a khu tập thê? đê? chơi. Bọn con trai tre?o lên tha? diê?u, 2 chị em lại tre?o lên đê? thô?i bong bóng. Trên cao, nắng va? gió va? bong bóng.
    Hai chị em cứ thi nhau thô?i, rô?i lại nheo mắt ngô?i nhi?n...nhưfng bong bóng nhiều màu sắc: Xanh - đỏ - tím - vàng ... Nhi?n cho đến khi bóng mo?ng dâ?n..nhạt dâ?n rô?i chi? co?n la? bọt xa? pho?ng...Lại tiếp tục thô?i lên, tiếng cươ?i vơf tan cu?ng bong bóng như thế.
    Giờ nghĩ lại vẫn thấy vui ! Thấy thích mấy trò chơi tre? con, thấy thích cái tuổi thơ trôi qua nhanh thật là nhanh.
    ...Ước mơ cũng đc thổi lên như bong bóng.
    Có ước mơ to lớn, có ước mơ bé nhỏ. Có ước mơ đích thực một chút, có ước mơ mộng mị một chút. Có ước mơ sẽ đạt đc bằng khả năng, có ước mơ thì nhờ may mắn.
    Nhưng, cuộc sống, có ước mơ mãi chi? là hoài bão, có ước mơ lại vụt tắt. Có ước mơ chẳng đầu chẳng cuối, có ước mơ chỉ là nhất thời.
    Thế nào cũng được, ước mơ vẫn rất đẹp. Ước mơ có nhiều màu sắc, ước mơ không bị đánh đồng qua lăng kính, ước mơ là dành cho mỗi người và ước mơ là của mỗi người. Ước mơ đi lên từ cuộc sống. Ước mơ la?m cho cuộc sống đẹp hơn va? ý nghifa hơn.
    Tại sao lại không ước mơ, hãy cứ ước mơ như nga?y bé ta vâfn thích nghịch bong bóng, thổi lên bong bóng, chạy theo bong bóng và ngắm nhìn bong bóng!
    Biết rằng ko pha?i lúc na?o sự thật cufng đẹp như mơ ước, thực tại đôi khi cản đường, cũng như bong bóng chưa thành hình thành khối đã vỡ nhoè, nhưng ta có cảm giác, ước mơ nâng mỗi tâm hồn lên theo chiều gió. Cho dù thế nào, vẫn rất đẹp và đáng nâng niu ...
  7. SixFeetUnder1980

    SixFeetUnder1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    If you want to learn something in this life,here are some of the things I think everyone should know:
    1.You have to know what you''re looking for and decide how much you need it.
    2.Since you have the chance to decide what you need,be ready to face the consequences of your choice.
    3.During your journey of seeking what you need,you have to be very patient.
    4.Remember that you have a mind,a heart, a soul and a body.Make sure they all agree on your destination.

    Cái này có lẽ sẽ có ích cho ai đó, những người còn đang
    Come on, sẽ còn nhiều bài học nữa cho cuộc sống này, có nghĩa là mọi điều đều có thể giải quyết, và chắc hẳn có những con người đã từng phải nếm trải những thử thách bạn đang gần đi qua. Vậy thì cố lên, lạc quan và bước tiếp, ko có ai sẽ là cô đơn cả...
  8. bee2a

    bee2a Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    1.024
    Đã được thích:
    0
    Đọc được bài này, thấy đoạn đầu giống hệt mình. Còn đoạn sau thì đang viết dở.....
    Điều bí mật
    Chị tôi bảo: "Nếu em không muốn người con trai nào đó đến với mình, thì cách tốt nhất là nhận họ làm anh kết nghĩa." Có lẽ chị đúng, vì chị là người có nhiều kinh nghiệm sống hơn tôi.

    Tôi quen anh và khi thấy anh "có ý" với mình, tôi đã thực hiện ngay lời chị dặn. Tôi thấy anh có vẻ hơi buồn, nhưng kết quả lại hoàn toàn như tôi mong muốn. Anh đã lặng im.
    Rồi anh đi xa. Lúc này tôi chợt nhận ra mình không hề vô tư trước anh như đã nghĩ. Tôi cảm thấy nhớ anh, nhớ kinh khủng. Dù mỗi tháng anh đều đặn viết thư cho tôi, nhưng những lá thư anh gửi về đều không đủ làm thỏa mãn nỗi nhớ của tôi. Anh viết thư cho tôi như viết thư cho một người em gái. Luôn khuyên tôi chăm học, ngoan và cố gắng giữ gìn sức khoẻ...
    Tôi đã chờ đợi. Nhưng anh vẫn lặng im... Thời gian đi qua. Cuối cùng tôi cũng nhận lời yêu một người con trai khác. Để đoạn tuyệt với quá khứ, tôi gom những bức thư suốt ba năm anh đã gửi cho tôi và đốt đi. Chợt một con tem bong ra...Thảng thốt! Điều mà tôi đã từng mong đợi bây giờ lại cứa vào tim tôi đau nhói. Phía sau con tem là dòng chữ anh nắn nót: Anh yêu em!
    Nhìn đống tro tàn mà trước đây ít phút còn là những lá thư xinh xắn - nơi anh cất giấu điều bí mật - tôi thầm xin lỗi anh. Và khóc!

    Được bee2a sửa chữa / chuyển vào 17:04 ngày 18/02/2005
  9. BuiCamVan

    BuiCamVan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2003
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Truyện hay quá nhóc ơi. Đọc mà tự nhiên ứa nước mắt.
    Có lẽ bởi từ lâu lắm rồi mình thầm mong một lời yêu đằm sâu, dịu dàng và trân trọng như thế.
    Chẳng đếm được bao nhiêu lần mình được nghe câu "anh yêu em". Cũng ba từ ấy thôi, mà có lần đi vào quên lãng, có lần chỉ khiến mình cười nhếch mép, có lần lúc nào nghĩ đến cũng thấy ấm áp, có lần thì khiến mình day dứt.
    Cũng thi thoảng thấy anh vào đây. Chỉ một lần anh post bài, vì bị em ép buộc. Hồi ấy thật vui, anh nhỉ! Đôi khi, em vẫn lục lại topic có bài của anh, đọc lại để rồi rúc rích cười, và để rồi...umm, chẳng biết chọn tính từ nào để miêu tả trọn vẹn cảm xúc của em nữa. Chỉ biết là cứ thấy nghẹn lại, thèm lắm được quay trở về ngày ấy. Cái ngày em dửng dưng và chẳng nghĩ nhiều đến anh.
    Tháng cuối cùng, anh biết không. Em thèm nghe ba từ ấy đến cháy ruột, cháy gan. Thế mà chỉ duy nhất một lần anh gọi em là "em yêu". Chỉ duy nhất một lần. Trong một tháng. Lại là sau khi anh đã uống say. Lại là qua tin nhắn: "ngủ ngon nhé em yêu"
    Thế mà em đã giữ cái tin ấy rất lâu.
    Có lúc ngột ngạt không chịu nổi, em đã bấm số gọi anh, hỏi han vài câu, nói linh tinh mấy chuyện. Để bỏ máy rồi lại thấy mình hèn. Quá hèn! Em tự căm ghét mình, tự dằn vặt mình, tự xấu hổ cho mình. Vì đã gọi anh.
    Anh không bao giờ hiểu được những cảm giác ấy đâu.
    Suốt một tháng ấy, em đã chờ. Để rồi mỗi ngày trôi qua chỉ thấy nỗi thất vọng, sự chán chường thoả thuê xâm lấn trái tim. Thất vọng về anh, thất vọng về sự chọn lựa của em. Sao em phải buồn đến thế? Sao phải khóc? Sao phải...???
    Anh thì có là gì!
    Buồn cười thật đấy. Chỉ sau khi em đã nói lời chia tay, anh mới lại nói là anh yêu em, nhớ em, mong có em. Thanhk you, but now, it''s worthless with me.
    Em thật sự không cần anh nữa!

Chia sẻ trang này