1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những câu chuyện cho F177 - Truyện mới cập nhập từ trang 12 ^^

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi chuottrang1984, 20/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    MỤC LỤC TRUYỆN​
    Trang 3
    01. Tình trên mạng ( phần 1)
    02. Tình trên mạng ( phần cuối )
    03. Miền không thể xoá
    04. Chỉ là trái xanh
    05. Bông hồng cho Thị Nở
    06 Mặt Trời Trong Đêm Lạnh

    Trang 4
    Xem tiếp

    ==================​
    Tình Trên Mạng​
    Phần 1​
    Nhỏ biết anh vào một đêm đông buồn lạnh lẽo, cái lạnh của xứ nước đá ngấm vào tim nhỏ, vào da thịt của Nhỏ, và đã làm cho nhỏ có một cái biệt danh là Công Chúa Băng Giá. Cái danh nghe cũng oai phong lém nhỉ. Hồi mới có biệt danh, Nhỏ đã từng cãi lí với bọn bạn là tại vì mhỏ chưa gặp đúng nửa linh hồn còn lại cho nên nhỏ cứ phải đập tan đi những tia hy vọng từ những con thiêu thân cứ suốt ngày bám theo nhỏ.
    Nhỏ gặp anh trong một dịp rất tình cờ, Nhỏ nhớ bài hát Linh Hồn Tượng Đá được mở đâu bằng câu " Trên dốc đá tôi tình cờ quen nàng, gọi tên nhau và yêu nhau để rùi xa nhau", còn đối với trường hợp của Nhỏ thì fải hát là " bên máy computer em tình cờ quen chàng, gọi tên nhau, và yêu nhau để rùi xa nhau."
    Vốn cái tính tinh nghịch cho trời đã thương tình ban cho, thật là vô phước cho những ai đã vào sổ bià đen của nhỏ. Và anh ta cũng không ngoại lệ, đúng là trời xui đất khiến cho nhỏ hôm đó vô tình lạc chân vào chốn chat room lạ. Cái nick gì mà mới nghe đã muốn chọc rùi Lonelyperson, đúng ra đối với cái nick này, Nhỏ phải feel sympathy cho anh chớ, nhưng khong biết tại sao, Nhỏ lại cứ muốn phá, muốn chọc muốn ghẹo, muốn tìm hiểu coi tại sao anh ta lại chọn cái nick này chớ.
    Vốn tính bạo dạn từ lúc mới sanh ra, nhỏ đã mở đầu cách làm quen với him
    " cái anh lonely gì đó ơi, nghe cái nick của anh mà làm em phát thương rùi, thương anh ở chỗ friday night rùi mà không có đi chơi, cho em thương với được không?"
    Phải một hồi lâu sau, screen mới hiện lên những dòng chữ trả lời của him (chéc him đang bận suy nghĩ coi con nhỏ nào mà gan quá, chưa biết mặt mà đã đòi thương rùi )
    "Nè cô bé, anh nói cho cô bé trước, đã gọi là lonely ruì thì làm sao mà có người để đi chơi được, lonely là không có dễ thương đâu, đừng có dính vào nhen không cưng"
    "Nhưng bên đây là xứ tự do mừ, không lẽ thương một người cũng là không nên sao anh?"
    Thế là anh ta đã im lặng, làm Nhỏ khong biết mình nói dị là đúng hay sai.
    "Này anh Lonely ơi, cô bé fải sign out ruì, có duyên thì sẽ tái ngộ nhen"
    Vừa type dứt câu là Nhỏ sign out right away, tính nhỏ là dị á, không có chừng chờ gì hết. Chắc có lẽ tại như dị nên nhỏ không có patient trong tình yêu
    Hắn chưa kịp nói lời từ giã thì cô bé đã logged out. Cô bé đến và đi như là cái nick cuả cơ bé vâ.y--bebimat!
    Rồi hắn chợt ngồi thừ ra--hắn đang suy nghĩ và mĩm cười một mình. Cô bé đến từ đâu nhỉ ? Tên gì và bao nhiêu tuổi ? Thiệt là nhí nhảnh và dễ thương. Chưa biết hắn bao nhiêu tuổi, dung mạo ra sau thì đã cất lời yêu đương rồi. Hắn nghe hay hay! Hắn biết là cô bé chỉ đuà với hắn thôi. Nhưng hắn nghe có chút gì lưu luyến từ cái kiểu nói chuyện hồn nhiên và nghịch ngợm cuả cô bé dù chỉ vài câu! Hắn vốn có chút tánh lãng mạn. Hắn thích con gái vui vẽ và nhí nhảnh. Cô bé với cái nick bebimat thật khác với những người con gái khác mà hắn từng chat with. Thiệt là có cá tính! Hắn nghe vui vui trong lòng vì một ấn tượng đẹp từ cô bé qua vài dòng chat đã in sâu vào hắn. Hắn hình dung ra một mái tóc dài bên bờ vai nho nhỏ. Hắn nghĩ tới một nụ cười thật tươi và duyên dáng bên làn môi hồng. Hắn như đang nghe những lời ngọt ngào hồn nhiên đâu đó đang nói với hắn. Hắn đang nghĩ về cô bé....và rồi hắn cũng log out và nhũ với lòng sẽ log in again ngày mai và chờ một cái nick: bebimat!
    Đã 3 ngày trôi qua rùi mà nick bebimat kia vẫn chưa xuất hiện, tâm thần hắn thật bất an, khong biết chuyện gì đã xảy ra cho nhỏ mà sao nhỏ vẫn còn chưa sign on. Không biết Nhỏ có bị gì khong nữa?
    Bi giờ hắn mới hiểu đuoc thế nào là thời gian dài vô tận, hắn cứ ngồi đếm từng giờ từng phút, cứ nhìn cái screen liên hồi. Thế là lại thêm một ngày nữa trôi qua, nàng ở đâu mà sao giờ này lại chưa online nhỉ? Mà cũng phải thui, h^m nay là tối thứ 6 mà, chắc nàng lại bận đi chơi với bf rùi cho nên khong online, chỉ có gã khờ như chàng mới online chờ đợi
    "Thế là 1 tháng đã trơi qua, khong lẽ ta khong có duyên với nhỏ sao". Hắn tự nghĩ. Đã 3 giờ sáng rùi, hắn sắp sửa log out thì chợt cái message hiện lên
    "hello anh một mình, lâu quá khong gặp, còn nhớ em không?"
    "í trùi ơi cưng, cưng đi đâu mà làm cho anh trông ngày chờ đêm dị nè?"
    "anh cũng biết trong ngày chờ đêm sao? Em tuong anh lúc nào cũng lonely chớ!"
    "từ khi lúc quen em, tuy rằng đó là lần đâu, nhưng mà anh lúc nào cũng nhớ tới em, nhớ cho tới quên ăn, sụt kí á"
    "Dzị là cái thằng cha này đang tính dzê mình đây, sắp có lẩu dzê ăn rùi" Nhỏ nghĩ thầm trong bụng
    "Ừ thì anh sụt kí á, ốm mừ tới lồi lỗi tai ra luôn á huh? Sụt cân mà cứ mỗi lần anh weight kim trong cân bị đứt luôn á huh? Nếu anh muốn lên cân thì em xin sẵn lòng hy sinh xuống bếp nấu món lẫu dê cho anh ăn để tẩm bổ mà the main ingredient là anh á "
    "Bé à, đừng ghẹo anh mừ cưng, tội nghiệp cho anh đi mừ, cưng nói cho anh nghe cưng ở đâủ"
    "Em thì ở cái chỗ trên mặt đất, dưới mặt trời, cái xứ mà lạnh như thùng nuoc đá mà nguoi ta hay nói là xứ lạnh tình nồng á anh"
    "HUH? xứ đó là xứ gì dzị em? sao anh chưa nghe qua, cưng cho anh xin e-mail nhen"
    "E-mail của em là cobeTinhNghịch@***.com, em hiện giờ fải sign out rùi, có duyên thì tái ngộ nhen anh"
    Chưa kịp type lên chữ bye với nàng thì nàng đã sign out rùi, thiệt tình cũng lại cái câu có duyên tái ngộ nữa. Coi ai mà có cái e-mail kì như nàng khong? Tinh nghịch? hmmmmmm, khong biết nàng có bướng bỉnh khong nhưng mà hắn biết hắn đang mê nhỏ ở chỗ tánh tinh nghịch, quậy phá khong ai bằng. Không biết có duyên của nàng là bao giờ đây?
    Nhiều khi nghĩ cũng lạ, hắn vốn dĩ có nhiều cô theo, mà hắn khong hề có cảm giác với bất cứ một ai, mà hắn lại đi có cảm giác với một cô không quen không biết trên internet. Chuyện đời nghĩ cũng lạ thiệt
    "ringggggggggggggggggggggggggggggg"
    Chuơng điện thoại là cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
    "hello"
    "K huh? còn nhớ tao khơng, thằng bạn nối khối của mày nè, P nè"
    "P? P nàỏ"
    "Để tao nhắc cho mày nhớ, P mà có nhỏ em gái mà mỗi lúc mày sang nhà tao chơi, mày chọc nó bị nó xách dép rượt chạy dòng dòng á"
    "oh, P, sao mày biết số phone của tao, lần cuoi cùng tao phone về Vn nói chuyện with thằng Hồng thì nó nói mày đã di dân qua xứ khác rùi, mất liên lạc với mày rùi, mày dạo này làm gì?"
    "Tao theo gia đình di dân qua Canada, cái xứ gì mà lạnh còn hơn cái tủ lạnh dzị mà lại đi có biệt danh là xứ lạnh tình nồng, gần 10 năm rùi còn gì. Mày dạo này ra sao rùỉ Má tao hỏi thăm tới gia đình màỵ"
    "Gia đình tao vẫn khoẻ, hiện giờ tao đang đi làm xa nhà"
    "Thui khuya rùi, tao offphone để cho mày đi ngũ, tao cũng đi ngũ mai còn đi cầy, số phone của tao nè *** *** ****, phone tao sometime okie, Night"
    Aye, captain, Night"
    Hắn rất lấy làm vui mừng sao bao nhiêu năm bị mất liên lạc với thằng bạn, nay đã có liên lạc lại rùi. Và thêm một điều nữa, hắn đã biết cô nàng ở đâụ tối nay hắn lên giường với một nụ cuoi trên môi.
    --------1 năm sau---------
    "bé Bí cưng, chúng mình quen biết đã lâu rùi, kì này anh có dịp đi qua canada thăm lại thằng bạn cũ, em có thể cho anh xin điạ chỉ để anh tới thăm em đuoc khong? Chỗ anh sẽ tới ở gần city của em đó cưng. Nếu em thiệt sự nói là thương anh thì cho anh điạ chỉ nhen cưng, dù sao cũng phải cho anh ra mắt gia đình em chứ, đúng khong nè?"
    "anh, khong fải là em khong muốn cho anh điạ chỉ, chỉ tại vì em có điều khó nói, mong anh hiểu cho em."
    "anh khong hiểu đuoc em, em cái gì cũng khong cho, số phone cũng khong, điạ chỉ cũng khong, mỗi lần mà nói chuyện phone đều là em phone cho, anh xin em một bứv hình cũng không. Nhiều khi anh tự nghĩ, khong biết tại sao anh lại đi thương em. Có ai mà có nguoi yêu lạ đời như anh khong nè?"
    "anh à, anh cũng nên nhớ, lúc anh tỏ tình với em thì em đã nói rùi, những nguoi nào muốn yêu em thì fải tuân theo điều kiện em đưa ra là khong đuoc hỏi hình, khong đuoc hỏi số phone, và càng khong đuoc hỏi địa chỉ. Lúc đó chính miệng anh đã nói là "Anh yêu em rùi thì khong có gì mà anh khong vượt qua nỗi" nghe lời em đi nhen hunnie, đi chơi vui vẻ, đừng có mà giận dữ như dzị, anh khong sợ em khơng thuong anh huh?"
    "anh sợ em luơn rùi, em có số celphone anh đó, khi nào em đổi ý, em phone cho anh, còn nếu khong đuoc thì phone nhà thằng bạn anh, # *** *** **** anh sẽ tới thăm em. Đây là lời nói từ tận đáy lòng của anh, anh rất muốn gặp em ngoài đời, coi em có xấu xí như lời em nói hay khong?"
    ========vacation-canada day 1 air port============
    " hey Phong" vừa thấy đuoc thằng bạn sau mí năm trùi khong gặp, 2 đứa rất là mừng.
    "hey khánh!, má tao đang chờ mày ở nhà á, má tao rất muốn gặp mày, dù sao thì mày cũng xém trở thành con rể của bả mà."
    "Cũng may má mày sanh mày ra truoc, nếu khong chéc tao fải cưới con em chằng tinh của mày, cưới nó về là tao chít chắc"
    "Mày vẫn còn gọi nó chằng tin, coi chừng kì này mày gọi nó như dzị là nó rượt mày chạy tiếp. Tao thiệt tình sợ 2 đứa tụi bây luôn. Suốt ngày cứ ghẹo nhaụ"
    ===========vacation-day 2==================
    " Má ơi anh Khánh chọc con, đúng thiệt là oan gia mừ, vẫn còn cái tính chọc em, có tin em rượt anh khong huh?"
    "nè, có giỏi thì rượt đi"
    " K à, con đừng chọc nó nữa, má thiệt chán 2 đứa quá, nhường nhau một chút đuoc khong? Cũng may hồi đó má sanh thằng Phong trước, khong thui bi giờ má fải làm quan toà xử án rùi. Con thay đồ dẫn anh K đi chơi đi."
    Đã 5 ngày trơi qua, từ lúc gặp lại HM, Khánh trong lòng thấy có một cảm giác nghe lạ quá. Giọng nói của HM có một âm điệu rất là quen thuộc nhưng mà K lại khong biết đã nghe từ đâu. Từ nhỏ tới lớn K đã khong tin vào chuyện bói toán, mà tại sao mí ngày trước HM lại có thể nói rõ ràng về hồn cảnh sống của K hiện giờ, khong lẽ cô nàng biết coi bói sao? Đã dị những món K thích ăn thì bữa nào cũng có trên bàn. Tại sao dzị? Tất cả đối với K chỉ là những dấu chấm hỏi.
    ======the second last day of vacation=============
    "HM à, cho anh mượn computer nhen"
    " trong phòng em đó anh, cứ việc tự nhiên"
    Hơm nay K nhớ nàng khong thể tả đuoc, đã gần 2 tuần rùi khong có nói chuyện với nàng, K tính lên net làm bài thơ tặng nàng.
    "Tặng cô bé anh chưa hề biết mặt
    Một nguoi mừ anh đã đem lòng thuong
    Em phương xa nào có hay có biết
    Chốn lạnh lẽo anh ngồi nhớ người thương"
    "Cái ip này thấy quen quá, cái ip của nàng mừ. Khong lẽ, HM chính là nàng sao? Không thể nào đuoc. thật là khó tin quá." Thế là Hắn đã biết ra được nàng là ao. Trong đầu hắn đã xấp xếp ra đuoc một kế hoạch đợi khi HM vềlà sẽ hỏi tội.
    "ím calling from the **** Hospital, ur daughter has been rush to the emergency room due too an heart attack, here is the ađress.........., please come in as soon as you can."
    "Bác gái ơi, HM đang ở trong phòng cấp cứu, bác mau thay đồ rùi đi cùng với con, con đã phone cho Phong biết rùi, P sẽ gặp mình ở trong bịnh viện sao"
    Trước cửa phòng cấp cứu, lần đầu tiên Khánh chưa bao giờ thấy lòng mình vấn lên một sự sợ hãi như thế này. Tại sao ong trời lại trớ trêu thay, đã ban cho Khánh một tình yêu trọn vẹn mà bi giờ lại nỡ lòng nào nhẫn tâm lấy lạị Khánh đã tự hứa sẽ trade in 20 yrs of his life for the live of his beloved.
    "your daughter are fine now Mrs. Ng. She is in recovery room right now, but I want to do an check up on her in the next 2 weeks. Now your family could go home to take some rest, it has been a hard night on ur familỵ Come back tomorrow for visting."
    next day
    Kha?Tnh là nguoi đầu tiên mà HM thấy đuoc khi tỉnh dậy sau một giấc ngũ dàị Điều đó rất là dễ hiểu vì anh chàng suy tình này đã khong chịu đi về nhà theo lời khuyên của mommy nàng. Hắn ta nhất quyết khong đi fải ở lại cho bằng đuoc, hắn cũng đã đổi lại ve?T ma?Ty bay tớ 2 tuần nữa mới về.
    "Tỉnh rùi huh cưng? Em làm anh và gia đình sợ hết hồn. Làm bạn hơn 8 năm trời với em mà anh nào đâu biết em vốn bị bịnh tim từ nhỏ. Anh cứ tuong tại cơ thể em yếu cho nên em mới hay ra vào bệnh viện. Em thấy trong nguoi ra sao ? Có đỡ hơn chưa?"
    "Anh Khánh, sao anh còn ở đây, đáng lẽ hơm nay anh fải lên máy bay để về mừ. Khong lẽ chuyến bay của anh bị cancel? Má em đâu rùi anh? Khong biết tại sao em lại thấy trong nguoi mệt mỏi quá"
    "Em á, mới mở mắt ra là đã lo nói rùi, cái miệng của em nói hoài khong nghĩ á. Má và anh 2 của em chưa đến. Thui em lo nằm nghĩ đi, mau hồi phục lại nhen cơ bé của anh."
    "Anh hơm qua khong có ngủ fải không? Râu của anh mọc ra quá xá rùi. Đây là lệnh của em ban ra, anh fải về nhà, tắm rửa thay đồ, ăn miếng cơm, rùi leo lên giường ngủ, còn chuyện vé máy bay của anh thì sao?"
    "Em đúng là, thiệt là chủ nợ của anh. Bebimat của anh ơi, em tính bí mật với anh bao giờ huh? Cũng cái giọng điệu ra lệnh này mà làm anh fải ngày thương đêm nhớ, ăn ngủ không ngon, mong rằng sẽ có ngày đuoc gặp nàng. Nhưng mà không ngờ nguoi anh thuong lại là con em gái chằn lửa của thằng bạn nối khố. Quả đất thiệt là tròn quá fải khong em? Em đừng lo cho anh, anh đã ăn chút đồ rùi, vé máy bay anh đã dời lại tới 2 tuần nữa. Còn bi giờ tới phiên anh ra lệnh cho em, fải nhắm mắt lại ngủ một giấc, cho mau hồi phục lại sức khoẻ."
    "Anh đã biết em là ai? tại sao anh lại biết được? ai cho phép anh ra lệnh cho em? Anh thiệt là......"
    Chưa kịp nói hết câu thì đôi mắt của nàng đã khép lại không theo ý muốn, và đưa nàng vào một giấc ngũ say với những giấc mơ tuyệt đẹp.
    Thế là sau khi sự thật được phơi bày ra ánh sáng của tình yêu, Khánh càng ngày càng yêu đời hơn trước. Không ai lại có thể ngờ con bé chằng tinh năm xưa nay lại trở thành một cô gái dịu dàng, đoan trang, và thuỳ mị ở trong lòng của Khánh. Khánh yêu nàng với tất cả tấm lòng của mình. Tình yêu đã biến đổi một gã con trai suốt ngày chỉ biết dùi đầu vào công việc, mặt mày cau có, chỉ trong phút lát lại biếng thành một con người hoàn toàn đổi mới với nụ cười trên môi tô điểm thêm cho gương mặt bảnh trai. Có fải chăng đây là duyên nợ của 2 người
    (còn tiếp )
    Được chuottrang1984 sửa chữa / chuyển vào 10:54 ngày 22/10/2005
  2. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Tình trên mạng
    Phần cuối ​
    1 năm sau
    "HM à, sao dạo này anh thấy em gầy hơn truoc rất là nhiều. Da em tái quá. Lần truoc em đi bác sĩ ra sao rùi?"
    "Không có gì đâu anh, bác sĩ nói em bình thường thui, da em tái đi là taị vì em khong đi ra nắng thuị"
    "Má anh cứ nhắc tới mommy em. Hồi đó má cứ theo trách anh vì cái tội làm mất địa chỉ của gia đình em. Má cứ đi theo hỏi anh là dạo này em ra sao rùi, đẹp gái khong? Lúc anh nói cho má biết chuyện chúng mình thì má anh chỉ nói là số em là số làm con dâu cho má. Nguoi yêu à, bắt anh chờ thêm 2 ngày nữa mới gặp lại đuoc em, sao mà dài quá xá à hunnie ơi. Má anh thì cứ nói là anh hệt như đang ngồi trên đống lữa á. Kì này 2 bà mommy gặp lại nhau, chéc là sẽ vui lém."
    "Em cũng nghĩ như anh dzị á. Lâu lém rùi em mới có dịp gặp lại má anh. Làm em hồi hợp quá nè. Nhớ hồi xưa, em theo ông anh qua bên nhà anh chơi hoài à, gặp má anh mà em đâu có hồi hộp như bi giờ đâu."
    "em yêu, má thuong em lém á, don''''t worry babe. Thui ngũ sớm đi em, 2 ngày nữa anh gặp lại em."
    "Ngũ ngon anh!"
    ----------------------------------------------------------------------
    Sau cuộc gặp gỡ của 2 mommy với nhau, họ đã quyết định làm đám hỏi cho 2 đứạ 5 tháng sau khi ngày làm đám hỏi, sẽ là lễ cuoi đuoc tiến hành. Khánh thì cứ như nguoi đuoc lên tiên, suốt ngày cứ cuoi cuoi nói nói. Còn về phần HM thì cũng nói nói cuoi cuoi như ai, nhưng trong lòng lại mang một nỗi niềm sầu thảm.
    Ngồi chải đầu trước gương mà lòng nàng vấn vương một nỗi buồn. Nàng đang vân phân khong biết có nên nói cho nguoi iêu của nàng biết hay khong? Đã có lần nàng tự nghĩ thà để nàng bỏ ra đi, để chàng đau khổ một lần còn hơn là sẽ fải đau khổ dài dài.
    "Anh, em muốn huỷ bỏ đám hỏi, as a matter of fact, em khong còn yêu anh nữa. Chúng ta chia tay đi nhen anh."
    Đầu dây bên im lă.ng. Một cái im lặng thiệt là đáng sợ
    "Tại sao huh em? chuyện tình chúng ta đang tốt đẹp mừ."
    "Anh nghe cho rõ, em đã khong còn yêu anh nữa. Em đã khong còn muốn cái cuộc tình này nữa. Em cứ tưởng cái tình cảm mà em dành cho anh là tình yêu, nhưng em đã lầm, cái thứ tình cảm đó chỉ là tình anh em, khong hơn khng kém. Mong anh thơng cảm cho em."
    Đầu dây bên kia đã bị hang up. Nàng thiệt tình cũng khong biết fải nên làm sao nữa, với chứng khong thuốc chữa của nàng hiện nay, bác sĩ đã nói nàng sẽ khong sống khỏi qua 3 tháng. Nàng cũng chỉ muốn nghĩ tốt cho nguoi nàng yêu thuo. Những giọt nuoc mắt từ đâu nhỏ xuống thấm ướt bao áo gối của nàng.
    Sau khi nghe đuoc tin sét đánh ngang tai, Khánh trở nên thành một nguoi mất hồn. Khánh đã khong nan nỉ nàng vì hắn biết, một khi nàng đã quyết định làm gì thì ngay cả trời cũng khong cản nỗi nàng nữa. Cứ mỗi ngày Khánh lại vùi đầu vào beer and wine, Khánh muốn mượn rượu để giải sầi. Càng uống, hắn càng hận nàng, hận nàng đã lừa gạt hắn, hận nàng đã khong chung thuỷ với hắn, hắn hậng nàng , hắn hận số phận đã đưa đảy hắn đến bên nàng.
    3 tháng sau
    Tiếng chuơng điện thoại đã làm hắn thức dậỵ
    "Hello, Khánh huh?"
    "hello, phong huh?"
    "Khánh ơi, em tao đang nằm trong bệnh viện. Tình trạng của nó bi giờ tệ lắm, bác sĩ nói nó bị ung thư máu, sợ rằng nó khong có thể sống lâu đuoc, mày thu xếp gấp rùi bay qua tao, nó muốn ở bên mày trong những giờ phút cuối."
    "Tao fly qua bên mày liền"
    ----------------------canada-------------------------
    Nhìn gương tái xanh của nguoi mình yêu mà hắn thấy như có ngàn con kiến đang cắn fá ở trong lòng. Nàng đã ốm đi nhiều. Hắn thiệt là dại quá, thời gian hắn đắm mình vào men rượu có thể dùng tìm hiểu ra nguyên nhân tại sao nàng bỏ hắn. Hắn fải biết, nàng khong bao giờ nói chuyện một cách vơ lý đuoc.
    "Anh Khánh? Có fải anh khong? Anh ốm đi rất nhiềi. Em xin lỗi anh vì trong thời gian qua em đã làm khổ anh."
    "đừng nói nữa em yêụ hãy ráng nằm nghĩ chút nữa đi em. Anh sẽ ở bên em mãi mãi"
    "Anh ơi, em muốn đuoc về nhà. Anh năn nỉ bác sĩ cho em nhen."
    "Em hãy ráng bình phục đi, chuyện gì anh cũng sẽ hứa với em."
    Được sự đồng ý của bác sĩ, nàng đã ra về ngay sáng hơm sau. Bác sĩ chỉ nguyen gia đình nàng nên chuẩn bị tinh thần trước vì mạng sống của nàng bi giờ như cộng chỉ sắp bị đứt.
    "happy brith day to you, happy birth day to you, happy birth day dear my darling, happy bđay to you. Chúc cho nguoi yêu của anh càng ngày càng thuong anh hơn truoc."
    "Cám ơn anh, em chúc cho anh sớm tìm đuoc nguoi yêu mớị"
    "em à, ghẹo anh khong. Thui cũng đã khuya rùi, em ngũ ngon nhen my hunnie"
    "ngũ ngon anh"
    Và thế là giấc ngũ đó đã mang nàng rời xa tầm tay của hắn. Mang nàng về một nơi mà khong có những chuỗi buồn của nhân gian, khong có ốm đau, bệnh tật. Hắn đã vĩnh viễn mất nàng thiệt rùi
    2 năm sau khi HM chết
    Một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo của canada, lúc tuyết còn đang thi nhau tô điểm cho mảnh đất cẵn cõi bằng một màu trắng u sầu ảm đạm, bên nấm mồ lẻ loi ở tận cùng nghĩ trang kia có một bóng nguoi đang ngồi trầm ngâm suy tư.
    Cứ mỗi năm, đúng vào ngày này, hắn lại đến sớm hơn mọi nguoi để cùng nàng ôn lại những kĩ niệm xưa. Từ lúc bắt đầu gặp gỡ qua internet, cho đến khi biết đuoc nguoi hắn thương là em gái của bạn mình. Thời gian sao mà trôi qua nhanh thế, tất cả những sự việc giống như chỉ xảy ra mới hơm qua thui. Hắn lại trách mình là tại sao khong để ý kĩ tới nàng một chút.
    "Em à, hơm qua anh lại nằm mơ thấy em cùng anh làm lễ cưới. Tất cả moi nguoi ai cũng chúc tụng cho chúng ta. Nào là răng long đầu bạc, nào là trăm năm hạnh phúc, nào là con đàn cháu đống. Lúc đó anh đã tuong rằng trên cõi đời này khong ai có thể cướp mất đi tình yêu của chúng ta. Cũng chính vào lúc đó, có một nàng tiên xuất hiện, khong biết nàng ta đã thì thầm lời gì vào bên tai em, trong giây phút, em đột nhiên lại mọc ra đôi cánh, trên đầu em lại có hollow, tay em cầm chiếc đũa thần, và em cùng nàng tiên đó bay lên trời. Em đã mặc kệ tiếng gọi của anh, và em đã bỏ anh đi trong một cách vội vã, và anh đã giật mình thức dậy, với tiếng gọi của tên em trên chót lưỡi đầu môi. Tại sao em lại có thể bỏ Anh ra đi như dị? Co?T fải chăng tình yêu của chúng ta lại khong đủ giữ chân em ở lạo. Anh biết em đã nói rằng em khong muốn làm gánh nợ cho ai hết, nhưng mà em nào đâu biết khi yêu là fảo hy sinh cho nhau, fải cùng nhau chịu khổ. Thế mà em lại ít kĩ, dành hết cái khổ về em, nhưng mà em nào đâu hay biết, điều khổ nhất em để lại cho anh là fải sống hết quảng đời còn lại trong một sự Cô Độc. Đi một con đường Quạnh hHêu cơ đơn một mình. Em thật là ác lắm.
    Em hãy yên nghĩ đi nguoi yêu bé nhỏ của anh. Từng ánh mắt, từng nụ cuoi, và những giọt nước mắt mà em đã nhỏ xuống khi anh làm em giận, tất cả anh đều ghi lại trong đáy lòng anh, trong thâm tâm anh, để cùng anh đi hết quảng đuong đơn côi trước măt.
    Thế là bóng dáng của hắn đã mất dạng sau làn tuyết trắng. Trên mặt đất bi giờ chỉ là những dấu tích của những chiếc giày cô độc đang đi trong tuyết, và cũng chính những bông tuyết đó đang cố che lấp đi những dấu giày đó. Những bông tuyết đó biết, vào cũng chính ngày này năm sau, những dấu giày kia sẽ lại hiện lên như tượng trưng cho một mối tình vĩnh cữu đã bị chôn vùi vào lòng đất lạnh kia.
    Được chuottrang1984 sửa chữa / chuyển vào 19:19 ngày 21/10/2005
  3. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Miền Không Thể Xóa ​
    Em tự hỏi mình rằng: "Liệu có bao giờ anh biết hối hận không nhỉ? Liệu có một lúc nào anh chợt nuối tiếc khi ta mất nhau?? "Đúng, chúng mình đã mất nhau ở lúc không hề đánh mất, lúc mà em ngỡ như đó chính là cái nền vững chắc cho mai sau.
    Em đã khóc, đã quằn quại trong nỗi buồn vô tận, em giãy giụa để thoát khỏi nỗi buồn, nhưng tất cả chỉ như con thú bị nhốt trong ***g sắt, không thay đổi được gì ?" không thể thoát ra ?, đôi lúc em thấy mình như bị quẫn trí, không cảm nhận được gì cả. Bạn bè kẻ bảo em quên anh, người bảo hãy ?olao vào? hỏi cho ra nhẽ ?" song cả hai điều đó em đều không làm nổi. Quên anh ư? Ừ ? thì em cũng như bao người thôi, đã yêu thì yêu hết lòng. Chỉ có điều em lại không dám hết mình vì tình yêu! Có thể trong em ?" bản chất thành cố hữu, em yêu anh đấy, yêu hơn tất cả nhưng em không thể lao ra giành giật anh ?" em không thể và không muốn van xin một thứ gì hết. Tình yêu lại càng không thể. Em chưa có mối tình thứ hai, em chưa đi qua anh, song em hiểu cái gì thuộc về lẽ đúng, cái gì mình nên làm! Kỷ niệm giữa chúng mình quá nhiều ?" bao giờ xóa hết? Lấy gì để xóa? Ngồi nghe thầy giảng ?" khi liên hệ đến chuyện đời thường. Thầy bảo: "Tình yêu chỉ đến duy một lần!?. Em khóc! Đúng, vì sau anh, em có yêu nổi ai đâu? Mặc dù ?.
    Xa nhau rồi ?, sự sẻ chia, đồng cảm nơi em đã thành thừa thãi, anh không cần đến nữa, em biết anh bận rộn nhiều ? nhưng không hiểu sao em lại cứ chờ, cứ hy vọng có một lá thư anh gửi, cùng lời xin lỗi và nối lại mối tình đầu ? Em sẽ tha thứ, sẽ bỏ qua tất cả, em sẽ mãi mãi bên anh ?
    Em hay nhớ anh, nhớ một dáng hình thân thuộc cùng bộ quân phục giản dị mà đẹp đến mê hồn. Ra đường khi bắt gặp một màu áo ngang qua, em lại nhói lòng, vừa ao ước gặp anh, có anh ?"lại vừa giận anh, giận ghê gớm, nếu không muốn nói là ?, những lúc ấy trở về em hay khóc. Tự trách mình rồi lại trách anh. Trách mình yêu anh quá nhiều. Trách anh đã không thật lòng yêu em. Để rỗi chỉ vì một câu nói đùa: "Em chưa bao giờ yêu anh!?. Thế mà anh bỏ đi cùng lời chia tay để lại trên trang giấy. Cứ tưởng anh đùa ?" hoá ra là thật. Em chỉ nói đùa sao anh không nhận ra? Ðiều đó cấm kỵ và không được đùa ư? Anh nói với em một lời để đừng thêm một lần thế nữa, em sẽ nghe. Anh yêu em? Yêu thế sao? Thử hỏi đó là tình yêu thật sự chưa? ? Em buồn nhiều! Ngày trước em luôn phản bác câu của miệng người đời: "Tình yêu đầu tiên không bao giờ tới đích ?" chỉ là kỷ niệm trẻ thơ ??. Em đã quyết lái con thuyền tình yêu của em đi đến cuối bờ, thế mà giờ, em cũng phải buôn tay trôi xuôi theo lối mòn ấy. Em không đủ sức cưỡng lại, vì lòng tự trọng, vì danh dự? Hay chỉ vì ? vì em đã hiểu ? Anh lừa dối em, lừa dối mối tình đầu của một cô sơn nữ!
    Mất nhau rồi, còn biết trách ai đây? Trách mình hay trách anh? Hay trách sợi tơ trời mỏng mảnh, trách kỷ niệm hay sự phủ phàng???
    Mất nhau rồi ?" thôi thì đành vậy! Muốn hay không cũng phải đối mặt với thực tại mà. Muốn tha thứ tất cả, nhưng anh không cần nữa sự tha thứ! Vậy thì em sẽ tự tha thứ cho mình vì tội: ?oYêu anh nhiều quá!?. Hy vọng vào thời gian ?
    Mọi cái đã đến, đã xảy ra, rồi mọi cái lại cũng trôi qua. Anh bình an nhé ?" đừng nghĩ em sẽ trách móc. Không! Em giận anh nhưng cũng luôn yêu anh, em chưa bao giờ quên anh cả. Anh không có lỗi đâu, chỉ tình yêu có lỗi thôi.
    Vị ngọt của tình đầu dẫu xen cả đắng chát, nhưng chẳng bao giờ em xóa hết, chẳng bao giờ em quên nổi! Có bao giờ anh nuối tiếc? có bao giờ anh hối hận và sẽ trở về với em không???
  4. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Chỉ Là Trái Xanh ​
    Tác Giả : Dương Hoàng Vũ
    Tôi vẫn có thói quen gọi tên em, thì thầm trong bóng tối một mình với tất cả thân thương, trìu mến. Cái tên có nét kiêu kiêu, thoảng buồn. Nhưng giờ đây mọi cái đã thay đổi sau lần kiến tập, em không chờ tôi đi ăn cơm nữa, em cố tình né tránh nói chuyện với tôi mặc dù tôi và em vẫn gặp nhau mỗi lần lên lớp. em vui đùa với bạn bè để che đi nỗi mất mát hay đang cố tình giễu cợt tôi?! Chẳng cần biết, tôi chui vào chiếc vỏ ốc im lặng náu mình chờ hết năm học. Tụi bạn kháo nhau: ?oÔi, hờn giận thường tình rồi chúng lại đến với nhau?. Nhưng không, ba tháng rồi em vẫn thờ ơ với tôi thậm chí không một lời chào. Bắt gặp nhau, ánh mắt bối rối cúi mặt quay đi. Không phải em cầu xin ở tôi, em vốn rất kêu hãnh cũng như tôi đặt lòng tự trọng lên trên hết.
    Ðã xa tít tắp cái ngày tụi tôi mới nhập học, mới lạ và ngỡ ngàng. Lớp học là nơi gom những người xa lạ về làm bạn với nhau. Những ngày đầu e ngại và rụt rè qua đi. Tôi kéo lê mơ ước của mình suốt cả năm học. Tôi ngầm để ý em, rồi âm thầm tự sỉ vả mình là cái gì so với anh chàng khoa Anh đẹp trai, hát hay và hoa mép kia. Không như tụi bạn trong lớp, chúng rối lên khi gặp em. Thằng Quân có thể ngồi chép cho em cả cuốn sổ nhạc, thằng Thanh hì hục cả buổi sửa cây bút cho em, rồi thằng Minh, thằng Sáu... Tụi nó sẵn sàng lao vào em như một con thiêu thân hoặc nếu muốn sẽ là những vệ tinh tự nguyện. Em có sức cuốn hút người khác, một vẻ đẹp thùy mị, thùy mị đến mức kêu kiêu. Sáng ý tôi nhờ Thủy Tiên, và qua cái ?ovô tuyến truyền mồm? này tôi sướng điên lên khi biết: Họ không là gì của nhau cả. Nhưng ngay lúc đó tôi không thể vượt lên tất cả để thổ lộ điều ấy cùng em. Tôi muốn để hình ảnh em ngao du trong tâm hồn tôi thật trọn vẹn mà không hề bị một điều gì đó ngăn cản. Tôi lặng lẽ cất giữ tôn thờ em và tình yêu đơn phương của mình.
    Tan buổi họp cán bộ lớp, trời đã tối nhem, ló đầu khỏi hội trường thấy Nhà ăn Sinh viên đã đóng cửa, tôi lo sợ cho cái bao tử lép kẹp của mình. Em ngó lui rụt rè đề nghị: Hay Vũ đi ăn cơm cùng mình? Lần đầu tiên em dịu dàng với tôi, ở lớp gọi bạn là bạn, họp hành kêu đồng chí, còn bây giờ. Khó xử! Tôi theo em xuống dốc. Cơm suất tư nhân nấu nhiều đồ ăn khác xa với phần cơm sinh viên lèo tèo miếng cá, vài cọng rau. Tôi nhập cuộc nhanh gọn, trên bàn xuất hiện dĩa cơm thứ hai. Ngửng mặt lên, một lưỡi kiếm cong vút xoẹt ngang đầu, tôi bối rối cảm ơn (chắc em tội nghiệp tôi lắm). Ðứng dậy đi rửa tay, dĩa cơm nằm chỏng chơ đang cười cợt tôi. Kỷ niệm đầu tiên và mãi mãi xưa sau. Từ hôm đó trái tim tôi mắc nợ, món nợ muôn đời khó trả.
    Năm thứ hai khi em và tôi ?ogóp tiền ăn cơm chung? tụi bạn không còn la ó như trước nữa. ?oÐiều tự nó? đến một cách âm thầm, dịu dàng và thánh thiện. Tôi mến em bởi em hát hay, thông minh và một chút vẻ kiêu kiêu luôn có. Em hợp tôi về điều gì chẳng biết, chỉ biết rằng tụi tôi có thể bàn luận về văn thơ, học hành, âm nhạc và vô số những điều khó gặm khác. Từ thân đến yêu người ta cần một khoảng thời gian, tụi tôi đã đi gần hết phần đời sinh viên. Phía trước là tương lai nhưng giữa thực tế với những suy nghĩ, khao khát thường dẫm đạp lên nhau.
    Tháng hai, mùa kiến tập vừa đến, tôi lu bu trong công tác. Là lớp trưởng tôi phụ trách một đoàn và không thể dồn hai cán sự lớp vào một chỗ. Tuần đầu, nhớ em đến ngất ngây. Thứ bảy, tôi mượn xe lọc cọc 40 cây số về thăm. Tuần sau tôi cũng hứa, công việc thực tập ngập đầu vậy là lỗi hẹn. Tôi viết thư nhưng không nhận được hồi âm. Nửa thời gian thực tập thằng Quân đoàn em về. Nghi ngờ những điều nó kể, có thể nó chọc tôi, có thể do công tác mà nó nghĩ sai về em. Tôi xuống liền, em lảng tránh câu hỏi của tôi, nhát gừng: ?oMọi người muốn nói sao mặc họ, chẳng lẽ Vũ không tin nổi Thu sao?? Tôi sợ mất em nhưng cũng sợ chính lòng tự trọng của mình. Tôi lại không thể quì xuống mà cầu xin em. Lúc này tôi cảm thấy mình sống cho những câu châm ngôn hơn là chính mình. Lại phải cầu cứu Thủy Tiên, dù sao con gái họ gần nhau và dễ thông cảm với nhau hơn.
    Về lại trường tôi lúng túng trong mỗi lần đến phòng em, tất cả chỉ do dư âm đợt kiến tập để lại. Ðứa nói thế này đứa nói thế kia, em vẫn im lặng khó hiểu. Tôi gắt gỏng và làm rùm beng lên, một sai lầm sau này khi xa nhau tôi mới ý thức được. Em chỉ nói với tôi duy nhất một câu, nhẹ nhàng mà đau buốt: ?oKhông ngờ Vũ ích kỷ đến như vậy?. Tôi mà ích kỷ, tôi mà hẹp hòi, em coi thường tôi quá. Niềm kiêu hãnh của em và lòng tự trọng nơi tôi sống dậy, bóp nghẹt trái tim tôi. Thế là xa nhau, hoàn toàn tự ý không vòng vo nuối tiếc. ?oÐiều tự nó? ra đi cũng âm thầm. Em cần tôi hay tôi cần em? Chẳng biết nữa! Chỉ có điều tôi bắt đầu phải đi một mình. Nói chung là tôi trở lại với chính tôi những ngày chưa có em bên cạnh. Tôi thờ ơ với tất cả, sự oán giận đã giúp tôi đắc lực. Em lao vào những cuộc chơi, em có nhiều bạn mới. Thủy Tiên chì chì chiết: ?oÔng hèn lắm, ông không dám nói thật với nó, nó là con gái nó phải biết phận của nó chứ?? Mặc kệ. Em có nhiều bạn mới đã quên tôi thì làm sao tôi có thể quỵ lụy được chứ. Hàng ngày tôi vẫn đi ăn cơm, lơ đãng nhìn sang chiếc bàn cũ, em ngồi chỗ em và người khác thế chỗ tôi. Tôi quay đi cố nén lòng mình thầm nghĩ: ?oEm đang trả thù tôi và cũng đang kìm nén lòng mình?. Ðược rồi, để coi ai hơn ai chứ. Sự trì néo quá sức chịu đựng làm đứt tung xợi dây của một chuỗi hành động không suy xét. Khi biết em nhận lời với anh chàng khoa Anh lâu nay theo đuổi em thì tôi hối hận thật sự. Vậy là lâu nay tôi... Muộn rồi. Ðiều có thể gỡ tự tay tôi đã cắt đứt. Mãi sau này Thủy Tiên mới cho tôi hay: ?oNó thất vọng hoàn toàn khi ông nhờ tôi khuyên nó, nó bảo: Không có lòng tin thì làm sao có một tình yêu thật sự được. Nó phó mặc từ đó?.
    Ngày ra trường em đứng nhìn tôi, ánh mắt âm thầm nói những điều sâu thẩm, ánh mắt của thời yêu nhau, ánh mắt của mối tình đầu. Tôi lặng lẽ gói kỷ niệm cất vào vùng thẳm sâu ký ức. Thời gian sẽ là bạn đồng hành của sự lãng quên. Nhưng dư âm tình đầu còn đọng mãi trong tôi, dư âm luôn nhắc nhở rằng: Tình yêu đầu đời chỉ là trái xanh. Trái xanh ấy sẽ chẳng có mùa hái, bởi tay người còn ngắn và lòng người còn lắm vụng dại.
  5. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Bông hồng cho Thị Nở
    Tôi là một đứa con gái không đẹp!
    Tôi biết mình không đẹp từ tuổi mười sáu ?" tuổi bắt đầu biết... soi gương. Chẳng trách mà ba tôi cứ thỉnh thoảng lại lén nhìn tôi; rồi lắc đầu, quay mặt. Còn mẹ, bắt gặp cái lắc đầu của ba, mẹ cũng thở ra, mắt rượi buồn...
    Bảo rằng tôi không đẹp là nói... cho oai. Thực tình tôi xấu. Xấu đến mức ?oma chê quỷ hờn? chưa thì tôi không rõ; bởi tôi chưa bao giờ dám đứng lâu để ?othưởng thức? dung nhan mình trước gương. Tôi không thích ?" nếu không muốn nói là căm thù ?" những chiếc gương. Mà, hình như cũng từ lâu, nhà tôi không có gương. Vật dụng trong nhà ba mẹ sắm đủ mọi thứ ?" trừ gương. Về điểm này, bao giờ ba mẹ cũng đạt được ?onhất trí cao?, khỏi bàn!
    Tôi thích văn học; nhưng tôi không thích nhà văn Nam Cao; càng không thích truyện ?oChí Phèo? của Nam Cao. Của đáng tội, động cơ ?okhông thích? này hoàn toàn mang tính... riêng tư. Văn Nam Cao hay, tôi biết thế. Ông chỉ có mỗi tội đã ?ođẻ? ra Chí Phèo. Nói đến Chí Phèo, người ta lập tức nhớ ngay Thị Nở. Ác thay, tên tôi cũng là... Thị Nở ?" Trương Thị Nở. Lúc sinh tôi, ba mẹ ?" hoặc là vô tình, hoặc là... dốt văn, chưa đọc Nam Cao ?" nên mới nhè đặt cho tôi cái tên tai hại ấy. Cũng không thể trách ba mẹ. Chị tôi ?" Trương Thị Hoa; và tôi ?" Trương Thị Nở; ?ohoa? thì phải ?onở?. Đúng. Còn chuyện cái cô ?oThị Nở? của cụ Nam Cao lò dò... đầu thai nhằm nhà tôi thì ba mẹ chẳng biết, chẳng có lỗi gì...
    Tôi học không đến nỗi nào. Có dở cũng là... lớp phó học tập. Nhưng cái oai hờ ấy không cứu nổi tôi thoát khỏi sự châm chọc của lũ bạn nhất quỷ nhì ma. Có chuyện bất bình, chúng lại nhấm nháy, độc địa nhâm nha :
    Trông xa thì tưởng Thuý Kiều
    Lại gần mới hoá... người yêu Chí Phèo!
    Thơ gì mà đểu! Tức muốn... trào cơm; nhưng chẳng có cớ để nói; bởi ra miệng có khác chi ?olạy ông tôi ở bụi này?...
    Chuyện đau đầu chưa phải hết!
    Gã lớp trưởng tôi tên Chí, Nguyễn Hải Chí. Tên hắn trùng tên cúng cơm của hoạ sĩ Choé, chuyên vẽ tranh biếm. Thật tình, tôi mặc xác việc hắn trùng tên với hoạ sĩ, thi sĩ, bác sĩ hay... liệt sĩ. Tôi chỉ bực việc hắn trùng tên với... Chí Phèo. Công bằng mà nói, hắn cao to, đẹp trai, học hành giỏi giang ?" tóm lại, chẳng ?obà con chi? với Chí Phèo. Nhưng tính hắn thật... quá quắt. Bọn bạn gọi tôi ?oThị Nở? khiến tôi nổi cục; còn gọi hắn là ?oChí Phèo? hắn lại cứ... cười khì! Hình như hắn khoái cái tên ?oChí Phèo? lắm lắm; càng khoái hơn về chyện ?oChí Phèo? và ?oThị Nở? bị... cặp đôi! Cái máu ?ocà tửng? của ông hoạ sĩ trứ danh kia lây sang hắn bằng đường nào tôi không hiểu. Giá mà hắn cũng bực dọc, cũng nổi khùng ắt tôi còn đường vớt vát. Đằng này... khốn khổ, nghe lời trêu ghẹo của đám bạn tôi đã muốn phát điên; thêm bộ điệu cười cười của hắn khiến tôi lộn tiết! ?oVèo? một phát, cây thước kẻ bay vù, phang trúng vai hắn. Đám bạn cười ré. Hắn ôm vai nhăn nhó. Ấy vậy mà vẫn chưa thôi; còn làm bộ lịch sự đểu, cúi nhặt thước, đưa đến tận bàn... Dễ ghét! Tâm lý hả hê vừa thoáng qua chợt tắt ngấm. Tôi những muốn ***g lên, băm vằm hắn cho hả giận. Nhưng vô phương! Tôi chỉ có thể ?obăm? hắn bằng... nước mắt. Nước mắt tôi trào ra, nhỏ giọt, nhoè nhoẹt cả trang vở. Vũ khí ấy xem ra lợi hại. Giọng cười đám bạn tắt ngấm. Nụ cười của hắn cũng tắt ngấm. Hắn khổ sở, vụng về, lóng ngóng như anh nông dân quen ở trần nay phải... thắt cà vạt, mặc comlê! Chờ đám bạn lảng đi, hắn rón rén lại gần, xìa cho tôi mảnh giấy. Tôi quay mặt; nhưng mảnh giấy cứ tần ngần, trêu ngươi khiến tôi không thể... không liếc! Loáng thoáng một hàng chữ, to như quả trứng ngỗng: ?oMình xin lỗi!?. Hứ, lại còn xin lỗi! Ai thèm...
    Tôi vùi đầu vào học. Năm cuối cấp, bài vở dồn ứ. Tôi học như để ?otrả thù đời?. Thây cha cái chuyện ?o Thị Nở Thị Búp?. Hãy đợi đấy, đậu đại học rồi hẵng hay! Cái ?osổ đen? dài dằng dặc của tôi bây giờ ?" ngoài tên... ông Nam Cao ?" thì hắn, thằng cha lớp trưởng, đứng đầu danh sách! Tôi học và học. Trăm thứ hầm bà lằng phải học. Ôn thi đòi hỏi cả kiến thức cũ lẫn mới. May, kiến thức nền tôi vững nên chả nhọc nhằn mấy. Suốt cả năm lớp mười, mười một tôi chỉ biết học, không chơi bời phất phơ như lũ bạn ?oThuý Kiều?. Con trai ư? Tôi chẳng thèm để ý (đúng hơn, chẳng tên nào... thèm để ý đến tôi!). Việc ấy lại hoá hay. Ừ, cứ cho tôi là Thị Nở; thì đã sao? Tôi xấu như Thị Nở; nhưng tôi dứt khoát không chịu đần như Thị Nở; và Thị Nở cũng cóc cần một gã Chí Phèo ?" ngay cả loại ?oChí Phèo? học giỏi, đẹp trai như... tên lớp trưởng không đội trời chung chẳng hạn! Dạo này, hắn có vẻ đổi tính. Hắn cũng gầy rạc đi vì học; nhưng công tác cán bộ lớp hắn vẫn làm tốt. Hắn còn mẫn cán đến mức... làm thay cả việc của tôi. ?oLấy điểm chuộc tội? đây mà! Thây kệ! Tôi phớt lờ, như không thèm quan tâm. Hắn là kẻ thù số một. Tôi không bao giờ quên điều đó; mặc dù, thỉnh thoảng, tôi bắt gặp hắn len lén nhìn tôi với đôi mắt hối lỗi, khẩn cầu...
    Cầm giấy báo nhập học, tôi thở phào. Vậy là xong. Tôi đã không ăn uổng cơm cha mẹ, không phí hoài công sức của thầy cô. Cho chúng biết thế nào là Thị Nở! Tôi vào đại học sư phạm, khoa văn. Giã từ trường trung học. Giã từ đám bạn ?otrời đánh? một thời bị tôi ghi cẩn thận ?osổ đen?. Cũng kỳ; lúc ở chung thì bực bội; giờ xa nhau lại thấy thương thương. Hôm chia tay, nhiều đứa khóc. Tôi cũng chực khóc; nhưng kịp kìm. Đêm trước lúc lên đường, tôi quyết định... đốt sổ. Thôi, xuý xoá; ?otha? đi để còn lấy phước! Nhưng xoá ai thì xoá, tôi nhất định không ?oxoá? thằng cha lớp trưởng Chí Phèo. Cũng may, từ giờ trở đi, có lẽ tôi đã thoát cái xui phải gặp ?oChí Phèo?. Nghe đâu, hắn thi ?oxã hội nhân văn? thành phố...
    Tôi cắm cúi rà danh sách lớp. Rà từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới. Hình như toàn bá tánh thập phương; chẳng có vị nào cùng quê, cùng tỉnh. Mắt tôi chợt dừng nơi vần ?oC?. Trời hỡi! Lù lù trên giấy trắng mực đen cái tên ?oNguyễn Hải Chí?. Tôi dụi mắt, cố nhìn vớt vát vào dòng ghi quê quán: Tuy Hoà, Phú Yên. Thôi rồi, ghét của nào trời trao của ấy; lại đúng là hắn, Nguyễn Hải Chí, Chí ?oPhèo?! Mắt tôi tối sầm; chân khuỵu, chực ngã...
    Sự đời quả lắm nỗi oái oăm. Lúc rà danh sách, tôi khấn thầm cho gặp một người đồng hương; nhưng trí tưởng tượng của tôi chưa bao giờ đủ phong phú để tưởng tượng đồng hương của tôi lại là... hắn. Sau này mới biết, hắn thi ?oxã hội nhân văn? thiếu nửa điểm; theo nguyện vọng 2, được chuyển về sư phạm. Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại đâm sầm vào lớp tôi. Đúng là oan gia! Càng ?ooan gia? hơn, ngay năm một, hắn được bầu làm lớp trưởng; còn tôi, lại là... lớp phó học tập! Gặp tôi, hắn vui lắm (xí, làm bộ vui thì có!). Hắn hỏi đủ thứ chuyện. Tôi đáp nhát gừng, gióng một, mặt lầm lầm...
    Chưa bao giờ tôi hiểu rõ tại sao mình ác cảm dữ dội với Chí ?oPhèo?. Chuyện hắn hùa đám bạn chọc ghẹo tôi ngày xưa đã... cũ mèm, đã thành dĩ vãng. Lên đại học, đứa nào cũng trưởng thành, bớt nghịch quá quắt. Chẳng ai gọi tôi ?oThị Nở?; cũng chẳng ai gọi hắn ?oChí Phèo?. Hắn lại càng cạch! Chưa bao giờ hắn dám trêu thêm tôi một lần từ vụ tôi ?obăm? hắn bằng nước mắt (tôi vốn cứng rắn. Tôi đã khóc là sự thể... cực kỳ nghiêm trọng. Hắn biết. Hắn không dám đùa!). Ấy vậy mà tôi vẫn ghét! Tôi ghét cái mặt đẹp trai của hắn, cái bộ dạng hào hoa của hắn; ghét cảnh lũ bạn gái cùng khoá cứ giương cánh, giương lông lượn lờ quanh hắn. Nói nhỏ, giá hắn mặt sần tổ đỉa, chân thọt, lưng gù ?" hay học hành bí bét ?" có lẽ tôi còn ít ghét hơn. Đằng này, hắn không có chỗ nào khiếm khuyết (tôi thì... đầy dẫy khiếm khuyết!). Hắn hoàn hảo quá; hoàn hảo đến... phát bực; và - cái hoàn hảo của hắn khiến tôi khổ tâm hơn vì sự khiếm khuyết của mình!
    Tôi khổ tâm vì sự khiếm khuyết của mình. Điều này, tôi phải thú nhận; không thể nào dấu mãi đằng sau ?okhuôn mặt lạnh?. Tôi là ?oThị Nở?; nhưng tôi còn khổ hơn Thị Nở bởi tôi không đần độn; tôi khổ hơn Thị Nở bởi tôi không có một... Chí Phèo! Phải, tôi cay đắng nhận ra rằng: tôi cần một ?oChí Phèo?. Một ?oChí Phèo? với những khiếm khuyết cần có để tôi chia sẻ, cảm thông. Hắn thì khác. Hắn không thể là ?oChí Phèo?. Hắn hoàn hảo quá. Cái hoàn hảo của hắn phải gánh trách nhiệm một phần trong nỗi khổ tâm của tôi. Cái mặt đẹp trai của hắn như đùa cợt dung nhan ?oThị Nở? của tôi. Cái tính tưng tửng của hắn như giễu ngầm bộ mặt nghiêm nghị của tôi. Thói quen nhẫn nhịn của hắn làm cá tính ngang bướng của tôi ?" mỗi lần trổ ra ?" như đấm phải... bị bông, hết đường phát tác! Tôi bực dọc; bực dọc một cách vô cớ, vô duyên; nhưng vẫn không thể nào không bực dọc; mà cũng không phải vô cớ. Ai bảo khi không hắn lại lù lù dẫn xác... theo tôi lên đại học; vào lớp K12 của tôi làm gì...
    Tôi bíu tay vịn cầu thang, lê từng bước lên phòng. Cơn đau bụng hành hạ từ dưới thư viện, theo lên giảng đường, bây giờ như có vẻ nặng thêm. Nội trú chiều cuối tuần vắng ngắt. Bạn bè đứa đi chơi phố, đứa tranh thủ về nhà; cả phòng còn trơ mình tôi và Đỗ Quyên. Lảo đảo, tôi buông mình xuống chiếc giường tầng, mồ hôi vã ướt lưng. Nhìn bộ mặt thảm hại của tôi, Đỗ Quyên hốt hoảng Mày làm sao thế? ?" Tao... đau... Đỗ Quyên cuống cuồng Chết, hay đau ruột thừa; làm sao đây? Nó loay hoay xoa dầu, đắp mền cho tôi Nằm im, cố chịu, chờ tao... Nó lao ra khỏi phòng. Tôi lịm người, mê đi. Hình như có tiếng lao xao; rồi một đôi tay rắn chắc luồn xuống lưng, nhấc bổng tôi lên. Tiếng còi xe cứu thương hụ gấp gáp...
    ... Tôi thấy mình gặp Thị Nở. Thị Nở bằng xương bằng thịt. Thị Nở có khuôn mặt ?onhư những người đần trong cổ tích và xấu ma chê quỷ hờn?. Thị Nở cầm tay dắt tôi Đi, đi với chị...- Đi đâu? ?" Chẳng phải em muốn gặp Chí Phèo sao? Chị đưa em đi gặp Chí Phèo... Ừ, đi gặp Chí Phèo. Thì đi. Kia! Chí Phèo kia... Tôi dụi mắt, nhìn kỹ. Cha mẹ ơi! Lại là... hắn. Hắn đang đứng chờ tôi; cái mặt đẹp trai dễ ghét cười toe. Không, không phải... tôi vùng khỏi tay Thị Nở, bỏ chạy. Tôi không biết mình chạy đi đâu. Hình như tôi đang... về nhà. Kia, nhà tôi kia! Chờ tôi, có đủ: ba mẹ, bầu bạn, thầy cô. Tôi lao vào vòng tay họ; cảm giác như con cá sắp chết khô vừa rơi xuống hồ nước mát. Có tiếng bật khóc. Ai khóc? À, lại Thị Nở. Thị Nở vừa lủi thủi bỏ đi vừa ôm mặt khóc. Sao thế chị? ?" Chị không có cha mẹ, không có gia đình... - Đừng, chị đừng đi... bàn tay tôi yếu ớt chụp vai Thị Nở. Đôi vai trơn chuội, không có chỗ bấu víu. Người đàn bà đi mỗi lúc mỗi xa, miệng không ngừng lảm nhảm Chị không có cha mẹ, không có gia đình...
    ... Tôi thấy mình ở tuổi mười lăm. Tôi nằm trên giường ?" như cái lần tôi sốt xuất huyết, liệt giường hàng tháng. Tôi hé mắt. Đứng đầu giường là ba. Ba cúi nhìn tôi. Hình như ba quên mất chuyện buồn phiền vì bộ mặt ?oThị Nở? của tôi. Mắt ba đầy lo lắng, yêu thương. Và mẹ. Dù nhắm mắt, tôi vẫn cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của mẹ. Mẹ dịu dàng vuốt tóc, lau mồ hôi, đưa từng muỗng nước cam vào đôi môi phồng rộp của tôi. Giọng mẹ thầm thì uống đi con. Cố uống đi con, Ngoan... Từng muỗng nước cam ngọt ngào trôi qua cổ họng, tràn vào huyết quản, làm nguội đi những tế bào bốc lửa. Tôi lịm người, đê mê. Đầu tôi chợt nảy ra ý tưởng khùng điên: ước chi mình cứ bệnh, bệnh mãi... Tôi đọc thầm điều ước ấy. Người tôi bỗng thu nhỏ, nhẹ tênh, chỉ còn bằng đứa trẻ lên ba. Mẹ cúi xuống bồng tôi, hôn chùn chụt vào mắt, vào môi, vào má. Tôi cười khanh khách, vòng tay ôm cổ nghe mẹ nựng ứ, út cưng của mẹ, con đẹp hơn mọi thứ trên đời...
    Tôi nặng nhọc cựa mình, hé mắt. Hình như tôi ngủ đã lâu lắm. Một ngày, hai ngày... hay ba ngày? Người tôi cứ lơ lửng, bồng bềnh; một bên tay tê cứng vì bị cột xuống giường; bụng đau âm ỉ... Mình sao thế này? Hình như mình đang bệnh. Ờ, đúng là tôi đang bệnh. Mùi cồn either lơ lửng không trung báo tôi biết rằng tôi đang ở bệnh viện. Vậy là tôi chưa ra khỏi giấc mơ. Tiếng bước chân ai lại gần. Người ấy cúi xuống bên tôi. Một bàn tay âm ấm sờ trán. Chắc là mẹ... không, không phải mẹ; tiếng thở của đàn ông. Vậy chắc là ba. Tôi khẽ động đậy đôi mi. Tỉnh rồi! Âm thanh như một tiếng reo vui. Giọng nói nghe quen; nhưng không phải giọng ba. Ai? Ngoài ba mẹ ra, ai có thể ở bên tôi? Chịu, không đoán nổi. Tôi chơm chớp mắt. Rồi mở ra. Lần này thì mở hẳn...
    Không phải mẹ, không phải ba ?" mà là... hắn!
    Hắn đang nhìn tôi, cười lặng lẽ. Mặt hắn hốc hác, mắt thâm quầng. Sao... mình... ở... đây? ?" Bạn hôn mê hai hôm rồi. Tắc ruột. May mà mổ kịp... ?" Ba... mẹ... ?" Mình đánh điện hôm qua. Chắc trưa nay vào tới... tự dưng, tôi bật khóc. Từng đợt nước mắt cứ trào ra, chảy ròng xuống gối. Ơ, sao lại khóc; tôi là đứa con gái cứng rắn cơ mà...
    Luận văn tốt nghiệp của tôi - đề tài: ?oNam Cao và tác phẩm Chí Phèo? ?" bảo vệ thành công trước hội đồng giám khảo. Tiếng vỗ tay vang dội. Bọn bạn ùa lên chúc mừng. Mắt tôi rưng rưng. Để khỏi bật khóc trước toàn dân, tôi quyết định... lủi ngõ sau, một mình về ký túc xá.
    Hắn lù lù trấn cửa phòng tôi tự lúc nào. Bộ mặt đẹp trai ?odễ ghét? cười ngoác đến mang tai. Chúc mừng bạn! Tay hắn thu thu, giấu giấu vật gì đó sau lưng. Cái gì thế? Nụ cười trên môi hắn vụt tắt. Hắn rụt rè, lóng ngóng. Đưa đây! Hắn ngập ngừng, rồi... chìa tay. Trên tay hắn cầm một đoá hồng...
  6. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Mặt Trời Trong Đêm Lạnh ​
    Người ta vừa xây một ngọn Hải Đăng rất đẹp trên bờ Cực Nam. Nhiệm vụ của nó là trong 6 tháng đông dài lạnh giá sẽ đưa tín hiệu duy nhất cho hàng trăm chuyến tàu chở các nhà khoa học, khách du lịch cũng như tàu của người dân trên lục địa băng này biết chỗ đậu thuyền. (Cần phải nói thêm rằng ở Nam Cực chỉ có hai mùa đông và hè mỗi mùa kéo dài 6 tháng, mùa đông cả lục địa sẽ chìm trong bóng đêm 6 tháng lên tục không một chút ánh sáng và mùa hè thì ngược lại)
    Ngọn Hải Đăng hoàn thành giữa mùa hè và còn gần 3 tháng nữa mới tới mùa đông. Tất nhiên lúc này chẳng ai lại đi thắp nó lên cả thế nên nó không có công dụng. Ngọn Hải Đăng rất buồn, nó cảm giác mọi vật không quan tâm đến nó, nó rất ít nói chuyện với mọi vật, nó sống thu mình và xa lánh tất cả.
    Một ngày nọ có một cơn gió thổi qua nó cuốn mình quanh Ngọn Hải Đăng thì thầm:
    - Sao bạn có vẻ buồn thế ?
    - Mình ghét nơi đây, chẳng ai quan tâm đến mình cả. Đáng nhẽ ra mình phải ở những bờ biển lộng gió với những đêm đầy trăng sao! Ngọn Hải Đăng tấm tức khóc.
    - Đừng buồn như thế! Gió nói - sẽ có lúc bạn thấy được giá trị thật của mình! Hòa cùng tiếng cười vui vẻ, gió hòa mình bay đi.
    Ngọn Hải Đăng đứng buồn nhìn về phương xa.
    Ngày hè dần trôi và mùa đông đến kéo theo màn đêm tối tăm lạnh lẽo.
    Ngọn Hải Đăng lúc này được thắp lên sáng rực cả một vùng trời Cực Nam vạn vật đều trầm trồ " Ồ sáng quá, tốt quá ! từ nay chúng ta có thể dễ dàng xác định về đường về nhà rồi"
    Những đoàn thám hiểm, những cư dân của Nam Cực đều coi Ngọn Hải Đăng là hoa tiêu để đến và xác định phương hướng.
    Lúc này Ngọn Hải Đăng mới nhận ra giá trị thực của mình như Gió nói. Nó cũng gắng hết sức mình đẩy tan bóng tối chiếu sáng mọi vật. Ngọn Hải Đăng cảm thấy tự hào vô cùng.
    Thế rồi một ngày Gió trở lại cùng với tiếng cười lảnh lót vờn vũ quanh Ngọn Hải Đăng.
    - Nhìn mình này - Ngọn Hải Đăng nói - Bây giờ mình thực sự có nghĩa với mọi người rồi.
    Gió lại cười vui vẻ nói:
    - Bạn thấy chưa, bây giờ bạn đã là " Mặt Trời Trong Đêm Lạnh " rồi đó - rồi gió lai vươn xa.
    Ngọn Hải Đăng cảm thấy vô cùng hạnh phúc nó hướng theo ngọn gió và hét to
    - TA LÀ MẶT TRỜi TRONG ĐÊM LẠNH !!!
    * **
    Bạn thân mến! có những thời điểm bạn cảm thấy cô độc, buồn chán thì xin đừng buông xuôi tất cả. Vì sẽ có thời điểm bạn sẽ tỏa sáng như Ngọn Hải Đăng kia, lúc đó bạn sẽ thật quan trọng với mọi người hay chí ít bạn sẽ là một MẶT TRỜI trong tim cha mẹ, bạn bè hay trong tim một ai đó. HÃY SỐNG HẾT MÌNH BẠN NHÉ.
    - Thân Tặng Những Người Bạn Của Tôi -
  7. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Em thiên thần và biển mênh mông​

    Gia Bảo

    Biển buông tay cho cuộc đời bay đi - Biển buông tay cho không còn gì nữa... Một tiếng ?ochoang? - bể tan tành. Biển giật mình. Thì ra không phải cuộc đời, mà tôi đã buông cái ly - rơi xuống đất - Mảnh chai vỡ vụn tung tóe trên nền nhà.
    - Trời ơi! Con gái, có chồng được rồi đó mà chưa nên thân! - mẹ la.
    - Con không lấy chồng!
    Biển ngồi xuống hốt những mảnh vỡ, mặc cho chúng đâm vào tay rướm máu.
    - Con nói sao? - mẹ sững người.
    - Con sẽ không lấy chồng, không bao giờ lấy chồng!
    - Nè con, sao vậy? Con nói chuyện với ba mẹ hay hét lên cho cả xóm nghe hả?
    - Con không lấy chồng, không lấy chồng - Biển lí nhí trong miệng.
    Mẹ kéo Biển đến ngồi bên mẹ. Biển vùng vằng: Con không thèm lấy chồng đâu!
    Mẹ vuốt tóc Biển. Ðôi mắt mẹ màu tro nhìn Biển thật lâu:
    - Sao bỗng dưng con lại nói thế?
    Biển gục đầu vào tai mẹ nghe dịu êm. Những khắc khoải trong lòng Biển đã chui rúc trong xó kẹt nào để Biển trở về nguyên hình là đứa con gái hồn nhiên hay làm nũng của mẹ.
    Mẹ vỗ về để Biển nín đi những tiếng sụt sùi:
    - Sao con? Nói đi nào? Nó làm con buồn phải không? Hay nó đã làm xúc phạm đến con?
    - Không! Anh ấy không làm gì con hết!
    - Vậy chứ sao?
    - Tự con, tự con mà. Con không biết nói làm sao mẹ à!
    Biển nhăn mày khổ sở. Mẹ mỉm cười gật đầu và ôm đôi vai tròn của Biển xoa dịu...
    Hai đứa đi trên bãi biển - hoàng hôn. Biển chạy trước rồi thích thú ngoái nhìn những dấu chân hằn sâu trên cát. Từ khi còn nhỏ xíu, Biển đã thích trò chơi này. Mỗi bước đi nhìn thấy những dấu chân của mình phía sau - Biển lại cười phá lên. Có khi Biển vốc cả nước biển đổ vào cái dấu chân ấy. Anh cũng theo Biển lớn dần lên với những dấu chân. Anh ấy là con một gia đình bạn chài với cha mẹ Biển. Và tình yêu đến - trong sự chấp thuận âm thầm giữa hai gia đình. Âu cũng là một cái lẽ hết sức tự nhiên!
    - Biển, nghĩ gì vậy hả?
    - Nhớ!
    - Hồi đó, em với anh...
    Biển cười hì hì với cái mặt bị quẹt lọ của anh hồi còn nhỏ.
    - Em chỉ nhớ quá khứ thôi sao?
    - Tới chết con người cũng không quên được quá khứ.
    - Thế còn tương lai thì sao?
    Anh chăm chú nhìn Biển.
    - Em không biết!
    Biển cúi đầu vùi hai bàn tay xuống cát. Tay anh tìm tay Biển. Anh lôi nó ra khỏi cát và giữ lại trong tay mình. Anh thì thầm và nhìn Biển bằng đôi mắt đầy sóng gió.
    - Anh yêu em lắm - Biển của anh, em biết không? Em mãi là biển của anh...
    Biển khẽ gật đầu và nhìn anh - con thuyền đang ***g lộn trên biển, mà Biển đâu hiểu rằng chính bản thân mình là bão táp.
    - Anh hôn em nha!
    ... Và trời đất nồng nàn. Anh siết chặt Biển trong đôi tay ngư phủ - vòng tay tình yêu - và có lẽ đôi tay của mấy năm trời yêu nhau và chịu đựng.
    ... Sóng biển hát ru và gào thét...
    ... Biển nghe hơi gió mặn miên man trên bờ môi...
    Vẫn ôm Biển trong vòng tay - anh áp đầu Biển lên đôi vai sạm nắng.
    - Anh luôn ở bên em! Anh muốn em lúc nào cũng hồn nhiên - trong trẻo. Sóng gió nào hãy cứ để phần anh. Còn em phải là Biển dịu êm và du dương câu hát. Có hiểu không hả, Biển của anh!
    Hai đứa đi lang thang trên bãi cát. Mặt trời đang từ từ trầm mình xuống biển. Không hiểu sao Biển cảm thấy Biển không phải là Biển nữa. Biển xấu xí và đáng ghét. Có cái gì dồn ép trong ngực, Biển bật khóc tức tưởi và vuột khỏi tay anh. Biển cắm đầu chạy...
    - Biển! Biển ơi...
    - Không! Anh đừng có đụng vào em, mặc kệ em. Anh đi đi!
    Biển hét vang mặc cho anh đuổi theo và không ngớt gọi tên mình. Biển chạy thật nhanh đến cái hốc đá rồi chui tọt vào trong đó. Cứ thế, Biển khóc...
    Có một lần, năm Biển đang lớn, anh cho Biển một con vịt con bằng nắm tay - lông vàng tơ. Biển cưng nó lắm. Mỗi lần đi cào về, anh thường để dành tép riu cho con Cạp Cạp của Biển. Anh nói rằng: ăn tép nó sẽ mau lớn và mập tròn quay giống như... Biển vậy đó (!?). Nhưng rồi một hôm, con Cạp Cạp của Biển bị người ta đạp lòi ruột nằm chết cứng tự hồi nào. Thương con vịt nhỏ quá chừng, Biển trốn mẹ đến cái hốc đá này ngồi khóc, để không ai nhìn thấy, để tự Biển tìm cách giải quyết cho mình mà không cần ai dỗ dành.
    Và bây giờ Biển đã nín khóc rồi nhưng Biển thấy mình xấu xí. Sao anh không yêu Biển như ngày trước? Anh đừng ôm Biển vào lòng, đừng hôn lên mắt lên môi... Sao anh không yêu Biển như ngày trước? Chiều chiều, hai đứa thả hồn trên bãi cát. Biển - hay thử xem đứa nào đứng chờ đến khi đoàn tàu cá về mà không mỏi chân. Có khi Biển chạy như con lăng quăng bên anh để lượm cá tạp... Ôi! Biển thấy mình là một con bé trần thế và xấu xí. Con Cạp Cạp còn đáng yêu hơn Biển nhiều!
    Tối mịt, Biển mới quẹt nước mắt, vừa chui ra khỏi hốc đá đã thấy anh ngồi thù lù ở ngoài đó. Anh chạy đến chực ôm Biển vỗ về.
    - Hong, hong - anh đừng có đụng em!
    Biển la lên.
    - Anh đợi em!
    ...
    - Biển!
    ...
    - Anh đưa em về!
    Chỉ gật đầu một cái và Biển câm miệng hến cho đến khi anh đưa Biển đến cái xóm chài thân quen...
    * * *
    - Mẹ ơi, con cứ nghe lòng mình ray rứt. Con cảm thấy con có tội với mẹ. Con xấu xí - đáng ghét, con,...
    - Ðừng nói dại - mẹ cắt lời, xoa tay lên hai má Biển - nóng bừng - Nè, nghe mẹ nói! Nếu con nghĩ ly nước trong suốt này có thuốc độc, thì khi uống vào con cảm thấy sao?
    - Ôi! Con sẽ đau bụng, ruột gan con nóng bừng, tim con bị lửa đốt...
    Mẹ cười hiền từ vỗ vào má Biển:
    - Thật ra, đó là một ly nước trong suốt, con gái à! Thành công - thất bại, thiện - ác, đẹp đẽ - xấu xa... đều từ suy nghĩ - ý chí của mình mà ra, con à.
    * * *
    Biển lại chui vào cái hốc đá. Ngoài kia sóng vỗ ầm ì. Mẹ đã nói gì với Biển nhỉ: Sự thanh cao của bình yên sẽ chữa bệnh cho con. Bất giác Biển mỉm cười. Cũng ngày hôm ấy, anh theo cha ra biển. Các anh và cha của Biển cũng đi. Hai con tàu cùng ra khơi lưới cá dài ngày. Cũng trong cái hốc đá này, Biển khóc thút thít thương con vịt nhỏ. Biển, Biển ơi... Biển đâu rồi... có tiếng anh gọi vang ngoài bãi. Em ở đây nè. Biển chụm tay làm loa trả lời. Trong màu sáng lấp lánh như dạ quang của sóng, Biển thấy anh đang chạy về phía mình...
    - Biển, sao mặt mày tèm lem vậy?
    - Con Cạp Cạp chết rồi!
    Thế là Biển lại khóc như mưa bão.
    - Nín đi! Mai mốt anh dắt em ra đảo san hô bắt cua dừa. Em thấy con cua dừa chưa?
    Biển thôi khóc, tròn mắt nghe anh nói:
    - Con cua dừa, càng bự vầy nè, bén lắm - bén tới nỗi nó bửa được trái dừa để cạy cơm dừa ăn. Ðứa nào khóc là nó kẹp... kẹp...
    Anh phồng mang - trợn mắt - khuỳnh tay như hai cái càng cua làm Biển ôm bụng, cười lăn...
    - Ủa, anh đi lưới mà, sao giờ anh về?
    - Ừ, hồi nãy anh gặp một bầy cá heo bơi thật nhanh về phía bờ. Em biết sao không?
    - Sao?
    - Ngốc quá! - anh cú lên đầu Biển - tức là sắp có giông nên cha quay tàu về. Thôi, mình về nha - sắp có giông đó!
    Và lúc đó sóng vỗ ầm ầm dữ dội. Gió thổi hù hù cuốn cát quất vào da Biển rát buốt. Hai đứa chạy về nhà. Gió muốn đẩy người ngã chúi về phía trước. Anh chạy sau vươn tấm lưng trần che cát cho Biển. Cơn giông vồ vập hai đứa đang chạy xiêu xiêu trên bãi biển đêm...
    Biển cuộn mình nằm trong hốc đá - ước được trở về thuở ấu thơ. Nhớ những ngày Biển ngồi trên cái thúng chai để anh chỉ câu mực. Phải biết giấu lưỡi câu trong chùm kim tuyến và anh rọi đèn cho mực tới ăn. Rồi anh dắt Biển đi câu cá luồng... Nhưng bây giờ Biển đã lớn rồi và sẽ lớn thêm nữa chứ chẳng bao giờ nhỏ lại. Anh yêu Biển vô cùng và Biển cũng thế... Nhưng tại sao? Nụ hôn tình yêu đầu tiên - ngọt ngào Biển thấy mình không trong veo như trước, không trắng xóa như sóng, không đáng yêu như biển, mình xấu xí - xấu xí... Và Biển rấm rứt khóc...
    Biển chui ra khỏi hốc đá. Anh đã đứng đợi tự bao giờ.
    - Biển!
    - Anh...
    - Sao em bỏ chạy? Sao em trốn anh? Biển! Anh yêu em mà! Em biết không...
    - Tại sao hôn em!
    Biển hét lên và òa khóc.
    Anh bật cười - kéo Biển đến bên mình.
    - Nín đi, Biển ngoan, nghe anh nói nè!
    - Mà anh không được hôn em à nha! - Biển nói trong tiếng khóc.
    - Em khờ quá! Sao phải ray rứt - khổ sở như vậy chứ. Mình yêu nhau mà, đúng không? Em không đồng ý thì anh sẽ không như thế nữa.
    Anh vuốt lên tóc Biển.
    - Tình yêu như biển mênh mông. Và nụ hôn là con sóng làm em ray rứt. Bởi vì tâm hồn em thánh thiện vô ngần, thiên thần nhỏ của anh! Anh muốn em mãi thanh cao và trong veo như biển. Anh đã có lỗi với em.
    - Anh không có lỗi. Em yêu anh kia mà.
    Biển nhìn thấy anh đang kiềm lại trong lòng mình - bão giông. Biển ngả vào đôi vai bánh mật và đặt lên môi chàng ngư phủ sự thanh khiết mỏng mảnh như khói sương.
    Được chuottrang1984 sửa chữa / chuyển vào 08:12 ngày 24/10/2005
  8. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Khi ngọn gió đông thổi​

    Grazia Deledda

    Theo một truyền thuyết cổ của vùng Sardinia (1), thân xác những ai sinh vào đêm trước lễ Giáng sinh sẽ không bao giờ tan thành bụi mà vẫn nguyên vẹn cho đến lúc tận cùng của thời gian.
    Lúc này đây, chẳng có gì lạ rằng cả gia đình bác phú nông Diddinu Frau, thường gọi là Zio Diddinu (Bác Diddinu - ND) đang bàn về chuyện đó. Predu Tasca, chồng chưa cưới của con gái gia chủ, lên tiếng phản đối:
    ?oNhưng để làm gì chứ? Thân thể còn có ích gì cho ta một khi ta đã chết??
    Bác nông dân trả lời: ?oVậy chứ không bị biến thành tro bụi chẳng phải là một ân phước thiêng liêng sao? Và khi ta đến dự buổi phán xét cuối cùng của Chúa, cơ thể ta vẫn còn nguyên vẹn, đó chẳng phải là điều tuyệt diệu hay sao??
    ?oXì! Có thật là tuyệt đến thế không??, Predu đáp, ra vẻ rất ngờ vực.
    ?oNghe này, con!?, bác nông dân kêu lên. ?oChủ đề này hay đấy. Ta sẽ hát về chủ đề này tối nay nhé??.
    Ta cần biết rằng bác Diddinu là một nhà thơ ngẫu hứng, cũng như cha và ông nội của bác vậy. Bác thường vui vẻ tóm lấy mọi cơ hội để đề nghị hát ngẫu hứng, đặc biệt là khi có mặt những nhà thơ không điêu luyện bằng bác.
    ?oỒ,? Maria Franzisca nhận xét, cố làm ra vẻ càng duyên dáng càng tốt bởi người yêu của cô đang nhìn cô, ?otranh luận chuyện này đâu có gì là vui chứ?.
    ?oCâm ngay! Đi ngủ đi!?, người cha quát cô một cách thô lỗ.
    Tuy là nhà thơ, Diddinu là một người man rợ và tàn bạo, cư xử vô cùng nghiệt ngã với gia đình, đặc biệt là với các cô con gái. Cả nhà tôn kính bác, nhưng tất cả đều sợ bác. Khi có mặt cha, Maria Franzisca hiếm khi dám ngồi gần chàng Predu yêu dấu của cô. Theo tục lệ, cô vẫn giữ một khoảng cách với anh chồng chưa cưới, chỉ để quyến rũ anh chàng hơn, làm anh mê mẩn với những chuyển động yêu kiều của thân thể cô, cái tấm thân giấu dưới lần áo chẽn lông cừu đỏ thắm thêu hoa, và ngọn lửa trong cặp mắt hình quả hạnh, màu lam ngọc của cô.
    Vậy đó, đây là đêm trước Giáng sinh, một ngày xám xịt, mờ sương nhưng ấm áp bởi một làn gió đông đang thổi, mang theo hơi ấm làm ta bải hoải từ những sa mạc xa xăm và mùi hương ẩm ướt của biển.
    Dường như, đâu đó giữa những ngọn núi, những triền dốc xanh màu cỏ lạnh của mùa đông, hay trong những thung lũng nơi những cây hạnh run rẩy ra hoa quá sớm và ném vào trong gió những cánh hoa tuyết trắng phau như thể muốn hại nguời, có một ngọn lửa lớn đang rực cháy, những lưỡi lửa của nó người ta không thể nhìn thấy, nhưng chính nó là nguồn của hơi nóng. Và những đám mây không ngừng đùn ra từ đỉnh núi và giăng khắp bầu trời dường như chính là khói tỏa từ ngọn lửa vô hình đó.
    Làng quê rộn tiếng hội hè; không cưỡng nổi làn gió Levantine lạ lẫm, mọi người tụ tập trong nhà, ngoài ngõ để mừng Chúa giáng sinh. Các gia đình đổi quà cho nhau: nào lợn sữa quay nguyên con, cừu mùa thu, thịt, kẹo, bánh, quả khô. Các chàng chăn cừu mang tặng chủ lô sữa đầu tiên của lũ bê non, bà chủ trả lại giỏ xách cho các chàng chăn cừu trong đó chất đầy rau hay những thứ khác, sau khi đã cẩn thận dốc sạch giỏ để không giáng họa cho bầy gia súc.
    Predu Tasca, vốn là người chăn lợn, giết con lợn sữa đẹp nhất của mình theo tục lệ, lấy máu của chính nó mà bôi khắp mình nó, đoạn nhồi vào trong mình lợn những bó hoa lan đặng gửi làm quà cho vợ chưa cưới. Cô vợ chưa cưới của anh gửi lại chiếc giỏ trong đó có chiếc bánh ngọt làm bằng mật ong và quả hạnh, lại thêm một đồng scudo bạc (5 lia) cho người đàn bà đã mang con lợn đến.
    Đến tối, chàng trai đến nhà Frau và siết chặt bàn tay vợ chưa cưới. Cô đỏ mặt, rạng rỡ vì sung sướng và rụt tay lại; nhưng trong lòng bàn tay nóng hổi vì cú siết nồng nàn của người yêu, cô thấy một đồng vàng. Ngay sau đó, cô đi lại khắp nhà, kín đáo khoe món quà đẹp đẽ của Predu.
    Ngoài trời những chiếc chuông rung vui vẻ; ngọn gió đông rải âm thanh kim loại vào hơi ẩm ấm áp của bóng tối nhá nhem.
    Predu mặc bộ quốc phục lộng lẫy có gốc gác từ thời trung cổ, áo ghi-lê nhung xanh và áo khoác len ngắn thêu đẹp đẽ, thắt lưng da trang trí kỳ khu, nút áo bằng vàng. Mái tóc dài của anh phủ kín tai, chải cẩn thận và bôi dầu ô liu bóng mượt; và bởi anh đã uống ít ruợu vang và rượu anit, cặp mắt đen của anh rạng rỡ, đôi môi đỏ của anh cháy rực trong bộ râu đen. Anh khỏe mạnh và điển trai như một vị thần thôn dã.
    ?oChào bố?, anh nói rồi ngồi xuống gần bố vợ trước lò sưởi; trong lò, một gộc cây nhựa ruồi đang cháy. ?oCầu Chúa ban cho bố một trăm mùa Giáng sinh! Bố có khỏe không??.
    Như con kền kền già mất móng?, người nông dân già, man dã đáp. Rồi bác đọc câu thơ nổi tiếng:
    S''omine cando est bezzu no est bonu...
    (Khi về già, người ta chẳng được cái tích sự gì).
    Cứ thế, dần dần họ nhắc đến truyền thuyết về những người sinh vào đêm trước Giáng sinh.
    ?oTa đi dự lễ mixa nào?, Bác Diddinu nói. ?oKhi quay về, ta sẽ ăn một chầu xúp ngon lành, sau đó ta sẽ hát!?.
    ?oTa cũng có thể hát trước, nếu bố muốn?.
    ?oKhông phải bây giờ!?, Diddinu gõ gậy lên mặt đá lát trước lò sưởi, đáp. ?oChừng nào đêm thiêng còn chưa dứt, ta phải tôn trọng nó. Đức Bà đang chịu nỗi đau sinh nở, nên ta không thể ăn thịt, cũng không thể hát. "Ô, chào bà Mattia Portolu! Mời bà ngồi! Nào, hãy kể cho chúng tôi về những người khác sắp đến. Maria Franzisca, rót rượu đi! Đem cho mấy con cừu non kia cái gì đó để uống".
    Cô gái rót rượu cho chồng chưa cưới; khi cô cúi xuống bên cạnh để đưa anh cốc rượu lấp lánh như viên hồng ngọc, anh mê mẩn bởi nụ cười và cái nhìn của cô. Trong khi đó, người mới tới kể về những người bạn sắp đến.
    Cánh phụ nữ bận chuẩn bị bữa tới nơi phía trước lò sưởi, chính giữa nhà bếp. Trên một trong bốn tảng đá vây quanh lò sưởi ở chính giữa sàn nhà, hội đàn ông đang ngồi; trên một trong mấy hòn đá kia, cánh phụ nữ đang nấu nướng. Phân nửa con lợn mà Predu gửi đến làm quà được chọc một cái xiên dài để quay trên lửa, mùi thức ăn thơm lừng tỏa khắp gian bếp.
    Hai người bà con cao tuổi đến, hai anh em chưa bao giờ lấy vợ bởi không muốn chia gia tài. Tóc dài xoăn tít trên những bộ râu trắng rậm rì, trông họ cứ như hai vị trưởng lão.
    Thế rồi một người mù trẻ tuổi đến, khua khua đầu cây gậy trúc đào thanh mảnh để dò đường dọc những bức tường đá.
    Một trong hai anh em già ôm eo Maria Franzisca, đẩy cô về phía chồng chưa cưới mà nói: ?oNhững con cừu non của lòng ta, chúng mày làm sao thế? Tại sao chúng mày xa nhau như những ngôi sao trên trời vậy? Nắm tay nhau đi, ôm nhau đi...?.
    Hai người trẻ tuổi nhìn nhau, bừng bừng dục vọng; nhưng bác Diddinu quát lên như sấm:
    ?oĐồ cừu đực già kia! Để cho chúng yên! Chúng không cần lời khuyên của anh?.
    ?oTôi biết, và chúng cũng chẳng cần lời khuyên của anh! Tự chúng tìm ra cách để là thầy của chính mình?.
    ?oNếu như có chuyện đó?, bác nông dân đáp, ?otôi sẽ đuổi cổ thằng oắt kia như đuổi cổ lũ ong bắp cày vậy. Rót rượu đi, Maria Franzisca!?.
    Cô gái rứt mình khỏi vòng tay ông già, vẻ hơi bị xúc phạm.
    Predu mỉm cười, vừa sửa chiếc mũ len vừa nói: ?oVậy ta không thể ăn, không thể hát cũng chẳng làm cái gì khác được... ngoài uống??.
    ?oAnh có thể làm bất cứ cái gì anh muốn, bởi Chúa là vĩ đại?, người mù ngồi bên cạnh chàng rể lẩm bẩm. ?oSáng danh Chúa ở trên trời và thanh bình trên mặt đất cho mọi con người thiện chí!?.
    Và thế là họ uống - mà uống ra trò!
    Duy có Predu chỉ nhấp môi nơi vành ly.
    Ngoài trời chuông đổ. Các bài hát và tiếng kêu hớn hở bay theo gió. Tới khoảng mười một giờ, mọi người đứng dậy đi dự lễ mixa lúc nửa đêm. Chỉ bà nội già còn ở lại trong nhà; thời trẻ bà đã biết rằng vào đêm Giáng sinh, người chết thường về thăm nhà bà con thân thích. Vì lý do này, bà tiến hành một nghi thức cổ: đặt bên ngoài nhà một đĩa thức ăn và một hũ đất sét đựng rượu cho người chết. Giáng sinh này bà cũng làm như vậy. Ngay khi chỉ còn một mình, bà đứng dậy, đem rượu và thức ăn ra đặt trên một cái thang ở bên ngoài nhà dẫn từ sân lên các phòng tầng trên.
    Một người hàng xóm nghèo, đã quen với tập tục của bà lão, liền trèo qua tường rào để vào thanh toán gọn cả thức ăn lẫn rượu.
    Ngay khi dự lễ mixa trở về, trẻ già trai gái vui vẻ xúm lại ăn tối. Họ kê những tấm phản gỗ lên sàn, bên trên phủ khăn bàn bằng lanh dệt ở nhà.
    Trong những cái liễn to bằng đất sét vàng và đỏ, món mì maccheroni do đám phụ nữ nấu bốc hơi nghi ngút, và trên cái thớt gỗ, Predu khéo léo lạng thịt lợn nấu kỹ thành từng miếng mỏng. Mọi người ngồi giữa sàn, trên những cái chiếu và những chiếc bao; một ngọn lửa hừng hực kêu tanh tách trong lò sưởi, hắt ánh sáng đỏ lên khuôn mặt các vị khách; quang cảnh trông như bật ra từ thần thoại Homère. Và chao ôi là họ uống!
    Sau bữa ăn, cánh phụ nữ phải rút lui, bởi chủ nhân khăng khăng muốn như vậy. Đám đàn ông ngồi hoặc nằm quanh lò sưởi và bắt đầu hát. Mọi khuôn mặt đều đỏ lựng, mắt họ lờ đờ nhưng ngời sáng. Bác nông dân già bắt đầu cuộc thi:
    Duncas, gheneru meu, ello ite naras,
    Chi a sett''unzas de terra puzzinosa...
    "Vậy đó, con rể của ta?o, ông già hát. ?oHãy cho ta biết đằng nào hơn: biến thành một dúm đất quèn... hay lại thấy cơ thể mình nguyên vẹn trong ngày phán xét cuối cùng??.
    Predu sửa mũ và đáp lại.
    ?oĐề tài này nghiêm trọng quá?, anh hát. ?oTa hãy nghĩ đến những chuyện khác, hãy hát lời ngợi ca tình yêu, tôn vinh lạc thú, và "sas Venus hermosas" (những người đẹp như thần Vệ nữ) trong bài hát, và những chuyện đáng yêu và thú vị khác?.
    Tất cả mọi người, trừ bác nông dân già, đều tán thưởng đoạn thơ ngoại đạo này. Nhà thơ già bực tức trả lời bằng thơ rằng đối thủ của bác không muốn trả lời bởi anh ta cảm thấy mình không có khả năng đề cập tới những chủ đề cao siêu nhất.
    Thế là Predu một lần nữa lại sửa mũ và đáp lại, luôn luôn bằng thơ tiếng Sardinia:
    ?oVâng, tôi sẽ trả lời, nếu ông thật sự muốn thế. Chủ đề đó không hấp dẫn tôi bởi nó buồn; tôi không muốn nghĩ về cái chết vào cái đêm của niềm vui và sự sống này. Nhưng bởi vì ông muốn thế, tôi nói với ông: thân xác chúng ta nguyên vẹn hay tiêu tán chẳng quan trọng gì đối với tôi. Chúng ta là gì sau khi chết? Chẳng là gì cả. Điều cốt yếu là thân thể chúng ta khỏe mạnh và cường tráng trong khi sống, để ta có thể làm việc và vui hưởng... chỉ có thế?.
    Người nông dân độp lại. Và Predu cứ thế phản pháo, luôn luôn bám chặt lấy những niềm vui và lạc thú của đời. Hai anh em vỗ tay hoan nghênh họ; ngay cả người mù cũng ra dấu tán đồng. Bác nông dân giả vờ giận dữ, nhưng trong thâm tâm, bác hài lòng rằng ông con rể của bác tỏ ra là một nhà thơ giỏi. Điều đó báo trước sự tiếp nối truyền thống vẻ vang của gia đình!
    Nhưng dẫu bác Diddinu ra sức chứng minh sự phù du của những lạc thú thể xác, bác vẫn uống và giục mọi người uống. Cho đến ba giờ sáng, tất cả đều say; chỉ có người mù, vốn là một tay tửu lượng cao cường, và Predu, nhờ uống rất ít, nên vẫn tỉnh táo.
    Nhưng Predu đã mê mụ bởi bài hát của chính mình, và giờ khắc qua, chợt nhớ lại lời hứa của Maria Franzisca, anh run lên vì vui sướng. Càng lúc, tiếng hát của các ca sĩ một yếu dần; người già bắt đầu nói lắp, người trẻ giả vờ buồn ngủ. Cuối cùng, ai nấy đều ngủ gật; chỉ người mù vẫn ngồi, lặng lẽ gặm cái mấu xù xì nơi đầu gậy.
    Bất chợt, gà gáy trong sân trại.
    Predu mở mắt nhìn người mù.
    ?oÔng ấy không thấy mình,? anh nghĩ, thận trọng đứng dậy và đi ra ngoài sân.
    Maria Franzisca lặng lẽ trèo xuống bằng chiếc thang ngoài, ngả vào vòng tay anh.
    Nhưng người mù biết rằng ai đó đã bỏ ra ngoài; ông nghĩ đó là Predu. Ông không động đậy nhưng lẩm bẩm: ?oSáng danh Chúa trên trời và hòa bình trên mặt đất cho những người thiện chí?.
    Ngoài kia, vầng trăng vẫn còn chạy sau những quầng mây mờ ảo, và trong màn đêm trắng bạc, ngọn gió đông mang theo mùi hương biển và hơi ấm của sa mạc.
    Trần Tiễn Cao Đăng
    dịch từ bản tiếng Anh: While The East Wind Blows.
  9. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Khúc quanh lãng mạn​

    Gilbert Wright

    Tôi làm việc trong phòng gửi đồ ở nhà ga Union. Từ nơi này, tôi có thể trông thấy mọi người lên xuống cầu thang nhà ga.
    ở phía bên trái tôi là quầy tạp chí của Tony. Cậu này lúc nào cũng huyên thuyên với tôi về định luật xác suất, chả là vì cậu ta rất mê đánh cá ngựa. Tony đã tính cho tôi rằng nếu tôi tiếp tục công việc ở phòng gửi đồ này trong 112 năm nữa thì chắc chắn tôi sẽ thấy được tất cả mọi con người trên thế giới!
    Rốt cuộc thì tôi cũng dần dần tin vào cái định luật xác suất này. Nó cũng có vẻ hay đấy chứ! Bạn nên biết rằng Union là một nhà ga rất lớn, và tôi sẵn sàng cá với bạn là rồi tất cả mọi người đều phải bước ngang qua nhà ga này, ít nhất một lần trong đời.
    Tôi kể về định luật xác suất này cho rất nhiều người, nhưng tất thảy họ đều cười vào mũi tôi, trừ Harry. Harry đến từ một tỉnh nhỏ hồi ba năm trước đây và kể từ đó, tôi thấy ngày nào Harry cũng đứng đợi ở đầu cầu thang nhà ga để đón chuyến tàu 9g05 phút.
    Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Harry thì đó chỉ là một anh chàng nhỏ nhắn và khuôn mặt đầy vẻ bồi hồi, xúc động và lo lắng. Harry ăn vận bảnh bao lắm, và tôi biết được rằng Harry đã có người yêu, họ sẽ đi đăng ký kết hôn khi cô gái đến. Tôi chẳng cần phải giải thích cho bạn biết rằng tại sao tôi rõ mọi chuyện như thế, bởi nếu bạn ngày nào cũng đứng ở đầu cầu thang quan sát những người chờ đợi thì bạn sẽ biết ngay thôi.
    Hôm ấy, khi chuyến tàu 9g05 phút đến, tôi bận bịu với công việc của mình nên quên khuấy Harry. Tôi không nhìn về phía cầu thang nữa cho đến khi tiếng còi của chuyến tàu 9g18 phút sắp đến vang lên. Tôi quay ra nhìn và hết sức ngạc nhiên khi thấy Harry vẫn còn đứng đó.
    Rồi cô gái - người yêu của Harry cũng không đến trên chuyến tàu 9h18 phút, trên chuyến tàu 9g40 phút cũng chẳng hề thấy cô ấy. Và khi tất cả hành khách của chuyến 10g02 phút đã khuất sau cầu thang, khuôn mặt Harry bắt đầu trở nên tuyệt vọng. Cậu ta bước đến ô cửa của tôi, đứng ở đó trông thật khổ sở. Tôi bèn gọi Harry lại và hỏi Harry về hình dáng của cô gái ấy.
    Cậu ta bắt đầu tả: "Cô ấy thấp bé và có mái tóc đen, 19 tuổi, bước đi rất nhẹ nhàng. Khuôn mặt cô ấy - cậu ta suy nghĩ một phút rồi nói tiếp - đầy vẻ sống động, nhiệt tình. Cô ấy có thể đùa giỡn với tôi chút ít, nhưng tôi biết là cô ấy không bao giờ đùa dai như thế. Đôi mày của cô ấy rất dài, chụm lại thành một điểm ở giữa. Cô ấy có một cái áo lông thú màu nâu, nhưng có thể không mặc áo ấy ngày hôm nay".
    Tôi rà xét lại trong trí nhớ của mình nhưng không thể nhớ được là có từng gặp một cô gái nào như thế hay chưa.
    Harry đưa cho tôi xem bức điện tín mà cậu ta đã nhận được: "Đến vào ngày thứ Ba. Đón em ở ga. Yêu yêu yêu yêu - May của anh". Bức điện May gửi đi từ Omaha, Nebraska.
    "Ô", cuối cùng tôi đành phải bảo cậu ta, "Sao chú không gọi đến nhà cô ấy? Điện thoại ấy?" - "Tôi chỉ vừa đến đây có hai ngày. Tụi tôi sẽ gặp nhau ở đây và cùng nhau xuống miền Nam kiếm việc làm", Harry đưa mắt yếu ớt nhìn tôi, "Cô ấy - May ấy, không cho tôi biết địa chỉ nào đâu, cô ấy vẫn đùa như thế đấy. May không còn ở nhà bố mẹ cô ấy nữa".
    Rồi cầm bức điện, Harry lại thất thểu bước đến đầu cầu thang, đợi chuyến tàu 11g22 phút.
    Ngày kế tiếp, dù bận rộn với công việc, tôi vẫn trông thấy Harry đứng đợi ở đó. Khi thấy tôi đã rỗi rảnh, cậu ta bước tới chỗ tôi.
    Tôi hỏi" "Cô ấy có đi làm ở đâu không?"
    Harry gật đầu: "Cô ấy là thư ký đánh máy. Tôi cũng đã điện thoại cho ông chủ cũ của cô ấy. Và tất cả mọi ngưòi ni làm việc của May đều đã biết rằng May nghỉ làm để đi lấy chồng".
    à, thì ra câu chuyện bắt đầu là đây. Harry đón mọi chuyến tàu đến trong ba, bốn ngày kế tiếp. Tôi có thể nghĩ rằng cái cô May đó đã chơi khăm chàng Harry tội nghiệp, chẳng chuyến nào đến mà có mặt cô ta. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng không bao giờ tin điều đó.
    Khoảng hai tuần sau, tôi bắt đầu kể cho Harry nghe về định luật xác suất của mình. Tôi bảo với Harry: "Nếu cậu chịu đợi đến một thời gian dài nhất định nào đó, định luật xác suất sẽ cho cậu thấy May bước lên cầu thang này, một ngày - ngày ấy rồi cũng sẽ đến thôi". Harry vẫn nhìn chăm chú vào cái cầu thang như thể chưa hề trông thấy bao giờ, trong khi tôi tiếp tục giảng giải về những con số của Tony trong định luật xác suất.
    Ngày kế tiếp, khi tôi đến chỗ làm của mình thì đã thấy Harry đứng sau quầy tạp chí của Tony và cậu ta nói: "Anh nghĩ xem, tôi cần kiếm một việc làm ở chỗ này chứ, đúng không?".
    Sau đó, Harry làm thư ký, chạy vặt cho Tony. Chúng tôi không hề nhắc đến May và cái định luật xác suất đó nữa. Nhưng tôi để ý thấy rằng Harry luôn quan sát tất cả mọi người lên xuống cầu thang nhà ga.
    Vào khoảng cuối năm, vợ chồng Tony chuyển đi nơi khác sinh sống và bán lại quầy tạp chí cho Harry. Harry mượn tiền để đặt thêm một tủ bán sô-đa, nước ngọt. Chẳng mấy chốc Harry đã có một cơ ngơi kinh doanh nho nhỏ và tôi phục cậu ta sát đất về điều này.
    Cho đến ngày hôm qua. Tôi đột nhiên nghe một tiếng la thật lớn và tiếp theo đó là tiếng hàng loạt đồ đạc rơi đổ. Tiếng la là của Harry. Harry đã làm đổ nhiều búp bê và các thứ khác khi cố nhảy ra khỏi quầy. Cậu ta chạy ngang qua tôi và chụp lấy một cô gái thấp nhỏ. Cô ấy có mái tóc đen và đôi mày chụm lại thành một điểm ngay chính giữa.
    Trong một lúc, họ đứng sứng nhìn nhau, họ khóc và cười, miệng thốt ra những lời vô nghĩa. Cô gái nói những từ đại khái như: "Em bảo đón em ở ga xe điện mà!". Harry hôn cô gái, rồi kể cho cô ta nghe rằng mình đã phải khổ sở như thế nào để chờ đợi cô trong suốt ba năm qua. Điều hiển nhiên đã xảy ra ba năm trước, đó là, May đã đến đây bằng xe điện, chứ không phải xe lửa, và trong bức điện tín, cô ấy muốn nói "ga xe điện" chứ không phải "ga xe lửa". May cũng đã đợi ở ga xe điện hết ngày này qua ngày khác. Cuối cùng, May xin được một chân đánh máy.
    "Cái gì?" Harry hỏi. "Em đã làm việc ở đây trong suốt ba năm qua à?".
    May gật đầu.
    "Ôi trời đất ơi! Thế sao em không bao giờ bước xuống nhà ga này thế?" - Harry chỉ tay về phía quầy tạp chí của cậu ta - "Anh làm ở đây đấy. Quầy đó là của anh. Ngày nào anh cũng nhìn thấy mọi người lên xuống cầu thang".
    Khuôn mặt May trông xanh nhợt hẳn đi. Cô ấy nhìn cái cầu thang và nói yếu ớt: "Em, em chưa từng bước lên cầu thang. Anh biết không, lúc đó em chỉ mới chân ướt chân ráo ra tỉnh để đi làm việc cho công ty. Ô Harry!". Rồi cô ấy choàng cánh tay qua cổ Harry và bắt đầu khóc thực sự.
    Sau một phút, cô ấy lùi lại phía sau và chỉ tay một cách khó nhọc về phía cuối hướng bắc của nhà ga. "Harry, trong ba năm đằng đẵng, em đã làm việc trong chính cái nhà ga này, đánh máy trong văn phòng của ông giám đốc nhà ga".
    Điều làm tôi thích thú nhất là cuối cùng, tôi cũng đã biết được rằng, định luật xác suất đã phải vận động như thế nào trong thời gian lâu chừng ấy, cho đến khi nó buộc được May bước lên cái cầu thang của nhà ga xe lửa...
    ( Ngô Ngọc Hiếu dịch từ tập Modern short stories by American Authors )
  10. chuottrang1984

    chuottrang1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    4.112
    Đã được thích:
    0
    Một chút gì để nhớ ...​

    Hoài Linh

    Với anh, nó là một đứa con gái nhỏ bé, yếu đuối và rất đáng yêu. Giống như một bé gái, thường vòi vĩnh và nũng nịu. Chỉ có vậy!
    Nó quen anh ngày nó chen lấn vào đám đông để xem kết quả thi đại học. Vòng tròn người dày đặc, nó chen chen lấn lấn mãi mới vào trong được. Một gã gầy gầy cao cao đang đứng trước mặt nó. Nó kéo anh ta: ?oXem giùm tôi với! Số ký danh là... tên là...?. Anh ta cười và thông báo kết quả đậu. Nó nhảy cẩng lên và nắm lấy tay anh ta. Lúc giật mình nó hoảng hồn nhìn anh. May quá! Anh không để ý đến điều đó.
    Với số điểm khá cao, nó trở thành lớp trưởng của một lớp học gồm chín mươi cái miệng luôn mở hết công suất trong đó chỉ có mười người là nam. Nó gặp lại anh trong ngày hội thao của khoa. Thì ra, anh học cùng ngành với nó và trên nó những ba lớp. Anh cũng là lớp trưởng. Nó nhìn anh như muốn cùng chia xẻ.
    Qua một học kỳ làm lớp trưởng, nó hiểu, hiểu nhiều lắm thế nào là sự vất vả cũng như sự nhẫn nại và chịu búa rìu dư luận phủ vây. Anh là trọng tài của giải bóng chuyền. Nó gọi anh là ?oba? sau lời thách đố của lớp Văn K19.
    Gọi bằng ?oba? và xưng bằng ?ocon? giống như là một đứa con gái thật sự!
    Anh rất chững chạc và bao dung. Nó thường nhõng nhẽo và vòi vĩnh anh. Trước lớp, nó là một lớp trưởng đầy bản lĩnh. Không bao giờ rơi nước mắt dù không ít lần nó đã phải uất nghẹn, cố nén cho nước mắt chảy vào trong. Anh thường khuyên bảo nó, anh thường nói cho nó nghe về những người bạn của anh và hát cho nó nghe bài hát nó rất thích ?oMột đời người, một rừng cây?. Mỗi khi anh hát đến câu: ?oAi cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?, nó thường hát theo. Lúc đó, ưu phiền dường như tan biến.
    Nó yêu anh từ lúc nào không biết chỉ biết rằng, từ lâu, lâu lắm, hình ảnh anh đã trở thành một dấu nhắc, luôn nhắc nhở nó. Phải sống tốt và sống đẹp cho đời dù cuộc sống thì hay bạc bẽo và người đời thì thường vội vong ân.
    Một ngày nọ, nó buồn xo khi người bạn thân nhất của anh nói với nó: ?oAnh có người yêu rồi?. Nó vẫn vui đùa trước anh nhưng tim nó dường như hụt hẫng mạnh. Nó gọi ?ongười ta? bằng ?omá? và xưng ?ocon? cũng giống như gọi anh bằng ?oba? vậy. Nó vẫn nũng nịu nhưng trong mắt nó bây giờ, trong đôi mắt to, đen, tròn ấy không có tia nắng hạnh phúc mà có nỗi buồn vời vợi trong đó. Anh vẫn đối xử tốt với nó, vẫn dịu dàng khuyên bảo và vẫn rất vui tươi khi hát cho nó nghe bài hát mà nó thích. Tại sao anh vô tình quá! Ðôi khi nó thầm trách, nhưng rồi nó lại tự mình an ủi mình. Có khi như vậy lại hay hơn. Nó muốn giữ mãi trong lòng mình một hình ảnh tột đẹp về anh, điểm tựa vững chắc trước sóng to gió lớn của dòng đời.
    Mai này, anh sẽ ra trường, sẽ xa xôi. Tất cả sẽ trở thành kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đẹp và cũng đáng trân trọng. Tình yêu nào cũng đẹp và cũng đáng nhớ
    khi nó bắt nguồn từ sự rung động chân thành, chứ không từ tác động của tiền tài vật chất... Ngày tháng sẽ làm cho tất cả thành xa xăm. Nó sẽ vẫn giữ trong lòng mình hình bóng của anh cùng những lời khuyên chân thành, trìu mến.
    Vâng! ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai? Xin hát về bạn bè tôi những người sống vì mọi người. Trong số đó, những người sống vì mọi người ấy có anh - người nó luôn yêu mến, kính trọng. Chúc anh luôn thành công và hạnh phúc. Ðó là lời chúc chân thành nhất của nó. Mối tình đầu sẽ phai phôi nhưng vẫn còn trong nó ?omột chút gì để nhớ?, dù một chút ấy mong manh như gió thoảng mây bay.

Chia sẻ trang này