1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bông hoa trên tầng áp mái - Virginia Andrews

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 24/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
            Hơn một tuần trôi qua và một ngày Chủ nhật mẹ không xuất hiện. Thật đau đớn khi không có mẹ ở cùng, vì chúng tôi biết mẹ được nghỉ học và biết mẹ đang ở một chỗ nào đó trong toà nhà này.
             Tôi nằm úp bụng xuống sàn nhà ở chỗ mát nhất và đọc cuốn Jude the Obscure. Chris đang ở trên gác lục tìm một cái gì đó mới để đọc. Hai đứa em đang bò quanh và đẩy những chiếc xe tải nhỏ và xe ô tô của chúng.
             Ngày dài lê thê trôi đi và tới buổi tối, cuối cùng thì cửa cũng mở và mẹ lướt vào phòng, đi đôi giày chơi tennis, mặc quần soóc trắng, áo trắng cổ lính thuỷ viền trắng đỏ và thêu một chiếc neo. Mặt mẹ bắt nắng hồng hào vì được ở ngoài trời. Mẹ trông khoẻ mạnh một cách sôi nổi và hạnh phúc một cách không thể tin nổi, trong khi chúng tôi tiều tuỵ và sắp phát ốm vì cái nóng trong căn phòng này.
             Quần áo đi bơi thuyền, ồ, tôi biết rõ chúng, và đó là việc mà mẹ đã làm. Tôi phẫn uất nhìn mẹ, mong làn da mình được rám nắng mặt trời và đôi chân có màu khoẻ mạnh như của mẹ. Tóc mẹ xoã tung vì gió thổi và nó làm tôn vẻ đẹp của mẹ lên, khiến mẹ dường như đẹp hơn, phàm tục hơn, gơi cảm hơn gấp mười lần. Và mẹ thì đã già rồi, gần bốn mươi tuổi rồi.
              Hiển nhiên là, buổi chiều hôm nay khiến mẹ vui hơn bất cứ buổi chiều nào kể từ khi bố mất. Giờ đã gần năm giờ chiều. Ở dưới nhà bữa tối được dọn lúc bảy giờ. Nghĩa là mẹ chỉ có rất ít thời gian dành cho chúng tôi trước khi phải về phòng mình, nơi mẹ có thể tắm và thay bộ đồ phù hợp hơn cho bữa ăn.
              Tôi đặt quyển sách sang một bên rồi nghiêng người ngồi dậy. Tôi đang bị thương tổn nên cũng muốn mẹ bị thương tổn theo.
              - Mẹ đã ở đâu vậy? - Tôi hỏi bằng giọng căm tức. Điều này có đáng không khi mẹ vui chơi còn chúng tôi bị nhốt ở đây, không được làm những gì vui thích thuộc quyền của mình? Tôi sẽ không bao giờ có lại một mùa hè lúc tôi mười hai tuổi, cũng như Chris không được vui chơi mùa hè năm mười bốn tuổi này, còn với hai đứa em là mùa hè thứ năm của chúng.
               Giọng nói buộc tội, đáng ghét của tôi làm tắt ngấm vẻ rạng rỡ của mẹ. Mẹ tái mặt, môi run run, có lẽ mẹ hối tiếc vì đã mang cho chúng tôi một tờ lịch treo tường to tướng để chúng tôi có thể biết khi nào là thứ Bảy hoặc Chủ nhật. Tờ lịch được khoanh bằng những chữ X to tướng để đánh dấu những ngày bị giam cầm của chúng tôi, những ngày nóng nực, cô đơn, bị cầm giữ và đau đớn.
               Mẹ thả người xuống một chiếc ghế và bắt chéo đôi chân đáng yêu, nhặt một tờ tạp chí lên để quạt.
               - Mẹ xin lỗi vì đã để các con phải đợi - Mẹ nói, hướng một nụ cười đáng yêu về phía tôi - Mẹ muốn tới chỗ các con sáng nay nhưng ông ngoại yêu cầu sự có mặt của mẹ và mẹ đã có kế hoạch chiều nay dù phải rút ngắn lại để có thể có chút thời gian với các con trước bữa ăn tối - Dù trông mẹ chẳng có chút mồ hôi nào nhưng mẹ cũng kéo một tay áo lên và quạt như thể căn phòng này nóng hơn mẹ có thể chịu đựng - Mẹ đã đi bơi thuyền, Cathy - Mẹ nói - Các bác con đã dạy mẹ bơi thuyền như thế nào khi mẹ lên chín tuổi, và khi bố các con tới sống ở đây, mẹ đã dạy cho bố. Bố mẹ thường ở trên hồ rất lâu. Bơi thuyền gần như là bay... thật vui sướng... - Mẹ bỏ lửng câu nói, nhận ra niềm vui của mẹ đã ăn cắp niềm vui của chúng tôi.
                 - Bơi thuyền ư? - Tôi chỉ biết kêu lên - Tại sao mẹ không ở dưới nhà nói với ông ngoại về chúng con? Mẹ định giữ chúng con bị nhốt ở đây bao lâu? Mãi mãi ư?
                Đôi mắt xanh của mẹ hoảng hốt lướt khắp căn phòng, mẹ dường như sắp đứng lên khỏi chiếc ghế chúng tôi hiếm khi sử dụng vì chúng tôi dành riêng nó cho mẹ, như là chiếc ngai vàng của mẹ. Có lẽ mẹ sẽ đi khỏi đây nếu Chris không từ trên gác đi xuống tay ôm những quyển bách khoa toàn thư cũ đến nỗi không đề cập đến ti vi hay may bay phản lực.
                 - Cathy, đừng gào lên với mẹ nữa - Anh ấy trách mắng - Chào mẹ. Trông mẹ tuyệt quá! - Anh ấy đặt chồng sách xuống chiếc bàn trang điểm mà anh ấy sử dụng làm bàn học rồi bước tới vòng tay quanh mẹ. Tôi cảm thấy bị phản bội, không chỉ bởi mẹ mà còn bởi anh trai mình. Mùa hè gần như đã trôi qua mà chúng tôi chẳng làm được điều gì cả, chẳng có một chuyến đi dã ngoại hay đi bơi, dạo chơi trong rừng cây, thậm chí không được nhìn một con thuyền hay mặc một bộ đồ tắm để bơi lội trong các bể bơi sau nhà.
                  - Mẹ ơi! - Tôi kêu lên, dậm chân và sẵn sàng tranh đấu đòi tự do - Con nghĩ đã đến lúc mẹ nói với ông về chúng con. Con chán ngấy việc phải sống trong căn phòng này và chơi trên tầng áp mái rồi. Con muốn hai em được ra ngoài hít thở không khí trong lành và tắm nắng mặt trời, và con cũng muốn ra ngoài. Con muốn đi bơi thuyền. Nếu ông ngoại đã tha thứ cho mẹ vì đã lấy bố, thì tại sao ông không thể chấp nhận chúng con? Chúng con có xấu xí, tồi tệ, ngu ngốc khiến ông xấu hổ nếu gọi chúng con là ruột thịt của mình không?
                  Mẹ đẩy Chris ra và mệt mỏi gieo mình xuống chiếc ghế mẹ vừa đứng lên, cúi đầu về phía trước và vùi mặt trong lòng bàn tay. Bằng trực giác, tôi đoán mẹ sắp tiết lộ một sự thật mà trước đây mẹ vẫn giấu kín. Tôi gọi Cory và Carrie và bảo chúng ngồi xuống cạnh tôi để tôi có thể ôm cả hai đứa. Còn Chris, dù tôi nghĩ anh ấy nên đứng sát cạnh mẹ, cũng bước tới ngồi xuống giường cạnh Cory. Chúng tôi, như trước đây, lại như là bầy chim non đậu trên dây phơi quần áo đợi một cơn gió mạnh tách rời chúng tôi ra.
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
                - Cathy, Christopher - Mẹ bắt đầu nói, vẫn cúi đầu, dù đôi tay đặt lên lòng hơi run run - Mẹ đã không nói thật hoàn toàn với các con.
               Như thể tôi chưa đoán ra được chuyện đó.
                - Mẹ sẽ ở lại ăn tối với chúng con chứ? - Tôi hỏi, vì một lý do nào đó muốn thoái thác sự thật.
                 - Cám ơn vì đã mời mẹ. Mẹ rất muốn ở lại nhưng mẹ đã có những chương trình khác cho buổi tối nay rồi.
                  Hôm nay là ngày của chúng tôi, thời gian của chúng tôi ở cùng mẹ cho đến tối. Hôm qua mẹ chỉ dành cho chúng tôi có nửa giờ.
                  - Bức thư, - Mẹ lẩm bẩm, ngẩng đầu lên và bóng tối làm cho đôi mắt xanh của mẹ thành màu xám - bức thư mà bà ngoại viết khi chúng ta còn ở Gladstone. Bức thư mời chúng ta tới sống ở đây. Mẹ không nói với các con là ông ngoại viết một đoạn ngắn ở cuối thư.

                   - Vâng, thưa mẹ, mẹ nói tiếp đi - Tôi giục - Bất cứ điều gì mẹ kể cho chúng con, chúng con có thể tiếp nhận được.
                    Mẹ chúng tôi là một phụ nữ đĩnh đạc, điềm tĩnh và tự chủ. Nhưng có một thứ mà mẹ không thể kiểm soát được, đó là đôi tay của mẹ. Nó luôn phản bội lại cảm xúc của mẹ. Một bàn tay giơ lên gần cổ mẹ, lần mò, tìm kiếm chuỗi hạt trai để vặn xoắn, và vì mẹ không đeo đồ trang sức, nên những ngón tay của mẹ tìm kiếm một cách vô vọng. Những ngón tay của bàn tay kia cào vào nhau không ngừng, như thể muốn tẩy rửa chính chúng.
                    - Bà ngoại các con đã viết thư, nhưng cuối thư ông ngoại đã viết thêm - Mẹ ngần ngừ, nhắm mắt lại một phút hoặc hơn và rồi mở mắt ra nhìn chúng tôi - Ông ngoại viết là ông rất mừng vì bố các con đã chết. Ông viết những kẻ xấu xa và đồi bại luôn nhận được thứ chúng đáng được hưởng. Ông viết là điều tốt đẹp trong cuộc hôn nhân của mẹ là không tạo ra bất cứ hậu duệ ma quỷ nào.
                    Lúc khác thì tôi đã hỏi: đó là gì vậy? Nhưng giờ thì tôi đã biết. Hậu duệ ma quỷ cũng giống như dòng giống ma quỷ, một thứ xấu xa, mục ruỗng, tồi tệ bẩm sinh.
                    Tôi ngồi trên giường, hai tay ôm hai đứa em và nhìn Chris, chắc anh ấy phải rất giống bố khi bố ở tuổi này và là hình ảnh phản chiếu của bố trong bộ quần áo chơi tennis màu trắng, đứng hiên ngang cao lớn, hãnh diện, tóc vàng, da sẫm. Con quỷ phải đen sì, lưng gù, bé loắt choắt, nó không thể đứng thẳng và mỉm cười bằng đôi mắt xanh da trời trong vắt không bao giờ biết nói dối.
                    - Bà ngoại đã lập kế hoạch tìm chỗ ẩn náu cho các con trong một bức thư mà ông ngoại không đọc - Mẹ kết thúc một cách lơ lửng, mặt đỏ bừng.
                    - Bố có bị coi là xấu xa và đồi bại chỉ vì đã lấy người có họ hàng xa không mẹ? - Chris hỏi bằng một giọng kiềm chế, lạnh như giọng mẹ - Đó có phải là điều duy nhất bố làm sai không?
                    - Phải - Mẹ thốt lên, hạnh phúc vì anh ấy, đứa con thân yêu của mẹ, đã hiểu - Suốt cuộc đời bố các con chỉ phạm một lỗi duy nhất không thể tha thứ được là đã yêu mẹ. Xin đừng lên án bố mẹ. Mẹ đã giải thích chuyện đó xảy ra với bố mẹ như thế nào. Trong tất cả chúng ta, bố các con là người tuyệt vời nhất... - Mẹ ấp úng, sắp rơi nước mắt, nài xin bằng ánh mắt và tôi hiểu, tôi hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
                   - Điều gì là xấu xa, điều gì là tội lỗi, chỉ trong con mắt người ta mà thôi - Mẹ nói tiếp, nóng lòng muốn chúng tôi nhìn nhận theo cách của mẹ - Ông ngoại các con tìm ra những tội lỗi này trong một cơn giận. Ông là người mong muốn sự hoàn hảo của mọi người trong gia đình ông, còn ông thì còn lâu mới được hoàn hảo. Nhưng, thử nói với ông điều đó xem, ông sẽ quật roi ngay - Mẹ có vẻ sợ hãi, dường như phát ốm với những gì mình phải nói - Christopher, mẹ đã nghĩ khi chúng ta ở đây và mẹ có thể nói với ông về con, rằng con là cậu bé thông minh nhất trong lớp, và mẹ đã nghĩ khi gặp Cathy và biết tài năng của Cathy trong việc múa. Mẹ đã chắc chắn chỉ hai chuyện này thôi cũng đủ để thu phục ông mà chưa kể đến việc ông sẽ gặp hai em các con, rằng chúng mới xinh đẹp và dễ thương làm sao, và ai biết được tài năng nào của chúng đang đợi được phát triển? Mẹ đã nghĩ một cách ngốc nghếch, một cách hy vọng, rằng ông sẽ dễ dàng chịu thua và nói rằng ông dã phạm sai lầm khi tin rằng cuộc hôn nhân của bố mẹ là quá sai lầm.
                     - Mẹ ơi, - tôi nói một cách yếu ớt, suýt khóc - mẹ nói như thể sẽ không bao giờ nói được với ông. Ông sẽ không bao giờ thích chúng con, dù hai em xinh xắn như thế nào đi chăng nữa, dù Chris thông minh đến mức nào, hay chuyện con có thể múa như thế nào. Chẳng có gì trong những chuyện đó khiến ông khác đi. Ông vẫn căm ghét chúng con, và nghĩ chúng con là hậu duệ của ma quỷ, có phải vậy không?
                   Mẹ đứng dậy bước tới chỗ chúng tôi rồi lại khuỵu xuống cố ôm tất cả chúng tôi.
                   - Trước đây mẹ đã nói với các con là ông không còn sống lâu nữa phải không? Ông đã khó thở mỗi lần ông cố ráng sức không nhỉ? Mẹ sẽ tìm cách nói với ông về các con. Mẹ thề sẽ làm vậy. Hãy kiên nhẫn. Hãy hiểu. Những trò vui giờ các con bị mất, mẹ sẽ đền sau, gấp hàng nghìn lần.
                    Cặp mắt ngân ngấn nước của mẹ khẩn khoản.
                   - Xin, xin hãy vì mẹ, vì các con yêu mẹ và mẹ yêu các con, hãy kiên nhẫn. Sẽ không lâu đâu, không lâu đâu, và mẹ sẽ làm điều mẹ có thể làm được để khiến cuộc sống của các con vui vẻ. Và hãy nghĩ về sự giàu có mà chúng ta sắp có được.
                   - Được rồi, mẹ à - Chris nói, kéo mẹ vào vòng tay như bố vẫn làm - Điều mẹ yêu cầu không nhiều lắm, không nhiều khi chúng ta giành được quá nhiều như vậy.
                   - Phải - Mẹ hăm hở nói - Chỉ phải hy sinh một thời gian ngắn, kiên nhẫn hơn một chút, và tất cả những gì ngọt ngào và tốt đẹp trong cuộc đời sẽ là của các con.
                   Tôi biết nói gì nữa đây? Tôi có thể phản đối mẹ như thế nào? Chúng tôi đã hy sinh hai tuần rồi, sẽ phải hy sinh vài ngày nữa, vài tuần nữa hay thậm chí một tháng nữa?
                    Ở phía đầu cầu vồng người ta chờ đợi những hũ vàng rơi xuống. Nhưng cầu vồng được làm bằng tơ nhện mỏng manh và yếu ớt, còn vàng thì nặng tựa thái sơn, và từ thuở khai thiên lập địa đến giờ, vàng là lý do để làm hầu hết mọi việc.
     
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
     TẠO MỘT KHU VƯỜN TRỔ HOA
                 
                  Giờ chúng tôi đã biết hết sự thật.
                  Chúng tôi sẽ phải sống ở trong căn phòng này cho tới ngày ông ngoại chết. Và khi tôi nằm thao thức trong đêm tối, một ý nghĩ chợt xuất hiện là có lẽ mẹ đã biết ngay từ đầu là ông ngoại không phải là loại người sẽ tha thứ cho bất cứ ai, bất cứ việc gì.
                   - Nhưng - ông anh lạc quan Christopher nói - ông có thể đi bất cứ ngày nào. Đó là cách của bệnh tim. Một cục nghẽn có thể bung phồng ra và tìm đường tới tim hoặc phổi của ông và thổi tắt ông như một ngọn nến.
                    Chris và tôi nói những lời bất kính và thô lỗ, nhưng trong tim chúng tôi nhói đau, biết rằng làm thế này là sai, và chúng tôi nói năng bất kính như là một cách để làm dịu vết thương lòng tự trọng của chúng tôi đang rỉ máu.
                   - Giờ hãy xem xem - anh ấy nói - vì chúng ta phải ở đây một thời gian lâu hơn, chúng ta phải cương quyết hơn trong việc xoa dịu hai đứa em và chính bản thân chúng ta, bằng nhiều thứ giải trí hơn để làm. Và khi chúng ta thực sự chú tâm, chúng ta có thể nghĩ ra một số thứ kỳ diệu và đẹp đẽ khác thường.
                    Khi bạn có hẳn một tầng áp mái đầy những thứ bỏ đi và nhiều rương hòm rất lớn chứa những thứ mục nát, sờn rách, nhưng tuy nhiên lại là những y phục rất sành điệu, bạn sẽ đưa chúng vào những vở kịch. Và vì tới một ngày, tôi sẽ được bước lên sân khấu, tôi sẽ là người sản xuất, đạo diễn, người dàn dựng chương trình, cũng như là một ngôi sao. Tất nhiên, Chris sẽ đóng tất cả các vai nam chính và hai đứa em sinh đôi có thể tham gia và đóng những vai nhỏ.
                   Nhưng chúng không muốn tham gia! Chúng muốn là khán giả, chỉ ngồi xem và vỗ tay.
                   Đó không phải là ý tưởng tồi, sẽ không phải là một vở kịch nếu không có khán giả. Điều rất tiếc là chúng không có tiền để mua vé.
                   - Chúng ta gọi đây là quần áo tập diễn - Chris nói - và vì em dường như biết mọi thứ khác, và biết mọi thứ về sân khấu, em sẽ viết kịch bản.
                    Ha! Như thể tôi cần viết kịch bản. Đây là cơ hội của tôi để đóng vai Scarlet O''Hara. Chúng tôi có những vòng váy để mang bên dưới những chiếc váy viền đăng ten và áo lót để xiết eo chặt hơn. Có quần áo để Chris mặc, cả những chiếc dù đáng yêu với một vài lỗ thủng. Các hòm và rương là một món quý để thu thập và tôi có những bộ trang phục tốt nhất lôi ra từ một chiếc rương, đồ lót và váy lót dài được lấy từ một trong những chiếc hòm. Tôi cuộn tóc trong những mảnh vải để tạo thành những lọn tóc xoăn dài và đội một chiếc mũ rơm Leghom cũ rộng vành có trang trí những bông hoa lụa và dây buộc được làm bằng ruy băng sa tanh xanh, viền xám. Chiếc áo ngủ viền đăng ten của tôi phủ ra ngoài vòng váy làm bằng một loại vải mỏng giống như voan. Tôi nghĩ nó từng là màu hồng, dù giờ khó mà nói nó có màu gì.
                     Rhett Butler mặc một bộ đồ lịch thiệp: quần màu kem, áo jacket nhung nâu có đính khuy ngọc trai và bên trong là một chiếc vest bằng satanh có đính những bông hoa hồng nhạt rải rác trên áo.
                  - Nhanh lên, Scarllet - Anh ấy nói với tôi - Chúng ta phải thoát khỏi đây nhanh trước khi Sherman tới đây và dìm thành phố trong biển lửa.
                  Chris đã chăng những chiếc dây và chúng tôi treo những tấm vải lên để làm hai cánh gà sân khấu. Hai khán giả nhỏ của chúng tôi dậm chân không kiên nhẫn, sốt ruột muốn thấy Atlanta bốc cháy. Tôi theo Rhett vào "sân khấu" và chế nhạo, trêu chọc, tán tỉnh, mê hoặc và ném anh ta vào ngọn lửa trước khi chạy tới với anh chàng Ashley Wilker tóc vàng nhạt, thì một trong những vạt đăng ten kéo lê của tôi bị mắc vào đôi giày cũ quá khổ và buồn cười mà tôi đang đi, khiến tôi ngã sóng soài một cách vụng về để lộ chiếc quần bẩn với những dải đăng ten tả tơi. Các khán giả đứng vỗ tay hoan hô, nghĩ rằng đây là một cú ngã giả và là một phần của vở kịch.
                    - Vở kịch kết thúc - Tôi tuyên bố và bắt đầu cởi đống quần áo cũ bốc mùi ra.
                    - Đi ăn thôi! - Carrie kêu lên, nói ra một điều khiến chúng tôi rời căn gác và đi xuống dưới.
                    Cory trề môi dưới ra và ngó quanh.
                     - Em ước giá chúng ta lại có vườn - Nó nói một cách khao khát nghe nhói đau - Em không thích chơi đu khi những bông hoa không đung đưa trong gió - Mái tóc vàng nhạt của nó đã mọc dài chạm vào cổ áo và quăn thành lọn, trong khi tóc Carrie đã dài tới ngang lưng và lượn sóng. Hôm nay chúng mặc quần áo xanh vì là ngày thứ Hai. Chúng tôi định màu cho từng ngày. Màu vàng là màu của Chủ nhật. Màu đỏ là màu của thứ Bảy.
                   Ước muốn được nói ra thành lời của Cory khiến Chris suy nghĩ, vì anh ấy chầm chậm quay một vòng nhìn căn gác mênh mông này một cách nhận xét.
                    - Phải thừa nhận căn gác này là một nơi tối tăm và ảm đạm - Anh ấy đăm chiêu - Nhưng tại sao chúng ta không thể tạo lập và sử dụng tài năng sáng tạo của chúng ta, để biến hoá và lột xác con ngài xấu xa này thành một con **** rực rỡ bay lượn? - Anh ấy mỉm cười nhìn tôi, nhìn hai đứa em sinh đôi một cách tin tưởng và vui vẻ khiến tôi bị lôi kéo ngay lập tức. Thật vui thích khi cố gắng làm đẹp cái nơi ảm đạm nà và tạo cho hai đứa em sinh đôi một khu vườn giả đầy màu sắc, nơi chúng có thể chơi đu và vui thích nhìn ngắm vẻ đẹp của khu vườn. Tất nhiên, chúng tôi không trang hoàng cả khu gác bởi vì nó quá rộng, và bất cứ ngày nào ông ngoại cũng có thể chết, khi đó chúng tôi sẽ rời đi, không bao giờ quay lại nữa.
                    Chúng tôi không chờ được tới lúc mẹ tới vào buổi tối, và khi mẹ tới, Chris và tôi hăng hái nói với mẹ về những kế hoạch của chúng tôi để trang hoàng căn gác và biến nó thành một khu vườn vui vẻ mà hai đứa em không sợ hãi. Khuôn mặt mẹ thoáng vẻ lạ lùng.
                    - Ồ - Mẹ rạng rỡ nói - Nếu các con muốn làm cho căn gác đẹp, trước hết các con phải dọn sạch nó. Và mẹ sẽ làm tất cả những gì có thể được để giúp các con.
                    Mẹ lén mang đến giẻ lau, xô thùng, chổi, bàn chải và các hộp xà phòng bột. Mẹ quỳ xuống cạnh chúng tôi để cọ các ngóc ngách, các gờ tường và bên dưới những đồ đạc lớn. Tôi ngạc nhiên khi thấy mẹ biết cọ và dọn dẹp như thế nào. Hồi chúng tôi sống ở Gladstone, hai lần một tuần có một người dọn dẹp đến làm những công việc nặng nhọc sẽ khiến tay mẹ đỏ tấy và làm gẫy các móng tay mẹ. Còn ở đây thì mẹ quỳ xuống dùng tay lau chùi, mặc chiếc quần jean cũ bạc màu, chiếc sơ mi cũ, tóc buộc túm lại. Tôi thực sự ngưỡng mộ mẹ. Đó là một công việc nặng nhọc, nóng bức và hạ mình, và mẹ không một lần kêu ca, chỉ cười và tán chuyện, xem như đây là một trò thú vị.
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
                 Trong một tuần lao động vất vả, chúng tôi đã có được phần lớn căn gác sạch sẽ. Rồi mẹ mang cho chúng tôi thuốc diệt côn trùng để giết những con bọ ẩn núp trong khi chúng tôi dọn dẹp. Chúng tôi quét các con nhện chết và các con côn trùng khác bằng xẻng. Chúng tôi ném chúng qua một ô cửa sau nơi chúng lăn xuống phần mái nhà thấp hơn phía dưới. Sau đó nước mưa sẽ dồn chúng vào các máng nước. Rồi các chú chim tìm thấy chúng và đã có một bữa no nê trong khi cả bốn chúng tôi ngồi trên bậu cửa sổ quan sát. Chúng tôi không bao giờ nhìn thấy một con chuột nào cả, nhưng đã thấy phân của chúng. Chúng tôi cho là khi tất cả những sự lăng xăng, hối hả lắng xuống, chúng mới mạo hiểm ra khỏi những nơi ẩn nấp tăm tối và bí mật của chúng.
                    Không chỉ dọn dẹp căn gác, mẹ còn mang đến cho chúng tôi những cây xanh và cả một cây loa kèn đỏ có nụ có thể sẽ nở hoa và dịp Giáng sinh. Tôi cau mày khi nghe mẹ nói vậy, vì chúng tôi sẽ không ở đây tới tận lúc đó.
                   - Chúng ta sẽ mang nó theo - Mẹ nói, giơ tay vuốt má tôi - Chúng ta sẽ mang theo tất cả các cây của chúng ta khi đi, do đó đừng cau mày và trông khổ sở vậy. Chúng ta sẽ không để lại bất cứ cái gì còn sống và yêu thích ánh mặt trời ở lại căn gác này.
                    Chúng tôi đặt các cây của mình trong phòng học của tầng áp mái vì căn phòng đó có cửa sổ quay ra hướng Đông. Hạnh phúc và hớn hở, tất cả chúng tôi nối đuôi nhau đi xuống cầu thang hẹp. Mẹ tắm rửa trong phòng tắm của chúng tôi rồi mệt mỏi gieo mình xuống chiếc ghế dành cho mẹ. Hai ềmto vào lòng mẹ khi tôi dọn bàn ăn trưa. Hôm nay là một ngày tốt lành, vì mẹ ở lại với chúng tôi cho tới tận giờ ăn trưa, rồi mẹ thở dài và nói mình phải đi. Ông ngoại yêu cầu mẹ điều này, muốn biết tại sao cứ vào thứ Bảy là mẹ đi đâu, và tại sao mẹ ở đó lâu đến vậy?
                  - Mẹ có lẻn được tới đây thăm chúng con trước khi đi ngủ được không? - Chris hỏi.
                  - Tối nay mẹ sẽ đi xem him - Mẹ nói bằng giọng đều đều - Nhưng trước khi đi, mẹ sẽ lén tới thăm các con. Mẹ có mấy hộp nho khô và các con sẽ có thể ăn vặt giữa các bữa ăn. Mẹ quên không mang theo.
                   Hai đứa em sinh đôi rất thèm ăn nho khô, còn tôi thì cũng rất thích món đó.
                   - Mẹ đi xem phim một mình ư? - Tôi hỏi.
                   - Không. Có một cô bạn gái thuở nhỏ, cô ấy từng là người bạn tốt nhất của mẹ, và giờ cô ấy đã lập gia đình. Mẹ sẽ đi xem phim với họ. Cô ấy sống ở cách đây chỉ vài nhà - Mẹ đứng lên và đi tới chỗ cửa sổ, và khi Chris tắt hết các ngọn đèn, mẹ hé rèm cửa ra và chỉ về hướng ngôi nhà nơi cô bạn tốt nhất của mẹ sống - Elena có hai người em chưa lập gia đình, một đang học để trở thành luật sư. Cậu ta học trường luật Havard, còn người kia là một tay chơi tennis chuyên nghiệp.
                   - Mẹ ơi! - Tôi lêu lên - Mẹ đang hẹn hò với một trong hai người em đó ư?
                   Mẹ bật cười, buông rèm xuống.
                   - Bật đèn lên đi, Chris. Không, Cathy, mẹ không hẹn hò với bất cứ ai cả. Nói thật với mẹ, mẹ nên đi ngủ thì hơn, mẹ mệt lắm. Dù sao mẹ cũng chẳng quan tâm tới âm nhạc. Mẹ nên ở lại với các con, nhưng cô Elena cứ nài nỉ mẹ đi chơi và khi mẹ tiếp tục từ chối, cô ấy cứ hỏi tại sao. Mẹ không muốn mọi người cứ hỏi tại sao ngày nghỉ cuối tuần nào mẹ cũng ở nhà, đó là lý do vì sao thỉnh thoảng mẹ phải đi bơi thuyền, hoặc đi xem phim.
     
                   Để biến tầng áp mái thành một nơi đẹp thì không chắc chắn lắm, nhất là để biến nó thành một khu vườn đẹp hơn cầu vồng! Cần phải bỏ ra một lượng lớn công sức vất vả nặng nhọc và khả năng sáng tạo, nhưng ông anh đáng trách của tôi thuyết phục rằng không phải bất cứ lúc nào chúng tôi có thể làm được điều đó. Anh được mẹ ủng hộ ngay bằng cách đưa ra ý tưởng hàng ngày khi tới trường học, mẹ sẽ mang về cho chúng tôi các cuốn sách màu sắc để từ đó chúng tôi có thể cắt những bông hoa giấy được vẽ sẵn hình. Mẹ mang cho chúng tôi những hộp màu nước, rất nhiều chổi vẽ, các hộp phấn màu, một lượng lớn giấy màu, các lọ đầy hồ dán trắng và bốn chiếc kéo cắt mũi cùn.
                    - Hãy dạy hai em tô màu và cắt hoa - mẹ hướng dẫn - và để chúng tham gia vào tất cả những việc các con làm. Mẹ chỉ định các con làm giáo viên mẫu giáo cho chúng.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
                 Mẹ từ thành phố nơi mẹ học về trên chuyến tàu nhanh mất đọ một tiếng, hào hứng với vẻ khoẻ mạnh lộ rõ, da mẹ hồng hào vì không khí ngoài trời, quần áo mẹ đẹp tới mức làm tôi nghẹn thở. Mẹ có những đôi giày đủ màu sắc, dần dà mẹ có những đồ trang sức mới mà mẹ gọi là những đồ trang sức lặt vặt, nhưng dù sao đối với tôi, các đồ này trông giống như kim cương do chúng sáng lấp lánh. Mẹ thả mình vào chiếc ghế dành riêng cho mẹ, kiệt quệ, nhưng hạnh phúc và kể cho chúng tôi về ngày của mẹ.
                 - Ồ, mẹ mong các máy đánh chữ có các chữ cái trên bàn phím làm sao. Mẹ dường như không nhớ nổi đến một dòng. Lúc nào mẹ cũng phải nhìn lên bảng và điều đó làm giảm tốc độ của mẹ, và mẹ không nhớ được dòng cuối. Nhưng mẹ biết vị trí của tất cả các nguyên âm. Các con biết là phải sử dụng một số phím này nhiều hơn một số phím khác. Cho tới nay tốc độ đánh máy của mẹ chỉ là hai mươi từ trên một phút và tốc độ đó là không tốt. Còn những chữ viết tốc ký lại vặn vẹo nữa... - Mẹ thở dài, như thể chúng cũng là sự cản trở đối với mẹ - Phải, mẹ cho là cuối cùng rồi mẹ sẽ học được, sau rốt, mọi phụ nữ khác đều học được, và nếu họ có thể làm được thì mẹ cũng có thể học được.
                  - Mẹ có thích giáo viên của mẹ không? - Chris hỏi.
                   Mẹ khúc khích cười như thiếu nữ trước khi trả lời.
                  - Trước hết, để mẹ kể cho các con nghe về cô giáo dạy đánh máy chữ của mẹ. Tên cô ấy là Helena Brady. Cô ấy có vóc dáng rất giống bà ngoại của các con, rất to lớn. Nhưng ngực cô ấy còn lớn hơn. Thật đấy, ngực cô ấy là một bộ ngực đồ sộ nhất mà mẹ từng thấy. Và dây áo lót của cô ấy cứ tuột xuống vai, và nếu nó không tuột thì dây quần lại tuột, và cô ấy luôn đưa tay lên cổ áo để kéo chúng lên, còn những người đàn ông trong lớp thì luôn khúc khích cười.
                  - Đàn ông cũng tham gia lớp học đánh máy chữ ư mẹ? - Tôi rất ngạc nhiên hỏi.
                   - Có, có mấy người đàn ông trẻ ở lớp, một số là phóng viên, nhà văn, hoặc họ có lý do phù hợp nào đó để muốn học đánh máy. Còn cô Brady đã ly dị và để ý tới một trong những chàng trai trẻ này. Cô ấy tán tỉnh cậu ta, trong khi cậu ta cố tình lờ đi. Ít ra cô ấy lớn hơn cậu ta cả chục tuổi, còn cậu ta thì chỉ nhìn mẹ. Này, đừng có bất cứ ý nghĩ nào đấy, Cathy. Cậu ta thấp hơn mẹ. Mẹ không thể lấy một người đàn ông không nhấc nổi mẹ và bồng mẹ qua bậc cửa. Mẹ có thể nhấc cậu ta lên, cậu ta chỉ cao có một mét năm tám thôi.
                   Tất cả chúng tôi bật cười, vì bố chúng tôi cao hơn người đó những ba mươi xăngtimét và bố rất dễ dàng nhấc mẹ lên. Chúng tôi đã thấy bố làm thế nhiều lần, đặc biệt là những tối thứ Sáu khi bố về nhà và bố mẹ nhìn nhau thật vui vẻ.
                   - Mẹ ơi, mẹ không nghĩ tới việc kết hôn lần nữa chứ? - Chris hỏi bằng giọng căng thẳng. Mẹ khẽ choàng tay qua người anh ấy.
                   - Không, con yêu. Tất nhiên là không. Mẹ yêu bố con vô cùng. Phải một người vô cùng đặc biệt mới thay thế được bố các con, và cho đến nay mẹ chưa gặp một người nào đáng bằng đôi giầy quá khổ của bố.
                    - Nhưng, mẹ ơi, nếu không thể làm được hoa hồng, thì làm thế nào mà chúng con vẽ được các con vật?
                    Mẹ khẽ mỉm cười một nụ cười hài hước với tôi khi di một ngón tay mát lạnh lên mũi tôi.
                   - Ồ, Cathy. Con thật là một kẻ đa nghi. Con hỏi mọi thứ, ngờ vực mọi thứ, con nên biết là, con có thể làm bất cứ điều gì con muốn. Và mẹ sẽ nói cho con một bí mật mà mẹ đã biết, trong thế giới phức tạp này, có một quyển sách dạy con làm đơn giản mọi việc như thế nào?
                    Đó là điều mà chúng tôi đã tìm ra.
                    Mẹ mang đến cho chúng tôi hàng tá sách hướng dẫn cắt các hình nghệ thuật. Điều đầu tiên mà những cuốn sách này dạy chúng tôi đơn giản hoá tất cả các thiết kế phức tạp thành những hình cầu, hình trụ, nón, chữ nhật và lập phương. Một chiếc ghế là một hình lập phương, trước đây tôi chưa biết điều này. Cây Giáng sinh là một hình nón màu kem đảo ngược, và trước đây tôi cũng không biết điều này. Hình người thì là tổng hợp của tất cả các hình khối đó: hình cầu là đầu, tay, cổ, thân hình, phần trên và phần dưới chỉ là các hình chữ nhật hay hình trụ, và hình tam giác là chân. Và các bạn có tinhay không, sử dụng phương pháp cơ bản này thêm bớt một chút, chúng tôi có ngay những con thỏ, sóc, chim và các sinh vật bé nhỏ thân thiện khác, và tất cả được làm bằng chính đôi tay của chúng tôi.
                   Sự thật trông các con vật đó thật kỳ dị. Tôi nghĩ vẻ kỳ dị của chúng khiến chúng dễ thương hơn. Chris tô màu cho các con vật của anh ấy trông cho có vẻ giống thật. Tôi trang trí các con vật của mình bằng các chấm tròn, áo vải bông kẻ caro, áo choàng len và khâu những chiếc túi viền dăng ten cho những con gà mái. Vì mẹ đã mua hàng ở cửa hàng đồ may thêu, nên chúng tôi có đăng ten, vải nhung kẻ đủ màu sắc, khuy áo, đồ trang sức bằng tiền xu, thạch anh và các vật liệu trang trí khác. Khả năng sáng tạo là vô tận. Khi mẹ đặt chiếc hộp đó vào tay tôi, tôi biết đôi mắt tôi đã thể hiện tất cả tình yêu thương mà tôi cảm thấy đối với mẹ. Vì điều này chứng tỏ mẹ đã nghĩ tới chúng tôi khi ở bên ngoài. Mẹ không chỉ nghĩ đến quần áo mới, đồ trang sức mới và mỹ phẩm cho bản thân mình. Mẹ đang cố biến cuộc sống bị giam cầm của chúng tôi trở nên vui vẻ trong khả năng có thể được.
                  Vào một chiều mưa Cory chạy đến chỗ tôi với một con ốc sên bằng giấy màu da cam mà nó đã miệt mài làm suốt buổi sáng và cả nửa buổi chiều. Nó ăn bữa trưa yêu thích của mình: một chút bánh sandwich bơ-lạc-mứt, nó rất sốt ruột muốn trở lại với "công trình" của mình và tiếp tục với "thứ" nó nghĩ ra trong đầu.
                  Nó đứng thẳng một cách  hãnh diện, chân giang rộng khi quan sát từng thay đổi trên vẻ mặt tôi. Thứ nó làm được trông chẳng khác gì một quả bóng lệch với những chiếc tua rung rung.
                   - Chị có nghĩ đây là một con ốc sên không? - Nó hỏi, nhăn nhó và lo lắng trong khi tôi chưa tìm ra từ để nói.
                   - Đúng vậy, - Tôi vội đáp - Nó là một con ốc sên đẹp và tuyệt vời.
                   - Chị không nghĩ nó giống một quả cam đấy chứ?
                   - Không, tất nhiên là không, quả cam không có xoáy giống như con ốc sên, hay có những chiếc tua cong nữa.
                   Chris bước tới gần để ngó sinh vật đáng thương mà tôi đang cầm trên tay.
                    - Em không gọi những cái này là tu được - Anh ấy sửa lại - ốc sên là một thành viên của họ thân mềm, loại đó có thân hình mềm, không có xương sống, và những tua nhỏ này được gọi là ăng ten được nối với não bộ, nó có ruột hình ống mà một đầu là miệng, và đi bằng chân sau.
                    - Christopher - Tôi lạnh lùng nói - Khi Cory và em muốn biết về ruột hình ống của một con ốc sên, chúng em sẽ thong báo cho anh, và xin hãy ngồi yên một chỗ và chờ đợi nhé.
    - Em muốn là kẻ ngu ngốc suốt đời ư?
                   - Phải - Tôi độp lại - Ki nó là một con ốc sên, em thích chẳng biết gì cả.
                    Cory lẽo đẽo theo sau tôi khi chúng tôi tới xem Carrie đang dán những mảnh giấy màu tím lại với nhau. Phương pháp làm việc của nó rất cẩu thả, không giống như sự cần cù cẩn thận của Cory. Carrie dùng chiếc kéo của mình đâm bụp một lỗ trên miếng giấy màu tím của nó. Đằng sau lỗ hổng đó, nó dán một tờ giấy màu đỏ. Rồi nó dán lại với nhau. Thế là xong. Nó gọi con vật đó là con giun. Con vật dập dờn như một cái kẹp trăn khổng lồ, nhấp nháy một con mắt màu đỏ với hàng mi chân nhện đen khổng lồ.
                    - Tên nó là Charlie - Carrie nói, đưa "tác phẩm" cao một mét hai của mình cho tôi. Khi mọi thứ đến với chúng tôi chưa có tên, chúng tôi đặt tên cho chúng bắt đầu bằng chữ C để biến chúng thành một thành viên của nhóm chúng tôi.
                   Trên những bức tường của căn gác, trong khu vườn xinh đẹp làm bằng những bông hoa giấy, chúng tôi dán con ốc sên quằn quại bên cạnh con giun dữ tợn và đầy đe doạ. Ồ, chúng đã tạo thành một cặp. Chris ngồi xuống và viết một hàng chữ to màu đỏ "TẤT CẢ CÁC CON VẬT HÃY ĐỀ PHÒNG CON GIUN ĐẤT".
     
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
                Tôi viết dòng chữ của mình, cảm thấy con ốc sên nhỏ của Cory đang lâm vào cảnh hiểm nghèo "Trong nhà có bác sĩ không?". Cory đã đặt tên con ốc sên nhỏ này là Cindy Lou.
    Mẹ bật cười khi xem những việc chúng tôi làm được trong ngày. Tất cả chúng tôi mỉm cười vì chúng tôi rất vui.
                - Phải, tất nhiên là có bác sĩ trong nhà rồi - Mẹ nói và cúi xuống hôn vào má Chris - Cậu con này của tôi luôn biết phải làm gì những con vật ốm yếu. Còn Cory, mẹ rất thích con ốc sên của con, trong nó... rất ... rất tình cảm.
                - Mẹ có thích Charlie của con không? - Carrie sốt ruột hỏi - Con làm nó rất tốt. Con đã dùng hết giấy màu tím để cho nó thật to. Giờ chúng con không còn giấy màu tím nữa.
                - Nó là một con giun đẹp, thực sự là một con giun khổng lồ - Mẹ nói, ôm hai đứa con sinh đôi vào lòng và trao cho chúng những nụ hôn mà đôi khi mẹ quên mất - Mẹ thực sự thích hàng mi đen mà con vẽ quanh con mắt đỏ đó, rất ấn tượng.
                Thật là một cảnh tượng đầm ấm, thân thương với ba mẹ con trong chiếc ghế của mẹ, còn Chris bám vào một cánh tay mẹ, mặt áp sát mặt mẹ. Rồi tôi bước tới và làm hỏng tất cả bàng cách thức đáng ghét của mình.
                 - Giờ mẹ có thể đánh được bao nhiêu từ trong một phút hả mẹ?
                 - Mẹ đang đánh tốt hơn.
                 - Tốt hơn như thế nào?
                 - Mẹ đang cố làm tốt nhất những gì có thể, thật đấy, Cathy. Mẹ đã nói với con là bàn phím không có bất cứ chữ nào rồi.
                 - Thế còn tốc ký, làm thế nào mẹ có thể ghi tốc ký nhanh?
                 - Mẹ đang cố. Con phải kiên nhẫn. Con không thể học tất cả mọi thứ chỉ trong một đêm.
                 Kiên nhẫn. Tôi tô màu xám cho kiên nhẫn, treo lơ lửng cùng những đám mây màu đen. Tôi tô màu vàng cho hy vọng, như ánh mặt trời mà chúng tôi có thể nhìn thấy chỉ một vài giờ ngắn ngủi buổi sáng. Chẳng mấy chốc mặt trời lên cao và biến mất khỏi tầm nhìn, để lại chúng tôi bơ vơ, chỉ biết nhìn bầu trời xanh.
     
                 Khi bạn trưởng thành và có hàng triệu thứ mà cng lớn phải làm, bạn sẽ quên là một ngày dài như thế nào khi bạn còn là trẻ con. Dường như chúng tôi đã sống qua bốn năm chỉ trong bảy tuần lễ. Rồi tới ngày thứ Sáu khiếp sợ khi chúng tôi phải dậy từ lúc bình minh và hối hả chạy quanh như điên để dọn phòng ngủ, phòng tắm và xoá mọi bằng chứng là chúng tôi từng tồn tại. Tôi lột ga trải giường và cuộn tròn cùng với gối và chăn, vuốt đêm giường phẳng phiu theo cách mà bà ngoại ra lệnh cho chúng tôi phải làm. Đêm hôm trước, Chris đã phải tháo rời các ray tàu hoả. Chúng tôi làm việc như điên để khiến căn phòng gọn gàng, sạch sẽ, cả phòng tắm cũng vậy, rồi bà ngoại bước tới với giỏ thức ăn, ra lệnh cho chúng tôi mang lên gác và chúng tôi có thể ăn sáng ở đó. Tôi cẩn thận xoá tất cả các vết ngón tay của chúng tôi và lau bóng đồ gỗ.
                 Lúc bảy giờ sáng chúng tôi đã ở trong phòng học trên tầng áp mái, ăn món bột bắp nguội với nho khô và sữa. Bên dưới chúng tôi có thể nghe được tiếng những người giúp việc đi quanh căn phòng của chúng tôi. Chúng tôi nhón chân bước tới khu cầu thang và núp trên bậc thang trên cùng lắng nghe chuyện gì diễn ra bên dưới dù lúc nào cũng sợ bị phát hện.
                Việc nghe những người giúp việc đi lại bên dưới, cười đùa và trò chuyện, trong khi bà ngoại đứng gần khu để đồ và chỉ dẫn cho họ lau gương, sử dụng sáp chanh, giũ bụi các tấm đệm, tất cả tạo cho tôi một cảm giác lạ lùng. Tại sao những người giúp việc không nhận thấy một thứ gì khác biệt ư? Liệu chúng tôi có để lại một chút nùi nào để họ biết là Cory thường làm ướt giường của nó không? Dường như là chúng tôi thực sự không tồn tại, không sống, mà những mùi đó chỉ là do chúng tôi tưởng tượng ra. Chúng tôi ôm lấy nhau và ghì tay thật chặt.
                Những người giúp việc không vào phòng để đồ, họ không mở cánh cửa cao và hẹp. Họ không nhìn thấy chúng tôi hoặc nghe thấy chúng tôi, cũng như họ không nghĩ là thật kỳ lạ bà ngoại không rời căn phòng một phút trong khi họ ở đó kỳ cọ bồn tắm, dọn toilet, cọ sàn.
                 Thứ Sáu đó là một chuyện lạ đối với tất cả chúng tôi. Tôi tin là chúng tôi đã co rúm lại sợ hãi, vì sau đó chúng tôi không tìm được từ nào để nói. Chúng tôi không thưởng thức các trò chơi, các cuốn sách, và trong im lặng chúng tôi cắt những bông hoa tuy líp, hoa cúc và đợi mẹ tới và lại mang theo hy vọng.
                 Chúng tôi còn nhỏ và hy vọng có một sức mạnh đối với trẻ con, nó truyền xuống tận ngón chân chúng tôi. Khi chúng tôi bước vào tầng áp mái và thấy khu vườn đang trổ hoa của mình, chúng tôi có thể bật cười. Sau rốt, chúng tôi đã tạo ra những dấu ấn riêng của mình trên đời. Chúng tôi tạo ra được một thứ đẹp từ một thứ mang màu nâu xám và xấu xí.
                  Hai đứa em xao động như những cây mao lương hoa đỏ, dập dờn qua những bông hoa bay lượn. Chúng tôi đẩy chúng bay cao trên những chiếc đu và tạo gió đển những bông hoa dập dờn thật nhiều. Chúng tôi trốn sau những thân cây bằng hộp cát tông không cao hơn anh Chris, ngồi trên những cây nấm làm bằng giấy bồi, bên trên đặt những tấm xốp màu và nói thật trông chúng còn thật hơn cả những cây nấm thật, trừ phi bạn nổi cơn thèm ăn nấm.
                  - Đẹp quá! - Carrie kêu lên, chạy vòng quanh, túm chiếc váy xếp ly ngắn của mình để chúng tôi thấy được chiếc quần đùi mới viền đăng ten mà mẹ mua cho nó hôm qua. Tất cả các quần áo mới và giày dép mới sẽ được qua đêm đầu tiên cùng với Carrie và Cory trên giường. Thật khủng khiếp khi tỉnh dậy vào ban đêm thấy má mình tì vào một gót giày đế mềm   - Em cũng sẽ là một nữ diễn viên ba lê - Nó nói một cách vui vẻ và quay vòng, quay vòng, quay mãi cho tới khi bị ngã và Cory vội chạy tới xem Carrie có bị đau không. Carrie kêu lên khi thấy máu rỉ ra từ một vết thương trầy xước trên đầu gối - Ôi, em không muốn làm một diễn viên ba lê nếu bị đau.
                     Tôi không dám nói cho nó biết công việc đó rất đau, phải, rất đau đớn.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
               Trước đây, tôi vẫn thong thả dạo qua những khu vườn thật, những cánh rừng thật và luôn cảm thấy chúng toát lên vẻ huyền bí, dường như có một điều gì đó bí ẩn và kinh ngạc đang chờ ở quanh những con đường uốn lượn. Để làm cho khu vườn trên tầng áp mái của chúng tôi thật lôi cuốn, Chris và tôi bò xung quanh và vẽ những bông cúc bằng phấn trắng trên sàn nhà. Bên trong những cánh hoa trắng huyền diệu đó, tất cả những gì xấu xa đều bị xua đuổi. Ở đó chúng tôi có thể ngồi khoanh chân trên sàn, trong ánh sáng lung linh của một ngọn nến, Chris và tôi thêu dệt nên những câu chuyện cổ tích dài, rắc rối về những nàng tiên tốt bụng chăm sóc những đứa trẻ nhỏ và những phù thuỷ xấu luôn bị đánh bại.
    Khi đó Cory mở miệng. Nó luôn hỏi những câu hỏi khó trả lời nhất.
               - Thế tất cả cỏ đi đâu rồi?
               - Chúa đã mang cỏ lên thiên đường rồi - Và cứ theo cách đó, Carrie đã giúp tôi không phải trả lời.
               - Tại sao?
               - Để cho bố. Bố thích cắt cỏ.
                Mắt Chris gặp mắt tôi. Vậy mà chúng tôi đã nghĩ chúng quên bố rồi.
                Cory nhíu hàng lông màu vàng nhạt của nó nhìn chăm chú vào những thân cây bằng bìa cát tông mà Chris đã làm.
                - Tất cả những cây lớn ở đâu?
                - Cũng ở trên đó - Carrie đáp - Bố thích những cây lớn - Lần này mắt tôi chớp mạnh. Tôi ghét phải nói dối chúng, nói với chúng rằng đây là một trò chơi, một trò chơi không bao giờ chấm dứt mà chúng dường như chịu đựng kiên nhẫn hơn Chris hay tôi. Và chúng chưa một lần hỏi tại sao chúng tôi phải chơi trò này.
                 Bà ngoại chưa một lần lên tầng áp mái để hỏi chúng tôi làm gì, dù bà thường mở cửa phòng ngủ một cách lặng lẽ, hy vọng chúng tôi không chú ý thấy tiếng chìa khoá quay trong ổ. Bà săm soi các dấu vết, định bắt gặp chúng tôi làm một chuyện gì đó "khủng khiếp" và "xấu xa".
                  Trên tầng áp mái chúng tôi được tự do làm bất cứ thứ gì mình muốn mà không sợ bị trừng phạt, trừ phi Chúa trời sử dụng một ngọn roi. Không lần nào bà ngoại rời căn phòng của chúng tôi mà không nhắc nhở chúng tôi rằng Chúa ở trên trời sẽ nhìn thấy, kể cả khi bà không có ở đây. Bởi vì bà không bao giờ bước vào phòng để đồ để mở cửa lên cầu thang, sự tò mò của tôi tăng lên. Tôi nhắc mình phải hỏi mẹ ngay khi mẹ đến.
                - Tại sao bà ngoại không tự mình lên gác và kiểm tra xem chúng con đang làm gì? Tại sao bà chỉ hỏi và nghĩ rằng chúng con nói sự thật?
                 Vẻ mệt mỏi và chán nản, mẹ rũ người xuống chiếc ghế đặc biệt của mình. Bộ đồ len màu xanh mới của mẹ có vẻ đắt tiền. Mẹ đã tới một hiệu làm đầu và kiểu tóc đã thay đổi. Mẹ trả lời câu hỏi của tôi một cách tự nhiên như thể mẹ đang nghĩ tới một chuyện gì đó lôi cuốn hơn.
                  - Ô, trước đây mẹ chưa kể với con à? Đó là cảm giác sợ bị giam giữ khiến bà thấy khó thở trong bất cứ nơi nào chật hẹp. Con biết đấy, khi bà còn nhỏ, các cụ đã từng nhốt bà trong một căn buồng nhỏ để trừng phạt.
                  Oa! Khó có thể nghĩ người phụ nữ to lớn đó đã có thời còn nhỏ, và đủ nhỏ để bị trừng phạt. Tôi có thể gần như cảm thấy tiếc cho đứa bé mà bà đã từng là như vậy, nhưng tôi cũng biết bà rất sung sướng khi thấy chúng tôi bị nhốt. Mỗi lần bà liếc nhìn tình cảnh c chúng tôi, vẻ hài lòng tự mãn vì chúng tôi bị giam giữ ở nơi đây lộ rõ trên ánh mắt bà. Nhưng vẫn lạ lùng là số phận lại đem đến cho bà nỗi sợ hãi đó và điều đó đủ là lý do khiến Chris và tôi hôn những bức tường thân thương và ngọt ngào của lối đi hẹp. Chris và tôi thường suy đoán làm thế nào để đưa được tất cả các đồ đạc lớn lên tầng áp mái. Chắc chắn nó không được đưa vào phòng để đồ và rồi lên cầu thang không rộng quá ba mươi xăng ti mét. Và dù chúng tôi bỏ sức ra tìm kiếm những cánh cửa khác rộng hơn dẫn vào gác thì cũng không thấy cái nào cả. Có lẽ có một cánh cửa khuất đằng sau những chiếc rương khổng lồ quá nặng để chúng tôi di chuyển được. Chris nghĩ những đồ gỗ lớn nhất có thể được kéo lên mái và chuyển qua một trong những chiếc cửa sổ lớn.
                  Hàng ngày bà ngoại xấu tính bước vào căn phòng của chúng tôi, soi mói bằng cặp mắt lạnh lùng, gầm gừ qua cặp môi cong mỏng dính của mình.
                  - Các người có lên trên đó không? Các người làm gì trên gác? Các người có cầu nguyện trước các bữa ăn không? Tối qua các người có quỳ và cầu Chúa tha thứ cho bố mẹ mình vì tội lỗi họ đã phạm phải không? Các người có dạy hai đứa bé hơn những lời răn của Chúa không? Các người có sử dụng buồng tắm chung không, hả mấy thằng nhóc và mấy con nhóc? - Trời, sau đó cặp mắt bà mới độc địa làm sao - Các người có chỉnh tề không, luôn luôn chứ? Các người có giữ những phần thân thể riêng của mình để những người khác không thấy chứ? Các người không chạm vào người mình khi không cần phải tắm rửa chứ?
                   Trời ạ! Bà coi làn da mới bẩn thỉu làm sao! Chris bật cười khi bà đi khỏi.
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
               - Em có nhận thấy bà rất thích màu xám không?
                Nhận thấy ư? Ai mà không nhận thấy chứ? Luôn là màu xám. Đôi lúc màu xám có điểm những viền nhỏ màu đỏ hoặc xanh, hoặc được tạo mẫu kiểu áo choàng cầu kỳ, mờ mờ hoặc hoa văn, nhưng vải luôn là taffeta với trâm kim cương ở cổ áo và đơn giản, được làm cho mềm mại bằng cổ áo móc tay. Mẹ đã nói với chúng tôi là một bà quả phụ trong một làng gần đây đã làm những bộ trang phục giống như áo giáp đó.
                - Bà đó là bạn thân của bà ngoại. Bà ngoại mặc đồ xám bởi vì mua được vải rẻ hơn và ông ngoại sở hữu một nhà máy sản xuất vải ở nơi nào đó trong bang Georgia.
                 Kỳ thật, thậm chí cả đến những người giàu cũng vẫn keo kiệt.
                 Vào một buổi chiều tháng Chín, tôi đang vội vã chạy từ trên gác xuống và vào phòng tắm thì đâm sầm vào bà ngoại. Bà tóm vai tôi và nhìn xuống khuôn mặt tôi.
                 - Xem xem người đi đâu vậy! - Bà gắt gỏng - Tại sao ngươi vội vã vậy?
                 Những ngón tay bà cứng như thép qua làn vải mỏng của chiếc áo blouse xanh của tôi. Bà là người nói trước do đó tôi có thể trả lời được.
                 - Anh Chris đang vẽ một bức tranh phong cảnh đẹp nhất - Tôi hổn hển giải thích - và cháu phải lấy nước trước khi chiếc hộp lớn của anh ấy hết nước. Điều quan trọng là phải giữ cho các màu không lẫn vào nhau.
                  - Tại sao nó không tự lấy nước? Tại sao ngươi phải phục dịch nó?
                  - Anh ấy đang vẽ và hỏi cháu có ngại đi lấy nước cho anh ấy không và vì cháu đang không làm gì mà chỉ xem, còn hai em thì sẽ làm tràn nước.
                  - Ngu! Đừng bao giờ phục dịch đàn ông. Để nó tự phục vụ. Giờ, nói thật đi, ngươi đang làm gì trên đó?
                  - Cháu đang nói sự thật. Chúng cháu đang làm việc vất vả để làm cho căn gác đẹp đẽ để hai em sinh đôi không sợ lên đó nữa và Chris là một hoạ sĩ tuyệt vời.
                   Bà khịt mũi và hỏi vẻ coi thường.
                  - Làm thế nào mà ngươi biết?
                  - Anh ấy được trời phú về mặt nghệ thuật, thưa bà, tất cả các giáo viên của anh ấy đều nói vậy.
                  - Nó có đề nghị ngươi làm mẫu cho nó, không mặc quần áo chứ?
                  Tôi bị choáng.
                  - Không. Tất nhiên là không.
                  - Thế tại sao ngươi run vậy?
                  - Cháu... cháu sợ... sợ bà - Tôi lắp bắp - Hàng ngày bà tới và hỏi xem chúng cháu có làm những điều xấu xa, khủng khiếp, và thực sự cháu không biết bà nghĩ chúng cháu đang làm gì. Nếu bà không nói rõ cho chúng cháu, làm thế nào chúng cháu có thể tránh làm những điều xấu xa, do không biết đó là xấu xa?
                  Bà nhìn tôi từ đầu đến chân và mỉm cười chế nhạo.
                 - Hãy hỏi anh ngươi đó, nó sẽ biết ta muốn nói gì. Giống đực các loài sinh ra đã biết mọi thứ xấu xa rồi.
                  Trời, tôi thấy hoa mắt. Chris không phải là kẻ xấu xa hoặc tồi tệ. Đôi lúc anh ấy gây phiền nhiễu nhưng không phải là kẻ xấu xa. Tôi định nói với bà điều này nhưng bà không muốn nghe.
                 Cuối ngày hôm đó bà vào phòng chúng tôi mang theo một lọ sành trồng hoa cúc vàng. Tiến thẳng tới chỗ tôi, bà đặt lọ hoa vào tay tôi.
                 - Đây là những bông hoa thật cho khu vườn giả của các người - Bà nói chẳng hề có chút trìu mến nào. Đây là một điều không hề tồi tệ mà bà làm, và khiến tôi nín thở. Có phải bà đang thay đổi, đang nhìn chúng tôi khác đi không? Có thể bà đang học cách yêu thích chúng tôi chăng? Tôi nồng nhiệt nói lời cám ơn những bông hoa của bà, có lẽ tôi nói quá nhiều, vì bà đã quay người đi và lừng lững đi ra cửa, có vẻ lúng túng.
                 Carrie chạy tới vùi khuôn mặt nhỏ vào những cánh hoa vàng.
                  - Đẹp quá! - Nó thốt lên - Chị Cathy, em có thể có chúng được không? - Tất nhiên nó có thể có những bông hoa đó. Với sự sùng kính, lọ hoa được đặt lên bậu cửa sổ quay ra hướng Đông trên tầng áp mái để nhận được ánh nắng buổi sáng. Chẳng có gì để nhìn trừ những ngọn đồi và những ngọn núi xa tít tắp, xen giữa là những rừng cây và bao phủ trên tất cả là một màn sương màu xanh. Những bông hoa thật qua đêm cùng chúng tôi, để buổi sáng hai đứa em có thể thức dậy và thấy một thứ gì đó xinh đẹp và sống động đang mọc bên cạnh chúng.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
             Bất cứ khi nào nhớ lại lúc còn nhỏ, tôi lại nhìn thấy núi đồi mờ mịt và rừng cây mọc trên đó. Và tôi lại ngửi thấy bầu không khí khô nóng và bụi bặm mà ngày ngày chúng tôi phải hít thở. Tôi lại thấy bóng tối trong căn gác hoà lẫn với những bóng ma lởn vởn trong đầu tôi và lại nghe thấy những câu hỏi không được nói thành lời và không được trả lời, đó là: Tại sao? Khi nào? Còn bao lâu nữa?
             Yêu thương... tôi đã đặt nhiều lòng tin vào nó.
              Sự thật... tôi vẫn tin rằng nó tuột khỏi làn môi của người mà bạn yêu thương và tin tưởng nhất.
              Tin cậy... đó là tất cả những gì gắn liền với yêu thương và tin tưởng. Khi một điều kết thúc và một điều khác bắt đầu, và làm thế nào bạn nói được khi nào tình yêu là điều mù quáng nhất trong tất cả mọi điều.
              Hơn hai tháng trôi qua và ông ngoại vẫn sống.
              Chúng tôi đứng, chúng tôi ngồi, chúng tôi nằm trên gờ rộng của cửa sổ trên tầng áp mái. Chúng tôi khổ sở nhìn những ngọn cây xanh sẫm của mùa hè qua một đêm chuyển thành đỏ tía, vàng, cam và nâu của mùa thu. Điều đó đã khuấy động tôi. Tôi nghĩ điều đó đã khuấy động tất cả chúng tôi, thậm chí cả hai đứa em sinh đôi khi thấy mùa hè trôi qua và mùa thu bắt đầu. Còn chúng tôi chỉ có thể nhìn, chứ không được tham dự cùng.
               Những suy nghĩ của tôi bị khuấy động điên cuồng, muốn trốn khỏi nhà tù này và tìm kiếm những ngọn gió có thể thổi tung tóc tôi và mơn man làn da tôi, khiến tôi lại có cảm giác mình đang sống. Tôi khao khát được như tất cả bọn trẻ bên ngoài được chạy nhảy tự do thoải mái trên bãi cỏ đang chuyển màu nâu, và dẫm chân trên lá khô xào xạc, như tôi đã từng được làm.
               Tại sao tôi không nhận ra khi mình có thể tự do chạy nhảy thì đó là lúc tôi đang hạnh phúc? Tại sao khi tôi nghĩ về chúng, niềm hạnh phúc đó chỉ ở trong tương lai, khi tôi sẽ là người lớn, có thể đưa ra những quyết định riêng của mình, đi trên con đường của mình, là con người như chính mình? Tại sao dường như là một đứa trẻ thì không bao giờ đủ cả? Tại sao tôi đã nghĩ rằng niềm hạnh phúc là để dành cho những người trưởng thành hoàn toàn?
                - Em có vẻ buồn - Chris nói. Anh ấy đang đứng cạnh tôi, Cory đứng bên cạnh anh ấy. Carrie đang ở cạnh tôi. Những ngày này Carrie, chiếc bóng nhỏ của tôi, lẽo đẽo theo sau khi tôi đi và bắt chước việc tôi làm và nói theo cách mà nó nghĩ là tôi cảm thấy. Giống như Chris cũng có một chiếc bóng nhỏ của mình, đó là Cory. Nếu bốn anh chị em chúng tôi trở nên thân thiết hơn mọi khi, chúng tôi sẽ được gọi là bốn đứa trẻ sinh tư.
                - Em không trả lời anh ư? - Chris hỏi - Tại sao em có vẻ buồn thế? Cây cối trông đẹp lắm, đúng không? Khi là mùa hè, anh thích mùa hè nhất. Khi là mùa thu, anh thích mùa thu nhất. Và khi mùa đông tới thì đó là mùa yêu thích nhất của anh, và rồi lại tới mùa xuân, anh lại nghĩ mùa xuân là mùa đẹp nhất.
                 Phải, đó là ông anh Christopher Doll của tôi. Anh ấy có thể nghĩ điều đó ở đây, trong lúc này, và luôn nghĩ đó là tốt nhất, bất kể trong hoàn cảnh nào.
                 - Em đang nghĩ về bà Bertram và những cuộc nói chuyện buồn chán của bà về bữa tiệc trà Boston. Bà khiến câu chuyện của mình dường như chán ngán và con người dường như không có thật. Nhưng em muốn lại được buồn chán như thế.
                 - Đúng - Anh ấy đồng ý - Anh biết em muốn nói gì. Anh cũng đã nghĩ đi học thật buồn chán, còn lịch sử là một môn dớ dẩn, đặc biệt là lịch sử nước Mỹ, toàn về người da đỏ, miền Tây cổ lỗ. Nhưng ít ra chúng ta còn được tới trường, chúng ta được làm điều mà những đứa trẻ bằng tuổi chúng ta làm. Giờ thì chúng ta đang lãng phí thời gian, chẳng làm gì cả.     Cathy, đừng lãng phí một phút nào! Hãy tự trang bị cho bản thân cho cái ngày mà chúng ta ra khỏi đây. Nếu em không xác định mục tiêu của đời mình một cách rõ ràng và luôn cố gắng để đạt được mục tiêu đó, thì sau này em sẽ không bao giờ làm được. Anh tự thuyết phục mình rằng, nếu anh không thể trở thành một bác sĩ, thì anh sẽ không muốn trở thành bất cứ ai, hoặc muốn bất cứ thứ gì nhiều hơn mà tiền có thể mua được.
                 Anh ấy nói điều này với vẻ sôi nổi. Tôi đã muốn trở thành một diễn viên ba lê chính, mặc dù tôi cũng xác định cho mình một nghề khác. Chris cau mày như thể đọc được suy nghĩ của tôi. Anh ấy hướng đôi mắt xanh biếc như bầu trời mùa hè sang phía tôi, trách móc vì tôi đã không tập những bài múa ba lê của mình từ lúc phải lên căn gác để sống.
                - Ngày mai anh sẽ đặt thanh ngang ở phần trên gác mà chúng ta đã trang trí xong, và mỗi ngày em sẽ tập như trong lớp học múa ba lê, khoảng năm hay sáu tiếng.
                - Em không! Không ai được nói với em là em phải làm cái gì! Ngoài ra, không thể tập những động tác múa ba lê nếu không có quần áo phù hợp.
                - Nói vậy thật xuẩn ngốc.
                - Bởi vì em là một đứa ngu ngốc. Còn anh, Christopher, anh có tất cả trí thông minh! - Nói đến đó tôi oà khóc và bỏ chạy khỏi căn gác, băng qua những cây cối và muông thú bằng giấy, chạy, chạy, chạy ra khu cầu thang. Vùn vụt, vùn vụt, vùn vụt lao xuống những bậc thang gỗ hẹp, dốc, thách thức số phận xô ngã tôi. Gẫy chân, gẫy cổ, rồi sẽ làm một xác chết nằm trong áo quan. Rồi khiến mọi người thương tiếc, khiến mọi người khóc thương một nữ diễn viên múa mà tôi sẽ trở thành.
                Tôi buông mình trên giường và nức nở trên chiếc gối. Ở đây chẳng có gì ngoại trừ những giấc mơ, hy vọng, chẳng có gì là thật cả, tôi sẽ không được dự lễ Halloween, chẳng có các trò ranh ma, chẳng tiệc tùng, chẳng có bánh kẹo gì. Tôi cảm thấy thương thân mình, và tôi thề ai đó sẽ phải trả giá, trả giá, trả giá cho tất cả chuyện này, phải có ai đó, ai đó.
                Đi trên những đôi giày đế mềm, hai anh em trai và cô em gái bé nhỏ của tôi bước đến với tôi. Mỗi người đều tìm cách để làm cho tôi thấy dễ chịu với những món quà nhỏ mà họ yêu thích: những chiếc bút chì màu tím và đỏ của Carrie, cuốn truyện Chú thỏ Peter của Cory, còn Chris chỉ ngồi và nhìn tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bé nhỏ đến vậy.
               Một buổi tối khá muộn, mẹ tới mang theo một chiếc hộp lớn đặt vào tay tôi và để tôi mở. Ở giữa những lớp lụa trắng là một bộ quần áo múa balê: một chiếc váy hồng, một chiếc váy khác màu xanh da trời, có áo nịt và giày múa phù hợp với váy xoè vải tuyn. Chữ "Christopher tặng" được viết trên một tấm giấy nhỏ đính kèm. Còn có cả những chiếc đĩa nhạc balê nữa. Tôi bắt đầu khóc khi choàng tay qua người mẹ, rồi qua người anh trai tôi. Lần này không phải là những giọt nước mắt buồn giận hay thất vọng.
               - Mẹ muốn nhất trong tất cả mọi thứ là mua cho con một bộ đồ múa màu trắng - Mẹ nói, vẫn ôm tôi - Họ có một bộ rất đẹp cỡ to vừa với con và có một chiếc mũ lông trắng ôm sát tai con, cho vở Hồ thiên nga và mẹ đã đặt nó cho con, Cathy, ba bộ đồ múa là đủ để con có hứng thú chứ?
               Ồ, vâng, khi Chris đóng đinh gác thanh ngang vào một bức tường trên gác, tôi đã tập nhiều giờ liền trong tiếng nhạc. Phía sau chỗ thanh ngang có một chiếc gương lớn chưa từng thấy và tôi thấy mình là nữ nghệ sĩ Palova, đang biểu diễn trước hàng nghìn khán giả say mê và đòi tôi múa lại sau mỗi màn diễn, tôi cúi đầu và nhận hàng chục bó hoa, bó nào cũng toàn là hoa hồng đỏ thắm. Mẹ đã mang đến cho tôi tất cả các bản nhạc balê của Tchaikovsky để bật ở máy quay đĩa. Máy quay đĩa được cắm với ổ điện bằng hàng chục dây nối dẫn xuống cầu thang và cắm vào ổ cắm trong phòng ngủ của chúng tôi.
               Nhảy múa trong những giai điệu mượt mà khiến tôi không còn là mình nữa và khiến tôi tạm quên đi rằng cuộc sống đang trôi qua bên chúng tôi. Chuyện đó có là gì khi tôi đang múa? Tốt hơn là hãy xoay tròn và giả vờ rằng tôi có một người bạn múa để đỡ tôi khi tôi làm những động tác khó nhất. Tôi bị ngã, lại đứng lên và tiếp tục múa cho tới khi hết hơi và dau nhói các cơ bắp, chiếc áo nịt ngực nhơm nhớp mồ hôi, dính sát vào người tôi, tóc tôi cũng bết bải. Tôi nằm thẳng cẳng trên sàn để nghỉ, thở hổn hển rồi lại đứng vào chỗ xà để tập. Đôi lúc tôi là công chúa Aurona trong vở Người đẹp ngủ trong rừng, đôi khi tôi lại đóng vai hoàng tử, nhảy cao lên không trung và đập hai chân vào nhau.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
             Một lần tôi nhìn xuống và khi đang kết thúc động tác giẫy chết của chim thiên nga, tôi thấy Chris đang đứng ở chỗ tối của căn gác với vẻ kỳ quặc trên khuôn mặt. Chẳng mấy nữa là đến sinh nhật của anh ấy, sinh nhật lần thứ mười lăm. Làm thế nào mà anh ấy sẽ là một người đàn ông chứ không phải là một cậu bé? Có phải là cái nhìn  mơ hồ trong đôi mắt anh ấy đã nói lên rằng anh ấy đang rời xa thời thơ ấu?
              Với động tác đi bằng đầu ngón chân, tôi thực hiện một chuỗi các bước nhỏ liên tục, đều đều tạo cảm giác người múa đang lướt qua sân khấu và tạo ra một cảnh được gọi một cách lãng mạn là "chuỗi ngọc trai". Bằng động tác này tôi lượn tới chỗ Chris và chìa tay ra.
              - Hãy tới đây, Chris, hãy là bạn nhảy của em, để em dạy anh cách nhảy.
              Anh ấy mỉm cười, dường như sửng sốt và lắc đầu nói rằng không thể được.
              - Múa balê không phải là thứ dành cho anh, nhưng anh muốn học điệu waltz, nếu nhạc là của Strauss.
               Anh ấy khiến tôi bật cười. Lúc đó những bản nhạc waltz duy nhất mà chúng tôi có (trừ những đĩa nhạc balê) là các đĩa nhạc Strauss đã cũ. Tôi vội tới chỗ máy quay đĩa nhấc đĩa nhạc Hồ thiên nga và đặt đĩa Dòng Danube xanh vào.
               Chris tỏ ra lóng ngóng. Anh ấy ôm tôi một cách vụng về, dường như ngượng. Anh ấy giẫm lên đôi giày múa màu hồng của tôi. Nhưng điều đáng nói nhất là anh ấy mới vất vả làm sao khi cố thực hiện đúng những bước đơn giản nhất và tôi không thể nói với anh ấy rằng, tất cả tài năng của anh ấy tập trung ở bộ óc và đôi bàn tay nghệ sĩ chứ chắc chắn không chạy được xuống đôi chân và bàn chân anh ấy. Nhưng vẫn có một điều gì đó ngọt ngào và đáng yêu trong những bản waltz của Strauss, rất dễ đi, lãng mạn, không giống như những bản waltz balê mạnh mẽ khiến bạn đổ mồ hôi và thở hổn hển.
               Cuối cùng khi mẹ bước qua cửa với bộ đồ màu trắng tuyệt vời dành cho điệu múa Hồ thiên nga: một chiếc áo ngắn bằng lông, mũ khít đầu, giày trắng, và áo nịt trắng mỏng khiến có thể nhìn thấy làn da hồng hào của tôi, tôi há miệng vì ngạc nhiên.
               Ôi, dường như tình yêu, hy vọng và niềm hạnh phúc có thể được mang đến trong một chiếc hộp sa tanh trắng trơn cỡ lớn buộc ruy băng tím và được trao cho tôi bởi một người khác thực sự quan tâm đã nói cho mẹ ý tưởng này.
               Cuối cùng, Chris có thể nhảy được điệu waltz và foxtrot. Khi tôi định dạy anh ấy điệu charleston, anh ấy nói:
                - Anh không cần phải học tất cả các điệu nhảy, giống như em. Anh sẽ không ở trên sân khấu, tất cả những gì anh muốn là làm thế nào có thể bước ra sàn nhảy cùng một cô gái trong vòng tay và không biến mình thành một thằng ngốc.
                Tôi luôn luôn nhảy. Không có một điệu nhảy nào mà tôi không thể nhảy được và không muốn mình không nhảy được.
                - Chris, có một thứ mà anh cần phải biết: anh không thể nhảy mãi điệu waltz cả đời được, hoặc nhảy điệu foxtrot nữa. Hàng năm đều có những điệu nhảy mới, giống như quần áo vậy. Anh phải theo kịp với thời đại và thích ứng với nó chứ. Thôi nào, hãy vui lên một chút, do đó anh có thể khởi động những khớp xương kêu kẽo kẹt của anh chắc đã phải cứng đờ vì ngồi và đọc quá nhiều.
                Tôi ngừng nhảy waltz và chạy tới thay đĩa nhạc khác.
                - Anh sẽ chẳng là gì trừ một chú chó săn.
                Tôi giơ tay lên và bắt đầu nhảy.
                 - Rock''n''Roll. Chris, anh nên học cách nhảy. Nghe nhịp gõ, bước nào, và học cách lắc hông như Elvis. Tiếp nào, hơi nhắm mắt, trông ra vẻ mơ màng, khêu gợi và trễ môi ra, vì nếu anh không làm vậy, chẳng có cô gái nào yêu anh đâu.
               - Khi đó thì chẳng có cô gái nào yêu anh cả.
               Đó là cách anh ấy nói, đều đều chết người, nghiêm túc chết người. Anh ấy sẽ không bao giờ để cho bất cứ ai buộc mình phải làm bất cứ điều gì không hợp với cái tôi của anh ấy, và một cách nào đó tôi thích anh ấy vì đã là chính mình, mạnh mẽ, cương quyết, quyết đoán để là chính con người vốn có của mình, thậm chí nếu kiểu đó đã không còn thích hợp với thời đại nữa. Quý ngài Christopher của tôi, ngài hiệp sĩ hào hiệp.

Chia sẻ trang này