1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bông hoa trên tầng áp mái - Virginia Andrews

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 24/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Chưa bao giờ tôi cảm thấy đói, khát và bị tước đoạt như vậy! Nhưng cả hai chúng tôi vẫn bị lôi cuốn, say mê và loá mắt bởi tất cả những sự huy hoàng và sự giàu có vô cùng có thể mua được và phô bày ra đấy. Sàn nhà cho các cặp khiêu vũ được làm kiểu hoa văn khảm và được đánh bóng sáng như gương phản chiếu. Những chiếc gương lớn khung vàng được gắn trên tường phản chiếu hình ảnh các cặp khiêu vũ rõ nét đến nỗi bạn khó có thể nói đâu là người thật, đâu là người trong gương. Rất nhiều ghế và sofa xếp dọc theo tường có khung màu vàng và chỗ ngồi, lưng ghế được bọc bằng nhung đỏ và gấm thêu kim tuyến trắng. Tất nhiên, những chiếc ghế kiểu Pháp, chúng hẳn phải thuộc thời Louis XIV hay XV.
    Chris và tôi chăm chú nhìn những cặp đẹp nhất và trẻ nhất. Chúng tôi bình phẩm về quần áo, kiểu tóc của họ và đoán xem giữa họ có mối quan hệ gì. Nhưng phần lớn thời gian chúng tôi quan sát mẹ. Hầu như mẹ chỉ nhảy với một người đàn ông cao lớn, đẹp trai có mái tóc sẫm màu và bộ ria mép to. Ông ta là người mang ly, đĩa thức ăn đến cho mẹ và họ ngồi trên một chiếc tràng kỷ bọc nhung để ăn món bánh dùng với đồ uống và món đồ nguội khai vị. Tôi nghĩ họ ngồi quá sát nhau. Đột nhiên tôi rời mắt khỏi mẹ để nhìn vào ba người đầu bếp đứng sau những chiếc bàn dài, đang làm một món gì đó giống như bánh kếp và những chiếc xúc xích nhỏ được nhồi nhân. Mùi thơm của tất cả các thức ăn đó bay tới chỗ chúng tôi, khiến tuyến nước bọt của chúng tôi phải làm việc quá sức.
    Các bữa ăn của chúng tôi chỉ toàn những thứ chán ngấy và đơn điệu: bánh sandwich, súp, món thịt gà rán bất tận và salad khoai tây. Ở dưới kia là một bữa tiệc ngon lành với tất cả mọi món ăn ngon. Ở dưới kia là thức ăn nóng sốt. Đồ ăn của chúng tôi hiếm khi còn ấm. Chúng tôi đặt sữa ở cầu thang lên tầng áp mái để nó khỏi bị chua và đôi khi chúng tôi thấy mặt sữa bị đóng băng. Nếu chúng tôi đặt giỏ thức ăn lên chỗ cầu thang, những con chuột sẽ mò xuống để gặm nhấm mọi thứ.
    Thỉnh thoảng, mẹ biếtn mất cùng với người đàn ông đó. Họ đi đâu và làm gì? Họ có hôn nhau không? Có phải mẹ đang yêu không? Thậm chí từ chỗ núp cao và xa tít tắp này, tôi cũng có thể nói rằng người đàn ông đó bị mẹ hút hồn. Ông ta không rời mắt khỏi khuôn mặt mẹ hay rời tay khỏi tay mẹ. Và khi họ khiêu vũ trong điệu nhạc chầm chậm, ông ta ôm mẹ chặt đến nỗi má ông ta áp vào má mẹ. Khi họ ngừng nhảy, ông ta choàng tay qua vai mẹ, hoặc qua lưng mẹ và có lần ông ta còn dám chạm tay vào ngực mẹ!
    Tôi đã nghĩ mẹ sẽ tát vào khuôn mặt điển trai của ông ta, vì nếu là tôi thì tôi sẽ làm vậy. Nhưng mẹ chỉ quay người đi, cười và đẩy ông ta ra xa, rồi nói điều gì đó chắc là lời cảnh cáo không được làm thế ở chỗ đông người. Còn ông ta mỉm cười, cầm tay mẹ nâng lên môi mình trong lúc mắt họ dán vào nhau rất lâu và đầy ý nghĩa, hay là do tôi nghĩ vậy.
    - Chris, anh thấy mẹ cùng người đàn ông đó chứ?
    - Chắc chắn anh thấy họ. Ông ta cao như bố vậy.
    - Anh có thấy ông ta làm gì không?
    - Họ ăn, uống, cười đùa, trò chuyện rồi khiêu vũ, như tất cả những người khác.  Cathy, hãy nghĩ xem, khi mẹ được thừa kế tất cả số tiền đó, chúng ta có thể có những bữa tiệc như thế này vào dịp lễ Giáng sinh và vào các ngày sinh nhật của em. Trong tương lai, chúng ta có thể có một số khách mời là những người mà giờ chúng ta đang thấy. Sẽ gửi giấy mời tới Gladstone cho bạn bè chúng ta. Trời, liệu bọn chúng không ngạc nhiên khi thấy những gì mà chúng ta được thừa hưởng ư?
    Khi đó, mẹ và người đàn ông kia đứng lên khỏi tràng kỷ và đi khỏi đó. Do đó, chúng tôi vui vẻ dán mắt vào một người phụ nữ đẹp thứ hai trong nhóm người bên dưới và quan sát cô ta, lấy làm tiếc cho cô ta vì làm sao mà cô ta có thể cạnh tranh được với mẹ của chúng tôi?
    Rồi bà ngoại sải bước vào phòng khiêu vũ, chẳng buồn nhìn sang hai bên, cũng chẳng mỉm cười với bất cứ ai. Bộ váy của bà không phải làm xám và chỉ riêng điều này cũng khiến chúng tôi kinh ngạc. Chiếc váy dạ hội của bà làm bằng nhung màu đỏ ruby bó chặt phía trước và xoè phía sau, tóc bà được búi cao lên trên đỉnh đầu và được uốn cong một cách trau chuốt, đồ trang sức kim cương và đá ruby lấp lánh trên cổ, trên tai, cổ tay và ngón tay bà. Ai mà có thể nghĩ được người phụ nữ đầy ấn tượng, dáng vẻ quý phái dưới kia lại là bà ngoại đầy đe doạ ngày ngày tới chỗ chúng tôi?
    Chúng tôi phải thì thầm công nhận.
    - Bà trông thật lạ thường.
    - Phải, rất ấn tượng. Như một nữ tướng, quá to lớn.
    - Một nữ tướng cay nghiệt.
    - Một nữ chiến binh, sẵn sàng đánh trận chỉ bằng đôi mát giận dữ. Bà thực sự không cần bất cứ một thứ vũ khí nào khác.
    Rồi chúng tôi nhìn thấy ông ta. Người ông ngoại mà chúng tôi chưa từng biết.
    Tôi gần như ngừng thở. Ông ngồi trên một chiếc xe lăn bóng loáng, vận bộ áo tuxedo và một chiếc sơ mi lễ hội màu trắng viền đen. Mái tóc vàng nhạt mỏng của ông bạc gần hết và ánh màu bạc dưới những ngọn đèn. Da ông không nhăn nheo, chí ít là nhìn từ chỗ nấp rất xa và cao tít này của chúng tôi. Hoảng sợ, nhưng cứ như bị thôi miên, cả Chris và tôi không rời mắt nhìn đi nơi khác một khi đã nhìn trộm ông.
    Ông có vẻ ốm yếu nhưng vẫn đẹp một cách không tự nhiên đối với một người ở tuổi sáu mươi bảy, và là một người sắp chết. Đột nhiên ông ngẩng đầu vào ngước nhìn lên, thẳng chỗ chúng tôi núp. Trong phút giây kinh hoàng đáng sợ đó, dường như ông đã nhận ra chúng tôi ở đó, trốn sau một chiếc cửa mắt lưới. Một nụ cười thoáng hiện trên môi ông. Ôi, Chúa ơi, nụ cười dó nghĩa là gì vậy?
    Trông ông không có vẻ tàn nhẫn như bà ngoại. Liệu ông có thể thực sự là một bạo chúa chuyên quyền và độc ác như chúng tôi nghĩ về ông không? Từ những nụ cười lịch thiệp, tốt bụng mà ông ban cho tất cả những người đến chào ông, bắt tay ông, vỗ vai ông, ông dường như là một người đủ lòng nhân từ, chỉ là một ông già trong một chiếc xe lăn, trông không có vẻ ốm nặng lắm, nhưng ông lại là người ra lệnh đánh đòn mẹ suốt từ cổ xuống gót chân, còn mình thì ngồi nhìn. Vậy làm sao mà tôi có thể tha thứ cho ông vì điều đó?
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Chợt chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói của hai người đang tiến tới chỗ núp của chúng tôi.
    - Corrine chẳng thay đổi chút nào - giọng đàn ông cất lên - chỉ đep hơn và thậm chí còn bí ẩn hơn. Cô ấy là một phụ nữ rất hấp dẫn.
    - A! Đó là bởi vì anh luôn thèm muốn cô ta. Al à - người phụ nữ đi cùng nói - điều tệ hại là cô ta không buồn để mắt đến anh mà lại để ý đến Christopher Foxworth. Giờ lại là một người đàn ông khác. Nhưng em thực sự ngạc nhiên là hai kẻ mù quáng đầu óc hẹp hòi dưới kia lại cho phép mình tha thứ cho Corrine.
    - Họ phải tha thứ cho cô ấy thôi. Khi người ta chỉ còn lại duy nhất một đứa con trong ba đứa thì người ta buộc phải nhận lại đứa con đó.
    - Có phải là lạ lùng khi mọi việc lại diễn ra như vậy không? - Người phụ nữ hỏi, giọng cô ta lè nhè vì uống quá nhiều rượu - Ba đứa con... và giờ chỉ còn lại một đứa con tội lỗi đáng khinh để thừa hưởng tất cả những thứ này.
    Người đàn ông gần say đáp lời.
    - Corrine không luôn đáng khinh như vậy. Hãy nhớ ông già đó thương yêu cô ta như thế nào? Trong mắt ông già đó cô ta không thể làm bất cứ điều gì sai trái cho tới ngày cô ta trốn đi cùng Christopher. Nhưng bà mẹ cay nghiệt của cô ta không hề có bất cứ sự kiên nhẫn nào đối với con gái mình. Có lẽ là do ghen tuông. Nhưng giờ quả mận ngọt ngào, giàu có đó lại rơi vào tay gã Bartholomew Winslow. Giá mà là của anh nhỉ? - Người đàn ông tên Al đó nói một cách nuối tiếc.
    - Em cược đấy - Người phụ nữ cười một cách chế nhạo. Cô ta đặt một thứ gì đó xuống bàn nghe như là một chiếc ly có đá bên trong - Một phụ nữ trẻ, giàu có, xinh đẹp sẽ là một quả mận đối với bất cứ người đàn ông nào. Quá dữ dội đối với một kẻ thô lỗ như anh, Albert Donne. Corrine Foxworth sẽ không bao giờ để mắt đến anh, không phải bây giờ, mà kể cả hồi anh còn trẻ. Hơn nữa, anh đã là của em rồi.
    Cặp đôi co đó đi khỏi chỗ chúng tôi có thể nghe được. Những người khác tới rồi đi trong nhiều giờ trôi qua. Giờ anh trai tôi và tôi đã chán xem và cả hai đều cần đến buồng tắm. Thêm nữa chúng tôi lo cho hai đứa em bị bỏ lại trong căn phòng ngủ. Nếu một vị khách đi lạc vào căn phòng bị cấm và nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngủ? Lúc đó cả thế giới và cả ông ngaọi sẽ biết mẹ có bốn đứa con.
    Một nhóm người tụ tập quanh chỗ nấp của chúng tôi, cười, nói và uống. Mãi họ mới đi và cho chúng tôi cơ hội để mở cửa một cách hết sức thận trọng. Không thấy ai, chúng tôi lẻn ra rồi chạy vụt theo hướng mà từ đó chúng tôi đến đây. Hổn hà hổn hển, bàng quang chúng tôi đầy ứ chuẩn bị vỡ tung ra, chúng tôi về tới tu viện của mình mà không ai nghe htấy, nhìn thấy.
    Và như khi chúng tôi rời khỏi, hai đứa em vẫn nằm ngủ say trên hai chiếc giường. Chúng dường như là những con búp bê xanh xao, yếu ớt, giống hệt nhau... giống như những đứa trẻ thường có ở tranh minh hoạ trong sách lịch sử, chúng không giống trẻ em ngày nay một chút nào, vậy mà chúng đã từng giống. Và rồi chúng sẽ lại giống như trẻ em ngày nay. Tôi thề.
    Tiếp đó, Chris và tôi tranh cãi là ai sẽ sử dụng buồng tắm trước và điều này rất dễ giải quyết. Anh ấy đẩy tôi ngồi xuống giường rồi sập cửa phòng tắm và khoá lại. Tôi bực bội rằng dường như anh ấy mãi không làm rỗng cái bụng mình được. Lạ thật, làm sao anh ấy chứa được nhiều đến vậy?
    Khi những tiếng gọi của thiên nhiên lắng xuống, sự cãi cọ qua đi, chúng tôi tụm lại để nói về những gì đã nhìn thấy và nghe thấy.
    - Anh có nghĩ là mẹ định lấy ông Bartholomew Winslow không? - Tôi hỏi, bày tỏ sự sốt ruột của mình thành lời.
    - Làm sao mà anh biết được - Chris trả lời một cách thành thật - Dù chắc chắn những người khác nghĩ mẹ sẽ làm vậy, và tất nhiên họ biết về vấn đề riêng của mẹ hơn chúng ta.
    Vớ vẩn thế mà cũng nói được! Chẳng lẽ chúng tôi, những đứa con của mẹ, lại không biết rõ về mẹ hơn những người khác à?
    - Chris, tại sao anh lại nói vậy?
    - Cái gì?
    - Cái mà anh đã nói, về việc những người khác biết rõ về mẹ hơn chúng ta biết.
    - Người ta có rất nhiều bộ mặt, Cathy. Đối với chúng ta, mẹ là mẹ chúng ta. Đối với những người khác, mẹ là một goá phụ trẻ đẹp, gợi cảm, người dường như sẽ được thừa kế một gia tài. Không có gì lạ về tất cả những con thiêu thân lượn thành vòng quanh một đốm lửa sáng rực như mẹ.
    Oa! Và anh ấy nói tất cả những lời này một cách điềm đạm, như thể nó chẳng là gì đối với anh ấy cả, tuyệt nhiên không là gì cả, trong khi tôi biết rõ là có. Tôi nghĩ mình hiểu anh trai khá rõ. Anh ấy chắc phải chịu đựng trong lòng, giống như tôi vậy, vì tôi biết anh ấy không muốn mẹ lại kết hôn. Tôi nhìn anh ấy bằng cặp mắt quan sát của mình... à, anh ấy gần như không thờ ơ như đã tỏ ra và điều này làm tôi hài lòng.Dù sao tôi cũng thở dài vì tôi rất muốn được là một người lạc quan, giống như anh ấy. Tôi nghĩ cuộc sống chắc chắn luôn đặt tôi vào tình cảnh tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa và luôn cho tôi một sự lựa chọn bất đắc dĩ. Tôi phải sửa mình, làm cho mình tốt hơn và trở thành một người giống như Chris, người bề ngoài luôn tỏ ra vui vẻ, khi tôi phải chịu đựng, tôi sẽ phải học cách che giấu nó, như anh ấy đã làm. Tôi phải học cách mỉm cười và không bao giờ cau có, và không tỏ ra là một kẻ nhìn thấu mọi sự như tôi đã từng.
     
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Chúng tôi cũng đã nói về khả năng mẹ có thể sẽ kết hôn nữa, mà chẳng ai trong chúng tôi muốn chuyện đó xảy ra. Chúng tôi nghĩ về mẹ như là người vẫn thuộc về bố, chúng tôi muốn mẹ chung thuỷ với những ký ức về bố, luôn là mối tình đầu của bố. Và nếu mẹ tái hôn, thì bốn đứa chúng tôi sẽ ở đâu? Liệu cái ông Winslow với khuôn mặt điển trai và bộ ria mép lớn đó có thích bốn đứa trẻ không phải là con ông ta không?
    - Cathy - Chris nói vẻ trầm ngâm - Em có nhận ra đây là lúc tuyệt nhất để khám phá ngôi nhà này không? Cánh cửa phòng chúng ta không bị khoá, ông bà ngoại đang ở dưới nhà, mẹ thì đang bận... Cơ hội tuyệt vời để tìm ra tất cả những gì chúng ta có thể biết về ngôi nhà này.
    - Không - tôi sợ hãi kêu lên - Giả dụ bà ngoại biết được? Bà sẽ đánh đòn tất cả chúng ta.
    - Thế thì em hãy ở lại với hai đứa em - Anh ấy nói với một sự quả quyết đang gia tăng - Nếu anh bị bắt, mà chuyện đó không xảy ra đâu, anh sẽ chịu đòn và nhận hết lỗi. Hãy nghĩ như thế này: một ngày nào đó có thể chúng ta cần phải biết làm thế nào để trốn khỏi ngôi nhà này - Một nụ cười thích thú hiện lên môi anh ấy trước khi anh ấy nói tiếp - Dù sao anh sẽ ngụy trang, phòng trường hợp bị nhìn thấy.
    Ngụy trang ư? Bằng cách nào?
    Tôi quên mất những rương hòm quần áo cũ trên tầng áp mái. Anh ấy lên trên đó mất mấy phút rồi xuống ngay, vận một bộ đồ sẫm kiểu cũ không rộng lắm. Chris lớn hơn so với tuổi của anh ấy. Anh ấy đội một mái tóc giả màu lông chuột tìm được trong một chiếc hòm. Có lẽ anh ấy sẽ bị nhầm là một người đàn ông nhỏ bé nếu ánh sáng mờ mờ, một người đàn ông trông thật tức cười một cách kỳ quặc.
    Anh ấy diễu đi diễu lại một cách vui vẻ trước mặt tôi. Rồi anh ấy cúi người về phía trước và diễu quanh bắt chước Groucho Marx, cầm một điếu xì gà vô hình. Anh ấy dừng ngay trước mặt tôi, cười một cách ngượng ngập khi cúi chào và ngả chiếc mũ vô hình trong một cử chỉ giang rộng tay lịch thiệp. Tôi bật cười và anh ấy cũng bật cười, không chỉ bằng mắt, rồi anh ấy thẳng người lên và nói:
    - Giờ, hãy nói thật với anh, ai có thể nhận ra một gã đàn ông bé nhỏ và đen sì này là người thuộc dòng họ Foxworth vĩ đại?
    Không ai cả! Vì có ai đã từng gặp một người thuộc dòng họ Foxworth như anh ấy? Một gã gầy gò, xấu xí, lóng ngóng, tóc tai bù xù cộng với một bộ ria lem nhem vẽ bằng bút chì?
    - Thôi được, Chris. Đừng biểu diễn nữa. Đi đi, hãy đi tìm thứ anh muốn nhưng đừng ở lại quá lâu, em không thích ở đây mà không có anh.
    Anh ấy bước tới đủ gần để thì thầm những lời bí ẩn và kín đáo rất sân khấu.
    - Ta sẽ sớm quay lại, người đẹp của ta ạ, và khi ta quay lại, ta sẽ mang tất cả những bí mật kỳ lạ và tối tăm của ngôi nhà cổ to lớn này - Và đột ngột, anh ấy làm tôi ngạc nhiên khi đặt một nụ hôn lên má tôi.
    Những điều bí mật ư? Vậy mà anh ấy nói tôi đã quá phóng đại? Có chuyện gì với anh ấy nhỉ? Anh ấy không biết rằng chính chúng tôi cũng là những điều bí mật ư?
    Tôi đã tắm gội và thay quần áo để đi ngủ, tất nhiên, trong một đêm Giáng sinh, tôi không thể đi ngủ trong chiếc áo ngủ mà trước đó tôi đã mặc, khi tôi đã có mấy chiếc áo mới mà "ông già Tuyết" mang tới. Chiếc áo tôi mặc là chiếc áo dài trắng đáng yêu dài tay viền đăng ten ở cổ tay và được bện hạt với những chiếc ruy băng sa tanh trắng, tất cả được viền đăng ten với những nếp xếp đằng trước và đằng sau thân trên, những bông hoa hồng xinh đẹp với một hoạ tiết lá xanh thêu tinh xảo. Đó là một chiếc áo ngủ thật đáng yêu, làm rất tinh tế, và nó khiến tôi cảm thấy mình thật đẹp và thanh tú khi mặc nó.
    Chris lướt nhìn tôi từ đầu xuống ngón chân tôi đang lộ ra dưới chiếc áo ngủ dài, và ánh mắt anh ấy cho tôi thấy một điều mà Chris chưa bao giờ nói một cách lặng lẽ nhưng đầy sức hùng biện trước đó. Anh ấy chăm chú lắng nhìn vào khuôn mặt tôi, vào mái tóc rủ xuống ngang lưng của tôi, tôi biết nó thật lấp lánh do hàng ngày tôi mất công chải chuốt. Anh ấy dường như bị gây ấn tượng và bàng hoàng, giống như anh ấy đã từng thế khi nhìn lâu vào bộ ngực phập phồng của mẹ trong thân áo nhung xanh.
    Và chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi anh ấy chủ động hôn tôi, tôi trông rất giống một nàng công chúa.
    Anh ấy đứng ở chỗ cửa, ngần ngừ, vẫn nhìn vào chiếc áo ngủ mới của tôi, và tôi đoán anh ấy rất hạnh phúc được đóng vai một hiệp sĩ thanh lịch, bảo vệ quý cô nương của mình, những trẻ em và tất cả những ai trông cậy vào sự dũng cảm của anh ấy.
    - Hãy cẩn thận cho tới khi gặp lại ta - Anh ấy thì thầm.
    - Christopher - Tôi thì thầm trả lời - tất cả những gì chàng cần là một con ngựa trắng và một chiếc khiên.
    - Không - Anh ấy thì thầm lại - Một con kỳ lân, một cây thương với biểu tượng đầu rồng xanh ở mũi thương và khi quay lại ta sẽ mặc một chiếc áo giáp trắng lấp lánh trong khi những cơn bão tuyết hoành hành trong tháng Tám và khi mặt trời lên đến giữa đỉnh đầy, ta xuống ngựa, nàng sẽ thấy một người cao ba mét sáu và hãy nói năng một cách kính cẩn với ta, nàng Catherine của ta à.
    - Vâng, thưa chúa tể. Hãy đi và giết con rồng đang ngủ đằng kia, nhưng đừng đi lâu quá, vì em không thể chống lại tất cả những gì đe doạ em trong lâu đài đá lạnh lùng này, nơi tất cả cầu treo đã bị kéo lên, khung cửa sắt được sập xuống.
    - Tam biệt - Anh ấy thì thầm - Đừng sợ. Ta sẽ quay lại để chăm sóc nàng.
    Tôi khúc khích cười khi trèo vào giường nằm cạnh Carrie. Đêm đó giấc ngủ như một người lảng tránh tôi khi tôi nghĩ về mẹ và về người đàn ông đó, về Chris và tất cả bọn con trai, về những người đàn ông, về sự lãng mạn và về tình yêu. Khi tôi nhẹ nhàng rơi vào những giấc mơ, với âm nhạc vọng từ dưới nhà lên, tay tôi lần chạm vào chiếc nhẫn nhỏ mặt đá hồng lựu hình trái tim mà bố đã ***g vào ngón tay tôi khi tôi lên bảy tuổi. Chiếc nhẫn mà từ lâu rồi tôi đã đeo không vừa. Viên đá của tôi! Chiếc nhẫn bùa hộ mệnh của tôi! Giờ nó được ***g vào chiếc dây chuyền đẹp đeo trên cổ.
    Chúc mừng Giáng sinh, bố thân yêu!
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    CUỘC KHÁM PHÁ CỦA CHRISTOPHER
    VÀ HẬU QUẢ ĐEM LẠI
     
    Đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt vai tôi và lay đánh thức tôi dậy. Ngạc nhiên, sững sờ, tôi sợ hãi nhìn người phụ nữ mà chưa nhận ra đó là mẹ. Mẹ trừng trừng nhìn tôi và giận dữ hỏi:
    - Anh con đâu?
    Luống cuống vì những gì mẹ hỏi và bởi ánh mắt của mẹ, với một vẻ kiềm chế đến vậy, tôi co rúm trước câu hỏi của mẹ rồi quay đầu nhìn vào chiếc giường cách chỗ tôi nằm ba bước chân. Trống không. Ôi, anh ấy đi sao lâu vậy!
    Tôi có nên nói dối không? Để bảo vệ anh ấy, cứ nói  anh ấy đang ở trên tầng áp mái? Không, đây là mẹ chúng tôi, người rất yêu chúng tôi, mẹ sẽ hiểu.
    - Anh Chris đi xem các căn phòng ở tầng này.
    Trung thực là cách tốt nhất, phải không nhỉ? Và chúng tôi chưa bao giờ nói dối mẹ, hay nói dối nhau. Chúng tôi chỉ nói dối bà ngoại và chỉ khi thật cần thiết thôi.
    - Đồ chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt - Mẹ chửi thề, mặt đỏ bừng bởi một cơn giận dữ mới giờ đang nhằm thẳng vào tôi. Chắc chắn là cậu con lớn quý hoá của mẹ, đứa con mẹ quý hơn tất cả những đứa con khác, sẽ không lừa dối mẹ nếu không chịu ảnh hưởng xấu của tôi. Mẹ lắc tôi cho tới khi tôi cảm thấy mình như một con búp bê nhồi giẻ rách, mắt sắp long ra, nước mắt thì chảy.
    - Vì chuyện này, mẹ sẽ không bao giờ, vì bất cứ lý do gì hoặc bất cứ trường hợp đặc biệt nào, cho phép con và Chris rời khỏi căn phòng này. Cả hai đã hứa với mẹ và các con đã thất hứa! Làm sao mà mẹ có thể tin các con được? Vậy mà mẹ đã nghĩ mình có thể tin. Mẹ đã nghĩ các con yêu mẹ và sẽ không bao giờ phản bội mẹ.
    Mắt tôi mở lớn. Tôi đã choáng váng khi mẹ có thể hành động theo cách mẹ vừa làm, đối với tôi dường như mẹ đang phản bội chúng tôi.
    - Mẹ ơi, chúng con chẳng làm gì xấu cả. Chúng con ngồi im lặng ở chỗ nấp. Mọi người tới và đi xung quanh chỗ chúng con nấp, nhưng không ai biết chúng con ở đó. Chúng con rất im lặng. Không ai biết chúng con ở đó. Và mẹ không thể nói là sẽ không cho chúng con ra ngoài nữa. Mẹ phải để chúng con ra khỏi đây. Mẹ không thể giữ chúng con bị nhốt và trốn ở đây mãi mãi.
    Mẹ chằm chằm nhìn tôi vẻ lạ lùng và phiền muộn nhưng không trả lời. Tôi nghĩ mẹ có thể tát tôi, nhưng không, mẹ thả tay đang tóm vai tôi ra và quay người bỏ đi. Những tà vải the trên bộ y phục dạ hội của mẹ giống như những đôi cánh phất phơ, thoang thoảng mùi thơm, mùi nước hoa đã nhạt đi cùng với thái độ gớm ghê của mẹ.
    Ngay khi mẹ sắp rời căn phòng, chắc để tự mình tìm kiếm Christopher, thì cánh cửa được mở ra và anh trai tôi lặng lẽ chuồn vào bên trong. Anh ấy khép cửa rồi quay người nhìn về phía tôi. Môi anh ấy hé ra định nói. Đó là lúc anh ấy nhìn thấy mẹ và một vẻ lạ lùng nhất xuất hiện trên khuôn mặt anh ấy.
    Vì một lý do nào đó, đôi mắt anh ấy không ngời lên như thường có mỗi khi nhìn thấy mẹ.
    Mẹ nhẹ nhàng bước tới chỗ anh ấy với một ý định rõ rệt. Tay mẹ giơ lên và mẹ giang tay giáng mạnh vào má anh ấy. Rồi, trước khi anh ấy kịp hoàn hồn do choáng váng về chuyện này, thì bàn tay trái mẹ đã giơ lên và gò má bên kia của anh ấy lĩnh trọn sức mạnh cơn giận của mẹ.
    Giờ khuôn mặt sững sờ và trắng bệch của Chris hằn lên hai vết bàn tay đỏ ửng.
    - Nếu con còn làm bất cứ chuyện gì giống như thế này nữa, Christopher Foxworth, thì mẹ sẽ đánh đòn không chỉ con mà cả Cathy nữa!
    Màu trắng bệch không tự nhiên trên khuôn mặt Chris đã biến mất, chỉ còn lại những vết ngón tay trên gò má anh ấy giống như những dấu vân tay vấy máu.
    Tôi cảm thấy mạch máu chạy giần giật xuống tận ngón chân, một cảm giác nhói như kim châm sau tai tôi khi sức lực của tôi càng yếu đi và tôi chỉ chăm chăm nhìn người phụ nữ giờ đây dường như là người lạ, người mà chúng tôi không quen biết và không muốn biết. Có phải đó là người mẹ thường nói với chúng tôi một cách yêu thương không? Có phải đó là người mẹ luôn hiểu nỗi thống khổ của chúng tôi vì bị giam cầm trong một thời gian dài, dài vô tận không? Có phải ngôi nhà này đã thực sự làm được "những chuyện" đối với mẹ, khiến mẹ khác hẳn không? Lúc đó trong tôi xuất hiện một luồng suy nghĩ... phải, gộp lại từ tất cả những chuyện nhỏ...rằng mẹ đang thay đổi. Mẹ không thường xuyên tới đây như trước nữa, không phải ngày ngày, nhất là không phải hai lần một ngày như những hôm đầu. Và, tôi thấy sợ hãi, như thể tất cả những gì tin tưởng và trông chờ đã bị tan ra dưới chân chúng tôi, chỉ còn lại những đồ chơi, trò chơi và các món quà khác.
    Chắc mẹ đã thấy một vẻ gì đó trên khuôn mặt choáng váng của Chris, một vẻ gì đó khiến cơn giận điên cuồng của mẹ biến mất. Mẹ kéo anh ấy lại gần và phủ những nụ hôn lên khuôn mặt tái nhợt lún phún ria mép, hằn những vết ngón tay để tìm cách xoá đi nỗi đau mà mẹ đã gây ra. Hôn, hôn và hôn, vuốt tóc, vuốt má, ghì đầu anh ấy vào bộ ngực mềm mại, phập phồng của mẹ và để anh ấy chìm vào cảm giác yêu thích vì được ôm sát vào thân hình mềm mại chắc phải rất kích động kể cả đối với một cậu bé đang lớn như anh ấy.
    - Mẹ xin lỗi, con yêu. Mẹ thì thầm, sự hối hận xuất hiện trong những giọt nước mắt và trong giọng mẹ - tha lỗi cho mẹ, hãy tha lỗi cho mẹ. Đừng sợ hãi thế. Làm sao mà con có thể sợ mẹ vậy? Mẹ yêu con. Con biết điều đó mà. mẹ sẽ không bao giờ đánh con hay Cathy. Mẹ đã bao giờ làm điều đó chưa? Mẹ không còn là mẹ, bởi vì mẹ đang có mọi thứ theo sắp xếp của mẹ, sự sắp xếp của chúng ta. Con chỉ không được làm bất cứ chuyện gì có thể phá hỏng điều đó đối với tất cả chúng ta. Và đó là lý do duy nhất khiến mẹ tát con.
    Mẹ ôm mặt anh ấy và hôn lên đôi môi anh ấy đang co rúm lại dưới đôi bàn tay xiết chặt của mẹ. Và những viên kim cương, ngọc lục bảo vẫn tiếp tục loé sáng, loé sáng... những ngọn đèn báo hiệu, nói lên một điều gì đó. Còn tôi ngồi và nhìn, lo lắng và cảm thấy... cảm thấy, tôi không biết mình cảm thấy gì, trừ việc buồn giận và hoang mang, và thấy mình quá non trẻ. Thế giới với chúng tôi thật khôn ngoan và già dặn, quá già dặn.
    Tất nhiên anh ấy cũng như tôi đã tha thứ cho mẹ. Và tất nhiên chúng tôi phải biết con đường của mẹ là gì và cả con đường của chúng tôi nữa.
    - Xin mẹ đấy, mẹ ơi, hãy cho chúng con biết điều này là gì, xin mẹ đấy.
    - Để lần khác - Mẹ nói một cách vội vã để quay lại bữa tiệc. Thêm nhiều nụ hôn nữa cho cả hai chúng tôi. Và sau đó tôi nhận thấy rằng tôi chưa bao giờ được cảm thấy má mình áp vào khuôn ngực mềm mại của mẹ.
    - Để lần khác, có lẽ là ngày mai, và mẹ sẽ kể cho các con mọi chuyện - Mẹ nói, vội vã ban cho chúng tôi thêm nhiều nụ hôn và nói những lời xoa dịu để xoá đi sự lo âu của chúng tôi. Mẹ cúi qua người tôi để hôn Carrie, rồi quay lại để hôn vào má Cory.
    - Con tha thứ cho mẹ chứ, Christopher?
    - Vâng, thưa mẹ. Con hiểu mà mẹ. Chúng con phải ở trong căn phòng này. Con sẽ không bao giờ đi khám phá nữa.
    Mẹ mỉm cười và nói.
    - Chúc mừng Giáng sinh, và mẹ sẽ sớm gặp lại các con - Rồi mẹ bước ra khỏi cửa, đóng cửa và khoá lại sau lưng mình.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Giáng sinh đầu tiên của chúng tôi trên căn gác này đã trôi qua. Đồng hồ dưới nhà điểm một tiếng. Chúng tôi có một căn phòng đầy ắp quà, một chiếc tivi, bộ trò chơi mà chúng tôi đã đề nghị, một chiếc xe đạp ba bánh màu đỏ, một chiếc xe đạp ba bánh màu xanh, những bộ quần áo mới dày dặn và ấm áp, cộng thêm rất nhiều kẹo để ăn và nói theo một cách nào đó, Chris và tôi còn có một bữa tiệc kỳ diệu nữa. Nhưng, một thứ gì đó mới mẻ đã xuất hiện trong cuộc đời chúng tôi, một khía cạnh trong tính tình của mẹ mà trước đây chúng tôi chưa hề biết. Và chỉ trong một hoặc hai phút ngắn ngủi, mẹ dường như giống hệt bà ngoại.
    Trong bóng tối, nằm trên một chiếc giường với Carrie một bên và bên kia là Chris, anh ấy và tôi ôm chặt nhau. Đầu tôi áp vào khuôn ngực trẻ con của anh ấy và thấy anh ấy bị gầy đi. Tôi có thể nghe tiếng tim anh ấy đập cùng với tiếng nhạc dặt dìu vọng tới tai chúng tôi. Anh ấy đặt một tay lên tóc tôi, cuộn thành lọn quanh những ngón tay mình.
    - Anh Chris, trưởng thành là một điều vô cùng phức tạp, phải vậy không?
    - Anh đoán vậy.
    - Em luôn nghĩ khi anh thành người lớn, anh biết cách giải quyết bất cứ tình huống nào. Anh không bao giờ nghi ngờ là cái gì đúng, cái gì sai. Em không bao giờ cho rằng người lớn cũng sẽ nhầm lẫn, như chúng ta vậy.
    - Nếu em nghĩ về mẹ, mẹ không cố ý đối với những gì mẹ nói và làm. Anh tin, dù anh không chắc chắn, khi em thành người lớn, và quay trở lại ngôi nhà của bố mẹ mình để sống, vì một lý do kỳ lạ nào đó, em sẽ trở thành một đứa trẻ và lại phụ thuộc. Ông bà kéo mẹ theo một hướng, còn chúng ta lại loi mẹ theo hướng khác, và giờ mẹ có người đàn ông có ria mép đó. Chắc ông ta cũng lôi kéo mẹ theo cách của ông ta nữa.
    - Em hy vọng mẹ sẽ không kết hôn nữa. Chúng ta cần mẹ hơn người đàn ông đó.
    Chris không nói gì cả.
    - Còn chiếc tivi mà mẹ mang đến cho chúng ta, mẹ đã đợi ông ngoại cho mẹ, trong khi tự mẹ có thể mua cho chúng ta từ nhiều tháng trước, thay vì mua cho bản thân mẹ quá nhiều quần áo như vậy. Và cả đồ trang sức nữa. Mẹ luôn đeo những chiếc nhẫn mới, những chiếc lắc tay, hoa tai và vòng cổ mới.
    Anh trai tôi chậm rãi giải thích rõ ràng động cơ của mẹ.
    - Hãy nhìn nhận theo cách này, Cathy. Nếu mẹ cho chúng ta một chiếc tivi ngay từ ngày đầu chúng ta tới đây, chúng ta sẽ ngồi chết dí trước màn hình và xem cả ngày. Rồi chúng ta sẽ không tạo ra một khu vườn trên tầng áp mái nơi hai đứa em có thể hạnh phúc chơi đùa. Và hãy xem xem chúng ta đã học được nhiều như thế nào trong những ngày tháng dài đằng đẵng, như học làm hoa và các con vật. Anh đã vẻ giỏi hơn so với lúc đến đây, và hãy nhìn vào những quyển sách chúng ta đọc được để mở mang đầu óc mình. Còn em, Cathy, em cũng đã thay đổi.
    - Như thế nào? Em đã thay đổi như thế nào? Anh hãy nói đi!
    Anh ấy lắc đầu từ bên nọ sang bên kia, tỏ vẻ bối rối.
    - Thôi được. Anh không phải nói bất cứ điều gì làm em vui lòng đâu. Nhưng trước khi anh đi về giường mình, hãy kể cho em tất cả những gì anh phát hiện ra, tất cả đấy nhé. Đừng giấu bất cứ điều gì, kể cả những suy nghĩ của anh. Em muốn anh khiến em cảm thấy rằng em đang ở đó cùng anh, bên cạnh anh, nhìn và cảm thấy những gì anh nhìn thấy và cảm thấy.
    Anh ấy quay đầu lại gặp mắt tôi và nói bằng một giọng lạ lùng nhất.
    - Em đang ở đó bên cạnh anh. Anh cảm thấy em ở đó, nắm tay anh, thì thầm bên tai anh và anh nhìn thấy tất cả một cách khó khăn hơn, vì em có thể thấy những gì anh thấy.
    Ngôi nhà này thật khổng lồ, được cai quản bởi một yêu tinh già ốm yếu bên dưới, đã doạ dẫm anh ấy, tôi có thể nhận thấy như vậy qua giọng anh ấy.
    - Đây là một ngôi nhà lớn khủng khiếp. Cathy, giống như một khách sạn vậy. Có rất nhiều phòng, tất cả được trang hoàng những đồ đạc đẹp, đắt tiền, nhưng có thể nói họ không bao giờ sử dụng đến. Anh đếm được mười bốn phòng chỉ ở riêng tầng này và anh nghĩ mình đã bỏ qua mấy căn phòng nhỏ.
    - Anh Chris - tôi thất vọng kêu lên - Đừng kể với em theo cách đó. Hãy khiến em cảm thấy em đang ở cạnh anh. Hãy kể lại từ đầu và nói cho em biết chuyện là như thế nào ngay từ phút anh rời khỏi tầm mắt em.
    - Được rồi - Anh ấy nói, thở dài, như thể anh ấy không thể khá hơn được - Anh lẻn đi dọc theo một hành lang tối của khu phía này và chạy tới nơi hành lang này dẫn tới một khu nhà tròn ở giữa nơi chúng ta nấp. Anh chẳng buồn ngó vào bất cứ phòng nào ở khu phía Bắc. Ngay khi anh ở nơi mọi người có thể nhìn thấy anh, anh bèn hết sức thận trọng. Bữa tiệc gần lên tới đỉnh cuộc vui. Cuộc vui ở dưới nhà thậm chí còn ồn ã hơn, mọi người dường như đều ngà ngà cả. Thực sự, một người đàn ông đang hát một cách ngớ ngẩn điều gì đó về việc ông ta muốn có lại hai chiếc răng cửa đã mất. Nghe nó thật buồn cười. Anh lẻn tới bao lơn và nhìn xuống tất cả mọi người. Trông họ thật lạ lùng, cứ như bị thu nhỏ lại, và anh nghĩ, mình phải nhớ điều đó, vì khi anh vẽ người ngang tầm mắt, họ trông tự nhiên cơ. Nghệ thuật phối cảnh khiến tất cả khác hẳn trong một bức tranh.
    Nó sẽ thực sự khác biệt trong mọi thứ, nếu anh ấy hỏi tôi.
    - Tất nhiên người anh tìm là mẹ - Anh ấy tiếp tục nói sau khi tôi giục - và người duy nhất anh nhận ra bên dưới là ông bà ngoại. Ông ngoại trông bắt đầu mỏi mệt, và thậm chí như anh nhìn thấy, một y tá bước tới và đẩy xe ông đi khỏi tầm mắt. Và anh nhìn theo, vì nó cho anh biết hướng đi tới phòng ông ở sau thư viện.
    - Cô ta có mặc đồng phục trắng không?
    - Tất nhiên. nếu không thì làm thế nào anh biết cô ta là y tá được?
    - Được rồi. Kể tiếp đi. Đừng giấu bất cứ chuyện gì.
    - Rồi, chẳng mấy chốc khi ông ngoại rời đi thì bà ngoại cũng đi khỏi đó, và rồi anh nghe thấy những giọng nói tới từ một trong các cầu thang. Em sẽ không thấy ai chạy nhanh như anh đã làm. Anh không thể trốn trong tủ mà chiếc rương đặt trên bệ. Em biết chiếc rương đó phải chứa được một người lớn, và anh cá với em một ăn một trăm là nó không vừa với anh, dù anh cũng thích thử. Và khi những người mà anh vừa nghe thấy tiếng đi lên cầu thang thì hoá ra là mẹ cùng với người đàn ông tóc sẫm có ria mép.
    - Họ làm gì vậy? Tại sao họ đi lên gác?
    - Họ không thấy anh trốn ở chỗ tối, anh đoán thế, vì họ quá bận rộn với nhau. Người đàn ông đó muốn xem một chiếc giường mà mẹ có trong phòng mẹ.
    - Chiếc giường của mẹ. Ông ấy muốn xem chiếc giường của mẹ ư? Tại sao?
    - Đó là một kiểu giường đặc biệt, Cathy. Ông ta nói với mẹ "Đi thôi, em giữ nó lâu thế đủ rồi". Giọng ông ta có vẻ trêu chọc. Rồi ông ta nói thêm "Đây là lúc em cho anh xem chiếc giường thiên nga khó tin mà anh đã nghe nói nhiều về nó". Hiển nhiên là mẹ lo lắng rằng chúng ta có thể vẫn trốn trong tủ. Mẹ liếc nhìn chỗ đó vẻ không thoải mái. "Được thôi, Bart, tuy nhiên chúng ta có thể nán lại một chút thôi vì anh biết điều mọi người sẽ nghi ngờ nến chúng ta đi quá lâu". Còn ông ta cười khúc khích và lại trêu mẹ. "Không, em không thể đoán mọi người sẽ nghĩ gì. Hãy cho anh biết điều họ sẽ nghi ngờ? Đối với anh, điều này nghe như một sự thách thức, hãy cứ để mọi người nghĩ điều họ sẽ nghĩ". Lời ông ta khiến anh tức giận - Nói đến đây, Chris dừng lại, và tiếng thở của anh ấy nặng nề hơn và nhanh hơn.
    - Anh đang giữ lại một điều gì đó - Tôi nói, biết rõ về anh ấy như về một quyển sách mà tôi đã đọc hàng trăm lần - Anh đang bảo vệ mẹ. Anh đã thấy một điều gì đó mà không muốn nói cho em biết. Thế là không trung thực! Anh biết chúng ta đã thoả thuận ngay từ ngày đầu tiên chùng ta tới đây là phải luôn trung thực và nói hết sự thật với nhau, giờ hãy nói cho em biết anh đã nhìn thấy gì đi.
    - Kỳ quái - Anh ấy nói, lúng túng và quay đầu đi để tránh nhìn thẳng vào mắt tôi - Có khác gì khi có một vài nụ hôn không?
    - Một vài nụ hôn ư? - Tôi kên lên - Anh đã thấy ông ta hôn mẹ nhiều hơn một lần rồi ư? Kiểu nụ hôn gì vậy? Hôn tay hay hôn môi?
    Một luồng khí nóng chạy lên ngực anh ấy nơi má tôi tì vào. Nó nóng bừng qua chiếc áo pyjama.
    - Họ hôn nhau nồng nàn, phải không? - Tôi thốt ra, tin rằng vậy dù chẳng cần có lời nói của anh ấy - Ông ấy đã hôn mẹ, còn mẹ để ông ta làm vậy, và ông ta còn chạm tay vào ngực mẹ, xoa mông mẹ, giống như em có lần thấy bố như vậy khi bố không nghĩ em đang ở trong phòng và nhìn thấy. Đó có phải là điều mà anh thấy không, Christopher?
    - Thế thì có khác gì? - Anh ấy trả lời, giọng nghẹn lại - Bất kể ông ta làm điều gì, mẹ dường như không phản đối, dù điều đó làm anh phát ốm.
    Điều đó cũng làm tôi phát ốm. Mẹ mới chỉ là goá phụ được có tám tháng thôi. Nhưng, đôi khi tám tháng có thể cảm thấy như còn dài hơn cả tám năm và sau rốt, những gì đáng giá đã là quá khứ trong khi hiện tại thì thật sôi động và vui vẻ.. tôi có thể đoán nhiều hơn những gì Chris không kể với tôi.
  6. Aquarius_Gemini

    Aquarius_Gemini Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/10/2006
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    CHÚC MỪNG NĂM MỚI!
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Điều đó cũng làm tôi phát ốm. Mẹ mới chỉ là goá phụ được có tám tháng thôi. Nhưng, đôi khi tám tháng có thể cảm thấy như còn dài hơn cả tám năm và sau rốt, những gì đáng giá đã là quá khứ trong khi hiện tại thì thật sôi động và vui vẻ.. tôi có thể đoán nhiều hơn những gì Chris không kể với tôi.
    - Này, Cathy, anh không biết em đang nghĩ gì, nhưng mẹ không bảo ông ta dừng lại và nếu ông ta không làm vậy, mẹ sẽ không cho ông ta xem căn phòng ngủ của mẹ.
    - Ôi, trời, em cuộc là ông ta đã làm một điều gì đó thô lỗ hơn.
    - Những nụ hôn - Chris nói, vẫn nhìn phía trên cây Giáng sinh - chỉ hôn thôi, vài cá vuốt ve, nhưng chúng đã khiến mắt mẹ lấp lánh và rồi cái ông Bart đó, ông ta hỏi mẹ xem liệu có phải chiếc giường thiên nga đã từng thuộc về một gái điếm cao cấp người Pháp không?
    - Chúa ơi, gái điếm cao cấp người Pháp là cái gì vậy?
    Chris hắng giọng.
    - Đó là danh từ mà anh đã thấy trong từ điển, nó có nghĩa là một phụ nữ ban ân huệ của mình cho những người đàn ông quý tộc hay thuộc hoàng tộc.
    - Ân huệ, loại ân  huệ nào vậy?
    - Loại mà những người đàn ông giàu có trả tiền để có được - Anh ấy đáp vội vã rồi nói tiếp, tay đặt lên miệng tôi để tôi đừng nói nữa - và, tất nhiên, mẹ bác bỏ việc một chiếc giường như thế mà lại được đặt trong ngôi nhà này. Mẹ nói một chiếc giường tai tiếng như vậy, dù có đẹp đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ bị thiêu trong đêm trong lúc những lời cầu nguyện được đọc lên để chuộc lỗi cho nó. Còn chiếc giường thiên nga là chiếc giường của bà nội mẹ, và khi mẹ còn nhỏ, mẹ đã muốn dãy phòng đó hơn bất cứ thứ gì khác. Nhưng cha mẹ của mẹ không để cho mẹ những căn phòng đó, sợ mẹ bị lây nhiễm bóng ma của bà nội mẹ. Bà nội mẹ không phải là một vị thánh, cũng không phải là một gái điếm cao cấp. Kể đến đó, mẹ bật cười, nụ cười khô khốc và chua xót, và nói với ông Bart rằng cha mẹ của mẹ tin rằng giờ mẹ thật hư hỏng đến nỗi không một thứ gì có thể, hoặc sẽ có thể, khiến mẹ tồi hơn được nữa. Và em biết đấy, điều đó khiến anh cảm thấy thật tồi tệ. Mẹ không hề hư hỏng... Bố yêu mẹ... họ đã kết hôn... và điều mà những người đã kết hôn làm không phải là việc của người khác.
    Tôi nghẹn thở. Chris luôn biết rõ mọi chuyện, hầu hết mọi chuyện.
    - "Được rồi" - mẹ nói - "Hãy xem qua một chút, Bart, rồi quay lại bữa tiệc". Họ đi vào một khu nhà được chiếu sáng mờ mờ và đẹp đẽ, và tất nhiên nó khiến anh có những phương hướng chung của căn phòng mẹ. Trước hết, anh thận trọng nhìn mọi hướng, trước khi chui ra khỏi chỗ nấp, vội chạy khỏi chỗ dãy rương hòm, và bước vào chỗ cánh cửa khép đầu tiên mà anh nhìn thấy. Anh chạy vào, nghĩ rằng căn phòng tối và cửa lại đóng, nên sẽ chẳng có gì trong đó. Anh nhẹ nhàng khép cửa rồi đứng im lặng để cảm nhận mùi vị và nhận biết về nơi đó theo cách em nói mình vẫn làm. Anh có đèn pin và có thể chiếu le lói xung quanh, nhưng anh muốn học em xem có thể quan sát bằng trực giác như thế nào, để thận trọng và nghi ngờ như vậy, trong khi mọi thứ dường như bình thường đối với anh. Và thật là nếu em không đúng. Nếu những ngọn đèn được bật hay anh sử dụng đèn pin, có lẽ anh sẽ không chú ý đến mùi không tự nhiên lạ lùng nhất tràn ngập căn phòng. Vì mùi đó khiến anh cảm thấy khó chịu và hoảng sợ. Rồi, thật lạ lùng, anh gần như ngất xỉu.
    - Cái gì, cái gì? - Tôi hỏi, đẩy bàn tay anh ấy đang cố chặn miệng tôi ra - Anh đã thấy gì, một con quỷ ư?
    - Con quỷ ư? Ồ, em cho là anh đã thấy ma quỷ ư? Hàng tá quỷ. Ít nhất anh thấy đầu chúng treo trên tường. Tất cả các cặp mắt nhìn anh đều lấp lánh, có màu hổ phách, màu xanh vàng trong suốt và xanh chanh. Trời, thật đáng sợ! Ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ có màu xanh do tuyết và nó chiếu đúng vào những chiếc răng lấp lánh, vào những chiếc răng nanh của một con sư tử miệng há rộng và gào rống câm lặng. Chiếc bờm màu hung khiến đầu con sư tử đó dường như rất to, nó biểu hiện vẻ đau đớn hay giận dữ một cách thầm lặng. Và vì một lý do nào đó, anh cảm thấy tiếc cho nó, bị cắt đầu, bị treo lên, dính ở đó, tạo thành một vật để trang trí khi đáng ra nó phải có một cuộc sống tự do oai hùng trên thảo nguyên.
    Ồ, phải, tôi biết anh ấy muốn nói gì. Nỗi đau khổ của tôi cũng luôn giống như một cơn giận chồng chất.
    - Đó là một căn phòng trưng bày chiến lợi phẩm, Cathy à, nó là một căn phòng rộng có rất nhiều đầu thú vật: đầu một con hổ, một con voi bị cắt ngà. Tất cả động vật từ châu Á và châu Phi được trưng bày ở một phía căn phía căn phòng khổng lồ, còn chiến lợi phẩm từ châu Mỹ được trưng bày ở phía đối diện: có một con gấu xám Bắc Mỹ, một con gấu đen, một con linh dương, một con sư tử núi và còn nhiều nữa. Không hề thấy một con cá hay con chim nào, dường như chúng không đủ là sự thách thức đối với người thợ săn, người đã giết thú vật để trang hoàng căn phòng đó. Đó là một căn phòng làm rợn tóc gáy, nhưng anh vẫn muốn em thấy nó. Em phải được xem căn phòng đó.
    Chết tiệt! Tôi quan tâm về căn phòng bày chiến lợi phẩm đó làm cái quái gì cơ chứ? Tôi muốn biết về mọi người, về những bí mật của họ, đó là thứ mà tôi muốn biết.
    - Có một lò sưởi bằng đá dài ít nhất là sáu mét dọc theo tường với các cửa sổ ở một bên, và trên đó treo một bức chân dung sơn dầu to bằng người thật vẽ một người đàn ông trẻ. Ông ta mặc một bộ đồ đi săn bằng vải kaki với một chiếc sơ mi xanh. Ông ta tì người lên cây súng săn và một chân ghếch lên một khúc gỗ nằm trên mặt đất. Anh biết đôi chút về nghệ thuật, đủ để hiểu rằng bức vẽ đó là một tác phẩm nghệ thuật. Người hoạ sĩ thực sự đã nắm bắt được tâm hồn của người thợ săn. Em không bao giờ thấy một đôi mắt xanh khắc nghiệt, tàn nhẫn, lạnh lùng và cứng rắn như vậy. Anh đọc một tấm kim loại nhỏ gắn dưới khung tranh mạ vàng lá. Đó là bức chân dung của Malcolm Neal Foxworth, ông ngoại chúng ta.
    - Anh kể tiếp đi.
    - Được rồi, anh thật may mắn khi không ai thấy anh lẻn đi lung tung vì anh thực sự lẻn vào mọi phòng. Cuối cùng anh tìm thấy dãy phòng của mẹ. Nó có những cánh cửa đôi, và trời, khi anh nhìn vào trong, anh đã nghĩ mình đang đứng trước một cung điện! Những căn phòng khác khiến anh nghĩ đến sự huy hoàng, nhưng những căn phòng của mẹ thì ngoài sức tưởng tượng. Và chắc chắn đó phải là căn phòng của mẹ vì có một bức ảnh của bố ở trên chiếc bàn cạnh giường và căn phòng thoang thoảng mùi nước hoa mẹ dùng. Ở giữa phòng, trên một chiếc bệ, là chiếc giường thiên nga nổi tiếng. Ôi, thế mới là giường chứ! Em chưa bao giờ thấy một thứ gì như vậy! Nó là một chiếc đầu thiên nga màu ngà kiểu dáng đẹp, quay nghiêng và dường như đã sẵn sàng ló đầu ra dưới những nếp xếp của một đôi cánh đang giang rộng. Nó có một chiếc mắt đỏ nhắm lại. Đôi cánh cong nhẹ nhàng chụm quanh chiếc đầu ở một phía giường hình ô van. Anh không biết làm thế nào họ trải ga giường được, trừ phi phải đặt làm sẵn. Những người làm ra chiếc giường phải sắp xếp cho những chiếc lông cánh hoạt động như những ngón tay gập vào duỗi ra và họ đặt lên những tấm phủ trong suốt, thanh nhã có màu hồng và hồng thẫm, tím nhạt và tím sẫm. Nó thực sự là giường... và những chiếc màn che đó... mẹ chắc chắn sẽ cảm thấy mình là một nàng công chúa đang ngủ trên đó. Chiếc thảm màu tím hoa cà dày đến nỗi em có thể nhún xuống tận mắt cá chân và còn có một chiếc thảm lớn bằng lông trắng gần giường. Có những chiếc đèn bằng pha lê cao một mét hai được trang trí bằng bạc và vàng, trong đó có hai chiếc có chao đen. Một chiếc ghế dài màu ngà bọc nhung đỏ, thứ giống như em thấy trong các bữa tiệc thời La Mã. Và ở chân chiếc giường thiên nga đó, em hãy nín thở đi, vì em sẽ không tin nổi đâu, có một chiếc giường thiên nga nhỏ. Hãy hình dung nó đi! Được đặt ngay dưới chân chiếc giường lớn. Anh chỉ biết đứng và tự hỏi tại sao một người lại cần một chiếc giường lớn to rộng và rồi lại có cả một chiếc giường nhỏ bên dưới. Chắc phải có một lý do xác đáng nào đó, ngoài việc để lấy chỗ chợp mắt một lúc và không làm lộn xộn chiếc giường lớn. Cathy, em phải tới xem chiếc giường đó để tin.
    Tôi biết anh ấy đã thấy nhiều thứ hơn những gì anh ấy kể. Rất nhiều thứ mà sau này chính mắt tôi cũng được trông thấy. Nhiều đến nỗi khi được nhìn thấy, tôi biết tại sao anh ấy kể nhiều về chiếc giường mà không nói về những thứ khác.
    - Ngôi nhà này có xinh xắn hơn ngôi nhà của chúng ta ở Gladstone không? - Tôi hỏi, vì đối với tôi, ngôi nhà của chúng tôi với tám phòng và hai phòng tắm đã là tốt nhất rồi.
    Anh ấy ngần ngừ. Anh ấy phải mất một lúc để tìm từ phù hợp vì vốn dĩ anh ấy không phải là kẻ nói năng hấp tấp. Anh ấy cân nhắc những lời nói của mình một cách thận trọng dù rằng tối hôm đó anh ấy đã nói quá nhiều rồi.
    - Đây không phải là một ngôi nhà xinh xắn. Nó rất lớn, rất to, rất đẹp, nhưng anh không thể gọi nó là xinh xắn được.
    Tôi nghĩ tôi biết anh ấy muốn nói gì. Xinh xắn gần nghĩa với ấm cúng hơn là to lớn, giàu sang, đẹp đẽ và rộng rãi.
    Giờ chẳng còn hcuyện gì để nói trừ câu chúc ngủ ngon và đừng để rệp cắn. Tôi đặt một nụ hôn lên má anh ấy và đẩy anh ấy ra khỏi giường. Lần này anh ấy không kêu ca là những nụ hôn chỉ là trò trẻ con, yếu đuối và con gái nữa. Anh ấy nằm ngay xuống cạnh Cory.
    Trong bóng tối, cây Giáng sinh nhỏ cao chừng hơn nửa mét lấp lánh những ngọn đèu màu nhỏ, như những giọt nước mắt tôi đã thấy lấp lánh trong đôi mắt anh trai mình.
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    MÙA ĐÔNG RỒI MÙA XUÂN,
    MÙA HÈ DÀI LÊ THÊ
     
    Chưa bao giờ mẹ nói những lời thật hơn khi nói rằng giờ chúng tôi đã có một cửa sổ thực sự để nhìn vào cuộc sống của những người khác. Mùa đông năm đó chiếc ti vi đã chiếm trọn cuộc sống của chúng tôi. Giống như những người khác: những người tàn tật, ốm yếu, già cả, chúng tôi ăn uống, tắm gội, thay quần áo để rồi có thể ngồi xuống và xem những người khác sống những cuộc sống giả tạo.
    Trong cả tháng Một, tháng Hai và gần hết tháng Ba, căn gác mái quá lạnh để có thể lên đó. Một làn sương băng giá lơ lửng trên bầu không khí, che mờ mọi vật một cách kỳ quái và nó thật đáng sợ, và thật thảm thương nữa. Kể cả anh Chris cũng phải thừa nhận điều này.
    Tất cả những điều đó khiến chúng tôi bằng lòng ngồi trong căn phòng ngủ ấm áp hơn, ngồi sát cạnh nhau trong khi nhìn chăm chú, chăm chú và chăm chú. Hai đứa em mê ti vi đến nỗi chúng không muốn tắt nó đi, kể cả vào ban đêm trong khi ngủ chúng cũng muốn tivi được bật, biết rằng nó sẽ đánh thức chúng dậy vào buổi sáng. Kể cả những chấm nhỏ trên màn hình sau những chương trình cuối cùng đối với chúng cũng tốt hơn bất cứ thứ gì khác. Đặc biệt là Cory rất thích thức dậy và nhìn những con người bé xíu sau những chiếc bàn đọc tin tức, nói về thời tiết vì chắc chắn giọng nói của họ chào đón một ngày mới đối với nó còn thích thú hơn những chiếc cửa sổ tối tăm, bị che rèm.
    Tivi tạo hình chúng tôi, nhào nặn chúng tôi, dạy chúng tôi cách đánh vần và phát âm những từ khó. Chúng tôi học được điều quan trọng phải dọn dẹp, khử mùi như thế nào, không được để những chất dính tích tụ trên bàn bếp, không bao giờ để gió làm rối tóc và Chúa không cho phép đầu bạn có gầu. Rồi thì cả thế giới sẽ khinh miệt bạn. Vào tháng Tư tới, tôi sẽ tròn mười ba tuổi, gần tới tuổi có mụn trứng cá. Hàng ngày tôi săm soi da mình để xem xét thứ khủng khiếp đó có thể mọc ra bất cứ lúc nào. Thực vậy, chúng tôi tiếp nhận các mục quảng cáo theo nghĩa đen, tin rằng nó có giá trị như một quyển sách có chứa đựng những quy tắc giúp chúng tôi an toàn thoát khỏi những nguy hiểm trong cuộc sống.
    Mõi ngày trôi qua lại mang đến nhưng thay đổi ở anh Chris và tôi. Những thứ khác lạ xuất hiện trên cơ thể chúng tôi. Chúng tôi mọc tóc ở những nơi trước đó chưa từng có, thứ tóc màu hổ phách, xoăn xoăn, trông buồn cười, sẫm hơn tóc ở trên đầu chúng tôi. Tôi không thích chúng và tôi dùng chiếc nhíp để nhổ chúng đi bất cứ khi nào thấy chúng mọc ra, nhưng chúng như cỏ dại vậy, càng nhổ càng mọc. Một hôm Chris thấy tôi giơ tay lên, săm soi một sợi màu hổ phách và cố nhổ nó đi.
    - Em đang làm cái quái gì vậy? - Anh ấy gào to.
    - Em không muốn phải cạo lông ở cánh tay và không muốn dùng thứ thuốc rụng lông mà mẹ thường dùng, kinh lắm!
    - Em định nhổ bất cứ khi nào chúng mọc ra ư?
    - Chắc chắn vậy. Em thích thân hình mình gọn gàng và đẹp đẽ, kể cả nếu anh không thể.
    - Em đang tham gia một trận đánh mà chắc chắn em là kẻ thua - Anh ấy nói với một nụ cười tinh quái - Thứ đó sẽ mọc ở nơi chúng phải mọc và do đó cứ mặc kệ nó và đừng nghĩ về việc trông gọn gàng một cách trẻ con vậy, và bắt đầu nghĩ về thứ đó như là một thứ gợi cảm.
    Gợi cảm ư? Bộ ngực to là thứ gợi cảm, chứ không phải những sợi quăn quăn. Nhưng tôi không nói điều đó ra, vì ngực tôi bắt đầu nhô ra một chút và tôi hy vọng Chris sẽ không nhận thấy. Tôi thấy hài lòng khi mình bắt đầu nhỉnh ra ở đằng trước, nhưng đó là khi có mình tôi, ở một nơi riêng, nhưng tôi không muốn bất cứ ai khác chú ý. Tôi phải từ bỏ hy vọng khốn khổ đó, vì tôi thấy Chris thường vội liếc nhìn ngực tôi và dù những chiếc áo len dài tay hay những chiếc blouse của tôi rộng thùng thình như thế nào đi chăng nữa, tôi tin rằng những ngọn đồi nhỏ này đã phản bội lại những cố gắng che giấu của tôi.
    Tôi bắt đầu có những cảm giác mà trước đây không cảm thấy. Những cơn đau, những mong muốn lạ lùng. Muốn một điều gì đó và không biết đó là thứ gì đánh thức tôi dậy trong đêm, rung động, rạo rực, kích động, và biết có một người đàn ông ở đó cùng tôi, làm mọi thứ mà tôi muốn anh ta hoàn thành, còn anh ta... không bao giờ... tôi luôn luôn tỉnh dậy quá sớm, trước khi đạt đến những đỉnh cao tột đỉnh mà tôi biết anh ta sẽ mang tới, nếu tôi không thức dậy và làm hỏng tất cả.
    Rồi một chuyện lạ lùng xảy ra. Tôi là người dọn giường mỗi sáng ngay khi chúng tôi dậy và thay đồ, trước khi bà phù thuỷ bước vào phòng với chiếc giỏ thức ăn. Tôi vẫn thấy những vết ố trên ga trải giường, và nó không to để có thể là một trong những giấc mơ đang ở trong phòng tắm của Cory. Chúng ở phía giường nơi Chris nằm.
    - Vì Chúa, anh Chris. Em hy vọng là anh không mơ thấy mình đang ở trong nhà tắm trong khi anh vẫn nằm trên giường.
    Tôi chỉ không tin câu chuyện tưởng tượng của anh ấy về thứ mà anh ấy gọi là "thải ban đêm".
    - Anh Chris, em nghĩ anh nên nói với mẹ, để mẹ có thể dẫn anh tới một bác sĩ. Thứ anh bị có thể bị lây đó, thứ mà Cory có thể nhiễm, và nó đã làm bẩn giường đủ lắm rồi không cần phải có thêm nữa đâu.
    Anh ấy ném cho tôi một cái nhìn coi thường trong khi mặt đỏ bừng.
    - Anh không cần gặp bác sĩ - Anh ấy nói một cách không tự nhiên - Anh đã nghe thấy bọn con trai lớn tuổi hơn nói chuyện trong phòng vệ sinh của trường học và điều xảy ra với anh là chuyện hoàn toàn bình thường.
    - Nó không thể bình thường được, nó quá bẩn để coi là bình thường.
    - Ha! Anh ấy chế giễu, mắt lấp lánh vẻ chế nhạo - Sắp tới lượt em làm bẩn ga giường rồi.
    - Anh muốn nói gì?
    - Em hỏi mẹ ấy. Rồi có lúc mẹ sẽ cho em biết. Anh đã nhận thấy em đang lớn, đó là dấu hiệu chắc chắn.
    Tôi căm ghét việc anh ấy luôn biết rõ mọi chuyện hơn tôi. Anh ấy học được quá nhiều như vậy ở đâu, từ những cuộc trò chuyện thô tục, ngớ ngẩn trong phòng vệ sinh nam ư? Tôi đã nghe một số cuộc trò chuyện ngớ ngẩn, thô tục trong phòng vệ sinh nữ, nhưng tôi không thèm tin một lời nào trong những cuộc trò chuyện đó. Đó chỉ là những điều quá thô tục.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Hai đứa em sinh đôi hiếm khi dùng đến một chiếc ghế và chúng không thể đi đi lại lại quanh giường, vì chúng sẽ làm nhàu ga trải giường, và bà ngoại đòi hỏi chúng tôi phải giữ mọi thứ "gọn gàng". Và dù chúng thích những bộ phim nhiều tập, chúng vẫn tiếp tục chơi trong khi thỉnh thoảng ngó lên xem những cảnh lôi cuốn nhất. Carrie có ngôi nhà búp bê với những con người nhỏ xíu và rất nhiều đồ đạc nho nhỏ đáng yêu để cho nó thường xuyên trò chuyện bằng giọng du dương, thánh thót khiến chúng tôi nhức đầu. Tôi ném cho nó rất nhiều cái nhìn tỏ vẻ khó chịu, hy vọng nó ngừng nói chỉ hai phút, và để tôi nghe và thưởng thức mà không có những âm thanh chuyện phiếm đó, nhưng tôi không nói bất cứ lời gì với nó vì làm như thế sẽ tạo ra nhiều tiếng gào to tồi tệ hơn những tiếng thì thầm nho nhỏ nói chuyện với đồ vật của nó.
    Trong khi Carrie dịch chuyển những con búp bê và trò chuyện cùng chúng, Cory di chuyển các hộp trò chơi Thợ hàn của nó. Nó không sử dụng những hướng mà Chris đã dạy nó cách đi. Cory sẽ nghĩ ra bất kỳ thứ gì hợp với nhu cầu của nó nhất, và thứ nó tạo ra luôn là thứ nó có thể đập vào để tạo ra những tiếng nhạc. Với chiếc ti vi luôn gây ồn, có những cảnh thay đổi liên tục và ngôi nhà búp bê có nhiều thứ làm cho Carrie hài lòng, trò chơi người thợ hàn tạo ra những giờ đồng hồ hạnh phúc cho Cory, hai đứa em sinh đôi cố gắng tạo ra những gì tốt nhất cho cuộc sống bị giam cầm của chúng. Bọn trẻ thường rất dễ thích nghi, tôi biết điều đó bằng cách quan sát chúng, chắc chắn chúng có kêu ca, nhiều nhất là hai việc. Tại sao mẹ không thường xuyên đến nữa? Điều đó thật là đau đớn, thực sự đau đớn, vì chúng tôi có thể nói gì với chúng đây? Và một việc nữa là thức ăn, chúng không thích thức ăn. Chúng muốn những cốc kem chúng thấy trên tivi và xúc xích nóng mà bọn trẻn trên tivi hay ăn. Chúng muốn mọi thứ nhằm làm cho trẻ ngon miệng như kẹo hay đồ chơi. Đồ chơi thì chúng có, kẹo thì không.
    Và trong khi hai đứa em bò quanh sàn, hoặc ngồi bắt chéo chân, biến chúng thành một kiểu vợt đặc biệt khó chịu, anh Chris và tôi cố tập trung đầu óc vào những tình huống phức tạp được giải quyết hàng ngày trước mắt chúng tôi. Chúng tôi xem những người chồng không chung thuỷ lừa dối vợ, hoặc những người vợ hay rầy la, những người vợ chỉ chú ý đến con mà không quan tâm tới chồng. Và ngược lại. Những người vợ không chung thuỷ với những người chồng tốt, hoặc những người chồng tồi. Chúng tôi học được rằng tình yêu giống như bong bóng xà phòng, có lúc nó long lanh và rực rỡ sắc màu, rồi sau đó vỡ tung ra. Rồi đến những giọt nước mắt, những vẻ mặt sầu khổ, sự khổ não qua những tách cà phê bất tận trong lúc họ ngồi cạnh bàn bếp với người bạn thân nhất cũng có những rắc rối riêng của chính người đó. Nhưng chẳng mấy chốc, sau khi một tình yêu chấm dứt, một tình yêu mới khác lại khiến chiếc bong bóng xà phòng màu sắc đó nở to ra. Ồ, những con người đẹp đẽ đó mới vất vả làm sao để tìm kiếm một tình yêu hoàn hảo và gìn giữ cẩn thận, giữ cho nó được an toàn và họ không bao giờ có thể tìm được.
    Một buổi chiều cuối tháng Ba, mẹ bước vào phòng chúng tôi tay ôm một chiếc hộp lớn. Chúng tôi đã quen với việc thấy mẹ bước vào với rất nhiều quà chứ không phải chỉ có một chiếc hộp, và điều lạ lùng nhất là mẹ gật đầu ra hiệu cho Christopher và anh ấy dường như hiểu được, vì anh ấy đứng lên khỏi chỗ đang ngồi học, tóm tay hai đứa em và đưa chúng lên gác. Tôi không hiểu một chút nào cả> Trên đó vẫn còn rất lạnh. Liệu đây có phải là một chuyện bí mật không? Mẹ chỉ mang một quà cho riêng tôi ư?
    Tôi và mẹ ngồi cạnh nhau trên chiếc giường của tôi và Carrie trước khi tôi kịp nhìn "món quà" có một ý nghĩa đặc biệt đối với tôi thì mẹ nói chúng tôi phải có một cuộc nói chuyện "giữa phụ nữ với nhau".
    Tôi đã từng nghe về những cuộc nói chuyện "giữa đàn ông với nhau" qua việc xem những bộ phim cũ của Andy Hardy, và tôi biết loại câu chuyện đặc biệt này có một điều gì đó liên quan đến chuyện trưởng thành và giới tính, dù tôi có suy nghĩ nhiều hơn và cố không tỏ ra quan tâm, dù điều này không giống lắm với tính cách phụ nữ, trong khi tôi muốn biết chết đi được.
    Và điều mẹ sẽ nói với tôi có phải là điều mà tôi đợi để nghe rất nhiều năm rồi không? Không phải! Trong khi tôi ngồi nghiêm nghị và chờ đợi sự tiết lộ về những thứ xấu xa đáng khinh mà bọn con trai biết ngay từ lúc chúng chào đời, theo lời bà phù thuỷ nói, tôi ngồi kinh ngạc và không tin trong khi mẹ giải thích về việc một ngày nào đó tôi sẽ bị chảy máu.
    - Không phải từ một vết xước, một vết thương mà là từ  ý định của Chúa trời về việc một người phụ nữ phải thực hiện thiên chức của mình ra sao. - Và cộng thêm vào sự ngạc nhiên của tôi, không phải tôi sẽ bị chảy máu một lần một tháng mà từ giờ trở đi cho đến khi tôi thành một bà già năm mươi tuổi, và mỗi lần sẽ kéo dài tới năm ngày!
    - Cho tới khi con năm mươi tuổi ư? - Tôi hỏi nhỏ, giọng yếu ớt và sợ sệt, sợ rằng mẹ đang đùa.
    Mẹ trao cho tôi một nụ cười dịu dàng và ngọt ngào.
    - Đôi khi nó ngừng trước khi con năm mươi tuổi, và đôi khi nó kéo dài thêm một vài năm nữa, không có quy luật gì đâu. Nhưng dù sao vào nhóm tuổi đó, con có thể được coi là "sự thay đổi cuộc đời". Và đó được gọi là sự mãn kinh.
    - Nó có đau không hả mẹ? - Đó là điều quan trọng nhất mà tôi cần phải biết ngay lúc đó.
    - Chu kỳ hàng tháng của con ư? Nó chỉ hơi có một chút khó chịu, nhưng không tệ lắm đâu và mẹ có thể nói với con từ kinh nghiệm của mẹ và từ những người phụ nữ khác mà mẹ biết là nếu con càng sợ thì càng đau.
    Tôi biết điều đó! Chưa bao giờ tôi nhìn thấy máu mà lại không cảm thấy đau, trừ phi đó là máu của người khác. Rồi mẹ đưa cho tôi chiếc hộp đựng tất cả các thứ tôi cần để cho "lần thấy tháng".
    - Đừng mà, mẹ! - Tôi kêu lên, tìm cách lẩn tránh tất cả những chuyện này - Mẹ quên mất là con định trở thành một nữ diễn viên múa ba lên và diễn viên múa ba lên sẽ không bao giờ được có con. Cô Danielle luôn nói với chúng con là tốt hơn không nên có con. Và con không muốn một tẹo nào. Vậy mẹ có thể mang tất cả những thứ này trả lại cửa hàng để lấy lại tiền vì con đã quyết định việc dơ bẩn hàng tháng này sẽ không xảy ra.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Mẹ bật cười rồi ôm tôi chặt hơn và đặt một nụ hôn lên má tôi.
    - Mẹ cho là mẹ đã quên không nói cho con một chuyện là con chẳng thể làm bất cứ điều gì để ngăn việc này được cả. Con phải chấp nhận tất cả những thay đổi tự nhiên trên thân thể con từ một đứa trẻ trở thành một thiếu nữ. Chắc chắn con không muốn có một đứa con trong suốt cuộc đời con chứ hả?
    Tôi lúng túng, vừa rất muốn trở thành một thiếu nữ trưởng thành với tất cả những đường cong mà mẹ có, nhưng tôi chưa được chuẩn bị để đón nhận cú sốc về sự dơ bẩn này và một tháng một lần nữa chứ!
    - Và Cathy, đừng xấu hổ, lúng túng hay kinh sợ, chỉ là một chút không thoải mái và phiền toái thôi, việc có con là một phần thưởng lớn. Một ngày nào đó con sẽ yêu và kết hôn, và con sẽ muốn cho chồng mình những đứa con nếu con yêu chồng.
    - Mẹ ơi, có một chuyện mà mẹ chưa nói với con. Nếu một cô bé phải trải qua những thứ như thế này để trở thành một thiếu nữ thì anh Chris phải chịu đựng những gì để trở thành một người đàn ông?
    Mẹ khúc khích cười và áp má vào má tôi.
    - Họ cũng có những thay đổi, dù chẳng một thay đổi nào làm chúng chảy máu. Chris sẽ sớm mọc râu. Và còn những thứ khác nữa mà anh con sẽ phải học để hoàn thành, điều khiển được, và con không phải lo về chuyện đó.
    - Chuyện gì vậy hả mẹ? - Tôi hỏi, nóng lòng muốn có sự chia sẻ của giới nam về nỗi khổ của sự trưởng thành, khi mẹ không trả lời, tôi hỏi - Anh Chris, có phải anh ấy bảo mẹ đến hướng dẫn cho con phải không? - Mẹ gật đầu và nói đúng vậy, dù mẹ đa định nói với tôi từ lâu rồi, nhưng dưới nhà ngày nào cũng có chuyện rắc rối khiến mẹ không làm được việc mẹ nên phải làm.
    - Anh Chris, anh ấy có phải chịu đựng gì một cách đau đớn không?
    Mẹ bật cười, dường như thấy thích thú.
    - Để hôm khác, Cathy. Nào hãy cất những đồ này của con đi và sử dụng chúng khi con cần. Đừng sợ nếu nó bắt đầu xuất hiện vào ban đêm hoặc trong lúc con đang múa. Mẹ bắt đầu bị như vậy khi mẹ mười hai tuổi và đang đi xe đạp ở ngoài đường và con biết là mẹ đạp xe về nhà ít nhất là sáu lần để thay quần đùi trước khi bà ngoại nhận thấy, và dành thời gian để giải thích cho mẹ chuyện đó. Mẹ rất tức boải vì bà đã không báo trước cho mẹ. Bà chẳng bao giờ phải quen với chuyện đó, và điều đó sẽ không tạo ra những sự thay đổi trong cách sống của con.
    Cho dù có chiếc hộp đựng những thứ đáng ghét mà tôi mong mình sẽ không bao giờ dùng tới, vì tôi sẽ không có con, đây cũng là một cuộc trò chuyện rất thân mật mà hai mẹ con cùng chia sẻ.
    Vậy nhưng, khi mẹ gọi anh Chris và hai em sinh đôi từ trên gác xuống, mẹ hôn Chris và làm rối những lọn tóc quăn của anh ấy, đùa trêu chọc với anh ấy, và gần như phớt lờ hai đứa em sinh đôi, thì sự thân mật mà tôi và mẹ vừa chia sẻ lúc trước đã bị mờ nhạt đi. Giờ Carrie và Cory dường như không thoải mái khi có mặt mẹ. Chúng chạy tới chỗ tôi, trèo vào lòng tôi  và trong đôi tay ôm chặt của tôi, chúng chỉ ngồi nhìn trong khi anh Chris được vuốt ve, hôn hít và trêu chọc. Cách mẹ đối xử với hai đứa em sinh đôi khiến tôi chán ngán, như thể mẹ không thích ngó đến chúng. Khi anh Chris và tôi bước vào tuổi dậy thì, và đang trở thành người lớn, thì hai đứa em sinh đôi bị tù hãm, chẳng có nơi nào để đi cả.
     

Chia sẻ trang này