1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bông hoa trên tầng áp mái - Virginia Andrews

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 24/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. quynhnle

    quynhnle Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2006
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0
    Tết nhất mà bạn CuZin chịu khó phục vụ mọi người quá cơ , nhưng mà truyện hay thật , tặng CuZin này ...Năm Mới đẹp nhé
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Mùa đông dài lê thê và lạnh lẽo chuyển sang mùa xuân. Dần dần tầng áp mái trở nên ấm hơn. Cả bốn chúng tôi lên trên đó để hạ những bông hoa tuyết xuống, và chúng tôi khiến căn gác lại nở bừng với những bông hoa mùa xuân rạng rỡ của chúng tôi.
    Sinh nhật của tôi vào tháng Tư, mẹ không quên tới với những món quà và thết chúng tôi kem và bánh ngọt. Mẹ ngồi chơi cả chiều Chủ nhật và dạy tôi cách thêu len sợi và một số đường thêu dích dắc. Vì thế, với bộ đồ thêu đan mẹ cho tôi, tôi có thêm một cách nữa để lấp thời gian sống.
    Tiếp sau sinh nhật tôi là sinh nhật của hai đứa em sinh đôi, sinh nhật lần thứ sáu của chúng. Mẹ lại mang đến bánh, kem và rất nhiều món quà, kể cả những nhạc cụ khiến đôi mắt xanh của Cory ngời sáng. Cory nhìn rất lâu và say mê chiếc đàn accordion đồ chơi, ôm ghì chiếc đàn trong lúc bấm phím, nghiêng đầu nghe chăm chú những âm thanh phát ra. Và chắc chắn chẳng mấy chốc mà nó chơi ngay một giai điệu trên đó. Không ai trong chúng tôi có thể tin được. Rồi chúng tôi lại chết lặng vì nó chuyển sang chiếc piano đồ chơi của Carrie và chơi đúng giai điệu "Mừng ngày sinh nhật của chị. Mừng ngày sinh nhật của Carrie. Mừng ngày sinh nhật của chị và em".
    - Cory có tai âm nhạc - Mẹ nói vẻ buồn rầu và trìu mến, khi cuối cùng đã chịu quay sang nhìn cậu con bé bỏng của mình - Cả hai bác con đều chơi nhạc. Điều đáng tiếc là ông ngoại không chú ý đến nghệ thuật, hay những người nghệ sĩ, không chỉ những nhạc sĩ, mà còn cả những hoạ sĩ nữa. Ông nghĩ họ là những kẻ yếu ớt và nhu nhược. Ông buộc bác cả phải làm việc trong một ngân hàng do ông sợ hữu, không buồn quan tâm xem liệu con mình có chán ghét không thấy phù hợp chút nào hay không. Bác ấy có tên giống ông ngoại nhưng mọi người gọi bác ấy là Mal.  Bác ấy là một thanh niên trẻ đẹp vào những ngày nghỉ cuối tuần, bác Mal chạy trốn khỏi cuộc sống mà bác ấy chán ghét bằng cách lên núi trên chiếc xe mô tô của mình. Ở nơi ẩn náu riêng của bác ấy, một ngôi nhà bác tự xây cho mình, bác đã sáng tác nhạc. Một ngày bác đã cua quá nhanh trong trời mưa. Xe bị lật nghiêng khỏi đường và rơi xuống vực sâu mấy trăm mét. Lúc chết bác mới chỉ co hai hai tuổi.
    Bác thứ hai tên là Joel, và bác đã bỏ đi sau đám tang của bác cả. Bác ấy và bác Mal rất thân nhau và mẹ nghĩ bác ấy không chịu nổi ý nghĩ rằng giờ bác ấy phải thế cho bác Mal và là người kế tục triều đại kinh doanh của cha mình. Mọi người nhận được một bưu ảnh từ Paris trong đó bác Joel kể là bác ấy có một chỗ trong ban nhạc lưu diễn khắp châu Âu. Tin tiếp theo mà mọi người nghe được, có lẽ ba tuần sau đó, là bác Joel đã chết trong một tai nạn trượt tuyết ở Thuỵ Sỹ. Khi đó bác ấy mới mười chín tuổi. Bác ấy đã bị rơi xuống một hẻm núi lấp đầy tuyết và tới giờ, họ vẫn không tìm được xác.
    Trời ơi! Tôi thực sự xúc động, tê cóng trong lòng. Có quá nhiều tai nạn xảy ra. Hai người anh của mẹ đã chết, cả bố nữa, cũng do tai nạn. Đôi mắt trống rỗng của tôi gặp mắt Chris. Anh ấy không cười. Ngay khi mẹ đi, chúng tôi rời tầng áp mái và những quyển sách của chúng tôi.
    - Chúng ta đã đọc toàn những thứ chết tiệt - Chris nói một cách chán ngán thực sự và ném cho tôi một cái nhìn căm ghét. Đâu có phải lỗi của tôi khi anh ấy có thể đọc một quyển sách chỉ trong một vài giờ!
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Chúng ta có thể đọc hết những quyển sách của Shakespeare - Tôi gợi ý.
    - Anh không thích đọc những vở kịch.
    Kỳ thật, tôi thì thích đọc Shakespeare và Eugene O''Neil và bất cứ cái gì bi thảm, kỳ lạ và đầy những cảm xúc dữ dội.
    - Hãy dạy hai em đọc và viết - Tôi gợi ý vội vã muốn làm một thứ gì khác hẳn. Và với cách này, chúng tôi có thể cho chúng một cách khác để tự vui chơi - Và anh Chris, chúng ta sẽ giúp cho đầu óc chúng khỏi biến thành bã đậu vì nhìn màn hình quá nhiều, và cũng để cho chúng không bị mù chữ nữa.
    Chúng tôi xuống dưới nhà, lòng đầy quyết tâm và thấy hai đứa em đang dán mắt vào chú bọ Bunny vừa biến mất trên màn hình.
    - Anh chị sẽ dạy hai em đọc và viết - Chris nói.
    Chúng phản đối bằng những câu gào thật to.
    - Không - Carrie gào to - Chúng em không muốn học đọc và viết! Chúng em không viết chữ cái! Chúng em muốn xem "Tôi yêu Lucy"!
    Chris tóm lấy nó, còn tôi tóm lấy Cory và đúng theo nghĩa đen, chúng tôi kéo cả hai đứa lên gác. Giống như phải đối phó với những con rắn trơn tuồn tuột. Chỉ một trong hai đứa cũng có thể gào như một chú bò điên rồi!
    Cory không kêu, không gào, cũng không đấm những nắm đấm nhỏ vào chúng tôi, nó chỉ bám chặt lấy bất cứ thứ gì trong tầm với và dùng cả chân để bám thật chặt.
    Chưa bao giờ hai giáo viên không chuyên lại có hai học sinh không sẵn sàng học như thế này. Nhưng cuối cùng, bằng các mánh lới, doạ dẫm và những câu chuyện cổ tích, chúng tôi bắt đầu lôi cuốn được chúng. Có lẽ chúng tôi thấy tiếc là sớm bắt chúng phải mày mò các quyển sách, ghi nhớ và đọc thuộc các chữ cái buồn tẻ. Cúhng tôi đưa cho chúng các cuốn sách lớp một của McGuffer để chúng chép lại các chữ cái.
    Do không quen với bọn trẻ khác cùng tuổi với hai đứa em sinh đôi, Chris và tôi đã nghĩ hai đứa em sinh đôi sáu tuổi của chúng tôi tiến bộ một cách rõ rệt. Và dù giờ không phải này nào mẹ cũng tới như trước kia, mẹ cũng xuất hiện một hoặc hai lần một tuần. Chúng tôi mới sốt ruột đợi mẹ làm sao để cho mẹ thấy một đoạn ngắn mà Cory và Carrie đã viết. Chắc chắn mỗi đứa phải viết cùng một số lượng từ như nhau.
    Chúng viết những chữ cái cao ít nhất là năm xăngtimét và rất ngoằn ngoèo:
    Mẹ thân yêu,
    Chúng con yêu mẹ,
    Và cả kẹo nữa
    Tạm biệt
    Cory và Carrie.
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Sự cần cù đổ mồ hôi mà chúng phải dùng để viết bức thư, không được anh Chris hay tôi dạy, một bức thư mà chúng hy vọng mẹ sẽ nhận được. Thứ mà mẹ không làm được.
    Tất nhiên là vì kẹo sẽ gây sâu răng.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Rồi mùa hè tới với chúng tôi. Trời nóng bức oi ả, ngột ngạt khủng khiếp, dù thật lạ lùng là nó không nóng như mùa hè năm ngoái. Chris nêu lý do là máu chúng tôi giờ ít đi, do đó chúng tôi có thể chịu nóng giỏi hơn.
    Mùa hè của chúng tôi được lấp đấy bằng sách. Rõ ràng là mẹ đã lấy sách từ giá sách dướin hà mà chẳng buồn đọc tên sách, hoặc để ý xem chúng tôi có thích không, hoặc có phù hợp với lứa tuổi rất dễ bị tác động của chúng tôi hay không? Điều đó không thực sự thành vấn đề. Chris và tôi sẽ đọc bất cứ thứ gì. Một trong những cuốn sách yêu thích của chúng tôi vào mùa hè năm đó là một cuốn tiểu thuyết lịch sử viết về lịch sử hay hơn những gì được dạy ở trường học. Chúng tôi ngạc nhiên đọc được rằng ngày xưa phụ nữ không tới bệnh viện để sinh con. Họ sinh con ở nhà trong một chiếc giường nhỏ hẹp, để các thầy thuốc có thể đỡ đẻ cho họ dễ dàng hơn, hơn là trên một chiếc giường lớn và rộng.
    - Một chiếc giường thiên nga nhỏ, để sinh một đứa trẻ - Chris trầm ngâm nói thành lời, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào khoảng không.
    Tôi quay người lại và mỉm cười với anh ấy một cách tinh quái. Chúng tôi đang ở trên tầng áp mái, cả hai nằm trên một chiếc đệm cũ hoen ố đặt gần cánh cửa sổ đang mở để đón những làn gió nhẹ ấm áp.
    - Còn các ông vua và các bà hoàng hậu tỏ tình trong phòng ngủ của họ và thản nhiên ngồi trên giường mà không mặc quần áo. Anh có nghĩ tất cả mọi thứ được viết trong các cuốn sách có hoàn toàn đúng không?
    - Tất nhiên là không. Nhưng cũng đúng khá nhiều. Sau hết, con người không quen mặc áo ngủ hoặc pyjama để đi ngủ. Họ chỉ đội những chiếc mũ ngủ để giữ cho đầu ấm và hài lòng với phần còn lại.
    Chúng tôi bật cười, vẽ ra bức tranh về những ông vua và bà hoàng không thấy xấu hổ khi không mặc gì trước mặt những người hầu và những nhân vật quyền cao chức trọng.
    - Làn da trầy không phải là một thứ tội lỗi, đúng vậy không? Chỉ là cách quay lại thời kỳ trung cổ phải không?
    - Anh cho là không - Anh ấy trả lời.
    Giờ thì đã đến lần thứ hai tôi phải đương đầu với bản năng đáng nguyền rủa để trở thành người lớn và nó đau hơn lần đầu rất nhiều khiến tôi phải nằm cả ngày trên giường với cảm giác khó chịu.
    - Anh không nghĩ chuyện đang xảy ra với em là ghê tởm chứ? - Tôi hỏi Chris.
    Anh ấy cúi mặt xuống mái tóc tôi.
    - Cathy, anh không nghĩ bất cứ điều gì về thân thể con người và cách nó thể hiện một cách căm ghét hay ghê tởm. Anh cho đây là chức năng người thầy thuốc trong anh hoạt động. Anh nghĩ giống như vậy về tình huống cụ thể của em... nó mất mấy ngày một tháng để khiến em thành người lớn như mẹ, rồi anh cũng thế thôi... và nếu nó đau, và em không thích nó, thì hãy nghĩ đến việc múa vì múa cũng đau chứ, em đã nói với anh như vậy mà, em hãy nghĩ đến cái giá em phải trả để có được sự đền đáp - Cánh tay tôi ghì anh ấy chặt hơn khi anh ấy ngừng lời - Và anh cũng phải trả giá để trở thành một người đàn ông. Anh không có một người đàn ông để tâm sự như em có mẹ để nói. Chỉ có một mình anh trong tình huống khó chịu, đầy bối rối và đôi lúc anh cũng biết phải làm thế nào để thoát khỏi những sự lôi cuốn và anh rất sợ là mình sẽ không bao giờ trở thành một bác sĩ.
    - Chris - tôi mở miệng và thấy là mình đã sa lầy - Anh có bất kỳ sự ngờ vực nào về mẹ không?
    Tôi thấy anh ấy cau mày bèn nói tiếp trước khi anh ấy có thể tức giận phản công lại.
    -- Anh có chú ý là.. thật lạ lùng, việc mẹ giữ chúng ta bị nhốt ở đây quá lâu không? Mẹ có rất nhiều tiền, anh Chris, em biết mẹ có mà. Những chiếc nhẫn và những chiếc lắc tay, chúng không phải là đồ giả như mẹ nói với chúng ta đâu. Em biết chúng không phải là giả mà!
    Anh ấy đã quay đi khi tôi vừa đề cập đến mẹ. Anh ấy ngưỡng mộ nữ thần của anh ấy, coi mẹ là tất cả những gì hoàn hảo của phái nữ, nhưng khi anh ấy quay lại ôm tôi và má anh ấy chạm vào tóc tôi, giọng anh ấy căng thẳng.
    - Đôi khi anh không phải là kẻ lạc quan mắc lác như em gọi anh. Đôi khi anh có nghi ngờ giống như em về việc mẹ làm. Nhưng anh nghĩ về thời gian trước chúng ta tới đây và anh cảm thấy phải tin cậy mẹ, tin tưởng mẹ, giống như bố vậy. Hãy nhớ bố thường nói: "Với những thứ dường như lạ lùng, đều có một lý do cả. Và mọi thứ luôn kết thúc có hậu nhất". Đó là điều mà anh buộc mình phải tin, mẹ có lý do đúng đắn để giữ chúng ta ở lại đây, và không thể lén gửi chúng ta tới trường nội trú được. Mẹ biết mẹ đang làm gì, Cathy, anh yêu mẹ nhiều lắm. Anh không thể không yêu. Bất kể mẹ làm điều gì, anh vẫn cảm thấy mình sẽ vẫn còn yêu mẹ.
    Anh ấy yêu mẹ hơn tôi, tôi cay đắng nghĩ.
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Giờ mẹ đến và đi chẳng còn đều đều nữa. Một lần, cả một tuần trôi qua mà không thấy mẹ đến. Cuối cùng khi mẹ xuất hiện, mẹ nói với chúng tôi là ông ngoại ốm rất nặng.
    - Ông đang ốm nặng hơn ư, hả mẹ? - Tôi hỏi, cảm thấy đôi chút dằn vặt tội lỗi. Tôi biết thật không phải khi mong ông chết, nhưng cái chết của ông là sự cứu rỗi của chúng tôi.
    - Phải - Mẹ trầm ngâm nói - yếu hơn nhiều. Giờ thì có thể bất cứ ngày nào, Cathy, bất cứ ngày nào. Con sẽ không tin vào vẻ xanh nhợt, đau đớn của ông, ngay khi ông mất, các con sẽ được tự do.
    Kỳ lạ thật, tôi nghĩ mình thật xấu xa khi muốn ông già đó chết ngay lúc này. Chúa hãy tha thứ cho tôi. Nhưng sẽ không phải đối với chúng tôi khi bị nhốt suốt ở đây, chúng tôi cần được ra ngoài trời, trong ánh mặt trời sưởi ấm, và chúng tôi trở nên cô độc, không được gặp những gương mặt mới.
    - Nó có thể là bất cứ giờ nào - mẹ nói, và đứng lên đi.
    Tôi ngâm nga giai điệu "Xe ngựa mến thương, lóc cóc chầm chậm, hãy tới đây đưa ta về nhà..." trong khi dọn giường, và đợi tin tới là ông ngoại đang trên đường lên thiên đường nếu vị thần của ông bị mua chuộc, hoặc xuống địa ngục nếu không mua được quỷ sứ.
    "Nếu ông ở đó trước khi cháu...".
    Và mẹ xuất hiện ở cửa, dáng vẻ mệt mỏi, chỉ ló nửa khuôn mặt vào.
    - Ông đã qua khỏi cơn nguy kịch... ông đang hồi phục lại - Cánh cửa đóng lại và chỉ còn lại chúng tôi với nỗi hy vọng tan biến.
    Tối đo tôi đặt hai em vào giường ngủ vì hiếm khi mẹ tới để làm việc này. Tôi là người hôn lên má chúng và nghe những lời cầu nguyện của chúng. Và Chris cũng làm việc này. Chúng yêu chúng tôi, rất dễ dàng đọc được điều này trong những đôi mắt xanh to, rợp bong hàng mi của chúng. Sau khi chúng ngủ say, chúng tôi bước đến chỗ tờ lịch để đánh một dấu "X" kết thúc một ngày. Tháng Tám đã lại đến. Giờ chúng tôi sống trong nhà tù này đã tròn một năm.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    PHẦN HAI
                                        Cho tới khi mặt trời xuất hiện, và bóng đêm chạy xa
    Bài ca của Solomon 2:17
     
    CÓ LỚN, CÓ KHÔN
    Một năm nữa lại trôi qua, giống như năm đầu. Càng ngày mẹ càng tới thất thường hơn, nhưng luôn tới cùng những lời hứa khiến chúng tôi hy vọng, khiến chúng tôi tin rằng sự giải thoát của chúng tôi chỉ còn một vài tuần nữa thôi. Điều cuối cùng chúng tôi làm vào cuối mỗi buổi tối là đánh dấu ngày đó bằng một chữ X đỏ to tướng.
    Giờ chúng tôi đã có ba tờ lịch với những chữ X đỏ to đùng. Tờ đầu tiên chỉ có một nửa đánh dấu chữ X, tờ thứ hai thì được đánh chữ X kín hết, và giờ một nửa tờ lịch thứ ba đã đầy những chữ X. Vì ông ngoại đang hấp hối giờ đã sáu mươi tám tuổi, luôn giữ được hơi thở cuối cùng, và tiếp tục, tiếp tục sống trong khi chúng tôi phải chờ đợi trong sự lãng quên. Dường như ông sẽ sống tiếp đến tuổi sáu mươi chín.
    Vào các ngày thứ Năm, những người giúp việc cửa lâu đài Foxworth đi vào thành phố, đó là lúc anh Chris và tôi lẻn ra ngoài mái ngói đen đề nằm lên mái dốc, tắm nắng mặt trời và hít thở không khí dưới ánh sao. Dù mái nhà rất cao và nguy hiểm, nhưng nó thực sự là bên ngoài, khi chúng tôi có thể cảm nhận được không khí trong lành trên làn da khô nứt của mình.
    Ở nơi hai cánh cửa toà nhà giao nhau và tạo thành một góc, chúng tôi có thể móc chân vào một ống khói chắc chắn và cảm thấy khá an toàn. Vị trí của chúng tôi ở trên mái khiến chúng tôi thoát khỏi cặp mắt của bất cứ ai dưới mặt đất.
    Vì sự trừng phạt của bà ngoại vẫn chưa thành hiện thực, anh Chris và tôi đâm ra bất cẩn. Chúng tôi không luôn chỉnh tề trong phòng tắm, cũng không mặc quần áo chỉnh tề. Thật là khó khăn khi sống một cuộc sống mà sáng mặt quần áo vào, tối cởi quần áo ra, và không để những phần thân thể mình cho người khác nhìn.
    Và thành thật mà nói, không ai trong chúng tôi quan tâm nhiều lắm về việc ai nhìn thấy cái gì.
    Chúng tôi nên phải quan tâm.
    Chúng tôi đáng ra phải cẩn thận.
    Chúng tôi đáng ra phải giữ ký ức về tấm lưng rằn roi rớm máu của mẹ hiển hiện trước mắt chúng tôi và không bao giờ, không bao giờ được quên. Những cái ngày mẹ bị dánh đã xa lắm rồi, lâu lắm rồi.
    Giờ tôi đã vào tuổi dậy thì và chưa bao giờ nhìn thấy hết cơ thể trần của mình vì chiếc gương ở tủ thuốc đặt quá cao để có thể nhìn rõ. Tôi chưa bao giờ thấy một phụ nữ khoả thân, thậm chí cả một bức ảnh như vậy, còn những bức tranh và bức tượng bằng đá cẩm thạch thì chẳng để lộ những chi tiết. Do vậy tôi đợi tới lúc chỉ có một mình ở trong phòng tắm, và đứng trước chiếc gương treo, tôi cởi hết mọi thứ và rồi bắt đầu làm dáng và ngắm nghía. Thật không thể tin sự thay đổi về hoóc-môn đưa lại. Chắc chắn tôi xinh hơn nhiều so với lúc mới đến đây, kể cả khuôn mặt, mái tóc, cặp chân, ít nhiều gì thì giờ thân thể tôi đã có những đường cong. Tôi nghiêng người ngó bên này bên kia, dán mắt vào hình ảnh mình trong gương khi tôi thực hiện những động tác múa ba lê.
    Một cảm giác gai gai ở sau lưng khiến tôi cảm nhận có ai đó đang rất gần và đang nhìn. Tôi quay ngoắt người lại và bắt gặp Chris đang đứng ở chỗ tối của phòng để đồ. Anh ấy từ tầng áp mái xuống một cách lặng lẽ. Anh ấy đã đứng đó bao lâu rồi? Anh ấy có thấy tất cả những hành động ngớ ngẩn, không đứng đắn mà tôi đã làm. Ôi, trời, tôi hy vọng là không.
    - Anh Chris, hãy đi đi.
    Anh ấy dường như không nghe thấy.
    Anh ấy chỉ nhìn.
    Người tôi nóng bừng lên, cảm thấy toát mồ hôi dưới cánh tay và mạch bắt đầu đập một cách lạ thường. Tôi cảm thấy mình gióng như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang vục tay trong lọ bánh, đang phạm phải một tội lỗi nhỏ, và sợ khủng khiếp vì bị trừng phạt nghiêm khắc không phải vì thứ gì cả, đầy sợ hãi. Tại sao tôi phải sợ nhỉ? Đó chỉ là anh Chris thôi mà.
    Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy lúng túng xấu hổ, và tôi chộp vội lấy bộ váy vừa cởi ra lúc trước. Tôi có thể che người sau chiếc váy và bảo anh ấy hãy đi đi.
    - Đừng - anh ấy nói khi tôi cầm chiếc váy lên tay.
    - Anh không... - tôi lắp bắp, càng run hơn.
    - Anh biết mình không nên, nhưng trông em đẹp quá. Như thể trước đây anh chưa bao giờ gặp em. Làm thế nào mà em trở nên đáng yêu vậy, khi suốt thời gian đó anh ở cạnh?
    Làm thế nào để trả lời một câu hỏi như vậy? Trừ việc nhìn anh ấy và nài nỉ bằng mắt.
    Rồi thì, sau lưng tôi, chiếc chìa khoá quay trong ổ. Tôi vội luồn váy qua đầu và kéo nó xuống trước khi bà vào. Trời ơi! Tôi không tìm được tay áo. Đầu tôi bị lùng bùng trong chiếc váy, trong khi cả người tôi không được che đậy thì bà đã ở đó, bà ngoại của chúng tôi. Tôi không nhìn thấy bà, nhưng cảm nhận được sự có mặt của bà.
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng tôi cũng tìm được ống tay áo và giật vội chiếc váy xuống. Nhưng bà đã nhìn thấy thân hình trần của tôi, điều đó thể hiện trong đôi mắt xám hả hê của bà. Bà rời mắt khỏi tôi và đóng đinh anh Chris bằng một cái nhìn trừng trừng. Anh ấy vẫn đang đứng đó choáng váng.
    - Thế đó - bà quát lên - Cuối cùng ta đã bắt gặp các người. Ta biết chẳng chóng thì chày mà.
    Bà đã mở miệng nói trước với chúng tôi. Đây giống như một trong những cơn ác mộng của tôi... không có quần áo che thân trước mặt bà ngoại và trước Chúa.
    Chris phá tan màn sương mù và bước lên trước để phản công.
    - Bà đã bắt gặp chúng cháu ư? Bà đã bắt gặp cái gì? Chẳng có gì cả!
    Chẳng có gì cả...
    Chẳng có gì cả...
    Chẳng óc gì cả...
    Những từ đó được dội lại. Trong con mắt của bà, bà đã bắt quả tang chúng tôi làm mọi việc.
    - Những kẻ phạm tội - Bà rít lên khi lại ném ánh mắt độc ác vào tôi. Chẳng có vẻ xót thương gì - Ngươi nghĩ là ngươi đẹp ư? Ngươi nghĩ những đường cong chớm nở này hấp dẫn ư? Ngươi thích mái tóc vàng dài mà ngươi chải chuốt và uốn cong ư? - Nói đến đó bà mỉm cười, nụ cười đe doạ nhất mà tôi từng thấy.
    Đầu gối tôi run lẩy bẩy, đôi tay tôi cũng vậy. Tôi cảm thấy nguy hiểm khi không có quần áo lót và khoá áo chưa kéo hết sau lưng. Tôi lén liếc nhìn Chris. Anh ấy tiến lên một cách chậm rãi, mắt ngó quanh để tìm một vụ khí nào đó.
    - Đã bao nhiêu lần ngươi cho phép anh ngươi sử dụng thân thể ngươi? - Bà ngoại phun ra. Tôi chỉ đứng đó, không mở miệng được, không hiểu bà ngoại muốn nói gì.
    - Sử dụng ư? Bà muốn nói gì vậy?
    Căp mắt của bà nheo lại thành một đường sắc như dao bắn sang phía Chris, bắt gặp vẻ xấu hổ trên khuôn mặt anh ấy, rõ ràng muốn cho tôi thấy anh ấy hiểu là bà muốn nói gì, kể cả nếu tôi không hiểu thật.
    - Điều cháu muốn là - Anh ấy nói, mặt đỏ hơn - Chúng cháu chẳng muốn làm bất cứ điều gì xấu cả - Giờ anh ấy đã vỡ giọng, giọng anh ấy vang và ồm ồm - Thôi được, bà cứ nhìn cháu bằng cặp mắt ngờ vực. Cứ tin những gì bà tin đi, nhưng Cathy và cháu chẳng bao giờ làm một điều gì xấu xa, tội lỗi hay đáng khinh cả.
    - Em ngươi đang trần truồng, nó cho phép ngươi nhìn thân hình nó, vậy mà ngươi không làm gì sai đấy - Bà căm ghét nhìn tôi trước khi quay đi và rời khỏi phòng. Bà khiến tôi run lẩy bẩy. Chris rất tức giận tôi.
    - Cathy, vì cái quái gì mà em lại cởi quần áo trong căn phòng này! Em biết bà rình mò chúng ta, hy vọng bắt được chúng ta đang làm một điều gì đó! - Anh ấy có vẻ điên cuồng, hoang dại khiến anh ấy dường như có vẻ già dặn hơn và hung bạo khủng khiếp - Bà sẽ trừng phạt chúng ta. Bà bỏ đi mà không làm gì không có nghĩa là bà sẽ không quay lại.
    Tôi biết điều đó... Tôi biết điều đó. Bà sẽ quay lại với chiếc roi.
    Buồn ngủ và cáu kỉnh, hai đứa em sinh đôi từ tầng áp mái đi xuống. Carrie ngồi xuống trước ngôi nhà búp bê. Cory ngồi xổm để xem tivi. Nó cầm cây guitar đắt tiền của mình lên và bắt đầu chơi. Chris ngồi trên giường và nhìn ra phía cửa ra vào. Tôi nhấp nhổm, sẵn sàng bỏ chạy khi bà quay lại. Tôi sẽ chạy vào phòng tắm, khoá cửa... Tôi sẽ...
    Chiếc chìa khoá xoay trong ổ. Tay nắm cửa được vặn ra.
    Tôi đứng phắt dậy. Chris cũng làm vậy. Anh ấy nói:
    - Vào phòng tắm đi, Cathy, và ở yên trong đó.
    Bà ngoại bước vào phòng, lừng lững như một cây to, và bà mang theo không phải chiếc roi mà là một cây kéo, loại kéo mà các bà, các cô thường sử dụng để cắt vải may quần áo. Nó có màu vàng óng, bóng loáng, dài ngoẵng và trông rất sắc.
    - Ngồi xuống, con nhóc - Bà quát - Ta sẽ gọt tóc của ngươi tới tận sọ để cho ngươi sẽ không còn cảm thấy tự hào khi nhìn mình trong gương.
    Bà mỉm cười một cách độc ác, khinh miệt khi thấy sự ngạc nhiên của tôi. Lần đầu tiên tôi thấy bà mỉm cười!
    Nỗi sợ nhất của tôi! Tôi thà bị quật roi còn hơn! Da tôi rồi sẽ lành, nhưng sẽ phải mất nhiều năm để mọc lại mái tóc dài và đẹp đẽ mà tôi rất yêu kể từ lúc lần đầu tiên bố nói là nó đẹp và bố thích mái tóc dài ở những cô gái nhỏ. Ôi, Chúa thân yêu, làm thế nào bà có thể biết là hầu như đêm nào tôi cũng mơ thấy bà lẻn vào phòng trong lúc tôi đang ngủ và cắt trụi tóc tôi như cắt lông một con cừu vậy? Và đôi lúc tôi mơ thấy mình thức giấc vào buổi sáng không chỉ đầu trọc lốc, xấu xí mà bộ ngực tôi cũng bị cắt nữa!
    Bất cứ khi nào bà nhìn tôi, thì bà cũng phải nhìn vào một chỗ cụ thể nào đó. Bà không nhìn toàn bộ con người tôi, mà nhìn vào những chỗ dường như làm tăng cơn giận của bà... và bà sẽ huỷ diệt bất cứ thứ gì khiến bà tức giận.
    Tôi định chạy vào phòng tắm và khoá cửa lại. Nhưng vì một lý do nào đó đôi chân nhảy múa của tôi, thường được luyện tập nhiều, lại không thể nhúc nhích được.
    Tôi bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi kéo dài, bóng loáng và phía rtên nó là cặp mắt màu thép của bà ngời lên vẻ căm ghét, khinh bỉ và coi thường.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Lúc đó Chris nói bằng giọng mạnh mẽ.
    - Bà không được cắt một sợi tóc nào của Cathy, bà ngoại!
    Bà ném cho anh ấy một cái nhìn thản nhiên như thể lời đe doạ của anh ấy chẳng có kết quả gì, như thể sức lực yếu ớt của anh ấy không thể áp đảo được khối thép khổng lồ của bà.
    - Được rồi. Cứ theo cách của ngươi đi. Ta sẽ cho ngươi lựa chọn, con nhóc, hoặc chịu mất tóc, hoặc không có đồ ăn và sữa trong một tuần.
    - Hai em sinh đôi không làm gì sai cả - Tôi cầu khẩn - Chris cũng không làm gì. Anh ấy không biết cháu không mặc quần áo khi anh ấy đi từ trên gác xuống. Tất cả là lỗi của cháu. Cháu có thể sống mà không có đồ ăn và sữa một tuần liền. Cháu không cắt tóc đâu, và ngoài ra, mẹ sẽ không để bà làm thế này với cháu. Mẹ sẽ mang đồ ăn đến cho chúng cháu.
    Dù sao tôi nói điều này mà chẳng có bất kỳ sự tự tin nào. Mẹ đã đi quá lâu rồi. Mẹ không còn thường xuyên tới nữa, tôi sẽ chết đói mất.
    - Tóc ngươi, hoặc không có đồ ăn một tuần - Bà nhắc lại, thản nhiên và không hề bị tác động.
    - Bà làm việc này là sai - Chris nói, tiến tới gần hơn - Cháu đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Cathy. Chúng cháu chẳng làm điều gì xấu xa cả. Bà đã đánh giá chúng cháu qua một bằng chứng gián tiếp.
    - Tóc ngươi, hoặc không ai trong các ngươi được ăn một tuần - Bà nói với tôi, phớt lờ anh Chris đi, như bà luôn làm như thế - Và nếu ngươi nhốt mình trong phòng tắm hoặc trốn trên gác, thì không đứa nào trong bọn ngươi sẽ được ăn trong hai tuần! Hoặc chỉ khi ngươi xuống với cái đầu trọc lốc - Tiếp đó bà ném cái nhìn lạnh lùng và tính toán vào Chris một phút dài hành hạ - Ta nghĩ ngươi sẽ là đứa cắt mái tóc dài yêu mến của em gái ngươi - Bà nói với một nụ cười bí ẩn. Bà đặt chiếc kéo sáng bóng xuống mặt bàn - Khi ta quay lại và thấy em gái ngươi không còn tóc, thì cả bốn đứa các ngươi sẽ được ăn.
    Bà bỏ chúng tôi lại, nhốt chúng tôi trong phòng, để chúng tôi lại trong tình thế khó khăn, với Chris nhìn tôi và tôi nhìn lại anh ấy.
    Chris mỉm cười.
    - Thôi nào, Cathy, bà chỉ là kẻ lừa gạt thôi. Mẹ sẽ tới bất cứ lúc nào. Chúng ta sẽ nói với mẹ.. không có vấn đề gì đâu. Anh sẽ không bao giờ cắt tóc em - Anh ấy bước tới choàng tay qua người tôi - Có phải là may mắn không khi chúng ta giấu được một hộp bánh quy và nửa cân pho mát trên gác? Và chúng ta vẫn còn thức ăn ngày hôm nay, bà phù thủy già quên mất điều đó.
    Chúng tôi hiếm khi được ăn no nê. Ngày hôm đó, chúng tôi ăn còn ít hơn, phòng trường hợp mẹ không đến. Chúng tôi để dành một nửa số sữa và cam. Ngày hôm đó trôi qua tôi để dành một nửa số sữa và cam. Ngày hôm đó trôi qua mà không thấy mẹ đến thăm. Cả đêm tôi trở mình, bực bội và không ngủ được. Khi tôi ngủ được thì tôi trải qua những giấc mơ kinh hoàng. Tôi mơ thấy Chris và tôi ở trong những cánh rừng tối om, lạc đường, đi tìm Chris và Carrie. Chúng tôi gọi tên chúng bằng giọng không thành lời. Hai đứa em không trả lời. Chúng tôi hoảng sợ và chạy vào bóng tối dày đặc.
    Rồi đột nhiên, phía ngoài bóng tối hiện ra một ngôi nhà làm bằng bánh gừng! Cả bằng pho mát nữa, mái nhà bằng bánh quy và kẹo Giáng sinh làm thành một lối đi uốn lượn rực rỡ dẫn tới cánh cửa ra vào. Hàng rào chắn làm bằng những que kẹo bạc hà, bụi cây làm từ kem bày mùi vị. Tôi vội trao đổi ý nghĩ với Chris. Không! Đây là một trò lừa gạt. Chúng tôi không thể vào được.
    Anh ấy trao đổi suy nghĩ lại. Chúng tôi phải vào. Chúng tôi phải cứu hai đứa em.
    Chúng tôi vội lẻn vào trong và thấy những ổ bánh nóng phết đẫm bơ vàng và ghế sofa được làm bằng bánh mì nóng mới ra lò và cũng được phết bơ.
    Trong bếp có một một phù thuỷ khủng khiếp hơn tất cả mọi mụ phù thuỷ. Mũi khoằm, miệng không răng hõm sâu vào, đầu lơ thơ mấy sợi tóc màu xám xoã tả tơi.
    Mụ ta tóm mái tóc vàng dài của hai đứa em sinh đoi. Chúng sắp bị quẳng vào lò sưởi nóng bỏng của mụ. Chúng đã hoá ra màu vàng và xanh, và người chúng, dù chưa bị nướng, cũng đã bắt đầu chuyển thành bánh gừng và đôi mắt xanh của chúng hoá thành nho khô.
    Tôi la lên! Tôi la mãi.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi tỉnh giấc, nhưng Chris vẫn ngủ, cả hai đứa em cũng thế.
    Tôi trở nên tuyệt vọng khi giấc ngủ muốn lôi tôi vào. Tôi cố chống chọi, gà gật, gục xuống và rồi tôi lại chìm sâu vào những giấc mơ, những cơn ác mộng. Tôi chạy điên cuồng vào bóng tối, và chạy vào một vũng máu. Máu nhơm nhớp như hắc ín, bốc mùi hắc ín, một con cá dát kim cương với những chiếc đầu thiên nga và những con mắt đỏ bơi tới gặm tay và chân tôi đến mức tay chân tôi tê cóng và mất cảm giác. Con cá có những chiếc đầu thiên nga phá ra cười, cười mãi, cười mãi, vui mừng khi thấy tôi chìm trong máu và toàn thân chảy máu. Thấy chưa! Những chiếc đầu gào lên abừng những giọng như những tiếng hí và vọng lại, vọng mãi. Ngươi không thoát được đâu!
    Ánh bình minh mờ nhạt và xuất hiện phía sau những chiếc rèm cửa dày cộp chặn những tia hy vọng màu vàng.
    Carrie trở mình trong giấc ngủ và cuộn sát cạnh tôi.
    - Mẹ ơi - Nó lẩm bẩm - Em không thích ngôi nhà này - Mái tóc mềm của nó xoã trên tay tôi, khi từ từ, chầm chậm, cảm giác lại quay trở lại với đôi bàn tay tôi rồi tới cánh tay, bàn chân và đôi chân.
    Tôi vẫn nằm trên giường khi Carrie ngọ nguậy không thoải mái, muốn cánh tay tôi choàng qua người nó, tôi cảm thấy tê cứng đến nỗi không thể nhấc nổi tay. Có chuyện gì nhỉ? Đầu tôi nặng trịch, như thể chứa đầy đá khiến đầu tôi bị ép từ bên trong và đau khủng khiếp như thể bị chẻ toác ra. Ngón chân và ngón tay tôi như bị châm. Người tôi nặng trịch. Những bức tường tiến tới rồi lùi ra xa, nhưng không có gì nằm theo phương thẳng đứng cả.
    Tôi cố nhìn mình trong chiếc gương mờ phía trên, nhưng khi tôi quay chiếc đầu đau nhức của mình lại, nó không thể nhúc nhích được. Luôn luôn trước khi đi ngủ, tôi xoã tóc ra để cso thể quay đầu và áp má vào những sợi tóc mềm mại, thơm thơm rất mạnh khoẻ, được chăm sóc cẩn thận của mình. Đó là một trong những thú vui mà tôi ưa thích, cái cảm giác mái tóc chạm vào má đưa tôi vào những giấc mơ êm dịu.
    Nhưng hôm nay, không thấy tóc tôi ở trên gối nữa. Tóc tôi đâu rồi nhỉ?
    Chiếc kéo, nó vẫn nằm trên mặt bàn. Tôi có thể thấy nó. Phải nuốt nước bọt để khỏi khô họng, tôi thốt ra một tiếng kêu nho nhỏ, gọi tên Chris chứ không phải tên mẹ. Tôi cầu Chúa là Người hãy để cho anh trai tôi nghe thấy.
    - Anh Chris - Cuối cùng tôi cũng cố thì thầm bằng giọng lạ lùng, lạo xạo vậy - Có chuyện gì xảy ra với em thế.
    Những lời thì thào yếu ớt của tôi đã đánh tứhc Chris dậy, dù tôi không hiểu làm thế nào mà anh ấy nghe được. Anh ấy ngồi dậy vào giụi cặp mắt ngái ngủ của mình.
    - Em muốn gì vậy, Cathy?
    Tôi lẩm bẩm một điều gì đó khiến anh ấy ra khỏi giường và trong bộ pyjama nhàu nát, mái tóc vàng bù xù, anh ấy lò dò đến chỗ giường tôi. Anh ấy giật bắn người lên. Anh ấy nín thở và khẽ thốt ra những âm thanh sợ hãi và choáng váng.
    - Cathy, ôi Chúa ơi!
    Tiếng kêu của anh ấy khiến nỗi sợ hãi lan dọc sống lưng tôi.
    - Cathy... ôi, Cathy! - Anh ấy rên lên.
    Khi anh ấy nhìm chằm chằm, tôi biết có điều gì đó đã khiến đôi mắt xanh của anh ấy trợn tròn lên như vậy, tôi cố nhấc cánh tay nặng trình trịch của mình lên và cảm thấy đầu tôi nặng trịch, trĩu xuống. Bằng cách nào đó, tôi đã cố nhấc được bàn tay lên, và đó là lúc một tiếng gào phát ra từ miệng tôi. Gào thực sự! Tôi gào mãi như một người điên cho tới khi Chris chạy tới ôm tôi trong vòng tay anh ấy.
    - Thôi nào, em hãy thôi nào - Anh ấy nức nở - Hãy nhớ đến hai đứa em... đừng làm chúng sợ hơn nữa. Đừng kêu nữa, Cathy. Chúng đã chịu quá nhiều chuyện rồi, anh biết em không muốn làm chúng bị ảnh hưởng suốt đời. Và em sẽ gây ra chuyện đó nếu em không bình tĩnh lại. Sẽ ổn thôi, anh sẽ rửa sạch được nó. Anh thề rằng, ngày hôm nay, bằng cách nào đó, anh sẽ lấy được hết hắc ín ra khỏi tóc em.
    Anh ấy tìm thấy một vết tiêm nhỏ màu đỏ ở cánh tay tôi, nơi bà ngoại đã thọc một mũi tiêm có một loại thuốc gì đó để làm tôi ngủ say. Và trong lúc tôi ngủ, bà ta đã đổ hắc ín vào tóc tôi. Chắc là bà ta đã tóm tóc tôi thành một búi gọn gàng trước khi đổ hắc ín, vì không một sợi tóc nào mà không bị đen.
    Chris cố giữ tôi không nhìn vào gương nhưng tôi gạt anh ấy ra và miệng tôi há ra choáng váng trước một cục tròn đen khủng khiếp giờ là cái đầu của tôi. Giống như một viên kẹo gôm xốp đen được nhai và dính lại thành một đống không nhìn được, thậm chí nó còn chảy xuống mặt tôi và tạo thành những vệt đen trên gò má tôi.
    Tôi cứ nhìn và biết rằng anh ấy không bao giờ rửa sạch chỗ hắc ín đó được. Không bao giờ!

Chia sẻ trang này