1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bông hoa trên tầng áp mái - Virginia Andrews

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 24/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
               Mẹ tiếp tục kể.
               - Bố các con chỉ hơn mẹ có ba tuổi. Mẹ nhớ lại lần đầu tiên mẹ gặp bố. Mẹ biết bố sắp tới, một người họ hàng mà mẹ chưa từng gặp hoặc nghe kể, và mẹ muốn tạo một ấn tượng tốt, do đó cả ngày mẹ bận bịu chuẩn bị, cuốn tóc, tắm gội và diện một bộ đồ mà mẹ nghĩ là phù hợp nhất. Mẹ mới mười bốn tuổi và đó là cái tuổi mà một cô gái bắt đầu cảm thấy uy quyền của mình đối với phái nam. Mẹ biết mẹ được hầu hết những người đàn ông và các cậu con trai thấy là đẹp và mẹ cho rằng, theo một cách nào đó, mẹ đã đủ lớn để yêu được rồi.
    Bố các con lúc đó mười bảy tuổi. Lúc đó là vào cuối xuân và bố đứng giữa phòng khách với hai chiếc vali đặt cạnh đôi giày cũ kỹ của mình, quần áo của bố đã sờn cũ và chật so với người. Ông bà ngoại đứng cùng bố, nhưng bố quay người nhìn quanh, nhìn chăm chú mọi thứ, bị hoa mắt bởi sự giàu có được phô bày. Bản thân mẹ chưa bao giờ để ý tới những gì xung quanh mình. Nó có ở đó, mẹ chấp nhận nó như một phần tài sản thừa kế của mình. Và cho tới trước khi mẹ kết hôn và bắt đầu sống một cuộc sống không có của cải, mẹ đã không nhận ra rằng mình lớn lên trong một ngôi nhà khác thường.
                  Các con biết đấy, ông ngoại là một "nhà sưu tầm". Ông mua mọi thứ được xem là tác phẩm nghệ thuật độc nhất không phải vì ông yêu nghệ thuật mà vì ông thích sở hữu những thứ đó. Có lẽ ông thích sở hữu mọi thứ, đặc biệt là những thứ đẹp. Mẹ từng nghĩ mình là một phần trong bộ sưu tập những tác phẩm nghệ thuật của ông... và ông muốn giữ mẹ lại cho riêng mình, không phải để thưởng thức, mà là để không cho những người khác được thưởng thức những gì là của ông.
               Mẹ tiếp tục nói, khuôn mặt đỏ bừng, mắt nhìn xa xôi, dường như mẹ đang quay lại với những ngày tháng lạ lùng đó.
                - Bố các con tới sống với mọi người một cách vô tư, tin tưởng, dịu dàng, không được che chở, chỉ được biết sự ngưỡng mộ thật thà, một tình yêu thánh thiện và một cuộc sống nghèo khổ. Bố từ một ngôi nhà bốn phòng tới sống ở một toà nhà lớn, khổng lồ như thế này khiến mắt bố mở lớn và hoa mắt vì hy vọng và bố nghĩ mình như chuột sa chĩnh gạo, được vào thiên đường nơi hạ giới. Bố nhìn ông bà ngoại các con với tất cả sự biết ơn trong đôi mắt. Ha! Sự hối tiếc trong việc bố đến đây và phải biết ơn vẫn còn là một sự xúc phạm. Vì một nửa những gì bố thấy đáng ra phải là của bố. Ông bà ngoại đã làm tất cả những gì có thể để khiến bố cảm thấy mình như một người họ hàng nghèo khổ.
               Mẹ thấy bố ở đó, đứng dưới những tia nắng mặt trời chiếu vào qua ô cửa sổ, và mẹ dừng lại ở nửa cầu thang. Mái tóc vàng của bố toả hào quang do những tia nắng bạc chiếu. Bố thật đẹp, không phải đẹp trai, mà là đẹp, đó là một sự khác nhau, các con biết đấy. Vẻ đẹp thực sự là vẻ đẹp toả ra từ bên trong và bố các con biết điều đấy.
             Mẹ khẽ gây ra mấy tiếng động khiến bố ngẩng đầu lên và cặp mắt xanh của bố ngời sáng, và mẹ có thể nhớ là chúng đã ngời sáng như thế nào, và rồi khi bố mẹ được giới thiệu với nhau, ánh sáng tắt ngấm. Bố cũng thất vọng như mẹ. Từ ngày đó, với việc mẹ đứng trên cầu thang và bố đứng ở dưới, mọt tia lửa đã thắp sáng giữa bố mẹ, một tia lửa nhỏ ngày càng lớn dần, lớn dần cho tới ngày bố mẹ không thể chối bỏ điều đó.
               Mẹ sẽ không làm các con bối rối khi nói về câu chuyện tình lãng mạn của bố mẹ - Mẹ nói một cách không thoải mái khi tôi cựa quậy còn Chris quay đi để giấu khuôn mặt mình - Nói một cách đầy đủ đó là một tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên dù đôi khi chuyện đó cũng xảy ra. Có lẽ bố đã đủ chín chắn để yêu, giống như mẹ vậy, hoặc có lẽ cả bố lẫn mẹ đều cần một ai đó trao cho mình sự ấm áp và thương yêu. Cả hai anh trai mẹ đã chết bởi tai nạn. Mẹ chỉ có vài người bạn và không ai trong số đó là "đủ tốt" đối với con gái của Malcom Foxworth. Mẹ là hy vọng, là niềm vui của ông, và nếu một người đàn ông mang mẹ đi khỏi ông, đó sẽ là một giá đắt, rất dắt. Do vậy bố và mẹ phải lén lút gặp nhau trong vườn và ngồi trò chuyện hàng giờ, và đôi lúc bố đẩy đu cho mẹ hoặc mẹ đẩy cho bố và thỉnh thoảng cả bố và mẹ cùng trèo lên đu và cùng nhún, nhìn nhau chăm chú trong khi cả hai bay lên cao hơn. Bố kể cho mẹ tất cả những bí mật của mình và mẹ cũng vậy. Chẳng mấy chốc, bố và mẹ phải thừa nhận là đã yêu nhau say đắm, và dù đúng hay sai, bố mẹ sẽ cưới nhau. Và bố mẹ phải trốn khỏi ngôi nhà này, thoát khỏi những quy tắc của ông bà ngoại trước khi họ có cơ hội để biến bố mẹ thành bản sao của chính họ vì các con biết đấy, đó là mục đích của ông bà. Mẹ phải thừa nhận là ông bà ngoại các con đã cho bố mọi thứ. Họ đã đối xử với bố như với chính con trai họ, vì bố đã thay thế hai người con trai đã mất của họ. Họ gửi bố tới trường Yale và bố đã toả sáng. Con thừa hưởng được trí thông minh từ bố đó, Christopher. Bố chỉ học trong ba năm là xong, nhưng bố không thể sử dụng bằng cấp mà bố có được vì trên đó có ghi tên thật của bố, còn bố mẹ lại muốn giấu mình là ai. Thật khó khăn cho bố mẹ trong năm đầu tiên của cuộc hôn nhân bởi vì bố phải chối bỏ kiến thức đại học của mình.
             Mẹ ngừng lại. Mẹ liếc nhìn Chris rồi nhìn tôi một cách trầm ngâm. Mẹ ôm hai đứa em sinh đôi, hôn lên tóc chúng, cau mày buồn phiền làm u ám khuôn mặt mẹ và nhăn làn trán mẹ.
             - Cathy, Christopher, các con là những người mẹ mong sẽ hiểu được. Hai con còn quá nhỏ. Các con đang cố hiểu chuyện xảy ra với bố mẹ như thế nào phải không?
              Vâng, vâng, cả Chris và tôi cùng gật đầu.
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
               Mẹ đang nói chuyện bằng ngôn ngữ của tôi, ngôn ngữ của âm nhạc và balê, những câu chuyện lãng mạn, những khuôn mặt đẹp và đáng yêu ở những nơi tuyệt đẹp. Truyện cổ tích có thể biến thành sự thật.
               Tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ôi, điều đó sẽ xảy đến với tôi, tôi biết chuyện đó sẽ là vậy và anh ấy sẽ đẹp như bố vậy. Một vẻ đẹp toả sáng, làm trái tim tôi xúc động.
                - Giờ các con hãy lắng nghe mẹ - Mẹ khẽ nói và điều này khiến những lời nói của mẹ có tác động mạnh hơn - Mẹ có mặt ở đây để làm những gì mẹ có thể để khiến ông ngoại lại yêu quý mẹ, và tha thứ cho mẹ. Các con biết đấy, ngay trước khi đến ngày sinh nhật lần thứ mười tám của mẹ, bố các con và mẹ trốn đi, hai tuần sau đó, bố mẹ trở lại nói chuyện với ông bà. Ông ngoại gần như nổi cơn tam bành. Ông nổi cơn thịnh nộ, ông quát tháo, đuổi bố mẹ ra khỏi nhà ngay và không bao giờ được quay lại, không bao giờ. Và đó là tại sao mẹ không được quyền thừa kế và bố các con cũng vậy, vì mẹ nghĩ ông ngoại định để lại cho bố các con một phần tài sản nhỏ, không nhiều lắm nhưng dù sao thì cũng có. Phâầ tài sản chính sẽ là của mẹ, vì bà ngoại đã có tiền của riêng bà rồi. Nghe nói khoản tiền mà bà ngoại được thừa kế từ cha mẹ mình là lý do chính là ông ngoại cưới bà, dù chính bà nói rằng mình là một phụ nữ "đẹp trai", không phải là một vẻ đẹp tuyệt diệu nhưng bà có vẻ uy quyền, vương giả, dáng vẻ quý phái.
                 - Mẹ ở đây để làm những gì mẹ có thể để khiến ông ngoại lại yêu quý mẹ, và tha thứ cho mẹ. Và để làm được điều này, mẹ phải đóng vai một đứa con gái bị đánh đòn hoàn toàn biết vâng lời, nhún nhường. Và đôi khi, khi người ta bắt đầu đóng một vai nào đó thì người ta phải có tính cách đó, giờ là điều mẹ muốn nói, trong khi mẹ đang dần dần thực hiện được việc đó, thì các con phải nghe. Đó là tại sao mẹ kể cho các con tất cả chuyện này và kể một cách trung thực nhất. Mẹ thừa nhận mình không phải là một người cứng cỏi và mẹ cũng chẳng có tài năng gì. Mẹ chỉ mạnh mẽ khi có bố các con che chở, và giờ mẹ không còn bố các con nữa. Và ở dưới gác, tầng một, trong một căn phòng nhỏ gần thư viện lớn, có một người đàn ông mà các con chưa hề gặp. Các con đã gặp bà ngoại và biết đôi chút về bà nhưng các con chưa gặp ông ngoại. Và mẹ không muốn các con gặp ông cho tới khi ông tha thứ cho mẹ và chấp nhận sự thật là mẹ có bốn đứa con. Điều này rất khó khăn để ông chấp nhận. Nhưng  mẹ không nghĩ sẽ khó khăn cho ông để tha thứ cho mẹ vì bố các con đã chết và rất khó để giữ mối hận thù với người đã chết giờ đã mồ yên mả đẹp.
               Tôi không biết tại sao tôi lại cảm thấy sợ hãi đến vậy.
               - Để ông ngoại ghi tên mẹ vào di chúc, mẹ sẽ buộc phải làm bất cứ thứ gì ông muốn.
                - Ông có thể muốn gì ở mẹ trừ sự vâng lời và tỏ ra kính trọng? - Chris hỏi với vẻ ủ rũ và người lớn, dường như anh ấy hiểu hết chuyện này.
                Mẹ nhìn anh ấy rất lâu, đầy vẻ yêu thương trong lúc tay mẹ vuốt chiếc má trẻ con của anh ấy. Anh ấy là bản sao bé nhỏ của người chồng mà mẹ đã mất. Những giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt mẹ.
                - Mẹ không biết ông muốn gì, con yêu, nhưng bất cứ việc gì mẹ phải làm thì mẹ sẽ làm. Cách gì đó ông phải ghi tên mẹ vào di chúc của ông. Nhưng giờ hãy quên tất cả đi. Mẹ đã thấy khuôn mặt các con khi mẹ kể. Nhưng mẹ muốn các con cảm thấy những điều mẹ nói là đúng. Điều mà bố con và mẹ đã làm không phải là trái đạo đức. Bố mẹ đã làm đám cưới ở nhà thờ như bất cứ cặp vợ chồng nào khác. Chẳng có gì là xấu xa về đám cưới đó. Và các con không phải là dòng giống của ma quỷ, hay quỷ dữ, bố các con gọi đó là chuyện nhảm nhí. Bà ngoại các con khiến các con nghĩ mình là những kẻ đáng khinh như là một cách để trừng phạt mẹ và cả các con nữa. Con người tạo ra những luật lệ của xã hội chứ không phải Chúa trời. Ở một số nơi trên thế giới, những người có họ hàng gần kết hôn với nhau và sinh con đẻ cái, và điều đó được xem là hoàn toàn bình thường, dù mẹ không định biện hộ cho những gì bố mẹ đã làm, vì bố mẹ không tuân theo những luật lệ của xã hội mình sống. Cái xã hội tin rằng nam và nữ có họ hàng không được kết hôn với nhau, vì nếu họ làm vậy, họ có thể sinh ra những đứa con kém hoàn hảo về thể chất và tinh thần. Nhưng ai là hoàn hảo cơ chứ?
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
                Rồi mẹ nửa cười, nửa khóc và ôm chúng tôi sát vào mình.
                - Ông ngoại đã tiên đoán là những đứa ocn do bó mẹ sinh ra sẽ có sừng, có bướu ở lưng, đuôi có chạc, chân voi, ông giống như một người điên, cố nguyền rủa bố mẹ và muốn các con của bố mẹ dị dạng vì ông muốn nguyền rủa chúng ta. Vậy có lời nguyền nào trong những lời nguyền thảm khốc của ông trở thành sự thật không? - Mẹ lại trả lời chính câu hỏi của mình - Bố các con và mẹ cũng lo lắng đôi chút khi mẹ mang thai lần đàu. Bố đi đi lại lại trước hành lang bệnh viện suốt đêm cho tới gần sáng, thì một cô y tá bước tới và nói rằng bố có một đứa con trai, hoàn hảo về mọi mặt. Rồi bố chạy tới phòng dành cho trẻ em để tự mình xem. Giá các con có ở đó để thấy được niềm vui trên khuôn mặt bố khi bố bước vào phòng mẹ nằm, hai tay ôm một bó hoa hồng đỏ thắm và mắt bố rơm rớm khi hôn mẹ. Bố rất tự hào về con, Christopher, rất tự hào. Bố đã bán sáu hộp xì gà và mua cho con một chiếc gậy bóng chày bằng nhựa, một chiếc găng bắt bóng chày và cả một quả bóng nữa. Khi con mọc răng, con đã gặm chiếc gậy bóng chày và đập vào cũi, vào tường để báo cho bố mẹ biết con muốn ra ngoài.
                Rồi tới lượt Cathy, con yêu, con thật đẹp và hoàn hảo như anh trai con. Và con biết bố yêu con như thế nào, bé Cathy xinh đẹp nhảy múa của bố, người sẽ khiến cả thế giới lặng đi và chú ý khi bước lên sân khấu. Con có nhớ buổi trình diễn ba lê đầu tiên của con, khi con lên bốn không? Con mặc chiếc váy xoè màu hồng đầu tiên của mình và làm sai vài động tác, mọi người có mặt đều cười còn con thì vỗ tay như thể rất hãnh diện. Còn bố đã tặng con một tá hoa hồng, con có nhớ không? Bố không bao giờ thấy con làm sai gì cả. Trong con mắt bố, con thật hoàn hảo. Và bảy năm sau khi con chào đời, hai em con ra đời. Giờ bố mẹ có hai đứa con trai, hai đứa con gái, phải đương đầu với số phận bốn lần và đã chiến thắng. Nếu Chúa muốn trừng phạt bố mẹ thì Người đã có những bốn cơ hội để cho bố mẹ những đứa con dị dạng và chậm phát triển về trí óc. Thay vì vậy, Người đã cho bố mẹ những đứa con hoàn hảo nhất. Do vậy các con không bao giờ được để ông bà ngoại hay bất cứ ai khác làm các con tin rằng các con không có khả năng, đáng khinh hoặc không được ban phúc trong con mắt của Chúa. Nếu đó là một tội lỗi, thì đó là tội lỗi của bố mẹ các con chứ không phải của các con. Các con là bốn đứa trẻ mà tất cả các bạn các con ở Gladston đều ganh tỵ và gọi là những búp bê Dresden. Hãy nhớ những gì các con có ở Gladston và hãy gìn giữ những điều đó. Hãy tin vào chính các con, và mẹ, và vào bố các con. Dù bố đã chết, hãy yêu thương và kính trọng bố. Bố xứng đáng với điều đó. Bố đã cố trở thành một người bố tốt. Mẹ không nghĩ có nhiều người đàn ông biết quan tâm nhiều như bố - Mẹ mỉm cười rạng ngời qua những giọt lệ long lanh - Giờ, hãy nói cho mẹ các con là ai nào.
              - Những búp bê Dresden - Chris và tôi vội kêu lên.
              - Giờ, các con có tin những gì bà ngoại nói về dòng giống ma quỷ không?
              Không, không bao giờ, không bao giờ!
              Nhưng, một nửa những gì tôi được nghe từ hai người phụ nữ này tôi sẽ cân nhắc sau, và cân nhắc rất kỹ. Tôi muốn tin rằng Chúa đoái thương chúng tôi và dù chúng tôi là ai và cái gì. Tôi phải tin, cần phải tin. Vâng, tôi tự nhủ, phải nói vâng, giống như Chris đã nói. Đừng như hai đứa em cỉh biết nhìn mẹ, chẳng hiểu gì cả. Đừng nghi ngờ như vậy, đừng!
              Chris kêu lên bằng giọng tin tưởng mạnh mẽ.
              - Vâng, thưa mẹ, con tin vào điều mẹ nói, vì nếu Chúa không tán thành cuộc hôn nhân của bố mẹ, thì Người sẽ trừng phạt bố mẹ qua chúng con. Con tin Chúa không hẹp hòi và mù quáng, không như ông bà ngoại.
              Sự khuây khoả, giống như một dòng sông bị ngăn lại và được xả ra, khiến những dòng nước mắt chảy ròng ròng xuống khuôn mặt đẹp của mẹ. Mẹ kéo Chris sát vào người mình, hôn lên đỉnh đầu anh ấy. Rồi mẹ ôm khuôn mặt anh ấy, nhìn sâu vào mắt anh ấy, không để ý đến chúng tôi.
              - Cám ơn, con trai của mẹ, vì con đã hiểu - Mẹ khàn khàn thì thầm - Xin cám ơn con đã không lên án bố mẹ vì những gì bố mẹ đã làm.
              - Con yêu mẹ, mẹ ơi. Dù bất cứ điều gì mẹ đã và đang làm, con sẽ luôn luôn hiểu.
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
              - Phải - mẹ lẩm bẩm - con sẽ, mẹ biết con sẽ hiểu - Mẹ liếc nhìn tôi vẻ không thoải mái, lúc này tôi đang đứng cách xa, tiếp nhận những điều này, cân nhắc nó và cả bản thân mẹ nữa - Tình yêu không luôn đến khi người ta muốn. Đôi khi chuyện đó xảy ra, do người ta muốn có - Mẹ cúi đầu, tìm tay anh trai tôi và ghì chặt lấy - Ông ngoại sùng bái mẹ khi mẹ còn nhỏ. Ông luôn muốn giữ mẹ cho riêng mình. Ông chẳng muốn mẹ cưới bất cứ ai. Mẹ nhớ lại khi mẹ mười hai tuổi, ông đã nói sẽ để lại cho mẹ toàn bộ tài sản nếu mẹ ở với ông cho tới khi ông chết vì tuổi già.
              Đột nhiên, mẹ ngẩng phắt đầu, nhìn tôi. Mẹ có thấy một điều gì đó ngờ vực, nghi vấn chăng? Mắt mẹ tối sầm, trở nên u ám.
             - Hãy đưa tay ra - Mẹ ra lệnh, vai nhô lên và buông tay Chris ra - Mẹ muốn các con nhắc lại theo mẹ: Chúng con là những đứa trẻ hoàn hảo. Về thể chất, tinh thần, tình cảm, chúng con là những đứa trẻ lành mạnh và ngoan đạo về mọi mặt. Chúng con có quyền được sống, yêu thương, vui chơi như bất cứ đứa trẻ nào khác trên đời này.
             Mẹ mỉm cười với tôi và chìa tay nắm lấy tay tôi và bảo Carrie và Cory nắm thành một chuỗi.
             - Ở trên này, các con cần một số nghi lễ nhỏ để khiến các con sống qua những ngày này. Để mẹ đọc cho các con một số đoạn để các con đọc lại sau khi mẹ đi. Cathy, khi mẹ nhìn cô, mẹ thấy lại chính mình khi bằng tuổi con. Hãy yêu mẹ, Cathy, hãy tin tưởng ở mẹ.
               Chúng tôi ngắc ngứ làm theo những gì mẹ nói, và nhắc lại lời kinh cầu nguyện là những lời chúng tôi phải nói bất cứ khi nào chúng tôi cảm thấy nghi ngờ. Và khi chúng tôi đọc xong, mẹ mỉm cười tán tưởng và tin cậy.
            - Nào - Mẹ nói vẻ hạnh phúc - Giờ các con đừng nghĩ ngày hôm nay mẹ sống mà không có hình ảnh các con luôn trong tâm trí mẹ. Mẹ đã nghĩ về tương lai của chúng ta. Và mẹ đã quyết định chúng ta không thể tiếp tục sống ở đây, nơi tất cả các con bị ông ngoại và bà ngoại kiểm soát. Bà ngoại là một phụ nữ thô bạo, không có trái tim, bà đã sinh ra mẹ nhưng chưa bao giờ cho mẹ một chút tình yêu nào, bà đã giành tất cả tình cảm cho các con trai mình. Mẹ đã tin một cách ngu ngốc, khi lá thư của bà được gửi tới, rằng bà sẽ đối xử với các con khác với cách bà đã đối xử với mẹ. Mẹ đã nghĩ rằng bà đã đỡ dần theo năm tháng và khi gặp các con, hiểu các con, bà sẽ như tất cả các bà ngoại và sẽ chào đón các con với đôi tay giang rộng, vui sướng và say mê vì lại có được những đứa cháu để yêu thương. Mẹ đã hy vọng khi bà nhìn vào gương mặt các con - Mẹ nghẹn lời, suýt rớt nước mắt, dường như không ai có lương tri có thể giúp mẹ trừ các con thân yêu của mẹ - Mẹ có thể hiểu việc bà không thích Christopher - Nói đến đây mẹ ôm anh ấy chặt hơn và hôn lên má anh ấy - vì trông con rất giống với bố con. Và mẹ biết bà có thể nhìn con, Cathy, và thấy lại hình ảnh mẹ, bà chưa bao giờ thích mẹ. Nhưng mẹ chưa bao giờ nghĩ là bà có thể thô bạo với các con, hai con bé bỏng của mẹ. Mẹ đã tự huyễn hoặc mình rằng con người ta sẽ thay đổi cùng với tuổi tác và họ sẽ nhận ra sai lầm của mình. Nhưng giờ mẹ đã biết mình sai như thế nào - Mẹ gạt những giọt nước mắt.
              Do vậy, đó là lý do tại sao ngay sáng sớm mai, mẹ sẽ rời khỏi nơi này và tới một thành phố lớn gần đây, mẹ sẽ ghi tên theo học ở một trường kinh doanh nơi họ dạy mẹ làm thế nào để trở thành một thư ký. Mẹ sẽ học đánh máy, ghi tốc ký, tính toán sổ sách, lưu trữ tài liệu và mọi thứ mà một thư ký giỏi phải biết, mẹ sẽ học. Khi mẹ biết làm tất cả những việc đó, mẹ sẽ có thể tìm được một công việc tốt và một khoản lương phù hợp. Và rồi mẹ sẽ có đủ tiền để  đưa các con rời khỏi căn phòng này. Chúng ta sẽ tìm một căn hộ ở một nơi nào đó gần đây, do vậy mẹ vẫn có thể tới thăm ông bà ngoại. Chẳng mấy chốc, tất cả chúng ta sẽ cùng sống dưới một một mái nhà, mái nhà của chúng ta, và một lần nữa chúng ta sẽ là một gia đình thực sự.
             - Ôi, mẹ ơi! - Chris thốt lên một cách hạnh phúc - COn biết mẹ sẽ tìm ra được một cách. Con biết mẹ sẽ không để chúng con bị nhốt trong căn phòng này - Anh dướn người về phía tôi trao cho tôi một cái nhìn hài lòng tự mãn, như thể anh ấy đã biết người mẹ đáng yêu của mình sẽ giải quyết được mọi vấn đề, bất kể nó phức tạp như thế nào.
             - Hãy tin vào mẹ - Mẹ nói, giờ đã mỉm cười và tự tin. Mẹ lại hôn Chris.
             Tôi mong giá mà tôi có thể giống như anh Chris và coi mọi điều mẹ nói là một lời thề thiêng liêng. Nhưng những suy nghĩ không tin tưởng của tôi cứ xoáy vào những lời mẹ nói, về việc mẹ không phải là người mạnh mẽ và năng động, nếu không có bố ở bên hỗ trợ. Tôi hỏi một cách buồn nản.
              - Phải mất bao nhiêu thời gian để học trở thành thư ký giỏi hả mẹ?
              Quá nhanh, tôi nghĩ là quá nhanh chóng, mẹ đã trả lời luôn.
             - Chỉ một thời gian ngắn thôi, Cathy. Có lẽ là một tháng. Nhưng nếu nó mất thời gian một chút, các con phải kiên nhẫn và nhận ra rằng mẹ không phải thông minh đối với những công việc như vậy. Đó thực sự không phải lỗi của mẹ - Mẹ vội nói, như thể mẹ có thể thấy tôi đang đổ lỗi cho mẹ vì không có khả năng.
              - Khi con sinh ra đã giàu có và được đào tạo ở trường nội trú chỉ dành cho con gái những người rất giàu và có quyền lực, và rồi con được gửi tới trường huấn luyện con nhà giàu, con được dạy những phép tắc lịch sự về giao tiếp xã hội, các vấn đề có tính chất lý thuyết suông, nhưng phần nhiều, người học được chuẩn bị cho những chuyện tình lãng mạn bất ngờ, những bữa tiệc hào nhoáng, và phải vui chơi như thế nào và trở thành một bà chủ nhà hoàn hảo như thế nào. Mẹ không được dạy bất cứ một điều gì thực tế cả. Mẹ không nghĩ mình phải cần một kỹ năng chuyên môn nào. Mẹ đã nghĩ mình sẽ có một người chồng để chăm sóc mình, và nếu không phải là chồng thì cha ruột sẽ làm điều đó, và ngoài ra, tất cả thời gian mẹ dành để yêu bố các con. Mẹ biết, vào ngày mẹ tròn mười tám tuổi, bố mẹ sẽ kết hôn.
                Mỗi phút mẹ nói đã dạy tôi được rất nhiều. Tôi sẽ không bao giờ phụ thuộc vào một người đàn ông dù tôi không thể tìm cho mình một con đường đi trên cõi đời này, bất kể cuộc sống thô bạo mang đến những gì. Nhưng phần lớn trong số những lời đó tôi cảm thấy tội lỗi, ích kỷ, điên cuồng và xấu hổ, cảm thấy mẹ đang đổ lỗi cho tất cả mọi chuyện, và làm thế nào mẹ có thể biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước?
               - Giờ mẹ phải đi rồi - Mẹ nói khi đứng lên chuẩn bị đi. Hai đứa em bật khóc.
               - Mẹ ơi, đừng đi! Đừng bỏ chúng con! - Cả hai đứa choàng đôi tay bé nhỏ của mình qua chân mẹ.
              - Sáng sớm mai mẹ sẽ quay lại, trước khi mẹ rời khỏi đây đến trường học. Thật đấy, Cathy - Mẹ nói, nhìn thẳng vào tôi - Mẹ hứa sẽ làm tốt những gì có thể. Mẹ muốn các con ra khỏi chỗ này nhiều như chính các con muốn vậy.
               Ra tới cửa mẹ nói thật là tốt khi chúng tôi được gặp lại mẹ và giờ chúng tôi đã biết bà ngoại là người nhẫn tâm như thế nào.
           - Vì Chúa, hãy tuân theo những quy định của bà. Hãy lịch thiệp trong phòng tắm - Mẹ giang tay cho tất cả chúng tôi và chúng tôi chạy vào vòng tay mẹ, quên mất cái lưng hằn những vết roi của mẹ - Mẹ yêu các con nhiều lắm - Mẹ thổn thức - Hãy nhớ lấy điều đó. Mẹ sẽ chuyên tâm hơn bao giờ hết. Mẹ thề mà. Mẹ cảm thâấ mình như một tù nhân giống như các con, theo một cách nào đó mẹ cũng bị mắc vào tình huống như các con. Tối nay các con hãy đi ngủ với những suy nghĩ hạnh phúc, biết rằng không vấn đề nào là tồi tệ như vẻ bề ngoài của nó, hiếm khi một thứ gì đó thực sự là tồi tệ. Mẹ là người đáng yêu, các con biết điều đó, và ông ngoại đã từng yêu quý mẹ vô cùng. Do vậy sẽ dễ dàng để ông lại yêu quý mẹ, đúng không?
              Phải, phải, sẽ là vậy. Yêu bất cứ thứ gì vô cùng quý báu khiến người ta bị tổn thương khi nó tan vỡ.
              - Và trong khi các con nằm trên giường, trong ánh sáng mờ mờ của căn phòng này, hãy nhớ ngày mai sau khi mẹ vào học ở trường đó, mẹ sẽ mua vài món đồ chơi và trò chơi để khiến thời gian các con ở đây bận rộn và hạnh phúc. Sẽ không mất nhiều thời gian cho tới lúc ông ngoại lại yêu thương và tha thứ mọi chuyện cho mẹ.
            - Mẹ ơi - Tôi hỏi - mẹ có đủ tiền để mua những thứ đó cho chúng con không?
            - Có, có - Mẹ vội nói - Mẹ đủ tiền và ông bà ngoại là những người kiêu ngạo. Họ không để những người bạn và những người láng giềng thấy mẹ ăn vận rách rưới hay không chải chuốt. Họ sẽ cấp tiền cho mẹ và cung sẽ là tiền cho các con. Các con sẽ thấy. Và mọi phút rảnh rỗi mẹ có, và mọi đồng đô la mẹ không sử dụng đến, mẹ sẽ cất đi và dự định tới ngày tất cả chúng ta tự do sống trong ngôi nhà của mình, như chúng ta đã từng có, và sẽ lại là một gia đình.
              Đó là những lời cuối cùng của mẹ trước khi ôm hôn chúng tôi, rồi mẹ đóng cửa và khóa lại.
              Đêm thứ hai của chúng tôi sau cánh cửa khoá.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
               Giờ chúng tôi đã biết nhiều hơn... có lẽ quá nhiều là đằng khác.
               Sau khi mẹ đi khỏi, cả Chris và tôi gieo mình xuống giường. Anh ấy toét miệng cười với tôi khi cong người nằm sát vào lưng Cory và mắt anh ấy cũng đã ngái ngủ. Anh ấy nhắm mắt và lẩm bẩm.
               - Chúc ngủ ngon, Cathy. Đừng để những con rệp cắn.
                Khi Christopher làm vậy, tôi cuộn người xung quanh thân hình ấm áp của Carrie và nó nằm cong như một chiếc thìa trong vòng tay tôi, khuôn mặt tôi chạm vào mái tóc mềm mại của nó.
                    Tôi trằn trọc và rồi lại nằm ngửa, nhìn lên trần nhà và cảm nhận sự im lặng bao la của toà nhà lớn này khi nó chìm lắng trong giấc ngủ. Tôi không nghe thấy một tiếng động nhỏ nào trong ngôi nhà rộng, không tiếng reng reng của điện thoại, không tiếng lanh canh của đồ nấu ăn, thậm chí không cả tiếng chó sủa bên ngoài, không một chiếc xe nào chạy qua để có thể chiếu những ánh sáng hy vọng, xuyên qua những bức rèm cửa dày cộp.
                    Những suy nghĩ xuất hiện và nói với tôi rằng chúng tôi là những kẻ không được mong đợi, bị nhốt... dòng giống ma quỷ. Những suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu khiến tôi sầu não. Tôi phải tìm cách xua chúng đi. Mẹ, mẹ yêu chúng tôi, mẹ muốn có chúng tôi, mẹ sẽ cố gắng để thành một thư ký giỏi đối với một ông chủ may mắn nào đó. Mẹ sẽ. Tôi biết mẹ sẽ làm được. Mẹ sẽ chống lại những cách thức ông bà ngoại tìm cách làm để khiến mẹ xa chúng tôi. Mẹ sẽ, mẹ sẽ.
                 Lạy Chúa, tôi cầu nguyện, xin hãy giúp mẹ học thật nhanh.
                  Trong phòng nóng và ngột ngạt khủng khiếp. Bên ngoài, tôi có thể nghe thấy tiếng gió thổi làm xào lạc lá cây, nhưng không đủ lọt vào đây làm chúng tôi mát mẻ, chỉ đủ để cho biết là bên ngoài trời lạnh, và gió sẽ lọt vào nếu tôi có thể mở rộng cánh cửa sổ. Tôi thở dài nuối tiếc, mong muốn làm không khí trong lành. Mẹ đã nói với chúng tôi về những đêm ở vùng núi, thậm chí trong mùa hè, vẫn luôn lạnh chưa nhỉ? Và đây là mùa hè và trời không lạnh với cánh cửa sổ đóng.
                 Trong bóng tối màu hồng, Chris thì thầm gọi tên tôi:
                  - Em đang nghĩ gì vậy?
                  - Về gió. Nghe như tiếng chó sủa.
                   - Anh biết em nên nghĩ về một thứ gì đó vui vẻ như vậy. Quỷ ạ, nếu em không phải là người chiếm giải nhất cho những suy nghĩ sầu khổ.
                   - Em lại có suy nghĩ khác, những tiếng gió thì thầm giống như những linh hồn người chết muốn nói với chúng ta điều gì đó.
                   Anh tôi than vãn.
                    - Giờ em hãy nghe anh, Catherine Doll, anh ra lệnh cho em không nằm đây và có những suy nghĩ đáng sợ như vậy. Chúng ta sẽ tận dụng từng giờ, và không suy nghĩ về giờ tiếp theo và bằng cách sử dụng phương pháp này, sẽ dễ dàng hơn nghĩ về nhiều ngày và nhiều tuần. Hãy nghĩ về âm nhạc, về nhảy múa, ca hát. Anh đã nghe em nói là em không bao giờ buồn khi những giai điệu nhảy nhót trong đầu em, phải không nhỉ?
                   - Anh nghĩ gì về chuyện đó?
                   - Nếu chúng ta ngủ ít đi, chúng ta sẽ có hàng chục ý tưởng, nhưng nếu vậy, anh đã quá mệt mỏi để trả lời. Và dù sao em cũng biết mục tiêu của anh. Và từ bây giờ, anh sẽ chỉ nghĩ đến những trò chơi chúng ta sẽ có thời gian để chơi - Anh ấy ngáp dài, duỗi chân tay và mỉm cười với tôi. Em nghĩ gì về tất cả những cuộc nói chuyện đó, về việc người chú lấy người cháu và sinh ra những đứa con chân voi, có đuôi và có sừng?
                   - Là một người săn lùng kiến thức và là một bác sĩ tương lai, về mặt y học và khoa học, điều đó có thể có không?
                    - Không - Anh ấy trả lời, dường như hiểu rõ vấn đề. Nếu vậy, thế giới sẽ đầy những quái vật, và nói thật, anh thích nhìn thấy một con quỷ, chỉ một lần thôi.
                   - Lúc nào em cũng nhìn thấy chúng, trong những giấc mơ của em.
                   - A ha! - Anh ấy chế giễu - Em và những giấc mơ điên khùng của em. Thế hai đứa em sinh đôi có không? Anh thực sự tự hào về chúng khi chúng dám bướng bỉnh đương đầu với bà ngoại khổng lồ, trời ạ, chúng gan dạ quá. Nhưng rồi anh lại sợ rằng bà sẽ thực sự làm một điều khủng khiếp nào đó.
                  - Điều bà đã làm không phải là một điều tồi tệ ư? Bà đã tóm tóc Carrie. Chắc nó phải đau lắm. Và bà đã tát Cory khiến nó lảo đảo, chắc cũng phải đau lắm. Chúng ta còn muốn gì hơn nữa?
                  - Bà có thể làm chuyện tồi tệ hơn.
                  - Em nghĩ bà thật điên khùng.
                  - Có lẽ em đúng - Anh ấy lẩm bẩm, ngái ngủ.
                  - Hai đứa em còn nhỏ. Cory chỉ muốn bảo vệ Carrie thôi, anh biết nó yêu quý Carrie như thế nào và Carrie cũng yêu quý Cory như thế nào - Tôi ngần ngừ - Chris, liệu bố mẹ chúng ta đã làm đúng khi yêu nhau không? Họ không thể làm một điều gì để ngăn chặn chuyện đó ư?
                 - Anh không biết. Đừng nói về chuyện đó. Nó khiến anh không thoải mái.
                 - Em cũng vậy. Nhưng em đoán điều đó giải thích vì sao tất cả chúng ta đều có mắt xanh và tóc vàng.
                 - Phải - Anh ấy ngáp - Những con búp bê Dresden, đó là chúng ta đấy.
                 - Anh nói đúng. Em luôn muốn chơi các trò chơi cả ngày. Và hãy nghĩ khi mẹ mang cho chúng ta một trò chơi Monopoly mới, ít nhất chúng ta sẽ có thời gian để chơi xong một ván - Vì từ trước tới giờ chúng tôi chưa chơi xong ván nào - Và Chris, những đôi giày múa ba lê bằng bạc là của em.
                 - Đúng rồi - anh ấy lẩm bẩm - còn anh ấy chiếc mũ chóp cao hay xe đua?
                 - Chiếc mũ chóp cao đi.
                 - Đúng rồi. Xin lỗi anh quên mất. Và chúng ta có thể dạy hai đứa em làm chủ nhà băng và đếm tiền.
                 - Trước tiên chúng ta sẽ dạy chúng đếm đã.
                 - Điều đó chẳng khó khăn chút nào, vì người dòng họ Foxworth biết rõ về chuyện tiền nong.
                - Chúng ta không phải người nhà Foxworth.
                - Thế chúng ta là gì?
                - Dollangangers! Đó là chúng ta.
                 - Thôi được, cứ theo như em vậy - Và anh ấy lại nói lời chúc ngủ ngon.
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
               Một lần nữa tôi quỳ bên giường và đặt tay dưới cằm cầu nguyện. Tôi thầm cầu nguyện: Giờ con sắp đi ngủ, con cầu Chúa giữ cho tâm hồn con... Nhưng dù gì tôi không thể nói những lời về việc mang tâm hồn tôi đi nếu tôi chết trước khi thức dậy. Tôi lại phải bỏ qua đoạn đó, và tôi lại xin Chúa phù hộ cho mẹ, cho Chris, cho hai em sinh đôi, và cho bố nữa, bất cứ bố đang ở nơi nào trên thiên đường.
                Rồi khi trở lại giường, tôi nghĩ về bánh ngọt, báng quy và kem mà bà ngoại đã nói đến, nếu chúng tôi ngoan.
                Và chúng tôi phải ngoan.
                Ít ra là cho tới lúc Carrie bắt đầu ca than, vậy mà bà ngoại vẫn không mang món tráng miệng vào phòng.
                Làm thế nào bà có thể biết sau này chúng tôi sẽ không xứng đáng?
                - Em đang nghĩ gì vậy? - Chris hỏi, giọng đều đều ngái ngủ. Tôi đã nghĩ anh ấy ngủ rồi và không theo dõi tôi nữa.
                - Chẳng gì cả. Chỉ một chút suy nghĩ về kem, bánh ngọt hay bánh quy mà bà ngoại nói sẽ mang đến nếu chúng ta ngoan.
                 - Ngày mai là một ngày khác, do đó đừng từ bỏ những điều thú vị. Và có lẽ ngày mai hai đứa em sẽ quên chuyện đòi ra ngoài. Chúng chẳng nhớ đâu.
                Không, chúng không nhớ. Chúng đã quên bố, vậy mà bố chỉ mới qua đời hồi tháng Tư. Làm thế nào mà Cory và Carrie lại dễ dàng quên người bố đã yêu thương chúng rất nhiều. Và tôi sẽ không quên bố, tôi sẽ không bao giờ quên, thậm chí nếu tôi không thể nhớ lại hình ảnh bố một cách rõ ràng... Tôi có thể cảm thấy bố.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
     NGÀY THÁNG DÀI ĐẰNG ĐẴNG
                 Tất cả những ngày trôi qua đều dài đằng đẵng. Buồn tẻ vô cùng.
                  Bạn sẽ làm gì với thời gian khi bạn có thừa. Bạn sẽ để đôi mắt nhìn đi đâu trong khi bạn đã nhìn thấy tất cả mọi thứ. Hướng nào mà suy nghĩ của bạn sẽ hướng tói khi giấc mộng ban ngày có thể đưa bạn vào quá nhiều phiền toái rồi? Tôi có thể tưởng tượng sẽ chạy ra ngoài như thế nào, hoang dại và tự do trong những rừng cây, với những chiếc lá khô xào xạc dưới chân. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh bơi trong chiếc hồ gần đây hoặc lội trong một dòng suối mát lạnh chảy từ núi ra. Nhưng những giấc mơ ban ngày chỉ là những mạng nhện mà thôi, rất dễ bị rách tả tơi và tôi nhanh chóng quay lại với thực tại. Hạnh phúc ở đâu? Trong những ngày đã qua ư? Trong những ngày sắp tới ư? Không phải giờ này, phút này, giây này. Chúng tôi có một thứ và đó là thứ duy nhất đã tạo cho chúng tôi một tia vui vẻ. Đó là hy vọng.
                   Chris nói với tôi sẽ là một tội chết người nếu lãng phí thời gian. Thời gian thật đáng giá. Không ai có đủ thời gian hoặc sống đủ lâu để học được hết. Đối với tất cả chúng tôi thế giới đang bừng cháy, thúc giục "Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!". Và hãy nhìn chúng tôi, chúng tôi có thừa thời gian, có hàng giờ trống, có hàng triệu cuốn sách để đọc, có thời gian để trí tưởng tượng của chúng tôi phiêu du, bay bổng. Cảm  hứng sáng tạo bắt đầu xuất hiện trong những giờ phút ăn không ngồi rồi này, tưởng tượng ra những thứ có thể được và sau đó biến nó thành hiện thực.
                  Mẹ tới thăm chúng tôi, như đã hứa, mang những trò chơi và đồ chơi mới để lấp thời gian trống của chúng tôi. Chris và tôi say mê trò Monopoly, xếp chữ, cờ tướng và rồi mẹ mang đến cho chúng tôi bàn cờ đôi, bài bridge và một cuốn sách dạy chơi bài. Ôi, chắc chúng tôi sẽ trở thành những tay chơi bài thiện chiến.
                  Hai đứa em thì khó khăn hơn. Chúng chưa đủ lớn để chơi trò chơi có luật lệ. Chẳng có thứ gì khiến chúng chú ý lâu, kể cả những chiếc ô tô bằng thiếc nhỏ mẹ mua, những chiếc xe tải nhỏ, hay chiếc tàu hoả chạy điện mà Chris móc vào nhau để các đường ray chạy dưới giường chúng tôi, dưới bàn trang điểm, trên tủ quần áo và tủ commốt cao. Một điều chắc chắn, chúng ghét tầng áp mái, mọi thứ trên đó dường như khiến chúng sợ hãi.
                 Hàng ngày chúng tôi dậy rất sớm. Chúng tôi không có đồng hồ báo thức, chỉ có đồng hồ đeo tay. Nhưng hệ thống hẹn giờ tự động trong người tôi đã làm việc này và không để tôi ngủ muộn hơn, thậm chí khi tôi muốn ngủ nữa.
                 Ngay khi chúng tôi ra khỏi giường, thay phiên theo ngày, con trai sẽ sử dụng phòng tắm trước, và rồi đến lượt Carrie và tôi sẽ vào. Chúng tôi phải mặc quần áo chỉnh tề trước khi bà ngoại vào.
                 Trong căn phòng mờ mờ, tối tăm của chúng tôi, bà ngoại đứng oai vệ trong khi chúng tôi đứng một cách chăm chú đợi bà đặt chiếc giỏ thức ăn xuống và đi khỏi. Hiếm khi bà mở miệng nói với chúng tôi, và khi bà làm vậy chỉ để hỏi xem chúng tôi có cầu nguyện trước các bữa ăn hay không, có nói những lời cầu nguyện trước khi đi ngủ và hôm trước có đọc một trang Kinh thánh hay không?
                 - Không - Một buổi sáng Chris đáp - Chúng cháu không đọc một trang, chúng cháu đọc cả chương. Nếu bà coi việc đọc Kinh thánh là một kiểu trừng phạt thì bà hãy quên chuyện đó đi. Chúng cháu thấy thích thú khi đọc nó. Nó đẫm máu và dung tục hơn bất cứ bộ phim nào mà chúng cháu từng xem, và nói về tội lỗi nhiều hơn bất cứ cuốn sách nào mà chúng cháu đã từng đọc.
                - Im mồm, thằng nhóc - Bà quát anh ấy - Ta đang hỏi em gái ngươi, không phải ngươi.
    Tiếp đó bà yêu cầu tôi nhắc lại một số câu trích dẫn mà tôi đã học và bằng cách này chúng tôi thường có những trò đùa nho nhỏ, không có lợi cho bà, vì khi đã đọc một cách chăm chỉ và đủ lâu, ta có thể tìm thấy những câu trong Kinh thánh phù hợp với bất cứ tình huống nào. Trong buổi sáng hôm đó tôi đã trả lời bà là: "Tại sao các con được hưởng những điều xấu thay vì những điều tốt - Kinh Sáng thế 44:4".
                 Bà cau mày quay người bỏ đi. Lần khác vào vài ngày sau đó, bà ngắt lời Chris, vẫn quay lưng lại không nhìn anh ấy.
                 - Hãy nhắc lại cho ta một câu trích dẫn từ Quyển kinh Job. Và đừng có biến ta thành kẻ ngốc để tin người đọc Kinh thánh trong khi ngươi không đọc!
                  Chris dường như được chuẩn bị tốt và tự tin.
                 - Job, 28:12 - Ngươi tìm thấy trí thông minh ở đâu? Và hiểu biết ở nơi nào. Job, 28:18 - Thấy Chúa, kính Chúa, đó là trí thông minh, còn tránh xa ma quỷ là hiểu biết. Job, 31:18 - Ứơc mong của con là Chúa toàn năng sẽ trả lời con, nhưng đối với ước mong đó của con, vận rủi đã tạo nên một cuốn sách. Job, 32:9 - Những người đàn ông to lớn không luôn thông thái. - Và anh ấy tiếp tục nói, nhưng sự tức giận đã phủ bóng trên khuôn mặt bà ngoại. Bà không bao giờ yêu cầu Chris trích dẫn Kinh thánh nữa. Cuối cùng rồi bà cũng không yêu cầu tôi nữa, vì tôi cũng vậy, luôn bắt kịp với một số câu trích dẫn chua cay.
                  Mẹ thường xuất hiện khoảng sáu giờ mỗi buổi chiều, thở hổn hển, luôn luôn vội vã. Mẹ xách nặng các món quà, những thứ mới cho chúng tôi làm, những cuốn sách cho chúng tôi đọc, thêm nhiều trò chơi để chơi. Rồi mẹ vội vã tắm và thay quần áo phù hợp cho bữa ăn chính thức dưới nhà, nơi có một người quản gia và một người phục vụ đợi bên bàn, và hình như, theo những lời mẹ vừa thở vừa giải thích, họ thường xuyên có khách cùng ăn.
                  - Những vụ giao dịch lớn thường được thực hiện qua những bàn ăn trưa và ăn tối - Mẹ thông báo cho chúng tôi.
                 Quãng thời gian thú vị nhất là khi mẹ lén mang đến những chiếc bánh nhỏ dùng để uống trà, các món đồ nguội để khai vị, nhưng mẹ không bao giờ mang kẹo để làm sâu răng chúng tôi.
                Chỉ vào các ngày thứ Bảy và Chủ nhật là mẹ có thể ở lại với chúng tôi lâu hơn và ngồi xuống cạnh chiếc bàn nhỏ của chúng tôi để ăn trưa. Một lần mẹ vỗ vào bụng mình.
                - Nhìn xem mẹ đang trở nên béo như thế nào, ăn trưa với ông ngoại xong, mẹ nói là mình muốn chợp mắt một lúc, do vậy mẹ có thể lên đây và lại ăn với các con
                Những bữa ăn có mẹ thật tuyệt diệu, bởi vì nó nhắc tôi nhớ lại những ngày đã qua khi chúng tôi sống có bố.
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
               Một hôm Chủ nhật mẹ bước vào, mùi thơm toả ra từ ngoài cửa, mẹ mang theo một hộp kem vani và một chiếc bánh chocolate mua từ một hiệu bánh. Kem đã chảy hết nhưng chúng tôi vẫn ăn. Chúng tôi nài nỉ mẹ hãy ở lại cả đêm, ngủ giữa Carrie và tôi, để buổi sáng thức dậy, chúng tôi có thể thấy mẹ vẫn ở đó. Nhưng mẹ nhìn quanh căn phòng lộn xộn rất lâu và lắc đầu.
               - Mẹ rất tiếc, mẹ không thể, mẹ thực sự không thể. Các con thấy đó, những người phục vụ sẽ lo lắng tại sao giường mẹ không có ai nằm. Và ba người trên một chiếc giường thì quá chật.
               - Mẹ ơi - Tôi hỏi - Còn lâu nữa không? Chúng con đã ở đây hai tuần rồi, dường như là hai năm rồi. Ông có tha thứ cho mẹ vì đã lấy bố không? Mẹ đã nói với ông về chúng con chưa?
                 - Ông đã cho mẹ một trong những chiếc xe của ông để đi - Mẹ nói bằng giọng mà tôi coi là lảng tránh - Và mẹ tin ông sắp tha thứ cho mẹ, nếu không ông đã không để mẹ sử dụng xe của ông, hoặc ngủ dưới mái nhà của ông, ăn thức ăn của ông. Nhưng chưa, mẹ chưa dám nói với ông rằng mẹ có bốn đứa con đang được giấu kín. Mẹ phải có thời gian để làm điều này một cách thận trọng, và các con phải kiên nhẫn.
                - Ông sẽ làm gì nếu biết về chúng con? - Tôi hỏi, phớt lờ Chris đang cau mày nhìn tôi. Anh ấy đã nói với tôi rằng, nếu cứ tiếp tục hỏi mẹ nhiều, mẹ sẽ không tới thăm chúng tôi hàng ngày nữa. Khi đó chúng tôi sẽ làm gì?
                - Chúa mới biết ông sẽ làm gì - Mẹ thì thầm một cách sợ hãi - Cathy, hãy hứa với mẹ con sẽ không làm cho những người phục vụ nghe thấy. Ông ngoại là một người thô bạo, tàn nhẫn và một người có quyền lực rất lớn. Hãy để mẹ thận trọng tìm ra thời điểm thích hợp và mẹ tin rằng ông sẽ sẵn sàng nghe.
                 Mẹ đi lúc bảy giờ tối và ngay sau đó chúng tôi đi ngủ. Chúng tôi đi ngủ sớm vì phải dậy sớm. Người ta càng ngủ nhiều bao nhiêu thì ngày càng ngắn hơn bấy nhiêu. Chúng tôi phải lôi hai đứa em sinh đôi lên tầng áp mái ngay sau lúc mười giờ sáng. Khám phá căn gác rộng bao la là một trong những cách tốt nhất để giết thời gian. Ở trên đó có hai chiếc piano. Cory trèo lên một chiếc ghế tròn bập bênh và xoay tròn. Nó đập vào những phím đàn màu vàng, ngẩng đầu lên và lắng nghe một cách chăm chú. Nhạc thật lạc điệu và tiếng ồn Cory tạo ra chói tai đến nỗi khiến bạn đau đầu nhức óc.
               - Nghe không đúng - Nó nói - Tại sao không đúng nhỉ?
               - Cần phải chỉnh âm - Chris đáp và cố chỉnh lại âm thanh, nhưng khi anh ấy làm vậy thì dây đàn bị đứt. Thế là kết thúc trò chơi âm nhạc với hai chiếc piano cũ. Có năm chiếc máy quay đĩa, mỗi chiếc có một chú chó nhỏ màu trắng gật gù một cách quyến rũ như thể bị thôi miên khi nghe nhạc, nhưng chỉ một trong những chiếc máy này là chạy được. Chúng tôi đặt một chiếc đĩa cũ bị cong vênh vào và lắng nghe những giai điệu huyền bí mà chúng tôi chưa từng được nghe.
                 Có hàng chồng, hàng chồng các đĩa hát của Enrico Caruso, nhưng không may là, chúng được bảo quản không tốt, chỉ được chất đống trên sàn, còn chẳng được cất vào các hộp cát tông. Chúng tôi ngồi thành nửa vòng tròn để lắng nghe Enrico Caruso hát. Christopher và tôi biết rằng ông là ca sĩ vĩ đại nhất trong số các nam ca sĩ và giờ chúng tôi có cơ hội để nghe. Giọng của ông ấy cao đến nỗi nghe như không thật và chúng tôi không biết điều gì là vĩ đại ở ông. Nhưng vì một lý do nào đó, Cory lại yêu thích giọng hát đó.
                Rồi từ từ, từ từ, chiếc máy quay chậm lại, và biến giọng Caruso thành một tiếng than vẫn và rồi khi một đứa trong chúng tôi chạy vội tới giữ cái kim quay chặt hơn thì giọng hát của ông phát ra thật nhanh và buồn cười đến nỗi nghe như tiếng the thé của chú vịt Donald đang quàng quạc những câu vô nghĩa. Hai đứa em sinh đôi phá ra cười. Tất nhiên thôi. Đó là kiểu nói chuyện của chúng, ngôn ngữ bí ẩn của chúng.
                 Cory có thể ở cả ngày trên tầng áp mái, chơi với các đĩa hát. Nhưng Carrie là một kẻ lang thang bất mãn, một kẻ hiếu động, luôn tìm kiếm không mệt mỏi những gì hay hơn để làm.
    - Em không thích cái chỗ to đùng xấu xí này - Nó gào lên dễ có đến hàng tỷ lần - Để em ra khỏi chỗ xấu xí này. Để em ra ngay. Ngay bây giờ. Để em ra hay để em đá vào các bức tường. Em sẽ làm. Em có thể làm được.
                  Nó chạy tới những bức tường và tấn công bằng đôi chân bé nhỏ và những nắm đấm nhỏ đấm lia lịa đến nỗi nó bị thâm tím rất nhiều trước khi thôi sinh sự.
                  Tôi cảm thấy thương nó và cả Cory nữa. Tất cả chúng tôi đều muốn đạp đổ các bức tường và bỏ trốn. Dù sao với Carrie, dường như các bức tường sẽ đổ sụp do tiếng kèn trompet mạnh dần từ giọng hát đầy sức mạnh của nó, giống như bức tường đổ nhào của Jericho.
                  Do vậy, thật là một sự giải thoát khi Carrie dũng cảm từ bỏ những nguy hiểm của căn gác, tìm đường tới khu cầu thang và xuống căn phòng ngủ bên dưới, nơi nó có thể chơi với những con búp bê của mình, với bộ tách trà, chiếc lò nhỏ và chiếc bàn dùng để là quần áo với bàn là không được đốt nóng.
                  Lần đầu tiên Cory và Carrie có thể có mấy giờ không ở cạnh nhau và Chris nói đây là một điều tốt. Ở trên gác âm nhạc làm Cory mê say, trong khi Carrie trò chuyện với những đồ vật của mình bên dưới.
                  Tắm rất nhiều lần là một cách khác để giết thời gian dư thừa và việc gội đầu cũng làm kéo dài thời gian hơn. Chúng tôi là những đứa trẻ sạch sẽ nhất. Chúng tôi ngủ sau bữa ăn trưa. Giấc ngủ kéo dài thoải mái cho tới khi chúng tôi dậy và tôi bày ra một cuộc thi gọt vỏ táo sao cho vỏ táo được gọt thành một dây xoắn. Chúng tôi bóc vỏ cam và tước hết các sợi xơ trắng mà hai đứa em sinh đôi rất ghét. Chúng tôi có những hộp bánh phomát được đếm và chia đều thành bốn phần.
                  Trò tiêu khiển thú vị nhất và nguy hiểm nhất là bắt chước bà ngoại, dù sợ bà bước vào và bắt gặp. Chúng tôi choàng một miếng vải xám bẩn lấy từ tầng áp mái, coi đó là bộ váy taffela xám của bà. Chris và tôi là những kẻ diễn trò này giỏi nhất. Hai đứa em sinh đôi khiếp sợ bà đến nỗi chỉ ngước mắt lên khi bà ở trong phòng.
                  Tuần lễ đầu tiên, những phút giây dài lê thê như hàng giờ cho dù tất cả chúng tôi đều tìm trò vui cho mình và chúng tôi cố gắng giữ yên lặng rất nhiều. Đó là những nghi ngờ và sợ hãi, hy vọng và mong đợi khiến chúng tôi hồi hộp, chờ đợi, chờ đợi và rất mong được ra ngoài và xuống dưới nhà.
                  Hai đứa em chạy tới chỗ tôi với những vết xước nhỏ và những vết thâm vì những chiếc dằm từ những thanh gỗ hỏng trên tầng áp mái đâm vào. Chris bôi thuốc khử trùng và dán băng dính khiến cả hai đứa em đều thích. Một ngón tay nhỏ bị đau đủ là lý do cho những mè nheo trẻ con của chúng và tôi vừa hát ru vừa bế chúng vào giường, hôn lên khuôn mặt chúng và cù khiến chúng bật cười. Những cánh tay nhỏ gày gò của chúng ôm chặt lấy cổ tôi. Tôi được yêu thương, được yêu thương nhiều... và được cần đến.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
                Hai đứa em sinh đôi trông giống với trẻ ba tuổi hơn là trẻ gần năm tuổi, không phải ở cách chúng nói chuyện mà ở cách chúng giụi mắt bằng những nắm tay nhỏ xíu, cong môi hờn dỗi khi chúng bị từ chối bất cứ điều gì, và cách chúng nhịn thở cho tới khi chúng trở nên tím tái và buộc người khác phải cho chúng thứ chúng muốn. Tôi nhạy cảm với mánh khoé này hơn Chris, anh ấy nêu lý do rằng không thể có chuyện bất cứ ai tự làm mình nghẹt thở bằng cách đó. Nhưng nhìn thấy chúng tím tái là một cảnh đáng sợ.
               - Lần sau nếu chúng làm như vậy - Anh ấy nói riêng với tôi - Anh muốn em lờ chúng đi, thậm chí em nên vào phòng tắm và khoá cửa lại. Tin anh đi, chúng không chết đâu.
                Đó chính là điều chúng buộc tôi phải làm và chúng không chết. Đó là lần cuối cùng chúng biểu diễn trò này như là cách để trốn ăn những món chúng không thích, và chúng chẳng thích bất cứ thứ gì hoặc hiếm khi thích một món gì đó.
                Carrie có điệu bộ cong lưng thành một hình cung như tất cả các cô bé con, và nó rất thích nhảy quanh căn phòng, nâng chiếc váy khiến chiếc quần đùi bằng đăng ten lộ ra. Nó chỉ mặc mỗi loại quần đùi viền đăng ten. Nếu những chiếc quần của nó có những dải băng hoa hồng nhỏ hoặc được thêu ở đằng trước, thì bạn sẽ phải thấy chúng ít nhất là cả chục lần mỗi ngày và phải nói rằng trông Carrie mới duyên dáng làm sao trong những chiếc quần mới đó.
                 Tất nhiên Cory mặc quần soóc như Chris và nó rất hãnh diện về điều này. Ở một nơi nào đó chôn sâu trong ký ức nó là một đứa trẻ mới bỏ quấn tã không lâu. Nếu Cory chỉ bị hắt hơi thất thường thì Carrie lại mắc bệnh tiêu chảy nếu chỉ ăn chút hoa quả bất kỳ loại nào trừ cam quýt. Tôi thực sự căm ghét những ngày khi đào và nho được mang đến cho chúng tôi, vì bé Carrie đáng yêu rất thích ăn nho xanh không hạt, đào và cả táo nữa... và cả ba loại trên cùng có một hậu quả như nhau. Hãy tin tôi đi, khi trái cây được đưa qua cửa, tôi tái nhợt, biết rằng ai sẽ phải giặt chiếc quần đùi đăng ten trừ phi tôi phải chạy nhanh như chớp, bế Carrie trên tay và kịp thời đặt nó xuống. Tràng cười của Chris vang lên nếu tôi không làm kịp hay Carrie đã giải quyết xong trước. Chris giữ chiếc bình xanh đó vì khi Cory phải đi, thì anh ấy sẽ đi đổ ngay lập tức và than vãn đau khổ nếu có một đứa con gái trong phòng tắm và cửa thì khoá. Hơn một lần Cory đã làm ướt quần và rồi nó vùi mặt vào lòng tôi xấu hổ. Carrie thì chẳng bao giờ thấy xấu hổ, đó là lỗi của tôi vì đã chậm trễ.
               - Chị Cathy, khi nào chúng ta được ra ngoài? - Cory thì thầm hỏi sau một sự cố.
               - Ngay khi mẹ nói chúng ta có thể.
               - Tại sao mẹ không nói chúng ta có thể ra ngoài?
               - Có một ông già dưới nhà không biết chúng ta ở đây. Và chúng ta phải đợi cho tới khi ông ấy lại yêu thích mẹ, đủ để chấp nhận cả chúng ta nữa.
               - Ông già đó là ai vậy?
               - Ông ngoại chúng ta.
               - Ông có giống bà ngoại không?
               - Chị cho là vậy.
               - Tại sao ông không thích chúng ta?
               - Ông không thích chúng ta bởi vì... bởi vì, bởi vì ông không có suy nghĩ tốt. Chị nghĩ ông ốm trong đầu, cũng như trong tim.
               - Mẹ vẫn yêu chúng ta chứ?
               Đó là câu hỏi khiến tôi thao thức suốt đêm đó.
  10. quynhnle

    quynhnle Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2006
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0
    Thanks CuZin

Chia sẻ trang này