1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những Bài Thơ Vang Bóng

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi narsis, 10/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. NiceOrchid

    NiceOrchid Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/11/2002
    Bài viết:
    883
    Đã được thích:
    0
    THỜI HOA ĐỎ
    Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
    Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
    Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
    Chẳng chịu cho lòng ta yên
    Anh mải mê về một màu mây xa
    Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
    Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
    Em hát một câu thơ cũ
    Cái say mê của thời thiếu nữ
    Mỗi mùa hoa đỏ về
    Hoa như mưa rơi rơi
    Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
    Như máu ứa của một thời trai trẻ
    Hoa như mưa rơi rơi
    Như tháng ngày xưa ta dại khờ
    Ta nhìn vào tận sâu mắt nhau
    Mà thấy lòng đau xót
    Trong câu thơ của em
    Anh không có mặt
    Câu hát về một thời yêu thương tha thiết
    Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
    Em không đi hết những ngày đắm say
    Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
    Không cho ai có thể lạnh tanh
    Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
    Như một vệt xước của trái tim
    Sau bài hát rồi em lặng im
    Cái lặng im rực màu hoa đỏ
    Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
    Sau bài hát rồi, em như có thể
    Em của thời hoa đỏ ngày xưa
    Sau bài hát rồi anh cũng thế
    Anh của thời trai trẻ,ngày xưa?
    Thanh Tùng

    Wherever U go, Whatever U do, I'm right here waiting for....
  2. Solitaire

    Solitaire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/01/2002
    Bài viết:
    1.436
    Đã được thích:
    0
    Vọng Nhân Hành
    Thăng Long đất lớn chí tung hoành,
    Bàng bạc gươm hồ ánh mắt xanh,
    Một lứa chung tình từ tứ chiến,
    Hội nhau vầy một tiệc quần anh.
    Mày gươm nét mặt chữ nhân già,
    Hàm lanh hình đôi lưng cột da
    Tay yếu đang cùng tay mạnh dắt
    Chưa ngất men trời hả rượu cha.
    Nổ bùng giữa tiệc trận phong ba,
    rằng "đường gió bụi thì tơi tả,
    Thiên hạ phải dùng thơ chúng ta"
    Thơ ngâm giỏ giọng thời chưa thuận.
    Tan tiệc quần anh cùng nuốt giận,
    Chim nhạn, chim hồng rét mướt bay.
    Vuốt cọp, chân voi còn lận đận.
    Thằng Chí cho nhàm sức vỏ sinh,
    Thằng Gối văn chương đôi gối hận,
    Thằng Thu giả biệt thằng giả quê,
    Sông Hồng chẳng phải đưa sông Dịch,
    Ta ghét hoài câu nhất khứ hề.
    Ngoài phố mưa bay xuân bốc rượu,
    Tấc lòng mong mỏi chán tê mê
    "Ai ơi, bạn tác ngoài trôi dạt
    Chẳng đọc thơ ta tất cùng về".

    Thâm Tâm


    Lai như lưu thủy hề thệ như phong
    Bất tri hà xứ lai hề, hà sở chung

  3. kho_ua

    kho_ua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2003
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    BÀI THƠ CUỐI CÙNG CỦA TKKH é
    BÀI THƠ CUỐI CÙNG
    Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ ?
    Một mùa thu cũ, một lòng đaụ..
    Ba năm ví biết anh còn nhớ,
    Em dã câm lời, có nói đâu !
    Ðã lỡ, thôi rồi ! chuyện biệt ly,
    Càng khơi càng thấy lụy từng khị
    Trách ai mang cánh "ty-gôn" ấy,
    Mà viết tình em, được ích gì ?
    Chỉ có ba người đã đọc riêng,
    Bài thơ "đan áo" của chồng em.
    Bài thơ "đan áo" nay rao bán,
    Cho khắp người đời thóc mách xem...
    Là giết đời nhau đấy, biết không ?
    ....Dưới dàn hoa máu tiếng mưa rung,
    Giận anh, em viết dòng dư lệ,
    Là chút dư hương : điệu cuối cùng !
    Từ đây, anh hãy bán thơ anh,
    Còn để yên tôi với một mình,
    Những cánh hoa lòng, hừ ! đã ghét,
    Thì đem mà đổi lấy hư vinh.
    Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
    Từng mùa gió lạnh sắc hương rơị..
    Buồng nghiêm thờ thẫn hồn eo hẹp,
    Ði nhớ người không muốn nhớ lời !
    Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,
    Tôi run sợ viết, bởi rồi đây
    Nếu không yên được thì tôị..chết
    Ðêm hỡi ! làm sao tối thế nầy ?
    Năm lại năm qua cứ muốn yên
    Mà phương ngoài gió chẳng làm quên;
    Và người vỡ lỡ duyên thầm kín,
    Lại chính là anh ? anh của em !
    Tôi biết làm sao được hỡi trời ?
    Giận anh, không nỡ ! Nhớ không thôi !
    Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt...
    Sợ quá đi, anh..."có một người" !...
    nam mô .... bong...boong...
  4. narsis

    narsis Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Tiếng Thu
    Em không nghe rừng thu
    Dưới trăng mờ thổn thức?
    Em không nghe rạo rực
    Hình ảnh kẻ chinh phu
    Trong lòng người cô phụ?
    Em không nghe rừng thu,
    Lá thu kêu xào xạc,
    Con nai vàng ngơ ngác
    Đạp trên lá vàng khô?

    Lưu Trọng Lư

    Ai đi về Bắc xin thăm hỏi
    Hồn cũ anh hùng đất Cổ Loa
    Hoàn Kiếm hồ xưa linh qui hỡi
    Bao giờ mang trả kiếm dân ta?
  5. Solitaire

    Solitaire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/01/2002
    Bài viết:
    1.436
    Đã được thích:
    0
    Áo Lụa Hà Đông

    Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
    bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
    anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
    thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
    anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
    mà mua thu dài lắm ở chung quanh
    linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
    bay vội vã vào trong hồn mở cửa
    gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
    gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
    thơ học trò anh chất lại thành non
    và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
    em không nói đã nghe từng gia điệu
    em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
    anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
    với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
    em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
    trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
    nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
    để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
    để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
    giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
    em đi rồi, sám hối chạy trên môi
    những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
    em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
    giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
    anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
    giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng

    Nguyên Sa



    A friend is a person who knows all about you, but likes you anyway

    Được solitaire sửa chữa / chuyển vào 22:17 ngày 09/06/2003
  6. Solitaire

    Solitaire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/01/2002
    Bài viết:
    1.436
    Đã được thích:
    0
    Bài Hành Phương Nam
    Đa Kao 1943, gửi Văn Viễn

    Hai ta lưu lạc phương Nam này
    Đã mấy mùa qua én nhạn bay
    Xuân đến khắp trời hoa rượu nở
    Riêng ta với ngươi buồn vậy thay !
    Lòng đắng xá chi muôn hớp rượu
    Mà không uống cạn mà không say !
    Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã
    Mà áo khinh cừu chưa ai may !
    Ngươi giam chi khí vòng cơm áo
    Ta trói thân vào lụy nước mây
    Ai biết thương nhau từ buổi trước
    Bây giờ gặp nhau trong phút giây
    Nợ thế, trả chưa tròn một món
    Sòng đời, thua đến trắng hai tay
    Quê nhà xa lắc xa lơ đó
    Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay
    Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc
    Ly tán vì cơn gió bụi này
    Người ơi ! Buồn lắm mà không khóc
    Mà vẫn cười qua chén rượu đầy
    Vẫn dám ăn tiêu cho đến hết
    Ngày mai ra sao rồi sẽ hay
    Ngày mai, có nghĩa gì đâu nhỉ?
    Cốt nhất cười vui trọn tối nay
    Rẫy ruồng châu ngọc, thù son phấn
    Mắt đỏ lên rồi, cứ chết ngay .
    Hỡi ơi ! Nhiếp Chính mà băm mặt
    Giữa chợ ai người khóc nhận thây ?
    Kinh Kha quán lạnh sầu nghiêng chén
    Ai kẻ dâng vàng, ai biếu tay ?
    Mơ gì ấp Tiết thiêu văn tự
    Giày cỏ, gươm cùn, ta đi đây
    Ta đi nhưng biết về đâu chứ?
    Đã dấy phong yên khắp bốn trời
    Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ
    Uống say mà gọi thế nhân ơi !
    Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ
    Ta với nhà ngươi cả tiếng cười
    Dằn chén hất cao đầu cỏ dại
    Hát rằng phương Nam ta với ngươi
    Ngươi ơi ! Ngươi ơi ! Hề ngươi ơi !
    Ngươi sang bên ấy sao mà lạnh
    Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi !

    Nguyễn Bính

    A friend is a person who knows all about you, but likes you anyway

  7. tranhanam

    tranhanam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/06/2003
    Bài viết:
    568
    Đã được thích:
    0
    Hô? Trươ?ng

    Đại trượng phu không hay xé gan be? cật
    Phu? cương thươ?ng ha? tất tiêu dao
    Bốn bê? luân lạc tha hương
    Trơ?i Nam nga?n dặm thă?m
    Đất Bắc một ma?n sương
    Chí chưa tha?nh, danh chưa đạt
    Trai tre? bao năm ma? đâ?u bạc
    Trăm năm thân thế bóng ta? dương
    Vôf gươm ma? hát
    Nghiêng bâ?u ma? ho?i
    Thiên hạ mang mang ai ngươ?i tri ky?
    Lại đây cu?ng ta cạn một hô? trươ?ng
    Hô? trươ?ng! Hô? trươ?ng!
    Ta biết rót vê? đâu
    Rót vê? Bắc phương
    Ngọn Bắc phong vi vút cát chạy đá dương
    Rót vê? Đông phương
    Nước biê?n Đông cha?y xiết sinh cuô?ng loạn
    Rót vê? Tây phương
    Mưa Tây sơn tư?ng trận chứa chan
    Rót vê? Nam phương
    Trơ?i Nam mu? mịt
    Có ngươ?i quá chén như điên như cuô?ng
    Na?o ai ti?nh
    Na?o ai say
    Lo?ng ta ta biết, chí ta ta hay
    Nam nhi sự nghiệp ư hô? thi?
    Ha? tất cuô?ng sâ?u đối co? cây
    Nguyêfn Bá Trác
    Ta trai Binh Dinh hoi kho cung - Rat that tinh rieng phong cach mien Trung
  8. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Gửi Narsis chỉ 2 câu trong bài này thôi:
    Cảnh đoạn trường​
    Em chỉ nói rằng "đời em buồn"
    Rồi em nức nở lệ sầu tuôn
    (Tâm sự một cô gái nhảy)

    Anh nhớ năm xưa trong yến diên
    Họp mặt ba kỳ, trăm sinh viên,
    RÓt chén rượu nồng cùng vui chơi
    Trước khi chia tay người mỗi nơi.
    Điểm vui yến tiệc, bọn ca nhi
    Ba bảy mai kia đương vừa thì
    Hoa khôi hôm ấy là em đó
    Liếc mắt đưa tình đá cũng mê.
    Hôm nay nức nở sầu ảm đạm
    Kể lại đời em nghe thê thảm
    Không quê, không quán, không mẹ cha,
    Như cánh bèo trôi không chỗ bám
    Em phải dấn thân vào hồng lâu
    Luỵ từ nô bộc đến công hầu.
    Rồi lại giạt trôi trường khiêu vũ
    Hết lòng chiều khách lại chiều chủ
    Liễu bồ sức vóc được bao nhiêu
    Dạn gió dày sương thực đến điều.
    May thay em gặp khách phiêu lưu
    Cảm thấy tình em thảm đạm nhiều
    Nhặt cánh hoa tàn rơi dưới đất
    Chung tình trong một mối thương yêu.
    Khách nhớ quê xa gót trở về
    Đêm trường nhớ khách dạ đê mê
    Cảm thấy đời em buồn, lạnh, tẻ
    NGoài đường sương lạnh bước ra đi
    Ra đi gió lạnh tạt ngang mình
    Nghĩ đến đời em, em khiếp kinh
    Kinh khiếp vì đời như vực thẳm
    Xui em truỵ lạc, hỡi trời xanh!
    Nếu cũng như ai, có mẹ cha,
    Buồng xuân rủ gấm với phong là,
    Thời em ngày tháng cùng vui sướng
    Hớn hở nô đùa với cỏ hoa.
    Rồi ngày đào lý nở nhành bông,
    Em cũng như ai, được tấm chồng
    Quyền cả chức cao trong xã hội
    Êm đềm chia ngọt sẻ bùi chung.
    Than ôi, em có được như người
    Hoa tạ lìa cành trước gió rơi
    Lăn lóc cát lầm hoen cánh ngọc
    Đem thân làm thú vạn muôn người.
    ***
    Lững thững em đi bên vệ đường
    ÂM thầm buồn bã, gió cùng sương
    Ướt cả áo xiêm, em chẳng biết
    Lòng em mang nặng nỗi đau thương.
    CHản nản quy đầu em lại nhìn,
    CUộc đời quá khứ tựa đêm đen
    Tương lai bước tới chân chồn mỏi
    Một bước đau lòng, một bước thêm.
    Lầu các kìa ai vợ với chồng
    ÊM đềm trong giấc phụng loan chung
    Riêng em lững thững bên hè vắng
    Khóc mãi, mắt em úa đỏ hồng.
    ÔI thôi, em quyết chí quyên sinh
    Quyết bỏ trần gian, bỏ ái tình
    Trong một gian buồng thuê buổi ấy
    Đau lòng, em uống thuốc quyên sinh.
    Khinh thay! những gái tiếng con nhà
    VÌ tính buông tuồng phải truỵ sa
    Vào chỗ bùn lầy nghề kỹ nữ
    Nhưng em... nào phải muốn giăng hoa.
    Giời đất này! xin hãy chứng minh:
    Vì chưng xã hội quá bất bình
    Thân em thật đã bùn than lấm
    Lòng tuyết, em còn giữ tiết trinh.
    Mang tấm lòng đau xuống suối vàng
    Ai người nhân thế chạnh lòng thương?
    Ai người biết được em đau khổ?
    Đêm lạnh... than ôi! cảnh đoạn trường.
    Cõi đời dần tối, giấc âm thầm
    HÌnh ảnh người xưa cũng xoá dần,
    Sau rốt cảm nghe như mẹ ẵm
    Và lời ân ái khách xa xăm.
    Sáng sớm người ta vào buồng ngủ,
    Thất đảm kinh hồn người ta rú
    Vội vàng đưa em đến nhà thương
    Để em lạnh lẽo nằm trên giường.
    Hồi lâu thuốc thang, em tỉnh dậy
    Mở mắt, lạ lùng, nhìn thế gian
    Bất giác hai hàng lệ em tràn.
    Anh cũng như em, chán cõi đời,
    Nhưng mà quả quyết sống mà chơi
    Đời càng bạc bẽo cùng mình lắm
    Mình cũng yên vui, cũng nói cười!
    Cười đời bạc bẽo khinh thế gian
    CHo biết rằng ta chẳng phải hèn
    Ta sống vì chưng ta quả quyết
    Đạp bằng muôn vạn nỗi gian nan.
    ĐỨng dậy em ơi! sống cõi đời
    Dầu đời khổ nhục đến mười mươi
    Em nên điểm phấn tô son lại
    Ngạo với nhân gian một nụ cười.

    Ngày mai ở mãi chốn chân trời
    Trong cảnh gia đình ấm áp vui
    MỘt phút trầm ngâm, anh sẽ khấn
    Cho em trở lại được cười tươi.
    Thái Can
    All the rivers run into the sea; yet the sea is not full: unto the place from whence the rivers come, thither they return again. (ECCLESIASTES)

    lys


    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 13:06 ngày 29/08/2003

Chia sẻ trang này