1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bông hoa trên tầng áp mái - Virginia Andrews

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 24/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Cory tỉnh giấc trước tiên, sẵn sàng chạy đến chỗ cửa sổ, kéo các tấm rèm ra và ngó nhìn xem mặt trời có chơi trốn tìm với nó không. Nó đã ra khỏi giường, định chạy tới chỗ cửa sổ thì nhìn thấy tôi.
    Mắt nó mở to. Miệng nó há ra. Bàn tay nhỏ hồng hồng của nó giơ lên giụi mắt, và rồi nó lại nhìn tôi vẻ không thể tin được.
    - Chị Cathy - Cuối cùng nó cũng cất tiếng được - Có phải chị đấy không?
    - Chị cho là vậy.
    - Tại sao tóc chị lại đen?
    Trước khi tôi có thể trả lời câu hỏi đó thì Carrie tỉnh dậy.
    - Ô, ô! - Nó kêu lên - Chị Cathy, đầu chị trông buồn cười quá! - Những giọt nước mắt lớn lấp lánh trong khoé mắt rồi chảy xuống gò má nó - Em không thích cái đầu của chị bây giờ! - Nó kêu lên rồi bắt đầu thổn thức như thể hắc ín đang ở trên tóc nó.
    - Ngoan nào, Carrie, - Chris nói bằng giọng bình thản nhất, giọng nói như mọi ngày vẫn nói - Chỉ là hắc ín trên tóc Cathy thôi, và khi chị ấy tắm và gội đầu, nó sẽ như ngày hôm qua thôi mà! Trong khi chị ấy làm vậy, anh muốn hai em ăn những quả cam cho bữa sáng và xem ti vi. Sau đó chúng ta sẽ ăn bữa sáng thực sự, khi tóc chị Cathy sạch - Anh ấy không đả động đến bà ngoại vì sợ sẽ truyền sang chúng nỗi sợ hãi hơn trước tình cảnh của chúng tôi. Do vậy chúng ngồi sát cạnh nhau trên sàn nhà, dựa vào nhau, bóc vỏ cam và ăn những múi cam, chìm đắm vào những bộ phim hoạt hình và những chương trình bạo lực và ngớ ngẩn sáng Chủ nhật.
    Chris hạ lệnh cho tôi phải vào một bồn nước nóng. Trong làn nước gần như bỏng rẫy đó, tôi cứ nhúng mãi đầu vào trong khi Chris dùng dầu gội để làm mềm hắc ín. Hắc ín mềm ra hi thật nhưng không trôi đi và làm tóc tôi sạch. Những ngón tay Chris di trong một đống lầy nhầy bẩn. Tôi nghe thấy mình đang thốt ra những tiếng thút thít nhỏ. Anh ấy đã cố, anh ấy đã cố mà không làm sạch được hắc ín khỏi mái tóc tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là chiếc kéo, chiếc kéo sáng bóng mà bà ngoại đã đặt lên trên mặt bàn.
    Quỳ gối cạnh bồn nước, cuối cùng Chris đã cố rút được ngón tay ra khỏi đống dính, nhưng khi anh ấy kéo chúng ra thì nó kéo theo những sợi tóc đen.
    - Anh phải dùng kéo thôi - Tôi kêu lên sau hai giờ đồng hồ mệt mỏi vì tất cả mọi chuyện. Nhưng không, chiếc kéo là giải pháp cuối cùng. Anh ấy đưa lý do là phải có một hoá chất lỏng nào đó sẽ hoà tan được hắc ín mà không hoàn tan tóc. Anh ấy có một hộp đựng hoá chất chuyên dùng mà mẹ đã cho. Trên nắp hộp có lời khuyến cáo: "Đây không phải là trò chơi. Hộp này chứa những hoá chất nguy hiểm và chỉ dùng cho những người trong nghề".
    - Cathy - anh ấy nói - Anh sẽ lên phòng học trên tầng áp mái và pha chế một số hợp chất để lấy hắc ín ra khỏi tóc em - Anh ấy mỉm cười ngượng ngập với tôi. Ánh đèn trần chiếu xuống làm nổi rõ những sợi lông tơ mềm mại trên làn môi trên của anh ấy - Anh cần phải sử dụng nhà vệ sinh, Cathy. Anh không làm việc đó trước mặt em được, và anh cảm thấy ngượng lắm. Em có thể quay lưng lại và bịt tai, và có lẽ em cũng nên đi và đi, vì a-mô-ni-ắc có thể làm bong hắc ín dính trên tóc em đấy.
    Tôi không thể không nhìn anh ấy một cách ngạc nhiên. Ngày hôm đó đã góp thêm vào cơn ác mộng ban đêm. Ngồi trong nước nóng và dùng nó như một nhà vệ sinh và gội đầu trong đó ư? Sự thật là tôi sẽ phải làm vậy khi Chris tè vào bồn sau lưng tôi ư? Tôi tự nhủ không, đây không phải là sự thật, chỉ là một giấc mơ. Cory và Carrie sẽ không sử dụng buồng tắm khi tôi ở trong đó, ngâm tóc trong làn nước hôi hám.
    Thế là quá đủ rồi. Tay trong tay, Cory và Carrie bước tới chỗ bồn tắm và nhìn tôi chăm chú, muốn biết tại sao tôi ở đó quá lâu vậy?
    - Chị Cathy, cái chất gì ở trên đầu chị vậy?
    - Hắc ín.
    - Tại sao chị bôi hắc ín lên tóc.
    - Chắc chị làm thế trong lúc ngủ.
    - Chị tìm thấy hắc ín ở đâu?
    - Trên gác.
    - Tại sao chị muốn bôi hắc ín lên tóc?
    Tôi ghét phải nói dối! Tôi muốn nói với Carrie là có người đã đổ hắc ín lên đầu tôi, nhưng tôi không thể để cho nó biết được.
    - Hãy quay về phòng và xem ti vi đi, Carrie. - Tôi ra lệnh, bực mình và cáu kỉnh vì những câu hỏi của nó, chán ghét phải nhìn vào cặp má hóp, đôi mắt trũng sâu của nó.
    - Chị Cathy, chị không thích em nữa ư?
    - Không thích nữa.
    - Không ư?
    - Tất nhiên là chị yêu em, Cory. Chị yêu cả hai em, nhưng chị đã sai lầm khi đổ hắc ín lên đầu, và giờ chị đang giận bản thân mình.
    Carrie đi khỏi để ngồi xuống cạnh Cory. Chúng thì thầm với nhau bằng một ngôn ngữ lạ lùng mà chỉ chúng mới có thể hiểu. Tôi hiểu, tôi nghĩ chúng thông minh hơn nhiều so với Chris và tôi đã nghĩ.
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Nhiều giờ liền tôi ngồi trong bồn tắm, trong khi Chris pha chế hàng tá các hợp chất khác nhau để thử một ít lên tóc tôi. Anh ấy thử làm mọi việc, bảo tôi thay nước thường xuyên, luôn để nước nóng hơn. Người tôi đã trở thành một quả mận khô nhăn nhúm khi dần dần từng chút một, anh ấy làm sạch đống dính lầy nhầy khỏi tóc tôi. Cuối cùng, nhựa đường cũng tan đi, cùng với một lượng tóc lớn. Nhưng tôi vẫn còn nhiều tóc, và có thể chịu được số tóc mất đi mà không tạo ra một sự thay đổi rõ rệt. Khi việc đó được hoàn thành thì ngày hôm đó cũng trôi qua và cả Chris lẫn tôi đều chưa ăn một chút gì. Anh ấy đã cho hai đứa em ăn pho mát và bánh quy, nhưng anh ấy không lãng phí thời gian để ăn. Quấn mình trong một chiếc khăn, tôi ngồi trên giường và lau khô mái tóc bị mỏng đi rất nhiều của mình. Những sợi tóc còn lại thật dễ đứt. Nó đứt một cách dễ dàng và màu tóc chuyển sang gần như là bạch kim.
    - Có lẽ anh gắng công vô ích rồi - Tôi nói với Chris, anh ấy đang ăn vội hai chiếc bánh quy với pho mát - Bà không mang đến một tẹo đồ ăn nào và bà sẽ không mang bất cứ đồ ăn nào cho tới khi anh cắt hết tóc anh.
    Anh ấy bước tới chỗ tôi, cầm một chiếc đĩa có pho mát, bánh quy và một ly nước.
    - Ăn và uống đi. Chúng ta sẽ khôn ngoan hơn bà. Ngày mai nếu bà không mang đồ ăn tới, hay nếu mẹ không tới, anh chỉ cắt tóc em ở đằng trước, phía trán thôi. Rồi em có thể quấn tóc trong một chiếc khăn choàng, giống như em xấu hổ khi bị nhìn thấy cái đầu trọc, và chẳng mấy chốc tóc em sẽ mọc lại thôi.
    Tôi ăn pho mát và bánh quy một cách dè sẻn, không trả lời. Tôi nuốt trôi bữa ăn duy nhất trong ngày bằng ly nước lấy từ phòng tắm. Sau đó Chris chải mái tóc bợt bạt màu và yếu ớt đã phải chịu đựng quá nhiều của tôi. Số phận xoay chuyển mọi việc mới lạ đời làm sao, mái tóc của tôi sẽ không còn lấp lánh nữa, và cũng không còn cảm giác mềm như tơ nữa, vậy mà tôi cũng rất mừng vì mình vẫn còn có tóc. Tôi nằm trên giường, mệt lử, kiệt sức bởi cảm xúc giằng xé, và nhìn Chris ngồi trên giường đang nhìn lại tôi. Khi tôi ngủ, anh ấy vẫn còn ngồi đó nhìn tôi và trong tay anh ấy cầm một lọn tóc dài mềm như tơ nhện của tôi.
    Đêm đó tôi ngủ trằn trọc, bất an, bị dày vò. Tôi cảm thấy bơ vơ, cáu giận, tức tối.
    Và rồi tôi nhìn thấy Chris.
    Anh ấy vẫn mặc bộ đồ mà anh ấy đã mặc ban ngày. Anh ấy đã dịch chiếc ghế nặng nhất trong phòng để chắn cửa, và trên chiếc ghế đó, anh ấy ngồi gà gật, tay cầm chiếc kéo dài và sắc. Anh ấy ngồi chắn lối, để bà ngoại không lèn vào được nữa và dùng đến kéo. Kể cả trong lúc ngủ, anh ấy cũng bảo vệ tôi khỏi bị bà làm hại.
    Khi tôi nhìn, anh ấy mở mắt, bối rối, như thể anh ấy không được ngủ gật và để tôi không được bảo vệ. Trong bóng tối mờ mờ của căn phòng bị khoá và luôn có màu hồng vào ban đêm, mắt anh ấy gặp mắt tôi và mắt chúng tôi dán vào nhau, và anh ấy khẽ mỉm cười.
    - Chris - tôi nghẹn ngào - Anh đi ngủ đi. Anh không thể chặn bà ấy mãi được.
    - Anh có thể làm vậy trong khi em ngủ.
    - Thế thì hãy để em làm lính canh. Chúng ta đổi phiên.
    - Ai là đàn ông ở đây, em hay anh? Ngoài ra, anh ăn nhiều hơn em.
    - Thế thì có liên quan gì?
    - Giờ em gầy lắm, và cứ thức cả đêm sẽ làm em gầy hơn, trong khi anh có thể chịu được việc bị sút cân.
    Anh ấy cũng quá gầy. Tất cả chúng tôi đều thế, và sức lực yếu ớt của anh ấy không thể chặn bà bên ngoài được nếu bà thực sự muốn xô cửa vào. Tôi ngồi dậy và bước tới ngồi cùng anh ấy trong chiếc ghế, dù anh ấy khăng khăng phản đối.
    - Suỵt - tôi thì thầm - Cả hai anh em mình có thể chặn bà lại bên ngoài tốt hơn và cả hai chúng ta có thể ngủ được - Chúng tôi vòng tay ôm nhau, chìm trong giấc ngủ.
    Và bình minh tới... không có bà ngoại... không có đồ ăn.
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Những ngày đói khát trôi qua dài bất tận và khốn khổ.
    Chẳng mấy chốc pho mát và bánh quy đã hết, dù chúng tôi dè sẻn hết sức những gì mình có. Khi đó chúng tôi phải chịu đựng. Chris và tôi chỉ uống nước và để dành sữa cho hai đứa em.
    Chris ngần ngừ bước tới chỗ tôi với chiếc kéo trên tay, giàn giụa nước mắt, anh ấy cắt tóc ở chỗ trán tôi tới sát tận da đầu. Tôi sx không nhìn vào gương trước khi tóc bị cắt xong. Lọn tóc dài còn lại, tôi quấn quanh đầu và nó tạo thành một chiếc mũ không vành.
    Rồi thì thật trớ trêu, thật cay đắng khi bà ngoại không thèm đến để kiểm tra.
    Bà không mang cho chúng tôi đồ ăn, sữa ga trải giường sạch, khăn tắm, đến cả xà phòng và thuốc đánh răng chúng tôi cũng hết. Thậm chí cả giấy toa lét nữa. Giờ tôi thấy tiếc là đã vứt hết tất cả các giấy bọc quần áo đắt tiền của chúng tôi đi. Chẳng có gì còn lại trừ việc xé các trang sách cũ trên gác và dùng để làm việc đó.
    Rồi thì bồn vệ sinh bị tắc và tràn nước, Cory bắt đầu la lên là rác tràn ngập cả phòng tắm. Chúng tôi không có ống thông. Một cách điên cuồng, Chris và tôi lo lắng phải làm gì đây. Rồi thì anh ấy tìm được một sợi dây phơi quần áo để uốn thẳng ra và thọc vào bất cứ cái gì làm tắc cống, tôi chạy lên gác lấy quần áo cũ để lau chỗ dơ bẩn do nước tràn.
    Chúng tôi đã cố sử dụng dây phơi quần áo, rồi bồn vệ sinh lại hoạt động bình thường. Không nói một lời, Chris quỳ xuống cạnh tôi, và cả hai chúng tôi lau sạch sàn bằng quần áo cũ lấy từ các hòm trên gác.
    Giờ chúng tôi có những đống giẻ bẩn thỉu, bốc mùi để chất đầy một hòm, bổ sung thêm vào những bí mật của căn gác áp mái.
    Chúng tôi chạy trốn nỗi sợ hãi về tình hình thực tại của mình bằng cách không nói nhiều về nó. Chúng tôi chỉ thức dậy vào buổi sáng, vã nước lên mặt, làm sạch răng bằng nước lã, uống một chút nước, nhúc nhích một chút, rồi nằm xuống xem tivi hoặc đọc sách và chờ chuyện gay cấn xảy tới nếu bà đi vào và bắt gặp chúng tôi làm nhàu ga trải giường. Giờ chúng tôi quan tâm tới điều đó làm gì chứ?
    Khi những giờ ăn trôi đi mà không có gì ăn, chúng tôi đi ngủ. Chúng tôi ngủ nhiều giờ liền. Ngủ thì ta sẽ không cảm thấy đau hay đói, cô đơn hay chua xót. Trong giấc ngủ người ta có thể rơi vào trạng thái phởn phơ, và khi thức dậy, người ta sẽ không quan tâm tới bất cứ điều gì.
    - Chúng ta sẽ làm gì, anh Chris, nếu bà ta không bao giờ quay lại? - Tôi ngây ngô hỏi - Bà ấy sẽ để chúng ta chết vì đói - Tất nhiên là tôi nói về bà ngoại mà chúng tôi không gặp trong hai tuần rồi. Vì Chris đã phóng đại khi anh ấy nói chúng tôi còn nửa cân pho mát. Chúng tôi đã dùng pho mát để bẫy chuột và giờ buộc phải lấy lại những mẩu pho mát đó để ăn khi chẳng còn gì để ăn cả. Giờ chúng tôi không còn một mẩu thức ăn nào trong bụng đã ba ngày, và bốn ngày chỉ có một chút pho mát và bánh quy. Còn chỗ sữa chúng tôi để dành cho hai đứa em cũng đã hết cách đây mười ngày.
    - Bà sẽ không để chúng ta chết đâu - Chris nói và nằm xuống cạnh tôi và ôm tôi bằng cánh tay yếu ớt của anh ấy - Chúng ta là những kẻ ngu ngốc và nhu nhược vì đã cho phép bà làm chuyện đó với chúng ta. Ngày mai, nếu bà không xuất hiện cùng thức ăn, và mẹ cũng không đến, chúng ta sẽ dùng chiếc thang bằng ga trải giường để xuống dưới mặt đất.
    Đầu tôi áp vào ngực anh ấy và tôi có thể nghe tiếng tim anh ấy đập.
    - Làm thế nào anh biết điều bà sẽ làm? Bà căm ghét chúng ta. Bà muốn chúng ta chết. Không phải bà đã từng nhắc đi nhắc lại là chúng ta không nên chào đời ư?
    - Cathy, bà không ngu đâu. Bà sẽ mang ngay thức ăn cho chúng ta, trước khi mẹ quay về từ nơi mẹ đang ở.
    Hai tuần trước, Chris và tôi đáng ra phải trốn đi khi cả hai chúng tôi có đủ sức để thực hiện việc bò xuống vô cùng nguy hiểm. Giờ, nếu chúng tôi có làm chuyện đó, chắc chắn chúng tôi sẽ ngã xuống chết, và với hai đứa em được buộc đằng sau lưng, thì chúng tôi còn gặp khó khăn hơn.
    Nhưng khi trời sáng, và chẳng có chút thức ăn nào được đưa đến, Chris buộc tôi đi lên tầng áp mái. Anh ấy và tôi bế hai đứa em quá yếu để có thể tự đi được. Trên đó nóng như thiêu như đốt. Ngái ngủ, hai đứa em ngồi thụp xuống một góc phòng học nơi chúng tôi đặt chúng xuống. Chris làm những chiếc dây đeo để chúng tôi có thể buộc hai đứa em vào lưng mình một cách chắc chắn, không ai trong chúng tôi đề cập đến khả năng chúng tôi có thể tự sát hay bị chết nếu ngã.
    - Chúng ta sẽ làm cách khác - Chris nói, nghĩ lại - Anh sẽ đi trước. Khi anh xuống mặt đất, em sẽ đặt Cory vào một sợi dây đeo, buộc nó chặt vào để nó không đá lung tung và em sẽ hạ dần nó xuống chỗ anh. Tiếp đó, em có thể làm thế với Carrie. Và em có thể xuống sau cùng. Và vì Chúa, em hãy gắng hết sức nhá! Hãy cầu Chúa cho em sức mạnh, chớ hờ hững thế! Hãy cảm nhận tức giận, phẫn nộ, hãy nghĩ đến sự trưởng thành! Anh nghe được rằng cơn giận mãnh liệt sẽ cho con người ta sức mạnh siêu phàm trong trường hợp khẩn cấp.
    - Để em đi trước. Anh khoẻ hơn - Tôi yếu ớt nói.
    - Không! Anh muốn xuống dưới đó để bắt kịp trong trường hợp ai đó xuống quá nhanh, và đôi tay em không khoẻ như tay anh. Anh sẽ buộc dây quanh ống khói để em không phải ghì dây, và Cathy, đây là trường hợp khẩn cấp thực sự đó.
    Chúa ơi, tôi không thể tin điều tiếp theo mà anh ấy muốn tôi làm!
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi nghĩ đến hai đứa em sinh đôi đang ngồi thụp ở một góc phòng với đôi mắt nhắm lại, ôm lấy nhau, trán tì vào nhau, và tôi nghĩ chúng hẳn đã ôm nhau như vậy khi nằm trong bụng mẹ, chờ lúc chào đời, để rồi chúng có thể bị nhốt vào một căn phòng và bị chết đói. Cặp song sinh bé nhỏ tội nghiệp của chúng tôi đã từng biết đến một người bố và một người mẹ yêu thương chúng rất nhiều.
    Chợt tôi nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm của Chris. Anh ấy đứng ngập ngừng ở khung cửa, cười nửa miệng, cặp mắt xanh của anh ấy gặp mắt tôi... và bừng sáng. Hai tay anh ấy bê một chiếc giỏ lớn mà chúng tôi biết rất rõ. Chiếc giỏ chứa đầy thức ăn đến nỗi chiếc nắp đậy phồng hẳn lên chứ không phẳng nữa.
    Anh ấy lấy hai cái bình giữ nhiệt, một cái đựng súp rau, cái kia đựng sữa lạnh và tôi cảm thấy chết lặng, mơ hồ, hy vọng. Có phải mẹ đã trở về và gửi những thứ này cho chúng tôi? Thế thì tại sao mẹ không gọi chúng tôi xuống dưới? Hay tại sao mẹ không tới gặp chúng tôi?
    Chris bế Carrie còn tôi bế Cory vào lòng và chúng tôi múc súp đổ vào miệng chúng. Chúng tôi cho chúng ăn một ít bánh sandwich, từng mẩu nhỏ một, như Chris cẩn thận đút, vì sợ chúng nuốt thức ăn.
    Tôi muốn nhét đồ ăn vào miệng Cory, để tôi có thể rảnh tay tống đồ ăn vào cái bụng cồn cào của mình. Nó ăn mới chậm làm sao! Tại sao thức ăn lại được mang tới vào ngày hôm nay mà không phải là hôm qua hay hôm kia! Lý do là gì? Cuối cùng khi tôi có thể ăn, tôi quá thờ ơ để vui mừng, và quá ngờ vực để có thể yên tâm.
    Chris, sau khi từ tốn ăn nửa chiếc bánh sandwich và một ít súp, bèn mở một chiếc hộp kim loại: bốn chiếc bánh bột ngào đường lộ ra. Chúng tôi, những đứa trẻ không được phép ăn dồ ngọt, lần đầu tiên lại được bà ngoại cho một món bánh tráng miệng. Đây có phải là cách của bà để làm cho chúng tôi tha thứ không? Chúng tôi cứ coi như là vậy, bất kể mục đích của bà là gì.
    Trong tuần lễ suýt chết đói của chúng tôi, một điều đặc biệt đã xuất hiện giữa Chris và tôi. Có lẽ nó đã nảy sinh vào cái ngày khi tôi ngồi trong bồn nước nóng để loại bỏ lớp hắc ín và anh ấy vất vả một cách quyết tâm để rửa sạch hắc ín khỏi tóc tôi. Trước cái ngày khủng khiếp đó, chúng tôi chỉ là anh trai và em gái thông thường, đóng vai trò bố mẹ thay thế của hai đứa em sinh đôi. Giờ mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi. Chúng tôi không còn đóng vai trò đó nữa. Chúng tôi đã là bố mẹ thật của Cory và Carrie. Chúng là trách nhiệm của chúng tôi, bổn phận của chúng tôi, và chúng tôi hứa dành hoàn toàn bản thân mình cho chúng và cho nhau.
    Giờ mọi sự đã rõ ràng. Mẹ chúng tôi không còn quan tâm tới những gì xảy ra với chúng tôi nữa.
    Chris không cần phải nói ra lời rằng anh ấy cảm thấy như thế nào để nhận ra sự thay đổi của mẹ. Cặp mắt đờ đẫn của anh ấy đã nói với tôi. Những cử chỉ bất an của anh ấy nói lên nhiều hơn. Anh ấy từng để bức ảnh mẹ gần giường mình, còn giờ thì đẩy nó ra xa. Anh ấy luôn tin tưởng mẹ hơn tôi, do đó dường như anh ấy đau đớn nhất. Và nếu anh ấy đau đớn hơn tôi cảm thấy đau đớn, thì anh ấy còn chìm trong nỗi sầu khổ.
    Anh ấy khẽ cầm tay tôi, chỉ ra rằng giờ chúng tôi có thể quay lại phòng và chúng tôi lần xuống thang gác như những bóng ma xanh xao ngái ngủ, trong tâm trạng choáng váng không bình thường, tất cả chúng tôi cảm thấy yếu ớt và mệt mỏi, đặc biệt là hai đứa em sinh đôi. Tôi ngờ rằng mỗi đứa nặng chưa đến mười bốn cân. Tôi có thể trông thấy chúng như thế nào, trông Chris như thế nào. Tôi liếc vào chiếc gương cao và rộng phía tủ quần áo, chờ đợi nhìn thấy một con quái vật trong rạp xiếc, tóc ở trán bị cắt trọc, tóc đằng sau dài và mỏng. Và ô kìa, khi tôi nhìn, chiếc gương không còn ở đó nữa!
    Tôi chạy vội vào phòng tắm và thấy chiếc gương tủ thuốc bị vỡ. Tôi chạy về phòng ngủ để mở nắp bàn trang điểm mà Chris thường dùng làm bàn học... và chiếc gương đó cũng bị vỡ!
    Chúng tôi chỉ có thể nhìn vào những mảnh gương vỡ và thấy những hình ảnh phản chiếu vặn vẹo của mình. Phải, tôi có thể nhìn khuôn mặt mình trong những mảnh gương vỡ nhỏ như một con ruồi, một cánh mũi nhô cao hơn cánh mũi kia. Nó không phải là một hình ảnh dễ chịu. Rời khỏi chiếc bàn trang điểm, tôi đặt giỏ thức ăn xuống chỗ sàn nhà mát nhất, ròồ nằm xuống. Tôi không tự hỏi lý do những chiếc gương bị vỡ, còn một chiếc bị mang đi. Tôi biết tại sao bà đã làm điều đó. Tự hào cũng là một tội lỗi. Trong con mắt của bà, Chris và tôi là những kẻ phạm tội xấu xa nhất. Tất nhiên là để trừng phạt chúng tôi, hai đứa em cũng bị vạ lây, nhưng tôi không thể đoán ra tại sao bà lại mang đồ ăn đến.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Những buổi sáng khác lại trôi qua, với những giỏ đồ ăn được mang đến cho chúng tôi. Bà ngoại không nhìn chúng tôi. Bà giữ ánh mắt lảng tránh và quay người đi ngay ra cửa. Tôi đội một chiếc mũ không vành làm bằng khăn hồng quanh đầu để lộ phần trán phía trước, nhưng nếu bà có nhận thấy thì bà cũng không nói gì. Chúng tôi nhìn bà đến và đi, không hỏi mẹ chúng tôi đang ở đâu, hoặc khi nào thì mẹ vêề. Những kẻ đã bị trừng phạt dễ dàng học được bài học kinh nghiệm, và đừng mở mồm nói trừ phi được hỏi trước. Cả Chris và tôi nhìn bà trừng trừng, mắt ngút ngàn thù hận, giận giữ và căm ghét, hy vọng bà quay người lại và thấy chúng tôi cảm thấy những gì. Nhưng bà không nhìn vào mắt chúng tôi. Và tôi sẽ kêu lên và buộc bà nhìn, buộc bà nhìn hai đứa em sinh đôi, và sẽ thấy chúng gầy như thế nào, mắt chúng trũng sâu như thế nào. Nhưng bà đã không nhìn.
    Nằm trên giường cạnh Carrie, tôi nhìn kỹ bản thân mình và nhận ra tôi đã tạo ra tất cả những điều tồi tệ này hơn là nó sẽ xảy ra. Giờ Chris, người đã từng lạc quan vui vẻ lại trở thành một kẻ u sầu giống như tôi. Tôi muốn anh ấy trở lại là chính anh ấy hồi xưa, luôn mỉm cười thông thái, nghĩ ra những điều tốt nhất trong những sự việc tồi tệ nhất.
    Anh ấy ngồi cạnh bạn trang điểm với nắp bàn được đậy xuống và những quyển sách y mở ra trước mặt. Vai anh ấy chùng xuống. Anh ấy không đọc, hay viết những dòng ghi chú. Chỉ ngồi đó mà thôi.
    - Anh Chris - Tôi nói và ngồi dậy để chải đầu - Theo ý kiến của anh thì có bao nhiêu phần trăm cô gái trẻ trên thế giới đi ngủ với mái tóc sạch, bóng mượt và thức dậy thành một cô gái hắc ín?
    Anh ấy quay lại, nhìn tôi đầy ngạc nhiên vì tôi nhắc đến cái ngày khủng khiếp đó.
    - À - anh ấy dài giọng - theo ý kiến của anh, anh nghĩ em là người duy nhất.
    - Ô, em không biết về điều đó. Anh có nhớ khi họ rải nhựa asphalt trên đường phố của chúng ta không? Mary Lou Baker và em đã lấy một ống lớn thứ nhựa đó và chúng em đã làm những đứa trẻ nhựa đường và đặt những chiếc giường đen vào những ngôi nhà đen và người phụ trách đội sửa đường tới và đuổi chúng em đi.
    - Phải - anh ấy tán đồng - Anh nhớ là em về nhà người bẩn thỉu, và em có một cục nhựa đường trong mồm, em nhai để làm răng trắng hơn. Kỳ thật, Cathy, tất cả những gì em làm lúc đó là nhổ ra một đống đen sì.
    - Có một điều hay về căn phòng này là chúng ta không phải tới bác sĩ nha khoa hai lần một năm - Anh ấy nhìn tôi buồn cười - Và một điều tốt nữa là có quá nhiều thời gian! Chúng ta đã chơi xong cuộc đấu cờ Monopoly. Người thua cuộc phải giặt quần áo lót của mọi người trong bồn tắm.
    Trời, anh ấy là thế đó! Anh ấy ghét phải cúi người xuống bồn tắm, quỳ gối trên gạch cứng, giặt đồ của anh ấy và Cory.
    Chúng tôi bày trò chơi ra, chia tiền và tìm đứa em. Cả hai đã biến mất! Có nơi nào để đi trừ tầng áp mái nhỉ? Chúng không bao giờ lên đó mà không có chúng tôi đi cùng, và phòng tắm thì rỗng không. Rồi tôi nghe thấy những tiếng ríu rít nho nhỏ sau chiếc tivi.
    Chúng ở đó, chúi vào một góc sau chiếc tivi, ngồi và chờ đợi những con người nhỏ bé bên trong tivi bước ra.
    - Chúng em nghĩ có thể mẹ ở trong đó - Carrie giải thích.
    - Em nghĩ em sẽ lên gác và múa - Tôi nói, rời khỏi giường và tiến tới chỗ phòng để đồ.
    - Cathy! Thế còn cuộc đấu của chúng ta?
    Tôi quay nửa người lại.
    - Ô, anh chỉ thắng thôi. Quên cuộc đấu đó đi!
    - Đồ hèn nhát! - Anh ấy chế nhạo, giống như mọi khi - Thôi nào, chơi đi! - Anh ấy nhìn rất lâu và nghiêm khắc vào hai đứa em, chúng luôn đóng vai chủ nhà băng của chúng tôi - Và lần này không được ăn gian đâu nhé - Anh ấy nghiêm khắc cảnh cáo - Nếu anh bắt gặp một đứa nào đẩy tiền của Cathy khi các em nghĩ anh không nhìn, thì anh sẽ ăn tất cả bốn chiếc bánh bột ngọt này!
    Tôi sợ anh ấy sẽ làm vậy! Những chiếc bánh bột ngọt là món ngon nhất trong các bữa ăn của chúng tôi và chúng tôi để dành cho bữa tráng miệng lúc tối. Tôi ngồi phịch xuống sàn, bắt chéo chân, và bận bịu suy nghĩ những cách chơi khôn ngoan hơn để mua được những tài sản tốt nhất, những con đường sắt, các trang trại, và tôi sẽ có những ngôi nhà đó trước, rồi đến các khách sạn. Anh ấy sẽ thấy ai làm tốt việc này hơn anh ấy.
    Chúng tôi chơi hàng giờ liền, chỉ dừng lại để ăn hoặc đi vào phòng tắm. Khi hai đứa em chán chơi đóng vai chủ nhà băng, chúng tôi tự đếm tiền, nhìn nhau chăm chú để xem có ai ăn gian không. Chris còn bị giam cầm vì thua nợ, phải vay hai trăm đôla, Quỹ cứu tế phải trợ cấp cho anh ấy, anh ấy còn phải trả thuế thừa kế... vậy mà cuối cùng anh ấy vẫn thắng!
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Cuối tháng Tám, một đêm Chris bước tới chỗ tôi và thì thầm vào tai tôi:
    - Hai đứa em ngủ say rồi. Và ở đây nóng quá. Có phải là tuyệt vời không nếu chúng ta có thể đi bơi?
    - Đi đi, để em yên, anh biết chúng ta không thể đi bơi mà - Tất nhiên, tôi vẫn dỗi vì luôn thua trò Monopoly.
    Bơi ư, thật là một ý nghĩ ngu ngốc. Thậm chí nếu chúng tôi có thể, tôi không muốn chơi bất cứ môn gì mà anh ấy rất giỏi, bơi chẳng hạn.
    - Thế chúng ta sẽ bơi ở đâu? Trong bồn tắm ư?
    - Ở trong chiếc hồ mà mẹ đã nói với chúng tôi. Nó không xa đây lắm - Anh ấy thì thầm - Dù sao chúng ta nên tập việc xuống mặt đất với sợi dây chúng ta đã làm, phòng trường hợp hoả hoạn xảy ra. Giờ chúng ta khoẻ hơn rồi. Chúng ta có thể dễ dàng xuống mặt đất và chúng ta sẽ không đi lâu đâu - Anh ấy tiếp tục nài nỉ, như thể sự tồn tại của anh ấy phụ thuộc vào việc thoát khỏi ngôi nhà này, chỉ để chứng minh chúng tôi có thể làm mọi thứ.
    - Hai em có thể thức dậy và thấy chúng ta đi mất.
    - Chúng ta sẽ để lại một mẩu giấy trên cửa phòng tắm, nói với chúng là chúng ta ở trên tầng áp mái. Và hơn nữa, từ giờ tới sáng chúng chẳng thức dậy đâu, kể cả chỉ để đi vào phòng tắm.
    Anh ấy tranh luận và nải nỉ cho tới khi tôi bị thuyết phục. Chúng tôi đi lên gác và bước ra mái nhà nơi anh ấy buộc chặt chiếc thang dây và ống khói phía sau ngôi nhà. Trên mái nhà có tám ống khói.
    Thử từng nút buộc một, Chris chỉ dẫn cho tôi.
    - Sử dụng những nút lớn như một bậc thang. Bám tay ở ngay trên nút buộc phía trên. Từ từ bước xuống, phải cảm thấy chân ở nút buộc tiếp theo, và phải chắc chắn là dây ở giữa hai chân em để không tuột và rơi xuống.
    Mỉm cười một cách tin tưởng, anh ấy giữ lấy sợi dây và lần xuống tới rìa mái nhà. Lần đầu tiên chúng tôi xuống mặt đất sau hơn hai năm sống ở đây.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    MÙI VỊ CỦA THIÊN ĐƯỜNG
     
    Từ từ, cẩn thận, tay nối tay, chân nối chân, Chris hướng dần xuống mặt đất trong khi tôi nằm dán bụng gần rìa mái nhà nhìn anh ấy hạ dần độ cao. Mặt trăng ló ra và chiếu lấp lánh khi anh ấy giơ tay lên và vẫy, tín hiệu của anh ấy để tôi xuống. Tôi đã nhìn cách anh ấy trèo, do vậy tôi có thể bắt chước phương pháp của anh ấy. Tôi tự nhủ không khác gì việc đánh đu trên những chiếc dây treo lên xà tầng áp mái. Những nút buộc to và chắc chắn, và chúng tôi đã sáng suốt khi làm những nút buộc cách xa khoảng một mét rưỡi. Anh ấy bảo tôi đừng có nhìn xuống khi rời mái nhà, để chú tâm vào việc đặt chân một cách chắc chắn vào nút buộc phía dưới khi thả chân kia để tìm nút buộc kế tiếp. Chưa đầy mười phút, tôi đã đứng trên mặt đất cạnh Chris.
    - Oa! - Anh ấy thì thầm, ôm chặt tôi - Em làm giỏi hơn anh.
    Chúng tôi đang đứng ở khu vườn sau của lâu đài Foxworth, nơi tất cả các căn phòng đều không có ánh đèn, dù tỏng khu nhà của những người phục vụ phía trên gara lớn, tất cả các cửa sổ đều sáng đèn.
    - Dẫn đường nào, đi bơi thôi - Tôi khẽ nói - Nếu anh biết đường.
    Chắc chắn, anh ấy biết đường mà. Mẹ đã kể với chúng tôi rằng mẹ và các bác thường trốn đi và bơi với những người bạn của họ như thế nào.
    Anh ấy cầm tay tôi khi chúng tôi nhón chân rời khỏi ngôi nhà lớn. Thật là lạ lùng khi được ở bên ngoài, trên mặt đất, trong một đêm mùa hè ấm áp, để đứa em trai và đứa em gái bé nhỏ của chúng tôi lại trong một căn phòng bị khóa. Khi chúng tôi đi qua một cây cầu nhỏ dành cho người đi bộ và biết giờ chúng tôi đã ra khỏi vương quốc Foxworth, chúng tôi cảm thấy hạnh phúc, gần như là tự do. Chúng tôi vẫn phải thận trọng và không để bất cứ ai thấy mình. Chúng tôi chạy tới cánh rừng và tới chiếc hồ nơi mẹ đã kể.
    Lúc chúng tôi rời khỏi mái nhà là mười giờ tối và lúc chúng tôi tìm thấy một hồ nước nhỏ được cây cối bao quanh thì là mười rưỡi. Chúng tôi sợ rằng những người khác sẽ tới đây trước và khiến chúng tôi phải ấm ức quay lại, nhưng mặt nước hồ vẫn phẳng lặng, không gợn sóng vì gió, vì những người đến tắm hay những người bơi thuyền.
    Dưới ánh trăng, dưới bầu trời lấp lánh sao, tôi nhìn mặt hồ và nghĩ mình chưa bao giờ thấy mặt nước đẹp như thế này, hay cảm thấy một đêm tràn ngập cảm giác say mê như thế này.
    - Chúng ta sẽ không mặc quần áo chứ? - Chris hỏi, nhìn tôi một cách lạ lùng.
    - Không. Chúng ta sẽ bơi trong bộ đồ lót.
    Rắc rối là, tôi không có một chiếc áo lót nào. Nhưng giờ chúng tôi đang ở đây, sự thẹn thùng ngốc nghếch không ngăn cản tôi vui mừng trước mặt nước tràn ngập ánh trăng.
    - Ai bơi sau là trứng thối nhé! - Tôi kêu lên. Và tôi cởi đồ, chạy tới một chiếc cầu ngắn. Nhưng khi tới một đầu cầu, thế nào đó tôi nghĩ nước chắc phải lạnh lắm và ngần ngừ dừng lại. Tôi thận trọng thò một ngón chân xuống nước và nước quả là giá lạnh! Tôi quay lại nhìn Chris, anh ấy đã tháo đồng hồ và quẳng nó sang một bên, và giờ anh ấy chạy nhanh tới chỗ tôi. Nhanh quá mức, trước khi tôi lấy dũng khí lao đầu xuống nước, thì anh ấy đã tới sau lưng tôi và gạt tôi ra! Tôi lao ùm xuống nước, ướt sũng từ đầu đến chân.
    Tôi rùng mình khi nhô đầu lên khỏi mặt nước và ngó quanh tìm Chris. Rồi tôi thấy anh ấy trườn lên một tảng đá và phút chốc anh ấy đứng im lìm. Anh ấy giơ hai tay lên và lao đầu xuống nước duyên dáng như một con thiên nga. Tôi thở dồn. Nếu mà nước không sâu? Nếu mà anh ấy va vào đáy hồ và gãy cổ hoặc lưng?
    Và rồi, và rồi... anh ấy không ngoi lên mặt nước! Ôi, Chúa ơi... anh ấy chết rồi, chết đuối rồi!
    - Anh Chris - Tôi gọi, thổn thức và bắt đầu bơi tới nơi anh ấy biến mất dưới làn nước lạnh.
    Đột nhiên, tôi bị tóm chân! Tôi kêu lên và chìm xuống, bị Chris dìm xuống. Anh ấy đạp chân thật mạnh và lôi cả hai lên trên mặt nước và chúng tôi bật cười, tôi té nước vào mặt anh ấy vì đã bày trò lừa gạt này.
    - Thế có tốt hơn là bị nhốt trong căn phòng nóng bức chết tiệt đó không? - Anh ấy hỏi, bơi xung quanh như một người phát điên, mê sảng, hung dữ và điên cuồng! Như thể một chút tự do này đã tác động tới đầu óc anh ấy như một thứ rượu vang mạnh và anh ấy đã bị say. Anh ấy bơi thành vòng tròn quanh tôi, cố tóm chân tôi và dìm tôi xuống. Nhưng giờ tôi đã khôn ra rồi. Anh ấy đạp nước và bơi ngửa, bơi ếch, bơi trườn, bơi nghiêng và đọc tên những động tác bơi của anh ấy - Đây là bơi trườn sấp - Anh ấy nói khi biểu diễn, phô diễn những động tác kỹ thuật mà trước đây tôi chưa từng thấy.
    Anh ấy ngoi lên sau một cú lao xuống nước và đạp nước khi hát "Hãy múa đi, nàng vũ nữ, hãy múa đi" - và té nước vào tôi khi tôi té nước vào anh ấy - "và quay tròn theo nhịp với trái tim đau đớn..." - và rồi anh ấy ôm tôi trong tay, cười, kêu la, chúng tôi đánh nhau, điên khùng vì lại được là trẻ con. Anh ấy bơi thật giỏi, giống như nhảy múa vậy. Đột nhiên tôi thấy mệt mỏi, mệt mỏi hết sức, đến nỗi tôi cảm thấy kiệt quệ như một chiếc giẻ lau bát sũng nước. Chris vòng tay ôm tôi và giúp tôi lên bờ.
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Cả hai chúng tôi ngả lưng trên bờ cỏ và trò chuyện.
    - Bơi thêm một lần nữa, rồi về với hai em - Anh ấy nằm ngửa trên bờ cỏ cạnh tôi. Cả hai chúng tôi nhìn lên bầu trời đầy những ngôi sao nhấp nháy, và mặt trăng non đang chiếu ánh sáng bạc, ẩn hiện, và chơi trò trốn tìm với những đám mây.
    - Nếu chúng ta không thể quay lên mái nhà thì sao?
    - Chúng ta sẽ làm được, vì chúng ta phải làm.
    Đó là ông anh Christopher Doll của tôi, người lạc quan bề ngoài, đang nằm ườn bên cạnh tôi, người ướt sũng và lấp lánh nước, tóc xoã xuống trán. Mũi anh ấy giống như mũi bố, cặp môi đầy đặn của anh ấy có đường nét rất đẹp và không cần phải trề ra để gợi cảm, cằm vuông chẻ, mạnh mẽ, ngực bắt đầu rộng hơn.
    Những chú chim làm tổ trên những cành cây. Chúng gây ra những tiếng chiêm chiếp khe khẽ vì một lý do nào đó khiến tôi nghĩ đến hai đứa em sinh đôi và điều này khiến tôi thấy buồn và rơm rớm nước mắt.
    Những chú đom đóm bay qua bay lại và lập loè những chiếc đèn màu xanh của chúng, truyền tín hiệu của con đực cho con cái, hay ngược lại.
    - Anh Chris, con đực phát sáng hay con cái?
    - Anh không rõ lắm - Anh ấy nói dường như không quan tâm - Anh nghĩ cả hai đều phát sáng, nhưng con cái nằm trên mặt đất phát tín hiệu, trong khi con đực lượn quanh tìm con cái.
    - Ý anh là anh không rõ về mọi thứ, anh, kẻ biết tuốt mọi thứ cơ mà?
    - Cathy, đừng cùn thế. Anh không biết về tất cả mọi thứ và còn lâu mới được thế - Anh ấy quay đầu và gặp mắt tôi, mắt chúng tôi dán vào nhau và không ai có thể nhìn đi nơi khác.
    Những làn gió nhẹ từ phía Nam thổi tới đùa nghịch mái tóc tôi và làm khô những giọt nước đọng trên khuôn mặt tôi. Tôi cảm thấy chúng lay động như những nụ hôn nhẹ, và tóc tôi lại muốn kêu lên, chẳng vì lý do gì cả, ngoại trừ đêm thật ngọt ngào, thật lãng mạn, và tôi đang ở tuổi khát khao mãnh liệt. Và những làn gió nhẹ thầm thì những lời yêu thương bên tai tôi... những lời mà tôi sợ rằng sẽ chẳng có ai nói. Đêm thật đáng yêu dưới những tán cây, gần mặt nước lóng lánh ánh trăng, và tôi thở dài. Tôi cảm thấy trước đây mình đã từng ở đây, trên bờ cỏ gần hồ nước. Ôi, những suy nghĩ giống như những con đom đóm dập dờn, những con muỗi vo ve vo ve, ở một nơi nào đó vẳng tiếng cú kêu, tiếng tôi nhớ ngay đến đêm đầu tiên chúng tôi tới đây như những kẻ lẩn tránh, ẩn náu khỏi thế giới không muốn có chúng tôi.
    - Chris, anh gần mười bảy tuổi rồi, bằng tuổi bố khi lần đầu tiên bố gặp mẹ.
    - Còn em thì mười bốn tuổi, bằng tuổi mẹ khi đó - Anh ấy nói giọng khàn khàn.
    - Anh có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?
    Anh ấy do dự, ngẫm nghĩ... theo cách của anh ấy, không phải cách tôi nghĩ.
    - Anh không phải là chuyên gia về vấn đề đó. Anh biết hồi học ở trường, anh đã thấy một cô gái xinh xắn và cảm thấy yêu cô ấy ngay. Rồi khi bọn anh nói chuyện, anh cảm thấy cô ta là một kẻ ngu ngốc thì anh chẳng cảm thấy bất cứ cái gì về cô ta nữa. Nhưng nếu vẻ đẹp của cô ấy đi cùng với các đức tính quý khác, anh nghĩ mình có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên, dù anh đã đọc được rằng kiểu tình yêu đó chỉ là sự hấp dẫn tự nhiên mà thôi.
    - Anh có nghĩ là em ngu ngốc không?
    Anh ấy nhoẻn cười và giơ tay vuốt má tôi.
    - Không đâu, và anh hy vọng em không nghĩ mình như vậy, bởi vì em không phải như vậy. Rắc rối của em, Cathy à, là em có quá nhiều tài năng, em muốn là mọi người và điều đó là không thể.
    - Làm sao mà anh biết em muốn trở thành một ca sĩ và một nghệ sĩ chứ?
    Anh ấy khe khẽ bật cười.
    - Cô gái ngốc nghếch, em luôn vận động chín mươi phần trăm thời gian, và hát một mình khi em cảm thấy hài lòng, không may là, điều đó không thường xuyên lắm.
    - Anh thường hay hài lòng chứ?
    - Không.
    Vậy chúng tôi nằm, im lặng, thỉnh thoảng nhìn thứ gì đó thu hút sự chú ý của chúng tôi, giống như những con đom đóm gặp nhau trên bờ cỏ và tự tình, và những chiếc lá rì rầm, những đám mây bềnh bồng, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. Đêm dường như bị mê hoặc và khiến tôi lại nghĩ đến thiên nhiên và tất cả những cách thức lạ lùng của nó. Dù tôi không hiểu đầy đủ những cách đó, tại sao tôi vẫn mơ như tôi làm lúc này, mỗi khi tôi tỉnh giấc và khao khát một sự đáp ứng mà tôi không bao giờ với tới được.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi lấy làm mừng vì Chris đã thuyết phục được tôi đi tới đây. Thật tuyệt vời khi lại được nằm trên cỏ, cảm nhận làn không khí mát rượi và trong lành, và hơn hết cảm nhận được sống lại.
    - Anh Chris - Tôi mở miệng thận trọng nói, sợ làm hỏng vẻ đẹp của một đêm trăng sao như thế này - Anh nghĩ mẹ đang ở đâu?
    Anh ấy vẫn nhìn vào sao Bắc cực, ngôi sao phương bắc đó.
    - Anh không biết mẹ ở đâu - Cuối cùng anh ấy trả lời.
    - Anh có bất cứ nghi ngờ nào không?
    - Chắc chắn, tất nhiên anh có.
    - Chúng là gì vậy?
    - Mẹ có thể bị ốm.
    - Mẹ không ốm, mẹ chẳng bao giờ ốm cả.
    - Mẹ có thể đang đi công chuyện cho ông ngoại.
    - Thế thì tại sao mẹ không tới và cho chúng ta biết là mẹ sắp đi và khi nào thì mẹ về.
    - Anh không biết - Anh ấy bực bội nói như thể tôi làm hỏng buổi tối của anh ấy, và tất nhiên anh ấy không thể biết được nhiều hơn tôi có thể biết.
    - Chris, anh có tin tưởng và yêu mẹ nhiều như anh đã từng yêu không?
    - Đừng hỏi anh những câu hỏi như thế! Mẹ là mẹ chúng ta. Mẹ là tất cả những gì chúng ta có và nếu em mong anh nằm đây và nói những lời cay nghiệt về mẹ, thì anh sẽ không làm việc đó đâu! Bất cứ mẹ ở đâu đêm nay, mẹ cũng đang nghĩ về chúng ta và mẹ sẽ quay lại. Mẹ có một lý do hoàn toàn chính đáng để đi xa và ở lại đó quá lâu, em có thể hy vọng vào điều đó.
    Tôi không thể nói với anh ấy chỉ xuất hiện khi anh ấy cảm thấy đau đớn, và không phải nỗi đau về thể xác. Tôi muốn xoá đi nỗi đau mà tôi đã gây ra qua những câu hỏi của mình.
    - Anh Chris, ở trên tivi, những cô gái bằng tuổi em, và những chàng trai bằng tuổi anh, họ bắt đầu hò hẹn. Anh có biết phải hành động như thế nào trong một cuộc hẹn không?
    - Chắc chắn, anh đã xem quá nhiều trên tivi.
    - Nhưng xem không giống như làm.
    - Nó vẫn cho em những ý tưởng chung vêề việc phải làm gì và phải nói gì. Và ngoài ra, em còn quá nhỏ để hẹn hò với bọn con trai.
    - Giờ để em cho anh biết một điều, ông Bộ não lớn ạ, một cô gái ở tuổi em thực sự già dặn hơn một cậu con trai ở tuổi anh một tuổi.
    - Em điên rồi!
    - Điên ư? Em đọc điều đó trong một bài viết trong tạp chí, được một chuyên gia về vấn đề đó viết, một bác sĩ tâm lý - Tôi nói, nghĩ rằng chắc chắn anh ấy bị gây ấn tượng - Ông ấy nói con gái trưởng thành về lý trí nhanh hơn con trai nhiều.
    - Tác giả của bài viết đó đã đánh giá tất cả loài người bằng sự thiếu trưởng thành của chính ông ta.
    - Chris, anh nghĩ mình biết mọi thứ, còn không ai biết mọi thứ cơ đấy!
    Anh ấy quay đầu gặp mắt tôi và cau mặt, như anh ấy thường làm như vậy.
    - Em đúng - Anh ấy hài lòng tán thành - Anh chỉ biết điều anh đọc được, và điều anh cảm thấy trong lòng khiến anh bối rối như bất cứ một cậu học sinh lớp một nào. Anh phát điên với mẹ vì điều mẹ đã làm, anh cảm thấy có quá nhiều thứ khác quá, và anh không có một người đàn ông để trò chuyện về những chuyện đó - Anh ấy chống một khuỷu tay lên để nhìn xuống khuôn mặt tôi - Anh mong tóc em không phải mất nhiều thời gian để mọc lại. Giờ anh ước giá mình không dùng chiếc kéo đó... dù gì, làm chuyện đó chẳng có gì hay ho cả.
    Thật tốt hơn khi anh ấy không nói một điều gì khiến tôi nghĩ về lâu đài Foxworth. Tôi chỉ muốn nhìn lên bầu trời và cảm nhận bầu không khí trong lành trên làn da ẩm ướt của mình. Bộ pyjama của tôi là loại vải phin nõn trắng mỏng, rải rác những đoá hoa hồng và được viền đăng ten. Chúng dính vào người tôi như một lớp da thứ hai, bộ đồ cưỡi ngựa của Chris cũng dính vào người anh ấy.
    - Giờ chúng ta phải đi thôi, anh Chris.
    Anh ấy ngần ngừ ngồi dậy và chìa một tay ra.
    - Bơi một lần nữa chứ?
    - Không. Chúng ta về thôi.
    Chúng tôi rời khỏi hồ, lặng lẽ, chậm rãi đi qua khu rừng, đắm chìm trong cảm giác được ở ngoài trời, đi trên mặt đất.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Chúng tôi quay lại với bổn phận của mình. Trong thời gian dài nhất, tôi đứng cạnh chiếc dây chúng tôi đã làm, được buộc chặt vào ống khói tít xa phía trên. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ trèo lên như thế nào, chỉ lo lắng chúng tôi sẽ nhận được gì từ sự trốn thoát ngắn ngủi này khỏi một nhà tù mà chúng tôi lại phải chui vào.
    - Chris, anh có cảm thấy có gì khác không?
    - Có. Chúng ta không làm nhiều lắm trừ việc đi và chạy trên mặt đất, bơi trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng anh cảm thấy dễ sống hơn và hy vọng hơn.
    - Chúng ta có thể bỏ đi nếu chúng ta muốn, ngay đêm nay, và không đợi mẹ quay lại. Chúng ta có thể trèo lên, làm những chiếc dây buộc để đem theo hai em, và trong khi chúng ngủ chúng ta có thể đưa chúng xuống. Chúng ta có thể chạy trốn! Chúng ta sẽ tự do!
                  Anh ấy không trả lời, mà bắt đầu trèo lên mái nhà, tay tiếp tay, hai chân bám chặt chiếc thang vải khi trèo. Ngay khi anh ấy ở trên mái nhà thì tôi bắt đầu trèo lên, vì chúng tôi không tin sợi dây sẽ chịu được trọng lượng của hai người. Trèo lên khó khăn hơn nhiều so với trèo xuống.
    Chân tôi hình như khoẻ hơn tay. Tôi trèo lên nút buộc tiếp theo, và giơ chân phải lên. Đột nhiên chân trái tôi trượt khỏi nơi tôi vừa đặt chân vào và tôi treo lơ lửng, chỉ bám được vào dây bằng đôi tay yếu ớt.
    Tôi thốt ra một tiếng kêu ngắn. Tôi đang ở cách mặt đất hơn sáu mét.
    - Giữ chặt lấy - Chris gọi từ phía trên - Sợi dây nằm ngay giữa hai chân em đó. Tất cả những gì em cần phải làm là kẹp chân thật nhanh.
    Tôi không biết mình đang làm gì. Tất cả những gì tôi có thể làm là tuân theo chỉ dẫn của anh ấy. Tôi kẹp sợi dây giữa hai chân, toàn thân run lẩy bẩy. Sự sợ hãi khiến tôi yếu hơn. Càng ở lâu một chỗ, tôi càng sợ hơn. Tôi bắt đầu thở hổn hển, run run. Rồi những giọt nước mắt chảy ra... những giọt nước mắt con gái ngốc nghếch.
    - Em sắp với được tay anh rồi - Chris gọi - Chỉ thêm vài bước chân nữa thôi là anh có thể với tới chỗ em. Cathy, đừng hoảng sợ! Hãy nghĩ đến hai em cần em như thế nào. Cố lên... cố lên!
    Tôi tự nhủ phải lên bằng một tay, phải với lên một nút buộc khác. Tôi tự nhắc đi nhắc lại với chính mình là tôi có thể làm được thế. Tôi có thể. Bàn chân tôi quá trơn vì bước trên cỏ, nhưng chân của Chris cũng bị trơn mà anh ấy đã cố được. Nếu anh ấy có thể làm được thế, thì tôi cũng có thể làm được.
    Tôi lần trèo lên sợi dây trong nỗi sợ hãi, tới nơi Chris có thể cúi xuống và tóm lấy cổ tay tôi. Khi bàn tay mạnh mẽ của anh ấy tóm được tay tôi, một làn sóng nhẹ nhõm dâng trào trong tôi, lan xuống các ngón tay và ngón chân tôi. Chỉ vày giây anh ấy đã lôi được tôi lên và tôi được ghì trong một vòng tay xiết chặt khi cả hai anh em vừa khóc vừa cười. Khi chúng tôi bò lên mái dốc, vẫn bám chặt lấy sợi dây cho tới khi lên tới chỗ ống khói. Đó là khi chúng tôi rơi vào nơi quen thuộc của mình, toàn thân run lẩy bẩy.
    Ôi, thật mỉa mai thay, chúng tôi thật vui mừng khi quay lại được!

Chia sẻ trang này