1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bông hoa trên tầng áp mái - Virginia Andrews

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 24/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi nhìn Chris, lo lắng không biết có nên nói điều này ra không. Anh ấy không thể chần chừ lần này và tìm một lý do để ở lại... do đó tôi nói ra mối ngờ vực của mình. Anh ấy vẫn tiếp tục gẩy đàn, rõ ràng không bị cản trở mảy may.
    - Phút giây anh thấy bà ở đó, ý nghĩ đó đã loé lên trong óc anh - Anh ấy nói - Anh biết bà ta đặt lòng tin vào người quản gia, ông John đó, và có lẽ bà sẽ để ông ta chờ dưới chân cầu thang. Để ông ta thử xem, không gì và không ai sẽ ngăn được chúng ta rời khỏi đây vào sáng sớm mai!
    Nhưng những ám ảnh về bà ngoại và người quản gia của bà đợi dưới chân cầu thang không biến mất và để tôi yên. Để Carrie ngủ trên giường, để Chris ngồi trên ghế xích đu và bập bùng cây guitar, tôi bước lên tầng áp mái để nói lời tạm biệt.
    Bước thẳng tới chỗ bóng đèn đung đưa, tôi dừng lại và nhìn quanh. Những suy nghĩ của tôi vụt hiện về ngày đầu tiên chúng tôi lên đây... Tôi thấy chúng tôi, bốn anh em, tay nắm tay, nhìn quanh, bị áp đảo bởi căn gác khổng lồ và những đồ đạc ma quái, những hòm rương bụi bặm chất đống. Tôi thấy Chris trèo lên cao, thử thách cuộc đời mình để treo hai chiếc đu cho Cory và Carrie chơi. Tôi tha thẩn bước vào phòng học, nhìn những chiếc bàn nơi hai đứa em ngồi học đọc học viết. Tôi không nhìn chiếc đệm cũ hoen ố bốc mùi để hình dung cảnh chúng tôi tắm nắng ở đó. Chiếc đệm đó đã có những ký ức khác trong đầu tôi. Tôi nhìn những bông hoa có nhuỵ lấp lánh, con ốc sên méo mó, con giun tím đe doạ, những chữ Chris và tôi đã viết, và khung cảnh lạ thường của khu vườn của chúng tôi và những mớ hỗn độn, tôi thấy mình đang múa một mình, luôn một mình, trừ lúc Chris đứng ở chỗ khuất nhìn, làm anh ấy đau, tôi cũng đau. Và khi tôi nhảy waltz với Chris, tôi đã biến anh ấy thành một người khác.
    Anh ấy gọi với tên.
    - Đến lúc đi rồi, Cathy.
    Tôi vội chạy lại phòng học. Trên bảng đen tôi viết những chữ rất to bằng phấn trắng:
    Chúng tôi đã sống trong tầng áp mái này
    Christopher, Cory, Carrie và tôi
    Giờ chỉ còn lại ba người
    Tôi ký tên mình và đề ngày vào. Trong tâm khảm, tôi biết linh hồn của bốn chúng tôi sẽ lấn át tất cả những linh hồn trẻ con khác lang thang trong căn phòng học. Tôi để lại một điều bí ẩn để ai đó giải đáp trong tương lai.
    Với Mickey trong chiếc túi giấy cùng với hai chiếc bánh bột ngọt bị trộn thuốc độc đặt trong túi áo, Chris dùng chiếc chìa khoá gỗ và mở cánh cửa nhà tù của chúng tôi lần cuối. Chúng tôi sẽ phải chiến đấu với tử thần nếu bà ngoại và người quản gia đợi ở bên dưới. Chris xách hai vali đựng đầy quần áo và các của cải khác của chúng tôi và trên vai anh ấy treo cây đàn guitar và banjo yêu thích của Cory. Anh ấy dẫn đường đi theo các hành lang tới cầu thang phía sau nhà. Carrie được tôi bế, nửa thức nửa ngủ. Nó chỉ nặng hơn đôi chút so với cái đêm chúng tôi dẫn nó lên cũng chiếc cầu thang này hơn ba năm trước. Hai chiếc vali mà anh trai tôi xách cũng chính là hai chiếc vali mà mẹ phải xách vào cái đêm khủng khiếp cách đây đã lâu, khi chúng tôi còn nhỏ, thật đáng yêu và đầy lòng tin tưởng.
    Hai chiếc túi nhỏ được ghim vào bên trong quần áo chúng tôi giữ tiền ăn trộm từ phòng mẹ, được Chris chia đều phòng trường hợp một điều gì đó không dự tính trước tách rời tôi và Chris, khi đó không ai trong chúng tôi sẽ lâm vào cảnh không xu dính túi. Còn Carrie chắc chắn sẽ ở cùng một trong hai chúng tôi. Trong hai chiếc vali là những đồng xu nặng, cũng được chia hai túi đều nhau.
    Cả Chris và tôi nhận rõ những gì đang đợi chúng tôi bên ngoài. Chúng tôi không xem tivi quá nhiều mà không học được rằng những kẻ nói dối vô lương tâm luôn chờ những kẻ ngây thơ ngu ngốc. Chúng tôi còn trẻ và không tự vệ được, ốm yếu, mệt mỏi, nhưng không còn là những kẻ ngây thơ hay ngu ngốc nữa.
    Tim tôi ngừng đập khi chờ Chris mở cửa sau, sợ bất cứ lúc nào một ai đó sẽ chặn chúng tôi lại. Anh ấy bước ra, mỉm cười với tôi.
    Trời bên ngoài giá lạnh. Những mảng tuyết tan trên mặt đất. Chẳng mấy tuyết sẽ lại rơi. Bầu trời xám xịt báo trước điều đó. Nhưng nó vẫn lạnh hơn trên căn gác. Mặt đất như mềm ra dưới chân chúng tôi. Đó là cảm giác lạ lùng sau khi đi lại nhiều năm trên những sàn gỗ cứng. Tôi vẫn không cảm thấy an toàn, vì ông John có thể đuổi theo... bắt chúng tôi trở lại, hoặc cố làm việc đó.
    Tôi ngẩng đầu lên để hít làn không khí vùng núi lạnh và tinh khiết. Nó giống nhưmột thứ rượu vang óng ánh khiến người ta ngất ngây. Đi một quãng đường ngắn, tôi vẫn bế Carrie trong tay. Rồi tôi đặt nó đứng xuống. Nó loạng choạng không vững, nhìn quanh, có vẻ hoang mang và không định hướng. Nó hắt hơi, quệt chiếc mũi đỏ giờ quá nhỏ. Ô... liệu nó đã bị nhiễm lạnh quá nhanh như vậy ư?
    - Cathy - Chris gọi - Hai em phải nhanh lên. Chúng ta không có nhiều thời gian, và đây là một con đường dài. Hãy bế Carrie khi nó mệt.
    Tôi nắm bàn tay nhỏ bé của nó và kéo đi cùng.
    - Hít vào, thở sâu, Carrie. Trước khi em biết điều đó, không khí trong lành, thức ăn ngon và mặt trời sẽ làm em cảm thấy lại khoẻ mạnh.
    Khuôn mặt xanh xao bé nhỏ của nó nghiêng sang tôi, cuối cùng có phải hy vọng đã làm lấp lánh đôi mắt nó?
    - Chúng ta đang đi gặp Cory hả chị?
    Câu hỏi đầu tiên mà nó hỏi kể từ cái ngày bi thảm đó khi chúng tôi biết rằng Cory đã chết. Tôi không thể nói không. Tôi cũng không thể tước đi tia hy vọng đó.
    - Cory đang ở một nơi rất xa chỗ này. Em có nghe không khi chị nói rằng chị đã thấy bố trong một khu vườn đẹp? Em có nghe thấy không khi chị nói bố đón Cory vào vòng tay bố và giờ bố đang trông nom nó? Họ đang đợi chúng ta và một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại họ, nhưng sẽ phải là một thời gian dài, rất dài nữa.
    - Nhưng chị Cathy - Nó kêu lên, nhăn trán - em Cory sẽ không thích khu vườn đó nếu em không có ở đó, và nếu Cory quay lại tìm chúng ta, em ấy sẽ không biết chúng ta đang ở đâu.
    Vẻ nghiêm nghị đó khiến mắt tôi dâng đầy nước. Tô bế nó lên và định ôm nó, nhưng nó vùng vẳng để được đứng xuống và lùi lại, quay người nhìn quanh và có thể nhìn lại ngôi nhà lớn mà chúng tôi vừa rời khỏi.
    - Đi nào, Carrie, nhanh lên nào! Cory đang nhìn chúng ta, muốn chúng ta trốn thoát! Nó đang quỳ gối, cầu Chúa cho chúng ta sẽ trốn thoát trước khi bà ngoại cử ai đó bắt chúng ta về và lại nhốt chúng ta.
    Chúng tôi lẽo đẽo đi sau Chris dọc theo con đường sắt uốn lượn, anh ấy bước rất nhanh. Và vì tôi biết anh ấy sẽ dẫn chúng tôi đi không chệch đường tới chiếc ga xép nhỏ chỉ có một mái tôn được bốn chiếc cột gỗ đỡ và còn có một chiế ghế xanh lung lay nữa.
    Ánh mờ mờ của bình minh ló qua một ngọn núi, xuyên qua một màn sương buổi sáng xuống thấp. Bầu trời chuyển màu hồng xanh khi chúng tôi tiến tới gần ga xép hơn.
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Nhanh lên, Cathy - Chris giục - Nếu chúng ta lỡ chuyến tàu này, chúng ta sẽ phải đợi cho tới lúc bốn giờ.
    Ôi, Chúa ơi! Chúng tôi không thể lỡ chuyến tàu đó! Nếu chúng tôi bị lỡ, bà ngoại có thể có đủ thời gian để bắt chúng tôi lại.
    Chúng tôi thấy một chiếc xe thư với một người đàn ông cao gầy đứng gần những túi đựng thư trên mặt đất. Ông ta bỏ mũ ra, để lộ mái tóc đỏ. Ông ta mỉm cười cởi mở về phía chúng tôi.
    - Các cháu đi sớm thế - Ông ta nói vẻ hồ hởi - Đang trên đường tới Charlottesville à?
    - Vâng. Chúng cháu đang trên đường tới Charlottesville - Chris trả lời vẻ nhẹ nhõm, anh ấy đặt hai chiếc vali xuống.
    - Cô bé xinh đẹp kia - người đưa thư cao gầy nói, liếc nhìn với vẻ thương hai Carrie lúc này đang sợ sệt bám lấy váy tôi - Nhưng nếu các cháu không phiền vì lời nói của chú thì nó dường như xanh xao quá.
    - Nó đang ốm - Chris khẳng định - Nhưng nó sẽ sớm khoẻ thôi.
    Người đưa thư gật đầu, có vẻ tin.
    - Có vé chứ?
    - Có tiền - Rồi Chris nói thêm một cách khôn ngoan, tỏ vẻ đối với những người lạ ít tin tưởng - Chỉ đủ để trả tiền vé.
    Ngay khi chúng tôi bước lên con tàu sáng hôm đó, nhằm hướng Charlottesville, chúng tôi thấy lâu đài Foxworth ở tít cao trên sườn đồi. Chris và tôi không rời mắt khỏi nơi đó được, không thể không nhìn chăm chú vào ngôi nhà tù của chúng tôi. Đặc biệt tôi dán mắt vào những cửa sổ tầng áp mái có những nan chớp đen đóng kín.
    Rồi tôi chuyển sang nhìn khu phía Bắc, dán mắt vào căn phòng đầu hồi ở tầng hai. Tôi huých Chris khi chiếc rèm nặng được kéo ra, và bóng bà già to lớn xuất hiện ở đó, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, tìm chúng tôi... rồi biến mất.
    Tất nhiên bà ta có thể thấy con tàu, nhưng chúng tôi biết bà ta không thể thấy chúng tôi, như chúng tôi cũng đã không nhìn thấy những hành khách từ chỗ đó. Tuy nhiên Chris và tôi cũng chúi xuống chỗ ngồi của mình.
    - Không biết bà ta làm gì ở đó sớm vậy? - Tôi thì thầm với Chris - Thông thường bà ta không mang thức ăn cho chúng trước sáu rưỡi sáng mà.
    Anh ấy bật cười, có vẻ chua xót.
    - Ồ, chỉ là một cố gắng khác của bà ta để bắt quả tang chúng ta làm một chuyện xấu xa và bị cấm đoán.
    Có lẽ vậy, nhưng tôi muốn biết những suy nghĩ của bà, cảm giác của bà khi bước vào căn phòng đó và thấy trống không, quần áo thì biến mất khỏi phòng chứa đồ và tủ đựng. Và không tiếng nói, không tiếng bước chân chạy xuống, nếu bà gọi.
     
    Ở Charlottesville chúng tôi mua vé xe buýt tới Sarasota, và chúng tôi phải đợi hai giờ để chờ chuyến xe tiếp theo tới miền Nam. Hai giờ đó ông John có thể nhảy vào một chiếc limousine đen và đuổi kịp chuyến tàu chậm đó!
    - Đừng nghĩ về chuyện đó - Chris nói - Em còn không biết là ông ta có biết về chúng tôi hay không mà. Bà ta sẽ là một kẻ ngu ngốc nếu kể cho ông ta, dù ông ta có lẽ đã rình mò đủ để phát hiện ra.
    Chúng tôi nghĩ đến những cách tốt nhất để ông ta không tìm được mình, nếu được cử đi tìm. Chúng tôi cất hai chiếc vali, chiếc guitar và banjo vào một tủ khoá được thuê. Tay trong tay, Carrie ở giữa, chúng tôi đi dọc phố chính của thị trấn đó, nơi chúng tôi biết những người giúp việc của lâu đài Foxworth tới để thăm họ hàng vào ngày nghỉ, đi mua sắm, xem phim và giải trí theo cách khác. Nếu hôm nay là thứ Năm, chúng tôi sẽ sợ thực sự. Nhưng hôm nay lại là Chủ nhật.
    Chắc trông chúng tôi phải giống như những vị khách từ một hành tinh khác trong những bộ quần áo kềnh càng, những đôi giày đế mềm, tóc cắt vụng về, mặt xanh xao. Nhưng không ai thực sự chú ý đến chúng tôi như tôi đã lo sợ. Chúng tôi được chấp nhận như là một phần của loài người và không kỳ quặc hơn số đông. Thật tốt khi quay lại đám đông con người, mỗi khuôn mặt là một vẻ khác nhau.
    - Không hiểu mọi người vội đi đâu thế nhỉ? - Chris hỏi, khi tôi đang đoán điều này.
    Chúng tôi dừng lại ở một góc phố, do dự. Có lẽ Cory được chôn không xa nơi đây. Tôi muốn đi tìm ngôi mộ của nó và đặt hoa lên đó. Một ngày khác chúng tôi sẽ quay lại với những bông hồng vàng, sẽ quỳ gối và nói những lời cầu nguyện. Vì giờ chúng tôi phải đi xa, thật xa và không gây nguy hiểm cho Carrie thêm nữa... phải ra khỏi Virginia trước khi chúng tôi đưa nó tới một bác sĩ.
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Lúc đó Chris lôi chiếc túi giấy có con chuột chết và những chiếc bánh bột ngọt từ túi áo jacket của anh ấy ra. Cặp mắt nghiêm nghị của anh ấy gặp mắt tôi. Anh ấy cầm chiếc túi trước mặt tôi, nhìn vẻ mặt tôi và hỏi bằng mắt.
    Chiếc túi giấy đó tượng trưng cho quá nhiều. Tất cả những năm tháng bị mất mát của chúng tôi, sự giáo dục bị mất mát, bạn chơi và bạn học, những ngày tháng chúng tôi chỉ biết cười thay vì khóc. Chiếc túi đó chứa tất cả sự buồn giận, bẽ bàng của chúng tôi, sự cô đơn chất ngất, cộng với những sự trừng phạt và thất vọng, và, hơn tất cả, chiếc túi đó tượng trưng cho cái chết của Cory.
    - Chúng ta có thể tới cảnh sát và kể câu chuyện của chúng ta - Christopher nói, trong khi lảng tránh ánh mắt tôi - Mọi người sẽ giúp em. Carrie và em không phải trốn chạy nữa. Hai em có thể được chuyển đến những gia đình nhận con nuôi, hoặc trại trẻ mồ côi. Còn anh, anh không biết...
    Chris chưa bao giờ nói chuyện với tôi trong lúc mắt nhìn đi chỗ khác, trừ phi đang giấu một điều gì đó, một điều đặc biệt phải đợi tới khi chúng tôi thoát khỏi lâu đài Foxworth.
    - Được rồi, anh Chris, chúng ta đã trốn thoát, vậy hãy quên chuyện đó đi. Điều gì anh vẫn giấu chưa kể?
    Đầu anh ấy cúi xuống khi Carrie tiến lại gần hơn và bám lấy váy tôi, dù mắt mở to một cách mê hoặc khi nhìn những dòng xe cộ, và có quá nhiều những người đi ngang qua, một số còn mỉm cười với nó.
    - Đó là mẹ - Chris nói - Hãy nhớ lại khi mẹ nói sẽ làm bất cứ việc gì để giành được sự chấp thuận của ông ngoại để có được thừa kế? Anh không biết mẹ đã thực hiện lời hứa của mình như thế nào, nhưng anh đã nghe những người giúp việc trò chuyện. Cathy, chỉ vài ngày trước khi ông ngoại chết, ông đã bổ sung thêm vào di chúc. Nó viết rằng nếu chứng minh được mẹ có con với người chồng thứ nhất, mẹ sẽ phải trả lại mọi thứ mẹ được thừa kế, và trả lại mọi thứ mẹ đã mua bằng tiền, kể cả quần áo, nữ trang, các khoản đầu tư, tất cả mọi thứ. Thế chưa hết, thậm chí ông còn víêt vào di chúc rằng nếu mẹ có con trong cuộc hôn nhân lần thứ hai của mẹ, mẹ sẽ mất tất cả mọi thứ. Vậy mà mẹ nghĩ ông đã tha thứ cho mẹ. Ông đã không tha thứ, cũng không quên. Ông tiếp tục trừng phạt mẹ từ nấm mồ của mình.
    Mắt tôi mở lớn vì choáng váng khi tiếp nhận các mẩu vụn vặt này.
    - Anh muốn nói là me...? Chính là mẹ chứ không phải bà ngoại?
    Anh ấy nhún vai, tỏ vẻ lãnh đạm, dù tôi hiểu anh ấy không thể làm được như vậy.
    - Anh đã nghe bà cầu nguyện trên giường. Bà ta thật xấu xa nhưng anh nghi ngờ việc tự tay bà ta bỏ thuốc độc vào bánh bột ngọt. Bà ta mang bánh cho chúng ta và biết chúng ta ăn bánh đó, khi bà ta luôn cảnh cáo chúng ta đừng ăn chúng.
    - Nhưng, anh Chris, đó không thể là mẹ được. Mẹ đang trong tuần trăng mật khi bánh bột ngọt bắt đầu được mang tới.
    Nụ cười của anh ấy trở nên cay đắng, méo mó.
    - Phải. Nhưng chín tháng trước khi di chúc đã được đọc, chín tháng trước khi mẹ đã quay lại. Chỉ có mẹ được lợi từ di chúc của ông ngoại, chứ không phải bà ngoại, bà đã có tiền riêng của mình. Mỗi ngày bà chỉ mang thức ăn đến mà thôi.
    Có rất nhiều câu hỏi mà tôi cần phải hỏi, nhưng Carrie đứng đó, nép sát vào người tôi, đang ngước lên nhìn tôi. Tôi không muốn nó biết Cory đã chết vì một nguyên nhân không tự nhiên. Đó là lúc Chris đặt chiếc túi đựng bằng chứng vào tay tôi.
    - Điều đó là do em quyết định. Em và trực giác của em luôn đúng và nếu anh chịu lắng nghe thì Cory đã sống tới hôm nay.
    Chẳng có gì đáng căm phẫn như sự phản bội vì không yêu thương nữa, và trong đầu tôi kêu la lên đòi trả thù. Phải, tôi muốn thấy mẹ và bà ngoại bị nhốt trong tù , sau những song sắt, bị kết tội giết người có chủ mưu - bốn cái chết, nếu tính cả âm mưu đang tiến hành nữa. Họ chỉ là những con chuột xám trong ***g, bị nhốt như chúng tôi. Quần áo của họ là quần áo tù xám. Không có chuyện đến thẩm mỹ viện hai lần một tuần dành cho mẹ, không trang điểm, không có thợ cắt tỉa móng tay chuyên nghiệp, và chỉ được tắm một lần trong tuần. Thậm chí mẹ còn mất sự riêng tư đối với thân thể mình. Ồ, mẹ phải chịu đựng không có áo lông để mặc, đồ trang sức và những chuyến du thuyền tới vùng biển phương Nam khi mùa đông tới. Sẽ không có một người chồng đẹp trai, yêu thương để cùng nô đùa trên chiếc giường thiên nga lớn đó.
    Tôi ngước lên trời cao người ta bảo có Chúa ở trên đó, liệu tôi có thể cầu Người làm theo cách của Người, làm cân bằng cán cân công lý và đỡ gánh nặng đó khỏi vai tôi không?
    Tôi nghĩ thật là bất công khi Chris đặt tất cả gánh nặng đó lên vai tôi. Tại sao?
    Bởi vì anh ấy đã tha thứ cho mẹ bất cứ chuyện gì, kể cả cái chết của Cory và những nỗ lực của mẹ để giết chết tất cả chúng tôi? Liệu anh ấy có viện lý do là những người làm cha mẹ giống như ông bà ngoại có thể ép mẹ phải làm bất cứ chuyện gì, thậm chí cả giết người? Liệu tất cả tiền trên đời sẽ khiến tôi giết bốn đứa con của mình chăng?
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Những bức tranh vụt loé lên trong đầu tôi, đưa tôi trở lại với những năm tháng trước khi bố chúng tôi chết. Tôi thấy tất cả chúng tôi trong vườn sau nhà, cười đùa và hạnh phúc. Tôi thấy chúng tôi trên bờ biển, chèo thuyền, bơi lội hay trượt tuyết trên núi. Và tôi thấy mẹ trong bếp cố gắng hết mình để nấu ăn thật ngon làm hài lòng tất cả chúng tôi.
    Phải, chắc chắn ông bà ngoại đã biết làm tất cả mọi cách để giết chết tình yêu của mẹ dành cho chúng tôi, họ biết phải làm thế nào. Hoặc là Chris nghĩ, cũng như tôi đang nghĩ, rằng nếu chúng tôi tới cảnh sát và kể lại câu chuyện của mình, khuôn mặt của chúng tôi sẽ bị phơi bày trên trên trang nhất tất cả các tờ báo trong nước? Liệu sự giận dữ của công chúng có bù đắp được những gì chúng tôi đã mất không? Sự riêng tư của chúng tôi, sự cần thiết được ở cùng nhau của chúng tôi? Liệu chúng tôi có thể mất nhau chỉ để trả thù ư?
    Tôi lại ngước lên nhìn trời cao.
    Chúa ơi, Người không viết kịch bản cho những sinh linh bé nhỏ ở bên dưới. Chúng tôi tự viết kịch bản cho mình, với mỗi ngày chúng tôi sống, mỗi lời chúng tôi nói, mỗi suy nghĩ chúng tôi khắc sâu trong óc. Còn mẹ cũng đã viết kịch bản cho mình. Và đó là một kịch bản đáng buồn.
    Mẹ đã từng có bốn đứa con mẹ coi là hoàn hảo về mọi mặt. Giờ mẹ chẳng có đứa nào. Mẹ đã từng có bốn đứa con yêu thương mẹ, và coi mẹ là hoàn hảo về mọi mặt, giờ mẹ chẳng có đứa nào coi mẹ là hoàn hảo nữa. Cũng như mẹ sẽ không muốn có những đứa con khác nữa. Tình yêu đối với những thứ tiền bạc có thể mua được sẽ mãi mãi giữ mẹ trung thành với lời ghi thêm nghiệt ngã trong di chúc của ông ngoại.
    Mẹ sẽ già, còn người chồng của mẹ thì trẻ hơn nhiều. Mẹ sẽ có thời gian để cảm thấy cô đơn và mong ước giá mẹ làm mọi chuyện khác đi. Nếu đôi tay mẹ sẽ không đau đớn để lại được ôm tôi, chúng sẽ đau đớn để ôm Chris, và có lẽ cả cho Carrie nữa... và chắc chắn, một ngày nào đó mẹ sẽ muốn những đứa trẻ mà chúng tôi đã từng là.
    Từ thành phố này, chúng tôi sẽ xuống phía Nam trên một chiếc xe buýt để biến mình thành những người khác. Khi chúng tôi gặp lại mẹ - và chắc chắn số phận sẽ sắp đặt như vậy - chúng tôi sẽ nhìn thẳng vào mắt mẹ rồi quay lưng đi.
    Tôi quẳng chiếc túi vào thùng rác xanh gần nhất, nói lời vĩnh biệt Mickey và cầu xin nó tha thứ về chuyện chúng tôi đã làm.
    - Thôi nào, Cathy - Chris nói, giang rộng đôi tay - Chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra rồi. Hãy vĩnh biệt quá khứ và chào đón tương lai. Và chúng ta đang lãng phí thời gian, khi chúng ta đã lãng phí quá đủ rồi. Chúng ta có tất cả các thứ phía trước, đang chờ đợi chúng ta.
    Những lời nói đúng đó khiến tôi cảm thấy thật, còn sống, tự do! Tự do đủ để quên đi những ý nghĩ trả thù. Tôi bật cười và quay người chạy lại nơi cánh tay anh ấy giang rộng và chờ đợi. Với cánh tay kia, Chris cúi xuống nhấc Carrie lên, anh ấy ghì chặt nó và hôn vào gò má xanh xao của nó.
    - Em có nghe thấy tất cả những chuyện này không, Carrie? Chúng ta đang trên đường tới nơi những bông hoa sẽ nở suốt mùa đông, và thực ra, ở đó hoa sẽ nở quanh năm. Điều đó làm em muốn mỉm cười không?
    Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên đôi môi nhợt nhạt dường như quên mất phải cười như thế nào. Nhưng giờ thế cũng là đủ rồi.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    LỜI KẾT
    Với sự khuây khoả đó tôi đã kể xong những năm tháng nền tảng của chúng tôi, và chúng tôi dựa trên đó để sống tiếp phần đời còn lại.
    Sau khi thoát khỏi lâu đài Foxworth, chúng tôi tạo lập con đường đi của mình, và cố gắng, bằng cách này hay cách khác, luôn đấu tranh để đạt được những mục tiêu của mình.
    Cuộc sống của chúng tôi luôn đầy giông bão, nhưng nó dạy cả Chris và tôi rằng chúng tôi là những người sống sót. Còn đối với Carrie thì khác hẳn. Nó phải được thuyết phục để muốn một cuộc sống mà không có Cory, kể cả khi được những đoá hồng vây xung quanh.
    Nhưng chúng tôi làm thế nào để sống sót, đó lại là một câu chuyện khác.
     
     
  6. doigiayco82

    doigiayco82 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/11/2004
    Bài viết:
    32
    Đã được thích:
    0
    TRUYỆN HAY QUÁ, CUZIN ƠI, MÌNH NGHE NÓI CÂU TRUYỆN NÀY CÒN CÓ PHẦN 2 " NHỮNG BÔNG HOA TRONG GIÓ " PHẢI KHÔNG.
    BẠN CÓ THỂ POST TIẾP CHO MỌI NGƯỜI CÙNG ĐỌC ĐƯỢC KHÔNG
  7. Oliver_Reis

    Oliver_Reis Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2006
    Bài viết:
    416
    Đã được thích:
    0
    Truyện hay quá. Mặc dù mình đã biết nội dung của cả mấy tập (đọc trong wikipedia ) nhưng đọc truyện mới thật sự thấy hay. Cám ơn CuZin nhiều.
  8. fangdi

    fangdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    2.371
    Đã được thích:
    0
    OK,cảm ơn Cuzin đã post truyện nhé.Hy vọng bạn sẽ post tiếp nhiều truyện khác.Thks
  9. quynhnle

    quynhnle Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2006
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn CuZin rất nhiều
    Mong bạn cố gắng post cuốn sau .
    Wish you all the best
  10. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Thanks so much!
    Vì truyện đã hết nên không dám phiền Cuzin mua hộ mình nữa.
    Một câu chuyện khủng khiếp, đó là ý kiến của mình, làm cách nào những đứa trẻ ấy có thể sống với những ký ức như vậy suốt cả cuộc đời? Sao lại có thứ mẹ ấy được nhỉ?
     

Chia sẻ trang này