1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những câu chuyện cảm động cười ra nước mắt "thật"

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi holehop, 02/04/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. holehop

    holehop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2009
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    CHO VÀ NHẬN
    Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
    Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
    Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày."
    Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãv đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."
    Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
    Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một mòn quà đúng lúc cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
    Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".
  2. lienhoa8503

    lienhoa8503 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2007
    Bài viết:
    631
    Đã được thích:
    0
    Hay đó bạn!
  3. holehop

    holehop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2009
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Có 2 chiếc chuông gió treo nơi đầu giường của Tiều Mai. Một chiếc được làm bằng giấy, một chiếc đựơc làm bằng bạc.
    Tiểu Mai và Quân yêu nhau trong cảnh bần hàn. Một hôm, hai người đi chơi phố rẽ vào một cửa hàng thấy trong tủ kính có treo một cái chuông gió. Tiểu Mai buột miệng khen:
    - Anh Quân ơi! Cái chuông gió kia xinh biết bao!
    Quân nói với ngưòi yêu:
    - Nếu em thich anh sẽ mua cho em.
    Nhưng khi nhìn thấy mảnh giấy nhỏ đính trên chiếc chuông gió khi giá 100 nghìn thì anh ngượng ngùng nhìn Tiểu Mai và nở một nụ cười như cáo lỗi với cô.
    Về nhà. Quân lấy giấy gấp một chiếc chuông gió giống hệt như chiếc chuông gió bằng bạc treo ở cửa hàng. Chiếc chuông gió ấy cũng xinh như thế, cũng sơn màu tím như thế và anh đem tặng Tiểu Mai.
    Tiểu Mai đã treo chiếc chuông gió bằng giấy Quân làm tặng cô treo ở đầu giường của mình. Mỗi khi gió từ cửa sổ hé mở lùa vào, chiếc chuông gió đung đưa phát ra tiếng kêu sột soạt, khô khốc nhưng Tiểu Mai nghe vẫn thấy tiếng chuông ngân vang lảnh lót. Cặp mắt Tiểu Mai lúc này ánh lên chứa chan hạnh phúc. Cô tự nhủ: ?oMình sẽ
    mãi mãi treo chiếc chuông gió này trong trái tim của mình?.
    Số phận đẩy đưa thế nào, cuối cùng Tiểu Mai lại ko lấy Quân mà lấy Tân. Khi Tiểu Mai vào phòng riêng của hai vợ chồng, cô liền lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió mà Quân làm bằng giấy treo lên đầu giường.
    Tân thấy vậy liền nói vớI Tiểu Mai:
    - Cái chuông này làm bằng giấy thì treo lên làm gì?
    Tiểu Mai bướng bỉnh nói:
    - Nhưng em thấy nó đẹp, em cứ treo.
    Tân nói:
    - Chiếc chuông ấy là do Quân làm tặng em chứ gì? Thảo nào!
    Tiểu Mai im lặng? Cuối cùng Tân thở dài nói:
    - Thôi em cứ treo lên cũng đựơc!
    Hôm sau, Tân ra cửa hàng mua về một chiếc chuông gió được làm bằng bạc. Gió khẽ thổi chuông cũng đong đưa và phát ra tiếng kêu tinh tag, rất vui tai.
    Khi con trai của Tân và Tiểu Mai lên ba tuổi, nó nghịch vặt đi một quả chuông nhỏ trong chiếc chuông giấy rồi xé vụn đi, Tiểu Mai giận quá phát thằng bé mấy cái thật đau. Thấy vậy, Tân chỉ im lặng. Anh lấy giấy ra gấp một quả chuông, cũng tô màu tím rồi xâu chỉ vào chiếc chuông gió rồi treo lên như cũ. Thấy thế, Tiểu Mai rưng rưng nước mắt, cô nói với Tân:
    - Anh thật tốt với em!
    Thằng con trai sợ mẹ, nên ko còn dám nghịch vào chiếc chuông ấy nữa. Nó chỉ nghịch chiếc chuông làm bằng bạc. Nó rất thích nghe tiếng chuông gió kêu tinh tang tinh tang cất lên từ cái chuông làm bằng bạc ấy.
    Nghe chán, thằng bé cũng vặt từ chiếc chuông bằng bạc ra một quả để chơi. Thấy thế, Tiểu Mai cũng ko đánh mà cũng chẳng mắng gì nó. Tân cũng mặc kệ. Anh cũng ko treo quả chuông đó lên chiếc chuông bạc nữa. Thế là chùm chuông bạc ấy thiếu đi một quả. Nó vẫn được treo lên đầu giường cùng chiếc chuông làm bằng giấy. Khi có gió thổi, chiếc chuông gió bằng bạc lại reo lên tinh tang tinh tang từng hồi.
    Rồi ko may, nhà Tân bị hoả hoạn.Tân vội bế con và nắm tay vợ kéo chạy ra ngoài. Nhưng Tiểu Mai lại giằng tay ra và chạy vào trong nhà. Tân kéo vợ ta, Tiểu Mai lại quẩy ra. Cô nói với Tân:
    - Em vào lấy cái này.
    Tân bảo:
    - Để anh vào lấy ra cho!
    Nói xong, anh xông vào căn nhà đang xông khói mù mịt để giật chiếc chuông giấy rồi chạy ra ngoài. Chẳng may, Tân vấp phải ngưỡng cửa ngã sóng xoài. Khi bò dậy đựơc thì ngọn lửa đã cháy xém cả mặt anh.
    Tân thoát ra khỏicửa thì ngất lịm đi, nằm vật ra đất. Chiếc chuông gió được làm bằng giấy vẫn còn nguyên ko mảy may bị suy suyển. Vừa lúc đó thì đội cứu hoả đến. Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.
    Sau một thời gian điều trị, Tân đựoc tháo băng. Trong gương hiện lên một khuôn mặt nhăn nhúm toàn sẹo. Tân uất ức đấm vỡ tan cái gương. Tay anh bị mảnh kính rạch toạc ra, máu từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
    Ra viện, Tân và đứa con bỏ đi biệt tích.
    Khi đi, Tân viết lại cho Tiểu Mai một bức thư:
    ?oMai!
    Em hãy đi tìm và sống với Quân, người mà em vẫn yêu đi! Đừng tìm anh làm gì. Emcó tìm cũng ko thấy đâu. Cầu mong cho em được hạnh phúc?.
    Tiểu Mai đầm đìa nước mắt, cô nói:
    - Anh Tân ơi! Sao anh lại đối xử với em như thế? Em yêu anh cơ mà!
    Tiểu Mai ấp cái chuông bạc vào ngực mình. Nứơc mắt cô từng giọt, từng giọt nhỏ xuống chiếc chuông bạc.
    Mấy năm sau, Quân li dị vợ. Anh đến tìm Tiểu Mai. Thế là Tiểu Mai lại bứơc vào nhà Quân. Cô lại lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió bằng bạc vào treo lên đầu giường. Mặt Quân trắng bệch ra như phủ một lớp băng giá. Quân ko muốn có một kỷ vật gì của người đàn ông khác lưu lại trong nhà anh.
    Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ khuôn mặt Quân. Tiểu Mai thấy rùng mình. Cô lặng lẽ gỡ chiếc chuông gió xuống rồi xếp nó vào trong túi. Sau đó, cô xách túi đi ra khỏi nhà Quân.
    Quân gọi:
    - Tiểu Mai! Em đi đâu? Ở lại đây với anh!
    Tiểu Mai lạnh lùng đáp:
    - Anh đừng giữ tôi lại làm gì!
    Tiểu Mai lại quay về ở trong ngôi nhà của Tân. Cô lấy chiếc chuông gió làm bằng giấy và bật diêm đốt đi. Trong tích tắc, ngọn lửa đã biến cái chuông gió làm bằng giấy thành một dúm tro tàn.
    Tiểu Mai lại treo chiếc chuông gió bằng bạc lên đầu giường. Cô thẫn thờ ngồI ngắm mãi chiếc chuông bằng bạc ấy.
    Gió thổi.
    Quả chuông lại đong đưa đong đưa. Tiếng chuông lại kêu tinh tang tinh tang theo gió bay đi xa mãi.
    Nước mắt Tiểu Mai lại trào ra, cô lẩm nhẩm gọi:
    ?oAnh Tân ơi! Anh có nghe thấy tiếng chuông gió tinh tang tinh tang ko anh??.
  4. holehop

    holehop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2009
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0

    Ngày thứ nhất biết cậu có người yêu, tớ đã khóc ướt nhẹp cả vở. Khiến bọn con gái trong lớp xúm xít tít mù lên không biết có chuyện gì. Khổ thân Phan ?où? ngồi bên cạnh, bị bọn kia túm ra ngoài tra khảo xem đã bắt nạt gì tớ. Khổ, Phan ?où? lù đù là thế, tớ không bắt nạt thì thôi chứ hắn sao có thể bật tớ được? Nếu không phải vì bận khóc thương cho mối tình đơn phương vừa gặp hung tin thì hẳn tớ cũng sẽ thanh minh vài câu cho hắn.
    Nhưng đúng thật là lúc ấy tâm trí cứ nghĩ đến cậu, người tớ thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay giờ đã có người yêu là tớ lại không thể ngăn nổi sự tức tưởi của mình, bộc phát bằng những hàng lệ tuôn trào.
    Ngày thứ hai biết cậu có người yêu, tớ ốm nằm bẹp ở nhà, mắt sưng húp đến nỗi không mở được. Đứng trước gương, tớ tự hỏi, có gì thua kém mà cậu không chọn tớ chứ?

    Ngày thứ ba biết cậu có người yêu, tớ đã thôi không còn khóc nữa. Đúng hơn là không còn sức để khóc, nước mắt tưởng chừng như đã cạn. Mở cuốn nhật ký dày cộp ra, tớ viết vào đó, tô đậm một dòng chữ như lời quyết tâm: ?oTớ sẽ chờ cho đến khi cậu chịu mở lòng với tớ?.

    Ngày thứ tư biết cậu có người yêu, tớ lẽo đẽo đi sau hai người trong suốt quãng đường về nhà. Chắc mải vui nên cậu đã không để ý. Đấy cũng là lần đầu tiên, tớ biết? nguyền rủa người khác vì đã cướp cậu khỏi tớ.
    Ngày thứ 59biết cậu có người yêu, tớ thấy cậu và cô ấy cãi nhau đằng sau sân trường, tớ đã lẳng lặng dõi theo. Có thể cậu nghĩ là tớ thật ích kỷ, nhưng đúng là khi hai người như vậy, tớ đã cảm thấy hả lòng hả dạ phần nào. Tớ chỉ muốn cậu sớm nhận ra lựa chọn cô ấy là sai lầm, tớ mới là một nửa đích thực của cậu.

    Ngày thứ 60 biết cậu có người yêu, cậu và cô ấy đã không còn đi sát cạnh nhau nữa, đáng lẽ tớ phải vui vì điều đó. Nhưng? ánh mắt cậu buồn quá. Cậu buồn như thế, sao tớ vui nổi chứ? Mà tớ cũng biết cả hai người vẫn còn tình cảm mà, sao nỡ buông xuôi vội thế chứ???
    Ngày thứ 67 biết cậu có người yêu cũng vừa tròn một tuần cậu và cô ấy như hai người xa lạ. Cô ấy tớ không (thèm) để ý nhưng cậu thì khác. Tớ sợ sự im lặng của cậu, nét mặt khó đăm đăm, dễ nổi quạu. Cậu trở nên trái tính trái nết, chẳng còn thân thiện, vui cười như mọi khi. Tớ thì không muốn vậy chút nào.

    Ngày thứ 68 biết cậu có người yêu, tớ tìm cách mượn điện thoại của cậu nhắn vào số của cô ấy một SMS có nội dung ?oXin lỗi?, và làm ngược lại với điện thoại của cô ấy.

    Ngày thứ 69 biết cậu có người yêu, tớ ?otúm? hai người vào cùng một nhóm Vẽ Kỹ Thuật, rồi sau đó viện đủ lý do để trốn vẽ, bắt hai người phải ngồi với nhau mà làm bài nộp cô giáo.

    Ngày thứ 70 biết cậu có người yêu, tớ móc nối với lớp trưởng để di chuyển cho hai người được ngồi gần cạnh nhau?
    Và hôm nay là ngày thứ 100 biết cậu có người yêu, hẳn giờ này cậu và cô ấy đang đi đâu đó tổ chức kỷ niệm cho ?omốc? đáng nhớ này trong khi tớ ngồi đây, gõ những dòng này, hoài niệm về 100 ngày đã qua. Kể ra cũng đáng ngạc nhiên thật, mới ngày nào tớ còn không thể chấp nhận việc cậu có người yêu, vậy mà giờ lại còn giúp sức cho cậu nữa chứ. Ngộ ghê cơ!
    Nếu một lúc nào đó cậu đọc được những dòng này, đừng nghĩ là tớ làm vậy vì đã bớt iu cậu. Bởi sự thực là tớ vẫn còn iu cậu nhiều lắm, tình cảm vẫn vẹn nguyên như xưa. Chỉ là giờ tớ đã nhận ra không thể vì sự ích kỷ của tớ mà tước đi niềm hạnh phúc của người khác được. Tớ chỉ có thể vui khi thấy cậu cười.
    Vậy nên cậu hãy cứ cười nhiều vào nhé, cho dù để đổi lấy nó tớ đã phải hy sinh mơ ước được làm ?ocông chúa? của cậu. Nhưng không sao, tớ tình nguyện mà?
  5. holehop

    holehop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2009
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Một người phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà thì nhìn thấy có 3 cụ già râu tóc bạc phơ đang ngồi trên phiến đá ở trước sân nhà. Bà không quen biết họ, nhưng với con người tốt bụng, bà lên tiếng nói: "Tôi không quen biết các cụ nhưng chắc là các cụ đang đói bụng lắm, vậy xin mời các cụ vào nhà tôi dùng một chút gì cho ấm bụng nhé... ".
    - Ông chủ có ở nhà không thưa bà.... Một cụ cất tiếng ái ngại hỏi.
    - Dạ thưa không, nhà tôi đi làm chưa về. Người phụ nữ trả lời.
    - Thế thì chúng tôi không thể vào nhà của bà bây giờ được, bà ạ.
    Đến chiều khi người chồng đi làm về, người phụ nữ kể lại chuyện cho chồng nghe. Nghe xong người chồng bảo vợ: "Vậy thì bây giờ em hãy ra mời ba cụ ông vào, nói với mấy cụ rằng anh đã về và muốn mời họ vào". Người vợ làm theo ý của chồng, bà bước ra sân mời cả ba cụ cùng vào.
    - Rất tiếc thưa bà, cả ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được. Họ đồng thanh đáp.
    - Vì sao lại thế thưa các cụ.... Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
    Một cụ già bèn đứng dậy từ tốn giải thích:
    - Cụ ông này tên là Giàu Sang, còn kia là cụ ông Thành Đạt, và còn lão già đây là Tình Thương. Bây giờ bà hãy vào nhà hỏi ông nhà xem sẽ mời ai trong ba lão chúng tôi vào nhà trước nhé. Người phụ nữ đi vào nhà và kể lại sự việc cho chồng.
    - Ồ vậy thì tuyệt quá! Người chồng vui mừng nói.
    - "Vậy thì tại sao chúng ta không mời cụ ông Giàu Sang vào trước. Cụ là điềm phước rồi đây, sẽ cho chúng ta nhiều tiền bạc của cải sung túc". Nhưng người vợ lại không đồng ý. "Nếu vậy thì tại sao chúng ta lại không mời cụ Thành Đạt vào trước chứ... Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính nể. " Hai vợ chồng cứ tranh cãi một lúc mà vẫn chưa đi đến quyết định.
    Cô con gái nãy giờ đứng nghe yên lặng ở góc phòng bỗng lên tiếng nhỏ nhẹ: "Ba mẹ ạ, tại sao chúng ta không thử mời ông già Tình Thương vào nhà trước đi. Nhà mình khi ấy sẽ tràn ngập tình thương yêu ấm áp, và ông già sẽ cho gia đình chúng ta thật nhiều hạnh phúc. "
    - "Có lẽ con gái mình nói đúng". Người chồng suy nghĩ rồi bảo vợ, "Vậy thì em hãy mau ra ngoài mời cụ Tình Thương vào trước đi vậy. "
    Người phụ nữ ra ngoài và cất tiếng mời, "Gia đình chúng tôi xin hân hạnh mời cụ Tình Thương làm vị khách mời đầu tiên vào với gia đình của chúng tôi". Cụ già Tình Thương từ tốn đứng dậy và chầm chậm bước vào nhà. Nhưng hai cụ già kia cũng từ từ đứng dậy và bước theo cụ già Tình Thương...
    Rất đỗi ngạc nhiên, người phụ nữ bước lại gần hai cụ Giàu Sang và Thành Đạt hỏi:
    - "Tại sao hai cụ cũng cùng vào theo... Các cụ đã chẳng nói là cả ba cụ không thể vào nhà cùng một lúc sao". Khi ấy cả hai cụ cùng trả lời: "Nếu bà mời cụ Giàu Sang hay Thành Đạt tôi đây, thì chỉ một trong hai chúng tôi vào nhà được thôi, nhưng vì bà mời cụ ông Tình Thương, nên cả hai chúng tôi cũng sẽ vào theo. Bởi vì ở đâu có Tình Thương thì ở đó sẽ có Giàu Sang và Thành Đạt đó bà ạ.
    chí lí!!!!!!!
  6. holehop

    holehop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2009
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Chuyện tình Ly va? nước
    Ly nói: ?oTôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!?
    Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
    Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
    ?"Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
    ?"Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
    ?"Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là ?~an bài?T của duyên phận.
    Ly kêu lên: ?oChủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!?
    Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
    Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
    Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
    Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
    Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
    Ly cười, ái tình, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân quý?
    Ly cười, ái tình, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?
  7. holehop

    holehop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2009
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Những trang giấy trắng !!!!
    Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát.
    Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.
    Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".
    Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:
    - Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?
    - Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.
    Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy trắng:
    - Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con. Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời mình.
    Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...
    Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình?

Chia sẻ trang này