1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bông hoa trước gió - Virgina Andrews (Phần 2 của Những bông hoa trên tầng áp mái)

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 02/04/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi thật mừng khi việc khám bệnh kết thúc để có thể mặc đồ và rời khỏi phòng khám.
    Tôi vội chạy về bếp. Bà Beech đang nấu bữa tối. Nụ cười của bà thật rộng khi tôi bước vào làm bừng sáng khuôn mặt tròn với làn da bóng như cao su bôi mỡ của bà. Hàm răng của bà là hàm răng trắng nhất, đều nhất mà tôi từng được thấy.
    - Chao ôi, cháu thật mừng vì đã xong - tôi nói, ngồi phịch xuống ghế, cầm dao gọt khoai tây - Cháu không thích các bác sĩ khám bệnh. Cháu thích bác sĩ Paul là một người bình thường hơn. Khi chú ấy khoác áo trắng vào, chú ấy cũng mang vẻ u ám trong đôi mắt. Khi đó cháu không thể biết chú ấy nghĩ gì. Vậy mà cháu đọc suy nghĩ từ ánh mắt rất giỏi, bà Beech ạ.
    Bà toét miệng cười vẻ trêu chọc, rồi rút từ chiếc túi rộng trên chiếc tạp dề ra một tập giấy màu hồng. Giờ tôi đã biết bà bị tật bẩm sinh. Dù bà cố dạy Chris, Carrie và tôi hiểu ngôn ngữ cử chỉ của bà, nhưng chẳng ai trong chúng tôi bắt kịp với cách nói chuyện nhanh như vậy. Tôi nghĩ mình rất thích những tờ giấy ghi chép của bà, những tờ giấy mà bà có thể viết rất nhanh. Bà đã viết là Bác sĩ nói rằng những người trẻ tuổi cần nhiều trái cây và rau tươi, rất nhiều thịt nạc, nhưng ít tinh bột và đồ tráng miệng. Ông muốn các cháu không phát phì.
    Chúng tôi đã lên cân sau hai tuần ăn những bữa ăn ngon miệng do bà Beech nấu, kể cả Carrie là đứa rất khó ăn. Giờ nó ăn một cách hăng hái và điều đó thật đáng kể. Khi tôi gọt khoai tây, bà Beech viết một tờ giấy nữa khi tôi không hiểu ngôn ngữ cử chỉ của bà: Nàng tiên nhỏ, từ giờ cứ gọi tôi là bác Henny, không gọi bà Beech nữa.
    Bà là người da đen đầu tiên mà tôi biết, dù hồi đầu tôi cảm thấy căng thẳng và hơi sợ bà, nhưng hai tuần quen biết đã dạy tôi rất nhiều. Bà chỉ là người thuộc chủng tộc và màu da khác, cũng có tình cảm, hy vọng và nỗi sợ hãi như tất cả chúng tôi.
    Tôi yêu Henny, yêu nụ cười khoáng đạt, những chiếc váy dài rộng thùng thình của bà in hình những bông hoa nở xoè. Hơn tất cả, tôi yêu thích những câu chữ khôn ngoan trên những mảnh giấy nhỏ của bà. Cuối cùng tôi đã học được cách hiểu ngôn ngữ của bà dù không giỏi như "bác sĩ con trai" của bà.
    Paul Scott Sheffield là một người lạ lùng. Ông thường có vẻ buồn trong khi chẳng có lý do gì khiến ông buồn cả. Rồi ông lại mỉm cười và nói.
    - Chúa đã gia ân cho tôi và Henny vào ngày Người đưa ba cháu lên chiếc xe buýt đó. Tôi đã mất một gia đình, đã đau buồn vì gia đình, rồi số phận lại ban cho tôi một gia đình khác, một gia đình thực sự.
    - Chris - một buổi tối tôi nói - khi chúng ta sống trong căn phòng trên khu gác đó, anh là người chủ gia đình... Đôi lúc thật lạ lùng khi có bác sĩ Paul ở đây, để ý tới những gì chúng ta làm và lắng nghe những gì chúng ta nói.
    Anh ấy đỏ mặt.
    - Anh biết. Ông ấy đang thay vị trí của anh. Nói thật - anh ấy ngừng lời và mặt đỏ hơn - Anh không thích ông ấy thay thế anh trong cuộc đời em, nhưng anh rất biết ơn những gì ông ấy làm cho Carrie.
    Tất cả những gì ông bác sĩ làm cho chúng tôi khiến mẹ trở nên tồi tệ gấp nghìn lần nếu đem so với ông ấy. Gấp mười nghìn lần!
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tiếp đó là tới ngày sinh nhật thứ mười tám của Chris và dù tôi không quên nhưng cũng ngạc nhiên khi ông bác sĩ tổ chức một bữa tiệc với rất nhiều món quà đẹp khiến mắt Chris ngời sáng và rồi tối sầm lại vì cảm giác có lỗi mà cả anh ấy và tôi đều cảm thấy. Chúng tôi đã có kế hoạch để rời khỏi nơi này. Chúng tôi không thể ở lại và lạm dùng lòng tốt của bác sĩ Paul khi giờ Carrie đã đủ sức khoẻ để có thể đi tiếp được.
    Sau bữa tiệc Chris và tôi ngồi ở hiên sau suy nghĩ chuyện này. Chỉ cần nhìn mặt anh ấy tôi có thể thấy là anh ấy không muốn rời người đàn ông duy nhất có thể và sẽ giúp anh ấy đạt được mục tiêu trở thành bác sĩ này.
    - Anh thực sự không thích cách ông ấy nhìn em, Cathy. Mắt ông ấy luôn dõi theo em. Em luôn ở đây, luôn hiện hữu và đàn ông ở tuổi ông ấy thấy các cô gái ở tuổi em thật hấp dẫn.
    Họ thấy thế ư? Thật hay khi biết điều đó.
    - Nhưng các bác sĩ luôn có nhiều y tá xinh đẹp vây quanh - tôi nói chẳng ăn nhập chút nào, biết rằng mình sẽ làm bất cứ điều gì để thấy Chris đạt được mục tiêu của anh ấy - Anh có nhớ ngày đầu chúng ta tới đây không? ông ấy nói về việc chúng ta phải đương đầu với sự cạnh tranh trong nghề xiếc Anh Chris, ông ấy nói đúng đó. Chúng ta không thể làm trong ngành xiếc được, đó chỉ là một giấc mơ ngớ ngẩn.
    Anh ấy nhíu mày nhìn chằm chằm vào khoảng không.
    - Anh biết điều đó.
    - Chris, ông ấy thật cô độc. Có lẽ ông ấy nhìn em bởi vì chẳng có việc gì khác thú vị hơn là nhìn em.
    Nhưng thật hay khi biết những người đàn ông ở tuổi bốn mươi bị tác động bởi những cô gái ở tuổi mười lăm. Thật tuyệt vời để sử dụng quyền lực mà mẹ tôi đã dùng đối với họ.
    - Chris, nếu bác sĩ Paul nói đúng, ý em là, nếu ông thực sự mong muốn có chúng ta, thì anh sẽ ở lại chứ?
    Chris chau mày và nhìn hàng rào mà mình mới tỉa. Anh ấy nói sau khi suy nghĩ một lúc lâu.
    - Hãy thử ôn ta đi. Nếu chúng ta nói mình sẽ đi mà ông ấy không nói gì để giữ chúng ta lại thì đó chính là cách ông ấy lịch sự cho chúng ta biết rằng ông ấy không thực sự quan tâm.
    - Có trung thực hay không khi thử ông ấy như vậy?
    - Phải làm vậy thôi. Đó là cách tốt để cho ông ấy có cơ hội giải thoát khỏi chúng ta mà không cảm thấy có lỗi. Những người như ông ấy thường làm điều tốt vì cảm thấy nên phải làm chứ không phải vì thực sự muốn làm.
    - Ô!
    Chúng tôi không phải trì hoãn việc này. Tối hôm sau, sau khi ăn tối xong, Paul tới ngồi cùng chúng tôi ở hiên sau. Paul. Tôi gọi tên ông như vậy trong ý nghĩ của mình bởi như thế sẽ thân thuộc hơn, yêu mến hơn bởi vì ông luôn trông thật nhã nhặn, dễ chịu khi ngồi trên chiếc ghế xích đu trắng ưa thích của mình, mặc chiếc áo len đan màu đỏ, quần xám và mơ màng phả khói thuốc. Cả ba anh em chúng tôi cũng mặc áo len vì buổi tối trời lạnh. Chris ngồi vắt vẻo trên lan can cạnh tôi khi Carrie ngồi chúi vào bậc trên cùng. Khu vườn của Paul thật huy hoàng. Những bậc đá cẩm thạch thấp dẫn xuống dưới rồi lại dẫn lên cao. Có một chiếc cầu kiểu Nhật sơn màu đỏ, uốn lượn trên một dòng suối nhỏ. Những bức tượng nam nữ khoả thân đặt không theo một quy luật nào cả khiến khu vườn của ông mang một vẻ quyến rũ, khoái lạc trần gian.
    Khi gió trở nên lạnh hơn và bắt đầu thổi những chiếc lá khô bay xào xạc, ông bác sĩ nói với chúng tôi rằng những năm trước ông thường ra nước ngoài để tìm những bức tượng bằng đá cẩm thạch đẹp bổ sung cho bộ sưu tập của mình. Chuyến đi trước ông thật may mắn khi sưu tập được một bức tượng mô phỏng tác phẩm Nụ hôn của Rodin.
    Tôi thở dài cùng gió. Tôi không muốn bỏ đi. Tôi thích ở nơi này cùng ông, cùng Henny, với khu vườn đã ràng buộc tôi và khiến tôi thấy mình thật quyến rũ, xinh đẹp và khao khát.
    - Do vậy tất cả những loại hoa hồng của tôi là những loài hoa cổ không có mùi thơm ngào ngạt - bác sĩ Paul nói - Tại sao không là hoa hồng nếu chúng không có mùi thơm nhỉ?
    Trong ánh sáng đỏ mờ dần của ngày tàn, ánh mắt chập chờn của ông gặp ánh mắt tôi. Tim tôi đập mạnh rồi tôi buột miệng thở dài. Tôi tự hỏi không biết vợ ông trông như thế nào và cảm giác được một người như ông yêu sẽ giống như thế nào. Ánh mắt tôi vội tránh ánh mắt tìm kiếm, chờ đợi của ông, sợ rằng ông đoán được tôi đang nghĩ gì.
    - Trông cháu có vẻ bối rối, Cathy. Sao vậy? - Ông trêu tôi, dường như đã biết những bí mật của tôi. Chris quay đầu lại trao cho tôi ánh mắt cảnh cáo.
    - Đó là do chiếc áo len đỏ của chú - Tôi đáp một cách ngớ ngẩn - Có phải bác Henny đan nó cho chú không?
    Ông khẽ bật cười rồi ngó xuống chiếc áo len dài tay mình đang mặc.
    - Không, không phải Henny. Bà chị tôi đan nó nhân dịp sinh nhật tôi rồi gửi qua bưu điện cho tôi. Chị ấy sống ở phía đầu kia của thị trấn.
    - Tại sao chị chú lại gửi qua bưu điện mà không trao tận tay? - Tôi hỏi - Tại sao chú không nói cho chúng cháu biết ngày sinh của chú? Chúng cháu cũng sẽ tặng quà chú.
    - À, - ông nói, ngả người ra sau một cách thoải mái và bắt chéo chân - sinh nhật tôi trôi qua trước khi các cháu tới. Tôi đã bốn mươi tuổi. Tôi goá vợ mười ba năm trước và bà chị Amanda của tôi không thèm nói chuyện với tôi kể từ ngày vợ và đứa con trai nhỏ của tôi chết trong một tai nạn - Giọng ông nhỏ dần và ông nhìn ra khoảng không với vẻ ủ rũ, nghiêm nghị, xa cách.
    Trong lúc tôi ngồi bối rối thì Chris lên tiếng.
    - Thưa bác sĩ, Cathy và cháu đã nói chuyện với nhau và chúng cháu cảm thấy giờ khi Carrie đã khoẻ thì chúng cháu phải đi. Chúng cháu vô cùng biết ơn tất cả những gì chú đã làm và chúng cháu định hoàn lại cho chú từng đồng mà chú tiêu dù rằng chúng cháu có thể phải mất vài năm mới... - Bàn tay anh ấy xiết chặt tay tôi, ngầm cảnh cáo tôi không được nói gì khác.
    - Nói tiếp đi Chris - ông bác sĩ cắt ngang, đứng phắt dậy khỏi ghế. Ông tỏ ý rất rõ ràng - Đừng nghĩ rằng không phút nào tôi không biết điều này sẽ xảy ra. Tôi lo lắng mỗi sáng, sợ rằng khi tỉnh giấc đã thấy các cháu đi rồi. Tôi đã tìm đến văn phòng luật để tìm cách giám hộ cho ba cháu. Tôi thấy rằng việc này không đến nỗi phức tạp như tôi nghĩ. Dường như là hầu hết trẻ em bỏ ra đi đều nói chúng là trẻ mồ côi, do đó các cháu phải cho tôi bằng chứng là bố các cháu đã chết. Nếu ông ấy còn sống, tôi sẽ cần sự chấp thuận của ông ấy, cũng như của mẹ các cháu.
    Tôi nín thở. Sự chấp thuận của mẹ chúng tôi ư? Nghĩa là chúng tôi phải gặp lại mẹ ư? Tôi không muốn gặp lại mẹ, không bao giờ!
    Ông nói tiếp, ánh mắt dịu đi khi thấy nỗi đau đớn của tôi.
    - Toà án sẽ triệu tập mẹ các cháu đến toà. Nếu bà ấy sống ở bang này, bà ấy buộc phải tới trong vòng ba ngày. Nhưng bà ấy sống ở bang Virginia nên họ sẽ cho bà ấy ba tuần. Nếu bà ấy không xuất hiện thì thay vì chỉ được giám hộ tạm thời cho các cháu, tôi sẽ được trao quyền giám hộ vĩnh viễn, nhưng chỉ khi các cháu đồng ý nói rằng tôi đã làm tốt vai trò của người giám hộ.
    - Chú thật tuyệt vời - Tôi thốt lên - Nhưng mẹ sẽ không tới! Mẹ không muốn ai biết về bọn cháu. Nếu mọi người biết về bọn cháu, mẹ sẽ mất hết tiền bạc. Chồng mẹ có thể sẽ quay lưng lại nếu biết mẹ giấu giếm chuyện bọn cháu. Chú có thể đem đánh cá cuộc đời mình nếu nhận giám hộ vĩnh viễn vì cuối cùng chú có thể sẽ hối hận.
    Một lần nữa bàn tay Chris lại xiết chặt tay tôi, còn Carrie ngước đôi mắt to, hoảng hốt nhìn lên.
    - Vài tuần nữa là tới Giáng sinh. Các cháu sẽ để tôi lại thêm một kỳ nghỉ cô đơn nữa ư? Các cháu ở đây đã gần ba tuần và tôi đã giải thích cho những người tò mò rằng các cháu là con một người họ hàng mới qua đời của tôi. Henny và tôi đã nghĩ về chuyện này rất nhiều. Bà ấy cảm thấy, cũng như tôi cảm thấy là có ba cháu thì thật tốt cho chúng tôi. Cả hai chúng tôi đều muốn các cháu ở lại. Có những người trẻ tuổi trong nhà khiến nó sẽ giống như một gia đình. Tôi cảm thấy mạnh khoẻ hơn và cũng hạnh phúc hơn. Tôi không có gia đình từ khi vợ và con trai tôi qua đời - Gịng nói thuyết phục của ông trở nên buồn bã - Tôi cảm thấy số phận muốn tôi trông nom các cháu. Tôi cảm thấy Chúa đã sắp xếp cho Henny lên chiếc xe buýt đó do vậy bà ấy có thể đưa các cháu đến với tôi. Khi số phận đã can thiệp và quyết định thì tại sao tôi lại từ chối chứ? Tôi chấp nhận sự thật là cả ba cháu là người Chúa cử đến để giúp tôi sửa chữa lỗi lầm đã phạm phải trong quá khứ.
    Chúa cử đến! Tôi biết con người luôn tìm ra động cơ để biện hộ cho những gì mình muốn. Vậy mà nước mắt vẫn dâng đầy trong mắt khi tôi nhìn Chris dò hỏi. Anh ấy gặp ánh mắt tôi và lắc đầu bối rối, từ chối điều tôi muốn. Tay anh ấy như gọng kìm xiết chặt tay tôi khi nói, mắt vẫn nhìn tôi chứ không nhìn bác sĩ Paul.
    - Chúng cháu rất tiếc về cái chết của vợ con chú. Nhưng chúng cháu không thể thay thế họ. Cháu không biết mình sẽ làm đúng hay không nếu chất lên vai chú gánh nặng phải chi phí cho ba đứa trẻ không phải là con chú - Rồi anh ấy nói thêm, nhìn ông bác sĩ với ánh mắt kiên quyết - Hẳn chú đã nghĩ đến điều này rồi. Chú sẽ không có thời gian tìm một người vợ khác khi chú đảm nhận vai trò người giám hộ bọn cháu.
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Tôi không có ý định kết hôn nữa, - ông đáp vẻ lạ lùng. Rồi ông nói tiếp - Julia là tên vợ tôi, còn tên con trai tôi là Scotty. Khi chết nó chỉ mới ba tuổi.
    - Ôi! - tôi thở dài - thật khủng khiếp khi mất một đứa con còn nhỏ như vậy, cả vợ nữa - Nỗi đau buồn hiển hiện và niềm hối tiếc của ông khiến tôi xúc động - Họ chết trong một tai nạn, tai nạn ô tô như bố cháu phải không ạ?
    - Trong một tai nạn - ông đáp lạnh lùng - nhưng không phải tai nạn ô tô.
    - Bố cháu mất khi mới ba mươi sáu tuổi và chúng cháu đang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật gây ngạc nhiên cho bố với bánh ngọt, quà tặng... vậy mà bố không bao giờ trở về, chỉ có hai cảnh sát...
    - Phải, Cathy - ông dịu giọng nói - cháu đã nói với tôi. Những năm tháng thanh xuân chẳng dễ dàng gì cho bất cứ ai, quá trẻ và phải tự lập, không được học hành phù hợp, chỉ có chút ít tiền, không gia đình, không bạn bè...
    - Chúng cháu có nhau. - Chris nói quả quyết và để thử ông bác sĩ thêm - Do đó chúng cháu không thực sự đơn độc.
    Paul nói tiếp.
    - Nếu các cháu không muốn có tôi và những gì tôi cho các cháu là không đủ thì hãy tới Florida với những lời chúc phúc của tôi. Hãy vứt bỏ tất cả những ngày tháng tự học của cháu, Chris, khi mà cháu đã gần như học xong rồi. Còn cháu, Cathy, có thể quên giấc mơ trở thành một nữ diễn viên múa ba lê đi. Các cháu không nghĩ chút nào về việc đó có phải là một cuộc sống mạnh khoẻ, hạnh phúc cho Carrie không? Tôi không thuyết phục các cháu ở lại vì các cháu sẽ làm và phải làm những gì mình muốn. Vậy hãy suy nghĩ đi, ở lại với tôi và có cơ hội thực hiện khát vọng của các cháu hay một cuộc sống cơ cực nào?
    Tôi ngồi trên lan can sát cạnh Chris, tay anh ấy nắm tay tôi. Tôi muốn ở lại. Tôi muốn những gì ông bác sĩ có thể làm cho Chris, không kể cho Carrie và bản thân tôi.
    Những ngọn gió nam vẫn tiếp tục thổi, mơn man gò má tôi và thì thầm thuyết phục tôi rằng mọi việc đang diễn ra đúng. Tôi có thể nghe tiếng bác Henny trong bếp làm những chiếc bánh cuộn nóng hổi vàng ươm quết bơ mà chúng tôi sẽ ăn trong bữa sáng. Bơ là thứ trước đây chúng tôi không được ăn và là món xa xỉ mà Chris nhớ nhất.
    Mọi thứ ở đây làm tôi thấy dịu đi: làn không khí trong lành, ánh mắt ấm áp, dịu dàng của ông bác sĩ. Thậm chí đến tiếng va chạm của xoong chảo do bác Henny tạo ra cũng bắt đầu trở nên lôi cuốn và trái tim tôi trĩu nặng từ rất lâu rồi giờ bắt đầu cảm thấy dịu hơn. Có lẽ chúng tôi đủ tốt để có thể đi đúng đường và có thể hãnh diện dưới bầu trời xanh của đức Chúa. Có lẽ chúng tôi không phải là những chiếc mầm xấu xa mọc lên từ những hạt giống tồi được gieo trong đất xấu.
    Hơn bất cứ những gì ông bác sĩ đã nói hay bất cứ điều gì ánh mắt lấp lánh của ông nói ra, tôi nghĩ rằng những bông hồng vẫn tiếp tục nở dù đang trong mùa đông đã khiến tôi cảm thấy ngây ngất từ mùi hương ngọt ngào tràn ngập không gian của chúng.
    Nhưng không phải Chris hay tôi là người quyết định mà là Carrie. Nó đứng phắt lên từ bậc thềm và chạy vào đôi tay giang rộng của ông bác sĩ. Nó lao vào lòng ông và quàng đôi tay gầy guộc lên cổ ông.
    - Cháu không muốn đi! Cháu yêu chú, bác sĩ Paul ạ - nó kêu lên, gần như phát điên - Cháu không muốn tới Florida và không muốn biểu diễn xiếc! Cháu không muốn đi bất cứ nơi nào! - Rồi nó khóc, thổ lộ hết nỗi xót thương với Cory mà nó giữ kínt ừ rất lâu. Bác sĩ bế Carrie lên và ôm nó trong lòng, hôn lên đôi má đẫm nước mắt của nó trước khi lấy tay lau nước mắt cho nó.
    - Chú cũng yêu cháu, Carrie. Chú luôn muốn có một cô gái tóc xoăn vàng với đôi mắt xanh to giống như cháu - Nhưng ông không nhìn Carrie. Ông nhìn tôi.
    - Cháu muốn ở đây vào lễ  Giáng sinh - Carrie thổn thức - Cháu chưa bao giờ được thấy ông già Tuyết, chưa lần nào cả - Tất nhiên nó đã nhìn thấy nhiều năm về trước khi bố mẹ dẫn hai đứa tới một cửa hàng và bố đã chụp một bức ảnh hai đứa ngồi trong lòng ông già Tuyết, nhưng có lẽ nó đã quên mất rồi.
    Làm thế nào mà một người xa lạ có thể dễ dàng bước vào cuộc đời và dành tình thương yêu cho chúng tôi khi mà người ruột thịt lại tìm cách khiến chúng tôi phải chết?
  4. thienbinh2006

    thienbinh2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2006
    Bài viết:
    143
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bạn Cuzin nhiều nhé.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Cặ Hỏằ~I LỏƯN THỏằă HAI TRONG ĐỏằoI
    Carrie 'Ê quyỏt 'ỏằ<nh. Kỏằf cỏÊ khi nó không quyỏt 'ỏằ<nh thơ chúng tôi vỏôn sỏẵ ỏằY lỏĂi. TỏĂi sao không nhỏằ??
    Chúng tôi cỏằ' 'ặa cho Paul sỏằ' tiỏằn mà chúng tôi có nhặng ông tỏằô chỏằ'i.
    - CĂc chĂu nên giỏằ sỏằ' tiỏằn 'ó cho bỏÊn thÂn mơnh. CĂc chĂu phỏÊi lao 'ỏằTng mỏằ>i có 'ặỏằÊc sỏằ' tiỏằn 'ó, 'úng không? CĂc chĂu câng biỏt là tôi 'Ê gỏãp luỏưt sặ cỏằĐa mơnh 'ỏằf ông ta có thỏằf viỏt 'ặĂn yêu cỏĐu và sỏẵ khiỏn mỏạ cĂc chĂu phỏÊi tỏằ>i Clairmont. Tôi biỏt cĂc chĂu tin bà ta sỏẵ không tỏằ>i, nhặng làm sao có thỏằf nói trặỏằ>c 'ặỏằÊc. Nỏu tôi may mỏn giành 'ặỏằÊc sỏằ giĂm hỏằT vânh viỏằ.n, tôi sỏẵ cho cĂc chĂu tiỏằn tiêu vỏãt hàng tuỏĐn. Không ai cỏÊm thỏƠy tỏằ do và hỏĂnh phúc nỏu chỏng có tư tiỏằn nào trong túi - "ng 'Ê dỏằ 'ỏằi trặỏằng. Chúng tôi chỏằ? biỏt nhơn ông, ngỏĂc nhiên trặỏằ>c viỏằ?c ông hào phóng 'ỏn vỏưy.
    Vài ngày trặỏằ>c GiĂng sinh, ông lĂi xe chỏằY chúng tôi tỏằ>i mỏằTt khu cỏằưa hàng có sàn nhà trỏÊi thỏÊm 'ỏằ, trỏĐn vòm kưnh. ĐĂm 'ông nặỏằm nặỏằÊp qua lỏĂi trong nhỏằng bỏÊn nhỏĂc GiĂng sinh cỏƠt lên. Thỏưt nhặ ỏằY chỏằ'n thỏĐn tiên! Tôi cỏÊm thỏƠy thỏưt phỏƠn khưch. Chris, Carrie và ông bĂc sâ cỏằĐa chúng tôi câng vỏưy. Bàn tay to cỏằĐa ông nỏm bàn tay nhỏằ bâ cỏằĐa Carrie khi Chris và tôi dỏt tay nhau. "ng thưch thú theo dài 'ôi mỏt mỏằY lỏằ>n cỏằĐa chúng tôi. Chúng tôi bỏằ< tỏƠt cỏÊ mỏằi thỏằâ hút hỏằ"n. "ng nhơn thỏƠy tỏƠt cỏÊ vỏằ kinh ngỏĂc, bỏằ< ỏƠn tặỏằÊng, thăm muỏằ'n, cỏÊ nỏằ-i sỏằÊ sỏằ?t cỏằĐa chúng tôi nỏằa và cỏằ' 'Ăp ỏằâng sỏằ khao khĂt cỏằĐa chúng tôi.
    Tôi lặỏằÊn 'i lặỏằÊn lỏĂi nhiỏằu vòng khi chúng tôi tỏằ>i mỏằTt gian hàng bĂn quỏĐn Ăo cho cĂc cô gĂi tuỏằ.i mỏằ>i lỏằ>n. LoĂ mỏt vơ bỏằ'i rỏằ'i, tôi nhơn cĂi này, cĂi kia và không thỏằf quyỏt 'ỏằc 'Ây tôi chặa có cặĂ hỏằTi 'ỏằf mua sỏm cho bỏÊn thÂn mơnh. Chris bỏưt cặỏằi khi tôi không thỏằf quyỏt 'ỏằ<nh 'ặỏằÊc.
    - Tiỏp tỏằƠc 'i, - anh ỏƠy giỏằƠc - giỏằ em có cặĂ hỏằTi 'ỏằf làm 'ỏạp cho mơnh rỏằ"i, hÊy thỏằư làm nhặ em muỏằ'n 'i! - Tôi biỏt anh ỏƠy nghâ gơ, vơ tôi luôn ca thĂn rỏng mỏạ không bao giỏằ mang 'ỏn cho tôi thỏằâ gơ phạ hỏằÊp.
    Tôi lỏằa chỏằn nhỏằng 'ỏằ" mà tôi nghâ phạ hỏằÊp cho viỏằ?c 'i hỏằc sỏẵ bỏt 'ỏĐu vào thĂng Giêng. Tôi cỏĐn mỏằTt chiỏc Ăo khoĂc, nhỏằng 'ôi giày thỏằc sỏằ, mỏằTt chiỏc Ăo mặa, mâ và mỏằTt chiỏc ông. TỏƠt cỏÊ nhỏằng thỏằâ mà ông bĂc sâ hào phóng, nhÂn hỏưu 'ó cho phâp mua khiỏn tôi cỏÊm thỏƠy có lỏằ-i nhặ thỏằf chúng tôi 'ang lỏằÊi dỏằƠng ông.
    ĐĂp lỏĂi sỏằ chỏưm chỏĂp và ngỏĐn ngỏằô không muỏằ'n mua nhiỏằu cỏằĐa tôi, Paul sỏằ't ruỏằTt nói.
    - Vơ Chúa, Cathy, 'ỏằông nghâ tuỏĐn nào chúng ta câng 'i mua sỏm thỏ này. Tôi muỏằ'n hôm nay chĂu mua 'ỏằĐ 'ỏằ" cho cỏÊ mạa 'ông. Chris, trong khi chúng ta kỏt thúc ỏằY gian hàng này, chĂu hÊy tranh thỏằĐ tỏằ>i gian hành dành cho nam giỏằ>i và chỏằn nhỏằng gơ chĂu muỏằ'n. Trong khi chĂu làm viỏằ?c 'ó, Cathy và tôi sỏẵ chỏằn cho Carrie nhỏằng gơ cô bâ cỏĐn.
    Tôi nhỏưn thỏƠy tỏƠt cỏÊ cĂc cô gĂi trỏằ trong cỏằưa hàng 'ỏằu quay lỏĂi chfm chú nhơn anh trai tôi khi anh ỏƠy 'i tỏằ>i gian hàng giành cho nam giỏằ>i.
    Sau rỏằ't chúng tôi câng 'ang trỏằY thành nhỏằng 'ỏằâa trỏằ bơnh thặỏằng. Khi tôi cỏÊm thỏƠy có 'ôi chút yên tÂm thơ Carrie rú lên tỏằ>i mỏằâc có thỏằf làm vỏằĂ kưnh cĂc cung 'iỏằ?n ỏằY tỏưn London! Tiỏng rú cỏằĐa nó làm nhỏằng ngặỏằi bĂn hàng ngỏĂc nhiên, làm khĂch mua hàng giỏưt mơnh, mỏằTt phỏằƠ nỏằ va uỏằnh chưêc xe nôi vào mỏằTt hơnh nỏằTm khiỏn hơnh nỏằTm 'ỏằ. sỏưp xuỏằ'ng. Đỏằâa trỏằ trong nôi góp tiỏng gào cỏằĐa nó cạng vỏằ>i Carrie.
    Chris chỏĂy lỏĂi xem ai 'ang 'e doỏĂ 'ỏằâa em mơnh. Nó 'ỏằâng 'ó, chÂn giang rỏằTng, 'ỏĐu ngỏÊ ra sau, mĂ 'ỏôm nặỏằ>c mỏt.
    - LỏĂy Chúa, chuyỏằ?n gơ vỏưy? - Chris hỏằi ông bĂc sâ 'ang chỏt lỏãng.
    Làm thỏ nào mà hỏằ biỏt 'ặỏằÊc cặĂ chỏằâ? ĐặặĂng nhiên là Carrie bỏằ< thặặĂng tỏằ.n vơ nhỏằng chiỏc vĂy màu lam nhỏạ xinh xỏn 'ặỏằÊc 'ặa 'ỏn cho nó chỏằn. QuỏĐn Ăo trỏằ con. Chuyỏằ?n là thỏ. HặĂn nỏằa, tỏƠt cỏÊ 'ỏằu quĂ rỏằTng, không có chiỏc nào màu tưm hay 'ỏằ, không hỏằ thuỏằTc loỏĂi Carrie thưch chút nào.
    - HÊy thỏằư ỏằY khu bĂn quỏĐn Ăo trỏằ bâ - cô gĂi bĂn hàng tóc vàng xạ kiêu kỏằ nói. Cô ta mỏằ?m cặỏằi hoà nhÊ vỏằ>i ông bĂc sâ 'ang tỏằ ra bỏằ'i rỏằ'i.
    Carrie 'Ê tĂm tuỏằ.i! Chỏằ? cỏĐn nói 'ỏn bỏằn trỏằ bâ câng 'ỏằĐ xúc phỏĂm nó. Mỏãt nó nhfn lỏĂi nhặ mỏằTt quỏÊ mỏưn khô.
    - Em không thỏằf mỏãc quỏĐn Ăo trỏằ bâ 'ỏằf 'ỏn trặỏằng - Nó gào lên, giỏằƠi mỏãt vào chÂn tôi và ôm ghơ lỏƠy chÂn tôi - Chỏằ< Cathy, 'ỏằông bỏt em mỏãc quỏĐn Ăo trỏằ em màu xanh và màu hỏằ"ng! Mỏằi ngặỏằi sỏẵ cặỏằi em! Em biỏt hỏằ sỏẵ cặỏằi! Em muỏằ'n màu tưm, màu 'ỏằ, không phỏÊi màu cỏằĐa bỏằn trỏằ bâ xưu!
    BĂc sâ Paul dỏằ- dành nó.
    - ChĂu yêu, chú rỏƠt thưch nhỏằng cô bâ tóc vàng mỏt xanh biỏc mỏãc vĂy màu lam, vỏưy tỏĂi sao chĂu không 'ỏằÊi tỏằ>i lúc lỏằ>n hặĂn 'ỏằf mỏãc nhỏằng chiỏc vĂy màu sĂng này?
    Nhỏằng lỏằi dỏằ- dành nhặ thỏ này là thỏằâ mà mỏằTt kỏằ ngang ngỏĂnh nhặ Carrie không thỏằf nuỏằ't nỏằ.i. Nó trỏằông mĂt, nỏm tay lỏĂi, chuỏân bỏằ< giặĂ chÂn 'Ă và tua lỏĂi nhỏằng lỏằi kêu la the thâ cỏằĐa nó thơ mỏằTt bà trung niên to bâo chỏc có 'ỏằâa chĂu nhặ Carrie tỏằô tỏằ'n gỏằÊi ẵ rỏng nó có thỏằf dạng loỏĂi quỏĐn Ăo tỏằ may lỏƠy. Carrie ngỏĐn ngỏằô, hỏt nhơn tôi 'ỏn ông bĂc sâ, rỏằ"i nhơn Chris và lỏĂi nhơn cô bĂn hàng.
    - MỏằTt giỏÊi phĂp hoàn hỏÊo! - BĂc sâ Paul phỏƠn khỏằYi nói vỏằ nhỏạ nhàm - Chú sỏẵ mua mỏằTt cĂi mĂy khÂu và Cathy có thỏằf may quỏĐn Ăo màu tưa, 'ỏằ và xanh cho chĂu và chĂu sỏẵ trỏằY thành ngặỏằi tuyỏằ?t vỏằi.
    - Không muỏằ'n là ngặỏằi tuyỏằ?t vỏằi, chỏằ? muỏằ'n màu sĂng - Cathy trỏằ môi trong khi tôi hĂ mỏằ"m kinh ngỏĂc. Tôi là mỏằTt diỏằ.n viên múa, không phỏÊi là mỏằTt cô thỏằÊ may! - "Chỏằ< Cathy không biỏt may quỏĐn Ăo 'ỏạp nhặ thỏ nào. Chỏằ< Cathy không biỏt làm gơ ngoài viỏằ?c múa" - Nó nói.
    Lòng trung thành cỏằĐa nó thỏ 'ó! Tôi, ngặỏằi 'Ê dỏĂy nó và Cory tỏưp 'ỏằc vỏằ>i sỏằ giúp 'ỏằĂ chút 'ỏằ?nh cỏằĐa Chris.
    - Em làm sao thỏ, Carrie? - Chris ngỏt lỏằi - Em hành 'ỏằTng nhặ mỏằTt 'ỏằâa bâ tư tỏạo vỏưy. Chỏằ 'iỏằu 'ó! - "ng bĂc sâ mỏằ?m cặỏằi vui vỏằ. Tôi không nói gơ khi chúng tôi 'i mua mỏằTt chiỏc mĂy may bỏng 'iỏằ?n.
    - Này, nhÂn thỏằf mua luôn mỏằTt ưt vỏÊi xanh, hỏằ"ng và vàng 'ặỏằÊc không Carrie? - "ng bĂc sâ toât miỏằ?ng cặỏằi trêu chỏằc - Cathy có thỏằf giúp chú tiỏt kiỏằ?m hàng núi tiỏằn bỏng cĂch tỏằ may quỏĐn Ăo cho chỏằ< ỏƠy nỏằa.
    Dạ tôi sỏẵ phỏÊi hỏằc may nhặng ngày hôm 'ó quỏÊ là thiên 'ặỏằng 'ỏằ'i vỏằ>i chúng tôi. Chúng tôi khỏằ? nỏằ? vỏằ nhà. TỏƠt cỏÊ chúng tôi 'ỏằu trỏằY nên 'ỏạp hặĂn khi ỏằY cỏằưa hàng cỏt tóc và thỏâm mỏằạ viỏằ?n ra. Mỏằ-i 'ỏằâa chúng tôi 'ỏằu có giày mỏằ>i loỏĂi 'ỏ cỏằâng. Tôi có 'ôi giày cao gót 'ỏĐu tiên và hàng tĂ tỏƠt nylon. Nhỏằng 'ôi tỏƠt nylon 'ỏĐu tiên, chiỏc Ăo lót 'ỏĐu tiên và hặĂn tỏƠt cỏÊ là mỏằTt chiỏc túi 'ỏĐy mỏằạ phỏâm. Tôi chỏằn mÊi cĂc 'ỏằ" trang 'iỏằfm khi ông bĂc sâ 'ỏằâng lại lỏĂi và nhơn tôi vỏằ cỏằc kỏằ phỏƠn khỏằYi. Chris càu nhàu, nói rỏng tôi không cỏĐn phỏƠn hỏằ"ng hay son môi, phỏƠn mỏt, bút kỏằ lông mày và mascara.
    - Anh chỏng biỏt gơ vỏằ con gĂi cỏÊ! - Tôi trỏÊ lỏằi vỏằ trỏằ<nh thặặĂng. ĐÂy là lỏĐn mua sỏm 'ỏĐu tiên cỏằĐa tôi. Tôi phỏÊi có tỏƠt cỏÊ cĂc thỏằâ mà tôi 'Ê thỏƠy ỏằY bàn trang 'iỏằfm tuyỏằ?t vỏằi cỏằĐa mỏạ. Thỏưm chư cỏÊ loỏĂi kem chỏằ'ng nhfn và bạn 'ỏp mỏãt cỏằĐa mỏạ nỏằa.
    Ngay khi ra khỏằi ôtô và khuÂn 'ỏằ" ra, Chris, Carrie và tôi vỏằTi chỏĂy lên gĂc 'ỏằf thỏằư tỏƠt cỏÊ quỏĐn Ăo mỏằ>i cỏằĐa chúng tôi. Thỏưt kỏằ lỏĂ là khi chúng tôi 'Ê tỏằông dỏằ. dàng có nhỏằng bỏằT quỏĐn Ăo mỏằ>i thơ chúng lỏĂi không làm cho chúng tôi vui sặỏằ>ng nhặ thỏ này. Không vui sặỏằ>ng khi không ai nhơn thỏƠy chúng tôi mỏãc nhỏằng bỏằT quỏĐn Ăo 'ó. Khi xỏằ tay vào chiỏc vĂy nhung xanh có nhỏằng chiỏc cúc nhỏằ phưa trặỏằ>c, tôi nghâ tỏằ>i mỏạ. Thỏưt mỏằ?a mai làm sao khi tôi muón khóc cho ngặỏằi mỏạ mà chúng tôi 'Ê mỏƠt, ngặỏằi mà tôi 'Ê quyỏt 'ỏằi, 'ỏằ" chặĂi 'ỏằf thoĂt khỏằi cỏÊm giĂc tỏằTi lỏằ-i vỏằ 'iỏằu mỏạ làm là cặỏằ>p 'i tuỏằ.i thặĂ bơnh thặỏằng cỏằĐa chúng tôi. Tuỏằ.i thặĂ mà chúng tôi chỏng bao giỏằ có cặĂ hỏằTi 'ặỏằÊc quay lỏĂi. Nhỏằng nfm thĂng 'ỏạp 'ỏẵ nhỏƠt bỏằi mỏằT, chỏng có quỏĐn Ăo mỏằ>i.
    Chiỏc 'àn guitar cỏằĐa nó 'ặỏằÊc 'ỏằf ỏằY góc nhà nặĂi Carrie có thỏằf thỏằâc dỏưy và nhơn thỏƠy cạng vỏằ>i chiỏc 'àn banjo. TỏĂi sao ngặỏằi phỏÊi chỏằi phòng 'ỏằc cỏằĐa ông bĂc sâ lỏằƠc tơm tỏưp bỏÊn 'ỏằ" khỏằ. lỏằ>n cỏằĐa ông mang vỏằ phòng ngỏằĐ cỏằĐa mơnh, ỏằY 'ó tôi tơm 'ặỏằÊc&nbsp; bỏÊn 'ỏằ" cỏằĐa bang Nam Carolina. Tôi thỏƠy Clairmont... nhặng không tin vào mỏt mơnh khi thỏƠy nó là thành phỏằ' liỏằn kỏằ vỏằ>i Greenglenna! Không, không thỏằf trạng hỏằÊp nhặ thỏ 'ặỏằÊc! Tôi ngỏâng lên và nhơn vào khoỏÊng không. Chúa 'Ê dỏôn dỏt chúng tôi 'ỏn 'Ây và sỏằ'ng gỏĐn mỏạ, nỏu mỏạ tỏằ>i thành phỏằ' quê hặặĂng cỏằĐa chỏằ"ng mơnh. Chúa muỏằ'n tôi có cặĂ hỏằTi 'ỏằf có thỏằf thỏằc hiỏằ?n mỏằTt 'òn trỏằông phỏĂt nhỏằ. Ngay khi có thỏằf, tôi sỏẵ tỏằ>i Greenglenna và tơm kiỏm tỏƠt cỏÊ cĂc tin tỏằâc vỏằ ông ta và gia 'ơnh ông ta. Rỏằ"i tôi có thỏằf trỏÊ tiỏằn mua bĂo 'ỏằ<a phặặĂng 'fng tin vỏằ tỏƠt cỏÊ cĂc hoỏĂt 'ỏằTng xÊ hỏằTi cỏằĐa nhỏằng ngặỏằi giàu có sỏằ'ng gỏĐn LÂu 'ài Foxworth.
    PhỏÊi, tôi 'Ê rỏằi khỏằi LÂu 'ài Foxworth nhặng tôi sỏẵ biỏt tỏƠt cỏÊ mỏằi bặỏằ>c 'i cỏằĐa mỏạ và bỏng cĂch này, tôi câng sỏẵ biỏt nhỏằng nặĂi mỏạ 'Ê tỏằ>i. Sỏằ>m hay muỏằTn gơ, mỏạ sỏẵ biỏt tin vỏằ tôi và tôi biỏt mơnh sỏẵ không bao giỏằ, không bao giỏằ quên hay tha thỏằâ. Bỏng cĂch nào 'ó mỏạ sỏẵ phỏÊi 'au 'ặĂn gỏƠp mặỏằi lỏĐn chúng tôi!
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Quyết định xong rồi, tôi có thể cùng Chris và Carrie trình diễn tất cả các quần áo mới của mình cho ông bác sĩ và bác Henny ngắm. Nụ cười của bác Henny rực rỡ như ánh nắng mặt trời. Tôi nhìn ánh mắt lấp lánh của ân nhân chúng tôi, thấy chúng hơi tối lại khi ông chau mày trầm ngâm. Đột nhiên, ông đứng dậy và rời khỏi phòng, đưa ra lời cáo lỗi yếu ớt là cần phải làm một số giấy tờ.
    Chẳng mấy lâu Henny trở thành cố vấn cho tôi trong tất cả các loại mỹ phẩm. Bác đã dạy tôi làm bánh biscuit và đang cố dạy tôi cách làm bánh cuộn thật mịn và có màu đẹp.
    Ôi! Cái cách bàn tay bác ấy nhào bột! Bác Henny chùi sạch bột mỳ khỏi bàn tay và viết vào một mẩu giấy: Henny không tinh mắt để nhìn những thứ nhỏ như kim khâu. Cháu có mắt tinh cháu sẽ khâu những cúc áo sơ mi bị đứt của bác sĩ chứ?
    - Vâng ạ - tôi đồng ý không thích thú gì - Cháu có thể nhìn được lỗ xâu kim và có thể đan, móc, ren. Mẹ cháu đã dạy cháu làm tất cả những thứ này như một cách để giết thời gian - Tôi dừng lại đột ngột. Tôi muốn khóc. Tôi nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của mẹ. Tôi thấy bố. Tôi thấy Chris và tôi là những đứa trẻ vội vã từ trường về nhà, chạy vội vào nhà vai bám đầy tuyết thấy mẹ đang đan đồ cho hai đứa em sinh đôi. Tôi vùi mặt vào lòng bác Henny và bắt đầu thổn thức. Bác không thể nói được, nhưng bàn tay khẽ vỗ vai tôi cho thấy bác đã hiểu. Khi tôi ngẩng mặt lên, bác cũng đang khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm chiếc váy đỏ tươi của bác - Bác dừng khóc, bác Henny. Cháu rất vui sướng được khâu những chiếc cúc áo sơ mi bị đứt của bác sĩ. Chú ấy đã cứu sống chúng cháu và không có gì cháu sẽ không làm cho chú ấy. - Bác Henny nhìn tôi vẻ lạ lùng rồi đứng lên mang áo sơ mi đến, có lẽ khoảng một tá áo sơ mi đứt cúc.
    Chris dùng mọi phút rảnh rỗi của bác sĩ Paul để học hỏi và để khiến anh ấy có thể theo học một trường đặc biệt vào giữa năm học. Carrie là vấn đề lớn nhất của chúng tôi. Nó có thể đọc và viết, nhưng nó quá bé. Làm thế nào mà nó xoay xở được ở trường nơi bọn trẻ không phải lúc nào cũng tốt bụng?
    - Tôi đã nghĩ tới một trường tư cho Carrie - ông bác sĩ giải thích - Một ngôi trường rất tốt cho những học sinh nữ. Trường này do một người rất giỏi quản lý. Vì tôi ở trong ban quản trị của trường, tôi nghĩ Carrie sẽ được quan tâm đặc biệt, không phải chịu bất kỳ sự căng thẳng nào - Ông nhìn tôi đầy ý nghĩa.
    Đó là điều tôi sợ nhất, rằng Carrie sẽ bị chế giễu và cảm thấy xấu hổ vì chiếc đầu quá to còn người thì quá bé. Carrie đã từng xinh đẹp, tới mức vô cùng hoàn hảo. Những năm tháng mất mát khi ánh mặt trời không chiếu tới chúng tôi đã khiến nó còi cọc như vậy. Nguyên nhân là vậy, tôi biết điều đó.
    &nbsp;
    &nbsp;
    Tôi sợ dến chết cái ngày mẹ sẽ xuất hiện khi phải trình diện ở toà án. Nhưng tôi chắc chắn mẹ sẽ không tới. Làm sao mà mẹ có thể tới được chứ? Mẹ sẽ mất quá nhiều mà chẳng được gì cả. Chúng tôi là gì trừ việc là những gánh nặng mà mẹ phải mang? Còn nhà tù nữa, còn lời buộc tội giết người nữa....
    Chúng tôi mặc những bộ đồ đẹp nhất ngồi lặng lẽ cùng bác sĩ Paul trong căn phòng của thẩm phán, chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi. Sợi dây bên trong tôi căng lên, xiết chặt, khiến tôi nghĩ mình có thể nổ tung ra và gào thét. Mẹ không muốn chúng tôi. Bằng cách không xuất hiện, một lần nữa mẹ lại cho thấy mẹ mới ít quan tâm tới chúng tôi làm sao! Vị thẩm phán nhìn chúng tôi vô cùng thương cảm, khiến tôi cảm thấy tiếc cho tất cả chúng tôi và thật tức giận mẹ! Mẹ đã sinh ra chúng tôi, đã nói rằng yêu bố chúng tôi! Làm thế nào mẹ có thể làm thế này với những đứa con của bố chúng tôi, những đứa con của chính mẹ? Mẹ là loại mẹ gì vậy? Tôi không muốn ánh mắt thương cảm của vị thẩm phán đó hay của bác sĩ Paul. Tôi ngẩng cao đầu và cắn lưỡi để khỏi kêu lên. Tôi len lén nhìn Chris thấy anh ấy ngồi đó, ánh mắt trống rỗng dù tôi biết trái tim anh ấy đang bị xé nát, như tôi vậy. Carrie chúi xuống như một quả bóng nhỏ trong lòng ông bác sĩ, tay ông vỗ về an ủi nó, ông thì thầm gì đó vào tai nó. Tôi nghĩ ông nói là "Đừng lo, ổn thôi. Cháu có tôi làm bố và bác Henny làm mẹ. Cháu sẽ không phải thèm muốn bất cứ thứ gì khi tôi còn sống".
    &nbsp;
    &nbsp;
    Đêm đó tôi nằm khóc. Tôi làm ướt đẫm chiếc gối vì người mẹ mà tôi đã yêu quá nhiều đến mức thật đau đớn khi nhớ lại những ngày bố còn sống và ngôi nhà của chúng tôi thật tuyệt vời. Tôi khóc vì tất cả những điều tốt đẹp mẹ đã làm cho chúng tôi và hơn tất cả là tình yêu mẹ dành cho chúng tôi. Tôi khóc nhiều hơn cho Cory, nó đã như chính đứa con của tôi vậy. Lúc đó tôi thôi khóc và quay lại với những suy nghĩ cay đắng, tàn nhẫn về sự trả thù. Khi bạn lập kế hoạch để đánh bại ai đó, cách tốt nhất là suy nghĩ như người đó suy nghĩ. Điều gì khiến mẹ đau nhất? Mẹ sẽ không muốn suy nghĩ tới chúng tôi. Mẹ phải cố quên rằng chúng tôi đã từng tồn tại. Phải rồi, mẹ sẽ không được quên. Tôi sẽ tìm cách để mẹ không quên được. Giáng sinh này tôi sẽ gửi cho mẹ một tấm thiệp và ký nó với những dòng chữ "Từ bốn búp bê Dresden mà bà không muốn". Rồi tôi chuyển sang câu "Ba búp bê Dresden còn sống mà bà không muốn cộng với con búp bê chết mà bà đem đi và không bao giờ đem về". Tôi có thể hình dung ra cảnh mẹ nhìn chằm chằm vào tấm thiệp đó.
    Chúng tôi đã hạ những tấm khiên chắn và để cho mình dễ bị tác động. Chúng tôi đã cho sự công bằng, hy vọng và tin tưởng tới và nhảy nhót như những viên kẹo bi trong đầu mình.
    Những câu chuyện cổ tích có thể thành sự thật.
    Chúng đang diễn ra với chúng tôi. Bà hoàng hậu độc ác đã ra khỏi cuộc đời chúng tôi và sẽ có ngày nàng Bạch Tuyết được trị vì. Nàng sẽ không phải là người ăn quả táo đỏ tẩm thuốc độc. Nhưng mọi câu chuyện cổ tích đều phải giết một con rồng, chế ngự một mụ phù thuỷ và vượt qua một số cản trở gây khó khăn cho công việc. Tôi cố nhìn về phía trước và tìm ra ai sẽ là rồng, còn các cản trở là gì. Tôi đã biết ai là mụ phù thuỷ. Đó là phần buồn nhất để trở thành chính mình.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    PHẦN HAI
    BÓNG DÁNG VIÊN KẸO BI
    Lễ Giáng sinh. Cây Giáng sinh cao chạm trần nhà gần bốn mét, trên cây treo lủng lẳng số quà đủ cho mười đứa trẻ. Carrie rất xúc động trước tất cả những gì ông già Tuyết có thể mang lại cho nó. Chris và tôi dùng tất cả số tiền ăn trộm còn lại để mua cho Paul một chiếc áo choàng đắt tiền và bác Henny mọt chíêc áo choàng nhung đỏ thẫm. Ngạc nhiên và hài lòng, bác ôm khư khư nó trước ngực rồi viết lời cám ơn: Sẽ dùng làm áo đi lễ nhà thờ. Sẽ khiến tất cả các bà bạn phát ghen lên.
    Paul thử chiếc áo choàng đắt tiền đó. Trông ông thật tuyệt vời trong màu áo đó và chiếc áo thật vừa vặn.
    Tiếp đó, tất cả chúng tôi được chứng kiến điều ngạc nhiên nhất. Paul tiến tới phía tôi và ngồi xuống. Ông rút từ trong ví ra năm chiếc vé to màu vàng. Nếu ông ngồi và ngẫm nghĩ cả năm trời về cách làm tôi hài lòng nhất thì cũng không thể nào thành công hơn cách này. Xoè rộng trên bàn tay ông là những chiếc vé xem vở balê Kẹp hạt dẻ do trường balê Rosencoff trình diễn.
    - Đó là một nhóm biểu diễu chuyên nghiệp, tôi được nghe như vậy - Paul giải thích - bản thân tôi không biết về balê lắm, nhưng tôi đã hỏi mọi người và họ nói đây là nhóm hay nhất. Họ cũng dạy những người mới bắt đầu học, sơ cấp và nâng cao. Cháu ở trình độ nào?
    - Nâng cao - Chris tuyên bố trong khi tôi chỉ biết nhìn Paul, hạnh phúc đến nỗi không cất lời được - Cathy chỉ là người mới bắt đầu học khi phải sống trên khu gác đó. Nhưng một điều tuyệt diệu đã xảy ra với nó trên tầng áp mái, bóng hình của Pavlova đã xâm chiếm và dẫn dắt Cathy. Cathy đã tự học múa đi trên đầu ngón chân.
    Tối hôm đó tất cả chúng tôi, kể cả bác Henny, ngồi mê hoặc ở hàng thứ ba chính giữa nhà hát. Các diễn viên trên sân khấu không chỉ giỏi, họ thật tuyệt vời. Đặc biệt là anh chàng đẹp trai tên là Julian Marquet múa chính. Tôi đi theo Paul vào sau cánh gà trong lúc nghỉ giải lao như trong một giấc mơ vì sắp được gặp những diễn viên múa.
    Ông dẫn chúng tôi tới chỗ hai người đang đứng ở cánh gà.
    - Chào Madame, chào ông George - ông nói với người phụ nữ bé nhỏ mượt mà như một chú hải cẩu và một người đàn ông không to lớn lắm đứng cạnh bà ta - Đây là người được tôi bảo trợ, Catherine Doll, mà tôi đã nói với bà. Đây là anh trai cô ấy Christopher, cô bé xinh đẹp này là Carrie và bà đã gặp Henrietta Beech trước khi...
    - A, tất nhiên rồi - người phụ nữ đó nói. Bà ta trông giống như một diễn viên múa, cách nói như một diễn viên múa và tất nhiên kiểu búi tóc cũng như một diễn viên múa nốt, kiểu hất ra sau và búi thành một búi to. Phía ngoài bộ quần áo nịt đen bà mặc một chiếc váy vải the đen, tiếp đó là một chiếc áo khoác da báo. Chồng bà, ông Georges là một người kín đáo, người gân guốc, khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc đen đẹp lạ thường, đôi môi đỏ thắm. Chính xác họ là một cặp vì môi người phụ nữ đó cũng được tô màu đỏ. Đôi vợ chồng nhìn lướt tôi và Chris bằng đôi mắt đen lấp lánh.
    - Cả hai cùng múa à? - Họ hỏi anh trai tôi. Trời, họ luôn cất tiếng cùng lúc sao?
    - Không, tôi không biết múa - Chris đáp vẻ bối rối.
    - A, tiếc thật - Madame thở dài vẻ nuối tiếc - Cả hai sẽ là một cặp tuyệt vời trên sân khấu. Mọi người sẽ lũ lượt kéo đến để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cậu và em gái cậu - Bà ta liếc xuống Carrie đang sợ hãi bám chặt tay tôi và phớt lờ nó.
    - Chris dự định trở thành một bác sĩ - Paul giải thích.
    - À ra vậy - Madame Rosencoff giễu cợt, như thể Chris là kẻ dớ dẩn. Cả bà ta và chồng chuyển cặp mắt đen nhánh sang nhìn tôi, chăm chú đến nỗi tôi cảm thấy người nóng bừng, toát mồ hôi và lúng túng.
    - Cô đã từng học múa rồi chứ?
    - Vâng - tôi yếu ớt đáp.
    - Cô bắt đầu học lúc mấy tuổi?
    - Bốn ạ.
    - Giờ cô bao nhiêu?
    - Tháng Tư này tôi tròn mười sáu tuổi.
    - Tốt. Rất tốt - bà ta xoa hai lòng bàn tay xương xẩu vào nhau - Hơn mười một năm được đào tạo chuyên nghiệp. Thế tuổi nào cô múa được trên đầu ngón chân?
    - Mười hai ạ.
    - Tuyệt vời - bà ta kêu lên - tôi chưa bao giờ có diễn viên đứng thẳng trên mũi chân trừ khi họ là những người xuất sắc - bà ta cau mày vẻ ngờ vực - Cô thuộc loại xuất sắc hay xoàng?
    - Tôi không biết.
    - Ý cô là không ai nói cho cô biết.
    - Không ai cả.
    - Thế thì chắc cô thuộc loại xoàng rồi - Bà ta cười nửa miệng, quay sang phía chồng và phẩy tay một cách ngạo mạn đuổi chúng tôi đi.
    - Bà hãy đợi một phút - Chris nổi nóng, mặt đỏ bừng và rất tức giận - Không có cô gái nào trên sân khấu tối nay có thể sánh được với Cathy. Cái cô gái diễn vai chính Clara kia đôi lúc bị lỗi nhịp. Cathy không bao giờ bị lỗi nhịp cả. Nhịp của em tôi cực kỳ hoàn hảo, tai nghe của nó cực kỳ chuẩn xác. Thậm chí kể cả khi Cathy múa ở cùng một giai điệu thì mỗi lần nó lại biến đổi đi một chút, nên nó không bao giờ bị lặp lại. Nó luôn ứng biến để khiến điệu múa hoàn thiện hơn, đẹp hơn, cảm động hơn. Bà sẽ thật may mắn nếu có một diễn viên múa như Cathy trong nhóm của bà.
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Cặp vợ chồng đó chiếu đôi mắt đen láy vào Chris, đánh giá sự xúc cảm trong lời nói của anh ấy.
    - Cậu là người am hiểu về balê à? - Bà ta hỏi với đôi chút giễu cợt - Cậu biết cách để phân loại một diễn viên tài năng trong đám đông à?
    - Tôi chỉ biết những gì tôi trông thấy và cảm xúc mà tôi có khi Cathy múa. Tôi biết khi nhạc nổi lên và Cathy chuyển động cùng với nhạc, trái tim tôi ngừng đập và khi điệu múa kết thúc, tôi biết mình cảm thấy nhói đau vì vẻ đẹp đã biến mất. Cathy không chỉ diễn một cách đơn thuần, nó đã hoá thân vào chính nhân vật đó. Nó khiến mọi người tin như vậy bởi vì chính bản thân nó tin như vậy. Không một cô gái nào trong nhóm múa của bà có thể thấu được tới trái tim tôi, giữ chặt nó cho tới khi nó đập rộn lên. Vậy bà cứ ngoảnh mặt đi và khiến những nhóm múa khác có lợi vì sự ngu ngốc của bà.
    Madame dán cặp mắt chăm chú vào Chris, ông bác sĩ của chúng tôi cũng vậy. Rồi từ từ, Madame quay sang phía tôi và xét nét tôi từ đầu tới chân.
    - Ngày mai, đúng một giờ chiều. Tại studio của tôi, cô sẽ diễn thử cho tôi xem - Đó không phải là một yêu cầu, đó là mệnh lệnh, không thể không tuân theo và vì một lý do nào đó khi đáng ra phải vui mừng thì tôi lại cảm thấy tức giận.
    - Ngày mai thì quá sớm. Tôi không có y phục, không quần áo nịt, không có giầy - Tất cả những thứ này đã bị bỏ lại ở tầng áp mái của Lâu đài Foxworth.
    - Chuyện vặt - bà ta gạt đi bằng cái phẩy tay ngạo mạn - Chúng tôi sẽ cấp những gì cô cần, hãy tới đó và đừng có đến muộn, vì chúng tôi đòi hỏi tất cả các diễn viên của mình tuân thủ kỷ luật, kể cả giờ giấc.
    Bà ta xua chúng tôi đi bằng điệu bộ vương giả rồi duyên dáng bước đi với ông chồng theo sau, bỏ lại tôi đứng choáng váng. Miệng há to, không nói nên lời, tôi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Julian Marquet, chắc anh ta đã nghe hết câu chuyện. Cặp mắt đen của anh ta ánh lên vẻ quan tâm và thán phục.
    - Hãy hãnh diện đi, Catherine - anh ta nói với tôi - bà ấy và ông George thường không nhận ai diễn thử trừ phi người đó phải chờ đợi vài tháng, hoặc thậm chí vài năm.
    Đêm đó tôi khóc trong vòng tay Chris.
    - Em không được luyện tập - tôi thổn thức - Em biết ngày mai em sẽ là một đứa ngớ ngẩn. Thật không công bằng vì bà ta không để em có thời gian chuẩn bị. Em cần phải khởi động. Em sẽ bị cứng đờ, lóng ngóng và họ sẽ không cần em, em biết họ sẽ không cần em.
    &nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp; - Thôi nào, Cathy - Chris đáp, ghì chặt cánh tay quanh người tôi - Anh đã thấy em bám cột giường tập bước. Không phải em không luyện tập. Em không phải là kẻ vụng về, em chỉ sợ hãi thôi. Đó là nỗi sợ hãi khi lần đầu lên sân khấu. Em không phải lo lắng, em rất xuất sắc cơ mà. Anh biết điều đó, em cũng biết điều đó.
    Anh ấy hôn nhẹ lên môi tôi chúc ngủ ngon, buông tay ra và đi ra cửa.
    - Ngày mai anh sẽ quỳ xuống cầu Chúa phù hộ em. Anh sẽ cầu Chúa để ngày mai em gây được ấn tượng mạnh đối với họ. Anh sẽ ở đó hả lòng hả dạ trước vẻ mặt choáng váng của họ vì không ai tin sự kỳ diệu của em.
    Nói xong anh ấy đi ra. Còn lại mình tôi với nỗi đau đớn và cảm giác trống trải. Tôi cuộn mình trong chăn, nằm thao thức, lòng đầy lo lắng.
    Ngày mai là ngày quan trọng của tôi, là cơ hội của tôi để chứng tỏ mình. Tôi phải là người giỏi nhất. Tôi phải chứng tỏ cho mẹ, bà ngoại, Paul, Chris và tất cả mọi người rằng mình không phải là kẻ tội lỗi, đồi bại, là dòng giống ma quỷ. Tôi là tôi, nữ diễn viên ba lê hàng đầu thế giới.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    BUỔI DIỄN THỬ
    Ngày hôm sau, sau lễ Giáng sinh. Đúng một giờ chiều tôi phải có mặt tại trường dạy múa balê Rosencoff.
    Chúng tôi chui hết vào ôtô của Paul và đến nơi sớm năm phút.
    Madame Rosencoff bảo tôi gọi là Madame Marisha nếu tôi được nhận. Nếu tôi không được nhận thì chẳng cần xưng hô tên gì với bà nữa. Bà ta mặc bộ quần áo nịt màu đen bó sát cơ thể mảnh dẻ và gọn gàng dù đã gần năm mươi tuổi. Ông Georges chồng bà cũng mặc bộ đồ bó màu đen để lộ cơ thể rắn chắc nhưng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tuổi tác qua chiếc bụng bắt đầu phệ. Hai mươi cô gái và ba chàng trai có mặt ở buổi diễn thử đó.
    - Cô chọn vở nào? - Bà ta hỏi. Dường như chồng bà không bao giờ lên tiếng dù ông ta chăm chú nhìn tôi.
    - Người đẹp ngủ trong rừng - Tôi khẽ nói, tin chắc rằng vai công chúa Aurona là vai tuyệt vời nhất trong các vở balê cổ điển để diễn thử. Vậy thì tại sao phải chọn vai dễ hơn?
    - Tuyệt vời - bà ta chế nhạo rồi nói thêm vẻ càng khinh khỉnh hơn - Qua khuôn mặt cô tôi đã đoán cô sẽ muốn diễn vở Người đẹp ngủ trong rừng.
    Câu nói đó khiến tôi ước giá mình chọn vai nào dễ dàng hơn.
    - Cô muốn quần áo nịt màu nào?
    - Màu hồng ạ.
    - Tôi cũng nghĩ vậy.
    Bà ta ném cho tôi bộ quần áo màu hồng hơi bạc màu và nhặt ngẫu nhiên một đôi giày múa trong ba hàng giày. Đôi giày đó vừa khít tới mức khó tin. Sau khi thay đồ để mặc bộ quần áo nịt và đi giày, tôi ngồi trước một chiếc bàn trang điểm dài có gương chạy suốt chiều dài bàn và bắt đầu buộc tóc. Tôi không được nói rằng Madame Marisha không thích dây chuyền và bất cứ đồ trang sức nào mà tôi đeo chắc chắn sẽ làm bà không hài lòng. Tôi đã tự cảm nhận điều đó.
    Sau khi mặc xong đồ và buộc tóc xong với những cô gái cười khúc khích và rì rầm trò chuyện xung quanh thì Madame Marisha thò đầu vào qua cánh cửa hé để xem tôi đã sẵn sàng chưa. Cặp mắt đen của bà quét suốt người tôi vẻ chỉ trích.
    - Không tồi lắm. Đi theo tôi - Bà ra lệnh và sải bước. Đôi chân mạnh mẽ của bà cuồn cuộn cơ bắp. Sao mà bà ta để tình trạng đó xảy ra cơ chứ. Tôi sẽ không bao giờ múa trên đầu ngón chân nhiều tới mức đôi chân nổi lên cơ bắp như chân bà. Không bao giờ.
    Bà dẫn tôi ra khu biểu diễn với sàn nhà được đánh bóng nhưng không trơn như vẻ bề ngoài. Ghế cho những người xem được dựa sát tường và tôi thấy Chris, Carrie, Henny và Paul. Giá mà tôi không đề nghị họ đến xem. Nếu tôi thất bại, họ sẽ là những người chứng kiến nỗi nhục nhã của tôi. Còn khoảng tám đến mười người khác nữa cũng ngồi ở đó dù tôi không để ý đến họ lắm. Các nữ diễn viên và nam diễn viên của nhóm đứng tụm lại ở cánh gà để quan sát. Tôi cảm thấy sợ hãi hơn mình từng nghĩ. Thực tế tôi vẫn luyện tập chút ít kể từ lúc trốn thoát khỏi Lâu đài Foxworth nhưng không có được niềm say mê giống như khi tập luyện trên tầng áp mái. Đáng ra tôi phải thức suốt đêm tập luyện và tới đây từ lúc rạng sáng để khởi động nhiều hơn nữa thì có lẽ tôi sẽ không cảm thấy lo đến phát ốm như thế này.
    Tôi mong mình là người diễn thử cuối cùng, để xem tất cả những người khác diễn trước, biết những sai sót của họ để không bị mắc phải và cũng là để xem những động tác đẹp và thuần thục của họ. Rồi tôi sẽ dự kiến xem mình nên làm gì.
    Ông George ngồi chơi đàn piano. Tôi cố nuốt nghẹn, miệng khô khốc, tim đập loạn xạ, mắt xục xạo đám khán giả để tìm viên nam châm tôi cần trong cặp mắt xanh của Chris. Anh ấy luôn ở đó để mỉm cười, thể hiện niềm tự hào, tự tin và sự ngưỡng mộ bất tận. Christopher Doll yêu dấu thân thương của tôi luôn ở đó khi tôi cần, luôn khiến tôi làm tốt hơn. Tôi cầu nguyện để mình diễn thật tốt, xứng đáng với sự mong đợi của anh ấy.
    Tôi không nhìn Paul. Ông đã muốn trở thành một người cha, chứ không phải người trong mộng của tôi. Nếu tôi thất bại và làm ông xấu hổ, chắc chắn ông sẽ nhìn tôi khác đi. Tôi sẽ mất sức hấp dẫn đối với ông. Tôi sẽ chẳng là người có điểm gì đặc biệt cả.
    Ai đó chạm vào cánh tay tôi khiến tôi giật mình. Quay người lại tôi thấy Julian Marquet.
    - Chúc may mắn - Anh ta thì thầm rồi toét miệng cười phô hàm răng trắng, đều tăm tắp. Đôi mắt đen của anh ta lấp lánh vẻ tinh quái. Anh ta cao hơn hầu hết các nam diễn viên múa, gần một mét tám và tôi được biết rằng anh ta đã mười chín tuổi. Da anh ta cũng trắng như da tôi dù mái tóc đen tương phản khiến anh ta trông có vẻ hơi xanh. Anh ta có chiếc cằm chẻ và một lúm đồng tiền trên má phải xuất hiện khi anh ta muốn phô diễn. Tôi cảm ơn lời chúc đó khiến anh ta tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
    - Cô quả là đẹp. Điều tệ nhất là cô chỉ là một đứa trẻ con.
    - Tôi không phải là trẻ con.
    - Thế cô là ai, một cô gái mười tám tuổi ư?
    Tôi mỉm cười, hài lòng khi nghĩ mình đã lớn như vậy.
    - Có thể đúng, có thể không.
    Anh ta toét miệng cười như thể đã biết trước câu trả lời. Từ cách anh ta khoe khoang rằng mình đang trở thành một diễn viên balê ăn khách nhất New York thì có lẽ anh ta biết tất cả các câu trả lời.
    - Tôi có mặt ở đây chỉ để cho Madame hài lòng. Tôi sẽ sớm trở lại New York là nơi tôi thuộc về đó - Anh ta nhìn quanh như thể cuộc sống tỉnh lẻ này làm anh ta chán ngấy trong khi tim tôi đâp hẫng nhịp. Tôi đã hy vọng anh ta sẽ là một trong số các nam diễn viên cùng luyện tập với tôi.
    Chúng tôi trao đổi thêm vài câu thì bản nhạc dành cho tôi diễn thử nổi lên. Đột nhiên tôi thấy mình đứng một mình trong tầng áp mái, với những bông hoa giấy đủ màu sắc đung đưa trên những sợi dây dài, không có ai cả trừ tôi và bóng hình chàng trai luôn múa ở phía trước, không bao giờ để cho tôi lại gần dù chỉ để nhìn mặt chàng. Tôi bắt đầu múa, đầu tiên hơi run, rồi thực hiện chính xác các động tác, tay tôi giang rộng, lướt trên đầu ngón chân. Tôi giữ cho mắt mình mở và mặt luôn hướng về phía những người xem mà tôi tưởng tượng ra. Rồi âm nhạc xâm chiếm tôi. Tôi không cần tính và đếm nhịp, âm nhạc mách bảo tôi phải làm gì và làm như thế nào. Chàng trai đó luôn xuất hiện và múa cùng tôi, nhưng lần này tôi nhìn thấy khuôn mặt chàng! Khuôn mặt đẹp hơi xanh, đôi mắt đen sáng, môi đỏ thắm. Julian!
    Tôi nhìn anh ta như đang trong một giấc mơ. Đôi tay anh ta giang rộng khi quỳ một gối và chân kia xoải ra phía sau một cách duyên dáng. Anh ta ra hiệu bằng mắt cho tôi tiến tới và nhảy vào đôi tay đang giang rộng của mình. Vui sướng khi thấy anh ta,&nbsp; một diễn viên chuyên nghiệp ở đó, tôi tiến được nửa đường tới đó thì tự nhiên bụng tôi đau quặn thắt lại khủng khiếp. Tôi gập người và thét lên! Ngay dưới chân tôi là một vũng máu. Máu chảy tràn xuống chân tôi, nhuốm đầy đôi giày màu hồng và quần nịt. Tôi trượt chân và nghe thấy những tiếng kêu. Không phải tiếng kêu của tôi mà là của Carrie. Mắt tôi nhắm lại không biết ai chạy tới để bế mình lên. Tôi nghe giọng nói của Paul và Chris văng vẳng bên tai. Khuôn mặt lo âu của Chris cúi xuống nhìn tôi. Tình yêu anh ấy dành cho tôi lộ rõ trong ánh mắt vừa an ủi tôi vừa đồng thời làm tôi sợ hãi vì tôi không muốn Paul nhìn thấy. Chris nói gì đó về việc đừng sợ những bóng đen sẽ mang tôi tới một nơi rất xa, rất xa nơi không ai muốn có tôi cả.
    Sự nghiệp múa của tôi đã chấm dứt, chấm dứt mãi mãi, ngay khi chưa kịp bắt đầu.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Thoát khỏi giấc mơ về những mụ phù thuỷ, tôi nhỏm dậy thấy Chris đang ngồi cạnh giường bệnh viện, nắm bàn tay yếu ớt của tôi... và đôi mắt xanh của anh ấy, Chúa ơi, đôi mắt xanh đó...
    - Chào! - anh ấy khẽ nói, xiết các ngón tay tôi - anh đang đợi em tỉnh lại đây.
    - Chào anh!
    Anh ấy mỉm cười và cúi xuống hôn vào má tôi.
    - Anh cho em biết điều này, Cathernie Doll, em thật biết cách để kết thúc một điệu múa bi thảm đó.
    - Vâng, đó cũng là một tài năng. Tài năng thực sự đấy. Em cho rằng mình nên theo nghề sân khấu kịch.
    Anh ấy nhún vai thờ ơ.
    - Anh cho là em có thể, dù anh nghi ngờ việc em sẵn lòng.
    - Ồ, Chris - tôi khẽ phản đối - anh biết là em đã làm hỏng cơ hội mà em có rồi. Tại sao em lại chảy nhiều máu như vậy? - Tôi biết đôi mắt mình tràn ngập nỗi sợ hãi. Sợ rằng anh ấy nhìn thấy và biết nguyên nhân. Anh ấy cúi xuống và ghì chặt tôi vào ngực mình.
    - Cuộc sống thường cho ta nhiều hơn một cơ hội, Cathy, em biết thế mà. Em cần D và C. Ngày mai em sẽ đi lại bình thường thôi.
    - D và C là gì?
    Anh ấy mỉm cười và khẽ vuốt má tôi, luôn kêu rằng tôi không phải là người sành môn y như anh ấy.
    - Đó là tên gọi tắt của quá trình mở cổ tử cung và một dụng cụ tên là thìa nạo để nạo những chất thừa của cổ tử cung. Những lần không thấy kinh của em chắc đã bị tắc ở đó và rồi đột ngột bung ra.
    Mắt chúng tôi gặp nhau.
    - Chỉ có vậy thôi, Cathy... tất cả là vậy, không có gì khác.
    - Ai làm việc đó? - Tôi thì thầm, sợ rằng người đó là Paul.
    - Một bác sĩ phụ khoa tên là Jarvish là bạn ông bác sĩ của chúng ta. Paul nói rằng ông ấy là người giỏi nhất ở đây.
    Tôi ngả người xuống gối, không biết phải nghĩ gì. Những chuyện như thế này luôn xảy ra, họ nghĩ tôi cố gây ấn tượng trước mặt mọi người. Ôi Chúa ơi, sao cuộc đời luôn cay nghiệt với tôi như thế?
    - Mở mắt ra, nàng Catherine của ta - Chris gọi - Em đã nghĩ ra quá nhiều thứ, trong khi chẳng có chuyện gì cả. Hãy ngó đến cái tủ ở góc kia một chút và nhìn tất cả những bông hoa đẹp đẽ kia, hoa thật đấy, không phải hoa giấy đâu. Anh nghĩ em sẽ không phiền lòng khi anh đã đọc những tấm danh thiếp chứ? - Tất nhiên tôi không phiền lòng về điều anh ấy đã làm và anh ấy đặt vào tay tôi một chiếc phong bì trắng lấy từ trên tủ. Tôi nhìn chăm chú vào bó hoa lớn, nghĩ đó là của Paul, rồi sau đó mới liếc nhìn tấm danh thiếp cầm trên tay. Các ngón tay tôi run rẩy khi mở chiếc phong bì trắng và rút ra một tờ giấy nhỏ.
    Hy vọng cô sớm bình phục. Mong được gặp cô vào thứ Hai tuần tới, đúng ba giờ chiều.
    Madame Marisha
    Tôi đã được chấp nhận.
    - Anh Chris! Trường Rosencoff muốn có em!
    - Tất nhiên là vậy - Chris dịu dàng đáp - Họ sẽ thật ngớ ngẩn nếu không làm thế, nhưng cái bà đó quả là đáng sợ. Anh không muốn bà ta kiểm soát cuộc đời anh, dù bà ta thật bé nhỏ. Nhưng anh cho là em có thể điều khiển được bà ta, em có thể làm chân bà ta chảy máu.
    Tôi ngồi dậy và vòng tay ôm lấy anh ấy.
    - Có phải số phận đang đứng về phía chúng ta không? Anh có nghĩ nó đang đứng về phía chúng ta không? Có phải chúng ta đang may mắn không?
    Anh ấy gật đầu mỉm cười rồi chỉ cho tôi thấy một bó hoa khác do Julina Marquet tặng với dòng chữ nhỏ đính kèm Sẽ gặp em khi tôi bay từ New York về, Catherine Doll, do vậy đừng quên tôi.
    Trong khi Chris vẫn ôm chặt tôi, qua vai anh ấy tôi thấy Paul bước vào phòng, ngần ngừ ở cửa, chau mày khi nhìn thấy hai chúng tôi rồi mỉm cười bước vào. Tôi và Chris vội rời nhau ra.

Chia sẻ trang này