1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHỮNG BÀI THƠ TÌNH VƯỢT THỜI GIAN ... ( mà bạn tâm đắc nhất )

Chủ đề trong 'Tư vấn tình yêu' bởi mat_pass, 11/02/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. 2006

    2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2004
    Bài viết:
    233
    Đã được thích:
    0
    Bài số 31 của Targore có lẽ là bài thơ tình đậm đặc nam tính nhất mà 2006 từng biết. Đàn ông khi làm thơ tình, dù buồn hay vui đều phảng phất nét yếu đuối, băn khoăn hay dại khờ đam mê. Không biết các nàng khác thế nào, riêng 2006 thì mê mẩn Bài số 31 vì sự mãnh liệt và khoáng đạt của nó.
    Ngày xưa 2006 thường biết đến bản dịch "Trái tim ta là chim sa mạc. Đã thấy trời trong mắt của em". Bản dịch vừa post mộc hơn, không "smooth" bằng, nhưng lại hay hơn và có lẽ gần với bản gốc hơn.
    Thanks for a nice poem...
  2. 2006

    2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2004
    Bài viết:
    233
    Đã được thích:
    0
    Mỗi người đàn bà đều có một khát khao, thầm kín hoặc lộ liễu, bùng phát hay âm ỉ - khát khao tìm thấy một cuộc đời đủ sâu để liều lĩnh quẳng tâm hồn mình vào đó. Khi 2006 cảm thấy mình đã tìm được một cuộc đời như thế cũng là lúc một người bạn thân gửi tặng 2006 bài thơ này. Bài thơ khiến 2006 run rẩy khi đọc, bởi vì hình như nó được viết riêng cho thời khắc mà 2006 lần đầu tiên biết yêu.
    Bây giờ, khi mà cảm giác đam mê thác lũ nhường bước cho sự yên ả của thường nhật, cũng có khi 2006 thấy băn khoăn, thấy buồn tẻ khi ở bên cạnh anh, nhất là khi có một người đàn ông khác xuất hiện.Người ta đã nói rồi, đam mê bao giờ cũng chóng tàn. Những lúc ấy, 2006 thường nghĩ về cảm giác "Anh là người đầu tiên chạm cốc", cảm giác mỗi người có lẽ chỉ thực sự có được 1 lần trong đời. Ký ức đó như một cái còng số 8 khiến 2006 hiểu rằng mình sẽ bị trói vào cuộc đời anh vĩnh viễn.
    Rất tự hào được chia sẻ bài thơ này với những cô gái đang yêu...
    Em đã yêu anh từ trước
    Em đã yêu anh, yêu từ hồi trước
    Trước khi sương rơi đầm đìa mặt đất
    Trước khi ánh dương bắt đầu ửng trên đồng
    Em đã yêu anh giữa âm thầm muôn tạo vật
    Trước khi đất đai sực tỉnh giấc nồng.
    Em đã yêu anh từ thuở xa xưa
    Em đã tìm anh suốt cả thời lốc xoáy
    Khi lên bồng, lúc xuống trầm cũng vậy
    Em vẫn nguyện cầu cho anh đến cùng em
    Qua mưa giông
    Qua gió cát
    Qua đỉnh non
    Qua đáy vực
    Qua tiếng em gọi anh
    Qua lúc em lặng thinh
    Em, giữa bao la tĩnh mịch của đêm
    Vẫn hằng mong con tàu anh xuất hiện
    Vẫn hằng mong con tàu anh cập bến
    Con tàu buông neo trong trái tim em.
    Anh đã đến
    Và đã phát hiện ra em
    Một hòn đảo chung chiêng ẩn hiện
    Giữa đại dương cô đơn, triền miên.
    Dám rẽ sóng, anh đã thắng và đã đến
    Nhưng anh của em dịu dàng và âu yếm
    Bịt kín quanh em mọi nẻo lánh, mọi đường lùi
    Cơn sốt đợi chờ, anh chữa nguôi rồi
    Anh lại khuấy nỗi lặng thầm mong đợi.
    Em chóng mặt
    Trước dòng sông anh tuôn về từ ngọn núi
    Làm ngập tràn mọi thung lũng của em
    Anh thả tóc em cho gió vuốt êm êm
    Anh thức dậy những cánh chim mơ ước
    Trong ánh sao anh đã băng tới được
    Bên em!
    Mềm như nhung
    Rắn như sắt
    Anh là người đầu tiên chạm cốc
    L.Himienez (El Salvador)
    Đăng Bẩy dịch
  3. muathugiauem

    muathugiauem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/02/2005
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    NHƯ CHIẾC QUE DIÊM
    ( Bài hát )
    Nhạc sĩ : Từ Công Phụng
    Ðời anh sớm muộn gì
    Ðời em sớm muộn gì
    Tình ta sớm muộn gì ...cũng hấp hối

    Thôi cũng đành một kiếp trăm năm đời người sẽ qua
    Cũng đành một thoáng chiêm bao tình người cũng xa
    Cũng phôi pha những điêu ngoa, theo vết môi cười tàn tạ
    Thôi cũng đành một kiếp phong ba lệ tình cũng xa
    Xuống đời ta những nguôi ngoai rồi người cũng xa
    Cũng xa ta, cũng xa ta theo dòng nghiệt ngã mù lòa
    Vì lời em sớm muộn gì cũng một lần gian dối
    Tình anh sớm muộn gì cũng đưa vào tăm tối
    Ðời anh sớm muộn gì, đời em sớm muộn gì
    Tình ta sớm muộn gì cũng hấp hối
    Rót cho đầy hồn nhau, đắp cho đầy đời nhau
    Những men nồng tình sâu rã rời
    Thôi cũng đành như chiếc que diêm một lần lóe lên
    Thắp đời em sáng lung linh, buồn một cõi riêng
    Những đêm sâu, những canh thâu
    Nghe nước mắt nặng giọt sầu
    Thôi cũng đành như kiếp rong rêu một lần hóa thân
    Cuốn về phong kín tim ta một đời chói chang
    Những đam mê, những ngô nghê
    Với tình người nhỡ lời thề
    Thôi cũng đành như tấm gương tan mờ phai vết xưa
    Xót dùm cho tấm thân ta ngựa bầy đã xa
    Những đêm mơ thấy tan hoang
    Hương tình vừa chớm muộn màng
    Được muathugiauem sửa chữa / chuyển vào 17:58 ngày 01/03/2005
  4. 18number

    18number Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2003
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    0
    Cũng có một bài thơ viết về "cái giật mình" như thế này
    HOÀI TƯỞNG ( st)
    Có những buổi chiều như buổi chiều nay
    Tôi một mình lang thang trên phố
    Cô đơn buồn giữa dòng người hối hả
    Phố thì đông sao vẫn thấy lẻ loi.
    Có khi nào anh chợt nhớ đến tôi
    Nhớ cô bé nhớ một người xa lạ
    Trong trẻo quá nỗi lòng oi ả
    Phút muộn phiền tôi gửi lại phố đông...
    Ai chợt qua! Có phải anh không?
    Sao giống quá lại hình như không phải giống
    Niềm vui chợt đến bỗng vỡ thành bọt sóng
    Mắt tôi nhìn đăm đắm phía không anh!
    Tôi vẫn đi trên phố một mình
    Người vẫn đông và phố thì ồn ã
    Chỉ thiếu anh và thế là tất cả
    Biến hồn tôi thành cát bụi hư không..
  5. 18number

    18number Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2003
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    0
    Hai sắc hoa tigon (T.T.K.H)
    Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
    Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
    Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
    Tôi chờ người đến với yêu đương.
    Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
    Dải đường xa vút bóng chiều phong,
    Và phương trời thẳm mờ sương cát,
    Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
    Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
    Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
    Bảo rằng : "Hoa, dáng như tim vỡ,
    Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
    Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
    Cánh hoa tan tác của sinh ly,
    Cho nên cười đáp :"Màu hoa trắng
    Là chút lòng trong chẳng biến suy".
    Đâu biết lần đi một lỡ làng,
    Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
    Người xa xăm quá ! - Tôi buồn lắm,
    Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
    Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
    Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
    Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
    Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
    Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
    Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
    Mà từng thu chêt, từng thu chết,
    Vẫn giấu trong tim bóng "một người".
    Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
    Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
    Như hồng tựa trái tim tan vỡ.
    Và đỏ như màu máu thắm pha !
    Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
    Một mùa thu trước rất xa xôi..
    Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
    Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
    Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
    Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
    Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
    Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.
    Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
    Trời ơi ! Người ấy có buồn không ?
    Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
    Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ? (*)
  6. muathugiauem

    muathugiauem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/02/2005
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Nhắc đến T.T.K.H ta biết đến 2 bài thơ : Bài thơ thứ nhất và Hai sắc hoa tigôn . Nhưng có vẻ như mọi người thường hay nhớ đến Hai sắc hoa tigôn hơn. Trong 1 topic thơ nhưng có đến 2 bài post cùng 1 tác phẩm, là Hai sắc hoa tigôn.
    Tôi cảm thơ T.T.K.H, thấy một cảm giác mà người ta gọi là hay .. nhưng tôi sợ những vần thơ ấy lắm. Tôi sợ đọc nó, tôi sợ nó "ám" vào đời tôi .. Tình yêu đấy .. mà sao quá đỗi buồn !
    Song tôi vẫn muốn post nốt bài thơ này trong chùm 2 bài thơ ấy để mọi người cùng đọc và cảm trọn vẹn một phần tâm tư T.T.K.H !
    Bài Thơ Thứ Nhất
    T.T.K.H
    Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
    Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...
    Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại,
    Êm ái trao tôi một vết thương.
    Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
    Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
    Thổi tan âm điệu du dương trước
    Và tiễn Người đi bến cát xa.
    Ở lại vườn Thanh có một mình,
    Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
    Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
    Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.
    Và một ngày kia tôi phải yêu
    Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
    Những cô áo đỏ sang nhà khác,
    -- Gió hỡi! Làm sao lạnh rất nhiều ?
    Từ đấy không mong, không dám hẹn
    Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
    Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
    Người ấy ghi lòng : "Vẫn nhớ em!"
    Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
    Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
    Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
    Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ?
    Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
    Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ!
    Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...
    Thì ai trông ngóng, chả nên chờ!
    Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
    Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa :
    -- "Cố quên đi nhé, câm mà nín
    Đừng thở than bằng những giọng thơ!"

    Tôi run sợ viết; lặng im nghe
    Tiếng lá thu khô siết mặt hè
    Như tiếng chân người len lén đến.
    Song đời nào dám gặp ai về !
    Tuy thế, tôi tin vẫn có người
    Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi
    Biết đâu... tôi : một tâm hồn héo,
    Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi!
  7. hoangthuylinh

    hoangthuylinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2004
    Bài viết:
    3.135
    Đã được thích:
    0
    Thú nhận
    Chẳng thể nào chia tay anh
    Nhưng em phải đành thú nhận
    Trên đôi tay em yếu mềm
    Hạnh phúc mình quá nặng
    ... Em nhớ ngôi nhà ngày xưa
    Trên bàn một bình hoa lớn
    Những đoá hoa hồng mảnh mai
    Nở tự bao giờ trong kính.
    Em còn bé con ngốc nghếch
    Say mê vẻ đẹp lạ lùng
    Bình hoa một lần em nhấc
    Tìm điều bí ẩn bên trong.
    Em nhỏ - bình hoa thì lớn
    Bao nhiêu hồi hộp trong lòng
    Khao khát đưa tay em với
    Để bình hoa xuống cạnh chân.
    Thời khắc tưởng chừng vô tận
    Người lớn chẳng hề có ai...
    Chỉ một mình nỗi dại dột
    Như chim quệt cánh lên vai.

    Đôi tay nhỏ nhoi bạo dạn
    Buông minh - tựa quả bóng tròn
    Thuỷ tinh vỡ tung ngàn lệ
    Vang như tiếng khóc thiên thần

    Yêu em anh đừng yêu quá
    Bởi em chẳng biết giữ gìn
    Hạnh phúc biết đâu đổ vỡ
    Như bình hao ấy mong manh.


  8. trangsoidaynuoc

    trangsoidaynuoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0

    Em vẫn em, mùa hạ đã xa rồi
    Anh dẫu khác, tình yêu còn thổn thức
    Đời cứ dở miên man từng trang sách
    Chẳng trang nào dập xoá được trang xưa....
  9. mat_pass

    mat_pass Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2005
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ cuối cùng
    T.T.K.H

    Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ ?
    Một mùa thu cũ, một lòng đau ...
    Ba năm ví biết anh còn nhớ,
    Em đã câm lời, có nói đâu !

    Đã lỡ, thôi rồi ! chuyện biệt ly,
    Càng khơi càng thấy lụy từng khi
    Trách ai mang cánh "ti-gôn" ấy,
    Mà viết tình em, được ích gì ?

    Chỉ có ba người đã đọc riêng,
    Bài thơ "đan áo" của chồng em.
    Bài thơ "đan áo" nay rao bán,
    Cho khắp người đời thóc mách xem...

    Là giết đời nhau đấy, biết không ?
    ... Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung,
    Giận anh, em viết dòng dư lệ,
    Là chút dư hương : điệu cuối cùng !

    Từ đây, anh hãy bán thơ anh,
    Còn để yên tôi với một mình,
    Những cánh hoa lòng, hừ ! đã ghét,
    Thì đem mà đổi lấy hư vinh.

    Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
    Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi..
    Buồng nghiêm thờ thẫn hồn eo hẹp,
    Đi nhớ người không muốn nhớ lời !

    Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,
    Tôi run sợ viết, bởi rồi đây
    Nếu không yên được thì tôi ... chết
    Đêm hỡi ! làm sao tối thế nầy ?

    Năm lại năm qua cứ muốn yên
    Mà phương ngoài gió chẳng làm quên;
    Và người vỡ lỡ duyên thầm kín,
    Lại chính là anh ? anh của em !

    Tôi biết làm sao được hỡi trời ?
    Giận anh, không nỡ ! Nhớ không thôi !
    Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt...
    Sợ quá đi, anh... "có một người" !...
    Được mat_pass sửa chữa / chuyển vào 13:32 ngày 02/03/2005
  10. muathugiauem

    muathugiauem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/02/2005
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    BÀI SỐ 49
    Tagore
    Tôi nắm tay nàng
    Và ghì chặt nàng vào ***g ngực của tôi
    Tôi muốn sắc đẹp của nàng đầy ắp cánh tay tôi
    Muốn dùng những chiếc hôn đoạt lấy nụ cười tươi mát của nàng
    Muốn dùng mắt tôi uống no cái nhìn ảm đạm của nàng.
    Nhưng than ôi, bây giờ tất cả ở đâu?
    Ai có thể cướp được màu xanh trên trời thẳm?
    Tôi muốn nắm trong tay sắc đẹp của nàng;
    nhưng nó cứ thoát ra,
    Và trong tay tôi chỉ còn thân thể.
    Tôi đã mỏi mệt quay về, thất vọng.
    Ôi, thân thể làm sao mà chạm đến cái bông hoa
    chỉ tinh thần mới chạm được?​

Chia sẻ trang này