1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bài thơ tình sống mãi với thời gian

Chủ đề trong 'Văn học' bởi ForceVn, 24/10/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1

    Ai cũng có phút giây yếu lòng như thế
    Phan thị Thanh Hà

    Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
    Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi
    Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
    Anh bỗng thành người lớn bao dung
    Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
    Vì trái tim anh có thừa người khác
    Những bản tình ca ở bên em anh hát
    Sẽ một người nào diễm phúc thay em
    Em biết rằng rồi anh sẽ quên em
    CáI gì thoáng qua mấy ai còn đọng lại
    Cho dù với em đó sẽ là mãi mãi
    Anh bận lòng chi với một kẻ qua đường
    Ðừng dằn vặt mình vì lỡ nói yêu thương
    Ai cũng có phút giây yếu lòng như thế
    Em chẳng trách anh đâu vì tình yêu có thể
    Ðến trong nhau bằng những phút dối lừa
    Được huyentrang sửa chữa / chuyển vào 00:05 ngày 12/05/2005
  2. kakalothd

    kakalothd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/11/2004
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Cô lái đò - Nguyễn Bính

  3. emyeuanh_chutchut

    emyeuanh_chutchut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    407
    Đã được thích:
    0
    Tự ca của những E-VA cô quạnh
    -Phạm Thị Ngọc Liên-
    Em nằm trong danh sách của những người đàn bà
    Không có đàn ông
    Dầu vẫn có trái tim nóng hổi
    (Trái tim thèm một điều tội lỗi
    Được yêu và phản bội chính mình!)
    Ôi những Eva đôi mắt quầng xanh
    Đêm thao thức những nổi buồn trong ngực
    Những vết rạn đầu đời tấm tức
    Như con chim che mặt trước cành cong
    Khi tình yêu sửi bọt phía sau cùng
    Lời tuyên hứa một mình
    Đã nổi
    Những Eva bối rối
    Trái tim khôn ngoan khờ khaọ, ngu đần
    Bàng hoàng sau câu nói vĩ nhân
    (Vĩ nhân đúng là vĩ nhân khi thốt thành lời noí)
    Ôi trái tim em thèm một điều tội lỗi
    Được yêu và phản bội chính mình
    ----------------------------------
    Trần gian mõi gối đi tìm Tri âm chẳng gặp nỗi niềm gởi ai Gởi vào gió...sợ gió bay Gởi sông lại sợ sông dài trôi xa Buồn cười số mạng đôi ta Đường đi chung hướng thế mà...lạc nhau (MDNQ)

  4. emyeuanh_chutchut

    emyeuanh_chutchut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    407
    Đã được thích:
    0
    Bài ca dao buồn
    Trèo lên cây bưởi hái hoa
    Bứơc xuống vườn cà hái nụ tầm xuân...
    Câu thơ hai đứa đọc chung
    Nghìn lần tôi học vẫn không thuộc bài
    Bây giờ hai đứa hai nơi
    Để tôi riêng một góc trời nhớ nhau
    Ngoài sân trắng rụng hoa cau
    Dây trầu quấn quýt xanh màu lá tươi
    Trách sao duyên chẳng tròn đôi
    Trách em sao vội quên lời thơ xưa
    Tình tôi si ngốc ngây thơ
    Lòng ai bất chợt nắng mưa đổi dời
    Vui không...ai giết tình tôi
    Nữa câu yêu dấu... ngàn lời dối gian
    Với tay hái nụ cô đơn
    Buồn trông hoa bưởi gió vờn cánh bay
    Cánh nào rơi rụng trên tay
    Cánh nào gởi gió mây bay đến người
    Trèo lên cây bưởi mình tôi
    Hương hoa vẫn ngát..ai người chia chung

    Một tuần mới vui vẻ nhé đồng chí..Em ốm rồi...Chắc do đi nhiều quá
    Cuối cùng lại trở về con ốc yếu ớt ngày nào
  5. ForceVn

    ForceVn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    665
    Đã được thích:
    0
    Em ơi em ở lại nhà
    Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
    Mẹ già một nắng hai sương
    Chị đi một bước trăm đường xót xa .
    Cậy em, em ở lại nhà
    Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
    Hôm nay xác pháo đầy đường
    Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng
    Chuyến này chị bước sang ngang
    Là tan vỡ giấc mộng vàng từ nay .
    Rượu hồng em uống cho say,
    Vui cùng chị một vài giây cuối cùng.
    (Rồi đây sóng gió ngang sông,
    Đầy thuyền hận,, chị lo không tới bờ)
    Miếu thiêng vụng kén người thờ,
    Nhà hương khói lạnh, chị nhờ cậy em.
    Đêm nay là trắng ba đêm,
    Chị thương chị, kiếp con chim lìa đàn.
    Một vai gánh vác giang san...
    Một vai nữa gánh muôn vàng nhớ thương.
    Mắt quầng, tóc rối tơ vương
    Em còn cho chị lược gương làm gì !
    Một lần này bước ra đi
    Là không hẹn một lần về nữa đâu,
    Cách mấy mươi con sông sâu,
    Và trăm nghìn vạn nhịp cầu chênh vênh
    Cũng là thôi... cũng là đành...
    Sang ngang lỡ buớc riêng mình chị sao ?
    Tuổi son nhạt thắm phai đào,
    Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người !
    Em đừng khóc nữa, em ơi !
    Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em !
    Một đi bảy nổi ba chìm,
    Trăm cay nghìn đắng, con tim héo dần
    Dù em thương chị mười phần,
    Cũng không ngăn nỗi một lần chị đi ."
    Chị tôi nước mắt đầm đìa,
    Chào hai họ để đi về nhà ai...
    Mẹ trông theo, mẹ thở dài,
    Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran.
    Tôi ra đứng ở đầu làng
    Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa.
    II
    Giời mưa ướt áo làm gì ?
    Năm mười bẩy tuổi chị đi lấy chồng.
    Người ta: pháo đỏ rượu hồng
    Mà trên hồn chị: một vòng hoa tang .
    Lần đầu chị bước sang ngang,
    Tuổi son sông nước đò giang chưa tường.
    Ở nhà em nhớ mẹ thương
    Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ .
    Mẹ ngồi bên cửi se tơ
    Thời thường nhắc: "Chị mầy giờ ra sao ?"
    "-- Chị bây giờ"... nói thế nào ?
    **** tiên khi đã lạc vào vườn hoang.
    Chị từ lỡ bước sang ngang
    Trời dông bão, giữa tràng giang, lật thuyền.
    Xuôi dòng nước chảy liên miên,
    Đưa thân thế chị tới miền đau thương,
    Mười năm gối hận bên giường,
    Mười năm nước mắt bữa thường thay canh.
    Mười năm đưa đám một mình,
    Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên .
    Mười năm lòng lạnh như tiền,
    Tim đi hết máu, cái duyên không về.
    "Nhưng em ơi một đêm hè,
    Hoa soan nở, xác con ve hoàn hồn.
    Dừng chân bên bến sông buồn,
    Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang .
    Đoái thương, duyên chị lỡ làng.
    Đoái thương phận chị dở dang những ngàỵ
    Rồi ... rồi ... chị nói sao đây !
    Em ơi, nói nhỏ câu này với em...
    ...Thế rồi máu trở về tim
    Duyên làm lành chị duyên tìm về môi .
    Chị nay lòng ấm lại rồi,
    Mối tình chết, đã có người hồi sinh.
    Chị từ dan díu với tình,
    Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng."
    Tim ai khắc một chữ "nàng"
    Mà tim chị một chữ "chàng" khắc theo .
    Nhưng yêu chỉ để mà yêu,
    Chị còn dám ước một điều gì hơn .
    Một lần hai lỡ keo sơn,
    Mong gì gắn lại phím đàn ngang cung .
    Rồi đêm kia, lệ ròng ròng
    Tiễn đưa người ấy sang sông chị về.
    Tháng ngày qua cửa buồn the,
    Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa .
    III
    Úp mặt vào hai bàn tay,
    Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm .
    "Đã đành máu trở về tim,
    Nhưng không ngăn nỗi cánh chim giang hồ.
    Người đi xây dựng cơ đồ...
    Chị vềtrồng cỏ nấm mồ thanh xuân .
    Người đi khoác áo phong trần,
    Chị về may áo liệm dần nhớ thương .
    Hồn trinh ôm chặt chân giường,
    Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây .
    Năm xưa đêm ấy giường này,
    Nghiến răng... nhắm mắt... chau mày ... cực chưa !
    Thế là tàn một giấc mơ,
    Thế là cả một bài thơ não nùng !
    Tuổi son má đỏ môi hồng,
    Bước chân về đến nhà chồng là thôi !
    Đêm qua mưa gió đầy giời,
    Trong hồn chị, có một người đi qua ...
    Em về thương lấy mẹ già,
    Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công.
    Chị giờ sống cũng như không
    Coi như chị đã sang sông đắm đò."
    Hôm nay em đi chơi nhiều quá à.Ăn vừ kem thôi nhé....!
  6. MANIKIN

    MANIKIN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/07/2004
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    Tớ thích bài này lắm nhé, nhưng tớ không biết ai là tác giả bài này cả
    Đôi dép
    Bài thơ đầu anh viết tặng em
    Là bài thơ anh kể về đôi dép
    Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
    Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
    Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
    Có yếu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
    Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
    Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
    Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
    Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
    Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
    Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
    Nếu một ngày một chiếc dép mất đi
    Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
    Giống nhau lắm nhưng người đời vẫn biết
    Hai chiếc này chẳng phải một đôi
    Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
    Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
    Dẫu bên cạnh sẽ có người thay thế
    Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
    Đôi dép vô tri khăng khít song hành
    Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
    Chẳng hứa hẹn và không hề phản bội
    Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
    Không thể thiếu nhau trên bước đường đi
    Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
    Chỉ còn một là không còn gì hết
    Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
    PS: Cái này tớ tặng hôm sinh nhật đồng chí năm ngoái đấy, oài, thế mà sắp hết một năm rồi nhỉ
  7. emyeuanh_chutchut

    emyeuanh_chutchut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    407
    Đã được thích:
    0
    Đây là một bài thơ của một chàng sinh viên nào đó, được truyền tụng trong giới sinh viên nhiều năm nay nhưng k ai biết tác giả bạn ạ..

    Em bị đau bụng cả đêm A ạ..A giữ sức khoẻ..Good luck!
    Được emyeuanh_chutchut sửa chữa / chuyển vào 12:24 ngày 17/05/2005
  8. emyeuanh_chutchut

    emyeuanh_chutchut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    407
    Đã được thích:
    0


    Mỵ Châu
    Tác giả: Anh Ngọc

    Lông ngỗng lông ngan rơi trắng đường chạy nạn
    Những chiếc lông không biết tự dấu mình.
    Nước mắt thành mặt trái của lòng tin
    Tình yêu đến cùng đường là cái chết
    Nhưng người đẹp dẫu rơi đầu vẫn đẹp
    Tình yêu bị dối lừa vẫn nguyên vẹn tình yêu.
    Giá như như trên đời còn có một Mỵ Châu
    Vừa say đắm yêu thương vừa luôn luôn cảnh giác
    Không sơ hở, chẳng mắc lừa mẹo giặc
    Một Mỵ Châu như ta vẫn hằng mơ
    Thì hẳn Mỵ Châu không sống đến bây giờ
    Ðể chung thủy với tình yêu hai ngàn năm có lẻ
    Như anh với em dẫu yêu nhau chung thủy
    Ðến bạc đầu bất quá chỉ trăm năm.
    Nên chúng ta dù rất đỗi đau lòng
    Vẫn không thể cứu Mỵ Châu khỏi chết
    Lũ trai biển sẽ thay người nuôi tiếp
    Giữa lòng mình viên ngọc của tình yêu.
    Vẫn còn đây pho tượng đá cụt đầu
    Bởi cụt đầu nên tượng càng rất sống
    Cái đầu cụt gợi nhớ dòng màu nóng
    Hai ngàn năm dưới đá vẫn tuôn trào.
    Anh cũng như em muốn nhắc Mỵ Châu
    Ðời còn giặc xin đừng quên cảnh giác
    Nhưng nhắc sao được người hai ngàn năm trước
    Nên em ơi ta đành tự nhắc mình.

    Được emyeuanh_chutchut sửa chữa / chuyển vào 12:19 ngày 17/05/2005
  9. emyeuanh_chutchut

    emyeuanh_chutchut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    407
    Đã được thích:
    0


    Nhà thơ Hữu Loan
    Màu tím hoa sim
    -Hữu Loan-

    Nàng có ba người anh đi bộ đội
    Những em nàng
    Có em chưa biết nói
    Khi tóc nàng đang xanh
    Tôi người Vệ quốc quân
    xa gia đình
    Yêu nàng như tình yêu em gái
    Ngày hợp hôn
    nàng không đòi may áo mới
    Tôi mặc đồ quân nhân
    đôi giày đinh
    bết bùn đất hành quân
    Nàng cười xinh xinh
    bên anh chồng độc đáo
    Tôi ở đơn vị về
    Cưới nhau xong là đi
    Từ chiến khu xa
    Nhớ về ái ngại
    Lấy chồng thời chiến binh
    Mấy người đi trở lại
    Lỡ khi mình không về
    thì thương
    người vợ chờ
    bé bỏng chiều quê...
    Nhưng không chết
    người trai khói lửa
    Mà chết
    người gái nhỏ hậu phương
    Tôi về
    không gặp nàng
    Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
    Chiếc bình hoa ngày cưới
    thành bình hương
    tàn lạnh vây quanh
    Tóc nàng xanh xanh
    ngắn chưa đầy búi
    Em ơi giây phút cuối
    không được nghe nhau nói
    không được trông nhau một lần
    Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
    áo nàng màu tím hoa sim
    Ngày xưa
    một mình đèn khuya
    bóng nhỏ
    Nàng vá cho chồng tấm áo
    ngày xưa...
    Một chiều rừng mưa
    Ba người anh trên chiến trường đông bắc
    Được tin em gái mất
    trước tin em lấy chồng
    Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
    Đứa em nhỏ lớn lên
    ngợ ngàng nhìn ảnh chị
    Khi gió sớm thu về
    cỏ vàng chân mộ chí
    Chiều hành quân
    Qua những đồi hoa sim
    Những đồi hoa sim
    những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
    Màu tím hoa sim
    tím chiều hoang biền biệt
    Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
    Áo anh sứt chỉ đường tà
    Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
    Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
    Chiều hoang tím có chiều hoang biết
    Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
    Nhìn áo rách vai
    Tôi hát trong màu hoa
    Áo anh sứt chỉ đường tà
    Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu...
    Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm
    Tím tình ơi lệ ứa
    Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
    Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
    Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím
    Tôi ví vọng về đâu
    Tôi với vọng về đâu
    Áo anh nát chỉ dù lâu...

  10. ForceVn

    ForceVn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    665
    Đã được thích:
    0
    Viếng Hồn Trinh Nữ
    Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh,
    Tơ liễu theo nhau chảy xuống hồ.
    Tôi thấy quanh tôi và tất cả,
    Kinh thành Hà Nội chít khăn sô.
    Nước mắt chạy quanh, tình thắt lại,
    Giờ đây tôi khóc một người về!
    Giờ đây tôi thấy hồn cay đắng,
    Như có ai mời chén biệt ly!
    Sáng nay vô số lá vàng rơi,
    Người gái trinh kia đã chết rồi!
    Có một chiếc xe màu trắng đục,
    Hai con ngựa trắng bước hàng đôi.
    Đem đi một chiếc quan tài trắng,
    Và những vòng hoa trắng lạnh người.
    Theo bước, những người khăn áo trắng,
    Khóc hồn trinh trắng mãi không thôi.
    Để đưa nàng đến nghĩa trang này,
    Nàng đến đây rồi ở lại đây.
    Ờ nhỉ! Hôm nay là mấy nhỉ?
    Suốt đời tôi nhớ mãi hôm nay ....
    Sáng nay sau một cơn mưa lớn,
    Hà Nội bừng lên những nắng vàng.
    Có những cô nàng trinh trắng lắm,
    Buồn rầu theo vết bánh xe tang.
    Từ nay xa cách mãi mà thôi!
    Tìm thấy làm sao được bóng người.
    Vừa mới hôm nào còn thẹn thẹn.
    Tay cầm sáp đỏ để lên môi.
    Chiếc áo màu xanh tựa nước hồ,
    Nàng vừa may với gió đầu thu.
    Gió thu còn lại bao nhiêu gió,
    Chiếc áo giờ đây ở dưới mồ.
    ******
    Chắc hẳn những đêm như đêm qua,
    Nàng còn say mộng ở chăn hoa.
    -Chăn hoa ướp một trời xuân sắc -
    Đến tận tàn canh rộn tiếng gà.
    Chắc hẳn là những đêm như đêm kia,
    Nửa đêm lành lạnh gió thu về.
    Nàng còn thao thức ôm cho chặt,
    Chiếc gối nhung mềm giữa giấc mê ....
    Nhưng sáng hôm nay nàng lặng im,
    Máu đào ngừng lại ở nơi tim.
    Mẹ già xé vội khăn tang trắng,
    Quấn vội lên đầu mấy đứa em.
    Người mẹ già kia tuổi đã nhiều,
    Đã từng đau khổ biết bao nhiêu.
    Mà nay lại khóc thêm lần nữa,
    Nước mắt còn đâu buổi xế chiều.
    Những đứa em kia chưa khóc ai,
    Mà nay đã khóc một người rồi.
    Mà nay trên những môi son ấy,
    Chả được bao giờ gọi: "Chị ơi!"
    ******
    Nàng đã qua đời để tối nay
    Có chàng đi hứng gió heo may,
    Bên hồ để mặc mưa rơi ướt,
    Đếm mãi bâng quơ những dấu giày.
    Người ấy hình như có biết nàng,
    Có lần toan tính chuyện sang ngang.
    Nhưng tâm hồn nàng tựa con thuyền bé,
    Vội cắm nghìn thu ở suối vàng.
    Có gì vừa mất ở đâu đây?
    Lòng thấy mềm như rượu quá say.
    Hốt hoảng chàng tìm trong bóng tối:
    Bàn tay lại nắm phải bàn tay.
    ******
    Chỉ một vài hôm nữa, thế rồi,
    (Người ta thương nhơ'' có ngần thôi)
    Người ta nhắc đến tên nàng để
    Kể chuyện nàng như kể chuyện vui.
    Tôi với nàng đây không biết nhau,
    Mà tôi thương tiếc bởi vì đâu?
    "Mỹ nhân tự cổ như danh tướng,
    Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu."

Chia sẻ trang này