1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bài học giản dị...... Mục lục trang 1 .....

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi NhocVet, 08/05/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. xinhxinhkieukieu

    xinhxinhkieukieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2004
    Bài viết:
    455
    Đã được thích:
    0
    Cô gái một bông hồng
    John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng. 13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà vì dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn, anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.
    Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả lời, nhưng ngày hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc Chiến tranh thế giới lần II. Trong vòng một năm và một tháng sau đó, hai người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho mình một tấm hình nhưng cô gái từ chối. Cô cho rằng nếu anh thực lòng thì diện mạo của cô đâu có quan trọng gì. Cuối cùng đến ngày anh từ châu âu trở về, họ hẹn sẽ gặp nhau lần đầu tại nhà ga trung tâm thành phố New York vào lúc 19g. Cô gái viết: "Anh sẽ nhận ra em là người có một bông hồng trên ve áo". Khi đó, tôi thấy một người con gái bước lại phía tôi, cô ấy có một thân hình mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng loăn xoăn bên vành tai nhỏ nhắn. Cặp mắt cô ấy xanh như những đóa hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét cương quyết nhưng rất dịu dàng. Trong chiếc áo vét màu xanh nhạt cô gái trông như mùa xuân đang tới. Tôi tiến lại phía cô gái và hoàn toàn không để ý là cô ấy không có bông hồng trên ve áo. Khi tôi bước tới, cô gái nở một nụ cười nhẹ nhàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: "Đi cùng em chứ, chàng thủy thủ?". Khi ấy hầu như không tự chủ được tôi bước thêm một bước nữa lại phía cô gái, và đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng đứng ngay sau cô ấy. Đó là một người đàn bà đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó cô gái trong chiếc áo màu xanh vội vã bước đi. Tôi có cảm giác dường như con người tôi lúc đó bị chia làm hai, một nửa mong muốn được đi theo cô gái và một nửa hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thật sự chinh phục tôi. Và bà ta đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy cảm. Khi đó bỗng nhiên tôi không còn lưỡng lự nửa. Tay tôi nắm chặt cuốn sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có thể nhận ra tôi.
    Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà tôi luôn luôn và mãi mãi biết ơn. Tôi đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói, mặc dù khi nói tôi cảm thấy mình bị nghẹn lại cay đắng và thất vọng: "Tôi là trung úy John Blanchard và xin phép được hỏi chắc đây là cô Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã có thể đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời cô dùng cơm tối có được không?". Người đàn bà nở một nụ cười bao dung và trả lời: "Ta không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đóa hoa hồng này trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm gì đó !".
  2. vms

    vms Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/06/2004
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    68
    Tôi yêu tất cả các bài viết trong box này, tôi yêu tất cả những người đã viết những bài trên. Ôi cuộc sống mến thươngGiá như tôi được đọc sớm hơn những bài này
  3. Pumm

    Pumm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/12/2003
    Bài viết:
    331
    Đã được thích:
    0
    Ngôi nhà của người thợ mộc
    Một người thợ mộc già sắp đến tuổi về hưu. Ông ta nói với người chủ của mình là ông ta muốn nghỉ việc và sống một cuộc sống an nhàn với vợ và con cái, hưởng thụ cuộc sống gia đình ấm áp. Người chủ nói rằng ông ta có thể sẽ không được hưởng lương hưu nếu như nghỉ ngang nhưng người thợ già vẫn khăng khăng xin thôi việc. Người chủ tỏ ra rất tiếc nuối vì một trong những người thợ giỏi của mình phải ra đi.
    Nhưng biết không thể nào lay chuyển được người thợ già, người chủ đành đưa ra một đề nghị cuối cùng với người thợ rằng ông ta có thể hợp tác làm thêm một ngôi nhà nữa không. Người thợ đồng ý, nhưng ai cũng dễ dàng nhận ra là tâm huyết của người thợ đối với công việc không còn như xưa. Người thợ làm việc một cách hết sức uể oải, ông ta không sử dụng hết năng lực của mình, không ?ovắt óc? đối với những ?ogóc khó? của ngôi nhà, chỉ làm qua loa và toàn xài những vật liệu kém chất lượng. Thật là một điều đáng tiếc đối với một người thợ giỏi, dày dạn kinh nghiệm khi ông ta kết thúc sự nghiệp của mình bằng một sản phẩm như vậy.
    Khi ngôi nhà hoàn tất, người chủ đến kiểm tra, sau đó người chủ cầm chiếc chìa khoá nhà đưa cho người thợ già và nói: ?oĐây là ngôi nhà của anh, món quà này tôi dành tặng anh?. Thật bất ngờ và xấu hổ! Nếu người thợ già biết ông ta đang xây ngôi nhà cho chính mình, ông ấy sẽ làm tốt hơn thế. Bây giờ thì ông ấy phải sống trong ngôi nhà xấu xí và không chắc chắn do chính mình làm ra.
    Và vấn đề của chúng ta là? Chúng ta đang ?oxây? cuộc sống của chúng ta một cách đối phó chứ không phải bằng tấm lòng. Chúng ta bằng lòng với những gì đang có mà không chịu khám phá, tìm kiếm những điều tốt hơn. Điều quan trọng là chúng ta chưa bao giờ làm việc hết sức mình. Và khi "vấp ngã" thì lúc đó chúng ta mới nhận ra những hành động mà chúng ta đang làm hằng ngày lại chính là những viên gạch góp phần xây nên cuộc sống của chúng ta. Nếu nhận biết trước điều đó, hẳn chúng ta sẽ không làm như vậy.
    Hãy nghĩ về người thợ mộc, nghĩ về "ngôi nhà" của bạn. Mỗi ngày bạn đóng một cây đinh, đặt một tấm ván hay xây một bức tường cho "ngôi nhà" của mình. Hãy sáng suốt. Bởi vì bạn chỉ có duy nhất một cuộc đời để ?oxây?. Thậm chí nếu bạn chỉ có thể sống thêm một ngày nữa, thì ngày đó vẫn xứng đáng để sống một cách trọn vẹn. Bức tường lên tiếng: "Cuộc sống là một kế hoạch tự mình vạch ra và tự mình thực hiện." Cuộc sống của bạn vào ngày mai sẽ là kết quả của thái độ và sự lựa chọn của bạn ngày hôm nay.
  4. Lioncouer

    Lioncouer Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/04/2004
    Bài viết:
    354
    Đã được thích:
    63
    "Chúng ta bằng lòng với những gì đang có mà không chịu khám phá, tìm kiếm những điều tốt hơn".
    Nhưng cũng có những ý kiến ngược lại "Hãy biết hài lòng với những gì mình đang có".
    Vấn đề là làm sao biết được mình nên bằng lòng với hiện tại , hay nên tiếp tục hướng tới mục tiêu trong tương lai . Ôi , nói thì dễ nhưng biết thế nào mới là đúng
  5. xinhxinhkieukieu

    xinhxinhkieukieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2004
    Bài viết:
    455
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc là gì ?
    Chàng tuổi trẻ luôn đặt câu hỏi này với những người mà chàng cho rằng quan điểm của họ có thể giúp chàng đi đúng hướng trên con đường gian lao đi tìm hạnh phúc.

    - Hạnh phúc là gì ?
    - Hạnh phúc là tiền bạc - người thương gia giàu có đáp.
    - Hạnh phúc là sự nổi tiếng - một ca sĩ trả lời.
    - Hạnh phúc là một gia đình hòa thuận, trên dưới một lòng - một người cha đáng kính đáp.
    - Hạnh phúc là một công việc làm tốt, thân thể khỏe mạnh không bệnh tật - một anh công nhân nói.
    .........
    Và còn vô số những định nghĩa mà thoạt đầu chàng đều cho là có lý và chàng cố gắng làm theo.
    Chàng đã có một công việc rất tốt, một người vợ đảm đang cùng 2 đứa con xinh xắn, khoẻ mạnh. Chàng không bệnh tật gì, trái lại còn có một sức khỏe rất tốt. Chàng đã bắt đầu có tiếng trên thương trường và tiền bạc không còn là một nỗi băn khoăn gì cả. Thế nhưng chàng vẫn chưa thỏa mãn, chàng vẫn chưa cảm thấy hạnh phúc hoàn toàn. Có những lúc chàng cảm thấy mọi thứ sao nhạt nhẽo và vô vị dù cảm giác đó chỉ là thoáng qua. Có những lúc chàng cảm thấy trống rỗng và như lạc phương hướng. Có những lúc chàng bỗng nhiên muốn thoát khỏi mọi sự ràng buộc, thoát khỏi thế giới này. Chàng mơ mình là Robinson Cruose, là Robin Hood hay thậm chí còn là Batman. Chàng không hiểu nổi chính mình muốn gì? Và chàng tiếp tục săn tìm lời giải cho câu hỏi:
    - Hạnh phúc là gì ?
    Và một hôm chàng chợt nhớ ra một người. Vâng, đó là ông nội của chàng. Người Ông đã sống qua bao nhiêu cuộc bể dâu, đã trải qua bao nhiêu kinh nghiệm cuộc sống: chiến tranh, đói kém, giàu có, nhẵn túi, hạnh phúc, đau khổ, chết chóc... Người Ông mà số tuổi không ai trong gia đình còn nhớ chính xác là bao nhiêu. Hiện Ông đang ở đâu nhỉ? À, Ông đang ở một vùng đồi núi cách nơi chàng ở hơn 300 cây số. Chỉ cần 5 tiếng đồng hồ lái xe, chàng chắc chắn sẽ tìm được lời giải đáp.
    Khi chàng bước vào, Ông đang ngồi trên một chiếc ghế bật đung đưa, đầu tóc bạc phơ, miệng đang nhai một mẩu bánh mì, bên cạnh là một hộp cá mòi đang ăn dở.
    Chàng sà vào lòng Ông như ngày xưa và hỏi :
    - Ông ơi, hãy nói cho cháu nghe hạnh phúc là gì ?
    Ông bật cười và đáp :
    - Ồ cháu của ta, Hạnh Phúc à? Hạnh Phúc là gì ư? Hạnh Phúc là lúc này đây, là ta đang ngồi nhai ổ bánh mì và nhấm nháp con cá mòi béo ngậy này và nghe thằng cháu cưng của ta hỏi Hạnh Phúc là gì ?
  6. xinhxinhkieukieu

    xinhxinhkieukieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2004
    Bài viết:
    455
    Đã được thích:
    0
    Cà phê muối

    Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ, và hơn nữa số người trong buổi tiệc đều để ư đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất b́nh thường, không ai buồn nh́n tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với ḿnh. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng v́ lời mời quá lịch sư nên cô đồng ư.
    Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc pḥng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, măi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
    Bỗng nhiên chàng ******** người phục vụ:
    - Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
    Mọi người đứng xung quanh hết sức ngạc nhiên và nh́n chằm chằm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một th́a muối cho vào cốc cà phê và uống.
    Cô gái ṭ ṃ:
    - Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
    - Khi tôi c̣n nhỏ, tôi sống gần biển- Chàng trai giải thích- Khi chơi ở biển tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của ḿnh.
    Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi ḿnh sinh ra th́ chắc chắn sẽ yêu gia đ́nh và có trách nhiệm với gia đ́nh của ḿnh. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đ́nh... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
    Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lư tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... và cô đă t́m được người đàn ông của ḿnh qua cốc cà phê muối.
    Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, v́ " công chúa" đă t́m được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống rất hạnh phúc.
    Mọi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai- nay đă là chồng cô- một cốc cà phê với một th́a muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy.
    Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đă pha cho ḿnh cốc cà phê ngon đến thế.
    Sau 50 năm người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
    " Gửi vợ của anh,
    Xin em hăy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất- về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đă quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhằm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đă định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đă tự hứa với ḿnh sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
    Bây giờ anh đă đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc v́ ḿnh đă phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời"
    Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.
    Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
  7. eloiro

    eloiro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2003
    Bài viết:
    312
    Đã được thích:
    0
    Cả tin
    Cậu con trai mới lên 3 hỏi bố :
    - Bố ơi, trên đời này thì nên tin vào những ai?
    Người cha trìu mến bế cậu và đặt ngồi lên nóc tủ. Sau đó ông nói với con :
    - Nào nhảy xuống đây với bố, bố sẽ đỡ con và nói cho con biết điều đó!
    Cậu bé liền lao xuống vòngtay cha mình. Nhưng ông bố rụt ngay tay lại và cậu bé ngã xuống đất. Đau điếng người, cậu oà lên khóc.
    Ông bố nghiêm mặt và nói với cậu :
    - Trên đời này không tin ai hết, KỂ CẢ CHA

  8. xinhxinhkieukieu

    xinhxinhkieukieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2004
    Bài viết:
    455
    Đã được thích:
    0
    Hãy cùng suy ngẫm
    Nếu như thu gọn nhân loại toàn thế giới thành một cái làng nhỏ, ta sẽ có một cái làng như sau :
    - 57 người châu Á
    - 21 ngưòi châu Âu
    - 14 người châu Mỹ (Nam My va Bac My)
    - 8 người châu Phi
    - Sẽ có 52 phụ nữ
    - 48 đàn ông
    - 70 người da màu
    - 30 người da trắng
    - 80 người có giới tính bình thường
    - 11 nguoi lưỡng tính

    - 6 người sẽ sở hữu 59% tổng tài sản của làng, và cả 6 người đều là người Hợp chủng quốc Hoa Kỳ
    - 80 ngưòi sẽ ko có nhà ở tử tế
    - 70 người mù chữ
    - 50 người sẽ ko được ăn no
    -1 người sẽ chết
    -2 người được sinh ra
    - 1 người sẽ có máy tính
    - 1 (chỉ có 1 người) cá trình độ đại học
    Nếu như nhìn thế giới với góc độ như thế này sẽ thấy rằng chúng ta, những con người, cần sự đồng cảm, đoàn kết, sự nhẫn nại, và trí thức đến mức nào !
    Bạn hãy nghĩ về điều đó!
    Nếu sáng nay bạn thức dậy khôe mạnh, vậy là bạn hạnh phúc hơn 1 triệu người rồi dấy, những người không sống được đến tuần sau.
    Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua chiến tranh, hay sự cô độc trong những phòng giam của nhà tù, nếu bạn chưa phải hấp hối vì đói và khát, bạn hạnh phúc hơn, may mắn hơn 500 triệu người trên thế giới này.
    Nếu bạn đến nhà thờ, không sợ hãi về một ngày tận thế, hay cái chết, bạn hạnh phúc hơn 3 tỷ người trên thế giới.
    Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn đưọc ăn mặc tử tế, bạn có một mái nhà và một cái giường êm ấm, bạn giàu có hơn 75% nhân loại.
    Nếu bạn có tài khoản trong nhà băng, tiền trong ví, và một ít xu lẻ trong túi quần, bạn đã thuộc vào 8% no đủ của toàn thế giới.
    Nếu bạn đọc những dòng chữ này, bạn sẽ trở nên hạnh phúc gấp 2 lần vì
    - ai đó nghĩ đến bạn
    - bạn không nằm trong số 2 tỷ ngưòi mù chữ
    - bạn có máy tính
    Có ai đó đã nói rằng :
    - hãy hát như chẳng có ai đang nghe
    - hẫy nhảy múa như không có ai nhìn
    - hãy làm việc như thể bạn không cần tiền
    - hãy yêu như chưa từng có ai làm bạn đau đớn
    - và hãy sống, như thể trái đất này là thiên đường của bạn !!!
  9. vanyeuminhem

    vanyeuminhem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2003
    Bài viết:
    3.649
    Đã được thích:
    1
    Lời nói....
    Con: bố ơi em tè dầm
    Bố: lần sau nó tè dầm thì cắt "chim" đi
    Hôm sau người bố đi làm về thấy người em, bị cắt chim, tức giận, bế người chị quẳng xuống ao, không may cắm đúng vào cọc, cũng chết nốt....
    Một lời nói đùa có thể dẫn đến mấy cái chết thương tâm, đây cũng là bài học đơn giản và cũng rất đáng chú ý đối với tất cả chúng ta.
    (em đọc báo hôm qua, không nhớ rõ nội dung, nôm na là vậy)
  10. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Bác eloiro ơi, bài học này hình như không giản dị tí nào. Em không dám nghe lời bác dạy con em thế đâu. Ngay đến Cha Mẹ mà con cái cũng không thể tin tưởng thì nó cũng không thể tin tưởng vào bản thân nó. Ví dụ nhé:
    Cha: Con làm được mà, con tự làm đi.
    Con: Bố chỉ nói thế thôi, con không tin bố được. Con không làm được đâu.
    ===> xong nhé.

Chia sẻ trang này