1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bài thơ tình tuyệt vời của T.T.K.H và những bài thơ đối đáp của Thâm Tâm

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi chieclathuphai, 10/09/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    ĐAN ÁO CHO CHỒNG - T.T.KH
    ''Chị ơi! Nếu chị đã yêu.
    Đã từng lỡ hát ít nhiều đau thương,
    Đã xa hẳn quãng đường hương,
    Đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng.
    Biết chăng chị? Mỗi mùa đông,
    Đáng thương những kẻ có chồng như em,
    Vẫn còn thấy lạnh trong tim,
    Đan đi đan lại áo len cho chồng.
    Như con chim hót trong ***g,
    Hạt mưa nó rụng bên song bơ thờ.
    Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ,
    Than ôi! Gió đã sang bờ ly tan...
    Tháng ngày miễn cưỡng em đan,
    Kéo dài một chiếc áo len cho chồng.
    Như con chim nhốt trong ***g,
    Tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao !
    Ngoài trời mưa gió xôn xao,
    Ai đem khóa chết chim vào lông nghiêm ?
    Ai đem lễ giáo giam em?
    Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời...
    Lòng em khổ lắm chị ơi !
    Trong bao tủi cực với lời mỉa mai.
    Quang cảnh lạ, tháng năm dài,
    Đêm đêm nghĩ tới ngày mai giật mình!''
  2. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    BÀI THƠ THỨ NHẤT - T.T.KH
    Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
    Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...
    Nhưng mà nghệ sĩ từ đâu lại,
    Êm ái trao tôi một vết thương.
    Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
    Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
    Thổi tan tâm điệu du dương trước
    Và tiễn Người đi bến cát xạ
    Ở lại vườn Thanh có một mình,
    Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
    Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
    Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.
    Và một ngày kia tôi phải yêu
    Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
    Những cô áo đỏ sang nhà khác,
    - Gió hỡi! làm sao lạnh rất nhiều ?
    Từ đấy không mong, không dám hẹn
    Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
    Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
    Người ấy ghi lòng :''vẫn nhớ em !''
    Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
    Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
    Cho tôi ép nốt lòng dư lệ
    Rỏ xuống thành thi khóc chút duyên ?
    Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
    Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ!
    Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...
    Thì ai trông ngóng, chả nên chờ !
    Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
    Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa :
    - ''Cố quên đi nhé, câm mà nín
    Đừng thở than bằng những giọng thơ !''
    Tôi run sợ viết; lặng im nghe
    Tiếng lá thu khô siết mặt hè
    Như tiếng chân người len lén đến.
    - Song đời nào dám găp ai về!
    Tuy thế, tôi tin vẫn có người
    Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi
    Biết đâụ..tôi : một tâm hồn héo,
    Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi!
  3. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    BÀI THƠ THỨ NHẤT - T.T.KH
    Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
    Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...
    Nhưng mà nghệ sĩ từ đâu lại,
    Êm ái trao tôi một vết thương.
    Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
    Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
    Thổi tan tâm điệu du dương trước
    Và tiễn Người đi bến cát xạ
    Ở lại vườn Thanh có một mình,
    Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
    Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
    Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.
    Và một ngày kia tôi phải yêu
    Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
    Những cô áo đỏ sang nhà khác,
    - Gió hỡi! làm sao lạnh rất nhiều ?
    Từ đấy không mong, không dám hẹn
    Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
    Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
    Người ấy ghi lòng :''vẫn nhớ em !''
    Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
    Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
    Cho tôi ép nốt lòng dư lệ
    Rỏ xuống thành thi khóc chút duyên ?
    Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
    Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ!
    Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...
    Thì ai trông ngóng, chả nên chờ !
    Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
    Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa :
    - ''Cố quên đi nhé, câm mà nín
    Đừng thở than bằng những giọng thơ !''
    Tôi run sợ viết; lặng im nghe
    Tiếng lá thu khô siết mặt hè
    Như tiếng chân người len lén đến.
    - Song đời nào dám găp ai về!
    Tuy thế, tôi tin vẫn có người
    Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi
    Biết đâụ..tôi : một tâm hồn héo,
    Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi!
  4. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    BÀI THƠ CUỐI CÙNG - T.T.KH
    Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ ?
    Một mùa thu cũ, một lòng đaụ..
    Ba năm ví biết anh còn nhớ,
    Em dã câm lời, có nói đâu !
    Đã lỡ, thôi rồi ! chuyện biệt ly,
    Càng khơi càng thấy lụy từng khị
    Trách ai mang cánh ''ty-gôn'' ấy,
    Mà viết tình em, được ích gì ?
    Chỉ có ba người đã đọc riêng,
    Bài thơ ''đan áo'' của chồng em.
    Bài thơ ''đan áo'' nay rao bán,
    Cho khắp người đời thóc mách xem...
    Là giết đời nhau đấy, biết không ?
    ....Dưới dàn hoa máu tiếng mưa rung,
    Giận anh, em viết dòng dư lệ,
    Là chút dư hương : điệu cuối cùng !
    Từ đây, anh hãy bán thơ anh,
    Còn để yên tôi với một mình,
    Những cánh hoa lòng, hừ ! đã ghét,
    Thì đem mà đổi lấy hư vinh.
    Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
    Từng mùa gió lạnh sắc hương rơị..
    Buồng nghiêm thờ thẫn hồn eo hẹp,
    Đi nhớ người không muốn nhớ lời !
    Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,
    Tôi run sợ viết, bởi rồi đây
    Nếu không yên được thì tôị..chết
    Đêm hỡi ! làm sao tối thế nầy ?
    Năm lại năm qua cứ muốn yên
    Mà phương ngoài gió chẳng làm quên;
    Và người vỡ lỡ duyên thầm kín,
    Lại chính là anh ? anh của em !
    Tôi biết làm sao được hỡi trời ?
    Giận anh, không nỡ ! Nhớ không thôi !
    Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt...
    Sợ quá đi, anh...''có một người'' !...
  5. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    BÀI THƠ CUỐI CÙNG - T.T.KH
    Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ ?
    Một mùa thu cũ, một lòng đaụ..
    Ba năm ví biết anh còn nhớ,
    Em dã câm lời, có nói đâu !
    Đã lỡ, thôi rồi ! chuyện biệt ly,
    Càng khơi càng thấy lụy từng khị
    Trách ai mang cánh ''ty-gôn'' ấy,
    Mà viết tình em, được ích gì ?
    Chỉ có ba người đã đọc riêng,
    Bài thơ ''đan áo'' của chồng em.
    Bài thơ ''đan áo'' nay rao bán,
    Cho khắp người đời thóc mách xem...
    Là giết đời nhau đấy, biết không ?
    ....Dưới dàn hoa máu tiếng mưa rung,
    Giận anh, em viết dòng dư lệ,
    Là chút dư hương : điệu cuối cùng !
    Từ đây, anh hãy bán thơ anh,
    Còn để yên tôi với một mình,
    Những cánh hoa lòng, hừ ! đã ghét,
    Thì đem mà đổi lấy hư vinh.
    Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
    Từng mùa gió lạnh sắc hương rơị..
    Buồng nghiêm thờ thẫn hồn eo hẹp,
    Đi nhớ người không muốn nhớ lời !
    Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,
    Tôi run sợ viết, bởi rồi đây
    Nếu không yên được thì tôị..chết
    Đêm hỡi ! làm sao tối thế nầy ?
    Năm lại năm qua cứ muốn yên
    Mà phương ngoài gió chẳng làm quên;
    Và người vỡ lỡ duyên thầm kín,
    Lại chính là anh ? anh của em !
    Tôi biết làm sao được hỡi trời ?
    Giận anh, không nỡ ! Nhớ không thôi !
    Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt...
    Sợ quá đi, anh...''có một người'' !...
  6. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Thâm Tâm
    Tên thật là Nguyễn Tuấn Trình. Sinh 12-5-1917 tại Hải Dương. Mất ở Cao Bằng năm 1950. Thâm Tâm viết không nhiều, ông mất sớm, cả đời thơ chưa được hai mươi bài. Nhưng nếu chọn mười bài tiêu biểu của thời kỳ Thơ mới, chắc chắn có Tống biệt hành.
    Thơ Thâm Tâm mang cốt cách cổ điển, đẫm khí vị bi phẫn giang hồ của một thời đã xa trong lịch sử ở ta hay ở một chân trời khơi gợi những Tần Hán xa vời. Giọng thơ rắn rỏi, tức tưởi. Ông có ba bài viết theo thể hành bộc lộ rõ nhất giọng thơ này Can trường hành, Tống biệt hành, Vọng nhân hành. Hãy xem nhà thơ lãng mạn Việt Nam thời Thơ mới múa bút bên sông Hồng kiểu Kinh Kha múa gươm bên sông Dịch:
    Sông Hồng chẳng phải xưa sông Dịch
    Ta ghét hoài câu ''nhất khứ hề''
    Ngoài phố mưa bay: xuân bốc rượu
    Tấc lòng mong mỏi cháy tê tê
    Trong tình cảnh người mất nước, mất luôn tự do của chí làm trai, Thâm Tâm thường trực một ý chí phá bỏ thực tại bằng mộng giang hồ:
    Đất trời rộng quá. Tôi không chịu
    Cắm chặt sông đây một cánh bè,
    Bằng cơn phẫn chí:
    Đau tình không xót bằng đau nghĩa
    Tay gầy cũng ném chén vô tri.
    Khá nhiều lần Thâm Tâm ném chén trong tiệc rượu. Phẫn chí trong cơn say vì đã cố nén một cơn òa khóc trong lúc tỉnh.
    Cuối thu mưa nát lòng dâu bể
    Ngày muộn chuông đau chuyện đá vàng.
    Thân kiếp chơi vơi trong cõi phi thời gian, dĩ vãng không có, hiện tại cũng không mà tương lai thì mịt mù sương khói.
    Hôm qua không có, hôm nay mất
    Ai rú trong trời tám hướng sương
    Những câu thơ bi phẫn của Thâm Tâm hay lắm vì đó là tình cảm chín nhất của hồn ông. Bi phẫn một chủ thể tài tử:
    Múa lưỡi đánh tan ba kẻ sỹ
    Mềm môi nốc cạn một vò men
    Bi phẫn nhiều khách thể xót đau:
    Chim nhạn chim hồng rét mướt bay
    Vuốt cọp chân voi còn lận đận
    Thằng thí cho nhàm sức võ sinh
    Thằng bó văn chương đôi gối hận
    Thằng thư trói buộc, thằng giã quê
    Thằng phấn son nhơ... chửa một về.
    Rồi cả chủ thể lẫn khách thể đều bi phẫn, ấy là Tống biệt hành:
    Người đi, ừ nhỉ người đi thực
    Mẹ thà coi như chiếc lá bay
    Chị thà coi như là hạt bụi
    Em thà coi như hơi rượu say.
    Trong cả nền thơ thời ấy không ai có giọng bi phẫn ''chín'' như Thâm Tâm, kể cả Nguyễn Bính, Trần Huyền Trân, hai bạn thơ ''áo bào gốc liễu'' đồng điệu với ông. Cái ''chín'' ấy trước hết là ở cái giọng, gồm cả âm lẫn điệu của câu thơ, sau nữa là ở một loạt hình ảnh, hình ảnh thường có tính biểu tượng cao, gợi nhiều liên tưởng lãng mạn, và cuối cùng là ở ngôn ngữ, ngôn ngữ có hơi cổ xưa và nhiều tương phản, cực đoan. Hãy nghe:
    Ngậm lời tráng khí, chim bằng ốm
    Chuyện lúc thương tâm, gái điếm già
    Gió thốc hàng hiên, lười viễn mộng
    Mưa rào mặt cát, gợi ly ca
    Phiếm du mấy chốc đời như mộng
    Ném chén cười cho đã mắt ta
    Nhiều lần Thâm Tâm cười ngạo ''cái chí lớn'' của mình Chí lớn không đầy một tấc gang. Cười ngạo để giấu nỗi sầu thất bại:
    Say ngùi ta đốt tương tư thảo
    Bóng khói qua mây lại nhớ mình
    Ngay cái mộng ra đi vào năm 1944, thì chí dù đã quyết mà lòng cứ lạnh tê. Ước ao trận gió nổi lên để giũ đi tất cả, nhưng vẫn phải mượn hơi rượu cho khí thế. Khoan nói đến nhận thức chính trị và tình hình thời cuộc, chỉ biết cái tạng cảm xúc của Thâm Tâm là vậy. Nó là cảm xúc lãng mạn. Nó có nguồn gốc từ hiện thực đời sống nhưng khi phát triển nó tựa nhiều lên tưởng tượng, nó cần hư ảo và hoang đường. Đọc loại thơ này đừng sóng nó vào hiện thực sự kiện, đừng lấy sự kiện cụ thể để cắt nghĩa cảm xúc. Làm thế là chặt cánh bay của thơ, hơn thế lại là thơ lãng mạn.
    Phải chăng vì tính chất bi phẫn khao khát đổi thay, khao khát cất cánh ấy mà gặp cách mạng, Thâm Tâm sớm đứng vào hàng ngũ, thơ ông từ lãng mạn chuyển sang cách mạng khá êm thấm. Bài thơ Chiều mưa đường số Năm là một ví dụ. Vẫn một giọng thơ nội tâm đắm đuối, bài thơ mưa nhưng gợi được cảm giác ấm trong lòng người, giọng bi phẫn đã thành giọng yêu thương. Bài thơ viết năm 1946, năm 1950, Thâm Tâm mắc bệnh trên đường đi chiến dịch rồi mất. Người đọc không được thấy hết sự phong phú của hồn thơ ông trong chặng mới. Ở giai đoạn trước, ông nhập cuộc muộn, ở giai đoạn sau, ông lại ra đi quá sớm.
    Ngót hai chục bài thơ cho một đời thơ tài năng như vậy, có một chất cảm xúc lạ, và riêng như vậy, quả chưa phát tiết được bao nhiêu. Phần tiềm lực còn nhiều quá, thật tiếc!
    VŨ QUẦN PHƯƠNG
  7. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Thâm Tâm
    Tên thật là Nguyễn Tuấn Trình. Sinh 12-5-1917 tại Hải Dương. Mất ở Cao Bằng năm 1950. Thâm Tâm viết không nhiều, ông mất sớm, cả đời thơ chưa được hai mươi bài. Nhưng nếu chọn mười bài tiêu biểu của thời kỳ Thơ mới, chắc chắn có Tống biệt hành.
    Thơ Thâm Tâm mang cốt cách cổ điển, đẫm khí vị bi phẫn giang hồ của một thời đã xa trong lịch sử ở ta hay ở một chân trời khơi gợi những Tần Hán xa vời. Giọng thơ rắn rỏi, tức tưởi. Ông có ba bài viết theo thể hành bộc lộ rõ nhất giọng thơ này Can trường hành, Tống biệt hành, Vọng nhân hành. Hãy xem nhà thơ lãng mạn Việt Nam thời Thơ mới múa bút bên sông Hồng kiểu Kinh Kha múa gươm bên sông Dịch:
    Sông Hồng chẳng phải xưa sông Dịch
    Ta ghét hoài câu ''nhất khứ hề''
    Ngoài phố mưa bay: xuân bốc rượu
    Tấc lòng mong mỏi cháy tê tê
    Trong tình cảnh người mất nước, mất luôn tự do của chí làm trai, Thâm Tâm thường trực một ý chí phá bỏ thực tại bằng mộng giang hồ:
    Đất trời rộng quá. Tôi không chịu
    Cắm chặt sông đây một cánh bè,
    Bằng cơn phẫn chí:
    Đau tình không xót bằng đau nghĩa
    Tay gầy cũng ném chén vô tri.
    Khá nhiều lần Thâm Tâm ném chén trong tiệc rượu. Phẫn chí trong cơn say vì đã cố nén một cơn òa khóc trong lúc tỉnh.
    Cuối thu mưa nát lòng dâu bể
    Ngày muộn chuông đau chuyện đá vàng.
    Thân kiếp chơi vơi trong cõi phi thời gian, dĩ vãng không có, hiện tại cũng không mà tương lai thì mịt mù sương khói.
    Hôm qua không có, hôm nay mất
    Ai rú trong trời tám hướng sương
    Những câu thơ bi phẫn của Thâm Tâm hay lắm vì đó là tình cảm chín nhất của hồn ông. Bi phẫn một chủ thể tài tử:
    Múa lưỡi đánh tan ba kẻ sỹ
    Mềm môi nốc cạn một vò men
    Bi phẫn nhiều khách thể xót đau:
    Chim nhạn chim hồng rét mướt bay
    Vuốt cọp chân voi còn lận đận
    Thằng thí cho nhàm sức võ sinh
    Thằng bó văn chương đôi gối hận
    Thằng thư trói buộc, thằng giã quê
    Thằng phấn son nhơ... chửa một về.
    Rồi cả chủ thể lẫn khách thể đều bi phẫn, ấy là Tống biệt hành:
    Người đi, ừ nhỉ người đi thực
    Mẹ thà coi như chiếc lá bay
    Chị thà coi như là hạt bụi
    Em thà coi như hơi rượu say.
    Trong cả nền thơ thời ấy không ai có giọng bi phẫn ''chín'' như Thâm Tâm, kể cả Nguyễn Bính, Trần Huyền Trân, hai bạn thơ ''áo bào gốc liễu'' đồng điệu với ông. Cái ''chín'' ấy trước hết là ở cái giọng, gồm cả âm lẫn điệu của câu thơ, sau nữa là ở một loạt hình ảnh, hình ảnh thường có tính biểu tượng cao, gợi nhiều liên tưởng lãng mạn, và cuối cùng là ở ngôn ngữ, ngôn ngữ có hơi cổ xưa và nhiều tương phản, cực đoan. Hãy nghe:
    Ngậm lời tráng khí, chim bằng ốm
    Chuyện lúc thương tâm, gái điếm già
    Gió thốc hàng hiên, lười viễn mộng
    Mưa rào mặt cát, gợi ly ca
    Phiếm du mấy chốc đời như mộng
    Ném chén cười cho đã mắt ta
    Nhiều lần Thâm Tâm cười ngạo ''cái chí lớn'' của mình Chí lớn không đầy một tấc gang. Cười ngạo để giấu nỗi sầu thất bại:
    Say ngùi ta đốt tương tư thảo
    Bóng khói qua mây lại nhớ mình
    Ngay cái mộng ra đi vào năm 1944, thì chí dù đã quyết mà lòng cứ lạnh tê. Ước ao trận gió nổi lên để giũ đi tất cả, nhưng vẫn phải mượn hơi rượu cho khí thế. Khoan nói đến nhận thức chính trị và tình hình thời cuộc, chỉ biết cái tạng cảm xúc của Thâm Tâm là vậy. Nó là cảm xúc lãng mạn. Nó có nguồn gốc từ hiện thực đời sống nhưng khi phát triển nó tựa nhiều lên tưởng tượng, nó cần hư ảo và hoang đường. Đọc loại thơ này đừng sóng nó vào hiện thực sự kiện, đừng lấy sự kiện cụ thể để cắt nghĩa cảm xúc. Làm thế là chặt cánh bay của thơ, hơn thế lại là thơ lãng mạn.
    Phải chăng vì tính chất bi phẫn khao khát đổi thay, khao khát cất cánh ấy mà gặp cách mạng, Thâm Tâm sớm đứng vào hàng ngũ, thơ ông từ lãng mạn chuyển sang cách mạng khá êm thấm. Bài thơ Chiều mưa đường số Năm là một ví dụ. Vẫn một giọng thơ nội tâm đắm đuối, bài thơ mưa nhưng gợi được cảm giác ấm trong lòng người, giọng bi phẫn đã thành giọng yêu thương. Bài thơ viết năm 1946, năm 1950, Thâm Tâm mắc bệnh trên đường đi chiến dịch rồi mất. Người đọc không được thấy hết sự phong phú của hồn thơ ông trong chặng mới. Ở giai đoạn trước, ông nhập cuộc muộn, ở giai đoạn sau, ông lại ra đi quá sớm.
    Ngót hai chục bài thơ cho một đời thơ tài năng như vậy, có một chất cảm xúc lạ, và riêng như vậy, quả chưa phát tiết được bao nhiêu. Phần tiềm lực còn nhiều quá, thật tiếc!
    VŨ QUẦN PHƯƠNG
  8. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Tống Biệt Hành - Thâm Tâm
    Đưa người ta không đưa qua sông
    Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng?
    Bóng chiều không thẫm không vàng vọt
    Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
    Đưa người ta chỉ đưa người ấy
    Môt giã gia đình, môt dửng dưng.
    Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
    Chí lớn không về, bàn tay không
    Thì không bao giờ nói trở lại
    Ba năm mẹ già cũng đừng mong.
    Ta biết người buồn chiều hôm trước
    Bây giờ muà hạ sen nở nốt
    Môt chị, hai chị cũng như sen
    Khuyên nốt em trai giòng lệ sót
    Ta biết người buồn sáng hôm nay
    Trời chưa vào thu tươi lắm thay
    Em nhỏ thơ ngây đôi mắt ướt
    Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay..
    Người đi? Ừ nhỉ, người đi thât
    Mẹ thà coi như chiếc lá bay
    Chị thà coi như là hạt bụi
    Em thà coi như hơi rượu say.
    Được hoangvan09 sửa chữa / chuyển vào 16:19 ngày 20/10/2004
    Được hoangvan09 sửa chữa / chuyển vào 16:29 ngày 20/10/2004
  9. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Tống Biệt Hành - Thâm Tâm
    Đưa người ta không đưa qua sông
    Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng?
    Bóng chiều không thẫm không vàng vọt
    Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
    Đưa người ta chỉ đưa người ấy
    Môt giã gia đình, môt dửng dưng.
    Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
    Chí lớn không về, bàn tay không
    Thì không bao giờ nói trở lại
    Ba năm mẹ già cũng đừng mong.
    Ta biết người buồn chiều hôm trước
    Bây giờ muà hạ sen nở nốt
    Môt chị, hai chị cũng như sen
    Khuyên nốt em trai giòng lệ sót
    Ta biết người buồn sáng hôm nay
    Trời chưa vào thu tươi lắm thay
    Em nhỏ thơ ngây đôi mắt ướt
    Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay..
    Người đi? Ừ nhỉ, người đi thât
    Mẹ thà coi như chiếc lá bay
    Chị thà coi như là hạt bụi
    Em thà coi như hơi rượu say.
    Được hoangvan09 sửa chữa / chuyển vào 16:19 ngày 20/10/2004
    Được hoangvan09 sửa chữa / chuyển vào 16:29 ngày 20/10/2004
  10. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Trả Lời Của Người Yêu - Thâm Tâm
    Các anh hãy chuốc thật say,
    Cho tôi những cốc rượu đầy rồi im!
    Giờ hình như quá nửa đêm,
    Lòng đau đau lại cái tin cuối mùa.
    Hơi đàn buồn như trời mưa,
    Các anh tắt nốt âm thừa đi thôi!
    Giờ hình như đã tối rồi,
    Bánh xem đã nghiến, đã rời rã đi!...
    Hồn tôi lờ mờ sương khuya,
    Hờ rung tôi viết bài thơ trả lời.
    Vâng, tôi vẫn biết có người
    Một đêm cố tưởng rằng tôi là chồng,
    Để hôm sau khóc trong lòng.
    Vâng, tôi vẫn biết cánh đồng thời gian,
    Hôm qua rụng hết lá vàng,
    Và tôi lỡ chuyến chiều tàn về không.
    Tiếng xe trong vết bụi hồng,
    Nàng đi thuở ấy nhưng trong khói mờ.
    Tiếng xe trong xác pháo xưa,
    Nàng đi có mấy bài thơ trở về.
    Tiếng xe mở lối vu quy,
    Hay là tiếng cắt nàng chia cuộc đời.
    Miệng chồng Khánh gắn trên môi,
    Hình anh mắt Khánh sáng ngời còn mơ.
    Đàn xưa từ chia đường tơ,
    Sao tôi không biết hững hờ nàng đan.
    Kéo dài một chiếc áo lam,
    Tơ càng đứt mối, nàng càng kéo giay.
    Nàng còn gỡ mãi trên tay,
    Thì tơ duyên mới đã thay hẳn mầu.
    Chung hai thứ tóc đôi đầu,
    Bao giờ đan nổi những câu ân tình.
    Khánh ơi, còn hỏi gì anh?
    Lá rơi đã hết màu xanh màu vàng.
    Chỉ kêu những tiếng thu tàn,
    Tình ta đã chết anh càng muốn xa.
    Chiều tan, chiều tắt, chiều tà,
    Ngày mai, ngày mốt vẫn là ngày nay.
    Em quên mất lối chim bay,
    Và em sẽ chán trông mây trông mờ.
    Đoàn viên từng phút từng giờ,
    Sóng yên lặng thế em chờ gì hơn?
    Từng năm từng đứa con son,
    Mím môi vá kín vết thương lại lành.
    Khánh đi còn hỏi gì anh,
    Ái tình đã vỡ, ái tình lại nguyên.
    Em về đan nốt tơ duyên,
    Vào tà áo mới, đừng tìm mối xưa.
    Bao nhiêu hạt lệ còn thừa,
    Dành ngày sau khóc những giờ vị vong.
    Bao nhiêu những cánh hoa lòng,
    Hãy dâng cho trọn nghĩa chồng hồn cha.
    Nhắc làm chi chuyện đôi ta,
    Bản năng anh đã phong ba dập vùi.
    Hãy vui lên các anh ơi!
    Nàng đi tôi gọi hồn tôi trở về.
    Tâm hồn lạnh nhạt đê mê,
    Tiếng mùa lá chết đã xê dịch chiều.
    Giờ hình như gió thổi nhiều,
    Những loài hoa máu đã gieo nốt đời.
    Tâm hồn nghệ sĩ nổi trôi,
    Sá chi cái đẹp dưới trời mong manh.
    Sái chi những truyện tâm tình,
    Lòng đau đau chứa trong bình rượu cay!

Chia sẻ trang này