1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bài thơ hay .

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi anhdung200644, 31/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Chiê?u ba mươi tết​

    Trơ?i lún phún mưa xuân đươ?ng các ngof
    Lâ?m nhưfng bu?n va? đâ?y nhưfng ngươ?i đi.
    Trong vươ?n đa?o đaf nhiê?u bông nơ? đo?
    Va? đaf nhiê?u nêu dựng khánh khua thi.
    Va? rất nhiê?u ông gia? ngô?i lau quét
    Trước ba?n thơ? tha?nh kính thắp tuâ?n nhang.
    Trong khi ấy tiếng lợn kêu eng éc
    Khắp xóm la?ng lâfn tiếng chư?i nhau vang.
    Trên sông nước trong khoang thuyê?n chơ? vội,
    Giưfa bọn ngươ?i vê? tết chuyện ba hoa.
    Một luf khách lạnh lu?ng ôm khăn gói,
    Mắt mơ ma?ng theo tiếng pháo xa xa.
    Anh Thơ
  2. bunnie

    bunnie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Chợ tết
    Khắc gỗ, Nguyễn Tường Vinh​
    Đoàn Văn Cừ không phải nhiếp ảnh gia, cũng không là họa sỹ mà bài thơ này của ông rực rỡ sắc màu.
    CHỢ TẾT
    Đoàn văn Cừ
    Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi,
    Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh,
    Trên con đường viền trắng mép đồi xanh,
    Người các ấp tưng bừng ra chợ tết.
    Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc;
    Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon,
    Vài cụ già chống gậy bước lom khom,
    Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ.
    Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ,
    Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu,
    Con bò vàng ngộ nghĩnh đuổi theo sau.
    Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa,
    Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa,
    Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh,
    Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh.
    Người mua bán ra vào đầy cổng chợ.
    Con trâu đứng vờ rim hai mắt ngủ,
    Để lắng nghe người khách nói bô bô.
    Anh hàng tranh kĩu kịt quẩy đôi bồ,
    Tìm đến chỗ đông người ngồi giở bán.
    Một thầy khóa gò lưng trên cánh phản,
    Tay mài nghiên hí hoáy viết thơ xuân.
    Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm,
    Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ.
    Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ,
    Nước thời gian gội tóc trắng phau phau.
    Chú hoa man đầu chít chiếc khăn nâu,
    Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu.
    Áo cụ lý bị người chen sấn kéo,
    Khăn trên đầu đang chít cũng bung ra.
    Lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà,
    Quên cả chị bên đường đang đứng gọi.
    Mấy cô gái ôm nhau cười rũ rượi,
    Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa.
    Những mẹt cam đỏ chót tựa son pha.
    Thúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết,
    Con gà trống mào thâm như cục tiết,
    Một người mua cầm cẳng dốc lên xem.
    Chợ tưng bừng như thế đến gần đêm,
    Khi chuông tối bên chùa văng vẳng đánh,
    Trên con đường đi các làng hẻo lánh,
    Những người quê lũ lượt trở ra về.
    Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê,
    Lá đa rụng tơi bời quanh quán chợ
    Được bunnie sửa chữa / chuyển vào 10:51 ngày 26/09/2006
  3. hoangthuy

    hoangthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2003
    Bài viết:
    3.057
    Đã được thích:
    2
    Dù rằng (Nguyễn Bính).
    Dù rằng một chữ cũng thơ
    Dù rằng một thoáng cũng thừa xót xa
    Dù rằng một cánh cũng hoa
    Dù rằng một nửa cũng là trái tim
    Dù không nói, dù lặng im
    Dù sao anh cũng thương đêm nhớ ngày....
    (1961).
    Tro Tàn Quá Khứ (Lê Quang Trọng)
    Lả tả bay trên thành phố đông người
    Tro quá khứ của tình yêu em đã đốt
    Cái quá khứ không đem mà ăn được
    Nhưng con người lại chẳng thể quên
    Dẫu bây giờ không được nắm tay em
    Mắt trong mắt như cái thời lửa cháy
    Nhưng hãy lọc trong tàn tro đen ấy
    Có những điều đốt mãi chẳng thành tro
    Được hoangthuy sửa chữa / chuyển vào 13:02 ngày 26/09/2006
  4. hoangthuy

    hoangthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2003
    Bài viết:
    3.057
    Đã được thích:
    2
    Mọi người ơi cho tôi hỏi chút: ngày xưa tôi biết một bài thơ rất hay, nhưng bây giờ thì quên rồi, chỉ còn nhớ được như thế này thôi:
    " Tôi nghĩ tình yêu như một chuyến đi đường
    Khi dừng lại có nghĩa là chấm hết
    Bởi cái được luôn luôn là cái mất
    Như cuộc đời năm tháng khác chi đâu
    ....
    Sao em đã cho mà còn ngần ngại
    Chuyến xe tôi đã dừng lại giữa đường
    ........"
    Có ai biết về bài đó và nhớ được từ đầu đến cuối không? Nếu có thì post lên nhé tôi xin hậu tạ 5* .
  5. ghostsg

    ghostsg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/10/2003
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0
    Hy vọng đây đúng là bài thơ bạn tìm
    Chuyến đi
    nguyễn hoàng sơn
    Tôi biết tình yêu là những chuyến đi đường
    Khi dừng lại có nghĩa là chấm hết
    Bởi cái được luôn luôn là cái mất
    Như cuộc đời năm tháng khác gì đâu
    Hạnh phúc là những gì đã trao được cho nhau
    Sao anh không hiểu điều đơn giản ấy?
    Sao anh đã cho mà còn ngần ngại?
    Chuyến xe tôi đã dừng lại giữa đường
    Những ai đang và sẽ yêu đương
    Xin hãy nghe một lời tôi nói lại
    Đừng đến với người yêu mang theo lòng tự ái
    Đừng tính toan để rồi ân hận xót xa
    Đám mây bay đi còn trở lại cùng ta
    Tình yêu một khi đã xa đi là vĩnh viến
    Bát nước đổ khó đong cho đầy miệng
    Lòng hối hận muộn màng nào có ích chi đâu
    Vết thương trên tay trời trở gió thì đau
    Vết thương lòng không định kỳ như thế
    Nhưng nào phải là không có thể
    Khi cuộc đời thổi gió vào anh
    Khi máu thôi hồng và tóc chẳng còn xanh
    Khi từ giã tuổi thanh xuân nồng nhiệt
    Khi đi hết lòng mình ta sẽ tiếc
    Những chuyến xe không đi tới tận cùng.
  6. hoangthuy

    hoangthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2003
    Bài viết:
    3.057
    Đã được thích:
    2
    Đúng nó rồi đấy. Thanks bác nhiều, đã vote cho bác 5*. Post bài thơ không thì lại là spam
    Thu Rừng (Huy Cận)
    Bỗng dưng buồn bã không gian,
    Mây bay lũng thấp giăng màn âm u.
    Nai cao gót lẫn trong mù
    Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về.
    Sắc trời trôi nhạt dưới khe;
    Chim đi, lá rụng, cành nghe lạnh lùng.
    Sầu thu lên vút, song song
    Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu.
    Non xanh ngây cả buồn chiều
    - Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia.
    .......................................
    Được hoangthuy sửa chữa / chuyển vào 14:26 ngày 27/09/2006
  7. hoangthuy

    hoangthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2003
    Bài viết:
    3.057
    Đã được thích:
    2
    Xin lỗi bạn, tôi có thể sửa vài chỗ mà tôi nhớ được không?
    Chuyến đi
    nguyễn hoàng sơn
    Tôi nghĩ tình yêu là những chuyến đi đường
    Khi dừng lại có nghĩa là chấm hết
    Bởi cái được luôn luôn là cái mất
    Như cuộc đời năm tháng khác gì đâu
    Hạnh phúc là những gì đã trao được cho nhau
    Sao anh không hiểu điều đơn giản ấy?
    Sao anh đã cho mà còn ngần ngại?
    Chuyến xe tôi đã dừng lại giữa đường
    Hỡi những người đang và sẽ đến với yêu đương
    Xin hãy nghe một lời tôi nói lại
    Đừng đến với tình yêu mang theo lòng tự ái
    Đừng tính toan để rồi ân hận xót xa
    Đám mây bay đi còn trở lại cùng ta
    Tình yêu một ra đi là mãi mãi
    Bát nước đổ khó đong cho đầy lại
    Hối hận muộn màng nào có ích đâu
    Vết thương trên tay trời trở gió thì đau
    Vết thương lòng chẳng định kỳ như thế
    Nhưng nào phải là không đáng kể
    Khi cuộc đời thổi gió vào anh
    Khi máu thôi hồng và tóc chẳng còn xanh
    Khi từ giã tuổi thanh xuân nồng nhiệt
    Khi trống trải lòng mình ta sẽ tiếc
    Những chuyến xe không đi tới tận cùng.
    Được hoangthuy sửa chữa / chuyển vào 13:55 ngày 26/09/2006
  8. hoangthuy

    hoangthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2003
    Bài viết:
    3.057
    Đã được thích:
    2
    Cái topic này hay thật, nó đánh thức cái máu yêu thơ của mình. Hồi bé suốt ngày thơ với thẩn, giờ lớn lại bỏ quên thói quen đọc thơ sưu tầm và chép những bài thơ mình thích. Mình gặp lại khá nhiều bài mà mình đã từng rất thích " Chín mươi ngày nhẩy nhót ở đồng quê, ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ" Ngày xưa có thể ngâm nga bài đấy mãi không chán khi sắp được nghỉ hè. Ngày xưa nguồn thơ duy nhất của mình là báo Hoa Học Trò với mục nhưng bài thơ bất hủ (hình như tên mục đó là như thế), mục đó bây giờ không còn nữa, tiếc ghê.
    Đây là bài "Bên kia sông Đuống" của Hoàng Cầm.
    Bên Kia Sông Đuống (Hoàng Cầm)
    Em ơi! Buồn làm chi
    Anh đưa em về sông Đuống
    Ngày xưa cát trắng phẳng lỳ
    Sông Đuống trôi đi
    Một dòng lấp lánh
    Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ
    Xanh xanh bãi mía bờ dâu
    Ngô khoai biêng biếc
    Đứng bên này sông sao nhớ tiếc
    Sao xót xa như rụng bàn tay
    Bên kia sông Đuống
    Quê hương ta lúa nếp thơm đồng
    Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong
    Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp
    Quê hương ta từ ngày khủng khiếp
    Giặc kéo lên ngùn ngụt lửa hung tàn
    Ruộng ta khô
    Nhà ta cháy
    Chó ngộ một đàn
    Lưỡi dài lê sắc máu
    Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang
    Mẹ con đàn lợn âm dương
    Chia lìa đôi ngả
    Đám cưới chuột tưng bừng rộn rã
    Bây giờ tan tác về đâu ?
    Ai về bên kia sông Đuống
    Cho ta gửi tấm the đen
    Mấy trăm năm thấp thoáng
    mộng bình yên
    Những hội hè đình đám
    Trên núi Thiên Thai
    Trong chùa Bút Tháp
    Giữa huyện Lang Tài
    Gửi về may áo cho ai
    Chuông chùa văng vẳng nay người ở đâu
    Những nàng môi cắn chỉ quết trầu
    Những cụ già phơ phơ tóc trắng
    Những em xột xoạt quần nâu
    Bây giờ đi đâu ? Về đâu ?
    Ai về bên kia sông Đuống
    Có nhớ từng khuôn mặt búp sen
    Những cô hàng xén răng đen
    Cười như mùa thu tỏa nắng
    Chợ Hồ, chợ Sủi người đua chen
    Bãi Tràm chỉ người dăng tơ nghẽn lối
    Những nàng dệt sợi
    Đi bán lụa mầu
    Những người thợ nhuộm
    Đồng Tỉnh, Huê Cầu
    Bây giờ đi đâu ? Về đâu ?
    Bên kia sông Đuống
    Mẹ già nua còm cõi gánh hàng rong
    Dăm miếng cau khô
    Mấy lọ phẩm hồng
    Vài thếp giấy dầm hoen sương sớm
    Chợt lũ quỷ mắt xanh trừng trợn
    Khua giầy đinh đạp gẫy quán gầy teo
    Xì xồ cướp bóc
    Tan phiên chợ nghèo
    Lá đa lác đác trước lều
    Vài ba vết máu loang chiều mùa đông
    Chưa bán được một đồng
    Mẹ già lại quẩy gánh hàng rong
    Bước cao thấp trên bờ tre hun hút
    Có con cò trắng bay vùn vụt
    Lướt ngang dòng sông Đuống về đâu ?
    Mẹ ta lòng đói dạ sầu
    Đường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơ
    Bên kia sông Đuống
    Ta có đàn con thơ
    Ngày tranh nhau một bát cháo ngô
    Đêm líu díu chui gầm giường tránh đạn
    Lấy mẹt quây tròn
    Tưởng làm tổ ấm
    Trong giấc thơ ngây tiếng súng dồn tựa sấm
    Ú ớ cơn mê
    Thon thót giật mình
    Bóng giặc dày vò những nét môi xinh
    Đã có đất này chép tội
    Chúng ta không biết nguôi hờn
    Đêm buông xuống dòng sông Đuống
    -- Con là ai ? -- Con ở đâu về ?
    Hé một cánh liếp
    -- Con vào đây bốn phía tường che
    Lửa đèn leo lét soi tình mẹ
    Khuôn mặt bừng lên như dựng giăng
    Ngậm ngùi tóc trắng đang thầm kể
    Những chuyện muôn đời không nói năng
    Đêm đi sâu quá lòng sông Đuống
    Bộ đội bên sông đã trở về
    Con bắt đầu xuất kích
    Trại giặc bắt đầu run trong sương
    Dao loé giữa chợ
    Gậy lùa cuối thôn
    Lúa chín vàng hoe giặc mất hồn
    Ăn không ngon
    Ngủ không yên
    Đứng không vững
    Chúng mày phát điên
    Quay cuồng như xéo trên đống lửa
    Mà cánh đồng ta còn chan chứa
    Bao nhiêu nắng đẹp mùa xuân
    Gió đưa tiếng hát về gần
    Thợ cấy đánh giặc dân quân cày bừa
    Tiếng bà ru cháu buổi trưa
    Chang chang nắng hạ võng đưa rầu rầu
    "À ơi... cha con chết trận từ lâu
    Con càng khôn lớn càng sâu mối thù"
    Tiếng em cắt cỏ hôm xưa
    Hiu hiu gió rét mịt mù mưa bay
    "Thân ta hoen ố vì mày
    Hờn ta cùng với đất này dài lâu..."
    Em ơi! Đừng hát nữa! Lòng anh đau
    Mẹ ơi! Đừng khóc nữa! Dạ con sầu
    Cánh đồng im phăng phắc
    Để con đi giết giặc
    Lấy máu nó rửa thù này
    Lấy súng nó cầm chắc tay
    Mỗi đêm một lần mở hội
    Trong lòng con chim múa hoa cười
    Vì nắng sắp lên rồi
    Chân trời đã tỏ
    Sông Đuống cuồn cuộn trôi
    Để nó cuốn phăng ra bể
    Bao nhiêu đồn giặc tơi bời
    Bao nhiêu nước mắt
    Bao nhiêu mồ hôi
    Bao nhiêu bóng tối
    Bao nhiêu nỗi đời
    Bao giờ về bên kia sông Đuống
    Anh lại tìm em
    Em mặc yếm thắm
    Em thắt lụa hồng
    Em đi trảy hội non sông
    Cười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh.
    -- Việt Bắc, tháng 4, 1948
    Được hoangthuy sửa chữa / chuyển vào 15:21 ngày 26/09/2006
  9. hoangthuy

    hoangthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2003
    Bài viết:
    3.057
    Đã được thích:
    2
    He he he . Sau khi mình post bài Bên kia sông Đuống, mọi người choáng cả hay sao ý, chẳng thấy ai ý kiến gì. Thôi được, mình post tiếp bài nữa vậy.
    Tràng Giang (Huy Cận)
    Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
    Con thuyền xuôi mái nước song song,
    Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
    Củi một cành khô lạc mấy giòng.
    Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
    Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều.
    Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
    Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
    Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng;
    Mênh mông không một chuyến đò ngang.
    Không cầu gợi chút niềm thân mật.
    Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
    Lớp lớp mây cao đùn núi bạc...
    Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa
    Lòng quê dợn dợn vời con nước,
    Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
  10. nguyenbalocvn

    nguyenbalocvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/07/2006
    Bài viết:
    1.401
    Đã được thích:
    0
    Tôi rất thích bài này, mỗi lần nhẩm lại lòng cảm thấy nao nao.
    Tây tiến

    Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi!
    Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi

    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây súng ngửi trời
    Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

    Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi

    Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
    Kìa em xiêm áo tự bao giờ
    Khèn lên man điệu nàng e ấp
    Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

    Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
    Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
    Có nhớ dáng người trên độc mộc
    Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

    Tây tiến đoàn quân không mọc tóc
    Quân xanh màu lá dữ oai hùm
    Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
    Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

    Rải rác biên cương mồ viễn xứ
    Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
    Áo bào thay chiếu anh về đất
    Sông Mã gầm lên khúc độc hành

    Tây tiến người đi không hẹn ước
    Đường lên thăm thẳm một chia phôi
    Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
    Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
    (Quang Dũng)
    Phù Lưu Chanh -- 1948

Chia sẻ trang này