1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bài thơ hay .

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi anhdung200644, 31/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    RU HOA
    chúm chím môi hoa lim dim mắt lá
    cái ngủ à ơi màn trời buông thả
    áo xiêm lơi lả đường cong ảo mờ
    tiếng trùng tiếng dế đắm chìm ngây thơ
    trong giấc hoa mơ có chùm ánh sáng
    một giọt sương trời sao rơi lấp loáng
    có năm ngọn gió vuốt ve má nàng
    có năm cánh sóng phập phồng mơn man
    ngôi đền thời gian làm sao che chở
    hoa biết vì ai đến thì hoa nở
    à ơi cái ngủ quyến rũ giấc hoa
    ngủ thì rực rỡ thức mà phôi pha...
    1996
    NGUYỄN TRỌNG TẠO
  2. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Lộ bản chất
    Tất nhiên đây không phải là lần đầu
    Anh đã cư xử với em như một người phàm tục
    Dù thân thể anh không có gì xuất sắc
    Trán không triết học giống Ãng Ghen, đầu không ðược hói giống Lênin
    Sự dũng cảm của anh có khi trở thành ********* với Paven
    Và thần kinh anh "mát" làm buồn lòng Các Mác
    Nói chung anh là thằng cha có tử vi không đạt
    Thầy tướng ở Lăng Ông mới liếc đã thở dài
    Cha mẹ sinh con không ai muốn con gầy
    Nhưng anh ốm nhách đến nỗi thành bất hiếu
    Ai cũng muốn người yêu mình có nụ cười hàm tiếu
    Nhưng anh ðã cười méo mó rất khó coi
    Chưa kể những đêm say xỉn đã đời
    Anh rất giống kẻ tình nghi hình sự
    Anh cũng hay "kên xì po " với đám du côn ngoài chợ
    Và thích so găng với những kẻ cầm còi
    Em chỉ cần sáng trí một chút thôi
    Sẽ thấy anh xa huy chương mà rất gần tù tội
    Nhưng đây không phải lần đầu anh lại nói
    Mỗi chúng ta đều có cuộc sống của mình
    Ðừng đem nỗi buồn tham nhũng cùng anh
    Rồi hà tiện sự hồn nhiên cần thiết
    Anh không phải là cái phao "Acsimét"
    Ðể em bám vào lơ lửng đời nhau
    Anh càng không phải là một con sâu
    Lợi dụng tình yêu ðể thành chú ****
    Trời sinh hai tay anh dài như vượn
    Vừa để quàng vai vừa để thượng đài
    Trời sinh hai chân anh lắm vết chai
    Ðủ đi bộ và đủ tìm nhà trọ
    Buồng phổi anh cháy dần vì thuốc lá
    Trái tim anh hằng khốn nạn vì yêu
    Anh có cái đầu thì thơ chiếm mất tiêu
    Khiến bao tử cứ loét ra vì rượu
    Ðó là những điều mà nếu em tham dự
    Ðừng bao giờ xâm lược đến đời nhau
    Không ai ưa bọn Hồng Vệ Binh mới lớn chút nào:
    "Em ơi dang ra cho anh làm cách mạng
    Nhích lại gần anh là mất Ðoàn mất Ðảng"
    Nhưng cũng không ai ưa thứ ái tình ăn trộm
    Ăn cướp ăn xin ăn giựt ăn mày
    Bởi vì ái tình đâu phải dĩa trái cây
    Mà lúc tim đói há mồm ra cắn
    Erich Segan nói "Yêu là đừng hối hận"
    Anh cũng tiếp lời: Yêu là phải chịu chơi
    Lúc yêu nhau mình đã rất lắm lời
    Nên lúc đối thoại em làm ơn tiết kiệm
    Ở đời sống anh là thằng gác kiếm
    Thì với ái tình anh không muốn rửa tay
    Ðời sống gờm nhau ngôn ngữ "tao mày"
    Trong tình ái gọi tiếng "em" mát ruột
    Ở đời sống người ta cần phong tước
    Trong ái tình anh chỉ thích làm dân
    Em là Thảo Bích Dung Phương Nhạn Thu Vân
    Kim Ðào Liễu Phụng Giang? gì cũng mặc
    Miễn là chúng ta tôn trọng ngầm nguyên tắc
    Anh là đàn ông, em là đàn bà
    Chúng ta khác nhau từ lúc lọt lòng ra
    Nên đây không phải lần đầu anh phẫn nộ
    Nhưng trong tình yêu nếu em làm toán đố
    Thì xin mời em mai cắp sách đến trường
    Anh vốn sợ giáo điều như sợ bảng cửu chương
    Ðừng xoa đầu anh như xoa đầu đứa trẻ
    Ðừng bắt chước nữ hoàng đi sãn nô lệ
    Ðừng để anh phải chửi tục thật kỳ
    Thà mang tiếng Mã Giám Sinh còn hơn là ôm hận Trương Chi !
    Bùi Chí Vinh
  3. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ cuối cùng
    Anh ạ, tháng ngày mau quá nhỉ !
    Một mùa thu cũ một lòng đau
    Ba năm ví biết anh còn nhớ
    Em đã câm lời có nói đâu
    Ðã lỡ thôi rồi chuyện biệt ly
    Càng khơi càng thấy lụy từng ly
    Trách ai đem cánh "ti-gôn" ấy
    Mà viết tình em được ích gì ?
    Chỉ có ba người đọc thơ riêng
    Bài thơ "đan áo" của chồng em
    Bài thơ đan áo nay rao bán
    Cho khắp người đời thóc mách xem
    Là giết đời nhau đấy biết không ?
    Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung
    Giận anh tôi viết dòng dư lệ
    Là chút dư hương điệu cuối cùng
    Từ nay anh hãy bán thơ anh
    Và để yên tôi với một mình
    Những cánh hoa lòng, hừ đã ghét
    Thì đem mà đổi lấy hư vinh
    Ngang trái đời hoa đã úa rồi
    Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi
    Buồng nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp
    Ði nhớ người, không muốn nhớ lời
    Tôi oán hờn anh mỗi phút giây
    Tôi run sợ viết bởi rồi đây
    Nếu không yên được thì tôi chết
    Ðêm hỡi, làm sao tối thế nầy !
    Năm lại, năm qua cứ muốn yên
    Mà phương trời nhớ chẳng làm quên
    Và người vỡ lỡ duyên thầm kín
    Lại chính là anh, anh của em
    Tôi biết làm sao được hỡi trời!
    Giận anh không nỡ nhớ không thôi
    Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt
    Sợ quá đi anh, có một người...
    T.T.Kh
  4. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Người Việt
    --------------------------------------------------------------------------------
    Quyển hộ chiếu tôi luôn mang bên ngực
    Bức ảnh trắng đen một khuôn mặt bình thường
    Đã lắm lúc trong tay nhà chức trách
    Khẽ hất hàm, sẵng giọng hỏi : Việt Nam ?
    - Tôi là người Việt Nam thứ thiệt
    Từ màu da, đến vóc dáng, cách nhìn
    Hiểu chỗ đứng của mình nơi xứ lạ
    Áo dẫu sờn, vẫn biết trọng đường kim.
    Chúng tôi sống hồn nhiên như cây cỏ
    Ăn miếng thơm biết trả lại miếng bùi
    Chỉ biết cho, ít khi chìa tay nhận
    Những thứ gì không trả giá mồ hôi
    Chúng tôi sống âm thầm vai nặng gánh
    Đi muôn nơi, vẫn nhớ đến cội nguồn
    Lòng nhẫn nhục trước bao điều ngang trái
    Lau sạch dòng nước mắt, lại bao dung.
    Nếu ai đó có chiều dài lịch sử
    Có chiến công, có dâu bể, thăng trầm
    Thì nước Việt vinh quang chưa hề tắt
    Phù sa bồi văn hiến mấy ngàn năm !
    Từng sát cánh những năm dài cầm súng
    Máu nhân dân cùng đổ một chiến hào
    Chúng tôi muốn chặng đường dài phía trước
    Ta sẽ cùng thân ái nắm tay nhau.
    Và chắc chắn điều này không xa nữa
    Vào kỷ nguyên ta sánh bước ngang tầm
    Nhà chức trách khi đó cầm hộ chiếu
    Sẽ nghiêng mình, trân trọng hỏi : Việt Nam ?
    (St)
  5. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    BÀI THƠ BỊ LỖI
    mơ thoát khỏi dòng sông những con cá cố nhảy lên bờ
    tôi không mơ trời cao tôi ở trọ trời cao
    căn hộ khép kín ép chặt dần tháng ngày
    chiếc computer trong xó tối mở ra thế giới
    lách cách lách cách lách cách lách cách
    không chịu nổi à ơi
    không chịu nổi chuẩn mực
    lách cách lách cách cạch
    computer lỗi
    đôi khi lỗi lầm mở ra tư duy mới
    đôi khi không thể làm thơ lại tốt hơn làm thơ
    trở lại giấc mơ đập vỡ bức tường
    thấy hiện ra người quả phụ trẻ
    mắt đắm đuối quở trách
    lách cách lách cạch lách cách cạch
    một bóng người đè nặng một bóng hoa
    những con cá đói khát trên đất khô
    quẫy nát bóng người bóng hoa
    quẫy nát computer
    quẫy nát bức tường vỡ
    quẫy nát trời xanh
    tôi thoát khỏi có vần không vần à ơi không à ơi hũ nút không hũ nút
    tôi tự do lơ lửng trời cao.
    25.2.2005
    NGUYỄN TRỌNG TẠO
  6. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    ÁNH SÁNG
    Lối thoát duy nhất của anh
    Là phải tự vạch một con đường đi qua chồng sách này
    Đi qua sự nghèo nàn của ngôn từ
    Để gặp một sợi chỉ ánh sáng nối hai bờ vực tối thẳm sâu
    Chúng ta ngồi dưới bóng râm
    Và nói những điều ồn ào nóng nực
    Nhưng khi lê bước dưới mặt trời cháy gắt
    Con người thường không nói gì
    Người ngủ một mình là người cô đơn nhất
    Người không ngủ là người cô đơn nhiều hơn
    Họ đối thoại với bóng đêm - kẻ canh giữ ánh sáng
    Người làm cỏ và những chùm trái mộng
    Kẻ đang thức là cơn khát của những người ngủ say
    Chúng ta không thể nào hiểu được ngôn ngữ của loài kiến
    Con người bất lực trong cách giải thích
    Bởi chúng ta chẳng có gì cả
    Ngoài cát và mưa, và cỏ, những nỗi buồn?
    Thơ của Nhà báo Nguyễn Việt Chiến
  7. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    BÀI THƠ CỦA MỘT NGƯỜI YÊU NƯỚC MÌNH
    Buổi sáng tôi mặc áo đi giầy ra đứng ngoài đường
    Gió thổi những bông mía trắng bên sông
    mùi toóc khô còn thơm lúa mùa qua
    bầy chim sẻ đậu trước sân nhà
    những đứa trẻ đứng nhìn ngấp nghé
    Tôi yêu đất nước này như thế
    Mỗi buổi mai
    bầy chim sẻ ngoài sân
    gió mát và trong
    đường đi đầy cỏ may và muộng chuộng
    Tôi vẫn sống
    vẫn ăn
    vẫn thở
    như mọi người
    đôi khi chợt nhớ một tiếng cười lạ
    một câu ca dao buồn có hoa bưởi hoa ngâu
    một vết bìm khô trên mặt đá
    không có ai chia tay
    cũng nhớ một tiếng còi tàu
    Mẹ tôi thức khuya dậy sớm
    năm nay ngoài năm mươi tuổi
    chồng chết đã mười mấy năm
    thủa tôi mới đọc được i tờ
    mẹ thương tôi mẹ vẫn tảo tần
    nước sông gạo chợ
    Nhà hai buổi nhà không khi nào vắng người đòi nợ
    sống qua ngày nên phải nghiến răng
    cũng không vui nên mẹ ít khi cười
    những buổi trưa buổi tối
    ngồi một mình hay khóc
    vẫn thở dài mà không nói ra
    thương con không cha
    hẩm hiu côi cút
    Tôi yêu đất nước này xót xa
    mẹ tôi nuôi tôi mười mấy năm không lấy chồng
    thương tôi nên ở goá nuôi tôi
    những đứa con nhà giàu hàng ngày chửi bới
    chúng cho mẹ con tôi áo quần tiền bạc như cho một đứa hủi
    ngày kỵ cha họ hàng thân thích không ai tới
    Thắp ba cây hương
    với mấy cái bông hải đường
    mẹ tôi khóc thút thít
    cầu cha tôi phù hộ tôi nên người
    con nó còn nhỏ dại
    trí chưa khôn chân chưa vững bước đi
    tôi một mình nuôi nó có kể chi mưa nắng
    Tôi yêu đất nước này cay đắng
    những đêm dài thắp đuốc đi đêm
    quen thân rồi không ai còn nhớ tên
    dĩ vãng đè trên lưng thấm nặng
    áo mồ hôi những buổi chợ về
    đời cúi thấp
    giành từng lon gạo mốc
    từng cọng rau, hột muối
    vui sao khi còn bữa đói bữa no
    mẹ thương con nên cách trở sông đò
    hàng gánh nặng phải qua cầu xuống dốc
    đêm nào mẹ cũng khóc
    đêm nào mẹ cũng khấn thầm
    mong con khôn lớn cất mặt với đời
    Tôi yêu đất nước này khôn nguôi
    tôi yêu mẹ tôi áo rách
    chẳng khi nào nhớ tuổi mình bao nhiêu
    Tôi bước đi
    mưa mỗi lúc một to
    sao hôm nay lòng thấy chật
    như buổi sáng mùa đông chưa có mặt trời mọc
    con sông dài nằm nhớ những chặng rừng đi qua
    nỗi mệt mỏi, rưng rưng từng con nước
    chim đậu trên cành chim không hót
    khoảng vắng mùa thu ngủ trên cỏ may
    Tôi yêu đất nước này những buổi sớm mai
    không ai cười không tiếng hát trẻ con
    đá đất cỏ cây ơi
    lòng vẫn thương mẹ nhớ cha
    ăn quán nằm cầu
    hai hàng nước mắt chảy ra
    mỗi đêm cầu trời khấn Phật cho tai qua nạn khỏi
    ngày mai mua may bán đắt
    Tôi yêu đất nước này áo rách
    căn nhà dột phên không ngăn nổi gió
    vẫn yêu nhau trong từng hơi thở
    lòng vẫn thương cây nhớ cội hoài
    thắp đèn đêm ngồi đợi mặt trời mai
    Tôi yêu đất nước này như thế
    như yêu cây cỏ trong vườn
    như yêu mẹ tôi chịu khó chịu thương
    nuôi tôi thành người hôm nay
    yêu một giọng hát hay
    có bài mái đẩy thơm hoa dại
    có sáu câu vọng cổ chứa chan
    có ba ông táo thờ trong bếp
    và tuổi thơ buồn như giọt nước trong lá sen
    Tôi yêu đất nước này và tôi yêu em
    thủa tóc kẹp gái ngoan học trò
    áo trắng và chùm hoa phượng đỏ
    trong bước chân chim sẻ
    ngồi học bài và gọi nhỏ tên tôi
    hay nói chuyện huyên thuyên
    chuyện trên trời dưới đất rất lạ
    chuyện bông hoa mọc một mình trên đá
    cứ hay cười mà không biết có người buồn
    Sáng hôm nay gió lạnh vẫn còn
    khi xa nhà vẫn muốn ngoái lại
    ngó cây cam cây cải
    thương mẹ già như chuối ba hương
    em chưa buồn
    vì chưa rách áo
    Tôi yêu đất nước này rau cháo
    bốn ngàn năm cuốc bẫm cày sâu
    áo đứt nút qua cầu gió bay
    tuổi thơ em hãy giữ cho ngoan
    Tôi yêu đất nước này lầm than
    mẹ đốt củi trên rừng và cha làm cá ngoài biển
    ăn rau rìu rau có rau trai
    nuôi lớn người từ ngày mở đất
    bốn ngàn năm nằm gai nếm mật
    một tấc lòng cũng trứng Âu Cơ
    một tiếng nói cũng đầy hồn Thánh Gióng
    Tôi đi hết một ngày
    gặp toàn người lạ
    chưa ai biết chưa ai quen
    không biết tuổi không biết tên
    cùng sống chung trên đất
    cùng nỗi đau chia cắt Bắc Nam
    cùng có chung tên gọi Việt Nam
    mang vết thương chảy máu ngoài tim
    cùng nhức nhối với người chết oan ức
    đấm ngực giận hờn tức tối
    cùng anh em cất cao tiếng nói
    bản tuyên ngôn mười bốn triệu người đòi độc lập tự do
    bữa ăn nào cũng phải được no
    mùa lạnh phải có áo ấm
    được nói cười hát ca yêu đương không ai cấm
    được thờ cúng những người mình tôn kính
    hai mươi năm cuộc đời chưa khi nào định
    Tôi trở về căn nhà nhỏ
    đèn thắp ngọn lù mù
    gió thổi trong lá cây xào xạc
    vườn đêm thơm mát
    bát canh rau dền có ớt chìa vôi
    bên hàng xóm có tiếng trẻ con khóc
    mẹ bồng con lên non ngồi cầu Ái Tử
    Đất nước hôm nay đã thấm hồn người
    ve sắp kêu mùa hạ
    nên không còn mấy thu
    đất nước này còn chua xót
    nên trông ngày thống nhất
    cho bên kia không gọi bên này là người miền Nam
    cho bên này không gọi bên kia là người miền Bắc
    lòng vui hôm nay không thấy chật
    Tôi yêu đất nước này chân thật
    như yêu căn nhà nhỏ có mẹ của tôi
    như yêu em nụ hôn ngọt trên môi
    và yêu tôi đã biết làm người
    cứ trông đất nước mình thống nhất
    19/12/1967
    Trần Vàng Sao
  8. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1

    NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỐN MƯƠI BA TUỔI NÓI VỀ MÌNH
    1.
    tôi tuổi tỵ
    năm nay bốn mươi ba tuổi
    thường không có một đồng trong túi
    buổi sáng buổi chiều
    thứ hai thứ ba thứ bảy chủ nhật
    trong nhà ngoài sân với hai đứa con
    cây cà cây ớt
    con chó con mèo
    cái đầu gãy cái tay gãy của con búp bê
    cọng cỏ ngọn lá vú sữa khô
    thúng mủng chai chén sách vở quần áo mũ nón cuốc rựa trên ghế dưới bàn
    hai ba ngày một tuần một tháng có khi không đi đâu hết
    một hai ba giờ sáng thức dậy ngồi vác mặt ngó trời nghe chó sủa
    miếng nước trà mốc nguội có mùi bông lài rát cổ
    cũng không có chi phiền
    vấn một điếu thuốc hút
    hai ba lần tắt đỏ
    rồi nửa chừng rách giấy
    bạn bè gặp nhau
    cho uống một ly cà phê
    một lần
    qua hai lần phải tránh
    không phải ai cũng nghĩ như mình
    nhiều đứa vui gặp nhau cho năm ba đồng một chục
    đưa tay cầm lấy
    miệng nói không được
    2.
    tôi thấy tôi như người tù được thả rông
    lang thang giữa đường giữa phố
    nhìn hết mọi người
    xem mình lâu ngày mặt mũi có khác người không
    tôi đi lui
    tôi đi tới
    phố phường đông chật
    tiếng cười tiếng la tiếng nói tiếng xe cộ
    chẳng có ai quen thử nói chào tôi một tiếng
    tôi đưa hai tay lên đầu vuốt tóc
    lấy chân hất một hòn đá
    cúi xuống nhìn mấy bao thuốc không bên lề đường
    rồi đi về
    qua cầu dép sút một quai
    tôi không muốn nhớ gì hết
    3.
    tôi ngồi trên hòn đá trước nhà
    buổi chiều không có một con chim đậu trên cây
    đám trẻ con chia phe bắn nhau cười la ngoài sân
    đứa sống đứa chết cãi nhau ăn gian chưởi thề
    những người đi bán về nói chuyện to
    hai đứa nhỏ nhà bên cạnh cầm đèn che miếng lá chuối
    qua xin lửa hỏi tôi nấu cơm chưa
    tôi cười lắc đầu muốn đi ngủ
    trong gió có mùi rơm cháy
    tôi không biết làm gì hết
    tôi bỏ hai chân ra khỏi dép cho mát
    đám trẻ con bỏ chơi chạy theo phá đàn trâu bò đi qua
    tôi bước vào nhà mở rộng hai cánh cửa lớn thắp một cây đèn để lên bàn thờ
    hai đứa con ra ngoài đường chờ mẹ chưa về
    trời còn lâu mới tối
    tôi đi gánh một đôi nước uống
    4.
    tôi sống yên ổn với những việc làm hàng ngày của mình
    không định được ngày mai
    có một đồng để mua cho con nửa cái bánh tráng hay hai
    cái kẹo gừng
    có hai đồng cất dưới chân đèn trên bàn thờ
    lỡ khi hết dầu thắp tới bữa thiếu ruốc hết bột ngọt
    mả cha cuộc đời quá vô hậu
    cơm không có mà ăn
    ngó lui ngó tới không biết thù ai
    những thằng có thịt ăn thì chẳng bao giờ ỉa vất
    5.
    lâu ngày tôi thấy quen đi
    như quen thân thể của mình
    tiếng ho gà nửa đêm của những đứa bé chưa đầy hai tuổi
    buổi chiều không có cơm ăn
    những con ruồi ăn nước mũi khô trên má
    những đứa đau quan sát những con chuột
    chết lòi ruột ở bến xe đò
    những tiếng cha mẹ vợ chồng anh em
    con cái chưởi bới la hét trong bữa ăn
    người điên ở trần đứng làm thinh
    giữa trời mưa ngoài chợ
    những ngày hết gạo hết tiền hết củi
    muối sống không còn một hột của tôi
    những trách canh rau khoai tháng năm không có bột ngọt
    hai mắt tôi mở to
    đầu tôi cúi thấp
    miệng tôi há ra
    những lá khoai nhám và rít mắc vài hột cơm
    dồn cứng chật cuống họng
    nói thật lúc này tôi muốn được say rượu
    họa may thấy một đồng thành ba bốn đồng
    6.
    nhiều khi tôi quá chán
    chân tay rã rời
    đầu óc đau nhức
    không muốn làm gì hết
    mấy đứa nhỏ chơi buôn bán bỏ đi đâu không biết
    để đất đá lá cây đầy nhà
    tôi dựa cửa ngồi yên một chỗ
    dụi mắt nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác
    nói chi tới những đứa đã chết trên rừng giữa phố
    bạn bè có đứa giàu đứa nghèo
    đứa ngụy đứa cách mạng
    đứa của tiền ăn tiêu mấy không hết
    đứa không có được một cái áo lành
    đứa đi kinh tế mới ba bốn bảy tám năm
    trở về xách một cái bị lát
    mặt cắt không có một hột máu
    đứa đạp xe thồ ngồi vắt chân ăn củ sắn
    chờ khách ở bến xe
    đứa vô tích sự ở nhà không có việc chi làm
    có đứa râu tóc dài che kín mặt
    có đứa tàn không nhớ mình tên chi
    có đứa chịu không nổi dắt vợ con vào nam
    ăn chợ ngủ đường
    mỗi lần gặp nhau mở to mắt cười hút một điếu thuốc
    hết chuyện nói
    hai đứa con đi chơi về cười nói
    đứa nhỏ bắt tôi đánh trống
    cho nó làm ông địa múa thiên cẩu
    7.
    cái trống lon mặt ni lông và hai chiếc đũa tre
    tôi đánh
    múa đi các con
    này đây cái nón gãy vành làm đầu thiên cẩu
    và sợi dây chuối treo ngọn lá làm tiền
    múa đi các con
    cái bụng ông địa to tròn giơ lỗ rún gài nút áo không được
    ông địa chống tay vỗ bụng ngửa mặt lên trời cười ha ha
    tôi vỗ tay hoan hô
    và không biết mình có nhớ ra được
    cái mặt ông địa không
    Tháng Chín 1984
    Trần Vàng Sao
  9. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    TRÁI TIM VALENTINE

    Không sắc lệnh nào chống lại được Tình Yêu
    Linh mục Valentine không tuân theo Hoàng Đế
    Ông bí mật cho tình yêu hành lễ
    Và ông bị tử hình ?" hóa Biểu tượng Tình Yêu.

    Trái tim Valentine trong ***g ngực của tôi
    Trong ngực bạn
    Trong ngực Em
    Cay đắng
    Suối ngọt Chocolate mãi chảy tràn dâng tặng
    Những lứa đôi
    Những ngày Thánh Tình Yêu!

    Anh gửi Em tấm thiệp giản dị thôi
    Trái tim kết những đóa hồng tươi mãi
    Trái tim Valentine cuối đời anh gặp lại
    Cuối đời anh
    Giữ mãi
    Một tình yêu

    Valentine
    Bất tử trước giáo điều?

    14.2.2008
    NGUYỄN TRỌNG TẠO
  10. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    PHÚT DỐI LÒNG
    Trong vòng tay mèo rên rung tần sóng đêm sâu
    Người tình nói: Em yêu anh
    Người vợ nói: Em yêu anh
    Con điếm nói: Em yêu anh
    Anh tự nguyện nồng nàn lửa cháy.
    Trong phiên tòa búa gõ dội óc người
    Nguyên đơn nói: Tôi nói thật
    Bị can nói: Tôi nói thật
    Chứng nhân nói: Tôi nói thật
    Quan tòa tuyên bản án
    Sự thật của quan tòa.
    Ngoài xa kia biển hát lời sóng
    Gió hát lời cây
    Trời xanh màu mắt ai thăm thẳm?
    Tôi lạc mình thơ ngây lối cỏ non
    Lẩm nhẩm bài ca phút dối lòng.
    1.4.2008
    NGUYỄN TRỌNG TẠO

Chia sẻ trang này