1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bông hoa trên tầng áp mái - Virginia Andrews

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 24/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
              Chúng tôi chuyển các mùa trên tầng áp mái. Chúng tôi hái những bông hoa xuống và treo lên những chiếc lá mùa thu màu nâu, nâu đỏ nhạt, đỏ thắm và vàng. Nếu chúng tôi vẫn ở đây khi những bông tuyết mùa đông rơi xuống thì chúng tôi sẽ thay bằng những hình vẽ màu trắng mà cả bốn anh em đã cắt sẵn. Chúng tôi làm những con vịt trời và ngỗng trời từ giấy đen, xám và trắng, và hướng những con chim di động của chúng tôi về phía Nam. Làm những con chim thì dễ, chỉ cần những hình ôvan thon dài, với hình cầu làm đầu, những giọt tròn làm đôi cánh.
               Khi Chris không chúi đầu vào một cuốn sách, anh ấy dùng màu nước vẽ những ngọn đồi tuyết phủ với những chiếc hồ có những người trượt băng lướt trên đó. Anh ấy đặt những ngôi nhà nhỏ màu vàng và hồng chìm sâu trong tuyết và khói cuộn lên trên ống khói, phía xa xa là một gác chuông nhà thờ mờ mờ. Khi vẽ xong, anh ấy viền quanh bức tranh này một khung cửa sổ. Khi bức tranh được treo lên tường, chúng tôi đã có một căn phòng với một khung cảnh.
                Chris đã từng là một kẻ hay trêu chọc tôi mà chẳng thích thú gì. Nhưng ở đây chúng tôi đã thay đổi, anh ấy và tôi, thay đổi nhiều như chúng tôi biến đổi thế giới trên tầng áp mái của chúng tôi. Chúng tôi nằm bên nhau hàng giờ liền trên một tấm đệm cũ, bạc màu và bốc mùi, nói chuyện, vẽ ra những kế hoạch cho cuộc sống mà chúng tôi sẽ có khi tự do và giàu có như vua Midas. Chúng tôi sẽ du lịch vòng quanh thế giới. Anh ấy sẽ gặp gỡ và yêu một cô gái đẹp, hấp dẫn nhất, một cô gái rất thông minh, hiểu biết, vui vẻ, dí dỏm và vô cùng hài hước. Cô ấy sẽ là người nội trợ hoàn hảo, người vợ biết hy sinh, người mẹ tốt nhất. Và cô ấy sẽ không bao giờ rầy la, phàn nàn hoặc ca thán, nghi ngờ quyết định của anh ấy, hoặc thất vọng hay chán chường nếu anh ấy có những quyết định ngớ ngẩn về thị trường chứng khoán và thua hết tiền. Cô ấy sẽ hiểu anh ấy sẽ cố gắng hết sức và chẳng mấy chốc sẽ tạo được một gia tài bằng đầu óc thông minh của mình.
                Trời, anh ấy đã làm cho cảm giác của tôi lắng xuống! Làm thế nào tôi sẽ tìm được một người đàn ông như Chris trên đời này! Bằng cách này hay cách khác, tôi biết anh ấy đang lập ra tiêu chuẩn mà từ đó tôi sẽ lựa chọn tất cả những người cầu hôn mình trong tương lai.
                 - Anh Chris, người phụ nữ lộng lẫy, hóm hỉnh, duyên dáng, thông minh như thế liệu có một thói xấu nhỏ nào không?
                 - Tại sao cô ấy phải có thói xấu chứ?
                 - Xem mẹ xem, anh có nghĩ là mẹ có tất cả những ưu điểm đó, ngoại trừ, có lẽ là, sự  thông minh?
                 - Mẹ không ngốc - Anh ấy kịch liệt phản đối - Mẹ chỉ lớn lên trong một môi trường sai lầm. Mẹ bị áp đặt khi còn là một đứa trẻ và cảm thấy yếu kém hơn vì mẹ là phụ nữ.
                 Còn tôi, sau khi trở thành một nữ diễn viên balê múa chính sau một số năm nữa, sẵn sàng lập gia đình và ổn định cuộc sống, tôi không biết mình muốn kiểu đàn ông nào nếu anh ta không bằng Chris hoặc bằng bố. Tôi muốn anh ấy đẹp trai, tôi biết điều đó, bởi vì tôi muốn có những đứa con xinh đẹp. Và tôi muốn anh ta thông minh, nếu không thì tôi sẽ không tôn trọng anh ta. Trước khi chấp nhận chiếc nhẫn đính hôn, tôi sẽ bảo anh ta ngồi xuống và chơi các trò chơi, vì nếu tôi thắng một lần và lại tiếp tục thắng, tôi sẽ mỉm cười, lắc đầu và nói với anh ta hãy mang nhẫn trả lại cửa hàng.
                Và trong khi chúng tôi lập kế hoạch cho tương lai, những chậu cây của chúng tôi cứ rũ xuống, những chiếc lá chuyển màu vàng trước khi chúng chết. Chúng tôi vội vã dành cho các cây của mình sự chăm sóc dịu dàng, trò chuyện cùng chúng, cầu xin chúng đừng ốm nữa, hãy sống lại và vươn thẳng lên. Sau rốt, chúng đang nhận tất cả ánh nắng mặt trời, ánh mặt trời buổi sáng chiếu từ phía Đông tới.
  2. quynhnle

    quynhnle Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2006
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0
    CuZin ơi CuZin post tiếp đi
  3. thinking

    thinking Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/11/2002
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Tớ đọc một lèo từ đầu đến cuối. CuZin ơi, post tiếp đi chứ. Đang hay thế mà. Có ai biết mua truyện này ở đâu không?
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
            Trong vài tuần lễ, Cory và Carrie thôi đòi ra ngoài. Carrie không còn đấm nắm tay bé nhỏ của nó vào cánh cửa gỗ sồi, còn Cory thôi đá cửa bằng đôi bàn chân nhỏ đi đôi giày đế mềm đã không giúp nó tránh khỏi những ngón chân thâm tím.
            Giờ chúng ngoan ngoãn chấp nhận thứ mà trước đây chúng từ chối: "khu vườn" là thứ "bên ngoài" duy nhất đối với chúng. Và dần dần, thật thương tâm, chúng quên mất là có một thế giới khác với thế giới mà chúng tôi đang bị nhốt trong đó.
             Chris và tôi kéo mấy tấm đệm cũ chắn các cửa sổ phía Đông ra do đó chúng tôi có thể mở cửa sổ rộng ra và tắm nắng với những tia sáng có ích đầu tiên xuyên qua kính cửa sổ bụi bặm. Trẻ em cần ánh nắng mặt trời để lớn.
              Tất cả những gì chúng tôi làm là nhìn các chậu cây của mình chết dần và nhận ra không khí trong căn gác đang làm gì với cây cối của chúng tôi.
             Không ngại ngần, chúng tôi cởi hết quần áo ra và tắm nắng trong thời gian ngắn ngủi mà mặt trời ngó tới các cửa sổ của chúng tôi. Chúng tôi nhìn thấy những điểm khác biệt của nhau, hơi suy nghĩ một chút về chúng, và nói thật với mẹ những gì chúng tôi làm vì chúng tôi không thể chết do thiếu ánh nắng mặt trời. Mẹ liếc nhìn Chris rồi nhìn sang tôi và yếu ớt:
           - Được thôi, nhưng đừng để bà ngoại biết. Bà sẽ không đồng ý, các con biết rõ đó.
            Giờ tôi biết mẹ nhìn Chris rồi lại nhìn tôi để tìm kiếm những dấu hiệu nsoi rằng chúng tôi vẫn còn ngây thơ hay giới tính của chúng tôi đã bị đánh thức rồi.
             Hai đứa em thích trần truồng và nghịch ngợm như trẻ nhỏ, chúng khúc khích cười như sử dụng những từ như "đây đây" và "kia kia" và thích nhìn những nơi "đây đây" có và không biết tại sao "kia kia" của Cory lại khác xa so với của Carrie.
     
             - Tại sao thế hả anh Chris? - Carrie hỏi, chỉ vào cái mà Chris và Cory có, còn nó và tôi lại không có.
              Tôi đang đọc cuốn Đồi gió hú và cố phớt lờ cuộc trò chuyện đó đi.
              Nhưng Chris lại đưa ra một câu trả lời chính xác và đúng sự thật.
              - Tất cả các sinh vật giống đực có cơ quan sinh sản ở bên ngoài, còn giống cái thì được giấu kín bên trong.
              - Gọn gàng bên trong - Tôi nói.
              - Nhưng, Cathy, anh biết em chấp nhận cơ thể gọn gàng của em, và anh chấp nhận cơ thể gọn gàng của anh, do đó hãy để tất cả chúng ta diễn tả cái gì chúng ta có, cái gì chúng ta làm. Bố mẹ chúng ta chấp nhận làn da trần của chúng ta như đối với mắt và mái tóc của chúng ta, do đó chúng ta cũng sẽ như vậy. Và anh quên mất, các con chim đực có bộ phận sinh sản được giấu kín gọn gàng bên trong, giống như những con chim cái vậy.
              Tò mò, tôi hỏi:
               - Làm thế nào mà anh biết?
               - Anh biết chứ?
               - Anh đọc điều đó trong một cuốn sách ư?
               - Không thế thì chắc em nghĩ là anh bắt một con chim để kiểm tra chắc?
               - Em không nghĩ là anh đọc điều đó.
               - Ít ra anh đọc để mở mang đầu óc, chứ không phải để giải rtí.
               - Anh sắp trở thành một kẻ rất ngớ ngẩn, em nói cho anh biết. Và nếu một con chim đực có cơ quan sinh sản giấu ở bên trong, điều đó có biến nó thành một con chim cái không?
              - Không.
              - Nhưng, Christopher, em không hiểu, tại sao loài chim lại khác biệt vậy?
              - Chúng phải được sắp xếp hợp lý để bay.
              Đó là một câu hỏi nữa trong câu hỏi gây lúng túng và anh ấy đã có câu trả lời. Tôi chỉ biết rằng bộ óc của những bộ óc này luôn có câu trả lời.
              - Được rồi, nhưng tại sao chim đực lại được sắp xếp theo cách đó? Và để lộ phần  được giấu kín ra?
              Anh ấy lúng túng, mặt trở nên đỏ bừng và tìm cách để nói một điều tế nhị.
              - Các con chim đực có thể nhô lên và điều đó khiến những gì giấu ở bên trong lộ ra ngoài.
              - Chúng lộ ra như thế nào?
              - Im đi và đọc sách của em đi và để anh đọc sách của anh.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
             Đôi khi trời quá lạnh để tắm nắng. Rồi trời trở nên giá buốt đến nỗi kể cả mặc những bộ quần áo dày nhất và ấm nhất, chúng tôi vẫn run lập cập trừ phi chạy. Chẳng mấy chốc mặt trời biến mất khỏi hướng Đông, để lại chúng tôi lẻ loi và mong ước giá mà có các cửa sổ ở hướng Nam. Nhưng cửa sổ được chắn bằng các nan chớp và bị khoá.
            - Không thành vấn đề - Mẹ nói - Mặt trời buổi sáng là tốt nhất cho sức khoẻ.
             Những lời đó chẳng làm chúng tôi vui, vì cây cối của chúng tôi đang chết dần từng cây một.
             Khi tháng Mười Một tới, căn gác trở nên lạnh giá. Răng chúng tôi va lập cập, nước mũi chảy, chúng tôi thường xuyên hắt hơi và kêu ca với mẹ là chúng tôi cần một lò sưởi với một ống khói vì hai lò sưởi trong phòng học đã bị tháo ra. Mẹ nói rằng sẽ mang đến một lò sưởi điện hoặc gas. Nhưng mẹ sợ rằng lò sưởi điện sẽ gây ra một đám cháy nếu phải nối quà nhiều dây điện. Còn lò sưởi gas thì phải cần một ống khói.
               Mẹ mang đến cho chúng tôi quần áo mặc bên trong dầy dặn ấm áp, những chiếc jacket trượt tuyết có mũ đội và quần trượt tuyết màu trắng có lớp lót bằng len lông cừu. Mặc những bộ quần áo này, hàng ngày chúng tôi đi lên tầng áp mái, nơi chúng tôi có thể tự do chạy nhảy và thoát khỏi cặp mắt giám sát của bà ngoại.
     
               Trong căn phòng ngủ lộn xộn của mình, chúng tôi hiếm khi có một chỗ trống để đi mà không va vào một vật gì đó sẽ làm thâm tím cẳng chân chúng tôi. Trên gác chúng tôi có thể chạy, nhảy, la hét, gào thét khi đuổi nhau chơi trốn tìm, nghĩ ra những vở kịch nho nhỏ với những hành động điên cuồng. Đôi lúc chúng tôi đánh nhau, cãi nhau, kêu khóc rồi lại quay trở lại với những vở kịch khó chịu. Chúng tôi có một niềm đam mê với trò chơi trốn tìm. Chris và tôi thích biến trò này thành một trò đe doạ khủng khiếp nhưng lại nhẹ nhàng với hai đứa em sinh đôi, chúng ta đủ sợ rất nhiều "thứ xấu" lập loè trong những chỗ tối của căn gác. Carrie nghiêm chỉnh nói rằng nó thấy những con quỷ phía sau những đồ đạc được phủ vải.
               Một hôm, chúng tôi chơi trong khu xa nhất của tầng áp mái và tìm Cory.
               - Em sẽ đi xuống dưới - Carrie nói, khuôn mặt của nó tỏ vẻ tức tối, môi cong lên. Thật không hay khi cố bắt nó ở lại và luyện tập, nó quá bướng bỉnh. Nó nghênh ngang trong bộ đồ trượt tuyết màu đỏ, để tôi và Chris đi quanh tìm Cory. Thông thường, tìm Cory rất dễ. Cách trốn của nó là chọn chỗ lần trước Chris đã núp. Do đó chúng tôi tin rằng có thể tới ngay chỗ chiếc rương thứ ba và Cory đang ở đó, chúi người xuống sàn, trốn dưới những quần áo cũ và toét miệng cười với chúng tôi. Chúng tôi chiều nó, tránh chỗ này một lúc khá lâu. Rồi chúng tôi quyết định "tìm nó". Và lạ thay, khi chúng tôi ngó vào, Cory không có ở chỗ đó.
               - Anh thật đáng trách - Chris kêu lên - Cuối cùng nó sẽ nảy ra ý mới và tìm chỗ khác để trốn.
               Đó là chuyện dễ xảy ra khi đọc quá sách. Những từ ngữ to tát nảy sinh trong óc. Tôi quệt mũi và rồi ngó quanh. Nếu thực sự nảy ra ý mới thì có hàng triệu nơi ẩn náu tốt trong căn gác đầy ngóc ngách này. Vì sẽ khiến chúng tôi mất nhiều thời giờ để tìm Cory. Và chúng tôi đã lạnh cóng, mệt mỏi và cáu kỉnh, chán ngấy trò chơi mà ngày nào Chris cũng nài nỉ chơi để khiến chúng tôi năng động lên.
              - Cory - Tôi gào lên - Ra khỏi chỗ em đang nấp đi. Tới giờ ăn trưa rồi - Điều đó sẽ khiến nó chạy ra. Những bữa ăn là một việc đầm ấm để làm và chúng chia những ngày dài đằng đẵng của chúng tôi thành những phần riêng biệt.
              Nó vẫn không trả lời. Tôi ném ánh mặt giận dữ vào Chris.
              - Bánh sandwich bơ-lạc-nho-mứt - Tôi nói thêm với hy vọng đó là những món ăn ưa thích của Cory và nó sẽ chạy ra. Vậy mà vẫn không có một tiếng động hay một tiếng kêu.      Không có gì cả.
              Đột nhiên tôi thấy sợ. Tôi không tin Cory đã vượt qua nỗi sợ hãi với căn gác tối tăm và rộng bao la này một cách nghiêm chỉnh, nhưng giả sử là nó đang bắt chước Chris hoặc bắt chước tôi? Ôi, Chúa ơi!
              - Anh Chris! - Tôi kêu lên - Chúng ta phải tìm Cory, nhanh lên.
               Anh ấy hiểu sự hốt hoảng của tôi, bèn quay người chạy gọi tên Cory, ra lệnh cho nó phải ra, không được trốn nữa. Cả hai chúng tôi chạy và lùng sục, gọi đi gọi lại tên Cory. Thời gian chơi trốn tìm đã kết thúc, đã tới giờ ăn trưa. Không có tiếng trả lời, và tôi gần như cóng dù đã mặc tất cả quần áo ấm. Đôi tay tôi tím nhợt.
              - Ôi, Chúa ơi! - Chris lẩm bẩm, anh ấy đứng lại - Hay là nó trốn vào một trong những cái hòm và rồi nắp đậy sập xuống và vô tình bị chốt lại.
               Cory đã ngạt thở. Nó đã chết.
               Chúng tôi chạy như điên và tìm kiếm, nhắc các nắp hòm lên. Chúng tôi lôi ra các quần dài, áo sơ mi, đồ lót, váy lót, nịt ngực, các bộ quần áo với tất cả nỗi sợ hãi, lo lắng, điên cuồng. Trong khi chạy và tìm kiếm, tôi thầm cầu nguyện Chúa đừng để Cory chết.
                - Cathy, anh đã tìm thấy nó - Chris kêu lên. Tôi quay người lại và thấy Chris đang nhấc thân hình yếu ớt, bé nhỏ của Cory từ một chiếc hòm bị sập nắp và nhốt nó ở bên trong. Mệt mỏi vì được giải thoát, tôi khuỵu xuống và hôn lên khuôn mặt tái xám bé nhỏ của Cory, làn da nó đã đổi màu vì thiếu oxy. Cặp mắt nó he hé lờ đờ. Nó gần như bất tỉnh.
                - Mẹ - Nó thì thầm - Em muốn mẹ.            Nhưng mẹ ở cách đây nhiều dặm, học đánh máy và ghi tốc ký. Chỉ có một người bà nhẫn tâm mà chúng tôi không biết làm thế nào để gặp trong trường hợp khẩn cấp.
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
              - Chạy nhanh lên và đổ nước nóng đầy bồn tắm - Chris nói - nhưng không được nóng quá. Chúng ta không muốn nó bị bỏng - Rồi anh ấy bế Cory lên tay đi ra chỗ cầu thang.
              Tôi chạy vào buồng tắm trước để vặn vòi nước xả vào bồn. Tôi ngoái lại thấy Chris đang đặt Cory lên giường anh ấy. Rồi anh ấy cúi người, giữ mũi Cory và cúi xuống áp miệng vào cặp môi tái xanh đang hé mở của Cory. Tim tôi đập loạn lên! Nó chết rồi ư? Nó ngừng thở rồi ư?
               Carrie nhìn chuyện đang xảy ra, nhìn đứa em sinh đôi bé nhỏ của nó đang xanh xám và không nhúc nhích, nó bắt đầu kêu.
               Trong buồng tắm tôi vặn cả hai vòi nước để nước chảy nhanh hết mức, bắn toé tung ra. Cory sắp chết! Tôi luôn mơ thấy chết chóc và hấp hối... và hầu hết các giấc mơ của tôi đều thành sự thật. Và luôn luôn, khi tôi nghĩ Chúa đã quay lưng với chúng tôi và không để tâm, tôi quay người để giữ sự thành kính của mình và cầu nguyện, van xin Người đừng để Cory chết... Cầu xin Chúa, xin Người, xin Người, xin Người...
              Có lẽ những lời cầu nguyện tuyệt vọng của tôi cũng đủ để giúp Cory sống lại như những cố gắng hồi sức câấ cứu mà Chris thực hiện.
               - Nó thở rồi - Chris nói, mặt tái xám và run rẩy khi bế Cory vào bồn tắm - Giờ tất cả những gì chúng ta phải làm là làm cho người nó ấm lên.
                Chúng tôi không để mất thời gian cởi quần áo của Cory và đặt nó vào bồn tắm đầy nước ấm.
                - Mẹ ơi - Cory thều thào - Em muốn mẹ - Nó tiếp tục nhắc đi nhắc lại, và tôi có thể đấm nắm tay xuyên qua tường vì sự việc quá bất công này! Đúng ranh nó phải có mẹ, chứ không phải là người mẹ giả không biết phải làm gì nữa. Tôi muốn ra khỏi nơi này, thậm chí nếu phải ăn xin trên phố đi nữa.
               Nhưng tôi đã nói bằng một giọng bình thản khiến Cory ngẩng đầu lên mỉm cười đồng tình.
               - Tại sao em không giả vờ chị là mẹ? Chị sẽ làm tất cả mọi việc mà mẹ sẽ làm cho em. Chị sẽ ôm em trong lòng và đu đưa em ngủ trong khi hát ru, ngay khi em ăn một ít bữa trưa và uống một ít sữa.
               Cả Chris và tôi đều đang quỳ khi tôi nói điều này. Anh ấy đang xoa bàn chân bé nhỏ của Cory, trong khi tôi xoa đôi tay lạnh giá của nó để làm cho chúng ấm lại. Khi da Cory trở lại màu bình thường, chúng tôi lau khô người nó rồi mặc cho nó bộ pyjama ấm nhất, quấn nó trong một chiếc chăn và tôi ngồi vào chiếc ghế xích đu cũ mà Chris mang từ trên gác xuống.   Ôm đứa em trai bé nhỏ của mình vào lòng, tôi hôn lên khuôn mặt xanh xao của nó, thì thầm những lời ngọt ngào vô nghĩa bên tai khiến nó khúc khích cười. Nếu nó có thể cười thì cũng có thể ăn được, và tôi đút cho nó những mẩu sandwich bé xíu, mấy ngụm súp âm ấm, và những ngụm sữa. Khi tôi làm việc này, tôi đã trưởng thành hơn. Mười năm tôi có được chỉ trong mười phút. Tôi ngó nhìn Chris khi anh ấy ngồi xuống để ăn bữa trưa và tôi thấy anh ấy cũng thay đổi. Giờ tôi đã biết nỗi nguy hiểm thực sự ở trên tầng áp mái ngoài sự khô héo dần do thiếu ánh mặt trời và không khí trong lành. Chúng tôi phải đối mặt với những điều đe doạ tồi tệ hơn là lũ chuột và nhện vẫn đang sống, dù chúng tôi đã giết con cuối cùng.
               Chris lầm lũi đi lên những bậc thang hẹp và dốc dẫn lên gác và mặt anh ấy thật cay nghiệt khi bước vào phòng để đồ. Tôi đu đưa, bế cả Carrie và Cory trong lòng mình ru bài "Tạm biệt, em bé". Đột nhiên có tiếng đập dữ dội vọng từ trên gác xuống và cả tiếng hét mà những người giúp việc có thể nghe thấy.
                 - Chị Cathy - Cory thì thầm nói trong khi Carrie đang gà gật - Em không thích không có mẹ nữa.
                 - Em có một người mẹ rồi, em có chị rồi.
                 - Chị sẽ tốt như mẹ thật chứ?
                 - Đúng, chị nghĩ sẽ vậy. Chị yêu em rất nhiều, Cory, và đó là điều tạo nên một người mẹ thật.
                 Cory ngước lên nhìn tôi bằng cặp mắt xanh mở lớn để ngó xem tôi có nói thật không, hoặc tôi chỉ trêu chọc nó thôi. Rồi đôi tay nhỏ nhắn của nó ôm lấy cổ tôi và giụi đầu vào vai tôi.
                 - Em buồn ngủ lắm, mẹ ơi, nhưng đừng ngừng hát.
                 Tôi vẫn đang đu đưa và khe khẽ hát thì Chris đi xuống vẻ mặt hài lòng.
                  - Sẽ không bao giờ có một chiếc hòm bị sập chốt nữa - Anh ấy nói - Vì anh đã đập hết mọi ổ khoá còn lại và cả tủ quần áo, giờ chúng cũng không còn khoá nữa.
                  Tôi gật đầu.
                  Anh ấy ngồi trên chiếc giường gần nhất và nhìn nhịp đu đưa của chiếc ghế, lắng nghe những giai điệu trẻ thơ mà tôi vẫn đang hát. Mặt anh ấy dần dần nóng bừng khiến anh ấy cảm thấy bối rối.
                 - Anh cảm thấy bị bỏ rơi, Cathy. Liệu anh có thể ngồi lên chiếc ghế xích đu đó rồi cả ba em cùng ngồi lên có được không?
                 Bố thường làm vậy. Bố ôm tất cả chúng tôi vào lòng mình, thậm chí cả mẹ nữa. Cánh tay bố đủ dài và đủ khoẻ để ôm tất cả chúng tôi và khiến chúng tôi có cảm giác ấm áp, dễ chịu nhất về tình yêu và sự an toàn. Tôi không biết liệu Chris có làm được giống vậy không?
                Khi chúng tôi ngồi lên chiếc ghế xích đu với Chris ngồi dưới cùng, tôi khẽ liếc nhìn thấy hình ảnh của tất cả chúng tôi trên chiếc gương bàn trang điểm. Một cảm giác lạ lùng dâng tràn trong tôi, khiến tất cả điều này dường như là không thật. Anh ấy và tôi giống như cặp bố mẹ búp bê, một bản sao nhỏ hơn của bố và mẹ tôi.
               - Kinh thánh nói rằng mọi vật đều có thời gian của nó - Chris thì thầm để không đánh thức hai đứa em - Thời gian chào đời, thời gian lớn lên, thời gian thu hoạch, thời gian chết, và cứ vậy, còn đây là thời gian của chúng ta để hy sinh. Rồi sau đó sẽ là thời gian của chúng ta để sống và vui chơi.
                 Tôi quay đầu nép vào bờ vai anh ấy, cảm thấy phấn khởi là anh ấy luôn luôn lạc quan, luôn luôn vui vẻ. Thật tốt khi có đôi tay trẻ trung khoẻ mạnh của anh ấy vỗ về, với vẻ che chở gần giống như đôi tay bố.
                 Chris nói đúng. Thời gian hạnh phúc của chúng tôi sẽ là ngày chúng tôi rời căn phòng này.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG NGÀY LỄ
     
             Trên thân cao mảnh khảnh của cây loa kèn đỏ, một nụ hoa hé ra, một tấm lịch sống nhắc chúng tôi rằng Lễ Tạ ơn và Lễ Giáng sinh đang đến gần. Giờ chỉ duy nhất cây hoa đó là còn sống sót và cho đến nay, nó là tài sản quý giá nhất của chúng tôi. Chúng tôi mang nó từ trên gác xuống để có những đêm ấp áp trong phòng ngủ. Mỗi buổi sáng khi lên gác, Cory chạy tới để nhìn nụ hoa, muốn biết nó còn sống qua đêm không. Còn Carrie theo sát gót, đứng cạnh Cory và ca ngợi thân cây cứng cáp, dũng cảm, trong khi những cây khác đã chết cả. Chúng kiểm tra tờ lịch tường xem nếu ngày đó được khoanh màu xanh chỉ ra là cây cần được bón phân. Chúng sẽ cảm thấy cây bẩn khi thấy rằng cây cần được tưới nước. Chúng không bao giờ tin vào quyết định của chính mình nên thường tới chỗ tôi và hỏi.
             - Chúng em có nên tưới nước cho cây loa kèn không? Chị có nghĩ nó bị bẩn không?
              Chúng tôi chưa bao giờ sở hữu một thứ gì, dù vô tri vô giác hay sống động, mà không đặt tên cho chúng. Còn cây hoa kèn được quyết định cứ để vậy. Cory và Carrie không tin sức chúng có thể bê chiếc chậu hoa nặng lên cửa sổ tầng áp mái, nưoi được ánh mặt trời chiếu trong một thời gian ngắn. Tôi được phép bê cây hoa loa kèn lên, nhưng buổi tối Chris phải bê nó xuống. Và mỗi tối chúng tôi đánh dấu một ngày trôi qua bằng một chữ X đỏ to tướng. Giờ chúng tôi đã trải qua một trăm ngày.
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
               Những cơn mưa lạnh giá xuất hiện, những cơn gió mạnh thổi tới, đôi khi sương mù dầy đặc che phủ ánh mặt trời buổi sáng. Ban đêm những cành cây khô đập vào ngôi nhà khiến tôi tỉnh giấc, nín thở, chờ đợi, và chờ đợi mọt nỗi kinh hoàng nào đó sẽ xuất hiện, kết liễu đời tôi.
                Vào một ngày trời mưa nặng hạt, sau đó tuyết rơi, mẹ hổn hển bước vào phòng chúng tôi, mang theo một hộp đựng đồ trang trí các bữa tiệc để bày bàn ăn trong ngày Lễ Tạ ơn. Mẹ còn mang theo chiếc khăn trải bàn màu vàng nhạt và những chiếc khăn ăn màu da cam có tua.
               - Ngày mai dưới nhà sẽ có khách đến ăn trưa - Mẹ giải thích, đặt chiếc hộp lên chiếc giường gần cửa nhất và quay người để đi - Và hai con gà tây sẽ được quay: một cho người nhà, một cho những người giúp việc. Nhưng những con gà đó không được làm xong sớm để bà ngoại có thể cho vào giỏ. Nhưng đừng lo, mẹ sẽ không để các con mình sống qua ngày Lễ Tạ ơn mà không có được một bữa tiệc. Bằng cách nào đó mẹ sẽ tìm cách lấy một ít súp nóng, một chút ít những gì mọi người có. Mẹ nghĩ mình sẽ phải làm nhiều việc khi tự tay phải phục vụ ông ngoại, và trong khi chuẩn bị khay thức ăn cho ông, mẹ có thể đặt thức ăn vào một khay khác để mang lên cho các con. Hãy chờ gặp mẹ vào ngày mai.
               Như ngọn gió thổi qua cửa, mẹ lướt vào rồi lại lướt ra, để lại chúng tôi với những chờ đợi hạnh phúc và một bữa tiệc đầy đủ, nóng hổi dành cho Lễ Tạ ơn.
               Carrie hỏi:
               - Lễ Tạ ơn là gì?
               Cory trả lời:
                - Giống như nói lời cầu nguyện trước các bữa ăn.
               Tôi nghĩ, theo một cách nào đó nó đã nói đúng. Và vì nó đã nói ra điều đó một cách tự nguyện, nên sẽ thật tồi tệ nếu tôi làm nó thất vọng bằng bất cứ lời phê phán nào.
     
                Trong lúc Chris ôm hai dứa em sinh đôi vào lòng, ngồi trên một chiếc ghế tựa lớn, và kể cho chúng nghe về một ngày Lễ Tạ ơn cách đây rất lâu, tôi lăng xăng như bất kỳ một bà nội trợ nào, rất hạnh phúc để sắp xếp một bàn tiệc ngày lễ. Chỗ chơi bài của chúng tôi được xếp bốn con gà tây nhỏ với đuôi xoè ra, bộ lông bằng giấy xốp màu vàng và cam. Chúng tôi có hai cây nến lớn hình quả bí ngô để đốt, hai Người hành hương nam, hai Người hành hương nữ, hai cây nến Người da đỏ, nhưng sẽ thật tồi tệ nếu tôi có thể đốt những cây nên đẹp này và nhìn chúng chảy thành sáp. Tôi đặt những cây nến thường lên bàn để đốt và để đành những cây nến quý giá này cho những bữa tiệc Lễ Tạ ơn khác khi chúng tôi ra khỏi chỗ này. Trên những con gà tây nhỏ gấp bằng giấy, tôi cẩn thận viết tên mỗi người rồi tách chúng ra và đặt mỗi con vào một đĩa. Bàn ăn của chúng tôi có một chiếc giá nhỏ bên dưới và đó là nơi chúng tôi cất các đĩa ăn và đồ ăn bằng bạc. Sau mỗi bữa ăn, chúng tôi rửa chúng trong chậu nhựa nhỏ màu hồng trong phòng tắm. Chris lau khô rồi xếp đĩa vào giá cao su dưới gầm bàn chờ bữa ăn tiếp theo.
               Tôi cẩn thận bày đồ ăn bằng bạc ra bàn, dĩa bên trái, dao bên phải, lưỡi dao hướng về phía đĩa, cạnh dao là thìa. Đĩa sứ của chúng tôi là loại Lenox với miệng rộng màu xanh, viền vàng hai mươi tư carat, tất cả những điều này được ghi ở phía sau. Mẹ đã nói với chúng tôi rằng đây là những bát đĩa cổ mà những người giúp việc sẽ không quên. Những đồ pha lê của chúng tôi hôm nay là loại có chân và tôi không thể không đứng ngưỡng mộ nghệ thuật sắp xếp của chính mình. Thứ duy nhất còn thiếu là hoa, lẽ ra mẹ phải nhớ mang hoa tới chứ.
               Một giờ chiều tới rồi trôi đi. Carrie kêu to:
               - Giờ hãy ăn bữa trưa của chúng ta đi, chị Cathy!
               - Hãy kiên nhẫn đi. Mẹ đang mang cho chúng ta thức ăn nóng đặc biệt, gà tây và tất cả các món khác, và chỗ đồ ăn đó là dành cho bữa tối, không phải bữa trưa - Tôi đã hoàn thành công việc nội trợ được một lúc rồi và đang cuộn mình trên giường một cách sung sướng để đọc tiếp cuốn Lorna Doone.
               - Chị Cathy, bụng em không kiên nhẫn được nữa - Cory nói, khiến tôi đang phiêu du ở giữa thế kỷ mười bảy phải quay lại với thực tại. Chris đang chìm đắm vào một bí mật của Sherlock Homes mà sẽ được giải quyết nhanh gọn ở trang cuối. Liệu có phải tuyệt vời hay không nếu hai đứa em có thể vỗ yên những chiếc bụng của chúng với sức chứa chưa nổi một lạng bằng cách đọc sách như Chris và tôi.
               - Ăn một ít nho khô đi, Cory.
               - Không có nữa.
               - Đúng ra phải nói như thế này: em không còn một chút nào nữa, hoặc em không còn nữa - Tôi chỉnh lại.
               - Không có nữa, thật đấy.
               - Ăn lạc đi.
               - Lạc hết rồi, em nói thế có đúng không?
               - Đúng - Tôi thở dài - Ăn một chiếc bánh quy giòn đi vậy.
               - Chị Carrie đã ăn chiếc bánh cuối cùng rồi.
               - Carrie, tại sao em không chia những chiếc bánh đó cho Cory.
               - Em ấy không muốn ăn chiếc nào.
                Hai giờ chiều. Giờ tất cả chúng tôi đều đói ngấu. Chúng tôi đã luyện cho chiếc bụng của mình ăn đúng mười hai giờ trưa. Chuyện gì đã giữ mẹ lại nhỉ? Liệu mẹ có ăn trước không, rồi mới mang cho chúng tôi đồ ăn? Mẹ không nói như vậy.
               Hơn ba giờ chiều một lúc, mẹ chạy vào, mang một chiếc khay bạc lớn chất nặng các đĩa đậy kín. Mẹ mặc một chiếc váy nịt len màu xanh dừa cạn, tóc mẹ được chải lượn ra sau và buộc trễ xuống cổ bằng một sợi dây bạc. Trời, mẹ mới đẹp làm sao!
              - Mẹ biết các con đói lắm rồi! - Mẹ xin lỗi ngay lập tức - Nhưng ông ngoại đã thay đổi quyết định và phút cuối đã sử dụng chiếc xe lăn của mình và cùng ăn trưa với mọi người - Mẹ mỉm một nụ cười phiền muộn với chúng tôi - Con sắp xếp bàn đáng yêu quá, Cathy. Con xếp mọi thứ đúng thứ tự cả. Mẹ xin lỗi vì đã quên hoa. Đáng ra mẹ không được quên. Nhà có những chín vị khách, tất cả tíu tít nói chuyện với mẹ và hỏi hàng nghìn câu hỏi về việc mẹ đã ở đâu quá lâu như vậy, và con không biết chuyện sẽ rắc rối như thế nào nếu mẹ lẻn vào phòng để đồ ăn của người quản gia. Và con chưa thấy ai đứng lên ngồi xuống nhiều như mẹ đã làm, các vị khách hẳn phải nghĩ mẹ rất bất lịch sự, hoặc cực kỳ ngu ngốc, nhưng mẹ đã cố gắng để lấy đầy các đĩa cho các con và giấu chúng, rồi quay trở lại bàn ăn mẹ đã phải mỉm cười, ăn một chút trước khi hỉ mũi trong một căn phòng khác. Mẹ trả lời ba cú điện thoại mà mẹ đã cho mắc ba dây trong phòng riêng. Mẹ phải giấu giọng mình để không ai đoán ra được và mẹ thực sự muốn mang cho các con những miếng bánh bí ngô nhưng ông John đã cắt nó thành lát và đặt vào các đĩa đồ tráng miệng. Ông ta sẽ để ý nếu thấy một miếng bị mất.
               Mẹ hôn chúng tôi, tặng cho chúng tôi một nụ cười hân hoan nhưng vội vã và biến mất sau cánh cửa.
               Một ngày thật lạ lùng! Chắc chắn chúng tôi đã làm phức tạp cuộc đời mẹ.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
            Chúng tôi chạy tới bàn để ăn.
            Chris cúi đầu để nói lời cầu nguyện vội vã chắc chắn không gây ấn tượng gì với Đức Chúa trong ngày này hoặc tất cả mọi ngày khác khi đôi tai Người phải rung động vì những lời cầu nguyện tâm huyết hơn: "Xin cảm ơn Người, Đức Chúa, vì bữa ăn Lễ Tạ ơn muộn màng này. Amen".
             Trong lòng tôi mỉm cười, vì Chris đã đề cập thẳng đến chuyện là đóng vai trò chủ nhà và chia thức ăn vào các đĩa mà chúng tôi đưa cho anh ấy. Anh ấy đưa "cầu kỳ" và "kiểu cách" một lát thịt gà tây trắng, một phần rau nhỏ và một chút salad được đổ khuôn một cách đẹp mắt. Phần trung bình là của tôi, và tất nhiên, anh ấy dành cho mình phần cuối cùng, phần to nhất cho người cần nó nhất, có bộ óc thông minh nhất.
            Chris dường như đói ngấu. Anh ấy nhét vào miệng một miếng tướng khoai tây nghiền đã nguội ngắt. Mọi thứ gần như đã nguội ngắt, salad sền sệt đã bắt đầu mềm, còn rau diếp bên dưới đã héo.
             - Chúng em không thích thức ăn nguội - Carrie léo nhéo khi ngó xuống chiếc đĩa xinh xắn của nó với phần thức ăn ngon được đặt gọn gàng trong hình tròn của chiếc đĩa. Một điều có thể nói về Chris là anh ấy là một người quá chỉn chu.
              Bạn sẽ nghĩ là cô "kiểu cách" này qua cách nó cau có nhìn chiếc đĩa như thể nó đang nhìn vào những con rắn và con giun và cậu "cầu kỳ" làm tăng gấp đôi vẻ cáu kỉnh ghê tởm của đứa em sinh đôi của nó.
              Nói thật, tôi cảm thấy tiếc cho mẹ, mẹ đã cố gắng rất nhiều để đem cho chúng tôi một bữa tiệc nóng ngon lành thực sự, đã làm gián đoạn bữa ăn của chính mình và biến mình thành  một kẻ có vẻ ngớ ngẩn trước mắt những vị khách. Vậy mà giờ hai đứa con sinh đôi này không chịu ăn bất cứ thứ gì, sau cả ba giờ đồng hồ kêu ca và phàn nàn với chúng tôi là chúng đói như thế nào. Đúng là đồ trẻ con.
             Nhà trí thức ngồi bên kia bàn nhắm mắt để thưởng thức nỗi vui sướng vì có một bữa ăn khác hẳn: thức ăn ngon được chuẩn bị cầu kỳ và không phải là chiếc giỏ picnic được đưa vội vàng trước sáu giờ sáng. Dù phải công bằng với bà ngoại, bà chưa từng quên mang đồ ăn cho chúng tôi. Chắc bà phải dậy từ lúc tờ mờ sáng để tránh người nấu bếp và những người giúp việc đi vào trong bếp.
            Sau đó Chris làm một việc khiến tôi ngạc nhiên hết mức. Anh ấy xiên một lát thịt gà tây to tướng và nhét cả vào miệng. Có chuyện gì đang xảy ra với anh ấy không nhỉ?
            - Đừng ăn như vậy, Chris. Nó sẽ tạo một tấm gương không tốt cho ai thì anh biết rồi đấy!
            - Chúng không nhìn anh - Anh ấy đáp, miệng đầy thức ăn - và anh đang chết đói đây. Trong đời anh chưa bao giờ đói như thế này và tất cả các món đều rất ngon.
             Một cách từ tốn, tôi cắt phần gà tây của mình thành những miếng nhỏ và đưa một miếng vào miệng để cho kẻ ăn tham biết phải làm đúng như thế nào. Trước tiên tôi nuốt hết, rồi mới mở miệng nói:
             - Em thấy tiếc cho người vợ mà anh sẽ có. Chị ấy sẽ li dị anh trong vòng một năm thôi.
    Anh ấy tiếp tục ăn, giả câm giả điếc trước mọi việc trừ việc thưởng thức.
             - Chị Cathy - Carrie nói - đừng có khắt khe với anh Chris, bởi vì chúng em không thích đồ ăn nguội, do đó chúng em không muốn ăn.
             - Vợ anh sẽ ngưỡng mộ anh nhiều lắm và cô ấy sẽ thích giặt những đôi tất bẩn của anh. Carrie à, em và Cory thích ngũ cốc nguội với nho khô, do đó cứ ăn đi.
             - Chúng em không thích gà tây nguội... và cái món màu nâu ở khoai tây trong buồn cười quá.
             - Cái món màu nâu đó gọi là nước sốt và nó ngon lắm đó. Và người Eskimos rất thích thức ăn nguội.
             - Chị Cathy, người Eskimos thích thức ăn nguội à?
             - Chị không biết, Carrie. Chị cho rằng người Eskimos thà ăn món đó hơn là chết đói - Trong đầu, tôi không hiểu người Eskimos có liên quan gì tới Lễ Tạ ơn - Anh Chris, anh không thể nói một điều gì hay hơn à? Tại sao lại đưa người Eskimos vào?
             - Người Eskimos là người da đỏ. Người da đỏ là một phần phong tục của Lễ Tạ ơn.
             - Ồ!
             - Em biết đấy, tất nhiên, lục địa Bắc Mỹ đã từng nối liền với châu Á - Anh ấy nói trong khi vẫn đang nhai - Người da đỏ di cư từ châu Á, và một số người rất thích băng và tuyết, họ đã ở lại, trong khi số người còn lại có đầu óc hơn tiếp tục đi xuống phía dưới.
             - Chị Cathy, cái món lổn nhổn và sền sệt trông giống như hình chữ O này là gì vậy?
             - Đó là salad việt quất. Thứ lổn nhổn là cả quả việt quất, còn thứ sền sệt là nhân hồ đào, còn thứ màu trắng là kem chua - Và trời ạ, không biết nó có ngon không? Lại còn có cả một ít dứa nữa.
             - Chúng em không thích món lổn nhổn và sền sệt.
             - Carrie - Chris nói - Anh phát chán về những gì em thích và không thích nữa. Ăn đi!
             - Anh ấy nói đúng đấy, Carrie. Quả việt quất rất ngon, và quả hồ đào cũng vậy. Chim rất thích ăn những quả chín và em thích những chú chim, đúng không?
             - Chim không ăn quả chín. Chúng ăn những con nhện chết và những con sâu chết. Chúng em đã nhìn thấy chúng. Chúng mổ những con vật đó ở các máng nước rồi ăn mà chẳng cần nhai. Chúng em không thể ănn thứ mà chim đã ăn.
              - Im đi và ăn đi! - Chris nạt, miệng vẫn đầy thức ăn.
              Chúng tôi có những thức ăn ngon nhất (dù gần như đã nguội tanh nguội ngắt) kể từ khi chúng tôi sống trong ngôi nhà đáng ghét này, còn tất cả những gì hai đứa em có thể làm là ngồi nhìn đĩa thức ăn của chúng và cho tới lúc này, vẫn chưa ăn một miếng nào.
              Còn Chris, anh ấy chén sạch mọi thứ trong nháy mắt, giống như những người ăn khoẻ đoạt giải ở những phiên chợ quê.
              Hai đứa em nếm thử món khoai tây nghiền với nước sốt nấm. Khoai tây thì "lổn nhổn", còn nước sốt thì "buồn cười". Chúng đã nếm thử một món ăn ngon tuyệt và rồi tuyên bố món đó là "lổn nhổn, sền sệt và buồn cười".
              - Thế thì ăn khoai lang vậy! - Tôi gần như kêu lên - Nhìn xem chúng đáng yêu làm sao. Chúng rất mượt vì đã được đánh nhuyễn và cho thêm thục quỳ vào, còn các em rất thích thục quỳ, nó có vị nước cam và chanh - Và cầu Chúa, đừng để hai đứa nhỏ này chú ý đến những quả hồ đào "lổn nhổn".
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi đoán rằng hai đứa em, chúng đang ngồi đối diện nhau, nhặng xị khuấy thức ăn thành một mớ hỗn độn, thế nào cũng sẽ cố lén vứt đi một ít thức ăn.
    Trong khi Chris chờ món tráng miệng là bánh bí ngô hoặc bánh nhân trái cây xay nhuyễn, tôi bắt đầu dọn bàn lên. Rồi, vì một lý do lạ lùng nào đó, Chris bắt đầu giúp đỡ tôi. Tôi không thể tin nổi. Anh ấy mỉm cười một cách chân thật, và còn hôn lên má tôi nữa. Trời, nếu thức ăn ngon có thể giúp đàn ông làm điều này thì tôi phải học cách nấu ăn thật ngon. Thậm chí anh ấy còn chịu giặt tất trước khi bước tới giúp tôi rửa và lau khô đĩa, ly và dao dĩa bạc.
    Mười phút sau khi Chris và tôi đã cất các thứ gọn gàng dưới gầm bàn và phủ bằng một chiếc khăn sạch, cả hai đứa em đồng thanh tuyên bố:
    - Chúng em đói! Bụng chúng em đau!
    Chris tiếp tục ngồi đọc ở chiếc bàn học của anh ấy. Tôi ngồi dậy khỏi giường sau khi đặt cuốn Lorna Doone sang một bên và không nói một câu nào, tôi đưa cho mỗi đứa một chiếc sandwich bơ-lạc-mứt lấy từ chiếc giỏ picnic.
    Khi chúng ăn, cắn từng miếng nhỏ một, tôi ngồi phịch xuống giường và nhìn chúng ngạc nhiên thực sự. Tại sao chúng lại khoái món đó? Làm cha mẹ quả chẳng dễ dàng như tôi từng nghĩ, cũng chẳng phải là niềm vui thích gì.
    - Đừng ngồi trên sàn nhà, Cory. Ngồi đó lạnh hơn là trên ghế đấy.
    - Không thích ghế - Cory nói. Sau đó nó bắt đầu hắt hơi.
     
    Ngay ngày hôm sau, Cory bị cảm lạnh nặng. Khuôn mặt nhỏ của nó đỏ bừng và nóng hầm hập. Nó kêu đau khắp mọi nơi và xương nó đau lắm.
    - Chị Cathy, mẹ đâu, mẹ thật của em đâu? - Nó mới muốn mẹ làm sao. Cuối cùng, mẹ cũng xuất hiện.
    Mẹ trở nên lo lắng ngay khi thấy khuôn mặt đỏ của Cory à mẹ chạy đi tìm một chiếc cặp nhiệt độ. Điều không may là khi mẹ quay lại thì bà ngoại đáng ghét kè kè ngay sau lưng.
    Với thanh thuỷ tinh mỏng ngậm ở miệng, Cory nhìn mẹ chăm chắm như thể mẹ là một thiên thần tóc vàng tới đúng lúc cứu nó khỏi đau đớn. Còn tôi, người mẹ giả của nó, đã bị quên lãng.
    - Con yêu thương, con bé bỏng của mẹ - Mẹ khe khẽ ru. Mẹ nhấc nó khỏi giường và bế nó tới chiếc ghế xích đu, mẹ ngồi xuống và hôn lên trán nó - Mẹ ở đây, con yêu. Mẹ yêu con. Mẹ sẽ chăm sóc con và làm cho con hết đau. Hãy ăn đi và uống nước cam như một cậu bé ngoan và con sẽ mau khỏi thôi.
    Mẹ đặt nó vào giường, cúi người xuống trước khi nhét một viên aspirin vào miệng nó và đưa nước cho nó uống thuốc. Cặp mắt xanh của mẹ nhoà đi vì những giọt lệ buồn phiền và đôi bàn tay trắng mảnh dẻ của mẹ run run.
    Tôi nheo mắt khi thấy mắt mẹ khép lại, và môi mẹ mấp máy dường như đang lặng lẽ cầu nguyện.
    Hai ngày sau, Carrie cũng phải nằm cạnh Cory. Nó hắt hơi và ho, thân nhiệt của nó tăng một cách đáng sợ, đủ để khiến tôi xanh mắt. Trông Chris cũng sợ hãi. Bơ phờ và xanh xao, hai đứa em nằm cạnh nhau trên một chiếc giường lớn, những ngón tay nhỏ bíu chặt lấy những chiếc gối xếp cao dưới gò má tròn trĩnh của chúng.
    Chúng dường như được làm bằng sứ, trắng bệch, cặp mắt xanh càng to hơn. Những quầng thâm xuất hiện dưới mắt chúng, khiến chúng giống như những đứa trẻ âu sầu. Khi mẹ không có ở đây, hai đôi mắt đó nài nỉ một cách câm lặng với Chris và tôi hãy làm một điều gì đó, điều gì cũng được, để khiến nỗi khổ sở của chúng biến mất.
    Mẹ nghỉ học một tuần để có thể được ở cùng hai đứa. Tôi ghét chuyện bà ngoại cảm thấy cần phải bám sát gót mẹ mỗi lần mẹ tới đây. Bà luôn nhúng mũi vào những chuyện chẳng liên quan tới mình và đưa ra những lời khuyên, trong khi chúng tôi không cần những lời khuyên của bà. Bà nói với chúng tôi rằng chúng tôi không tồn tại và không có quyền được sống trên mảnh đất của Chúa chỉ dành cho những người mộ đạo và trong sạch, giống như bà. Liệu có phải bà chỉ tới để làm chúng tôi đau khổ hơn nữa và tước mất của chúng tôi niềm an ủi khi có mẹ bên cạnh?
    Mẹ, thường vội vã chạy tới với chúng tôi, làm những gì có thể để giúp hai đứa con sinh đôi khoẻ lại. Mắt mẹ cũng thâm quầng, khi mẹ cho hai đứa em uống aspirin và nước, sau đó là nước cam và súp gà nóng.
    Vào một buổi sáng, mẹ vội vã bước vào mang theo một bình giữ nhiệt lớn đựng nước cam mà mẹ mới vắt.
    - Nó tốt hơn loại để lạnh hay đóng lon - Mẹ giải thích - nó có đầy đủ vitamin C và A,  và nó rất tốt để chữa cảm lạnh - Tiếp đó mẹ kê ra những gì mẹ muốn Chris và tôi phải làm, nói rằng Chris và tôi phải thường xuyên cho chúng uống nước cam. Chúng tôi cất bình giữ nhiệt lên chỗ bậc thang dẫn lên gác, chỗ đó tốt như bất cứ chiếc tủ lạnh nào trong tiết trời mùa đông.
    Vừa liếc vào chiếc cặp nhiệt độ Carrie đang ngậm trong miệng,nỗi hoảng sợ làm tan biến vẻ mặt điềm tĩnh của mẹ.
    - Ôi, Chúa ơi - Mẹ kêu lên đau khổ - Mẹ phải mang chúng tới bác sĩ, hay tới bệnh viện.
    Lúc đó tôi đang đứng chỗ tủ quần áo, khẽ vịn tay để tập động tác xoay trên đầu ngón chân, như hàng ngày tôi vẫn làm, vì giờ căn gác quá lạnh để trèo lên. Tôi vội liếc nhìn bà ngoại, cố đọc những phản ứng của bà trước câu nói này của mẹ.

Chia sẻ trang này