1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bài viết sưu tầm được và muốn chia sẻ...

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi arien, 01/05/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    Tiểu thuyết về những số nguyên tố
    Từ thủa hồng hoang, khi trên trời còn chưa xuất hiện hai tá vệ tinh, khi dưới đất chưa ai dùng Garmin StreetPilot, nhà hiền triết của mọi nhà hiền triết Socrates đã tích phân rằng: The unexamined life isn?Tt worth living.
    Khi ấy, Socrates bị buộc phải đối mặt với hai lựa chọn. Hoặc là phải sống một cuộc sống không được tích phân, hoặc là phải uống cốc bia tươi với nguyên liệu chẳng phải mạch nha mà là poison hemlock.
    The unexamined life isn?Tt worth living. Socrates died for what he actually believed.
    Khi ta sinh ra, ít nhất cũng đã có khoảng nửa tá tôn giáo khác nhau trên trái đất. Vậy thì, xác suất để một người ngẫu nhiên nào đó chọn được một tôn giáo đúng cho mình ắt sẽ nhỏ hơn 1/6.
    Hãy túm một con chiên bất kỳ và hỏi, liệu anh ta nghĩ có bao nhiêu phần trăm xác suất tôn giáo mà anh ta đang theo là đúng. 100% là câu trả lời là 100%.
    Nếu bạn là một shahid, ngoài việc bạn tin rằng lũ lợn là bẩn thỉu, niềm tin của bạn còn là khi một người tử vì đạo, họ sẽ được lên thẳng thiên đường mà không phải tham gia Ngày Phán Xét. Trên ấy, bảy mươi trinh nữ xinh đẹp như Hà Kiều Anh đang nóng lòng đun nước ấm rửa chân cho bạn. Bạn có đánh bom không?
    Không cần tưởng tượng nữa. Tôn giáo của bạn không phải là Islam. Bạn chẳng phải là Muslim.
    Nhưng dù bạn có là ai, hầu hết mọi niềm tin, mọi quan niệm tốt-xấu-đúng-sai của bạn, hiện giờ, đều chịu ảnh hưởng nặng nề (hay đúng hơn là đã được quyết định) bởi môi trường bên ngoài dù bạn lớn lên trong nền văn hóa đậm chất bảo thủ Á đông hay cởi mở Tây phương chăng nữa.
    ?oIt''s not hard to do the right thing. But it''s hard to know what the right thing is. Once you know what is right, it is hard not to do it?. Quoted from The Confession.
    Mọi người sẽ feeling uncomfortable khi phải tích phân về cuộc sống, về hạnh phúc, về niềm tin, về mục đích và lựa chọn. Bởi một cách vô thức, dù da vàng mũi tẹt hay rậm râu hói trán đi nữa, người ta đều bị trói buộc bởi những định kiến và những quan niệm tốt-xấu-đúng-sai.
    Việc tích phân những thứ kể trên thường bị xem là mang nặng tính thực dụng (trong tiếng Anh, materialistic is far different from realistic. Tuy nhiên, trong tiếng Việt, thực dụng và thực tế are easily confused.
    Từ những định kiến tốt-xấu-đúng-sai đã bị impounded này, khi phải đối mặt với lựa chọn, người ta thường có khuynh hướng hoặc là sẽ chọn đại một cái gì đó để được tiếng là dễ tính (nghệ sỹ là không phải nghĩ, đại khái thế!) hoặc chả chọn cái gì (kiểu tiều phu vác rìu vào rừng rồi ra về tay không) hoặc tồi tệ hơn, they spend ages chọn lựa những lựa chọn. Một cách vô thức.
    Thật ra, một khi anh em ta đã hiểu được bản chất và quy luật vận động của sự lựa chọn, sẽ không bao giờ có chuyện ta ?otiếc vì đã chọn cái này chứ không phải cái kia?.
    Điều này là dễ hiểu. Bởi khi chúng ta đã có thể, một cách thành thật và thẳng thắn, công nhận và ý thức được sự tồn tại của mục tiêu cần thỏa mãn đằng sau mỗi lựa chọn, chúng ta sẽ luôn chọn cho mình lựa chọn tốt nhất. Và một khi đã chọn lựa-chọn-tốt-nhất, không thể nào người ta có thể hối tiếc vì điều đó.
    Thông thường, người ta chỉ phân vân không dám quyết định một lựa chọn hoặc sau đấy, trong tương lai, cảm thấy hối tiếc về lựa chọn của mình khi mà họ không thực sự ý thức được chân mục tiêu cần thỏa mãn. Tệ hại hơn, người ta thậm chí sẽ dằn vặt mình nếu không đủ dũng cảm để thành thật thừa nhận nó trong quá khứ.
    ?oTất cả vì tương lai con em chúng ta?. Con em chúng ta vì tương lai cháu chúng ta. Cháu chúng ta vì tương lai chắt chúng ta. Và cứ thế, chẳng ai sống cho tương lai chính mình.
    Tất cả vì tương lai chúng ta.
    Chỉ khi một người biết yêu và biết tìm kiếm những giá trị đích thực trong cuộc sống của chính bản thân anh ta, chỉ đến khi ấy, anh ta mới có thể yêu thương những con người khác một cách thực sự. Hoàn toàn không phải là tình cờ, khi Chân xếp trước Thiện và Mỹ.
    Một nhân vật chính tự hỏi: what kind of partner do I want? Một nhân vật phụ tự hỏi: what kind of partner do I need? Người đọc hãy tự hỏi: trong hai nhân vật kể trên, ai là người thực dụng ai là người thực tế?
    Một người thực dụng sẽ mải mê phát triển sự nghiệp và tìm cách kiếm tiền, càng nhiều càng tốt, để rồi đến một lúc sẽ chả biết làm gì với đống của cải của anh ta. Và cũng rất có thể, anh ta sẽ không bao giờ nếm được mùi vị của hạnh phúc. Làm sao mà có được hạnh phúc đích thực khi anh ta chưa từng xây dựng cho mình một khái niệm hay một định nghĩa cụ thể gì về nó. Một người thực dụng khác sẽ cưới một cô vợ hoặc xinh xắn, hoặc ngoan hiền, hoặc không lọ mọ vào những nơi rừng thiêng nước độc săn lâm tặc.
    Nhưng cũng chả chắc gì anh ta có được hạnh phúc đích thực, bởi những lựa chọn của anh ta bị ảnh hưởng từ quá nhiều yếu tố bên ngoài. Người đàn ông lấy một cô vợ xinh xắn chưa hẳn vì vẻ đẹp ngoại hình của cô vợ này sẽ mang hạnh phúc tới cho anh ta, mà có lẽ, ở những chừng mực và hoàn cảnh sâu xa nhất định, là để thỏa mãn sự ngưỡng mộ vẻ đẹp bề ngoài của anh ta và của cả những người xung quanh. Lấy một cô vợ ngoan hiền, không vào rừng săn lâm tặc rõ ràng vì anh ta bị trói buộc bởi những quan niệm và những định kiến tốt xấu của xã hội. Anh ta thỏa mãn những trói buộc ấy, những quan niệm ấy, của cái xã hội ấy và cái nền văn hóa ấy, thay vì thành thật với chính mình, thay vì thành thật với chính những quan niệm về hạnh phúc của bản thân mình.
    Giữa thực dụng và thực tế là những cách biệt rất xa. Thực dụng là không nên, hoàn toàn chẳng phải vì nó tốt hay xấu, mà đơn giản bởi những người sống thực dụng thông thường lại là những người sống vì quan niệm và định kiến của những người khác, tìm kiếm những thứ khác. Và đa phần, những-thứ-khác này không hề mang giá trị đích thực của một cuộc sống có ý nghĩa, nói chung.
    Ngược lại, thực tế là cần thiết. Ta tích phân và hiểu được bản thân ta là ai, ta tích phân và biết rõ bản thân ta muốn gì, và quan trọng hơn, ta nhận thức được cần phải làm gì (thay vì tự huyễn hoặc mình hoặc thậm chí abuse cả Thiền) để có được những điều ấy. Đây chẳng phải là Chân hay sao? Và rõ ràng, nếu không sống thành thật với mình, không sống thành thật với chính những quan niệm về hạnh phúc của mình thì làm sao để đạt tới Thiện? Nói gì đến Mỹ.
    Một kẻ rậm râu hói trán nào đó có lần khuyên nhủ nhân loại: Life is best to be lived and not to be conceptualized.
    Anh bẩu rằng: Life is better to be conceptualized so that we can live in full.
    Hai người đi đường, một có bản đồ và một không. Ai sẽ là người có nhiều khả năng tới đích?
    Không tưới cây Bồ Đề, không hiểu lẽ tử sinh. Không lau đài Minh Kính, không soi được bóng mình.

  2. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    Tiểu thuyết về các số nguyên tố ( tiếp)
    Điểm cao nhất mà chủ nghĩa duy vật trực quan, tức là chủ nghĩa duy vật không quan niệm tính cảm giác là hoạt động thực tiễn, đi tới được sự trực quan về những cá nhân riêng biệt và và về xã hội công dân.
    Quan điểm của chủ nghĩa duy vật cũ là xã hội công dân , quan điểm của chủ nghĩa duy vật mới là xã hội loài người hay loài người có tính xã hội .
    Trong Triết học cặp phạm trù Nguyên nhân - Kết quả có một ý nghĩa đặc biệt. Hãy nhìn nhìn cuộc sống và tự hỏi " Điều gì đã xảy ra với quy luật này" ?
    Tại sao ? Bởi vì tất cả chúng ta đều đúng. Hegel từng nói mọi paradigm của chúng ta về thế giới tạo nên đền thờ những hình ảnh về Thượng đế .
    Trong suốt cuộc đời, thầy giáo, người thân, bạn bè bảo chúng ta " Mày điên à ? Sao mày lại bỏ học ? Tiếng gọi giang hồ cái gì ? Mày phải học Toán ? Mày không được đua xe ? Mày không nên sang Siberi? Sao mày lại đi Bắc Hàn ..." Họ doạ: " Rồi cuộc đời mày sẽ khốn khổ .." Chúng ta sợ những lời doạ ấy, và chúng ta ở lại, làm như phần lớn mọi người, như một vở kịch. Chúng ta chọn cuộc sống yên bình và lặng lẽ dù nó làm hỏng đời ta.
    Hầu hết chúng ta thích được " đúng " hơn là hạnh phúc.
    Ràng buộc, cái mà Long Thọ Phật giáo gọi là " Nghiệp chướng ", giải thích tại sao nhiều người lại cố gắng để kiếm tiền đến như vậy. Vì tiền là phương tiện sinh tồn và là biểu hiện của thành công, tất cả chúng ta đều phụ thuộc vào nó, kể cả những người khăng khăng cho rằng nó không quan trọng. Thật thú vị khi sự ham muốn của chúng ta đã làm đóng băng mọi chuyện.
    Dù bạn có đang sở hữu nhiều của cải hay không, nhưng chính những gì trong tư duy của bạn tạo nên sự giàu có của bạn. Hãy so sánh 4 người cùng thu nhập, ta sẽ thấy vài người có tài sản và sống sung túc, còn một số phải vay mượn chỉ để trang trải tiền ăn. Cái khác nhau không phải số tiền họ kiếm được mà là cách suy nghĩ của họ về tiền bạc.
    Bill là một trong những người giàu nhất thế giới. Nếu nghe ông nói bạn sẽ thấy ông phấn khích khi nói về phần mềm hơn là về tiền. El Presley không khởi sự vì muốn làm giàu, anh bắt đầu làm việc để ghi âm. Tiền bạc không phải là một mục tiêu, nó là một thụ phẩm.
    Vladimir Putin từng nói "Nếu bạn đã từng thi đấu ở một trận chung kết Judo hoặc sút trượt một quả phạt đền, bạn sẽ biết thể thao không chỉ là trò chơi " Bạn sẽ biết tại sao những người đã trưởng thành làm kế toán, kỹ sư, giám đốc, trưởng phòng, tài xế, v.v...lại dành những ngày cuối tuần trong cái nắng cháy da hay mưa rào để đánh gôn, chơi bóng. Ở sàn đấu, trên sân quần vợt, dốc trượt tuyết, bạn có thể học nhiều hơn về quy luật của cuộc đời.
    Bài học đầu tiên cho một võ sỹ là sự cân bằng. Trong môn Judo bạn sẽ hiểu sức mạnh có được là nhờ sự cân bằng và một tư duy tĩnh lặng có kiểm soát. Những người chơi golf cũng biết về sự cân bằng. Bạn thư giãn, cảm nhận sức mạnh của mình và boong! Bạn có được kết quả như ý muốn.
    Một số người trong chúng ta có ý nghĩ vĩ đại về chuyện đi đến những hoang đảo xa xôi hay đỉnh Phan xi păng lạnh giá để tìm ý nghĩa của cuộc đời.
    Lặn lội đến Tây Tạng tìm ý nghĩa cuộc đời thì lãng mạn thật đấy, nhưng ý nghĩa ở Tây Tạng chỉ dành cho những người Tây Tạng.
    Chúng ta không làm cho cuộc sống thú vị hơn bằng những kỳ công của Hê ra clét. Chúng ta phải thấy được ý nghĩa của những sự kiện nhỏ và tìm được sự liên kết giữa chúng.
    Không có ý nghĩa đích thực nào trong một triệu đô la, trong tập thơ hay vai trò người vợ. Ý nghĩa chính là hiện tại. Ở đây hay ở đó, đạt được cái này hay cái kia cũng không khác gì nhau. Nếu bạn muốn đi tìm ý nghĩa hãy chú ý đến khoảnh khắc - và chính trong khoảnh khắc đó bạn nhận được phần thưởng của mình.
    Nguồn : thanh niên xa mẹ
    u?c sn75 s?a vo 10:41 ngy 02/05/2007
  3. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    Sorry các Mod. Arien thấy mấy bài này hay quá,hợp với tâm trạng của Arien,nên tôi xin phép các Mod được paste vào đây.Nếu Mod nào cảm thấy không thể chấp nhận được - thì xin vui lòng Del,đừng lock nick tôi hoặc lại gửi lời cảnh báo(vẫn chưa hết stress).
    Xin cám ơn.
    Bài này của cựu thành viên Trí tuệ Việt Nam,đã được đăng trong box Cùng đọc và suy ngẫm - nơi trước đây Arien thường hay thăm viếng.
    Bài ra: Luận về râu - Nghiêm Tuỳ Vân
    Nhớ khi xưa không có râu
    Ta chẳng biết làm gì
    Khi xưa, không có râu và không có em ta là một thằng cu vô tư và quậy phá. Ngày em đến và râu ta mọc đó cũng là lúc ta biết buồn. Có râu thật là khoái mà cũng thật là phiền phức. Như em vậy. Ta buồn, người nghĩ đến đầu tiên nếu không phải là em thì cũng là râu. Buồn ta nhổ râu. Vui ta cũng nhổ râu. Thất bại râu ria ta đều nhổ. Phiền phức chỉ bắt đầu khi ta không có râu.Những lúc đó nếu chẳng may có cáu giận em thì cũng không biết làm gì. Ta quay ra chửi râu. Râu có tốt đẹp gì đâu nhỉ? Nếu tốt, ta sẽ không cạo nó đi. Râu là loài ăn đe^m. Nó làm mặt ta như rừng rậm Amadon mỗi sáng. Sáng nào quên không cạo râu là y như rằng mặt em chằm vằm. Em bắt ta cạo đi. Ta vừa cạo vừa giận râu. Giận râu thì ta lại nhổ nó. Nhổ nó rồi nếu giận thì lại hết mất râu. Tóm lại, với em cũng như với râu ta không biết phải làm sao. Có thì phiền phức, không có thì buồn, buồn thì lại phải có, mà có thì lại phiền.
    Bài đối: Luận về tóc - tinyhuong
    Nhớ khi xưa tóc ngắn, mắt bồ câu nhưng chẳng hiền...
    Khi xưa, chưa có Anh, ta để tóc ngắn, ta hớn hở và ngang nhiên. Ngày Anh đến, ta bắt đầu biết buồn và ta muốn nuôi tóc dài ra. Anh nói tóc ta đẹp. Anh thích giật những cái tóc mai mỏng của ta. Tóc ta dài thật đẹp, xanh mướt. Mỗi sáng đi qua gương, ta giật giật tóc mai và mỉm cười. Tóc dài cũng phiền. Mẹ phải mua bồ kết và lá xả về nấu nước cho ta gội đầu. Tóc cũng như anh vậy. Lúc vui ta thích chơi với tóc. Ta kết thành những cái sam nhỏ, họăc cột lên, hoặc để xoã, hoặc chỉ buộc một túm nhỏ cao ngang đầu, còn lại để bay bay. Khi giận, ta chỉ muốn cắt phăng đi. Cắt rồi, anh nhìn, không nói gì nhưng mắt thoáng tiếc nuối. Thấy anh buồn, ta thương và lại nuôi tóc. Mỗi sáng đi qua gương, cố kéo tóc mai, nói ?odài ra đi, dài ra đi?. Nhưng tóc dài đâu có nhanh. Và Anh cũng thất thường như tóc, ngắn thì buồn, buồn thì thương, phải nuôi dài, dài thì phiền, khi giận lại muốn cắt đi...
  4. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0

    Một cặp luận vui khác
    Đề ra: Luận về Cấu - Nghiêm Tuỳ Vân
    Trời sinh ra em để cấu ta. Tức là sinh ra ta để cho em cấu. Khi nào vui em cấu. Buồn em cũng cấu. Đến muộn em cũng nghiến răng nghiến lợi véo cho ta mấy cái.
    Cấu không đơn giản. Phải như một nghệ sĩ mới được. Cấu đau mà không tím. Cấu sao để người cấu thì vui, người được cấu lại cảm khoái. Cấu chỗ bắp tay là ngon nhất. Vừa đau vừa suớng. Khi cấu, không nên cấu miếng to. Cấu miếng nhỏ đau hơn mà lại đỡ dã man.
    Trong nghề này em là nghệi sĩ nhân dân. Ta chỉ là ưu tú. Mà nghệ sĩ ưu tú không cấu nghệ sĩ nhân dân bao giờ.Phải không em?
    Bài đối: Luận về Cấu - tinyhuong
    Trời sinh ra ta biết cấu. Tức là sinh ra Anh chịu được cấu. Khi nào vui, ta cấu yêu. Khi nào buồn, ta cấu giận. Nhất là đến muộn thì ta phải cấu cho bõ ghét...
    Ờ, dĩ nhiên rồi, cấu hơi bị khó của nó. Phải hơn cả nghệ sỹ ấy chứ. Cấu sao cho đau mà không bị thương tật, ờ. Cấu sao cho Anh cay cú mà không nổi xung lên, ờ. Cấu sao cho Anh dở khóc dở cười mới là thành công, ờ. Đã cấu thì không nên tham và cũng không nên thương. Cấu một miếng vừa đủ. Cấu nhanh và gọn. Chưa kịp kêu, ta đã cấu xong...hờ hờ...Hơi bị dã man mà Anh vẫn phải cười...hì hì...
    Anh vẫn bảo ta là nghệ sỹ nhân dân trong nghề này. Anh chỉ là nghệ sỹ ưu tú. Dĩ nhiên là nghệ sỹ ưu tú không được cấu nghệ sỹ nhân dân, còn nghệ sỹ nhân dân thì..hơ hơ., báo cáo các bác, họ sinh ra chỉ là để cấu...hì hì..
  5. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0

    Bài ra: Luận về trà - Nghiêm Tuỳ Vân
    Trà cũng như thuốc đều là thứ nghiện và dễ nghiện.Đã là thứ gây nghiện phàm chẳng có gì tốt. Sáng dậy phải một ấm. Trưa về phải một ấm. Tối đến cũng một ấm. Khi chết rồi, trà cũng đi theo. Đã vậy trà tam tửu tứ.
    Uống trà là phải có bạn, kẻ uống trà thường có thói la cà, lề mề. Trà uống chẳng thể đơn sơ. Kỹ lưỡng từ nước, loại trà cho tới khung cảnh khiến cho cái sự ẩm thực trở thành trọng lễ mà không được giản dị. Trà uống nhiều dế gây mất ngủ nhất là cho người già. Trà phân biệt kẻ kế bên làm cho tình người không được bao dung.
    Nhưng không có trà cuộc sống kém thi vị hẳn đi.Vi thế cam lòng mà nghiện.
    Bài đối: Luận về Chat -tinyhuong
    Chat không phải là rượu, vậy mà gây nghiện. Phàm đã là thứ gây nghiện, ắt là không tốt. Sáng ngủ dậy cũng vào Chat mấy câu rồi mới đi. Trưa đi học về vào chat. Tối đến cũng chat. Hôm nào máy chết, server bị down, không chat được thì thấy mình cũng như người chết rồi.
    Chat phải có bạn, người chat thường la cà, dông dài, liên thiên. Chat chẳng phải đơn giản. Chat phải không nhanh quá, dễ chán; không chậm quá, dễ nản; phải vừa đủ độ đậm để lần sau bạn còn quay lại. Chat phải chân thành và tự nhiên, để bạn và mình đều cởi mở, vui tươi. Mạng là ảo, nên bạn chat trọng nhau về lễ nghĩa và tình cảm, chứ không quan tâm những thứ vật chất, địa vị hay hình thức ngoài đời. Chat làm cho người ta xích lại gần nhau. Đó là lúc tâm hồn nói chuyện với tâm hồn, trí tuệ nói chuyện với trí tuệ, lòng người trải rộng bao la, không vướng mắc gì nữa...
    Không có chat, cuộc sống kém hẳn thú vị đi. Vì thế cam lòng mà nghiện...
    p/s: hôm nay server bị down nên em không lên chat được đâu ạ
    Bài đối đối: Luận về bỏ chat - VT
    Chat không phải là heroin, nhưng làm cho người như con nghiện. Ăn chat, sắp ngủ chat cho tới khi ko cần ngủ. Bởi vậy miệng ngáp liên miên, mắt mũi lờ đờ, thân thể còm nhom vì thiếu ăn thiếu ngủ. Cả ngày quanh quẩn bên máy tính, đến lớp ngủ mơ, xong giờ về chat. Bài ko ngó tới, thi cử dồn về. Vậy ta nên bỏ chat.
    Ngày 1 qua đi. Ngày 2 không còn nhớ. Ngày 3 bực mình, vào ngó tí. Rồi tới ôn thi, cứ chút xả hơi, vào lăng nhăng đỡ mệt. Thi xong relax, chả việc gì làm, đành lên ngồi chat. Rồi gặp em. Từ đó tới hẹn lại lên, quên ngay chuyện bỏ chat.
    NB: Server có down anh vẫn đợi
  6. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    Bài ra: Luận về con gái - Goldmund
    Con gái là một loại gai có sắc. Gai làm ta đau mà sắc làm ta say. Vừa đau vừa say nên ta hóa dở dở ương ương. Nhưng nếu không đau không say ta chẳng còn là ta nữa. Cho nên ta vì lụy sắc mà cứ phải cắm đầu vào gai, chấp nhận rủi ro khi trái tim ứa máu để đổi lấy cái cảm giác đê mê lơ lửng.
    Con gái đỏng đảnh như mèo và thi ca. Khi ta tìm đến con gái thì con gái hắt hủi ta. Khi ta chán chường con gái thì con gái lại tìm đến, ngồi vào lòng ta và kêu gừ rừ. Nếu ta hất con gái qua một bên thì thể nào cũng bị quào cho vài cái, rướm máu (lại rướm máu).
    Con gái cũng chỉ có hai con mắt như ta. Nhưng mắt con gái làm bằng kính hiển vi. Nên con gái luôn nhìn thấy những thứ li ti nhất, thậm chí vô hình. Con gái có thể nhìn thấy trên vai áo ta một sợi tóc lạ (lạy Chúa, tóc nào mà chả là tóc cơ chứ). Con gái có thể nhìn thấy trong mắt ta một ánh nhìn không đúng hướng. Nhưng ghê gớm hơn con gái nhìn thấu lòng ta, nhìn thấu những mầm mống đa mang và những gen lặn không chung thủy của ta.
    Con gái là nữ thần của Quên và Nhớ. Con gái dễ dàng quên ta một ngày mấy lần gọi điện cho con gái, tặng cho con gái bao nhiêu hoa hồng, dễ dàng quên ta đã viết cho con gái những bài thơ nóng bỏng hay nói câu anh yêu em chán vạn lần. Nhưng con gái rất nhớ một lần hẹn ta đến muộn, rất nhớ một lần ta trót chiêm ngưỡng một người con gái khác, và nếu có lần ta nói dối mà con gái biết được thì con gái chẳng bao giờ quên.
    Thế đấy, thế mà ta vẫn đảo điên vì con gái. Chán nhỉ!
  7. Condor

    Condor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/02/2003
    Bài viết:
    2.311
    Đã được thích:
    0
    Những bài viết sưu tầm được và muốn chia sẻ...

    Condor tôi tạo ra topic này để chuyển một số bài (post chưa đúng chủ đề) của Arien vào đây vào đây.

    Bạn nào có những bài sưu tầm không biết post vào đâu cho đúng chủ đề xin gửi vào đây.

    Dưới các bài sưu tầm được, đề nghị các bạn ghi rõ nguồn bài viết trích từ đâu và link (nếu có).


    Thân.

    Chúc mọi người vui vẻ.
  8. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    Thế nào là tế nhị?
    Trong cuộc sống, nhiều phen chúng ta vẫn phải chịu sự ?otra tấn bởi những câu nói có tính thóa mạ, xúc xiểm lẫn nhau khi một người nào đó có những hành động, cử chỉ? gây cho người khác những điều không ưng ý. Và câu nói ?oquyết liệt? nhất được quăng ra khi ấy thường là: ?oĐồ thô bỉ? hoặc ?omát mẻ? hơn ?oNgười đâu mà thiếu tế nhị?. Vậy thô bỉ là gì? Thiếu tế nhị là gì? Một tác giả nước ngoài (xin lỗi vì lâu quá tôi không nhớ tên) đã định nghĩa những từ này một cách dễ hiểu bằng câu chuyện vui sau đây:
    Theo tác giả đó thì trong trường hợp một người đàn ông bước vào phòng vệ sinh, không may bắt gặp một người phụ nữ đang ?ogiải quyết nỗi buồn? trong đó, nếu anh ta cứ đứng giương mắt ếch mà nhìn thì anh ta đúng là một kẻ thô bỉ, còn nếu anh ta đóng vội cửa phòng vệ sinh lại và sầm sẫm bỏ đi thì anh ta là một người? bất lịch sự. Người lịch sự là người sau khi với tay khép vội cánh cửa, vẫn không quên nói với theo một lời: ?oXin lỗi cô (hoặc bà) nhé?! Những hành động đó cũng chỉ được coi là lịch sự chứ chưa phải là tế nhị. Người tế nhị trong trường hợp này là người vừa đóng cửa phòng vệ sinh lại vừa nói: ?oXin lỗi anh (hoặc ông) nhé?!
    Lịch sự là đáng quý! Nhưng trong thực tế vẫn có những hành động, lời nói ?othừa lịch sự ?o nhưng lại ?othiếu tế nhị?. Thế mới hiểu, để trở thành người tế nhị khó làm sao!
    Theo Tạp Chí Văn Nghệ Công An.
  9. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    Đạo làm người( Tinyhuong)
    Thầy ra đề tập làm văn vẻn vẹn ba chữ ?oĐạo làm người?. Cả lớp nhao nhao ?oThưa thày nhưng đạo làm người thế nào ạ? Bình giảng hay giải thích hay miêu tả hay là làm thơ về đạo làm người hả thày?. Thày chỉ cười ?oTuỳ! Cứ làm đi? Thày cho một tuần.
    Việt nộp bài ?oKhởi công từ thời sáng thế và vẫn liên tục được xây dựng nâng cấp, Đường Làm Người là một con đường dài nhất và to nhất trong các con đường đã từng được xây trên thế giới. Đường có nhiều làn khác nhau: làn cho da người đi về phương Đông, làn cho người đi về phương Tây, làn cho người vô phương, vv...Giữa các làn đường có giải phân cách đúc bằng bê tông, cao và vững ngang bức tường Béc lin, do các kiến trúc sư lỗi lạc như Thích Ca Mầu Ni, Khổng tử, Trang tử, Giê su Ki tô, Mô ha mét, Freud, Platon, Heghen, Các Mác, vv...vẽ thiết kế và huy động người xây dựng. Cách vệ đưòng không xa là các loại biển quảng cáo: nào là Hawaii, nào là Las Vegas, nào là Hall of fame, bia rượu, nhà nghỉ, đủ các loại...đèn xanh đèn vàng nhấp nháy đầy màu sắc, làm cho cảnh quan con đường thêm sinh động, hấp dẫn...
    Đưòng làm người có rất nhiều tầng. Tầng dưới cùng cho những người không còn hình dạng người, di chuyển cần có các phương pháp hỗ trợ như còng tay, khoá chân, vv...đi theo luật hình, luật dân sự.
    Tầng tiếp giành cho người đi xe buýt - vừa ngồi vừa đọc báo, thấy có đám đánh nhau thì ghé lại đánh hôi, thấy có ai rơi tiền thì nhìn trước nhìn sau nhặt lấy, nhẩn nhẩn nha nha, không chú ý thời gian trôi qua, bỏ lỡ bến mà không biết, đi đến cuối đường đọc vẫn chưa xong bài báo ?oVì sao chúng ta đau khổ?. Làn này theo luật sinh, lão, bệnh, tử.
    Tầng tiếp giành cho người đi xe đạp, dĩ hoà vi quý, không hiện đại, không quá thô sơ, từ từ, hiền hoà đi hết đường, vừa đi vừa thở, lưng áo ướt mồ hôi nhưng thôi cũng là thể dục. Làn này tuỳ luật từng lúc, mũ ni che tai, không cần có chính luật, phụ luật, cứ tiện là làm.
    Tầng trên cho người đi xe máy, giật gấu vá vai, vội vội vàng vàng, không sang không hèn, tranh thủ tiện nghi, không ra đàng hoàng, không ra bần tiện; phóng nhanh vượt ẩu, đèn đỏ vựợt ngay, cố về đích nhanh, chưa về đến cuối đường mệt bã, đâu biết có ai đi cùng mình, nắng mưa dầu dãi chai sạn, nghi ngờ tất thảy. Làn này dùng luật ?omình là trên hết?
    Tầng tiếp nữa là những kẻ đi ô tô, nghênh ngang khệnh khạng, bấm còi toe toe, ngồi mát bát vàng, cậy mình có chút kiến thức hay tiền tài danh vọng, hay con nhà quan tước, phóng xe vượt qua, nước bẩn bắn lên người khác cũng mặc kệ; chưa đi được mấy đường mà đã gây tai nạn...Làn này dùng luật rừng, luật kẻ mạnh, ai yếu phải thua.
    Rồi còn nhiều tầng nữa..
    Có một tầng hẹp lắm, đường nhỏ thôi, ở sát bên lề, không rải nhựa mà lát gạch màu nâu đất, không có gì vui mắt sặc sỡ, không có gì hào nhoáng xa hoa. Nền đường trải bằng hỗn hợp Bi, Trí, Dũng; giải phân cách là định kiến; chỉ có một luật tối cao là yêu thương. Tầng này ít người đi lại lắm vì ai cũng ngại đi bộ...Tầng ấy có biển đề "Đường một chiều, chỉ đến thẳng Xứ Người?
  10. narsis

    narsis Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Mưa, nhìn trời hoài cũng chán! Nhân đây có người nhắc đến Điêu Thuyền, xin "chia sẻ" thông tin về Một trong Tứ Đại Mỹ Nhân Trung Hoa .
    [​IMG]
    Điêu Thuyền là một người đẹp trong tứ đại mỹ nhân Trung Hoa và là một nhân vật nổi tiếng thời Tam Quốc. Điêu Thuyền được mệnh danh là người đẹp bế nguyệt, có sắp đẹp khiến cho trăng cũng phải xấu hổ mà giấu mình đi.
    Điêu Thuyền là con nuôi trong nhà Tư đồ Vương Doãn, được gả cho cả 2 cha con nuôi Đổng Trác và Lã Bố để ly gián, dẫn đến kết cục Lã Bố giết Đổng Trác.
    Trong "Thánh Thán Ngoại Thư", Mao Tôn Cương viết về Ðiêu Thuyền như sau:
    "18 lộ quân chư hầu không giết nổi Ðổng Trác, mà một thiếu nữ đào tơ liễu yếu như Ðiêu Thuyền lại giết nổi Trác. Ba anh em Lưu, Quan, Trương hùng liệt không thắng nổi Lữ Bố, mà chỉ một nàng Ðiêu Thuyền thắng nổi. Ôi, lấy chăn chiếu làm chiến trường, lấy son phấn làm khôi giáp, lấy mày ngài làm cung nỏ, lấy nước mắt nũng nịu làm tên đạn, lấy lời tình tứ ngọt ngào làm chiến lược mưu cơ. Xem thế thì cái bản lãnh của "nữ tướng quân" quả là tuyệt cao cường, đáng sợ thay!"
    Sơ sơ nhiêu đó thôi, vì với người dân Trung Hoa, nàng là một liệt nữ (phải dịch ra là: nữ nhi oanh liệt ). Còn muốn tìm nhiều hơn về nàng thì cứ vào Google search chữ "Điêu Thuyền" hay chữ "Diaochan" là ra rất nhiều chi tiết hay ho về cuộc đời nàng.
    Đoạn trên là trích từ Wikipedia.

Chia sẻ trang này