1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những câu chuyện đọc rồi suy ngẫm

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Hạ Long' bởi JQK_Halong, 03/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. casau01

    casau01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/12/2006
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Nói xong, tôi hầm hầm đi thẳng về nhà lấy hành lý, mang theo cu Bi ra sân bay về ngay Nha Trang.
    Tôi về nhà chưa lâu thì Hương Thảo cũng đến nơi. Có lẽ cô ấy đi chuyến bay ngay sau đó. Điều đó làm tôi thích thú một cách độc ác (vì cô ấy phải chạy theo tôi) nhưng lại làm tôi bực bội vì không có cơ hội trả đồ đạc cho cô ta với những phong bì thư mầu xanh.
    Hương Thảo bước vào nhà một cách bình tĩnh và điềm đạm, dù đôi mắt thâm quầng, má có hơi tóp lại và da mặt thì sạm đi. Có lẽ cô ấy đã khóc nhiều. Nhưng tôi chưa kịp thưởng thức sự thích thú vì đau khổ của cô ấy thì cô đã chủ động nói:
    - Tôi cần nói chuyện với anh, nếu anh muốn thì là lần cuối cùng cũng được, nhưng chúng ta cần nói chuyện với nhau như hai vợ chồng một lần này nữa, anh cứ coi như tôi cầu xin anh cũng được.
    Mặc dù cô ta nói là cầu xin, song nghe giọng lạnh và đầy quyền uy. Tôi tò mò xem cô ta định bày trò gì.
    - Được, tôi nghe đây.
    Tôi mệt mỏi nằm ngả trên salông, và bất chợt thấy mắt cay cay. Không phải là khóc, song cổ họng chát đắng và một cảm giác mệt mỏi chán chường, trống rỗng ùa đến làm cho từng tế bào trong người như rời ra. Chao ôi, người phụ nữ hoàn hảo, niềm tự hào của tôi... Trong một phút, tôi nghĩ đến ngày mai, khi tất cả những đồng nghiệp, bạn bè của tôi biết câu chuyện này, chắc chắn họ sẽ vỗ vai an ủi, song trong lòng họ - tôi là kẻ bị phụ tình, thằng đàn ông bị cắm sừng, họ sẽ xì xào và nhìn tôi thương hại, hả hê, như thỉnh thoảng tôi vẫn vậy với những kẻ bất hạnh khác...
    - Anh cần phải hiểu hai điều quan trọng - Hương Thảo bắt đầu nói bằng cái giọng quen thuộc, rành rẽ và chừng mực - Thứ nhất, số tiền tôi gửi cho hai bác mỗi tháng là tiền tiết kiệm của cá nhân tôi. Cũng không nhiều nhặn gì, chỉ 100 nghìn đồng. Hằng tháng, tôi đều cố gắng làm việc xuất sắc và được một khoản tiền thưởng nho nhỏ. Tôi nghĩ tôi có quyền sử dụng vào mục đích của cá nhân tôi số tiền đó. Tôi cũng tiết kiệm bằng cách hạn chế may sắm...
    Tôi nói rõ thế để anh yên tâm rằng anh không bị tôi lấy cắp một xu nào hết.
    Thứ hai, tôi chưa bao giờ phụ tình anh, dù chỉ là trong tâm tưởng. Anh là người yêu đầu tiên và duy nhất của tôi, ít nhất là cho đến lúc này. Còn người thanh niên trong nghĩa trang là ân nhân cứu cuộc đời con gái của tôi. Tôi kính trọng, biết ơn, và nợ anh ấy rất nhiều. Chỉ thế thôi.
    Trong một phút, tôi bật ngồi thẳng dậy, vội vã nhìn vào mắt cô ấy. Hương Thảo vẫn ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế đối diện. Cô không để ý đến thái độ của tôi mà tiếp tục dòng hồi tưởng, giọng cô nhỏ đi và mềm hơn, có cả hơi nước.
    "Mùa hè năm tôi 16 tuổi. Mẹ cho tôi về quê ngoại chơi. Đó là một vùng trung du heo hút và hoang sơ... - Hương Thảo khóc, hai giọt nước mắt lăn dài trên má cô - Một hôm, tên thanh niên mới quen ở cùng làng rủ tôi đi chơi. Hắn dẫn tôi đi loanh quanh ra đằng sau một quả đồi vắng, bảo là ở đó có hoa mua rất đẹp... Tôi mê mải hái hoa mua, rất nhiều hoa mua tím ngắt... Trời tối lúc nào không biết, thế rồi bỗng nhiên, cả một đám chục thằng thanh niên gớm ghiếc lù lù xuất hiện, quây quanh tôi...
    Khi hiểu ra bọn chúng định làm gì, tôi hoảng sợ vùng vẫy, nhưng chỉ kịp hét một tiếng thật to rồi ngất lịm đi".
    ...
    "Tôi tỉnh lại vì nghe thấy những tiếng động rất mạnh. Một thanh niên trẻ đang đánh nhau với mười tên côn đồ vừa định xâu xé tôi. Anh ấy rất trẻ, và chỉ có một mình anh giữa vòng vây của bọn côn đồ. Bọn chúng có cả côn, cả gậy, còn anh ấy thì tay không, nhưng anh có võ. Anh ấy đã đánh cho bốn tên không dậy được. Còn lại sáu tên. Chúng quây anh ấy đằng trước, đằng sau, một tên chạy đi kiếm một hòn đá rất to... Tôi hoảng sợ và hét lên định báo cho anh ấy biết...
    Thế là tôi đã giết anh ấy. Chỉ trong một tích tắc anh ấy quay nhìn về phía tôi vì tưởng rằng tôi bị làm sao, tên côn đồ đã choang hòn đá vào anh...
    Anh ấy là một cán bộ công an. Nhà anh ở thị trấn nhưng anh đã tình nguyện lên công tác ở vùng quê heo hút ấy. Chỉ còn một ngày nữa là sinh nhật lần thứ 28 của anh. Còn trẻ quá. Thế mà tôi đã giết anh ấy. Đáng nhẽ khi vừa tỉnh dậy, tôi phải chạy đi tìm người kêu cứu, hoặc phải giúp anh ấy đánh lại những tên côn đồ, hoặc ít nhất cũng cứ câm lặng, và đừng kêu tiếng kêu tội lỗi ấy... Nhưng tất cả đã muộn. Anh ấy mới 28 tuổi và bố mẹ anh chỉ có một mình anh... Đó chính là hai bác buổi sáng anh đã gặp".
    Hương Thảo nghẹn ngào, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt cô ấy.
    "Tôi sẽ không bao giờ quên anh ấy, không bao giờ quên được tội lỗi của tôi. Thấy tôi luôn bị ám ảnh, nhiều người đã an ủi rằng đó là nhiệm vụ của anh, vì anh là công an nên anh có trách nhiệm phải làm như vậy.
    Anh có cho phép mình nghĩ thế không. Còn tôi thì không, không bao giờ. Sau lần đó tôi đã định bỏ học đến ở chăm sóc bố mẹ anh ấy. Tôi đã xin được làm vợ anh, làm con dâu của hai bác. Nhưng hai bác không cho. Bác gái ôm tôi khóc, bảo rằng nếu tôi thương hai bác, thương anh Nghĩa thì tôi phải tiếp tục đi học, và bác chỉ nhận tôi là con gái.
    Tôi nghe lời bác tiếp tục đi học nhưng đã nguyện là không lấy chồng, để được suốt đời thay anh Nghĩa chăm sóc bố mẹ anh. Nhưng cả hai bác đã mắng tôi, giận tôi, thậm chí nói sẽ không nhận tôi là con, sẽ cấm cửa không cho tôi vào nhà nếu tôi còn giữ ý định đó.
    Và tôi đã gặp, đã yêu và lấy anh".
    "Tôi yêu anh thực lòng - Hương Thảo đã bình tĩnh trở lại - Vì thế tôi mới lấy anh. Song tôi cũng nhận ra rằng anh rất rộng lượng trong giao tiếp vật chất, song lại không phải là người quảng đại trong vấn đề tình cảm. Đó cũng là đặc điểm tâm lý thường thấy ở đàn ông các anh.
    ... Đã nhiều lần tôi muốn kể câu chuyện của tôi với anh, để thanh thản vì không phải giấu anh điều gì, và mong muốn được anh chia sẻ, nhưng anh đâu phải là một người đủ kiên nhẫn để nghe tâm sự của người khác".
    Hương Thảo đã nói toạc ra thói ích kỷ của tôi, làm tôi phát khùng:
    - Thế còn những lá thư?
    - Khi anh thông báo về việc chuyển nhà vào Nha Trang, tôi đã phải đấu tranh tư tưởng rất đau đớn. Tôi chưa bao giờ muốn xa quê, và sau chuyện đó, tôi đã tự hứa dù có đi lấy chồng cũng vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hai bác. Nhưng cũng lại chính là bác gái đã hiểu lòng tôi, khuyên tôi về cái đạo làm vợ. Bác ấy tốt như thế càng làm cho tôi khổ tâm hơn. Tôi chỉ còn một cách chăm sóc hai bác từ nơi xa xôi này là viết thư để hai bác không cảm thấy đơn độc...
    ... Có lẽ anh còn thắc mắc tại sao tôi lại luôn gửi thư bằng phong bì giấy pơluya mầu xanh. Đó là một ý thích từ thời nhỏ của tôi. Tôi yêu mầu xanh và luôn tự làm phong bì bằng giấy pơluya để gửi thư cho bạn bè. Nhưng thời đó chỉ là một ý thích, còn khi gửi cho mẹ anh Nghĩa bằng những phong bì thư ấy, là tôi mong ước về một xã hội yên bình, và hứa với anh ấy sẽ luôn sống tốt...
    Thôi, tôi xin anh nghe tôi chỉ ngần ấy. Tôi không làm phiền anh nữa".
    Cô ấy đứng dậy đi thẳng, lặng lẽ như một dấu chấm than, không kịp để cho tôi có sự phản ứng nào.
    Phải một tuần sau tôi mới đủ can đảm đến khu tập thể tìm Hương Thảo. Một tuần, đêm nào tôi cũng nghĩ về câu chuyện của cô. Tôi không ghen với Nghĩa, nếu quả thực câu chuyện là đúng như thế. Nhưng có thực là có một câu chuyện như thế không, chuyện một người con gái mỗi tuần viết ba lá thư cho bố mẹ của một người đã cứu sống mình trong suốt bao năm qua. Cuộc đời nhiều năm lăn lộn trong thương trường và từng trải trong đời thường, tôi đã nghe đủ thứ chuyện, những chuyện tưởng như phi lý nằm ngoài óc suy đoán của người thường. Nhưng chuyện tương tự như của Hương Thảo thì tôi chưa bao giờ thấy, cũng chưa được nghe. Nếu chỉ để trả ơn thì cô ấy đâu cần phải vất vả như thế? Vậy thì vì sao, chỉ có thể vì cô ta đã quá nặng lòng với người con trai nọ, chẳng phải cô ấy đã muốn làm vợ anh ta rồi đấy ư? - Nhưng Hương Thảo đâu phải là người có thể dối trá, nếu đúng có thế thì cô ấy không thể nồng nàn với tôi đến vậy. Thế là vì sao, lẽ nào... những phong bì thư mầu xanh..., mong ước về một xã hội yên bình... sẽ luôn sống tốt..., phải chăng là như vậy, là như vậy ư, hành động dũng cảm của người con trai trẻ đã làm cho cô ấy xúc động, và nhận ra trách nhiệm của mình trong việc sống xứng đáng với sự hy sinh của anh... Là vậy ư, tôi thở phào, thấy nhẹ bẫng, nhưng cùng lúc ấy, một cảm giác gần như là sự ngượng ngập, cảm giác của một kẻ có lỗi cũng âm ỉ bò lan trong ngực. Bao nhiêu năm qua, tôi làm việc chỉ để kiếm tiền cho cuộc sống của tôi, tôi đã nghĩ rằng chỉ cần kiếm tiền và hưởng thụ cuộc sống, còn lại tất cả đều không quan trọng, và tôi đã làm thế, bàng quan trước tất cả những cái không động chạm đến quyền lợi của tôi, trước cả cuộc đời của vợ tôi... Liệu tôi có xứng đáng với cô ấy, có đủ can đảm xin cô ấy tha thứ không?...
    Hương Thảo đang lúi húi dạy cu Bi viết chữ. Tôi đứng trong bóng tối ngắm hai con người thân yêu của cuộc đời tôi. Lần đầu tiên tôi thấy lòng đau thắt khi nhìn dáng cô mảnh mai đến khiêm nhường. Tôi bước đến, lặng lẽ từ đằng sau vòng tay ôm lấy cô, ôm chặt cô vào lòng, tựa cằm trên mái tóc dài thơm mát của cô. Cu Bi vẫn cắm cúi tô chữ. Hương Thảo không quay đầu lại, nhưng cô ấy ở yên trong vòng tay tôi, và tôi có cảm giác một giọt nước ấm nóng rơi trên tay. Nghĩa là cô ấy đã tha thứ. Tôi run run ôm chặt cô hơn nữa, và nôn nóng nghĩ ra những từ thật nồng nàn để xin cô ấy tha thứ, để bày tỏ tình cảm yêu thương của tôi, tôi muốn nói với cô ấy là từ bây giờ trở đi, tôi sẽ cùng cô ấy làm tất cả những công việc trước kia chỉ mình cô làm, sẽ cùng cô đến viếng nghĩa trang liệt sĩ vào những ngày lễ, và gấp những phong bì thư mầu xanh...
    Hết
  2. Cumeohv

    Cumeohv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    581
    Đã được thích:
    0
    dến giờ,mỗi ngày trôi qua với mình đều như một cực hình.Đủ các laọi cảm giác,suy nghĩ giằng xé trong đầu.Dường như mỗi ngày đều có một điều gì đó xuất hiện dày vò mình.
    Bạn nói đúng,con bé đó là người yêu cũ của chồng mình.Đã từng yêu nhau hơn 2 năm và hình như bây giờ cô ta vẫn còn yêu.
    Mình không nghĩ đến giờ mọi chuyện lại trở thành như thế này.Lúc bọn mình cưới nhau thái độ gia đình chồng có rất nhiều ý kiến.Ba chồng và anh em thì không vấn đề gì vì mình cũng cố gắng trong quan hệ với mọi người.Tuy chỉ có mẹ chồng là phản đối kịch liệt chuyện hai đứa.
    Bà nói rằng mình không xứng đáng với anh ấy,mình chỉ là một đứa tỉnh lẻ lấy anh ấy vì tìm cách chen chân vào đất HN.Nhưng do sự ủng hộ của mọi người và quyết tâm của cả hai đứa nên cũng đến được với nhau,tuy nhien quan hệ mẹ - con cũng rất gượng gạo vì mình không xoá được mặc cảm còn bà cũng nhiều thành kiến.
    Cô gái kia lại là con gái bạn thân của bà,bà rất quý cô ấy và cho rằng chỉ có cô ấy,một cô gái nhà gốc HN, tinh khôn sắc sảo mới đủ tư cách làm con dâu bà.
    Tối qua, bà goi điện cho mình,nói rằng " Tôi đã biết mọi chuyện trong gia đình chị,nhưng chuyện này theo tôi chị không nên phản ứng quá mạnh,hãy để con trai tôi tự giải quyết....v...v..."
    Bà còn noi snhiều nữa,nhưng mình hoa hết mắt lên rồi, mình không hiểu là do chồng mình nói hay con bé kia đến gặp mẹ chồng nói những gì để bà đối xử như thế với mình.
    Mình bắt đầu có cảm giác khủng hoảng,có lẽ gia đình ngươi fta cũng không cần gì đến mẹ con mình nữa..Anh ấy mấy ngày này cũng đau khổ và giằng xé lắm.Mình hỏi không nói gì mà chỉ ôm đầu khóc," Tội lỗi là tại anh, anh không biết làm sao nữa....."
    Có lẽ anh ấy cũng phải chịu áp lực nào đó,mình cảm giác là như thế,và cũng không muốn dày vò anh ấy thêm nữa.
    Có lẽ cần thời gian,chiều nay mình đi mua vé tàu và đưa con về quê ngoại chơi mấy hôm cho khuây khoả,trong lòng bắt đầu nảy sinh tư tưởng chán nản.Nếu mẹ anh ấy trực tiếp can thiệp vào như vậy, nếu anh ây thấy còn tình cảm với cô ta, thì mình nên rút lui cũng phải thôi, moi người nhỉ!


  3. Cumeohv

    Cumeohv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    581
    Đã được thích:
    0
    Em viết trong tâm trạng thực sự là rối bời,không biết nên làm sao cho tốt.Mong mọi người cho em lời khuyên!
    Một lần tình cờ em phát hiện ra chồng mình có cuộc hẹn với một cô gái,hai người ấy hẹn nhau ở một tỉnh xa và suốt 4 ngày trời ăn ngủ với nhau trong khách sạn,.Không may em lại biết được và anh ấy cũng đã thú nhận tất cả.
    Hiện tại bây giờ anh ấy tỏ ra rất ân hận,nói rằng không muốn đánh đổi em với cô ta và yêu thương, chăm sóc em hơn rất nhiều.Nhưng cùng lúc như thế em không thể nào quên được những gì đã xảy ra,nhìn thấy anh ấy là trong lòng em lại quặn thắt, đôi môi này, vòng tay này đã từng hôn mình lại cũng như thế với kẻ khác.
    Em không biết làm sao nữa,trong lòng hiểu rằng đó chỉ là chuyện mây gió qua đường,nhưng không thể nào quên đi được mà mỗi lúc,mỗi giây đều hiển hiện trong óc hình ảnh hai kẻ ấy quấn lấy nhau.
    Có những đêm em không thể nào ngủ được, nước mắt chảy tràn ra khi những hình ảnh của anh ấy trong 4 ngày đó cứ tự nhiên xoay vân trước mắt em.
    Anh ấy ân hận rất nhiều và em cũng không muốn dằn vặt anh ấy nữa, nhưng thực sự trong lòng không thể chịu nổi,nhiều lúc uất lên chỉ muốn tìm đánh con bé kia, nhiều lúc laik muốn trả thù bằng cách ném mình vào vòng tay kẻ khác.
    Em còn yêu anh ấy rất nhiều và không muốn phá hỏng mọi chuyện,nhưng em phải làm sao để quen đi chuyện đó đây?Mỗi khi nghe nhắc đến tên vùng đất họ đã ở,nhắc đến hai chữ"khách sạn" hay điều gì gợi đến chuyện đó,lòng em lại đau đớn không chịu nổi!
    Phải làm sao đây?Phải làm sao để quên đi diều đau đớn đó,để mỗi khi nhìn mặt chồng không thấy hờn ghen,xót xa và uất ức..?
    khiếp kinh quá ,chẳng may có cô nào ném vào mình chắc mình đỡ không kịp, gãy hết cả xương.
  4. khanhvi1604

    khanhvi1604 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    425
    Đã được thích:
    0
    MỖI LẦN VÀO THẤY BÁC CUMEO POST BÀI LÀ EM KO DÁM ĐỌC.BỞI KHI ĐỌC RỒI EM SẼ NGẨN NGƠ VÀ NGHĨ NHIỀU.....MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ 1 CUỘC SỐNG ,NHƯNG SAO LẮM CẢNH ÉO LE VẬY???
  5. phuongngocmai

    phuongngocmai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2005
    Bài viết:
    1.251
    Đã được thích:
    0

    Ông cú mèo,hoá ra là nó nằm ở đây!Ông không thấy nick tôi đấy à?Tiền bản quyền tính thế nào nhỉ?
    Có khi kiện ông cú mèo ra toà đòi tí chút cũng viết nên được một câu chuyện"Đọc rồi suy ngẫm " thôi,hê hê...
    Bình luận: Chỉ vì một phút không suy nghĩ mà cú mèo hv đã phải nhận lĩnh hậu quả đích đáng.Đây là bài học về bản lĩnh cho giới trẻ hiện nay khi đứng truớc cám dỗ-----Vi phạm công ước về Bản quyền.hi'' hi''....
    Được phuongngocmai sửa chữa / chuyển vào 19:21 ngày 14/01/2007
  6. Cumeohv

    Cumeohv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    581
    Đã được thích:
    0
    hế hế anh đã nói rùi mà ,quyền cú gì ở đây chứ,tai anh thấy co cô có chồng nhưng không giữ được để nó chạy mất ấy chứ
    nó đi hotell ngủ với thằng khác mới đau chứ,nhặt về đây để cảnh tình mấy em,mà cái số máy sphone mà có bài gì câm ly hát ấy em ơi ,có em nói chuyện dễ thương lắm

  7. phuongngocmai

    phuongngocmai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2005
    Bài viết:
    1.251
    Đã được thích:
    0
    hế hế anh đã nói rùi mà ,quyền cú gì ở đây chứ,tai anh thấy co cô có chồng nhưng không giữ được để nó chạy mất ấy chứ
    nó đi hotell ngủ với thằng khác mới đau chứ,nhặt về đây để cảnh tình mấy em,mà cái số máy sphone mà có bài gì câm ly hát ấy em ơi ,có em nói chuyện dễ thương lắm
    [/quote]
    Nó ngủ với con khác thì mới có chuyện,chứ nó ngủ với thằng khác thì...rùng mình 5 phút rồi thôi,việc gì mà chán hả anh?
    Chuyện này mà của em thật,vớ phải thằng chồng ngoại tình và bà mẹ chồng ghê gớm thì..em cho ra đi từ lâu rồi,ngồi đấy mà than vãn đâu.
    Anh lại thực hư lẫn lộn rồi,heee.Còn cái con có bài Cẩm Ly ấy,em xé xác nó ra làm ruốc rồi.Em làm đúng theo lời khuyên của anh,kết hợp thêm vài vị thuốc cóp nhăt được trên các loại báo lá cải..
    Nhưng mà em vẫn chưa nguôi giận,xem tình hình thế nào,Tết này em mò lên HN cho nó vài cái bạt tai,bắt quỳ xuống đất xin lỗi mới thôi(máu côn đồ vẫn còn từ thời C3)Nếu có màn xé quần áo,em sẽ gọi cho anh đến bán vé,ok?
  8. hanhnd_halong

    hanhnd_halong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/07/2006
    Bài viết:
    914
    Đã được thích:
    0
    Nó ngủ với con khác thì mới có chuyện,chứ nó ngủ với thằng khác thì...rùng mình 5 phút rồi thôi,việc gì mà chán hả anh?
    Chuyện này mà của em thật,vớ phải thằng chồng ngoại tình và bà mẹ chồng ghê gớm thì..em cho ra đi từ lâu rồi,ngồi đấy mà than vãn đâu.
    Anh lại thực hư lẫn lộn rồi,heee.Còn cái con có bài Cẩm Ly ấy,em xé xác nó ra làm ruốc rồi.Em làm đúng theo lời khuyên của anh,kết hợp thêm vài vị thuốc cóp nhăt được trên các loại báo lá cải..
    Nhưng mà em vẫn chưa nguôi giận,xem tình hình thế nào,Tết này em mò lên HN cho nó vài cái bạt tai,bắt quỳ xuống đất xin lỗi mới thôi(máu côn đồ vẫn còn từ thời C3)Nếu có màn xé quần áo,em sẽ gọi cho anh đến bán vé,ok?
    [/quote]
    Cho anh xé Với
  9. sonhai2301

    sonhai2301 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2006
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    Nếu bỗng ta chán nhau!
    ?oThuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau?? Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần.
    Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không ?" phải ?" em? Hay?anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: ?oMáy anh hết pin!? Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh.
    Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc ?omáy anh hết pin? nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát.
    Cô tự trấn an mình: ?oMày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào??. Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này.
    ***
    Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như ?oEm đang làm gì thế??, ?oEm đang đi chung với cậu bạn nào àh!?. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.
    Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc ?oEm ngủ ngon nhé!?. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc!
    Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: ?oMột sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.? Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. ?oChắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện?qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin?.
    ***
    Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: ?oThuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được??. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì ?ochán? cũng là một nguyên nhân.
    22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: ?oNgủ ngon nhé em!? Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài ?oThuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được??
    Tít tít. Một số máy lạ hoắc. ?oEm ra khỏi nhà, mở cửa đi.?
    Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang.
    Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì?
    Tít tít. ?o Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ??
    Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.
    Tít tít. Vẫn số lạ đó. ?oGiờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.?
    Tít tít. ?oAứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia??
    Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì.
    Tít tít. ?oTới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!?
    Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.
    ?oEm ơi,
    Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: ?o tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế??...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé.
    Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không?
    Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục ?otám? hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do ?onhiều chuyện với anh mỗi tối? thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!
    Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!?
    Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau.
    Tít tít. ?oĐừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!?
    Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra ?ochán? cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy: ?oMặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành?Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất?Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.?
  10. hanhphucdoahong

    hanhphucdoahong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2006
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Thực sự là như thế,đôi khi mình sống trong hạnh phúc mà không biết mình hạnh phúc,phải đến lúc mất đi rồi mới hiểu được cái mình đã từng có đáng quý và đáng trân trọng biết bao.
    Một câu chuyện hay và có ý nghĩa!
    Nhưng mà,nếu em là cô gái ấy thì chẳng bao giờ làm theo lời một tin nhắn từ số lạ,cùng lắm là vừa xoá vừa làu bàu"Dở hơi"
    Và khi tắt máy đến lần thứ 3 thì chắc chắn hôm sau sẽ bỏ làm mò đến tận nhà lôi cổ ra xem anh chàng làm cái trò gì rồi oánh cho một trận!Hoặc đến lúc ấy vừa lúc chán chàng đó rồi thì mình cũng để cái số ấy vào danh sách đen luôn cho nhanh.

Chia sẻ trang này