1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bài thơ tình hay nhất - Ai yêu thơ thì vào đây

Chủ đề trong 'Ninh Bình' bởi Winter82, 24/11/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nguyennhan

    nguyennhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    DÒNG DƯ LỆ
    Nguyễn Bính
    Người ta lại được biết chút ít về T.T.Kh. qua bài thơ "Dòng Dư Lệ" của Nguyễn Bính. Lúc bấy giờ ai chẳng nghĩ T.T.Kh. chính là người tình vườn Thanh của Nguyễn Bính. Nhưng đó chỉ là sự ngộ nhận của một kẻ si thơ T.T.Kh. mà thôi.
    Thi sĩ Nguyễn Bính lúc còn trẻ có máu "giang hồ", vào Nam ra Bắc mấy lần. Một lần dong ruổi, gặp đêm mưa lớn, ông ghé vào trọ tại một nhà ở vùng Thanh Hóa, được người lão bộc tiếp đãi. Nhà có khu vuờn đẹp, trong nhà có cô gái trẻ ngồi quay tơ - mà ông gọi là "Người Vườn Thanh" - đã khiến ông run động, thao thức bâng quơ; nhưng nghĩ mình còn nặng kiếp phong trần nên chưa dám tính đến chuyện tình duyên.
    Rồi mấy năm sau, ông lại có dịp qua vùng Thanh Hóa, bèn tìm đến chốn cũ, thì được người lão bộc năm xưa kể cho nghe "một thiên hận tình." Thời gian lại qua đi, ông gần như đã quên câu chuyện đó, thì đọc được những bài thơ của T.T.Kh. xuất hiện trên báo. Ông thấy những bài thơ đó giống hệt thiên hận tình của "Người Vườn Thanh" năm nào, ông nghĩ rằng "Người Vườn Thanh" chính là T.T.Kh., và viết bài thơ "Dòng Dư Lệ" để tặng nàng...
    "Gió đưa xác lá về đường
    Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời
    Sầu thương nhuộm lấy hồn tôi,
    Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm.
    Một ngàn năm, một vạn năm,
    Con tằm vẫn khiếp con tằm vương tơ.
    Tặng người gọi một dòng thơ
    Hay là dòng nước mắt thừa đêm qua?
    Đường về Thanh Hoá bao xa
    Bao giờ ra nhớ rủ ta với, Chàng!
    Bảo rằng quan chẳng cho sang
    Ai đời quan cấm đò ngang bao giờ!
    Vườn Thanh qua đấy năm xưa
    Trọ nhờ đêm ấy trời mưa tối trời
    Quanh lò sưởi ấm, bên tôi,
    Bên người lão bộc đương ngồi quay tơ
    Tuổi nàng năm ấy còn thơ
    Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai.
    (Rồi đây bao gió bụi đời,
    Tôi quên sao được con người vườn Thanh)
    Lạnh lùng canh lại sang canh,
    Lòng tôi thao thức với tình bâng quơ.
    Bởi sinh lạc kiếp giang hồ,
    Dám đâu toan tính xe tơ giữa đường.
    Thu sang rồi lại thu sang
    Cúc bao lần nở, lá vàng bao rơi?
    Bao nhiêu vật đổi sao dời?
    Đường bao dặm thẳm! Hỡi người bốn phương!
    Trọ bao nhiêu quán bên đường,
    Nhưng không lần nữa qua vườn Thanh xưa.
    Cô nàng năm ấy quay tơ.
    (Tôi quên sao được!) Hẳn chưa lấy chồng.
    Một hôm lòng lại nhủ lòng:
    Nơi đây giáp với cánh đồng vườn Thanh.
    Rồi tôi len lén một mình,
    Ra đi với một tấm tình hay hay.
    Đường mòn tràn ngập bông may,
    Gió heo báo trước một ngày thu sang.
    Dừng chân trước cửa nhà nàng.
    Thấy hoa vàng với **** vàng hôn nhau.
    Tìm nàng chẳng thấy nàng đâu.
    Lá rơi lả tả bên lầu như mưa...
    Chợt người lão bộc năm xưa,
    Từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà
    Một hai xin phép ông già,
    Trọ nhờ đêm ấy, nữa là hai đêm.
    Ông già nể khách người quen.
    Ngậm ngùi kể lại một thiên "hận tình"
    Rồi ông kết: (giọng bất bình)
    "Trời cay nghiệp thế cho đành! Thưa ông.
    Cô tôi nhạt cả môi hồng,
    Cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ.
    Đâu còn sống lại trong mơ,
    Đâu còn sống lại bên bờ sông yêu?
    Buồng the sầu sớm thương chiều.
    Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi.
    Tơ duyên đến thế là thôi!
    Thế là uổng cả một đời tài hoa.
    Đêm đêm bên cạnh chồng già,
    Và bên cạnh bóng người xa hiện về..."
    Rùng mình tôi lại gạt đi:
    "Già ơi! Thảm lắm! Kể chi dài dòng?
    Cháu từ mắc số long đong,
    Yêu đương chìm tận đáy lòng đã lâu.
    Đau thương qua mấy nhịp cầu,
    Cạn dòng nước mắt còn đâu khóc người!
    "Dối già một chút mà thôi,
    nghe lời già kể cháu mười đêm luôn
    Chợt thương, chợt khóc, chợt buồn,
    Cháu như một kẻ mất hồn, già ơi!"
    Truyện xưa hồ lãng quên rồi,
    Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh.
    Bao nhiêu oan khổ vì tình,
    Cớ sao giống hệt chuyện mình gặp xưa?
    Phải chăng? Mình có nên ngờ,
    Rằng người nZm ngoái bây giờ là đây? " ​

    Có khi nào trên đường đời tấp nập
    Ta vô tình đã đi lướt qua nhau...

  2. nguyennhan

    nguyennhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    TTKH - CON NGƯỜI VÀ TÁC PHẨM
    Nguồn: Harry Potter. http://www.maiyeuem.net
    Bí mật tiểu sử TTKH, tác giả của Hai Sắc Hoa Tigôn và Các Bài Thơ Khác
    Vào khoảng 6/1937, báo "Tiểu Thuyết Thứ Bảy" xuất bản tại Hà Nội đăng truyện ngắn Hoa Tigôn của ký giả Thanh Châu. Theo đó câu chuyện kể lại một mối tình giữa một chàng nghệ sĩ và một thiếu nữ.
    Sau đó không lâu, toà soạn gặp được của một người thiếu phụ trạc 20, dáng bé nhỏ, thùy mị, nét mặt u buồn, mang đến một bì thơ dán kín gửi cho chủ bút, trong đó chỉ gọn một bài thơ Hai Sắc Hoa Tigôn, dưới ký tên T.T.Kh.. Khi thiếu phụ đi rồi, tòa soạn xem thơ nhận thấy thi phẩm ghi lại cảnh tình đáng thương tâm, nhưng người ta chỉ nhớ lờ mờ hình ảnh thiếu phụ kia. Đó là lần đầu và cũng là lần cuối người thiếu phụ nầy xuất hiện.
    Câu chuyện "Hoa Tigôn" đã khơi lại mối tình xưa mà người thiếu phụ (T.T.Kh.) đã từng yêu một người và từng trao lời gắn bó dưới giàn hoa Tigôn. Rồi chàng ra đi, nàng ở lại và nhận một mối tình gượng ép. Nàng đã làm bài thơ để giải tỏa niềm tâm sự.
    Trong "Hai Sắc Hoa Tigôn" tác giả thuật lại câu chuyện tình giữa nàng và chàng nghệ sĩ trót đã yêu nhau, song hoàn cảnh trái ngang, nàng phải gạt nước mắt nên duyên cùng người khác - một ông chồng luống tuổi - để rồi tan nát tâm tư mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm êm đềm của một thời quá khứ.
    Sau bài thơ nầy, tòa soạn "Tiểu Thuyết Thứ Bảy" lại nhận được bằng đường bưu cục 3 tác phẩm khác cũng mang tên T.T.Kh.. Đó là các bài Bài Thơ Thứ Nhất, Bài Thơ Đan Áo (riêng đăng ở Phụ Nữ Thời Đàm) và Bài Thơ Cuối Cùng.
    Từ đó về sau, người ta không còn gặp thơ của T.T.Kh. nữa và không hiểu tại sao bài "Hai Sắc Hoa TiGôn" lại xuất hiện trước "Bài Thơ Thứ Nhất."
    Từ lúc T.T. Kh. góp mặt vào làng thi ca tiền chiến, người ta đã tốn biết bao công phu đi tìm hiểu về T.T.Kh.. Không ai biết được tên thật cũng như quê quán của nàng. Có người cho nàng là Trần Thị Khánh, một nữ sinh phố Sinh Từ, Hà Nội. Có kẻ cho cô là người yêu của thi sĩ Thanh Tâm, hay đây chỉ là một nhân vật trong tưởng tượng của ông nhằm lâm ly hóa hay thi vị hóa một mối tình tưởng tượng. Rồi ký giả Thanh Châu, các thi sĩ Nguyễn Bính và J. Leiba cũng nhận T.T.Kh. là người yêu của mình! Kể từ đó, dù cho các nhà văn tốn không biết bao giấy mực nhưng họ vẫn không biết gì hơn về nàng.
    Về hoa Tigôn (Antigone in French): loại hoa dây leo, không thơm, có hình quả tim vỡ làm mấy mảnh. Hoa Tigôn rất đẹp, có hai loại: loại cho ra hoa mầu trắng và loại cho ra hoa mầu đỏ hay hồng tươi, có thể mọc ở toàn cõi VN. Lá Tigôn mầu xanh, hình tim như lá trầu nhưng nhỏ cỡ 3 ngón tay. Hoa Tigôn nhỏ bằng đầu chiếc đũa ăn cơm, mọc thành chùm. Hoa Tigôn có 5 cánh hình trái tim, hai cánh nhỏ ở trong và 3 cánh lớn hơn chụm vào nhau bao ở ngoài. Khi gặp gió hay mưa hoa rụng từ cuống hoa, rơi xuống đất nhưng vẫn còn nguyên cả bông hoa chứ cánh hoa không tách rời ra tơi tả như T.T.Kh. mô tả trong thơ của bà. Ở miền Nam Việt Nam gọi là hoa nho vì lá giống lá nho. Tác giả mượn ý màu trắng là màu trinh bạch, ngây thơ khi nàng còn nhỏ dại, và hồng là màu mà nàng phải trải qua những sự đau khổ trong tình trường khi con tim nàng tan vỡ........
    Như đã thấy "Bài Thơ Cuối Cùng" xuất hiện vào giữa năm 1938, trong đó T.T.Kh. giận trách người tình cũ đã đem thơ của nàng lên mặt báo làm lộ chuyện thầm kín cho khắp người đời thóc mách xem thì không còn thấy xuất hiện bài thơ nào khác của nàng nữa.
    Mãi tới 2 năm sau, vào giữa 1940, mới thấy xuất hiện bài thơ gửi T.T.Kh. với bút hiệu Thâm Tâm (Nguyễn Tuấn Trình, 1917-194, có lẽ là ông ở xa vừa mới về. Ông tự nhận là người tình cũ của T.T.Kh., gọi nàng bằng tên "Khánh" và nhắc tên nầy tổng cộng 4 lần. Bài thơ nầy là để trả lời cho 4 bài thơ của nàng, nhưng với giọng điệu cay đắng, mỉa mai!
    Ngoài ra Thâm Tâm còn 2 bài thơ khác viết cho T.T.Kh. như sau: Màu Máu Tigôn, Dang Dở
    Đây là những bài thơ tình hay nhất của Thâm Tâm gởi cho T.T.Kh. xuất hiện trong năm 1940. Bài thơ "Dang Dở" trên đã chấm dứt mối tình bí mật đó. Nhưng...
    Sau đó, người ta lại được biết chút ít về T.T.Kh. qua bài thơ "Dòng Dư Lệ" của Nguyễn Bính. Lúc bấy giờ ai chẳng nghĩ T.T.Kh. chính là người tình vườn Thanh của Nguyễn Bính. Nhưng đó chỉ là sự ngộ nhận của một kẻ si thơ T.T.Kh. mà thôi.
    Thi sĩ Nguyễn Bính lúc còn trẻ có máu "giang hồ", vào Nam ra Bắc mấy lần. Một lần dong ruổi, gặp đêm mưa lớn, ông ghé vào trọ tại một nhà ở vùng Thanh Hóa, được người lão bộc tiếp đãi. Nhà có khu vuờn đẹp, trong nhà có cô gái trẻ ngồi quay tơ - mà ông gọi là "Người Vườn Thanh" - đã khiến ông run động, thao thức bâng quơ; nhưng nghĩ mình còn nặng kiếp phong trần nên chưa dám tính đến chuyện tình duyên.
    Rồi mấy năm sau, ông lại có dịp qua vùng Thanh Hóa, bèn tìm đến chốn cũ, thì được người lão bộc năm xưa kể cho nghe "một thiên hận tình." Thời gian lại qua đi, ông gần như đã quên câu chuyện đó, thì đọc được những bài thơ của T.T.Kh. xuất hiện trên báo. Ông thấy những bài thơ đó giống hệt thiên hận tình của "Người Vườn Thanh" năm nào, ông nghĩ rằng "Người Vườn Thanh" chính là T.T.Kh., và viết bài thơ "Dòng Dư Lệ" để tặng nàng.
    Mặc dầu xôn xao bàn tán và tranh dành lấy mình và lấy thơ của mình, T.T.Kh. đã biến mất. Cho đến mùa xuân năm 1938 ngày 30 tháng 10 thì trên Tiểu Thuyết Thứ Bảy lại xuất hiện T.T.Kh. với Bài Thơ Cuối Cùng. Đó là bốn bài thơ mà T.T.Kh. đã để lại trong lòng tất cả người yêu thơ của bà. Cho đến thập kỷ 80, vẫn có người noí rằng bà còn sống và đã gặp bà, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một lời nói mà thôi.
    Vậy T.T.Kh. nàng là ai??? Và vì ai mà làm thơ??? Cái nghi vấn đã kéo dài hơn 50 năm cho đến năm 1994. Bà Đ.T.L (tạm dấu tên) đã tiết lộ cái mà thiên hạ cho là "thiên cơ bất khả tiết lộ" cho nhà văn Thế Nhật, và đó cũng là cái chìa khóa để mở cái cửa nghi vấn cho làng văn học Việt Nam.
    T.T.Kh là gì?
    T chữ thứ nhất là TRẦN
    T chữ thứ hai là THANH
    Kh chữ thứ ba là KHÓC
    KHÓC ở đây là khóc cho mối tình có duyên không nợ, khóc cho cái éo le cuộc đời. Tạo hóa trớ trêu khiến cho họ gặp nhau rồi đem cho họ bao nhiêu là nước mắc ngậm ngùi khi xa nhau.
    THANH là Thanh Châu, là tác giả của truyện ngắn"Hoa Tigôn" đã nhắc ở trên. Ông hiện cư ngụ tại Hà Nội, là người đã tạo cho T.T.Kh. những cảm xúc để viết lên những giận hờn, thương xót, và khóc thương. Người đã mang nặng chữ chung thủy với chữ tình, đã gắn bó với thơ T.T.Kh., với cái hồn của nàng suốt hơn 50 năm trời đăng đẵng. Một người mà hôm nay thân đã tàn sức đã tận, nhưng tâm hồn vẫn lâng lâng cái trẻ trung, cái nhớ thương ray rứt về cố nhân. Một người có tâm hồn cao thương và sắc đá, trước những thử thách trớ trêu của tạo hóa, nhưng lại mềm mại, đắng cay trong từng ngòi bút ông buông lời
    TRẦN là Trần Thị Chung, (tên thường gọi là Trần Thị Vân Chung) sinh ngày 25-8-1919 tại thị xã Thanh Hóa, Hà Nộị sinh trưởng trong một gia đình Quan lại thời bấy giờ. Vân Chung có một người anh cả, hai người em gái và một người em trai út. Năm 1934, qua mối mai, gia đình nàng đã hứa gả nàng cho một luật sư (Lê Ngọc Chấn, ông đã chết sau khi mãn tù cải tạo học tập). Hiện nay bà cùng các con sinh sống ở miền Nam nước Pháp trong một thị xã nhỏ và bà vẫn tiếp tục làm thơ, viết văn với nhiều bút hiệu khác khau như Vân Nương, Tơ Sương v.v...

    TRẢ LỜI CỦA NGƯỜI YÊU
    Thâm Tâm (trả lời cho TTKH)
    "Các anh hãy chuốc thật say,
    Cho tôi những cốc rượu đầy rồi im!
    Giờ hình như quá nửa đêm,
    Lòng đau đau lại cái tin cuối mùa.
    Hơi đàn buồn tựa trời mưa,
    Các anh tắt nốt âm thừa đi thôi!
    Giờ hình như đã tối rồi,
    Bánh xem đã nghiến, đã rời rã đi!...
    Hồn tôi lờ mờ sương khuya,
    Hờ rung tôi viết bài thơ trả lời.
    Vâng, tôi vẫn biết có người
    Một đêm cố tưởng rằng tôi là chồng,
    Để hôm sau khóc trong lòng.
    Vâng, tôi vẫn biết cánh đồng thời gian,
    Hôm qua rụng hết lá vàng,
    Và tôi lỡ chuyến chiều tàn về không.
    Tiếng xe trong vết bụi hồng,
    Nàng đi thuở ấy nhưng trong khói mờ.
    Tiếng xe trong xác pháo xưa,
    Nàng đi có mấy bài thơ trở về.
    Tiếng xe mở lối vu quy,
    Hay là tiếng cắt nàng chia cuộc đời.
    Miệng chồng Khánh gắn trên môi,
    Hình anh mắt Khánh sáng ngời còn mơ.
    Đàn xưa từ chia đường tơ,
    Sao tôi không biết hững hờ nàng đan.
    Kéo dài một chiếc áo lam,
    Tơ càng đứt mối, nàng càng kéo giay.
    Nàng còn gỡ mãi trên tay,
    Thì tơ duyên mới đã thay hẳn mầu.
    Chung hai thứ tóc đôi đầu,
    Bao giờ đan nổi những câu ân tình.
    Khánh ơi, còn hỏi gì anh?
    Lá rơi đã hết màu xanh màu vàng.
    Chỉ kêu những tiếng thu tàn,
    Tình ta đã chết anh càng muốn xa.
    Chiều tan, chiều tắt, chiều tà,
    Ngày mai, ngày mốt vẫn là ngày nay.
    Em quên mất lối chim bay,
    Và em sẽ chán trông mây trông mờ.
    Đoàn viên từng phút từng giờ,
    Sóng yên lặng thế em chờ gì hơn?
    Từng năm từng đứa con son,
    Mím môi vá kín vết thương lại lành.
    Khánh đi còn hỏi gì anh,
    Ái tình đã vỡ, ái tình lại nguyên.
    Em về đan nốt tơ duyên,
    Vào tà áo mới, đừng tìm mối xưa.
    Bao nhiêu hạt lệ còn thừa,
    Dành ngày sau khóc những giờ vị vong.
    Bao nhiêu những cánh hoa lòng,
    Hãy dâng cho trọn nghĩa chồng hồn cha.
    Nhắc làm chi chuyện đôi ta,
    Bản năng anh đã phong ba dập vùi.
    Hãy vui lên các anh ơi!
    Nàng đi tôi gọi hồn tôi trở về.
    Tâm hồn lạnh nhạt đê mê,
    Tiếng mùa lá chết đã xê dịch chiều.
    Giờ hình như gió thổi nhiều,
    Những loài hoa máu đã gieo nốt đời.
    Tâm hồn nghệ sĩ nổi trôi,
    Sá chi cái đẹp dưới trời mong manh.
    Sái chi những truyện tâm tình,
    Lòng đau đau chứa trong bình rượu cay." ​

    Có khi nào trên đường đời tấp nập
    Ta vô tình đã đi lướt qua nhau...!!!

  3. nguyennhan

    nguyennhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0

    MÀU MÁU TIGÔN
    Thâm Tâm
    "Người ta trả lại cánh hoa tàn
    Thôi thế duyên tình đã dở dang
    Màu máu tigon đà biến sắc
    Tim người yêu cũ phủ màu tang
    K. hỡi, người yêu của tôi ơi
    Nào ngờ em giết chết một người
    Dưới mồ đau khổ anh ghi nhớ
    Hình ảnh em hoài, mãi thế thôi
    Quên làm sao được thuở ban đầu
    Một cánh tigon dạ khắc sâu
    Mỗi cánh hoa xưa màu kỷ niệm
    Nay còn dư ảnh trái tim đau
    Anh biết làm sao được hỡi trời
    Dứt tình sao nổi, nhớ không thôi
    Thôi, em hãy giữ cành hoa úa
    Kỷ niệm ngàn năm của cuộc đời." ​

    Có khi nào trên đường đời tấp nập
    Ta vô tình đã đi lướt qua nhau...!!!

  4. nguyennhan

    nguyennhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    DANG DỞ
    Thâm Tâm
    "Khi biết lòng anh như đã chết,
    Mây thôi hồng và nắng cũng thôi xanh.
    Màu hoa tươi cũng héo ở trên cành
    Và vũ trụ thảy một màu đen tối .
    Anh cố giữ lòng anh không bối rối
    Để mơ màng tưởng nhớ phút giây xưa.
    Em cùng anh sánh gót dưới bóng dừa,
    Một đêm trăng sáng trên đường lá đỏ .
    Em nói những gì ? anh còn nhớ rõ,
    Nhưng làm sao ? Ai hiểu tại làm sao ?
    Chim muốn bay, giữ chẳng được nào
    Tình đã chết, có mong gì sống lại !
    Anh không trách chi em điều ngang trái,
    Anh không buồn số kiếp quá mong manh !
    Có gì đâu khi **** muốn xa cành
    Anh cứ tiếc cái gì xưa đã chết .
    Nhưng anh biết cái gì xưa đã chết,
    Anh càng buồn, càng muốn kết thành thơ;
    Mộng đang xanh, mộng hoá bơ phờ,
    Đây là bài thơ chót kính dâng tặng bạn .
    Và thành chúc đời em muôn tươi sáng,
    Như mộng kiều đầm ấm tuổi xuân xanh,
    Như hương trinh bát ngát ý dịu lành,
    Hoà nhạc mới triều dâng tơ Hạnh Phúc .
    Cuộc chia ly ngờ đâu vừa đúng lúc,
    Lòng bâng khuâng bối rối trước khúc quanh;
    Đi không đành, mà ở cũng không đành,
    Muôn chim Việt hãy về thành Nam cũ .
    Chiều nay lạnh, có nhiều sương rơi quá,
    Nhưng lòng anh đã bình thản lại rồi .
    Hết đau buồn và cảm thấy sục sôi
    Niềm uất hận của một thời lạc lối .
    Lấy nghệ thuật làm trò hề múa rối,
    Đem tài ba cung phụng sóng mắt huyền .
    Để khẩn cầu xin một nụ cười duyên;
    Nàng kiều nữ chốn lầu hoa thầm kín .
    Trong khi ấy, thanh niên không bịn rịn,
    Giã gia đình, trường học để ra đi.
    Hoạ xâm lăng đe doạ ở biên thuỳ,
    Kèn gọi lính giục lòng trai cứu quốc .
    Thôi em nhé ! từ đây anh cất bước,
    Em yên lòng vui hưởng cuộc đời vui.
    Đừng buồn thương, nhớ tiếc, hoặc ngậm ngùi,
    Muôn việc thảy đều do nơi số kiếp ." ​

    Có khi nào trên đường đời tấp nập
    Ta vô tình đã đi lướt qua nhau...!!!

  5. nguyennhan

    nguyennhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    LỖI HẸN VỚI HAI SẮC HOA TIGÔN
    Đào Tiến Luyện
    Kính tặng các bậc thầy cô, cha chú thuộc thế hệ cùng thời của T.T.KH. với sự ngưỡng mộ của hậu sinh
    "Chim chiều sải cánh trốn hoàng hôn,
    Chuông gửi không gian nhạc điệu buồn.
    Nhìn giải mây mờ che đất nước,
    Nghe chìm khát vọng tuổi yêu đương.
    Quê mẹ lầm than nỡ lạnh lùng,
    Đường vào quốc sử mặc rêu phong
    Thôi đành lỗi hẹn người em gái
    Gác lại một bên chuyện của lòng.
    Nhí nhảnh hồn nhiên lúc cạnh tôi,
    Nhìn đời là chuỗi những ngày vui.
    Yêu nàng tôi muốn cho nàng biết
    Nước mất tình nhà cũng mất thôi.
    Giờ phút chia tay biết nói gì ?
    Như say hương vị phút từ ly
    Nàng cười: - Vạn lý dù ngăn cách
    Chung thủy tình ta chẳng giảm suy.
    Đời có học đâu chữ lỡ làng,
    Ngày về khao khát đẹp yêu đương
    Phong sương, cố quận tìm dư ảnh
    Ước vọng tàn theo bụi cuối đường.
    Nàng đã trao thề trả nắng thu,
    Đốt thư tình cũ tự bao giờ,
    Đã say hương ấm bên người mới
    Nhắc chuyện ngày xưa với hững hờ.
    Tôi đã yêu em cả cuộc đời
    Đường duyên ai cản bước tình tôi ?
    Ba cung sáu viện, ngàn hoa lệ
    Xin đổi cho tôi lấy một người!
    Đời nếu chỉ là trang tiểu thuyết
    Thì xin viết lại chuyện ngày xưa:
    Yêu thương đôi lứa trong tha thiết
    Chẳng nói bao giờ phút tiễn đưa.
    Em đã nói gì trước với tôi ?
    Nhắc mà chi nữa chuyện xa xôi.
    Đời người giây phút nhiều đau khổ
    Là phút buồn thương chuyện đã rồi.
    Cũng tưởng thời gian sẽ xóa mờ
    Niềm đau dần vợi với tàn thu,
    Càng tìm quên lãng càng nhung nhớ
    Câu chuyện sang sông chẳng đợi đò.
    Đau đớn người yêu đã lấy chồng
    Tình ơi, tay trắng lại hoàn không!
    Ta về ghi lại trong tâm khảm
    Hình ảnh ngây thơ dưới nắng hồng" ​
    Câu chuyện tình buồn của TTKH 70 năm về trước

    Có khi nào trên đường đời tấp nập
    Ta vô tình đã đi lướt qua nhau...!!!

    Được nguyennhan sửa chữa / chuyển vào 14:20 ngày 21/06/2008
  6. chienlathang

    chienlathang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2007
    Bài viết:
    551
    Đã được thích:
    0
    Mình thích những bài của bạn quá, Mình có thể sử dụng đưa những bài của bạn sang một trang web khác được không vậy
  7. warrenButfe

    warrenButfe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/06/2007
    Bài viết:
    673
    Đã được thích:
    0
    Giây phút thật lòng
  8. muvantit

    muvantit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    360
    Đã được thích:
    0
    Đc quá còn gì . Nhưng phải có kèm theo - Tác giả nhé
  9. Winter82

    Winter82 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/10/2003
    Bài viết:
    344
    Đã được thích:
    0
    Hoa xuyến chi
    Em thách cưới một vòng hoa xuyến chi
    Để tôi suốt trưa mải mê khắp triền đồi lộng gió
    Bới tung từng bụi cỏ
    Khấp khởi vui mừng khi tìm được một nụ hoa
    Cô dâu con con lộng lẫy kiếu xa
    Cưỡi ngựa mo cau tôi đưa em về xóm nhỏ
    Nơi đó nhà tôi ***g đèn dâm bụt treo trước ngõ
    Cô dâu thẹn thùng cười - má đỏ bồ quân
    Hai họ - con nít cởi trần gióng trống múa lân
    Bày tiệc khế chua, ổi, xoài bắp nướng
    Chú rể cô dâu nhìn nhau cười sung sướng
    Hai họ chúc mừng: xứng lứa vừa đôi !
    Cô dâu ngày xưa giờ ở chốn xa xôi
    Tuyết trắng quanh năm xuyến chi đâu sống nổi
    Tôi vẫn kết vòng hoa dù chẳng còn ai đội
    Theo gió chạy trên đồi tìm vết cỏ ngày xưa.
  10. grassy1207

    grassy1207 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2008
    Bài viết:
    93
    Đã được thích:
    0
    Thơ tình cuối mùa thu-Xuân Quỳnh
    Cuối trời mây trắng bay
    Lá vàng thưa thớt quá
    Phải chăng lá về rừng
    Mùa thu đi cùng lá
    Mùa thu ra biển cả
    Theo dòng nước mênh mang
    Mùa thu và hoa cúc
    Chỉ còn anh và em
    Chỉ còn anh và em
    Là của mùa thu cũ
    Chợt làn gió heo may
    Thổi về xao động cả:
    Lối đi quen bỗng lạ
    Cỏ lật theo chiều mây
    Đêm về sương ướt má
    Hơi lạnh qua bàn tay
    Tình ta như hàng cây
    Đã bao mùa gió bão
    Tình ta như dòng sông
    Đã yên ngày thác lũ.
    Thời gian như là gió
    Mùa đi cùng tháng năm
    Tuổi theo mùa đi mãi
    Chỉ còn anh và em
    Chỉ còn anh và em
    Cùng tình yêu ở lại...
    - Kìa bao người yêu mới
    Đi qua cùng heo may.

Chia sẻ trang này