1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bài thơ hay về Tổ quốc

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi phuongthao02, 10/11/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phuongthao02

    phuongthao02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/10/2007
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Những bài thơ hay về Tổ quốc

    VĨNH BIỆT XCỐTLEN

    Thôi vĩnh biệt Xcốtlen thân thiết
    Xứ sở nghìn năm lịch sử ngoan cường
    Tên gọi Xcốtlen giờ đây vĩnh biệt
    Tổ quốc muôn đời hùng vĩ, oai phong!

    Quê hương của Sark đuổi thù trên cát
    Và Tweed đánh giặc giữa biển xanh
    Nhưng giờ đây đã trở thành mảnh đất
    Bị chia làm tỉnh lẻ của người Anh.

    Dùng sức mạnh chẳng hề chinh phục nổi
    Quê hương ta hàng bao thế kỷ nay
    Nhưng đã bán chúng ta quân phản bội
    Vì những đồng tiền dơ bẩn lắm thay!

    Sắt thép người Anh chẳng thể nào khuất phục
    Những người con đã chiến đấu ngoan cường
    Nhưng người Anh đã đem vàng mua chuộc
    Đáng rủa nguyền những kẻ bán quê hương!

    Tôi chỉ tiếc chẳng dự vào trận đánh
    Cùng anh em chiến đấu với quân thù
    Vì quê hương được hy sinh anh dũng
    Như Bruce, Wallace sáng mãi nghìn thu!

    Nhưng mãi mãi cho đến giờ phút cuối
    Xin được nói lên dõng dạc, đàng hoàng:
    Sẽ nguyền rủa muôn đời quân phản bội
    Những kẻ tham vàng bán rẻ quê hương!
    _______________

    *Năm 1707 Anh và Xcốtlen ký ?oHiệp ước liên minh? (The Act of Union), theo đó hai nước thống nhất thành một quốc gia và giải tán quốc hội Xcốtlen. Trong một thời gian dài ?oHiệp ước liên minh? vẫn gợi trong lòng người dân Xcốtlen một cảm giác sỉ nhục và bị phản bội.
    Quân phản bội, bịp bợm (parcel of rogues) là cụm từ mà dân chúng dùng để gọi các đại biểu quốc hội (Scottish Commissioners). Thời Robert Burns họ gồm có 31 người.



    LÒNG TÔI Ở CAO NGUYÊN

    Lòng tôi ở Cao nguyên, không ở nơi này
    Lòng tôi ở Cao nguyên theo dấu chân nai
    Mơ đuổi hươu rừng nhớ theo vết hoẵng
    Lòng tôi ở Cao nguyên, dù tôi xa vắng.

    Tạm biệt nhé Cao nguyên, núi rừng phương bắc
    Quê hương anh hùng nghĩa tình son sắt
    Dù khi đi xa hay ở rất gần
    Tôi vẫn nhớ Cao nguyên như nhớ người thương.

    Tạm biệt nhé, những đồi cao tuyết trắng
    Tạm biệt nhé, thung lũng xanh trải rộng
    Tạm biệt nhé, hàng cây rủ bên đèo
    Tạm biệt nhé, tiếng nước chảy, suối reo.

    Lòng tôi ở Cao nguyên, không ở nơi này
    Lòng tôi ở Cao nguyên theo dấu chân nai
    Mơ đuổi hươu rừng nhớ theo vết hoẵng
    Lòng tôi ở Cao nguyên, dù tôi xa vắng.


    NƯỚC NGA

    Bây giờ lại như những tháng năm vàng
    Ba vòng đai lưng đã mòn đang run rẩy
    Những nan hoa của bánh xe kết lại
    Những bức tranh trong những bánh xe lăn.

    Ôi nước Nga, ôi nước Nga nghèo khó
    Nhà gỗ của Người màu xám thương sao
    Những bài ca của Người trong gió
    Đối với ta như nước mắt tình đầu!

    Xót thương Người ta không biết làm sao
    Cây thập ác của mình ta vẫn vác?
    Người muốn để cho kẻ làm bùa phép
    Thì vẻ tuyệt vời cướp bóc hãy trao!

    Mặc cho ai dụ dỗ, dối lừa
    Không quì gối, nước Nga không thể chết
    Duy chỉ có điều lo lắng làm mờ
    Những đường nét của Người tuyệt đẹp.

    Thôi đành thế. Một nỗi lo nhiều hơn
    Thêm giọt nước mắt, sông thêm ầm ĩ
    Còn Người vẫn thế ?" rừng và cánh đồng
    Và tấm khăn thêu trên đầu ?" vẫn thế.

    Thành có thể cả điều không thể tưởng
    Con đường dài lâu bỗng hoá nhẹ nhàng
    Khi ánh lên ở miền xa thẳm
    Ánh mắt nhìn dưới tấm khăn vuông
    Khi bài hát người xà ích cẩn trọng
    Đang vang lên thấm đượm một nỗi buồn.
    (Aleksandr Blôk)


    NHỚ MẸ HIỀN TỔ QUỐC

    Đến một ngày con tim chưa ngừng đập
    Tôi không thể quên mẹ hiền tổ quốc
    Trong ngày đau thương, tăm tối, bão giông
    Tổ quốc thân yêu, Người đẹp vô cùng!

    Nếu mai này Người hùng mạnh, tự do
    Biển dâng ngọc và mặt đất dâng hoa
    Tôi ngẩng cao đầu với niềm hạnh phúc
    Nhưng chẳng yêu Người hơn lúc này được.

    Không, máu tổ quốc đang chảy dưới gông cùm
    Mẹ càng yêu hơn, mẹ của chúng con
    Những trái tim như bầy chim lìa tổ
    Uống tình yêu từ nỗi đau của mẹ.
    (Thomas Moore)


    NƯỚC NGA VÀNG

    Ồ, tôi tin hạnh phúc là có thực
    Đến một khi chưa tắt ánh mặt trời.
    Bình minh như quyển sách kinh đỏ rực
    Báo trước rằng sẽ có một tin vui.
    Ồ, tôi tin hạnh phúc là có thực.

    Nước Nga vàng, xin Người hãy ngân vang
    Hãy xúc động, thổi không ngừng ngọn gió!
    Hạnh phúc kẻ bằng niềm vui ghi nhớ
    Nỗi buồn nước Nga của trẻ mục đồng.
    Nước Nga vàng, xin Người hãy ngân vang.

    Tiếng thì thầm dòng nước chảy tôi yêu
    Ánh hào quang của sao trên ngọn sóng.
    Và tôi yêu nỗi đau khổ ngọt ngào
    Tôi cảm tạ nhân dân Người rộng lượng.
    Tiếng thì thầm dòng nước chảy tôi yêu.
    (Sergei Esenin)


    LỜI THỀ

    Người con gái hôm nay vĩnh biệt người thương
    Sẽ biến nỗi đau thương của mình thành sức mạnh
    Ta thề với cháu con, với những nấm mồ yên lặng
    Rằng không ai bắt được ta quì gối đầu hàng!
    (Anna Akhmatova)


    TA KHÔNG CÙNG NHỮNG KẺ

    Ta không cùng những kẻ
    Bỏ quê hương, mặc cắn xé quân thù
    Ta không nghe lời tâng bốc của họ
    Và không trao cho họ những bài thơ.

    Nhưng muôn thuở thương kẻ đày phát vãng
    Như kẻ tù nhân, như kẻ tật nguyền.
    Con đường tối tăm của người du lãng
    Mùi bánh mì, ngải cứu lạ bốc lên.

    Còn ở đây, trong khói đám cháy này
    Ta phí hoài chút tuổi xuân còn lại
    Nhưng chưa từng một đòn đau nào
    Nhận về mình ta từ chối.

    Ta biết, sự đánh giá sau này, dù chậm
    Sẽ thanh minh cho từng phút, từng giờ
    Nhưng trên đời không có người đơn giản
    Không nước mắt và kiêu hãnh hơn ta.
    (Anna Akhmatova)


    NƯỚC NGA YÊU DẤU

    Ôi nước Nga yêu dấu của tôi ơi
    Nhà gỗ thông của Người mang tượng Chúa
    Một màu xanh tít tắp tận chân trời
    Cho đôi mắt được ngắm nhìn thuê thỏa.

    Giống như kẻ hành hương mùa trẩy hội
    Tôi ngắm nhìn đồng ruộng của nước Nga
    Bên bờ giậu quanh làng thấp te tái
    Những cây dương gầy guộc vẫn vui đùa.

    Hương táo chín và mật thơm lan tỏa
    Trong nhà thờ ca tụng Đức Chúa Trời
    Có tiếng kêu vù vù sau làng nhỏ
    Rồi trên đồng là điệu nhảy vui tươi.

    Tôi chạy theo lối mòn hoa cỏ nát
    Ra bao la đồng ruộng trải ngát xanh
    Đón chào tôi - như vành khuyên lúc lắc
    Là tiếng cười các cô gái vang lên.

    Nếu thiên thần đồng thanh cất tiếng gọi:
    ?oBỏ nước Nga lên sống ở thiên đường!?
    Tôi sẽ nói: ?oThiên đường tôi chẳng lấy
    Hãy trao cho tôi tổ quốc yêu thương!?
    (Sergei Esenin)


    NƯỚC NGA

    1

    Ngôi làng nhỏ chìm sâu trong thung lũng
    Những mái nhà con che khuất bởi cánh rừng.
    Chỉ nhìn thấy nơi gò cao, nơi trũng
    Một màu xanh vời vợi của trời xanh.

    Chó sói dữ từ cánh đồng trơ trụi
    Quen bóng tối dài đằng đẵng mùa đông.
    Quanh khắp sân sáng ngời lên sương muối
    Và tiếng ngựa kêu khụt khịt trong chuồng.

    Sau cành lá như đôi mắt cú vọ
    Bão tuyết nhìn vào những chiếc khăn nâu
    Và đứng sau lưới gỗ sồi dúm dó
    Như quỉ ma những cuộn sợi gai dầu.

    Chuyện ma quỉ luôn làm ta sợ hãi
    Rằng trên sông băng có những hố sâu
    Rằng những buổi tối mùa đông tê tái
    Trên bạch dương treo những sọi dây màu.

    2

    Nhưng tôi yêu người, tổ quốc mến yêu ơi!
    Tại vì sao - điều tôi không thể nói
    Tôi yêu niềm vui ngắn ngủi của người
    Yêu tiếng hát mùa xuân trên đồng nội.

    Yêu biết bao tiếng đàn muỗi vo ve
    Trên khu lều những đêm mùa cắt cỏ
    Khi các chàng trai dạo đàn ta-lin-ka
    Các cô gái nhảy vòng quanh bếp lửa.

    Lung linh như phúc bồn tử đen huyền
    Những đôi mắt sau bờ mi rực lửa.
    Nước Nga của tôi, tổ quốc yêu thương
    Tôi sung sướng nằm lăn trên thảm cỏ.

    3

    Quạ đen kêu báo tin điều tai hoạ
    Tiếng kêu dài inh ỏi giữa tầng không
    Rừng nổi gió, cây ngả mình bốn phía
    Nước dưới hồ sủi bọt trắng màu tang.

    Tiếng sấm nổ chẻ trời ra từng mảng
    Những đám mây đen trùm lấy khu rừng
    Từ màu vàng lẻ loi còn chút sáng
    Ngọn đèn trời tàn lụi giữa không trung.

    Sau cửa sổ những chàng trai nhập ngũ
    Đã được giao nhiệm vụ tới chiến trường
    Những người phụ nữ tiễn đưa nức nở
    Tiếng khóc dài đâm thủng cả tầng không.

    Những thợ cày tập trung nhau lặng lẽ
    Không nước mắt, không than vãn, buồn rầu
    Họ đem chất những bánh mỳ vào bị
    Rồi lên đường bằng một chiếc xe trâu.

    Những người dân theo họ đến cổng làng
    Rồi nói với họ những lời gì đó.
    Nước Nga ơi, đâu rồi những anh hùng
    Điểm tựa của Người trong thử thách gian khó.

    4

    Ngôi làng nhỏ ngóng chờ tin mòn mỏi
    Ai biết giờ này nơi ấy ra sao?
    Tin tức đâu, thư từ đâu chẳng thấy
    Chốn đạn bom biết sống chết thế nào?

    Mùi trầm hương thơm lừng trong rừng nhỏ
    Tiếng gõ đều trong ngọn gió nhức xương.
    Bỗng một hôm không ai ngờ đến cả
    Có những người mang đến một chồng tin.

    Những người thợ cày nâng niu quyển sổ
    Người ta đưa cho ký nhận thư từ
    Các cô gái đưa bàn tay chộp lấy
    Dải băng viền quanh ở những bức thư.

    Họ dồn thư cho cô Lusha đọc
    Xúm vòng quanh gạn hỏi hết mọi điều
    Ngồi chồm hỗm nghe tin rồi họ khóc
    Khóc để mừng chiến thắng của người yêu.

    5

    Ơi những cánh đồng, luống cày tươi rói
    Người đẹp hơn trong đau khổ của mình.
    Tôi yêu những túp lều tranh đứng đợi
    Những mẹ già tóc đã chẳng còn xanh.

    Tôi cúi xuống nâng niu đôi giày bện
    Hoà bình cho các ngươi liềm hái cày bừa.
    Qua ánh mắt những nàng dâu tôi đoán
    Số phận người chồng đang ở chiến trường xa.

    Tôi bằng lòng với nghĩ suy yếu dại
    Dù có trở thành hạt bụi, cây rêu.
    Tôi tin hạnh phúc với những người con gái
    Ngọn nến sáng lên như ánh sao chiều.

    Ý nghĩ họ, xem chừng không thể đếm
    Họ chẳng sợ gì sấm chớp, bão giông
    Sau cái cày những ước mong thầm kín
    Chẳng mơ về cái chết hoặc xiềng gông.

    Họ tin vào những dòng thư nguệch ngoạc
    Được viết ra với khó nhọc, nặng nề
    Họ khóc đón niềm vui và hạnh phúc
    Như trong mùa đại hạn đón cơn mưa.

    Với ý nghĩ người thân xa vời vợi
    Trên cỏ hoa còn đọng giọt sương trong
    Họ cảm thấy hình như sau làn khói
    Tiếng cười vui mùa cắt cỏ trên đồng.

    Ôi nước Nga, tổ quốc mến yêu ơi
    Chỉ tình yêu với Người tôi gìn giữ
    Tôi yêu niềm vui ngắn ngủi của Người
    Yêu tiếng hát mùa xuân trên đồng nội.
    (Sergei Esenin)


    NHỮNG BÔNG HOA NGÀY CŨ

    Những bông hoa ngày cũ
    Ta mang theo, một mình
    Đi vào tuyết, giá băng
    Con đường xa vời vợi.

    Vẫn theo lối mòn xưa
    Trên vai ta thanh kiếm
    Kiếm đi cùng với ta
    Trong áo sương che kín.

    Kiếm đi theo và biết
    Rằng tuyết đã dần tan
    Đằng kia đang cháy hết
    Ánh hoàng hôn cuối cùng.

    Rằng với ta ?" ngày tàn
    Chỉ màn đêm quạnh quẽ
    Tự do từ nay sẽ
    Không đi theo sau lưng.

    Ở đâu, khi muộn màng
    Ta tìm ra nơi ngủ
    Những bông hồng ngày cũ
    Đang rơi trên tuyết tan.

    Chỉ trên tuyết màu hồng
    Giọt nước mắt rơi xuống
    Ta không còn hy vọng
    Ta đợi phút lâm chung.

    Còn kiếm vẻ lạnh lùng
    Dìm hoa xưa vào tuyết.
    (Aleksandr Blôk)


    ANH ĐÃ KHÔNG CÒN NỮA

    Anh đã không còn nữa giữa trần gian
    Anh đã không đứng lên từ tuyết trắng
    Hai mươi tám nhát gươm
    Và năm phát đạn.

    Áo liệm đau buồn
    Tôi may cho người bạn đời yêu dấu
    Đất Nga ơi, sao người yêu máu
    Sao người yêu máu vậy, đất quê hương.
    (Anna Akhmatova)


    TẠI VÌ SAO

    Tại vì sao các ngươi đầu độc nước
    Và vấy bẩn lên những ổ bánh mì?
    Niềm tự do cuối cùng ta có được
    Các ngươi biến thành một ổ gian phi?

    Tại vì ta đã không từng nhạo báng
    Cái chết đắng cay của bạn bè chăng?
    Tại vì ta vẫn trung thành đứng vững
    Vẫn thuỷ chung với tổ quốc đau buồn?

    Thôi đành thế! Không hành hình, đao phủ
    Mặt đất này không đáng có nhà thơ.
    Hãy cho ta mặc áo bào sám lễ
    Ta ra đi với ngọn nến và tru.
    (Anna Akhmatova)

Chia sẻ trang này