1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bông hoa trên tầng áp mái - Virginia Andrews

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 24/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thienbinh2006

    thienbinh2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2006
    Bài viết:
    143
    Đã được thích:
    0
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Liệu anh ấy có nhận thấy mẹ chúng tôi không còn giống như trước nữa không? Liệu anh ấy có chú ý là mẹ không còn tới hàng ngày nữa không? Liệu anh ấy có phải là kẻ khờ khạo không khi tin tất cả những lời mẹ nói, mọi lý do bào chữa mà mẹ đưa ra.
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Đêm trước Lễ Giáng sinh. Chúng tôi ở trong lâu đài Foxworth đã được sáu tháng nhưng chưa một lần nào chúng tôi được xuống những khu bên dưới ngôi nhà khổng lồ này và cũng không được ra ngoài. Chúng tôi đã tuân theo các quy định: chúng tôi cầu nguyện trước mỗi bữa ăn, quỳ gối và cầu nguyện cạnh giường mỗi đêm, ăn vận chỉnh tề trong buồng tắm, chúng tôi giữ cho suy nghĩ của mình trong sạch, ngây thơ... nhưng mà, đối với tôi, ngày qua ngày các bữa ăn của chúng tôi càng ít đi về chất.
    Tôi tự thuyết phục mình rằng không thực sự là vấn đề nếu chúng tôi bị lỡ một buổi mua sắm thoải mái trong cửa hàng bán đồ Giáng sinh. Sẽ còn có những lễ Giáng sinh khác khi chúng tôi giàu, giàu, giàu, khi chúng tôi có thể bước vào một cửa hàng và mua bất cứ thứ gì chúng tôi muốn. Chúng tôi sẽ đẹp tuyệt vời trong những bộ quần áo tuyệt vời, kiểu cách sành điệu, giọng nói dịu dàng và uy quyền  cho thế gian biết chúng tôi là những người... những người đặc biệt... những người được yêu thương, mong muốn và cần thiết.
    Tất nhiên Chris và tôi biết rằng không có ông già Tuyết thật. Nhưng chúng tôi rất muốn hai đứa em tin vào ông già Tuyết, và không bỏ lỡ tất cả niềm say mê của một ông già to lớn vui tính đi vòng quanh thế giới để tặng cho trẻ em những thứ chúng muốn, kể cả khi chúng không biết mình muốn gì cho tới khi có được món quà đó.
    Tuổi thơ sẽ như thế nào nếu không tin ông già Tuyết. Đó không phải là tuổi thơ mà tôi muốn hai đứa em mình phải trải qua.
    Kể cả với những người bị nhốt như thế này, Lễ Giáng sinh cũng vẫn là một thời gian bận rộn, thậm chí kể cả với một người bắt đầu tuyệt vọng, ngờ vực, không tin tưởng. Chris và tôi bí mật chuẩn bị những món quà cho mẹ (dù mẹ thực sự chẳng cần bất cứ thứ gì), và những món quà cho hai đứa em: những con vật rực rỡ mà chúng tôi cắt và dán lên bìa cát tông. Tôi thêu trên bề mặt khi chúng còn phẳng. Khi ở một mình trong phòng tắm, tôi đan cho Chris một chiếc mũ len đỏ, nó ngày càng to, tôi nghĩ chắc mẹ đã quên nói cho tôi chuyện đo kích cỡ như thế nào.
    Rồi Chris đưa ra một gợi ý hoàn toàn dại dột và gây kinh hãi.
    - Chúng ta cũng làm cho bà ngoại một món quà. Không hẳn là đúng khi loại bà ra. Bà đã mang cho chúng ta đồ ăn và sữa, và ai mà biết được, một vật kỷ niệm như thế này lại có thể là thứ cần thiết để giành được tình cảm của bà. Và hãy nghĩ cuộc sống của chúng ta sẽ vui vẻ như thế nào nếu bà có thể dung thứ cho chúng ta.
    Tôi thẫn thờ nghĩ rằng có lẽ vậy và hàng giờ, hàng giờ đồng hồ, chúng tôi miệt mài làm một món quà cho bà - người chỉ biết căm ghét chúng tôi. Trong suốt thời gian ở đây, bà cưha một lần thèm gọi tên chúng tôi.
    Chúng tôi căng vải lanh sẫm trên một chiếc khung, gắn lên những viên đá màu sắc khác nhau, rồi cẩn thận thêu những sợi chỉ màu nâu và màu vàng. Nếu chúng tôi làm sai, thì lại phải cần cù làm lại và chỉnh thật chuẩn để bà không nhận ra. Bà là một người cầu toàn sẽ tìm thấy những vết nhăn, những lỗi nhỏ nhất. Chúng tôi sẽ không bao giờ tặng bà bất cứ thứ gì dưới khả năng chúng tôi có thể làm được.
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Em thấy đấy - Chris nói - Anh thực sự tin rằng chúng ta có một cơ hội để bà đứng về phía chúng ta. Sau rốt bà là bà ngoại chúng ta và con người ta có thể thay đổi. Không ai là không thay đổi cả. Trong khi mẹ làm vui lòng ông, chúng ta phải làm vui lòng bà. Và nếu bà không thèm nhìn anh, bà sẽ nhìn em.
    Bà đã không thèm nhìn tôi, không hẳn vậy, bà chỉ nhìn mái tóc tôi, vì một lý do nào đó bà đã bị mái tóc tôi làm cho mê hoặc.
    - Hãy nhớ, Cathy, bà đã cho chúng ta những bông cúc vàng - Anh ấy nói đúng. Con người cô độc đó là một cọng rơm vàng khổng lồ để ôm ghì lấy.
    Vào chiều muộn, trước khi hoàng hôn xuống, mẹ bước vào phòng mang theo một cây Giáng sinh thật đựng trong một thùng gỗ nhỏ. Một cây linh sam, thứ gì có thể toả mùi Giáng sinh hơn nó? Bộ váy len của mẹ là loại len nịt màu đỏ nhạt bó sát người mẹ để lộ những đường cong mà tôi hy vọng một ngày nào đó mình sẽ có. Mẹ vui cười và hớn hở, khiến chúng tôi cũng vui lây, vì mẹ đã ở lại giúp chúng tôi trang trí cây Giáng sinh bằng những đồ trang trí nhỏ và những ngọn đèn mẹ mang theo. Mẹ cho bốn đôi tất để xếp sau giường cho ông già Tuyết tìm được và nhét đầy quà vào.
    - Giờ này sang năm chúng ta sẽ sống trong ngôi nhà của chính chúng ta- Mẹ rạng rỡ nói và tôi tin.
    - Phải - Mẹ nói tiếp, mỉm cười, làm chúng tôi tràn đầy niềm vui - Giờ này sang năm sẽ thật tuyệt. Chúng ta sẽ có rất nhiều tiền để mua cho mình một ngôi nhà, và tất cả mọi thứ các con muốn sẽ là của các con. Chẳng mấy chốc các con sẽ quên căn phòng này, cả căn phòng áp mái nữa. Và tất cả những ngày tháng các con đã phải can đảm chịu đựng sẽ được quên đi, như chưa bao giờ từng xảy ra.
    Mẹ hôn chúng tôi và nói rằng mẹ yêu chúng tôi. Chúng tôi nhìn mẹ đi và không cảm thấy bị bỏ rơi như trước đây. Mẹ đã lấp đầy những đôi mắt chúng tôi, tất cả những hy vọng và mơ ước của chúng tôi.
    Mẹ tới vào ban đêm trong lúc chúng tôi ngủ. Buổi sáng khi thức dậy, tôi thấy tất cả các chiếc tất đã đầy đến miệng. Và những món quà phong phú được chất đống dưới chiếc bàn nhỏ đặt cây Giáng sinh. Mọi chỗ trống trong phòng đầy ắp các đồ chơi cho hai dứa em, những món đồ đó quá lớn để đậy được.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Mắt tôi gặp mắt Chris. Anh ấy nháy mắt, toét miệng cười rồi ra khỏi giường. Anh ấy giật chiếc chuông bạc trên đầu được buộc vào những sợi dây màu đỏ và lắc một cách hùng hồn.
    - Chúc mừng Giáng sinh - Anh ấy kêu lên - Dậy thôi, mọi người. Cory, Carrie, những cái đầu hay ngủ này, mở mắt ra, dậy thôi và nhìn này! Nhìn xem ông già Tuyết mang gì đến này!
    Chúng chậm chạp thoát ra khỏi những giấc mơ, giụi mắt, nhìn một cách không tin khi thấy rất nhiều đồ chơi, những gói đồ được bọc rất đẹp với nhãn dán tên, những chiếc tất chứa đầy bánh kẹo cookie, lạc, kẹo, trái cây, kẹo cao su, kẹo bạc hà, chocolate.
    Cuối cùng cũng có kẹo thực sự. Loại kẹo cứng đủ các màu sắc mà nhà thờ và trường học cho chúng tôi ở các bữa tiệc, loại kẹo ngon nhất có thể làm răng chúng tôi bị sâu. Ôi, nó mới mang mùi vị Giáng sinh làm sao!
    Cory ngồi trên giường, hoa mắt và đôi tay nhỏ của nó lại đưa lên giụi mắt, nó dường như quá ngơ ngác để có thể nói lên lời.
    Nhưng Carrie luôn tìm được từ để hỏi.
    - Làm thế nào mà ông già Tuyết tìm ra chúng ta?
    - Ồ, ông già Tuyết có đôi mắt thần - Chris giải thích. Anh ấy nhấc Carrie lên đặt nó lên một bên vai mình và cũng làm thế với Cory. Anh ấy đang làm như bố từng làm và nước mắt tôi ứa ra.
    - Ông già Tuyết sẽ không bao giờ quên các trẻ em - Anh ấy nói - và ngoài ra, ông ấy biêết các em đang ở đây. Anh chắc chắn là ông ấy biết vì anh đã ngồi viết cho ông ấy một bức thư rất dài, cho ông ấy địa chỉ của chúng ta và kê ra một danh sách dài gần một mét những thứ mà chúng ta muốn có.
    Buồn cười thật, tôi nghĩ. Vì danh sách những thứ mà tất cả bốn anh em chúng tôi muốn thì rất ngắn và đơn giản. Chúng tôi muốn ra ngoài. Chúng tôi muốn tự do.
    Tôi ngồi trên giường và nhìn quanh, cảm thấy có cái gì đó chua chát trong cổ họng. Phải, mẹ đã cố gắng. Mẹ đã cố, đã làm hết sức nếu nhìn vào tất cả những thứ này. Mẹ yêu chúng tôi, mẹ chăm sóc chúng tôi. Tại sao vậy, vì mẹ phải mất nhiều tháng để mua tất cả những thứ này.
    Tôi thấy xấu hổ và tràn đầy sự ăn năn vì những suy nghĩ ích kỷ và xấu xa của mình. Đó là những suy nghĩ nảy ra do mong muốn có mọi thứ ngay lập tức, không chịu kiên nhẫn và không công bằng.
    Chris nhìn tôi một cách dò hỏi.
    - Em có dậy không đấy? Cứ ngồi đó cả ngày à? Em không thích những món quà nữa à?
    Trong khi Cory và Carrie bóc các giấy gói quà, Chris bước tới chỗ tôi và giơ tay ra:
    - Đi nào, Cathy. Hãy thưởng thức Lễ Giáng sinh duy nhất mà em có này vào năm thứ mười hai của em. Hãy biến nó thành một Lễ Giáng sinh duy nhất, khác với bất cứ Lễ Giáng sinh nào mà chúng ta sẽ co trong tương lai.
    Anh ấy đang mặc bộ pyjama đỏ nhàu nhĩ, ống tay áo màu trắng, mái tóc vàng xoã tung. Tôi đang mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông, mái tóc dài của tôi còn bù xù hơn tóc anh ấy. Tôi đặt bàn tay mình vào bàn tay ấm áp của anh ấy và mỉm cười. Giáng sinh là Giáng sinh, bất kể bạn đang ở đâu, bất kể trong hoàn cảnh nào, Giáng sinh vẫn là ngày để vui chơi. Chúng tôi mở tất cả các đồ được bọc giấy, và thử các bộ quần áo mới của mình trong khi nhai kẹo trước bữa ăn sáng. Và "ông già Tuyết" đã để lại mẩu giấy cho chúng tôi biết phải giấu kẹo khỏi một người mà "các cháu biết là ai rồi". Sau rốt, kẹo vẫn gây ra đau răng. Kể cả trong ngày Giáng sinh.
    Tôi ngồi trên sàn nhà, mặc một chiếc áo choàng mới lộng lẫy bằng nhung xanh. Chris có một chiếc áo choàng bằng vải flannel đỏ để hợp với bộ pyjama đỏ của anh ấy. Tôi mặc cho hai đứa em những chiếc áo choàng mới màu xanh nhạt. Tôi không nghĩ là có thể có bốn đứa trẻ hạnh phúc hơn chúng tôi vào buổi sáng hôm đó. Những thanh chocolate thật vô cùng thiêng liêng và còn ngọt ngàoh ơn vì là món bị cấm. Thật kỳ diệu khi ngậm chocolate trong miệng, từ từ, từ từ để nó tan ra trong khi tôi khép mi lạid dể nhấm nháp hương vị của nó kỹ hơn. Vì khi tôi nhìn thì Chris cũng đang nhắm mắt. Buồn cười làm sao khi hai đứa em ăn chocolate mà mắt vẫn mở lớn, đầy vẻ ngạc nhiên. Chúng đã quên mất kẹo rồi ư? Khi nghe thấy tiếng lách cách của tay nắm cửa, chúng tôi vội giấu kẹo dưới gậm giường gần nhất.
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Đó là bà ngoại. Bà lặng lẽ bước vào với một chiếc giỏ picnic trên tay. Bà đặt giỏ lên bàn chơi bài. Bà không chúc mừng chúng tôi bằng câu "Chúc mừng Giáng sinh" cũng như không nói câu chào buổi sáng, thậm chí không mỉm cười, hay tỏ một vẻ gì đó rằng hôm nay là một ngày đặc biệt. Còn chúng tôi không được phép nói với bà trừ phi bà mở miệng nói trước.
    Do dự, sợ hãi và đồng thời cũng hy vọng nhiều, tôi cầm lên một gói dài được bọc giấy đỏ lấy từ một trong những món quà của mẹ cho chúng tôi. Bên dưới lớp giấy gói tuyệt đẹp đó là một bức tranh cắt dán mà cả bốn đứa chúng tôi đã làm để tạo ra một bản sao nhỏ của một khu vườn tuyệt vời. Những chiếc hòm cũ trên phòng áp mái đã cung cấp cho chúng tôi những chất liệu mịn như là lụa, the để làm những con **** màu lam nhạt đậu trên những bông hoa bằng sợi sáng. Carrie rất muốn làm những con **** tím có những chấm đỏ, nó thích màu tím kết hợp với màu đỏ. Nếu có một con **** lộng lẫy hơn - không phải là một con **** thật - đó sẽ là con **** do Cory làm từ giấy vàng với những đốm đen và xanh và cặp mắt bằng đá đỏ bé tẹo. Cây cối được làm bằng nhung kẻ nâu kết hợp với những viên đá cuội xám nhỏ để trông giống vỏ cây. Các nhánh cây được bện hết để những chú chim nhẹ màu sắc có thể đậu hoặc bay giữa những tán lá. Chris và tôi lấy những chiếc lông gà từ những chiếc gối cũ, nhúng vào màu nước rồi phơi khô và dùng một chiếc bàn chải đánh răng cũ để chà những chiếc lông đã xơ và làm cho chúng trở lại đáng yêu.
    Có lẽ sẽ là tự kiêu khi nói rằng bức tranh của chúng tôi bộc lộ những dấu hiệu của một tác phẩm nghệ thuật đích thực và một tài năng sáng tạo lớn. Tác phẩm của chúng tôi rất cân đối, nó có nhịp điệu, phong cách... và một sức quyến rũ đã khiến mẹ phải rơi lệ khi chúng tôi cho mẹ xem. Mẹ đã phải quay lưng lại để chúng tôi không khóc theo. Đúng vậy, cho tới nay bức tranh này là một tác phẩm nghệ thuật giá trị nhất mà chúng tôi làm được.
    Run rẩy, lo sợ, tôi đợi lúc tiến tới khi tay bà không còn cầm gì nữa. Vì bà ngoại không bao giờ thèm nhìn Chris, còn hai đứa em sinh đôi thì quá khiếp sợ bà đến nỗi chúng run lẩy bẩy khi bà có mặt, cho nên tôi là người phải tặng quà bà... và giá như tôi có thể nhúc nhích chân tay được.
    Chris huých khuỷu tay vào người tôi.
    - Đi đi - Anh ấy thì thầm - Bà sẽ ra cửa bây giờ.
    Chân tôi dường như bị đóng đinh vào sàn. Tôi nâng chiếc hộp bằng cả hai tay. Nhìn từ mọi phía, nó dường như là một sự hy sinh, vì không dễ để đưa cho bà bất cứ thứ gì khi bà cho chúng tôi không gì cả ngoài sự thù ghét và luôn đợi cơ hội để đánh đòn chúng tôi.
    Vào buổi sáng Lễ Giáng sinh đó, bà đã thành công trong việc làm chúng tôi đau đớn mà chẳng cần dùng đến một ngọn roi hay một lời nói.
    Tôi muốn chúc mừng bà theo một cách thích hợp như "Chúc mừng Giáng sinh, thưa bà ngoại. Chúng cháu muốn tặng bà một món quà nhỏ. Thật đấy, bà không phải cám ơn chúng cháu, không hề phiền phức gì đâu. Chỉ là một món quà nhỏ để chứng tỏ chúng cháu cám ơn rất nhiều về thức ăn mà bà hàng ngày mang cho chúng cháu, và chỗ ở mà bà đã cho chúng cháu". Không, không, bà sẽ nghĩ tôi đang châm biếm nếu nói vậy. Tốt hơn là nói một câu như thế này: "Chúc mừng Giáng sinh. Chúng cháu hy vọng bà thích món quà này. Tất cả chúng cháu cùng làm, kể cả Cory và Carrie, và bà có thể giữ nó khi chúng cháu đi khỏi đây, bà sẽ biết chúng cháu đã cố gắng, đã làm được".
    Chỉ cần thấy tôi lại gần với món quà cầm phía trước cũng đủ khiến bà ngạc nhiên.
    Chầm chậm, mắt ngước lên dũng cảm nhìn vào mắt bà, tôi đưa món quà Giáng sinh của chúng tôi ra. Tôi không muốn nài nỉ bằng mắt. Tôi muốn bà nhận nó, thích nó và nói câu cám ơn kể cả bà nói một cách lạnh lùng. Tôi muốn bà tối nay đi ngủ sẽ nghĩ về chúng tôi, rằng có lẽ sau rốt chúng tôi không tồi tệ lắm. Tôi muốn bà nhận thấy tất cả công sức của chúng tôi được đặt vào món quà tặng bà, và tôi muốn bà tự hỏi rằng bà đối xử với chúng tôi là đúng hay sai.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Với cách thức áp chế nhất, bà nhìn xuống chiếc hộp dài bọc giấy đỏ. Trên chiếc hộp có gắn một chồi cây ôrô giả và một chiếc nơ lớn màu bạc. Tấm thiếp gắn vào chiếc nơ ghi dòng chữ "Tặng bà ngoại, của các cháu Chris, Cathy, Cory và Carrie".
    Cặp mắt xám của bà dừng lại ở tấm thiếp đủ để đọc xong. Rồi bà nhìm chằm chằm vào đôi mắt đầy hy vọng của tôi, đôi mắt nài nỉ, cầu xin, muốn được khẳng định rằng chúng tôi - như thỉnh thoảng tôi vẫn sợ - không phải là quỷ con. Mắt bà lại lướt qua chiếc hộp rồi bà cố ý quay lưng đi. Không nói một lời, bà lừng lững đi ra cửa, sập cửa lại, rồi khoá cửa. Tôi bị bỏ lại giữa phòng, tay cầm một tác phẩm hoàn chỉnh sau rất nhiều giờ cố gắng để có được tác phẩm tuyệt mỹ và đẹp đẽ này.
    Ngu ngốc, đó là thứ mà chúng tôi có. Những kẻ ngu ngốc chết tiệt!
    Chúng tôi không bao giờ thắng được bà. Bà luôn coi chúng tôi là dòng giống ma quỷ. Về phía bà, như bà đã từng nói, chúng tôi thực sự không tồn tại.
    Và điều này thật đau đớn, quá đau đớn. Đến tận bàn chân tôi cũng đau nhói và trái tim tôi như bị những vết đạn bắn xuyên qua. Phía sau, tôi có thể nghe Chris thở mạnh và hai đứa em bắt đầu thút thít.
    Đây là thời điểm tôi trưởng thành và giữ được sự tự chủ mà mẹ đã làm được rất giỏi và rất có kết quả. Tôi bắt chước mọi cử động và vẻ mặt của mình như mẹ đã làm. Tôi sử dụng đôi tay mình như mẹ đã làm với đôi tay mẹ. Tôi mỉm cười như mẹ đã mỉm cười, từ tốn và đánh lừa.
    Và tôi phải làm gì để tỏ rõ sự trưởng thành của mình?
    Tôi ném món quà xuống sàn. Tôi chửi thề, sử dụng những từ mà trước đây tôi chưa bao giờ nói. Tôi giơ chân lên và đạp xuống gói quà và nghe thấy tiếng hộp bìa cát tông bị bẹp. Tôi hét lên. Điên cuồng và giận dữ, tôi giẫm cả hai chân lên chiếc hộp, nhảy chồm chồm trên chiếc hộp cho tới khi nghe thấy tiếng răng rắc của chiếc khung cũ xinh đẹp mà chúng tôi đã tìm được trên tầng áp mái và đã gắn keo lại, sửa chữa lại và khiến nó trông như mới. Tôi căm ghét Chris vì đã thuyết phục tôi rằng chúng tôi sẽ giành được tình cảm của con người làm bằng đá đó. Tôi căm ghét mẹ vì đã đẩy chúng tôi vào tình cảnh này. Mẹ phải hiểu mẹ của mình rõ hơn.
    Trước sức tấn công của một kẻ điên cuồng, chiếc khung nứt ra thành những mảnh vụn và công sức của tất cả chúng tôi đã đi tong.
    - Dừng lại - Chris kêu lên - Chúng ta có thể giữ nó lại cho mình.
    Dù anh ấy vội chạy tới để ngăn sự huỷ hoại hoàn toàn này, thì bức tranh cũng đã bị phá huỷ rồi. Mãi mãi. Nước mắt tôi tràn trề.
    Rồi tôi cúi xuống, vừa khóc vừa nhặt những con **** lụa mà Cory và Carrie làm hết sức cẩn thận, với rất nhiều cố gắng lãng phí màu để tô cho những đôi cánh lộng lẫy. Những com **** màu lam nhạt mà tôi sẽ giữ suốt cuộc đời mình.
    Chris vội ôm lấy tôi trong vòng tay anh ấy trong lúc tôi thổn thức, anh ấy cố an ủi tôi bằng những lời nói của mình người cha:
    - Không sao mà. Điều bà làm chẳng là gì. Chúng ta đúng và bà sai. Chúng ta đã cố gắng. Bà chưa bao giờ cố gắng cả.
    Chúng tôi lặng lẽ ngồi trên sàn nhà giữa những món quà của mình. Hai đứa em im lặng, cặp mắt mở to của chúng đầy ngờ vực, chúng muốn chơi đồ chơi nhưng không quyết định được vì chúng là những chiếc bóng của chúng tôi và chúng phản chiếu tâm trạng của chúng tôi. Sự hối tiếc khi nhìn thấy chúng khiến tôi lại nhói đau. Tôi đã mười hai tuổi. Tôi nên học rằng một lúc nào đó trong đời là phải hành động như thế nào ở tuổi tôi, và giữ tự chủ, và không phải là một kẻ hùng hổ luôn sẵn sàng nổ tung ra.
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Mẹ bước vào phòng chúng tôi mỉm cười, nói những lời chúc mừng Giáng sinh. Mẹ mang thêm quà tới, có cả một ngôi nhà búp bê to đã từng thuộc về mẹ... và về bà ngoại đáng ghét.
    - Món quà này không phải là của ông già Tuyết - Mẹ nói và cẩn thận đặt ngôi nhà xuống sàn và giờ thì không còn một chỗ trống nào trong căn phòng - Đây là quà của mẹ cho Cory và Carrie - Mẹ ôm cả hai đứa, hôn lên má chúng và nói với chúng giờ chúng có thể chơi "ngôi nhà giả vờ", "bố mẹ giả vờ", "chủ và khách giả vờ" như mẹ thường chơi khi mẹ lên năm tuổi.
    Nếu mẹ có nhận thấy chẳng đứa nào trong chúng tôi thực sự phấn khích trước ngôi nhà búp bê khổng lồ đó thì mẹ cũng không nói gì. Với chuỗi cười và sự vui thích hớn hở, mẹ quỳ xuống sàn ngồi trên hai gót chân và kể cho chúng tôi mẹ đã rất yêu ngôi nhà búp bê này như thế nào.
    - Nó cũng rất có giá trị nữa - Mẹ thổ lộ - Trên thị trường, một ngôi nhà búp bê như thế này sẽ có một giá trị không thể tin được. Chỉ riêng những con búp bê bằng sứ nhỏ với các khớp cử động được đã là vô giá rồi. Các con búp bê được làm theo tỷ lệ phù hợp với ngôi nhà, cả đồ đạc, các bức tranh và mọi thứ nữa. Ngôi nhà này do một nghệ nhân sống ở Anh làm. Từng chiếc ghế, bàn, gương, đèn, đài nến, tất cả là một sự tái tạo đầy tài năng những đồ cổ. Mẹ hiểu rằng người nghệ nhân đó đã phải mất mười hai năm để hoàn thành ngôi nhà này.
    - Hãy nhìn xem những cánh cửa đi và cửa sổ được mở và đóng như thế nào, chúng thậm chí còn hoàn hảo hơn cửa trong ngôi nhà mà các con đang sống - Mẹ tiếp tục nói - Và tất cả các ngăn kéo đều có thể kéo ra và đóng vào được. Có một chiếc chìa khoá nhỏ để khoá bàn và hãy xem một số cửa trượt vào tường như thế nào. Chúng được gọi là "những chiếc cửa bỏ túi". Mẹ ước giá ngôi nhà này có những chiếc cửa như thế, mẹ không biết tại sao chúng lại lạc mốt. Và hãy xem những đường gờ được chạm bằng tay ở gần trần nhà hoặc gờ ốp chân tường trong phòng ăn và thư viện, cả những cuốn sách nhỏ trên giá sách nữa. Tin hay không, nếu các con có một chiếc kính hiển vi, các con có thể đọc được chữ trên đó.
    Mẹ minh hoạ bằng những ngón tay vuốt ve thận trọng tất cả những đồ quyến rũ của một ngôi nhà búp bê mà chỉ con cái những gia đình vô cùng giàu có mới có thể hy vọng có được.
    Tất nhiên Chris đã rút ra một cuốn sách bé xíu và giơ nó lên sát mắt để nhìn những chữ vô cùng nhỏ phải cần có kính hiển vi để đọc. (Anh ấy hy vọng một ngày nào đó sẽ được sở hữu một chiếc kính hiển vi loại đặc biệt và tôi hy vọng tôi sẽ là người tặng nó cho anh ấy).
    Tôi không thể không ngưỡng mộ sự khéo léo và kiên nhẫn để làm được những đồ đạc nhỏ như thế này. Có một chiếc đàn piano lớn đặt tại phòng khách phía trước ngôi nhà búp bê kiểu thời Elizabeth. Đàn piano được phủ bằng một chiếc khăn lụa có viền vàng. Những bông hoa lụa nhỏ được đặt ở giữa bàn phòng ăn. Những loại quả bằng nến được đặt trong những chiếc bát bạc trong tủ bát đĩa. Hai giàn đèn treo thuỷ tinh rủ xuống và có cắm những ngọn nến thật. Những người hầu ở trong bếp, đeo tạp dề trong khi chuẩn bị bữa tối. Một người quản gia mặc chế phục trắng đứng gần cửa trước để đón khách, trong lúc trong phòng khách, những quý bà váy dài tha thướt đứng cứng đờ gần những quý ông có bộ mặt phớt lạnh.
    Trên gác, trong căn phòng trẻ có ba đứa trẻ con và một đứa trẻ bé tẹo đang nằm trong nôi, tay giơ ra chờ được bế lên. Bên cạnh ngôi nhà là một khu được đặt lùi ra phía sau và ở đó có một chuồng ngựa. Trong chuồng có hai con ngựa.
    Kỳ lạ thật! Ai mà có thể tưởng tượng ra con người có thể làm được những vật bé xíu như thế này nhỉ. Mắt tôi lướt nhìn những cửa sổ, dán vào những chiếc rèm trắng thanh nhã và những chiếc rèm treo nặng nề, bát đĩa trên bàn ăn, đồ ăn bằng bạc, bình và lọ trong chạn bếp, tất cả đều nhỏ xíu, không lớn hơn một hạt đậu xanh loại to.
    - Cathy - Mẹ nói, vòng tay quanh người tôi - Hãy nhìn chiếc thảm nhỏ này. Nó là thảm Ba Tư được làm bằng lụa. Còn chiếc thảm trong phòng ăn là thảm phương Đông - Cứ thế, mẹ tiếp tục ca ngợi ưu điểm của món đồ chơi đáng giá này.
    - Làm thế nào mà trông nó vẫn mới, dù nó phải cổ lắm rồi chứ mẹ? - Tôi hỏi mẹ. Một đám mây đen che phủ làm tối sầm khuôn mặt mẹ.
    - Khi nó thuộc về bà ngoại thì nó được đặt trong một chiếc hộp kính lớn. Bà chỉ được phép nhìn chứ không được chạm vào. Khi nó được trao cho mẹ, ông ngoại đã lấy búa đập vỡ hộp kính và ông cho phép mẹ chơi tất cả các thứ trong đó với điều kiện là mẹ phải thề, phải đặt tay lên Kinh thánh, là không được đánh vỡ bất cứ thứ gì.
    - Mẹ có thề và có đánh vỡ thứ gì không? - Chris hỏi.
    - Phải, mẹ đã thề và phải, mẹ đã đánh vỡ một thứ - Đầu mẹ cúi thấp nên chúng tôi không nhìn vào mắt mẹ được - Còn có một con búp bê nữa, một chàng trai trẻ rất đẹp và tay nó rơi ra khi mẹ định cởi áo khoác cho nó. Mẹ đã bị ăn roi, không chỉ vì làm vỡ con búp bê mà còn vì muốn xem có cái gì bên trong quần áo nó.
    Chris và tôi ngồi im lặng, nhưng Carrie thì thích thú và tỏ rõ nó rất quan tâm đến những con búp bê nhỏ buồn cười trong những bộ trang phục sặc sỡ và vui mắt. Nó đặc biệt thích đứa bé trong nôi. Bởi vì Carrie quá quan tâm, Cory cũng bắt chước theo để nó cũng có thể xem xét rất nhiều đồ đạc của ngôi nhà búp bê.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Đó là lúc mẹ chuyển sự chú ý sang tôi.
    - Cathy, tại sao con có vẻ nghiêm nghị khi mẹ tới? Con không thích các món quà của mình à?
    Vì tôi không thể trả lời được nên Chris trả lời hộ tôi.
    - Nó không vui vì bà ngoại từ chối món quà chúng con làm tặng bà - Mẹ vỗ vai tôi nhưng tránh ánh mắt tôi. Chris nói tiếp - Và xin cám ơn mẹ vì mọi thứ. Không có thứ gì mà mẹ không nhắc ông già Tuyết mang đến cả. Cám ơn mẹ nhiều nhất về ngôi nhà búp bê. Con nghĩ hai em sẽ có nhiều trò thú vị với ngôi nhà đó hơn bất cứ thứ gì khác.
    Tôi nhìn chăm chú vào hai chiếc xe đạp ba bánh dành cho hai đứa em để đạp trên tầng áp mái và làm khoẻ mạnh đôi chân gầy, yếu ớt của chúng. Những chiếc bàn trượt patin dành cho Chris và tôi sử dụng trong phòng học. Căn phòng đó được cách nhiệt bằng tường trát và sàn gỗ cứng, tạo cách âm tốt hơn bất cứ nơi nào khác của tầng áp mái.
    Mẹ đứng dậy, mỉm cười một cách bí ẩn trước khi đi. Chỉ khi ra ngoài cửa mẹ mới nói rằng mẹ sẽ mang cho chúng tôi một món quà quý hơn tất cả, một chiếc tivi xách tay nhỏ.
    - Ông ngoại cho mẹ để sử dụng trong phòng ngủ. Và ngay lập tức mẹ biết ai sẽ thích nó nhất. Giờ các con có một cửa sổ thực sự để nhìn ra thế giới rồi.
    Chỉ những lời này cũng khiến hy vọng của chúng tôi cất cánh bay bổng tận trên mây xanh.
    - Mẹ ơi! - Tôi kêu lên - Ông ngoại đã cho mẹ một món quà đắt tiền vậy ư? Nghĩa là giờ ông đã yêu quý mẹ rồi phải không? Liệu giờ chúng con có thể xuống dưới nhà được rồi chứ?
    Cặp mắt xanh của mẹ trở nên tối sầm, phiền muộn và không có gì vui vẻ khi mẹ nói với chúng tôi rằng đúng là ông ngoại có thân thiện hơn, ông đã tha thứ cho mẹ vì tội lỗi chống lại Chúa và xã hội. Rồi mẹ nói một điều khiến cổ họng tôi nghẹn lại.
    - Tuần tới, ông sẽ bảo luật sư ghi tên mẹ vào di chúc của ông. Ông sẽ để lại cho mẹ mọi thứ, thậm chí cả ngôi nhà này cũng sẽ thuộc về mẹ sau khi bà ngoại mất. Ông không định để lại tiền cho bà do bà đã rất giàu có vì được thừa hưởng từ cha mẹ đẻ của bà.
    Tiền - tôi không quan tâm một chút nào. Tất cả những gì tôi muốn là được ra ngoài. Và đột nhiên tôi thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi tôi choàng tay qua người mẹ, hôn lên má mẹ và ghì chặt mẹ. Ôi chao, đây là ngày tốt lành nhất kể từ khi chúng tôi đặt chân tới ngôi nhà này... rồi tôi nhớ ra mẹ vẫn chưa nói đến chuyện chúng tôi có thể xuống dưới nhà. Nhưng chúng tôi đã bước được một bước trên con đường tới tự do.
    Mẹ ngồi trên giường và mỉm cười bằng miệng chứ không phải bằng mắt. Mẹ bật cười vì những điều ngớ ngẩn, mà Chris và tôi nói, và đó là điệu cười khô khốc và vỡ vụn, không phải kiểu cười của mẹ.
    - Phải, Cathy, mẹ phải trở thành một đứa con ngoan ngoãn và biết vâng lời như ông ngoại luôn mong muốn. Ông nói, mẹ tuân lời. Ông ra lệnh, mẹ làm theo. Mẹ phải cố làm hài lòng ông - Mẹ đột ngột ngừng lời và nhìn ra phía cửa sổ đôi và ánh sáng nhạt nhoà bên ngoài - Thực tế là, mẹ đã làm ông rất hài lòng và tối nay ông sẽ tổ chức một bữa tiệc để đưa mẹ trở lại với những bạn bè cũ của mẹ và với xã hội. Đó là một bữa tiệc lớn, ông bà ngoại sẽ làm mọi thứ một cách khoa trương trong khi họ muốn vui vẻ. Bản thân họ không uống rượu nhưng họ không ngại việc đãi rượu cho những người không sợ địa ngục. Do vậy, tất nhiên mọi người cũng sẽ được vui chơi và có cả một dàn nhạc nhỏ để phục vụ việc khiêu vũ.
    Một bữa tiệc! Một bữa tiệc Giáng sinh! Với một dàn nhạc để phục vụ việc khiêu vũ! Và được vui chơi thoả thích! Và mẹ sẽ được ghi tên vào di chúc. Ngày hôm nay không phải là một ngày tuyệt vời ư?
    - Chúng con có thể xem được không? - Chris và tôi đồng thanh kêu lên.
    - Chúng con sẽ im lặng.
    - Chúng con sẽ trốn để không ai nhìn thấy.
    - Chúng con xin mẹ đấy, mẹ ơi.
    Chúng tôi năn nỉ mãi cho tới khi mẹ không thể từ chối được nữa. Mẹ kéo Chris và tôi sang một bên, vào một góc xa nơi hai đứa em không nghe thấy và mẹ thì thầm:
    - Có một chỗ mà hai con có thể núp mà vẫn xem được, nhưng mẹ không thể mạo hiểm với hai đứa em các con. Chúng còn quá nhỏ để tin được và các con biết chúng không thể ngồi lâu hơn hai phút. Carrie có thể sẽ kêu lên vì thích thú và thu hút sự chú ý của mọi người. Do vậy, các con hãy thề là sẽ không nói cho chúng biết.
    Chúng tôi đã hứa. Không, tất nhiên chúng tôi sẽ không nói với chúng. Chúng tôi yêu hai đứa em bé nhỏ và sẽ không làm chúng thương tổn bằng việc để cho chúng biết chúng bị loại ra khỏi cuộc chơi.
    Cúhng tôi hát những bài hát mừng Giáng sinh sau khi mẹ đi và ngày đó trôi qua đủ vui vẻ dù chẳng có gì đặc biệt trong giỏ picnic cho chúng tôi ăn: bánh sandwich thịt muối mà hai em không thích, những lát thịt gà tây lạnh vẫn còn dính đá hình như được lấy từ tủ lạnh ra. Những thức ăn thừa từ Lễ Tạ ơn.
    Ngay khi buổi tối đến, chúng tôi ngồi chờ khi thời gian trôi qua dài lê thê, nhìn ngôi nhà búp bê nơi Carrie và Cory chơi một cách hạnh phúc với những người bằng sứ nhỏ xíu và những món đồ nhỏ vô giá.
    Thật buồn cười trước việc làm thế nào con người có thể học hỏi thật nhiều từ những đồ vật vô tri vô giác và việc một cô bé đã từng sở hữu ngôi nhà búp bê này lại chỉ được nhìn ngắm chứ không được phép chạm vào. Rồi khi một cô bé khác chào đời, ngôi nhà búp bê được trao lại cho cô, và hộp kính bị đập chỉ để cho cô có thể chạm vào những đồ vật bên trong ngôi nhà để rồi có thể bị trừng phạt khi đnáh vỡ một đồ vật nào đó.
    Một ý nghĩ gây rùng mình chợt xuất hiện: tôi lo lắng không biết rồi Carrie và Cory sẽ đánh vỡ cái gì và hình phạt dành cho chúng sẽ ra sao.
    Tôi bẻ một miếng chocolate cho vào miệng và làm ngọt đi sự cay đắng của những suy nghĩ tồi tệ vơ vẩn lang thang trong đầu tôi.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    BỮA TIỆC GIÁNG SINH
     
    Giữ đúng lời hứa, không lâu sau khi hai đứa em ngủ say, mẹ lặng lẽ vào phòng chúng tôi. Trông mẹ đẹp đến nỗi trái tim tôi tràn ngập niềm tự hào, ngưỡng mộ và cũng có đôi chút ghen tỵ nữa. Chiếc váy dài dạ hội của mẹ làm bằng vải the xanh bay phất phơ, vạt trên bằng nhung xanh thẫm được khoét sâu để lộ một khoảng ngực rộng. Dưới những tà vải the xanh nhạt rủ xuống có một chiếc đai lưng mỏng mảnh sáng lấp lánh. Những chiếc hoa tai ngọc lục bảo và kim cương đu đưa dài và lóng lánh. Mùi thơm của mẹ khiến tôi nhớ đến mùi xạ hương, một khu vườn thơm ngát trong một đêm trăng tại một nơi nào đó ở phương Đông. Không cần nói tại sao Chris lại nhìn mẹ chằm chằm như thể bị lóa mắt. Tôi thở dài một cách thèm muốn. Ôi, xin Chúa, một ngày nào đó hãy cho con giống như vậy... hãy cho con có tất cả những đường cong mà đàn ông rất say mê như vậy.
    Và khi mẹ bước đi, những tà vải the bay lượn như những đôi cánh, lần đầu tiên mẹ dẫn chúng tôi ra khỏi nơi tối tăm cách biệt này. Chúng tôi bám sát theo đôi giày cao gót màu sáng bạc của mẹ xuống những hành lang tối và rộng của khu nhà phía Bắc. Mẹ thì thầm:
    - Có một chỗ mà khi còn bé mẹ thường trốn để xem những bữa tiệc dành cho người lớn mà ông bà ngoại không biết. Chỗ đó hai con trốn thì chật, nhưng đó là nơi duy nhất các con có thể nấp mà vẫn xem được. Giờ các con phải hứa lại một lần nữa là phải giữ im lnặg, và nếu buồn ngủ thì các con hãy lặng lẽ trở về phòng, và nhớ đường về như thế nào - Mẹ bảo chúng tôi không được xem quá một giờ, vì hai em sẽ sợ hãi khi thức dậy thấy chỉ có mình chúng. Rồi, có thể, chúng muốn đi ra hành lang, tìm chúng tôi và chỉ có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng làm vậy.
    Chúng tôi bí mật nấp dưới một chiếc bàn lớn có những cánh cửa ngăn bên dưới. Thật bất tiện và ngột ngạt, nhưng chúng tôi có thể nhìn qua cửa ngăn mắt lưới nhỏ ở phía sau.
    Mẹ lẳng lặng bỏ đi.
    Xa xa phía dưới chúng tôi là một căn phòng khổng lồ được thắp sáng rực rỡ với những ngọn nến được gắn vào những chùm đèn của ba cây đèn nến khổng lồ làm bằng vàng và pha lê treo trên trần nhà cao tít phía trên, chúng tôi không thể thấy chúng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy có nhiều nến được thắp cùng một lcú như vậy. Mùi nến, những ánh sáng nhảy nhót lấp lánh phản chiếu trên những lăng trụ, các đồ trang sức lóng lánh mà các quý bà đeo, biến nó thành một cảnh tượng trong mơ, không, phải hơn thế, giống như một bộ phim vậy, rõ nét, hiện hiện, một phòng khiêu vũ nơi nàng Lọ Lem và hoàng tử có thể khiêu vũ. Hàng trăm con người ăn vận sang trọng đi đi lại lại, nói nói, cười cười. Và ở tít một góc phòng sừng sững một cây Giáng sinh ngoài sức tưởng tượng. Chắc chắn nó phải cao hơn sáu mét và toàn thân lấp lánh với hàng nghìn ngọn đèn vàng chiếu vào những vật trang trí màu sắc rực rỡ và làm bạn hoa mắt.
    Hàng tá người phục vụ vận đồng phục đỏ đen chạy ra chạy vào phòng khiêu vũ mang theo những chiếc khay bạc chất ngất những đồ ăn sang trọng và họ đặt những đồ ăn đó lên những chiếc bàn dài nơi một đài phun lớn bằng pha lê đang phun một thứ nước màu hổ phách vào một chiếc bồn bằng bạc. Rất nhiều quý ông và quý bà bước tới cầm những chiếc ly có chân và hứng chất lỏng lấp lánh đó. Còn hai chiếc bồn bạc chạm khắc và những chiếc tách nhỏ hợp bộ, hai chiếc bồn đó lớn tới mức đủ để cho một đứa bé vẫy vùng. Thật đẹp đẽ, huy hoàng, vui nhộn, hồ hởi... và thật tốt để biết rằng cuộc sống hạnh phúc vẫn diễn ra bên ngoài cánh cửa bị khoá kín của chúng tôi.
    - Cathy - Chris thì thầm bên tai tôi - Anh sẽ bán linh hồn cho quỷ để được nhấp một ngụm từ đài phun bằng bạc và pha lê kia.
    Giống hệt suy nghĩ của tôi!

Chia sẻ trang này