1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những câu chuyện cho F177 - Truyện mới cập nhập từ trang 12 ^^

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi chuottrang1984, 20/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Hoa cúc tím ​
    Cái trò chơi kết bạn qua thư thế mà hay. Lật lật mấy trang báo trong một buổi chiều vô vị tôi đã tìm thấy một dòng địa chỉ dễ thương với cái tên đầy bí ẩn: Cúc Tím. Bốn ngày thư đi, đến ngày thứ năm thì tôi nhận được hồi âm, nét chữ con gái tròn trĩnh và xinh xắn ngoài phong bì bằng mực tím. Ừ, "hoa cúc tím" mà lại.
    Tôi mang thư ra tận đầu hành lang đọc để tránh con mắt "cú vọ" của thằng Tuấn. Nó là chúa hay tò mò và bép xép chuyện người khác. Nếu Tuấn biết, chỉ ngày mai thôi là cả lớp sẽ xúm vào trêu tôi, nào là "thanh niên" rồi mà còn viết thư kết bạn, nào là "lãng mạn dở hơi", nào là... vân vân. Lúc đó thì sẽ sao nhỉ? Chắc chắn cái "bản mặt" tôi không thể không đỏ bừng lên như... hoa mào gà.
    Tôi kể với Cúc Tím đủ mọi chuyện (trừ những chuyện... không có lợi cho tôi), nào là thằng Tuấn lắm mồm, cái Hương đanh đá, đến chuyện tôi sợ môn Văn ra sao. Cúc Tím cũng vậy, duy chỉ có điều là tôi chưa biết tên thật của Cúc Tím là gì. "Tùng ạ! cứ gọi mình là Cúc Tím thôi. Mình thích cái tên đó mà." Làm sao tôi có thể không đồng ý trước những dòng thư dịu dàng như thế. Và tôi đã mất rất nhiều thì giờ để hình dung ra Cúc Tím. Sẽ là một cô bé rất dễ thương này, dứt khoát phải có răng khểnh và mái tóc thật dài. A, còn nữa, Cúc Tím của tôi (Ơ... mà không phải của tôi) hay mặc áo màu tím. Nói tóm lại, đó là một cô gái hết sức đáng yêu chứ không đanh đá và lắm lời như tụi cái Phượng, cái Mi.
    Thấy tôi đều đặn mỗi tuần nhận được một lá thư. Tụi thằng Tuấn, cái Phượng đâm nghi. Chúng lẻn xuống văn phòng lấy thư, tôi đã lập tức phát khùng trước khi tụi nó xé phong bì. Có lẽ vẻ mặt tôi lúc đó vừa giận dữ, vừa tức cười nên cả lớp im bặt một lúc rồi tất cả phá lên cười ngặt nghẽo. Tôi lại mang lá thư ra góc hành lang quen thuộc đọc. Cúc Tím kể rằng thành phố Hải Phòng của Cúc Tím rất nhiều hoa phượng đỏ và những chiếc cầu xinh xắn bắc ngang sông đào, rằng Cúc Tím yêu thơ Xuân Quỳnh và thích ngồi một mình trong đêm ngửi dạ lan hương.
    Tôi cũng hào hứng kể về sở thích của mình, từ việc thích ăn kem đến đá bóng. Rồi cả những ước mơ. Tôi viết cho Cúc Tím: "Tùng muốn làm bác sĩ Cúc Tím ạ, bởi vì Tùng muốn mang lại sức khỏe và niềm vui cho tất cả mọi người. Sức khỏe là cỗ xe chở kiến thức mà". (Chà! Cao thượng và văn vẻ ghê. Nhưng chẳng lẽ lại nói rằng đó là "chỉ tiêu" của bố mẹ tôi giao cho tôi ư?). Còn Cúc Tím thì viết hơi khó hiểu: "Nếu được quyền chọn lựa và mơ ước, Cúc Tím sẽ ước làm cô giáo dạy văn. Nhưng có lẽ điều đó thật khó với Cúc Tím, Tùng ạ". Tôi vốn là đứa hay đơn giản hóa mọi vấn đề nên cũng chẳng thắc mắc gì thêm. Con gái, ai cũng chẳng hay nói khiêm tốn như vậy.
    Sinh nhật Cúc Tím, tôi năn nỉ cái Lan cạnh nhà ép giúp bông cúc tím vào giữa trang sổ trắng. Bàn tay "bác sĩ tương lai" của tôi đã làm dập nát bao nhiêu cành hoa trong suốt cả một buổi chiều mà vẫn chẳng thành công. Bông hoa ép xong, khô và mỏng manh nhưng vẫn giữ được sắc tím dễ thương (con gái khéo tay ghê). Lan đòi trả công một gói kẹo bi, tôi chịu liền. Mang đi ép plastic, thế là tôi đã có trong tay tấm bưu thiếp "vô giá". Chắc hẳn Cúc Tím sẽ rất vui, tôi tưởng tượng đến nụ cười xinh xinh lấp ló chiếc răng khểnh duyên dáng (mà có lẽ Cúc Tím sẽ trìu mến áp tấm bưu ảnh lên má cũng nên!).
    Tôi gửi thư đi và hồi hộp hơn tất cả lần gửi thư trước cộng lại vì Cúc Tím hứa gửi cho tôi một tấm ảnh đặc biệt của mình và lá thư hồi âm. Có điều, Cúc Tím quy định ngày gửi thư để cả hai cùng nhận thư một lúc. Lá thư có dòng chữ : "Thư có ảnh xin đừng gấp" của Cúc Tím đến tay, tôi mừng đến suýt nhảy dựng lên giữa lớp. Chưa lần nào Cúc Tím nói tên thật cũng như kể về hình dáng của mình : cao hay thấp, tóc dài hay ngắn... Hình ảnh Cúc Tím tìm trong đầu cũng chỉ do tôi vẽ qua tưởng tượng trong hoàn toàn. Tựa người vào góc hành lang quen thuộc, tôi run run bóc thư, nếu Cúc Tím giống như trong tưởng tượng thì có lẽ tôi đến phải đi kiện cô Hằng vì những điểm 5 đỏ cả vở văn. Tấm ảnh được lôi ra, tôi sững cả người, ngạc nhiên và bất ngờ. Một bông Cúc Tím ép hệt như tôi đã gửi đi, có điều những cánh hoa mềm mại hơn, duyên dáng hơn. Nỗi ngạc nhiên và sự bất ngờ tạm lắng xuống nhường chỗ cho sự thú vị, tôi lật phong thư, dấu bưu điện đúng trùng ngày tôi gửi thư đi. Hôm nay, biết đâu vào giờ này, Cúc Tím cũng đang cầm trong tay lá thư của tôi và cũng ở trong tâm trạng tôi lúc này.
    Hè đến, trong thư Cúc Tím gửi cho tôi có một bông phượng vĩ : "Trái tim mùa hè đây!". Cúc Tím bảo vậy. Tôi bồi hồi lật giở lại chồng thư từ đầu năm của Cúc Tím. Cả hai đã trở thành bạn thân tự bao giờ. "Tùng này, hôm nay là buổi học cuối cùng trong năm học này của Cúc Tím và đây cũng là bức thư cuối cùng Cúc Tím viết cho Tùng trước khi hạ đến. Có lẽ nghỉ hè chúng ta sẽ không liên lạc được với nhau vì hè của Cúc Tím chẳng giống hè của Tùng đâu. Năm học mới địa chỉ của trường của Cúc Tím vẫn vậy, chỉ khác đi năm là lớp 11 thì sang năm Cúc Tím lên lớp 12 như Tùng vậy". Tôi buồn buồn và thoáng chút ngạc nhiên : Tại sao Cúc Tím chẳng cho tôi địa chỉ nhà? Ừ mà có lẽ hè này Cúc Tím đi đâu xa cũng nên, trong thư của Cúc Tím chẳng viết là "Hè của Cúc Tím không giống hè của Tùng" đó sao.
    Tháng sáu oi nóng trôi qua chậm chạp. Bấm đốt ngón tay còn những gần hai tháng nữa mới được tới trường, tôi đâm ra oán ghét mùa hè. Biết được tâm trạng của tôi lúc này chắc bố mẹ phải ngạc nhiên như vừa nhìn thấy người sao Hỏa rơi trước cửa.
    Một chiều thứ bảy tôi đang ngồi dán diều cho thằng nhóc Sơn thì thằng Tuấn xuất hiện, nó nói cụt lủn :
    - Mai đi Đồ Sơn.
    - Với ai?
    Tuấn gật gù :
    - Tao và cơ quan bố tao.
    Thôi được.
    Tôi xếp diều vào xó cùng thằng Tuấn sang nhà thằng Huy mượn bóng. Đi tắm biển chán chết; nhưng dù sao cũng là đi du lịch, còn hơn ngồi nhà ôm cái tivi xem ba chương trình hát hò vớ vẩn.
    Tuấn chạy tâng tâng trên bãi biển chán rồi năn nỉ :
    - Tùng, tắm tiếp đi mày.
    Tôi ngao ngán lắc đầu nhìn bãi biển đông người. Đoàn của cơ quan bố Tuấn toàn những ông già bà già hoặc trẻ con. Tuấn ôm quả bóng quay qua quay lại, phía bên trái, một lũ trẻ con đang ồn ào giỡn nước gọi toáng lên :
    - Anh ơi cho em mượn bóng, anh ơi chơi bóng đi.
    Tuấn sà vào nhập bọn.
    Đóng bộ chỉnh tề, tôi lang thang lên bờ tìm một quán giải khát. Cô bé bán hàng chắc cũng trạc tuổi tôi có nước da rám nắng (chắc dân bãi biển này?) và khuôn mặt hiền hiền ngước mắt lên :
    - Anh dùng gì ạ?
    Tôi lơ đãng ngồi xuống và nhìn ra mặt biển :
    - Nước chanh.
    Tiếng thìa quấy nước trong cốc lanh canh bên tai, tôi mơ màng nghĩ đến Cúc Tím.
    Đây là Hải Phòng, quê hương Cúc Tím. Chắc Cúc Tím hay ra bãi biển này lắm vì trong một lá thư Cúc Tím kể rằng: "Bãi biển Đồ Sơn là nơi quá quen thuộc với Cúc Tím". Vào năm học, viết thư cho Cúc Tím, nhất định tôi phải kể về chuyến đi hôm nay. Thực ra cũng chẳng có gì thú vị vì tôi đang phát ngán, nhưng điều quan trọng là mình được đến Hải Phòng thân yêu của Cúc Tím. Biết đâu, hôm nay Cúc Tím cũng có mặt trên bãi biển này. Ừ, nếu thế thì ai sẽ là Cúc Tím đây trong hàng bao nhiêu người đang giỡn sóng...
    - Anh ơi, đập đá giúp em với.
    Tôi giật mình, bứt khỏi dòng suy nghĩ lan man. Cô bé chủ quán lúng túng chìa ra trước mặt tôi túi đá, chiếc chày gỗ nhỏ. Tôi nhìn ra cánh tay trái của cô ta hình như bị liệt nên teo lại, các ngón tay co quắp đến phát sợ. Có một tay như vậy thì bán quán làm sao được? Dường như hiểu thắc mắc của tôi, cô bé bối rối thanh minh :
    - Mọi hôm mẹ em bán, em chỉ phụ giúp. Nhưng hôm nay... À kìa, mẹ em ra rồi.
    Người đàn bà trạc hơn bốn mươi tuổi ngả nón, gương mặt cũng sạm đen :
    - Hải, con về chỗ chú Lân lấy thêm ít đá đi. Mẹ trông quán.
    Cô bé bước ra khỏi quán với chiếc túi nhỏ và dáng đi cà nhắc, lệch người đến tội.
    "Con gái thế kia thì ế chồng sớm. Mình sẽ không bao giờ lấy người vợ như vậy..." Tôi suýt phì cười với ý nghĩ của mình nhưng trong lòng cũng thấy thương thương cô bé.
    Để có chuyện, tôi hỏi người đàn bà :
    - Con gái bác đấy à?
    Người đàn bà vừa lau lại mặt bàn vừa trả lời rầu rầu :
    - Ừ, con bé đến khổ. Nó bị bệnh từ nhỏ mà cháu. Nhưng được cái ngoan và chăm lắm, giúp bác khối việc đấy.
    Bỗng người đàn bà lỡ tay gạt mất cuốn sách trên bàn xuống đất, tôi nhìn theo và chợt thấy lấp ló giữa những trang sách một góc tấm bưu ảnh tự làm. Linh cảm gì đó ập đến. Tôi cúi nhanh xuống nhặt giúp cuốn sách và sững người trước tấm bưu ảnh ấy. Hoa Cúc Tím ép. Lật sau, dòng chữ trên mảnh giấy trắng : "Mừng sinh nhật Cúc Tím" còn đậm. Chữ của tôi? Tôi có bị lòa mắt không? Chắc vẻ mặt của tôi lúc đó lạ lắm nên người đàn bà hỏi :
    - Chắc cậu cũng thích đọc những cuốn sách này hả? Con Hải cứ suốt ngày đọc đọc và viết viết, chẳng hiểu viết cái gì mà lắm vậy.
    Tôi giơ bông cúc tím ép, run run :
    - Cái này của cô ấy hả bác?
    - Ừ, nó thích hoa cúc tím lắm. Cái con bé đến lạ. Một lần nó đánh rơi quyển sách này với cái bông hoa ấy, tưởng mất, nó khóc mãi.
    Tôi vờ lơ đãng lật cuốn sổ bìa xanh chữ và hồi hộp đọc. Nhật ký ư?
    Chẳng có ngày tháng gì hết, chỉ những chữ triền miên bằng mực tím quen thuộc, lúc đậm, lúc nhạt, lúc nghiên, lúc thẳng, có lúc lại lòe nhòe: "Mình chẳng có bạn gì hết. Chẳng ai sống không có bạn bè ở lứa tuổi như mình. Nhưng biết làm sao được. Tụi bạn cùng lớp, cùng trường đứa nào cũng như lảng tránh mình, mọi quan hệ chỉ là xã giao, nhạt nhẽo và hờ hững. Mình hiểu... Mình ước ao có người bạn thực sự biết bao, để chia xẻ vui buồn và để được an ủi cảm thông. Nhưng chắc chẳng thế... Mình chỉ muốn có một người bạn ở xa, thật xa, chỉ gặp qua những lá thư thôi. Như thế chắc tình bạn đẹp hơn, thật hơn... Tùng bảo muốn biết tên thật và ảnh của mình. Không được đâu... Như thế thì mình tin chắc rằng mình sẽ mất nốt tất cả gì là niềm vui bé bỏng và tình bạn. Có ai còn muốn chơi với một con bé xấu xí và tật nguyền như mình? Họ chỉ thương hại. Không! Cúc Tím, mãi mãi mình chỉ là Cúc Tím chứ chẳng phải con bé Hải khốn khổ này".
    Tôi gập vội cuốn sổ đưa trả người đàn bà và bước ra khỏi quán như người đang say sóng. Hải - Cúc Tím - Trời ơi! Có một lần thằng Tuấn triết lý : "Cuộc đời là một chuỗi những bất ngờ. Không có điều gì là không thể xảy ra". Tôi đã cười vào mũi nó. Còn bây giờ?
    Thằng Tuấn ngạc nhiên về thái độ lặng lẽ và ngơ ngơ của tôi nhưng rồi mải mê với những khoanh bánh mì nên nó quên mất việc gặng hỏi. Đến chiều, lúc xe sắp chạy, tôi quyết định gặp lại cô bé ban sáng lần nữa nên kéo Tuấn ra quán đó mua một phong kẹo cao su. Vẫn đôi mắt đen láy buồn buồn như biết nói. Tôi cầm phong kẹo lôi Tuấn đi như chạy - Không! Cúc Tím của tôi mãi mãi chỉ là Cúc Tím. Xe chạy chầm chậm, bãi biển lùi xa, lùi xa dần. Từng dãy phố Hải Phòng rừng rực hoa phượng vĩ - những trái tim mùa hè đang cháy - cũng lùi xa.
    "Mình sợ sẽ mất nốt niềm vui mỏng manh này" dòng nhật ký của Hải lại hiện lên. Không, tôi sẽ không bao giờ kể Cúc Tím nghe về chuyến đi hôm nay, bởi tôi cũng không muốn phá vỡ sự trong trẻo của tình bạn này. Tôi ngoái lại nhìn những tán phượng đỏ nhạt nhòa phía sau và thì thầm: Cúc Tím ơi!
  2. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Nỗi nhớ mùa đông​
    Chiều, ngồi đốt những chiếc lá cuối thu còn sót lại để sưởi ấm mùa đông đang hối hả ùa về. Em lật lại những bài thơ còn dang dở và tự hỏi ?okhông biết sẽ còn bao nhiêu bài thơ còn viết về anh, về ngày ta còn có nhau??
    Kỉ niệm đẹp đến nỗi em không dám chia sẻ cùng người khác, sợ họ làm trầy sước nó mất. Em giữ gìn như những viên pha lê trong suốt và dễ vỡ. Hằng đêm em dọn ra lau chùi và đắm mình trong đó. Tự hạnh phúc và cảm nhận nỗi đau theo cách của riêng mình, cách của người bị bỏ rơi.
    Lí trí luôn là những nhà hùng biện tài giỏi nhất, nên chưa bao giờ em có quyết định rõ ràng để quên anh. Em cứ chơi vơi giữa ngổn ngang ký ức và hiện tại, yêu thương và dối lừa.
    Làm sao có thể quên những gì mà trước đây từng làm em nhớ đến quay quắt lòng? Kỷ niệm bao giờ cũng đẹp. Kỷ niệm không có tội, vậy có gì mà ta buộc phải quên đi? Nhưng nhớ để làm gì, để được gì khi kỷ niệm lúc nào cũng làm em xót xa và đau đớn hơn tất cả những đớn đau mà cuộc sống bon chen thực tại mang lại?
    Em không có nhiều cơ hội để cho và nhận. Đối với em chỉ có sự tuyệt đối và duy nhất. Nên ?ocơ hội? cũng không là ngoại lệ. Đôi khi em tự đánh mất cơ hội của chính mình khi đưa ra giới hạn cho sự chờ đợi. Ta xa nhau cũng vì quy luật tuyệt đối đó. Chúng ta chẳng ai có đủ kiên nhẫn để nhận và cho nhau một lời giải thích, một ánh nhìn tha thứ thông cảm.
    Anh nghĩ gì khi cứ nhìn em bằng con mắt trách cứ, u buồn? Nhưng nó làm em khó chịu. Ký ức lại cồn cào trỗi dậy. Đâu rồi ngày xưa, ai dầm suốt cơn mưa để cùng nhau đi học về? Ai lội ngược dòng nước hái tặng em đoá lục bình phơn phớt tím? Ai cùng em làm những bài thơ tình giao mùa nắng gió? Ai cho em nỗi nhớ bâng khuâng, dịu dàng, giờ ai làm em thổn thức, buốt nhói trái tim khi tình yêu vụt xa phía sau lưng?
    Suy cho cùng, kẻ ngốc nghếch bao giờ cũng là kẻ tự gậm nhấm nỗi đau của riêng mình và xem đó là điều hạnh phúc. Em cũng là một kẻ ngốc nghếch nhưng chẳng biết làm cách nào để khôn ra được. Chẳng thể tha thứ cho anh rồi cùng anh viết tiếp những trang nhật ký bỏ ngỏ, viết tiếp những bài thơ chưa bao giờ có tựa, cũng chẳng thể quên anh và cũng chưa khi nào em nghĩ rằng em lại yêu thương, nhớ nhung một bóng hình khác. Em tách rời cuộc sống hối hả xô bồ, chối từ khéo léo tất cả các cơ hội của tình yêu của những kẻ khác mang lại chỉ để sống trọn vẹn với kỉ niệm và an lòng trong vỏ ốc lập dị của riêng mình. Đôi khi sự hãnh diện khi có ai đó bảo em là người khó hiểu. Nhưng đôi khi thấy mình cô độc kinh khủng muốn khóc nhưng nước mắt khô cằn, hoạ lắm là chỉ ngấn mi rồi khô hẳn. Em xuất sắc trong việc dối lừa cảm xúc thật của lòng mình, cũng như bằng lòng với những vần thơ khắc khoải nhớ anh. Dẫu tất cả đã muộn màng! Lại ước giá có thể quay ngược lại thời gian thì em đã chẳng phải khổ sở như thế này. Ôi kỉ niệm sao mà nhói lòng.
    Nhưng thời gian thì công bằng đến tàn nhẫn khi chẳng bao giờ quay lại để chúng ta khỏi vấp vào đời nhau, để rồi yêu nhau lại xa và đau đớn. Thời gian cứ bình thản trôi và em cứ day dứt về những ngày không còn ấy. Không còn cánh diều ta thả mơ ước vào những ngày cuối thu đầy nắng, không còn cây cầu tre bắc hai đầu nỗi nhớ, không còn dòng sông lúng liếng mắt em, không còn anh của ngày xưa em từng quen biết, không còn em của một thời mơ mộng... tất cả vụt qua như là một giấc mơ. Khi tỉnh lại chỉ còn những vần thơ lạc lõng, nhòa lệ, buồn đến não lòng. Có bao giờ anh nghĩ về em với cảm xúc yêu thương? Thêm một lần ta trìu mến gọi tên nhau thêm lần nữa! Ngày xưa... ước gì...
    Mùa đông vẫn khẽ khàng gõ cửa, cái lạnh bao trùm lấy mọi vật xung quanh kể cả trái tim em. Mùa đông ta có nhau và mùa đông ta xa nhau. Nỗi nhớ như đôi chân mà nước mắt như không đủ ấm xua đi kỉ niệm xưa, xua đi bóng hình mối tình đầu trong em mà chỉ có thể giúp em sống thật hơn với lòng mình, và tự hỏi: ?oBao giờ em có thể quên anh... ngày xưa - kỉ niệm??
    Được chuottrang1984 sửa chữa / chuyển vào 07:51 ngày 21/10/2005
  3. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Anh chàng có bộ mặt hề ​
    Từ nhỏ đến bây giờ tôi vẫn thích xem những bộ phim của vua hề Charlot, dù là phim đen trắng. Tôi đã học được ở ông cách ?otếu tếu? nghiêm trang khi viết truyện.
    Chỉ tiếc một điều tôi chưa học được cách im lặng mà vẫn khiến người ta bật cười như trong những bộ phim câm của ông. Truyện của tôi còn nhiều đối thoại, còn ?onói? quá nhiều . Đấy là một khuyết điểm tôi chưa sửa chữa được.
    Tôi đang cắm cúi đánh máy bảng kết toán cuối năm để trình giám đốc ký. Chợt có tiếng cười vang của các bạn trong phòng, khiến tôi phải ngẩng mặt nhìn lên. Một thanh niên lạ mặt đứng ngơ ngác ở giữa phòng, tay đang mân mê chiếc mũ nỉ màu nâu đỏ. Khuôn mặt anh có vẻ gì đó tếu tếu khó diễn tả. Bộ râu mép của anh đã cạo sạch, vẫn nổi lên một vệt đen ở dưới mũi trông như râu vua hề Sạclô . Có lẽ thấy tôi nghiêm mặt không cười (tôi vẫn mang tiếng là "bà cụ non"), anh rụt rè bước đến hỏi:
    - Xin lỗi, đây có phải là phòng kế toán tổng hợp?
    - Đúng vậy ạ.
    Tôi chưa kịp mở miệng, ba cô bạn đã đồng thanh trả lời rồi cười vang. Bây giờ tôi mới biết họ cười vì anh đi hai chân "chàng hảng" chữ bát. Tôi hỏi:
    - Anh cần gặp ai ?
    - Tôi muốn gặp trưởng phòng.
    Anh móc túi đưa tôi giấy quyết định bổ nhiệm có chữ ký của giám đốc. Tên anh là Lê Hữu Nghiêm. Nghề nghiệp: kỹ sư điện tử. Chức vụ: Phó phòng kế toán. Chị trưởng phòng của chúng tôi đi vắng. Tôi mời anh đến ngồi đợi ở chiếc bàn của chị. Tôi vẫy tay gọi cô bạn đến cuối phòng, nói nhỏ:
    - Phó phòng của tụi mình đó.
    Lan trợn mắt hỏi:
    - Mi định "hù" tụi tao hả?
    Tôi lắc đầu . Nguyệt hỏi:
    - Chắc anh ta thuộc loại con ông cháu cha gốc bự, chứ tướng đó xin vào làm nhân viên hợp đồng giám đốc cũng không nhận.
    - Đừng coi thường. - Tôi nói - Ông ấy tốt nghiệp kỹ sư điện tử đó.
    Hương bĩu môi:
    - Bằng "dỏm". Tao nghĩ ông ấy đã tốt nghiệp lớp diễn viên hề.
    Ba cô bạn lại che miệng cười khúc khích rồi nhỏ to nói chuyện. Tôi trở về bàn ngồi đánh máy tiếp. Thỉnh thoảng nhìn lên, tôi thấy anh vẫn ngồi im như pho tượng ở bàn trưởng phòng. Anh ngồi rất nghiêm trang nhưng trông cũng buồn cười . Một lúc sau, chị Tâm, trưởng phòng đi công tác về. Ba cô bạn vội ngồi vào bàn chăm chỉ làm việc.
    Hai người trao đổi với nhau điều gì đó, rồi chị Tâm gọi chúng tôi đến giới thiệu với anh chàng có bộ mặt hề. Anh đứng dậy, lễ phép cúi chào từng người khiến ba cô bạn của tôi lại được dịp cười . Chị Tâm nói:
    - Các em hãy làm quen với anh Nghiêm, phó phòng của chúng ta . Anh tuy biên chế ở phòng, nhưng lại làm việc bên giám đốc. Anh coi máy vi tính của xí nghiệp. Thôi các em về chỗ làm việc. Chị đưa anh Nghiêm đi giới thiệu với các phòng ban khác.
    Đúng như lời chị Tâm nói . Hằng ngày anh Nghiêm chỉ tạt qua phòng một chút, để chị Tâm thấy mặt chấm công. Sau đó, anh đi đâu mất. Có lần tôi lên phòng giám đốc để trình lý báo cáo sử dụng vật tư trong tháng nhưng không gặp ông. Tôi ngó qua phòng bên cạnh để tìm ông. Trong căn phòng lắp kính, chạy máy lạnh, anh Nghiêm đang ngồi trước một dàn máy có màn hình nổi lên những con số như tivi . Tôi tò mò đứng xem. Anh Nghiêm thấy tôi, vội chạy ra mở cửa, mời vào .
    - Tuyết muốn hỏi chuyện gì?
    - Cái máy này là "bộ óc" của xí nghiệp phải không anh?
    - Đúng vậy . Tuyết thắc mắc điều gì nó sẽ giải đáp ngay .
    Tôi cười nói, tôi muốn biết tại sao lương của tôi thấp quá vậy ? Anh Nghiêm hỏi tôi vào làm ở xí nghiệp được bao lâu, bậc lương mấy . Anh ngồi xuống máy nhấn nút, những con số hiện ra . Anh trả lời tại cơ chế quan liêu bao cấp cần tinh giảm biên chế mới được hưởng lương cao . Tôi nói như vậy chẳng cần máy tính tôi cũng biết, và để trêu anh, tôi hỏi:
    - Về chuyện tình yêu, máy có giải đáp được không?
    - Được chứ. Nếu Tuyết cung cấp đầy đủ dữ kiện về người Tuyết yêu, tôi sẽ cho biết chính xác lương hai người cộng lại đủ nuôi dưỡng tình yêu trong bao lâu .
    Không biết anh nói đùa hay thật, tôi bỏ đi về phòng. Tôi kể cho ba cô bạn nghe về sự kỳ lạ của máy vi tính. Lan cười nói:
    - Được rồi, tao sẽ nhờ ông ấy dùng máy vi tính tìm giúp tao một người chồng đúng "kích cỡ".
    Chiều đó, khi ra về tôi thấy anh Nghiêm đứng lóng ngóng đợi ai ở góc đường. Tôi vừa đi ngang, anh nói:
    - Tôi muốn thông báo với Tuyết, tôi đã tìm ra người yêu của Tuyết.
    Tôi chưng hửng:
    - Ai vậy ?
    - Qua máy vi tính tôi được biết lương của tôi cộng với lương của Tuyết đủ nuôi dưỡng tình yêu trong một tháng.
    Tôi phì cười vì anh chàng "mát" này . Nhưng không hiểu sao vẫn nhận lời đi uống nước với anh. Tôi ngượng đỏ mặt khi đi bên anh vào quán đông người . Có người tế nhị che miệng cười nhưng cũng có người cười hô hố nói:
    - Vua hề Sạclô tái xuất giang hồ.
    Người ta thường nghĩ vượt qua những giọt nước mắt thật khó khăn, nhưng tôi lại nghĩ vượt qua những nụ cười diễu cợt còn khó khăn hơn. Người ta rất dễ yêu mến một anh hề trên sân khấu, nhưng một anh hề ngoài đời lại bị diễu cợt. Phải chăng vì đời sống đã có quá nhiều trò hề, nên người ta chán một anh chàng có bộ mặt hề?
    Bây giờ tôi mới hiểu và thông cảm với anh Nghiêm. Anh đã phải chịu đựng nhiều vì bộ mặt hề của mình. Anh cho biết năm nay anh 38 tuổi, vẫn chưa lập gia đình. Vì cô nào nghe anh tỏ tình cũng phì cười, cho anh nói giễu chơi . Người ta khó mà tin được lời nói đứng đắn ở một bộ mặt hề. Tôi nói:
    - Anh hãy thay đổi cách diễn tả để họ không buồn cười, như viết thư chẳng hạn.
    - Không phải tại cách diễn tả mà tại quan niệm của tôi về tình yêu . Tôi nghĩ yêu nhau không phải là ngồi dựa lưng vào nhau rồi bốn mắt nhìn về bốn hướng. Yêu nhau là nhìn thẳng vào mắt nhau để giúp nhau lấy những hạt bụi trong mắt.
    Thú thật, tôi đã phải bậm chặt môi để khỏi bật cười . Không biết có phải máy vi tính đã giúp anh có quan niệm đó?
    Sau một thời gian tìm hiểu, tôi đã quyết định nhận lễ hỏi của anh Nghiêm. Mặc cho ba cô bạn cùng phòng khuyên ngăn. Lan nói:
    - Nhìn bộ mặt ông ấy mà mi tin ông ấy nói thật à? Ông ấy giễu mi đó.
    Hương nói:
    - Trên đời này chỉ có tình yêu đứng đắn chứ làm chi có "tình hề".
    Nguyệt nói:
    - Hay mi "yêu" chức phó phòng?
    Tôi đều lắc đầu không trả lời . Con tim có lý lẽ của nó mà tôi không giải thích được. Nhưng anh Nghiêm hỏi tôi, tại sao không từ chối tình yêu của anh. Tôi nói:
    - Anh có bộ mặt "hề". Em có bộ mặt "bà cụ non". Chúng ta sẽ bổ sung cho nhau . Con cái chúng ta vừa giống cha vừa giống mẹ, chúng sẽ có bộ mặt bình thường.
    Anh Nghiêm xiết chặt tay tôi, sung sướng mỉm cười . Lần đầu tiên tôi thấy anh cười . Nụ cười trông thật thảm thương. Tôi thầm nghĩ thà anh đừng cười, như vậy còn hay hơn.
  4. blueriverhn

    blueriverhn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2005
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Box này có em chuottrang dễ thương thật đấy.
    Cho em 5 điểm nhé.
    Khi nào có thời gian chị sẽ đọc hết các truyện em post.
    Chúc chuottrang vui ve.
  5. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Dấu lặng của bản nhạc ​
    Đinh Anh Tuấn
    ?oCuộc đời thay đổi nhanh thật. Vừa mới đây còn là thằng độc thân. Thích thức trọn đêm cùng bản nhạc hay bù khú với mấy thằng bạn rượu tùy thích. Chả ai giám sát ta. Ta cũng chả phải lo nghĩ cho ai. Rồi bỗng đảo lộn tất cả...
    Giờ thì không thể như thế được nữa!?.
    Quang, nhạc sĩ trẻ, mới cưới vợ, một chiều mùa hạ đi làm về sớm ngồi nghĩ lẩn thẩn. Mọi hôm vợ anh vẫn về trước anh. Trong căn phòng thiếu vắng người vợ, anh ngồi thừ người chả biết phải làm gì.
    Chợt anh nẩy ra ý nghĩ khá kỳ quặc.
    Anh lấy tờ giấy hý hoáy viết.
    ?oHương! Nấu và ăn cơm trước, đừng chờ anh. Có thể anh không bao giờ về nhà nữa. Đừng tìm hiểu xem tại sao như vậy. Đó mãi mãi là một bí mật của riêng anh. Quang?.
    Quang để tờ giấy lên bàn, chỗ dễ trông thấy nhất. Và trèo lên gác xép.
    Được một lát, có tiếng lách cách líp xe đạp, tiếng lục cục mở khóa cửa. Hương đã về! Quang kín đáo quan sát. Vợ anh bê xe vào, gỡ túi xách đưa xuống bếp. Hương ra khép cửa, trở vào thay quần áo và nhìn thấy mảnh giấy trên bàn. Cô ngạc nhiên cầm lên đọc, lật đi lật lại.
    Hương mở cửa, chạy ra hành lang. Có lẽ sang hàng xóm. Lát sau Hương về, đọc lại tờ giấy lần nữa rồi vò nát, vứt ra bàn.
    Những âm thanh quen thuộc từ bếp vang lên. Chốc lát mùi thức ăn thơm phức tỏa lên tận gác xép.
    Mọi hôm giờ này mình làm gì? Tắm? Kể một câu chuyện vui ở trường? Xem ti vi? Đọc báo? Ở trên này nóng thật. Qua cửa sổ, Quang thấy bầu trời chuyển màu sẫm dần. Dưới đường vẳng lên tiếng trẻ nô đùa. Nhà bên mở ti vi to quá, ồm ồm không rõ tiếng.
    Vợ anh từ bếp lên, trải chiếu ra sàn. Cô bê mâm lên, lấy ***g bàn đậy lại ngay ngắn. Rồi tới giường gấp dọn quần áo, nhặt ra mấy thứ đồ của mình, đi tắm. Lát sau, Hương tới đứng trước gương, chải đầu rất lâu. Trong bộ quần áo mặc ở nhà, những đường nét thon thả thanh tú hiện lên rất rõ. Rồi Hương tới bên bàn làm việc của anh, thu dọn mấy quyển sách, bản nhạc vương vãi. Cuối cùng, cô cầm tờ giấy vò nát lên, vuốt phẳng và đọc lại.
    Quang lặng ngắm dáng ngồi của vợ anh. Hương ngồi trước quạt cho tóc nhanh khô, cằm chống vào hai đầu gối, tờ giấy kia để trước mặt. Có vẻ tư lự, suy nghĩ. Trông cô đơn và tội nghiệp.
    Hơn lúc nào hết, Quang thấy Hương gần gũi và gắn bó, sự hiện diện của Hương trong căn phòng này là vì anh, lúc này, và sẽ là suốt cả cuộc đời. Mình sẽ giải thích: Anh chỉ muốn tạo ra một dấu lặng trong bản nhạc của hai đứa ta.
    Lúc này đây anh đã hiểu được em là một phần của cuộc đời anh. Dù có vất vả hơn và có phải mất đi tự do của riêng mình, được sống bên em tức là anh đang được chơi một khúc nhạc sâu lắng nhất, hạnh phúc nhất, vĩ đại nhất của cuộc đời!
    Hương úp mặt vào đầu gối. Dáng ngồi vẫn không thay đổi. Những đường cong gợi lên một sự nhẫn nại, chịu đựng. Ngoài trời đã tối sẫm. Trong góc gác xép, muỗi ran ran vang trong một bản hòa tấu kinh khủng.
    Quang khẽ dặng hắng.
    Vợ anh giật nẩy mình, ngơ ngác.
    Chợt Hương hét toáng lên:
    - Xuống đi! Em biết rồi đấy! Đừng nằm mãi ở trên ấy nữa, xuống mà đi tắm đi, làm người ta hết cả hồn.
  6. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Con mọt sách biết yêu ( phần 1 )​
    Tôi vốn là con trai út nên rất được bố mẹ, anh chị, cưng chiều đặc biệt. Thêm một điều nữa là tôi học rất giỏi. Khi còn ở Việt Nam, từ lớp một cho đến lớp bốn, tôi đều mang phần thưởng cuối năm về khoe với gia đình. Sang Canada, môn học nào tôi cũng lấy được hạng A hết, vì thế bố mẹ tôi càng thương yêu tôi hơn. Nhưng chính điều này đã làm tôi khổ tâm rất nhiều, vì hai ông bà cứ xem tôi như là một đứa con nít vậy, làm cho tôi có cảm giác như mình vẫn mãi là một trẻ con.
    Trong ba anh em, anh Hai và chị Ba của tôi tánh tình hơi giống nhau, cả hai đều rất hoạt bát, ăn nói lanh lẹ, riêng chỉ có tôi là hay trầm lặng và ít nói trước mặt mọi người. Tối ngày tôi chỉ thích thu mình trong căn phòng yên tịnh. Tôi gọi căn phòng ấy là giang san của tôi. Ðược làm chủ cái thế giới riêng của mình, đó là điều tôi cảm thấy vui vẻ nhất. Bất kể anh Hai gọi tôi là "thằng nhà quê" hay chị Ba kêu tôi là con "mọt sách", tôi vẫn cứ giam mình trong cái giang san nhỏ bé đáng yêu ấy.
    Thế rồi, có một ngày kia, cái giang san của tôi đã không còn như ngày nào nữa. Ngay cả cái đời sống tự do và cái thế giới nội tâm của tôi cũng đã bị xáo trộn lên. Những ngày tháng bình dị, những giờ giấc yên tịnh, hầu như đã bị "người ta" chiếm đi hết. "Người ta" mà tôi đang nhắc đến đó là "Thúy Vi". Ồ, không! Phải gọi nàng là "nhỏ Vi" mới đúng! Sỡ dĩ tôi gọi Vi bằng "nhỏ", vì nàng có một chiều cao rất khiêm tốn, kém hơn tôi ít nhất là ba tuổi, và nàng rất hồn nhiên như một trẻ con. Chẳng những thế, nhỏ hay chọc phá tôi như một thằng con trai và mỗi lần nhỏ mở miệng là tôi phải tốn ít nhất vài tiếng đồng hồ để nghe nhỏ thao thao bất tuyệt chẳng khác nào một bà bán cá ở ngoài chợ. Có thể nói, từ cha sanh mẹ đẻ cho đến lớn khôn, đây là lần đầu tiên tôi mới gặp một người con gái kỳ cục như nhỏ.
    Cái ngày mà nhỏ đến gỏ cửa con tim của tôi tính đến hôm nay cũng gần một năm rồi. Và sự hiện diện của nhỏ trong cuộc sống của tôi phải kể từ cái ngày hôm ấy...
    Hôm ấy, tôi đang ngồi trong thư viện làm bài, bỗng nhiên có một người con gái kéo ghế tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi. Nàng nở một nụ cười rất tươi và hỏi tôi một câu:
    - Anh là người Việt phải không?
    Tôi miễn cưỡng gật đầu một cái.
    - Vi thấy anh có quyển sách "calculus" nên đoán là kiến thức về toán của anh chắc rất cao. Ðúng lúc Vi có một bài toán giải hoài mà chẳng ra kết quả gì hết. Anh có thể giải giúp dùm Vi không?
    Nhỏ tự nhiên thế đấy! Khi không đi nhờ một người con trai xa lạ để giúp mình làm toán, và còn giới thiệu khéo tên mình nữa chứ. Trước cử chỉ thân thiện và ngây thơ của nhỏ, tôi đành phải nhận lời giải dùm một bài toán lớp 10. Thật ra bài toán rất dễ, nhưng không hiểu sao, trông khuôn mặt sáng sủa có vẻ rất thông minh của nhỏ lại chẳng giải ra được một bài toán đơn sơ như thế.
    Khi tôi giải xong, nhỏ cảm ơn ríu rít và bắt đầu từ hôm đó trở đi, hể gặp tôi ở trong thư viện, nhỏ đều mang sách vở đến nhờ tôi chỉ dùm. Nhiều lúc, tôi cố tình vào thư viện thật sớm, tìm một góc nào thật khuất để khỏi bị nhỏ phát giác, nhưng vô ích, lần nào cũng bị nhỏ bắt gặp hết. Lúc đó tôi cảm thấy rất bị phiền, đôi khi tôi cố tình chau mày, hoặc nhăn mặt lại ngầm ra hiệu cho nhỏ biết là tôi không được rảnh rổi lắm. Thế nhưng nhỏ vẫn kiên nhẫn ngồi chờ tôi, thỉnh thoảng hỏi tôi cái này cái nọ, rốt cuộc tôi đành phải chịu thua nhỏ.
    Hai tháng sau, chúng tôi bắt đầu liên lạc điện thoại với nhau. Nhỏ gọi cho tôi rất thường xuyên, mỗi lần nói chuyện cũng ít nhất là một tiếng đồng hồ. Hết hỏi tôi cái này cái nọ, lại bắt tôi kể chuyện hồi thơ ấu cho nhỏ nghe, khi cảm thấy là mình đã hỏi và nghe chán rồi thì nhỏ bắt đầu kể về chuyện của nhỏ. Ôi thôi, nào là chuyện bạn bè, gia đình, điện ảnh, v.v... Chủ đề nào nhỏ cũng say sưa bàn tán, và lần nào cũng vậy, tôi phải bảo với nhỏ rằng: "Anh thấy nhỏ nên "xì tốp" đi là vừa! Mấy cái này nhỏ kể nhiều lần lắm rồi." Lúc đó nhỏ mới chịu ngưng câu chuyện của mình.
    Rồi hình như cảm thấy tôi chưa bị quấy rầy đủ nên có một ngày nhỏ muốn đến nhà tôi mượn cái computer xài đỡ vì máy của nhỏ đã bị trục trặc gì đó. Khi nhỏ vào phòng tôi, nhỏ reo lên như một đứa con nít:
    - À bây giờ Vi mới hiểu vì sao anh Duy hay nhốt mình trong phòng. Ồ tuyệt quá, phòng của anh có đủ thứ hết... ti vi, đầu máy này, máy vi tính nè... còn có game và sách vở nữa... hay thật.
    Thế là hôm đó nhỏ đại náo phòng tôi một trận. Nhỏ lục lọi hết mọi thứ, làm căn phòng ngăn nắp của tôi thoáng chốc biến thành một bãi chiến trường lộn xộn.
    Những ngày tháng kế tiếp, nhỏ rủ tôi đi chơi bowling, ice skate, roller skating... v.v... Hể tôi từ chối thì nhỏ chu mỏ chọc quê tôi là một thằng con trai nhát nhất trong đám bạn trai mà nhỏ quen biết. Có lẽ nhỏ biết tôi có tự ái rất cao nên cố tình nói như thế để tôi chịu đi chơi với nhỏ. Thật vậy, tôi rất tự ái và còn tự cao nữa. Nếu nhỏ dám bảo là tôi không làm được thì tôi cố gắng thực hiện cho bằng được.
  7. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Con mọt sách biết yêu ( phần 2 )​
    Từ ngày có sự hiện diện của nhỏ, anh chị tôi không còn gọi tôi là "thằng nhà quê" hay con "mọt sách" nữa. Lúc mới đến nhà tôi được vài lần, nhỏ hỏi tôi một câu rất ngây ngô:
    - Anh Duy nè! Tại sao chị của anh kêu anh là "con mọt sách" mà không phải là "thằng mọt sách"?
    Tôi gỏ đầu nhỏ liên tiếp vài cái:
    - Nhỏ ngu ơi là ngu! Thế nhỏ có nghe ai gọi con mọt là "thằng mọt" bao giờ chưa? Và con kiến là "thằng kiến" không?
    Nhỏ vội lắc đầu và nhe răng cười trừ.
    Rồi có một lần tôi đang lái xe đưa nhỏ về nhà, trước khi xuống xe nhỏ quay qua bắt lỗi tôi:
    - Tại sao anh cứ gọi em bằng "nhỏ" hoài vậy? Người ta có tên đàng hoàng chứ bộ?
    Tôi đáp nhanh:
    - Thì nhỏ vừa nhỏ con, lại ít tuổi hơn anh, không gọi là "nhỏ" chứ gọi bằng gì?
    Nhỏ vội đính chính:
    - Gọi bằng Vi đi! Người ta sắp 18 tuổi đấy! Không còn là trẻ con nữa đâu!
    Tôi cười khanh khách:
    - Ha... ha... Trong mắt của anh, nhỏ lúc nào cũng là trẻ con hết...
    Nhận thấy nét mặt của nhỏ không được vui, tôi bèn xuống nước năn nỉ:
    - Nhỏ giận anh hả? Thôi được anh sẽ gọi nhỏ là "nhỏ Vi", chịu chưa?
    Ai ngờ, nhỏ giận thiệt:
    - Anh đúng là một thằng nhà quê nhất trên đời!
    Dứt lời, nhỏ đóng gầm cửa xe lại và đi thẳng vào nhà. Không đầy ba bửa sau, nhỏ tự động làm lành với tôi. Chiến tranh cũng là nhỏ mà hòa bình cũng một tay nhỏ cả. Ở bên cạnh nhỏ suốt mấy tháng nay, tôi hầu như đã làm quen hết những tính nết kỳ dị của nhỏ. Trong lúc tôi nhận thấy rằng mình rất thấu hiểu nhỏ thì có một ngày kia, nhỏ tự dưng cắt đứt mối quan hệ với tôi.
    Sự kiện xảy ra bắt đầu từ cái hôm sinh nhật 4 tuổi của bé Lan, đứa con gái đầu lòng của ông anh cả tôi. Sau khi tiệc tùng xong, nhỏ phụ rửa chén với chị dâu tôi, còn tôi thì nhanh chân bỏ trốn trong phòng vì xưa nay tôi vốn ghét cái không khí ồn ào và náo nhiệt. Lát sau chị Ba tôi đi vào, cố tình dò xét tình cảm giữa tôi và nhỏ:
    - Hồi nào tới giờ, chị tưởng đâu em chỉ biết có sách vở và cái vỏ ốc sên này thôi chứ, không ngờ em lại quen được một cô bạn gái rất xinh đẹp và dễ thương ghê. Theo chị thấy thì cả nhà mình trên dưới đều quý mến Vi cả, vậy người nhà của nó có thích em không?
    Tôi trố mắt, kinh ngạc nhìn chị mà trả lời:
    - Trời hỡi, bộ chị tưởng tụi em có gì với nhau sao? Con nhỏ đó nó không phiền em một ngày là em cám ơn trời phật lắm rồi. Con gái gì mà phá phách y như con trai, nói chuyện thì giống như mấy bà bán cá ngoài chợ, chả có tí dịu dàng và đoan trang của một người con gái chút nào cả.
    Tới phiên chị tôi tròn mắt hỏi lại:
    - Em không thích người ta, sao cứ đi chơi với con gái người ta hoài vậy? Năm nay em cũng đã 21 tuổi rồi, tuổi này có bạn gái là thích hợp nhất. à, hay là em đang chấm trúng người khác?
    Tôi vội vàng đính chính:
    - Tại nhỏ ép em đi chơi chứ em nào có muốn đi đâu, và em cũng chưa có để ý đến một ai cả. Em nói rồi, ngày nào chưa lấy xong bằng đại học, thì em quyết không quen ai cả.
    Chị tôi chắc lưỡi vài cái:
    - Ch... ch... ch... Em đúng là một con mọt sách chính hiệu!
    Nói xong, chị tôi bỏ đi ra ngoài, ra tới cửa, chị tôi đụng ngay Vi đang đứng bên cánh cửa tự bao giờ. Trong khi chị tôi tỏ ra lúng túng thì nhỏ vui vẻ trả lời:
    - Chị nói rất đúng! Ảnh đúng là một con mọt sách chính hiệu và là một thằng nhà quê nhất trên đời này. Còn khuya em mới thích anh?
    Chiều hôm đó, tôi chở nhỏ về như thường lệ. Trái hẳn mọi khi, hôm nay nhỏ im lặng một cách kỳ lạ song tôi chẳng buồn hỏi nhỏ vì sao. Mãi đến lúc xe đậu trước nhà nhỏ, thì nhỏ mới quay sang hỏi tôi một câu:
    - Có bao giờ con mọt sách biết yêu không nhỉ?
    Câu hỏi bất ngờ của nhỏ khiến tôi sửng sốt vài giây. Có phải nhỏ muốn ám chỉ tôi chăng? Tôi chưa kịp nói gì thì nhỏ đã nhanh nhẹn bước xuống xe rồi, và đó là lần cuối cùng mà tôi đã ở riêng với nhỏ.
  8. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Con mọt sách biết yêu ( phần 3 )​
    Sau cái ngày hôm ấy, nhỏ không hề gọi điện thoại hoặc đến nhà tôi chơi như ngày xưa nữa. Một tuần, hai tuần, một tháng trôi qua, nhỏ hoàn toàn biến mất. Nhỏ cũng không còn đến thư viện để tìm tôi như mọi khi. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp nhỏ đang đi trên hành lang cùng với vài đứa bạn gái, tôi mừng rở mỉm cười với nhỏ, nhưng nhỏ cố tình phớt lờ như chẳng hề nhận ra tôi là ai. Tôi nghĩ là nhỏ đang giận hoặc chơi trò gì với tôi, nên tôi cứ đinh ninh chờ đợi rằng nhỏ sẽ tự động làm lành với tôi. Hơn nữa ngày thi cuối năm học cũng sắp tới rồi, thế nào nhỏ cũng đi kiếm tôi nhờ chỉ toán dùm.
    Mùa thi lặng lẽ trôi qua, mùa hè nắng ấm lại đến với mọi người, nhưng nhỏ vẫn không thèm đến tìm tôi. Ðáng lẽ không còn ai quấy rầy mình thì tôi phải vui mới đúng. Song bao ngày qua, tôi dường như đã quen với sự hiện diện của nhỏ. Không có nhỏ, tôi thấy mình ít nói trở lại, giang san của tôi chẳng còn xáo trộn nữa, mọi thứ trở nên im lìm, vắng vẻ. Tôi bắt đầu biết buồn, cảm thấy mình rất cô đơn. Kỳ thật, trước nay tôi vẫn sống như thế, nhưng tôi chưa hề có cái cảm giác hiu quạnh như là lần này. Song tôi tự khuyên mình rằng thời gian rồi tôi cũng sẽ làm quen trở lại thôi.
    Ðó là những chuyện của ngày ấy. Còn hôm nay, chuyện gì sẽ xảy ra? Hôm nay đúng là ngày sinh nhật 18 tuổi của nhỏ. Nhỏ có mở tiệc sinh nhật như là nhỏ đã từng nhắc với tôi không? Nếu có, tại sao đã hơn 6 giờ chiều rồi mà nhỏ vẫn chưa mời tôi?
    Tôi nhận thấy lúc gần đây tôi thường hay thắc mắc và tự hỏi mình rất nhiều câu vớ vẩn. Suốt 2 tháng hè qua, tôi chẳng những không quên được nhỏ mà tôi càng thấy nhớ nhỏ nhiều hơn. Sau cùng, tôi dẹp hết các tự ái và tự cao sang một bên, tôi quyết định tản bộ đến nhà nhỏ để chúc mừng sinh nhật cho nhỏ và luôn tiện hỏi nhỏ một lần cho rõ ràng.
    Tôi rời khỏi nhà lúc 8 giờ tối, bên ngoài mặt trời vẫn chưa lặng hẳn. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ xem mình sẽ nói gì với nhỏ đây? Tôi lại thắc mắc không biết nhỏ có thích món quà sinh nhật mà tôi đang mang đến cho nhỏ chăng? Thật ra đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho một người con gái, nên tôi không biết là mua quà gì. Cũng may chị Ba chọn hộ tôi một chiếc váy dài cho nhỏ, chị nói dáng nhỏ mặc váy là hết sảy. Tôi cứ nghĩ ngợi vớ vẩn được nửa tiếng thì thoáng chốc đã thấy mình đang đứng trước sân nhà nhỏ.
    Quả nhiên, nhỏ đang mở tiệc sinh nhật trong nhà vì trông thấy xe cộ đậu đầy sân và tiếng cười nói phát ra từ nhà nhỏ là tôi đã đoán trúng rồi. Tôi mon men nép mình bên cánh cửa sổ phòng khách nhà nhỏ, tôi thấy một đám trai gái khoảng chừng 16 tới 25 đang vây quanh một người con gái có mái tóc dài ngang vai. Phải mất vài phút sau tôi mới nhận ra được người con gái đó và tôi không khỏi buột miệng kêu lên vài tiếng:
    - Trời ơi nhỏ Vi đấy sao?
    Nhỏ bây giờ trông khác xưa rất nhiều. Mái tóc quăn tít ngày nào đã được duỗi thẳng ra. Nhỏ mặc một chiếc áo đầm hai dây, để lộ hai bờ vai trắng nỏn nà trông rất khiêu gợi. Chiếc áo đầm dài chấm gót làm dáng nhỏ thướt tha, dịu dàng như một thục nữ. Màu áo xanh điểm vài hoa trắng nho nhỏ làm tăng thêm vẻ tao nhã và thánh thoát tựa một tiểu thơ đài các. Bước chân của nhỏ nhẹ nhàng, uyển chuyển như một nàng công chúa dưới thời nhà Thanh của Trung quốc xa xưa. Bất giác, tôi say mê ngắm nhỏ mà tưởng chừng như mình đang lạc vào chốn thần tiên. Tôi nghe trái tim mình đập loạn xạ kèm theo những tiếng nho nhỏ:
    - Thúy Vi! Nhỏ của anh đây sao? Không gặp hai tháng, nhỏ đã rùng mình biến thành một thiếu nữ xinh đẹp đến thế này sao?
    Có một tiếng nói rất lớn làm hồn tôi nhập xác trở lại. Tiếng nói đưa tôi về với hiện tại:
    - Các bạn thân mến! Nguyên xin thay mặt Vi cảm ơn các bạn đã đến đây chúc mừng sinh nhật cho Vi. Bây giờ xin mời các bạn nâng ly lên để chẳng những chúc mừng sinh nhật 18 tuổi cho Vi mà còn chúc mừng Vi vừa được lảnh bằng khen danh dự là học sinh giỏi toán nhất lớp 10 toàn trường.
    Dứt lời, một tràng pháo tay tán thưởng vang lên. Mọi người cùng nâng ly một cách vui vẻ. Sau đó, tôi thấy gã con trai tên Nguyên cúi xuống hôn vào má Vi một cái và hai người tình tứ cùng cắt bánh sinh nhật với nhau. Trong thoáng chốc tôi đã hiểu ra tất cả. Thì ra nhỏ tránh mặt và xa hẳn tôi chỉ vì gã con trai này.
    Sau vài giây trấn tỉnh, tôi chậm rãi đặt món quà sinh nhật trước cửa nhà nhỏ, vì tôi biết chắc chắn chiếc váy màu xanh này rất hợp với nhỏ, và luôn tiện tôi tháo tấm thiệp xuống. Tôi không muốn nhỏ nhận ra tôi là chủ nhân của món quà đó. Tôi lầm lủi trên lề đường để cảm thấy trái tim mình đang bị nghiền nát ra từng mảnh với một nỗi buồn man mác xâm chiếm cả lòng tôi.
  9. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Con mọt sách biết yêu ( phần 4 )​
    Ðêm hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Hể tôi nhắm mắt lại thì thấy ngay một dáng người con gái xinh đẹp đang nhảy múa trước mặt tôi. Tôi linh cảm có một chuyện gì rất không ổn. Tuy cái gã con trai tên Nguyên kia là lý do khiến nhỏ cắt đứt mọi quan hệ với tôi, song nhỏ vốn là một học sinh giỏi toán, cớ sao nhỏ lại cố tình giấu diếm tôi? Phải chăng nhỏ xem tôi như một trò đùa? Ðùa xong cảm thấy chán vì nhỏ đã kiếm được một mục tiêu khác để đùa tiếp chăng? Bây giờ tôi mới biết là mình hoàn toàn không hiểu nhỏ chút nào. Nhỏ giống như một bài toán, thoạt nhìn cảm thấy rất dễ, nhưng đến lúc đi tìm đáp số, mới phát giác ra rằng bài toán không có đáp số, bởi đó là một nan đề phức tạp nhất.
    Kế tiếp, tôi bắt đầu ôn lại những kỷ niệm vui vẻ mà tôi và nhỏ đã từng có bên nhau. Phải thành thật mà nhận xét rằng, chưa có một người nào đã làm cho tôi vui vẻ như là nhỏ, ngay cả người nhà của tôi cũng chưa từng mang đến những cảm giác như là nhỏ đã mang đến cho tôi. Nghĩ ngợi một hồi tôi cảm thấy đôi mắt mình từ từ khép lại lúc nào không hay. Trong giấc ngủ, tôi mơ thấy nhỏ với nụ cười xinh xinh của buổi ban đầu, mái tóc quăn ngoằn ngoèo làm tăng vẻ bướng bỉnh trên khuôn mặt của nhỏ, bằng đôi mắt ngây thơ, nhỏ nhìn tôi tinh nghịch hỏi: "Có bao giờ con mọt sách biết yêu không nhỉ?" Sau đó, tôi thấy nhỏ quay một vòng thật nhanh, tức thì nhỏ biến thành một người con gái dịu dàng trong một chiếc áo đầm với mái tóc dài đen mượt, nhỏ nhìn tôi bằng đôi mắt buồn dịu vợi rồi đột nhiên bóng nhỏ lẩn khuất trong màn đêm đen tối. Tôi hốt hoảng la to: "Thúy Vi! Ðừng bỏ anh!" Tiếng kêu làm tôi thức tỉnh, ánh nắng rọi vào phòng giúp tôi chợt hiểu đó chẳng qua là một giấc mơ.
    Suốt ngày còn lại, tôi đứng ngồi không yên, ăn uống không vô. Tôi mở toang cánh cửa phòng, một cử chỉ mà tôi chưa từng làm qua bao giờ, mục đích mở cửa của tôi là mong mỏi người nhà ghé vào trò chuyện với tôi đôi lời. Nhưng rất tiếc, chả có người nào để ý đến căn phòng của tôi, bởi họ vốn hiểu xưa nay tôi chẳng thích ai quấy rầy đến cái giang san bé nhỏ của tôi, riêng chỉ có nhỏ là không mời mà vào, không kêu mà dạ, không gọi mà đi. Giờ tôi mới hiểu ra là nhỏ rất quan trọng đối với tôi. Thiếu nhỏ là như thiếu hẳn nụ cười.
    Sau cùng, tôi quyết định đi tìm nhỏ để nói rõ lòng mình một lần, vì nếu tôi không tự tháo gỡ cái thút mắc này thì tôi sẽ chẳng bao giờ được yên cả. Dù nhỏ đã có bạn trai, nhưng tôi chỉ mong nhỏ lắng nghe tâm sự của tôi một lần, để rồi tôi tiếp tục sống với kiếp sống của con "mọt sách", còn nhỏ thì vẫn vui vầy bên ai kia.
  10. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Con mọt sách biết yêu ( phần cuoi )​
    Ðợi cho màn đêm vừa buông xuống, tôi vội vã thả bộ đến nhà nhỏ. Nhưng khi đứng trước nhà nhỏ, tôi thật sự thất vọng vô cùng, mới có 10 giờ tối mà đèn phòng khách chỉ lóe lên một ánh sáng nho nhỏ, chứng tỏ mọi người trong nhà đã ra đi chưa về hoặc đã ngủ sớm hơn thường lệ. Tôi buồn bã ngồi xuống bậc thềm cửa nhà nhỏ. Tôi bắt đầu suy đoán lung tung. Tôi thầm đoán rằng, gã con trai kia đang tổ chức sinh nhật riêng cho nhỏ? Cũng có thể đêm nay là đêm thứ bảy, hai người lại có hẹn đi chơi như mọi khi...
    Tôi cứ ngồi nghĩ ngợi miên man được một lúc khá lâu thì chợt nhớ ra, nếu như lát nữa đây nhỏ đi về cùng với gã con trai đó, chắc chắn là tôi sẽ quê lắm. Tôi vụt đứng dậy, chưa kịp bước đi thì từ đằng xa, tôi phát hiện một dáng người con gái đang tiến dần đến tôi. Khi người con gái đó cách tôi chỉ chừng ba thước, tôi mới nhận ra là nhỏ. Chỉ vì tôi cứ ngỡ là nhỏ rất nhỏ con, nào ngờ nhỏ mang giầy cao gót làm xém chút tôi không còn nhận được nhỏ nữa. Nhỏ mặc chiếc váy màu xanh giống hệt chiếc váy mà chị Ba tôi đã chọn cho nhỏ, trông nhỏ vẫn thướt tha và xinh đẹp như ngày hôm qua.
    Khi nhỏ chỉ cách tôi chừng vài bước, nhỏ mới ngẩng đầu lên với đôi mắt hết sức kinh ngạc nhìn tôi. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nhỏ lấy lại vẻ bình tĩnh ngay. Nhỏ đứng đó với nét mặt lạnh lùng, xa lạ, ánh mắt lộ vẻ chút mệt mỏi và hiếu kỳ. Trong khi đó, tôi cũng đứng im lặng ngắm nhỏ. Tôi cảm thấy tay chân mình thừa thải, miệng câm như hến. Bây giờ tôi mới thấm thía hai cái danh hiệu mà anh chị đã gán cho tôi : "Thằng nhà quê" và "con mọt sách".
    Sau vài phút im lặng, tôi thu hết can đảm hỏi nhỏ:
    - Em... - Lần đầu tiên tôi gọi nhỏ bằng "em" -...Sao em lại về một mình? Sao người ta lại không đưa em về nhà?
    Tôi cứ ngỡ là nhỏ sẽ hỏi tôi vì sao tôi biết được người ta của nhỏ, nhưng nhỏ thản nhiên đáp:
    - Người ta vốn không biết sự bỏ đi đột ngột của em.
    Câu trả lời của nhỏ khiến tôi phải suy nghĩ vaì giây. Tại sao nhỏ lại bỏ đi đột ngột? À, chắc là nhỏ đang giận hờn người ta. Tôi tự thắc mắc rồi tự mình tìm lấy câu trả lời. Nhỏ tiếp tục im lặng, còn tôi thì trở nên lúng túng một cách kỳ lạ. Tôi cảm thấy nhỏ như đã thay đổi rất nhiều. Ngày xưa nhỏ vui vẻ, thao thao bất tuyệt bao nhiêu thì bây giờ nhỏ lại tiết kiệm lời nói bấy nhiêu.
    Sau cùng, tôi chợt nhớ ra cái mục đích đến đây của mình, tôi bèn đem hết những gì thắc mắc trong lòng tự bấy lâu nay, trút ra một lượt:
    - Anh không biết anh đã làm gì nên tội khiến chúng ta trở nên xa lạ như thế này? Vì sao em cắt đứt mối quan hệ tình cảm của tụi mình? Anh đã làm gì cho em buồn chăng? Có phải vì sự hiện diện của Nguyên nên em không muốn anh quấy rầy đến em? Hắn ta đã làm gì phật ý em khiến cho em phải bỏ ra về một mình trong đêm tối như vầy? Còn nữa, em vốn là một học sinh giỏi toán, cớ sao em lại gạt anh ngay từ buổi ban đầu?...
    Tôi còn rất nhiều điều muốn nói với nhỏ, nhưng tôi phát hiện nhỏ đang chăm chú nhìn tôi với một đôi mắt thật buồn. Ánh mắt lộ vẻ u uất khiến tôi bối rối, không biết phải nên tiếp tục ra sao. Tôi nhận thấy có hai giọt lệ sắp sửa trào ra từ khoé mắt của nhỏ. Nhỏ vội chớp mắt liên hồi, như cố gắng kiềm chế cho những giọt nước mắt kia đừng tuôn xuống má. Cuối cùng rồi nhỏ cũng mở miệng nói:
    - Phải, em là một học sinh giỏi toán. Em cố tình giấu anh chỉ vì em muốn được làm quen với anh. Chẳng những em đã bị vẻ chững chạc, điềm đạm, của anh thu hút ngay từ đầu, mà càng làm bạn với anh, em càng thấy anh là một người có chiều sâu về nội tâm và là một người biết vạch rõ hướng đi của mình. Có lẽ sau khi nghe xong những lời này, anh sẽ cho rằng em là một người con gái đã bị ảnh hưởng quá nhiều bởi lối giáo dục của tây phương, nên mới không biết tự ái và mắc cỡ là gì. Nhưng chẳng phải chỉ có mình anh là có tự ái cao đâu. Em có thể bạo dạn tự mình chủ động làm quen với một người con trai xa lạ, nhưng không thể nào mãi làm một vật chướng ngại trong đường học vấn của anh, và điều quan trọng nhất là em vốn không phải là loại người con gái mà anh hằng mong đợi. Chắc hẳn mấy tháng vừa qua, ngày nào anh cũng chấp tay cám ơn trời phật!
    Mỗi một lời nói của nhỏ như đang đi sâu vào lòng tôi. Tôi cảm thấy những sợi dây thần kinh của tôi sau bao nhiêu ngày ngu muội nay bỗng nhiên trở nên tỉnh táo một cách lạ thường. Thì ra nhỏ buồn và giận vì cuộc đối thoại giữa tôi và chị Ba hôm nào. Mặc dù nhỏ nói mà trên mặt chẳng hề lộ vẻ lạnh lùng hay xa lạ như lúc đầu, nhưng tôi có cảm giác trong mỗi một câu nói của nhỏ đều ngụ ý ngầm oán trách tôi. Bất giác, tôi rất ân hận vì đã lỡ làm cho nhỏ buồn. Nhưng, niềm ân hận chưa kịp xóa tan thì nổi thất vọng chợt dâng lên trong lòng tôi khi bất ngờ tôi nghĩ đến gã con trai kia. Tuy nhỏ đã tỏ bày tất cả, nhưng dẫu sao đó cũng là tấm chân tình trong thời gian nhỏ cận kề bên tôi, song có lẽ ngày hôm nay nhỏ đã sang xẻ trái tim mình cho người khác rồi. Nghĩ đến điều đó, tôi chua xót bảo:
    - Hãy nói cho anh biết, em và người bạn trai tên Nguyên kia đã bắt đầu từ khi nào?
    Bấy giờ hai giọt nước mắt mới lăn dài trên đôi gò má hồng của nhỏ.
    - Anh ấy chưa phải là bạn trai của em. Em chỉ mới chấp nhận sự đeo đuổi của ảnh từ khi em rời xa anh thôi.
    Nhỏ dừng lại một chút, hơi cúi xuống nhìn chiếc váy mình đang mặc, rồi tiếp tục nói trong hơi thở nghẹn ngào:
    - Nhưng mãi đến đêm nay em mới biết được mình không thể dối gạt người ta và dối gạt luôn cả chính mình. Vì em... em yêu chủ nhân của chiếc váy này. Vì... vì... em vẫn chưa quên được chủ nhân của nó... Vì thế em mới bỏ ra về mà không một lời từ giã hay giải thích với người ta...
    Chao ơi! Nhỏ vừa mới nói gì làm cho trái tim tôi đập thìch thịch liên hồi như thế này? Cùng lúc, một thứ cảm giác sung sướng pha lẫn mùi vị ngọt ngào đang tràn ngập cả tâm hồn tôi. Thì ra nhỏ vốn biết món quà sinh nhật đó là của tôi. Giữa lúc tôi còn đang đứng lặng người trong niềm hạnh phúc bất ngờ thì nhỏ hấp tấp bỏ đi như muốn chạy trốn khỏi nơi này. Nhanh như chớp, tôi cản nhỏ lại:
    - Khoan đã, anh còn có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.
    Dừng lại một chút, tôi tiếp:
    - Anh đã nợ em một câu trả lời từ mấy tháng về trước. "Có bao giờ con mọt sách biết yêu không nhỉ?". Câu hỏi này của em đã làm anh mất ăn mất ngủ bao ngày qua. Em có biết chăng, từ khi em rời xa con mọt sách khờ khạo này, từng giờ từng phút, đầu óc của nó luôn tràn ngập bởi hình bóng của em. Ðó em thấy không, chẳng những con mọt sách biết yêu, mà là biết yêu từ lâu lắm rồi.
    Dứt lời, tôi đánh bạo tiến thật gần đến trước mặt nhỏ. Bây giờ, nhỏ và tôi chỉ cách nhau có một gang tấc mà thôi. Nhỏ cúi mặt, lặng lẽ đưa tay quệt nước mắt. Tôi hồi hộp khẽ nâng cằm nhỏ lên. Những ngón tay của tôi bắt đầu di động lên trên mặt, mắt, và trán nhỏ. Tôi run run vén vài sợi tóc con đang rũ rượt trên má nhỏ qua một bên. Tôi thấy đôi mắt nhỏ đang nhìn tôi một cách say đắm, hai tròng mắt như muốn thôi miên tâm trí tôi. Trong giây phút ngỡ ngàng đó, tôi không biết phải tiếp tục phản ứng ra sao. Tôi trách mình chỉ biết có sách vỡ ở trường học, đã không chịu đọc tiểu thuyết, không chịu thọ giáo anh Hai vài chiêu về chuyện luyến ái của nam nhi, khiến cho giờ này phải bí lối bí đường như thế này.
    Sau cùng, tôi chỉ biết hành động theo bản năng của mình. Những ngón tay của tôi bắt đầu mạnh dạn lần xuống môi nhỏ. Ôi, đôi môi tràn trề nhựa sống của nhỏ luôn luôn sẵn sàng nở những nụ cười tươi chào đón tôi. Bất giác, tôi không tự chủ được bản thân mình. Tôi hơi cúi xuống, hồi hộp đặt môi mình lên đôi môi bé bỏng của nhỏ. Mới đầu tôi chỉ định hôn phớt qua môi nhỏ, nhưng khi môi tôi chạm môi nhỏ, một hương thơm kỳ diệu của thịt da, của son phấn, và cảm giác nồng ấm ngọt ngào của đôi cánh môi mềm khiến tôi ngây ngất như vừa uống một chung rượu quý. Thứ men nồng tình yêu quả là một kích thích tố mãnh liệt giúp tôi bạo dạn hơn. Tôi vội vàng khóa nhỏ trong vòng tay ấm áp của mình. Nhỏ cũng đáp ứng một cách vụng về, nhưng cực kỳ nồng nhiệt. Chúng tôi im lặng hôn nhau, say đắm hôn nhau và trong cái giây phút thần tiên đó, tôi nghe rõ mỗi một nhịp đập tim của mình đều kèm theo hai tiếng: THÚY VI!
    Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chúng tôi vẫn đứng yên lặng trong vòng tay của nhau. Lát sau, nhỏ ngẩng đầu lên, khẽ hỏi:
    - Anh có thể hứa với em một điều được không?
    - Ðiều gì thế?
    - Ðừng bao giờ gọi em là "nhỏ" nữa!
    Tôi tươi cười bảo:
    - Vậy em cũng đừng gọi anh là "anh nhà quê" hay "con mọt sách" nữa nhé?
    Nhỏ trách nhẹ:
    - Anh tỏ ra khôn ngoan hồi nào thế? Chưa hứa người ta mà đã ra điều kiện rồi!
    Tôi lại cười:
    - Khôn ngoan từ lúc anh nghe được một câu nói có ý nghĩa nhất: "Em yêu chủ nhân của chiếc váy này".
    Nhỏ thẹn thùng, đấm nhẹ vào ngực tôi vài cái.
    Tôi vui vẻ gọi tên nhỏ:
    - Vi nè!
    - Dạ!
    - Thôi không có gì.
    - Anh quỷ quái thật!
    - Anh học của em đấy!
    Nhỏ cười khanh khách, sung sướng áp đầu vào ngực tôi.
    Thật ra tôi muốn nói với nhỏ ba chữ: Anh yêu em. Song tôi biết dừng lại đúng lúc, vì tôi vừa lãnh ngộ ra một điều rất quan trọng: Tình yêu không cần ngôn ngữ, tình yêu tự nó đã là thứ ngôn ngữ huyền diệu rồi.
    Trúc Quỳnh

Chia sẻ trang này